Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 80

Kim Sa Hyuk nhìn xuống đất với vẻ mặt trắng bệch. Mà không, ai mà biết mọi chuyện sẽ biến tướng đến mức này cơ chứ?

Khi con bé kia bị ngã ra đường thì cậu ta cũng giật mình, nhưng cậu ta cũng không hề muốn dựng cô ta dậy. Với cái ý nghĩ việc này chắc chỉ phiền phức một chút thôi, cậu ta cũng sợ phải chịu trách nhiệm nên mới ngay lập tức rời khỏi chỗ đó mà quay về hội của mình. Nếu kéo cô ta dậy thì mọi người xung quanh đó lại vây quanh rồi đổ tội cho cậu ta thì biết làm thế nào? Vậy nên cậu ta chỉ nhanh chóng chạy trốn mà thôi.

Cậu ta cũng đã rất lo lắng. Lỡ đâu, lỡ đâu cô ta chết thật thì biết làm thế nào.

Nhưng thế thì sao, dù gì cũng sống rồi còn gì? Dù có chết thật thì cậu ta cũng không định chịu trách nhiệm. Nhưng mà…

Cậu ta không thể ngờ nổi mọi chuyện sẽ biến tướng đến cái mức này.

Kim Sa Hyuk căng thẳng ngước lên nhìn Kwon Eun Hyung và chờ đợi cậu ta nói gì đó. Nhưng lời nói tiếp theo lại là một điều mà Kim Sa Hyuk không thể nào tưởng tượng nổi.

“Mày đánh với tao một trận, nếu thắng thì tao coi như cho qua.”

“… Gì cơ?”

Nghe lời nói thoải mái ấy, ngược lại cậu ta lại không thể tin nổi. Nói gì cơ? Đánh một trận, nếu thắng thì coi như cho qua? Tất nhiên là cậu ta đã nhìn thấy năng lực của Kwon Eun Hyung ban nãy và biết rõ là khả năng thắng thậm chí còn dưới 0 rồi. Dù vậy nhưng, dù vậy nhưng cậu ta nói là nếu thắng thì sẽ cho qua kìa.

Kim Sa Hyuk vô thức nắm chặt tay lại. 

Thay vì không thể nói gì nổi mà cứ cuộn người chịu đánh thì thà thử đánh một lần còn vừa giữ được thể diện vừa đỡ đau hơn. Hwang Shi Woo ở bên cạnh đó như ngạc nhiên mà lẩm bẩm.

“Này, thằng điên này, mày nghĩ mày thắng được nó à?”

“……”

Kim Sa Hyuk coi như không nghe mà chỉ cuộn tay lại.

Lúc này Kwon Eun Hyung lại ngừng nói mà mở điện thoại ra xem, hình như là vừa có tin nhắn đến.

Từ xưa đến nay trong đấu đường phố như thế này không hề cần phải có tín hiệu bắt đầu mới được lao vào, thế nên cũng không cần phải báo trước khi đánh luôn. Cái lúc Kwon Eun Hyung nói thế nghĩa là trận đấu đã bắt đầu rồi! Kim Sa Hyuk nghĩ vậy và ngay lập tức vung nắm đấm đến.

Hwang Shi Woo hít vào một hơi và lùi lại. Ngay cả mấy đứa đang nằm dưới đất cũng há hốc mồm mà đưa mắt nhìn. Trong bầu không khí im lặng mà đến cả Woo San, Hwang Hae và Seo Jin Un cũng ngỡ ngàng, Kwon Eun Hyung đang xem điện thoại thì đột nhiên quay đầu lại. Cùng lúc đó, một cú đấm ghê sợ cũng hạ xuống ngay xuống mặt Kwon Eun Hyung.

Bốp!

Trong một khoảnh khắc, thời gian cứ như dừng lại trong cái bầu không khí tĩnh lặng ấy.

Kim Sa Hyuk run rẩy nhìn xuống nắm đấm của mình.

Đánh thì cũng đánh rồi, nhưng bản thân cậu ta cũng không thể tin nổi là mình có thể tấn công người kia dễ dàng đến thế. Không phải chứ, mình thật là vừa đánh được hả? Mình đánh được thằng đó?

Kwon Eun Hyung xoa xoa gò má hơi đau nhức của mình, đôi mắt xanh lục chằm chằm nhìn Kim Sa Hyuk. Trông mặt cũng có vẻ rất ngạc nhiên. Rồi cậu ta lại tự dưng nói.

