Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

151 1907

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

114 1421

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

155 1987

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

98 595

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

11 187

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 467: Tổng kết cuối năm

Sau khi tiễn Ayanokouji, chẳng bao lâu sau, cửa văn phòng hội học sinh lại một lần nữa bị gõ. Hikigaya nghênh đón vị khách thứ hai trong ngày.

“Chào buổi chiều, Hikigaya-kun.”

“Chào hỏi gì chứ… Cậu ngồi xuống trước đi.”

Người đến không ai khác chính là Sakayanagi đã có hẹn từ trước. Cô duyên dáng chống gậy, khoan thai bước đến trước mặt Hikigaya rồi ung dung ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Vẻ mặt cô vẫn thong dong tự tin như mọi khi, chẳng hề có dấu hiệu nào cho thấy bị ảnh hưởng bởi vụ việc gần đây.

Lúc này đã tan học được một lúc. Vốn dĩ Hikigaya còn định nhân cơ hội Ayanokouji và Sakayanagi đều ở đây để giải quyết dứt điểm chuyện này luôn.

Bởi lẽ chỉ cần đối diện với Ayanokouji, tính hiếu thắng của Sakayanagi sẽ càng bộc lộ rõ, khi đó việc thuyết phục cô sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tiếc là hai người lại không gặp nhau… Lẽ nào cô ta cố tình làm vậy?

Ngay lúc Hikigaya đang nghĩ cách mở lời, Sakayanagi đã lên tiếng trước: “Hikigaya-kun, cậu mời tôi qua đây mà đến một tách trà cũng không chuẩn bị sao? Đây đâu phải đạo tiếp khách.”

…Làm ơn đi, đây là văn phòng hội học sinh đấy!

Dù rất muốn đáp trả như vậy, nhưng lần này Hikigaya ở thế yếu hơn, đành phải giả vờ như không nghe thấy.

Cậu lờ đi sự chế giễu trong giọng nói của Sakayanagi, gật đầu rồi đứng dậy.

“Tôi biết rồi, nhưng ở đây chỉ có cà phê hòa tan thôi, được không?”

“Hì hì, sao hôm nay cậu ngoan ngoãn thế, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”

“Không sao, vừa hay tôi cũng đang khát.”

“Ừm, vậy phiền cậu nhé.”

Trong lúc Hikigaya đi pha cà phê, Sakayanagi lơ đãng liếc qua chồng tài liệu trên bàn, nét mặt thoáng vẻ đăm chiêu.

Nhưng cô không lập tức đề cập đến chuyện đó mà chuyển sang một chủ đề khác.

“À phải rồi, lúc đến đây tôi có tình cờ gặp Ayanokouji-kun. Chẳng lẽ cậu cũng mời cậu ấy à?”

“Đúng vậy, cậu và cậu ta chỉ cách nhau vài phút thôi.”

Hikigaya vừa trả lời, vừa xé gói cà phê hòa tan, trong đầu thầm đoán xem Sakayanagi nói câu này có ý gì.

Cứ có cảm giác như… cô nàng này rõ ràng là biết rồi mà còn cố hỏi.

“Cậu có thể cho tôi biết hai người đã nói chuyện gì không?”

Đôi mắt Sakayanagi lấp lánh vẻ tò mò, nhưng Hikigaya thấy rõ là cô đang giả vờ.

“Với cả, Ayanokouji-kun hình như bị ai đó đấm một phát thì phải. Lẽ nào… đó là kiệt tác của Hikigaya-kun?”

“Sao có thể là tôi được, tôi không bị người ta đánh đã là may lắm rồi.” Hikigaya đáp, giọng có chút bất lực.

“Biết đâu lại là cố tình thì sao? Cậu nên cẩn thận một chút đấy.” Sakayanagi giả vờ quan tâm, “Dù sao thì chính Hikigaya-kun cũng là bậc thầy trong chuyện này mà. Lỡ như cậu cũng dính chiêu này thì sẽ bị Ryuuen-kun và hội trưởng Nagumo cười cho thối mũi đấy.”

