Người gửi: Ban Yeo Ryung
Bé mít ướt~ sang phòng anh ăn mỳ hông?*
(rủ sang ăn mỳ ở Hàn đồng nghĩa với việc gạ đ*t)
“……?”
Tôi lật ngược điện thoại lại để xem. Không có chỗ nào hỏng cả, lần này tôi lại dụi mắt thật mạnh. Nhưng nhìn đi nhìn lại thì người gửi vẫn là Ban Yeo Ryung, không có gì thay đổi.
Cũng đúng thôi, chắc chắn anh Yeo Dan không bao giờ gửi mấy loại tin nhắn này rồi. Nếu vậy thì chẳng lẽ Ban Yeo Ryung, trong vòng mấy phút từ lúc buổi trình diễn kết thúc tới giờ còn có thời gian nốc rượu nữa à? Khi tôi còn đang lo nghĩ vô cùng nghiêm túc thì lại có một tin nhắn nữa được gửi đến.
Người gửi: Ban Yeo Ryung
Bé mít ướt~ chắc ank bấy lâu nay hông gặp iem nên iem buồn nắm phải hong? Bi giờ ank tới đó nké~hihi
“Cái quái gì đây…”
Sao viết sai hết cả chữ thế này? Có đúng là cái người được 100 điểm văn hồi thi thử không thế? Tôi lại nghi ngờ mà lật đi lật lại cái điện thoại xem có hỏng hóc chỗ nào không thì ngay lúc đó…
Tự dưng ở cửa ra vào có một tiếng ‘cạch’. Có vẻ như ai đó đang mở mạnh cửa ra đây mà, và rồi cửa phòng của tôi cũng bị mở luôn.
Khi tôi cảm nhận được ánh sáng từ phòng khách chiếu hẳn vào trong chăn thì tôi mới nhớ ra nội dung tin nhắn ban nãy, vai tôi không chịu được mà run rẩy. A, lẽ nào. Lúc này tôi mới rón rén vén chăn lên.
“……”
Sao cậu lại ở đây? Cô gái đang đứng dựa vào cửa phòng và khoanh tay đứng nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo kia tất nhiên là Ban Yeo Ryung.
Vì cô ấy chỉ mới diễn ở trong buổi trình diễn tài năng kia nên còn mặc nguyên đồ diễn lúc đó. Quần short màu đen, chiếc áo blouse màu đỏ rượu. Trên mặt cô ấy cũng chưa tẩy trang điểm nên đuôi mắt còn ánh lên vài sắc bạc lấp lánh.
Cô ấy cứ nhìn tôi, mắt nheo nheo nở nụ cười. Ai đó ở phòng khách mới nhìn về hướng chúng tôi mà nói.
“Này, ban nãy có phải là… Ban Yeo Ryung không?”
“Gì cơ? Ban Yeo Ryung sao lại… ở đây chứ?”
Giọng đó là của Yoon Jung In và một cô gái nào đó, rồi Ban Yeo Ryung đang thong dong cười tự nhiên lại đến gần nắm tay tôi. Cô ấy nói.
“Dan à, cậu vì Lee Luda nên mới không thể ra ngoài phòng khách đúng không? Để tớ đến cứu cậu!”
“Gì cơ?”
Cậu thì cứu tôi cái gì? Tôi còn chưa kịp hỏi như vậy thì Ban Yeo Ryung đã kéo tay tôi ra ngoài phòng khách mất rồi.
Khi ánh sáng bên ngoài chiếu xuống thì tôi mới thấy có mấy đứa đang ngồi thành vòng tròn bên ngoài phòng khách. Ban Yeo Ryung thì từ đó đến giờ bị hiểu lầm rất nhiều, nên cô ấy cũng đã quen với việc dù thu bé bằng con kiến vẫn bị rất nhiều người nhìn rồi.
Người ta chưa kịp nói gì thì cô ấy đã rạng rỡ cười vào nói.
“Các bạn à, xin chào! Để mình bắt cóc Dan Yi một chút nhé!”
“Gì cơ?”
“Chào nha! Chơi vui vẻ!”
