Đối diện với cô đàn chị tóc trắng vô sỉ này, chút cảm động vừa nhen nhóm trong lòng Hikigaya đã bay biến không còn tăm hơi.
Cậu phắt tay Kiryuuin ra, bực dọc nói: “Chị này, rốt cuộc chị có biết Valentine Trắng là cái gì không thế?”
“Chẳng phải là ngày phái nữ nhận quà từ đám đàn ông à.”
“Sai bét!”
Hikigaya sắp bị cái vẻ lý lẽ hùng hồn của Kiryuuin làm cho tức chết. Đừng có coi đàn ông trên thế gian này như cây ATM di động chứ! Tình hình của người khác thì cậu không rõ, nhưng riêng cậu — Hikigaya Hachiman đây quyết không làm cái trò mất mặt đó!
“Nhớ cho kỹ nhé chị, quà Valentine Trắng là quà đáp lễ.” Hikigaya nghiêm giọng phổ cập kiến thức, “Chỉ những cô gái đã tặng sô cô la vào ngày Valentine mới có tư cách nhận lại từ con trai, làm gì có chuyện ngon ăn là được nhận quà chùa chứ.”
“Ra là thế à.” Kiryuuin khẽ gật đầu, ra vẻ như đây là lần đầu tiên nghe chuyện này.
“Nói vậy thì, hình như chị chưa từng tặng sô cô la cho cậu nhỉ?”
“Không có hình như gì hết, rành rành là chưa từng tặng.”
Nói đúng hơn, vào ngày Valentine, chính Hikigaya mới là người đưa cho Kiryuuin một thanh sô cô la. Dù rằng thanh sô cô la đó vốn là của Ichinose…
“Sao nào, cậu thèm sô cô la của tôi lắm à?” Khóe miệng Kiryuuin nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh, “Đúng là một anh chàng tham lam, rõ ràng đã nhận được bao nhiêu là quà rồi mà vẫn chưa thỏa mãn.”
“Tiếc là tôi chẳng thèm chút nào, ngược lại còn phải cảm ơn chị đã giúp tôi đỡ tốn một khoản.” Hikigaya đáp lại tỉnh bơ.
Kiryuuin lắc lắc ngón tay: “Không được đâu cậu em, nói năng thế trước mặt một cô gái dễ thương là bị trừ điểm nặng đấy.”
“Vâng vâng, cảm ơn lời chỉ dạy của chị.” Hikigaya giả vờ cảm tạ.
Đến nước này thì cậu cũng lười đi bắt bẻ cái màn tự nhận mình dễ thương của ai đó rồi… Cơ mà công nhận chỉ xét ngoại hình thì cũng dễ thương thật, nhưng cái quan trọng nhất ở một người con gái phải là tính cách chứ!
“Chậc chậc, tôi thấy thái độ của cậu với con gái dạo này càng ngày càng suồng sã rồi đấy.” Kiryuuin vừa xoa cằm vừa ra vẻ hồi tưởng lại lần đầu hai người gặp mặt, “Chắc là vì được đủ loại con gái bật đèn xanh nên mới trở nên điêu luyện như vậy hả… hừ, bước tiếp theo là thành một gã sở khanh rồi chứ gì.”
“... Hôm nay Kiryuuin-senpai hơi nhiều lời thì phải.”
“Quá đáng thật, tôi chỉ là đột nhiên xúc động nhất thời thôi mà.”
Kiryuuin vẫn luôn khó đối phó như vậy, vì người này nói chuyện chẳng bao giờ nhìn trước ngó sau.
“Mà này, cô bé lúc nãy là Ichinose Honami phải không? Cái người bị cậu đá ấy.”
“…”
Đấy, cô đàn chị này chắc chắn là cố tình!
“Người quá đáng là chị mới phải, sao cứ phải khơi lại chuyện đó làm gì.”
Hikigaya day day thái dương, nói chuyện với Kiryuuin khiến cậu thấy hơi đau đầu.
“Có gì to tát đâu.” Kiryuuin ra vẻ người từng trải, “Là cậu đá người ta, chứ có phải cậu bị đá đâu. Chuyện này rồi sẽ quen thôi, với lại lúc nãy hai đứa chẳng phải nói chuyện vui vẻ lắm sao, thế tức là ổn cả rồi đấy.”