“Vậy thì tôi thật sự phải cảm ơn sự quan tâm của cậu rồi.”

Hikigaya bực bội đặt cốc cà phê xuống trước mặt Sakayanagi, cố kiềm chế ham muốn cãi lại.

Giờ thì cậu đã chắc chắn Sakayanagi đoán ra Ayanokouji có dính líu đến vụ này, chuyện vốn cũng chẳng khó đoán.

Và khi thấy bộ dạng ấm ức mà không dám lên tiếng của Hikigaya, sở thích quái đản của Sakayanagi được thỏa mãn, nụ cười trên môi cô cứ nở mãi không thôi.

“Hì hì, đừng khó chịu thế chứ, thực ra tôi định khen cậu vài câu đấy.”

“…Cậu bớt mỉa mai tôi là tôi mừng rồi.” Hikigaya làu bàu đáp.

Biết làm sao được, ở thế yếu thì ngoài nhẫn nhịn ra còn làm gì khác chứ.

“Thật đấy, việc cậu nghĩ đến chuyện nhờ Ayanokouji-kun đi thuyết phục Ryuuen-kun đã đủ chứng tỏ tầm nhìn của cậu rồi.” Câu này của Sakayanagi thì có vẻ là thật lòng.

Trong mắt người ngoài, Ayanokouji và Ryuuen rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung.

Tạm chưa nói đến tin đồn tình tay ba, hai người họ đã thực sự choảng nhau một trận trên sân thượng, nên dù có nghĩ thế nào cũng không thể có chuyện họ hòa thuận được với nhau.

Thế nhưng, Hikigaya hiểu rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Ryuuen là một kẻ vừa bạo lực vừa xảo quyệt. Khi gặp phải kẻ địch không thể dùng bạo lực để giải quyết, gã sẽ dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu.

Cho đến khi gã gặp phải đối thủ lớn nhất trong đời — Ayanokouji, một người vừa xảo quyệt lại vừa bạo lực.

Điều này khiến Ryuuen, ngoài cảm giác thù địch, còn có một sự gần gũi khó tả đối với Ayanokouji.

Dĩ nhiên, chính gã sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

“Mấu chốt là Ayanokouji-kun lại còn đồng ý… Tôi tò mò không biết cậu đã thuyết phục cậu ta thế nào.”

Sakayanagi cố tình nói chậm lại, chăm chú quan sát biểu cảm của Hikigaya.

Dù vậy, Hikigaya vốn không có ý định vòng vo hay nói dối, nên cậu cứ thế đáp: “Tôi đã kể cho cậu ta một vài chuyện về Tsukishiro, thế nên cậu ta mới đồng ý.”

Thực ra, chỉ bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để khiến gã đó dễ dàng hành động.

Hikigaya hiểu lý do thực sự.

Cậu đã bị Ayanokouji coi như một tấm lưới phòng thủ để đề phòng Tsukishiro. Bất kể là đưa ra cảnh báo hay giúp đỡ, giá trị của cậu đều vượt xa công sức bỏ ra để thuyết phục Ryuuen… nhưng mà, chuyện này không cần phải nói chi tiết ở đây.

“Thì ra là vậy.” Sakayanagi gật đầu, nhưng không hỏi thêm nữa.

Chủ yếu là vì hôm nay Hikigaya quá hợp tác, gần như hỏi gì đáp nấy, khiến cho con nhỏ tóc trắng phiền phức này lại đâm ra mất hứng.

Nói ra cũng thật nực cười, rõ ràng chuyện lần này liên quan đến việc Sakayanagi có thể bị đuổi học, thế mà người trong cuộc chẳng những không hề lo lắng, lại còn nắm đằng chuôi.

Hikigaya thừa hiểu điều này, nên dứt khoát không phản kháng vô ích.

