Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 454: Rốt cuộc vẫn phải đến tay mình ư

Đối với một học sinh bình thường, mười triệu điểm cá nhân không nghi ngờ gì là một con số khổng lồ, thuộc vào phạm trù chẳng dám tơ tưởng.

Thậm chí, dùng số tiền này để thuê mướn vài học sinh làm mấy chuyện quá trớn cũng hoàn toàn khả thi.

Tuy nhiên, với Hikigaya, người đã sở hữu gần ba mươi triệu điểm, thì việc có thêm mười triệu nữa cũng chẳng khiến cậu vui vẻ hơn là bao, huống chi số tiền này đâu phải tự nhiên mà có.

Nhận lấy khoản tiền này đồng nghĩa với việc trong nửa năm tới, cậu phải răm rắp nghe theo sự sắp đặt của Tsukishiro.

…Nghĩ đến thôi đã thấy bực mình rồi.

“Hikigaya-kun, đừng có bày ra cái vẻ mặt đó chứ, nhận được một khoản tiền lớn như vậy, tỏ ra vui vẻ một chút không được sao?”

“...Tôi mới chỉ nghe nói đến chuyện tống tiền thôi, chứ đây là lần đầu tiên tôi gặp phải thể loại cưỡng ép nhét tiền vào tay đấy.”

“He he, sau này nếu cậu trở thành một người lớn ưu tú, cậu sẽ thấy mấy chuyện này quen như cơm bữa thôi.”

Tsukishiro nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ nói tiếp: “Đôi khi, so với ác ý của người khác, thì thứ thiện ý không thể chối từ mới thực sự đáng sợ, ví dụ như buổi sáng tỉnh giấc, thấy bên cạnh giường đột nhiên xuất hiện một vali đầy ắp tiền mặt chẳng hạn.”

Không không không, thiện ý cái nỗi gì, đó rõ ràng là lời đe dọa trần trụi thì có.

Mà khoan, lẽ nào đây là trải nghiệm có thật của Tsukishiro?

…Xem ra, kiếp làm nội trợ vẫn an toàn hơn hẳn.

“Tóm lại, vì Hikigaya-kun đã thực sự nhận lấy thành ý của tôi, vậy sau này mong cậu chiếu cố nhiều hơn nhé.”

“...Khoan đã.”

Dù rất không muốn, nhưng việc đã đến nước này thì cũng đành chịu, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Có điều, Hikigaya tính lợi dụng chuyện này ở một khía cạnh khác, coi như vớt vát lại chút tiền lãi vậy.

“Thưa Chủ tịch tạm thời Tsukishiro, ông đột nhiên cho tôi một khoản tiền lớn như vậy, liệu sau này có gặp rắc rối gì không?”

“Về việc này cậu cứ yên tâm, với tư cách là Chủ tịch, chút quyền lực ấy tôi vẫn có.”

Tsukishiro nói về con số mười triệu một cách nhẹ như lông hồng, có lẽ đây cũng là cách để ông ta thể hiện sự ung dung cũng như sự chênh lệch về địa vị giữa hai người.

“Hơn nữa, trước đây cậu cũng từng nhận những khoản tương tự rồi còn gì, chẳng phải đến giờ vẫn không ai hó hé gì sao.”

“...Ông cũng dám nói ghê nhỉ?”

Nhắc đến chuyện đó, Hikigaya liền mỉa mai một cách thâm thúy: “Nói đi cũng phải nói lại, cũng tại tôi phá hỏng kế hoạch của ngài Chủ tịch tạm thời trước, nếu không thì ngài cũng đâu cần hạ mình với một thằng học sinh như tôi, vừa dụ dỗ vừa dọa nạt. Tôi đây nhìn vào còn thấy nực cười thay cho ngài đấy.”

“Ồ? Cậu đang nói đến kế hoạch nào vậy?” Tsukishiro lờ đi những lời châm chọc.

“Đương nhiên là cái trò điểm bảo vệ mà ông bày ra rồi.”

