Cuối cùng, cho đến khi buổi họp sáng kết thúc, cả lớp vẫn không chọn ra được ai làm Tư lệnh.
Hikigaya không rõ vì sao lại rơi vào trạng thái tự kỷ, không thể giao tiếp; Hirata thì bị đám con gái cản lại, còn những người khác cũng chẳng ai tình nguyện nhận vị trí này.
“Cứ thế này mãi, có lẽ thật sự phải chọn ngẫu nhiên mất thôi.” Horikita thở dài nói.
Đây tất nhiên là viễn cảnh mà Ayanokouji không muốn thấy nhất, và cậu thấy cần phải tìm cách ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Chỉ có điều, quan hệ giữa cậu và Hikigaya không được tốt cho lắm, nên tốt nhất là tìm cách nhờ Horikita ra mặt.
“Nếu vậy thì có thể coi là tình huống tồi tệ nhất rồi còn gì.”
“Đúng vậy… à không, cũng không hẳn.” Horikita đột nhiên đổi giọng, “Tuy là Tư lệnh, nhưng người đó vẫn có thể bàn bạc trước với chúng ta một kế hoạch chu toàn, rồi đến ngày thi cứ theo kế hoạch mà chỉ huy. Như vậy thì ai làm Tư lệnh cũng không khác biệt lắm.”
Lời này quả thực có lý, nhưng bây giờ Ayanokouji không thể thuận theo ý của cô được.
“Nhưng cậu có nghĩ đến trường hợp một học sinh như Sudou trở thành Tư lệnh không? Tạm chưa bàn tới việc cậu ta nhớ được bao nhiêu, chỉ riêng việc chúng ta mất đi một át chủ bài ở các môn thể thao đã là một bất lợi lớn rồi.” Ayanokouji chỉ ra.
“…Ừm, cũng đúng.”
“Thế nên việc lựa chọn ngẫu nhiên hại nhiều hơn lợi, chưa kể Tư lệnh còn phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi học. Tôi nghĩ các lớp khác chắc chắn sẽ cử những học sinh có điểm bảo vệ ra.”
Ngụ ý rằng, vẫn nên để Horikita đi thuyết phục Hikigaya.
Việc cậu ta có thi hết mình hay không không quan trọng, mấu chốt là cần có người đứng ra làm bia đỡ đạn.
Thế nhưng, Horikita vẫn nhất quyết không chịu.
“Mà lần này sao cậu lại nhiệt tình thế?” Cô nàng nhìn Ayanokouji với vẻ kỳ lạ, “Cậu sợ mình bị chọn trúng à? Nhưng theo tôi thấy thế lại hay đấy chứ. Đằng nào thì kỳ thi này cậu cũng định làm biếng phải không? Nếu cậu hoặc Kouenji-kun thực sự bị chọn làm Tư lệnh, thì đối với lớp ta lại là chuyện tốt.”
Quả thực, nếu vậy thì ngay cả Kouenji cũng không dám lười biếng nữa, chắc chắn sẽ phải vắt óc suy nghĩ để giành chiến thắng mà không bị đuổi học.
Nhưng vấn đề Ayanokouji phải đối mặt không đơn giản như thế.
Nếu đây là một trận đấu cá nhân, cậu tự tin mình gần như không thể thua.
Nhưng cái khó của kỳ thi lần này không chỉ nằm ở việc phải chiến đấu trong giới hạn năng lực của lớp, mà quan trọng hơn… rất có thể sẽ có sự can thiệp từ bên ngoài.
Khi đó, chỉ dốc toàn lực thôi là không đủ để giải quyết vấn đề.
Ayanokouji không thể nói ra sự thật cho Horikita, đành tiếp tục thuyết phục: “Đúng là tôi không muốn bị chọn, nhưng cậu cũng thế thôi, phải không? Hơn nữa lớp ta vừa mới mất Yamauchi, nếu kỳ thi này lại mất thêm một người nữa, thì cả sức chiến đấu lẫn sĩ khí của lớp đều sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực.”
“…Những điều cậu nói tôi đều biết.”
Sau một hồi trầm ngâm, Horikita đành bất lực lắc đầu.
“Nhưng Hikigaya-kun không muốn, tôi thì làm được gì?”
“Cậu còn chưa thử, sao biết là không được?”
