***
Trận bóng rổ của mấy đứa con trai kết thúc, khi họ nhận ra có tiếng ồn ào và tụ lại ở sân bóng ném của bọn con gái thì mọi chuyện đã đến hồi kết rồi.
Bây giờ thay vì đánh nhau thì chúng tôi lại chỉ đang tụ tập hết vào để chửi lớp khác. Cũng không phải là mấy đứa lớp tôi không có bạn bè ở lớp 1, nhưng hầu như khi chửi thì trong đầu ai cũng đều tự động trừ người bạn kia ra.
Có lẽ đây là lần đầu tiên thấy bọn con gái đánh nhau nên bọn con trai đều có bộ mặt ngỡ ngàng y hệt nhau và nhìn về phía này.
Và rồi Eun Hyung tiến về phía mấy đứa con gái lớp 1 xong bắt đầu hỏi có chuyện gì đang xảy ra, Yoon Jung In cũng đến gần chúng tôi với vẻ mặt hơi khó chịu y hệt vậy. Cậu ta nhún vai hỏi.
“Này, có chuyện gì mà loạn lên thế?”
“A, chuyện này, ờ…”
Lee Min Ah đang định nói thì lại bực bội vuốt lại tóc một cái. Cô ấy có vẻ cũng chưa biết phải giải thích tình huống hiện tại như thế nào, nhưng nói chung không cần quản xem mọi chuyện bắt đầu từ đâu, bầu không khí lớp tôi đang càng ngày càng trở nên tệ hơn đây này. Thậm chí có những đứa buột mồm chửi lớp khác nữa.
Lúc này, có một đứa lớp tôi không kiềm chế được cơn giận nên có văng một câu ‘A, đ*t m*!’. Một thằng con trai lớp 1 nghe thấy vậy mới ngay lập tức cứng mặt lại và đi về hướng này.
“Này, đcm, đứa nào vừa chửi thề. Đi ra đây.”
Gì thế, sao tự dưng làm loạn lên vậy. Vì cậu ta tự nhiên xuất hiện nên tôi có vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn về phía đó. Mấy đứa con gái lớp tôi ở bên cạnh cũng nghĩ giống y hệt tôi.
Vì mấy thằng con trai vừa chơi bóng rổ xong nên cả người mướt mồ hôi, thế nên khi thấy một người ướt đẫm mồ hôi tiến lại mà nói vậy như thế thì chúng tôi có hơi sợ một chút. Bây giờ tôi mới cảm nhận được rõ sự khác biệt giữa thể lực của con trai và con gái.
Một cậu con trai ở bên cạnh người kia mới đứng ra nói.
“Này, sao lại chen vào thế. Đây là chuyện của con gái mà.”
“A, cô ấy khóc rồi kìa!”
Cậu ta vừa nói vậy vừa chỉ vào một đứa con gái trong đám lớp 1. Người kia đang vừa lấy tay dụi mắt, vai vẫn run lên từng đợt. Có vẻ cô ta đang rất mệt mỏi và tức giận với tình hình hiện tại rồi.
Vì thằng con trai kia đã lên tiếng rồi nên lần này người tức giận là bọn nam sinh lớp 8 bên tôi. Kim Hye Woo hiếm khi mới cứng mặt như thế này, cậu ta chỉ về phía này và hỏi.
“Này, thế lớp tôi lại không khóc chắc?”
Lúc này, cuối cùng Eun Hyung cũng đã hỏi chuyện từ bọn lớp 1 xong nên bắt đầu tiến về phía này với một vẻ mặt vô cùng rối rắm.
Trùng hợp là tôi đứng gần đó nên trên đường đi qua Eun Hyung có nhìn qua coi như chào tôi, đồng thời cũng ném một ánh mắt lo lắng về phía tôi. Có vẻ cậu ấy nghe được tên của Choi Yu Ri rồi.
A, sao gần đây cứ luẩn quẩn vì cái chuyện này vậy, bàn tay đang ngán ngẩm che mắt của tôi mới giơ lên và vẫy vẫy. Tôi vẫn ổn nên cậu cứ đi nhanh đi.
