Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

151 1907

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

114 1421

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

155 1987

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

98 595

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

11 187

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 465: Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi

Thiệt tình, ông này đang nói nhảm cái gì thế không biết?

Nghe xong lời của Tsukishiro, Hikigaya suýt nữa thì hoài nghi nhân sinh.

Mình chỉ là một học sinh quèn thôi mà, đúng không?

Cục An toàn Thực phẩm gì đó... chuyện này thì có liên quan quái gì đến cậu chứ!

Nếu cậu thực sự có bản lĩnh xử lý loại chuyện này, thì cũng chẳng cần phải ngồi đây nghe Tsukishiro nói nhảm.

Tuy nhiên, Hikigaya cũng biết lão cáo già này sẽ không nói suông.

Cậu kiên nhẫn hỏi: “Thưa ngài Tsukishiro Chủ tịch tạm thời, tôi không hiểu ý ngài lắm. Chuyện này dù có nghĩ thế nào cũng đâu phải vấn đề mà tôi đủ tư cách xử lý.”

“Cậu có vẻ không ngạc nhiên chút nào trước hành động của cô bé Sakayanagi nhỉ?” Tsukishiro đáp lại một câu chẳng ăn nhập.

“Chuyện đó à... chủ yếu là vì tôi thấy đây đúng là chuyện mà cậu ấy có thể làm được.”

Mặc dù trường Koudo Ikusei quy định học sinh không được liên lạc với bên ngoài, nhưng quy định này có quá nhiều kẽ hở để lách luật.

Chưa cần nói đến việc Sakayanagi là con gái của cựu Chủ tịch, kể cả khi cậu ấy chỉ là một học sinh bình thường, việc muốn liên lạc ra ngoài cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Cách nhà trường ngăn chặn học sinh liên lạc với thế giới bên ngoài chỉ đơn giản là thiết lập giới hạn trên những chiếc điện thoại được phát miễn phí, hay còn gọi là chế độ khóa trẻ em.

Nói cách khác, chỉ cần có trong tay một chiếc điện thoại hoạt động bình thường, quy định này coi như vứt.

Dĩ nhiên, trong trường chắc chắn không bán, và việc mua hàng trực tuyến cũng bị cấm.

Nhưng đừng quên rằng tại trung tâm mua sắm có rất nhiều nhân viên làm việc.

Chỉ cần mua chuộc một người trong số họ để lén mang một chiếc vào... học sinh bình thường có lẽ khó mà làm được, nhưng nhà Sakayanagi thì vừa có tiền vừa có quyền.

Kể cả khi phải đối mặt với nguy cơ mất việc, vẫn sẽ có cả đống người muốn nịnh bợ cô ấy.

Chậc, lũ nhà giàu chết bằm.

Nghĩ đến đây, Hikigaya bỗng thấy hơi khó ở, không kìm được mà châm chọc: “Này ngài Tsukishiro Chủ tịch tạm thời, nếu ngài quả quyết Sakayanagi đã liên lạc với cái Cục An toàn Thực phẩm gì đó, vậy thì cô ta đã vi phạm nội quy rồi còn gì? Hay là ngài cứ vin vào cớ đó mà đuổi học cô ta luôn cho rồi.”

“Đuổi học cô ta chẳng có ý nghĩa gì, cũng không giải quyết được vấn đề hiện tại. Hơn nữa, bên kia là tố cáo ẩn danh.” Tsukishiro tỏ ra là một người thực tế.

“Thế ngài dựa vào đâu mà nói là Sakayanagi? Điều tra cho rõ ràng rồi hãy gọi tôi chứ?”

“Đừng giả ngốc nữa, cậu thừa hiểu ý tôi mà.”

Tsukishiro lắc đầu, vẻ mặt tỏ rõ sự không hài lòng với thái độ của Hikigaya.

“Nhưng tôi có giả ngốc đâu? Tôi vốn dĩ đã ngốc sẵn rồi.” Hikigaya tỏ thái độ, “Với lại, họ muốn điều tra thì cứ để họ điều tra. Chuyện qua lâu thế rồi, đồ ăn thức uống trong Karaoke lúc đó làm sao mà còn giữ lại được, chẳng thể nào tìm thấy bằng chứng đâu.”

