Chương 16.
Thời tiết hiện tại vô cùng đúng chất mùa hè, ánh nắng cháy da cháy thịt chiếu thẳng xuống sân thể thao. Khi tôi nhướn cổ ra nhìn khung cảnh bên ngoài ấy, một ngọn gió thổi qua làm tà áo tôi tung bay. Ngay cả trong gió cũng chỉ có khí nóng chứ chẳng thấy mát đâu nên tôi cảm giác như kiểu bị một làn gió nóng tạt thẳng vào mặt vậy. Ôi trời, tôi nhăn mày và phẩy phẩy cái giá đỡ giấy trong tay.
Khi tôi nhìn qua lớp thì cả tôi đã biến thành địa ngục rồi. Mấy đứa này đứa nào cũng nằm sải lai ra bàn với bộ dạng zombie vừa chết xong.
Trên tấm bảng còn hơi bẩn vì chưa được xoá sạch sẽ, có ai đó viết một dòng chữ rất lớn bằng phấn trắng.
Một ngày trước kỳ nghỉ hè!
Đúng vậy, chỉ còn không đến một ngày nữa là chúng tôi chính thức được nghỉ hè, tôi lại đang cẩn thận nghĩ lại mấy ngày trước mà khẽ nhăn mày. Có khá nhiều chuyện đã đổi thay suốt khoảng thời gian này.
Đầu tiên là tôi cuối cùng cũng nói thẳng với mấy đứa cùng lớp là tôi không chỉ thân với Ban Yeo Ryung mà còn thân với cả tứ đại thiên vương nữa.
Tôi nhận ra một điều qua vụ của Choi Yu Ri, đó là chuyện tôi giấu bọn cùng lớp về mối quan hệ với mấy người tứ đại thiên vương là vì sẽ có quá nhiều người sẽ tiếp cận tôi với cái mục đích muốn thân thiết hơn với mấy người họ.
Nói cách khác thì lúc đó tôi không thể tin tưởng được mấy đứa cùng lớp mình. Nhưng khi một tin đồn lớn như vậy bị lan truyền mà bọn họ vẫn cố chấp tin tưởng tôi dù cả trường đều tin sái cổ, chỉ cần như vậy là tôi đã nhận ra tôi nghĩ sai thật rồi.
“Thật ra, tớ rất thân với mấy người tứ đại thiên vương. Có rất nhiều người vì ghen tị nên bày vẽ chuyện như Choi Yu Ri, cũng có nhiều người muốn tiếp cận tớ vì mục đích làm thân với mấy người tứ đại thiên vương… Với cả nếu tớ chỉ nói miệng thôi thì tớ nghĩ mọi người sẽ hỏi tớ là tớ kiêu ngạo vì thân với mấy người kia à, tớ không muốn vậy nên tớ cứ định giả vờ không biết thôi, nhưng sau vụ việc lần này thì tớ nghĩ là cứ nói thẳng ra sẽ tốt hơn. Xin lỗi vì bấy lâu nay không nói gì với các cậu…”
Phản ứng của mấy đứa trong lớp tôi nhạt nhẽo hơn tôi nghĩ. Tất nhiên là có mấy đứa con gái từng hỏi số của tứ đại thiên vương từ tôi như Lee Soo Yeon cũng quay ra lườm tôi cháy mặt. Nhưng mà chỉ vậy mà thôi, ngược lại mấy đứa kia còn có vẻ mặt thản nhiên như kiểu ‘à, vậy à?’, có thể vì bọn họ đã biết hết qua chuyện lần này rồi.
Mấy người tứ đại thiên vương trường Seok Bong đã thân với tôi từ đầu học kỳ và biết hết chuyện rồi nên chỉ vỗ vai tôi một cái, và thế là hết. Tôi còn tưởng là ít nhất mình sẽ bị trách móc vài câu vì lừa các bạn cơ, vậy nên lúc đó tôi khá bất ngờ với cái kết nhạt nhẽo này.
Thế nên bây giờ, dù gặp tứ đại thiên vương, như Eun Ji Ho hay Yoo Cheon Young trên hành lang thì tôi cũng có thể chào họ một câu rồi mới đi qua. Thế là xong.
