Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Amalgam Hound

(Đang ra)

Amalgam Hound

Midori Komai

Một con chó trung thành hay một cỗ máy tàn bạo? Amalgam: những vũ khí chiến lược đáng sợ được phái tới tiền tuyến của các cuộc chiến. Là chỉ huy của một đơn vị điều tra đặc biệt với nhiệm vụ săn lùng

9 230

Make Dark Fantasy Great Again

(Đang ra)

Make Dark Fantasy Great Again

제팹가격인상니은

Tại sao lại là trò chơi ấy nhỉ? Chắc không thể nào thế giới này là cái trò chơi chó chết ấy đâu ha…

4 49

Thay đổi cuộc đời: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

(Đang ra)

Thay đổi cuộc đời: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

D

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Eiji lên sân thượng để tránh ánh mắt soi mói. Ở đó, cậu gặp một nữ sinh khóa dưới đang đứng bên mép lan can, có ý định kết thúc cuộc đời mình.

2 0

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

41 6215

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

270 3604

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

76 3567

Vol 1: Bình minh rực lửa - Màn 3: Nhà Độc Tài Caesar - Phần 1-2

Phần 1:

Đêm khuya tại toà nhà Norton.

Trong một góc khuất của học viện, ẩn mình giữa rừng thông đỏ rậm rạp là những căn nhà nhỏ như thế này. 

Giống như nhiều trường quý tộc cổ truyền khác, Học viện Cassell rất coi trọng các câu lạc bộ sinh viên, một số thậm chí có lịch sử lâu đời không kém gì hội Skull and Bones lừng danh của Đại học Yale.

Mỗi câu lạc bộ đều thuê một căn nhà riêng để làm nơi sinh hoạt. 

Riêng nhà Norton, như Finger từng nói, là nơi duy nhất không tốn phí thuê, và chỉ câu lạc bộ chiến thắng trong “Ngày Tự Do” mới được quyền sử dụng nó trong suốt một năm.

Tất cả ủy viên Hội Học sinh đều có mặt trong buổi họp. 

Chủ tịch đương nhiệm Caesar ngồi trên chiếc ghế sofa trước lò sưởi, tay chống cằm, mắt nhìn đăm đăm phía trước. 

Trên tường phía trên đầu anh là huy hiệu gia tộc Gattuso, một con phượng hoàng dang cánh kiêu hãnh.

Không khí im lặng kéo dài, nặng nề đến nghẹt thở, ai nấy đều mang gương mặt trầm ngâm.

“Lần đầu tiên trong ba năm, chúng ta đánh mất quyền sử dụng nhà Norton. Buổi họp hôm nay chính là cuộc họp cuối cùng của chúng ta tại đây.” 

Caesar chậm rãi lên tiếng.

"Với tôi, đây là một thất bại chưa từng có, một trận thua toàn diện.”

Cảm giác u ám như một khối đá đè nặng khắp căn phòng.

Ở các trường đại học Trung Quốc, hội học sinh thường là tổ chức lớn mạnh nhất. 

Nhưng tại học viện Cassell, tổ chức có thế lực lâu đời nhất lại là "Hội Sư Tâm”, thậm chí lịch sử của nó còn lâu đời hơn cả học viện.

Trong một thời gian dài, Hội Học sinh luôn bị Hội Sư Tâm chèn ép… cho đến khi Caesar Gattuso lên nắm quyền Chủ tịch. 

Xuất thân từ một gia tộc quyền quý, giàu có và sở hữu huyết thống mạnh mẽ, Caesar là một thủ lĩnh bẩm sinh. 

Nhờ vào sức hút cá nhân, anh đã vực dậy tinh thần của hội học sinh, trực tiếp phát động cuộc chiến chống lại Hội Sư Tâm và chiến thắng liên tiếp hai năm trong Ngày Tự Do.

Ngay cả khi Hội Sư Tâm có trong tay “cao thủ hạng A+” Sở Tử Hàng, họ vẫn không thể lấy lại toà nhà Norton. 

Vậy mà hôm nay, họ lại để thua… một tân sinh viên.

"Chúng ta chưa thua! Là bị chơi xấu, bị bắn lén! Căn nhà này không thể giao đi được!” 

Một ủy viên kỳ cựu phẫn nộ lên tiếng.

Bầu không khí bỗng trở nên hỗn loạn, mọi người xôn xao bàn tán, trận thua này quá oan uổng, quá khó hiểu.

“Im lặng!” 

