Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 427: Cậu cũng bản lĩnh thật đấy

Tương truyền, ngôi trường nào cũng lưu hành dăm ba phiên bản về bảy giai thoại bí ẩn của trường học.

Ngay cả Hikigaya cũng từng nghe phong thanh về chuyện này, thực ra có một điều là ngay ngày hôm sau khi tỏ tình, tin tức chắc chắn sẽ lan truyền khắp lớp, rồi sau đó sẽ nghe thấy cả lớp bàn tán về chuyện đó…

…Thôi được, đây không phải là nghe nói.

Mà là chính kinh nghiệm xương máu của cậu đây!

[Nghe nói hôm qua Hikigaya tỏ tình với Kaori đấy]

[Trời ạ, Kaori đáng thương thật…]

Đại loại là những cuộc đối thoại như thế sẽ liên tục lọt vào tai.

Đây chính là kiểu truy cùng giết tận điển hình, cứ như thể cả xã hội này đang chung tay tẩy chay mình vậy.

Chỉ có điều, liệu có thực sự rơi vào hoàn cảnh bi thảm đó hay không, thực ra không phụ thuộc vào việc có phải là người bị đá hay không, mà phụ thuộc vào địa vị xã hội của người đó.

Lấy ví dụ, gần đây Hirata bị Karuizawa đá, kết quả là ngoài một tên ngốc nào đó ra, chẳng ai cười nhạo cậu ta cả, thậm chí nhiều cô gái còn cho rằng Hirata đã độc thân trở lại, thế là cơ hội của mình đã đến.

Cũng vì thế, Hikigaya không quá lo lắng Ichinose sẽ phải chịu thêm tổn thương về mặt này.

Tuy rằng chẳng có bí mật nào là không thể bị bật mí, nhưng dù lỡ có bị lộ ra ngoài, chắc cũng chẳng ai vô duyên đến mức đi bàn tán chuyện này đâu nhỉ?

Dù sao cô ấy cũng là nữ sinh nổi tiếng nhất trường này mà.

Thế nhưng, lần này Hikigaya đã quá lạc quan…

Ngày 15 tháng 2, một ngày sau Valentine.

Vừa bước vào lớp, lập tức có vài ánh mắt đồng loạt phóng tới.

Kể từ sau kỳ thi bỏ phiếu tín nhiệm, tình huống này đã trở nên quá quen thuộc.

Biết làm sao được, kết quả lần đó thực sự nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đến mức những học sinh chậm tiêu nhất cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trước đây, dù Hikigaya đã gây ra không ít chuyện trong khối, có tốt có xấu, nhưng ít nhất không có chuyện nào nhắm vào lớp D, cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đến lớp D.

Nói cách khác, vì không trực tiếp trải nghiệm, ấn tượng của đa số học sinh lớp D về cậu chỉ là một gã trầm tính, ít nói trong lớp.

Nhưng kỳ thi lần này đã khiến họ nếm trải cảm giác bất lực y như lớp B và lớp C khi phải đối mặt với Hikigaya.

Sự tình đã đến nước này, muốn không gây chú ý cũng khó… Haiz.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Hikigaya lại thấy bực bội trong lòng. Cậu từng xiết gông vào cổ Ryuuen, gài bẫy để lớp B thêm chia rẽ, chơi khăm khiến Ayanokouji phải viết bản kiểm điểm, dồn ép Sakayanagi đến suýt nghỉ học, và gần đây nhất là vạch trần hành vi đê tiện của Nagumo.

Tất cả những chuyện đó, cậu đều thừa nhận.

Chỉ riêng vụ của Yamauchi là thật sự không liên quan đến cậu!

Tại sao cứ có cảm giác mọi người đang ngầm trách cậu đã hại Yamauchi nghỉ học… là ảo giác chăng?

Chắc là ảo giác thôi!

Vừa nghĩ vẩn vơ, Hikigaya vừa đi về chỗ ngồi của mình như thường lệ.

Nhưng vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Matsushita đang trò chuyện với bạn bè bỗng quay lại, nhìn cậu với vẻ mặt đầy lo lắng.

…Chuyện gì thế này?

“Hachiman-kun, cậu không sao chứ?” Matsushita dè dặt hỏi.

“Hửm? Cậu nói chuyện gì cơ?”

“Cậu không biết à?”

Matsushita khẽ mở to mắt, lập tức lấy điện thoại ra bấm vài cái rồi chìa màn hình về phía Hikigaya.

“Chuyện này lan khắp nơi rồi đấy, ít nhất cậu cũng nên để ý tin tức trong nhóm lớp chứ? Mọi người đang bàn tán ầm lên kìa.”

“Tớ thấy nhóm đó ồn ào quá… Ra là vậy.”

Liếc qua vài dòng, Hikigaya liền hiểu ra mọi chuyện.

Đúng như dự đoán, chuyện Ichinose tỏ tình với cậu hôm qua đã bị ai đó tung ra ngoài… Mà khoan, sao lại là "đúng như dự đoán"?