Dù nghĩ thế nào cũng thấy thật lố bịch, nhưng cậu cũng đành chấp nhận.

Tiếc là, con nhỏ loli có tính cách xấu xa này không định buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, bởi vì màn chính vẫn chưa bắt đầu.

“Được rồi, tán gẫu thế là đủ rồi, chúng ta vào việc chính thôi nhỉ?”

Sakayanagi đột nhiên mỉm cười, còn nháy mắt với Hikigaya một cái, làm trái tim cậu chàng đập loạn nhịp.

Đừng hiểu lầm, không phải là rung động, mà đơn thuần là bị dọa sợ.

“Chúng ta cũng không cần phải dò xét nhau nữa.” Sakayanagi hiếm khi nói thẳng thắn đến vậy, “Nếu Ryuuen-kun đã đầu hàng rồi, vậy phiền cậu nói trước về phương án đầu hàng cụ thể đi.”

“Khụ khụ.”

Đầu hàng cái quái gì chứ…

Hikigaya ho sặc sụa, thầm nghĩ may mà mình đủ thông minh để sắp xếp nói chuyện riêng, quyết không để hai người này chạm mặt.

Nếu không đến lúc đó Sakayanagi cứ một câu "đầu hàng", rồi lại thêm vài câu kiểu "Dragon boy-kun" này nọ, thì chẳng khác nào đang nhảy múa trên lằn ranh sinh tử.

“Tóm lại, Ryuuen đồng ý sửa đổi kết quả hai hạng mục. Tỷ số cuối cùng của kỳ thi sẽ là 5-2, lớp B các cậu thắng năm trận. Thế nào?”

“Ồ, hào phóng vậy sao.”

Miệng nói thế, nhưng giọng Sakayanagi không có vẻ gì là ngạc nhiên.

E rằng cô ta đã nhìn thấu hết mưu mô của Ryuuen, và có lẽ là chẳng thèm bận tâm.

Bởi lẽ trong mắt Sakayanagi, Ichinose và đám bạn của cô ấy chưa bao giờ được coi là đối thủ. Đánh giá này khó mà thay đổi trong một sớm một chiều.

“Vậy là cậu đồng ý rồi?” Hikigaya hỏi dò một cách cẩn trọng.

Cậu thành tâm mong rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người… mà chủ yếu là đặc biệt tốt cho cậu!

Sắp nghỉ lễ đến nơi rồi, ai rảnh mà tối ngày đi lo mấy chuyện trời ơi đất hỡi của các người chứ!

Nhưng nếu Sakayanagi dễ nói chuyện đến vậy, cô ta đã chẳng bị gọi là "con nhỏ tóc trắng phiền phức". Cô nở một nụ cười đầy ẩn ý với Hikigaya, rồi thủng thẳng nói: “Thế nhưng, Hikigaya-kun à, so với mấy chuyện vặt vãnh như điểm số hay thắng thua, thứ tôi thực sự muốn là ‘sự thật’ cơ.”

Cậu muốn sự thật à? Thế lúc cậu đi tung tin đồn sao không quan tâm đến sự thật?

Mặc cho Hikigaya đang sững sờ, người đối diện vẫn tiếp tục.

“Dù sao thì chuyện lần này quá đỗi tồi tệ, lại còn khiến bao nhiêu học sinh bị đau bụng… Haizz, nếu nhà trường mà giám sát không chặt chẽ, thì sau này còn ai dám vào nhà ăn nữa đây?”

Vừa nói, Sakayanagi vừa giả vờ thở dài, phô diễn hai chữ ‘vô sỉ’ một cách trọn vẹn nhất.

Thích thì ăn, không ăn thì chết đói đi!

Hikigaya cay cú nghĩ thầm, nhưng cũng chỉ dám nghĩ thầm mà thôi.