Nói rồi, Hikigaya trình bày những suy nghĩ cậu đã có từ trước.

Tsukishiro vừa mới nhậm chức đã bày ra cái kỳ thi bỏ phiếu lớp học trời ơi đất hỡi, thế mà lại còn đưa vào một hệ thống mới là điểm bảo vệ, lại còn cố tình gửi cho Hikigaya và Sakayanagi chỉ thị buộc Ayanokouji phải thôi học.

Sakayanagi thì khỏi phải nói, không đời nào cô ta lại ngồi yên nhìn nhà trường dùng thủ đoạn này để ép Ayanokouji thôi học, còn Hikigaya thì cũng khinh không thèm làm chuyện đó.

Hai cái kẻ khó bảo này chắc chắn sẽ chọn cách đối đầu với nhà trường.

Chỉ cần suy luận từ điểm này, toàn bộ bố cục của Tsukishiro trở nên rõ như ban ngày.

Đến lúc đó, Sakayanagi hay Hikigaya, ai cũng được, sẽ thao túng người khác bỏ phiếu tán thành cho Ayanokouji. Khi Ayanokouji nhận được điểm bảo vệ, cậu ta sẽ thuận lý thành chương đảm nhận vai trò Tư lệnh trong kỳ thi tuyển chọn hạng mục. Sau đó, Tsukishiro sẽ lợi dụng hệ thống thi cử để gian lận khiến Ayanokouji thất bại, qua đó tước đi điểm bảo vệ của cậu ta.

Làm như vậy, Ayanokouji không phải thôi học, mà Tsukishiro về mặt hình thức cũng tỏ ra là mình đã làm việc rất tích cực.

Ai nấy đều có một tương lai tươi sáng.

Tuy nhiên, Tsukishiro đã tính sai một nước cờ.

Đó là ông ta không ngờ Hikigaya lại gây sự với Sakayanagi, khiến cô ta hoàn toàn mất quyền kiểm soát lớp, thành ra việc bỏ phiếu cho Ayanokouji là bất khả thi.

Theo lý mà nói, một khi kế hoạch đã trật bánh, Ayanokouji không nhận được điểm bảo vệ, thì kỳ thi tiếp theo cũng nên được thay đổi.

Nhưng vấn đề là hệ thống của kỳ thi tuyển chọn hạng mục đã được thiết lập xong, Tsukishiro không có lý do gì để hủy bỏ vào phút chót, trong khi Hikigaya, người có điểm bảo vệ, lại không chịu chủ động nhận vai trò Tư lệnh.

Kết quả là Tsukishiro bị đẩy vào tình thế khó xử như hiện tại.

Dù ông ta đang là Chủ tịch tạm thời, nhưng nhất cử nhất động đều bị giám sát, không thể nào công khai nương tay cho Ayanokouji được.

Cuối cùng, ông ta chỉ còn cách dùng thủ đoạn này để ép Hikigaya ra mặt.

Có điều, ông ta chắc chắn sẽ không đời nào thừa nhận chuyện này.

“Hikigaya-kun, tôi thấy cậu rất thích tỏ ra mình thông minh đấy nhỉ?”

“Ông muốn nói sao cũng được… À mà tiện thể, tôi không có ghi âm đâu.”

“Hờ, cậu nghĩ tôi sẽ bận tâm đến chuyện đó sao.”

Dù nói vậy, nhưng có lẽ Tsukishiro vẫn đề phòng điều này, nên từ đầu đến cuối ông ta luôn chọn những lời lẽ nước đôi.

“Ông không bận tâm là tốt rồi.” Hikigaya gật đầu. “À phải rồi, tuy ông nói không sao, nhưng tôi nghĩ ông vẫn nên lấy lại số điểm cá nhân đó đi. Bởi vì so với mười triệu điểm, tôi lại mong ngài Chủ tịch tạm thời có thể đứng ra chủ trì công đạo cho tôi trong một vài chuyện khác hơn.”

“Chủ trì công đạo?”

