Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 92

Như cảm thấy những ánh mắt đang hướng về phía mình, Kwon Eun Hyung mới ngẩng đầu và liếc qua. Bọn học sinh kia giật nảy mình. Kwon Eun Hyung phá lên cười hỏi.

“Sao?”

“Không, nói thật thì hình ảnh ngày thường của cậu ấy? Là như vậy đấy. Tôi còn tưởng cậu không biết uống rượu.”

“Sao, hình ảnh của tôi làm sao?”

Woo Joo In ở bên cạnh nghe vậy mới ngay lập tức trả lời.

“Giống mẹ?”

“Muốn nghe mắng không?”

Kwon Eun Hyung vừa nói vậy vừa đẩy trán của Woo Joo In. Woo Joo In cũng phì cười mà ngồi thẳng lưng lên. Kwon Eun Hyung nói tiếp.

“Ừm, chỉ là… Tôi thấy bảng thực đơn sáng ngày mai ở trong căng tin ban nãy rồi.”

“Hử?”

Có vài đứa không tập trung nghe chuyện cũng phải quay đầu ra mà nhướn người về phía Kwon Eun Hyung. Cậu ấy hơi nhếch môi cười và nói.

“Thấy trên thực đơn có cả canh giá đỗ. Thế nên không cần lo về chuyện giã rượu nữa rồi.”

“Chỉ vậy thôi à?”

Ai đó hỏi. Kwon Eun Hyung nhún vai và thản nhiên trả lời.

“Còn cần gì nữa à?”

Nghe vậy, bầu không khí tĩnh lặng lại chìm xuống căn phòng chật hẹp này. Một lúc sau, ai đó mới tự dưng tiến công mà định kéo vai của Kwon Eun Hyung. Lúc đầu Kwon Eun Hyung còn định vào thế phòng thủ mà đánh lại theo bản năng nhưng nhìn vẻ mặt hồ hởi của cậu bạn kia thì Eun Hyung cũng biết là người ta không có địch ý nên cuối cùng cũng thả lỏng tay ra. Với một tiếng rầm rầm, cả cậu ấy và người kia mới ngã ra đằng sau.

Woo Joo In ngồi đối diện mới nhìn vậy mà phá lên cười. Eun Ji Ho vội vã hỏi.

“Này, cậu say à?”

“Không biết, trông có giống đang say không?”

Woo Joo In vừa hỏi vậy vừa xoa xoa má mình. Nhìn kỹ dáng vẻ của cậu ấy thì một lúc sau Eun Ji Ho mới đáp lại một câu ‘không’ rồi dựng thẳng người lên. 

Người lấy tốc độ chớp nhoáng nhất ra để nốc rượu chính là Woo Joo In. Có mấy thằng cũng học theo dáng vẻ của cậu ta và cuối cùng đang nằm ngất xỉu ở trong phòng kia kìa. Thế mà Woo Joo In uống rượu như điên như thế mà hoàn toàn không có vẻ gì là say rượu cả, chắc là trí thông minh tỉ lệ thuận với tửu lượng nhỉ, Eun Ji Ho chỉ biết đoán bừa như thế rồi nhìn xung quanh. 

Kwon Eun Hyung trừ việc đang buồn ngủ chớp chớp mắt ra thì không có vấn đề gì cả, Yoo Cheon Young sáng thì lờ đờ nhưng đêm rồi thì lại vô cùng tỉnh táo. Đôi mắt xanh của cậu ta vô cảm nhìn qua lại giữa Kwon Eun Hyung và chai rượu. Eun Ji Ho cũng đang định dựng người dậy để xem mình đã say chưa thì tự dưng có một thằng con trai phía đối diện đề nghị.

“Này, chúng ta chơi nói thật đi! Xong còn nhanh uống nốt chỗ rượu này đi chứ.”

Nếu là chuyện gì thú vị mà không cần dùng thể lực thì Woo Joo In cũng ngay lập tức hồ hởi trả lời.

“Được đấy! Tớ đồng ý.”

“Thôi nào.”

Kwon Eun Hyung chỉ trả lời một câu rồi cười phì như thể đang cạn lời như vậy chứ cũng không có ý định ngăn cảm. Mấy đứa khác cũng không nói gì thêm nên họ bắt đầu đặt một chai rượu rỗng ngay giữa rồi xoay vòng.

TV vẫn mở lên nên chỉ có mấy tiếng xì xào lờ mờ phát ra. Eun Ji Ho hỏi.

“Này, ai hỏi trước đây?”

“Cứ quay một vòng đi. Bị trùng thì lại bỏ qua quay tiếp.”

“Được rồi.”