Ban Yeo Ryung vừa nói vậy xong vừa thong dong kéo tôi ra tận cửa. Cái chuyện quái gì đây, tôi vừa nghĩ vậy vừa khẩn trương đi giày, Ban Yeo Ryung chạm mắt với tôi thì lại nở một nụ cười.
Cô ấy nói.
“Dan à, để tớ nấu mì cho cậu nhé. Phòng tớ có mì đó.”
“……”
Khi Ban Yeo Ryung cười với tôi như vậy, đến hôm nay tôi mới hiểu cái cảm giác bị hại là như thế nào.
Cô ấy vừa sải bước đi ra ngoài như vậy thì tiếng cười ầm ĩ mới bùng nổ ở đằng sau. Yoon Jung In ra vẻ buồn cười đến chết mất thôi mà hét lên.
“Haha, Lee Luda, Ham Dan Yi của cậu bị Ban Yeo Ryung cướp mất rồi!”
“Ban Yeo Ryung cường thế quá, ngầu thật…”
Tôi ngay thấy tiếng lầm bầm của một đứa con gái đập vào tai mình. Tự nhiên tôi cảm thấy đầu óc mình hơi u muội.
Phòng của Ban Yeo Ryung là phòng 301, ngược lại với phòng của chúng tôi là 318. Đúng là hai phòng cách nhau từ đầu hành lang đến cuối hành lang thật.
Trước khi Ban Yeo Ryung mở cửa phòng thì tôi còn chút hy vọng như thế này. Ừm. Đúng vậy. Nếu Yoon Jung In hay mấy đứa ngồi vây quanh đó hỏi Lee Luda về tình cảm của cô ấy với tôi thì tôi có thể lén lút nghe ai đó kể lại rồi chuẩn bị kế sách cũng được đúng không? Tôi vừa nghĩ vậy vừa lén khúc khích cười. Nhưng ngay khi cửa mở ra, mấy gương mặt xuất hiện trong phòng làm vẻ tươi cười của tôi cứng đờ lại.
Cái người đang nắm lấy tay nắm cửa và đứng ở trước đó nhìn chúng tôi là Kwon Eun Hyung. Đôi mắt xanh lục của cậu ấy hướng về tôi vẫn tràn đầy ý cười. Má cậu ấy hơi đỏ lên.
Gì đây, tôi ném một ánh mắt nghi ngờ về phía Ban Yeo Ryung. Sao mấy người họ lại ở đây? Người trả lời không phải là Ban Yeo Ryung mà là Kwon Eun Hyung. Cậu ấy nhanh chóng nắm lấy bàn tay của tôi rồi kéo đi khi tôi còn đang đứng ngơ ngẩn ở đó. Cuối cùng tôi mới hỏi.
“Sao các cậu lại ở đây?”
“Ừm, sang chơi thôi. Với cả cậu đi rửa mặt trước đi.”
“Hả?”
Eun Hyung nhanh chóng đưa tôi một cái khăn mặt còn mới cứng và một lọ sữa rửa mặt rồi chỉ vào nhà vệ sinh. Tôi chưa kịp hỏi tại sao thì cậu ấy đã nói trước.
“Rửa mặt đi. Ở ngoài có nhiều vi khuẩn gây bệnh lắm.”
“Không phải chứ, nếu nói vậy thì các cậu đã…”
Rửa mặt đâu, tôi đang định nói vậy thì Eun Hyung đã nhìn tôi cười. Nhìn nụ cười đẹp như tranh vẽ dưới mái tóc đỏ của cậu ấy mà đầu tôi ngay lập tức xẹt qua một ý nghĩ.
A, Eun Hyung bây giờ không phải đang cười đâu. Nếu tôi không đi rửa mặt ngay bây giờ thì có lẽ cậu ấy sẽ đè tôi ra mà rửa hộ mất, thế là tôi hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh. Đằng xa, tiếng nói của Ban Yeo Ryung vang lên lờ mờ truyền vào tai tôi.
“Làm tốt lắm.”
“Không có gì.”