“A, đau lắm đấy.”

“……?”

“Tao thua mất rồi.”

“……??”

“Giờ mày là hạng thứ 72 nhé.”

“……???”

Kim Sa Hyuk cạn lời mà há hốc mồm. N, nói cái gì cơ? Mà Hwang Shi Woo và bọn kia đứng gần theo dõi hết lại càng cạn lời hơn nữa. Không phải chứ, vậy là Kim Sa Hyuk vừa thắng được Kwon Eun Hyung đấy à? Xong rồi Kim Sa Hyuk bây giờ lại còn là hạng 72 nữa? Này là cái thứ logic quái gì đây?

Kwon Eun Hyung cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy ánh mắt ngỡ ngàng kia mà chỉ vừa xoa má mình vừa bước thẳng ra khỏi bãi đất trống. Đi luôn? Thật đấy à? Khi tất cả mọi người đều đồng lòng dõi theo bóng hình đang dần biến mất của Kwon Eun Hyung thì đột nhiên trên bãi đất lại có một vài vị khách mới xuất hiện. 

Cái bọn đứng sẵn trong sân mới ngỡ ngàng nhìn dáng vẻ khí thế bừng bừng của mấy người mới xuất hiện kia. Ôi mẹ ơi, sao đến cả Dae Ri Ja, Kang Han, Gong Ha Ru và Kim Pyung Beom cũng xuất hiện ở nơi này vậy? Lý do cả hội mấy người họ tập trung ở đây là gì?

Khi tất cả các ánh mắt đang đổ dồn về phía đó thì Gong Ha Ru mới vuốt lại mái tóc tím của mình một lần rồi nhìn Woo San và hỏi.

“Này, ở trong đám này à?”

“Ừ, thằng đó.”

Woo San gật đầu, tay chỉ vào Kim Sa Hyuk vẫn đang đứng ngơ ngẩn giữa sân từ nãy tới giờ. 

Kim Sa Hyuk bị chỉ điểm mới lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Gong Ha Ru đang nhìn mình hỏi.

“Này, có biết luật bất thành văn giữa đám đầu gấu chúng ta là gì không? Đấu thì chỉ đấu với nhau thôi, không được làm hại đến cuộc sống của mấy đứa học sinh bình thường, biết rồi hay là chưa biết?”

Kim Sa Hyuk ngậm chặt miệng lại với vẻ mặt trắng bệch. Gong Ha Ru quay đầu sang và nói một lượt với cả đám người gần đó.

“Nghe nói trước đây mày từng đẩy một cô bé xuống đường làm em nó suýt nữa bị xe tải ben cán? Bây giờ bạn của cô bé đó đến rồi đây. Thấy bảo bây giờ cô bé kia vẫn vừa khóc lóc vừa kể lại là lúc đó nó sợ hãi đến thế nào đấy. Dạo này có vẻ có nhiều đứa quên mất luật bất thành văn thế nhỉ, bây giờ để tao lấy một người làm gương cho chúng mày nhé.”

“A, mày thứ hạng bao nhiêu?”

Dae Ri Ja đang đứng sau Gong Ha Ru lắng nghe cũng đi lên hỏi. Thứ hạng càng cao thì hình phạt lại càng nặng là điều tất nhiên rồi. Nhưng đồng thời nhờ sức mạnh của những giọt nước mắt của Ban Yeo Ryung nên mấy người họ cũng bắt đầu nghĩ là dù có thứ hạng hay không thì cũng phải hành cho thằng này sống dở chết dở mới được.

Khi Kim Sa Hyuk còn đang giữ im lặng thì Woo San đã trả lời hộ.

“Hạng 72.”

“Ối giời, thế à? Cao thế nhỉ? Mày hạng cao đấy. Nhưng mà đấy không phải vốn là hạng của Eun Kyeom à?”

“Nhưng mà bây giờ thằng này là hạng số 72 rồi. Đúng không các bạn khán giả?”

Woo San trả lời câu hỏi của Dae Ri Ja như vậy rồi quay ra cười với mấy đứa đang nằm dưới đất. Lúc này băng nhóm kia bao gồm cả Hwang Shi Woo mới nhận ra một điều.

Trận đấu ban nãy vô cùng kỳ lạ, đang khiến Kim Sa Hyuk vui mừng và hạnh phúc vì tự dưng đánh được Kwon Eun Hyung rồi tự dưng lại truyền lại thứ hạng cho cậu ta, lẽ nào…

Dae Ri Ja bẻ cổ rắc một cái rồi giơ nắm đấm lên. Đôi mắt của cô ấy như loé lên một tia sáng.