Yoo Cheon Young trả lời bình thản như vậy rồi lại ngồi thẳng lên. Ngay lúc đó, trong đầu Eun Ji Ho lại hiện ra khung cảnh mà cậu ta từng thấy ở nhà Ham Dan Yi.

Trên TV, ống kính chỉ chĩa về mỗi Yoo Cheon Young, cậu ta chống cằm ngồi đó mà chăm chú ngắm bóng lưng của Ham Dan Yi. Khi vừa nghĩ đến ánh mắt của cậu ta như vậy thì Yoo Cheon Young tự nhiên quay đầu ra nhìn Eun Ji Ho. Ánh mắt của họ chạm nhau trong không trung.

Người quay đầu đi trước là Eun Ji Ho. Sau đó cậu ta giả vờ vui vẻ như không có gì mà xoay chai rượu. Khi cái chai quay về người khác, cậu ta lại lén quay ra nhìn Yoo Cheon Young, sau đó chỉ nghiêng cổ sang bên cạnh mà không có biểu cảm gì.

Trò chơi nói thật này kéo dài đến tận 1 giờ sáng. Vẫn còn tận bảy người nên bọn họ cũng không thiếu câu hỏi để mà hỏi nhau. 

Cái gì đây chứ, Eun Ji Ho mệt mỏi vuốt lại tóc. Đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young vẫn sáng lên mà nhìn vào chai rượu như thể không hề buồn ngủ. Lúc đó, từ đằng xa, bọn họ lại nghe thấy tiếng gì như tiếng thú vật gầm rú ngoài hành lang. 

Eun Ji Ho giật mình mà quay ra nhìn cửa. Ai đó lẩm bẩm hỏi.

“Có sói vào trong trung tâm tập huấn không nhỉ?”

“Trời, nói nghe đáng sợ thế.”

“Không phải chứ cái âm thanh đó…”

Nam sinh kia đang định nói vậy thì lại im bặt lại, ngón tay của cậu ta để lên môi tỏ ý im lặng.

Khi bọn họ đều không nói gì thì cả phòng chỉ còn lại tiếng thở. Trong ánh sáng vàng của đèn pin, bọn họ cứ nhìn vào những mảng tối le lói trên mặt nhau.

Một lúc sau, Eun Ji Ho nghe thấy mấy tiếng nói loáng thoảng bên ngoài.

‘Yoon Jung In, cậu muốn chết à? Muốn bị lôi vào phòng giáo viên đúng không?’

‘A, Seo Hyun nhà tôi ơi! Kya, tên đẹp quá đi! Chị Seo Hyun! Anh là sói còn em là mỹ nhân!’

‘Thôi đừng gọi tôi là bạn nữa…’

Giọng nói loáng thoáng của mấy người đó dần dần biến mất. Khi đang cố lắng tai nghe thì mấy đứa kia lại đang nhìn nhau rồi phá lên cười.

Kwon Eun Hyung thường chẳng cười ra tiếng bao giờ, thế mà bây giờ cũng đang vừa che miệng vừa cười, có lẽ là vì buồn cười thật mà cũng có thể là vì cậu ta say thật rồi.

Lúc này, chai rượu đang xoay vòng kia cũng chỉ đúng vào người Eun Ji Ho. Gương mặt tươi cười của cậu ta cứng đờ lại. Chết tiệt, ngay khi cậu ta vừa lẩm bẩm như vậy thì đã có đứa nhìn xuống chai rượu mà hét lên.

“Ồ yê, Eun Ji Ho. Cuối cùng cũng tóm được cậu ta!”

“Thật sự là cậu may mắn vãi chưởng. Sao tự nãy đến giờ mới dính được một phát nhỉ?”

“Này, tôi sung sướng quá. Cuối cùng được đào bới về Eun Ji Ho rồi.”

Mấy đứa này vừa vỗ tay nhau bôm bốp vừa cười hào hứng. Khi cậu ta lén nhìn sang bên cạnh thì Kwon Eun Hyung, Woo Joo In với Yoo Cheon Young vẫn chỉ có gương mặt vô cùng nhàm chán so với mấy đứa kia. Cũng đúng thôi, họ đã quen nhau từ hồi cấp 2 rồi mà, còn gì để mà biết nữa đâu.

Eun Ji Ho mới thở phào nhẹ nhõm. Gì chứ, chắc không hỏi mấy điều kỳ quặc đâu nhỉ. Ngay khi cậu ta nghĩ vậy thì một thằng đã sang sảng nói thẳng vào tai Eun Ji Ho.