Kể cả có giữ lại đi nữa, trừ phi đem đi xét nghiệm ngay tại trận, nếu không thì ai dám chắc thuốc xổ không phải được cho vào sau đó?

Hơn nữa, các phòng Karaoke không có camera giám sát, nên không thể nào quay lại được cảnh học sinh lớp C bỏ thuốc.

Kể cả có tra ra được hồ sơ mua thuốc xổ của học sinh lớp C, họ cũng có thể viện cớ là mình bị táo bón.

Chà chà, mình còn nghĩ sẵn cả lời ngụy biện cho Dragon boy-kun rồi cơ đấy~

Hikigaya không hề nghi ngờ rằng nếu thực sự phải mở một phiên điều trần, thì gã Ryuuen kia chắc chắn sẽ nói như vậy.

Nếu là người khác, ví dụ như Ichinose, chắc chắn sẽ bị giày vò đến kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, cuối cùng đành phải ngậm đắng nuốt cay.

Tiếc thay, Sakayanagi lại chẳng phải dạng vừa.

Con nhỏ ranh ma đó hẳn đã đoán trước được Ryuuen sẽ giở trò cù nhầy, nên dứt khoát không trông mong Hội học sinh có thể đòi lại công bằng, mà chơi thẳng một đòn tấn công giảm chiều.

Lại còn đi tố cáo với Cục An toàn Thực phẩm... đúng là nước đi mà học sinh bình thường không thể nào bắt chước.

“Hikigaya-kun, vấn đề bây giờ không nằm ở bằng chứng.”

Trên mặt Tsukishiro thoáng một nét bất lực, xem ra lão cáo già này thật sự đang đau đầu vì chuyện này.

“Kể cả khi cô bé Sakayanagi không đưa ra được một mẩu bằng chứng nào, chuyện này cũng sẽ không kết thúc một cách dễ dàng đâu.”

“Ừm... tôi hiểu sơ sơ rồi.” Hikigaya ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Nói cách khác, dù tiểu thư Sakayanagi của chúng ta chẳng có bằng chứng nào trong tay, nhưng cậu ấy, cũng giống như ngài Chủ tịch Tsukishiro đây, đều là những kẻ xấu xa chuyên lợi dụng đặc quyền, có thể gây sự với người khác một cách vô lý, đúng không ạ?”

“Cách nói của cậu đúng là chẳng nể nang gì cả.”

Bị gọi là kẻ xấu xa, Tsukishiro không những không giận mà còn cười như thể thấy rất thú vị.

Nói trắng ra là vậy. Nếu một người bình thường gọi điện tố cáo, bên kia nhiều nhất cũng chỉ cử người đến xem xét, không tìm thấy sai phạm gì thì sẽ rút đi.

Trong hầu hết các trường hợp, sự việc cứ thế chìm vào quên lãng.

Nhưng với Sakayanagi thì lại khác, gia đình cô ấy có đủ sức nặng để buộc chuyện này phải có một lời giải đáp.

Thêm vào đó, lớp B đúng là có không ít học sinh gặp vấn đề sức khỏe, Cục An toàn Thực phẩm vin vào đó để điều tra Karaoke, người khác cũng chẳng thể nói gì.

Ba ngày một cuộc thanh tra nhỏ, năm ngày một cuộc kiểm tra lớn, thì còn làm ăn gì nữa.

Bên Karaoke có thể không đối phó nổi với các cuộc thanh tra, nhưng họ và trường Koudo Ikusei là đối tác. Hơn nữa, chuyện này vốn do học sinh gây ra, nên họ đương nhiên sẽ yêu cầu nhà trường tìm cách giải quyết.

Cuối cùng, áp lực sẽ đè lên vai Tsukishiro... à không, là lên vai Hikigaya.

Thật là phiền chết đi được.

“Thật lòng mà nói tôi rất tò mò, đường đường là Chủ tịch tạm thời, chẳng lẽ ngài lại thật sự bó tay với một Sakayanagi bé nhỏ sao?”

