[Ham Dan Yi.]
[Biết rồi mà. A, tôi đùa thôi. Dù gì thì cậu cũng đã cởi quần đâu.]
[Áo trên thì không phải quần áo à?]
[Xin lỗi. Xin lỗi mà, đừng giận.]
[Không phải, không phải thế…]
Eun Ji Ho thở dài một cái, quả nhiên là không tức giận đúng như lời mình nói. Thế nên tôi trong đoạn băng mới nghi ngờ hỏi.
[Sao?]
[Cậu, không coi tôi… là con trai đúng không? Thế nên bây giờ cậu mới phản ứng như thế này với tôi, phải không?]
Eun Ji Ho nói xong rồi lại giơ tay vuốt tóc mình một cái. Nhưng đôi mắt đen của cậu ta vẫn hướng về phía tôi. Đôi mắt ấy cứ như được tô bằng một cây bút sáp đen, trong đó chẳng hề có tia sáng nào cả.
A, Eun Ji Ho lúc ấy đã làm vẻ mặt đó với tôi à? Eun Ji Ho trong đoạn băng này hoàn toàn khác so với những điều tôi nhớ. Cảm thấy kỳ lạ, tôi mới quay ra nhìn Eun Ji Ho nhưng cậu ta lại không nhìn tôi.
Tôi ở trong đoạn video hoàn toàn không lo nghĩ tí nào mà trả lời luôn.
[Thì cậu là bạn… con trai mà?]
[Thế à?]
Eun Ji Ho trả lời vậy, vẻ mặt lại có chút nản lòng. Thế rồi tự nhiên cậu ta lại ném cái gì về hướng tôi. Nhìn lại thì hoá ra là chiếc áo vừa bị ướt ban nãy.
Tôi mới đứng yên một lúc rồi mới gào lên.
[Này! A, sao nhớp nháp thế này!]
[Toàn là nước bọt của cậu đấy.]
[Nước bọt của tôi lại không ghê à? A, ghê chết đi được. Cái gì chứ!]
Lúc đó, ống kính lại hướng về Ban Yeo Ryung đang tiến về phía tôi với vẻ mặt trắng bệch. Cô ấy hình như cũng đã nhìn thấy tôi bất ngờ bị cái áo ướt của Eun Ji Ho rơi vào đầu rồi. Với vẻ mặt ấy, cô ấy chỉ nhìn tôi rồi chớp chớp mắt, sau đó mới hỏi Eun Ji Ho.
[Cậu, cậu vừa ném cái áo mới cởi ra vào người Dan Yi đấy à?]
[Ừ.]
[Trời… đồi bại quá.]
[Khục, khục khục!]
Eun Ji Ho đang đứng tựa vào cánh cửa phòng tôi cũng phải ho sặc sụa. Tôi nghe thấy từ đó cũng phản ứng y hệt cậu ta. Gì đấy, dùng từ kiểu gì thế?
Joo In ngồi cạnh mới nắm lấy tay tôi. Khi tôi quay sang thì cậu ấy thì thầm với tôi.
“Mẹ ơi, Yeo Ryung cũng dùng từ lạ nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Chắc Yeo Ryung cũng có khiếm khuyết về ngôn ngữ rồi.”
“Đúng vậy, lúc đó mẹ nghe cũng hết cả hồn luôn ấy. Mà không, sao một đứa con gái mới học năm 2 cấp 2 mà có thể nói được từ đó chứ?”
“Hừ.”
Nghe thấy Eun Ji Ho hừ một tiếng như vậy, Ban Yeo Ryung mới thờ ơ quay lại. Eun Ji Ho trong đoạn băng cũng không hề che giấu tâm trạng oan ức mà nhảy đổng lên.
Cậu ta nói với Ban Yeo Ryung.
[Này, đ, đồi bại? Sao cậu lại dùng từ đó với một việc bình thường như thế này chứ? Nghe quá đáng thế?]
