Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 453: Dụ dỗ và Đe dọa

Tốn không biết bao nhiêu nước bọt, Hikigaya mới khiến Kushida tin được cái cớ hoang đường ‘Ryuuen vứt gậy của Sakayanagi nên cậu mới phải đỡ cô ấy về phòng’, tiện thể nhờ cô nàng tìm cách dập tắt tin đồn trong khối.

Dù sao cũng là Kikyou-chan nổi tiếng hòa đồng, chỉ cần cô nàng lên tiếng đính chính, mọi người chắc chắn sẽ tin.

Thế nhưng, dù miệng thì đồng ý ngon ơ, ánh mắt của Kushida vẫn y như đang nhìn một gã chồng vừa đi ngoại tình về… khoan, ngoại tình gì ở đây chứ.

Sau đó, Kushida còn bóng gió xa gần rằng mình rất mong chờ Valentine Trắng sắp tới…

Thôi đi, sắp tới cái gì mà sắp tới.

Còn hơn một tuần nữa cơ mà?

Dù rất muốn châm chọc như vậy, nhưng vì đang có việc nhờ vả nên Hikigaya đành ngậm bồ hòn làm ngọt, với lại cậu vốn cũng định đáp lễ.

Chỉ có điều, xem tình hình này… chắc là tặng bánh quy không ổn rồi?

Cảm giác kể cả có đi hỏi ý kiến, thể nào rồi cũng bị Kikyou-chan càm ràm cho một trận ra trò.

Hết cách, Hikigaya đành phải nhân dịp cuối tuần một mình đến trung tâm thương mại Keyaki để chọn quà.

“Hừm, rốt cuộc nên tặng gì đây.”

Nhưng nhìn những món hàng la liệt, rực rỡ trong tủ kính, cậu lại chẳng có chút ý tưởng nào.

Thú thật, kinh nghiệm của cậu trong mảng này thực sự ít ỏi, vài lần hiếm hoi cũng phải nhờ đến sự tư vấn và đi cùng của Komachi.

Quan trọng nhất là phải có người đi cùng.

Bởi lẽ trước đây, mỗi lần Hikigaya một mình đến trung tâm thương mại, nhân viên cửa hàng chắc chắn sẽ chủ động lại gần hỏi ‘xin hỏi anh tìm gì ạ?’, rồi lẽo đẽo theo sau, còn nhân viên ở quầy thu ngân thì sẽ nhìn cậu với ánh mắt đầy cảnh giác.

Tất cả đều là những chuyện cậu đã từng trải qua.

May mà ở Trường Koudo Ikusei, có lẽ vì khắp nơi đều có camera, nên đến giờ vẫn chưa xảy ra chuyện nhân viên thấy cậu là báo cảnh sát, hay bảo vệ đặc biệt đến hỏi thăm thân tình. Thật tốt quá đi mà.

…Tốt cái nỗi gì.

Hikigaya hiểu là con trai hiếm khi đi mua sắm một mình thật, nhưng vẫn mong mọi người đừng có thái độ phòng bị lộ liễu đến thế.

Tóm lại, lần này là đi chọn quà Valentine Trắng, nên dù muốn rủ ai đi cùng cũng chẳng thể mở lời.

Ai đời lại đi mời chính người mình định tặng quà đi chọn quà cùng chứ.

Tuy nhiên, nếu chỉ hỏi ý kiến để tham khảo thôi thì chắc không sao đâu nhỉ?

Mang theo suy nghĩ ngây thơ đó, Hikigaya đi hỏi ý kiến của Matsushita và Horikita.

Kết quả, họ trả lời rằng——

Matsushita: “Hachiman-kun, cậu nghĩ đến việc đáp lễ làm người ta vui lắm đó, thế nên… cứ để người ta mong chờ thêm chút nữa đi nhé?”

Horikita: “Quà đáp lễ Valentine Trắng ư? Không cần phải bận tâm đâu, vốn dĩ tôi đưa sô cô la cho cậu cũng chỉ là ngẫu hứng thôi, trải nghiệm một lần là đủ rồi. So với chuyện đó, tôi hy vọng Hikigaya-kun sẽ thể hiện thật tốt trong kỳ thi lần này hơn. À phải rồi, về mấy hạng mục của lớp A…”

Thiệt tình, hai người này chẳng giúp được tích sự gì.

