Những người bình thường không bao giờ sử dụng những từ tiêu cực như kiểu căm ghét mà toàn chọn từ đẹp để nói, đầu tiên là có Eun Hyung, sau đấy là đến Joo In. Nếu nói đến một đối tượng khiến cậu ấy để lộ ra lưỡi dao sắc bén trong lòng mình thì cùng lắm chỉ có mình Eun Ji Ho đã quen biết từ lâu mà thôi.
Joo In vẫn luôn thoải mái cho người khác nhìn thấy dáng vẻ mà cậu ấy muốn. Cậu ấy đi qua đi lại trước mắt người khác với hình tượng một cậu em trai bé nhỏ không thể bị phê bình, và sự thực là mọi người cũng đều biết đến cậu ấy vì cái hình tượng đó.
Một người như vậy, ấy thế mà lại có thể cho người ta nhìn thấy cái bản chất mà mình đã giấu kín từ lâu.
Dưới hàng mi dài xinh đẹp, đôi mắt nâu ánh vàng của cậu ấy như cháy lên trong ánh bình minh.
“Những lời bản thân chúng ta nói ra hay những hành động của chúng ta, cuối cùng sẽ quay về với ta mà thôi. Đó là lẽ đương nhiên, không có cách nào để trốn tránh nó khi nó quay lại cả. Nhưng mà nếu con người ta muốn trốn tránh thì ít nhất cũng chỉ có thể giảm thiểu thiệt hại từng chút một mà thôi… Hướng mũi tên về phía người khác, sau đó nói vài lời như có như không chỉ để biến bản thân mình thành người đúng đắn.”
Cậu ấy giơ một chân đặt lên ghế, sau đó ngẩng cổ lên và nói với một dáng vẻ như một đứa trẻ đau buồn.
‘Tôi ghét nhất là con người lúc đó. Tại sao ư, vì lúc ấy họ sẽ làm tổn thương người khác. Họ còn có thể dồn ép gánh nặng của bản thân lên đầu những người có ý thức chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình. Dù gì thì bạn cũng sống khổ sở rồi, chẳng lẽ bạn không thể gánh nốt trách nhiệm của tôi rồi sống khổ một thể sao? Cái thứ logic gì chứ. Buồn cười nhỉ…’
Giọng cười của cậu ấy lúc đó nặng nề chìm xuống, ánh mắt vẫn chỉ đang nhìn mọi người.
Phía dưới nụ cười thân thiện hàng ngày, cậu ấy còn ẩn giấu một vẻ mặt cứng rắn như sáp ong đến mức làm người khác phải giật nảy mình. Gương mặt ấy không hề có biểu cảm gì, sắc bén và nhẫn tâm, nhưng đồng thời cũng rất nhiều vết thương.
Bởi vì đã bị tổn thương quá nhiều rồi nên bây giờ không còn gì ngoài sự trống rỗng nữa, thế nhưng bên ngoài vẫn được bao trùm bởi một nụ cười vui vẻ. Mỗi lần nhìn thấy Woo Joo In, tôi đều sẽ nghĩ như vậy.
Với một giọng nói đơn điệu, cậu ấy nói tiếp.
‘Tôi ghét nhất là con người lúc đó. Họ động đến cả những người không làm gì sai và làm tổn thương người đó. Lợi dụng lòng tốt của người khác, chỉ biết đau cho mình chứ không biết đau cho người khác. Choi Yu Ri lúc trước cũng như vậy.”
Eun Hyung nói rằng khi ấy Woo Joo In đột ngột im bặt cũng giống như lúc cậu ấy tự nhiên cất tiếng vậy. Sau đó Joo In chỉ quay người, mấy đứa kia chưa kịp ý kiến gì thì cậu ấy đã đi ra khỏi lớp.
Trong vòng mấy phút từ khi Woo Joo In cứ thế rời khỏi lớp ấy, cả lớp 1 chìm trong bầu không khí im lặng nặng nề như có đại dịch.
Bọn con gái một là có vẻ mặt rối rắm, hai là vô cùng sợ hãi mà ngơ ngẩn nhìn vào chỗ ngồi trống trơn của Joo In, bọn con trai thì nhăn mày lại, có vẻ cũng đang suy nghĩ cẩn thận lại về lời nói ban nãy của cậu ấy.
