Trái ngược với bầu không khí thong dong của lớp 8 thì bầu không khí của lớp 1 y hệt như kiểu nhà có tang. Bầu trời đầy mây đen càng làm không khí trong lớp tối tăm hơn. Mây đen phủ kín bầu trời, dù trong phòng học có đèn điện bật sáng bừng nhưng chẳng hiểu sao luồng khí đó vẫn không hề biến mất.
Trong lúc mấy đứa lớp 1 đang ủ rũ nhìn nhau thì Ban Yeo Ryung lại đang ngồi yên lấy hai tay ôm mặt. Dù không có ai có thuật đọc tâm, nhưng ai cũng có thể nhìn ra cảm xúc của cô ấy qua hành động đó. Và có một Choi Yu Ri đang ngồi cạnh Ban Yeo Ryung.
Cô ta đang an ủi Ban Yeo Ryung với một vẻ mặt vô cùng thương tiếc. Nhưng ngược lại Ban Yeo Ryung vẫn đắm chìm trong nỗi đau buồn của bản thân mình. Còn tứ đại thiên vương thì may ra vẫn khá tươi tỉnh, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà bọn họ cũng trông có vẻ không vui lắm.
Đã hết buổi sáng, qua cả giờ nghỉ tiết 2 và tiết 3 rồi mà Ban Yeo Ryung vẫn đang gục cổ xuống bàn. Và sau khi nghe thấy lời an ủi của tứ đại thiên vương thì cô ấy bắt đầu ra ngoài lớp. Có vẻ là đang muốn đến tiệm tạp hoá, Choi Yu Ri nhìn bóng dáng của cô ấy với một vẻ vô cùng mệt mỏi và đến gần chỗ bọn con gái.
Khi bầu trời đang xám xịt như vậy thì vẻ mặt của bọn họ cũng rất tối tăm. Bọn con gái đều đang nhăn mày, ai đó nói.
“Rốt cuộc là cái con bé Ham Dan Yi đó bị làm sao thế? Mỗi ngày chỉ làm khổ Yu Ri thôi.”
“Này, mấy ngày trước cũng có chuyện như thế này còn gì. Chỉ ngẫu nhiên làm sao được?”
“Không, đúng là không thể chấp nhận nổi. A, thực sự điên rồi, sao lại có loại người như thế cơ chứ?”
Ai đó nói vậy và lôi điện thoại ra, giơ một tin nhắn lên. Trên màn hình có bức ảnh Ham Dan Yi đang cười mơ hồ với Baek Yeo Min. Vì chụp gấp gáp quá nên cũng không rõ mặt lắm, nhưng vẫn đủ để có thể nhận ra đó là ai.
Dù giọng của mấy đứa con gái này rất lớn nhưng chẳng có ai nói gì cả. Vẻ mặt của học sinh lớp 1 ai cũng mệt mỏi y hệt nhau. Chỉ có mình Choi Yu Ri rối rắm ngăn họ lại.
“Các cậu làm sao thế, đừng như vậy. Cũng có thể là không phải mà?”
“Này, không phải cái gì. Bây giờ cái đứa đang cười với Ham Dan Yi trong ảnh từng chửi Yeo Ryung rất nhiều hồi năm nhất cấp 2 đấy! Cô ta vốn cũng không như vậy đâu, nhưng thân với Ham Dan Yi cái là bắt đầu chửi Yeo Ryung luôn. Xong rồi Ham Dan Yi hình như cũng tuyệt giao rồi, nhưng bây giờ lại gặp nhau đây này. Nói nghe có được không? Sự thật là Ham Dan Yi chỉ giả vờ tuyệt giao thôi còn gì? Muốn làm khổ Yeo Ryung đây mà.”
Đứa con gái kia nói vậy, vẻ mặt nó phừng phừng phẫn nộ. Nhưng Choi Yu Ri nghe xong vẫn có vẻ rối rắm như trước.
Cô ta mân mê tóc trong tay mình và cười mơ hồ. Khi tất cả ánh mắt đều hướng lên người cô ta, cô ta mới nói.
