Người gửi: 010-xxxx-xxxx
Xin chào haha mình là Woo Joo In của lớp 1, cậu có biết mình không? Mình thấy cậu nhiều lần đi với Dan Yi và cũng nghe Dan Yi nói về cậu mấy lần nên mới biết cậu đó ㅎㅎ
Người gửi: 010-xxxx-xxxx
Mình có chuyện muốn nói, không biết cậu có rảnh không?
Lee Luda nhìn chằm chằm vào điện thoại, đôi mắt xanh dần ánh lên tia trầm lắng. Với vẻ mặt vô tâm khác với một Lee Luda thường ngày đến mức nếu ai trong lớp nhìn được sẽ hết hồn ấy, cậu ta đút điện thoại vào túi và nghĩ.
Woo Joo In ấy à, một trong mấy người tứ đại thiên vương của trường Ji Jon và cũng là một trong những đối tượng có nhiều lời đồn thổi nhất trong trường.
Người mà Lee Luda từng nói chuyện nhiều nhất trong tứ đại thiên vương là cái tên người mẫu Yoo Cheon Young tóc xanh và mắt xanh giống cậu ta đó. Cậu ta cùng lắm cũng chỉ nói được vài lời với Eun Ji Ho có mái tóc bạc đặc trưng và cũng là cầm đầu của hội tứ đại thiên vương mà thôi.
Và những người còn lại, một Kwon Eun Hyung nghe nói là rất dịu dàng và một Woo Joo In đáng yêu quảng giao thì chưa nói với cậu ta được câu nào. Thế nên thấy Woo Joo In liên lạc thế này càng làm cậu ta không ngờ tới. Tại sao vậy? Lee Luda nghĩ.
Khi vừa nhớ tới cái tên Woo Joo In thì hình ảnh của một cậu thiếu niên có nụ cười rạng rỡ cũng hiện lên trong đầu cậu ta.
Mái tóc của cậu ta hơi rối xù, còn toả ra màu vàng nâu sáng bừng trong ánh nắng. Đôi mắt một mí tròn to và trong trẻo màu vàng, vẻ ngoài của người này làm con người ta có cảm nghĩ ‘trên đời này chắc chắn không còn ai trong sáng bằng cậu ấy nữa’.
Những mỗi khi Ham Dan Yi không nhìn tới, ánh mắt của Woo Joo In hướng về Lee Luda luôn có vẻ địch ý lạnh lẽo mà không hề giấu diếm. Trong mắt cậu ta thay vì có khí lạnh thì lại có độc khí, đôi môi nở một nụ cười đáng kinh hãi. Nói thật thì trong bốn người đó, cậu ta là người Lee Luda không muốn đối mặt nhất. Đôi mắt của cậu ta có một điều gì đó rất giống Lee Luda, phức tạp không thể đoán nổi.
Khi Lee Luda không nói gì mà chỉ chạm vào điện thoại thì lại có một tin nhắn nữa được gửi đến. Cậu ta mở điện thoại ra.
Người gửi: 010-xxxx-xxxx
Là chuyện của Dan Yi. Cho tôi chút thời gian được không?
Lee Luda nhăn mày lại. Có thể cậu ta đã hiểu lầm gì đó, nhưng người này thực sự nghĩ là chỉ cần liên quan đến Dan Yi là cậu ta sẽ xắn tay áo xông vào đấy à? Nhưng Lee Luda cũng bình tĩnh nhấn phím gọi. Chẳng cần chờ một giây nào, giọng nói trong trẻo bên đầu dây bên kia ngay lập tức vang lên.
[A, xin chào! Cậu là Luda phải không?]
“Đúng vậy. Giờ chúng ta gặp ở đâu?”
[Ừm, gặp ở đâu nhỉ, tôi muốn nói một vài chuyện khá nhạy cảm đấy… A, cái chỗ mà cậu và Dan Yi trốn lần trước, phòng học ở khu năm 2, cậu nhớ không?]
“Nhớ.”
Đây cũng là nơi cậu ta và Yoo Cheon Young lỡ môi chạm môi mà, dù không nhớ cũng phải nhớ. Trong khi Lee Luda vẫn đang nhăn mày thì Woo Joo In vẫn vui vẻ trả lời.
[Vậy gặp ở đó nhé!]
