Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8150

Chương 89

Ở trạm nghỉ, mấy người họ lại gặp phải mấy sự cố vô cùng quen thuộc. Khi đến mấy chỗ đông người, thay vì hào hứng hay vui vẻ chạy nhảy khắp nơi thì Ban Yeo Ryung ngược lại lại cảm thấy khá sợ hãi. Cô ghét phải chịu đựng việc ánh mắt của người khác cứ hướng về mình, lại càng ghét việc người ta nhìn mình như thể đang muốn yêu cầu gì đó vậy.

Ban Yeo Ryung nheo mắt mà cố giơ tay ra, chỉ khi đầu ngón tay chạm được vào tay ai đó thì mới dần cảm thấy an tâm trở lại. Cô ấy cứ thế kéo lấy tay của người kia đi. Choi Yu Ri ở bên cạnh chỉ khẽ cười ra tiếng.

“Yeo Ryung à, sao thế?”

“Nhiều người lắm.”

“Cứ vào thẳng nhà vệ sinh đi. A, nhìn bên kia kìa. Có ai đang xin số của Joo In đấy.”

Cũng như phần lớn những đứa con gái trong lớp khác, Choi Yu Ri cũng rất thoải mái khi nói đến Woo Joo In. Đúng như lời của cô ấy, Woo Joo In đang đứng trước quầy ăn vặt mà nở nụ cười hơi bối rối với một cô nữ sinh nào khác. Vì họ đang đứng rất gần nên có thể nghe rõ được cuộc đối thoại bên đó.

“Xin lỗi bạn. Mình có bạn gái rồi.”

“Chỉ cần cho mình số thôi, không được sao? Mình chỉ muốn được thân thiết hơn với bạn…”

“Bạn gái mình sẽ không thích đâu.”

Đôi mắt nâu tròn trịa của cậu ấy cứng rắn đến kỳ lạ. Choi Yu Ri ở bên cạnh mới ngạc nhiên lẩm bẩm.

“Joo In không ngờ cũng cứng cỏi đấy nhỉ.”

“Ừ. Joo In từ đầu đã vậy rồi.”

Ban Yeo Ryung nói vậy xong rồi lại hơi hoảng hốt vì người bên cạnh chỉ im lặng không nói gì. Khi quay đầu sang, Choi Yu Ri đang nhìn cô với một ánh mắt như thể muốn cô nói thêm thật nhiều nữa. Có vẻ là người này muốn nghe thêm nhiều chuyện về Woo Joo In, nhưng Ban Yeo Ryung cũng không muốn nói. Cô chưa bao giờ thích tám chuyện về mấy người tứ đại thiên vương với con gái cả.

Thấy Ban Yeo Ryung cười như đang mê man như vậy, Choi Yu Ri cũng cười lại và kéo lấy tay cô ấy.

Thật may là thời tiết hôm nay khá tốt nên tâm trạng của Ban Yeo Ryung cũng dần dần trở nên đỡ hơn. Cô gặp một vài người bạn ở trước nhà vệ sinh nữ nên cũng nói vài chuyện, nhưng sau đó lại thấy có một đám nam sinh đang tiến lại đây từ đằng xa.

Nhìn họ ai cũng mím môi như thể đang quyết tâm gì đó, ánh mắt loé lên vài tia sáng. Ban Yeo Ryung mới giật bắn mình mà lùi lại. Một người trong đám nam sinh đó mới tiến lên hỏi.

“Bạn gì ơi, b, bạn có bạn trai chưa?”

“……”

Ban Yeo Ryung chỉ đảo mắt một vòng, chẳng biết trả lời như thế nào nên ngậm chặt môi lại. Mấy cô gái đứng cạnh đó chỉ nhìn cô với vẻ mặt tinh quái. Có người đang rất hứng thú, có người thì lại tỏ ra ghen tị.

