Kỳ thi đặc biệt cuối cùng của khối năm nhất đã đến hồi kết, trong đó kết quả giữa lớp A và lớp D đã dấy lên một làn sóng thảo luận sôi nổi trong toàn khối, thậm chí lan ra cả trường.
Nếu chỉ đơn thuần là lớp D thắng lớp A thì cũng chẳng có gì to tát. Dù đây đúng là một sự kiện hiếm gặp, nhưng trong quá khứ không phải là chưa từng xảy ra.
Thế nhưng một chiến thắng tuyệt đối 7-0 như lần này thì không còn có thể dùng hai từ "chấn động" để miêu tả nữa rồi.
Ngoài chuyện này ra, cuộc đối đầu giữa lớp B và lớp C cũng luôn thu hút sự quan tâm.
Dù kết quả đã ngã ngũ, nhưng vì lớp B đã đệ đơn khiếu nại lên nhà trường nên việc tổng kết vẫn chưa được chính thức tiến hành, điểm số của các lớp cũng tạm thời giữ nguyên.
Có điều, một khi mọi chuyện đã được định đoạt, thứ hạng các lớp rất có thể sẽ có một sự thay đổi long trời lở đất.
Chính vì lẽ đó, cả học sinh lớp B lẫn lớp C đều dốc hết sức mình, điên cuồng thu thập những bằng chứng có lợi cho lớp, với hy vọng có thể chiếm thế thượng phong trong buổi thẩm nghị sắp diễn ra.
Tuy nhiên, phần lớn mọi người đều không hay biết rằng, từ trước cả khi kỳ thi bắt đầu, một người đàn ông đã ra tay hành động.
“Này, cậu đến chậm quá đấy.”
“Còn không phải tại cậu chọn chỗ hẻo lánh quá sao, lại còn là nhà vệ sinh nữa chứ.”
Vào giờ nghỉ trưa, nhận lời mời của Ryuuen, Nagumo một mình đi đến phòng vệ sinh dành riêng cho giáo viên ở tòa nhà học tập đặc biệt.
“Mà hẹn gặp ở đây cũng hợp với cái danh bất lương của cậu phết nhỉ?”
“Ha, anh thì tốt đẹp gì cho cam.” Ryuuen cười khẩy đáp trả, “Dù là hội trưởng hội học sinh, tự tiện vào đây mà không được phép cũng tính là vi phạm nội quy rồi đấy.”
“Tôi chỉ cân nhắc giữa lợi và hại thôi.”
Bị giáo viên bắt gặp ở đây thì cùng lắm cũng chỉ bị giáo huấn một trận, nhưng nếu để học sinh khác nghe được nội dung cuộc nói chuyện sắp tới, tùy tình hình mà mọi chuyện có thể sẽ rất khó giải quyết.
Huống hồ trong thời điểm nhạy cảm này, chỉ cần bị bắt gặp hai người gặp mặt thôi cũng đủ dấy lên đủ mọi lời đồn đoán rồi.
Sau khi cân nhắc tất cả những điều trên, gã mới đặc biệt chọn một nơi vắng vẻ thế này.
“Với lại, hậu bối hiếm hoi lắm mới có chuyện nhờ vả, tôi cũng nên nể mặt một chút chứ nhỉ?”
Nagumo vừa nói vừa mỉm cười, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Ryuuen.
Đối phương đáp trả không kém phần gay gắt: “Thế thì cảm kích anh bạn senpai đây đã không quản ngại rủi ro ghé qua... Mà hàn huyên đến đây là đủ rồi chứ, hay cậu còn muốn tiếp tục?”
Dù đối phương là senpai, Ryuuen vẫn không chút nể nang mà tỏ rõ thái độ thiếu kiên nhẫn.
“Đừng vội thế chứ.” Nagumo vừa nói, vừa như thể đang cố tình câu giờ: “Ryuuen này, từ trước tôi đã thấy cậu là một học sinh đặc biệt rồi, chỉ tiếc là không có dịp nào giao lưu. Lần này hiếm lắm mới có cơ hội trò chuyện, nhưng trước hết, hình như tôi vẫn chưa chúc mừng cậu đã đánh bại lớp B trong kỳ thi vừa rồi nhỉ?”
“Hừ, anh thật sự có ý chúc mừng tôi sao?”
“Hehe, dù chỉ thắng một trận thì cũng là chiến thắng mà, có cần phải so đo với các lớp khác đâu.”
