Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 79

Người đầu tiên mở miệng chào là Woo San. Cậu ta vẫn thong dong cười và vẫy tay.

“Xin chào. Lâu rồi chưa gặp nhỉ.”

Eun Kyeom chỉ nhếch mép hỏi như thể rất khó chịu.

“Dù gì tao cũng đã năm 3, hơn nữa hạng của cao hơn mày, mày không biết dùng kính ngữ à?”

Woo San vẫn cười rạng rỡ như trước và giả vờ bối rối gãi đầu rồi nói.

“Haha, có gì đặc biệt đâu.”

“Gì cơ?”

“Nói thật nhé Eun Kyeom, mày không đủ đẳng cấp để tao dùng kính ngữ với mày.”

Không phải sao, khi Woo San vừa nheo mắt hỏi vậy thì Eun Kyeom suýt nữa là nhảy vọt tới từ chỗ này rồi. Mấy thằng chưa gì đã dương dương tự đắc này, chúng mày sắp sửa chầu trời rồi! Hwang Shi Woo vẫn đang khí thế tự hét lên trong đầu mình.

Mà không phải, cái thằng Woo San đó có cái tài gì mà bình thản vậy chứ? Chẳng lẽ trong đầu nó không biết sợ hay không biết quan sát tình hình à? Không có gì đặc biệt? Thằng này đúng là điên rồi. Khi Hwang Shi Woo còn đang run lên thì Eun Kyeom đã bỏ găng tay ra và chỉ tay vào từng người đứng đằng sau đó rồi nói.

“Để tao giới thiệu chính thức. Người giải quyết chúng mày hôm nay chính là băng ‘Cầu Vồng’.”

“……”

Mày vừa nói cái gì cơ?

Kwon Eun Hyung nghi ngờ chớp chớp mắt rồi lại quay ra nhìn Woo San. Woo San lúc này lại đang hỏi Hwang Hae.

“Chúng nó vừa nói cái gì thế? Cầu vồng?”

“Cậu không biết à? Mỗi băng nhóm của từng năm học đều có tên riêng của mình đấy.”

“Cái thằng Kim Hyun ban nãy chẳng giới thiệu cho mình đấy còn gì, không nhớ à? ‘Chúng tao là Hwang Shi Woo và 23 tên cướp đây’ ấy.”

“À thế à? Tôi cứ tưởng chúng nó đang diễn hài. Thế sao mình không có?”

Hwang Hae và Seo Jin Un đồng thời nghĩ thế này. Vì thế nào cậu cũng đặt tên kỳ cục cho xem.

Thấy biểu cảm kỳ lạ của hai người kia, Woo San lại suy nghĩ lại mấy thứ nổi tiếng gần đây một lúc rồi cuối cùng cũng quay ra nhìn Eun Kyeom với vẻ mặt hờn dỗi. Cậu ta nói.

“Bọn tao là nhóm ‘thằng thằng thằng’*.”

“Cái gì cơ?”

“Theo thứ tự là thằng chạy nhảy, thằng mới nhú và thằng cái gì cũng biết một tí. Rất vui được gặp mày, nhóm ‘Cầu vồng’.”

(*Một tiết mục khá nổi tiếng của Gag Concert.)

Thằng điên, biết ngay là nó sẽ đặt tên kỳ quái mà… Trong khi Hwang Hae và Seon Jin Un đang ôm đầu trong tuyệt vọng thì Eun Kyeom lại thở dài một cái. Sao mấy thằng này không nghiêm túc được tí nào vậy. Đây cũng là một lý do khiến Eun Kyeom ghét Woo San. Lúc này, hắn cố bình tâm lại rồi trả lời.

“Tốt lắm, lâu rồi mới đánh một trận tranh hạng. Woo San hạng số 102, Eun Kyeom hạng số 72. Nếu mày thắng thì hạng của cả hai sẽ đổi cho nhau.”

“Không phải, tao có đánh đâu?”

