Sau lời tuyên bố dứt khoát của Mashima-sensei, màn hình máy tính liền hiển thị chân dung của toàn bộ thành viên lớp D.
Ngoại trừ Hikigaya và Ayanokouji, 36 con người còn lại sắp tới sẽ phải được phân bổ vào các hạng mục thi đấu đã được bốc thăm... Thành thật mà nói, với một lực lượng mỏng manh thế này, bảo tôi yên tâm sao cho đặng.
Sự chênh lệch về trình độ của học sinh lớp D là cực lớn, vậy mà hai cá nhân mạnh nhất là Ayanokouji và Kouenji thì lại chẳng thể trông cậy vào.
Nhưng cũng có thể coi như hai người đó không tồn tại ngay từ đầu, ít nhất tâm trạng sẽ thanh thản hơn bội phần. Cảm giác này hệt như khi bạn nhặt được một tờ vé số độc đắc, để rồi soi kỹ lại thì phát hiện nó đã hết hạn. Một sự hụt hẫng còn tệ hơn cả việc chưa từng nhặt được nó.
...Ừm, cứ mặc định như vậy đi.
Trong lúc Hikigaya đang suy tính, trên màn hình lại hiện ra danh sách mười hạng mục mà lớp D đã đăng ký.
“Trước hết, mời các em chọn ra năm hạng mục, sau đó nhấn nút xác nhận. Hãy chú ý đồng hồ đếm ngược.”
Nói là vậy, nhưng cả hai phe đều chẳng tốn mấy thời gian.
Các hạng mục chủ lực của lớp D vốn đã được Hikigaya sắp đặt cả, nên cậu gần như chẳng hề do dự... à không, cũng có một thoáng chần chừ.
[Bóng rổ][Cung đạo][Kiểm tra Tiếng Anh][Cờ Shogi][Bơi lội nữ]
Đây là năm lựa chọn ban đầu.
Thế nhưng, dựa vào tin tình báo của Miyake hôm đó, Hikigaya sau một hồi đắn đo đã quyết định gạch tên Cung đạo, một bộ môn dù khá kén người chơi nhưng lại có xác suất thắng rất cao.
Dù thực sự rất đáng tiếc, nhưng nếu đến cả người trong cuộc cũng không có lấy một tia tự tin, thì việc ép uổng cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, Miyake vẫn có thể hữu dụng ở các hạng mục khác, nên cũng không hẳn là một sự lãng phí.
Tiếp đến là vấn đề Cờ Shogi.
Cho đến giờ phút này, Hikigaya vẫn không thể dám chắc liệu lớp A có đang che giấu một kỳ thủ nào đó hay không.
Ừm, người đang được nhắc đến chính là Kanzaki.
Sau cuộc trao đổi với Miyake, cậu đã đặc biệt tra cứu trên mạng và quả nhiên tìm thấy một tập đoàn khổng lồ mang tên Kanzaki Heavy Industries. Bức ảnh vị chủ tịch trên trang chủ của họ trông không khác gì phiên bản trưởng thành của Kanzaki, đến mức chẳng cần xét nghiệm ADN cũng có thể khẳng định là hai cha con.
Những đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có như vậy thường tinh thông đủ cả cầm kỳ thư họa... y hệt như tiểu thư Haruno vậy.
Nếu Hikigaya được trực tiếp ra sân, cậu vẫn sẵn lòng chơi một ván cược sinh tử. Nhưng giờ đây, cậu chỉ là một gã tư lệnh ngồi sau màn hình, quyền can thiệp vào trận đấu vô cùng hạn hẹp.
Dù cho Horikita có nói rằng mình đã cấp tốc ôn luyện Cờ Shogi...
Thôi bỏ đi, đặt cược vào một ván bài mơ hồ như vậy thì đúng là đồ ngốc.
Rốt cuộc, năm hạng mục cuối cùng được chốt hạ là: [Bóng rổ][Năng lực đánh máy][Kiểm tra Tiếng Anh][Kiểm tra Quốc ngữ][Bơi lội nữ].
Năng lực đánh máy là sở trường của Sotomura Hideo. Cậu ta từng dính líu đến vụ chụp lén hồi hè, nói chính xác hơn là kẻ cung cấp trang thiết bị.