Hikigaya càng nghĩ càng bực, chủ yếu là vì không muốn dính dáng vào chuyện này.

Cậu vốn tưởng Sakayanagi chỉ đơn thuần là có được bằng chứng... ai ngờ cô ta lại cứ thích làm mọi chuyện trở nên phức tạp, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

“Kể cả khi ngài không nắm được thóp của Sakayanagi, thì vẫn có thể nghĩ cách khác mà.”

Nói là khuyên giải, thật ra nói cậu chỉ đang đá xoáy Tsukishiro.

Suy cho cùng, cái uy của giáo viên đối với học sinh chẳng qua là nắm trong tay các công cụ như kỷ luật, đuổi học, khiến học sinh không dám cãi lời.

Nhưng ngược lại, nếu đối phương chẳng thèm quan tâm đến việc bị đuổi học, hoặc đã xác định là sẽ bị đuổi, thì lời của giáo viên cũng chẳng còn trọng lượng.

Tình hình của Sakayanagi hiện tại chính là như vậy. Nhà trường muốn vụ việc Karaoke lắng xuống thì phải đáp ứng yêu cầu của cô ấy, nếu không cô ấy sẽ bị đuổi học vì thua cuộc trong kỳ thi.

Những trò dọa dẫm hoàn toàn vô dụng.

Vũ khí hạt nhân chỉ có sức răn đe lớn nhất khi còn nằm trên bệ phóng.

Tsukishiro lắc đầu: “Tôi có thể dẹp yên chuyện này, nhưng làm vậy... không đáng. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Hờ.”

Hikigaya không đáp, chỉ cười khẩy một tiếng.

Cậu đương nhiên hiểu.

Cũng giống như việc cậu không muốn bỏ tiền ra thuê Kiryuuin, vì đó là kỳ thi của khối năm hai, liên quan gì đến cậu?

Tương tự, Tsukishiro cũng chẳng muốn hao tổn các mối quan hệ và tài nguyên của mình để dàn xếp. Ông ta chỉ là tạm thời quản lý trường Koudo Ikusei, chẳng biết lúc nào bị điều đi, đâu có lý gì phải tự bỏ tiền túi ra.

Thế nên mới chọn một giải pháp kinh tế và tiện lợi như Hikigaya... càng nghĩ càng thấy bực mình.

“Nói dài dòng nãy giờ, chung quy lại là ông muốn tôi đi thuyết phục Sakayanagi và Ryuuen nhượng bộ lẫn nhau.” Vẻ mặt Hikigaya tỏ rõ sự khó chịu, “Chưa bàn đến tỷ lệ thành công, tại sao cứ phải là tôi? Hội học sinh đâu phải không có người khác, bỏ qua mấy người năm hai đi, thì còn Katsuragi—ờ, Ichinose cũng được mà.”

Tuy Katsuragi là người chính trực, nhưng cậu ta vẫn là học sinh lớp B, nên tránh mặt để khỏi bị nghi ngờ thì tốt hơn.

Nhưng Ichinose thì không vấn đề gì. Nhân phẩm của cô ấy đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải tin tưởng.

Đây là sự thật mà ngay cả những kẻ xảo quyệt và độc địa như Sakayanagi và Ryuuen cũng phải công nhận.

Tsukishiro nheo mắt, cười một cách khó đoán: “Nếu Hikigaya-kun nghĩ vậy thì tôi cũng không có ý kiến. Dù sao để cô bé Ichinose đó thử một lần cũng chẳng mất mát gì, chỉ lo là con bé có làm nổi không thôi.”

“... Thôi bỏ đi.”

Bị ông ta nói vậy, Hikigaya cũng thấy không ổn lắm.

Suy cho cùng, hai kẻ như Ryuuen và Sakayanagi giống như rồng với hổ... không, phải nói là rắn với mèo mới đúng.

Còn Ichinose bị kẹp ở giữa thì cùng lắm cũng chỉ là một con hamster.

Nghĩ kiểu gì cũng chỉ có một kết cục duy nhất là bị xơi tái.

“Hehe, vậy phiền cậu rồi.”

