Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 426: Vị senpai đáng yêu

Hikigaya trước nay chưa từng cho rằng bản thân là người tốt.

Vì lẽ đó, đừng nói đến chuyện người yêu, ngay cả khi tiểu thư Haruno năm xưa ủy thác cậu tìm cách để Ayanokouji tốt nghiệp với tư cách thành viên lớp D, một việc rành rành sẽ phương hại đến lợi ích của lớp, cậu vẫn chẳng hề đắn đo mà đồng ý.

Nói toạc ra, những quan niệm như “vì tập thể” hay “đặt đại cục lên hàng đầu” chưa bao giờ nằm trong hệ giá trị của Hikigaya.

Cậu chỉ quan tâm đến những cá nhân hữu hình.

Thế nhưng… với Ichinose thì tuyệt đối không được.

Chừng nào còn là học sinh của ngôi trường này, chiến tranh giữa các lớp sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.

Học sinh giữa các lớp khác nhau vốn dĩ luôn giữ khoảng cách cũng chính là để tránh dấy lên nghi kỵ bán đứng tập thể.

Lẽ thường mà nói, Ichinose, người luôn hết lòng vì lớp nhất, đáng lẽ phải là người thấu tỏ điều này hơn ai hết.

Bởi vậy, Hikigaya chưa một lần mảy may nghĩ rằng đối phương sẽ ngỏ lời với mình… cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng, cậu vẫn đinh ninh rằng đó rất có thể chỉ là sự suy diễn hoang đường của bản thân.

Đáng tiếc, cậu chung quy vẫn không thể nào soi tỏ được mọi ngóc ngách trong tâm tư của mỗi người.

Có lẽ Ichinose chẳng hề nghĩ sâu xa, hoặc trong tiềm thức, tớ ấy vẫn nuôi một niềm lạc quan ngây thơ về tương lai.

Suy cho cùng, khoảng cách điểm số hiện tại giữa lớp A và lớp D là một trời một vực, về cơ bản không thể cấu thành bất cứ mối đe dọa nào.

Nếu thế, hai người sẽ không phải đối đầu, và tự khắc cũng chẳng cần phiền não làm gì.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ… rồi sao nữa?

Lớp D không thể nào mãi mãi giẫm chân tại chỗ, và lớp A cũng không thể nào bách chiến bách thắng.

Có lẽ, Ichinose cho rằng dù có trở thành kẻ thù trên chiến trường khảo thí, mối quan hệ của cả hai cũng sẽ không hề suy chuyển, nhưng đó chẳng qua chỉ là một cách tự huyễn hoặc mà thôi.

Câu hỏi mà Hikigaya buông ra trước đó, bề ngoài trông như một sự gây hấn vô lý, nhưng lại ẩn giấu tầng ý nghĩa sâu xa này.

Và phản ứng của đối phương cũng không hề chệch khỏi dự liệu của cậu.

Chính vì lẽ đó… thay vì để Ichinose sau này phải chìm trong đau khổ và dằn vặt, chẳng bằng đoạn tuyệt ngay tơ tưởng của tớ ấy ngay từ đầu.

Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

“Haiz… có phải mình đã… haiz.”

Hikigaya thở dài thườn thượt, lòng tự vấn liệu có phải chính những việc mình làm đã gieo mầm cho sự hiểu lầm của Ichinose.

“Có phải mình… cứ mặc kệ tớ ấy thì mọi chuyện đã tốt hơn chăng?”

Đến tận bây giờ, cậu đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng liệu mình có nên ra tay giúp đỡ Ichinose nhiều đến thế.

Rõ ràng cậu căm ghét nhất là những cô gái dịu dàng, vậy mà những việc mình đã làm… có được xem là dịu dàng không?

Thế nhưng, nếu chỉ vì sợ hãi một sự hiểu lầm mơ hồ mà ngoảnh mặt làm ngơ trước một người đang gặp khó, thì dường như cũng có gì đó sai trái.

Nếu đối phương là kẻ xấu bụng hay mang lòng địch ý thì đã đành, Hikigaya cũng chẳng đến nỗi đi làm một Đông Quách tiên sinh cứu sói.

Nhưng với một người thiện lương thuần khiết như Ichinose… haiz haiz haiz.

Rốt cuộc thì trên cõi đời này vốn dĩ chẳng có con đường nào vẹn cả đôi đường, sự việc đẩy đưa đến nước này cũng là lẽ tất yếu.