Ban Yeo Ryung ngập ngừng chưa trả lời. Nếu trả lời không có thì cô cũng biết thừa là họ sẽ làm gì tiếp rồi, còn nếu trả lời là có rồi thì Ban Yeo Ryung lại không giỏi nói dối. Ngay lúc đó, một bàn tay tự dưng vươn ra rồi đặt lên vai của Ban Yeo Ryung. Cô ấy quay đầu lại.

Đó là một gương mặt vô cùng quen thuộc. Người nọ hất mái tóc bạc đang rủ trước trán rồi nhìn về phía trước mà nói.

“Tôi là bạn trai của cô ấy đây, giờ để tôi đưa cô ấy đi.”

Khoé miệng mím lại lạnh lẽo như đá, đôi mắt nặng nề chìm lắng như thể lúc nào cũng từ trên cao nhìn xuống đối phương vậy.

Eun Ji Ho mà Ban Yeo Ryung gặp hồi năm nhất cấp 2 chính là người như thế này, lúc nào cũng có cảm giác nguy hiểm đặc biệt để chèn ép người đối diện. Không có ai là không cảm thấy sợ hãi vì vẻ ngoài và lời nói của cậu ta cả. Quả nhiên là mấy nam sinh vừa bị đè nín thở kia mới hoảng hốt tránh đường.

“A, vâng, vâng ạ.”

“Đi thôi.”

Eun Ji Ho chỉ đáp lại gọn lỏn như vậy rồi bước lên trước mà đi thẳng. Ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào lưng cậu ta của Choi Yu Ri càng ngày càng xa dần. Đằng xa, Eun Hyung đang nói gì đó với Yoo Cheon Young cũng quay lại mà nở một nụ cười.

Cậu ấy vuốt lại mái tóc đỏ của mình rồi tiến lại gần.

“A, Ji Ho à, làm tốt lắm. Yeo Ryung vẫn ổn chứ?”

Kwon Eun Hyung thản nhiên hỏi thăm trước.

Cũng đúng thôi, Ban Yeo Ryung đã quen mấy người họ đến 3 năm rồi. Thế nên họ cũng biết Ban Yeo Ryung đã bị rất nhiều thằng con trai đeo bám và cũng cảm thấy vừa sợ hãi vừa ghét bỏ đối với bất kỳ thằng con trai lạ mặt nào đến gần mình. Ban Yeo Ryung có vẻ vẫn hơi chán nản nên vừa sờ tóc vừa trả lời.

“Hả? À, ừ.”

“Được rồi.”

Giọng của cậu ấy vừa ấm áp vừa lẫn tiếng cười, rồi bàn tay to lớn của cậu ấy lại đặt lên đầu cô. Kwon Eun Hyung đang thản nhiên xoa đầu cô ấy như vậy thì giọng nói của Eun Ji Ho mới vang lên.

“Này, Ban Yeo Ryung cậu thật là, sao không nói dối được nhỉ? Cứ bảo là tui có bạn trai rồi rồi gọi cho một trong mấy người bọn tôi là được.”

“Không biết, lỡ mấy cậu không đến thì sao?”

“Phù, được rồi. Sao cũng được, cậu không nói dối thì biết làm thế nào. Thế nên bên cạnh cậu mới cần có một người bạn như tôi.”

Eun Ji Ho vứt luôn cái vẻ mặt lạnh lẽo không biểu cảm kia đi mà đã quay lại với vẻ tươi cười thoải mái từ lúc nào. Mặt cậu ta trông buồn cười quá nên Ban Yeo Ryung cũng phá lên cười, đằng sau có một giọng nói vang lên.

“Yeo Ryung này, cậu cứ đưa số của tớ cho họ là được. Thế cũng không sao đâu.”

“Hả? Thật á?”

“Nếu mấy người đó gọi điện mà thấy người nghe có giọng con trai thì sẽ tự hiểu thôi. A, cô gái đó lại lấy bừa một số mà cho mình rồi. Dù vậy cũng có liên quan gì đến cậu nữa đâu.”

“Tớ không nghĩ vậy được. Với cả như vậy khổ cho mấy cậu lắm.”

“Chắc cùng lắm cũng chỉ nhận được vài tin nhắn chửi bới thôi chứ mấy.”

