Phần 1:
Lộ Minh Phi ngậm hộ chiếu trong miệng, đứng giữa dòng người tấp nập, liếc nhìn thẻ metro trong tay rồi ngẩng đầu nhìn lên mái vòm rộng lớn của sân bay Chicago.
Cậu kéo hai chiếc vali cỡ đại nặng ngang với trọng lượng cơ thể mình.
Một cái buộc chặt chăn bông mười hai lỗ, cái còn lại cột thêm chiếc gối.
Ba lô đeo sau lưng không dưới hai chục ký, phồng lên một cục to tướng, bên trong là cái nồi áp suất mà thím nhét vào.
Tân du học sinh Lộ Minh Phi cứ thế mang theo cả bộ “trang bị xuất ngoại”, lên chuyến bay của United Airlines, một mình vượt đại dương, hạ cánh tại sân bay quốc tế Chicago.
Đây là thành phố phồn hoa nhất bang Illinois, cũng là trung tâm giao thông trọng yếu ở vùng Trung Bắc Mỹ.
Nhưng từ đây đến Học viện Cassell vẫn còn một chặng khá xa.
Giáo sư Guderian từng nói qua điện thoại rằng ông rất muốn hoặc nói trắng ra là muốn áp giải Lộ Minh Phi sang Mỹ.
Nhưng vì một ứng viên đến từ Nga quá đỗi kinh ngạc, ông buộc phải sang đó gặp mặt.
May mắn thay, thư ký học viện là Norma sẽ tiếp quản toàn bộ thủ tục nhập học của Minh Phi, lo mọi thứ từ A tới Z.
Quả thật, Norma làm việc vô cùng hiệu quả.
Chỉ ba ngày sau, một phong bì dày cộp vượt đại dương đến tay Lộ Minh Phi.
Bên trong là cuốn sách nhỏ có tiêu đề:
“Cẩm nang nhập học Học viện Cassell – phiên bản siêu ngốc”, bên dưới còn in thêm dòng:
“Dành riêng cho Mingfei Lu”.
Lộ Minh Phi bĩu môi:
“Phiên bản ngốc là đủ rồi, còn phải gửi mình cái siêu ngốc.”
Nhưng phải thừa nhận rằng cuốn hướng dẫn “siêu ngốc” này lại vô cùng hữu ích.
Dựa vào đó, Minh Phi lần lượt hoàn tất vé máy bay, hộ chiếu, visa.
Thậm chí, vòng phỏng vấn thị thực vốn là cửa ải kinh hoàng với mọi du học sinh cũng được Norma thu xếp một “lối đi đặc biệt”.
Viên chức lãnh sự chỉ liếc Minh Phi đúng một cái rồi đóng dấu “Đậu” mà chẳng hỏi câu nào.
Trên máy bay, trưởng đoàn tiếp viên biết trước danh tính "Ngài Mingfei Lu đáng kính", đặc biệt đến chào hỏi, nửa quỳ xuống nói chuyện thân mật:
“Có gì cần, ngài cứ nói nhé.”
Được một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, đùi dài như vậy cung phụng, Minh Phi sung sướng đến mức buột miệng đòi hẳn một chai Coca nguyên vẹn vì trước giờ mỗi lần chỉ được một cái cốc nhỏ, không đủ giải khát!
Nhưng sau khi mỹ nữ ấy đưa cậu ra khỏi sân bay Chicago, “cẩm nang nhập học” đột nhiên… mất tác dụng.
“Tuyến CC? Rất tiếc, tôi chưa nghe bao giờ… Từ sân bay Chicago đến trung tâm thành phố chỉ có tuyến Blue Line thôi. Có thể bạn phải chuyển tuyến ở đâu đó… Bản đồ bên kia có tất cả các tuyến, bạn thử xem nhé… Nếu cần, tôi có thể liên hệ Đại sứ quán Trung Quốc giúp bạn.”
Đó là câu trả lời của các nhân viên metro khi cậu hỏi đường.
Trong cuốn cẩm nang "siêu ngốc", Norma bảo Minh Phi chỉ cần kéo vali đi thẳng tới ga tàu điện ngầm sau khi ra khỏi sân bay, quẹt thẻ lên tuyến đặc biệt CC, một lèo tới tận Học viện Cassell.
Nghe có ngốc không?
Cứ như người mù cũng có thể tự mò tới trường!
Đến cả thẻ metro cũng được gửi sẵn, không cần mua vé.
Nhưng khổ nỗi trên bản đồ tàu điện ngầm Chicago, không hề tồn tại tuyến CC!
Lộ Minh Phi phát điên.
Cảm giác như Thượng Đế từng hứa với Moses rằng:
“Hãy đến Canaan, vùng đất chảy sữa và mật ong.”
Rồi đưa cho ông ấy một tấm bản đồ.
Moses dùng thần lực vượt biển Đỏ, thoát khỏi quân Ai Cập truy đuổi, suýt chết bao lần, cuối cùng đến một ngã ba đầy biển chỉ đường:
“Đi Ấn Độ”, “Đi Trung Quốc”, “Đi Nhật Bản”
Duy nhất không có biển “đến Canaan”.
Dưới biển báo là một thiên thần đang ngoáy mũi hỏi:
“Canaan? Trên đời có chỗ đó thật sao?”
Trong túi Minh Phi giờ chỉ còn 20 đô la, thậm chí còn không đủ thuê một đêm ở nhà trọ rẻ nhất.
Thím cậu tuy keo kiệt nhưng cũng dúi cho 500 đô tiêu vặt.
Nhưng… Minh Phi mang theo ổ cứng đầy game lậu.
Khi qua hải quan Chicago, một cảnh sát mập kết nối ổ cứng vào máy tính rồi kêu lên:
“Ồ! Cậu cũng là fan dòng Metal Gear hả? Còn có cả Bloodborne nữa! Chắc cậu cũng là dân hardcore như tôi rồi!”
Mặc dù đánh giá cao gu chơi game của Minh Phi, nhưng vị cảnh sát vẫn làm đúng quy định:
Phạt mỗi phần mềm lậu 20 đô, tổng cộng gần sạch ví.
Cuối cùng vì nhân đạo, ông để lại cho cậu 20 đô “ăn bánh mì cầm hơi”.
Giờ đây, “Moses phiên bản Trung Quốc” của chúng ta đứng trước tiệm sandwich Subway, nắm chặt tờ 20 đô cuối cùng, chảy nước miếng nhìn combo thịt viên kèm Coca trên poster.
Đó là tiền sống còn, nếu tiết kiệm cạn kiệt thì có thể cầm cự thêm vài ngày tại sân bay, mong rằng Học viện Cassell sẽ nhận ra hạng S thiên tài này vẫn chưa báo danh mà cử người tới cứu.
Cũng có thể dùng số tiền này mua một chiếc SIM để gọi điện cầu cứu…
Nhưng… điện thoại đâu ra?
Chiếc iPhone mới tinh bị chú cất giữ như quà lưu niệm chia tay rồi.
“One dollar, just one dollar!”
