Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 716

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 667

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7456

Chương 131

“Không phải à?”

“Cái này, người có vẻ tỉnh táo nhất trong cả bọn là Joo In… mới là người điên lên đầu tiên.”

Eun Hyung vừa nói vậy vừa nhắm chặt mắt lại.

Ặc, cả tôi và Yoon Jung In đều ngạc nhiên mà quay ra nhìn nhau. Trên mặt Yoon Jung In hiện rõ vẻ ngỡ ngàng. Dù gì thì Yoon Jung In cũng có mạng lưới quan hệ vô cùng rộng, thế nên cậu ta cũng thường xuyên nghe nói rằng tính cách của Woo Joo In là đáng yêu và ngây thơ nhất trong trường.

Với vẻ mắt rối rắm, Eun Hyung lại nói tiếp.

“Nói thật thì Ji Ho hay Cheon Young lúc đó đều có vẻ mặt tức giận, còn Joo In lại tỉnh bơ như không có gì đến tận lúc đó nên là… Lúc tớ nhớ ra Joo In là loại người nếu giận lên thì sẽ nở nụ cười đầu tiên thì đã quá muộn rồi.”

Ực, tôi vừa nghe vừa nuốt nước bọt.

Trên tầng thượng bị nắng chiếu đến chói chang này, chúng tôi chỉ có thể đờ đẫn nhìn mặt nhau một lúc.

Một lúc sau, tôi mệt mỏi nói mà như lẩm bẩm.

“Nói thật thì Eun Ji Ho hay Ban Yeo Ryung thì cũng toàn nói chuyện qua nét mặt cả… Chỉ cần nhìn mặt mấy người họ là đã biết họ sẽ nói gì tiếp theo rồi.”

“Đồng cảm.”

Eun Hyung trả lời. Tôi lại nói tiếp.

“Với cả Yoo Cheon Young thì… Dù ít thể hiện qua nét mặt nhưng bù lại cậu ấy nói mà chẳng nghĩ trước gì cả. Trong đầu nghĩ gì thì cứ thế nói ra hết thôi.”

“Đồng cảm luôn.”

Eun Hyung lần này cũng trả lời ngắn gọn như vậy. Vẻ mặt của cậu ấy cũng y hệt tôi, đúng kiểu mệt mỏi vì đã sống chung với mấy con người có tính cách mãnh liệt kia quá lâu rồi.

Yoon Jung In đang đứng giữa chúng tôi thì đã cười khúc khích kể từ lúc nhắc đến chủ đề ‘thể hiện lời nói qua vẻ mặt’. Khi tôi và Eun Hyung đang nhìn nhau thở dài thì cậu ta lại trầm trồ nói.

“Ồ, mấy cậu thật sự thân nhau thật đấy. Có vẻ hiểu tính tình của nhau lắm nhỉ?”

“Ừm, vì đã quen nhau lâu quá rồi đó. A, nhưng mà bây giờ không phải lúc nói đến chuyện đó đúng không? Này, trước hết để tớ nói về tình hình trong lớp đã, hai cậu ngồi đi.”

“À.”

Phải đến lúc nói chuyện và nhìn nhau như thế này thì hai người họ đều đang nghĩ đến chuyện đây hình như là lần đầu tiên cả hai người chính thức gặp nhau.

Kwon Eun Hyung hơi ngại ngùng cười một cái và nói trước.

“Ừm, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ. Từ sau buổi họp hôm tập huấn lần trước đúng không.”

“Đúng rồi.”

Cái cuộc đối thoại ngượng ngập gì đây. Tôi nhăn mày rồi chỉ xuống đất và nói.

“Ừm, cứ ngồi xuống trước đi.”

Tôi nghĩ là nếu ngồi xuống thì bầu không khí sẽ thoải mái hơn cũng nên. Quả nhiên đúng theo tôi nghĩ, phải đến khi ngồi xuống rồi thì hai người họ mới có thể bắt đầu đối mặt nhau và nói chuyện được.

Yoon Jung In hỏi.

“Tình hình bên lớp cậu như thế nào? Bên lớp tôi thì, ờ, có nói thật được không nhỉ?”

