Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 428: Hả? Yukino…

Màn phá bĩnh của Nagumo, cộng thêm sự xuất hiện đường đột chẳng khác nào một con gián, đã thẳng tay đập nát tâm trạng tốt đẹp cả ngày trời của Hikigaya.

Lòng nặng trĩu bực dọc, cậu lết về khu ký túc xá, chỉ muốn vùi mình vào chăn đánh một giấc cho quên sầu.

“Hikigaya-kun, bên này.”

Nhưng khi cậu vừa định đặt chân vào sảnh lớn, một tiếng gọi bất ngờ vang lên gần đó.

Quay đầu lại, cậu thấy một anh chàng đẹp trai tóc vàng quen mặt… ủa? Matsuei?

Sao cậu ta lại mò đến đây?

Hikigaya chẳng kịp để não bộ xử lý, đã bước tới theo bản năng: “Cậu, sao cậu lại lượn lờ ở đây thế?”

“A ha ha, không chào đón tôi à?”

“Đâu có, chỉ là hơi sốc thôi.”

Đây là lần đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng dung nhan của Matsuei trong bộ thường phục.

Vì nom cũng sàn sàn tuổi nhau, chắc ai cũng tưởng cậu ta là học sinh chứ đời nào nghĩ lại là nhân viên của trường.

“Tôi vừa tan ca nên ghé qua tìm cậu hàn huyên đôi chút.”

Matsuei giải thích, rồi ngó nghiêng xung quanh, có vẻ ái ngại: “Nếu tiện, cho tôi lên phòng cậu một lát được không? Chuyện cần nói có lẽ hơi dài.”

“Ồ, được chứ.”

Dù thấy có gì đó là lạ, Hikigaya cũng chẳng hỏi thêm mà gật đầu cái rụp.

Mà khoan… đây là lần đầu tiên trong đời cậu mời một thằng đực rựa về phòng đấy nhé.

Hơi run một tẹo.

“Cảm ơn cậu nhiều.”

“Chuyện nhỏ… mà đã đến tìm tôi thì sao không ngồi trong sảnh đợi? Ngoài này lạnh sun vòi, với lại có nhất thiết phải… nấp trong xó thế không?”

Nghĩ tới nghĩ lui, cái mồm nhanh hơn cái não, Hikigaya buột miệng hỏi.

Vừa nãy Matsuei gọi cậu từ một góc khuất cạnh cổng chính, trông cứ mờ ám như đang làm chuyện phạm pháp.

Đương nhiên, đến một nơi lạ hoắc thì lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

Chứ gặp Hikigaya là cậu đã căng thẳng đến đột tử rồi.

Nhưng Matsuei đâu phải dạng sợ giao tiếp, thật sự quá đáng ngờ.

“À thì…” 

Matsuei ấp úng một hồi, rồi gãi đầu, mặt tỏ vẻ ái ngại: “Cái này… biết nói sao ta… cậu có muốn nghe sự thật không?”

“Thôi được rồi, cậu không muốn nói tôi cũng chẳng ép.” Hikigaya ném cho cậu ta một cái nhìn khó hiểu.

Vốn dĩ nhân viên vào khu ký túc xá của học sinh cũng là chuyện thường, nào là người nhét tờ rơi vào hòm thư, nào là nhân viên vệ sinh.

Nhưng Matsuei thì… chẳng lẽ là tức cảnh sinh tình?

Hikigaya chợt nhớ ra, hình như Matsuei vì gia cảnh nên phải bỏ học giữa chừng, sớm bươn chải kiếm sống. Giờ lại sắp bước chân vào ký túc xá của một học sinh cấp ba…

…Chết tiệt, biết thế đã ngậm mồm cho xong.

Ngay lúc cậu đang hối hận thì đối phương lại nói: “Thật ra ban đầu tôi đứng ở cổng chính đợi, nhưng nhiều học sinh cứ đến bắt chuyện, làm tôi hơi khó xử, nên mới tìm một nơi yên tĩnh hơn.”

“…Con gái à?”

“À, ừ.”

“…Đi chết đi.”

“A ha ha, Hikigaya-kun phũ phàng thật đấy.”

Người phũ phàng là cậu thì có!

Loại trai đẹp quái nào mà chỉ đứng không thôi cũng có con gái đến bắt chuyện chứ?

Đây có phải phim ngôn tình cẩu huyết đâu!

