“Ôi trời, anh, làm ơn ăn cẩn thận dùm cái. Salad vung vãi hết cả ra rồi đây này.”
“Trời, đúng thật này. Thể nào nãy giờ chưa ăn được miếng rau nào.”
“A, sau này đi đâu đừng tự nhận là anh trai sinh đôi của em nữa nhé.”
“Hừ, ai thèm.”
Cặp sinh đôi Kim Hye Woo và Kim Hye Hil vẫn chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà gây gổ với nhau. Ôi trời, tôi liếc nhìn qua đó rồi lặng lẽ thở dài. Lại bắt đầu nữa rồi. Yoon Jung In đang ăn ngon lành đến độ người khác nhìn lại tưởng cậu ta đang quay quảng cáo ấy chứ.
Nhưng rồi tôi nhìn đến Shin Seo Hyun ngồi cạnh tôi. Chẳng hiểu sao vẻ mặt của cậu ấy hôm nay không tốt cho lắm. Hơn nữa cậu ấy còn chưa ăn được miếng tortilla gà nào mà chỉ để ra bên cạnh. Tôi ngừng ăn và hỏi.
“Seo Hyun này, sao cậu không ăn?”
“Cậu ta vốn đã ghét những thứ này rồi.”
Yoon Jung In đổ cơm vào canh rồi vừa ăn vừa trả lời. A, vậy cơ à, đang ăn ngon miệng vậy mà cũng có tâm trạng trả lời cơ đấy, tôi nghĩ vậy rồi lại quay ra nhìn Shin Seo Hyun.
Khi chúng tôi chạm mắt nhau, Shin Seo Hyun chỉ nhún vai và nói.
“Dạo này thì có ăn được rồi, nhưng hôm nay trong người không khoẻ lắm. Cậu có ăn không?”
“Có!”
“Cậu hình như ăn hơi nhiều rồi đấy?”
Yoon Jung In ngồi đối diện mới hỏi, sau đó không nói gì nữa. Tôi chỉ nhún vai và nhìn xuống khay đồ ăn ánh bạc trước mặt tôi. Ăn nhiều quá à? Hình như đâu phải đâu, a, tôi ngay lập tức trả lời.
“A, tôi mà bị stress thì sẽ ăn nhiều để xả ra đấy.”
“Ra là vậy cơ à.”
“Ừ.”
“Được rồi, thế ăn nhiều vào.”
Và rồi Yoon Jung In lại tập trung vào khay cơm của cậu ta. Tôi cẩn thận nhận miếng tortilla gà từ khay cơm của Shin Seo Hyun và sau đó giơ tay lên. Tiếng leng keng của thìa đũa và tiếng nói cười ầm ĩ vang lên khắp nơi. Sau khi cắn miếng tortilla kia thì tôi mới nở nụ cười hạnh phúc.
Ngay lúc đó, tự nhiên ánh mắt của Yoon Jung In lại hướng thẳng vào sau lưng tôi. Tôi suýt nữa bị sặc mà phun ra.
Đằng kia khu bàn nâu nhạt trải dài kia, có một nhóm con gái đang gườm gườm nhìn về phía này.
Sao lại nhìn tôi, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì tôi nhận ra vài gương mặt quen thuộc. Là mấy người bạn hay đi với Ban Yeo Ryung phải không? Chắc chắn là bọn con gái của lớp 1 rồi. Ban Yeo Ryung không ở đó, có lẽ cô ấy không ăn trưa. Và cũng không thấy tứ đại thiên vương đâu luôn.
A, nghẹn chết mất thôi, sao tự dưng mấy người chưa gặp bao giờ này lại hăm he nhìn tôi như vậy chứ. Hay tôi cũng lườm lại nhỉ? Nhưng mà thế thì buồn cười lắm. Với cả nếu tôi mà dám lườm lại thì chắc chắn mấy người này sẽ mách lẻo với Ban Yeo Ryung là tôi đã làm gì tổn hại đến bọn họ cho xem.
Bây giờ tốt nhất là không nên lôi kéo sự chú ý từ người khác, tôi vừa nghĩ vậy vừa cho nốt miếng tortilla gà kia vào miệng. Chẳng hiểu sao bây giờ miếng đồ ăn đó lại nhạt nhẽo đến thế. Tôi mất hết khẩu vị và đứng dậy.
Sau khi bỏ đồ ăn thừa trong khay đi và để khay vào chỗ rửa, tôi nhanh chóng đi về phía cửa căng tin. Vì trời đang mưa nên có rất nhiều đứa đứng tụ lại ở đây để mở ô, tôi cũng không dễ dàng thoát ra nổi. Người ở đây đông nghịt. Ngay lúc đó, Yoon Jung In nhìn về phía bên kia và nhíu mày lại với vẻ khó chịu.
