Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 84

Chương 12. Hoá ra không phải đi tập huấn mà là chuyến du lịch tỏ tình à? (đầu)

Tôi lại mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, Yoo Cheon Young và Lee Luda đang đứng cầm tay nhau và xoay vòng trong giáo đường tràn ngập ánh nắng. Tôi lúc trước còn đang đờ đẫn hết cả ra, nhưng ngay khi Yoo Cheon Young và Lee Luda xuất hiện trước mắt thì tôi mới nhận ra đây là một giấc mơ. Nói cách khác thì tôi đã đạt đến cảnh giới mơ được lucid dream rồi.

Tôi ngồi ở ngay hàng đầu tiên dưới khu ghế khách mời, cứ thế vắt chân lên mà theo dõi lễ kết hôn của hai người với một vẻ mặt nhàm chán. Khi nhìn lên thì tôi thấy ở trên trời, một đôi bồ câu đang bay vòng quanh mà díu dít với nhau như để chúc phúc cho hai người họ.

Bằng kinh nghiệm lâu đời của mình, tôi biết chắc rằng trước khi tôi tỉnh lại thì Lee Luda và Yoo Cheon Young chắc chắn sẽ không ngừng nhảy múa như thế này. Nhìn hai người họ mà tôi thấy hao tâm tổn phí quá, thà nghĩ về mấy nỗi lo lắng trong hiện thực còn tốt hơn.

Kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, Ban Yeo Ryung lại được xướng tên trước trường với vị trí số 1. Eun Ji Ho giữ vị trí thứ 2, vị trí thứ 3 là Eun Hyung. Không ngờ là Kim Hye Woo lại đứng thứ 4 và Kim Hye Hil đứng thứ 5.

Woo Joo In thì từ hồi cấp hai đã có cái sở thích tự đẩy điểm của mỗi môn xuống, nên lần này cậu ấy dừng lại ở thứ hạng 50 toàn trường. Khi tôi nhận ra thứ hạng của tôi cũng bằng với Woo Joo In thì mạch suy nghĩ của tôi dừng lại.

Qua mấy điều này, tôi mới nhận ra một sự thật vô cùng quan trọng. Đó là vị trí thứ nhất đến thứ 5 toàn trường toàn là do mấy người được gọi là tứ đại thiên vương nắm giữ cả.

Tôi nhìn lên trời mà nghĩ thế này. Hay là thôi không học nữa nhỉ? Tôi chắc chắn rằng mình ít nhất cũng phải cố gắng học gấp 50 lần Ban Yeo Ryung thì mới đuổi kịp cô ấy. Sao cái thế giới này cứ cho tôi mấy cái thử thách khó nhằn như vậy chứ? Tôi nhìn những người trước mặt mình.

Yoo Cheon Young và Lee Luda đã tổ chức lễ kết hôn tầm khoảng 50 lần trong giấc mơ của tôi rồi, thế mà bây giờ họ vẫn đang xoay vòng vòng với vẻ mặt vô cùng sung sướng. Tôi càng ngày càng cảm thấy trong người mình không ổn lắm mà cắn môi.

Việc Yoo Cheon Young và Lee Luda kết hôn cũng là một trong những quy tắc không thể thay đổi được trong cái thế giới này. Xác suất Yoo Cheon Young với Lee Luda không thành đôi cũng bằng với xác suất tôi thay Ban Yeo Ryung trở thành hạng 1 của trường vậy.

A, tôi biết rồi mà, tôi lấy tay gãi gãi đầu. Nói thẳng ra thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên lắm. Tôi thực ra cũng đã tưởng tượng ra mấy thứ như thế này từ hồi cấp 2 rồi.

Eun Ji Ho: Ban Yeo Ryung, em… hãy trở thành vợ anh đi. Hãy sống đến trăm tuổi, đến khi đầu bạc răng long cùng anh đi.

Ban Yeo Ryung: Được rồi.

Kwon Eun Hyung: Yeo Ryung à, vậy… khi cậu một trăm linh một tuổi, cậu có thể đến với mình được không?

Yoo Cheon Young: Ban Yeo Ryung. Sao cậu cứ có vẻ ngoài quyến rũ trước mặt người khác thế. Thật là phiền phức…

Woo Joo In: Hing, tớ thích Yeo Ryung mà. Yeo Ryung à, trở thành bạn gái của tớ đi. Tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt, nhé?

Ham Dan Yi: Tôi chỉ cần 1 người thôi.

Nhưng mà cũng không biết vì lý do gì mà mà 3 năm cấp 2 trôi qua rồi mà chưa nói đến cả tứ đại thiên vương, đến cả Eun Ji Ho cũng chẳng có ý định gì là tỏ tình với Ban Yeo Ryung. Thậm chí hồi học kỳ 2 năm 3, Eun Ji Ho còn có cái phước hạnh có bạn gái cơ?