[Sao cậu có thể ném cho con gái cái… Mà không, với cả cậu và Dan Yi còn đi ra từ một phòng nữa, chẳng lẽ cậu cởi quần áo ra trước mặt cô ấy à?]
Yeo Ryung đang che mặt thì nhất quyết kéo tôi ra ngoài. Và thế là màn hình tự nhiên tối đen. Tôi, Ban Yeo Ryung và mấy người tứ đại thiên vương mới quay ra nhìn nhau với ánh mắt bàng hoàng.
Gì thế, hết rồi à? Tôi đang lẩm bẩm thì Eun Ji Ho mới nói.
“Này, hình như đoạn video… hết rồi thì phải.”
Lúc này Joo In ngồi cạnh tôi mới như bừng tỉnh khỏi cơn chóng mặt mà lẩm bẩm.
“Sốc thật đấy.”
“Một năm trước chúng ta thật sự sống như thế à?”
Yeo Ryung vừa nói vậy vừa quay ra nhìn tôi với vẻ mặt u ám. Vì thấy vẻ mặt này buồn cười quá nên tôi đang định phát lên cười thì lại kìm lại, sau đó nhìn ra bên cạnh mà hỏi cảm tưởng của Eun Hyung.
“Eun Hyung à, cậu nghĩ thế nào?”
“Ừm…”
Eun Hyung chỉ nở nụ cười mê man như đang suy nghĩ. Sau đó cậu ấy mới nheo đôi mắt dịu dàng mà nhìn chúng tôi và nở nụ cười. Eun Ji Ho và Ban Yeo Ryung mới nghi ngờ mà nghiêng người về phía cậu ấy. Yoo Cheon Young cũng quay đầu lại với vẻ nhợt nhạt.
“Con người khác con vật ở chỗ con người sẽ luôn luôn tiếp tục phát triển đúng không?”
“Ừ.”
“Ừ…?”
“Chắc chúng ta không phải con người rồi.”
Phụt ha ha, Eun Ji Ho ngồi trước đó mới đập tay vào sofa rồi phá lên cười. Xong cậu ta vui vẻ chỉ tay vào tôi mà gọi ‘Cái con bé không phát triển nổi kia’. Thế là tôi cũng giơ tay trả lời cậu ta.
“Này, cậu cũng thuộc phần tử không phải con người đấy.”
Ban Yeo Ryung nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi rồi chớp chớp mắt nói.
“Nhưng mà chúng ta, trừ Eun Ji Ho ra thì cũng chẳng có ai thay đổi cả. Ban nãy nhìn cảnh chúng ta xem TV mà tớ cứ tưởng là mình đang xem CCTV đấy.”
“Ừ, tớ nữa tớ nữa.”
Joo In cũng nhướn cổ ra mà trả lời. Lúc ấy, cái người không nói được mấy câu từ lúc yêu cầu tôi uống thêm nước là Yoo Cheon Young mới mở miệng nói.
“Dù vậy nhưng cứ không thay đổi như thế này… không phải tốt hơn sao? Tôi thấy rất thích.”
“……”
Khi cậu ấy vừa nói xong, bầu không khí trong phòng khách lại thay đổi một lần nữa. Một khoảnh khắc im ắng mà bình ổn, dịu dàng bao trùm lấy chúng tôi.
Chỉ là khi nghe lời nói của Yoo Cheon Young, tôi lại có cảm giác đúng vậy thật. Việc chẳng có gì thay đổi giữa chúng tôi đã trở thành một điều vô cùng tốt, không phải sao? Sự thật là ngay cả từ quá khứ một năm trước, chúng tôi vẫn chẳng có gì thay đổi cả, vẫn tụ tập lại ở cùng một chỗ như khi ấy…
Tự nhiên cảm xúc trong tôi dâng trào đến nỗi chẳng thể nói gì cả. Những người còn lại cũng vậy. Ai cũng chỉ nở một nụ cười nhỏ bé trên môi. Sau đó, Eun Ji Ho mới nhìn về phía này và nói.