Tức hơn nữa là, khi nhìn vào gương mặt của Matsuei, cơn bực dọc trong lòng cậu bỗng xẹp đi như bong bóng xì hơi.

Chỉ có thể thở dài mà thừa nhận, khoảng cách giữa người với người đúng là một trời một vực… haizz.

“Thôi nào, đừng vậy mà.” Matsuei cười khổ, “Tôi nghĩ Hikigaya-kun cũng rất nổi tiếng trong trường, chắc chắn có cô gái nào đó thích cậu, phải không?”

“…Thang máy đến rồi, vào thôi.”

Đúng lúc đó thang máy đi xuống, Hikigaya chớp thời cơ lảng đi chủ đề này.

Bây giờ cậu chẳng có tâm trạng nào mà nói chuyện đó cả.

Matsuei cũng nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, nên rất khôn ngoan không nhắc đến nữa.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến tầng có phòng của Hikigaya. Hai người bước ra khỏi thang máy.

“Mời vào.”

“Xin làm phiền.” 

Đây là lần đầu Hikigaya mời một bạn nam vào phòng, còn Matsuei thì có vẻ đã quen, chỉ tò mò liếc nhìn xung quanh.

Chắc hồi cấp hai cậu ta cũng hay được bạn bè mời đến nhà chơi lắm.

Mà cũng phải, ai bảo là Riajuu cơ chứ, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã cảm nhận được phong thái điềm tĩnh khác biệt toát ra từ cậu ta rồi.

“Cứ ngồi tự nhiên nhé, cậu muốn uống gì không?”

“Đừng khách sáo, tôi uống gì cũng được.”

“Ok, dù sao phòng tôi cũng chỉ có trà lúa mạch với cà phê thôi.”

Dù lần nào đến chơi, đám Kushida cũng cằn nhằn vì đồ uống quá đơn điệu, nhưng Hikigaya cũng lười chuẩn bị, uống tạm là được rồi.

Trong lúc pha cà phê, cậu thuận miệng nói: “À, dưới TV có máy game đấy, lát nữa nếu không bận gì thì có muốn chơi một lúc không?”

Thực ra, là chính cậu muốn chơi.

Một vài game phải có hai người phối hợp mới chơi được, hoặc sẽ vui hơn. Tuy Hikigaya không phải là không tìm được người chơi cùng, ví dụ như Kikyō-chan hay Matsushita-san, nhưng mà hai người đó thì… nói sao nhỉ, đa phần con gái đúng là không giỏi chơi game điện tử cho lắm.

Lần nào chơi với họ cũng khiến Hikigaya lo cho huyết áp của mình.

“Được, vậy tôi không khách sáo nhé.”

Matsuei cười, thành thạo cầm tay cầm lên và bật máy.

Thấy vậy, Hikigaya nói thêm: “Tôi toàn mua băng game thôi, ở ngay dưới tủ ấy.”

“Ừm, để tôi xem nào.”

Cuối cùng Matsuei chọn một game có tên là Overcooked… hừ, chọn hay lắm.

Dù sao thì game này còn có biệt danh là "Bếp Núc Chia Tay". Nghe đồn các cặp đôi chơi game này thì tỷ lệ toang sẽ tăng vọt, đủ để thấy đội ngũ sản xuất chắc cũng toàn là một lũ FA.

Khởi động game, cậu cứ nghĩ Matsuei sẽ cần thời gian làm quen với cách điều khiển, ai ngờ cậu ta có vẻ đã chơi qua từ lâu.

Thậm chí còn chơi pro hơn cả Hikigaya!

Nhìn là biết game thủ lão luyện rồi.

“Này, Matsu…”

Hikigaya vừa quay đầu định nói gì đó thì bỗng khựng lại.

Cậu thấy Matsuei đang điều khiển tay cầm với vẻ mặt vô cảm, hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng, vui vẻ thường ngày. Ánh mắt nhìn vào màn hình game cũng phảng phất một nỗi niềm khó tả.

Cậu ta… có sao không vậy?

Nhưng rất nhanh, Matsuei dường như đã nhận ra ánh mắt của Hikigaya.

Cậu ta hơi sững lại, rồi cười ngượng nghịu: “Xin lỗi, tôi vừa rồi đang mải suy nghĩ. Cậu vừa gọi tôi à?”

“Không… không có gì.”

“Vậy sao…”

Dù rõ ràng là có chuyện, nhưng nếu đối phương không muốn nói, Hikigaya cũng sẽ không gặng hỏi.

