Tôi như bị hút hồn nên mới chớp mắt và lập tức nói.
‘Đừng cho lời thoại nhiều quá nhé. Tôi dễ làm sai lắm.’
‘Cậu sẽ làm à?’
Nghe Yoon Jung In hỏi vậy, tôi mới gật đầu.
‘Ừ, à, nhưng mà tôi mà có làm sai thì đừng có ghét tôi đó nghe không?’
‘Không ghét đâu, chỉ ném đá thôi.’
Yoon Jung In vừa cười khì khì vừa nói vậy thì bị Shin Seo Hyun đánh vào gáy một cái. Thế là mọi người xung quanh cũng cười phá lên, tôi cũng không nhịn được cười mà nhìn bọn họ. Lúc này, ai đó ở gần tôi mới nói.
‘Này, thế thì làm ơn đón nhận tình cảm của người ta dùm đi.’
‘Hả?’
‘Đúng rồi đấy. Đừng làm cho Lee Luda nóng ruột nữa.’
“A, cái gì chứ?’
Khi tôi vừa nói vậy vừa phẩy phẩy tay thì mấy giọng nói xung quanh vẫn không biến mất. Ngược lại còn có mấy đứa gật gù tỏ vẻ đồng tình.
‘A, Ham Dan Yi đúng là một đứa con gái xấu xa.’
‘Đúng vậy đó. Phải cẩn thận mới được.’
A, thật là. Tôi cảm giác oan ức mà bĩu môi rồi lườm mấy người họ. Nhìn vẻ hào hứng trên mặt thì có vẻ lời của họ nửa đùa nửa thật không biết đâu mà lần.
Tôi tất nhiên là cũng biết tình hình hiện tại của hai người chúng tôi trong mắt người khác trông như thế nào. Còn sao nữa, Lee Luda không ngừng nghỉ thể hiện tình cảm với tôi, tôi thì lại không thèm đón nhận tình cảm ấy, ai cũng nhìn ra điều đó.
Tôi lại cảm thấy bực bội mà quay ra nhìn gương mặt xinh đẹp của Lee Luda. Không có hầu kết, mặt thì xinh đẹp, chiều cao nhỉnh hơn 1m7 thì cũng khá cao so với con gái đấy, nhưng không phải chỉ có tôi nhận ra cô ấy là con gái mặc đồ nam đấy chứ? Khi tôi còn đang bực thì Lee Luda đã nhìn tôi và nói.
‘Dan à.’
‘Ừ?’
‘Chúng mình cố lên nhé.’
Vẻ tươi cười của Lee Luda khi nói vậy với tôi trông quá xinh đẹp nên tôi chỉ vô thức gật đầu một cái. Ngay cả khi mấy đứa kia đã từ từ về chỗ của mình rồi thì tôi vẫn cứ nhìn gương mặt đang tươi cười hướng về tôi của Lee Luda mà nghĩ.
Nghĩ lại thì lúc đi tập huấn mà chia phòng ở thì cô ấy định làm thế nào? Chẳng lẽ định thay quần áo rồi ngủ cùng đám con trai à, không phải rất bất tiện sao? Việc này vừa không ổn với cả Lee Luda và cả đám con trai kia. Nhưng khi tôi vừa nhớ ra một điều thì tâm trạng của tôi lại yên ổn trở lại.
Làm sao chứ, trong mấy cuốn tiểu thuyết có nữ mặc đồ nam, dù có sống chung phòng trong ký túc xá đi nữa thì thân phận nữ cũng tuyệt đối chẳng bị lộ bao giờ. Dù gì thì người ta cũng chẳng biết Lee Luda đang chỉ mặc đồ nam đâu nên dù ở chung một chỗ cũng không thể lộ được. Tốt, tôi cảm thấy thoả mãn nên lại gật đầu và nói.
‘Được. Cố lên nhé.’
Và đó chính là cuộc nói chuyện đơn giản giữa Lee Luda và tôi.