“… Bây giờ mày bày ra rồi mà lại kêu không đánh à? Đùa bọn tao à?”

Khi Eun Kyeom còn đang cố gắng giữ lại sợi dây lý trí mỏng manh kia thì Woo San vẫn giữ nguyên cái vẻ bình thản như không mà liếc nhìn sang bên cạnh mình. Kwon Eun Hyung đang nhìn bên đó với một vẻ mặt nhàm chán mới chỉnh lại tư thế và coi như chào một cái.

Eun Kyeom nheo mắt lại và quan sát cậu ta. Vì bây giờ trời hơi tối rồi nên không nhìn rõ mặt cậu ta tí nào, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đỏ đặc trưng tràn ngập trong màu hoàng hôn. Ngay lúc nhìn thấy đôi mắt xanh lục hiền từ ở dưới mái tóc ấy thì Eun Kyeom như hoá đá ngay tại chỗ.

Hắn biết đôi mắt đó. Và mấy người Cầu vồng cũng vậy.

Cuối cùng mấy người kia cũng thành công nhớ lại ký ức của ngày hôm đó, thế là mặt ai cũng như thể đang gặp quỷ vậy. Khi Eun Kyeom còn đang há hốc mồm thì Kwon Eun Hyung đã nói lời chào với vẻ thoải mái.

“Xin chào, chúng ta đã quen rồi nhỉ.”

“……”

“Thật tiếc là chúng ta toàn chạm trán vì mấy thứ chuyện chẳng tốt đẹp gì cả. Nhưng mà tôi cũng cần vài thứ từ đằng đó đây.”

Khoảnh khắc Kwon Eun Hyung vừa nói vậy vừa nở nụ cười dịu dàng một lần nữa thì Eun Kyeom nghĩ thế này. Cầu trời khấn phật cho thứ thằng đó cần không phải là đôi mắt hay nội tạng hay thậm chí là trái tim của mình.

Hwang Shi Woo chớp mắt mà mờ mịt nhìn xuống đám người đang nằm dưới đất. Không phải chứ, hắn cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc từ lúc Eun Kyeom xuất hiện rồi cơ. Nhưng cái tình huống trước mặt hắn là sao đây?

Tại sao Cầu vồng vô địch vừa thấy Kwon Eun Hyung cái là mặt mày xanh mét sợ sệt như nhìn thấy ma quỷ, rồi Kwon Eun Hyung cứ tiến lên một bước là mấy người họ lại lùi lại một bước? Thấy vậy, Woo San cuối cùng cũng phá lên cười lanh lảnh. Cậu ta vừa ôm bụng vừa nói.

“Ư ha, hahaha! Này, Eun Kyeom, mày đang làm cái gì đấy?”

Khi nghe thấy giọng cười đó, cuối cùng Eun Kyeom cũng ưỡn thẳng người như giả vờ đây chẳng phải chuyện gì to tát cả. Chuyện xảy ra lúc trước cũng có thể vì ngẫu nhiên thôi. Có thể lúc đó tình trạng của mấy người họ không tốt thôi, đúng vậy, nói thật ra thì một làm sao đấu được với bảy? Eun Kyeom vừa lầm bầm vậy vừa nắm chặt tay lại. Và cuối cùng, hắn cũng vọt lên và giơ một nắm đấm.

Rồi sau đó.

Với một âm thanh nặng nề, người bị ngã xuống đất lại không phải người mà mấy người họ dự đoán.

“……”

Hwang Shi Woo và đồng bọn há hốc mồm. Lúc này bọn chúng mới nhận ra bọn kia đã lập ra một kế hoạch điên khùng như thế nào. Trên bãi đất trống đã phủ xuống ánh hoàng hôn, một trận chiến gần giống như một cảnh phim hành động đang được diễn ra. Nhìn cảnh này mà bọn kia lại nghĩ, từ đó đến giờ mình lại lớn gan đi gây sự với thằng kia à? Với một người có năng lực như thế kia?