“Dù sao thì Kushida-san và Matsushita-san cũng sẽ đi khuyên cậu ấy. Nếu họ mà không được thì tôi lại càng vô ích.”
Giọng điệu của Horikita không cho thấy một kẽ hở nào để thương lượng, có lẽ cô nàng sợ bị từ chối.
Hết cách, Ayanokouji đành nói bừa: “Tôi lại thấy không hẳn đâu, biết đâu địa vị của cậu trong lòng Hikigaya lại chẳng thấp hơn hai người kia… Hôm Valentine cậu đã tặng sô-cô-la cho cậu ấy còn gì, Hikigaya đã vui lắm đấy.”
“…Sao tôi chẳng thấy cậu ta có vẻ gì là vui đặc biệt cả?” Ánh mắt Horikita tràn đầy nghi ngờ.
“Đó là vì cậu ta ngại trước mặt cậu thôi. Sau khi cậu đi, hai chúng tôi cùng đến trường, trên đường đi tâm trạng cậu ấy tốt cực kỳ.”
Dù lời này ngay cả Ayanokouji cũng chẳng tin, nhưng giờ hết cách rồi, đành phải cố gắng rót mật vào tai Horikita.
“Hơn nữa cậu thử nghĩ xem, nếu Hikigaya không để tâm đến cậu, cậu ta có giúp cậu nhiều thế không? Cậu phải biết là tôi chỉ lợi dụng cậu một chút trên đảo hoang mà cậu ta đã suýt nữa hành tôi ra bã rồi.”
“Cậu cũng hay thật đấy, còn dám nhắc lại chuyện đó.”
“Tôi chỉ muốn lớp ta giành chiến thắng thôi.”
“Hừ, ai mà biết trong đầu cậu nghĩ gì.”
Nói thì nói vậy, nhưng tâm trạng của Horikita rõ ràng đã tốt lên trông thấy.
Xem ra liều thuốc tinh thần này đã có tác dụng.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô nàng lại lắc đầu: “Tôi nghĩ lại rồi, vẫn không được… Tốt nhất là bây giờ đừng nên tùy tiện làm phiền Hikigaya-kun. Dù sao cũng còn hai tuần nữa mới thi, cứ để cậu ấy có thời gian bình tĩnh lại đã.”
“…Cậu chỉ khoan dung như thế khi đối mặt với Hikigaya thôi đấy.”
Ayanokouji nghe vậy thì cạn lời, nhưng cũng chẳng có cách nào hay hơn.
“Với lại, chuyện Tư lệnh thì sao? Chiều nay phải quyết định rồi.”
“Về chuyện đó tôi đã hỏi Chabashira-sensei rồi. Về nguyên tắc thì Tư lệnh không thể tùy tiện thay đổi, nhưng nếu ngày thi không thể tham dự, nhà trường có thể xem xét châm chước.”
“Ý cậu là?”
“Nếu Kushida-san hay Matsushita-san… khụ khụ, à thì, có lẽ cả tôi nữa, bị chọn ngẫu nhiên, thì Hikigaya-kun chắc sẽ sẵn lòng thay thế chúng ta ra sân nhỉ?”
Nói đến đây, Horikita có vẻ ngượng ngùng, vội nói thêm: “Dĩ nhiên, đó là vì chúng tôi đã bỏ phiếu tán thưởng cho cậu ấy, chỉ là một sự đền đáp đơn giản thôi. Dù sao thì Hikigaya-kun cũng là người có ơn tất báo mà.”
“Thế à… Nhân tiện, tôi cũng bỏ phiếu tán thưởng cho cậu ta đấy.”
“Cậu?”
Horikita nghe vậy liếc nhìn Ayanokouji một cái, rồi mỉm cười: “Thế thì cậu tự đi mà tìm cách thuyết phục cậu ta tin vào mấy lời nhảm nhí của cậu đi.”
“Lại bảo là nhảm nhí… Thôi bỏ đi.”
Sự việc đã đến nước này, Ayanokouji cũng đành chọn cách từ bỏ.
Trước mắt chỉ có thể tới đâu hay tới đó… Hy vọng gã Tsukishiro kia không đến mức làm ra cái việc tồi tệ nhất mà cậu đang tưởng tượng.
…
Dù vị trí Tư lệnh vẫn chưa được quyết định, Horikita vẫn gánh vác rất tốt trọng trách dẫn dắt cả lớp.