Câu trả lời của Kwon Eun Hyung vẫn rất ôn hoà không khác gì trước đâu. Sau đó tôi nghe thấy một tiếng đập tay, hình như bọn họ vừa high five thì phải. Tôi xả nước máy ra rồi vừa vớt nước vừa hất lên mặt mà nghĩ. Rốt cuộc là cái chuyện gì đây. Nhưng sau đó lại có một chuyện kỳ quái hơn xảy ra.
Khi tôi lấy khăn lau mặt và bước ra phòng khách thì Joo In đã ngồi sẵn ở đó, vẫn mặc chiếc quần Âu ban nãy. Có lẽ dư âm của buổi biểu diễn kia vẫn còn nên má của cậu ấy vẫn đỏ ửng, mái tóc nâu xinh đẹp rối bù lên như chưa được chải.
Tôi định nhìn cậu ấy và nở một nụ cười thân thiện nhưng thay vì cũng rạng rỡ cười với tôi và bám lên người tôi như mọi người thì cậu ấy chỉ nắm lấy cổ tay tôi và ấn tôi ngồi xuống ngay trước mặt. Sau đó, cậu ấy lấy một cái giấy ướt ra và chăm chỉ lau má tôi.
“Joo In à?”
Khi tôi hỏi, cậu ấy chỉ nở nụ cười và nói ‘mẹ ơi, mẹ ngồi yên đó’, thế là tôi ngồi yên không làm gì được. Người có thể ngắt lời người khác chỉ bằng một nụ cười không chỉ có Ban Yeo Ryung.
Cứ như thế, tự nhiên Eun Hyung nói muốn nấu mì và đứng trước bồn rửa ở trong góc phòng khách. Lúc ấy, Eun Ji Ho đang ngồi dựa vào ghế sofa với vẻ mặt nhàm chán mới mở miệng nói.
“Eun Hyung, tôi ăn trứng.”
Nói thật thì từ lúc vào đến giờ, tôi hoàn toàn quên mất là Eun Ji Ho cũng ở trong phòng. Ánh mắt của cậu ta khác hẳn với thường ngày, trông y hệt với đôi mắt cá chết ở trong đoạn video 2 năm trước mà chúng tôi từng xem.
Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau trong không trung. Mái tóc bạc của cậu ta như toả ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn điện.
Một lúc sau, người tránh đi đầu tiên là Eun Ji Ho. Lúc này Eun Hyung mới nhìn cậu ta rồi hỏi.
“Cậu cũng ăn mì à? Ban nãy bảo không ăn mà.”
Eun Ji Ho vẫn không nhìn tôi, ánh mắt hướng về phía TV và trả lời.
“Chỉ định ăn trứng thôi.”
“Tôi chỉ ăn mỳ.”
Người nói vậy là Yoo Cheon Young, cậu ấy đang đứng dựa vào lan can bên ngoài cánh cửa kính. Tôi cũng quên mất là cậu ấy đang ở đây như Eun Ji Ho ban nãy. Nhưng dường như cậu ấy cũng chẳng hề nhận ra sự tồn tại của tôi giống như vậy. Yoo Cheon Young còn chẳng nhìn về phía tôi.
Giọng nói của Eun Hyung như lẫn cả tiếng cười.
“Sao vậy, giờ mà ai nói chỉ ăn nước mỳ nữa là hoàn hảo luôn.”
“Cậu đã trả lời chưa?”
Ngay sau câu trả lời của Eun Hyung thì tự dưng một giọng nói lạnh lẽo như chìm xuống, chẳng hề hợp với bầu không khí hiện tại lúc nào mới vang lên.
Tôi nhìn vẻ nghiêm túc trên gương mặt Joo In, như thể hành động lau mặt tôi đối với cậu ấy giống như đang vẽ một bức tranh nghệ thuật vậy, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Eun Ji Ho. Tôi giật nảy mình. Tôi còn đang lơ mơ không biết câu hỏi đó hướng về ai nhưng hoá ra là hướng về tôi à?
Quả nhiên là Woo Joo In cũng quay đầu lại. Lúc này, Ban Yeo Ryung với gương mặt sạch sẽ, không còn chút trang điểm nào đang ngồi cạnh tôi cũng quay ra nhìn Eun Ji Ho mà nhíu mày.