Tìm họ bàn bạc đúng là tự rước bực vào người.

Vẫn chưa chịu bỏ cuộc, Hikigaya lại đi hỏi Shiina và Kamuro, và kết quả là——

Shiina: “Chỉ cần là quà của Hikigaya-kun thì tớ đều thích hết… à, nhưng mà… nói thế này hơi mặt dày, nhưng thực sự rất đáng mong chờ ạ.”

Kamuro: “Hả? Quà đáp lễ? Sao cũng được, tớ không quan tâm.”

Thôi được rồi, hai người này cũng thế cả.

Nghĩ kỹ lại, Hikigaya bỗng nhận ra mấy cô gái cậu quen, người nào người nấy đều không đáng tin cậy.

Người duy nhất có vẻ đáng tin trong chuyện này là Ichinose, nhưng bây giờ thì chẳng còn cách nào tìm cô ấy để bàn bạc được nữa… Haizz.

Phiền quá đi mất.

Hay là cứ tặng bánh quy cho tất cả mọi người cho xong chuyện.

Chỉ cần mua loại hàng hiệu đắt tiền một chút, chắc họ cũng chẳng thể phàn nàn được gì đâu nhỉ?

Quan trọng nhất là không phải đau đầu thêm nữa.

Ngay lúc Hikigaya đang định làm liều, một giọng nói bỗng vang lên từ sau lưng.

“Thật tình cờ, làm phiền cậu một chút được không?”

“…Chủ tịch tạm thời Tsukihiro?”

Không chỉ có Tsukihiro, đi sau ông ta còn có hai người đàn ông trung niên mặc vest.

Sau khi ba người họ trao đổi vài câu, hai người kia liền quay người đi vào cửa hàng đang được sửa chữa bên cạnh, còn Tsukihiro thì tiến về phía Hikigaya.

“Họ là những người có liên quan muốn đến đây mở cửa hàng đấy.” Tsukihiro chủ động giải thích, “Vì vậy, với tư cách là Chủ tịch tạm thời, tôi cũng phải dành thời gian để tiếp họ. Ai bảo tôi là người lớn chứ, dù là công việc mình không thích cũng đành phải nhận thôi.”

“…Xin hỏi ngài tìm tôi có việc gì ạ?”

“Chà, lễ phép hơn tôi tưởng đấy.”

Từ nãy đến giờ, Tsukihiro cứ đứng đó nói những chuyện chẳng đâu vào đâu.

Hikigaya cảm thấy hơi phiền, nhưng cậu vừa định lên tiếng thì đã bị chặn họng: “Trông cậu có vẻ vội vã muốn đi nhỉ, xem ra tôi không được chào đón cho lắm.”

“Vâng, tôi đi được chưa ạ?”

“Tôi khuyên cậu tốt nhất là không nên. Tôi cũng có lập trường của một Chủ tịch, nếu bị học sinh đối xử lạnh nhạt, tôi sẽ thể hiện một thái độ tương xứng đấy.”

“Thái độ tương xứng? Ý ngài là đuổi học tôi?”

Nếu đối phương là một Chủ tịch bình thường, Hikigaya sẽ không dại gì mà gây sự.

Nhưng đối phương còn có một thân phận khác là người của White Room, sự tồn tại của tổ chức đó thực sự khiến người ta ghê tởm, thế nên lời nói của Hikigaya luôn không tránh khỏi có gai.

Chỉ có điều… điều khiến cậu tức giận nhất chính là sự bất lực của bản thân.

Biết rõ cái tổ chức phi nhân đạo, phi pháp đó đang ở ngay gần đây, ngay tại đất nước này, và kẻ điều hành nó lại là một quan chức cấp cao trong chính phủ.

Thế nhưng, ngoài việc cà khịa vài câu, cậu chẳng thể làm được gì khác.

“He he, tuy tôi rất muốn dạy dỗ một thằng nhóc không biết trời cao đất dày, nhưng ngôi trường này phiền phức lắm.” Tsukihiro mỉa mai sâu cay, “Nếu tuân theo quy tắc ở đây, phải để cậu bị kỷ luật đuổi học ít nhất ba lần thì mới tống khứ cậu đi được. Có lẽ chính vì có chỗ dựa này nên cậu mới đắc ý vênh váo như vậy, phải không?”

