Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 105

Trong bầu không khí tĩnh lặng kéo dài, tôi chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại rồi mở ra. Tất nhiên là sức nặng của mỗi người trong tim nhau không thể nào giống nhau được rồi, tôi chỉ biết được điều này qua những kinh nghiệm lâu đời của mình thôi.

Người khác sẽ không nghĩ đến tôi nhiều bằng tôi nghĩ về họ, điều này không thể sai được. Người nào nghĩ càng nhiều thì sau này sẽ càng đau, tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn đôi giày thể thao đã ướt nước mưa của Yoo Cheon Young.

Vậy nên Ban Yeo Ryung chỉ có thể là một người tuyệt vời thôi. Lúc nào cũng nghĩ đến tôi, lúc nào cũng nói như thể tôi đương nhiên là tất cả đối với cô ấy nhưng lại hoàn toàn không có ý định xem xem cô ấy trong tim tôi có trọng lượng đến thế nào. Giống như một đứa ngốc vậy, tôi vừa cười vừa gãi đầu. Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Yoo Cheon Young trong mắt tôi có hơi kỳ lạ.

Nụ cười vẫn treo trên môi, nhưng đôi mắt xanh lại như chìm xuống sâu lắng. Vành mắt của cậu ấy như có bóng đen, tôi không thể phân biệt nổi đó là do buồn hay do mệt mỏi nữa. Thế rồi lời nói của cậu ấy lại làm tôi mở to mắt vì ngạc nhiên.

“Cái đó làm sao có thể xảy ra được?”

“……”

“Sao cậu lại ngốc thế này nhỉ?”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Yoo Cheon Young nói chuyện như vậy. Yoo Cheon Young vốn lúc nào cũng nói chuyện đúng trọng tâm, và dù chuyện gì xảy ra thì cậu ấy cũng sẽ không đổ lỗi cho người khác.

Nhưng lời nói của Yoo Cheon Young bây giờ lại như thể tôi đã làm gì sai nên cậu ấy không biết mình nên làm gì vậy. Cứ như đang trách móc tôi ấy.

Cậu ấy vừa nói vậy vừa giơ hai tay lên ôm lấy má tôi. Thế rồi tay cậu ấy nhấn lại, làm môi tôi bĩu ra trông y hệt một con cá chép. Ặc, tôi nheo mắt nói.

“Tự dưng làm gì thế. Với cả tôi không có ngốc đâu nhé?”

“Không, cậu ngốc lắm.”

“Không phải, này, nếu so sánh với tiêu chuẩn của Ban Yeo Ryung hay Eun Ji Ho, a, hay tiêu chuẩn của các cậu thì có thể hơi ngốc thôi—.”

“—Chắc chắn là nếu không nói thì cậu sẽ không biết.”

Yoo Cheon Young ngắt lời tôi, giọng nói của cậu ấy không hề giống ngày thường. Giọng nói ấy cứng rắn như một tảng đá đứng sừng sững trong nước, cũng có phần gì đó buồn bã ẩn giấu bên trong. Tôi mở to mắt. Và ngay lúc đó, hai bàn tay đang ôm lấy má tôi của cậu ấy lại hạ xuống.

Tôi cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng trong bầu không khí kỳ lạ này thì tôi lại chẳng cất lời nổi. Tiếng mưa bên ngoài khu chung cư vẫn xối xả không ngừng. Tôi nhìn Yoo Cheon Young.

Khi chạm mắt tôi, cậu ấy chỉ chậm rãi thở dài một hơi. Tôi ngập ngừng rồi mới nói.

“Con người ta nếu không nói thì làm sao biết được chứ.”

“Nhưng vẫn sẽ để ý. Cái đó gọi là tinh ý đấy.”

“Tôi cũng biết từ đó mà, nhưng nếu so độ tinh ý với Ban Yeo Ryung thì chẳng lẽ tôi lại kém hơn?”

“Không, không kém hơn tí nào.”

