Chẳng hiểu chúng tôi đã diễn đến đoạn quan trọng của vở kịch từ lúc nào. Lee Luda nhìn tôi mà thì thào với một giọng thống thiết.
“Thực ra, anh… bị bệnh nan y. Anh chỉ còn sống được một hai ngày nữa thôi.”
“K, không được.”
“Nhưng mà anh vừa mới đọc kết quả khám thật rồi. Bây giờ anh chết luôn đây.”
Tôi vẫn vô tâm chớp chớp mắt mà trả lời.
“Đi mạnh khoẻ. Tình yêu cuối cùng của em.”
“Ừ. Sống tốt nhé, ặc ặc!”
Lee Luda nói lời thoại cuối rồi hét lên một câu, sau đó chết luôn.
Cảnh tiếp theo, tôi đứng trước mộ của Lee Luda với một vẻ chẳng quan tâm gì luôn. Và ngay lúc đó, một người chùm áo hoodie kín đầu nên không nhìn rõ mặt mới tiến lại gần tôi từ đằng sau và nói.
“Đằng đó ơi, tôi ngắm em từ nãy đến giờ. Em có muốn hẹn hò với tôi không?”
Tôi nghe vậy thì quay lại nhìn người đó và nói với một vẻ chẳng thương tiếc gì hết.
“Em không thể yêu ai được nữa. Tại sao ư, vì trái tim của em chỉ có một mà thôi. Trái tim của em đã trao cho Lee Luda từ rất lâu trước đây rồi, nên bây giờ em không còn trái tim nào nữa.”
Nghe ngữ điệu đều đều như tiếng phát thanh viên dự báo thời tiết ngày hôm nay của tôi, mấy đứa ở dưới lại phá lên cười. Ngay lúc đó, chàng trai kia mới giơ bàn tay trắng trẻo của mình lên và bỏ mũ xuống. Mái tóc vàng của người ấy rạng rỡ dưới ánh đèn sân khấu.
Nhìn bộ dạng của cô ấy mà tôi không thể kìm lại tiếng cười. Không được rồi, tôi phải giữ concept đọc sách văn cơ mà, tôi vừa nghĩ vậy vừa cố cắn chặt miệng mà run run vai, khi đó cô ấy đã nhìn tôi và nói.
“Là anh đây. Trái tim duy nhất của em.”
“Luda à!”
Tôi hét lên như thế rồi chạy vào vòng tay của Lee Luda, và tiết mục của chúng tôi kết thúc với một cái ôm như thế.
Sau đó Yoon Jung In vừa cầm mic vừa nói oang oang.
“Và tiết mục của lớp 8 đã kết thúc! Xin cảm ơn!”
Im lặng một chút. Sau đó tiếng cười và tiếng đánh giá bùng nổ dưới khán đài như một làn sóng dữ. Chúng tôi đứng trên sân khấu mà cũng không thể nhịn được cười nữa. Khi chúng tôi định cúi đầu một lúc thì ai đó đã hét lên.
“Này, đúng là ba xu thật! Ai viết kịch bản thế!”
“Không phải tôi viết đâu!”
Yoon Jung In ngay lập tức đáp trả như vậy làm cả khán đài như phát điên lên. Tôi đang cố nén cười mà nhìn sang phía cậu ta thì mới nhận ra là tôi còn chưa rời khỏi cái ôm của Lee Luda nữa.
Bầu không khí trong giảng đường nóng nực và khó chịu như vậy nhưng lại có một làn gió lạnh lẽo như trôi lững lờ bên trên. Bầu không khí oi ả cộng thêm mùi cổ thụ lại tạo ra một mùi hương rất thoải mái. Hay là mùi hương thoải mái ấy là từ Lee Luda mà ra nhỉ, tôi vừa nghĩ vậy vừa ngẩng lên.
Cô ấy cũng cùng lúc nhìn vào tôi, hoặc không thì cô ấy có lẽ đã nhìn tôi từ nãy đến giờ mà tôi không biết cũng nên. Mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt ấy xanh và tĩnh lặng như nước sông vậy. Tôi ngượng ngùng nở nụ cười và hơi dựng người lên để thoát khỏi cái ôm của cô ấy. Nhưng ngay lúc đó.
Cô ấy cúi đầu và đặt một nụ hôn trên má tôi.
Thế giới này hình như chẳng còn một thứ âm thanh nào nữa. Cả tiếng cười ầm ĩ dưới khán đài hay tiếng nói chuyện vào mic của Yoon Jung In đều như bị sóng biển cuốn đi xa thật xa. Ở nơi này chỉ còn lại một bầu không khí tĩnh lặng đến trống rỗng mà thôi.