Cậu lười đôi co với Sakayanagi, nên nói thẳng: “Chẳng phải lúc nãy chính cậu bảo chúng ta đừng dò xét nhau sao? Nếu cậu muốn đùa giỡn tôi, thì hà cớ gì phải lừa tôi như vậy?”

“Đùa giỡn cậu gì chứ, nói nghe khó nghe quá.” Sakayanagi cười xua tay, “Tôi chỉ thấy tâm trạng cậu không được tốt, nên trêu cậu một chút thôi.”

“Tâm trạng tôi không hề không tốt.” Hikigaya lạnh nhạt đáp.

“Thật không?”

“Nếu bắt buộc phải nói, thì tôi chỉ muốn tan làm sớm thôi.”

Hikigaya giả vờ tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, nhưng Sakayanagi dường như đã nhìn thấu tất cả, cô nhìn cậu với ánh mắt đầy ý trêu chọc một lúc lâu.

“Nhắc mới nhớ, đúng là sắp đến lễ tốt nghiệp rồi nhỉ?” Sakayanagi không vạch trần, mà chỉ bâng quơ nói, “Hôm đó sẽ có nhiều vị tai to mặt lớn đến trường lắm đây. Cựu hội trưởng hội học sinh… à không, nói đúng hơn là đại diện lớp 3-A sẽ lên sân khấu phát biểu.”

Chức hội trưởng hội học sinh gần như luôn do đại diện lớp A đảm nhiệm, đây được xem là một thông lệ bất thành văn ở trường Koudo Ikusei.

Kỳ thi cuối cùng của khối năm ba hiện vẫn chưa kết thúc, nên về lý thuyết vẫn chưa có kết quả chính thức. Tuy nhiên, Hikigaya không hề lo lắng về chuyện này.

Bởi vì ‘lý thuyết’ thì cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, kết quả cuối cùng gần như đã an bài.

Sakayanagi nói tiếp: “Không chỉ đại diện lớp A, mà hội trưởng đương nhiệm cũng phải lên sân khấu để cảm ơn các anh chị cuối cấp nữa nhỉ? Chỉ có điều, hội trưởng Nagumo dạo gần đây lại đang bị đình chỉ học.”

“Bị đình chỉ cũng không sao, không ảnh hưởng đến việc anh ta tham dự lễ tốt nghiệp.”

“Nhưng việc lên phát biểu lại là một chuyện khác, phải không?”

“…”

Dù nói không rõ ràng, nhưng Hikigaya hiểu ý của cô.

Thấy cậu do dự, Sakayanagi mỉm cười hỏi dồn: “Ôi chao, tôi cứ tưởng Hikigaya-kun sẽ thay mặt phát biểu chứ. Lẽ nào cậu không muốn tự mình tiễn người senpai đáng kính hay sao?”

“…”

Hikigaya lại im lặng một lúc rồi lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, phiền phức lắm, với lại tôi cũng không thích những chuyện gây chú ý thế này.”

“Bỏ lỡ cơ hội này là sau này không có nữa đâu đấy?”

“…Thì cũng đành chịu thôi.” Hikigaya cúi đầu, lẩm bẩm, “Dù tôi ghét Nagumo, nhưng ít nhất về mặt tôn trọng Horikita-senpai, chúng tôi có cùng một suy nghĩ.”

Chỉ có điều cách thể hiện thì khác nhau một trời một vực.

“Thôi được, thôi được, Hikigaya-kun nhà tôi vẫn mềm lòng như mọi khi nhỉ?” Sakayanagi trêu chọc với giọng điệu như thể đã biết trước, giả vờ bất lực.

“Ai là nhà cậu chứ…”

Hikigaya tỏ vẻ ghê tởm, nhưng nghĩ đến mình đang là người đi nhờ vả, cậu vội ho khan một tiếng để che giấu.

“Tóm lại, quay về chủ đề chính đi. Cậu cũng đừng nói mấy lời vô ích đó nữa, có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng ra… miễn là đừng quá đáng quá.”