“Người trên đứng đắn, kẻ dưới dám nhờn, không phải càng là thứ hạng cao thì càng phải làm gương cho người dưới sao?”

Cô ấy nở nụ cười.

“Đã là hạng 72 rồi mà còn dám làm mấy chuyện đó, đó là tội, có muốn nhận phạt không?”

Cô ấy vừa nói xong thì hạng 2 Gong Ha Ru và Kang Han, Kim Pyung Beom từ đằng sau cũng bước lên trước. Mắt của họ đều sáng lấp lánh y hệt nhau. Trong mắt họ như vẫn hiện lên dáng vẻ khóc lóc đến thảm thương của Ban Yeo Ryung ban nãy.

Nhìn bọn họ đang đến gần mình với vẻ mặt vô biểu cảm như vậy, mặt Kim Sa Hyuk dần dần tái mét không còn một giọt máu. Thấy vậy, Hwang Hae mới nói.

“Này, trước đây tôi đã hỏi cậu rồi đấy. Tôi bảo sự thật là em trai cậu đáng sợ chết đi được, cậu còn bảo nó không phải người như thế. Chính mồm cậu bảo là không phải thế.”

“Ừ.”

“Bây giờ cậu nhìn cảnh này thì có dám nói vậy nữa không?”

Woo San đưa mắt nhìn hai mươi ba người đã nằm sẵn trên đất cộng thêm bảy người nằm sau đó, một Hwang Shi Woo đang đứng đằng xa và một Kim Sa Hyuk đang bị dập thảm thương này, cậu ta làm một vẻ mặt phân vân, cũng chẳng biết đang nghĩ gì mà lại nở một nụ cười rụt rè. Cậu ta nói.

“Hừm, tôi quên mất là sau ‘đáng yêu, dễ thương, dễ mến’ là phải bổ sung cả thông minh vào ấy mà.”

Hwang Hae và Seo Jin Un cứ tưởng mình sắp nôn ra đến nơi.

***

Một bóng người với mái tóc đen xoã dài đang dựa vào cổng trường. Khung cảnh bên ngoài như bị bao trùm trong bóng tối mờ nhạt. Kwon Eun Hyung mới lên tiếng gọi cô gái kia.

“Yeo Ryung à, làm tốt việc rồi chứ?”

Lúc này Ban Yeo Ryung mới quay đầu lại như nhận ra có người ở đó, nhưng vẻ mặt của cô ấy lại có vẻ rất trống rỗng. Kwon Eun Hyung hỏi với vẻ nghi ngờ.

“C, cậu sao thế?”

“Eun Hyung à…”

Ban Yeo Ryung mếu máo. Sao vậy chứ, Kwon Eun Hyung giơ tay xoa đầu cô ấy và chờ cô ấy trả lời.

Nhưng lời nói tiếp theo lại làm cậu ấy suýt ngã ngửa.

“Tớ buồn quá. Tớ cũng muốn tận tay đánh chết nó cơ.”

“Sao?”

Khi Kwon Eun Hyung vừa định mở miệng nói thì đã bật cười.

“Không phải nhưng mấy anh chị đó nghĩ tớ yếu đuối lắm đó. Cứ hỏi nào là, em có lạnh không, rồi đưa áo khoác cho tớ. Thế nên tớ chẳng làm gì nổi cả. A, buồn muốn chết. Thậm chí còn không thể đứng ra bảo muốn đánh được cơ, a…”

Ban Yeo Ryung thở dài một cái rồi vuốt tóc mình. Phụt, Kwon Eun Hyung lại phá lên cười một lần nữa và bắt đầu bước đi cùng Ban Yeo Ryung. Cô ấy mới hỏi.

“Nhưng mà cậu đánh có bị sao không? Thấy đánh mạnh lắm đấy.”

“A, không sao.”

Đánh như thế cũng chưa đến mức không chịu nổi với tiêu chuẩn của Eun Hyung. Ban Yeo Ryung cũng biết thế nên vừa nhìn qua với ánh mắt lo lắng vừa làm vẻ mặt ‘phải vậy đúng không’.

Kwon Eun Hyung mở điện thoại ra xem.

Người gửi: Woo Joo In

Xin lỗi,,,,chắc là đau lắm,,,,,,,thực sự xin lỗi,,,

Kwon Eun Hyung khẽ cười một tiếng rồi nhấn nhấn gõ tin trả lời.