Có lẽ với tâm lý lập công chuộc tội, Sotomura, người thường ngày vốn im hơi lặng tiếng, lần này lại chủ động xin được ra trận.
Dù vậy, Hikigaya ban đầu vẫn có chút phân vân. Chủ yếu là vì cái hạng mục "năng lực đánh máy" này... nó cho người ta một cảm giác khá là vi diệu.
Trừ khi là chỗ bạn bè cực kỳ thân thiết, bằng không chẳng ai rảnh rỗi đi tìm hiểu thông tin về kỹ năng này của đối phương cả. Bởi vì chuyện này vốn dĩ chẳng có giá trị để mà dò la. Huống hồ, trong thời đại này, mọi người đều liên lạc qua các ứng dụng trên điện thoại, nên cũng khó mà quan sát được tốc độ gõ phím của ai đó.
Nói tóm lại, thông tin của đối phương về mảng này hoàn toàn là một tờ giấy trắng.
Mặc dù Sotomura đã trình diễn tốc độ gõ phím của mình cho Horikita xem, và nó quả thực nhanh như gió, không hổ danh một otaku chính hiệu quanh năm bám trụ trên 2ch. Nhưng kỹ năng này vốn chẳng có rào cản gì ghê gớm, gần như ai cũng biết. Muốn luyện tập ư? Cứ việc đóng cửa trong phòng mình là xong.
Hikigaya không muốn đặt cược vào một thứ không chắc chắn như vậy... nhưng so với trình độ Cờ Shogi của Horikita, thà tin vào kỹ năng gõ phím của Sotomura còn hơn.
Nói cho gọn, coi như ngựa chết thành ngựa sống mà chữa vậy.
Ngay khoảnh khắc nút xác nhận được nhấn, màn hình khổng lồ giữa phòng đã hiển thị các hạng mục mà hai lớp lựa chọn.
Lựa chọn của lớp A là: [Cờ vây][Kiểm tra Tiếng Anh][Kiểm tra Toán][Bóng né][Chạy 100 mét].
...Thú thật thì, cũng không quá tệ.
Loại trừ Cờ vây, kiểm tra Toán và bóng né, Hikigaya tin rằng lớp D vẫn có cửa thắng ở hai hạng mục còn lại.
Môn Tiếng Anh trông có vẻ trùng lặp, nhưng do quy tắc thi đấu khác nhau, thực chất chúng là hai hạng mục hoàn toàn riêng biệt.
Một tin vui nữa là, có vẻ như lớp A đã sa bẫy thành công. Họ tin rằng Ayanokouji là một cao thủ Cờ vua, nên đã tránh né hạng mục hóc búa này.
Dĩ nhiên, Ayanokouji đúng là cao thủ thật. Chỉ tiếc là cậu ta đã bị nhà trường "gank" mất rồi.
“Tiếp theo, hệ thống sẽ bốc thăm ngẫu nhiên bảy hạng mục. Mời các em chú ý theo dõi trên màn hình trung tâm.”
Dứt lời Mashima-sensei, màn hình khổng lồ liền chuyển sang hiệu ứng 3D, với dòng chữ “Đang bốc thăm” nổi bật.
...Không phải chứ, có cần phải làm màu đến thế không?
Hikigaya biết thừa nhiều ứng dụng hay dùng cái vòng tròn xoay tít lúc đang tải để trấn an người dùng. Thực chất, nó chỉ là một liệu pháp tâm lý để giảm bớt sự sốt ruột khi chờ đợi, chứ chẳng mang ý nghĩa thực tiễn nào.
Đúng là hết nói nổi, một kỳ thi của trường mà cũng bày đặt màu mè hoa lá cành.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, màn hình lại thay đổi.
Hạng mục đầu tiên được bốc thăm là——
[Bóng rổ]Số người yêu cầu: 3 người. Thời gian: 20 phút (nghỉ giữa hiệp sau 10 phút).
Quy tắc: Dựa trên luật thi đấu bóng rổ tiêu chuẩn, giới hạn trong nửa sân đấu.
Tư lệnh: Có quyền thay một thành viên đang thi đấu vào bất kỳ thời điểm nào.