Theo như tôi nhớ thì lúc đó, Eun Ji Ho cứ hai tháng là lại hẹn hò với một cô bạn gái khác nhau. Tôi cũng không biết là gì lý do gì mà một tháng hẹn hò, một tháng nghỉ, cứ thế lặp đi lặp lại tận bốn lần.

Sao không có ai tỏ tình với Ban Yeo Ryung nhỉ? Tôi cũng hơi nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy mặt Ban Yeo Ryung thì tôi lại nghĩ thế này. Không phải đâu, cái người này chắc chắn là nữ chính. Nếu Ban Yeo Ryung không phải là nữ chính thì phải có một nhân vật khác còn xuất sắc hơn cô ấy, mà không, ngay từ đầu Ban Yeo Ryung đã không phải là người rồi, thế cái người nữ chính còn vượt qua cả cô ấy thì chẳng lẽ là chủng tộc thứ 3 à? Tân nhân loại?

Với những lý do ấy thì cho đến bây giờ tôi vẫn tin Ban Yeo Ryung là nữ chính.

Nhưng mà bây giờ suy nghĩ của của tôi lại hơi thay đổi. Bởi vì cô gái nữ mặc đồ nam Lee Luda tuyệt đối không thua kém gì nhân vật chính của mấy quyển tiểu thuyết khác đã xuất hiện rồi.

Thế nên tôi lại bắt đầu tưởng tượng ra một tình huống khác.

Eun Ji Ho: Ban Yeo Ryung, tôi thích cậu.

Ban Yeo Ryung: Tôi cũng thích cậu luôn.

Yoo Cheon Young: Chờ đã, Ban Yeo Ryung. Tôi cũng, tôi cũng thích…

Lee Luda: Yoo Cheon Young, tôi ghét cậu!

Yoo Cheon Young: Tôi cũng ghét cậu… nhưng giờ thì thích.

Lee Luda: Thực ra tôi cũng vậy.

Đương nhiên rồi, tiểu thuyết mạng là như vậy đấy. Tôi gật gù. Nhưng mà tôi hình như lại bị sốc nhiều hơn là tôi nghĩ. Tôi cũng chẳng hiểu lý do tại sao đám cưới của Yoo Cheon Young và Lee Luda cứ liên tục hiện ra trong giấc mơ của tôi đến phải tầm 50 lần rồi. A, muốn tỉnh dậy quá. Tỉnh dậy đi, tỉnh đi!

Nhưng ngay lúc đó, Lee Luda lại không hề đặt tay vào tay Yoo Cheon Young như tôi nghĩ. Cô ấy lại chạy về phía tôi, mái tóc vàng phất phơ trong gió, tà váy cưới quét dưới mặt đất. Khi đến gần tôi, cô ấy mới từ từ mở miệng nói.

[Dan à! Dậy đi!]

“—Chúng ta sẽ đi tập huấn.”

Và ngay sau đó, tôi cứ như bị mắc vào lưới mà nhảy vọt lên từ dưới mặt nước vậy. Ý thức của tôi tỉnh táo như thể vừa bị tạt cho một xô nước lạnh.

Khi tôi vừa mở mắt thì gương mặt của Lee Luda đã dí sát lại ngay gần. Dù cùng là con gái với nhau nhưng tôi vẫn như bị câu hồn, có vẻ như lý do tôi nghe thấy giọng của cô ấy gọi lớn trong giấc mơ là vì ở hiện thực cô ấy đang thì thầm vào tai tôi thế này. 

Tôi khó khăn vươn cần cổ hơi cứng của mình mà gật đầu, sau đó mới vuốt mặt mình một cái để cho cô ấy biết là mình đã tỉnh rồi. Khi vươn người dậy, tôi quay ra nhìn xung quanh với vẻ mặt bối rối.

Bây giờ vẫn là ở trong tiết học nhưng lại không có giáo viên, người đứng trên bục giảng cũng chỉ có lớp trưởng Yoon Jung In mà thôi. Tôi vừa gãi đầu vừa hỏi.

“Đã đến giờ ăn trưa rồi à?”

Lee Luda đang định mở miệng trả lời thì ngay đằng trước đó, có tiếng trả lời vang lên rõ to. Đó là giọng nói thoải mái và nghịch ngợm của Yoon Jung In.

“Này Ham Dan Yi, ngủ ngon nhỉ? Nộp tiền phòng ra đây, tiền phòng ấy.”

Cậu ta vừa nhìn tôi vừa nói vậy, thế là khắp nơi vang lên tiếng cười. Đm, tôi hơi đang hơi nhăn mặt mà cũng bật cười luôn. Sau đó tôi mới nheo mắt mà bảo.

“Ừm, tiền phòng là gương mặt khi ngủ của tôi đó?”