“Hừm hừm, tuyệt thế mỹ nam Eun Ji Ho này! Cậu đã bao giờ bị gái đá bao giờ chưa?”

Cái gì chứ, sao lại là câu đó. Eun Ji Ho bắt đầu cảm thấy bực bội. Đầu óc cậu ta càng ngày càng trôi xa so với đời thực. Cậu ta còn nghĩ đây là vì cơn say bây giờ mới sộc lên cơ.

Mấy đứa xung quanh lại oang oang cười. Một thằng khác trả lời.

“Này, nói vậy mà cũng nghe được à? Cậu ta bị đá làm sau được chứ, chẳng lẽ mắt của đứa con gái đó mọc dưới chân à?”

“Không phải chứ, cậu cũng biết à? Lỡ cậu ta bị người nổi tiếng đá hay này nọ thì sao?”

“Eun Ji Ho còn ghê hơn cả người nổi tiếng đấy.”

Nghe cuộc đối thoại, Eun Ji Ho cuối cùng cũng không thể chịu đựng được cơn đau đầu mà giơ tay đập vào trán một cái. Nghe thấy tiếng động khô khốc đó, ánh mắt của mọi người hoàn toàn thay đổi. Woo Joo In thì tất nhiên rồi nhưng cả Yoo Cheon Young hay Kwon Eun Hyung cũng bắt đầu tò mò nhìn cậu ta.

Cái đứa vừa hỏi ban nãy mới nuốt nước bọt nói.

“Gì chứ, chẳng lẽ từng bị đá… rồi à?”

“……”

Eun Ji Ho cứ thể giữ im lặng một lúc. A, chết tiệt, cậu ta lẩm bẩm như vậy rồi lại đưa tay xoa xoa trán. Cậu ta đang định không trả lời nhưng có vẻ mấy người họ đã đọc được câu trả lời chỉ qua vẻ mặt của cậu ta rồi.

Một bầu không khí nặng nề chìm xuống trong căn phòng tối căm này. Sau đó, có ai đó mới hồ hởi hoan hô một tiếng. Cậu trai vừa hỏi mới giơ mặt ra tiếp với một vẻ rất hào hứng.

“Này, này, gì vậy? Rốt cuộc là thế nào?”

Eun Ji Ho lén nhìn sang bên cạnh. Mấy người tứ đại thiên vương còn lại chỉ cứng mặt mà không nói gì.

Làn gió thổi vào từ lan can làm lay động mái tóc của bọn họ. Eun Ji Ho cảm thấy như bị thúc giục mà cuối cùng cũng mở miệng ra.

“Hồi cấp 2 tôi có từng thích một cô gái.”

“Trong bao lâu?”

“Một năm rưỡi?”

“Trời.”

Khi mấy người kia còn đang há hốc mồm để biểu hiện sự ngỡ ngàng thì Eun Ji Ho lại đưa mắt quan sát mấy người tứ địa thiên vương một lần nữa. Đương nhiên là họ vẫn rất đờ đẫn.

Nếu nói về thời cấp 2 mà Eun Ji Ho có yêu đơn phương đứa con gái nào thì tất nhiên bọn họ cũng phải biết rồi. Nữ sinh mà thân thiết với Eun Ji Ho cũng chẳng có mấy người nên có thể thu hẹp đối tượng lại. Trong đầu bọn họ có lẽ cũng hiện ra vào ứng cử viên rồi, đôi mắt đen của Eun Ji Ho như chìm sâu xuống. Lúc đó, một tiếng hỏi từ phía đối diện lại vang lên.

“Sao lại từ chối cậu?”

“……”

Eun Ji Ho đang suy nghĩ một chút rồi nắm chặt tay cười. Cậu ta thực sự không muốn trả lời câu hỏi này. 

Có lẽ bọn kia cũng đọc được ý định từ chối trả lời trên mặt Eun Ji Ho nên cũng không mong cậu ta nói ra mà chỉ hơi lùi lại. Nhưng ngay lúc đó, Eun Ji Ho tự dưng nặng nề nói.

“Cô ấy không biết đó là một lời tỏ tình.”

“Gì cơ?”

“Cô ấy lúc đó không biết là tôi đang tỏ tình, chỉ tưởng là tôi đang đùa thôi.”

Vì sợ cả hai trở nên ngượng ngùng hơn. Eun Ji Ho lẩm nhẩm trong miệng. Sau đó cậu ta ngẩng đầu nhìn mấy đứa khác.

Người hiểu ra đầu tiên tất nhiên là Woo Joo In. Nhìn thấy bờ má của cậu ấy dần trở nên nhợt nhạt, Eun Ji Ho mới quay sang nhìn Yoo Cheon Young hay Kwon Eun Hyung. Bọn họ bây giờ cũng có vẻ đã hiểu ra rồi.

