“Cậu, cậu ngay lập tức đưa cây kem của Dan Yi ra đây!”
“Gì cơ?”
Lee Luda cũng bàng hoàng giống y hệt tôi. Tôi cũng không thể ngờ nổi là đến Ban Yeo Ryung cũng đang làm loạn lên vì một cây kem như vậy.
Tôi còn đang mong đợi một cuộc đối thoại siêu thực như kiểu ‘Đấu thử một trận xem ai mới là nữ chính thực thụ đi!’, nhưng mà cái này lại hơi quá rồi! Không phải chứ, sao từ nãy đến giờ mọi người cứ tập trung hết vào cây kem của tôi vậy?
Chỉ có 800 won thôi, cái que Choco Fudge này chỉ có 800 won thôi đấy! Hơn nữa tất cả những người trong căng tin còn đang nín thở mà nhìn về hướng này. Nếu có thể, tôi chỉ muốn đưa cho mỗi người đứng đây một que Choco Fudge để đỡ phải tranh nhau và kết thúc cái cuộc chiến đáng xấu hổ này thôi.
Nhưng mà Lee Luda lại không có ý định như vậy. Cô ấy nheo đôi mắt xanh thẳm lại và nở một nụ cười rồi nói.
“Cậu là cái quái gì? Sao cậu lại nghĩ là tôi sẽ đưa que kem của Dan Yi cho cậu nhỉ? Cậu tưởng đây là đồ của cậu à?”
“Tất cả những thứ thuộc về Dan Yi!”
Đôi mắt đen của Ban Yeo Ryung ngay lập tức loé sáng, cô ấy nắm chặt tay và hét lên.
“Tất cả, từ đầu đến chân Dan Yi đều thuộc về tôi!”
“……?”
“……??”
“……???”
Câu nói của Ban Yeo Ryung gây nên một làn sóng lớn trong căng tin. Bầu không khí nóng nực của mùa hè ngay lập tức bị khí lạnh thổi bay gần hết. Nhiệt độ trong căng tin giảm xuống không phanh.
Khi tôi vừa lùi lại một bước vừa nhìn Ban Yeo Ryung thì tất cả mọi người đều quay ra nhìn tôi.
Có những người chỉ vừa mới đây thôi đều hứng chí bừng bừng vì một que kem thì bây giờ lại bàng hoàng nhìn tôi rồi lại liếc qua Ban Yeo Ryung.
Một lúc sau, người mở miệng đầu tiên là Eun Hyung. Cậu ấy nắm lấy vai của Ban Yeo Ryung, sau đó cúi người và đối tầm mắt với cô ấy. Cuối cùng cậu ấy hỏi với một giọng điệu thân thiện như thể một người thầy đang dạy học cho trẻ em mẫu giáo.
“Yeo Ryung à, cậu đang muốn nói thế này phải không? Dan Yi là bạn của tôi, thế nên tôi không hài lòng với việc cậu giật kem của Dan Yi như thế. Chốt lại là cậu phải trả kem cho Dan Yi đi. Đúng không?”
“Ơ, hả?”
Ban Yeo Ryung cười ngại ngùng. Có vẻ như đến lúc này cô ấy mới nhận ra là mình vừa mới nói gì. Cô ấy chỉ vừa nhìn Eun Hyung vừa cười như vậy rồi cẩn thận đảo mắt và quay ra nhìn tôi. Tôi lén thở dài trong lòng, Ban Yeo Ryung, cái người bị khiếm khuyết về ngôn ngữ này… Lúc này cũng có thể gây chuyện được.
Tiếng bàn tán vang lên tứ phía. Dù Eun Hyung đã cố đè xuống rồi nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì cả, đặc biệt là mấy đàn anh năm 2, năm 3 rõ ràng là thích Ban Yeo Ryung nên đang mếu máo nhìn về hướng này. Lời thì thào của mấy người họ vang lên rõ ràng bên tai tôi.
“Thật tốt quá…”
“Ban Yeo Ryung mà cũng yêu thương tôi như vậy thì tốt quá.”
“Nhưng mà Ban Yeo Ryung ngầu quá phải không? Gì nhỉ, kiểu một dáng vẻ hoàn toàn mới ấy?”