Và điều thay đổi thứ hai là mối quan hệ của Lee Luda với tứ đại thiên vương.
Cũng chẳng biết nữa, vụ này mơ hồ lắm. Rõ ràng là hai người họ hoàn toàn chưa hề gặp nhau bao giờ, cứ như thể có một điểm chung nào đó mà tôi không biết nên bây giờ Joo In tự nhiên đối xử rất thân thiện với Lee Luda.
Mỗi khi thấy Lee Luda, Joo In tự nhiên vừa nở nụ cười rạng rỡ vừa chạy về phía này, nói thật thì dáng vẻ của Joo In lúc ấy trông cực kỳ đáng yêu nhưng vẻ mặt của Lee Luda lại trắng bệch không còn một giọt máu rồi bận bịu vắt cổ lên mà chạy. Tôi cũng nghe thấy Joo In nhìn thẳng vào Lee Luda rồi hét lớn lên như thế này.
‘Anh Luda! Đi đâu đấy?’
‘Anh? Sao Luda đã thành anh của con từ lúc nào rồi?’
Khi tôi vừa nhăn mày vừa hỏi như vậy thì Joo In lại nở nụ cười vui vẻ đặc trưng của mình và trả lời đơn giản rằng.
‘Từ lúc con quyết định như thế!’
‘……’
A, tôi quên mất. Khác với vẻ ngoài đơn thuần của mình, Joo In đã quyết tâm chuyện gì thì nhất quyết phải làm cho đến cùng.
Bây giờ thì Lee Luda đã đón nhận tiếng gọi ‘anh’ của Joo In một cách vô cùng thản nhiên rồi, cũng giống như tôi ngày xưa vậy. Nhưng nghĩ đến việc Lee Luda là con gái mà lại được gọi là anh thì chắc cũng hơi stress đấy nhỉ. Ừm, dù nói vậy nhưng tôi cũng không thể xen vào giữa hai người họ rồi đính chính về giới tính của Lee Luda dùm được, tôi gãi gãi đầu. Thôi chẳng biết nữa, cứ chấp nhận như vậy thôi.
Khi tôi nhìn một vòng quanh lớp thì cả lớp vẫn rơi vào tình trạng hỗn loạn như trước. Bây giờ cũng đã học gần hết chương trình rồi nên giáo viên cũng chẳng có việc gì để mà lên lớp, thỉnh thoảng có mấy đứa lớp khác vừa học thể dục xong cũng đến tận lớp tôi rồi chuyển lời nói là ‘Này, thầy bảo lớp cậu tiết sau học đấy’, nhưng những lúc như vậy cũng chỉ phải ra giảng đường ngồi một chút mà thôi.
Dù gì thì bọn nó cũng nghĩ ‘Chỉ cần không phải học thể dục là được’, thế nên cuộc sống học sinh cứ suốt ngày ngồi bật phim lên xem trong lớp rồi chỉ đến giờ thể dục là ra ngoài một chút bắt đầu.
Có mấy đứa ghép lại năm đến sáu cái bàn vào với nhau rồi ngồi vai kề vai dưới bàn, cứ thế tuỳ ý làm loạn, cũng có đứa nằm ngủ gục trên bàn mà mồ hôi rơi như tắm. Còn nói đến Yoon Jung In ấy à, tôi liếc nhìn trước mặt.
Yoon Jung In đang gác hai chân lên chiếc ghế máy tính đặt gần bảng, cậu ta lôi bộ bàn phím để lên đùi mình và bắt đầu gõ như điên. Kim Hye Woo ở bên cạnh chỉ nhìn cậu ta với vẻ mặt chán nản.
Màn hình TV đang quay về giao diện chính của Crazy Arcade*. Tôi cũng chẳng hào hứng chút nào mà chống cằm nhìn mấy người họ, nhưng khung cảnh sau đó làm tôi bắt đầu ho sặc sụa.
(*Nó cũng chính là Boom Online bên mình đó.)
Yoon Jung In bị thần kinh à… Vừa bắt đầu ván mới mà cậu ta đã tự giam mình vào một góc bằng bom nước rồi kìa…
Khi tôi quay đầu lại, cũng có mấy đứa đang nhìn lên màn hình và có vẻ mặt chẳng khác gì tôi.