Yoo Cheon Young nói vậy rồi phì cười. Cậu ấy đã thoải mái hơn rồi nhỉ, tôi đang nghĩ vậy thì Yoo Cheon Young lại nói tiếp.

“Tôi hiểu rất rõ, nếu người ta không nói thì cậu sẽ không biết gì cả.”

“Cũng không đến mức không biết gì cả đâu.”

“Tôi nhớ cậu nên mới đến đây.”

“Gì cơ?”

Khi tôi vừa hơi giận dỗi nói thì giọng nói vừa cứng rắn và tự nhiên của cậu ấy lại tiếp lời. Giọng nói của cậu ấy khi đó trôi chảy như thể đang ở trên một dòng sông vậy.

Cậu vừa nói cái gì cơ, tôi đang chớp chớp mắt thì cậu ấy lại nói.

“Tôi bảo tôi nhớ cậu nên mới đến đây. Không phải vì suýt quên mặt cậu đâu.”

“……”

Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy. Một cảm giác ấm áp âm ỉ như chậm rãi dâng tràn từ đầu đến chân tôi. Và sau đó tôi nở một nụ cười. Yoo Cheon Young cũng nhìn xuống tôi và cười, rồi cậu ấy chậm rãi vươn tay lên xoa đầu tôi.

Nếu là bình thường thì tôi sẽ hơi bực bội bảo cậu ấy đừng làm xù tóc tôi lên, nhưng bây giờ tôi chỉ đứng yên mà cảm thụ cảm giác được bàn tay của cậu ấy xoa đầu thôi.

Đến lúc này tôi mới cảm thấy cách giao tiếp trong mối quan hệ của hai người chúng tôi từ từ quay trở lại. Lời nói chắc chắn của cậu ấy lại xây lên một cây cầu vô cùng vững chãi giữa chúng tôi. 

Tôi ngập ngừng một lúc, tay của Yoo Cheon Young vẫn xoa trên đầu tôi. Ngay lúc đó.

“—Làm ơn tránh đường một chút.”

Một giọng nói rõ ràng bỗng dưng xen vào hai người chúng tôi. Tôi quay đầu lại.

Ban Yeo Dan vẫn mặc một bộ Âu phục gọn gàng màu đen giống lúc sáng, anh đang đứng ngay gần tôi. Có lẽ vì chỗ tôi đứng còn cách một khoảng với chỗ bấm nút thang máy nên anh ấy đang giơ một cánh tay ngay đằng sau lưng tôi. Bíp, anh ấy bấm nút thang máy, tấm bảng điện tử đen bên trên sáng lên.

Khi tôi đang há hốc mồm nhìn chằm chằm vào anh ấy thì mắt chúng tôi đã chạm nhau. Đôi mắt đen của anh cũng khá giống Ban Yeo Ryung, nhưng có một điểm khác là chẳng có một điểm sáng nào cả. Ban Yeo Dan hỏi tôi.

“Sao vậy?”

Ngay sau đó, tôi mới hét lên thất thanh rồi được Yoo Cheon Young ôm lấy.

“Áaaaaaaa!”

“Anh Yeo Dan?”

Yoo Cheon Young vừa hỏi vậy vừa nhẹ nhàng đón lấy tôi rồi giấu tôi sau lưng. Tôi vừa nắm chặt lấy mép áo của cậu ấy vừa gườm gườm nhìn ra đằng trước.

Không phải chứ, sao tự dưng anh ấy lại ở đây!? Lại còn không một tiếng động nữa? Có lẽ Yoo Cheon Young cũng hoàn toàn không hề nhận ra sự có mặt của Ban Yeo Dan ban nãy nên bây giờ cậu ấy vẫn đang nhìn anh ấy với ánh mắt ngạc nhiên.

Tôi hỏi.

“A, aaanh, anh Yeo Dan, anh đi từ đâu ra vậy? Ở hành lang có thấy động tĩnh gì đâu? Cũng không thấy tiếng gì luôn!”

“… Anh vừa đi từ bãi gửi xe dưới hầm, đi thang bộ lên.”