“Này, được rồi. Nhưng mà các cậu có tưởng tượng được không? Vài năm sau chúng ta vẫn sẽ như thế này, tụ tập ở nhà của ai đó.”
Tôi mới nhanh nhảu trả lời.
“Mong là lúc đó địa điểm tụ tập không còn là nhà của tôi nữa.”
“Làm sao? Nhà của cậu cũng là nhà của tôi mà.”
“Xì. Cậu xây cho tôi một cái nhà đi rồi cho nói gì thì nói.”
Tôi vừa nói vậy thì Ban Yeo Ryung đã phá lên cười. Rồi cô ấy lại dương dương tự đắc nhìn Eun Ji Ho mà nói.
“Sau này ấy à, tôi và Dan Yi sẽ sống với nhau đấy, có khi tôi sẽ cho cậu riêng một đôi dép trong tủ giày.”
“Hả? Sao hai đứa mình lại sống chung?”
“Không phải à?”
Ban Yeo Ryung nghe vậy mới ngạc nhiên mở to mắt nhìn tôi. Không phải chứ, kế hoạch tương lai của tôi làm gì có chỗ nào ghi là ‘Ban Yeo Ryung và Ham Dan Yi sẽ sống chung’ như cô ấy nói đâu? Đang ngỡ ngàng thì Eun Ji Ho mới quay ra hỏi.
“Cậu không định kết hôn à?”
“A, không cần. Mà cũng chưa biết nữa, chỉ là bây giờ không muốn thôi.”
“Thật à? Định sống một mình á? Không chồng cũng không con luôn á?”
Joo In ngỡ ngàng hỏi lại. Nghe vậy, Ban Yeo Ryung bây giờ mới nhận ra bầu không khí nghiêm túc trong phòng, thế là cô ấy gãi đầu và trả lời với một vẻ mặt hơi rối rắm.
“Không ổn sao? Dù gì thì tôi cũng sẽ sống cuộc đời của mình thôi. Mà chưa biết nữa, tương lai còn xa lắm. Tôi chỉ muốn sống cùng Dan Yi thôi.”
“Tớ thì lại muốn kết hôn.”
Tôi vừa nói vậy thì mặt Ban Yeo Ryung mới dài ra. Dù gì thì Ban Yeo Ryung đã được con trai tỏ tình hàng trăm lần rồi nên chắc giờ cũng đang nghĩ con trai không phải là đối tượng mà cô ấy muốn hẹn hò. Với cả hầu hết mấy thằng con trai xung quanh Ban Yeo Ryung, trong khi cô ấy còn chưa kịp có hảo cảm trước thì họ đã cố tình bám sát quá đáng rồi. Tôi mà là Ban Yeo Ryung thì tôi cũng sẽ thế, nhưng tôi cũng sẽ không theo chủ nghĩa độc thân.
Dù vậy nhưng sự thật là nếu khi tôi già đi mà vẫn được sống cùng Ban Yeo Ryung như lời cô ấy nói thì cũng không có gì xấu cả. Chỉ cần nghĩ đến việc tương lai vẫn được ở bên Ban Yeo Ryung là tôi đã cảm thấy thoải mái rồi. Tôi chớp chớp mắt, trong đầu lại hiện lên một ý tưởng khá hay. Tôi mới nói.
“Chúng mình sau này đi du lịch đi. Như cái hồi mùa đông năm 3 cấp 2 ấy. Cứ thường xuyên đi đây đi đó, không ngừng, cho đến khi già.”
Đó là trong trường hợp tớ không biến mất khỏi thế giới này, tôi nuốt vế sau vào lòng.
Mỗi lần hứa hẹn về tương lai là trong lòng tôi lại trầm uất hơn một chút thì phải. Đó là cái cảm giác như thể trái tim của tôi là một con thuyền sắp đắm, cứ thế chìm xuống một khoảng không gian tối đen mà lạnh lẽo vậy. Khi tôi còn đang cắn môi thì Yoo Cheon Young ở bên cạnh đã đáp lại.
“Được rồi.”
“Cho đến khi già đi.”