Vẫn với gương mặt như còn vướng bận điều gì đó, Eun Hyung quay lại và chen vào đám con trai đang tụ tập với nhau kia và hỏi.
“Mọi người à, trước hết cứ nghe đầu đuôi câu chuyện đã nào.”
Có vẻ như cậu ấy nghĩ là con trai dễ xông vào xung đột bằng nắm đấm hơn con gái nên giờ phải hoà giải trước. Quả nhiên là Eun Hyung thông minh có khác.
Sau đó Yoon Jung In cũng tiến về phía này và nói giúp.
“Này, đúng rồi đấy, mọi người bình tĩnh đã nào. Cứ tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi làm gì cũng chưa muộn mà. Đừng xông vào đánh vội chứ.”
“Cô ấy khóc rồi kia kìa!”
“A, thế tôi hỏi cậu là lớp tôi không khóc à! Sao nói mãi mà cứ như điếc đặc thế nhỉ!”
Nhưng vì bọn con trai đã khùng lên rồi nên không hề có ý định muốn nghe ai hết. Đặc biệt là mấy đứa có bạn gái học cùng lớp thì càng nóng máu.
Ôi mẹ ơi, sao câu chuyện càng ngày càng mất kiểm soát thế này. Khi tôi đang mệt mỏi nhìn về hướng đó thì cả Eun Hyung và Yoon Jung In đều rất khó xử quay ra nhìn nhau. Dù hai người cũng chẳng thân thiết gì nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ bây giờ thì có vẻ rất thấu hiểu lẫn nhau đấy.
Tình hình tiến triển sau đó là, hoàn toàn hỗn loạn.
Bọn con gái một là sẽ liên mồm chửi hai là sẽ khóc, còn bọn con trai thì sẽ đấu đá lẫn nhau, riêng Kwon Eun Hyung và Yoon Jung In đã cố gắng hết sức để xoa dịu tình hình rồi nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Tất cả những gì họ làm được là khó khăn tách mấy đứa trong lớp mình ra rồi lôi thẳng về lớp mà thôi.
“Ờm, ừm, được rồi. Sự việc là như thế này này.”
Yoon Jung In nghe người khác kể đầu đuôi sự việc mà cũng ngay lập tức có vẻ mặt mệt mỏi.
Tôi bị đập bóng vào đầu, lời nói của bọn lớp 1 nghe càng ngày càng kỳ lạ, bầu không khí ngay lập tức có mùi thuốc súng, trong lúc đó lại tiện đường lôi cả chuyện cũ lên nữa…
Một lúc sau Yoon Jung In dựa người vào lưng ghế rồi hỏi với một vẻ cạn lời.
“Chẳng lẽ mấy người bên lớp kia vẫn còn nổi điên vì việc hồi đó chắc? Đâu ra cái kiểu đập bóng vào đầu một người tận bốn lần chứ, không thể nói nổi.”
“Vì mặc cảm tự ti đấy.”
Một đứa con gái khác ngay lập tức nói với một vẻ khó chịu.
Mặc cảm tự ti là cái gì? Là có tật giật mình thì có. A.
Sau khi nói chuyện một hồi thì Yoon Jung In có vẻ cũng biết là mình làm thế này không được mà làm thế kia cũng không được nên giơ tay ôm mặt. Tôi có thể lờ mờ đoán được cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu nên cũng chẳng nói gì, chỉ đưa tay vỗ vỗ vào lưng cậu ta.
Nếu mối quan hệ đã trở nên xấu đi dù chỉ một lần thôi thì cũng không thể hoà giải dễ dàng được, hơn nữa hôm nay còn là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè. Theo cái đà này, nếu mấy người họ được nghỉ hè rồi gặp nhau trên phố thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.
Có khi còn gây lộn ngay trên phố nữa đấy… Đây hoàn toàn là chuyện có khả năng xảy ra. Khi Yoon Jung In còn đang đắm chìm trong sự khổ sở thì bên ngoài lại có tiếng ầm ĩ.
