Eun Kyeom ngay lập tức quay đầu lại. Vì không bật đèn nên phòng giám đốc vẫn tối đen, vậy nên hắn không nhìn rõ mặt người vừa mới vào.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy viền cằm hơi nhọn và cánh tay khá cứng cáp cùng bờ vai hơi gầy gò của người kia qua ánh sáng le lói từ bên ngoài. Người nọ vẫn còn đang mặc đồng phục, vì chạy vội vàng nên mái tóc nâu rũ rượi trên trán. Dù không nhìn rõ bảng tên nhưng trong đám đầu gấu chỉ có một người là hắn có thể tuỳ ý chạy vào phòng giám đốc như thế này thôi.
Trông mặt khá quen, là năm nhất à? Hắn đang nghĩ vậy thì thằng kia gọi.
“Tiền bối Eun Kyeom!”
Đôi mắt nâu đang nhìn Eun Kyeom kia cũng khá đáng yêu. Nếu là con gái thì tốt quá, Eun Kyeom thở dài một hơi rồi hỏi.
“Sao?”
“Bọn trường Seon Jin đang gây chuyện với các tiền bối năm 2 trường mình kìa! Bây giờ đang đánh lộn ở bãi đất trống đấy ạ!”
“Cái đó thì tao biết rồi.”
Eun Kyeom lãnh đạm trả lời. Thằng này nghĩ hắn là cái gì cơ chứ, là trùm của trường mà không có tí thông tin cơ bản đấy à? Nhưng lời nói sau đó lại làm hắn giật nảy mình.
“Nghe nói đã thua rồi.”
“Gì cơ? Thấy bảo 6 giờ mới bắt đầu đánh cơ mà?”
Eun Kyeom ngạc nhiên nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới là 6 giờ 10 phút thôi mà. Nam sinh kia vẫn thở hồng hộc mà nói tiếp.
“Vậy nên bọn của trường Seon Jin đang dương dương tự đắc khoe là ngay cả trùm có ra mặt thì chúng nó cũng đè được, với cả…”
“Sao nữa?”
“Nếu cứ thế này thì việc chúng nó lấy được vị trí thứ 72 chỉ là vấn đề thời gian thôi, nói vậy đấy ạ. Thế nên tiền bối Hwang Shi Woo đã bảo mấy người anh ấy đã làm dơ bẩn tiếng tăm của tiền bối Eun Kyeom rồi, anh ấy bảo muốn trả thù nhưng bây giờ còn quá yếu…”
Lần này mặt của Eun Kyeom mới nhăn nhó. Nói đến vị trí thứ 72 là đang chỉ mình đây còn gì. Chỉ đích danh mình chứ còn gì nữa.
Lũ chết bầm, Eun Kyeom giơ tay vuốt lại mái tóc của mình và quay ngắt đầu lại. Hắn nhìn cậu nam sinh kia và nói.
“Bọn trường Seon Jin vẫn ở chỗ đó cùng với bọn trường mình à?”
“Vâng, vâng ạ!”
“Ha.”
Eun Kyeom hít ra một hơi dài, sau đó lôi điện thoại ra và bắt đầu bấm.
Cuối cùng hắn cầm cái áo khoác đồng phục vẫn vứt ở dưới sofa và vắt lên vai, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng giám đốc.
“Này, đm, chìa khoá xe của tao—.”
Đó là câu cuối cùng mà cậu nam sinh kia nghe được từ Eun Kyeom.
Cậu ta nhìn bóng dáng đã biến mất của Eun Kyeom với một đôi mắt lạnh lẽo, sau đó mới cúi đầu chỉnh trang lại quần áo xộc xệch của mình.
Người nọ lấy tay chải lại mái tóc hơi rối bù của mình rồi lấy điện thoại ra. Tiếng nhạc chuông chờ kết thúc, phải khi một giọng nói quen thuộc vang lên thì cậu ta mới bắt đầu nở nụ cười.
[Joo In đấy à, thế nào rồi?]
“Ừ, chắc là đi xe máy đấy. Anh cứ chờ 5 phút nữa thôi.”
Woo Joo In nhìn chằm chằm vào khoảng không, trong đầu nhớ ra vài điều về Eun Kyeom.