A, đm, Yoon Jung In vươn tay cào tóc với vẻ mặt vô cùng khó chịu, chẳng hiểu cậu ta có phải cảm thấy người khác đang nhìn mình không mà cũng quay lại nhìn về hướng này. Với vẻ mặt tỉnh bơ, cậu ta hét lên.
“Gì, làm sao? Nói đê, làm sao!”
“Đù mẹ, Yoon Jung In ngu si vãi chưởng.”
“Này, hồi tiểu học cậu chơi gì mà sống được thế? Vương quốc gió* à?”
(*Một trò MMORPG)
Trong cả biển người ca thán vì khó chịu thì Kim Hye Woo đang ngồi cạnh Yoon Jung In cũng chỉ mệt mỏi nói.
“Tôi có chơi bằng chân cũng giỏi hơn cậu thật đấy…”
Lúc nghe lời oán thán của mấy người khác thì Yoon Jung In còn ngồi yên, nhưng đến lượt Kim Hye Woo nói thì Yoon Jung In tỏ ra vô cùng tổn thương. Cậu ta quay ngắt mặt lại rồi hét lên.
“Này, trong game thắng bại gì đâu có quan trọng chứ! Điều quan trọng là được giải trí tâm hồn cơ mà? Đúng không?”
“Cậu cũng phải bắt đầu cảm thấy nó quan trọng đi. Không phải chứ, dù bảo là chỉ cần thưởng thức thôi nhưng mà thế này là quá đáng lắm rồi đấy! Sao cậu có thể chơi tận hơn 30 ván mà không thắng được ván nào chứ!”
“A, đã bảo là cố tình thua mà!”
“Nói nhảm vừa thôi!”
Yoon Jung In và Kim Hye Woo đang oang oang đấu võ mồm như vậy thì Kim Hye Hil vẫn đang ngồi cạnh tôi từ nãy đến giờ mà nhìn bọn họ, cô ấy chỉ nhếch miệng cười rồi khẽ thở dài và đứng dậy. Cô ấy ngay lập tức bước thẳng đến và xen vào bọn họ rồi nói với chất giọng bình thản của mình.
“Yoon Jung In, xem cậu chơi game chẳng thú vị tí nào, thôi tắt đi xem phim đi.”
“……”
Nói thẳng ra luôn kìa. Yoon Jung In chỉ cắn môi rồi lặng lẽ tắt game đi với một vẻ mặt xanh lè. Kim Hye Woo chỉ cười khì và định giơ tay xoa đầu Kim Hye Hil, nhưng Kim Hye Hil đã ngay lập tức đánh vào tay cậu ta với một thái độ lạnh lùng rồi quay về ngồi cạnh tôi.
Cô ấy vừa vuốt lại mái tóc hơi xù của mình với vẻ mặt ngượng nghịu, Yoon Jung In đang bận rộn lật danh sách phim trên màn hình lên tìm, phải một lúc rồi thì cậu ta lại tự dưng giơ tay lên và hét lớn.
“Này, ai muốn kể truyện ma nào! Lần lượt kể đê!”
“Sao tự dưng lại thế?”
“Không có phim gì để xem đâu.”
Nghe vậy, cả bọn mới nhao nhao lên hỏi ‘đâu nào’ rồi tụ tập hết lên chỗ máy tính làm bầu không khí hỗn loạn hết cả lên. Gì đấy, tôi hơi nheo mắt nhìn bọn họ thì đã có ai đó đến gần và ngồi ngay trước tôi. Cô ấy vừa chống cằm lên bàn vừa nhìn về phía này và khẽ cười. Tôi cũng cười lại và hỏi.
“Lee Luda, dậy rồi à?”
Vì cô ấy nằm đè lên sách giáo khoa nên giờ một bên má hơi đỏ lựng lên, cô ấy vừa sờ bờ má bên đó rồi cười như xấu hổ. Mái tóc vàng rạng rỡ có hơi xù lên một chút, nhưng ngay cả dáng vẻ ngượng ngùng sờ vào tóc của cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp. Nghĩ đến chuyện Woo Joo In gọi một Lee Luda như thế này là ‘anh’, ừm, tôi khẽ nhăn mày.