… Cái đó mà cũng gọi là vui vẻ được à? Đối mặt với những lời nói xằng của cô đàn chị trời đánh này, Hikigaya chọn giải pháp khôn ngoan là lơ đi.
Nhưng Kiryuuin vẫn chưa chịu buông tha, lại tiếp tục cảm thán: “Nhưng cô bé đó cũng giỏi thật, vừa thất tình, lại còn bị người mình thích cho đấm trong kỳ thi, cậu đúng là một gã đàn ông tàn nhẫn.”
“… Đừng có nói bậy, hai chuyện đó chẳng liên quan gì đến nhau cả.”
Hikigaya bị cô làm cho bực mình, đành lái sang chuyện khác. “Thật ra tôi cũng hơi tò mò, chị rõ ràng làm gì có bạn… tóm lại là, tại sao đến cả chuyện này mà chị cũng biết?”
“Vì cả khối năm hai đồn ầm lên rồi, muốn không biết cũng không được.”
“Thế à.”
Chậc, cái trường này không có khái niệm quyền riêng tư hay sao vậy trời? Hikigaya không khỏi tặc lưỡi trong bụng, nhưng cũng phải thừa nhận lần này mình đã hơi quá tay.
Vốn dĩ trận bóng né cuối cùng sẽ thua, kết quả sẽ là 6-1, như vậy cũng không đến mức gây chú ý rầm rộ như thế… tất cả là tại Kouenji! Tên đó tự dưng nhảy xổ ra làm gì không biết! Nhưng nói gì với kẻ đó cũng bằng thừa, nên Hikigaya quyết định im lặng.
“Tóm lại, đến người ta là con gái còn không để bụng, cậu đường đường là đàn ông cũng đừng có lúc nào cũng lảng tránh nữa.” Kiryuuin vỗ vai Hikigaya.
“… Tôi có trốn đâu.” Hikigaya quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
“Hừ hừ, lòng cậu tự biết rõ nhất.” Kiryuuin vừa trêu chọc, vừa như thể đang quan tâm cậu em khóa dưới, “Dù sao thì, lần sau cứ cư xử bình thường với cô bé đó đi, đâu phải lúc nào cũng có người ra mặt giải vây cho cậu được.”
“Tần suất tôi gặp Ichinose có cao đến thế đâu.”
“Những lúc thế này chỉ cần đáp ‘Vâng’ là được rồi, đồ hậu bối ngông cuồng.”
Kiryuuin vươn tay, cười tủm tỉm rồi búng một cái vào trán Hikigaya.
“Thôi, nói đến đây thôi, chẳng phải cậu muốn quà Valentine Trắng sao, hay là để tôi khao cậu một ly parfait nhé.”
“… Bây giờ luôn ạ?” Hikigaya ngớ người.
Cậu vẫn đang mải nghĩ về những lời Kiryuuin vừa nói, tự dưng chủ đề lại nhảy sang parfait, khiến cậu nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.
“Đúng vậy, hẹn hò lôi thôi phiền phức lắm.” Kiryuuin gật đầu.
“Cũng được… nhưng mà, thật sự là chị khao đấy chứ?”
Để cho chắc, Hikigaya cảm thấy cần phải xác nhận lại. Ai bảo Kiryuuin nổi tiếng là thành viên của hội rỗng túi cuối tháng, về cơ bản là điểm vừa về tài khoản đã vội vàng tiêu sạch.
“Giờ đã là giữa tháng rồi, ví tiền của chị vẫn ổn chứ?”
“Yên tâm, tiền ăn hai ly parfait thì vẫn có, với lại tôi cũng quen cảnh gặm cỏ nửa cuối tháng rồi, nên cậu không cần phải áy náy về chuyện này đâu.” Kiryuuin ưỡn bộ ngực đầy đặn, mặt đầy vẻ tự hào.
Ủa, có gì đáng để tự hào ở đây vậy?