Một giọng nói bình thản đặc trưng của một đứa gái cắt ngang bầu không khí ấy và lọt vào tai tôi.
“Cậu có phải là Ham Dan Yi không?”
Sự náo loạn xung quanh ngay lập tức bị chìm xuống. Giọng của đứa con gái đó đặc biệt đến độ có thể bật lên trong một đám đông ồn ào. Hơn nữa giọng của cô ta còn ẩn giấu một chút giận dữ nữa.
Vui nhất là xem hoả hoạn, vui nhì là xem đánh nhau, có mấy đứa cũng cảm thấy có biến nên tập trung nhìn về phía này. Tôi quay về đằng sau.
Đó là đứa con gái tôi từng nhìn thấy vài ngày trước. Trên hành lang của trung tâm tập huấn, cô ta có mái tóc nâu ngắn và đôi mắt nâu, cả khí chất cũng có gì đó giống tôi. Đôi mắt nâu trong trẻo của cô ta vẫn đang hướng thẳng vào tôi. Không ngờ trong ánh mắt đó còn có cả cảm xúc phẫn nộ.
Gì chứ, sao chỗ nào không gọi mà phải gọi ở ngay đúng chỗ này? Bây giờ cứ ra ngoài nói chuyện đã, tôi định nói vậy, nhưng đứa con gái đó đã tiếp lời. Nghe giọng của cô ta cứ như kiểu sự giận dữ trong lòng không thể kiềm lại nổi mà sắp phát tướng ra rồi ấy.
“Có chuyện này.”
“Sao?”
“Cậu thực sự định cứ để yên như thế đấy à? Nhưng mà tôi thấy cái kiểu ăn cơm của cậu là không thể chấp nhận nổi rồi. Cậu ăn giỏi thật đấy?”
Tôi phải ăn để xả stress chứ, cậu là cái thá gì, tôi suýt nữa là nói ra như vậy. Tôi bình thường cũng không bao giờ chửi rủa người khác trong lòng, nhưng lời nói của cô ta cứ như kiểu, sao cậu có tội mà dám ăn sung mặc sướng như vậy chứ, làm tôi tự dưng cũng cảm thấy bực mình.
Nhưng khi nhìn lên cô ta với ánh mắt bừng lửa giận như vậy thì tôi lại mất luôn khả năng nói. Ngược lại cô ta còn đang rưng rưng khóc với vẻ mặt còn uất ức hơn cả tôi. Khắp nơi vang lên tiếng bàn tán.
Này, gì vậy, cổ khóc rồi kìa. Trong số đó có một đứa con gái bừng bừng lửa giận mà nói.
“Cậu thực sự cứ ăn cơm ngon lành như vậy rồi bỏ qua à? Trong khi cậu đã làm chuyện trái lương tâm với Yeo Ryung như thế ư?”
“Chờ đã.”
Shin Seo Hyun còn chưa kịp nói câu đó thì đứa con gái kia, Choi Yu Ri, đã ngay lập tức hét lên với chất giọng khàn khàn chan chứa nước mắt.
“Sao từ đó tới giờ cậu có thể làm chuyện có lỗi với Yeo Ryung trong khi trước mặt vẫn giả vờ làm bạn với cô ấy được chứ? Này, cậu chính là người hai mặt nhất mà tôi từng gặp đấy.”
“Nói cái gì cơ?”
“Này, chờ đã.”
Cả Kim Hye Hil và Yoon Jung In đều muốn xen mồm vào nhưng Choi Yu Ri chẳng có vẻ gì là muốn ngừng nói cả. Tiếng bàn tán càng ngày càng sôi nổi. Ánh mắt đổ về phía tôi hầu hết là mang ý nghi ngờ, hoặc không thì cực kỳ lạnh lẽo.
Cả người tôi lạnh băng từ đầu đến chân. Lúc này, tự nhiên trong đầu tôi lại vang lên giọng nói của Ban Yeo Ryung. Cô ấy mỗi khi gặp chuyện như thế này thì đều nói với giọng xen lẫn tiếng khóc như thể một lời cầu nguyện vậy.
“Khi nào đó họ sẽ hiểu thôi.”
Không phải đâu, Ban Yeo Ryung, tôi vô thức lẩm bẩm trong miệng. Trong lúc đó, Choi Yu Ri vẫn rụt vai và nức nở hét lên.
“Mỗi khi Yeo Ryung chơi với bạn mới là cậu lại toàn kể mấy chuyện không tốt cho mấy người bọn họ đó còn gì! Sao cậu lại làm thế! Cậu muốn độc chiếm Yeo Ryung sao? Chỉ như vậy thì cậu mới có thể thân thiết với tứ đại thiên vương được đúng không?”