“Nói thật thì… Tớ cũng nghĩ như vậy. Thật ra nếu dù không phải thật thì cũng không có cách nào giải thích cả.”
Nghe cô ta nói vậy, vẻ mặt của bọn xung quanh ngay lập tức thay đổi. Bọn họ nhìn thế nào thì vẫn thấy Ham Dan Yi có lỗi, thế nên bây giờ muốn phản bác gì đó nhưng bằng chứng lại quá mơ hồ.
Hơn nữa nhân vật chính là Ban Yeo Ryung thậm chí còn không tức giận mà chỉ ngồi đó với vẻ mặt đau khổ, nếu bọn họ muốn ra an ủi mà chỉ cần nhắc đến Ham Dan Yi thôi là cô ấy sẽ đỏ bừng mặt mà lắc đầu rồi nói, không phải đâu, mà thôi.
Người bị tổn hại chỉ sau Ban Yeo Ryung chính là Choi Yu Ri. Từ sáng đến giờ không phải cô ta đã cố gắng hết sức để an ủi Ban Yeo Ryung rồi sao? Hơn nữa Choi Yu Ri còn là bạn thân nhất của Ban Yeo Ryung, người có quyền được nổi giận vì Ham Dan Yi nhất tất nhiên là cô ta rồi.
Choi Yu Ri đảo mắt nhìn cả lớp một vòng. Không hề thấy tứ đại thiên vương hay Ban Yeo Ryung đâu. Mọi người cũng biết điều đó nên đều nhìn cô ta như thể muốn khích lệ cô ta nói ra. Cuối cùng Choi Yu Ri cũng đảo mắt rồi từ từ mở miệng nói.
“…Yeo Ryung liên tục bảo không phải đâu, nhưng nói thật thì nếu cô ta coi Yeo Ryung là bạn thì cũng đã không thể cười nói rồi đi chơi với đứa con gái đã tung tin đồn không tốt đến Yeo Ryung hồi năm nhất như vậy được rồi…”
“Đúng, đúng vậy!”
“Vậy nên tớ cũng đã nghĩ thử rồi, có phải Dan Yi không thích Yeo Ryung thân với mấy cô gái khác ngoài mình ra không?”
“Trời, rùng hết cả mình.”
Ai đó vừa che miệng vừa nói vậy. Lúc này vẻ mặt của Choi Yu Ri lại càng cẩn thận hơn.
Thấy cô ta đang xoa tay mình như đang căng thẳng như thế, bọn con gái tự nhiên lại có dự cảm cô ta lại sắp sửa nói ra một chuyện khác. Ai đó mới hỏi.
“Sao? Có chuyện gì? Yu Ri à, cậu biết chuyện gì đúng không?”
“A, cái đó. Về ID của trang anticafe ấy.”
“Ừ!”
“Nó tên là ham310…”
Nghe vậy mọi người mới mở tròn mắt. Lúc đó, có một vài người đã nhớ sinh nhật của Choi Yu Ri là vào đầu học kỳ nên mới hỏi.
“Bình thường tài khoản như vậy có nghĩa là một người họ Ham sinh ngày 10 tháng 3, có phải không?”
“Chờ đã, con bé Ham Dan Yi đó không phải cũng họ Ham à?”
Câu nói này làm bầu không khí như sôi sục lên. Gì cơ, chờ đã, đây không phải bằng chứng xác thực à? Khi tất cả mọi người đang nhìn nhau mà gật gù thì Choi Yu Ri đã làm vẻ mặt như kiểu không nên biết làm gì và phẩy tay.
“A, không phải đâu, tớ nói linh tinh thôi. Tớ chỉ là từng nghe thấy Yeo Ryung nói về sinh nhật của người đó, đúng là vào ngày 10 tháng 3 thật… Nhưng mà tớ có thể sai mà, nói linh tinh thôi.”
“Không phải đâu! Cái gì mà nói linh tinh chứ! Cậu làm tốt lắm, nếu chúng ta không biết vụ này thì phải làm sao bây giờ?”
“Độc ác quá, cái con nhỏ chết tiệt đấy!”