Woo Joo In nói vậy rồi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm và nở nụ cười. Mấy người đứng xung quanh chỉ toàn thấy vẻ rạng rỡ vui vẻ của Woo Joo In nên thỉnh thoảng thấy vẻ mặt này của cậu ấy cũng khá giật mình.

Có lẽ Ban Yeo Ryung cũng giống Woo Joo In ở điểm này, cậu ấy chỉ đặt tình cảm cho những người ở trong ranh giới của mình, còn những người khác dù khóc hay cười thì cậu ấy cũng chẳng thèm để tâm. Ban Yeo Ryung đang bỡ ngỡ nhìn cậu ấy như vậy thì tự dưng lại cảm thấy có ai đó chạm vào tay mình nên mới bất ngờ quay đầu lại. Mấy người tứ đại thiên vương cũng ngạc nhiên chẳng kém.

Đó là một cô gái mặc váy đồng phục đang rụt rè đỏ mặt mà giơ điện thoại lên về phía này. Cái tình huống gì đây? Đầu Ban Yeo Ryung ngay lập tức quay cuồng. Cô gái kia mới từ từ mở miệng nói.

“Bạn ơi, nếu được thì bạn có thể cho mình số được không? M, mình muốn làm thân với bạn…”

Ban Yeo Ryung không trả lời nổi mà chỉ rối rắm nhìn cô gái kia. Vì đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải tình huống này nên bây giờ cô cũng chẳng thể nghĩ ra mình phải trả lời như thế nào. Ngay cả mấy người tứ đại thiên vương bên cạnh, đặc biệt là một Eun Ji Ho có tài tuỳ cơ ứng biến cũng chỉ biết cạn lời mà nhìn hai người trước mặt.

Sau khi ngập ngừng một lúc thì Ban Yeo Ryung mới cẩn thận nhận lấy chiếc điện thoại kia.

Tự nhiên ở đằng xa, cô chạm mắt với Dan Yi đang có ý định rời khu nghỉ mà lên xe. Khi Ban Yeo Ryung vừa cười rạng rỡ thì Dan Yi cũng chậm rãi nở một nụ cười đáp trả. Người ấy vẫy tay về phía cô.

Bóng dáng của Dan Yi đã biến mất rồi mà Ban Yeo Ryung vẫn vui sướng dậm dậm chân. Khi mấy người tứ đại thiên vương nhìn cô với vẻ nghi ngờ, cô cũng chẳng quan tâm mà vẫn nở nụ cười hạnh phúc trong một lúc lâu như thế. 

Đến khi cô đã lên xe cùng mấy người tứ đại thiên vương rồi mà Choi Yu Ri vẫn chưa quay lại. Ban Yeo Ryung chỉ gửi một tin nhắn ‘cậu đang làm gì ở ngoài thế’ rồi ngồi vào chỗ. Khi ngồi một mình ở trên xe, cô lại nhớ đến Dan Yi.

Dan Yi, tớ nhớ cậu quá. Cô đang nghĩ vậy thì mới nghe thấy tiếng Eun Ji Ho nói chuyện điện thoại ở gần đó.

“—Này, đừng có ngủ nữa.”

“……?”

Ban Yeo Ryung mới nhướn người lên về phía Eun Ji Ho rồi hỏi.

“Eun Ji Ho, đang nói chuyện với ai thế?”

“Ham Dan Yi. Này, tôi sợ cậu chán quá ấy chứ… Chẳng chán còn gì.”

“Tôi nữa, chuyển máy cho tôi!”

Dù Ban Yeo Ryung đã vươn tay ra rồi nhưng Eun Ji Ho cũng chỉ vô tâm lấy tay đẩy trán Ban Yeo Ryung ra mà thôi. Giọng của Dan Yi có khi nào khô khốc như vậy đâu, Ban Yeo Ryung vẫn cố gắng giơ tay ra mấy lần mà Eun Ji Ho vẫn chỉ dí sát máy vào tai như thế. Thậm chí lần này cậu ta còn không thèm đáp lại lời của Ban Yeo Ryung.