Và rồi cuộc gọi kết thúc. Sao người này lại có tài năng nói bàng cái giọng trong trẻo như vậy mà vẫn giấu được khí lạnh ở trong nhỉ, Lee Luda nghĩ. Và rồi cậu ta chậm rãi bước đi.
“Xin chào, tôi đã luôn muốn được nói chuyện với cậu.”
Woo Joo In đứng quay lưng vào khung cửa và vừa cười vừa nói như vậy. Ánh hoàng hôn đỏ rực bên ngoài xuyên qua cửa sổ, làm cả cơ thể của cậu ta như chìm vào đó. Trong bóng tối, đôi mắt nâu như mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào Lee Luda. Nhưng ngoài mặt thì vẫn giống y hệt một cậu thiếu niên ngây thơ vậy.
Nhìn Woo Joo In một hồi rồi Lee Luda cũng cười và trả lời.
“Đúng, tôi cũng vậy, lúc nào tôi cũng tò mò về bạn hồi cấp 2 của Dan Yi. Nhưng có chuyện gì mà cậu lại gọi tôi?”
“Tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ.”
Nụ cười trên mặt Woo Joo In ngay lập tức biến mất không còn dấu vết. Thật không ngờ nổi, Lee Luda còn nghĩ là người này sẽ giả vờ thêm chút nữa. Cậu ta vừa chớp mắt vừa hỏi.
“Chuyện gì?”
“Reed System, tập đoàn vệ sỹ quốc tế, cậu biết chứ?”
Đột ngột nghe thấy cái tên này làm gương mặt của Lee Luda ngay lập tức cứng đờ lại. Hình như bầu không khí đang đông cứng lại. Sự tĩnh lặng dâng tràn khắp bốn phía. Làm thế nào, Lee Luda lẩm bẩm trong miệng.
Cách làm việc của tập đoàn Reed không đơn giản là một hệ thống mà còn chỉ bảo vệ cho những nhân vật cấp cao, thế nên người bình thường chắc chắn không thể biết đến tập đoàn này cũng như biết đến Lee Luda được. Thế thì làm sao cậu ta lại biết?
Lông mày của Lee Luda nhăn chặt lại.
Lúc này Woo Joo In vẫn đang cười thoải mái một mình. Cậu ta vừa thong dong cười vừa nói tiếp.
“À, nhìn mặt cậu thì chắc là biết nhỉ?”
“Mẹ cử cậu đến à?”
“Sao lại có thể thế được? Đúng là màu mắt hay màu tóc của tôi nhạt nên dễ gây hiểu lầm nhưng tôi hoàn toàn là người Hàn chính gốc đấy nhé. Làm sao tôi có thể gặp được bà mẹ đang bận rộn kinh doanh ở Mỹ của cậu được?”
Khi Lee Luda hỏi lại với một vẻ mặt vô cùng khó chịu và cắn môi khi Woo Joo In lại cười và nói tiếp.
“Trên đồ trang bị mà mấy người mặc Âu phục đuổi theo cậu toàn ghi chữ Reed, tên của bố cậu là Ian Reed, ngoài ra thì tôi cũng tìm hiểu thêm vài thứ. Mọi thông tin đều chỉ ra rằng cậu là người thừa kế duy nhất của Reed System.”
Cậu ta hoàn toàn không nói chuyện nửa vời. Thậm chí dù Woo Joo In chưa bao giờ gặp được bố của Lee Luda là Ian Reed nên cũng có vài khả năng sai lầm nhưng cậu ta cũng khéo léo bỏ qua chuyện này. Trước hết cứ nói thẳng rồi nếu đúng thì thôi chứ, Woo Joo In nghĩ đơn giản như vậy.
Lee Luda nhìn Woo Joo In một lúc như người mất hồn. Nhưng ngay sau đó, Lee Luda lại đứng thẳng lưng lên và nở một nụ cười trên môi. Cậu ta vốn không hề dễ bị điều khiển cảm xúc. Thế rồi cậu ta vừa cười vừa hỏi.
“Rồi sao?”
“Tôi đã nói với cậu rồi mà, có một chuyện liên quan đến Dan Yi mà tôi nhờ cậu giúp.”
“Tôi là người thừa kế của Reed System với việc giúp Dan Yi thì có liên quan gì đến nhau?”
Nghe Lee Luda hỏi như vậy, Woo Joo In mới bật cười. Nụ cười ấy hoàn toàn khác với nụ cười thiếu niên ngây thơ thường ngày. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống làm gương mặt của cậu ta đỏ lên.