Người nhận: Woo Joo In

Có phải cậu bị đánh đâu mà xin lỗi cái gì? Mọi việc được giải quyết xong hết rồi còn gì.

Gửi tin xong, Kwon Eun Hyung lại cười một lần nữa rồi đút điện thoại vào túi. Sau đó cậu ấy mới nghĩ, mọi việc đều diễn ra đúng như kế hoạch của Woo Joo In.

Hwang Shi Woo thì không nói, nhưng từ việc đánh bay cả đám của Hwang Shi Woo và sau đó là đám bảy người của Eun Kyeom để chúng nó không tái phạm nữa thì không hề làm khó được Kwon Eun Hyung. Sau đó là phải đảm bảo chúng nó sẽ không bao giờ động chạm tới Ban Yeo Ryung nữa. Hơn nữa Ham Dan Yi cũng sẽ không bao giờ phải trải qua những chuyện nguy hiểm như trước.

Kwon Eun Hyung nhớ lại vẻ mặt mếu máo của Ham Dan Yi khi đang dìu mình đi ngày hôm đó mà lại thở dài một cái.

“Phải nhìn tuỳ người rồi hẵng động vào chứ.”

Dù sao thì trong lúc giải quyết thì Kwon Eun Hyung có được lên hạng 72 một chút nhưng ngay sau đó suôn sẻ truyền lại thứ hạng cho người khác. Thế nên chuyện này cũng chẳng liên quan đến cậu nữa.

Dan Yi mà chỉ cần nghe thấy mấy từ như kiểu thứ hạng này nọ thì sẽ có phản ứng kỳ lạ lắm, may là bây giờ không còn liên quan gì nữa. Bây giờ Dan Yi có thể thoải mái nhẹ lòng và đi lại tự do rồi. Kwon Eun Hyung nghĩ.

Nhưng cậu ấy cũng không nghĩ đến chuyện tin đồn truyền ra sau đó.

***

Tôi cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc linh tinh vào sách giáo khoa rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không ngờ là sau vụ truy đuổi tử thần của tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung thì cuộc sống học sinh bình thường của tôi lại tiếp tục trôi qua. Bây giờ tôi mới bắt đầu nghĩ, hoá ra cuộc sống khi không có Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương cùng lớp là như thế này à. Về Lee Luda thì cô ấy vẫn cứ nhảy xuống từ tầng 2 mỗi ngày, nhưng trừ nó ra thì mọi thứ đều rất suôn sẻ. Nhưng còn có một điều đáng ngạc nhiên khác. Tôi hơi nhăn mày và nghiêng đầu về một phía.

Hwang Shi Woo bây giờ thế nào rồi? Tôi nghĩ đến những lời nói bén nhọn và cái thái độ của anh ta khi anh ta tỏ tình với Ban Yeo Ryung trong căn phòng học tràn ngập ánh hoàng hôn hôm ấy. Đã vậy anh ta còn gọi hội đến định vây đánh chúng tôi nữa, nhưng bây giờ tự nhiên lại im ắng đến lạ kỳ. Tôi không biết là đã có chuyện gì xảy ra cả. Tự nhiên giọng nói trầm thấp của Eun Hyung vào ngày hôm đó xẹt qua tâm trí tôi.

“Tớ sẽ làm cho mọi chuyện ổn thôi.”

Sau khi tôi suýt nữa gặp tai nạn giao thông và cậu ấy bị tăng thông khí, cậu ấy đã nói với tôi như thế, vừa nói vừa lấy tay lau gò má còn ướt nhoè vì nước mắt của tôi.

“……”

Chắc là không phải đâu đúng không. Đang nghĩ đến đây thì tiếng chuông hết tiết vang lên. Giáo viên lịch sử sắp xếp đồ đạc ra ngoài lớp, trong lúc người trực nhật đang đi lên lau bảng thì Kim Hye Hil tự dưng xuất hiện rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi.

Mái tóc ngắn thẳng mượt của cô ấy và đôi mắt xanh ngọc trông cực kỳ bổ mắt. Cô ấy chỉ ngồi chống cằm như thể chẳng có chuyện gì quan trọng, nhưng khi chạm mắt tôi thì cô ấy lại lẩm bẩm.

“Dạo này bọn đầu gấu trường mình im ắng thật đấy.”

Ồ, thần kỳ thật. Tôi cũng đang nghĩ đến chuyện đó.