Bình thường Eun Kyeom thường hay đi với một nhóm có 7 người bao gồm cả hắn, bây giờ chắc chắn là đang gọi điện cho 6 người còn lại. Cũng đúng thôi, mấy người họ cũng đã dự đoán là hắn sẽ không đi một mình rồi.
Sau đó, Woo Joo In mới vừa thở dài vừa nở nụ cười. Thực ra điểm trọng yếu của kế hoạch này chính là nhờ vào khả năng đánh nhau của Kwon Eun Hyung. Trước đó Woo Joo In cũng đã hỏi Kwon Eun Hyung.
‘Eun Hyung à, nếu bọn người Eun Kyeom đến không thiếu một người thì cậu có thắng được không? 1 chọi 7 đấy. Nếu cậu thấy không được thì để tớ làm cho từng người đến một thôi.’
‘Không sao. Không cần đâu.’
‘Đừng cố quá.’
Nghe giọng nói ẩn chứa sự lo lắng của Yoo Cheon Young, Kwon Eun Hyung chỉ cười lại thay vì đáp lời. Ánh mắt của cậu ấy dừng lại ở bức ảnh của Eun Kyeom mà Woo Joo In đã để sẵn trên bàn.
Cảm thấy giọng cười của cậu ấy có chút kỳ lạ, Joo In mới nghi ngờ hỏi.
‘Tại sao?’
“A. Joo In à, thật sự không cần phải lo đâu.’
Eun Hyung nói vậy và nheo đôi mắt xanh lục của mình lại, sau đó cậu ấy lại cười với một vẻ dịu dàng mà cũng vô cùng kiên quyết.
‘Vì tôi đã từng đấu thắng bọn người này rồi.’
***
Trời đã tối từ lúc nào, từng cơn gió se se lạnh thổi qua khoảng đất trống. Làn gió khô khốc ấy còn đem theo cả bụi bẩn từ sân thể thao vào khiến mấy người ở đây cay cả mắt.
Chính xác hơn thì những người đang nheo mắt ở đây chỉ có 3 người mà thôi. Đúng ba người đang đứng rất vững vàng như mấy ông vua ngay giữa bãi đất, trong khi 23 người khác đang nằm sải lai ở trên đất không dậy nổi.
Ba người đó chính là Woo San, Hwang Hae và Seo Jin Un.
“……”
Hwang Shi Woo hít một hơi.
Ban nãy cũng đoán dự đoán được là bọn này sẽ thua rồi nhưng không ngờ được là bị đánh thảm bại như thế này. Hắn cứ tưởng là ít nhất nếu mình đến thì sẽ đủ đánh được thêm trận 2 cơ.
Gì thì gì, hắn vẫn không thể tin được là chỉ có ba người đánh tận 23 người mà cũng thắng nổi. Hwang Shi Woo chẳng lẽ nào tưởng tượng ra nổi rằng mấy người này nổi tiếng là ba thằng quái vật của trường Seon Jin, bao gồm cả Woo San.
“Này, chúng mày…”
Mấy đứa đang nằm rũ rượi dưới đất khó khăn gượng dậy mà rên rỉ nói.
“Xin lỗi…”
“Họ mạnh quá.”
Hắn đang há hốc mồm vì sợ hãi như vậy thì giọng nói lạnh lùng của Kwon Eun Hyung vang lên từ đằng sau.
“Vậy mày chọn luôn ở đây đi.”
“G, gì gì gì?”
Hwang Shi Woo bất ngờ quá nên chỉ có thể nói lắp ba lắp bắp. Nghe vậy, ba người Woo San, Hwang Hae và Seo Jin Un mới khinh bỉ nói.
“Oa, cái anh đó đúng là ăn nói trôi chảy ghê. Đúng là gu của em.”
“Cậu còn chưa thôi gọi thằng đó là anh nữa à?”
“Đánh cũng không được, nói cũng chẳng xong, rốt cuộc không biết làm được cái gì ra hồn.”
Mấy thằng chó này! Hwang Shi Woo giận đến run người nhưng lại nghĩ trước hết cứ phải nịnh bợ bọn này đã. Khi hắn vẫn còn đang không nói gì mà nghiến răng ken két thì Kwon Eun Hyung lại hỏi một lần nữa.