“Bị chị nói thế rồi, chị nghĩ tôi còn mặt dày mà gật đầu được à.” Hikigaya không nhịn được mà buột miệng.
Thực ra cậu cũng đang định ghé qua quán cà phê ở trung tâm mua sắm, tiện thể mời cô một chầu cũng chẳng sao, chỉ là cách nói của đối phương nghe có vẻ gian xảo thế nào ấy. Cứ có cảm giác mình vừa bị lừa thì phải…
“À mà nói mới nhớ, kỳ thi của khối năm hai vẫn chưa chính thức bắt đầu nhỉ?”
Hikigaya chợt nghĩ tới chuyện này, bèn tiện miệng hỏi. “Bên thắng trong kỳ thi của năm nhất sẽ được thưởng điểm cá nhân, các chị có luật tương tự không?”
Chính xác hơn, đó là phần thưởng dành riêng cho Tư lệnh, vì dù sao cũng phải gánh lấy rủi ro bị đuổi học hoặc mất điểm bảo vệ nếu thua cuộc. Nhưng cũng chỉ có một triệu điểm, trong khi điểm bảo vệ có giá trị tương đương hai mươi triệu, đúng là cái trường này keo kiệt thật.
“Đúng là có nghe nói thế.” Kiryuuin đặt ngón trỏ lên cằm, nhớ lại, “Nhưng không nói rõ con số, mà muốn giành được cũng phiền phức lắm, công sức bỏ ra chẳng bõ bèn gì, nên tôi chẳng có hứng thú.”
Vẫn là kiểu phát ngôn duy ngã độc tôn như mọi khi. Ngay sau đó, cô dường như nhận ra điều gì, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía Hikigaya.
“Cậu em, hình như cậu đang có âm mưu gì đó.”
Hikigaya mặt không biến sắc: “Cụ thể là sao ạ?”
“Hô hô, không thèm phủ nhận mình có ý đồ luôn cơ à.” Kiryuuin mỉm cười, “Nhưng đây còn chẳng phải câu hỏi cho điểm. Chuyện xảy ra với Nagumo gần đây đã lan truyền khắp trường, mà chuyện đó lại có liên hệ mật thiết với cậu. Chỉ cần xâu chuỗi lại một chút là đoán ra ngay cậu đang nghĩ gì.”
“Vâng, chị đoán đúng rồi.”
Hikigaya nhắc đến phần thưởng của kỳ thi đặc biệt chính là để dụ Kiryuuin cắn câu, khiến cô phải ra tay vì lợi ích của lớp. Một khi lớp 2-B thắng lớp A, Nagumo với tư cách là lãnh đạo lại vắng mặt chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề, khiến địa vị của gã càng thêm lung lay. Vấn đề là, Kiryuuin phải đồng ý đã. Nếu không chỉ dựa vào một mình Kiriyama thì… dĩ nhiên, không phải cậu ta là học sinh bất tài, chỉ là không đủ chắc chắn.
“Hehe, nói thật là tôi rất nể cậu có thể chơi Nagumo một vố đau đến thế. Trước giờ toàn là gã đi hại người khác bị đình chỉ, thậm chí là đuổi học, lần này cuối cùng cũng đến lượt gã nếm mùi.” Kiryuuin không hề che giấu sự hả hê của mình.
Cô là một trong số ít học sinh năm hai chẳng cần nhờ vả gì Nagumo, cũng chẳng quan tâm đến chuyện lớp lá, nên đương nhiên không cần phải nhìn sắc mặt của tên tóc vàng đáng ghét đó. Tiếc là, điều đó không có nghĩa cô sẽ chấp nhận đề nghị của Hikigaya.
“Mặc dù rất khoái khi thấy tên Nagumo đó bẽ mặt, nhưng như tôi đã nói lúc nãy, kỳ thi này phiền phức quá, tôi chẳng có tí động lực nào.”
“Hừm…”
Ngay lúc này, trong đầu Hikigaya hiện ra ba lựa chọn.
Một, Em van chị đó Kiryuuin-senpai, để đánh bại tên Nagumo tà ác, xin chị nhất định hãy cho em mượn sức mạnh của mình!