“À.”

Ừ đúng rồi, còn cách đó mà. Tôi ngay lập tức thả bàn tay đang nắm chặt lấy áo len của Yoo Cheon Young đến mức áo hơi bị kéo xuống ra. Yoo Cheon Young quay lại nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngạc nhiên. 

Ngượng muốn chết mất thôi. Nhưng mà tự nhiên xuất hiện như vậy thì ai cũng sẽ ngạc nhiên mà. Tôi đang ôm mặt thì đằng xa có tiếng bước chân chậm rãi đang tiến lại gần. Tôi giương mắt lên.

Ban Yeo Ryung quả nhiên là vẫn mặc bộ quần áo xinh đẹp như buổi sáng. Từng tà váy trắng của cô ấy lay động trên mỗi bước chân. Đôi mắt của cô ấy mở to tròn mà nhìn chúng tôi.

“Mọi người đang ở đó làm gì thế? Yoo Cheon Young sao cậu cũng ở đây?”

“Vừa mới đến.”

“Thế à? Để gặp Dan Yi à?”

“Ừ.”

Yoo Cheon Young vừa nói vậy vừa hơi nhìn liếc qua tôi. Thấy đôi mắt như thể có điều gì muốn nói của cậu ấy, tôi hỏi.

“Sao vậy?”

“Không có gì. Tôi đi đây.”

“Ừ, mai gặp nhé.”

Dù mới chỉ nhìn mặt nhau được có vài giây nhưng Ban Yeo Ryung chẳng có vẻ gì là buồn rầu khi Yoo Cheon Young nói muốn đi cả. Cô ấy chỉ vô tâm vẫy tay một cái, thế là Yoo Cheon Young thực sự quay gót đi thẳng ra ngoài khu chung cư thật.

Khi cậu ấy bước ra khỏi hành lang, ánh sáng đèn điện chiếu thẳng lên người cậu ấy, và rồi bóng hình của cậu ấy cũng dần dần biến mất. Ánh đèn pha xe ô tô bên ngoài vẫn phản chiếu trên nền xi măng cứng rắn.

Chỉ trong một tích tắc, ánh đèn vàng ấy đã biến mất. Thế là Yoo Cheon Young đi rồi. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, là tiếc rẻ à, mà không, cứ như thể Yoo Cheon Young chưa bao giờ đến đây vậy. Và rồi tôi nghe thấy tiếng hỏi của người đang đứng cạnh tôi.

“Dan à, Yoo Cheon Young đến đây gặp cậu à?”

“Ừ.”

“Hai cậu không phải lại cãi nhau đấy chứ? Tớ cứ tưởng thế.”

“Không, không phải vậy đâu, ừm, có chút chút.”

“Cậu có biết không? Hai người cậu là hai người hay đụng phải nhau nhất đấy.”

“À, tớ biết.”

Tôi vừa nói vậy vừa cười yếu ớt. Ban Yeo Ryung mới nheo mắt nhìn tôi và vỗ nhẹ vào lưng tôi như để an ủi. Mặt khác, Ban Yeo Dan từ nãy đến giờ cứ chỉ nhìn chằm chằm vào hướng mà Yoo Cheon Young vừa đi mất, đến khi thang máy xuống rồi thì mới quay lại nhìn về phía chúng tôi. 

Khi đã vào thang máy, anh nhìn Ban Yeo Ryung và hỏi.

“Yeo Ryung này.”

“Vâng, anh.”

“Cái cậu vừa nãy có hình được treo trên tường của cửa hàng thì phải.”

“Dạ? Hình á?”

Tôi mở to mắt và nhìn về hướng họ. Hình của ai cơ, Yoo Cheon Young á? Ngay khi tôi hỏi lại như vậy thì Ban Yeo Ryung ở bên cạnh đó cũng gật đầu. Cô ấy nói.

“A, đúng rồi, trong số mấy bức đó có hình của Yoo Cheon Young, em cũng thấy rồi. Ý anh là tấm hình đó đúng không?”