“Không, chỉ là tôi quá ngốc, đến mức chẳng buồn giả lả với ngài.”

“Ngốc ư? Cách nói này chẳng hợp với cậu chút nào. Tôi biết rất rõ những việc cậu đã làm từ trước đến nay đấy.”

Chắc hẳn Tsukihiro đang ám chỉ mấy bản hợp đồng kia.

Đó đúng là những việc không nên làm, nhưng Hikigaya tự nhận mình cũng chẳng phải người tốt gì, nên chẳng sao cả.

“Nhưng nếu tôi không ngốc, thì đối với một vị Chủ tịch tạm thời sẵn sàng xuống tay với học sinh như ngài, tôi hoàn toàn có thể nhẫn nhịn một thời gian là xong chuyện.”

Nói rồi, Hikigaya làm bộ thở dài một hơi.

“Dù sao cũng chỉ tối đa nửa năm là ngài cũng phải cuốn gói rồi, còn tôi lại đến cả khoảng thời gian ít ỏi đó cũng không nhịn nổi.”

“Nửa năm? Sao cậu lại đưa ra được kết luận đó?” Tsukihiro hỏi với vẻ tò mò, “Lẽ nào là cô nhóc nhà Sakayanagi nói gì với cậu à? Nhưng nếu cậu nghĩ rằng cựu Chủ tịch có thể dễ dàng trở lại, thì cậu ngây thơ quá rồi đấy.”

“Không, chẳng liên quan gì đến kẻ đó cả.”

Giờ đây, cứ nhắc đến Sakayanagi là Hikigaya lại cảm thấy tức ngực.

Sau lần đưa cô ấy về, phải mất mấy ngày tin đồn mới lắng xuống, nhưng ánh mắt của đám bạn cùng lớp vẫn cứ là lạ.

“Tôi chỉ đơn thuần suy luận thôi, nếu Chủ tịch Tsukihiro thành công đuổi học Ayanokouji, ngài đương nhiên cũng sẽ rời đi. Nhưng nếu ngài mất nửa năm mà vẫn không thể đuổi học Ayanokouji, thì có cho ngài thêm thời gian cũng vô ích, đúng không?”

Đây là một logic rất đơn giản.

Thời gian còn lại của Ayanokouji ở trường này nhiều nhất cũng chỉ hai năm, Tsukihiro không đời nào lại hao tổn đến tận phút cuối cùng với cậu ta.

Dù sao việc đưa Ayanokouji về White Room sớm hơn một, hai tháng cũng chẳng có ý nghĩa thực tế gì.

Nhưng Tsukihiro tỏ ra không hề bị lay chuyển bởi lập luận này: “Đó chỉ là phỏng đoán vô căn cứ của cậu thôi. Tôi thấy cậu có vẻ rất thích tự cho mình là thông minh nhỉ?”

“Vâng, tôi cũng thấy vậy.”

Hikigaya không phản bác, thậm chí còn hùa theo.

“Vậy nên ngài đừng bận tâm đến một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi làm gì. Chuyện giữa ngài và Ayanokouji không liên quan đến tôi. Lần này, xin hãy nhất định đuổi học cậu ta nhé.”

“Xem ra đến giờ cậu vẫn cố chấp với những vọng tưởng của mình.”

Tsukihiro vừa thở dài, vừa lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Hôm đó tôi đã nói rồi, tôi thực lòng thấy cậu là một tài năng, nên mới đề nghị cậu làm Tư lệnh để có cơ hội du học. Vậy mà cậu lại hiểu lầm rằng tôi muốn nương tay với Ayanokouji-kun. Lẽ nào cậu nghĩ rằng bỏ lỡ cơ hội này là vấn đề lớn đối với tôi sao? Chẳng qua là tôi khá thích làm Chủ tịch ở đây, không muốn rời đi sớm vậy thôi.”

“…Vòng vo tam quốc, rốt cuộc vẫn về lại điểm xuất phát.”

Dù Hikigaya hiểu rõ rằng với lập trường của Tsukihiro, ông ta không đời nào thừa nhận, nhưng cái kiểu này thật sự rất khó chịu.