Tuy miệng lưỡi Nagumo ngọt ngào, nhưng ý tứ mỉa mai trong lời nói thì không thể rõ ràng hơn.
Nhưng Ryuuen không dễ bị những lời khiêu khích cỏn con này chọc giận.
“Phải, như anh nói đấy, thắng là thắng.”
“Cũng mặt dày nói ra được câu đấy nhỉ?”
“Dù quá trình có thế nào, tôi cũng đã cắn cho Sakayanagi một miếng đau điếng rồi.”
“Chà, cũng phải.”
Nagumo dĩ nhiên biết Ryuuen đã giở trò gì, nói đúng hơn là bất cứ ai có não cũng có thể đoán ra.
Nhưng trái ngược với lẽ thường, gã chẳng những không ghét những kẻ ti tiện như vậy, mà còn cực kỳ tán thưởng phong cách bất chấp thủ đoạn để giành chiến thắng.
Nếu không, gã đã chẳng đồng ý đến cuộc hẹn này.
“Thế nên đừng vòng vo nữa.” Ryuuen đi thẳng vào vấn đề: “Trong buổi thẩm nghị sắp tới giữa lớp tôi và lớp B, tôi hy vọng anh, với tư cách là hội trưởng hội học sinh, có thể làm gì đó.”
“Này này, cậu coi hội trưởng hội học sinh là cái gì thế?”
“Định nói mình là hiện thân của công lý à? Chậc, đừng có giả tạo trước mặt tôi nữa.”
Vẻ mặt Ryuuen như sắp nôn tới nơi, dù sao thì danh tiếng của Nagumo hiện giờ cũng đã thối nát lắm rồi. Xét trên một phương diện nào đó, còn tệ hơn cả gã.
Đặc biệt là trong khối năm nhất, chẳng còn ai dám công khai kết thân với Nagumo, dù chỉ nói một lời tốt đẹp cũng sẽ bị coi là đồng bọn của tra nam.
“Bị cái gã mắt cá chết kia làm cho thân bại danh liệt rồi, giờ còn giả bộ chính nhân quân tử không thấy muộn quá à?”
“...Hừ, cậu nghĩ mấy trò mèo đó có thể ảnh hưởng đến tôi thật sao?”
Nagumo cười lạnh, cố tỏ ra mình không hề bận tâm.
Chỉ có điều, giọng nói đã ít nhiều nhuốm màu cảm xúc.
“Với lại, chẳng phải chính cậu cũng hiểu quá rõ điều này nên mới tìm đến nhờ tôi sao.”
“Không phải nhờ vả, là giao dịch.” Ryuuen nhấn mạnh. “Năm triệu, không mặc cả. Anh giúp tôi dẹp yên vụ này.”
“Tôi đã nói rồi, hội trưởng hội học sinh không phải là đấng toàn năng.”
“Không cần anh xử cho chúng tôi thắng. Cứ tìm cách trì hoãn vụ này càng lâu càng tốt là được.”
Tư duy của Ryuuen vô cùng mạch lạc. Với những chuyện như ngộ độc thực phẩm, thời gian càng kéo dài, việc thu thập bằng chứng càng trở nên khó khăn.
Huống hồ, tình trạng của mấy người lớp B cũng không đến mức phải nhập viện, cùng lắm chỉ là chạy vào nhà vệ sinh nhiều lần hơn chút thôi.
Trong tình huống này, nhà trường sẽ không quá xem trọng, thậm chí có thể gây áp lực ngược lại, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Hầu hết các cơ sở giáo dục ở Nhật Bản đều có chung một kiểu làm việc như vậy.
“Đừng nói với tôi hội trưởng hội học sinh như anh đến việc này cũng không làm được. Nếu không thì hai bản kiểm điểm của Ayanokouji đúng là oan uổng quá rồi.”
Ryuuen liên tục gây áp lực lên Nagumo, đồng thời lôi cả Ayanokouji vào câu chuyện.
Bản kiểm điểm đầu tiên đúng là do Nagumo chủ trì, nhưng phần lớn là do Hikigaya dí đầu Ayanokouji xuống, bắt cậu ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà viết.
Bản thứ hai thì càng do một tay Hikigaya đạo diễn.
Lời này chẳng khác nào nói rằng, nếu không có Hikigaya chống lưng, Nagumo căn bản chẳng làm gì được Ayanokouji.
Và trong mắt Ryuuen, sự thật đúng là như vậy.
Trong kỳ dã ngoại ở trường trong rừng, Nagumo đã bị Ayanokouji xoay như chong chóng.