“Mà, một người như Ichinose thì chắc chẳng hề hấn gì đâu nhỉ?” Hikigaya thì thầm với chính mình, “Dù sao tớ ấy cũng được yêu mến đến vậy, lúc nào mà chẳng tìm được một chàng trai ưu tú hơn mình. Rồi chuyện hôm nay sẽ bị tớ ấy xem như một giai thoại vui, cùng lắm thì thỉnh thoảng nhớ lại rồi tự giễu cười một cái là hết.”

Ừm, chính xác là vậy.

Bản thân việc bị từ chối tỏ tình thực ra cũng chẳng phải là trời sập.

Bụi thời gian phủ xuống, nó sẽ chỉ còn là một câu chuyện cũ nực cười, có khi người trong cuộc còn cảm thán một câu ‘sao hồi đó mắt mình lại mù đi thích một kẻ như thế’.

Huống hồ, vốn cũng chẳng tới lượt một kẻ như cậu phải bận tâm lo lắng cho một siêu Riajuu như Ichinose.

Trớ trêu thay, chính Hikigaya cũng đang mắc kẹt trong mớ bòng bong của riêng mình.

Dù bề ngoài phẳng lặng như mặt hồ, nhưng tâm can cậu lại rối như tơ vò, càng cố gỡ lại càng muốn buông xuôi tất cả.

Cậu thậm chí còn bắt đầu ghen tị với sự vô lo vô nghĩ của Orimoto.

Rõ ràng cả hai đều là kẻ đi từ chối người khác, tại sao tên đó có thể biến nó thành một câu chuyện tiếu lâm để kể cho bạn bè, còn mình… thì lồng ngực lại nặng trĩu như bị đá đè?

… lẽ nào là vì mình không có bạn bè ư?

Ngay lúc dòng suy tư của Hikigaya dần trượt vào hố sâu tiêu cực, một giọng nói bất chợt cất lên từ bên cạnh.

“Này, cậu hậu bối đang ủ rũ đằng kia.”

“…”

“Ồ? Ra vẻ gớm nhỉ, đã dám bơ đẹp cả senpai của mình rồi cơ à.”

“…”

Dù thừa sức nhận ra chủ nhân của giọng nói, nhưng cũng chẳng biết người đó đang gọi ai, nên Hikigaya quyết định tốt nhất là cứ giả điếc làm ngơ.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo—

“Cậu điếc thật đấy à?”

Kiryuuin túm lấy cổ áo sau của Hikigaya nhẹ như xách một chú mèo con.

“Senpai đang gọi, ít nhất cũng phải lên tiếng một câu chứ? Vô phép quá đấy, biết không?”

… chính chị mới là người không có tư cách nhất để dạy đời người khác về hai chữ “lễ phép” đấy.

Vừa thầm oán trong bụng, Hikigaya vừa gãi đầu đáp: “Không, tôi nào biết Kiryuuin-senpai đang gọi tôi. Trường này có 159… à không, 156 học sinh năm nhất, nói cách khác, xác suất tôi là người được gọi chỉ là 1/156.”

“Hê hê hê, nghe cậu nói vậy, hình như cũng có lý.”

Kiryuuin bật cười như thể vừa phát hiện ra điều gì đó cực kỳ thú vị, rồi đột ngột bẻ lái.

“Nhưng lý lẽ là một chuyện, còn cậu hậu bối ngông cuồng nhà cậu chắc chắn là cố tình làm lơ.”

“… không hề.”

“Tiếc thay, có hay không là do tôi quyết định.” Giọng Kiryuuin vẫn ngạo mạn như mọi khi, “Mà này, hôm nay là Valentine đấy nhé, chẳng lẽ trong lòng cậu không le lói chút hy vọng nào rằng một senpai đáng yêu sẽ tặng sô cô la cho mình ư? Hay là cậu đang giở trò lạt mềm buộc chặt với tôi đấy?”

“… chủ yếu là gần đây tôi bị đau răng, không ăn đồ ngọt được.” Hikigaya đáp bừa cho xong chuyện.

“Ừm ừm, may cho cậu là không mở miệng xin tôi đấy, vì tôi cũng đâu có chuẩn bị.”

Kiryuuin gật gù với vẻ mặt tự mãn… con người này rốt cuộc muốn làm gì đây.