‘Theo tớ thấy thì, không phải cậu ấy nổi giận vì chuyện của cậu mà cậu ấy đang nhìn thấy một việc gì đó qua chuyện của cậu thì đúng hơn. Kiểu như cảm xúc bị dồn nén lâu quá nên bộc phát ấy. Ừm, dù sao thì… Joo In thường ngày rất vui vẻ nhưng bây giờ lại nói kiểu đấy nên người sốc nhất là bọn con gái, nhưng mà có vẻ mấy người họ cũng không định chửi Joo In hay gì đâu. Cậu ấy rất nổi tiếng với hình ảnh hiền lành rồi mà.’
‘Ở đâu thì cậu ấy cũng như kiểu em trai của tất cả mọi người vậy.”
“Ừ, thế nên là… Mọi người thấy Joo In nổi giận như vậy cũng sẽ nghĩ lại thôi, bọn con trai cũng sẽ suy nghĩ khác đi về bọn con gái. Họ bắt đầu hỏi là mấy đứa con gái lúc trước đã xin lỗi các cậu chưa, còn bảo là có phải mấy người họ đơn giản chỉ là không muốn nhận sai nên mới không thèm xin lỗi và ăn nói kiểu này xong còn xúc phạm cậu không nữa…’
Khi Woo Joo In quay lại thì bọn trong lớp không còn bầu không khí ngỡ ngàng như ban nãy mà đã trở lại trạng thái khá ổn định, có mấy đứa con gái mới ngập ngừng hỏi Woo Joo In có phải đang nổi giận không. Thế là Joo In chỉ vừa cười vừa trả lời.
‘A, cái đó hả? Chỉ là tớ thấy ngột ngạt quá nên nói vậy thôi. Tức giận á? Sao phải thế?’
Vì nụ cười của cậu ấy không khác gì thường ngày nên bọn trong lớp mới dần yên tâm, nhưng nói thật nếu là tôi thì tôi còn lâu mới yên tâm nổi.
Như Eun Hyung nói lúc trước, biểu hiện bên ngoài và bên trong của Joo In là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, khi tức giận cậu ấy sẽ nở nụ cười đầu tiên.
Nhưng dù gì thì Eun Hyung cũng bảo là tôi không có gì phải lo lắng cả. Vị trí trong lớp của Woo Joo In sẽ không vì chuyện đó và thay đổi, dù có vài đứa con gái hơi sợ Woo Joo In nhưng khi cậu ấy lại trở về với dáng vẻ ngày thường thì mọi chuyện cũng dần ổn cả.
Joo In không phải là người sẽ gây chuyện mà không thể gánh hậu quả sau đó. Tôi tin cậu ấy.
“……”
Tôi lặng lẽ giơ tay lên cao và nắm chặt tay lại.
Joo In giận lên rồi. Dù không phải vì tôi, nhưng dáng vẻ giận dữ của cậu ấy vẫn vô cùng mới mẻ trong mắt tôi.
Trong vòng 4 năm chơi cùng Joo In, đã bao giờ cậu ấy nổi giận với tôi chưa nhỉ? Hình như là chưa. À không, chắc chắn là chưa.
Đúng vậy, thường chẳng có chuyện gì khiến Joo In phải nổi giận cả… Cậu ấy rất cực kỳ giỏi giải quyết những vấn đề nan giải hay trả lời những câu hỏi hóc búa, đó chính là lý do. Nhưng nếu cậu ấy có chuyện gì mà khiến bản thân phải nhẫn nhịn thì cũng sẽ chỉ cười và bỏ qua cho nhanh.
Mối quan hệ của Joo In với mọi người vô cùng tốt, thế nên dù là người tốt hay người xấu thì cũng có rất nhiều chuyện phải nhờ đến Joo In.
Tôi nhớ rằng thỉnh thoảng, cũng có người muốn lợi dụng tính cách vui vẻ của Joo In để đưa ra những yêu cầu vô cùng quá đáng, nhưng những lúc ấy cậu ấy chắc chắn sẽ hết mình giúp đỡ nếu có thể.
Người lo lắng nhất khi tôi biến mất khỏi thế giới này cũng là Joo In.
Chẳng lẽ cho đến giờ tôi còn chưa biết gì đó về Joo In sao? Hình như tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ kỹ về dáng vẻ xa lạ mà tôi thi thoảng thấy được từ Joo In thì phải. Vì sao ư, vì đây là Joo In mà…
Cũng giống như cậu ấy hay nói với tôi là ‘Con sẽ tự lo cho mình.’, cậu ấy thật sự sẽ tự biết làm sao để giải quyết chuyện một cách hợp lý nhất vậy.