“Chắc không cần để tâm đâu.” Hikigaya dời mắt đi, thản nhiên nói, “Mấy chuyện này cũng chỉ rộ lên dăm ba phút rồi chìm thôi, hơn nữa đa số mọi người vẫn còn bán tín bán nghi, chẳng mấy ai tin đâu.”

“Ể, ể? Nhìn phản ứng của cậu, chẳng lẽ Ichinose-san thật sự tỏ tình với cậu à?” Matsushita làm bộ ngạc nhiên.

“…Haiz.”

Đáp lại cô chỉ là một tiếng thở dài.

“Chà, xem ra là thật rồi.” Matsushita cười khổ.

Cả hai tạm thời im lặng.

Một lát sau, Matsushita lại lên tiếng, giọng điệu có chút khó hiểu: “Mà này, Hachiman-kun lại từ chối cả một Ichinose-san… cậu không thấy hơi phí phạm sao?”

“…Phí phạm?”

“Cậu nghĩ mà xem, Ichinose-san vừa xinh đẹp lại tốt bụng, là con trai thì ai mà chẳng muốn hẹn hò với cô ấy, đúng không?”

Dù lời Matsushita nói rất có lý, nhưng Hikigaya luôn cảm thấy cô nàng này đang cố tình.

Bởi nếu là người khác nói thì không sao, nhưng những lời này lại phát ra từ miệng của tiểu thư Matsushita… thì thật không đúng với đẳng cấp thường ngày của cô ấy.

“Sao thế Hachiman-kun, cứ ngẩn người ra đấy, lẽ nào hối hận rồi à?” Matsushita cười tủm tỉm trêu.

“…Không, tớ chỉ đang nghĩ.” Hikigaya liếc nhìn cô, “Theo cách nói của cậu, nếu Hirata tỏ tình, chắc chắn cậu sẽ đồng ý ngay tắp lự nhỉ?”

“Ể?”

Matsushita rõ ràng không ngờ cậu lại nói thế, cô nàng đứng hình mất hai giây rồi mới cười gượng: “À haha, chuyện này thì, dù Hirata-kun là một người rất tuyệt vời, nhưng để làm đối tượng yêu đương thì… hơi khó nói nhỉ, cảm giác không phải gu của tớ.”

“Thế đấy, tớ từ chối Ichinose cũng vì lý do tương tự thôi.”

“Không không không, con trai với con gái khác nhau chứ?”

“Khác chỗ nào?”

“Ơ, cái này thì…”

Trước câu hỏi vặn lại của Hikigaya, Matsushita hiếm khi nào lại ấp úng.

“Thông thường mà nói, được một mỹ thiếu nữ như Ichinose tỏ tình, dù không thích thì cũng muốn hẹn hò thử xem sao chứ, đằng nào con trai cũng chẳng thiệt gì… Đương nhiên, tớ không có ý ép buộc cậu, nếu Hachiman-kun đã không muốn thì cũng đành chịu… Ừm ừm, nói thật thì như vậy cũng tốt.”

Nói đến cuối cùng, chính cô ấy cũng chẳng biết mình đang lảm nhảm cái gì nữa.

“…Chắc vậy.”

Dù cảm giác gượng gạo vẫn còn đó, nhưng lúc này Hikigaya cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều.

Cứ để thời gian xóa nhòa tất cả.

Tuy nhiên, tình hình lại không lạc quan như cậu nghĩ.

Reng reng reng…!

Tiếng chuông tan học vang lên, không gian cũng ồn ào hẳn lên.

Hikigaya cầm cặp sách chuẩn bị về nhà, nhưng khi đi ngang qua hành lang, cuộc trò chuyện của hai nữ sinh bên cạnh lại vô tình lọt vào tai.

“Nè nè, cậu nghe chuyện đó chưa?”

“Tất nhiên rồi, giờ này còn ai không biết nữa chứ.”

Bình thường thì mấy chuyện ngồi lê đôi mách này chẳng dính dáng gì đến Hikigaya, nhưng không ngờ ngay sau đó, tên cậu lại được nhắc đến.

“Không ngờ một người như Hikigaya-kun cũng có người tỏ tình, mà lại còn là Ichinose-san nổi tiếng nữa chứ.”

“Đúng vậy, chẳng xứng đôi chút nào.”

“Rõ ràng là một kẻ chuyên gây rối, lại còn dám động đến Nagumo-kun… à.”

Nói đến nửa chừng, hai người họ cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của nhân vật chính.

“…”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó hai nữ sinh trông như đàn chị năm hai có vẻ chột dạ, vội cúi đầu rảo bước đi thẳng.

Thiệt tình… phiền phức.

Khác xa với dự đoán, tin đồn Ichinose tỏ tình và bị từ chối cứ lan truyền khắp trường cho đến tận lúc tan học.

Kéo theo đó, Hikigaya cũng trở thành tâm điểm bàn tán.