“Ghen tị vãi chưởng…”
Tôi vừa nghe những lời ấy vừa đón phải những ánh mắt của họ, cảm giác muốn chết đi cho xong. Lee Luda phải bây giờ mới tỉnh táo lại, cô ấy ngạc nhiên nhìn Ban Yeo Ryung và hét lên rằng tại sao Dan Yi lại là của cậu chứ, Eun Ji Ho ở bên cạnh đó chẳng hiểu sao cũng ủng hộ ý kiến của Lee Luda, Yoo Cheon Young nhăn trán như kiểu đang rất đau đầu, còn Kwon Eun Hyung thì thở dài một tiếng… Nhìn vậy, tôi lặng lẽ nắm lấy tay Kim Hye Hil đang đứng bên cạnh mình.
Kim Hye Hil đang bị che khuất nửa người trong bóng râm mới quay ra nhìn tôi như muốn hỏi có chuyện gì. Cô ấy ban nãy vô cùng hào hứng xem bọn họ cãi nhau nên giờ có vẻ không muốn đi ra ngoài một chút nào. Tôi hạ giọng thì thầm với cô ấy.
“Tớ bây giờ đang xấu hổ muốn chết đây.”
“……”
Dù gì cũng không thể mặc kệ bạn tốt tử trận ở đây được, thế là Kim Hye Hil đành vỗ lưng tôi và cứ thế rời khỏi căng tin.
Khi vừa ra ngoài thì một làn gió nóng lẫn bụi mờ mịt thổi từ sân vận động vào, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy rùng mình. Phải đến một nơi không có người rồi thì tôi mới có thể thở hắt ra một hơi.
Khi tôi nhìn về phía khu căng tin vẫn còn hỗn loạn như trước, tự dưng có mấy đứa thở hổn hển chạy qua tôi như thể có chuyện gì rất gấp. Nghe họ vừa vắt chân lên cổ vừa hò hét như vậy làm tôi chỉ có thể đưa tay lên ôm mặt.
“Này, đi đâu đấy!”
“Nghe nói ở căng tin có đánh nhau vì tình đấy!”
“Trời, đỉnh vãi! Này, cho tôi đi xem với!”
“……”
Kim Hye Hil lặng lẽ vươn tay vỗ lưng tôi. Tôi từ từ hạ bàn tay đang ôm mặt xuống rồi im lặng lắc đầu với cô ấy.
Kim Hye Hil hỏi với vẻ mặt khá mệt mỏi.
“Cậu ổn chứ?”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
“Trông thật sự không ổn đâu.”
“……”
Chúng tôi không nói gì với nhau mà chỉ sóng vai đi tiếp. Và rồi tự nhiên tôi lại đứng khựng lại nhìn cô ấy.
“Này, có khi tớ lẽ ra không nên nói cho mọi người chuyện tớ thân với tứ đại thiên vương đâu.”
“Thật ra… ban nãy tớ cũng nghĩ vậy.”
“……”
Kim Hye Hil vừa nói vậy vừa nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ấm áp, nhưng càng cảm nhận ánh mắt ấy thì tôi lại càng thấy buồn rầu nên cũng chẳng nói gì nổi mà chỉ bước đi tiếp.
Khi tôi về lớp và mở cửa ra, thì đối mặt với chúng tôi là bóng tối ngập tràn trái ngược với ánh sáng chói mắt ngoài hành lang. Gì đấy? Có tôi, Kim Hye Hil và Lee Luda đều đang ngỡ ngàng đứng đó thì bên trong đã có tiếng hét vang lên.
“Này, đóng cửa vào đê! Bây giờ đang đến đoạn gay cấn đây này!”
“Mấy cậu lại làm cái gì thế?”