“Không nói thật ở đây thì còn nói ở đâu được nữa?”

Eun Hyung nở nụ cười dịu dàng đặc trưng của mình và trả lời. Lúc này Yoon Jung In đang định nói tiếp thì lại e ngại và nhìn Eun Hyung với ánh mắt ngạc nhiên. Phải khi Eun Hyung gật đầu rồi thì cậu ta với vừa nói vừa tránh né ánh mắt đối diện.

“Ờ, chuyện này ấy mà, lớp tôi bây giờ…”

Tôi yên lặng ngồi giữa hai bọn họ và chú ý lắng nghe cuộc đối thoại đó, sau đó tự chống cằm khẽ cười. Tôi hiểu rõ tâm trạng hiện tại của Yoon Jung In lắm. Thỉnh thoảng sẽ có lúc Eun Hyung đối xử với bạn bè cùng tuổi cứ như thể đang dỗ một đứa em họ vậy, chuyện này cũng không làm người đối diện cảm thấy không vui mà, nói thế nào nhỉ, cứ như kiểu mình là một con người có sự tồn tại vô cùng quan trọng vậy ấy… Yoon Jung In cứ nói lắp một hồi rồi lại trả lời.

“Cái này, sao nhỉ, kiểu bọn họ đang muốn đánh giáp lá cà với lớp 1 luôn ấy.”

“Ừm.”

Eun Hyung chỉ ừ một tiếng rồi mãi không nói gì. Thấy Eun Hyung như vậy, Yoon Jung In ngay lập tức quay ra nhìn tôi. Gì đấy, nhìn tôi làm gì? Yoon Jung In làm khẩu hình miệng hỏi.

‘Cậu ta bồn chồn cái gì?’

Tôi suýt nữa phá lên cười. Eun Hyung của chúng tôi mà bồn chồn. Sau đó tôi lại quay đầu qua. Eun Hyung đang cười và nói.

“Tôi cũng nói thật nhé?”

“À, ừ, được rồi.”

“Bọn lớp tôi còn định quyết đấu một trận luôn đấy. Đấy là tôi đã ngăn lại rồi.”

“……”

Phiuuuuu, một làn gió mát lạnh thổi ngang qua sân thượng. Tôi ngay lập tức đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của mình.

Ừm, ra là vậy. Tôi gật gù. Cũng đúng, nhìn bầu không khí lúc ấy thì chuyện bọn họ lao vào đánh một trận cũng chẳng lạ lùng gì. Yoon Jung In ở bên cạnh lên tiếng hỏi.

“Ôi trời, làm sao giờ? Phải tìm một chỗ để đánh thật à?”

“Nếu vậy thì chúng ta sẽ bị mắng đấy.”

Eun Hyung vừa vuốt lại mái tóc cũng hơi rối xù và trả lời với một vẻ mặt bình yên. Yoon Jung In lại không biết nói gì nổi. Tất nhiên cậu ta nói tìm một chỗ để đánh chỉ là đùa thôi, nhưng Eun Hyung nổi tiếng cả trường với hình tượng thanh niên gương mẫu kia lại trực tiếp nói ‘Chúng ta sẽ bị mắng đấy’, như kiểu nếu không bị mắng thì sẽ tìm chỗ đánh thật vậy. Lần này khi Yoon Jung In quay ra nhìn tôi thì tôi chỉ cười một tiếng, cậu ta chưa kịp nói gì thì tôi đã mở miệng trước.

“Cậu ấy có sức hút trái ngược đấy, Eun Hyung ý.”

“Hử?”

Lần này Eun Hyung quay ra nhìn tôi rồi lại nhìn Yoon Jung In. Tôi chỉ nhún vai cười.

Dù sao thì sau khi đã biết Eun Hyung không phải là thanh niên gương mẫu như mình nghĩ thì Yoon Jung In đã có phần thoải mái hơn. Cậu ta bắt đầu nói một tràng.

“Ừm, đấu một trận ở quán net thì thế nào nhỉ? Chơi Street Fighter…”

Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn là nghe vậy, Eun Hyung cũng bắt đầu trả lời một cách nghiêm túc.