Thực ra không chỉ hai người vừa rồi, mà ngay từ lúc bước ra khỏi lớp, cậu đã có cảm giác như bị cả thế giới nhìn chằm chằm…

Điều may mắn duy nhất là đám người lớp D không nhân cơ hội hùa theo trêu chọc, càng không có ai chạy lại hỏi han… chắc là không dám.

Nghĩ vậy, Hikigaya lại thấy có chút biết ơn kỳ thi bỏ phiếu lần đó.

Không ngờ lại có tác dụng dằn mặt vào đúng lúc này.

Tuy nhiên, cứ để tình hình này tiếp diễn cũng không phải là cách, hay là… mà thôi.

Tình hình hiện tại khiến Hikigaya bắt đầu nghi ngờ có kẻ đứng sau giật dây.

Rõ ràng quá rồi còn gì, có ai phát thanh thông báo toàn trường đâu, nếu không thì mấy cái tin đồn vớ vẩn này làm sao lan nhanh khắp trường trong thời gian ngắn như vậy được.

Hơn nữa hôm qua là Valentine, người tỏ tình thất bại chắc chắn không chỉ có mình Ichinose, đúng không?

Cớ gì lại chỉ lôi một người ra bàn tán chứ!

Nhưng nghĩ lại, những gì người ta đồn thổi về cơ bản đều là sự thật.

Vậy nên dù có tìm ra kẻ chủ mưu thì đã sao, nếu phản ứng thái quá, chỉ càng khiến sự việc thêm ồn ào, thế thì lại lợi bất cập hại.

Haiz… nói cho cùng, gặp phải loại chuyện này vốn dĩ chẳng có cách giải quyết nào hay ho cả.

Kẻ tung tin và kẻ hóng hớt là hai loại người khác nhau, những kẻ hóng hớt chưa chắc đã có ác ý.

Họ chỉ đơn giản thấy vui, thú vị, hoặc là rảnh rỗi quá kiếm chuyện để buôn, dù có ai đó vì chuyện này mà chịu tổn thương, họ cũng có thể dùng câu ‘tôi chỉ nói vu vơ thôi mà’ để rũ bỏ trách nhiệm.

Còn người trong cuộc, dù có vùng vẫy thế nào, thậm chí càng làm ầm lên thì người ta lại càng được dịp hùa vào.

Đến cuối cùng, về cơ bản chỉ có thể chọn cách im lặng cho qua chuyện.

…Hay là về sớm đi.

Ở lại đây chỉ thêm bực mình, Hikigaya vừa định rảo bước nhanh hơn thì một nữ sinh đột ngột chặn đường cậu.

Đó là một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, dù bình thường luôn cho người khác cảm giác yếu đuối, nhưng lúc này lại đang tức giận phừng phừng.

Chẳng cần đoán cũng biết tại sao cô gái tên Shiranami Chihiro này lại tức giận… Haiz.

Hikigaya thầm thở dài, rồi lên tiếng: “Có chuyện gì?”

“C-cậu… tại sao lại làm chuyện đó!”

Lời nói có hơi khó hiểu, nhưng cả hai đều ngầm biết cô đang ám chỉ chuyện gì.

“Honami-chan rõ ràng thích cậu như thế… cậu quá đáng lắm!”

“…Cậu nói quá đáng là về chuyện gì?” Hikigaya thản nhiên hỏi, “Nếu là chuyện tôi từ chối Ichinose, thì tôi không thấy có gì quá đáng cả. Tôi nhớ cậu cũng từng bị Ichinose từ chối, đúng chứ? Vậy theo logic của cậu, chẳng lẽ Ichinose không chấp nhận cậu thì cô ấy cũng rất quá đáng sao?”

“Ể…?”

Shiranami sững người một lúc, rồi vội vàng phủ nhận: “K-không phải thế! Chuyện của tôi… đặc biệt hơn… bị từ chối cũng là điều khó tránh khỏi.”

“Có gì đặc biệt?”

“…Chúng tôi đều là con gái, mà Honami-chan thì không thích… nên cũng đành chịu thôi.”

Nói đến cuối, giọng Shiranami lí nhí gần như không nghe thấy.

Nhưng ngay sau đó, cô lại nói lớn: “Vậy nên, cậu có biết tôi đã ghen tị với cậu thế nào không! Mỗi lần Honami-chan nhắc đến cậu, vẻ mặt hạnh phúc đó của cậu ấy, cậu có biết tôi đã ghen tị đến mức nào không!”

“Cậu nói những chuyện đó với tôi thì cũng có giải quyết được gì đâu.”

Hikigaya cũng cao giọng đáp lại.

“Cũng như cậu là con gái nhưng lại đem lòng yêu Ichinose, còn tôi bây giờ đơn giản là không thể thích cô ấy được. Hai chuyện đó về bản chất có gì khác nhau không?”

“Nhưng, nhưng, nếu đã không thích cô ấy thì đừng đối xử tốt với cô ấy như vậy chứ!”

“Vậy ý cậu là tôi nên thấy người gặp khó khăn mà khoanh tay đứng nhìn?”