“Chủ tịch tạm thời Tsukihiro, tôi xin nói thẳng, bất kể ngài nói gì cũng không thể lay chuyển quan điểm của tôi. Bởi vì tôi đã mặc định ngài là một người thông minh, không muốn làm trái ý cấp trên, cũng không muốn đắc tội với con trai của nghị sĩ. Vì vậy, ngài không thể nào làm việc quá tuyệt tình được.”

“Thôi được, cứ cho là giả thuyết của cậu đúng đi.” Tsukihiro cười khổ, xòe tay ra, “Nhưng có một điểm không hợp lý ở đây. Nếu tôi thật sự định nương tay với Ayanokouji-kun, tại sao lần này lại phải chọn cậu ta làm Tư lệnh?”

“Nếu không làm gì cả, ngài có thể ăn nói với cấp trên được không?”

“…”

Trước câu hỏi vặn lại của Hikigaya, Tsukihiro hiếm khi im lặng.

Nói trắng ra, tất cả chỉ là một màn kịch diễn cho ai đó xem.

Có cơ hội mà không hành động, không chọn Ayanokouji làm Tư lệnh, chứng tỏ Tsukihiro đang cố tình chây ì.

Nhưng nếu Ayanokouji làm Tư lệnh mà không bị đuổi học, Tsukihiro có thể vin vào cớ không phải lỗi của mình.

——Không phải tôi bất tài, mà là Kiệt Tác Tối Cao do White Room đào tạo ra quá xuất sắc.

Thế nên Hikigaya mới cho rằng vở kịch này chẳng khác nào trò chơi đồ hàng của cậu ấm, trông thì có vẻ hoành tráng, nhưng thực chất vừa lố bịch vừa ghê tởm, sặc mùi mục nát của sự ngạo mạn.

“Nếu ngài đã nói xong, vậy tôi xin phép đi trước.”

Thấy Tsukihiro đã không còn gì để nói, Hikigaya quay người định rời đi.

Ai ngờ đối phương lại đột ngột lên tiếng: “Mà nói mới nhớ, đây đúng là một ngôi trường tốt, với nguồn vốn dồi dào từ chính phủ. Dù chỉ có hơn trăm khách hàng, nhưng các doanh nghiệp chỉ cần dựa vào tiền trợ cấp là đã có lãi. Thế nên những người đến đàm phán hợp tác như hai vị vừa rồi cứ nườm nượp không ngớt. Mỗi năm, hàng trăm triệu yên cứ thế được tiêu đi như nước, mà chỉ cần núp dưới danh nghĩa vì sự nghiệp giáo dục, phần lớn người dân đều dễ dàng đồng ý. Đúng là một lũ ngốc.”

“…Ngài định nói gì?”

“Tôi chỉ đang nghĩ, với điều kiện hậu hĩnh như vậy, chắc chẳng có học sinh nào muốn bị đuổi học đâu nhỉ?”

“Thế à… vậy ngài cứ thử xem.”

Hikigaya còn tưởng gã này lảm nhảm không đâu để làm gì, hóa ra vẫn chỉ nghĩ rằng cậu đang tỏ vẻ ta đây.

“Nếu Chủ tịch tạm thời muốn dùng quyền lực để ép tôi nghỉ học, xin cứ tự nhiên.”

“Rất tiếc, dù là tôi thì ở trường này cũng phải tuân thủ quy tắc. Nếu không, tôi đã chẳng phải đau đầu vì chuyện của Ayanokouji-kun.”

Đây có thể coi là một lời thừa nhận gián tiếp của Tsukihiro.

Nếu có thể công khai đuổi học Ayanokouji mà không gặp trở ngại, mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều.

Tình thế hiện tại rõ ràng đang đẩy ông ta vào thế tiến thoái lưỡng nan.

“Mà nói lại, Hikigaya-kun quả là thảnh thơi nhỉ? Trong khi những người khác đang nỗ lực cho kỳ thi đặc biệt cuối năm, cậu lại có tâm trí đi dạo phố.”

Dù là cuối tuần, trung tâm thương mại lúc này cũng vắng hoe.

Số nhân viên có khi còn đông hơn khách, nên dù cậu có nói chuyện với Chủ tịch tạm thời lâu như vậy, cũng chẳng có ai để ý.