Sau lưng cậu vang lên một tiếng nói.
Ở Mỹ, đó là câu nói kinh điển của dân ăn xin, giống kiểu “Làm ơn bố thí cho chút tiền đi” trong phim cổ trang Trung Quốc.
“No! I am poor! No money!”
Minh Phi lập tức trả lời dứt khoát, tỏ rõ lập trường.
Cậu quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn, tóc tai bù xù như mì gói, mặc áo sơ mi caro màu xanh rêu cùng quần ống loe thùng thình kiểu hippie.
Lộ Minh Phi từng nghe nói Mỹ dù là nước phát triển nhưng cũng đầy homeless, dân vô gia cư.
Người thì làm việc vặt, người thì lang thang xin tiền sống qua ngày.
Vừa đặt chân đến Mỹ đã bị homeless bám, nghĩ cũng phải, cậu giờ cũng chẳng khác gì họ.
“Ái chà! Người Trung Quốc hả?”
Gã liếc Minh Phi từ đầu đến chân, ánh mắt bỗng sáng lên
“Anh em xưng hô thế nào?”
Tiếng Trung sặc mùi… ngô luộc, kiểu gì cũng từng lên sân khấu hát nhị nhân chuyển ở Đông Bắc !
“Tự giới thiệu, anh là Finger von Frings! Nãy cậu tưởng anh là ăn mày hả? Như vậy là coi thường nhau rồi! Anh đây cũng là dân có học mà!”
Thanh niên đó vén tóc, để lộ khuôn mặt có râu quai nón nhưng khá điển trai, ánh mắt xám thép đặc trưng của người Đức.
“Hổ xuống đồng bằng, rồng mắc cạn , anh cũng lâm nạn như cậu thôi. Cho vay chút tiền lẻ mua lon Coca đi.”
Finger dán mắt vào tờ đô trong tay Minh Phi.
Minh Phi lập tức siết chặt tờ tiền trong lòng bàn tay, đầu lắc như trống bỏi:
“私は英語がわかりません!”
“Với cái giọng phát âm đó mà cũng dám giả làm người Nhật à? Xì! Anh đây là sinh viên đại học đấy.”
Chàng trai trẻ vừa nói vừa lôi ra từ chiếc túi vải cũ kỹ sau lưng một cuốn sách dày như từ điển.
Lúc đầu, Lộ Minh Phi chẳng mấy để tâm, nghĩ bụng:
Mang theo sách thì đã là học thức chắc?
Nếu thế thì mình đeo theo cả cái nồi áp suất, chẳng hóa đầu bếp à?
Nhưng rồi cậu đột nhiên để ý đến cuốn sách bìa da ấy có tiêu đề được viết bằng tiếng Anh pha tiếng Latin, nhìn rất giống loại tài liệu cậu từng thấy đâu đó.
Hơn nữa, gã này còn nói được tiếng Trung lưu loát.
Người nước ngoài gần đây nói được tiếng Trung...
Mắt Lộ Minh Phi sáng rỡ , cậu nhớ ra đã thấy người này trong hồ sơ nhập học của học viện Cassell!
“Tuyến CC1000 tốc hành?”
Lộ Minh Phi móc từ túi ra chiếc thẻ từ.
Finger ngẩn người một chút rồi cũng lôi ra một chiếc thẻ giống y hệt.
Hai thẻ từ đối chiếu, hoa văn giống hệt nhau:
Nền đen tuyền, một cái cây bạc nửa chết nửa sống vươn tới tận trời.
“Tân sinh viên, đến từ Trung Quốc. Em là Lộ Minh Phi.”
Cậu chìa tay, cố tỏ ra thân thiện.
“Giờ tin anh không phải kẻ xấu rồi chứ?”
Finger bắt tay cậu, nhưng tay kia lại khéo léo móc luôn tờ 20 đô của cậu.
Anh đúng là kẻ xấu rõ rành rành luôn đấy, Lộ Minh Phi thầm rít lên trong lòng.
---
“Anh rất thích em đấy! Có anh đây chống lưng, học ở Cassell em sẽ sống tốt thôi!”
Finger ngồi phệt xuống ghế dài, tay trái cầm bánh sandwich, tay phải cầm ly coca, ăn uống sướng như vua.
Lộ Minh Phi ban đầu còn định giữ lại ít tiền để phòng thân, nhưng nghĩ đến lời dạy của thím dành cho Lộ Minh Trạch:
Đến chỗ mới thì phải rộng rãi kết giao, không thì dễ bị bắt nạt.
Vậy là cậu cắn răng đưa hết 20 đô còn lại ra.
Finger còn lại 5 đô, cộng lại được 25, không đủ mua hai phần ăn.
Lộ Minh Phi đề xuất:
Coca được refill miễn phí, thế thì chỉ cần mua một phần, hai người dùng hai ống hút thay nhau uống là được.
Vừa tiết kiệm lại vừa hiệu quả.
Finger khen nức nở:
“Em đúng là thiên tài tài chính!”, nhưng người qua đường thấy hai người đàn ông ngoại hình trái ngược ngồi cùng ghế, hút chung một ly nước thì toàn phải lịch sự quay mặt đi.
“Anh học năm mấy rồi?”
Lộ Minh Phi hỏi.
“Năm tám.”
“Học viện Cassell học đến tám năm còn chưa tốt nghiệp á?!”
Lộ Minh Phi sốc nặng.
Trong đầu cậu, chỉ có tiến sĩ y khoa mới cần học lâu vậy.
“Cũng tùy chuyên ngành thôi. Thường thì 4 đến 5 năm là xong. Anh thì… hơi đặc biệt.”
“Ngành của anh khó vậy sao?”
“Không đâu. Chỉ là bị lưu ban bốn năm.”
Lộ Minh Phi bắt đầu lo sợ cho tương lai của mình.
Cậu nghĩ bụng:
Ông anh này học đến người không ra người, ma không ra ma, còn bị kẹt tới tám năm… mình mà theo học chắc phải đâm lao cả đời mất!
“Thế anh từng đi tuyến CC này chưa?”
Cậu hỏi, tạm gác lại mớ suy nghĩ tiêu cực.
"Tuyến này chẳng tra được thông tin gì cả!”
“Đây là tuyến bí mật, chỉ mấy sếp lớn của công ty metro Chicago mới biết. Không chạy thường xuyên. Trường ta nằm tuốt trong núi, không có đường xe hơi, đi CC là tiện nhất, không thì phải đi trực thăng.”
Finger đáp.
“Cơ mà phòng hành chính bên đó phân biệt giai cấp lắm. Nếu là học sinh thuộc tầng lớp cao thì có người ra tận sân bay đón. Còn không thì phải tự đợi chuyến xe như anh em mình đây. Nên mới gọi là có duyên đó.”
“Giai cấp?”
Lộ Minh Phi ngơ ngác.
“Ý như kiểu giai cấp tư sản và vô sản ấy à?”
“Cũng gần thế. Trường sẽ phân học sinh thành các hạng. Hạng càng cao thì được ưu tiên đủ thứ: chọn môn, xe đưa đón… quyền lợi đầy đủ.”