Dù đầu óc quay cuồng, nhưng Hikigaya cũng chẳng có ý định truy hỏi.

Dù sao thì người này trước nay vẫn luôn hành xử thất thường như vậy, có truy cứu đến cùng cũng chỉ tổ tự rước phiền não vào thân.

“Senpai, nếu chị không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.”

“Không được, tôi đang rảnh đến phát rồ đây, cậu ở lại tán gẫu với tôi đi.”

“…?”

Nói rồi, Kiryuuin mặc kệ Hikigaya đang sững sờ như phỗng, cứ thế lôi cậu đến một chiếc ghế dài gần đó.

Khoan đã… chị rảnh thì về nhà đi chứ?

Trời đã tan học từ đời nào rồi!

Tâm trạng của Hikigaya vốn đã chạm đáy, cậu hoàn toàn không có hứng thú chiều theo sự đỏng đảnh của Kiryuuin.

Nhưng chính vì đối phương là một kẻ tùy hứng, nên có từ chối lúc này cũng bằng thừa.

… thôi bỏ đi, chẳng đáng phải bực mình vì chuyện vặt vãnh này.

Vả lại về nhà cũng chẳng biết làm gì… ra ngoài hóng chút gió trời cũng tốt.

Vừa tự trấn an trong lòng, Hikigaya vừa ngoan ngoãn để Kiryuuin kéo đến ngồi xuống ghế dài.

“Nào, ta tâm sự một chút đi.”

Như thường lệ, Kiryuuin vắt chéo chân, hai tay gác lên thành ghế, một dáng vẻ ngạo nghễ, bất cần đời.

Con người này đúng là chẳng thay đổi chút nào…

“Sao thế? Không cần phải cứng đờ ra vậy đâu, thả lỏng đi nào.”

“Phải nói là chị mới là người thả lỏng quá mức rồi ấy.” Hikigaya không khỏi cười khổ.

Nếu ở trong không gian riêng tư thì không nói làm gì, nhưng giữa sân vườn người qua kẻ lại thế này, không giữ kẽ mới là chuyện lạ.

“Thiên hạ muốn nhìn thì cứ nhìn, muốn bàn tán thì cứ việc, suy nghĩ của họ vốn chẳng có chút giá trị nào.”

Giọng Kiryuuin thản nhiên như không, không hề nhuốm một chút ác ý.

Nhưng chính điều đó lại càng khiến người ta sôi máu.

“Hơn nữa, cậu bây giờ cũng xem như một nhân vật có tiếng tăm rồi, sao không ưỡn ngực ngẩng cao đầu lên một chút xem nào?”

“… tôi không nhớ mình đã làm chuyện gì để được nổi tiếng cả.”

“Hê hê, vẫn còn giả nai à.” Kiryuuin cười rồi chỉ vào cậu, “Mớ chuyện cậu bày ra ở trại hè trong rừng, nói thật là ngay cả tôi cũng không nhận ra cậu là kẻ chủ mưu. Tôi còn đinh ninh anh chàng Horikita kia chỉ dựa hơi cô em gái mình thôi đấy.”

“Không, tôi thật sự chẳng làm gì cả.”

Dù Hikigaya có hiến một vài kế sách, nhưng những khâu mấu chốt đều là công sức của Horikita và Kushida.

Nếu không có những người thừa hành đáng tin cậy, mưu lược có thần sầu đến đâu cũng chỉ là lý thuyết suông.

“Không cần khiêm tốn. Cậu là người đầu tiên từ trước đến nay dám xoay Nagumo như chong chóng, mà lại còn là hậu bối, chỉ riêng điểm này đã ăn đứt Horikita rồi, cậu có thể tự hào được rồi đấy.”

Chẳng hiểu sao Kiryuuin lại nói với giọng điệu bề trên.

Haiz… mà thôi cũng quen với cái thói của chị ta rồi.

Hikigaya im lặng một lúc, rồi lạnh nhạt đáp: “Nhưng chính chị cũng nói rồi đấy, đó chẳng qua chỉ là ‘xoay như chong chóng’ thôi, nên có gì đáng để tự hào đâu.”

“Xem ra cậu không bị một chiến thắng cỏn con làm cho mờ mắt.”

Như để tán thưởng, Kiryuuin còn vỗ tay bôm bốp.