“Dù sao nếu thi thua, người bị đuổi học cũng đâu phải tôi.”

“Vậy sao.”

Tsukihiro nở một nụ cười nửa miệng, rồi đảo mắt nhìn xung quanh.

“Tầng này toàn bán mấy món đồ lặt vặt cho con gái nhỉ… À, ra là vậy. Hikigaya-kun đang chọn quà đáp lễ Valentine Trắng à, nghe nói cậu được yêu mến lắm cơ mà.”

“Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ đi xem bừa thôi.”

Dù câu trả lời này dễ gây hiểu lầm, nhưng giờ cậu chẳng bận tâm được nhiều.

Hikigaya lờ mờ đoán được Tsukihiro định nói gì.

Quả nhiên, con cáo già mắt híp này mỉm cười: “Tôi tin rằng cậu thực sự không để tâm đến chuyện bị đuổi học, nhưng nếu cô gái ngưỡng mộ em bị đuổi học thì sao? Lúc đó cậu sẽ cảm thấy thế nào?”

“…Thì đã sao?”

Dù Hikigaya cố tỏ ra bất cần, nhưng câu trả lời vẫn có chút ngập ngừng.

Nhưng mà, làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cũng giống như cậu đã mặc định Tsukihiro không thật lòng muốn đuổi học Ayanokouji, Tsukihiro cũng mặc định rằng cậu không thể nào thờ ơ với chuyện này.

“Chủ tịch tạm thời, ngài chỉ có nửa năm ở trường này, thật sự muốn lãng phí thời gian quý báu vào một người ngoài Ayanokouji sao?”

“Rất tiếc, tiền đề của cậu đã sai rồi.”

Tsukihiro thậm chí còn không thèm phủ nhận khoảng thời gian mà Hikigaya đã suy luận ra, chỉ dùng một giọng điệu ôn hòa để nói những lời độc địa.

“Không phải ai cũng không sợ Chủ tịch đâu, hay nói đúng hơn, cậu mới là kẻ khác biệt. Tôi chỉ cần dùng quyền hạn trong tay là có thể dễ dàng đuổi học một học sinh, chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả.”

“…Dụ dỗ không thành, liền chuyển sang uy hiếp sao.”

“He he he, không phải đâu, tôi chỉ đang thương lượng với cậu thôi.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Tsukihiro cười vui vẻ đến vậy trước mặt Hikigaya.

Dù sao sau bao lần bị làm cho bẽ mặt, cuối cùng ông ta cũng có thể nở mày nở mặt.

“Tuy nhiên, trong số những cô gái cậu quen, người thì là tiểu thư, người thì gia cảnh giàu có.” Tsukihiro đột ngột chuyển chủ đề, “Biết đâu dù họ có bị đuổi học, cậu cũng chẳng thấy áy náy là bao.”

“…Không ngờ ngay cả chuyện này ngài cũng biết. Ngài là kẻ theo dõi à?”

“Dù gì tôi cũng là Chủ tịch, tìm hiểu về học sinh là công việc của tôi. Hơn nữa, ghi nhớ những điều này cũng chẳng mất gì, đúng không?”

Lời của Tsukihiro chẳng khác nào đang nói ‘Thấy chưa, giờ thì có ích rồi đấy’.

“Nếu vậy thì, tôi cũng đành chịu thôi.”

Hikigaya cố gắng giữ giọng bình tĩnh, lúc này dù có tức giận hay nói lời cay độc cũng chỉ bị xem thường.

“Bất kể ngài giở trò gì, điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng ngăn cản. Đổi lại, ngài cứ việc lãng phí hết nửa năm này đi. Hy vọng đến lúc đó, Chủ tịch tạm thời có thể ăn nói cho phải với cấp trên.”

“Ý cậu là cậu có khả năng cùng tôi đồng quy vu tận sao?”

“Không, tôi chỉ là một kẻ chẳng đáng bận tâm, làm gì có tư cách đó.”

Sau khi tự giễu một tiếng, Hikigaya nói thêm: “Nếu phải nói, thì phải là chân đất không sợ kẻ đi giày mới đúng.”

Lực lượng hai bên đúng là có chênh lệch, nhưng cái giá phải trả cũng một trời một vực.