“Vậy thì, mời Hikigaya-kun làm nô lệ của tôi nhé.”

“Này.”

“Xin lỗi, vừa rồi tôi lỡ lời, ý tôi là làm đồng minh cơ.”

Dù Sakayanagi miệng nói xin lỗi, nhưng chẳng hề thấy cô có chút hối lỗi nào… mà khoan đã, làm sao có thể lỡ lời nhầm lẫn giữa ‘đồng minh’ và ‘nô lệ’ được chứ!

“Vậy là cậu muốn tôi chuyển sang lớp cậu?” Hikigaya cau mày, “Nếu cậu muốn quyết thắng bại với Ayanokouji, thì tại sao cứ phải câu nệ vào các kỳ thi đặc biệt của trường? Cứ tìm cậu ta chơi một ván cờ hay gì đó là được rồi.”

Thắc mắc này cậu đã từng nêu ra trước đây, nhưng lần nào cũng bị Sakayanagi lảng tránh.

Chẳng lẽ là vì tính nghi thức… không, xét đến tính cách của cô nàng này, rất có thể đó chính là sự thật.

“Tôi đổi ý rồi.”

Sakayanagi đột nhiên nói một câu khó hiểu.

“Ban đầu, tôi chỉ định thắng Ayanokouji-kun một lần là đủ. Thua cũng chẳng sao, miễn là nó có thể thêm chút gia vị cho cuộc sống học đường tẻ nhạt của tôi là được. Vì vậy, trước giờ tôi không quan tâm đến thứ hạng của lớp. Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, tôi nhận ra chỉ một lần thắng bại không thể làm tôi thỏa mãn.”

“…Thế thì sao?”

“Thế nên từ học kỳ sau, tôi sẽ nghiêm túc dẫn dắt lớp với mục tiêu tốt nghiệp ở lớp A. Như vậy mới được xem là đánh bại Ayanokouji-kun một cách triệt để, phải không? Để làm được điều đó, việc tăng cường chiến lực là rất cần thiết, bởi vì lớp D hiện tại đúng là có chút khó nhằn.”

Hikigaya nhìn Sakayanagi đường hoàng tuyên bố mà không biết nói gì hơn.

Nói cách khác, trước đây cậu hoàn toàn không có ý định này à?

“Tạm không nói chuyện khác, vậy giả sử Ayanokouji bị đuổi học giữa chừng thì sao?”

“Giả thiết đó vô nghĩa.”

Dù Sakayanagi không trả lời thẳng, nhưng thế cũng coi như là trả lời rồi.

Đúng là một kẻ vô trách nhiệm.

Rõ ràng là lớp trưởng, đã thế còn thẳng tay đàn áp những ai dám chống đối, vậy mà lại chẳng mảy may suy nghĩ cho tương lai của lớp. Các bạn học trong lớp cô chỉ là những quân cờ để cô dùng để đánh bại Ayanokouji.

Vì thế, câu trả lời của Hikigaya đã được định sẵn ngay từ đầu.

“Nếu cậu đã nghĩ vậy, thì xin lỗi, tôi từ chối. Tôi không muốn dính dáng vào trò chơi của cậu.”

“Vậy à… hay là để tôi thử nói cách khác nhé?”

Nói rồi, Sakayanagi ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Hikigaya-kun, có thể bây giờ cậu không tin những lời này của tôi, nhưng sau hai kỳ thi gần đây, tôi bỗng cảm thấy việc cả lớp cùng phấn đấu vì một mục tiêu cũng không tệ. Ít nhất thì tôi thấy nó khá thú vị. Hơn nữa, sở dĩ tôi có thể tiếp tục ở lại đây là nhờ có mọi người trong lớp. Tôi muốn báo đáp ân tình này. Vì vậy… tôi nhờ cậu, Hikigaya-kun, xin hãy cho tôi mượn sức mạnh của cậu!”