Mình lại đòi đi đánh ngã một thằng dễ dàng có thể quét sạch đám 7 người từng bình định cả trường kia ư? Tự nhiên Hwang Shi Woo cảm thấy sự mệt mỏi ập tới. Hắn muốn về nhà lắm rồi.

Không được, bây giờ không phải lúc như thế! Hắn mới vội vã quay đầu lại. Bọn đang nằm dưới đất kia đang gắng gượng dựng người lên như muốn chạy trốn khỏi bãi đất trống này lắm rồi. Hắn hét lên.

“Này, cái thằng kia là cái thằng đẩy đứa con gái đó xuống đúng không? Bắt lấy nó!”

Phải giao nộp nó thì chúng ta mới sống được!

Nghe vậy, thằng đó đang rên rỉ kêu đau tự nhiên lại nhanh chân hơn một chút. Chết tiệt, Hwang Shi Woo cắn chặt môi mà nhìn ra mấy thằng xung quanh. Trông chúng nó có vẻ đã vã đến mức không còn sức dậy nổi nữa rồi.

Bây giờ cứ chạy trước đã, trời cũng đã tối dần nên không chắc là có thể bắt được thằng kia hay không. Nếu nó ra ngoài cổng trường mà chen vào ngõ ngách nữa thì càng phức tạp, khả năng để sổng nó càng cao hơn.

Không được, nếu cái thằng Kwon Eun Hyung dễ dàng xử lý bảy người kia mà biết được thì không biết nó còn dám làm gì mình nữa. Không được! Hwang Shi Woo ngay lập tức vươn tay ra.

Ngay lúc đó.

***

“……”

Dae Ri Ja nghĩ thế này. Từ hồi sinh ra tới giờ hình như đây là lần đầu tiên cô thấy bọn người trước mặt im lặng lâu được như bây giờ.

Bọn họ đang tập trung ở nhà kho trường Seon Jin mà bọn họ từng hội ý hôm trước. Ánh hoàng hôn le lói chiếu qua khung cửa sổ nhỏ bé không thể chạm đến mặt đất, nhưng vì nơi này đã bật đèn rồi nên trong nhà kho vẫn rất sáng sủa. Ở trong vẫn bày ra mấy cái ghế như lần trước, và đặc biệt hơn là có một cô nữ sinh đang ngồi ngay chính giữa.

Mái tóc của cô gái kia thẳng mượt, tay và chân đều trắng trẻo, mảnh mai. Dù cô gái này đang cố cúi đầu để người khác không nhìn được mặt nhưng chỉ cần nhìn dáng người đã thấy cô gái này trông giống một bức tranh xinh đẹp rồi.

Dae Ri Ja có hơi khó xử mà quay đầu kiểm tra tình trạng của mấy người đàn ông xung quanh. Và cô có thể đưa ra một kết luận rằng bọn họ vẫn chưa tỉnh táo nổi.

‘Hôm nay tôi sẽ cử một người đến đó. Nghe thử chuyện của người ta rồi quyết định hình thức trừng phạt đi.’

Ban nãy Woo San đã gọi và thông báo như thế. Cậu ta cũng nói đây là một người bạn thân của cô gái suýt bị tai nạn giao thông lần trước, và người này cũng biết rất rõ việc cô gái kia bị tổn thương như thế nào. Thế nên lần này bọn họ đến để nghe thử xem tình trạng của cô gái kia nghiêm trọng đến đâu rồi sẽ quyết định mức độ nặng nhẹ khi trừng phạt.

Mấy người kia đồng ý với việc này như thể chẳng có gì quan trọng chỉ vào vài phút trước. Gong Ha Ru, Kang Ha, Dae Ri Ja và cuối cùng là Kim Pyung Beom ban nãy còn đang tụ tập ở đây rồi khoanh tay ngồi với vẻ mặt chán nản. Và ngay lúc đó, có một tiếng động nhè nhẹ như tiếng gõ vào cánh cửa đã hoen gỉ của nhà kho. Dae Ri Ja nói.