Tôi không kịp nghĩ gì cả. Đầu tôi cảm thấy choáng váng. Bờ môi của cô ấy chạm vào má tôi hơi mát mát, thoải mái. Không biết nữa, tôi bắt đầu cảm thấy hai gò má của mình như nóng bừng lên vậy. Khác với tôi nghĩ, bờ môi của cô ấy không hề mềm mại mà còn có chút nóng bỏng và mãnh liệt.
Người thấy được Lee Luda hôn má tôi tất nhiên không chỉ có tôi. Mấy đứa lớp tôi đều đang đứng trên sân khấu nhưng cảm giác tất cả những ánh mắt của khán giả ở dưới chỉ hướng về tôi thôi. Má tôi nóng bừng lên.
Một lúc sau, Lee Luda mới rời môi khỏi gò má tôi. Tôi cũng không biết cái khoảnh khắc cô ấy đặt môi xuống chỉ có mấy giây hay kéo dài tận mấy phút nữa. Ngay khi tôi vừa mê man vừa giật mình đặt tay lên má mình như vậy thì có tiếng hét chói tai vang lên.
“Áaaaaaaaaaaaa!”
“Ối giời ơiiiiiiiII!”
Tiếng hét rầm trời phủ đầy giảng đường. Ôi mẹ ơi, tôi như chết lặng mà ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh chứa đầy ý cười của Lee Luda vẫn hướng về tôi như trước.
Chờ đã, cái này, khi tôi còn đang hoảng hốt thì Lee Luda đã rút bàn tay đang ôm lấy lưng tôi về. Nhờ vậy mà tôi cũng thoát được khỏi vòng ôm ấy, nhưng đồng thời tôi cũng khó có thể giữ được thăng bằng. Cái chuyện quái gì đây, tôi vừa nghĩ vậy vừa vô thức chạm vào má mình thì từ đằng xa, tiếng hò hét cùng những ánh mắt hướng về phía tôi như một cơn sóng thần muốn cuốn tôi đi vậy.
Trong khi ai ai cũng hướng ánh mắt hiếu kỳ và nóng rực đó về phía này như vậy thì vẫn có những người vẫn đang nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng và trắng bệch như tượng thạch cao. Tôi vừa ngẩng đầu lên để xem là ai thì ngay lập tức như bị đông cứng cả người.
A, không được. Tôi vươn tay kéo lấy tay Yoon Jung In đứng cạnh tôi. Cậu ta vừa hét to lên thì giờ lại quay lại hỏi tôi.
“Sao thế?”
“Này, thứ tự, thứ tự cuối rồi đúng không? Bây giờ về phòng cũng được đúng không?”
“Ừ, bây giờ là giờ nghỉ tự do. A, đúng rồi, tôi ở phòng cậu…”
“Hye Hil à! Chúng mình về phòng đi!”
Tôi ngay lập tức tránh thoát khỏi Lee Luda mà hỏi Kim Hye Hil, vừa nói vừa lén nhìn ra đằng sau mình.
Ở khu vực lớp 1 vẫn toả ra khí lạnh đến run người như trước. Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young không nói gì, đến cả Kwon Eun Hyung hiếm khi thể hiện cảm xúc trên mặt cũng có vẻ rất nặng nề và lạnh lùng. Nhìn Ban Yeo Ryung có vẻ đang muốn xông lên sân khấu lắm rồi đây. Nếu Joo In với Kwon Eun Hyung ở bên cạnh không nắm lấy cánh tay của cô ấy thì chắc bây giờ cô ấy đã chạy lên tận đây rồi.
A, trước hết tôi cứ nắm lấy tay Kim Hye Hil rồi nói.
“C, cứ đi trước đi được không?”
“Được rồi, đi thôi. Ở đây loạn quá.”
Kim Hye Hil nói vậy và cũng nắm lấy tay tôi chạy xuống sân khấu. Cô ấy mạnh mẽ đâm thẳng vào đám đông mà thoát ra. Cũng may là bọn người kia chỉ nhìn tôi với vẻ tinh quái chứ cũng không có ý định giữ tôi lại để hỏi xem tôi với Lee Luda có quan hệ gì với nhau.
Trước khi chạy ra ngoài giảng đường thì tôi có quay đầu lại nhìn, Lee Luda vẫn đang tươi tỉnh nở nụ cười như một đứa học sinh ngoan và chỉ nhìn về phía tôi mà thôi. Mắt chúng tôi vừa chạm nhau thì bầu không khí lạnh lẽo ở bên ngoài như đập vào mặt tôi. Tôi giương mắt nhìn lên.