Kim Hye Hil vừa bước vào phòng vừa hỏi với giọng lạnh nhạt như vậy. Tôi với Lee Luda cũng nhìn nhau một lúc và đóng cửa lại. Cũng không hiểu bọn họ lấy cái gì ra che cửa sổ mà trong phòng tối thui như thế này, tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn qua thì hoá ra bọn họ đã lấy hết giấy báo ra để che kín cửa sổ, không để lọt một tia nắng. Nếu là bình thường thì bọn họ chắc chắn sẽ trả lời câu hỏi của chúng tôi, nhưng lần này Yoon Jung In lại đang bận rộn với câu chuyện của mình nên chỉ chụm đầu vào với mấy đứa khác. Trong bóng tối, gương mặt ranh ma của cậu ta sáng lên.
“Thế là tôi phải hỏi thử chứ đúng không? Không phải à? Nói gì vậy chứ, tôi vừa gặp người đó ở ngay trước cửa mà? Thế là người đó mới trả lời là…”
“Trả lời là?”
Nghe Yoon Jung In nói vậy, có một đứa vừa hỏi lại vừa nuốt nước bọt cái ực. Dưới ánh đèn điện thoại mờ mờ, gương mặt của Yoon Jung In trắng bệch, rồi cậu ta nở một nụ cười ghê rợn và nói.
“Tỉnh táo lại đi, vừa mấy ngày trước chúng ta vừa đến viếng tang ông ta mà… Và rồi chộp lấy tay tôi như này!”
Yoon Jung In vừa nói vừa tự dưng cử động và nhanh chóng bắt lấy cánh tay của người ngồi ngay cạnh mình. Áaaaaaaaa! Tiếng hét thảm thiết vang lên khắp phòng. Có đứa muốn chạy trốn, có đứa hồn xiêu phách lạc mà bám lấy người bên cạnh mình, riêng Lee Min Ah thì đã nắm lấy tóc của Yoon Jung In và làm loạn lên như thể muốn nói ‘cậu làm tôi sợ hãi muốn chết luôn’ vậy. Tôi lẩm bẩm một câu thật nhỏ để bên đó không thể nghe thấy. Min Ah à, theo tớ thấy thì Yoon Jung In sẽ là người chết trước tiên đó…
Quả nhiên là đi vào lớp vẫn tốt hơn, dù có hơi nguy hiểm tí. Nhưng trước khi tôi kịp hết phân vân thì Kim Hye Hil đã vừa cười vừa dậm chân bước về hướng đó. Lee Luda ở bên cạnh cũng nghiêng cần cổ trắng trẻo và cười haha hai tiếng. Ừm, không làm gì được nhỉ. Tôi gãi đầu và cũng đi theo bọn họ.
***
Trên bảng có một dòng chữ được ghi bằng phấn trắng vô cùng rõ ràng mạch lạc.
Cuộc thi kể truyện kỳ quái
Và ở dưới có một vài dòng chú ý.
Không được là chuyện nghe lại từ bạn của bạn của bạn. Chỉ được là chuyện mình từng trải qua
Chỉ được kể chuyện có thật mà mình đã gặp. Đây là điều kiện của cuộc thi kể chuyện kỳ quái này. Nhưng không ngờ là có tận tầm mười người đã từng trải qua mấy chuyện kỳ dị nên cuộc thi kể chuyện được bắt nguồn từ cái ý tưởng vô bổ của Yoon Jung In kéo dài đến tận 2 tiếng đồng hồ và vẫn chưa kết thúc.
Sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng Kim Hye Hil cũng đứng ra.
“Hye Hil cũng từng gặp mấy chuyện như thế này rồi á?”
Cả lớp đều trợn to mắt nhìn Kim Hye Hil như thể không ngờ nổi chuyện này. Trong đó có bao gồm Shin Seo Hyun, người đang ngồi cạnh Yoon Jung In và chống cằm ngồi với một vẻ mặt vô cùng nhàm chán, từ nãy đến giờ cậu chỉ chăm chăm chọc ngoáy những điểm phi logic trong mấy câu chuyện kia. Như kiểu ‘Trong một ngày mưa tôi có vào một căn nhà lều nhỏ để trú, nhưng mà bên ngoài cứ có tiếng hét của ai đó bảo ‘mở cửa ra!’ ấy. Người đó định vào làm gì chứ!’, ‘Chắc là chủ nhà đấy.’, ‘Hả?’.