“Chuyện này… đây là…”

Thấy Shiranami dần đuối lý, Hikigaya cũng bình tĩnh trở lại.

Rồi cậu trầm giọng nói: “Shiranami, tôi hiểu cảm giác của cậu. Người mình thích bị tổn thương, không tức giận mới là lạ, nhưng… cậu thích Ichinose là vì sự dịu dàng của cô ấy, đúng không? Vậy lúc bị từ chối, cậu có bao giờ oán giận vì Ichinose đã quá dịu dàng với cậu không?”

“…Sao có thể chứ.” Shiranami chậm rãi lắc đầu, “Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thấy mình thật may mắn vì đã được xếp vào lớp B ban đầu, và được gặp Honami-chan… nhưng tôi không thể nào tha thứ cho cậu được.”

“Ừm, tôi hiểu.”

“Cậu không chỉ từ chối Honami-chan, mà còn đem chuyện đó ra làm vốn để khoe khoang… Quá đáng lắm.”

“…”

Trước lời nói của Shiranami, Hikigaya không mấy ngạc nhiên.

Cậu vẫn luôn để ý đến nội dung các tin đồn, đó cũng là lý do cậu dám chắc có kẻ đứng sau giật dây.

“C-cậu giải thích đi chứ!”

Thấy cậu im lặng, Shiranami có chút sốt ruột, cố tình khiêu khích: “Cậu không nói gì tức là thừa nhận rồi sao? Hay là chột dạ?”

“Chắc không cần giải thích đâu nhỉ, dù sao bây giờ tôi nói gì cậu cũng chẳng tin.”

“Nhưng lúc tỏ tình chỉ có cậu và Honami-chan thôi. Mọi người trong lớp tôi đều nghe tin từ các lớp khác rồi mới đi hỏi Honami-chan. Nếu không phải do cậu tung tin, chẳng lẽ lúc đó còn có người thứ ba sao?”

Dù thái độ có hơi hùng hổ, nhưng Shiranami không thực sự nghĩ là do Hikigaya làm, hay nói đúng hơn là cô không muốn tin đó là sự thật.

Dù sao Hikigaya đã giúp lớp họ rất nhiều lần, sự tận tâm của cậu dành cho Ichinose cũng không ai là không thấy.

Từ tận đáy lòng, Shiranami không muốn cậu là loại người như vậy. Cô hy vọng đây chỉ là hiểu lầm, hoặc cậu chỉ vô tình lỡ lời với ai đó, chứ không phải cố tình làm thế.

Nhưng câu trả lời của Hikigaya lại chẳng hề thỏa đáng.

“Không biết, không quan trọng.”

Vẫn là câu nói đó. Tìm ra kẻ đó thì sao chứ?

Ichinose sẽ không vì thế mà vui lên, còn cậu cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.

“Sao, sao lại không quan trọng!” Shiranami tức đến nghẹn lời, nghiến răng nói, “Honami-chan hôm nay đã phải gượng cười cả ngày trước mặt mọi người, luôn miệng an ủi chúng tôi là không sao cả, nhưng đến giờ nghỉ trưa lại một mình trốn trong nhà vệ sinh khóc… Cậu không định làm gì sao!”

“Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ, là tránh xa Ichinose một chút.”

Đời người luôn có những vị khách qua đường.

Người đến, rồi người đi.

Chính Hikigaya cũng từng trải qua chuyện tương tự, nhưng rồi thời gian cũng sẽ giúp người ta nguôi ngoai.

Thế nên, cứ vậy đi.

“Nếu nói xong rồi thì tôi về đây.”

“K-không được!”

Shiranami giang hai tay, chặn trước mặt Hikigaya.

“Cậu phải đi nói rõ ràng với Honami-chan!”

“…Nói rõ cái gì?” Hikigaya nhìn cô với vẻ mặt ngao ngán, “Với lại, cậu nghĩ bây giờ tôi có thể gặp Ichinose sao? Cô ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy mặt tôi đâu.”

“Chuyện đó tôi không quan tâm, tóm lại cậu phải nói rõ với Honami-chan rằng chuyện đó không phải do cậu tung ra!”

Lời nói của cô hoàn toàn vô lý, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự kiên định.

“Với lại… cậu chỉ từ chối lời tỏ tình của Honami-chan thôi, chứ đâu có nghĩa là hai người không thể tiếp tục làm bạn, đúng không?”

“…Đừng nói ngớ ngẩn nữa.” Hikigaya sắp phát điên đến nơi.

Tỏ tình thất bại vẫn có thể làm bạn… chẳng lẽ con gái ai cũng nghĩ vậy sao?

“Sao lại ngớ ngẩn! Tôi và Honami-chan cũng là bạn đó thôi!”

“…”

Bị Shiranami dùng chính mình làm ví dụ, Hikigaya nhất thời cứng họng.

Một lúc lâu sau, cậu mới lí nhí đáp: “Con trai và con gái không giống nhau.”