Sau khi buổi trình diễn tài năng kết thúc thì ngoài trời chỉ còn bóng tối căm căm. Ánh sáng đèn đường bên ngoài giảng đường tạo ra những bóng người dài thượt. Tôi nhắm mắt lại và khẽ thở dài. Đầu tôi vẫn choáng váng. Hơi ấm nóng bỏng khi đôi môi của cô ấy tới gần và chạm vào má tôi vẫn còn nguyên ở đây.
Là một cách chào à? Tôi ngay lập tức nghĩ thế. Nhưng mà nếu chào thì không phải hơi dài sao? Nhưng cô ấy không phải là không biết ý nghĩ của việc hôn má là gì đấy chứ? Không phải để chào thì là để làm gì?
“Tớ có một dự doán thế này.”
Tôi vừa mở mắt ra thì Kim Hye Hil lại đang quay ra nhìn giảng đường và nói vậy. Dự đoán? Cô ấy nhìn tôi và nói, trong giọng nói chẳng hề có ý cười nào.
“Vào buổi đêm, chắc chắn Yoon Jung In và mấy thằng con trai sẽ sang phòng chúng ta đấy. Cả một đoàn sang đây, có cả Lee Luda nữa.”
“……”
“Nếu cậu ở trong phòng thì sẽ hỗn loạn lắm. Mấy người họ thể nào cũng cố ghép hai người với nhau. Có thể đến phòng khác không?”
Tôi hơi đảo mắt rồi chìm trong suy nghĩ. Những người học trường Ji Jon ngày xưa bao gồm cả tôi chỉ có 6 người mà thôi, trừ tôi ra thì chỉ còn Ban Yeo Ryung và mấy người tứ đại thiên vương.
Mà tôi cũng nhớ ra cái khí thế muốn xông lên sân khấu của Ban Yeo Ryung ban nãy. Dù đang ngăn cô ấy lại nhưng vẻ mặt của mấy người tứ đại thiên vương cũng, thế nào nhỉ, trông không tốt lắm.
Làn gió biển thổi đến làm tóc tôi phất phơ trong không trung. Một lúc sau, tôi mới lặng lẽ lắc đầu.
“Không thể.”
“Thế vào phòng nhỏ mà giả vờ không ở đó đi.”
Nói vậy rồi cô ấy quay lưng về phía tôi, tay vẫn nắm lấy tay tôi. Khi đi lên cầu thang, thỉnh thonarg cô ấy cứ quay lại nhìn tôi như muốn hỏi gì đó. Có lẽ là hỏi về chuyện của Lee Luda nhỉ, tôi nghĩ vậy nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không nói gì cả.
Với tôi thì đây là một chuyện vô cùng may mắn. Tôi phải nói như thế nào? Là vì Lee Luda là nữ mặc đồ nam nên chúng tôi không thể đến được với nhau, hay là vì Lee Luda đã có người tình được định trước rồi?
Bước đi trong khu hành lang trống trơn, khi vừa vào cửa phòng thì Kim Hye Hil đã đẩy tôi vào trong phòng nhỏ. Và rồi cô ấy tắt điện của phòng đi và đi ra ngoài.
Tôi ngồi trên giường mà không có gì làm nên quyết định lôi điện thoại trong túi ra xem. Nhưng nghĩ lại đến khí thế của Ban Yeo Ryung hay mấy người tứ đại thiên vương ban nãy là tôi lại nhăn mày lại.
Không phải chứ, tôi cứ nghĩ là Ban Yeo Ryung sẽ nhắn tin kiểu ‘Tớ đã bảo cậu đừng có bạn trai rồi màㅠㅠ’ hay gọi điện cơ. Hoặc là mấy người tứ đại thiên vương, đặc biệt là Joo In rất nhạy cảm với mấy vụ này nên chắc sẽ nhắn tin kiểu ‘Con đã bảo con không cần có bố dượng rồi mà mẹㅠㅠ’.
Nhưng không ngờ là chẳng có gì cả. Đến cả một cuộc gọi nhỡ cũng không có. Tôi sờ chiếc điện thoại của mình. Tất nhiên là không có gì vẫn tốt hơn là có tin nhắn hay cuộc gọi đe doạ rồi.
Nhưng càng im ắng như thế này thì tôi càng thấy bất an hơn. Khi nhớ đến cái câu ‘Sự im lặng trước cơn bão’ thì tôi chỉ biết chằm chằm nhìn vào tường.
Mấy thứ đồ đạc bị vứt lung tung ở ngoài phòng khách bây giờ đã được chuyển hết vào phòng nhỏ nên dưới sàn chẳng có chỗ nào có thể đặt chân xuống được. Vì muốn giả vờ như không có ai ở đây nên phòng cũng không bật điện, mọi nơi đều tối tăm và im lặng đến rùng mình. Cảm giác được cái đầu rối bời của mình cuối cùng cũng chìm được xuống, tôi đưa mắt nhìn lên tường.