Caesar giơ tay.

Giọng anh không lớn nhưng đủ để dập tắt mọi tiếng ồn trong phòng họp.

"Chỉ có kẻ hèn nhát mới không dám thừa nhận thất bại của mình.” 

Đôi mắt xanh thẫm như đại dương của Caesar lạnh lùng. 

“Mỗi người trong chúng ta đều phải tôn trọng luật chơi. Hội Sư Tâm không lên tiếng nghĩa là Sở Tử Hàng đã chấp nhận kết quả. Lẽ nào các người còn thua cả Sở Tử Hàng sao? Tôi đã thuê toà nhà Amber kế bên làm nơi hoạt động cho Hội Học sinh trong năm tới. Tất cả đồ đạc hãy thu dọn sạch sẽ. Từ mười hai giờ đêm nay, nơi này sẽ thuộc về Lộ Minh Phi.” 

Caesar dứt khoát nói. 

“Tôi muốn khi rời đi, chúng ta sẽ để lại nơi đây sạch sẽ như ban đầu, để người chủ mới không nghĩ rằng chúng ta là lũ vô lễ.”

Các ủy viên nhìn nhau, không ai lên tiếng. 

Đó chính là phong cách của Caesar, kiêu hãnh tới mức khiến người ta khó chịu, nhưng ngay cả những người ghét anh ta cũng phải khâm phục sự đường hoàng trong cách hành xử.

“Lộ Minh Phi chắc giờ này đang chuẩn bị cho kỳ thi 3E ngày mai. Mọi người nghĩ cậu ta có vượt qua không?” 

Caesar vẫn nhìn chăm chú vào ngọn lửa trong lò sưởi.

“Ý anh là…?”

"Tin tức từ mạng nội bộ học viện vừa phát ra, tân sinh viên hạng S này gặp phải một hiện tượng hiếm thấy: không hề có phản ứng với ngôn linh ‘Hoàng Đế’.” 

Caesar nói nhỏ.

Sau vài giây yên lặng, trong mắt từng ủy viên đều lóe lên ánh sáng phấn khích.

“Kết quả của bài thi 3E sẽ cho chúng ta biết thực lực thật sự của cậu ta. Một người được đánh giá S ngay từ khi vào trường, lý ra phải có màn thức tỉnh kinh thiên động địa. Nhưng nếu là đánh giá nhầm, vậy thì ngày mai sẽ là ngày cuối cùng cậu ta còn ở lại học viện này. Tôi rất mong chờ và chắc Sở Tử Hàng cũng vậy.” 

Caesar quét mắt nhìn quanh. 

“NoNo, em là người tiếp xúc nhiều nhất với Lộ Minh Phi, em thấy sao?”

Trong toà nhà Norton lúc này, chỉ có một người giữ vẻ mặt thư thái. 

Tuy là thành viên Hội Học sinh, cô lại mang dáng vẻ chẳng mấy quan tâm.

Vẫn là kiểu ăn mặc bất cần: 

Giày thể thao trắng cao cổ, quần jean và áo phông. 

Mái tóc đỏ đậm buộc thành hai búi theo kiểu yandere Nhật Bản, NoNo còn đang… nhai kẹo cao su.

“Nếu có cái gọi là cấp Z, thì em thấy chỉ có cậu ta đủ tiêu chuẩn thôi.” 

NoNo phồng má thổi bong bóng kẹo. 

"Mà chắc cậu ta cũng chẳng quan tâm đến việc có qua kỳ thi hay không đâu, vì cậu ta là do em dụ về mà.”

Các ủy viên đưa mắt nhìn nhau, dường như bỗng hiểu ra điều gì, rồi cùng nở nụ cười đồng tình.

Tin tức về tân sinh viên cấp S từ Trung Quốc đã lan khắp học viện. 

Thân thế không rõ, năng lực không rõ, đúng kiểu thần bí. Trong giới hỗn huyết chủng, không thiếu những gia tộc tồn tại hàng ngàn năm, đời đời truyền lại huyết thống tinh thuần, giống như những người đang tụ họp trong căn phòng này. Họ công nhận Caesar là thủ lĩnh chính vì danh tiếng và huyết thống vượt trội của nhà Gattuso.

Ấy vậy mà chỉ vì một lời của hiệu trưởng, một tân sinh viên không rõ lai lịch lại được đánh giá hạng S, trong khi Caesar với xuất thân ưu việt đến thế… chỉ được xếp hạng A. 