“Không giống chỗ nào!” Shiranami lớn tiếng vặn lại, “Tôi cũng bị Honami-chan từ chối đấy thôi, chẳng phải vẫn làm bạn được sao? Hai chuyện đó về bản chất có gì khác nhau không?”

“…”

Này, có thể đừng dùng chính lời người khác đã nói để phản bác lại họ không?

Thế này thì đỡ làm sao được!

“Ờ thì, các cậu cùng một lớp, không giống nhau.” Hikigaya đành nói liều.

“Không giống chỗ nào!” Shiranami càng nói càng hăng, “Theo logic của cậu, mọi người không cùng một lớp thì cậu càng không có lý do gì để giúp Honami-chan, đúng chứ! Vậy thì tiếp tục làm bạn có gì là không được!”

Đã bảo là đừng dùng chính lời người khác đã nói để phản bác lại họ cơ mà!

“T-tóm lại là tôi phải về xem TV, cậu mau tránh ra.”

“Không được! Không cho cậu đi!”

Bí lời, Hikigaya định chuồn đi, nhưng Shiranami lại sống chết giữ cậu lại.

Vốn dĩ, với một cô gái nhỏ con thế này, chỉ cần đẩy nhẹ là ngã, nhưng chính vì đối phương là một cô gái nhỏ bé, Hikigaya không dám mạnh tay, sợ làm cô bị thương.

Trong lúc hai người đang giằng co, một giọng nói đáng ghét bỗng vang lên từ bên cạnh.

“Này này, cậu cũng giỏi thật đấy Hikigaya. Hôm qua vừa mới đá Honami, giờ lại đang thân mật với cô gái khác rồi.”

“Anh là… Hội trưởng Hội học sinh?”

Nhận ra chủ nhân của giọng nói là Nagumo, Shiranami liền nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

Nhưng chưa kịp để cô nói gì, Hikigaya đã chặn lời trước: “Nagumo, tôi hiện không có tâm trạng để ý đến thứ phân chó hôi thối như anh, phiền anh cút đi cho khuất mắt.”

“…Miệng của cậu cũng bẩn hơn tôi tưởng đấy.” Nagumo liền sa sầm mặt mày.

Chắc hẳn gã ta hiếm khi nào bị người khác chửi thẳng vào mặt như thế này.

“Có những người miệng không bẩn, nhưng tâm lại rất bẩn.”

“Hừ, vẫn đanh đá như ngày nào.” Nagumo cười khẩy, rồi quay sang Shiranami, “Tôi nhớ cô là học sinh lớp của Honami, phải không? Sao thế, lẽ nào cô cũng là một trong những cô gái bị Hikigaya đùa giỡn? Nếu đúng vậy thì cứ nói với tôi nhé, dù gì tôi cũng là Hội trưởng Hội học sinh, không thể làm ngơ trước những chuyện này được.”

“…Đồ tồi.”

Tuy nhiên, câu trả lời của Shiranami lại khiến Nagumo ngớ người.

Gã ta sững lại một giây rồi cười cười: “Cô đang chửi Hikigaya à? Cũng đúng thôi, cậu ta vừa làm Honami khóc, giờ lại—”

“Tôi đang nói anh đấy.” Shiranami bực bội cắt ngang, “Anh, cái đồ tồi này lại dám đối xử với Honami-chan như vậy! Thật uổng công cả lớp tôi còn tưởng anh là người tốt bụng sẵn sàng cho mượn điểm! Đồ tồi thối tha!”

“Ơ, có cần phải nói thế không.”

Vẻ mặt Nagumo cứng đờ, gã ta cố nặn ra một nụ cười: “Mọi chuyện đều là đôi bên tự nguyện, tôi có ép buộc cô ấy đâu, hơn nữa đây vốn chỉ là chuyện giữa tôi và Honami, với lại cô ấy làm vậy cũng là vì các người—”

“Đi chết đi! Đồ tồi! Tên khốn tóc vàng kinh tởm!”

Phải công nhận, dù thấy Shiranami hơi phiền phức, nhưng cách chửi của cô nàng lại rất hợp gu Hikigaya.

Bị chửi xối xả như vậy, Nagumo cũng có chút mất mặt, không nhịn được mà lên tiếng cảnh cáo: “Này cô em năm nhất, có biết thế nào là tôn trọng đàn anh không? Với lại đừng quên, Honami là người của Hội học sinh, sau này rất có thể sẽ trở thành Hội trưởng đấy, tôi khuyên cô nên biết điều một chút.”

Ngụ ý rằng, với vị thế của Ichinose, nếu Shiranami cứ làm tới, cô sẽ gây rắc rối cho bạn mình.

Tuy nhiên, Shiranami nào có quan tâm đến cái ghế Hội trưởng.

Cô chỉ quan tâm đến Ichinose.

“Ồn ào chết đi được! Chỉ là một cái ghế Hội trưởng thôi, ra khỏi cổng trường này thì ai thèm biết anh là ai!”