Hai, Haizz, xem ra dù cho Nagumo mạnh nhất năm hai vắng mặt, Kiryuuin-senpai vẫn không dám ra tay. Bình thường cứ tỏ vẻ ta đây lợi hại, hóa ra toàn là diễn kịch cả, vỡ mộng thật rồi~
Ba, Thôi được rồi chị, chúng ta khỏi cần dài dòng, ra giá đi.
Nói sao nhỉ… cảm giác lựa chọn nào cũng chẳng đáng tin cậy. Phương án một và hai lần lượt là cầu xin và khích tướng, nhưng nếu Kiryuuin mà là người dễ nói chuyện đến thế, Hikigaya đã chẳng gán cho cô cái mác “cô đàn chị trời đánh”. Còn phương án thứ ba, tuy có tính khả thi cao nhất lúc này. Nhưng mà, kỳ thi này nào có liên quan gì đến Hikigaya. Cậu, một học sinh năm nhất, lấy tư cách gì mà lại phải bỏ tiền túi ra thuê Kiryuuin, một người cùng lớp 2-B, để đấu tranh vì lợi ích của chính lớp 2-B? Nghe vô lý hết sức. Đâu có ai đi làm một kẻ đần chịu chi như vậy!
“Nếu đã vậy, thì thôi bỏ đi vậy.”
“Ồ? Bỏ cuộc nhanh thế?” Kiryuuin có vẻ ngạc nhiên.
“Biết sao được giờ.” Hikigaya bất lực nhún vai, “Tôi vốn chỉ muốn xem một đàn chị Kiryuuin ngầu lòi giành chiến thắng như thế nào thôi, nhưng chị đã không muốn thì tôi cũng đâu thể ép buộc.”
“Ngầu lòi…”
Chẳng hiểu sao, đôi mắt màu đỏ rượu của Kiryuuin cứ nhìn cậu chằm chằm, nhưng chẳng nói năng gì. Một lúc lâu sau cô mới cất lời.
“Này cậu em, đừng nói là cậu đang theo đuổi tôi đấy nhé?”
“… Hả?”
“Ừm ừm, cậu không cần giải thích.”
Kiryuuin hoàn toàn lơ đi một Hikigaya đang đực mặt ra, vừa khoanh tay trước ngực gật gù, vừa lẩm bẩm một mình. “Thảo nào cậu lại từ chối cô bé Ichinose, ra là đã phải lòng tôi rồi à… haizz, tôi đúng là một người phụ nữ tội lỗi mà, nhưng ai bảo tôi sinh ra đã xinh đẹp thế này cơ chứ.”
“Chị… có ăn parfait nữa không?”
Gần một năm tiếp xúc với Kiryuuin đã giúp Hikigaya ngộ ra một chân lý. Chấp nhất với người này, là mình thua!
…
Sau khi xử xong ly parfait ở quán cà phê và nhờ Matsuei chuyển quà đáp lễ Valentine Trắng cho tiểu thư Haruno, Hikigaya chào tạm biệt Kiryuuin rồi một mình trở về ký túc xá.
Vốn dĩ cậu đã định nhận lời mời của Kiryuuin, đến phòng gym vận động một chút. Ai ngờ một cuộc điện thoại bất chợt đã phá tan kế hoạch của cậu.
“Tsukishiro, cái đồ khốn kiếp đó, hôm nay là thứ bảy mà! Có chuyện gì không thể đợi đến thứ hai nói được hay sao!”
Hikigaya vừa lầm bầm chửi rủa, vừa thay đồng phục. Lúc nãy Tsukishiro gọi điện, yêu cầu cậu đến phòng tiếp khách, nhưng học sinh không mặc đồng phục thì không được phép vào khuôn viên trường, thế là hại cậu phải chạy đi chạy về một phen. Cái trường này đúng là có vấn đề, đặt ra lắm quy định làm gì không biết.
Chẳng mấy chốc, Hikigaya đã đến tòa nhà giảng dạy, Tsukishiro đã đợi sẵn trong phòng tiếp khách.
“Đã làm phiền cậu chạy một chuyến rồi, mau ngồi đi, Hikigaya-kun.”