“Chẳng phải dạo trước tôi đã bị Nagumo đấm một phát hay sao.”

Nói rồi, Hikigaya đưa tay sờ lên má mình.

“Má tôi đến giờ vẫn còn đau âm ỉ đây này… Thiệt tình, đường đường là hội trưởng hội học sinh mà lại đi đánh người. Tuy tôi cũng hiểu được cái tâm trạng nổi điên vì xấu hổ của anh ta, nhưng dù thế nào đi nữa, đánh người là sai. Vì vậy, tôi yêu cầu anh ta phải xin lỗi tôi.”

“He he, rồi sao nữa?”

Chuyện này đương nhiên Tsukishiro cũng biết rõ.

Dù sao thì lúc đó cả trường cũng được một phen ầm ĩ.

Ông ta cười như thể thấy chuyện này rất thú vị, rồi hỏi: “Cậu muốn tôi dùng tư cách Chủ tịch để ép cậu ta xin lỗi cậu à?”

“Không, tôi đã cho anh ta hai tuần để xin lỗi, và giờ thì đã quá hạn rồi.”

“Vậy cậu muốn gì?”

“Đương nhiên là cho Nagumo một hình phạt thích đáng.” Cuối cùng Hikigaya cũng nói ra mục đích của mình. “Gây gổ ngay tại phòng hội học sinh thiêng liêng, đây là hành vi mà một hội trưởng tuyệt đối không được phép có. Huống hồ, anh ta đến cuối cùng vẫn ngoan cố, từ chối yêu cầu xin lỗi hợp lý của tôi. Với loại người này, cho anh ta đình chỉ học một hai tuần để ở trong phòng tự kiểm điểm bản thân cũng đâu có gì quá đáng, phải không?”

“...Ra là vậy.”

Tsukishiro xoa cằm, mỉm cười đầy ẩn ý.

“Tôi không nhìn lầm người mà, cậu quả đúng là kẻ sẽ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Chỉ có điều… Thôi được rồi, cũng đến lúc phải chấn chỉnh lại kỷ cương rồi. Tôi đồng ý với yêu cầu của cậu.”

“Xin hỏi, cụ thể là khi nào ạ?”

“Cậu đúng là nóng vội thật đấy.”

Như thể đã đọc vị được suy nghĩ của Hikigaya, Tsukishiro nói với vẻ mặt đầy trêu tức: “Cậu cứ yên tâm. Thời gian bắt đầu kỳ thi đặc biệt của mỗi khối là khác nhau, khối năm hai thi sau các cậu. Cứ yên tâm mà tham gia kỳ thi đi, sau đó tôi sẽ yêu cầu các giáo viên chủ nhiệm mở một cuộc họp thẩm định.”

“Tôi hiểu rồi.”

Xem ra Tsukishiro đã đoán ra cả rồi.

Đúng vậy, Hikigaya đã có chủ ý này ngay từ đầu.

Việc yêu cầu Nagumo xin lỗi vốn không phải để làm bẽ mặt gã ta, mà là vì cậu dám chắc gã đó sẽ không đời nào chịu xin lỗi. Khi đó, cậu có thể vin vào cớ này để yêu cầu đình chỉ học gã ta ngay trong thời gian diễn ra kỳ thi đặc biệt.

Như vậy, trong kỳ thi quan trọng cuối năm này, Nagumo sẽ buộc phải vắng mặt.

Nói thì dễ vậy thôi, chứ thực ra Hikigaya cũng không hy vọng nhiều lắm.

Tuy việc đánh nhau và từ chối xin lỗi đáng bị đình chỉ, nhưng Nagumo dù gì cũng là Hội trưởng Hội học sinh.

Chỉ cần gã ta muốn, gã ta hoàn toàn có thể kéo dài vụ này cho đến tận kỳ nghỉ xuân.