Không chỉ người được cử đi theo dõi bị lợi dụng ngược, cuối cùng chính bản thân gã cũng bị vạ lây, trở thành trò cười cho cả trường.
“Được rồi, về lý thuyết thì tôi làm được.”
Sau một hồi trầm ngâm, Nagumo cuối cùng cũng tỏ vẻ khó xử mà đồng ý.
Thực tế thì cũng chẳng có gì khó khăn. Vụ ẩu đả của Sudou trước đây cũng đã bị trì hoãn rất lâu, tổng cộng gần một tuần.
Lần này tình hình còn phức tạp hơn, có thể viện ra vô số lý do.
“Nhưng nói trước, nếu lớp B có thể đưa ra bằng chứng xác thực, ví dụ như họ đã giữ lại phần đồ ăn thức uống còn lại, thì đến tôi cũng bó tay đấy nhé.”
“Cậu đang nói nhảm gì vậy?” Ryuuen ngớ người hỏi lại. “Kể cả đám đó có thật sự mang ra được, rồi xét nghiệm có thuốc xổ thì đã sao? Họ chứng minh kiểu gì đó không phải là do về sau mới bỏ vào? Chuyện đơn giản thế mà cũng không nghĩ ra à?”
“...Cậu nói phải.”
Nagumo ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang tự chửi mình sao lại ngớ ngẩn thế không biết.
Như lời Ryuuen, trừ phi phát hiện đồ ăn có vấn đề ngay tại trận và chất vấn bên quản lý, còn không thì việc đưa ra bằng chứng sau đó hoàn toàn vô giá trị.
“Nếu không còn vấn đề gì, vậy chúng ta chốt nhé?” Ryuuen muốn giải quyết dứt điểm chuyện này.
“Ừm... năm triệu?”
“Phải, năm triệu.”
“Tôi không hỏi tiền đó ở đâu ra, nhưng đây chắc hẳn là một gánh nặng không nhỏ đối với cậu, phải không?”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Ryuuen tỏ ra hơi bực bội, gã cảm thấy Nagumo đang có ý đồ khác.
E rằng tên khốn này định nhân cơ hội ép giá.
Năm triệu này là do Ryuuen vắt kiệt từ khoản thu nhập qua hợp đồng với lớp B và trưng thu thêm của bạn học mới có được. Dù có thể xoay sở thêm, nhưng đó là phương án cuối cùng.
“Đừng hiểu lầm, tôi rất hài lòng với con số này.” Nagumo mỉm cười. “Tôi chỉ có một đề nghị hay hơn thôi. Bắt đầu từ tháng sau cho đến khi tôi tốt nghiệp, tức là mười hai tháng, mỗi người trong lớp cậu nộp cho tôi 30 nghìn điểm. Như vậy gánh nặng cá nhân của cậu sẽ nhẹ đi rất nhiều, đúng chứ?”
Nghe đến đây, Ryuuen sững người.
Rồi gã sa sầm mặt, gằn giọng: “Tên khốn nhà anh đang đùa tôi đấy à?”
Lớp C vừa mới khó khăn thoát khỏi bản hợp đồng nợ nần, sao có thể tự mình tròng thêm gông vào cổ.
“Hehe, tôi lại thấy đây là một đề nghị không tồi.”
Đối mặt với ánh mắt tóe lửa của Ryuuen, Nagumo chỉ thản nhiên cười.
“Tuy về lâu dài các cậu sẽ phải trả nhiều hơn, nhưng so với kiểu mua bán một lần, cậu không thấy rằng việc này sẽ giúp chúng ta tạo dựng một mối liên kết bền chặt hơn sao?”
“...Nói cụ thể xem.”
“Là cậu và tôi, hay nói đúng hơn, là lớp 1-C và toàn bộ khối năm hai sẽ thành lập liên minh.”
Một lời đề nghị có phần hoang đường được thốt ra từ miệng Nagumo, nhưng ga hoàn toàn tự tin có thể thuyết phục được gã đàn ông trước mặt.
“Thế nào, Ryuuen? Đây không phải là một món hời với cậu sao?”
“Nói thì hay lắm, liên minh cái nỗi gì.” Ryuuen bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh miệt. “Chẳng phải là làm tay sai cho anh, rồi còn phải nộp tô cống nạp nữa à? Giờ đang là ban ngày, muốn nói mớ thì đợi đến tối đi.”
“Không, tôi thích gọi đây là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau hơn.”