“Lớp 8 đánh một trận đi! Dám làm Kim Seong Ah khóc á!?”
Hình như là bạn trai của đứa con gái vừa khóc ban nãy. Nhưng chắc cậu ta thật ra cũng không có ý định đánh thật nên chỉ hét lên như vậy xong chạy trối chết rời khỏi hành lang mất tiêu. Khi chúng tôi thò đầu ra ngoài hành lang thì chỉ còn thấy bóng lưng đằng xa của cậu ta mà thôi.
Cả bọn trong lớp lại phẫn nộ ngập tràn mà hét lên.
“A, thằng này bị điên thật đấy à? Mày ra đây xem ai hơn ai?”
“Chiến tranh thật rồi. Đánh mẹ đi.”
Yoon Jung In nghe giọng nói hùng hổ vang lên khắp nơi trong lớp như vậy mà lại ôm trán như thể đang rất đầu đầu.
Ringg, khi tôi đang nhăn mày nhìn cậu ta thì lúc đó, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Tôi lôi điện thoại ra xem mà mở to mắt. Và rồi tôi lại đến gần chỗ Yoon Jung In một lần nữa.
Đến tận lúc tôi đến gần rồi mà Yoon Jung In vẫn đang ôm trán mình với vẻ đau đớn. Tôi mới hạ người và thì thầm.
“Này.”
“Sao?”
Cậu ta ngẩng lên với vẻ mệt mỏi như vậy, nhưng khi đọc được tin nhắn trên màn hình điện thoại của tôi thì cậu ta chỉ im lặng không nói gì.
Người gửi: Kwon Eun Hyung
Dan à, cậu có thể bảo lớp trưởng của lớp cậu là nói chuyện với tớ một chút được không? A, hoàn toàn không phải gây sự đâu. Dù gì thì tớ với cậu ta cũng phải nói chuyện với nhau một lần.
“Cái này là…”
“Người sợ hai bên xông vào đánh nhau thật nên cố sức can ngăn ban nãy là cậu và Eun Hyung còn gì.”
Có phải hai người họ đang có ý nghĩ giống nhau không? Nghe vậy, Yoon Jung In cụp mắt xuống và thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thấy cậu ta như vậy, tôi nhanh chóng nhấn phím gửi tin nhắn.
Người nhận: Kwon Eun Hyung
Lên sân thượng được không? Để tớ đưa Yoon Jung In lên đó.
Người kia trả lời nhanh chóng không mất đến 5 giây.
Người gửi: Kwon Eun Hyung
Được rồi.
Dù tôi biết được sân thượng lúc nào cũng mở vì một chuyện không vui vẻ gì cho lắm, nhưng giờ nhìn lại thì hoá ra đây là một ưu điểm của cái trường này đấy.
Nghe nói trong trường có rất nhiều địa điểm phù hợp để nói chuyện hay đánh đấm bí mật. Theo tin đồn thì phòng âm nhạc lúc nào cũng mở luôn.
Khi tôi đang nghĩ vậy và mở cánh cửa sân thượng ra thì đã thấy Eun Hyung đang đi loanh quanh trong nền trời sáng bừng đến chói mắt. Mái tóc đỏ và đôi mắt xanh lục của cậu ấy dưới bầu trời mùa hạ xanh thẳm lại càng trở nên nổi bật. Tôi nở một nụ cười rạng rỡ với Eun Hyung, người đang bước đi về hướng tôi.
Eun Hyung cũng tỏ ra vô cùng thân thiện với một người lâu rồi chưa gặp ở trường như tôi nên giơ tay ra xoa nhẹ đầu tôi. Cậu ấy hỏi.
“Dan à, có phải ban nãy lớp 1 nói gì không hay không? Bọn con gái ấy.”
A, cái đó hả. Tôi chỉ lắc đầu tỏ vẻ tôi vẫn ổn.