“Rồi lỡ mà thua xong lại giận hơn rồi đánh nhau ngay ở quán net thì sao? Cứ chơi trò nào online ấy? Mỗi người tự chơi ở máy ở nhà mà…”

“A, cái này được đấy. Nhưng mà chơi trò gì nhỉ? Cậu hay chơi gì? Tôi gần đây chẳng chơi trò nào cả. A, mà giờ cũng đến kỳ nghỉ rồi mà.”

“Tôi vốn cũng không hay chơi lắm.”

“A, thật à?”

“Các cậu đang làm gì thế?”

Tôi nhìn không nổi nữa nên mới nói một câu, thế là cả hai đều im lặng. Yoon Jung In vốn đã là người hay nói linh tinh rồi, thế mà bây giờ lại có cả một Eun Hyung góp vui nữa, nói vài câu thôi mà hai người họ sắp đi lạc đến tận Sam Cheon Po rồi.

Dù sao thì hình như đến cả Eun Hyung cũng chưa nghĩ ra cách gì thoả đáng thì phải. Ừm, tôi nhăn mày và chìm vào suy nghĩ.

Khi tôi quay ra nhìn Yoon Jung In và Eun Hyung, hai người họ thật sự không nghĩ ra cái gì mà chỉ ngồi đó.

Thế rồi tôi tự dưng nghĩ đến mấy câu chuyện kỳ quái mà tôi vừa nghe trong lớp ban nãy. Hình như là trong mấy chỗ tối thui như kiểu sắp có ma quỷ nhảy ra sẽ không dễ đánh lộn được đâu. Một phương pháp giải quyết mang tính bạo lực à… Nghĩ đến đây thì tôi ngay lập tức giơ tay lên.

“A, ê này, thế thử thách lòng can đảm thì thế nào?”

“Thử thách lòng can đảm?”

Cả hai đều như cắn vào lưỡi. Ừm, lúc trước Kim Hye Hil cũng từng nói về chuyện này rồi nên tôi còn nhớ, sau khi chần chừ một lúc thì tôi nói tiếp.

“Ừ, làm sao, thử thách can đảm cũng là một loại đấu còn gì? Như kiểu ai sợ hơn ấy… Nếu lấy cái đó để hai lớp đấu nhau, trước tiên là sẽ không xảy ra đánh lộn, có khi còn phải hợp tác đánh nhau với ma ấy chứ. Không phải khá ổn sao?”

Nghe tôi nói vậy, Yoon Jung In và Kwon Eun Hyung quay ra nhìn nhau. Thể rồi vẻ mặt của hai người cũng dần dần thay đổi. Yoon Jung In nhìn tôi nói.

“Cũng ổn đấy nhỉ?”

“Tốt quá.”

“……”

Tôi sau khi gợi ý vài lời như thế thì lại mọc ra một vài vấn đề phụ khác, như là tìm địa điểm và phân công đóng vai ma quỷ chẳng hạn, hai người họ đã đồng ý với ý kiến này rồi nên bắt đầu nói tiếp về chuyện này chuyện kia.

Thấy hai người họ ầm ĩ thảo luận như vậy, đã thế còn đang khoanh chân ngồi trên sàn xi măng y hệt nhau làm tôi thấy hai người mới gặp nhau chưa được lâu mà thật sự hợp tính nhau quá.

Tôi mở to mắt nhìn đôi mắt xanh lục lấp lánh của Eun Hyung.

Có vẻ cậu ấy cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi nên quay ra và hỏi.

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

Bình thường thì có lẽ cậu ấy sẽ hỏi thêm vài câu nữa, nhưng vì bây giờ đang bận rộn nên cậu ấy lại quay ra nhìn Yoon Jung In và bắt đầu nói tiếp. Thấy vậy, lần này tôi dời ánh mắt sang nhìn về phía Yoon Jung In.

Một Yoon Jung In không ngừng nghỉ, có thể cảm thấy hứng thú với vạn vật trên thế giới này, một Eun Hyung bình tĩnh và giỏi kiềm chế, sống trên đời với thái độ như một thầy tu. Thế mà thỉnh thoảng, tôi lại thấy được một dáng vẻ vô cùng khác biệt từ Eun Hyung. Bây giờ khi thấy cậu ấy nói chuyện rất hợp gu với Yoon Jung In như thế này, tôi lại nghĩ có phải Eun Hyung mà tôi quen thuộc và người này là hai người khác biệt không.