Bốc trúng ngay hạng mục của lớp D, đây quả là một sự may mắn không tưởng. Các bạn học đang nín thở chờ lệnh trong lớp chắc chắn sẽ vỡ òa trong sung sướng, bởi đây là hạng mục mà họ nắm chắc phần thắng trong tay.
Chỉ cần tung át chủ bài Sudou ra sân, mọi sự hồi hộp sẽ tan biến.
Tuy nhiên, dù Hikigaya cũng thấy mình may mắn, nhưng mối bận tâm của cậu không nằm ở việc chắc thắng một trận bóng rổ. Mà là, hạng mục này sẽ tạo ra một áp lực khủng khiếp đến nhường nào lên lớp A, hay nói chính xác hơn, lên Ichinose.
Không hề khoa trương, nó có thể định đoạt thắng bại của cả kỳ thi.
Vừa mường tượng những nước cờ mà Ichinose có thể đi, Hikigaya vừa rê chuột kéo ảnh các tuyển thủ đã chọn vào ô thi đấu. Ba cái tên đó là Makita Susumu, Miyake AKitou và Hondou Ryoutarou.
Theo lời Sudou, Makita là một tay nghiện bóng rổ, chỉ cần được mài giũa thêm, kỹ thuật của cậu ta hoàn toàn đủ sức gánh đội, có thể xem là át chủ bài của cả team. Trong khi đó, Miyake, nhờ quá trình khổ luyện Cung đạo, cũng sở hữu một nền tảng thể lực đáng nể và không hề xa lạ với trái bóng cam. Chỉ có Hondou là được chọn cho đủ mâm.
Chọn xong, Hikigaya rảnh rỗi đưa mắt quan sát hai vị giáo viên chủ nhiệm. Mashima-sensei vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như tạc tượng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Ngược lại, Sakagami-sensei lại thoáng chút bối rối.
E rằng ông ta đang thắc mắc tại sao Sudou, con át chủ bài mà ai cũng nghĩ sẽ ra sân, lại vắng mặt.
Lý do thì cũng đơn giản thôi. Đối với lớp A, bóng rổ hẳn là một bài toán nan giải. Nếu phải đối đầu trực diện với đội quân của lớp D do Sudou cầm trịch, xác suất chiến thắng của họ gần như bằng không.
Nếu đã vậy, rất có thể lớp A sẽ chọn phương án buông xuôi, cử bừa vài người ra sân cho có lệ. Điều đó đồng nghĩa với việc lớp D đã lãng phí đi quân bài chiến lược mạnh nhất của mình là Sudou.
Nhưng ngược lại, không ai dám chắc lớp A sẽ thật sự giương cờ trắng.
Vì thế, Hikigaya đã quyết định tung ra đội hình hai, để họ ra sân dò đường trước. Dù vậy, đó cũng là những lựa chọn tốt nhất sau khi đã đãi cát tìm vàng trong một lớp D vốn thiếu thốn nhân tài.
Cũng may là cậu đã đề xuất đổi luật thành 3 đấu 3 nửa sân. Nếu là 5 đấu 5, có lẽ cậu đã phải tất tay, tức là buộc phải để Sudou ra trận. Không như bây giờ, vẫn còn đủ thong dong để quan sát động tĩnh của đối thủ.
Về phía Ichinose, cô đã cử ra ba chàng trai với thể hình lý tưởng, nhìn qua là biết dân sành thể thao. Đội hình này rõ ràng cho thấy khát khao chiến thắng.
Dù biết tỏng Sudou rất có thể sẽ tham gia, lớp A dường như vẫn không hề có ý định bỏ cuộc. Chỉ có điều, hai con át chủ bài là Shibata và Kanzaki vẫn chưa lộ diện. Xem ra Ichinose cũng chưa muốn lật bài ngửa quá sớm.
Bên kia màn hình khổng lồ, các tuyển thủ được chọn đang khẩn trương chuẩn bị. Chẳng bao lâu sau, tiếng còi khai cuộc vang lên, trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu.
Trong thời gian này, vai trò của tư lệnh rất hạn chế, chỉ có thể thay một tuyển thủ tùy theo diễn biến trận đấu. Nghe thì đơn giản, nhưng một quyết định thay người đúng lúc có thể xoay chuyển cả cục diện.
Bây giờ... chỉ còn chờ xem ai là người đủ bản lĩnh để giữ được cái đầu lạnh.