“Mượn cho cậu cái đầu ấy!” Hikigaya lườm cô một cái sắc lẹm, “Bây giờ cậu mới giả vờ làm đoán sen trắng vô tội thì không thấy muộn quá à! Với lại làm gì có ai bị lừa chứ!”

“Ể? Cậu không cảm động chút nào sao?” Sakayanagi tỏ vẻ không thể tin nổi.

“…Làm phiền cậu đổi yêu cầu khác đi.”

Hikigaya không trả lời, chỉ đưa tay lên ôm trán, mệt mỏi xua tay.

Trong khoảnh khắc này, cậu chân thành cầu mong Sakayanagi sẽ tha cho mình.

“Haizz, thật hết cách với cậu.”

Sakayanagi giả vờ bất lực lắc đầu. Ngay khi Hikigaya tưởng cô cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, thì lại nghe thấy—

“Vậy thì, mời cậu làm nô lệ của tôi.”

“Này.”

Thời đại này đã bãi bỏ chế độ nô lệ từ lâu rồi, được chưa!

Con nhỏ tóc trắng phiền phức này rốt cuộc muốn cái gì! Nhà cậu thiếu nông cụ hay sao mà cứ đòi người vậy?!

Ngay khi Hikigaya định phản đối, thì thấy Sakayanagi đột nhiên giơ một ngón tay lên: “Chỉ cần trong kỳ nghỉ xuân thôi là được.”

“Hả… Cậu chắc là chỉ trong kỳ nghỉ xuân?”

“Đương nhiên.”

Kỳ nghỉ xuân là kỳ nghỉ ngắn nhất, chỉ khoảng hai tuần.

Thêm vào đó, trong kỳ nghỉ, trường Koudo Ikusei cũng không cho phép ra ngoài tùy tiện. Chắc Sakayanagi cũng không bày ra được trò gì quá quắt, cùng lắm là sai vặt này nọ thôi nhỉ?

Hikigaya bắt đầu hơi lung lay.

“Thế nào? Điều kiện này cậu chấp nhận được chứ?” Sakayanagi hỏi lại lần nữa.

“…Tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp.”

“Haizz, đôi khi tôi thật sự tò mò, trong mắt Hikigaya-kun, tôi rốt cuộc là hình tượng gì vậy nhỉ?”

Còn có thể là hình tượng gì được nữa, đương nhiên là một tiểu quỷ rồi!

Mà khoan đã, trong này thật sự không có cạm bẫy nào chứ? Sao cảm thấy điều kiện có vẻ quá hời… hử? Có thật là hời không?

Cảm giác có gì đó không đúng…

Thấy Hikigaya vẫn còn đang đắn đo, Sakayanagi dứt khoát đứng dậy rồi chìa tay ra.

“Chốt kèo nhé?”

“…”

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần đó, Hikigaya do dự mãi rồi cũng nắm lấy.

Cảm nhận sự mềm mại, mượt mà trong lòng bàn tay, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cậu.

Lạ thật… sao cứ có cảm giác như đang giao dịch với ác quỷ thế này?

Là ảo giác thôi sao?

Làm ơn, nhất định phải là ảo giác đấy.

Thời gian trôi đến ngày 24 tháng 3, cuối cùng cũng đến lễ tốt nghiệp.

Các học sinh năm ba sắp sửa kết thúc quãng đời trung học của mình. Kết quả của kỳ thi cuối cùng cũng không có gì bất ngờ, lớp A do Horikita Manabu dẫn dắt đã giành chiến thắng chung cuộc.

Dù khóc hay cười, họ cũng sẽ phải bước tiếp trên một chặng đường mới.

“Cuối cùng cũng được nghỉ rồi… haizz.”

Hikigaya vẫn đến trường như mọi khi. Đáng lẽ đây là một ngày vui vì sắp được nghỉ lễ, nhưng cứ nghĩ đến bản hiệp ước bất bình đẳng đã ký với Sakayanagi, tâm trạng cậu lại chẳng thể nào vui nổi.