Đến lúc đó, dù có bị đình chỉ thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Điều duy nhất Hikigaya có thể làm là đi mách lẻo với giáo viên chủ nhiệm, buộc Nagumo phải liên tục họp hành mà chẳng đi đến kết quả nào, cùng lắm cũng chỉ khiến gã ta không thể tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.

Nhưng giờ đây, với sự can thiệp của nhà trường, kết quả này rõ ràng là không thể trì hoãn được nữa.

Ủa? Nghĩ lại thì, giao dịch với Tsukishiro hóa ra lại có lợi… mới là lạ.

Quả nhiên, mấy kẻ từ White Room chẳng có ai là người tốt cả.

“Vậy chúng ta quyết định như thế nhé.”

Nói xong câu đó, Tsukishiro quay người rời đi.

Nhưng ngay trước khi đi hẳn, ông ta nói với lại một câu mà không cần quay đầu: “À, mười triệu điểm đó cậu cứ giữ lấy mà dùng. Thật lòng mà nói, tôi không ghét những đứa trẻ thông minh như cậu. Cứ coi như đây là một khoản đầu tư của tôi cho tương lai vậy.”

“…”

Xem ra Tsukishiro đã quyết tâm kéo Hikigaya xuống vũng bùn cùng ông ta rồi.

Số tiền này cầm thì phỏng tay, mà không cầm cũng không xong… Haizz.

Đôi lúc Hikigaya nghĩ mà thấy thật phi lý, cậu và Ichinose vốn chẳng có quan hệ gì sất, cùng lắm chỉ là bạn bè.

Chỉ có thế mà cũng lôi ra để uy hiếp cậu được à?

Nếu là Komachi thì còn có lý…

Ấy thế mà, Hikigaya mấy lần mở miệng cũng không thể thốt ra câu ‘Liên quan quái gì đến tôi’… Đúng là vô dụng thật.

…Thôi kệ, cứ suy nghĩ theo hướng tích cực hơn vậy.

Vốn dĩ Hikigaya vẫn đang phân vân có nên thay Horikita làm Tư lệnh trong kỳ thi này không, giờ thì khỏi phải đắn đo nữa, cuối cùng cũng có một lý do chính đáng rồi.

Hơn nữa, nghĩ như vậy, chẳng phải là mình đã được không mười triệu điểm hay sao.

Tuyệt vời quá còn gì!

…Tuyệt vời cái con khỉ.

Nhưng ngoài cảm giác cay cú ra, Hikigaya hoàn toàn bất lực.

Dù sao thì ngay cả bố của Sakayanagi, đường đường là một vị Chủ tịch, cũng bị hạ bệ trong chớp mắt, một học sinh quèn như cậu thì làm được gì cơ chứ?

Không được, không nhịn nổi nữa rồi.

Muốn đấm cho Trái Đất nổ tung quá đi!

Kết quả là, cho đến tận ngày thi, Trái Đất vẫn chưa nổ tung.

Với tâm trạng u uất, Hikigaya rời khỏi phòng để đi học, nhưng vừa mở cửa ra, cậu đã chết sững.

“Chào buổi sáng, Hikigaya-kun.”

“…Horikita?”

“Sao thế, đến chào hỏi cũng quên rồi à?”

Horikita nhẹ nhàng vén lọn tóc dài, chỉ là động tác có phần hơi ngượng nghịu, trông không được tự nhiên như mọi khi.

Cảm giác như cô ấy đang cố che giấu sự xấu hổ… Khoan, giờ không phải lúc để ý chuyện này.

“Chào buổi sáng. Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao cậu lại đứng trước cửa phòng tôi thế?”

Vừa trả lời, Hikigaya vừa liếc ngang liếc dọc hành lang như kẻ có tật giật mình.

Mong là không ai nhìn thấy cảnh này…

“Cậu còn dám nói à.” Horikita tỏ vẻ bất mãn, lôi điện thoại ra, chỉ vào màn hình và nói: “Xin hỏi, mấy lời trên này có ý gì? Với lại, lần sau cậu có thể nói cho chi tiết hơn một chút được không, đừng chỉ nhắn một câu rồi lặn mất tăm. Cậu có biết hôm qua tôi đã đợi cậu trả lời… Tóm lại, cậu giải thích cho rõ ràng đi.”