“Đi vào đi.”

Thứ đầu tiên xuất hiện ngoài khung cửa là một mái tóc đen dài. Tóc đẹp đấy, Dae Ri Ja thờ ơ nghĩ vậy. Từng ngón tay trắng trẻo nắm lấy tay nắm cửa lại làm cho người ta cảm thấy dấy lên lòng thương cảm. Và cuối cùng khi ánh mắt của Dae Ri Ja lướt đến trên mặt người kia, cô mới há hốc mồm không biết nói gì.

Đó là một cô gái xinh đẹp. Một sắc đẹp mà tới tận bây giờ cô ấy chưa từng thấy trên đời này. Chỉ cần cô gái kia xuất hiện thôi là họ lại có cảm giác như thể khu nhà kho vừa cũ nát vừa u ám này như được chiếu sáng đến rực rỡ.

Người bị sốc không chỉ có Dae Ri Ja. Kang Han, Gong Ha Ru và đặc biệt là Kim Pyung Beom chưa có bạn gái còn rơi vào tình trạng nghiêm trọng hơn. Họ thậm chí không thể ngậm mồm vào được.

Hàng lông mày xinh đẹp, tinh tế và mảnh mai như cánh chim, đôi mắt đen trong veo vẫn đang chằm chằm nhìn về phía mấy người bọn họ.

Và ngay sau đó, từng giọt nước mắt trong vắt như kim cương rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp ấy. Dae Ri Ja nhìn nước mắt của cô ấy rơi xuống mặt đất mà cứ tưởng thời gian đã ngừng trôi mãi mãi rồi vậy.

“Giúp em với.”

Tất nhiên rồi, Dae Ri Ja trả lời như thể bị mê hoặc. Kang Han, Gong Ha Ru và Kim Pyung Beom cũng lần lượt tiếp lời. Chuyện gì vậy, được rồi, nói ra đi, mọi người giúp em.

Mấy lời này đều là nói nghiêm túc cả. Nước mắt của con gái đúng là thứ vũ khí tối thượng nhất.

***

Bàn tay bật ra bên cạnh đó ngay lập tức túm được lấy cổ của nam sinh đang muốn chạy kia. Hwang Shi Woo lúc này mới dám thở phào một hơi, sau đó mới ngẩng lên kinh ngạc. Nhìn mái tóc tím đậm như được nhuộm kia thì đây chính là hạng 2 cả nước Gong Ha Ru rồi.

Nghe nói người này ghét đánh nhau, nhưng cái khoảnh khắc anh ta nhìn về phía này với vẻ mặt đáng sợ đến khiếp vía thì Hwang Shi Woo tự mới đính chính lại thông tin trong đầu. Không phải đâu, anh ta trông có vẻ rất thích đánh nhau đấy.

Đằng sau một Gong Ha Ru có vẻ mặt đáng sợ kia có một vài dáng người thong thả đi theo, và Hwang Shi Woo cũng không khó nhận ra mấy gương mặt này. Bởi vì đây đều là những gương mặt mà đã là người trong giới đầu gấu thì không thể nào không biết.

Đến cả Dae Ri Ja, Kang Han và Kim Pyung Beom nữa!

Nhìn kỹ thì mấy người này đang ôm lấy ai đó và nói nói gì với nhau. Hắn qua thấy một mái tóc đen dài mượt mà nhưng lại không thấy được mặt. Nữ sinh à?

Dae Ri Ja nói với vẻ mặt gấp gáp.

“Em đừng lo. Để người chị này giải quyết chết mấy kẻ xấu cho em!”

“Đúng vậy, em đừng có lo. Chỉ cần tin anh chị thôi. À, nếu em gặp chuyện như thế này nữa thì gọi anh chị nhé? Em có điện thoại không?”

“Đúng rồi, cho anh chị số đi. Nếu lại có chuyện gì xấu nữa thì cứ gọi.”