“……”

“Shin Seo Hyun, cậu nghĩ thế nào về phát ngôn kia?”

Sau khi im bặt lại, Yoon Jung In lại ngay lập tức hồ hởi nói. Khi tôi quay đầu lại thì Shin Seo Hyun lại đang ném cho tôi một ánh mắt nghi ngờ.

Không phải chứ, đùa thôi mà. Tôi đang định nói vậy thì cậu ta đã mở lời trước. Chất giọng bình thản của cậu ta như xé rách bầu không khí tĩnh lặng.

“Ai chơi với cậu thì đang lành lặn cũng thành người như thế đấy.”

“Ư ha ha, Shin Seo Hyun! Đúng là thẳng như ruột ngựa.”

“Oa, Shin Seo Hyun. Đáp lại hay đấy.”

“Anh Seo Hyun đỉnh quá!”

Tiếng huýt sáo và đập bàn từ mọi góc trong phòng vang lên. Đến cả Kim Hye Hil và Kim Hye Woo hiếm khi cười quá đà bao giờ cũng đang nắm lấy mép bàn mà khó khăn nhịn cười. Đứng trước vẻ cười cợt của mấy người kia, Yoon Jung In mới đáp lời với vẻ u ám.

“Ê này, ngừng cười được không?”

“Ư ha, ha ha ha!”

“Tôi bị tổn thương đấy nhé?”

Dù cậu ta nói vậy nhưng tiếng cười cũng chẳng nhỏ đi tí nào, thế là cậu ta mới bĩu môi mà lấy sổ đầu bài đập bốp một cái lên bàn giáo viên. Cậu ta quay về chỗ và nói.

“A, không thèm họp nữa.”

Thế là khi cậu ta đang giận dỗi quay về chỗ thì cả ngàn tiếng hoan hô trong lớp đều hướng về cậu ta. Anh Yoon Jung In, ngầu quá! Cậu đúng là đội trưởng trầm tĩnh đó, Yoon Jung In! Yoon Jung In! Yoon Jung In! Tôi cũng nhìn cái dáng đang định kéo cái ghế đối diện tôi ra để ngồi xuống của cậu ta.

Nhưng quả nhiên là Yoon Jung In có khác, khi cậu ta vừa đặt mông xuống thì đã đứng bật dậy, đã thế còn nở một nụ cười trên môi. Trông buồn cười quá nên cả bọn lại phá lên cười. Tôi cũng quay ra nhìn Lee Luda bên cạnh tôi rồi hai đứa lại cười cùng nhau.

Sau hàng loạt sự kiện ầm ĩ đó thì Yoon Jung In cuối cùng cũng quay lại với bàn giáo viên, cậu ta lôi ra một viên phấn trắng và gõ gõ lên bảng. Ánh nắng ngồi cửa cũng chiếu sáng từng hành động của cậu ta.

“Này, thế giờ bắt đầu thảo luận về tiết mục tài năng của lớp nhé. Có ai có ý tưởng gì không?”

Bầu không khí tĩnh lặng chỉ duy trì trong vài giây trước khi tất cả những người trong lớp đều nhao nhao đưa ý kiến. Vì đây là môi trường tự do nên có mấy đứa chẳng thèm giơ tay mà miệng vẫn hoạt động hết công suất.

“Ring Ding Dong thì sao?”

“A, Ring Ding Dong. Hay đấy.”

Yoon Jung In viết một dòng ‘Ring Ding Dong’ lên bảng, sau đó lại quay lại nhìn chúng tôi. Ai đó lại đưa ý kiến tiếp.

“Heartbeat!”

“Này cái đó phải làm tháp người đấy, không phải khó lắm à? Hồi cấp 2 đã có ai làm thử chưa?”

“Đấy, đúng rồi, trước hết đã ai tham gia trình diễn tài năng hồi cấp 2 thì giơ tay lên.”

Bầu không khí lại càng hỗn loạn hơn trước. Lúc này, vẻ mặt của Yoon Jung In trông rất nghiêm túc. Có vẻ mấy đứa trong lớp cũng nhận ra bầu không khí không tầm thường nên cuối cùng cũng im bặt mà chăm chú quay ra trước nhìn. Yoon Jung In nói.

“Này, có biết boss cuối mà chúng ta phải thắng là ai không?”

“Là ai?”

“Chờ đã. Có khi tôi biết nè.”

“Được rồi.”

Yoon Jung In ngay lập tức gật đầu, sau đó lại cụp mắt xuống và thở một hơi dài. Sau đó cậu ta mới nói, mắt như loé sáng lên.

“Đó là lớp 1.”

“……”

“Tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung nếu tản ra các lớp khác thì đã khó cạnh tranh rồi, đây lại còn 5 người cùng chung một lớp. Đúng là điên mà.”

Thế là ngay lập tức, cả lớp chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng đến lạnh lẽo.