Đáng tiếc thay, vẻ ung dung tự tại đầy bí ẩn của Hikigaya đã vỡ tan tành chỉ sau vài phút. Kỹ thuật của ba chàng trai lớp A không quá xuất chúng, nhưng khả năng phối hợp của họ lại vô cùng ăn ý, liên tục dồn ép lớp D.
Makita và Miyake vẫn nỗ lực tìm kiếm cơ hội ghi điểm, màn trình diễn của họ có thể xem là tròn vai, không có gì đáng chê. Vấn đề nằm ở gã Hondou... cậu ta đúng nghĩa là một gánh nặng.
Kết quả, khi hiệp một kết thúc, tỉ số là 18-14, nghiêng về lớp A. Dù khoảng cách 4 điểm không phải là không thể san lấp, nhưng cứ cái đà này, sẽ chẳng có phép màu nào xảy ra cả.
...Haiz, giá mà phe ta đang dẫn trước thì tuyệt.
Hikigaya thầm thở dài. Khi đó, cậu đã nắm trọn thế chủ động, có thể ung dung điều chỉnh chiến thuật dựa trên phản ứng của Ichinose.
Mà thôi... bây giờ cũng chưa phải là hết cách.
Sau bốn phút giải lao, trận đấu trở lại. Lớp D quyết định thay người, Hondou được rút ra nghỉ.
“Ể?”
Thấy tuyển thủ mới vào sân, Ichinose bất giác buột miệng một tiếng ngạc nhiên khe khẽ. Các giáo viên cũng nhìn màn hình với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Bởi người vào sân không phải là Sudou như họ vẫn mường tượng, mà là Hirata.
Nhưng thực tế đã chứng minh, đây là một nước cờ cao tay. Thứ lớp D đang thiếu không phải kỹ thuật cá nhân, mà là sự gắn kết đồng đội, và đó lại chính là sở trường của Hirata.
Vốn là át chủ bài của câu lạc bộ bóng đá, lại được các nam sinh trong lớp nể trọng, Hirata chỉ mất chưa đầy ba phút để vực dậy cả đội và san bằng tỉ số.
Cứ theo khí thế này, việc lội ngược dòng chỉ là vấn đề thời gian.
Giờ đây, áp lực đã đè nặng lên vai lớp A, và đó chính là mục đích sâu xa của Hikigaya. Nếu người ra sân là Sudou, rất có thể Ichinose sẽ chọn buông bỏ để bảo toàn lực lượng. Nhưng người xuất hiện lại là Hirata, đồng nghĩa với việc lớp A vẫn còn hy vọng chiến thắng.
Với một điều kiện: họ phải tung ra Shibata, con át chủ bài thể thao của lớp.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là "hy vọng" mà thôi. Shibata không phải thành viên câu lạc bộ bóng rổ. Kỹ thuật của cậu ta có lẽ không tồi, nhưng cũng khó mà đạt đến trình độ thượng thừa. Nếu tung Shibata vào sân mà vẫn thua, lại còn ảnh hưởng đến các trận sau, thì đúng là một ván cược mất cả chì lẫn chài.
Một tình thế tiến thoái lưỡng nan đang bày ra trước mắt Ichinose. Cược, hay không cược?
Trong chớp mắt, ba phút nữa trôi qua, tỉ số lúc này là 22-24. Đúng như kịch bản, lớp D đã bắt đầu lội ngược dòng. Dù các học sinh lớp A đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng trước một tập thể được dẫn dắt bởi Hirata, khoảng cách điểm số vẫn không ngừng được nới rộng.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Ichinose vẫn chìm trong do dự, không đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Chỉ còn bốn phút... thay người bây giờ cũng chẳng thay đổi được gì.
Nghĩ vậy, Hikigaya không còn bận tâm đến trận đấu nữa, ánh mắt cậu trở nên trống rỗng khi nhìn vào màn hình. Thú thật, cậu chỉ muốn hỏi xem có thể chơi một ván Spider Solitaire để giết thời gian không. Tiếc là vẻ mặt của Mashima-sensei nghiêm nghị quá, khiến cậu chẳng dám ho he.
Quả không ngoài dự đoán, cho đến khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, phía Ichinose vẫn án binh bất động.