Hwang Shi Woo cảm thấy đầu mình như ngày càng mờ mịt. Mấy người kia đang nói cái gì đấy? Đứa con gái đó là ai mà đến Dae Ri Ja, Kang Han, Kim Pyung Beom rồi cả hạng 2 Gong Ha Ru cũng phải tụm vào mà an ủi thế kia? Như đọc được ý nghĩ của hắn, Gong Ha Ru mới mở miệng gọi.

“Này! Thằng kia, mày vừa đuổi thằng này đúng không?”

“Đ, đúng vậy!”

“Mang nó đi.”

Gong Ha Ru vừa nói vậy vừa bước từng bước đến gần và giơ cái thằng mình vừa nắm được ra. Thằng kia có vẻ cũng muốn từ bỏ rồi. Hwang Shi Woo trừng mắt nhìn nó rồi lại ngẩng đầu lên.

Bốn người kia vẫn đang có vẻ mặt rất đáng sợ mà vây lấy một cô gái, sau đó lại hò hét cái gì đó. G, gì vậy? Gần đây có cái đại hội đầu gấu nào à? Giọng của mấy người nọ rất lớn nên Hwang Shi Woo có thể nghe rõ từng lời một. 

“Để anh đánh nó thật đau vào nhé.”

“Vâng.”

“Đừng khóc mà. Được rồi, không sao đâu. Chỉ cần tin chị thôi.”

“Tin cả anh nữa.” 

Thế là Hwang Shi Woo cũng muốn ngừng lại, không muốn tìm hiểu về thân thế của đứa con gái kia nữa.

Hắn nắm lấy cổ áo của thằng kia rồi quay lại bãi đất trống, lúc này tình hình ở đó đã hoàn toàn đến hồi kết. Woo San tuyên bố.

“Từ bây giờ Kwon Eun Hyung là thứ hạng số 72.”

Giữa một đám bảy người đã nằm dài trên đất, Kwon Eun Hyung chỉ đứng thẳng lưng mà phủi phủi tay. Nhìn gương mặt thản nhiên và dịu dàng như thể cậu ta chỉ vừa đi dạo buổi sáng như vậy, Hwang Shi Woo lại càng cảm thấy sợ cậu ta hơn. Hắn nghe thấy Woo San lầm bầm như thế này.

“Oa, tôi không thắng nổi đâu.”

“Gì?”

Hwang Hae hỏi lại với vẻ bất ngờ. Vẫn với vẻ mặt trắng bệch như ban nãy, Woo San lắc đầu nói.

“Tôi không thắng nổi cậu ta. Rốt cuộc em họ tôi lôi người như thế này đến từ đâu ra vậy?”

“Cậu mà không thắng nổi ư? Thật không thế?”

“Có nhìn cách đánh của cậu ta ban nãy không? Hoàn toàn không có động tác nào quá lớn hoặc dư thừa cả, trông cực kỳ điệu nghệ. Đây hoàn toàn là võ thuật thực chiến đấy. Không phải chỉ là cái dạng đánh đấm như mèo cào mà ra đâu.”

Woo San lại quay ra nhìn Kwon Eun Hyung rồi nói.

“Rốt cuộc cậu ta là dạng người như thế nào chứ?”

“……”

Khi Hwang Hae và Seo Jin Un còn đang tiêu hoá cơn sốc thì Kwon Eun Hyung đã tươi cười quay lại nhìn Hwang Shi Woo.

Hwang Shi Woo mới giật bắn mình mà lùi lại, lúc này Kwon Eun Hyung lại thong dong cười nói.

“Bây giờ tao là hạng 72 đấy.”

“À, ờ, thế à?”

“Thằng đó.”

Kwon Eun Hyung vươn tay chỉ vào cái người mà Hwang Shi Woo đang túm lấy. Mắt cậu ta lại dò xuống để kiểm tra lại bảng tên của người kia một lần nữa. Nhìn màu của bảng tên thì đúng là học sinh năm nhất.