“Anh học tới tám năm rồi mà vẫn chưa lên được hạng cao à?”
“Anh cũng thấy là nhà trường nên tôn trọng người đi trước, nhưng thời đại giờ trọng người mới mà… cậu hiểu rồi đấy.”
Finger nhún vai, ngụ ý ngậm ngùi.
“Học xong ở đó dễ xin việc không? Anh học mãi không nghỉ là có lý do chứ?”
“Chẳng cần tìm việc. Họ bao luôn việc sau tốt nghiệp.”
Finger ợ một cái rõ to, rồi tựa lưng vào ghế.
Mới vài giây đã ngáy khò khò.
Lộ Minh Phi nhìn ra sân bay qua cửa kính:
Máy bay cất cánh hạ cánh, xe buýt nối chuyến chạy tới chạy lui.
Trời đã tối, xa xa thành phố Chicago sáng rực như thiên đường không thể với tới.
Cậu mượn điện thoại gọi đại sứ quán Trung Quốc.
Bên đó khẳng định:
Cậu đã bị lừa!
Cái gọi là Học viện Cassell nghe như tổ chức lừa đảo quốc tế!
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia còn suýt nữa cho người đến đón cậu về nước.
Lộ Minh Phi đành dập máy.
Đây đã là đêm thứ ba cậu và Finger ngủ lại sân bay Chicago.
Họ tá túc trong khu vực kết nối giữa sân bay và tàu điện ngầm, một quảng trường tròn, xung quanh là các cửa hàng, ở giữa có vài dãy ghế cho khách nghỉ chân.
Sân bay Chicago là trung tâm quốc tế, mỗi ngày hàng chục nghìn người qua lại, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, bình thường không cho ai ngủ qua đêm.
Nhưng Lộ Minh Phi và Finger đều có vé máy bay và thẻ metro CC, nhân viên an ninh cũng không tiện đuổi, đành để họ ở lại, chờ họ hết tiền rồi sẽ tự khắc rời đi.
Lúc này, hành lý do thím cậu chuẩn bị cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Hai chiếc chăn dày mỏng đủ giữ ấm.
Cái nồi áp suất cũng hữu dụng:
Finger chỉ cần xin được vài đô là đủ vào siêu thị mua nguyên liệu.
Tay nghề nấu ăn của anh ta không đùa được đâu, từ chân giò kiểu Đức đến lẩu dê Bắc Kinh, nấu bằng một cái nồi thôi!
Để tránh khiến hành khách xung quanh “kinh hãi” vì cảnh hai người ngồi giữa sảnh ăn thịt hùng hục, tổ an ninh đã đặc cách cho họ nấu nướng và ăn uống trong phòng kho của họ.
Mới có mấy ngày mà Finger đã làm thân được với cả trưởng ban an ninh.
Tối qua, cả nhóm còn nhậu soju Hàn Quốc, nướng cá minh thái bằng bếp gas, vừa ăn vừa chửi:
Cái trường Cassell đúng là không ra gì, sao lại dám đối xử bạc bẽo với hai nhân tài như thế!
Có rượu có thịt lại không cần đi học, cũng coi như là tiêu dao tự tại.
Nhưng từ Trung Quốc ngỡ mình sắp bước lên đỉnh cao cuộc đời, đến Mỹ lại thành kẻ vô gia cư, khiến tâm trạng của Lộ Minh Phi trở nên u uất.
Finger là người vô tư, an ủi Lộ Minh Phi rằng tuy “đẳng cấp” của họ hơi thấp thật, nhưng học viện cũng không đến nỗi bỏ mặc họ hoàn toàn.
Tuy tuyến CC chưa có chuyến nào đến, phần lớn là vì trường đang thiếu nhân lực, kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc.
Lộ Minh Phi hỏi, rốt cuộc đẳng cấp của mình thấp tới mức nào?
Finger nói, nhìn cách họ bị trì hoãn, chắc cũng cỡ nông nô thời trung cổ.
Lộ Minh Phi càng thêm buồn bã.
Finger lại an ủi rằng thật ra còn thấp hơn nông nô cũng có ví dụ như… lừa.
Lộ Minh Phi hỏi ai là lừa?
Finger vỗ ngực nói:
“Lừa chẳng phải đang ngồi cạnh em nói chuyện đây à?”
Đêm càng lúc càng sâu, trong sảnh đợi chuyến bay chỉ còn hai người họ.
Finger nằm dài ngáy khò khò, Lộ Minh Phi cũng trùm chăn, cuộn người trên ghế dài chợp mắt.
Ý thức cậu dần trở nên mơ hồ, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang dội như từ nhà thờ lớn gần sân bay.
Âm thanh từ chiếc chuông đồng khổng lồ rung lên, khiến cậu giật mình.
Trong cơn mê man, cậu nhìn thấy một nhà thờ đen kịt đứng sừng sững trên thảo nguyên dưới ánh trăng.
Người ta cầm đuốc chạy đi trong đêm, lửa không đủ sáng để soi rõ khuôn mặt họ, tất cả đều bị bóng tối che lấp.
Họ chạy về phía mặt trăng tròn khổng lồ, một nửa mặt trăng chìm dưới đường chân trời.
Có người nhảy khỏi đỉnh núi, rơi vào bầu trời đêm đen thẳm, có người thì hòa vào ánh trăng.
Khung cảnh ấy như bức bích họa thời viễn cổ điên cuồng, kỳ vĩ, lại chân thật đến mức khiến người ta nghi ngờ mình từng chứng kiến thật.
Sao lại có nhà thờ?
Lộ Minh Phi chợt thấy điều gì đó không đúng, đây là sân bay Chicago, xung quanh chỉ có những khoảng đất rộng và sảnh chờ, nào có nhà thờ gì ở đây?
Cậu giật mình tỉnh dậy, kinh ngạc khi thấy vầng trăng tròn khổng lồ đang từ từ nhô lên bên ngoài cửa kính lớn.
Ánh trăng đổ vào như thủy triều ập bờ, bao phủ cả khu vực nghỉ ngơi bằng ánh sáng lạnh lẽo.
Bóng cửa sổ đổ dài lên lưng ghế.
Dưới chân cậu, có một cậu bé đang ngồi lặng lẽ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Cậu bé mặc bộ lễ phục màu đen như lông quạ, đeo nơ trắng, đôi giày da nhỏ bóng loáng, tay đặt nghiêm chỉnh trên đầu gối, nhìn thẳng về phía trước với vẻ im lặng và buồn bã.
Lộ Minh Phi hoảng hốt, mấy ngày qua cũng từng có vài người ăn mặc sang trọng ngồi tạm ở khu nghỉ, đa phần là vì người đến đón chưa tới, nhưng thường chỉ một lúc là có người đến xin lỗi rồi đưa đi.
Nhìn cách ăn mặc của cậu bé này thì chắc chắn không phải dân thường, sao lại nửa đêm bị bỏ rơi ở nơi chỉ dành cho dân vô gia cư?