Woo Joo In đứng dậy khỏi khung cửa và nghiêng người về phía trước, sau đó khoanh tay lại. Cậu ta nói.
“Cậu biết Ban Yeo Ryung chứ?”
“Có biết.”
“Về lời đồn gần đây nữa? Anticafe này nọ ấy.”
“Cũng có biết.”
Lee Luda bình thản trả lời. Từ lúc cậu ta nghe đến việc người đối diện biết mình là người thừa kế Reed System thì giọng nói của cậu ta càng ngày trở nên nhạt nhẽo, không có hứng thú. Woo Joo In nhìn vậy vẫn cười và nói.
“Tôi biết chủ nhân của ID lập ra trang anticafe đó là ai.”
“Cậu biết ư? Làm sao mà biết?”
Woo Joo In nhún vai.
“Cách làm có quan trọng không?”
“Không biết nữa, cách làm có thể không quan trọng. Nhưng vấn đề là phải cho người khác biết người ấy là ai, nếu cậu biết bằng cách không rõ ràng thì mọi người có tin được không?”
“Cách này rất rõ ràng, riêng khoản này thì cậu không cần phải lo.”
Lee Luda chỉ hừm một tiếng rồi nhíu mắt lại và khoanh tay. Bây giờ có hai người đang khoanh tay đứng đối mặt với nhau trong căn phòng học tối thui này
Mấy bộ bàn ghế bị dồn lại ở một góc phòng như đang toả ra ánh đỏ le lói. Chiều hè, dù mặt trời chưa lặn nhưng dường như bầu không khí đã trở nên lạnh lẽo dần. Cả hai đều biết lý do tại sao.
Lee Luda không nói gì nữa mà chỉ giữ im lặng. Và cuối cùng, người mở lời đầu tiên là Woo Joo In. Cậu cười như thể mình đã thua cuộc và nói.
“Được rồi, nếu tôi muốn cậu giúp thì phải nói ra hết những điều đang giấu diếm, cậu muốn nói vậy đúng không? Đã hiểu.”
Lee Luda chỉ nhếch môi cười thay cho câu trả lời. Woo Joo In nói tiếp.
“Chúng tôi hack vào đó. Lục lọi thông tin cá nhân của người dùng trong kho dữ liệu, vì lục ra được một người không ngờ đến nên phải tìm thêm cả ổ mail và cafe.”
“Ý cậu là để tóm được một con bé lập ra một trang anti cafe tung tin đồn nhảm mà cậu hack cả vào một cổng thông tin có quy mô lớn nhất Hàn Quốc?”
Woo Joo In phì cười và trả lời.
“Sự tồn tại của cái trang anticafe đó bị lộ ra cùng lúc với sự xuất hiện của mấy tin đồn không hay về Dan Yi. Cậu nghĩ điều này có ý nghĩa gì?”
“……”
“Người đó tự cảm nhận được là mình gặp nguy hiểm nên cố tình làm lộ trang anticafe của mình. Bây giờ tôi đã biết rõ mục đích của người này qua tin đồn rồi, cô ta muốn hoàn toàn nhấn chìm Dan Yi. Muốn cô ấy không thể tiếp cận Ban Yeo Ryung hay tứ đại thiên vương. Tất cả mọi việc bắt đầu từ khi trang anticafe đó bị lộ ra rồi, bây giờ chẳng lẽ lại kết thúc ở đây? Vậy nên tôi mới muốn gặp cậu. Chắc chắn sẽ lại có chuyện khác xảy ra tiếp.”
Lee Luda trầm lặng lắng nghe lời nói của người kia. Đối phương gần như bị nhìn thấy nhưng vẫn hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào. Lee Luda chỉ khẽ gật đầu một lần rồi ngầm nói.
“Cậu nói đến một người không thể ngờ tới được, vậy là có vẻ cậu đã nghi ngờ ai đó rồi nhỉ.”
Woo Joo In gật đầu.
“Ừ, nhưng mà kết lại thì đúng là người đó thật. Một người vệ sỹ ở độ tuổi 30 có cái lý do gì để ghét một đứa con gái học cấp 3 bình thường đến mức lập cả anticafe cơ chứ?”
“Hay là có con gái thì sao?”
Woo Joo In nhún vai trả lời.
“Là đầu độ tuổi 30. Nếu có con gái thật thì chỉ tầm ba đến năm tuổi thôi.”