Khắp nơi tĩnh lặng như thể thời gian đã dừng lại vậy. Không ai nói một câu gì. Bọn con gái bao gồm cả Choi Yu Ri chỉ lạnh lẽo nhìn tôi, và tôi thì sốc quá không nói ra câu gì, mấy đứa còn lại cũng y hệt vậy.
Và rồi một giọng nói quen thuộc vang lên phá vỡ bầu không khí im phăng phắc ấy.
“Này! Cậu biết cái gì mà nói kiểu đấy hả?”
Người nói vậy chính là Lee Min Ah. A, Lee Min Ah, cô ấy nghe hết rồi thì phải, tôi vừa nghĩ vậy thì khắp nơi vang lên tiếng đồng tình. Đó là giọng của mấy đứa lớp 8. Trong số đó, Kim Hye Hil và Yoon Jung In cũng đang có vẻ mặt cạn lời và chen vào.
“Này, cậu định làm gì ở căng tin hả?”
“Oa, đây là lần đầu tôi thấy có người dở hơi vậy đấy.”
Và rồi Shin Seo Hyun cúi đầu hướng về tôi và nói.
“Dan à, chúng ta cứ đi thôi. Đừng quan tâm.”
Cậu ấy nói xong rồi hơi ngập ngừng vươn tay ra choàng lên vai tôi. Hơi ấm của bàn tay cậu ấy như phá tan cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt trên vai tôi, và rồi có ai đó vừa cất tiếng an ủi vừa che mất tầm mắt tôi.
Cái người đứng che trước mặt tôi đó nói đi nhanh thôi với một giọng nói bực bội. Nếu đánh nhau ở đây thật thì thật sự sẽ lan ra toàn trường đấy, tôi nghe thấy tiếng nói như vậy. Nhưng tôi cũng nghe thấy một giọng nói của ai khác.
Này, ghê thật, xấu xa vãi chưởng. Đáng sợ quá, bọn con gái sao lại chơi với nhau kiểu đấy nhỉ? Bị ám ảnh đấy à, tôi nghe thấy câu chuyện đó được rất nhiều người mang ra bàn luận. Có cả người quen và cả người không quen, a, tôi cảm thấy đầu tôi đau nhói. Và mấy đứa lớp 8 cứ vừa ôm tôi vừa bước ra ngoài như vậy.
Ban nãy tôi vẫn ngơ ngẩn nên không kịp lấy ô đang để ở căng tin, nhưng có ai đó đã cầm lấy nó và để vào tay tôi rồi, lại cũng có ai khác mở ô và che lên đầu tôi. Chúng tôi cứ đi thành đoàn như vậy về tận lớp.
Vẫn có cánh tay của ai đó đặt lên vai tôi. Lần này là ai nhỉ, khi tôi ngẩng cổ lên thì thấy gương mặt của Lee Luda.
Ngay cả trong thời tiết u ám như thế này nhưng mái tóc vàng rực rỡ của cô ấy vẫn toả ra ánh sáng lấp lánh như trước. Người đang che ô cho tôi cũng là cô ấy. Và rồi cô ấy cũng quay ra nhìn tôi. Khi hai mắt chạm nhau, cô ấy chỉ hơi nheo mày rồi cẩn thận trả lời.
“… Đừng để tâm.”
“……”
“Cứ để sau đi. Mọi việc sẽ được làm sáng tỏ thôi. Cậu không làm gì sai cả. Rồi mọi người sẽ biết sự thật thôi, cậu đừng quá lo—…”
Cô ấy đang nói vậy rồi lại mở tròn mắt nhìn tôi. Dan à, cái cách cô ấy run rẩy đọc tên tôi làm mấy đứa đang đi đằng trước cũng quay lại nhìn. Vẻ mặt của bọn họ kinh hãi y hệt nhau.
Mấy đứa con gái bắt đầu mếu máo đến gần tôi.
“Dan ơi, đừng khóc.”
“Dan à…”
Tay của họ nhẹ nhàng vỗ lên vai và lưng tôi. Tôi cảm nhận được một dòng nước mắt nóng hổi đang chảy dài trên má. Cảm giác vành mắt của tôi đau nhói như đang bị thiêu cháy vậy. Tôi vội vã giơ tay lên che mặt để cố không khóc. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống. A, tại sao chứ, tôi ghét khóc lóc trước mặt mọi người lắm. Cứ như thể tôi đã gặp chuyện gì vô cùng nghiêm trọng vậy.
Đây là chuyện mà Ban Yeo Ryung phải chịu đựng hàng tháng, mà dù không phải hàng tháng thì cũng là hàng năm. Mỗi lúc như thế, tôi ở bên cạnh Ban Yeo Ryung nhưng không thể an ủi cô ấy nên chỉ có thể nói những điều làm cô ấy vui, thực ra khi ấy tôi thương cô ấy muốn chết.