Cô tranh thủ giờ nghỉ đi photocopy bản hướng dẫn các hạng mục thi, rồi vào giờ nghỉ trưa phát cho mọi người và cùng cả lớp đọc kỹ các quy tắc.
Những người khác cũng rất tự giác, gần như tất cả đều ở lại lớp học.
Những học sinh không mang cơm hộp thì ra ngoài mua bữa trưa rồi nhanh chóng quay lại.
Dù cả lớp đều tỏ ra rất coi trọng kỳ thi lần này, nhưng vẫn có một người ngoại lệ, tiếp tục làm theo ý mình và rời khỏi lớp.
Đáng tiếc, người đó không phải là Hikigaya, mà là Kouenji.
“Còn nói cái gì mà ‘tôi đã thay đổi rồi’ chứ! Gã đó căn bản vẫn y như cũ còn gì!”
Tiếng gầm của Sudou nhận được sự tán đồng của tất cả mọi người.
Sau kỳ thi bỏ phiếu lần trước, hẳn là có một vài học sinh đã le lói chút hy vọng, rằng Kouenji sau này ít nhất cũng sẽ tỏ ra nghiêm túc hơn.
Tuy nhiên, con người đâu thể dễ dàng thay đổi như vậy.
Dù lúc đó có nói lời hay ý đẹp đến đâu, một khi tai qua nạn khỏi, Kouenji lại lập tức hiện nguyên hình, vẫn lêu lổng qua ngày như mọi khi.
Chỉ có điều, chiêu trò này không thể hiệu quả mãi được.
Sẽ có ngày, một kỳ thi như kiểu bỏ phiếu lại xuất hiện.
Đến lúc đó, sẽ chẳng còn ai ngốc đến độ tin vào lời hứa của Kouenji nữa, và cậu ta sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.
Ngoài ra… thành thật mà nói, Ayanokouji thà rằng người rời khỏi lớp là Hikigaya.
Như vậy cậu sẽ có cơ hội nói chuyện riêng với đối phương, biết đâu lại tìm ra được mấu chốt của vấn đề.
Tiếc là, Hikigaya đừng nói đến ra ngoài, có vẻ như cậu ta còn chẳng định ăn, cứ ngồi lì một chỗ không nhúc nhích.
Xem ra đúng là bệnh nặng rồi.
Đã đến mức trà không thiết, cơm chẳng màng.
Nếu là ngày thường, Ayanokouji hẳn sẽ rất vui vì bớt đi một kẻ có khả năng gây rắc rối cho mình, nhưng vấn đề là bây giờ cậu lại đang cần một tấm khiên hơn bao giờ hết.
Gã này tự kỷ cũng thật không đúng lúc… Haizz, sao không biết lựa ngày lành tháng tốt mà làm chứ?
Kết quả là cho đến tận lúc tan học buổi chiều, Ayanokouji vẫn chẳng nghĩ ra được cách nào.
Trong khi đó, Chabashira-sensei lại xuất hiện tựa Thần Chết, ban xuống tối hậu thư: “Xem ra cho đến giờ các cậu vẫn chưa chọn được ai sẵn lòng làm Tư lệnh nhỉ?”
Nghe vậy, phần lớn cả lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía Hikigaya.
Nhưng Hikigaya vốn chẳng mấy bận tâm đến chuyện của lớp, giờ lại càng không có tâm trí đâu mà để ý, cậu ta hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của những người khác, chỉ mải mê ngồi ngẩn người.
“…Thôi được, cứ thế này mãi cũng chẳng có gì thay đổi, cứ để nhà trường quyết định giúp các cậu vậy.”
Nói rồi, Chabashira-sensei đột nhiên rút điện thoại ra, bấm vài cái trên màn hình.
“Bây giờ tôi sẽ dùng hệ thống chuyên dụng của kỳ thi để chọn ngẫu nhiên một người… à, có rồi.”
Cô hướng màn hình điện thoại về phía cả lớp, rồi xướng tên người được chọn.
“Chúc mừng cậu, Ayanokouji Kiyotaka, cậu đã được chọn làm Tư lệnh.”
“…Ayanokouji?”
Nghe những lời đó, cả lớp đầu tiên là sững sờ, sau đó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Một mặt là vì bản thân không bị chọn, không phải lo bị đuổi học; mặt khác là vì thực lực của Ayanokouji ai cũng đã thấy, kỳ thi lần này vẫn có cơ hội chiến thắng.