Ai cũng có bí mật của riêng mình, chẳng cần phải đào sâu làm gì.

Nhưng một lúc sau, Matsuei đột nhiên tự mình lên tiếng: “Thật ra… hồi trước ở nhà, bố tôi hay chơi game cùng tôi… Bố tôi dù công việc bận rộn, phải cật lực làm việc để lo cho tôi ăn học, nhưng ông ấy luôn dành thời gian cho tôi, đưa tôi đi dã ngoại, kể cho tôi nghe những chuyện thú vị ở chỗ làm… a ha ha, xin lỗi, tôi hình như vừa nói mấy chuyện vớ vẩn.”

Cậu ta cứ chìm trong ký ức, mãi đến câu cuối mới như bừng tỉnh và cười khổ.

“Không sao… thật là một người cha tuyệt vời.”

“…Ừm.” Matsuei gượng cười, “Chỉ là dạo này ông ấy đi công tác nước ngoài nên tôi hơi nhớ… xin lỗi đã để cậu chê cười, lớn tồng ngồng rồi mà vẫn chưa dứt được hơi bố mẹ.”

“Không sao, tôi cũng có dứt được hơi em gái đâu.”

“Hả? À, à, ra là vậy.”

Có lẽ bị sốc trước lời tuyên ngôn siscon hùng hồn của Hikigaya, Matsuei rõ ràng đã đứng hình mất một lúc.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta như nhớ ra điều gì, vội nói: “À phải rồi, suýt quên mất việc chính. Tôi đến đây là để đưa đồ cho cậu.”

“Đưa đồ?” Hikigaya ngơ ngác nhìn cậu ta.

“Hầy, cậu quên rồi à?”

Matsuei trông có vẻ sững sờ, vừa lục lọi túi xách vừa nói: “Đầu tháng tôi đã nhắc cậu rồi mà, là hôm qua, ngày Valentine, cửa hàng bọn tôi có sự kiện, bảo cậu nhất định phải ghé qua.”

“Ồ, chuyện đó à…” Hikigaya lập tức xìu xuống.

Hôm qua cậu còn đang rối bời vì Ichinose, hơi sức đâu mà quan tâm đến sự kiện gì chứ.

Cậu thậm chí còn ước cho ngày Valentine biến mất luôn cho rồi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Valentine rõ ràng là lễ của phương Tây, tại sao ai cũng phải hùa theo cho rầm rộ lên vậy?

Thật mong một ngày nào đó nội quy trường cấm tiệt mấy cái lễ ngoại này đi… sao người Nhật lại có thể thiếu tự tin văn hóa đến thế cơ chứ!

“Thế thì, chẳng lẽ cậu đến đưa sô cô la cho tôi à?”

“Đoán đúng rồi đấy.”

Nói rồi, Matsuei lôi từ trong túi ra hẳn bốn thanh sô cô la, bày hết cả lên bàn.

Hikigaya không nhịn được cười: “Này này, cửa hàng các cậu hào phóng thật, khách nào cũng tặng bốn thanh? Không sợ phá sản à.”

“Không phải, đây không phải của cửa hàng tặng đâu.” Matsuei lắc đầu với vẻ tiếc nuối, “Đây là tiểu thư Haruno nhờ tôi chuyển cho cậu. Tôi vốn định giao tận tay cậu vào đúng ngày Valentine, nhưng đợi mãi không thấy cậu đến, mà hôm qua tôi lại trực ca tối nên không chạy qua tìm cậu được.”

“Vậy à… xin lỗi đã làm phiền hai người.”

Cuối cùng thì bí ẩn cũng được giải đáp.

Hikigaya nhìn những thanh sô cô la trên bàn với vẻ mặt đầy cảm khái. Nhắc mới nhớ, năm ngoái tiểu thư Haruno cũng có tặng.

Thật vô cùng cảm kích.

Chỉ là… có cần phải tặng đến bốn thanh không? Hay là lỡ tay làm nhiều quá?

“À, đúng rồi đúng rồi, thực ra trong này chỉ có thanh này là của tiểu thư Haruno thôi.”

Nói rồi, Matsuei chỉ vào thanh sô cô la có giấy gói màu đen.

Điều này khiến Hikigaya hoàn toàn ngơ ngác.

“Hả, vậy mấy thanh còn lại là của ai?”