“Không phải thế, cậu nghe tôi nói đã.”

Hikigaya có chút ngượng nghịu, gãi gãi sau gáy.

“Tối qua tôi buồn ngủ quá nên nhắn xong là ngủ thiếp đi luôn, không thấy tin nhắn sau đó của cậu… nhưng tôi nói rõ ràng rồi mà, tôi muốn thay cậu làm Tư lệnh, không có vấn đề gì chứ.”

Sau một thời gian dài chuẩn bị, khối năm nhất cuối cùng cũng đối mặt với kỳ thi đặc biệt cuối cùng của năm học.

Tư lệnh của lớp thua cuộc sẽ phải thôi học, nhưng ngoài Lớp D ra, hình phạt thực chất cũng chỉ là bị tước đi điểm bảo vệ.

…Không đúng, phải nói là Lớp D cũng như vậy.

Kỳ thi lần này sẽ không có bất kỳ học sinh nào phải thôi học, chỉ là điểm lớp có thể sẽ có những biến động rất lớn.

“Đó mới chính là vấn đề lớn nhất đấy, hiểu không.”

Horikita day day thái dương như thể đang đau đầu, phàn nàn với giọng đầy bất lực: “Cậu chẳng hề bàn bạc gì với tôi trước cả, chỉ thông báo một tiếng rồi tự mình quyết định như vậy? Có phải là quá coi thường chuyện này rồi không?”

“Ừm, tôi cũng định bàn với cậu, nhưng mà… không biết phải mở lời thế nào.”

Vì khó mà giải thích được lý do tại sao mình lại muốn thay Horikita, mà cũng không thể tiết lộ chuyện của Tsukishiro.

Thế là, trong cơn chán chường, Hikigaya quyết định chơi bài tiền trảm hậu tấu.

Hừm… dùng từ này có vẻ không chuẩn lắm.

Nói chung, thông báo trước một ngày thì cũng được tính là báo trước rồi còn gì!

“Cậu đúng là cái đồ… Thôi bỏ đi, đi học trước đã, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Ờ, ờ.”

Với tâm trạng thấp thỏm không yên, Hikigaya đi theo Horikita vào thang máy, rồi rời khỏi khu ký túc xá để đến trường.

Trên đường đi, Horikita không nói một lời, chỉ cắm cúi bước đi. Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cô ấy, chắc là đang vắt óc suy nghĩ xem nên dạy dỗ cậu thế nào đây.

Haiz, giá mà cô ấy cứ im lặng mãi thì tốt biết mấy.

“Hikigaya-kun.”

“Hả? Gì, gì cơ?”

Tiếc là, Hikigaya vừa mới mơ mộng thoát được một kiếp thì đối phương đã lên tiếng.

Chỉ có điều, những lời Horikita nói lại khác hẳn so với tưởng tượng của cậu.

“Lần này… cảm ơn cậu nhiều nhé. Thật lòng mà nói, ngay từ đầu tôi đã rất muốn nhờ cậu đảm nhận vai trò Tư lệnh rồi.”

“…Thế thì cậu cứ nói thẳng là được mà.”

“Nhưng cái bộ dạng lúc đó của cậu, bảo tôi phải mở lời làm sao đây.”

Vẻ mặt Horikita trông vô cùng khó xử, rồi cô cười khổ: “Sau này, cũng không phải là tôi không nghĩ đến chuyện mở lời… nhưng từ trước đến nay tôi đã nhận quá nhiều sự giúp đỡ của cậu rồi, thật sự không muốn tạo thêm gánh nặng cho cậu nữa… Kết quả là lần này vẫn phải làm phiền đến cậu, nhưng tôi thực sự đã thở phào nhẹ nhõm trong lòng.”

“Không, không đến mức đó đâu.”