Cái ngày mà Ban Yeo Ryung được Hwang Shi Woo tỏ tình hôm ấy. Khi bọn họ đang dí sát tai ở phía cửa sau của lớp mà nói chuyện linh tinh với nhau như vậy.

“Này, cậu từng được tỏ tình rồi mà?”

Nhìn mặt của Ham Dan Yi lúc đó thì cô ấy thực sự là chẳng biết đầu đuôi gì cả. Mà không, thế thì còn may. Eun Ji Ho lặng lẽ giơ tay sờ môi mà nghĩ như vậy. Nếu cô ấy không biết đến ý định thực sự của cậu ta thì cũng sẽ không cảm thấy áy náy trong lòng.

Mấy ánh mắt nóng bừng vẫn hướng về cậu ta như trước. Vẻ mặt của họ đều có vẻ như muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra mà họ không biết. Dưới ánh đèn mờ ảo, Eun Ji Ho chỉ có thể có ép mình nở một nụ cười gượng gạo. 

Ngay lúc đó, ai đó ở phía đối diện mới dụi mắt đứng dậy. Cậu ta nói với vẻ mặt buồn ngủ.

“A, không thể chịu được nữa.”

“Cũng đúng, ngày mai 6 giờ phải dậy rồi đấy. Hay đi ngủ đi?”

“Tôi sang phòng khác đây”

“Được rồi. Dọn dẹp lại chỗ này đi.”

Bọn họ vứt hết vỏ chai rỗng vào khe hở hẹp ở đằng sau ghế sofa, sau đó lại vứt hết vỏ bánh kẹo vào trong thùng rác và từng đứa từ từ đứng dậy.

Một người đi vào phòng lớn, hai người thì đang lần mò chỗ giày dép để sang phòng bên cạnh. Nhìn bọn họ như vậy, mấy người đằng sau mới lớn tiếng gọi cả hai. Eun Ji Ho cũng cười cười quay đầu lại.

Trong căn phòng tối đen mờ mờ ấy, ánh mắt của Woo Joo In vẫn nghiêm túc như ban nãy. Kwon Eun Hyung đang định đứng dậy thì cũng hơi đau đầu mà nhăn chặt mày. Thế nhưng hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.

Và cuối cùng là Yoo Cheon Young đang nhìn cậu ta. Đôi mắt xanh của cậu ta như xuyên thủng bóng tối mà chiếu thẳng vào người Eun Ji Ho vậy.

Eun Ji Ho cười hỏi.

“Sao?”

“Không.”

Người trả lời đầu tiên là Kwon Eun Hyung. Cậu ấy hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên. Kwon Eun Hyung vuốt mái tóc đỏ đã hơi rối của mình rồi nói muốn đi tắm và biến mất qua cánh cửa nhà vệ sinh. Woo Joo In hơi nhướn cổ lên mà nở một nụ cười nhẹ. Cậu ấy nhìn Eun Ji Ho mà nói.

“Hừm, nếu không thích nói thêm thì thôi vậy.”

“Ai bảo không thích?”

“Nhìn mặt cậu rõ ràng là không thích còn gì? Mối quan hệ của chúng ta với nhau không cần phải hỏi xem người cậu thích là ai.”

Woo Joo In nói vậy xong cũng thong dong bước chân đi về phòng nhỏ. Cứ như thể dù thế nào cũng được. Eun Ji Ho nhìn theo bóng Woo Joo In rồi lại quay đầu sang. Bây giờ người đứng trong không gian tối đen này chỉ còn có Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young mà thôi.

Yoo Cheon Young có vẻ cũng rất tò mò nhưng lại không có ý định muốn nghe ngóng gì. Một lúc sau, đôi mắt xanh của cậu ta cũng cụp xuống và cậu ta cứ vậy lướt qua người Eun Ji Ho.

Ngay lúc đó, Eun Ji Ho cũng mở miệng nói.

“Yoo Cheon Young.”

“Ừ.”

Cậu ta đáp lại gọn lỏn rồi quay ra nhìn. Eun Ji Ho cũng chỉ cười một cái mà nói.

“Cậu nghe đi. Tôi nghĩ dù người khác không nghe thì cậu cũng phải nghe.”

“……”

“Dù gì cậu cũng rất tò mò đúng không?”

“Phiền lắm, tôi không muốn nghe.”

“Nhưng tôi lại rất muốn nói.”

Sau một phút ngập ngừng, Yoo Cheon Young mới quyết định đi theo Eun Ji Ho.