“Mà liệu có phải là chiến thắng hay không cũng còn là một dấu hỏi lớn.” Hikigaya uể oải nói, “Gã Nagumo đó là một kẻ phiền phức, lợi thế xuất phát của gã quá lớn, địa vị của gã không phải là thứ tôi có thể dễ dàng lay chuyển.”

“Hê hê, cũng không hẳn là vậy đâu.”

Trước ánh mắt khó hiểu của Hikigaya, Kiryuuin vênh mặt lên thao thao bất tuyệt.

“Tạm gác lại chuyện trại hè, gần đây trong kỳ thi đặc biệt bổ sung của khối năm nhất, cậu cũng tỏa sáng rực rỡ đấy chứ, lại còn thâu tóm được gần hết phiếu tán thưởng của cả ba lớp còn lại… Haiz, tiếc thật, tôi không phải bạn cùng lớp của cậu, nếu không đã được diện kiến phản ứng của cả lớp cậu rồi, chắc hẳn phải đặc sắc lắm nhỉ?”

“… chị trông bất cần đời thế mà tin tức lại nhanh nhạy ghê nhỉ?”

Hikigaya không trả lời thẳng, mà chỉ châm chọc một câu với giọng hơi bực dọc.

Đối với điều này Kiryuuin chẳng hề bận tâm, thậm chí còn vênh váo tự hào: “Biết làm sao được, ai bảo tôi đáng yêu thế này. Mọi người đều thích tìm tôi bắt chuyện, nên đương nhiên hóng được nhiều tin rồi.”

“Xạo.”

Gần như không một giây ngập ngừng, từ đó bật ra khỏi miệng Hikigaya.

Và câu trả lời của Kiryuuin cũng thẳng thừng không kém.

“Không xạo, tôi thật sự rất đáng yêu.”

“… tùy chị thôi.”

Đôi khi Hikigaya thực sự bái phục con người này, những lời sến súa như vậy mà cũng có thể nói ra tỉnh bơ.

Chẳng như cậu, mới nghe thôi đã thấy nổi da gà.

“Nhưng mấy chuyện vặt đó chưa là gì đâu, phi vụ động trời nhất mà cậu gây ra, chính cậu cũng biết rõ mà, đúng không… hê hê hê.”

Nói đến nửa chừng, Kiryuuin bỗng phá lên cười ngặt nghẽo.

“Đến giờ nghĩ lại tôi vẫn không nhịn được cười. Cái gã Nagumo luôn tự phụ thông minh đó lại bị cậu dắt mũi như một thằng hề, mãi đến khi có người mách nước mới té ngửa nhận ra sự việc, thật không thể tin nổi gã cũng có ngày phạm phải sai lầm ngu xuẩn đến vậy.”

“Biết làm sao được, ai bảo gã đường đường là hội trưởng hội học sinh cơ chứ.”

Thực ra mà nói, kế hoạch của Hikigaya không hề cao siêu, và quá trình thực thi cũng đầy rẫy thiếu sót.

Nhưng điểm xuất chúng của cậu nằm ở khả năng nắm bắt chính xác điểm yếu tâm lý của đối thủ.

Ví dụ như khoảnh khắc điện thoại của Nagumo reo, để đề phòng có người gọi đến cảnh báo, cậu đã cố tình ném phăng điện thoại của gã đi và buông lời khiêu khích.

Nếu nhìn từ góc độ toàn tri, trong tình huống đó Nagumo đáng lẽ phải sinh nghi.

Bởi hành động của Hikigaya quả thực có chút kịch, với phong cách thường ngày của cậu, việc ném thẳng điện thoại đi là một nước cờ quá táo bạo.

Nếu đổi lại là Ryuuen thì lại hợp lý đến lạ.

Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là sự khôn lỏi của kẻ ngoài cuộc.

Là người trong cuộc, trừ khi Nagumo có một cái đầu lạnh như băng, như Kiệt Tác Tối Cao chẳng hạn, nếu không thì vào thời khắc đó, rất khó để nảy ra những suy nghĩ như ‘liệu đối phương có đang gài bẫy mình không’.

Nói trắng ra, gã luôn mang tâm lý bề trên.

Điều này cũng giống như những ông chủ của các công ty tư bản đen, trước khi bị nhân viên dùng bút ghi âm phanh phui tội ác lên mạng, họ chưa bao giờ xem ai ra gì.