“Trong số còn lại, có một thanh là của một cô bé tên Komachi, nghe tiểu thư Haruno nói đó là em gái cậu—”

“Là em gái của tôi!” Hikigaya phấn khích cắt lời Matsuei, “Thanh nào?! Là thanh nào… khoan, cậu đừng nói, để tôi tự đoán!”

Trong khoảnh khắc này, tiểu vũ trụ trong cậu như bùng nổ.

Dù bao bì chẳng tiết lộ điều gì, nhưng… trái tim cậu và Komachi luôn đồng điệu.

Đây chính là tình anh em nhà Chiba!

Cậu dán mắt vào ba thanh sô cô la trên bàn một lúc lâu, mắt gần như muốn lòi ra, rồi đột ngột chỉ tay vào thanh sô cô la bọc giấy hồng ở giữa.

“Là… thanh này!”

“A ha ha, rất tiếc, thật ra là thanh bên trái cơ.”

“Đúng rồi! Tôi đã bảo là thanh bên trái mà!”

“…Cậu vui là được rồi.”

Dù Matsuei có nói mấy lời kỳ quặc, điều đó cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Hikigaya.

Cậu ôm hộp sô cô la được gói cẩn thận, vui đến mức chỉ muốn nhảy cẫng lên.

Nếu trong phòng không có người khác, cậu chắc chắn sẽ nhảy thật!

Mà đúng là Komachocolate có khác, còn được đặt trong một cái hộp hẳn hoi.

Trong này chứa chan tình yêu của Komachi!

Chẳng như hai cái kia, một cái màu xanh, một cái màu hồng, chỉ được bọc bằng giấy gói, nhìn là biết làm cho có lệ.

Vừa nghĩ vừa chê bai, Hikigaya vừa âu yếm vuốt ve hộp Komachocolate.

A, được sống thật là tuyệt vời.

“He he… cái này… có hơi lố quá không?”

Dù Matsuei đã nghe Haruno kể rằng bệnh siscon của Hikigaya đã ở giai đoạn cuối, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến cậu ta bị sốc.

Người trong cuộc thì lại chẳng mảy may để tâm: “Hừ, kệ tôi.”

“Ừm, thế cậu không hỏi hai thanh còn lại là của ai à?”

“Ai thế?”

Hikigaya đáp bâng quơ.

Dù sao thì ai tặng cũng chẳng thể so bì được với Komachocolate của cậu, quan tâm làm gì cho mệt?

“Cái màu xanh ấy, là của một cô bạn tên Yuigahama Yui.” Matsuei nói ra một cái tên đầy bất ngờ, “Nghe nói là bạn ấy nhờ tiểu thư Haruno chuyển giúp cậu, hình như là bạn học cấp hai của cậu? Lại còn cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ nữa?”

Đến cuối câu, giọng của Matsuei còn nhuốm một chút vẻ mờ ám.

Cái gì thế này… sao một anh chàng đẹp trai như cậu cũng nhiều chuyện vậy hả!

“Trời ạ, cô ấy bày trò gì không biết.”

Hikigaya hơi ngượng ngùng gãi đầu, thật không ngờ Yuigahama cũng tặng sô cô la cho cậu.

Rõ ràng hồi ở Sōbu có tặng lần nào đâu… khoan, cái này không phải là do cô ấy tự tay làm đấy chứ?

Nghĩ đến khả năng này, mặt Hikigaya bỗng tái mét.

Nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của Yuigahama.

Dù có là Tu La Tràng đáng sợ đến đâu cũng đành phải nhắm mắt đưa chân… à mà, thôi bỏ đi.

Dĩ nhiên, không phải Hikigaya thiếu dũng khí, mà chủ yếu là dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, nhất là chuyện của Ichinose…

Thật sự chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức kiệt tác của Yuigahama.

Thôi thì cứ để… ủa?

…Khoan đã?!

Ánh mắt cậu đột ngột dán chặt vào thanh sô cô la màu hồng cuối cùng trên bàn.

Đến cả Yuigahama cũng tặng, chẳng lẽ cái kia là của…

A ha ha.

Không, không thể nào, phải không?

Hikigaya cũng bị chính suy nghĩ viển vông của mình làm cho giật mình.

Nghĩ lại cũng đúng, Yuigahama thì không nói làm gì, cô ấy vốn là một Riajuu, kiểu gì cũng sẽ ngốc nghếch đi phát quà trong ngày Valentine, tặng xong một vòng lỡ thừa ra một thanh, rồi lại tình cờ gặp tiểu thư Haruno, cuối cùng chuyển đến tay cậu cũng không phải là chuyện bất khả thi.