“Sao, hình như thế nào?”

“Cơ bắp của Yoo Cheon Young đỉnh thật.”

“……?”

Chờ đã, cái gì đỉnh cơ? Ban Yeo Ryung nói tiếp.

“Cậu ấy có cơ bắp đấy. Bức hình đó chụp ảnh cậu ấy khoe múi bụng mà. Mặc một chiếc áo cổ lọ màu hồng nhạt pha với màu xám, rồi để lộ cơ bụng ấy. Không biết nữa, nhưng mà cơ bắp đỉnh lẳm. Khí chất như hoàng đế ấy, eo trông hơi gầy như vậy mà cũng có múi, thần kỳ thật.”

“Có ảnh không?”

“Không, anh ơi! Chỗ đó là ảnh của của hãng nào ấy nhỉ?

“Không cần đâu, thôi được rồi, tớ mượn tạp chí của mấy đứa kia là được.”

Tôi vừa nói như vậy vừa lặng lẽ cười. Ban Yeo Dan ở bên cạnh đó mới hỏi với một giọng vô tâm.

“Em xem cái đó để làm gì?”

“Ừ nhỉ, để làm gì vậy Dan?”

Trước khi trả lời, tôi còn lén nhìn qua gương mặt của Ban Yeo Dan một chút.

Dưới ánh sáng rạng rỡ của thang máy, gương mặt của anh ấy lại càng giống một bức tượng điêu khắc. Trong đôi mắt đen ấy vẫn ẩn chứa một tia mệt mỏi. Anh ấy chính là đẳng cấp mỹ nam quốc bảo, ăn không được nhưng chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy mê muội rồi ấy.

Ừm, tôi nheo mày. Dù thế nào thì nếu nói thật ra thì hình ảnh của con người tôi sẽ tan vào dĩ vãng. Trong bầu không khí tĩnh lặng này, Ban Yeo Ryung lại như nghi ngờ mà hỏi lại.

“Dan à, lúc trước có lần cậu thấy anh tớ cởi trần mà còn ngất đi đấy. Bây giờ cậu định xem ảnh để làm gì?”

“À, cái đó…”

Hồi đó tớ sốc quá nên mới ngất thôi mà. Thích quá nên mới ngất thôi mà. Tôi rất muốn nói vậy nhưng vẫn nuốt lại vào trong lòng.

Thấy tôi không trả lời, Ban Yeo Ryung vẫn lắc tay tôi liên tục nhưng Ban Yeo Dan thì chỉ nhìn qua với ánh mắt ‘cứ vậy đi’. Từ đầu anh ấy đã chẳng bao giờ quan tâm đến gì khác ngoại trừ Ban Yeo Ryung ra cả mà.

Khi vào nhà, tôi ngay lập tức nằm lên giường và lôi điện thoại ra. Tôi mới gửi một tin nhắn.

Người nhận: Lee Min Ah

Min Ah này cậu có tạp chí có hình Yoo Cheon Young không hehe nghe nói có hình đẹp

Chỉ gửi được vài giây mà đã có câu trả lời. Khi mở điện thoại ra, tôi nở một nụ cười hài lòng.

Người gửi: Lee Min Ah

ooooooaoaoaoaoao đỉnh vãi chưởng đỉnh luôn;; thật sự sexy lắm ấy

Người nhận: Lee Min Ah

hehe thế đến trường gặp nhe ừm iu cậu

Người gửi: Lee Min Ah

cái gì ngon phải san sẻ với nhau chứ hohoho tất nhiên là sẽ mang cái thứ đó đi rùi

Người nhận: Lee Min Ah

hoho hào hứng quá

Tôi vừa cười vừa đóng điện thoại lại. Yoo Cheon Young là Yoo Cheon Young, còn cơ bắp vẫn là cơ bắp. Ngày hôm đó, tôi hoàn toàn không mơ ác mộng hay những giấc mơ kỳ quặc. Lâu rồi tôi mới được ngủ thoải mái đến như thế.