Cũng cùng một đạo lý, khi bị Hikigaya bất ngờ giáng cho một cái tát, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Nagumo chắc chắn là kiểu suy nghĩ đơn giản như ‘ta là hội trưởng hội học sinh thống lĩnh cả khối năm hai, sao mày dám làm vậy với tao’, rồi cứ thế thuận theo cơn giận mà mất trí.

So sánh ra, Ayanokouji dù có bị người ta trèo đầu cưỡi cổ cũng chẳng mảy may bận tâm.

Trình độ cao thấp, nhìn qua là rõ.

“Màn kịch của cậu và Nagumo thú vị thật, tôi càng lúc càng mong chờ những hồi sau.” Kiryuuin nói với vẻ mặt mãn nguyện. “Nhưng mà, những ngày tháng tới của cậu có lẽ sẽ không dễ thở đâu. Gã đó chắc chắn sẽ không nuốt trôi cục tức này, gã sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để đáp lễ cậu.”

“Thế à.” Hikigaya hoàn toàn không để vào tai.

Cậu đã lường trước và chuẩn bị tinh thần cho việc này từ lâu.

“Hừm— nói nãy giờ, hình như toàn là một mình tôi độc thoại nhỉ?”

Kiryuuin vươn vai một cách lười biếng, rồi lại lên tiếng: “Vậy tiếp theo đến lượt cậu đó, hậu bối. Đổi lại cậu hỏi tôi đi.”

“Tôi không có gì để nói với chị cả.” Hikigaya lạnh nhạt đáp.

“Hê hê, không đúng đâu nha?” Kiryuuin cười và lắc lắc ngón tay, “Cậu từ nãy đến giờ cứ mang bộ mặt đưa đám, trông thế nào cũng không giống là không có chuyện gì.”

“… đã bảo là không có gì rồi mà.”

“Thôi nào, đừng có khách sáo với tôi.”

Kiryuuin vừa nói vừa khoác tay lên vai Hikigaya đầy thân mật.

“Dù gì tôi cũng là senpai, lắng nghe tâm sự của hậu bối cũng là trách nhiệm của tôi. Hay cậu định cứ lúc có việc thì tìm tôi, còn lúc xong việc rồi thì cạy miệng cũng không nói một lời?”

“… Vâng.”

Kỳ lạ… người này, đang quan tâm mình sao?

Dù ấn tượng về chị ta không mấy tốt đẹp, nhưng vào lúc này, Hikigaya lại cảm thấy một tia cảm động le lói.

Xem ra việc cô ấy cố tình gọi cậu lại không phải chỉ để giết thời gian.

Tuy nhiên, sự cảm động đó còn chưa kịp nhen nhóm đã vội tắt ngúm.

“Mà thôi, chuyện khiến một thằng nhóc như cậu phiền não thì cũng chỉ loanh quanh mấy thứ đó, phần lớn là vì đàn bà chứ gì? Có phải vì Valentine không được cô gái mình thích tặng sô cô la nên đang dỗi hờn không… ủa? Chẳng lẽ người cậu thích là tôi à?”

Nói đến cuối, Kiryuuin còn làm vẻ mặt kinh ngạc tột độ rồi chỉ vào chính mình.

“… tôi về đây.”

“Ha ha ha, đùa chút thôi mà, làm gì mà giận thật thế.”

Kiryuuin cười phá lên rồi kéo Hikigaya ngồi lại xuống ghế.

“Thôi được rồi, vào chuyện chính nào.” Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. “Ít nhất thì cậu chắc chắn đang phiền muộn vì chuyện Valentine, đúng chứ? Hay là mấy cô bé vây quanh cậu gây chiến với nhau rồi?”

“Hoàn toàn không phải… haiz.”

Hikigaya nhìn vị senpai đang tỏ ra hóng hớt cực độ này, trông chẳng có chút gì là đáng tin cậy.

Nhưng cậu có cảm giác nếu không nói ra, thì hôm nay đừng hòng mà về…

Thôi kệ, cứ bịa đại một chuyện cho qua.

“Nhân tiện, chị vẫn luôn tự khen mình đáng yêu, đúng không?”

“Đúng thế, tôi rất đáng yêu.” Kiryuuin gật đầu không cần suy nghĩ.

“… Nếu vậy, tôi có một chuyện muốn thỉnh giáo vị senpai ‘đáng yêu’ này.”