Nagumo nghiêm túc chỉnh lại, cả giọng điệu và vẻ mặt đều trông như thật.
“Lấy ví dụ như lần này, cậu không thấy việc có một hội trưởng hội học sinh đứng về phía mình là một điều rất tiện lợi sao?”
“Thế cũng không có nghĩa là cậu đáng giá đó.”
“Nhưng một khi có chuyện xảy ra thì khó nói lắm đấy. Hơn nữa... tôi dám chắc nếu cậu thực sự muốn lên lớp A, những va chạm với các lớp khác sau này sẽ không hề ít đâu.”
Đây không hẳn là phỏng đoán của Nagumo, mà là một kết luận được phân tích logic.
Dựa trên biểu hiện suốt một năm qua, thực lực tổng hợp của lớp C rõ ràng thua kém các lớp khác, có thể nói hoàn toàn là nhờ vào một mình người lãnh đạo Ryuuen gồng gánh.
Khi chất lượng quân đội không đủ, chỉ có thể dùng mưu lược để bù đắp.
Nhưng lấy yếu thắng mạnh chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Muốn chiến thắng, phần lớn thời gian đều phải dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu. Đó là điều không thể tránh khỏi.
Ryuuen không phải là một kẻ ngây thơ, vì thế Nagumo tin rằng gã sẽ chấp nhận cành ô liu này.
Đúng như dự đoán, đối phương chỉ do dự một lát rồi lên tiếng hỏi: “Anh lấy gì để đảm bảo sẽ thực hiện lời hứa? Chẳng lẽ lại ký hợp đồng?”
Việc cống nạp có thể được ràng buộc bằng hợp đồng, nhưng lời hứa của Nagumo về việc dùng quyền lực hội trưởng để tạo điều kiện thuận lợi thì không thể nào ghi vào giấy trắng mực đen.
Nói cách khác, đây là một điều khoản cực kỳ bất lợi cho Ryuuen. Nếu không có giải pháp, gã tuyệt đối sẽ không ký.
Thế nhưng, câu trả lời của Nagumo lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
“Cần gì hợp đồng chứ. Cậu cứ phụ trách thu điểm cá nhân của bạn học hàng tháng rồi giao cho tôi, gặp chuyện gì thì tôi đứng ra giải quyết. Thế là được rồi, không phải sao?”
“Thế nên tôi mới hỏi cậu lấy gì để đảm bảo.”
“Tôi giúp cậu giải quyết êm đẹp vụ này chẳng phải là thành ý lớn nhất rồi sao?” Nagumo lắc đầu, phân tích giúp. “Cậu nghĩ mà xem, đáng lẽ cậu phải trả tôi năm triệu một cục, giờ đổi thành mỗi tháng đưa hơn một triệu. Nếu cậu thấy tôi không đáng tin, thì cứ việc dừng lại giữa chừng thôi.”
Thấy Ryuuen có vẻ do dự, Nagumo bồi thêm: “Tôi thật lòng muốn kết bạn với cậu nên mới đưa ra điều kiện này. Dù sao cậu cũng là đàn em của tôi, không thể nào lấy tiền của cậu không công được.”
“...Tôi thấy anh chỉ muốn lợi dụng tôi để đối phó với cái gã mắt cá chết kia thôi.” Ryuuen thẳng thừng vạch trần.
Nagumo cũng không phủ nhận, chỉ cười: “Cũng có ý định đó. Tình hình của Honami thì cậu biết rồi đấy, mấy học sinh năm nhất có năng lực khác thì tôi không quen, mà cứ có cảm giác bọn họ đều hơi sợ Hikigaya... Chỉ riêng cậu là không thể nào như thế, đúng chứ.”
“Hừ... mà nói đi cũng phải nói lại, tôi muốn hỏi ngược lại anh một câu, đến lúc đó anh không sợ tôi quỵt nợ à?”
Nghe câu này, Nagumo biết ngay là Ryuuen đã xuôi lòng.
Nếu không, gã đã chẳng hỏi vậy.
“Không sao, tôi tin cậu.”
“Hehe, không ngờ cậu cũng biết nói đùa đấy.”
“Không đâu, tôi tin vào đầu óc của cậu, chứ không phải nhân phẩm.”
Nagumo nghiêm túc sửa lại, rồi nhìn Ryuuen với nụ cười nửa miệng.
“Nếu cậu thực sự muốn lên lớp A, cậu chắc chắn không muốn biến hội trưởng hội học sinh thành kẻ thù của mình, đúng không?”