Kim Hye Hil ở bên cạnh mới hỏi.
“Đến căng tin không? Đang lúc hỗn loạn mà.”
“Được rồi. Lee Luda, đi ăn kem cho tỉnh ngủ thôi.”
Tôi vừa nói vậy vừa đánh nhẹ vào tay Lee Luda, cô ấy cũng chỉ khẽ cười và gật đầu. Với dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô ấy chậm rãi đứng dậy.
Sau khi đi trên con đường xi măng bao quanh sân thể thao tầm 2 phút thì chúng tôi đã đến được căng tin, nhưng lúc này ở đây không chỉ có các anh chị năm 2 mà còn có khá nhiều học sinh năm nhất.
Có một hàng dài người đang đứng chờ từ chiếc ghế đá dưới cái cây to bên ngoài căng tin đến tận bên trong căng tin, người đông đến nỗi khó mà tìm nổi chỗ trống. Tôi, Lee Luda và Kim Hye Hil khó khăn lắm mới chen được vào đó.
Khi chúng tôi mặc kệ giá bánh kẹo ở tít trên cao mà đi về chỗ bán kem thì quả nhiên đằng đó cũng đang vô cùng hỗn loạn. Tôi chen bẹp ruột vào đó rồi lật tung tủ giữ lạnh lên, phải khi tìm thấy một cái Choco Fudge rồi lại chen lên thanh toán rồi thì tôi mới thở ra nổi. Phù, đúng là bị người ta ép cũng có thể tử trận được đấy.
Lúc này Lee Luda cũng có một vẻ mặt mệt mỏi y hệt mà đứng cạnh tôi. Kim Hye Hil lại đang rất thảnh thơi cầm một lon đồ uống rồi vừa nhìn chúng tôi vừa cười khúc khích. Thà mua đồ uống còn hơn, tôi vừa nghĩ vậy vừa cắn một miếng Choco Fudge. Tôi đang nhắm mắt mà mệt lả người, nhưng hương vị mát mẻ trong miệng dần dần lan ra. Chúng tôi cứ thế đi thẳng vào khu hội trường có mấy chiếc bàn dài ở bên trong.
Quả nhiên ở đây cũng có đầy người nên chẳng còn chỗ nào nữa. Đây vốn là một chỗ để học sinh sử dụng mỗi khi ăn mỳ cốc hoặc ăn đồ gọi về, nhưng có lẽ vì hôm nay nóng quá nên không ai có ý định ăn mỳ cả. Cũng chẳng có ai tụ tập ở chỗ lò vi sóng trong góc. Tôi đảo mắt vô thức nhìn một vòng trong hội trường, tự dưng nhận ra bầu không khí hôm nay có hơi khác so với bình thường.
Mọi ngày mọi người cứ tụ ba tụ năm rồi thoải mái làm ầm ĩ là chuyện thường, nhưng lần này lại khác. Ánh mắt của ai cũng có vẻ mông lung y hệt nhau và đều hướng về một hướng. Mồm họ há hốc ra, vẻ mặt thì như bị mất hồn vậy. Mấy gương mặt đó ấy à, toàn là những người quen thuộc mà tôi đã biết đến tận 3 năm qua ấy mà.
Đúng vậy, nơi ánh mắt họ đổ dồn về là chỗ người của mấy người tứ đại thiên vương của trường Ji Jon.
Mái tóc bạc của Eun Ji Ho cũng chẳng thua kém gì ánh nắng chói chang bên ngoài, ngược lại còn toả ra ánh sáng rạng rỡ khắp phòng. Mái tóc đỏ của Eun Hyung ngồi cạnh đó và mái tóc nâu nhạt hiếm thấy của Woo Joo In cũng nổi bật y như vậy.
Kim Hye Hil bên cạnh tôi mới lẩm bẩm thế này.
“A, ở đây cũng đụng mặt nhỉ.”