“Vậy, chẳng lẽ, đối tượng bảo vệ của người vệ sỹ đó là…”
“Không, bọn tôi vẫn chưa chắc chắn về vấn đề này. Vậy nên tôi mới cần cậu giúp đây.”
“Nói cụ thể đi, giúp cái gì?”
Lee Luda vừa hỏi vậy vừa nhíu mày. Woo Joo In lại cười và nói.
“Tôi muốn cậu vào kho dữ liệu của Reed System và kiểm tra xem đối tượng được bảo vệ của người vệ sỹ đó là ai.”
“Nếu đối tượng được bảo vệ của người vệ sỹ đó là người mà cậu nghĩ đến, vậy sau đó cậu định làm gì để chứng minh rằng người đó đã bắt người vệ sỹ này lập ra trang anticafe đó chứ? Dù có cố dồn ép cô ta thì nếu cô ta tiêu huỷ bằng chứng và chối bỏ thì cũng xong luôn.”
“Sau đó phải cướp được điện thoại.”
“Điện thoại?”
“Chỉ cần lấy được điện thoại thì sẽ thông qua tin nhắn hay cuộc gọi để biết đối tương giám sát người vệ sỹ là ai, nếu may mắn thì cũng có thể tìm được tin nhắn ra lệnh nữa. Mà nếu có cả nội dung liên quan đến trang anticafe đó thì xong luôn. Rồi không có thì chỉ cần tìm cách khác là được.”
“……”
Dù trước kia cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi nhưng bây giờ Lee Luda mới thực sự cảm nhận được là đầu óc của Woo Joo In có phần hơi biến thái. Nếu không phải vậy thì sao cậu ta có thể đưa ra một cái kế hoạch không hề có tính khả thi thực tế với cái thái độ thản nhiên như vậy chứ?
Cướp điện thoại của một người vệ sỹ đang làm việc dễ lắm đấy à? Nhưng đây là Woo Joo In, người đến cả cổng thông tin có quy mô lớn nhất Hàn Quốc cũng dễ dàng hack được đấy. Có lẽ chuyện này với cậu ta cũng không khó lắm. Nhưng mà, Lee Luda hơi nghiêng cổ và phì cười.
Khi Woo Joo In nói xong thì bầu không khí tĩnh lặng đến lạnh lẽo ban nãy lại tràn ngập trong phòng. Trong bóng tôi mờ nhạt ấy, gương mặt của Woo Joo In lặng lẽ giống như mặt nước trong hồ. Lee Luda hỏi.
“Cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu à?”
Woo Joo In không nói gì như rất ngạc nhiên. Cậu ta chỉ mở to mắt nhìn Lee Luda. Có vẻ rất hài lòng về điểm này nên Lee Luda cũng lặng lẽ nở nụ cười. Cậu ta nói tiếp.
“Qua sự việc lần này thì Dan Yi cũng sẽ biết một điều, là cô ấy gặp phải những chuyện này là vì thân thiết với Ban Yeo Ryung và cậu. Cái con bé Lee Soo Yeon kia tự dưng nghe lời đồn xong làm loạn lên với Dan Yi đơn giản là vì cô ta có lòng chính nghĩa sao? Từ đầu học kỳ cô ta đã đeo bám Dan Yi không rời để moi thông tin về tứ đại thiên vương từ cô ấy rồi. Chắc là vì ghen tị chứ nhỉ? Chắc là vì căm ghét khi Dan Yi được trở nên thân thiết với tứ đại thiên vương với tư cách là bạn của Ban Yeo Ryung trong khi cô ta còn không thể nhìn tới nổi chứ nhỉ?”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế.”
“Chúng ta đều biết thì chẳng lẽ người bị hại là Dan Yi lại không biết à? Dù chính Dan Yi là người liên tục bị những câu hỏi của Lee Soo Yeon quấy rầy suốt cả học kỳ ư? Không phải đúng không?”
Lee Luda nói vậy rồi lại ngả người ngồi lên chiếc bàn đằng sau. Tay cậu ta hạ xuống và đan vào nhau, mắt vẫn ngẩng lên nhìn Woo Joo In. Dù mắt hai người chạm nhau nhưng trong đôi mắt của đối phương cũng chẳng có chút cảm xúc dao động gì cả. Chỉ có tia sáng đang cháy le lói mà thôi.