Bị cô ấy nói vậy, Hikigaya vội xua tay lia lịa, chẳng biết phải đáp lại thế nào cho phải.

“Tôi chỉ là… À phải rồi, chẳng phải cậu muốn có một chiến thắng trong kỳ thi đặc biệt để làm quà đáp lễ Valentine Trắng sao, nên tôi mới quyết định thay cậu đấy.”

“…Ý cậu là tôi không thể nào thắng được à?”

“Hả, cậu giận à?”

“Không có.”

Dù miệng nói không, nhưng vẻ mặt của Horikita rõ ràng là đang hờn dỗi.

Đúng là hiếm thấy… hơi muốn chụp lại ghê.

“Hikigaya-kun, trước khi tôi gọi cảnh sát, cậu có thể ngưng ngay cái suy nghĩ kỳ quặc đó lại được không?”

“Đừng có tự tiện đọc suy nghĩ của người khác thế chứ, với lại cũng đừng có gây phiền phức cho cảnh sát.”

Ít nhất cũng phải cho người ta một cơ hội để tự bào chữa chứ.

“Tôi không nói là cậu không thể thắng, nhưng cậu đâu thể đảm bảo mình chắc chắn sẽ thắng, đúng không? Lỡ thua là phải thôi học đấy.”

“C-chuyện đó…” Horikita lí nhí, “Tôi biết chứ, nên tôi mới nói là thở phào nhẹ nhõm… có cần phải chế giễu người ta thế không.”

“Không phải, tôi có chế giễu cậu đâu.”

Hikigaya không ngờ một câu nói bâng quơ của mình lại bị suy diễn thái quá.

Chắc là Horikita đã hiểu lầm rằng cậu nghi ngờ năng lực của cô ấy, nên mới chủ động đề nghị thay cô ấy làm Tư lệnh… Thiệt tình, sao lại phải nghĩ nhiều thế chứ.

Nhưng về mặt này, Hikigaya cũng chẳng có tư cách cười ai, chỉ đành an ủi: “Horikita, tôi thật sự không có ý đó. Tôi chỉ… ờm, không muốn thấy cậu phải rời khỏi trường này sớm hơn cả Horikita-senpai thôi. Nếu không thì đến ngày tốt nghiệp năm ba, tôi biết lấy mặt mũi đâu mà đi tiễn anh ấy.”

Nhưng những lời này không làm Horikita nguôi giận.

Cô khoanh tay trước ngực, nhìn Hikigaya với vẻ mặt đầy bất mãn.

“Xin cậu đừng lúc nào cũng lôi anh hai tôi ra làm cớ. Kể cả nếu tôi thật sự bị thôi học trong kỳ thi này, anh hai cũng sẽ không bao giờ trách cậu đâu.”

“Chuyện đó tôi biết… nhưng tôi sẽ tự trách mình.”

“Ể, ể?!”

Không hiểu sao, Horikita có vẻ giật nảy mình.

Ngay lập tức, cô quay ngoắt đầu đi, nói một tràng như bắn súng liên thanh: “N-nói năng kỳ cục gì vậy! Thôi được rồi, cậu đã nói vậy thì vị trí Tư lệnh nhờ cả vào cậu. Với lại, lần sau cậu phải nói sớm hơn đấy, để tôi còn báo trước cho cả lớp nữa.”

“Có cần thiết không?” Hikigaya thắc mắc. “Dù sao thì ai làm Tư lệnh mà chẳng như nhau? Bọn họ chỉ cần răm rắp nghe theo chỉ thị là được rồi.”

“Lý là vậy, nhưng biết quan tâm đến cảm xúc của người khác cũng rất quan trọng. Làm được như vậy thì nhiều chuyện sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều.” Horikita nghiêm túc đáp.

Xem ra cô ấy thật sự đang suy nghĩ về việc làm thế nào để trở thành một nhà lãnh đạo giỏi.

Nếu là Horikita của những ngày đầu nhập học, không thể nào tưởng tượng được cô ấy lại có thể trưởng thành đến mức này.