Xì, Ban Yeo Ryung giận dỗi đặt mông xuống ghế rồi hơi bĩu môi sưng sỉa nhìn cái điện thoại kia.

Tôi cũng có điện thoại đấy nhé, hay là gọi luôn nhỉ, nhìn dáng vẻ của người kia ban nãy có vẻ đang chơi vui lắm nên cũng chẳng gọi cho cô lần nào. Dù bây giờ cô có gọi thì vì người kia đang nối máy với Eun Ji Ho nên chắc cũng chỉ nghe được một giọng trả lời ‘Thuê bao quý khách vừa gọi đang bận, vui lòng để lại lời nhắn…’ hay đại loại vậy mà thôi.

Cô đang lo nghĩ một lúc như vậy thì cảm thấy điện thoại rung lên. Là tin nhắn, ai vậy nhỉ? Ban Yeo Ryung nghi ngờ mở điện thoại ra. Mấy người tứ đại thiên vương thì đã ở gần mình rồi, Dan Yi thì đang gọi điện thoại, mà nội quy trường Ban Yeo Dan ghê lắm nên trong giờ học toàn bị thu điện thoại thôi. 

Khi vừa mở tin nhắn ra, gương mặt của cô cứng đờ lại. Chẳng hiểu Kwon Eun Hyung cũng cảm thấy có điềm chẳng lành hay gì mà đang ngồi cạnh Eun Ji Ho cũng nhìn về hướng cô mà nhướn người lên.

“Yeo Ryung à, làm sao thế?”

Ban Yeo Ryung không trả lời mà chỉ nắm chặt lấy điện thoại.

Người gửi: 010-4857-xxxx

Này hahaha mày có vẻ rất là thích được cưng chiều như công chúa ấy nhỉ? Sao mày cứ vểnh đuôi cáo lên mà theo đuôi mấy thằng con trai thế mày tin tưởng cái bản mặt xinh đẹp của mình lắm đúng không hahaha nhìn cái mặt thích thú của mày lúc được trai vây quanh đúng là không thể ngửi nổi… này làm ơn đừng có ngạo mạn như thế dùm đi con khốn này

Tim của cô đập rất nhanh. Khi Ban Yeo Ryung đang nhìn chằm chằm vào màn hình như vậy, cô cảm thấy tầm mắt mình mờ đi nên mới nhắm mặt lại.

Đây không phải chuyện cô từng trải qua chỉ một hai lần, từ hồi cấp 2 cô đã nghe mấy lời này đến mòn cả tai rùng cả mình rồi. Nếu bây giờ cô vẫn chưa quen thì không phải là hơi lạ sao? Nếu bây giờ cô vẫn khóc vì mấy chuyện này thì không phải là hơi lạ sao? Thế tại sao mỗi khi cô gặp chuyện như vậy hay nghe phải những lời như vậy thì trái tim cô vẫn đau và đầu cô vẫn ong lên như vậy?

Từng chữ từng chữ đều thành những con dao găm đâm vào lòng cô. Khi cô đang cắn môi như vậy thì một giọng nói lạnh lẽo đằng trước mới vang lên.

“Cái gì đây?”

Đó là giọng của Woo Joo In. Giọng nói ấy không hề có cái vẻ rạng rỡ và lạc quan đặc trưng của ngày thường mà chỉ còn lại sự lạnh lẽo như giá băng.

Trước khi Ban Yeo Ryung kịp nói gì đó thì ai đó đã đoạt lấy điện thoại từ tay cô. Cô quay đầu ra nhìn. Eun Ji Ho với vẻ mặt cứng đờ đã đến gần mà nhìn điện thoại của cô từ lúc nào.

Eun Ji Ho nhìn màn hình một cách tỉ mỉ, trong mắt như có chất độc. Môi của cậu ta nhếch lên, lần này Ban Yeo Ryung chưa kịp nói gì thì cậu ta đã nhấn nút gọi.