Ngay cả một cô gái trông có vẻ mềm mỏng, một khi đã động khẩu thì cũng vô cùng lợi hại.

Phụ nữ dường như bẩm sinh đã là cao thủ đấu võ mồm.

“Suốt ngày lượn lờ quanh lớp chúng tôi, phiền anh đi soi gương lại mình đi, anh có biết bây giờ chúng tôi nhìn thấy cái mặt anh là đã muốn nôn rồi không!”

“…Được, cô giỏi lắm.”

Nagumo bị chửi đến cứng họng, chỉ đành giả lả cười vài tiếng.

Chắc hẳn gã ta nghĩ rằng sau khi Hikigaya từ chối Ichinose, học sinh lớp A sẽ đồng lòng căm phẫn và đứng về phía mình.

Tiếc thay, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Học sinh lớp A dù rất ngưỡng mộ Ichinose nhưng không phải là những kẻ vô lý, họ biết Hikigaya không hề sai trong chuyện này, huống hồ tình cảm vốn không thể gượng ép.

Ngay cả Shiranami cũng chỉ muốn Hikigaya giải thích rõ ràng xem ai là kẻ đã cố tình tung tin.

Ngược lại, những việc Nagumo đã làm đơn thuần là rác rưởi, muốn không bị ghét cũng khó.

Tuy nhiên, Hikigaya tuy thấy Shiranami chửi rất đã tai, nhưng không cần thiết phải kéo thêm thù hận về phía cô.

Bị một kẻ ti tiện như Nagumo để mắt tới không phải chuyện đùa.

Cậu bước lên một bước, chắn giữa hai người, rồi nói với Nagumo: “Đồ phân chó hôi thối, nói ra thì anh đến cũng thật đúng lúc, tôi có chuyện muốn hỏi anh đây.”

“Hờ, cậu nghĩ tôi sẽ trả lời cậu sao?”

“Lời xin lỗi anh nợ tôi, bao giờ mới trả?”

Hikigaya lờ đi nụ cười khẩy của Nagumo, nói tiếp: “Tôi khuyên anh nên trả sớm đi thì hơn, nếu không đến lúc đó không chỉ đơn giản là một lời xin lỗi đâu, biết đâu tôi lại bắt anh phải quỳ dogeza trước toàn trường đấy.”

Gã đàn ông nhàm chán này đến giờ vẫn chưa nhận ra tình thế của mình.

Bất kể là bị trừ điểm cá nhân hay điểm lớp, anh ta đều tỏ thái độ bất cần.

Có lẽ đó chính là nguồn cơn cho sự tự tin của anh ta.

Đáng tiếc, gã ta lại quên mất chính những lời mình đã nói.

“…Hikigaya.”

Nagumo hít một hơi thật sâu, rồi lắc đầu bước tới, vỗ nhẹ lên vai cậu.

“Để tôi xem cậu còn vênh váo được bao lâu.” Gã ta thì thầm vào tai Hikigaya, “Vẫn câu nói cũ, đừng tưởng là cậu đã thắng, mọi chuyện còn chưa bắt đầu đâu, lần này chỉ là món khai vị cho cậu thôi.”

“Nói tiếng người được không? Giả thần giả quỷ làm gì? Anh tưởng mình thông minh lắm à?” Hikigaya không nể nang gạt tay gã ta ra.

“Hờ… trong một trăm sự thật, dù có trộn lẫn một lời nói dối, cũng sẽ chẳng ai phát hiện ra đâu.”

Nagumo tiếp tục đóng vai kẻ bí ẩn.

“Chẳng lẽ, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa nhận ra sao? Rốt cuộc cậu chậm tiêu đến mức nào vậy?”

“…”

Ra là vậy, là gã ta.

Về chuyện này, Hikigaya cũng không mấy ngạc nhiên, Nagumo vốn là một trong những đối tượng cậu nghi ngờ.

Là kẻ thống trị khối năm hai, gã này có vô số tai mắt trong trường, việc chứng kiến Ichinose đến sau nhà thi đấu tỏ tình cũng chẳng có gì là không thể.

Đây chính là mạng lưới giám sát và tình báo áp đảo độc quyền của Nagumo.

Khiến toàn bộ học sinh năm hai trở thành tay chân và tai mắt cho mình.

Đối với học sinh sống trong ngôi trường này, điều đó đồng nghĩa với việc nhất cử nhất động đều bị theo dõi.

Đây có lẽ là tín hiệu cho thấy Nagumo đã quyết định nghiêm túc.

Cộng thêm câu nói "trong một trăm sự thật có một lời nói dối", nghĩa là trong lúc tung ra sự thật, gã còn cài cắm thêm lời nói dối, đó là lý do dẫn đến câu chất vấn của Shiranami.

Nhưng mà, phải nói sao đây…

Quả là ấu trĩ đến cùng cực.

Hikigaya không khỏi thầm than trong lòng, mình phải đối phó với một kẻ như thế này ư?