Nghe tiếng hò hét tức giận bùng nổ, Choi Yu Ri vẫn nheo mắt như đang bối rối và cười ngượng ngùng.
“Đây vẫn chỉ là giả định thôi. Các cậu chỉ biết vậy thôi nhé.”
“Trời, thật là… A, nhưng mà, Yu Ri à. Dù cái tin này có phải thật hay không thì cậu cũng phải nói cho con bé Ham Dan Yi đó cho ra nhẽ chứ. Thật là, Yeo Ryung tốt bụng quá nên cứ liên tục nói không phải rồi bỏ qua thôi, không thể chịu được mà.”
“Đúng vậy. Thật sự ấy, chúng ta cũng phải nói chuyện với cô ta chứ đúng không? Nếu cứ để yên thì cô ta lại làm bộ thân thiết với Ban Yeo Ryung rồi tiếp tục gợi chuyện với tứ đại thiên vương đấy. Hừ, ghê chết đi được.”
Nghe hai đứa con gái kia vừa nhăn mặt vừa lẩm bẩm như vậy, mặt của Choi Yu Ri vẫn rối rắm như trước. Và ngay lúc đó, cửa sau đột ngột mở ra mang theo một luồng không khí lạnh lẽo. Thấy tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung đi vào, Choi Yu Ri ngay lập tức mở miệng nói.
“Không đâu, tớ nói linh tinh thôi. Nói đến đây thôi nhé.”
Cô ta nói vậy xong thì cuộc nói chuyện cũng kết thúc. Vì tứ đại thiên vương đã vào rồi nên cả bọn im bặt và chỉ nhìn chằm chằm vào Choi Yu Ri. Bây giờ trừ tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung ra thì ai cũng nghe thấy lời nói của cô ta ban nãy rồi. Ánh mắt của Woo Joo In đảo một vòng quanh lớp, khi hướng đến Choi Yu Ri thì trong đôi mắt nâu như loé lên tia sáng le lói. Choi Yu Ri cũng nhìn về hướng đó, cô ta lè lưỡi và lén nhếch môi.
***
Dù bây giờ đã gần đến 1 giờ chiều rồi nhưng những đám mây trên trời vẫn chưa hề có ý định tản đi. Mây có màu nâu đỏ phủ kín bầu trời, đằng xa còn nghe được những tiếng sấm đùng đoàng, cả khung cảnh làm người khác có cảm tưởng như đây là ngày tận thế vậy. Dù bây giờ đang là trưa hè nhưng đèn ngoài hành lang vẫn phải bật hết lên dù học sinh đang ngồi trong lớp.
Những chiếc ô ướt đẫm nước mưa đang được để bừa bãi đằng sau lớp hoặc đang được treo trên khung cửa sổ. Bọn học sinh lê dép đi qua chỗ nào là để lại dấu chân xám xịt trên đó.
“A, hôm nay tôi phải lau sàn mà!”
Khi có ai đó đau khổ nói vậy thì khắp nơi vang lên tiếng cười và tiếng an ủi người kia.
Tôi im lặng ngồi chống cằm trên khung cửa sổ, chỉ chờ tiếng chuông báo giờ ăn. Từ giờ đến giờ trưa chỉ còn không quá 10 phút nữa, tôi đảo mắt.
Nói thật là lần trước cũng vậy mà lần này cũng vậy, lớp 1 lúc nào cũng là trung tâm tin đồn nên lúc đi đến căng tin tôi nhận được đủ loại ánh mắt kỳ lạ. Lần này đã là lần thứ hai rồi nên cũng nghiêm trọng hơn nhỉ, tôi vừa nghĩ vừa thở dài một hơi. A, sao tôi phải bị stress vì chuyện này chứ! Mình chẳng làm sai chuyện gì cả, tôi nắm chặt tay rồi lại thả ra.