Chắc chắn có âm mưu gì đó trong này.

Nếu không thì sao cô ta lại dễ nói chuyện như vậy, ít nhất cũng phải đòi nguyên kỳ nghỉ hè dài nhất chứ!

…Thôi kệ, sao cũng được.

Dù sao thì ngày mốt là bắt đầu nghỉ xuân rồi, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tự khắc sáng tỏ.

Bước vào khu học xá, bảng điểm ở hành lang khối năm nhất đã được cập nhật.

Điểm số hiện tại của các lớp lần lượt là: lớp A do Sakayanagi dẫn dắt với 973 điểm, lớp B do Ichinose dẫn dắt với 944 điểm, lớp C do Ryuuen dẫn dắt với 536 điểm, và lớp D do Horikita dẫn dắt với 535 điểm.

Kết quả này khiến không ít người ngạc nhiên và bàn tán xôn xao.

Chủ đề chính xoay quanh cuộc đối đầu giữa lớp của Sakayanagi và lớp của Ryuuen. Mặc dù đã được tuyên bố kết thúc từ vài ngày trước, nhưng chỉ có một số ít người biết chi tiết bên trong.

Không ai ngờ Ryuuen lại dễ dàng chịu thua như vậy. Bằng chứng về việc cho thuốc xổ thì không tìm thấy, nên theo lý mà nói, hắn không nên nhận thua dễ dàng đến thế.

Thực ra, sự thô bạo của Ryuuen chỉ là vỏ bọc, chứ hắn không phải là một kẻ vũ phu không có đầu óc.

Ngay khi nghe tin Sakayanagi cố tình làm to chuyện để kinh động đến ban giám hiệu, hắn lập tức hiểu rằng bằng chứng lúc này không còn quan trọng nữa.

Vì vậy, hắn lùi một bước để tìm đường tiến, chấp nhận thua trong kỳ thi, nhưng yêu cầu được giữ lại điểm bảo vệ của mình.

Chỉ có thể nói rằng, gã này thật sự biết cách lựa chọn.

Tóm lại, sau gần một năm chiến đấu, thứ hạng của bốn lớp lại quay về vạch xuất phát.

Lớp A vẫn là lớp A, lớp D vẫn là lớp D, y hệt như năm ngoái.

Nhưng có những thứ đã hoàn toàn khác xưa.

“Chào buổi sáng, Hikigaya-kun.”

Lúc này, giọng của Horikita vang lên từ bên cạnh.

Cô vừa chào, vừa nhìn theo ánh mắt của Hikigaya về phía bảng điểm, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Chỉ kém 1 điểm nữa là lên được lớp C rồi, thật đáng tiếc.”

Miệng nói vậy, nhưng tâm trạng của Horikita rõ ràng là rất tốt.

Tháng năm năm ngoái, lớp D vẫn còn 0 điểm, bây giờ đã là 535 điểm. Mức tăng trưởng này thậm chí còn vượt xa tổng mức tăng của cả ba lớp còn lại, có thể nói là một bước đột phá ngoạn mục.

Và điều này không thể áp dụng logic kiểu ‘điểm càng cao càng khó tăng’, vì các kỳ thi cho mỗi lớp đều giống nhau.

Xét từ một vài góc độ, lớp D không nghi ngờ gì chính là lớp có thành tích xuất sắc nhất trong cả bốn lớp.

“Thế nào, đại công thần?” Hiếm khi thấy Horikita trêu chọc người khác, “Thấy được thành quả sau bao nỗ lực ở lại của mình, cậu cảm thấy thế nào?”

“Đây không phải công lao của tôi.”

“Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo.”

Horikita vẫn nói thẳng như vậy, nhưng lần này cô đã nói sai.

Đây không phải là khiêm tốn hay kiêu ngạo, Hikigaya chỉ đang nói ra cảm nhận thật của mình.