Ừm, tôi gãi trán suy nghĩ. Tôi có nên nói về chuyện Lee Luda chỉ điểm thẳng là muốn đối diễn với tôi không nhỉ? Sau khi phân vân một hồi thì tôi cũng tự lắc đầu với mình. Thôi đừng nói, chỉ nghe thấy việc Lee Luda đóng vai chính mà Ban Yeo Ryung đã có biểu cảm như thế này rồi, nếu nghe thấy tin tôi đối diễn thì chắc chắn cô ấy sẽ bắt tôi không làm rồi còn mếu máo mè nheo nữa.
Trước khi vào nhà, tôi nhìn Ban Yeo Ryung bấm mã khoá mà hỏi.
“Yeo Ryung này, nhưng mà cậu nhảy bài gì thế?”
“À, cái đó ấy hả? Bí mật!”
“……”
Khi tôi còn đang bất ngờ thì Ban Yeo Ryung đã nháy mắt cười rạng rỡ rồi cứ thế chạy thẳng vào nhà luôn.
Gì chứ, tôi nháy mắt mà nghĩ.
Vậy thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không nói với cô ấy là tôi sẽ diễn vai chính trong vở kịch đó đâu. Để xem cuối cùng ai bất ngờ hơn.
Ngày hôm sau, trong thời gian họp lớp. Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc bàng hoàng. Không phải chứ, ôi trời ơi, phải hôm nay tôi mới biết là lớp mình là một tập thể đoàn kết như thế này đấy.
“Này, nhìn đi. Nếu Luda nói với cậu là ‘Này, em hãy thành vợ anh đi’ thì…”
“A, gì chứ. Nghe sến quá.”
“Sau đó hai người sẽ ôm nhau thật chặt…”
“Thế rốt cuộc là không viết được một cái kịch bản đàng hoàng à? Sao cứ hở ra là ôm ấp với cả tỏ tình thế!”
Dù tôi đã hét lên như vậy nhưng bọn kia vẫn không có ý định viết ra một cái kịch bản theo nội dung mà tôi và Lee Luda phải làm theo.
Khi tôi nhìn xung quanh, một tờ kịch bản đã bị nhàu tơi tả đến mức sắp rách vì bị ném mấy lần về phía sau nhưng chẳng có ai có phản ứng gì cả. Mấy đứa này vẫn chỉ đang suy nghĩ xem ‘Dù thế nào thì trong nội dung kịch bản cũng phải cho thật nhiều lời thoại sến súa vào mới được’ và chẳng để tâm đến mấy việc khác.
Tôi bực bội làu bàu rồi lại tiến lại gần Lee Luda đang ngồi ở một góc lớp với vẻ mặt vô cùng thong dong.
Khi Lee Luda phát hiện ra tôi, gương mặt cô ấy lập tức sáng bừng lên. Tôi mới nắm lấy khuỷu tay cô ấy mà nói.
“Này, mấy người họ đang muốn cho vào mấy câu thoại kỳ quặc lắm.”
“Như thế nào?”
Nghe đến mấy câu thoại kỳ quặc, Lee Luda có vẻ rất tò mò mà hỏi lại như vậy. Tôi vừa nhíu mày vừa nói.
“Như thế nào ấy hả, nào là, em làm vợ anh đi, em trở thành người của anh đi, anh sẽ bảo vệ em… Kiểu kiểu đấy ấy.”
“Thật là toàn những câu như thế à?”
“Lỡ chúng ta đang diễn thì lại không chịu được mà buồn nôn thì sao?”
Tôi nghĩ đến việc tôi và Lee Luda đứng với nhau trên sân khấu mà nôn mà tôi tự dưng cảm thấy rùng cả mình.
Không biết có phải vì vẻ mặt của tôi hơi nhợt nhạt không mà Lee Luda mới vươn tay chạm nhẹ vào má tôi mà cười. Mấy đứa xung quanh mới lén huýt sáo rồi dần dần biến mất. A, lại nữa, tôi đang muốn quay ra trừng mắt với mấy người họ thì Lee Luda trước mặt tôi đã nói.