Eun Hyung còn bổ sung thêm với giọng nói dịu dàng của cậu ấy, sau đó lấy tay xoa lên tóc tôi. Cảm giác được xoa đầu này lại tình cảm hơn so với mọi ngày khiến tâm trạng tôi trở nên kỳ lạ, sau một lúc ngập ngừng, tôi mới nở nụ cười. Tôi chỉ là muốn cười mà thôi. Eun Ji Ho ở phía đối diện mới hỏi.
“Nhưng mà nếu mỗi người đều kết hôn thì phải mang cả con cái đi, thế thì nhân khẩu ít nhất cũng phải lên đến tận 20 người đấy. Có ổn không thế?”
“Ặc, đúng nhỉ.”
Ban Yeo Ryung ngỡ ngàng trả lời như vậy, thế là Eun Ji Ho lại gật đầu và bổ sung thêm.
“Này, đi một mình có khi bị hiểu nhầm đấy.”
“Ừm… À, thế chúng ta cứ kết hôn với nhau là được.”
Ban Yeo Ryung cứ nói đơn giản như thế làm tôi hết cả hồn, suýt nữa là nghẹn cả họng lại. Cô ấy, cô ấy đang nói cái gì thế?
Còn có hai người phản ứng còn dữ dội hơn cả tôi là Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young. Yoo Cheon Young thì ho sặc sụa, còn Eun Ji Ho thì nhìn qua lại giữa tôi và Ban Yeo Ryung rồi lẩm bẩm.
“Trời, chọn ai cũng…”
“Muốn chết hả?”
Yeo Ryung nói vậy, cô ấy ngẩng đầu lên lườm Eun Ji Ho một cái sắc lẹm rồi đánh vào người cậu ta một cái. Cô ấy bắt đầu chỉ vào mình và sau đó đưa tay chỉ tôi, rồi bắt đầu giải thích như thể đây là một điều vô cùng hiển nhiên.
“Tôi kết hôn với Dan Yi, cậu với Joo In, Eun Hyung cưới Cheon Young là được. Thế là xong rồi, ngon rồi. Thấy không, nếu làm vậy thì tất cả đều đi được còn gì.”
“Cậu đang nói cái quái gì…”
Eun Ji Ho đang bàng hoàng trả lời như vậy thì mới nhìn gương mặt tràn ngập ý cười của Ban Yeo Ryung và nhận ra cô ấy đang đùa. Lúc này cậu ta cũng phá lên cười, sau đó trừng mắt nhìn cô ấy và nói.
“Này, khiếu hài hước của cậu kỳ lạ lắm đấy cậu có biết không? Thỉnh thoảng tôi cứ phải tự nhủ mình phải cười cho cậu vui chứ nhỉ, có phải vì tôi cười nên cậu cứ hay đùa kiểu này không nhỉ, có nên không cười nữa không nhỉ…”
“A, làm sao. Tôi đùa thôi mà.”
“Cậu đùa mà nghiêm túc như vậy. Tớ cũng tưởng cậu nói thật chứ.”
Eun Hyung nói, giọng còn xen lẫn tiếng cười. Ban Yeo Ryung mếu máo quay ra nhìn Yoo Cheon Young như đang chờ đợi một câu trả lời thì Yoo Cheon Young chỉ ho một cái. Tôi và Joo In vẫn đang nắm lấy tay nhau và cười sặc sụa.
Có khi sau này chúng tôi kết hôn rồi, có con rồi nhưng vẫn có thể sống cạnh nhà nhau mà ríu rít như thế này cũng nên, rồi con cái của chúng tôi có thể chơi với nhau như thế này nữa… Già đi cùng nhau, đi du lịch cùng nhau, những lời nói tích cực ấy đối với tôi lại quá sức tưởng tượng.
Tôi cụp mắt xuống mà nghĩ.
Tôi vẫn ở đây.