Tôi chỉ vô thức gật đầu một cái rồi quay ra nhìn Lee Luda. Từ lúc nhìn thấy Woo Joo In, cô ấy đã nhăn mày lại với vẻ mặt sắc bén.
“Cậu có chạy không? Joo In có khi lại gọi cậu là anh rồi ôm vai bá cổ tiếp đấy.”
“Ừm.”
Lee Luda có vẻ khá phân vân. Ngay lúc đó, mấy người họ đang nói chuyện gì với nhau thì tự dưng quay đầu lại và nhìn đúng về hướng này. Thế là Lee Luda chẳng cần phân vân gì nữa. Bởi vì gương mặt trong trẻo của Woo Joo In ngay lập tức tràn ngập ý cười rạng rỡ và cậu ấy đang thong dong đi về phía này.
Lee Luda sợ hãi lùi lại về đằng sau. Woo Joo In cũng chẳng để tâm đến hành động đó mà cứ thế tiến đến, khi cậu ấy đi qua tôi thì lại chỉ giơ tay lên. Trong lúc bối rối thì tôi cũng giơ tay lên, thế là cậu ấy vỗ vào tay tôi một cái rồi cười khúc khích.
Bóng dáng của cậu ấy cứ như dư ảnh trong ánh nắng mùa hè mà cứ thể đi qua tôi. Và rồi ngay sau đó, Woo Joo In lại tiến đến gần Lee Luda tiếp. Chẳng hiểu Lee Luda đã chạy từ đây đến tận sân thể thao từ lúc nào, tiếng gào của cô ấy đến tận đây cũng nghe thấy.
“A làm ơn, cút dùm đi! Giúp một lần là xong rồi còn gì!”
“Em muốn chúng ta thân thiết cơ mà, sao vậy? Anh!”
“shit! *&*^$*&@#^$*…!”
Sau khi bị Woo Joo In nắm gáy thì một đống từ ngữ không thể hiểu nổi bắt đầu xổ ra từ miệng của Lee Luda với tốc độ sét đánh, tôi nhìn bọn họ rồi lại quay ra nhìn Kim Hye Hil. Cô ấy chỉ nhún vai và nói.
“Nhưng mà này, lúc trước không phải Lee Luda khoẻ lắm sao? Sao giờ có thế mà cũng không tránh được nhỉ?”
“Ừm, không biết nữa?”
“Hay là bị nắm điểm yếu gì rồi?”
Điểm yếu? Chẳng lẽ nào. Tôi nhún vai. Nhìn vẻ ngoài hoàn hảo tuyệt đối của Lee Luda thì có lẽ là không có điểm yếu gì đâu. Mà không, dù có thì làm sao Joo In biết nổi cơ chứ? Dù cậu ấy có bộ não xuất sắc đáng kinh ngạc nhưng dù gì cũng vẫn chỉ là học sinh bình thường thôi.
Khi tôi quay đầu nhìn Kim Hye Hil thì lần này, tôi lại thấy gương mặt rạng rỡ đang nhìn về phía này của Ban Yeo Ryung.
Ban Yeo Ryung có vẻ rất vui vì tôi đã làm rõ chuyện tôi thân với tứ đại thiên vương, thế nên bây giờ tôi gặp họ cũng có thể thoải mái chào họ. Tôi cũng bật cười và tiến về hướng đó.
Bên cạnh Ban Yeo Ryung có mấy gương mặt mà tôi đã quen thuộc từ lâu lắm rồi. Dù bây giờ ở trường chúng tôi có thể chào nhau được rồi, nhưng mấy người này ngày xưa vẫn rất thường xuyên qua lại nhà tôi y như nhà mình nhưng bây giờ lại đồng loạt không thấy đâu nữa nên tôi có hơi cô độc một chút. Sự thật là chúng tôi không thể gặp nhau thường xuyên bằng ngày xưa được nữa rồi.
Eun Ji Ho ngồi cạnh Ban Yeo Ryung, cậu ta đang nở một nụ cười nghịch ngợm nhìn tôi. Đó là nụ cười mà cậu ta chỉ cho những người thân thiết thấy mà thôi. Eun Hyung bên cạnh đó cũng đang nhìn tôi và cười với vẻ dịu dàng như mọi ngày.