“Đã bảo là chọn đi mà, nhanh.”
Giọng của cậu ta còn lạnh lẽo hơn cả ban nãy, thế là Hwang Shi Woo mới giật bắn mình mà quay đầu lại. Đôi mắt xanh lục của cậu ta như một con mãnh thú đang ẩn mình trong bóng tối nhìn xuống hắn. Chân hắn bắt đầu run rẩy.
Không phải chứ, cái thằng này, Hwang Shi Woo lẩm nhẩm trong miệng. Cái thằng này rốt cuộc là ai cơ chứ?
Lần trước chạm trán ở trước cổng trường, một mình thằng này diệt sạch cả một nhóm 17 người, lần này lại còn chỉ đạo được bọn bên trường Seon Jin theo ý mình nữa.
Hắn chưa nhìn thấy mặt thằng này trong giới bao giờ, vậy thằng này chỉ là một học sinh bình thường thôi sao?
Hắn không thể tin nổi. Bởi vì ngay trước khi hắn kịp nghĩ xem nên bày ra biểu cảm gì thích hợp trước mặt Kwon Eun Hyung thì giọng nói dịu dàng của cậu ta đã chặn ngang.
“Tao bây giờ đang nhịn lắm rồi đấy.”
“G, gì cơ?”
“Tao đang nhịn không muốn đấm ai, nhưng sao khó khăn quá. Phải nhìn tuỳ người rồi hẵng động vào chứ.”
Thấy Kwon Eun Hyung vừa nói vừa cười hiền hoà như vậy, Hwang Shi Woo chỉ lén nuốt nước bọt. Hắn trả lời.
“M, mày muốn cái gì! Bảo tao chọn ai cơ chứ?!”
Hắn hô lên để lấy khí thế nhưng lại nghe giống một lời thúc giục hơn. Kwon Eun Hyung vẫn tươi cười như trước và hất cằm về phía 23 thằng kia.
“Một thằng nằm trong đám tập kích tao ở ngã tư gần khu chung cư Seong Sam không lâu trước đây.”
“Cái thằng dám đẩy cô gái kia ngã ra đường. Gọi thằng đó ra đây.”
“……!”
Lúc này Hwang Shi Woo mới nhận ra được một điều mà chập chững lùi lại. Vừa nãy hắn còn nghĩ là bọn khốn này phản ứng thái quá chỉ vì hắn dám động vào Ban Yeo Ryung thôi, nhưng giờ lại hơi kỳ lạ.
“Phải nhìn tuỳ người rồi hẵng động vào chứ.”
Lời này có nghĩa là vảy ngược của thằng đó không chỉ nằm ở việc tỏ tình với Ban Yeo Ryung. Vậy thì hắn phải suy nghĩ lại, trong đầu hắn lập tức hiện lại chuyện xảy ra ở chỗ ngã tư mấy ngày trước đó.
“Chỉ là con bé đó định báo cảnh sát nên em mới muốn giật điện thoại…! Có vẻ cũng không quen biết đâu.”
Đúng vậy, là chuyện đó. Khi bọn hắn vây đánh Kwon Eun Hyung thì một thằng trong hội mới đẩy một đứa con gái không liên quan xuống vạch kẻ đường.
Hwang Shi Woo cắn chặt môi đến mức suýt bật ra máu. Cái gì mà không quen biết chứ! Nếu không phải vì vụ đó thì bây giờ thằng này cũng không vác cái mặt ghê rợn kia mà bày ra cả đống trò này rồi.
Lý do không phải vì Ban Yeo Ryung. Đứa con gái kia mới thực sự là vảy ngược của lũ này. Hwang Shi Woo nắm chặt nắm đấm lại. Lúc này, giọng nói của Kwon Eun Hyung mới như đấm vào tai Hwang Shi Woo.
“Nhanh lên.”
Ngay lúc đó. Phù, một ngọn gió lạnh lẽo đột nhiên ập đến và rầmmm, tiếng động cơ gào rú dần dần tiến đến như muốn xé rách bầu không khí tĩnh lặng. Chính xác hơn là tiếng động cơ tiến về đây từ phía sân thể thao của trường Seon Jin. Tiếng xe này chẳng lẽ là, vẻ mặt của Hwang Shi Woo lập tức thay đổi.