Lộ Minh Phi nhìn quanh, Finger biến mất, bảo vệ tuần tra cũng không thấy đâu, tiệm Subway vốn mở 24/24 cũng tắt đèn.
Cả khu nghỉ chỉ còn lại cậu, cậu bé, và ánh trăng tĩnh lặng ngập tràn.
Cậu có phần sợ hãi, không dám lên tiếng hay thở mạnh.
Bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta không dám phá vỡ.
Cậu nhẹ nhàng mở chăn, ngồi cạnh cậu bé.
Hai người lặng lẽ ngắm ánh trăng, thời gian như trôi đi chậm rãi tựa như hai kẻ ngồi ngắm biển.
“Chuông đã vang rồi, quá khứ sắp bắt đầu đảo ngược. Anh chuẩn bị xong chưa?”
Cậu bé khẽ hỏi.
Lộ Minh Phi cảm thấy lời này sâu sắc, rất có khí chất nhưng nghe chẳng hiểu gì cả.
“Những ngọn núi đồng sẽ tan chảy, biển cả sôi trào, đất đai phơi ra xương sống của nó, cuối cùng là cơn bão cuốn phăng tất cả.”
Cậu bé lại nói, giọng trầm ổn như một diễn viên sân khấu dưới ánh đèn.
Nhưng Lộ Minh Phi vẫn chẳng hiểu mô tê gì.
Do dự một lúc, Lộ Minh Phi móc ra tờ 5 đô cuối cùng còn giấu kỹ trong ba lô, đưa cho cậu bé:
“Em có muốn mua chút đồ ăn hoặc gọi điện không?”
“Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn tốt bụng như vậy.”
Cậu bé từ từ quay đầu, mỉm cười với cậu.
Nhưng gương mặt ấy không còn nét buồn bã nữa, trong đôi mắt vàng óng ấy là ánh lửa rực cháy, như một tấm gương đang bốc cháy!
Trong khoảnh khắc, Lộ Minh Phi như bị ánh lửa đó nuốt chửng.
Nhưng đúng lúc cuối cùng, một sức mạnh lớn lao bùng lên trong cơ thể cậu, cậu bật ngửa ra sau một cách bản năng.
Phần 2:
“Áá!”
Finger hét toáng lên đánh thức cậu.
Anh ta ôm mũi ngồi xổm dưới đất.
Sân bay Chicago ban đêm đúng là yên tĩnh, nhưng không phải không có người.
Hai bảo vệ vẫn ngủ gật ở ghế xa xa, Subway vẫn sáng đèn.
“Thì ra chỉ là mơ.”
Lộ Minh Phi thở phào.
“Làm ơn đừng nhảy nhót trong mơ nữa được không? Em vừa rồi như con bọ chét hoảng loạn ấy!”
Finger bực bội.
Lộ Minh Phi nghĩ đến cậu bé trong mơ, thấy mình phản ứng hơi lố.
Đồng tử vàng thì có gì lạ?
Mấy bạn trong CLB anime đeo lens gì mà chẳng có?
Chắc do giấc mơ đó quá kỳ dị.
“Lấy hành lý đi, xe sắp tới rồi.”
Finger nói.
Lộ Minh Phi nhìn về phía cửa soát vé của tàu điện ngầm, giờ này lẽ ra phải đóng rồi.
Còn đang thắc mắc, một luồng đèn pin sáng rực rọi tới từ góc khu nghỉ.
Một nhân viên mặc đồ bảo trì bước ra, nách kẹp đèn pin, một tay cầm máy quét vé di động, tay kia lắc chiếc chuông vàng leng keng leng keng đi tới.
“Hành khách đi chuyến CC1000 mời chuẩn bị lên tàu, mang theo vé và hành lý, tân sinh viên vui lòng xuất trình giấy báo nhập học.”
Giọng nhân viên vang vọng khắp đại sảnh.
Anh ta còn thân thiết chào hỏi hai bảo vệ đang ngủ gật:
“Hey! Dude! What’s up?”
Giọng điệu thân thiết như người quen.
Bảo vệ cũng vẫy tay đáp lại.
Nhưng chính mấy bảo vệ này từng khẳng định đi khẳng định lại với Lộ Minh Phi rằng sân bay Chicago tuyệt đối không hề có tuyến tàu điện ngầm nào tên là CC cả…
Lúc ấy, Lộ Minh Phi không đi vòng ra trước mặt để nhìn kỹ mấy nhân viên an ninh, nếu có, cậu sẽ phát hiện ánh mắt họ có chút ngây dại, như thể vẫn còn trong mộng.
Sau khi chào hỏi xong, họ lại tiếp tục ngủ, còn người soát vé thì đang bước về phía hai người họ.
Lộ Minh Phi rùng mình một cái, gã soát vé này trông chẳng khác nào một bóng ma!
“Chuyến tàu này chở thẳng xuống địa ngục à?”
Cậu muốn tiến lại gần Finger, nhưng lại sợ gã này quay sang cười nhe răng máu, lộ ra bộ mặt kinh dị.
“Từ góc nhìn của tân sinh viên, nói vậy cũng không sai!”
Finger vẫy tay với người soát vé, “Tôi đây, tôi đây, Finger, với một tân sinh viên đến từ Trung Quốc nữa.”
Người soát vé đến trước mặt Finger, đập tay bắt tay, rồi... chạm mông nhau?
Trời với quỷ mới biết tại sao một người soát vé lại có kiểu thân thiết “trên mức bạn bè” như vậy với hành khách.
“Finger, cậu còn chưa bị đuổi học à?”
Người soát vé nói, "Tôi cứ tưởng năm nay không gặp lại cậu nữa chứ.”
"Anh nói gì như trù tôi thế? Tôi là người có đầu có đuôi mà.”
Finger nói, “Chuyến này đến trễ vậy là thứ hạng tôi lại tụt rồi hả?”
“Tụt xuống hạng F rồi, cậu là từ hạng A rớt xuống đó, từ thiên đường xuống tận địa ngục rồi.”
Người soát vé đáp.
“Thật sự biến thành con lừa rồi...”
Finger lầm bầm.
“Nói mới nhớ, chúng ta cùng khóa đấy nhé, cậu lưu ban thành kỷ lục luôn rồi.”
"Tôi đây ngồi tù cũng phải ngồi cho tới ngày mãn hạn, mà giày anh đẹp đấy.”
“Bản giới hạn mùa hè, tôi xếp hàng ở Gurnee Mills cả ngày mới mua được.”
Lúc này, Lộ Minh Phi mới thở phào nhẹ nhõm, ma quỷ thì có thể đê tiện, nhưng chắc cũng không cần phải xếp hàng mua giày phiên bản giới hạn.
Người soát vé nhận vé của Finger, quét qua máy kiểm.
Lộ Minh Phi cũng đưa ra vé và thư báo trúng tuyển, báo tên mình.
“Lộ Minh Phi? WTF, cậu là Lộ Minh Phi đó à? Cái cậu được xếp hạng S đấy hả!”