“Tớ thích đấy chứ?”
“……”
Thích vừa nhìn tôi vừa nôn ra á? Sao mà thích được?
Khi tôi còn đang nhìn Lee Luda với vẻ mặt rối rắm thì cô ấy đã giơ tay vuốt mái tóc vàng của mình một lượt.
Khi cô ấy cụp đôi mắt xanh mà vuốt ngược mái tóc vàng lên như thế, vẻ ngoài của cô ấy lại có một vẻ quyến rũ trung tính đến mê người. Cô ấy nói.
“Mấy người họ đã cố gắng hết sức để viết kịch bản hay như vậy thì chúng ta cũng thử cố gắng mà diễn thôi.”
Khi cô ấy nở một nụ cười, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi bất an. Ở đầu lớp, tiếng thảo luận về nào là vợ vợ chồng chồng, nào là tim gan thận phổi vẫn oang oang khắp cả căn phòng.
***
Trời hôm nay nóng đến nỗi làm người khác nghĩ mùa hè chắc đã đến rồi. Phía dưới bầu trời xanh, cả lũ học sinh đứng thành hàng đều đang có vẻ mặt mệt mỏi y hệt nhau.
Chúng nó đều nheo mắt nhìn lên thầy hiệu trưởng đang say mê diễn thuyết mà nghĩ, làm ơn, làm ơn chỉ nói thêm một ý nữa thôi.
“Các em à, và cuối cùng thầy phải nhắc thêm một điều này.”
Thầy đã nói câu đó 10 lần rồi! Bọn học sinh mới thầm phẫn nộ mà dậm dậm chân. Lúc đầu mấy thầy cô giáo chủ nhiệm còn để ý đến mấy lần nhưng bây giờ thì chỉ cố gắng hết sức để tránh né ánh mắt chờ mong từ học sinh. Thầy hiệu trưởng à, xin thầy hãy vừa vừa phai phải thôi. Trong khi ngay cả mấy thầy cô cũng không nhịn được mà lẩm bẩm điều này trong lòng thì vẫn có một dáng người không hề lay động giữa cả một bài diễn thuyết vừa dài vừa chán kia.
Đó là lớp trưởng lớp 1 năm nhất, Kwon Eun Hyung. Như chẳng hề cảm thấy cái nóng oi ả, cậu ấy vẫn chỉ thẳng lưng đứng trước lớp mà giữ im lặng. Tự nhiên có ai đó vỗ vai cậu ấy. Kwon Eun Hyung quay đầu lại thì hoá ra là Eun Ji Ho. Gương mặt như đang nín cười của cậu ta ở sát ngay gần.
“Làm sao?”
Khi vừa thì thầm hỏi thì Eun Ji Ho đã hướng cằm chỉ ra phía bên phải đằng xa. Nhìn theo hướng mà Eun Ji Ho chỉ, Kwon Eun Hyung cũng ngay lập tức cười nhẹ một tiếng.
Trong đám lớp 8 đã tập trung đông đủ thì chỉ có Ham Dan Yi là đang vừa đứng vừa gật gù ngủ. Mắt cô ấy trĩu xuống như thể đang mệt mỏi lắm, đầu thì cúi gằm xuống, trông có vẻ gì đó khá nguy hiểm.
“Tại tối qua nhắn tin tới muộn đấy.”
Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa giơ điện thoại lên cho Kwon Eun Hyung xem. Thấy thời gian gửi là 4 giờ 20 phút sáng, Kwon Eun Hyung mới khẽ thở dài một cái. Giờ đó còn chưa ngủ mà làm cái gì không biết.
Người gửi: Ham Dan Yi
Ngày mai lớp tôi sẽ thắng trình diễn tài năng thoyyy^^!^^!!^^!!!!!
Kwon Eun Hyung đọc tin nhắn mà khẽ cười một cái, sau đó hỏi.
“Cậu trả lời thế nào?”