Ngay cả Horikita cũng vừa vui mừng vừa nói với giọng hơi chế giễu: “Tốt quá nhỉ, Ayanokouji-kun. Đúng như cậu lo lắng, cậu đã thật sự trở thành Tư lệnh rồi.”
“Tôi không thể đảm bảo sẽ thắng đâu.”
“Vậy thì cậu chỉ có nước bị đuổi học thôi.”
Horikita tin chắc rằng thực lực của Ayanokouji vượt xa các học sinh khác, chỉ là bình thường không chịu dốc sức mà thôi.
Vì vậy, cô chỉ thấy vui sướng khi lần này đối phương không thể lười biếng được nữa, và càng không có lý do gì để đi thuyết phục Hikigaya.
Ayanokouji thừa biết điều này, nên không nói thêm gì, bắt đầu suy tính các bước tiếp theo.
“Ayanokouji, theo tôi ra hành lang.”
Để lại một câu, Chabashira-sensei liền bước ra khỏi lớp trước.
“Là đến phòng đa năng để chọn lớp đối thủ phải không? Đừng quên nếu cậu có quyền lựa chọn, hãy chọn lớp C.” Horikita dặn dò Ayanokouji.
Đây là kết luận mà cả lớp đã thảo luận trong giờ nghỉ trưa.
“Tôi nghĩ cậu biết mà, tốt nhất đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào tôi.”
Ayanokouji không cho rằng việc mình bị chọn chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên.
Dù về mặt xác suất, khả năng đó vẫn tồn tại, nhưng cậu không ngây thơ đến thế.
“Ngoài ra, cậu tìm cách giữ Hikigaya ở lại, đợi tôi về rồi hãy đi.”
Vì đây là kỳ thi đặc biệt cuối cùng của năm học, ai nấy đều rất xem trọng, ngay cả khi tan học vẫn tự nguyện ở lại họp để nhanh chóng nắm vững các quy tắc.
Ngay cả Kouenji cũng không rời đi, chỉ ngồi đó với vẻ mặt khoan khoái, dán mắt vào điện thoại.
“Về chuyện này, tôi mong cậu tốt nhất cũng đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào tôi.”
“Sao câu này nghe quen thế nhỉ…”
“Nhưng mà, tôi lại thấy không cần phải quá lo lắng đâu.” Horikita vừa nói vừa liếc về phía Hikigaya, “Bởi vì cậu ta hình như đến giờ vẫn chưa nhận ra là đã tan học rồi.”
“Thế à… Tóm lại là trông cậy vào cậu.”
Tùy vào tình hình, nếu không thể kịp thời kéo Hikigaya ra khỏi trạng thái tự kỷ, e rằng lần này thật sự nguy to rồi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Ayanokouji rời lớp và đi cùng Chabashira-sensei.
Cả hai cùng tiến đến tòa nhà học tập đặc biệt.
“Chỉ để chọn lớp đối thủ mà cũng phải đến tận tòa nhà đặc biệt cơ à.”
Ayanokouji tỏ vẻ như đang phàn nàn, nhưng thực chất là đang dò hỏi thông tin.
“Vì còn phải giải thích về hệ thống và cách sử dụng vào ngày thi nữa.”
Chabashira-sensei đáp bâng quơ, rồi nói với giọng như thể thấy buồn cười: “Nhưng cậu đúng là xui xẻo thật, lại bị chọn làm Tư lệnh, chẳng khác gì vật tế thần.”
“Không phải là do cô quyết định sao?”
“Tôi đã nói rồi, là hệ thống của kỳ thi chọn ngẫu nhiên. Hơn nữa, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, tôi cũng có lập trường của mình, sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện của học sinh.”
“Vậy sao, nghe không giống lời của cô giáo đã từng đe dọa tôi chút nào.”
Dù nói vậy, Ayanokouji cũng không nghĩ rằng Chabashira-sensei lần này nói dối.
Nếu vậy… kẻ giở trò sau lưng chỉ có thể là người đó mà thôi.
“Hehe, tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Chabashira-sensei cười khẽ, “Tóm lại, tôi bắt đầu thấy hơi mong đợi rồi đấy. Lần này cuối cùng cũng được chứng kiến bản lĩnh thật sự của cậu.”