Nhìn gương mặt vô cảm của Kim Hye Hil thì chắc cô ấy sẽ không nói chuyện gì nhạt nhẽo đâu, thế là mặt của đứa nào cũng vô cùng căng thẳng và chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy. Trước khi nói, Kim Hye Hil còn nhìn qua Kim Hye Woo một lần như muốn được cho phép, sau đó mới mở lời.
“Ừm, tầm bảy tuổi nhà tôi có nuôi một con chó. Tên nó là Hodu, là một con Yorkshire Terrier khá nhỏ. Mà chó thường chỉ sống được 9 năm thôi đúng không?”
Cô ấy đảo mắt một vòng rồi nói với một giọng khá là u ám.
“Nhưng mà… Chỉ tầm 2 năm là nó đã bị bệnh mà chết rồi. Lúc đấy vì quá buồn nên tôi với anh tôi khóc nguyên một ngày luôn. Sau đó, chúng tôi chôn nó ở bãi đất trước nhà. Và đêm hôm đó.”
“Đêm?”
“Ư, cuối cùng có cái gì xuất hiện à?”
Mấy đứa này ai cũng xen vào, mỗi người chêm một câu, nhưng Kim Hye Hil chỉ nhún vai trả lời.
“Ừm, có một tiếng động khá lạ. Cứ như tiếng chân động vật nhẹ nhàng chạy trên mặt đất vậy, vang lên từ phòng khách đến phòng của anh tôi, và rồi cuối cùng nó cũng dừng lại ở phòng của Kim Hye Woo. Tôi lúc đó còn đang nửa tỉnh nửa mơ nên tất nhiên là sẽ nghĩ, à, Hodu đấy à. Hodu thích chạy đi chạy lại như vậy đấy, nên tôi lại ngủ tiếp.”
“Ơ, chờ đã, cậu bảo Hodu chết rồi mà?”
“Ừ.”
Khi Kim Hye Hil vừa trả lời bình thản như vậy thì có tiếng ai đó hét lên. Áaaa, sao lại có thể thản nhiên nói vậy chứ! Trong lúc đó thì Lee Min Ah đang ngồi cạnh và ôm chặt lấy tay tôi đến mức tôi cảm giác tay tôi sắp gãy ra vậy, cô ấy hỏi.
“R, rồi sao?”
“Ừ, lúc đó đã ba ngày trôi qua rồi, tôi cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Lúc nào tỉnh dậy thì tôi cũng cảm thấy bức bối vì rõ ràng lúc đang mơ ngủ tôi có nghe thấy tiếng gì như tiếng của Hodu, nhưng Hodu chết rồi mà? Thế rồi đêm hôm đó tôi lại nghe thấy tiếng đó lần nữa nên ngay lập tức tỉnh dậy. A, Hodu chết rồi mà. Tôi nghĩ như thế.”
“……”
“Thế là tôi nằm xuống và lắng tai nghe hơn thì thấy tim mình đập thình thịch, nghe kỹ hơn thì hoá ra tiếng động đấy hơi khác. Không phải tiếng chân đâu, mà là tiếng loẹt xoẹt như kiểu có cái gì bị kéo đi ấy.”
Ngay lúc ấy có ai đó bên cạnh nắm chặt lấy cánh tay tôi nên tôi cũng suýt rớt tim ra ngoài. Ôi mẹ ơi! Tôi hoảng hốt đến mức muốn hét ầm lên rồi nhìn ra bên cạnh, nhưng lúc này thì tôi không thể nghĩ đến chuyện hét lên được nữa.
Lee Min Ah đang nắm thật chặt lấy tay tôi mà run rẩy không ngừng, gương mặt của cô ấy không còn tí khí sắc nào. Đúng vậy, con người ai chẳng sợ ma quỷ chứ, biết làm sao được… Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn về phía đối diện, trong căn phòng bị che kín rèm nên tối đen này, tôi chỉ có thể nhìn được nụ cười trên gương mặt của cô ấy.
Lee Luda có vẻ vô cùng hứng thú với câu chuyện này. Cô ấy thực sự can đảm hơn là vẻ ngoài. Thế rồi khi chạm mắt với cô ấy, tôi cũng chỉ có thể cười theo.