Nhưng, sự tồn tại cao ngạo đó thì làm sao có thể tham gia vào mấy trò náo nhiệt này được?

Nghĩ thế nào cũng thấy không thể!

Phải nói là không tài nào tưởng tượng nổi.

Thứ duy nhất có thể tưởng tượng được là những lời mỉa mai, chế nhạo của người đó về cái gọi là ngày Valentine, đó mới là hình ảnh phù hợp với người ấy trong tâm trí Hikigaya—

“Thanh cuối cùng, là của cô Yukinoshita Yukino đấy.”

“…Hả?”

“Cô ấy cũng sinh hoạt cùng câu lạc bộ với cậu đúng không? Mà hình như còn là em gái của tiểu thư Haruno nữa. Nói vậy thì tiểu thư Haruno cũng giống Hikigaya-kun, cũng là một người cuồng em gái—”

Những lời tiếp theo của Matsuei, Hikigaya chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Cậu ngây người nhìn thanh sô cô la màu hồng trên bàn, bất động như một pho tượng gỗ.

Mình… đang mơ giữa ban ngày sao?

“Hikigaya-kun? …Hikigaya-kun! Cậu không sao chứ?”

Thấy cậu cứ đứng đực ra đó, Matsuei không kìm được bèn đưa tay huơ huơ trước mặt, rồi lay nhẹ cậu.

“À, à, tôi không sao.” Hikigaya lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào thanh sô cô la màu hồng, “Matsuei, chuyện tôi sắp hỏi, cậu phải trả lời thật lòng, không được giấu giếm chút nào, làm được không?”

“Hả? Ờ, được, cậu hỏi đi.”

Dù chẳng hiểu mô tê gì, nhưng cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của Hikigaya, Matsuei cũng bất giác căng thẳng theo.

Ngay sau đó, cậu ta lại thấy có gì đó sai sai, nhưng cụ thể là gì thì không tài nào nói được.

“Tôi hỏi cậu, thanh sô cô la này…”

Hikigaya cẩn thận nhặt thanh sô cô la lên, gằn từng chữ: “Cái này, thật sự không phải là trò chơi khăm của tiểu thư Haruno đấy chứ?”

Nghĩ kỹ lại, nếu là người đó… tuyệt đối có thể làm ra chuyện này!

Đúng là đồ ma vương chết tiệt!

Đừng có mà coi thường người khác, Hachiman này tuyệt đối không bị lừa đâu!

“Chơi khăm?” Matsuei ngơ ngác, “Sao lại chơi khăm? Đây chỉ là sô cô la bình thường thôi mà?”

“Đây không phải là…!”

Chỉ một chút nữa là Hikigaya đã hét toáng lên, may mà cậu kịp nuốt lời lại.

“Tóm, tóm lại, cậu nói cho tôi biết, tại sao Yukinoshita lại đột nhiên tặng sô cô la cho tôi? Xét theo lẽ thường thì đây là chuyện không thể xảy ra, bên trong chắc chắn có uẩn khúc.”

“Kể cả cậu có hỏi vậy…”

“Tóm lại cậu nghe được gì thì kể hết cho tôi!”

“Ừm… được thôi.”

Bị hỏi tới mức ngớ người, Matsuei gãi đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới từ từ lên tiếng: “Tôi nghe tiểu thư Haruno nói, hình như là lúc chị ấy đến trường em gái chơi, bên đó đúng lúc đang ở phòng thực hành làm sô cô la, nên đã tiện tay xin hai thanh cho cậu.”

“…Vậy à.”

Thì ra là ‘tiện tay’ à… mà, cũng phải thôi.

Dù từ này khiến tâm trạng Hikigaya có hơi phức tạp một chút, nhưng xét theo lẽ thường thì đúng là như vậy.

Bởi vì, đó là Yukinoshita cơ mà.

Làm sao có thể đặc biệt làm sô cô la để tặng cậu được chứ?

Nếu chuyện đó xảy ra thật, thì không còn là chuyện nhỏ như mặt trời mọc đằng Tây nữa đâu.

Mà là Trái Đất sắp bước vào kỷ băng hà rồi.

Ủa… khoan đã?

Hikigaya đột nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu Yukinoshita không phải làm cho cậu, vậy thì… cô ấy làm cho ai?

…Hả?

Đêm đó, Hikigaya mất ngủ.