Hwang Shi Woo lén lút quan sát Kwon Eun Hyung ở phía đối diện mình. Cậu ta vẫn rất bình thản. Vẻ mặt như thể chẳng hề nghĩ ra được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Có vẻ cậu ta cũng không có cảm xúc gì lớn đối với tiếng xe mô tô gầm rú ngoài kia.
Mày bị ngu à? Hwang Shi Woo sung sướng hét lên trong đầu.
Mấy thằng chó này, chúng mày chết hết rồi! Có bảy người đang đi về phía này trên xe mô tô, xuất hiện đúng lúc này thì trừ nhóm Eun Kyeom của trường So Hyun còn ai vào đây nữa!
Có lẽ cũng đang có cùng ý nghĩ như vậy nên mấy thằng đang nằm sải lai dưới đất cũng vui vẻ hẳn lên.
“Tiền bối Eun Kyeom!”
“Đúng là anh ấy rồi!”
Quả nhiên là có bảy chiếc xe mô tô đang gầm rú muốn thủng trời, dừng ngay lại ở gần đây khiến không khí gần đó nổi lên một đám bụi mù mịt.
Tách, một người con trai tháo mũ của mình xuống rồi vuốt lại tóc, sau đó từ từ đi về phía này. Tiếng lẩm bẩm của Woo San bên cạnh vang lên.
“Gì đấy, là bọn Eun Kyeom nhỉ?”
Sau đó giọng nói khó chịu của Seo Jin Un cũng tiếp nối.
“Này, sao cậu có thể bình thản thế nhỉ?”
“Sao, mấy thằng Eun Kyeom thôi mà cũng cần phản ứng dữ dội hơn à?”
“Này đm, nhóm Eun Kyeom đến đủ rồi đấy! Giờ mà chúng nó ra trận thì phải làm sao?”
Nghe giọng nói gấp gáp của Hwang Hae thì có vẻ mấy người họ cũng không ngờ là bọn Eun Kyeom sẽ trực tiếp ra mặt. Lúc này Hwang Shi Woo mới nở nụ cười yên tâm.
Đây là tình huống không chỉ Eun Kyeom mà cả 7 người trong hội Eun Kyeom xuất hiện đấy. Trong khi đám kia chỉ có Hwang Hae, Seo Jin Un, Woo San và cả Kwon Eun Hyung thì chỉ có 4 người. Chỉ vậy thôi là đã đủ lật ngược tình thế rồi.
Chờ đã, nhìn lại thì Hwang Shi Woo mới nhận ra một điều mà nhăn mặt lại. Ban Yeo Ryung đi đâu mất rồi?
Khi Hwang Shi Woo còn đang nhìn quanh với vẻ nghi ngờ thì Eun Kyeom đã từ từ tiến đến trước mặt hắn, sau đó quay đầu nhìn thẳng Woo San. Đôi mắt của Eun Kyeom lạnh lùng như băng đá. Sau đó mấy người còn lại cũng đồng loạt tháo mũ bảo hiểm mà tiến lại gần đây.
Phùuuuu, một cơn gió lạnh lẽo lại thổi qua một lần nữa. Trong bầu không khí căng thẳng không hiểu nổi ấy, Woo San và Eun Kyeom vẫn đang đứng đối mắt với nhau một lúc lâu.
Eun Kyeom lần cuối gặp được Woo San là từ hai tháng trước rồi. Lúc đó cũng thế, bây giờ cũng thế, thằng kia vẫn có một vẻ mặt không hề sợ hãi một chút nào. Đôi mắt nâu của cậu ta dịu dàng nheo lại và vẫn nở một nụ cười thong dong. Đôi mắt to một mí vẫn đơn thuần như một đứa trẻ nhưng đồng thời cũng rất tàn khốc.
Eun Kyeom từ trước đó đã không thể ưa nổi cái vẻ mặt đường hoàng như thể trên thế gian không có chuyện gì có thể làm cậu ta cúi đầu này. Đúng vậy, bây giờ tốt hơn hết là cứ kết thúc đi. Eun Kyeom nghĩ.