Lee Luda rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại hôn má tôi nhỉ? Lại còn trước mặt tất cả mọi người nữa.
Ừm, tôi vừa lo nghĩ vừa đưa tay rối xù tóc mình lên. Không có quá nhiều khả năng có thể xảy ra.
Đầu tiên, cô ấy mặc đồ nam lâu quá nên giới tính tâm hồn cũng chuyển sang thành nam luôn rồi.
“……”
Thứ hai, vì cô ấy đến đây để tìm người đính hôn, và muốn chứng tỏ là mình cực kỳ quyến rũ nên không đặt dăm ba mấy thứ tứ đại thiên vương vào mắt!
“……”
Thôi tôi đi chết đây, chết thôi, tay tôi với lấy cái gối bên cạnh và tự đập vào đầu mình. Vừa đập tôi vừa thấy mấy cái suy nghĩ của mình quá chi là buồn cười nên lại ngồi cười hừ hừ, lúc tỉnh táo lại thì lại đập gối vào đầu mình tiếp, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi tôi nghe thấy mấy giọng nói oang oang ở bên ngoài.
Người này, tôi vội vã để gối xuống và lấy chăn trùm kín từ đầu đến chân. Cái chất giọng to tướng vang lên từ bên ngoài xuyên thẳng vào chăn đó tất nhiên là của Yoon Jung In rồi.
“Này, Kim Hye Hil! Ham Dan Yi đi đâu rồi? Đi cùng cậu mà.”
Câu trả lời của Kim Hye Hil vô cùng bình thản.
“Tôi cho đi lánh nạn rồi. Thế nào các cậu cũng sang mà.”
“Đúng là IQ 140 có khác. Có cả khả năng dự đoán nữa.”
Gọng nói ngạc nhiên của một cô gái khác, có thể là Lee Min Ah vang lên bên cạnh đó.
“Hye Hil có IQ 140 cơ á?”
“Ừ, à, mà trường Seok Bong bọn tôi từng chọn ra những đứa nào có thành tích tốt nhất rồi thành lập một lớp gọi là lớp thiên tài đấy nhé! Kim Hye Hil với Kim Hye Woo đều từ đó mà ra cả. Thế nên bọn tôi cùng lớp nhưng nếu không phải trong sự kiện gì thì cũng khó mà nhìn thấy mặt nhau. Có phải vậy không, Kim Hye Woo?”
Kim Hye Woo ở bên cạnh đó trả lời với cái giọng vô tâm.
“Hỏi tôi làm gì? Bọn tôi không phải sinh đôi cùng trứng mà là sinh đôi khác trứng, nên gen di truyền cũng khác nhau và IQ cũng khác nhau luôn.”
“Oa, làm như tôi không vượt được IQ 140 ấy.”
“Có gì bất mãn?”
“Không có gì! Oa ha ha!”
“……”
Khi tôi đang chùm chăn co ro trong căn phòng tối này mà nghe vậy cũng suýt nữa không nhịn được mà cười ra tiếng. Yoon Jung In, đúng là đồ điên.
Tự nhiên giọng nói oang oang của Yoon Jung In và tiếng cười của cậu ta lại im bặt. Có lẽ Shin Seo Hyun vừa ngăn lại rồi. Yoon Jung In mà không có Yoon Jung In thì chắc sống khó khăn lắm, tôi vừa nghĩ vậy thì tự nhiên nghe thấy giọng của Lee Luda.
“Dan Yi đâu?”
“Cứ đi vào đi đã. Cứ thích đứng ngoài cửa thế à?”
Kim Hye Hil đổi chủ đề vô cùng tự nhiên. Không ngờ Kim Hye Hil và Lee Luda chẳng có điểm chung gì, cũng không có mối quan hệ thân thiết nhưng tôi lại chưa thấy Kim Hye Hil có cái thái độ tự nhiên đó với ai bao giờ cả.
Có tiếng tháo giày dép cùng với tiếng bước chân tiến vào trong phòng khách. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ mấy người họ có mơ cũng không nghĩ được là Kim Hye Hil nói ‘phòng khác’ có nghĩ là phòng nhỏ ngay ở cạnh phòng khách đây. Tôi hơi căng thẳng run run chân. Ngay khi đó, điện thoại trong túi tôi lại rung lên. Gì đây?
Khi tôi lôi điện thoại ra thì trên màn hình đang nhấp nháy ba chữ “Ban Yeo Ryung”. Tôi mới nhận điện thoại.