Tỉ số chung cuộc: 26-31. Dưới sự đạo diễn của Hirata, lớp D đã có một chiến thắng mở màn đầy ngoạn mục.
Về phía lớp A, dù thất bại, nhưng quyết định bảo toàn lực lượng của Ichinose cũng không thể xem là sai lầm.
Chỉ là... nếu là Hikigaya, cậu chắc chắn sẽ tất tay.
Dù sao đây mới chỉ là trận đầu, không cần phải quá thận trọng như vậy. Thực tế, việc tung Hirata ra sân cũng là một ván cược của chính cậu. Nếu Shibata thực sự vào sân, kết quả cuối cùng vẫn là một ẩn số, cùng lắm chỉ là năm ăn năm thua.
Dẫu vậy, ván cược này vẫn hoàn toàn xứng đáng. Kể cả có phải hy sinh Hirata, một quân bài chiến lược vô giá, cũng không hề tiếc.
Tuy Hirata là một lá bài vạn năng có thể đảm nhiệm hầu hết các bộ môn, nhưng Sudou lại là một con át chủ bài đỉnh cao trong lĩnh vực thể thao. Trong mắt Hikigaya, giá trị của Sudou ở kỳ thi này còn lớn hơn nhiều.
Kết quả, cậu đã thắng cược. Nhưng suy cho cùng, đó chỉ là kết quả luận, chẳng thể nói lên được điều gì.
Không một giây nghỉ ngơi, màn hình lại bắt đầu bốc thăm cho trận đấu thứ hai:
[Chạy 100 mét]Số người yêu cầu: 2 người
Quy tắc: Dựa trên luật chạy 100 mét tiêu chuẩn
Tư lệnh: Có quyền chỉ định một trong số các học sinh chạy lại một lần nữa, lấy thành tích thời gian ngắn nhất làm kết quả cuối cùng.
Lần này lại bốc trúng hạng mục của lớp A.
Chậc... phiền phức rồi đây.
Vì trận bóng rổ đã không dụ được Shibata ra sân, nên lần này, lựa chọn của Ichinose gần như đã rõ như ban ngày.
Nói là vậy, nhưng Hikigaya cũng đang giấu con bài tẩy Sudou. Đúng là một dịp không thể tốt hơn để sử dụng.
Cậu không một chút do dự kéo ảnh của Sudou vào ô thi đấu, trong khi Ichinose chọn Shibata và một nam sinh khác.
Thật tình, một sự lãng phí tài nguyên không hề nhẹ. Dù hạng mục này là 2 đấu 2, nhưng thực chất nó chỉ là cuộc đua tốc độ cá nhân, yếu tố đồng đội gần như bằng không. Nói đơn giản, một khi đã có Shibata, người còn lại chỉ cần làm nền là đủ.
Thế nhưng, Ichinose lại chọn một nam sinh trông cũng không phải dạng tầm thường.
Lý do thì cũng đơn giản, thậm chí có phần ngớ ngẩn. Chủ yếu là vì cô bạn này quá đỗi lương thiện.
Phải biết rằng, tuyển thủ làm nền tuy không mang gánh nặng thắng thua, nhưng lại phải thi đấu dưới sự chứng kiến của cả hai lớp. Cứ tưởng tượng mà xem, Sudou và Shibata phóng đi như hai quả tên lửa, trong khi một người yếu thể thao... ví dụ như Sakura chẳng hạn, có lẽ đến lúc họ về đích thì cô ấy vẫn còn lẹt đẹt ở nửa đường.
Đó sẽ là một cảnh tượng ê chề đến nhường nào. Một người tinh tế như Ichinose không thể không nghĩ đến điều này. Để bảo vệ lòng tự trọng của bạn học, cô ấy không thể chọn bừa một người.
May cho họ là lớp A nhân tài như lá mùa thu, lãng phí một hai quân bài cũng chẳng thấm vào đâu. Nhưng lớp D thì lại giật gấu vá vai, nên Hikigaya cũng không thể tùy hứng, đành phải cử ra——
“Này! Có nhầm không đấy!”
Đành phải cử Shinohara ra trận.
“T-Tại sao lại là tôi! Tôi chạy có nhanh đâu! Đừng có giỡn mặt!”
Shinohara gào thét vào camera, vẻ mặt bất mãn hiện rõ mồn một.