Nói cho cùng, dù cho mưu mẹo của Nagumo có thành công mỹ mãn thì sao?

Cùng lắm cũng chỉ khiến mối quan hệ giữa cậu và Ichinose hoàn toàn đổ vỡ, nhưng cậu vốn dĩ cũng chẳng bao giờ có ý định tiếp tục làm bạn.

Tại sao gã này lại có thể hạ đẳng đến vậy… Haiz.

“Nagumo, đây chính là lý do tôi gọi anh là đồ phân chó hôi thối đấy.” Hikigaya nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ngay từ đợt dã ngoại trong rừng tôi đã nghĩ rồi, đầu óc anh thật sự có vấn đề. Bỏ ra hai mươi triệu điểm để đối phó với Horikita-senpai, kết quả chỉ để chọc tức anh ấy một chút? Anh ít nhất cũng phải nhắm đến việc khiến anh ấy nghỉ học chứ?”

“Hờ, tùy cậu muốn nói gì thì nói.”

Chắc hẳn Nagumo nghĩ Hikigaya chỉ đang mạnh miệng, nên vẫn vênh váo ra mặt.

“Đừng tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc dễ dàng, nhưng nếu cậu quỳ xuống van xin tôi, tôi cũng không phải là không thể tha cho cậu một lần.”

“…Anh không có bệnh đấy chứ?”

Hikigaya thực sự cạn lời.

Xem ra Nagumo đã bị những người xung quanh tâng bốc quá lâu, đến mức quên mất mình là ai.

Haiz… cho nên mới nói, từ nhỏ đến lớn luôn được khen ngợi chưa chắc đã là chuyện tốt, rất dễ biến thành một kẻ tự đại ngông cuồng.

“Chưa nói đến chuyện khác, anh ngay cả Ayanokouji còn chẳng đối phó nổi, bị cậu ta cho một vố đến bẽ mặt, anh lấy tư cách gì mà đòi đối phó với tôi?”

Nói rồi, Hikigaya còn tốt bụng nhắc nhở: “Đừng quên, tôi hiện đang có điểm bảo vệ, cộng thêm hai mươi triệu điểm cá nhân, muốn tôi nghỉ học thì ít nhất phải đánh bại tôi ba lần.”

Thực tế, cậu có ba mươi tám triệu điểm, chỉ cần xoay sở một chút là có thể lên bốn mươi triệu.

Nói cách khác, cậu có tới bốn mạng… còn khủng hơn cả mấy con trùm trong game.

Ít nhất nếu có con trùm nào bốn mạng, chắc chắn sẽ bị người chơi phản đối kịch liệt.

“Nhưng mà, theo như tôi biết về anh.”

Hikigaya nhìn Nagumo săm soi, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ vô dụng chỉ biết võ mồm.

“Chẳng lẽ anh biết không thể làm tôi nghỉ học, nên chỉ dám nói mấy lời cay độc vô dụng thôi đúng không? Dù sao thì theo phong cách của anh, những kẻ dám chống đối đều bị anh dùng thủ đoạn cho nghỉ học hết rồi, chẳng nhẽ anh đột nhiên phát lòng từ bi sao? Hửm?”

“…Hừ, vậy thì cậu cứ chờ đấy.”

Thực tế, Hikigaya đã nói trúng tim đen.

Nagumo bề ngoài thì tỏ vẻ ta đây lợi hại, trước đó còn luôn miệng đòi đánh bại Horikita Manabu, nhưng thực chất chỉ là một con hổ giấy.

Cú đâm lén trong đợt dã ngoại là cơ hội duy nhất gã ta có thể hạ gục Horikita Manabu, kết quả không chỉ bị Hikigaya phá bĩnh, mà bản thân còn bị một phen bẽ mặt.

Nói trắng ra, gã này chỉ biết sủa vài tiếng để chọc tức người khác.

Dùng cụm từ "sấm to mưa nhỏ" để miêu tả là không thể chuẩn hơn.

Tiếc là ngược lại, Hikigaya nhất thời cũng chẳng có cách nào hay ho để trị gã.

Bởi cơ hội tốt nhất để tấn công đối thủ luôn là trong các kỳ thi đặc biệt, mà hai người lại không cùng khối, nên cơ hội đó cũng ít đi rất nhiều.

Vậy nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi mà thôi.

“Chihiro-chan! Sao cậu lại… à.”

Đúng lúc này, Ichinose đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, đi cùng cô còn có một nữ sinh tên là Amikura Mako.

Chắc là nghe tin Shiranami đi tìm Hikigaya, vì sợ hai người xảy ra xô xát nên mới đặc biệt tìm đến.

Bằng chứng là cô không hề ngạc nhiên khi thấy Hikigaya, mà ngược lại rất bất ngờ trước sự có mặt của Nagumo.

“Nagumo… Hội trưởng, sao anh lại ở đây?”

“Yo, Honami.”

Dù đã xảy ra chuyện như vậy, Nagumo vẫn có thể mỉm cười chào Ichinose.