“Như này.”
Eun Ji Ho trả lời gọn lỏn như vậy rồi lại bấm một nút điện thoại.
Người nhận: Ham Dan Yi
Khục! Khục!! Khục!!!!!
Lần này Kwon Eun Hyung mới không nhịn được nữa mà cười ra tiếng.
Cậu ấy đang nghĩ thử xem Dan Yi lúc nhận tin nhắn này sẽ có cảm nghĩ như thế nào thì tự nhiên ánh mắt đang nhìn về phía đó với tràn đầy ý cười của Eun Ji Ho lại trở nên sắc bén. Cảm nhận được khí lạnh trong ánh mắt của cậu ta, Kwon Eun Hyung cũng nghi ngờ mà quay đầu nhìn về phía đó. Sau đó vẻ mặt của cậu ấy cũng thay đổi.
“Hay là cứ đánh thức cô ấy đi…”
Khi nghe Eun Ji Ho đang lẩm nhẩm với giọng nói trầm thấp như vậy, Kwon Eun Hyung cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.
Ở vị trí lớp 8 đằng xa, ai đó đang vươn tay kéo lấy cổ của Ham Dan Yi vẫn đang say ngủ về phía mình.
Lee Luda cứ thế đường đường chính chính đặt cằm lên đỉnh đầu của Ham Dan Yi, vừa ôm lấy cô ấy vừa thì thầm vào tai cô ấy điều gì đó.
Kwon Eun Hyung mở to mắt trong sự hoảng hốt. Sao cô ấy có thể vẫn ngẩn ngơ mà chớp mắt như đang mơ ngủ như thế trong khi đang bị người khác kéo và ôm chứ, không phải là con gái mà là con trai ôm cơ? Chẳng lẽ cô ấy không có tinh thần cảnh giác đến mức độ đó cơ à? Eun Ji Ho ở đằng sau mới lôi điện thoại ra mà nặng nề bấm vài nút.
Sau đó, Ham Dan Yi mới hơi nhăn mày mà rời khỏi cái ôm của Lee Luda. Lee Luda cũng chẳng nói gì mà thả cô ấy ra, chỉ hơi nhăn mũi như thể rất không vui mà nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Khi lôi điện thoại ra xem, Ham Dan Yi mới quay ra nhìn về phía này. Vừa thấy Eun Ji Ho thoải mái vẫy tay thì gương mặt của cô ấy lại cứng đờ lại. Kwon Eun Hyung hỏi.
“Cậu gửi gì thế?”
Eun Ji Ho không nói gì mà chỉ giơ điện thoại lên cho xem.
Người nhận: Ham Dan Yi
Dậy
Người nhận: Ham Dan Yi
Dậy đi
Người nhận: Ham Dan Yi
Đã bảo dậy đi cơ mà
Và tiếp đó có tầm 10 tin nhắn cứ gửi từng chữ ‘d’, ‘ậ’, ‘y’ liên tục. Thấy điện thoại cứ rung lên bần bật mà không nghỉ một giây nào như thế thì ngay cả sâu ngủ Ham Dan Yi cũng không thể không dậy được.
Sau đó màn hình điện thoại của Eun Ji Ho mới nhấp nháy. Thế là Eun Ji Ho lại mở điện thoại ra.
Người gửi: Ham Dan Yi
A làm sao
Người nhận: Ham Dan Yi
Sân vận động là cái giường đấy à? Hả?
Eun Ji Ho sau đó mới nhấn tiếp ‘lên xe buýt mà ngủ’ nhưng rồi cũng nhanh chóng xoá dòng chữ đó đi. Kwon Eun Hyung bên cạnh đó nghi ngờ hỏi.
“Sao lại xoá đi?”
“Chắc gì ở trên xe buýt Lee Luda đã không ngồi cạnh Ham Dan Yi?”
“À.”
Cả hai cứ thế không nói gì một lúc. Như đang nghĩ gì đó, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Ham Dan Yi của Eun Ji Ho dần dần chìm trong một màu sắc dày đặc.