Yoon Jung In đã đến gần cạnh tôi từ lúc nào, cậu ta đang nhìn cả tôi lẫn Eun Hyung với một ánh mắt trầm trồ. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Eun Hyung trước mặt Yoon Jung In mà.
A, khi tôi ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Eun Hyung, thế là trong lòng tôi càng cảm thấy có lỗi hơn. Không lâu trước đây tôi cũng làm cậu ấy lo lắng vì chuyện này nhỉ. Tôi lén lấy tay gãi đầu rồi ngượng ngùng nói.
“Không, không sao đâu. Không có chuyện gì đâu, thật đó… Dù gì thì tớ cũng biết mấy đứa con gái đó không được tỉnh táo mà, với cả trước khi tớ kịp nói gì thì mọi người đã liên mồm chửi nhau rồi.”
Và rồi tôi giơ tay lên. Ặc, tôi đã định ngăn lại rồi đó. Thật đó. Nhưng mà sự việc không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa rồi. Thật lòng đấy. Tôi hoàn toàn không có ý định xúi lớp 1 với lớp 8 đánh nhau đâu. Tôi thực sự muốn né tránh cái tình huống sặc mùi tiểu thuyết mạng này lắm rồi.
Nhưng dù tôi đã cố gắng trải lòng là tôi không sao rồi mà Eun Hyung vẫn có vẻ rất áy náy. Khi nhận được ánh mắt đó từ cậu ấy thì cảm giác tội lỗi trong lòng tôi càng trào dâng. A, không phải vậy đâu mà. Eun Hyung nói.
“Bây giờ sẽ không còn những chuyện như vậy nữa đâu.”
“K, không đâu, đừng nói gì bênh vực tớ cả. Mấy người lớp cậu sẽ lại không vui đấy.”
Tôi vừa trả lời như vậy vừa cố tình làm vẻ mặt cứng cỏi.
Eun Hyung dù gì thì vẫn là lớp trưởng đại diện cho lớp 1, cậu ấy mà không theo phe bọn họ mà lại thành thật bênh tôi thì vị trí đó của cậu ấy có nguy cơ bị sụp đổ đấy—tôi nghĩ như vậy. Dù tôi không biết rõ lắm nhưng mà–.
Nhưng sau đó, lời nói tiếp đó của Eun Hyung lại làm tôi trợn tròn mắt.
“Không đâu, tớ không phải đang nói là tớ sẽ làm gì, mà đã có…”
Hả? Đã có, có cái gì? Tôi hỏi.
“Ơ hả, chả lẽ đã có ai nói gì rồi à?”
Tôi vô thức nói như hét lên như thế. Nghe câu hỏi của tôi, Eun Hyung chỉ nhíu mày và gật đầu. Giọng nói của cậu ấy như lẫn trong tiếng thở dài.
“Việc này, từ lúc vào lớp thì bọn con gái nói như có như không, bảo là vì dù gì cũng lật mặt rồi nên định san bằng cậu. Ban Yeo Ryung rất tức giận, vẻ mặt của Cheon Young với Ji Ho cũng có vẻ không tốt lắm… Dù vậy nhưng tớ bảo bây giờ cả nam và nữ trong lớp đều đang nóng máu lắm nên không đúng lúc để nói đâu và ngăn họ lại rồi. Nhưng một trong mấy người đó lại gây chuyện.”
Ặc, tôi hít một hơi thật sâu. Với giọng nói hơi run rẩy, tôi mới hỏi lại.
“R, rồi sao? Ai nói gì à?”
“Ừm, cái này…”
Eun Hyung cũng rất rối rắm và day day trán. Một viễn cảnh vô cùng tồi tệ lướt qua trong não tôi làm tôi cũng nhăn mày lại. Tôi nói.
“A, nếu là Ban Yeo Ryung thì không được rồi. Ban Yeo Ryung bây giờ mà bị cô lập thì làm gì còn đứa bạn gái nào nữa.”
“Không phải Ban Yeo Ryung đâu.”