Cậu… thực sự không có cảm xúc gì nhiều.

Cũng không phải là cậu có vấn đề gì với lớp D, chỉ đơn giản là cảm thấy không thể hòa nhập được.

“Hikigaya-kun, cậu có còn nhớ nội dung cuộc nói chuyện đầu tiên của chúng ta không?” Horikita đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối.

“Lần đầu tiên à…”

Thông thường thì làm sao mà nhớ được chuyện như vậy.

Nhưng có lẽ vì lúc đó họ cũng đang đứng ở chính hành lang này, nên ký ức bỗng ùa về.

Chủ yếu là vì Horikita của lúc đó quá đỗi ấn tượng… theo một nghĩa tiêu cực.

“Lúc đó cậu đã từ chối thẳng thừng lời đề nghị của tôi.” Horikita dừng lại một chút, rồi có phần ngượng ngùng dời mắt đi, “Đương nhiên, phần lớn là do lỗi của tôi. Thái độ của tôi lúc đó quá đường đột.”

“Không, chủ yếu là do cậu tìm nhầm người rồi.”

Kể cả khi thái độ của Horikita có tốt đến đâu, Hikigaya cũng không muốn tham gia vào chuyện của lớp.

Dù là ai đến mời cũng vậy thôi.

“Xem ra suy nghĩ của cậu đến giờ vẫn không thay đổi nhỉ? Cậu vẫn tiêu cực như vậy về việc thăng hạng của lớp.”

“Biết làm sao được, không có hứng thú thì vẫn là không có hứng thú thôi.”

“Đúng vậy, không thể ép buộc được… Nhưng, có một câu hỏi tôi mong cậu sẽ trả lời thật lòng.”

“Chuyện gì?”

Thấy vẻ mặt Horikita đột nhiên trở nên nghiêm túc, Hikigaya không khỏi có chút tò mò.

“Lý do cậu từ chối chỉ đơn thuần là vì không có hứng thú thôi sao?” Horikita có vẻ bối rối, “Nếu là Ayanokouji-kun thì còn có thể hiểu được, nhưng với cậu, Hikigaya-kun… có thật là như vậy không? Nhìn vào những hành động của cậu từ trước đến giờ thì hoàn toàn không giống thế.”

“Tôi chỉ là nhất thời… Thôi bỏ đi.”

Hikigaya theo bản năng định lảng đi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô, cậu lại đổi ý.

Cậu nhận ra Horikita thực sự muốn biết câu trả lời.

Tuy nhiên, làm thế nào để trả lời cho ổn thỏa cũng là một vấn đề.

Bởi vì đây không phải là chuyện có thể giải thích trong đôi ba câu, đặc biệt là với một người như Horikita… ừm, một người không quá giỏi trong việc thấu hiểu lòng người.

Sau một hồi cân nhắc, Hikigaya chậm rãi lên tiếng: “Sau lễ tốt nghiệp sẽ là tiệc cảm ơn, rồi đến phần tiễn các senpai cuối cấp. Horikita, cậu có định đến gặp anh trai mình không?”

“Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”

Dù thắc mắc, nhưng Horikita vẫn gật đầu.

Giờ đây khi mối quan hệ anh em đã được cải thiện, cô đã có thể đối diện với lòng mình.

“Tôi có định đến. Cậu cũng đi cùng chứ?”

“Ừm… không chỉ là để tiễn Horikita-senpai.”

Hikigaya cũng gật đầu.

“Tôi nghĩ đến lúc đó, cậu sẽ có được câu trả lời.”

NZYIJC.png

========

Ghi chú của tác giả:

Chương sau end (nát)

Ghi chú của người đăng:

Chương 466 đăng vào 22/3/2023, chương 467 đăng vào 7/10/2023. Trong khoảng thời gian đó tui đã phải vào Ciweimao check truyện hằng ngày và kết quả.... hận