“...Anh tự tin đến thế à?”
“Đương nhiên. Cậu nói vậy, tôi xem như cậu đã đồng ý.”
Nói rồi, Nagumo đi trước một bước về phía cửa phòng vệ sinh.
Trước khi rời đi, gã còn ngoái đầu lại: “À phải rồi, cậu có muốn gia nhập hội học sinh không?”
“Đùa chắc, đừng làm tôi buồn nôn.”
Ryuuen thẳng thừng từ chối, nhưng đối phương vẫn chưa bỏ cuộc.
“Đừng từ chối vội thế.” Gã kiên nhẫn khuyên. “Cậu không phải là người không có năng lực. Đợi sau khi tôi tốt nghiệp, biết đâu cậu lại trở thành hội trưởng hội học sinh thì sao. Đến lúc đó... Tóm lại, nếu muốn tham gia thì cứ đến tìm tôi. Tôi sẽ giữ cho cậu một chân.”
Nói xong, Nagumo cứ thế rời đi mà không đợi câu trả lời.
Gã không lo Ryuuen sẽ từ chối. Gã đó là một kẻ đầy tham vọng, và sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc đua giành lấy ngai vàng lớp A cho đến khi hoàn toàn tuyệt vọng.
Chỉ cần mọi chuyện suôn sẻ, trong năm tới gã không chỉ có thêm một khoản thu nhập, mà còn thu nạp được một quân cờ đáng gờm ở khối năm nhất.
Dù thực lực của lớp C không ra gì, nhưng ưu điểm lớn nhất của họ là tuyệt đối nghe lời Ryuuen.
Lòng trung thành còn quan trọng hơn năng lực rất nhiều.
“Hikigaya... hehe, tôi sẽ từ từ chơi với cậu.”
Nghĩ đến cái vẻ mặt lờ đờ thiếu sức sống thường ngày của gã mắt cá chết đó, mà sau lưng lại dám đâm lén mình.
Nagumo vừa tức giận, lại vừa cảm thấy một sự phấn khích và mong đợi lạ thường.
Dù là Horikita Manabu hay Ayanokouji, thực lực của họ đều rất mạnh, nhưng tất cả đều chỉ bị động chống đỡ.
Chỉ riêng Hikigaya là kẻ sẽ chủ động tấn công.
Xem ra, những ngày tháng năm ba sắp tới cũng sẽ chẳng hề tẻ nhạt.
Ngay khi Nagumo định quay về lớp, gã đột nhiên chạm mặt giáo viên chủ nhiệm của mình.
“A, Nagumo, em đến đúng lúc lắm, có chuyện này thầy muốn nói với em.”
“Vâng ạ, có chuyện gì vậy thầy?”
Dù tính cách xấu xa chẳng kém gì Ryuuen, nhưng về mặt lễ nghi xã giao, Nagumo luôn giữ một thái độ hoàn hảo không chê vào đâu được.
Dù gì cũng là hội trưởng hội học sinh mà.
“Em còn nhớ chuyện em đã đánh Hikigaya trước đây không?”
Nói đến đây, giáo viên chủ nhiệm lớp 2-A nở một nụ cười khổ.
“Lúc đó cậu ta yêu cầu em xin lỗi, nhưng có vẻ em đã không làm gì cả. Giờ thì người ta đã kiện lên trường rồi.”
“Đó là vì em cho rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi ạ.” Nagumo vẫn giữ nụ cười trên môi. “Nếu cậu ta đã khởi kiện, vậy cũng tốt. Đôi bên chúng ta sẽ làm cho rõ trắng đen phải trái tại buổi thẩm nghị.”
Nếu là giải quyết riêng tư thì không nói làm gì, nhưng công khai xin lỗi trước toàn trường thì quả là vô lý.
Theo kinh nghiệm của Nagumo, gã tin rằng nhà trường sẽ không bao giờ ủng hộ một yêu cầu quá đáng như vậy, thế nên gã chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười của gã đã tắt ngấm.
“Rất tiếc, sẽ không có buổi thẩm nghị nào cả. Do em từ chối xin lỗi, sau khi thảo luận, các giáo viên đã nhất trí áp dụng hình thức kỷ luật đối với em.”
“...Thầy nói vậy là có ý gì ạ?”
Nagumo đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy thầy chủ nhiệm chậm rãi lắc đầu, nói rành rọt từng chữ: “Nói đơn giản là, em đã bị đình chỉ học.”