Thật tình, ngôi trường này có quá nhiều kẻ mặt dày vô sỉ…

“Anh chỉ tình cờ gặp Hikigaya, nên đến nói với cậu ấy vài câu.”

Nagumo vừa nói vừa liếc Hikigaya một cái, rồi cười nói: “Dù sao thì gần đây hai người cũng xảy ra không ít chuyện, tuy anh không muốn phán xét chuyện tình cảm của người khác, nhưng nếu có kẻ lấy lời tỏ tình của con gái ra làm vốn khoe khoang, thì với tư cách là Hội trưởng Hội học sinh, anh không thể làm ngơ được, huống hồ Hikigaya cũng là thành viên Hội học sinh, không thể để cậu ta làm bại hoại danh tiếng của Hội được.”

“K-không… không có chuyện đó đâu, em không để tâm.”

Ichinose có chút lúng túng lắc đầu, từ đầu đến cuối cô không hề nhìn về phía Hikigaya.

Còn Hikigaya cũng không nhìn cô, mà chỉ chăm chăm nhìn Nagumo.

“Tôi thì lại thấy chẳng sao cả, ai bảo Hội trưởng Nagumo đã là vết nhơ lớn nhất của Hội học sinh này rồi. Có anh ở đây, danh tiếng của Hội chúng ta vốn đã thối hơn cả phân chó rồi.”

“Hehe, trước mặt các quý cô, tôi khuyên cậu nên chú ý lời nói một chút.”

“Anh nghĩ cứ làm ra vẻ người ngợm đàng hoàng thì bản thân sẽ không còn hôi thối nữa à?”

Hikigaya không có ý định phủ nhận một phần lời nói của Nagumo.

Nếu Ichinose thật sự hiểu lầm… thì cứ để cô ấy hiểu lầm.

Bị từ chối không phải lỗi của cô ấy, chỉ là cô ấy không may, vô tình thích phải một người không đáng để thích mà thôi.

Nhưng đúng lúc này, Shiranami đột nhiên hét lên: “Honami-chan cậu đừng nghe tên này nói bậy! Tớ đã hỏi Hikigaya-kun rồi, cậu ấy nói không phải cậu ấy làm!”

“Ch-Chihiro-chan?”

Ichinose lộ vẻ kinh ngạc, cô vốn nghĩ Shiranami đến để gây sự với Hikigaya, nên mới phải đánh bạo tìm đến.

Không ngờ bạn mình lại quay ra bênh vực Hikigaya.

“Lời nói của cô thật thú vị.” Nagumo mỉm cười, “Hikigaya nói không phải cậu ta làm thì là không phải sao? Chuyện này cần phải điều tra mới rõ được, hơn nữa theo tình hình hiện tại, cậu ta là nghi phạm lớn nhất và duy nhất, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên dễ dàng tin cậu ta.”

“Hừ, tôi không tin cậu ấy chẳng lẽ lại đi tin anh!”

Shiranami lười đôi co với hắn, trực tiếp nắm lấy cổ tay Ichinose định kéo đi.

“Honami-chan chúng ta đi thôi, đừng bận tâm đến kẻ này nữa… Thiệt tình, tớ đã khuyên cậu từ chức khỏi Hội học sinh từ lâu rồi, mà cậu cứ không nghe.”

“Ể? Ể?”

Ichinose ngập ngừng bị kéo đi, còn Amikura đứng bên cạnh liếc nhìn Hikigaya một cái, lắc đầu rồi cũng đi theo.

Nhưng chưa được vài giây, Ichinose lại quay trở lại.

Cô vẫn không nhìn Hikigaya, mà chạy thẳng đến trước mặt Nagumo.

“Honami, em đây là…”

“Hội trưởng Nagumo, rất cảm ơn anh đã vì tôi mà bận tâm.”

Không đợi nụ cười kịp nở trên môi Nagumo, Ichinose đã cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em biết anh có ý tốt, nhưng… em không nghĩ đó là do Hikigaya-kun nói ra, nên xin anh đừng tìm cậu ấy gây phiền phức nữa… Cảm ơn ạ.”

Nói xong, cô khẽ cúi chào một cái rồi chạy đi mất.

“À…”

Nagumo há hốc miệng, định nói gì đó nhưng lời lại như nghẹn ở cổ họng.

Một lúc lâu sau, anh ta mới gắng gượng nở lại một nụ cười.

“Không tệ nhỉ, Hikigaya, dù cậu có phũ phàng đá người ta, họ vẫn đứng ra nói đỡ cho cậu. Cậu cũng bản lĩnh thật đấy.”

“…”

Đáp lại gã chỉ có một ngón tay giữa.

Hikigaya không thèm để ý đến Nagumo nữa, quay người rời khỏi đó.

Cậu vô thức muốn quên đi cảnh tượng vừa rồi, nhưng nó lại cứ tua đi tua lại trong đầu.

Ichinose, cậu… haiz.

Cuối cùng, mọi suy nghĩ chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Orimoto Kaori