Đôi mắt xanh lục như mèo của người soát vé sáng rực lên, “Bọn người trong học viện đang phát điên lên đi tìm cậu đó!”
“Hạng S?”
Finger trợn mắt, như gặp quỷ, “Vậy chẳng phải cấp bậc của cậu ta ngang ngửa với hiệu trưởng à? Cậu ta cao cấp thế sao lại không có ai đón?”
“Lẽ ra Giáo sư Guderian phải đón cậu ấy, nhưng ông ấy phải bay sang Nga phỏng vấn một học sinh có huyết thống hiếm, nên trễ chuyến về. Nhưng thật ra, chỉ cần cậu ta quẹt thẻ qua cổng, hệ thống của Norma sẽ lập tức phát hiện và điều tàu chuyên biệt đến đón.”
Người soát vé cười khổ, “Thế mà cậu ta lại không hề quẹt tấm thẻ quyền hạn siêu cao đó. Nếu trễ thêm 24 tiếng nữa mà cậu ấy vẫn chưa đến báo danh, chắc Norma đã báo cảnh sát vì mất tích rồi.”
“Vậy… ở sân bay Chicago thật sự có tuyến CC à?”
Lộ Minh Phi mơ hồ bắt tay với người soát vé.
“Tàu tốc hành số CC1000, đúng là tuyến tàu điện chuyên dụng, nhưng gọi nó là tàu lượn siêu tốc có lẽ chuẩn hơn!”
Người soát vé nhận thẻ từ của Lộ Minh Phi, “Xem kỹ nhé!”
Giống như thẻ của Finger, đèn xanh sáng lên, tít một tiếng.
Chỉ hai giây sau, như thể một ma pháp ánh sáng hùng mạnh được thi triển, toàn bộ khu vực nghỉ ngơi tối om của sân bay quốc tế Chicago bất ngờ sáng trưng trở lại, bao gồm cả đường băng ngoài cửa kính cũng rực sáng.
Màn hình lớn phía trên cửa kiểm soát hiện rõ:
Tàu CC1000 sắp đến ga.
Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển, một đoàn tàu thật sự đang lao vút tới sân bay Chicago.
Người soát vé dẫn Lộ Minh Phi bước lên sân ga vắng tanh, suốt đoạn đường đi, các bảng điện tử đều hiện tên của Lộ Minh Phi.
Finger theo sau, miệng không ngừng kêu “WTF”, đúng kiểu một con lừa đi lạc vào biệt thự của địa chủ.
Gió lốc đột nhiên quét qua sân ga, cột sáng chói cắt ngang bóng tối trong đường hầm, một đoàn tàu trống trơn lao vút tới rồi dừng lại sát ngay trước mặt Lộ Minh Phi.
Thân tàu đen tuyền, hoa văn dây leo bạc lấp lánh, như một tác phẩm nghệ thuật.
Những người bạn Lộ Minh Phi quen được mấy ngày qua, cậu nhân viên ca đêm của tiệm sandwich Subway, hai bảo vệ tuần tra đêm, nhân viên dẫn đường khách sạn sân bay, tên cảnh sát tàu điện dữ tợn, và nhiều người trực đêm khác đều đã tụ tập trên sân ga, xếp hàng chào đón với nụ cười giống hệt nhau, tạo thành một đội ngũ nghênh đón cao thấp mập ốm đủ cả.
Lộ Minh Phi đành phải gật đầu chào từng người, dù ánh mắt họ nửa mê nửa tỉnh, trông như xác sống.
“Đừng làm cái mặt thấy ma đó, họ đều là người sống cả, chỉ là tôi gọi ra để làm nền thôi.”
Người soát vé nhún vai, "Ngôn linh của tôi chỉ đến vậy.”
Ngôn linh?
Ngôn linh là gì?
Lộ Minh Phi vẫn cảm thấy âm khí rợn người.
Cho đến khi một ông già tóc bạc phơ chạy tới, mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy cậu, xúc động hôn lên mặt:
“Lạy Chúa! Lạy Chúa! Thầy tưởng mình làm mất em rồi chứ!”
Giáo sư Guderian đúng là người thật, vừa ấm áp vừa lôi thôi, thân thiết như cha ruột.
“Giờ cậu hiểu rồi chứ? Cái thẻ của cậu với thằng Finger hoàn toàn khác nhau. Chỉ cần quẹt qua cổng, Norma sẽ phát hiện cậu đến, chuyến tàu đặc biệt sẽ lập tức được điều động.”
Người soát vé nói, “Làm nghề này bao năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy tân sinh viên được đãi ngộ cỡ này. Xin lỗi vì phải làm phiền cậu một chút, nếu cậu đồng ý.”
Người soát vé nói tiếp, “Tuy chuyến tàu là dành riêng cho cậu, nhưng cũng phải tiện thể vận chuyển vật tư cho học viện. Sân bay quốc tế Chicago là đầu mối vận chuyển quan trọng nhất của học viện, cứ vài tháng lại có một đêm như thế này, sân bay chỉ phục vụ riêng cho học viện.”
Sau khi được sự đồng ý của Lộ Minh Phi, sàn nhà sân ga tách ra, hiện ra hệ thống băng chuyền và cánh tay máy đang đưa vô số thùng hàng lên tàu.
Ở nơi tầm nhìn không tới, hàng loạt máy bay hàng hóa lần lượt hạ cánh xuống sân bay Chicago.
Những thùng hàng đó chính là hàng hóa được vận chuyển đến bằng những chuyến bay đó.
Lúc này, Minh Phi ngây người nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra.
Ngay cả khi nhân viên soát vé hỏi cậu có đồng ý không, thì còn chuyện gì để mà không đồng ý nữa?
Nửa tiếng trước cậu còn là một tên vô gia cư, giờ thì giống như thái tử Ả Rập tới thăm nước Mỹ.
Chờ à?
Cậu chờ tới sáng cũng được.
Nếu có một yêu cầu duy nhất, thì chắc là nhờ nhân viên ở tiệm Subway kia làm cho cậu một cái bánh mì thịt viên.
Chuyến tàu tốc hành đặc biệt CC1000 lao đi trong màn đêm.
Trong đêm tối, đô thị hiện ra như một ảo ảnh lung linh, những tòa cao ốc sừng sững như cột trụ khổng lồ giơ cao ngọn đuốc.
Tàu điện ngầm Chicago thật ra chỉ có một phần nằm dưới lòng đất, phần lớn đoạn đường đều chạy trên đường ray thép lơ lửng giữa không trung.
Thành phố phồn hoa này đã có tuyến giao thông nội đô từ năm 1892, khi ấy con người còn chưa thể đào được đường hầm dài trong lòng đất, nên mới xây ray tàu trên cao.
Con tàu bí ẩn đen trắng này vừa lao đi vừa tóe ra tia lửa điện chói mắt, lướt qua những tòa nhà cẩm thạch uy nghi, cũng lướt qua cả những sân bóng nơi đám trai trẻ chơi bóng rổ.