“A, thế à? Tớ cũng đang nghĩ đến-“

Tôi đang hào hứng định mở miệng nói thì ngay lúc đó, một giọng nói lãnh đạm lại chen ngang vào.

“Gần đây bị trường nào đó đập cho tan tác rồi.”

“Hử?”

Tôi mở to mắt và ngẩng đầu lên. Anh trai sinh đôi của Kim Hye Hil, Kim Hye Woo chỉ nhún vai và nói tiếp.

“Nghe nói là đổi luôn thứ hạng luôn rồi.”

“……?”

Nghe Kim Hye Woo nhạt nhẽo nói vậy, tôi lại như bị sốc dội ngược lại. Chờ đã, cái gì mà, thứ hạng? Đấy là cái quái gì, tôi cảm thấy đầu ngón tay của mình run lên rồi lại ngẩng đầu lên nhìn. Không biết là may hay là rủi mà cặp sinh đôi họ Kim vẫn chưa nhìn ra mấy triệu chứng kỳ lạ của tôi. Ngược lại, hai người họ còn càng hào hứng thảo luận về chủ đề thứ hạng với vẻ mặt vô cùng bình thản.

“Thứ hạng thay đổi ấy hả? Eun Kyeom á?”

“Đúng rồi, thứ hạng toàn quốc thứ 72.”

“Trường mình không có ai mạnh hơn Eun Kyeom để mà đoạt vị cả, thế là trường khác à? Ai thế?”

“C, chờ đã!”

Tôi cuối cùng cũng không thể nghe thêm nữa mà hét lên, thế là Kim Hye Hil và Kim Hye Woo đồng thời giật mình quay lại nhìn tôi. Quả đúng là sinh đôi có khác, ngay cả vẻ mặt trông cũng như copy paste vào mặt nhau.

Tôi hít một hơi thật lớn rồi mới hỏi.

“Th, thứ hạng? Là cái gì vậy?”

“Cậu không biết à?”

Ngược lại Kim Hye Hil còn mở mắt to nhìn lại. Ngay khi nhìn vẻ mặt ấy, tôi tự nhiên đã hiểu ra tất cả. Tôi cũng biết Kim Hye Hil hay Kim Hye Woo đều thuộc phạm trù bình thường của cái thế giới này, thế nhưng một cái cụm từ ‘thứ hạng’ cực kỳ mang tính tiểu thuyết đó mà họ cũng cảm thấy rất đương nhiên… Được rồi, tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi lấy hai tay ôm mặt mà thở dài một cái. Cặp sinh đôi họ Kim không thể hiểu được phản ứng của tôi nên mới quay ra nhìn nhau.

Ngay lúc đó, Yoon Jung In bên cạnh đó mới chen vào.

“A, thứ hạng hả? Tôi cũng biết cái đó.”

“Gì cơ?”

Kim Hye Hil nhướn mày hỏi. Tôi cũng dần hạ tay xuống mà nhìn về phía bên đó. Yoon Jung In trả lời với một vẻ năng động như ngày thường.

“A, cái đó ấy hả, nghe nói bọn Eun Kyeom mới đánh một trận với bên trường Seon Jin. Biết không? Cái trường hạng 102 ấy.”

Đến cả Yoon Jung In cũng nói ra cái từ thứ hạng đó dễ dàng như thế… Thôi, cứ bỏ cuộc thôi, tôi đã quyết tâm mặc kệ rồi nên mới kiên quyết ngẩng đầu lên. Sau đó, một tiếng nói lại vang lên. Kim Hye Hil hỏi với một thái độ nghi ngờ.

“Thứ hạng 102 là Woo San à? Nghe nói Woo San theo chủ nghĩa hoà bình nên không đánh nhau cơ mà. Không phải à?”

“Không, đúng là có chủ nghĩa hoà bình rồi. Mà không, không phải đâu, đúng là ở chỗ đó có Woo San nhưng người giải quyết Eun Kyeom lại là người khác hay sao ấy.”

Yoon Jung In vừa nói vậy vừa nhún vai một cái. Lúc này mắt của cặp sinh đôi họ Kim mới sáng bừng lên vì hứng thú. Chỉ có mình tôi là rũ vai ngồi nghe. Nhưng mà cũng bình tĩnh hơn ban nãy rất nhiều rồi. 

Thấy vẻ hưng phấn bừng bừng trong mắt của cặp sinh đôi, Yoon Jung In mới nói tiếp.

“Theo tin đồn thì người đó là.”