Nói thật thì người thông minh nhất trong mấy người bọn tôi, không phải Joo In thì sẽ là Eun Hyung. Nhưng Eun Hyung thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc kiềm chế không nổi. Nếu cậu ấy nhẫn nhịn bốn lần thì chắc chắn lần thứ năm cậu ấy sẽ bùng nổ luôn.
So với cậu ấy thì Joo In hình như chẳng để chuyện gì ở trong lòng… Nếu Eun Hyung là loại sẽ tích tụ cảm xúc vào lòng thì Joo In lại là người sẽ mặc kệ cảm xúc trôi đi mất và chẳng thèm để tâm đến. Nếu là chuyện phải giải quyết thì cậu ấy sẽ giải quyết nhanh gọn trong một lần duy nhất và không bao giờ nhìn lại nữa.
Khi cứ mải mê suy nghĩ về Joo in, tôi ngơ ngẩn vươn tay ôm lấy hai mắt và lẩm bẩm.
Dù đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng cũng không đưa ra được kết luận gì khác cả. Cuối cùng tôi chỉ nói một câu cuối như thế này.
“Thôi chẳng biết nữa.”
Thật sự là không biết thật.
Thỉnh thoảng khi nhìn Joo In, tôi lại nghĩ… có lẽ cậu ấy nhớ đến tôi đơn giản vì quá thông minh nên trong não có nhiều chỗ chứa, chứ không phải là vì cậu ấy thực sự nhớ ra tôi. Tôi không thể phủi bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu được.
Tôi cũng không biết tại sao, nhưng có cảm giác như kiểu cậu ấy cần thứ gì đó để đặt vào trong trí nhớ, và thứ đó tình cờ chính là tôi vậy. Đến tận giờ cái cảm giác ấy vẫn còn hiện hữu trong tim tôi.
Ngay khi tôi nghĩ là mình đã biết tất cả về Joo In thì cậu ấy lại cho tôi nhìn thấy một bộ mặt hoàn toàn khác.
Có phải con người trên thế giới này đều như vậy không, không đâu, nhưng chắc chắn là Joo In quả thực có một tính cách khác đấy.
Và ngày hôm sau, cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng bắt đầu.
***
Phải khi gần đến ngày rồi thì Eun Hyung và Yoon Jung In mới nói theo cái kiểu ‘Bọn tôi sẽ tìm mọi cách tạo cơ hội nên cậu cứ ở nguyên đó đi.’
Đây không phải nói đến cơ hội làm rõ chuyện của tôi mà là nói đến cơ hội hai lớp đấu nhau một trận cơ, nên tôi cũng biết chuyện này chẳng liên quan gì đến vụ của Choi Yu Ri cả. Lý do Eun hyung và Yoon Jung In giấu diếm việc bọn họ chuẩn bị cho buổi thử thách lòng can đảm kia cũng là vì thế. Nếu chưa chuẩn bị gì mà đã thông báo thì sẽ chỉ nhận được câu trả lời là ‘Cái quái gì mà thử thách can đảm hả! Bọn tôi muốn đánh thật cơ!’, nên thà chuẩn bị xong hết rồi xong mới nói ‘Nhưng mà đã chuẩn bị xong hết rồi mà, mấy đứa lớp 1 (lớp 8) đang khăng khăng là sẽ thắng mình kia kìa.’ thì sẽ dễ lôi kéo bọn họ tham gia hơn. Thế nên hai người kia trước hết phải chuẩn bị cho cuộc đấu trong bí mật.
Eun Hyung thì khá khổ tâm nên phải xin ý kiến của chúng tôi. Tôi thì chính là người trực tiếp gợi ý việc tổ chức buổi đấu can đảm đó đây, Yoo Cheon Young cũng đã nghe Eun Hyung nói rồi nên chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Woo Joo In cũng giống mọi khi và không bất ngờ gì cả, chỉ cười rồi nói ‘Thú vị đấy!’.
Và người có phản ứng mãnh liệt nhất dĩ nhiên là Eun Ji Ho và Ban Yeo Ryung.
Khi nghe Eun Hyung giải thích lại kế hoạch, đôi mắt của Eun Ji Ho như loé sáng và nói.
“Này, làm kiểu giết người trong phòng kín đi. Không phải đáng sợ nhất là giết người trong phòng kín à? Làm kiểu từng người từng người chết một xong bị cô lập vì bão tuyết ấy, sao nào? Cứ từng người chết một thì càng nâng cao tính đoàn kết của mọi người chứ sao.”
Phụt, tôi suýt nữa phun nước trong mồm ra. Bình thường tôi cũng luôn nghĩ Eun Ji Ho là dạng người dở hơi rồi, nhưng đến mức này thì, tôi khó khăn xốc lại biểu cảm và hỏi.