“Chà chà, cậu ăn nói ra dáng người lớn hẳn rồi đấy.”

“Hừm hừm, có khen tôi thì cũng chẳng có lợi lộc gì đâu nhé.”

Miệng thì nói vậy, nhưng trông Horikita có vẻ vui ra mặt.

Sau khi vào sân trường, hai người dừng lại ở một ngã rẽ.

Với tư cách là Tư lệnh, Hikigaya phải đến tòa nhà đặc biệt để báo cáo với giáo viên trước, tiện thể giải thích luôn trường hợp vắng mặt của Ayanokouji.

Về cơ bản, hình thức của kỳ thi là các học sinh tham gia sẽ ngồi chờ trong lớp, đợi chỉ thị được phát ra từ Tư lệnh đang ở trong phòng đa chức năng.

“Cậu cầm lấy cái này đi.”

Horikita lấy ra một cuốn sổ tay từ trong cặp và đưa cho cậu.

“Tuy không còn nhiều thời gian, nhưng xem được bao nhiêu thì xem… không, hay là quên nó đi thì hơn. Hikigaya-kun cứ theo ý mình mà chọn năm môn thi và thành viên là được, không cần bận tâm đến ý kiến của tôi đâu.”

Nói được nửa chừng, cô đột ngột đổi ý, bàn tay đang đưa ra cũng rụt lại.

Có lẽ cô lo rằng những phán đoán của mình sẽ ảnh hưởng đến Hikigaya.

“Không có chuyện đó đâu.” Hikigaya lắc đầu, rồi có phần dứt khoát giật lấy cuốn sổ. “Sự nỗ lực của cậu ai cũng thấy cả, và cuốn sổ này chính là minh chứng rõ ràng nhất. Tôi tin nó chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều.”

“…Vậy sao, thế thì tốt quá.”

Sững người một lúc, Horikita mỉm cười.

Rồi cô lại dặn dò: “Kỳ thi lần này là trận đối đầu giữa các lớp. Tuy Tư lệnh có thể can thiệp, nhưng về cơ bản mỗi hạng mục đều chú trọng hơn vào năng lực tổng thể của cả lớp. Đối thủ của chúng ta lại là lớp A mạnh nhất khối, nên dù có thua thì cũng không ai trách cậu đâu. Đừng tự tạo áp lực cho mình quá.”

“Ừm.”

“Ngoài ra, mấy ngày nay tôi có học cấp tốc về cờ shogi, vốn định bụng với tư cách Tư lệnh có thể sẽ giúp được cậu. Nhưng giờ thì cậu cũng có thể cử tôi ra sân với tư cách tuyển thủ, không cần phải dễ dàng từ bỏ hạng mục này đâu nhé. Đương nhiên, quyết định cuối cùng vẫn là ở cậu.”

Cứ thế, cô luyên thuyên một tràng dài.

Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên Hikigaya phát hiện ra Horikita cũng có thể dài dòng đến vậy… Con gái ai cũng thế sao?

Nhưng cậu không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe.

Vì kỳ thi lần này, Horikita đã dốc toàn tâm toàn lực, và cậu không muốn chà đạp lên sự cố gắng đó.

“Với lại… À, xin lỗi, hình như tôi lỡ lời nói hơi nhiều rồi.”

Cuối cùng Horikita cũng nhận ra, Hikigaya chỉ lắc đầu đáp lại.

“Không sao, với tôi thì đây đều là những thông tin rất quan trọng.”

“…Nếu giúp được cậu thì tốt quá.”

“Ừm, vậy tôi đi trước nhé.”

“À à… cố lên.”

“Cậu cũng vậy.”

Hikigaya khẽ giơ tay, rồi cất bước đi về phía tòa nhà đặc biệt.

Horikita đứng yên tại chỗ, lặng lẽ dõi theo bóng cậu cho đến khi khuất hẳn, rồi mới từ từ quay người trở về lớp.

“Mọi người, có một chuyện tôi muốn thông báo.”