Tsukishiro cười tủm tỉm nói một câu nghe thật vui vẻ. Nhìn cái vẻ ung dung tự tại của ông ta, có lẽ ngay từ đầu đã đoán chắc Hikigaya không thể từ chối.

“... Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép đi trước.”

Dù lòng đầy miễn cưỡng, nhưng lúc này Hikigaya cũng đành phải nhận lấy nhiệm vụ này.

Hết cách rồi, ai bảo cậu nhận tiền của người ta... dù là bị ép nhận.

Mà cái vẻ mặt đắc ý của Tsukishiro là sao đây?

Đừng có tưởng ông là Chủ tịch tạm thời thì muốn làm gì thì làm nhé!

Hikigaya thật sự không thể chịu nổi bộ mặt này, bèn lập tức đứng dậy định rời đi. Nếu còn ở lại thêm nữa, cậu sẽ nổi điên thật mất.

Lần gần nhất cậu nổi điên là sáng nay, khi Kiryuuin-senpai dám cả gan hỏi xin cậu quà Valentine Trắng.

Sao cái trường này lại có nhiều kẻ mặt dày đến thế không biết?

“À, phải rồi.”

Nhưng ngay khi cậu vừa bước ra khỏi phòng tiếp khách, một ý tưởng hay ho chợt lóe lên trong đầu.

“Thưa ngài Tsukishiro Chủ tịch tạm thời, tôi vừa nghĩ ra một chuyện khá hay ho đây.” Hikigaya quay lại, nở một nụ cười khó ưa, “Hay là ngài cứ để Sakayanagi làm to chuyện lên, tốt nhất là làm cho trời long đất lở, biết đâu như vậy lại có lợi cho ngài thì sao.”

“Có lợi? Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Tsukishiro tỏ vẻ ngơ ngác.

“Ngài đến ngôi trường này, chủ yếu là để Ayanokouji nghỉ học, đúng không? Chỉ là ngài gặp đủ thứ khó khăn, nên trước giờ vẫn chưa tiện ra tay.”

Hikigaya nói câu này mà chính cậu cũng suýt bật cười, may mà vẫn kìm lại được.

“Vậy tại sao không nhân cơ hội này? Vụ việc lần này, nói to ra là ngộ độc thực phẩm, có cho nghỉ học đóng cửa trường cũng là chuyện bình thường, phải không?”

“... Ý cậu là?” Tsukishiro vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ có giọng điệu hơi do dự.

Người này chắc là đoán ra rồi.

“Một khi trường đóng cửa, có thể đuổi học sinh về nhà. Như vậy thì một người nào đó sẽ... đúng chứ?” Hikigaya mỉm cười, “Vừa hay sắp đến kỳ nghỉ xuân, ngài nhân cơ hội này đề xuất chắc sẽ không gặp nhiều cản trở đâu, dù sao đây cũng là đại sự liên quan đến an toàn của học sinh.”

Tsukishiro lắc đầu: “Ý tưởng không tồi, nhưng trường này chưa từng có tiền lệ.”

“Chưa có tiền lệ?”

Nghe vậy, Hikigaya không khỏi buồn cười.

“Theo ý ngài, chẳng lẽ một ngày nào đó có hỏa hoạn, động đất, hay thiên thạch rơi xuống, chúng ta cũng không được phép rời đi à? Hay là an toàn thực phẩm không còn quan trọng nữa?”

“Học sinh lớp B chỉ bị tiêu chảy thôi.” Tsukishiro thản nhiên đáp.

“Ối chà, lại còn ‘thôi’ ư? Đây không phải là lời mà một nhà giáo dục nên nói đâu.”

Lúc này, Hikigaya chỉ còn thiếu nước vạch thẳng mặt cái ông mắt híp dối trá này.

Nếu là một Chủ tịch bình thường, đương nhiên sẽ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực đến trường.

Nhưng Tsukishiro chỉ là tạm quyền, mục đích thực sự là lôi Kiệt Tác Tối Cao về.

Nói cách khác, trường Koudo Ikusei có ra sao cũng chẳng liên quan nhiều đến ông ta, ông ta chỉ cần tìm cách báo cáo lại cho cấp trên là xong.