Sau cuộc chiếm lĩnh như cơn cuồng phong của Ban Yeo Ryung và mấy người tứ đại thiên vương, nhà tôi lại quay trở lại với bầu không khí tĩnh lặng mà tôi không thể quen nổi như trước. Lướt mắt nhìn phòng khách vừa đông người bây giờ đã trống không này, tôi lại cắm USB vào TV. Đoạn băng kia lại được bật lên một lần nữa.
Tôi muốn khắc sâu nụ cười của mấy người họ vào trong tim hơn, vậy nên bây giờ tôi vẫn đang ngả người vào sofa mà không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Bầu không khí chỉ còn tiếng thở đều đều của tôi.
Thế rồi đoạn băng kia đã chiếu đến một cảnh, đó là cảnh ban nãy tôi không xem được vì Yoo Cheon Young.
[Bình phương em có được không~ Chúng mình yêu nhau có được không~]
Yoo Cheon Young trong đoạn video đang cầm bút chì viết thì tự dưng dừng bặt lại. Nhìn bờ vai đang run lên của cậu ấy là tôi biết cậu ấy đang nhịn cười rồi. Thế rồi cuối cùng cậu ấy cũng cúi đầu xuống như không thể chịu đựng được nữa, tay cậu ấy để chiếc bút chì xuống và rồi lại giơ lên ôm mặt.
Cậu ấy cứ nhìn tờ bài tập với đôi mắt pha lẫn ý cười như thế một lúc rồi quay đầu lại. Hình như cậu ấy đang nhìn bóng lưng của tôi. Tôi cứ nghĩ cậu ấy nhìn xong thì sẽ lại tập trung học tiếp. Nhưng mà không phải vậy.
Trong bầu không khí im lặng ấy, Yoo Cheon Young ở trong đoạn băng cứ thế nhìn tôi không rời mắt. Đôi mắt cậu ấy chan chứa ý cười, đuôi mắt hơi nheo như đang lấp lánh trong một cảm xúc nào đó mà tôi không hiểu nổi. Đôi môi thấp thoáng sau kẽ tay của cậu ấy đang hiền hoà nở một nụ cười.
Và cứ như vậy, với vẻ mặt lạ lẫm mà tôi chưa thấy bao giờ ấy, cậu ấy cứ chống cằm mà nhìn chằm chằm vào tôi.
“……”
Á à. Hoá ra lúc người khác không nhìn thì Yoo Cheon Young có vẻ mặt như thế, tôi nghĩ. Hoá ra Yoo Cheon Young muốn giấu tôi dáng vẻ đó, gương mặt đó à? Cảm xúc của tôi càng ngày càng trở nên quái lạ.
“Cậu bị ngốc à? Có mắt mà không nhìn ra à? Cậu hỏi tôi có coi trọng không á? Rất rất là coi trọng đấy chứ. Cậu không biết cái thằng lạnh như cục đá ấy lúc nào cũng cư xử dịu dàng trước mặt cậu à?”
Rất dịu dàng. Tôi lẩm nhẩm lời của Eun Ji Ho trong miệng. Sau đó tôi lại ôm đầu gối mà nghĩ, nếu Yoo Cheon Young nhìn tôi với đôi mắt dịu dàng như thế thì tôi không biết mình phải làm gì cả.
Chỉ là coi trọng thôi, không còn ý nghĩa nào hơn cả. Tôi lại cúi xuống nhìn đầu gối của mình mà nghĩ ngợi. Hình ảnh của Yoo Cheon Young và Lee Luda cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi.
Đúng là một ngày đầy những điều bất ngờ, vui vẻ rồi cuối cùng lại thật cô đơn. Tôi lặng lẽ giơ tay lên ôm đầu mình. Lúc đầu khi rơi vào thế giới này thì tôi rất bất ngờ, bây giờ lại vui vẻ đến mức không thể diễn tả nổi. Nhưng sau đó, tôi lại sợ rằng cuối cùng mình sẽ lại bị bỏ lại trong một khoảng không gian cô đơn này một mình. Càng nghĩ đến cái ngày tôi co rúm vì sợ hãi trong nỗi cô đơn ấy là đầu tôi lại nhoi nhói đau.