Hikigaya chỉ là một học sinh, cùng lắm thì bị đuổi học, sang trường khác vẫn có thể thi đại học. Trong khi đó, Tsukihiro đã nỗ lực bao năm để leo lên, không thể không lo cho tiền đồ của mình.

Chính vì hiểu rõ điều này, cậu mới có thể không do dự mà hạ mình.

“Tốt, tốt lắm. Tôi rất thích những đứa trẻ biết co biết duỗi như cậu.”

Tsukihiro vỗ tay tán thưởng một cách qua loa.

“Không như cô nhóc nhà Sakayanagi, chỉ vì mình là chúa núi mà cũng trở nên kiêu ngạo… Hikigaya-kun, sau này cậu có thể sẽ làm nên chuyện lớn đấy. Thật lòng mà nói, nhìn cậu làm tôi nhớ đến một người. Tuy hai người có thể nói là hoàn toàn khác nhau, nhưng ở một vài khía cạnh lại cực kỳ giống nhau.”

Không đợi Hikigaya trả lời, ông ta nói tiếp: “À phải rồi, nếu cậu muốn trở thành một người lớn tài giỏi, sao không nhân cơ hội này mà cải thiện một chút nhỉ?”

“…Cải thiện?”

“Lúc nãy tôi cũng nói rồi, những cô gái cậu quen đều có gia cảnh rất tốt, bị đuổi học cũng không gây ra rắc rối gì lớn cho họ. Vậy nên hãy chọn một người không còn đường lui ấy, ví dụ như… bạn học Ichinose đã từng tỏ tình với cậu.”

“Hừ, tôi còn tưởng ngài định nói đến ai.” Hikigaya khịt mũi coi thường, “Nếu ngài đã biết tôi bị cô ấy tỏ tình, thì cũng nên biết là tôi đã từ chối ngay tại trận. Tôi vốn không thích cô ấy, ngài lấy cô ấy ra để uy hiếp tôi thì thật nực cười.”

“Ồ? Vậy sao?”

Tsukihiro không hề bị vẻ ngoài cố tỏ ra cứng rắn này ảnh hưởng, ông ta mỉm cười như thể đã nhìn thấu tất cả.

“Cô bé đó xuất thân từ gia đình đơn thân, nhà rất nghèo. Nếu bị đuổi học ở đây, e rằng sẽ không thể tiếp tục học lên mà phải đi làm ngay lập tức.”

“…”

“Hơn nữa cô ấy còn ở lớp A. Đến lúc đó, dù Hikigaya-kun có muốn giúp đỡ, e rằng cũng sẽ gặp phải vô vàn trở ngại đấy.”

Cổ họng Hikigaya chợt nghẹn lại.

Xem ra đến đây là hết.

Trước chiêu này, Hikigaya hoàn toàn bó tay.

Những người khác đều sinh ra trong gia đình sung túc, dù có bị đuổi học cũng không gây ra biến cố gì lớn.

Nhưng riêng Ichinose… cậu thật sự không dám cược.

“He he he, đừng làm bộ mặt đó chứ, tôi đã nói đây không phải là uy hiếp, mà là một cuộc thương lượng.”

Tsukihiro tiến một bước, thu hẹp khoảng cách với Hikigaya, đồng thời nở một nụ cười hiền hòa.

“Tôi rất thích xây dựng quan hệ tốt với những đứa trẻ ưu tú như Hikigaya-kun. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không để cậu làm việc không công đâu. Lần trước cậu chẳng phải đã nói điều kiện để làm Tư lệnh là mười triệu điểm sao? Điện thoại của cậu hình như đang ở chế độ im lặng nhỉ, bây giờ cứ lấy ra xem thử đi.”

…Từ lúc nào?

Hikigaya do dự lấy điện thoại ra, trên màn hình quả nhiên hiện lên một thông báo chuyển khoản.

Một mười triệu điểm cá nhân đã được chuyển đến từ nhà trường.

“…Thật hào phóng.”

“Dù sao cũng là tiền thuế của người dân, có phải tiền của tôi đâu.”

Tsukihiro nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, rồi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cảm của Hikigaya.

“Vậy thì, Hikigaya-kun, cho đến hết học kỳ hai năm sau, trong khoảng thời gian này mong được cậu chiếu cố nhiều hơn nhé.”