Tai tôi ù đặc, cổ tôi như bị nghẹt lại vậy. Tôi chẳng thể nói ra câu gì, bờ môi khô cằn nứt nẻ. Mấy đứa bên cạnh đang nghĩ là tôi khóc không ngừng chỉ vì Choi Yu Ri nên bắt đầu nói mấy lời mắng cô ta. Nhưng tôi thật ra lại đang nghĩ về Ban Yeo Ryung.
Dù đã vào lớp rồi nhưng mấy đứa kia vẫn vây quanh chỗ của tôi một lúc như muốn làm tôi vui lên. Này, cậu đừng để tâm quá, chúng nó chỉ là không biết gì mới nói linh tinh thôi, Ban Yeo Ryung sẽ tin cậu.
Yoon Jung In cũng nói một câu rất buồn cười.
“A, cô ta tên là Choi Yu Ri phải không? Chắc phải vỡ như thuỷ tinh thì mới tỉnh ra nhỉ.”
(Yuri = 유리: thuỷ tinh)
Shin Seo Hyun ngay lập tức quay ra nhìn cậu ta làm Yoon Jung In im bặt, thế là tôi đang khóc mà cũng phải bật cười. Không phải chứ cậu ta hài hước muốn điên luôn, dù chỉ là một câu đùa vì thương cho tôi thôi nhưng vì buồn cười quá nên tôi cũng không thể nhịn lại được. Khi tôi nở nụ cười rồi thì lúc này bọn xung quanh mới an tâm vỗ vào vai tôi một lần rồi từ từ quay về chỗ.
Sau đó, tôi dụi dụi đôi mắt hơi cay của mình và lấy sách giáo khoa Anh ra. Nhưng trong giờ tôi lại chẳng nghe nổi lời giảng của giáo viên. Tôi thậm chí còn chẳng nghĩ đến Choi Yu Ri nữa. Chỉ có dáng vẻ đang khóc của Ban Yeo Ryung là vẫn hiển hiện trong tâm trí tôi. Cô ấy chắc chắn sẽ biết đến sự việc ở căng tin kia rồi, thế mà vẫn chưa thấy có tin nhắn gì được gửi đến.
Những người chưa từng gặp tôi, những người chưa từng nói với tôi được câu nào, họ không thể biết được tôi là người như thế nào và sống với tâm địa gì được, thế nên dù tôi có biện minh thì họ thậm chí sẽ chẳng thèm quan tâm mà chỉ đánh giá tôi theo ý mình thôi. Chẳng biết một cái gì, chỉ nghe loáng thoáng một sự việc nhưng lại cậy vào đó để đánh giá thấp nhân cách và giá trị của tôi. Cảm giác thật kinh khủng.
Tại sao chứ? Mấy người họ biết cái quái gì về tôi mà có thể nói với tôi như thế? Rảnh rỗi đến vậy sao, tôi cố nghĩ và hiểu thử cho những người tung ra và lan truyền tin đồn đó. Tôi còn định cứ để kệ và bỏ qua cơ đấy. Mà không, thực ra thì tôi còn có thể làm gì được họ đây?
Làm gì được chứ, đến trước mặt bọn họ, mở toang cánh cửa lớp ra và cứ hét chung chung với tất cả mọi người là ‘Mấy người thì biết cái quái gì về tôi với Ban Yeo Ryung cơ chứ! Đừng có nói năng bậy bạ!’ hay sao? Không được, khó có thể phân biệt xem ai trong số đó phải nghe tôi hét và ai không cần nghe lắm.
Cảm giác như tôi đang đứng trong bóng đêm sâu thẳm vậy. Và trong bóng tối ấy, một hòn đá bay về phía tôi từ một hướng nào đó. Và rồi vô số đá cuội cứ thế bay đến và đập vào người tôi cứ như mưa rơi. Dù vậy nhưng tôi cũng chẳng thể biết ai là người ném đá vào người tôi cả. Cũng chẳng thể trả thù được.
Nếu mấy viên đá đó chỉ ngẫu nhiên rơi vào người tôi nhưng tôi lại đánh nhầm một người không hề tấn công tôi thì tôi phải làm sao? Tôi chẳng biết gì cả, đây chính là điều khiến tôi tuyệt vọng nhất.
Ban Yeo Ryung, tôi cắn chặt môi. Đến bây giờ cô ấy đã trải qua chuyện này quá nhiều lần rồi, thế mà chỉ một câu ‘Tớ không sao’ là giải quyết được mọi chuyện ư? Tôi cũng không biết nên khen cô ấy giỏi hay nên thương cô ấy càng nhiều thêm nữa.
Phù, tôi thở dài một hơi và ôm trán của mình. Lúc đó, điện thoại của tôi rung lên. Là tin nhắn của Ban Yeo Ryung.