Dĩ nhiên, tình hình của Tsukishiro có phần phức tạp.

Vì Ayanokouji là con trai độc nhất của cấp trên, tương lai rất có thể sẽ kế vị, để tránh làm sứt mẻ mối quan hệ sau này, ông ta không thể dùng những biện pháp quá cực đoan để ép cậu ta nghỉ học.

Dù không trực tiếp thừa nhận, nhưng trước giờ Tsukishiro luôn dùng luận điệu này để đánh lạc hướng Hikigaya.

Nhưng xem ra bây giờ, sự việc lại không hoàn toàn như vậy.

Vin vào vụ Karaoke để cho trường Koudo Ikusei nghỉ học, đuổi học sinh về nhà, Ayanokouji khi mất đi nơi trú ẩn chắc chắn sẽ có cánh cũng khó thoát.

Điều tuyệt vời nhất là, xét cho cùng, chuyện này là do Sakayanagi và Ryuuen gây ra, nên chẳng thể nào đổ lỗi cho Tsukishiro được.

Vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại không làm mất lòng bên nào, về lý mà nói thì chẳng có lý do gì để từ chối.

Chính Hikigaya cũng thấy ý tưởng này quá tuyệt.

Ấy vậy mà, Tsukishiro lại từ chối.

Điều này cho thấy...ông ta không chỉ đơn thuần muốn làm kẻ ba phải, mà có thể còn dành cho Ayanokouji, một sản phẩm thí nghiệm lớn lên từ nhỏ trong White Room, một sự đồng cảm nhất định.

Hoặc là, ngay từ đầu ông ta đã chẳng hề có ý định bắt Ayanokouji nghỉ học, mọi lời nói chỉ là cái cớ.

Dựa trên những thông tin hiện có, đây là kết luận gần với sự thật nhất.

“Hikigaya-kun, xã hội này vận hành không đơn giản như cậu nói đâu. Tôi chỉ là một Chủ tịch tạm thời, không thể nào phá vỡ truyền thống của trường Koudo Ikusei được. Các giáo viên chắc chắn sẽ kịch liệt phản đối.”

“... Tôi hiểu rồi, vậy cứ coi như tôi chưa nói gì.” Hikigaya gật đầu, không đôi co thêm.

Thật tình, cái cớ của Tsukishiro chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Ông ta cũng không nghĩ lại xem, kỳ thi bỏ phiếu tín nhiệm trong lớp đã vấp phải bao nhiêu sự phản đối của giáo viên, mà cuối cùng chẳng phải vẫn được thông qua đó sao.

Huống hồ lần này lý do lại vô cùng xác đáng, làm sao có chuyện không thể thực hiện được.

Nói đi cũng phải nói lại, cái ông mắt híp kia mà cũng biết đồng cảm với Ayanokouji ư... thật hay đùa vậy.

Hikigaya cảm thấy chuyện này thật khó tin.

Cậu vốn tưởng ông ta đó chỉ là một kẻ máu lạnh, không ngờ lại còn có mặt tình cảm.

“Tôi nghĩ tốt nhất cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Tsukishiro như thể đọc được suy nghĩ của Hikigaya, mỉm cười khuyên nhủ: “Chỉ cần hoàn thành tốt việc tôi giao, yên tâm chờ đến ngày tốt nghiệp từ lớp A là được rồi. Những chuyện khác không cần bận tâm, phải không?”

“Nếu được, tôi mong ngài đừng giao cho tôi bất cứ việc gì cả.”

Hikigaya lầm bầm vài câu, rồi quay người rời khỏi phòng tiếp khách.

Mặc dù lời Tsukishiro nói cũng không sai, nhưng cậu không thể nào ngừng việc đào sâu ý nghĩa đằng sau lời nói của người khác, muốn sửa cũng không sửa được.

Đây có phải là cái gọi là tò mò hại chết mèo không nhỉ?.. ừm, kệ đi.

Tốt hơn hết là nên nghĩ cách giải quyết hai kẻ phiền phức kia trước đã.