Trong toa tàu đặc biệt ở đầu tàu, Minh Phi, Finger và giáo sư Guderian đang ngồi đối diện nhau.
Xét là tàu điện ngầm thì toa tàu này quả là quá sang trọng.
Khung cửa sổ được bao bằng gỗ bưởi mượt bóng, ghế sofa da xanh rêu được thêu chỉ vàng, tường dán giấy hoa phong cách Victoria, từng chi tiết đều vô cùng tinh xảo.
Minh Phi và Finger vừa lên tàu đã được phát đồng phục mới:
Áo vest xanh rêu viền bạc, sơ mi trắng, khăn lụa đỏ hồng, ngực thêu huy hiệu “Cây Thế Giới” của Học viện Cassell.
Đồng phục vừa khít với dáng người của Minh Phi, khi cậu lật cổ tay áo lên, thấy bên trong thêu dòng chữ “Mingfei Lu” bằng chỉ xanh rêu.
Bước lên con tàu này, khoác lên bộ đồng phục kia, bầu không khí lập tức trở nên trang nghiêm.
“Trên đường đi, thầy sẽ phụ trách hướng dẫn nhập học cuối cùng cho em. Em muốn dùng cà phê? Sô-cô-la nóng? Hay là một ly rượu mạnh để trấn tĩnh lại?”
Giáo sư Guderian hỏi, giọng điệu nghiêm túc hơn nhiều so với lúc mới gặp.
“Tequila pha nước chanh ạ,”
Finger giơ tay.
"Thầy không hỏi em, mà hỏi Minh Phi.”
Giáo sư liếc xéo.
“Tự đi rót lấy mà uống, tiện thì giúp thầy một việc.”
"Thầy cứ dặn!”
“Biến khỏi mắt thầy, trước khi buổi hướng dẫn nhập học kết thúc thì đừng quay lại.”
Giáo sư lạnh lùng đáp.
“Rượu cứ uống thoải mái.”
Finger đứng dậy rót một ly, đặt trước mặt Minh Phi:
“Uống đi, có ích đấy, tin đàn anh.”
Anh ta xách cả chai rượu rời toa, để lại Minh Phi đối diện với giáo sư, có phần căng thẳng như sắp gặp chuyện xui xẻo.
"Thầy không định khiến buổi hướng dẫn nhập học này trở nên đáng sợ, nói cho cùng cũng chỉ là trò chuyện giữa thầy và trò, nhưng quả thật có mấy sinh viên từng bị dọa phát khiếp.”
Giáo sư nói.
“Trước hết, xin lỗi vì thầy đến trễ, ứng viên bên Nga có tư chất quá xuất sắc, thầy nán lại hơi lâu. Khi về mới phát hiện em vẫn chưa báo danh, nên thầy mới lên tàu tới tìm. Tiếp theo, đây là một bản cam kết bảo mật, em cần ký tên vào trước.”
Giáo sư đưa ra một tập tài liệu.
"Trường không muốn nội dung hướng dẫn bị rò rỉ.”
Tài liệu này được viết bằng tiếng Latin, dù có bản dịch tiếng Anh bên dưới nhưng vẫn cực kỳ khó hiểu.
Minh Phi do dự một chút rồi cũng ký.
Cậu đã bỏ lại tất cả để đến đây, dưới chân là con tàu đang lao đi với tốc độ 200km/h hướng về Học viện Cassell thần, đây là con đường bố mẹ cậu chỉ định, muốn từ chối cũng đã quá muộn.
Giáo sư cẩn thận cất bản thỏa thuận:
“Học viện Cassell luôn nỗ lực cung cấp nền giáo dục chất lượng cao cho những sinu viên có tài năng đặc biệt. Chương trình học bình thường kéo dài từ bốn đến năm năm, em sẽ nhận bằng cử nhân nếu vượt qua được các kỳ thi và bảo vệ luận văn. Trường áp dụng chế độ giáo dục khép kín kiểu Hy Lạp, sinh viên bắt buộc ở nội trú. Học phí thì không rẻ, nhưng nếu em vượt qua kỳ kiểm tra năng lực 3E thì sẽ có học bổng chi trả. Sau khi tốt nghiệp, trường sẽ cấp bằng cử nhân chính thức, được Bộ Giáo dục Mỹ công nhận. Tuy nhiên, vì chương trình của trường rất đặc thù nên em khó lòng xin học cao học ở những đại học khác. Nếu muốn học thạc sĩ hay tiến sĩ, chỉ có thể tiếp tục ở lại trường. Về việc làm, có lẽ chỉ có học viện mới sắp xếp được cho em.”
“Chương trình học đặc thù là thế nào ạ?”
Minh Phi lập tức cảnh giác.
“Nói chính xác thì là... đối tượng nghiên cứu đặc biệt,” Giáo sư chậm rãi nói, “rất đặc biệt.”
“Đặc biệt cỡ nào?”
Minh Phi chớp chớp mắt.
“Em biết học viện thần học chứ?”
Minh Phi gật đầu.
“Học viện thần học là kiểu trường đặc biệt, nghiên cứu tri thức về thần linh, mặc dù việc thần có tồn tại hay không vẫn là điều chưa thể chứng minh. Học viện Cassell cũng vậy, trường nghiên cứu...”
Giáo sư đứng dậy, kéo tấm vải phủ trên một bức tranh sơn dầu khổng lồ ở sau lưng xuống.
Khung cảnh rùng rợn hiện ra dưới ánh đèn, vừa nhìn thấy bức tranh, Minh Phi lập tức cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ muốn xô cậu văng khỏi toa tàu.
Bức tranh sống động đến ghê người, như thể mang đến áp lực tinh thần thật sự cho người xem.
Đó là một cảnh tượng tận thế:
Bầu trời mang màu xanh sẫm pha lửa đỏ, một gốc đại thụ chọc trời trơ trụi cành lá đứng giữa hoang nguyên, như chính nó đang chống đỡ lấy bầu trời nứt nẻ.
Trên hoang nguyên, xương trắng rải đầy mặt đất, một con quái thú khổng lồ đen kịt bay lên từ đống hài cốt, đôi cánh mang đầy sọ người, gầm rú phun ra ngọn lửa đen kịt.
Tiếng gầm trầm thấp vọng trong đầu Minh Phi, như thể cậu thực sự nghe thấy tiếng rống của nó.
“Rồng?”
Minh Phi run giọng hỏi.
“Đúng vậy, rồng. Học viện Cassell nghiên cứu tri thức về rồng.”
Giáo sư đáp.
“Nhưng rồng chỉ là sinh vật truyền thuyết mà!”
Minh Phi mờ mịt.
"Thầy vừa nói rồi, không ai chứng minh được thần có tồn tại, nhưng học viện thần học vẫn tồn tại.”
Giáo sư bình tĩnh nói, “Nếu nghiên cứu về thần có lý do để tồn tại, thì nghiên cứu về rồng cũng vậy.”
“Nhưng học viện thần học có rất nhiều tín đồ, có cả kinh điển để dựa vào, còn rồng thì chỉ là truyền thuyết thôi mà!”