Kwon Eun Hyung vẫn chỉ nhìn vẻ mặt đó của Eun Ji Ho. Như cảm nhận được ánh mắt hướng về phía mình, Eun Ji Ho quay đầu lại mà hỏi, vẫn với ánh mắt chìm lắng như trước.
“Sao?”
“Không, cậu…”
Kwon Eun Hyung đang nói thì ngậm miệng lại. Bình thường Kwon Eun Hyung cũng hiếm khi nào đang nói mà ngừng như thế này, nhưng cậu ấy không thể nghĩ ra mình phải nói gì cả. Mình phải nói gì đây?
Mấy người họ đã là bạn với Ham Dan Yi suốt 3 năm, trong suốt khoảng thời gian đó tất nhiên là cô ấy sẽ dần quen với một vài thể loại skinship. Kwon Eun Hyung hay Yoo Cheon Young rất thường xuyên xoa đầu Ham Dan Yi, việc ôm lấy eo hay ghì lấy cổ cô ấy đối với Woo Joo In cũng không phải chuyện gì khó thấy cả. Eun Ji Ho cũng rất thường xuyên ôm vai bá cổ cô ấy như chẳng có gì.
Thế nên khi bị tách lớp ra như thế này, việc Ham Dan Yi cũng coi skinship như một điều chẳng có gì quan trọng đối với bạn học khác cũng không có gì là lạ cả. Nhưng mà nhìn phản ứng hiện tại của Eun Ji Ho thì chẳng lẽ…
Như đọc được suy nghĩ của Kwon Eun Hyung, một bên lông mày của Eun Ji Ho mới nhướn lên. Và rồi cậu ta lại nhếch mép cười. Đôi mắt đen vẫn đắm chìm trong một màu sắc dày dặc như trước. Trước khi người kia kịp nói gì thì Eun Ji Ho đã mở miệng trước.
“Với những người đã tiếp xúc suốt 3 năm như mấy người cậu thì được, nhưng nếu muốn trao cô ấy cho một người mới gặp lần đầu kể từ lúc sinh ra thì tôi không thể chấp nhận nổi.”
“Cái đó–…”
Kwon Eun Hyung đang định nói tiếp thì lại ngậm miệng một lần nữa. Eun Ji Ho vừa nhìn cậu ấy vừa nhướn người về phía trước.
Đúng vậy, Kwon Eun Hyung cũng rất tự tin về khả năng đọc cảm xúc của người khác nổi trội của mình. Cậu ấy có thể cảm nhận được một phần nào đó hiện trạng tâm lý của một người. Người nọ chỉ cần để lộ ra một chút thôi là cậu ấy ngay lập tức có thể bật ra một câu ‘Là tại tình cảnh gia đình không đoàn kết đây mà’ như mưa trút vậy. Để tránh né những câu nói như chỉ trích ấy, cậu ấy chỉ có thể vừa đọc cảm xúc của họ vừa tìm cách hành động như thế nào phù hợp nhất.
Vậy nên cậu ấy nghĩ mình cũng phần nào biết được tâm trạng của Eun Ji Ho. Nhưng mà hoá ra lại không được? Cậu ấy không thể nhìn ra bất kỳ điều gì trong ánh mắt của Eun Ji Ho ban nãy cả.
Nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của Yoo Cheon Young và ánh mắt sâu lắng như chìm đắm của Eun Ji Ho, Kwon Eun Hyung nheo mắt lại.
Tự nhiên có một dự cảm mãnh liệt dội lên tâm trí cậu ấy. Cũng như ngày xưa ấy, khi cậu ấy nhìn theo bóng chiếc xe đỏ kia biến mất dần dần qua tấm kính xám. Cái cảm giác ấy như bừng lên trong tim của Kwon Eun Hyung vậy.
Có lẽ sau kỳ tập huấn lần này, mối quan hệ xung quanh mấy người họ không thể hoàn toàn trở lại từ đầu được nữa.
***