Chẳng thèm để ý đến ánh mắt của hai người họ, giữa bầu không khí có phần nặng nề và khó chịu ấy, Eun Ji Ho lại hỏi tiếp.
“Tôi hỏi cậu đã trả lời chưa.”
Tôi hơi nhăn mày lại. Cảm giác cứ kỳ kỳ. Giọng của Eun Ji Ho nghe cực kỳ nghiêm túc, cứ như thể có một điều gì đó rất quan trọng mà tôi không biết ẩn giấu trong câu hỏi đó. Tôi mới hỏi lại.
“Sao, trả lời ai?”
“Lee Luda, tôi hỏi cậu đã đáp trả lời tỏ tình của cậu ta chưa.”
“……”
Gì cơ? Khi tôi còn đang không biết phải nói gì thì Eun Ji Ho đã hơi nhướn cổ lên mà nhìn thẳng vào tôi. Tôi cứ cứng người như thế mà không trả lời trong một vài giây, hoặc cũng có thể trong một vài phút. Ánh mắt của họ đều hướng về tôi. Tôi mới chậm rãi ngẩng lên.
Ở đằng xa, đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young đang dựa vào lan can cũng đang nhìn thẳng về hướng này. Cứ như thể bây giờ cậu ấy mới biết tôi ở đâu vậy. Tôi hơi ngập ngừng rồi tự nhiên nở nụ cười rồi nói.
“Gì chứ, cái đó ấy à, vụ Lee Luda hôn má tôi lúc cuối ấy hả? Không phải là tỏ tình đâu.”
“Không phải à?”
Người hỏi lại là Woo Joo In. Cậu ấy vẫn nhíu mày như không hề bị thuyết phục. Tôi lại vừa cười vừa nói.
“Lúc đó hết tiết mục rồi mà mọi người đều đang nhìn nên cậu ấy chỉ đùa như vậy để thu hút ánh nhìn thôi. Dù gì cũng là người nước ngoài mà, với họ đấy chỉ là một lời chào thôi…”
Lời nói lộn xộn của tôi lại bị Eun Ji Ho cắt ngang. Cậu ta chống tay vào má rồi nhìn thẳng vào tôi mà hỏi.
“Thế còn chuyện Lee Luda thích cậu, cậu nghĩ gì về vụ đó?”
Tôi hơi nhăn mày lại. Ở thế giới này, Lee Luda chắc chắn là con của một gia tộc mafia, thế nên cô ấy mới phải mặc đồ nam để đi học, và cũng vì sẽ không có người nào tin tôi nếu tôi nói là cô ấy hoàn toàn không có khả năng thích tôi cả. Tôi chỉ lắc đầu và nói.
“Cái đó không phải đâu.”
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ.”
“Thế thì được.”
Eun Ji Ho trả lời tôi như vậy rồi quay đi, trên môi hình như có nở một nụ cười thoả mãn. Có thể cậu ta cười vì nghĩ ‘phải như vậy chứ’, có thể vì cậu ta vui thật, cũng có thể vì cậu ta đang cười mỉa mai tôi, tôi chẳng hiểu cậu ta đang nghĩ gì cả. Tôi đang ngồi trước mặt Woo Joo In và nhìn Eun Ji Ho như thế rồi vò đầu rối xù lên. Gì chứ, sao tự dưng mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Lúc này, Yoo Cheon Young mới đứng dậy và lại đi ra ngoài ban công. Tôi còn chưa kịp hỏi cậu ta đi đâu thì cậu ta đã đóng cửa lại. Làn gió bên ngoài làm tóc tôi lay động nhưng khi đóng cửa vào thì chẳng còn gió mây gì nữa.
Có lẽ cậu ấy muốn ra hóng gió, tôi đang nghĩ như vậy và quay đầu nhìn Joo In rồi hỏi.
“Nhưng mà con sao lại ở đây?”
“Sang chơi mà. Ở đằng kia, mấy người khác đều đang ở trong phòng nhỏ hết.”
“A ha.”
Có nghĩa là không chỉ có mấy người họ đến đây. Mấy đứa con gái khác cũng đang tụ tập trong phòng nhỏ, tôi nghĩ vậy rồi lại ngồi xuống.