“Các điển tịch về rồng thì vô số kể, chỉ là vì một vài lý do đặc biệt, trường không muốn hệ thống hóa chúng.”
Khi nhắc đến đề tài này, ánh mắt của giáo sư Guderian bỗng sáng rực lên, tràn đầy hứng khởi.
“Minh Phi, em hiểu rồng là gì không?”
Lộ Minh Phi ngẫm nghĩ một lúc:
“Là biểu tượng của hoàng đế, là linh thú siêu ngầu, mà cái Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không hình như cũng là đồ của nhà nó luôn…”
Quả thực câu hỏi này khiến cậu bí bách.
Rồng là một sinh vật thần bí có vô số cách lý giải.
Ở Trung Quốc, ai cũng biết câu hát ‘Phương Đông xa xôi có một con rồng’ , nhưng thật ra có mấy ai từng nghiêm túc suy nghĩ rồng là gì?
Hoàng đế tự xưng là chân long thiên tử, còn các bà già dịp Tết lại dán tranh “long phượng trình tường” , nhưng cũng chẳng ai vì thế mà đi tiếm ngôi báu cả.
“Trong văn hóa của các quốc gia trên thế giới, rồng luôn là một biểu tượng thần bí. Tư liệu về nó thậm chí còn nhiều hơn cả Kinh Thánh. Có người tôn thờ nó, có người sợ hãi nó, nhưng chưa ai nói rõ được rồng thực sự là gì. Ngay cả ở Trung Quốc, quê hương của rồng, cũng có rất nhiều cách lý giải khác nhau. Ngày xưa, rồng từng được xem là kẻ thù nguy hiểm của tự nhiên, trong tích ‘Chu Xử trừ ba họa’ , con giao bị giết cũng là một loại rồng hèn mọn. Nhưng ngược dòng thời gian, rồng lại được thần thánh hóa – khi Hoàng Đế chinh phạt Xi Vưu , dưới trướng của ông có Ứng Long , biết gọi gió hô mưa. Còn người châu Âu lại thường coi rồng là loài bò sát khổng lồ đáng sợ, sống trong hang động biệt lập với thế giới, mê vàng bạc châu báu, biết phun lửa lưu huỳnh, chúng là nhân vật chính trong các tiểu thuyết hiệp sĩ. Ở những nơi ít người biết đến hơn, rồng lại có những cách hiểu khác: trong thần thoại Đông Nam Á, chúng thường là sinh vật có độc, có thể là ác quỷ, cũng có thể là hộ pháp của Phật; ở Nam Mỹ, thần rắn có lông là một nhánh rồng, cống hiến lớn nhất cho nhân loại là mang tới... ngô . Cách đây năm nghìn năm, người Lưỡng Hà đã dùng hình tượng rồng trên ấn tín của họ, nhưng rồng khi ấy là gì, thì giờ không ai kiểm chứng được nữa. Đó là một biểu tượng cổ xưa mà nhân loại không thể quên được, theo thời gian, nó để lại những dấu vết khác nhau trong từng nền văn hóa.”
Guderian chậm rãi nói.
“Người ta nghiên cứu thần học để đến gần hơn với thần linh, vậy còn nghiên cứu về rồng là để làm gì, Minh Phi, em có biết không?”
Lộ Minh Phi lắc đầu, tuy trong đầu cậu thật sự muốn nói:
“Em thấy trường thế này là kiểu ‘Diệt long đại nhân thích rồng quá đà’ đấy ạ.”
"Trường nghiên cứu rồng là để tiêu diệt chúng!”
“Tiêu… tiêu diệt rồng?”
Lộ Minh Phi ngớ người ra.
Hóa ra đám người này chẳng phải là giáo phái thần long gì cả, mà lại chính là kẻ thù truyền kiếp của rồng?
“Trong vô vàn thần thoại về rồng, thần thoại Bắc Âu lại gần với sự thật nhất. Theo sử thi Edda cổ, hắc long Nidhogg vĩ đại bị trấn áp dưới gốc cây thế giới, và đến ngày tận thế Ragnarok, nó sẽ cắn đứt rễ của Yggdrasil. Ngày ấy, sẽ là ngày cuối cùng trong lịch sử loài người.”
Guderian nói tiếp bằng giọng trầm hùng, “Rồng là sinh vật cường đại gần như hoàn mỹ, nhưng cũng chính là kẻ địch lớn nhất của loài người!”
“Thì… vẫn là thần thoại mà! Thần thoại là do thi sĩ hát rong nghĩ ra mà. Có ông tên Nostradamus còn đoán loài người diệt vong vào năm 1999 cơ mà. Mà 1999 qua lâu rồi, Trung Quốc còn lấy lại cả Macao nữa là!”
“Phải biết kính sợ thần thoại. Đa số thần thoại đều là lịch sử bị bóp méo.”
Guderian nói.
“Trước khi con người bắt đầu chép lại lịch sử, rồng từng là bá chủ của đất liền và đại dương. Hắc long chính là vua của tất cả rồng, và toàn bộ nhân loại đều là nô lệ của nó. Cho đến khi một cuộc phản kháng vĩ đại bùng nổ, con người đã giết chết Hắc Vương, lật đổ ách thống trị của loài rồng. Từ đó, các long vương cổ xưa trở thành mục tiêu bị loài người truy sát. Nhưng chúng chưa bao giờ từ bỏ ý định khôi phục quyền lực, hết lần này đến lần khác phục sinh, mang trong mình thù hận sâu sắc. Mà trường, chính là thiên địch của chúng – là những người lính canh vững vàng nhất trên chiến trường bí mật ấy!”
Càng nói, khí chất trung học năm hai của Guderian càng bùng nổ mạnh mẽ đến mức khiến Lộ Minh Phi cảm thấy bản thân mình cũng phải cúi đầu bái phục.
“Các thầy vất vả rồi, làm nhiều chuyện như vậy mà chẳng có ai đưa tin gì cả…”
Lộ Minh Phi lẩm bẩm.
“Không sao cả. Ở những nơi người thường không hay biết, cuộc chiến này đã kéo dài hàng nghìn năm. Lịch sử của loài người là một lịch sử không có rồng, nhưng trong một bản sử khác, từng dòng, từng chữ đều có bóng dáng của loài rồng. Bí mật này quá kinh khủng, trường không muốn để người thường biết được. Một số gia tộc và tu hội cổ xưa đã giữ kín bí mật này, họ đào tạo đời sau tinh thông chiến đấu, chú thuật, ma pháp và luyện kim, rồi đưa họ lên chiến trường diệt long. Hết thế hệ này đến thế hệ khác hy sinh, chỉ để một lần nữa chôn vùi các long vương thức tỉnh… cho đến ngày hôm nay. Học viện Cassell là người kế thừa chí nguyện đó, trường đào tạo những anh hùng có thể đối mặt trực diện với loài rồng!”
“Chí nguyện?”
Lộ Minh Phi hỏi lại, cảm thấy các gia tộc ngầu lòi kia chắc cũng tiêu hết rồi.