Hikigaya cố nuốt ngược cơn muốn chửi thề vào trong, nói rành rọt từng chữ: “Vậy một Kiryuuin-senpai đáng yêu như thế, chắc hẳn đã được vô số người tỏ tình rồi nhỉ? Chị thường xử lý thế nào—”

“Không có đâu.”

Lời còn chưa dứt, Kiryuuin đã chặn họng.

“… Cái gì không có?” Hikigaya không khỏi ngẩn người.

“Tôi nói là, tôi chưa một lần được ai tỏ tình cả.”

Không chút bối rối hay ngượng ngùng, Kiryuuin đường hoàng tuyên bố.

Điều này lại cho Hikigaya một cơ hội vàng để châm chọc.

“Này này, không thể nào?” Hikigaya nói với nụ cười khẩy, “Kiryuuin-senpai không phải luôn tự hào mình đáng yêu sao? Sao lại có thể không một chàng trai nào ngỏ lời chứ? Chị nghĩ vấn đề nằm ở đâu?”

“Đương nhiên là vấn đề của họ rồi.”

Nếu nói về độ tự tin, Kiryuuin có lẽ thuộc hàng top của trường.

“Bản thân tôi vốn rất đáng yêu, chỉ là chưa gặp được người đàn ông đủ tầm để khơi dậy nét đáng yêu đó mà thôi.”

“… tôi thì lại biết cách khơi dậy nó đấy.”

“Ồ? Nói nghe xem nào.”

Kiryuuin lập tức tỏ vẻ hứng thú.

Hikigaya cười nhạt: “Đơn giản cực kỳ, chỉ cần chị chịu khó ngậm miệng lại, biến thành một mỹ thiếu nữ trầm lặng, thì đàn ông đảm bảo sẽ xếp hàng dài— ưm ưm ưm?!”

Nói được nửa câu, má cậu đã bị ai đó véo một cái đau điếng.

“Cái miệng nào đang nói xấu đấy hả? Hửm?” Nụ cười của Kiryuuin tỏa ra một luồng sát khí đậm đặc. “Là cái miệng này à? Dám nói xấu senpai của mình, lá gan cũng không nhỏ đâu nhỉ?”

Chết tiệt… người này nói không lại là dùng bạo lực!

Khó khăn lắm mới gỡ được tay cô ra, Hikigaya vừa xoa má vừa bực bội nói: “Chẳng phải chính chị đã nói không cần bận tâm đến đánh giá của người ngoài sao.”

“Hừ hừ, tôi có nói thế bao giờ?”

Kiryuuin vui vẻ hừ một tiếng, như thể đang chế giễu sự bất lực của Hikigaya.

Nhưng cô cũng không đắc thắng được bao lâu.

Ọt ọt—

Bất chợt, một âm thanh lạc lõng vang lên giữa hai người.

Cả hai nhìn nhau chằm chằm, rồi bất giác cùng nở một nụ cười.

“Senpai, bụng chị—”

“Hậu bối, hình như cậu đói rồi thì phải.” Kiryuuin không chút khách khí cắt lời Hikigaya, “Mà cũng phải thôi, dù sao cậu cũng là con trai, lại đang tuổi ăn tuổi lớn, cơ thể lúc nào cũng ở trong trạng thái đói khát là đương nhiên. Ừm ừm, đừng ngại, chuyện thường thôi mà.”

… sao trên đời lại có người mặt dày đến thế này?

Hikigaya đợi cô thao thao bất tuyệt xong với vẻ mặt cạn lời, rồi mới lạnh nhạt đáp: “Kiryuuin-senpai, ở đây bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi đấy?”

“… Thì sao nào?”

“Cho nên là—”

“Tôi đói bụng thì không được à, tôi cũng là một thiếu nữ đang trong giai đoạn phát triển đấy nhé.”

“Cũng không phải là không được…” Hikigaya giật mình trước sự thẳng thắn của Kiryuuin, “Ý tôi là, đói thì đi ăn thôi? Cứ để thế này không tốt cho dạ dày đâu.”

“Hừ, đồ ngốc.”

Kiryuuin lại trở về với dáng vẻ ung dung tự tại, nhưng lời nói ra vẫn khiến người ta không biết phải đáp lại thế nào.

“Một suất ăn toàn rau chỉ khi bụng đói meo mới cảm nhận được hết tinh hoa của nó, đúng không?”