“Người đó là?”

“Thứ hạng 0 ẩn giấu.”

Cả bọn im lặng một lúc. Khi đó, Kim Hye Hil và Kim Hye Woo quay ra nhìn nhau, theo như tôi nhìn thì ánh mắt này có nghĩa là ‘Thằng này lại thế rồi’. Thế là bọn họ định quay lưng lại mà về chỗ luôn. Yoon Jung In vội vàng nói.

“Không, sao lại không tin tôi chứ?!”

“Nếu là cậu thì cậu có tin không, cái gì mà hạng 0 chứ, nghe đã thấy không tin nổi.”

“Cái này cũng giống mấy kiểu truyền thuyết đô thị này nọ ấy nhỉ?”

Tiếp lời Kim Hye Woo, Kim Hye Hil cũng lãnh đạm hỏi lại. Lúc này Yoon Jung In mới phẩy phẩy tay nói.

“Không phải đâu, lần này là thật đấy! Theo tin đồn thì cái người thứ hạng 0 đó xuất hiện ở sân thể thao trường Seon Jin và một mình quét sạch bọn nhóm Eun Kyeom luôn. 1 đối 7 đó, tin được không? Hơn nữa trong đám đối thủ còn có một Eun Kyeom hạng 72 nữa!”

“Thật sự đấy à?”

Kim Hye Hil vẫn hỏi lại với vẻ không tin tưởng lắm. Yoon Jung In rất bức bối thở ra một cái và nói tiếp.

“Đúng rồi, sao lại không tin chứ, đây là thông tin anh đây trực tiếp nhận được từ tiền bối năm 3 đấy. Bây giờ mấy đứa trực tiếp thấy được khung cảnh đó còn đang bảo lúc ấy chúng nó như thấy được ác ma kia kìa.”

“Trông như thế nào?”

Kim Hye Woo hào hứng hỏi. 

“Cái người hạng 0 đó đó.”

Nghe thấy câu hỏi bất ngờ đó, Yoon Jung In cũng hơi nhăn mày lại và gãi gãi đầu.

“À, cái này ấy à, lời khai toàn khác nhau thôi, nhưng có một điểm chắc chắn nhất là tóc cậu ta đỏ như máu.”

“Gì cơ?”

Tôi đang ngẩn ngơ ngồi bên cạnh cũng phải giật mình mà cất giọng hỏi.

Yoon Jung In mới quay ra nhìn tôi, mặt lấp lánh vẻ đùa nghịch.

“Sao ngạc nhiên thế? Quen ai như thế à?”

Nghĩ lại thì tóc của Eun Hyung không phải đỏ như máu mà đỏ gần màu rượu vang hơn. Cậu ấy đúng là người có mái tóc đỏ nhất mà tôi từng biết, nhưng có lẽ nào, tôi vừa cười vừa lắc đầu. Dù thế nào thì Eun Hyung làm sao mà là hạng 0 toàn quốc được, không thể nà…

“Tìm hiểu thêm thì hình như hội Eun Kyeom đụng nhầm phải bạn gái của hạng 0 hay sao ấy? Đẩy xuống vạch kẻ đường hay gì đó.”

Nghe thấy lời nói tiếp theo của Yoon Jung In, cặp sinh đôi họ Kim ngay lập tức quay ra nhìn tôi. Tôi đang nhìn xuống đất mà cũng phải ngẩng mặt lên nhìn họ. Chẳng biết Yoon Jung In có quan tâm đến phản ứng của chúng tôi hay không mà vẫn thuận miệng nói tiếp.

“Điều đặc biệt nữa là hạng 0 và bạn gái của hạng 0 đều học ở trường mình đó. Nên là mới đánh phủ đầu để hội Eun Kyeom không tác oai tác quái nữa.”

Yoon Jung In nói xong thì lại nghe thấy tiếng ai gọi nên cứ thế bỏ đi luôn. Chỉ bỏ lại ba người chúng tôi và một bầu không khí tĩnh lặng đến mức không thể thở nổi. Tôi chỉ dám lẩm bẩm trong đầu. Chắc không phải đâu nhỉ. Chắc không phải Eun Hyung… đâu nhỉ.

Tôi nghĩ nếu không xác định được người trong tin đồn là ai thì tin đồn cũng dần lắng xuống thôi, nên tôi cũng định không suy nghĩ nữa cho nhanh. Dù vậy nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tin đồn về hạng 0 này đã lan ra khắp trường.