Bình thường cậu ấy rất đè nén bản thân mình. Tôi lại nghĩ, hay là bản chất thật sự của Eun Hyung thật ra cũng khá giống Yoon Jung In nhỉ.

Tôi ngẩng mặt nhìn lên trời. Từng đám mây to lớn vẫn đang lững lờ trôi như một dòng sông hiền hoà.

Phải một tiếng đồng hồ sau đó thì cuộc họp của hai người họ mới kết thúc, vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa.

Khi tôi đang nhổm người để đi về lớp thì tự dưng chẳng hiểu sao lại lên tiếng gọi Eun Hyung đang bước đi trước mặt tôi.

“Eun Hyung à.”

“Ừ?”

“Ban nãy, cậu bảo Joo In nói gì đó trong lớp mà. Cậu ấy nói gì thế?”

“A, cái đó ấy à?”

Eun Hyung tự dưng nở một nụ cười mơ hồ rồi xoay người về phía tôi. Cậu ấy vẫy vẫy tay cho Yoon Jung In ý bảo cậu ta xuống lớp trước.

Yoon Jung In đang đứng ở trong khu cầu thang tối, ánh mắt của cậu ta hướng về tôi, sau đó chỉ đơn giản vẫy tay một cái rồi đi xuống cầu thang luôn.

Nhìn bóng lưng xa dần của cậu ta, Eun Hyung cười một tiếng rồi đưa tay vuốt mái tóc của mình với dáng vẻ hơi rối rắm. Và rồi cậu ấy mở miệng nói.

Khi tôi về đến nhà thì nhà vẫn không có ai như bình thường. Sau khi chào Ban Yeo Ryung, tôi mới đóng cửa lại, sau đó quay về phòng và nằm ườn xuống giường, mắt tôi nhìn tới tấm lịch treo trên bàn ở ngay phía đối diện.

Tôi bây giờ mới cảm nhận được, hoá ra đúng là kỳ nghỉ hè chỉ còn cách một ngày nữa thôi nhỉ. Tôi xoay người một vòng.

Kỳ nghỉ hè của chúng tôi hồi cấp 2 như thế nào ấy nhỉ? Mấy cậu quý tử nhà giàu như Eun Ji Ho hay Yoo Cheon Young lúc nào cũng sẽ đi du lịch ở nước ngoài tầm một, hai tuần. Dù vậy nhưng chúng tôi luôn ở bên cạnh nhau trong toàn bộ khoảng thời gian còn lại.

Chúng tôi có thể đến căn biệt thự nhà anh của Cheon Young chơi một bữa, có thể tháo giày ra và cầm lấy trên tay, sau đó sáu người sánh vai đi cùng nhau trên bãi biển lúc sẩm tối.

Mặt nước dưới đường chân trời đỏ rực một màu. Chùm mây xám trôi lững lờ cùng với làn khói bay lên từ những ngôi nhà hiển hiện ven biển.

Dù chúng tôi đã ở cùng nhau rất lâu rồi nhưng thỉnh thoảng, chúng tôi vẫn thấy được ở nhau những mặt hoàn toàn khác mà bình thường không thấy bao giờ.

Cũng như dáng vẻ gần giống Yoon Jung In của Eun Hyung ngày hôm nay, cũng như một Eun Ji Ho rất thích trêu đùa nhưng khi ở trước mặt người lạ thì lại cực kỳ lạnh lùng, cũng như một Yoo Cheon Young thi thoảng có một vẻ vô cùng tình cảm đến nao lòng.

Và có một Joo In.

‘Nghĩ lại thì hình như tôi rất ghét những người hèn nhát thì phải.’

Tôi có thể nhìn thấy rõ phản ứng của những người xung quanh khi cậu ấy nói như vậy ngay trước mắt mình. Khi nhìn lên trần nhà mờ mờ tối, tôi lặng lẽ nhắm chặt mắt lại.