“Những gia tộc diệt long trong lịch sử chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng thời đại đã khác, khoa học phát triển, thông tin hóa thay đổi mọi thứ chóng mặt, việc truyền thừa trong gia tộc không còn đủ nhanh, nên trường áp dụng mô hình giáo dục hiện đại.”
Guderian giải thích.
"Trường thành lập Học viện Cassell, nhiều gia tộc cống hiến bí kíp hàng nghìn năm của họ. Trường hệ thống hóa kiến thức, thiết lập các môn học phong phú từ ‘Phả hệ long tộc’ cơ bản đến ‘Chìa khóa Solomon’, tinh hoa của ma pháp hắc ám. Em có thể tùy ý chọn môn học. Ở đây, em sẽ nhìn thấy mặt tối bí mật nhất của thế giới. Em còn được huấn luyện thể năng bài bản, trường sẽ dạy em võ thuật cổ truyền Trung Hoa hay võ chiến đấu Brazil, sinh viên xuất sắc còn có thể nắm vững nội kình và kình khí , kỹ năng của đại tông sư võ học. Mà nền tảng khoa học cũng không thể thiếu, giáo sư của trường đến từ các đại học hàng đầu thế giới, với họ thì giải Nobel chỉ là danh hiệu vô thưởng vô phạt…”
“Khoan khoan khoan! Thế giới quan của thầy loạn quá rồi!”
Lộ Minh Phi cố nhịn không ngắt lời, nhưng Guderian cứ thao thao bất tuyệt như thể có thể nói đến sáng mai.
“Khoa học chẳng ra khoa học, kỳ ảo chẳng ra kỳ ảo, pha tạp đủ kiểu... Khoan đã, sao em phải thảo luận thế giới quan với thầy nhỉ? Thầy à, em nói thật, em nghĩ thầy nên đi khám bác sĩ, bệnh của thầy nặng lắm đấy!”
Cậu không thể phủ nhận câu chuyện của Guderian rất hoành tráng, thậm chí còn có chút bốc cháy đam mê.
Nhưng thật sự khiến người ta sợ hãi.
Nếu đây là trong CLB anime mà mọi người nói mấy thứ này thì cậu còn có thể góp lời, nói tới nói lui cũng vui, vì ai cũng biết đó là chuyện bịa.
Nhưng lúc này, họ đang ở trên một chuyến tàu điện ngầm cao tốc đang lao vun vút, một chuyến tàu được cử riêng để đón cậu.
Chính điều đó đã khiến cho câu chuyện tưởng chừng phi lý này… có một chút xíu gì đó có thể là thật.
Mà điều khiến Lộ Minh Phi sợ hãi nhất, chính là cái chút xíu có thể tin được đó.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên từ bên ngoài toa tàu, tàu điện ngầm rung lắc dữ dội, tất cả đèn nhấp nháy một lần rồi vụt tắt, bóng tối bất ngờ bao trùm.
“Cái gì vậy? Tai nạn à?”
Lộ Minh Phi vội vịn chặt bàn, “Có ai không? Giáo sư, thầy ổn chứ ạ?”
Giữa bóng đêm, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Lộ Minh Phi, những gì họ nói… đều là sự thật.”
Là một hình thức tấu hài song tấu đặc trưng của vùng Đông Bắc Trung Quốc, thường do một nam, một nữ biểu diễn trên sân khấu. Họ vừa hát, vừa nhảy, vừa đối đáp hài hước để kể chuyện dân gian hoặc châm biếm xã hội. Là một thành ngữ gốc Hán (虎落平阳,龙困浅滩), thường dùng để miêu tả người tài giỏi nhưng đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, không còn quyền thế hay chỗ dựa như trước. "Kim cô bổng" là cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không trong "Tây Du Ký". Theo truyện, cây gậy này có tên là Định Hải Thần Châm, từng là bảo vật trấn biển của Đông Hải Long Vương. Sau này Tôn Ngộ Không đến Long Cung “mượn” luôn. Là câu ẩn dụ, dùng hình ảnh rồng để tượng trưng cho Trung Hoa hoặc văn minh phương Đông cổ xưa, huyền bí và mạnh mẽ Chân long thiên tử (真龙天子) là cách gọi hoàng đế được cho là con rồng đích thực, thiên mệnh làm vua. Trong văn hóa Á Đông, đặc biệt là Trung Hoa và Việt Nam, rồng là biểu tượng tối cao, thiêng liêng và quyền lực. Gọi ai là “chân long thiên tử” có nghĩa người đó được trời chọn, có thiên mệnh làm vua. Long phượng trình tường (龙凤呈祥) có nghĩa là rồng và phượng cùng hiện, biểu trưng cho điềm lành, hạnh phúc và thịnh vượng. Rồng tượng trưng cho vua, phượng tượng trưng cho hoàng hậu, sự kết hợp của hai linh vật này thường được dùng trong lễ cưới, trang trí dịp Tết, thể hiện sự hòa hợp âm dương, gia đình viên mãn và quốc thái dân an. Là một truyền thuyết dân gian Trung Quốc về một người tên Chu Xử đã lập công chuộc tội bằng cách giết ba "tai họa" trong vùng, trong đó có một con “giao”, một loại rồng cấp thấp. Là một loại thủy long, thường được miêu tả là rồng nhỏ hoặc rồng độc ác, chuyên gây lũ lụt. Hoàng Đế: Tổ tiên của người Hoa, được cho là có Ứng Long trợ chiến. Xi Vưu: Đối thủ của Hoàng Đế, tượng trưng cho hỗn loạn. Một loài rồng có cánh, có phép gọi mưa hô gió, là thần thú trợ chiến của Hoàng Đế. Là thần rắn có lông vũ trong văn hóa Aztec với Maya ở Nam Mỹ, được xem là thần của tri thức và nông nghiệp, mang ngô đến cho loài người. Nền văn minh cổ xưa ở vùng giữa sông Tigris và Euphrates, nay thuộc Iraq, được xem là cái nôi của văn minh nhân loại. Nhà tiên tri người Pháp từng được cho là đã dự đoán nhân loại sẽ diệt vong vào năm 1999. Nhưng rõ ràng năm đó đã qua từ lâu và không có điều gì thảm khốc xảy ra, ngược lại, Trung Quốc còn nhận lại Macao từ Bồ Đào Nha Nội kình (內勁) là sức mạnh nội tại được rèn luyện qua thời gian dài thông qua việc tu luyện nội công, điều hòa hơi thở và vận khí. Hiểu nôm na là “sức mạnh bên trong cơ thể”, thường không lộ ra ngoài nhưng rất uy lực khi phát ra. Kình khí (勁氣) là khí lực mạnh mẽ được phát ra khi đánh, thường đi kèm động tác tấn công. Có thể hữu hình (như chưởng lực làm gãy vật) hoặc vô hình (gây chấn động nội tạng đối thủ). Hiểu như “luồng khí lực mạnh mẽ” xuất ra từ cơ thể khi vận dụng nội kình.