Tôi sợ nếu Ban Yeo Ryung biết là tôi có biết chuyện này thì cô ấy sẽ lại lo lắng hơn nữa nên tôi chẳng dám liên lạc với cô ấy. Ban Yeo Ryung không phải bây giờ cũng vẫn lo sợ tôi sẽ quay lưng với cô ấy rồi sao? Mỗi lần như thế là tôi lại như cảm thấy ánh mắt dao động của Ban Yeo Ryung vậy. Ban Yeo Ryung cũng đau khổ lắm, vì ngoài tôi ra cô ấy chẳng có người bạn nào đáng để mở lòng cả. Tôi khẽ thở dài.
Tiết học kết thúc trước giờ ăn trưa tận 10 phút nên bầu không khí trong lớp rất tự do. Lee Min Ah ngồi cạnh tôi mới nhìn tôi và hỏi.
“Cậu không sao chứ?”
Vẻ mặt của cô ấy khó chịu như kiểu muốn nói ‘A, cái bọn ngu ngốc như vậy sao lại tồn tại nhỉ’ vậy. Có lẽ cô ấy bây giờ cũng quá cạn lời rồi nên cũng chẳng thèm đứng ra cãi tay đôi nữa, tôi nghĩ. Thế rồi tôi nở nụ cười và trả lời.
“A, có chút khó chịu… nhưng mà không sao. Gì chứ, chỉ là một lời đồn kỳ quặc thôi mà, chúng ta cũng không thể bắt mấy người làm loạn lại và bắt bọn họ im mồm được.”
“Này, thế thì ổn ở đâu chứ!”
Nghe cô ấy trả lời, tôi chỉ lặng lẽ giơ tay ôm má. Tôi nghĩ thế này, đúng vậy nhỉ, đúng là không ổn đúng không. Nói thẳng ra thì tâm trạng của tôi bây giờ chẳng vui vẻ tí nào cả.
Hoá ra việc bị đồn thổi linh tinh và cứ như bị treo trên miệng người khác lại mệt mỏi như thế này đây, tôi thở dài và vươn tay ôm cái đầu hơi đau của mình. Và gương mặt tươi tắn không có chút buồn bã nào của Ban Yeo Ryung lại hiện lên trong tâm trí tôi.
Ôi mẹ ơi, việc cô ấy là nữ chính trong tiểu thuyết, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang về mọi mặt và có cả một ông anh trai đẹp mã cũng không phải chuyện gì đáng ghen tị cả. Cô ấy lúc nào cũng bị tung tin đồn đa dạng loại nào cũng có đấy! Cô ấy như bị treo trên miệng của người khác đấy! Cái đó thì ổn ở chỗ nào chứ? Chẳng ổn tí nào cả, nếu cô ấy nổi tiếng hơn tí nữa thì không phải cũng có cảm giác giống mấy người nổi tiếng chỉ vì mấy bài báo đoán bừa mà bị ăn chửi liên miên sao? Cảm giác ấy vừa đáng sợ vừa ghê tởm.
Phù, tôi gục đầu xuống và nắm chặt tay lại. Tia chớp ngoài cửa sổ tạo lên một tia sáng loá lên trong lớp. Bóng của mấy đứa trong lớp vì thứ ánh sáng ấy mà lúc ngắn lúc dài. Và khi đó, tôi có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang hướng về tôi. May mà không phải ánh mắt địch ý. Cùng lắm thì chỉ có mình Lee Soo Yeon đang nở nụ cười khinh bỉ nhợt nhạt trên môi thôi. Tôi thở dài.
Và ngay lúc đó, tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên. Bọn trong lớp ngay lập tức đứng dậy để đi đến căng tin nhanh nhất có thể, trong đó có Yoon Jung In nhìn tôi và hét lên.
“Này, đi nhanh lên! Này, hôm nay nghe nói có tortilla gà đấy.”
“Ồ yê!”
“Hay quá!”
Tiếng hoan hô hào hứng của bọn đang định ra khỏi lớp vang lên. Không phải chứ, cậu học thuộc hết cả menu đồ ăn rồi đấy à, tôi nhìn Yoon Jung In với vẻ cạn lời rồi cũng bật cười. Và rồi khác với tiếng hét rầm trời ấy, chúng tôi lại bắt đầu chậm rãi tiến đến căng tin.