“… Quả không hổ danh Chủ tịch tạm thời Tsukishiro, ngay cả ngày nghỉ cũng phải làm việc.”
Vừa thấy cái mặt cười toe toét đó, Hikigaya đã không kìm được mà buông lời mỉa mai. Cái loại người gì không biết, lại dám coi học sinh như lũ nô lệ công sở, chỉ cần một cú điện thoại là phải tức tốc đi tăng ca. Ít ra lũ nô lệ đó còn có tiền làm thêm giờ!
Tsukishiro cũng chẳng bận tâm, cười nói: “Xin lỗi nhé, chủ yếu là phát sinh chút chuyện đột xuất, bên tôi thực sự khó xử quá, mà hôm nay hình như còn là Valentine Trắng nhỉ, chẳng lẽ tôi lại vô tình phá đám buổi hẹn hò của Hikigaya-kun với cô gái nào sao? Nếu vậy thì thật lòng xin lỗi nhé.”
“Bớt dài dòng đi, gọi tôi đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Hikigaya vẫn giữ thái độ khó chịu.
“Trước hết, tôi muốn chúc mừng cậu, vì đã đạt được thành tích hết sức đáng kinh ngạc trong kỳ thi đặc biệt vừa rồi.”
Nói rồi, Tsukishiro còn vỗ tay tán thưởng. “Kết quả này có thể nói là đã vượt xa dự liệu của tất cả giáo viên, ngay cả tôi cũng phải giật mình. Nhưng nếu xét đến việc Tư lệnh là Hikigaya-kun thì lại thấy cũng không quá bất ngờ nữa.”
“… Ông gọi tôi đến, là để nói kết quả này có vấn đề?” Hikigaya không khỏi phỏng đoán.
“Không, chỉ là muốn chúc mừng cậu một chút thôi.”
Câu trả lời của Tsukishiro suýt làm Hikigaya nghẹn họng, nhưng cậu chưa kịp chất vấn thì ông ta đã nói tiếp: “Thứ thực sự có vấn đề là kết quả của lớp B và lớp C. Tôi nghĩ cậu cũng đã nghe ít nhiều về mâu thuẫn giữa hai lớp trong chuyện này, đôi bên đều khăng khăng mình có lý.”
“Thì sao? Cứ để Hội học sinh mở phiên thẩm nghị là được chứ gì?”
Hikigaya vẫn không hiểu tại sao Tsukishiro lại phải gọi cậu đến ngay lúc này. Chuyện này gấp đến vậy sao?
“Kể cả khi Nagumo vắng mặt, đến lúc đó cùng lắm là tôi chủ trì, hoặc Ichinose cũng được.”
Trong số các thành viên Hội học sinh hiện tại, Nagumo bị đình chỉ nên không thể thực thi nhiệm vụ hội trưởng, các học sinh năm hai khác thì lại bận bịu chuẩn bị cho kỳ thi. Còn Katsuragi lại là người của lớp 1-B, cần phải tránh hiềm nghi. Tuy nhiên, kể cả để Nagumo xử lý vụ này cũng chẳng sao. Không phải Hikigaya tin tưởng gã đó sẽ công tư phân minh, mà chủ yếu là cậu tin Sakayanagi sẽ không bao giờ đánh một trận không có sự chuẩn bị. Nếu không, với tính cách của con nhỏ loli trời đánh đó, đời nào lại chịu vì lớp mà chấp nhận bị đuổi học, chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn đường lui từ lâu rồi.
Có chút tò mò không biết Sakayanagi sẽ ra chiêu thế nào đây.
Và rồi… Hikigaya đã phải hối hận.
“Tốt lắm, tôi chính là muốn câu này của cậu.” Tsukishiro mỉm cười mãn nguyện, “Mấy ngày nay, em học sinh Sakayanagi đã liên hệ với Cục An toàn Thực phẩm, tố cáo Karaoke ở trung tâm mua sắm của trường ta bán đồ ăn không hợp vệ sinh, khiến các bạn học của em ấy bị bệnh… Hikigaya-kun, vì cậu đã tình nguyện đứng ra, chuyện này xin nhờ cậu xử lý nhé.”