Hết cách rồi, Sakura ít nhất còn có cái đầu, vẫn hữu dụng cho các môn khác. Trong tình thế vạn bất đắc dĩ, Hikigaya đành nhắm mắt chọn bừa Shinohara... là chọn bừa thật trăm phần trăm đấy.
Không lâu sau, bốn tuyển thủ đã sẵn sàng trên vạch xuất phát. Sudou và Shibata đều hừng hực khí thế, tạo nên một sự đối lập không thể rõ rệt hơn với vẻ mặt chán chường của Shinohara.
Pằng——!
Sau tiếng súng lệnh, ba bóng người lao đi như tên bắn. Vâng, đừng hỏi tại sao chỉ có ba.
Sudou và Shibata gần như xuất phát cùng lúc, nhưng Sudou vẫn nhỉnh hơn một bậc và chiếm thế thượng phong. Shibata ở phía sau dốc hết sức bình sinh để bám đuổi, nhưng khoảng cách vẫn không thể thu hẹp.
Kết quả, cậu chỉ có thể bất lực nhìn Sudou cán đích đầu tiên.
Công bằng mà nói, chênh lệch tốc độ giữa hai người là không đáng kể, nhưng cũng như ở đại hội thể thao, Shibata vẫn thiếu một chút "lửa". Dù vậy, khoảng cách cũng chỉ là không phẩy mấy giây.
Nếu chạy lại lần nữa, kết quả vẫn chưa ngã ngũ. Và quyền can thiệp của tư lệnh do lớp A đề xuất, có lẽ được tạo ra chính là vì thế.
Vì vậy, Shibata không hề nản chí. Cậu vẫn nhìn Sudou với ánh mắt rực lửa, siết chặt nắm đấm rồi quay lại vạch xuất phát, sẵn sàng cho một cuộc tái đấu. Sudou cũng không hề tự mãn, cậu cũng bình tĩnh bước về vị trí.
Cả hai đều đinh ninh rằng tư lệnh sẽ chọn mình.
Thế nhưng, đúng lúc này, trọng tài lại cất lên một thông báo không thể tin nổi.
“Vòng hai, lớp A chọn Shibata Satsuki, lớp D chọn Shinohara Satsuki. Mời hai tuyển thủ vào vị trí.”
“...Hảảảảả?!”
Nhìn Shinohara đang gào lên lần thứ hai trên màn hình, Hikigaya không khỏi cảm thấy mình đúng là có chút... khốn nạn.
Nhưng đây cũng là hạ sách cuối cùng. Theo ghi chép của Horikita, thành tích lần này của Sudou đã là kỷ lục cá nhân của cậu ta trong hai tuần qua. Dù cho cậu ta có chạy lại, cũng khó lòng phá vỡ được thành tích đó.
Vậy thì, thà để Shinohara ra làm "vật tế thần" còn hơn.
Như vậy thì... Shibata-kun tốt bụng, khi đối mặt với một cô gái kém thể thao, biết đâu lại dao động tâm lý mà thi đấu dưới sức. Tệ nhất thì cũng không thể để cậu ta bừng bừng ý chí chiến đấu được. Cái cách mà cậu ta nhìn Sudou rõ ràng là đang coi đối phương là đại kình địch, cứ như một con gián bất tử vậy.
Thế nên, sự sắp xếp này chỉ đơn thuần là tuân theo nguyên tắc không bao giờ được buff tinh thần cho đối thủ.
Thực tâm tôi không hề nhắm vào ai cả, thật đấy!
Kết quả, mọi chuyện diễn ra y hệt như kịch bản của Hikigaya. Shibata ngơ ngác nhìn Shinohara đang đứng cạnh mình với vẻ mặt đằng đằng sát khí, làm sao cũng không thể dấy lên được tinh thần quyết đấu, cuối cùng lại chạy còn chậm hơn cả lần đầu.
Cứ thế, lớp D nhẹ nhàng bỏ túi thêm một chiến thắng.
Chỉ là cái chiến thắng này... nhìn Shinohara vẫn còn đang bốc hỏa trên màn hình, Hikigaya đột nhiên không muốn quay về lớp nữa.
Nhân tiện, thi xong là được giải tán tại chỗ luôn đúng không?
Chắc chắn là được mà!