“Này, cái gì mà giết người trong phòng kín hả… Không được, đây là thử thách can đảm mà? Làm ơn tỉnh táo lại dùm.”
Ban Yeo Ryung và Eun Ji Ho cũng chẳng thèm quan tâm rồi quay ra nhìn nhau, sau đó lại càng phấn chấn hơn và kẻ tung người hứng nói.
“Oa, sẽ vui lắm đấy! Phải lập danh sách xem những đứa nào chết đã, a, phải dùng thủ pháp gì nhỉ?”
Ơ kìa Ban Yeo Ryung, cô ấy đang rất thản nhiên nói ra mấy lời vô cùng đáng sợ. Dù đang thảo luận về một vấn đề khá ghê rợn nhưng vẻ mặt của Ban Yeo Ryung vẫn đơn thuần như thần tiên làm tôi lại càng kinh hãi hơn. Nghe vậy, Eun Ji Ho mới khúc khích trả lời.
“A, thế thì ai phải đưa cả Conan hay Kinpachi đến mới được chứ nhỉ.”
“Oa, hai người các cậu thật là…”
Vì bây giờ là kỳ nghỉ nên mới thoả sức nói nhảm như vậy phải không? Tôi đang định nói vậy nhưng lại nhận ra điều này đã quá hiển nhiên rồi, nên lại ngậm miệng không nói nữa.
Sau đó, tôi lại thấy Woo Joo In bên cạnh tôi đang gục đầu xuống bàn mà run run vai cười, Yoo Cheon Young và Eun Hyung thì lại đang nhìn nhau với vẻ mặt ‘Sao hai người họ lại như vậy nhỉ…’.
Cuối cùng chắc Eun Hyung cũng cảm thấy rằng nói chuyện với chúng tôi chẳng ló ra được cái ý tưởng nào, thế nên cậu ấy vừa thở dài vừa nói.
“Thế thôi để tớ gọi điện cho mấy đứa bên lớp 8.”
Ý là tôi lẽ ra không nên kỳ vọng gì nhiều ở các cậu. Dù vậy nhưng Ban Yeo Ryung và Eun Ji Ho vẫn rất hào hứng mà nói chuyện với nhau.
Nghe tiếng thở dài của Eun Hyung, tôi thay cậu ấy lôi điện ra và gọi cho Yoon Jung In.
Chẳng cần chờ một giây nào, ngay lập tức có tiếng bắt máy. Gì đấy, sao tự dưng nghe máy nhanh thế, tôi đang cười khúc khích thì đầu dây bên kia đã có tiếng trả lời là cậu ta vừa ngủ dậy và đang định kiểm tra tin nhắn.
Tôi mới hỏi.
“Này, Eun Hyung đang muốn hỏi xem cậu định tổ chức thử thách can đảm kiểu gì đây? Đã nghĩ ra được gì chưa?”
[Ờ, à, đã quyết định được địa điểm rồi đó. Một chỗ cách không xa trường của chúng ta đâu, cậu biết núi Acha chứ?]
Núi Acha thì hình như là ngọn núi thấp phía sau khu căn hộ nhà tôi mà các cô bác trong khu hay sử dụng để đi dạo thì phải.
[Ở gần núi Acha đó có một trường cấp ba vừa bị đóng cửa ba năm trước đấy. Bọn trẻ con khu này vào đấy chơi hơi ngu nên có mấy chỗ cửa sổ thuỷ tinh bị vỡ, nhưng ngoài nó ra thì vẫn sạch sẽ lắm.]
“A, thế à?”
[Với cả có cái luật này, mình sẽ cho bọn lớp mình với bọn lớp 1 vào mấy lớp học ở tầng 1. Có tám lớp ở tầng một, nếu chia ra mười người một lớp thì sẽ đủ cả tám phòng đúng không? Xong là cứ chia nhau ra kể chuyện kinh dị, nếu không chịu được nữa thì cứ thế ra khỏi lớp rồi đi về nhà thôi.]
Ô, cái này hay đấy. Tôi mới trả lời.
“Xong đếm những người còn ở lại đến cùng, lớp nào có nhiều người ở lại nhất thì coi như thắng đúng không?”
[Đúng rồi, xong mình còn làm thêm kiểu rèm cửa đung đưa xong có bóng đen lởn vởn xung quanh cho chúng nó sợ nữa. Phải làm thế mới doạ có hiệu quả được.]
“Oke, được đấy.”