Hả…

Người này chắc là đang muốn diễn đạt câu “đói thì ăn gì cũng ngon”?

Sau đó, Hikigaya thắc mắc hỏi: “Nhưng mà senpai, tôi nhớ lớp chị đã kiếm được bộn điểm trong kỳ thi ở trại hè mà?”

Dù thế nào đi nữa cũng không đến nỗi phải gặm rau qua bữa chứ.

“Đúng vậy, nhưng cậu đừng quên bây giờ đã là ngày 14 tháng 2 rồi.”

“… Thì có liên quan gì ạ?”

Hikigaya vẫn chẳng hiểu gì sất, chẳng lẽ cô đã vung hết điểm để mua sô cô la rồi sao?

Kiryuuin cũng nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị: “Gì mà liên quan, đã nửa tháng trôi qua rồi, đương nhiên là tôi đã đốt sạch tiền từ lâu rồi còn gì.”

… thôi hiểu rồi.

Thói quen vung tay quá trán của người này vẫn không hề thay đổi.

Dù cảm thấy bất lực với Kiryuuin, nhưng đối với Hikigaya mà nói… có lẽ đây lại là một sự tình cờ hợp lý.

Cậu chần chừ một lát, rồi lấy từ trong cặp ra một thanh sô cô la và đưa cho cô.

“Senpai, nếu không phiền, mời chị dùng tạm.”

“…”

Kiryuuin hiếm hoi chìm vào im lặng, cô chỉ lẳng lặng nhìn Hikigaya không chớp mắt.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cô mới chậm rãi đưa tay ra nhận lấy.

“Nếu cậu đã đưa thì tôi nhận… đừng có mà hối hận đấy.”

“Vâng…”

Nghe giọng điệu của Kiryuuin, dường như cô biết điều gì đó, nhưng với Hikigaya lúc này, chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa.

Thanh sô cô la này… là của Ichinose.

Cậu tự thấy mình không có tư cách để nhận nó, nhưng cũng không nỡ vứt đi, và càng không thể nào mang trả lại.

Vậy nên… cứ trao nó cho người thực sự cần thì hơn.

Hikigaya lặng lẽ cúi đầu, trong khoảnh khắc đó, bên tai cậu chỉ còn văng vẳng tiếng xé vỏ giấy, theo sau là tiếng nhai rất khẽ.

Ừm, như vậy là vẹn toàn rồi.

Nhưng ngay sau đó, Kiryuuin như cố tình trêu tức cậu, tiếng nhai sô cô la ngày một lớn hơn, đến cuối cùng còn bắt đầu chóp chép miệng đầy phản cảm.

Con người này…!

Con gái xin đừng có những hành động khó coi như vậy!

“Này senpai, chị có thể— ư?!”

Vừa định lên tiếng phàn nàn, miệng Hikigaya đột nhiên bị nhét vào một vật ngọt ngào.

Đó chính là thanh sô cô la của Ichinose.

“Dù thế nào đi nữa, cũng nên nếm thử một miếng chứ?” Vẻ mặt Kiryuuin dịu dàng đến lạ thường. “Nếu không, tôi dám chắc sau này cậu sẽ hối hận đấy.”

“…”

Hikigaya không đáp, chỉ khẽ mấp máy môi.

Rồi cậu chậm rãi nhưng kiên định nhai, cuối cùng để vị ngọt tan ra rồi trôi xuống cổ họng.

Nhìn dáng vẻ đó của cậu, Kiryuuin nở một nụ cười mãn nguyện.

“Thế nào, ngọt lắm đúng không?”

“… không nếm ra vị gì cả.”

“Haiz, đúng là một cậu hậu bối ngốc hết thuốc chữa.”

Khóe miệng Kiryuuin khẽ nhếch lên, cô đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc cậu.

“Những lúc thế này, chỉ cần trả lời là rất ngọt thôi là đủ rồi.”

“… không muốn.”

“Hê hê, vẫn ngông cuồng như mọi khi.”

Gió biển mùa đông gào thét lướt qua, vầng thái dương nơi xa xăm dần khuất bóng sau đường chân trời.

Thế nhưng, trong lòng Hikigaya lại có một dòng nước ấm khẽ khàng tuôn chảy, mãi không tan đi.

truyện ngụ ngôn Trung, Đông Quách cứu sói, sói thoát ra định giết ông Orimoto Kaori trong Oregairu