“Có lẽ vậy.”
“Nói đến đây lại phải cảm ơn Hikigaya… thằng nhóc đó chẳng biết tự dưng dở chứng cái gì.”
“Vâng…”
Lẽ ra những học sinh có điểm bảo vệ chắc chắn sẽ dễ bị chọn làm Tư lệnh hơn.
Nếu từ chối, chắc chắn cả lớp sẽ có ý kiến, kết cục hoặc là bị đẩy xuống vực, hoặc là phải tự mình nhảy xuống.
Chỉ có Hikigaya mới có thể chống lại tất cả mọi người… à không, phải nói là phớt lờ ý kiến của tất cả mọi người.
Thế mới nói gã đó còn tùy hứng hơn cả Kouenji.
Đi theo Chabashira-sensei đến phòng đa năng, đập vào mắt Ayanokouji là ba học sinh từ các lớp khác cùng giáo viên chủ nhiệm của họ. Xem ra bên cậu là những người đến cuối cùng.
Lớp A là Ichinose, lớp B là Yamamura, lớp C là Ryuuen.
Nhìn chung đều nằm trong dự đoán, tất cả đều là học sinh có điểm bảo vệ.
Điều duy nhất có chút bất ngờ là Sakayanagi không có mặt. Xem ra tin đồn có phần đúng sự thật, cô ta dường như không còn ý định lãnh đạo lớp nữa.
Nếu không thì với tính cách của cô ta, thật khó tưởng tượng việc chỉ vì không có điểm bảo vệ mà lại từ bỏ vị trí Tư lệnh.
“Hehehe, lại thêm một kẻ bất ngờ xuất hiện rồi à.”
Ryuuen dường như cũng có cùng suy nghĩ, nên mới gọi Ayanokouji là ‘lại thêm một kẻ nữa’.
Không chỉ cậu ta, hai cô gái còn lại cũng có phần kinh ngạc.
“Này, Ayanokouji, sao gã mắt cá chết kia không đến? Tao vốn định xem Ichinose lúc đó sẽ có bộ mặt thế nào cơ đấy.”
“…”
Nghe vậy, sắc mặt Ichinose lập tức trở nên khó coi, còn Ayanokouji thì chọn cách im lặng.
Không cần thiết phải tiết lộ thông tin thừa thãi cho người khác ở đây.
“Thôi nào, thôi nào, người đã đến đủ rồi thì chúng ta bắt đầu nhanh thôi.”
Lúc này, Hoshinomiya-sensei đột nhiên vỗ tay, cắt ngang câu chuyện.
Chắc là cô ấy muốn bảo vệ Ichinose.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ xác định lớp đối thủ. Mỗi người sẽ rút một lá thăm từ đây. Học sinh nào rút được lá có vòng tròn màu đỏ sẽ có quyền lựa chọn.”
Nói rồi, Hoshinomiya-sensei đặt một chiếc hộp rút thăm nhỏ trước mặt mọi người và thúc giục lớp A rút trước.
Bắt đầu từ Ichinose, rồi lần lượt đến lớp B, C, D.
Không ngờ rằng, cả ba người đầu tiên đều không rút trúng, điều đó có nghĩa là…
“Chúc mừng nhé, Ayanokouji-kun. Xem ra lớp D đã giành được quyền lựa chọn đối thủ rồi.”
Hoshinomiya-sensei cầm lá thăm cuối cùng lên, trên đó dĩ nhiên có một vòng tròn màu đỏ.
…Lần này phiền phức to rồi.
Mặc dù có thể làm theo lời Horikita, trực tiếp chỉ định lớp C, nhưng Ayanokouji không cho rằng đó là một lựa chọn sáng suốt.
Quan trọng nhất là, làm vậy cậu sẽ mất đi một vài con bài tẩy, hay nói đúng hơn là sẽ rất khó để thực hiện chúng.
Tốt nhất là cứ làm theo ý mình, cùng lắm sau này bịa ra vài cái cớ.
“Nói cho tôi biết cậu muốn chỉ định lớp nào.”
Bị Mashima-sensei thúc giục, Ayanokouji khẽ gật đầu.
Và từ miệng cậu thốt ra, là một lời tuyên chiến khiến tất cả những người có mặt đều phải bất ngờ.
“Kỳ thi lần này — tôi muốn được đối đầu với lớp A.”