Theo thông lệ, Caesar phải sau khi tốt nghiệp, trải qua rèn luyện tại Bộ Chấp Hành, lập công trạng thì mới được xét lên hạng S.

Thế nên, phần đông sinh viên đều mang ác cảm với Lộ Minh Phi, dù không dám công khai chê bai khi còn chưa biết mặt mũi ra sao. 

Giờ thì họ đã thấy rồi, một thằng nhóc lắm lời, nói năng luyên thuyên, dù có phần hài hước nhưng trông giống hề hơn là thiên tài.

Học viện này là nơi dành cho tinh anh, không cần hề. 

Hề thì nên về rạp xiếc.

Cậu ta có mặt ở đây, lại mang danh hạng S, rõ ràng là nhờ hiệu trưởng chống lưng. 

Nhưng… cũng chẳng sao, vì còn một cửa ải cuối cùng mang tên “3E”. 

Nếu trượt kỳ thi này, thì dù ai chống lưng cũng không giữ được.

Cấp bậc sẽ rơi thẳng xuống B, C, D, E hoặc F. 

Đến lúc ấy, cậu ta sẽ trở thành trò cười của toàn học viện.

Một con cừu nếu mặc áo sư tử trà trộn vào bầy, sớm muộn cũng bị lột trần. 

Và đến khi bị lột trần… hậu quả sẽ thảm đến mức không ai dám tưởng tượng.

Caesar không cười. 

Anh cúi đầu, khẽ đặt tay lên ngực, đúng chỗ viên đạn của Lộ Minh Phi đã bắn trúng.

---

"Bài thi có tên viết tắt là 3E, phiên âm là Extraction Evaluation Exam, tức là Kỳ thi đánh giá huyết thống.” 

Finger giải thích cho Lộ Minh Phi. 

“Mục tiêu là để xác định độ tinh khiết của huyết thống Rồng trong mỗi sinh viên. Người mang dòng máu Rồng khi tiếp xúc với ‘Long văn’ sẽ xuất hiện phản ứng cộng hưởng hay còn gọi là Linh thị tức là trong đầu tự động hiện lên các ký hiệu ngôn ngữ của Rồng. Năng lực này vô cùng quan trọng với hỗn huyết chủng. Họ sở hữu một dạng năng lực siêu nhiên gọi là ‘Ngôn linh’, khi ở trong 'lãnh địa’ của mình, chỉ cần dùng Long văn để nói, những gì họ nói ra sẽ trở thành luật lệ hiện thực. Nói cách khác, ‘ngôn ngữ’ chính là công cụ kích hoạt sức mạnh của hỗn huyết chủng. Nếu không nhạy cảm với Long văn, thì rất có thể năng lực sẽ kém. Và những học sinh như thế, sẽ bị đánh rớt hoặc hạ hạng sau kỳ thi 3E, tệ hơn là… bị đuổi khỏi trường.”

“Em đây là bị bắt cóc sang đây đấy biết không? Giờ còn dọa đuổi học nữa hả?” 

Lộ Minh Phi gào lên.

“Vậy thì tẩy não xong là bị đá ra khỏi trường thôi chứ gì. Lúc nhập học em có ký bản cam kết bảo mật rồi còn gì. Giờ mà về nước chắc chỉ có nước ôn thi lại đại học thôi ha?” 

Finger nhún vai.

“Cái đó là hợp đồng ép buộc! Viết bằng tiếng Latin nữa chứ, ai mà đọc nổi!”

Nhưng than vãn cũng chẳng để làm gì, vì giờ này Guderian đâu có ở đây. 

Ông già đó khi biết Lộ Minh Phi không có chút cộng hưởng nào với Long văn, bèn than là mình gặp phải vấn đề học thuật hóc búa và lặng lẽ trốn vào thư viện tìm tư liệu.

Lộ Minh Phi thì lại nghĩ lý do đơn giản và hợp lý hơn nhiều: 

Cậu căn bản không phải cái gì gọi là "siêu cấp huyết thống" như bọn họ tưởng tượng, cậu chỉ là một người bình thường, nên mấy cái nghi thức kỳ bí như của bọn họ hoàn toàn không ăn thua gì với cậu.

Không phải cậu không muốn làm anh hùng, thật đấy, mơ mộng làm anh hùng thì cậu đã mơ ba bốn năm rồi. 

Nhưng đến khi mọi chuyện đổ ập xuống, cậu mới phát hiện ra thứ cậu muốn thật ra chỉ là oai một chút trước mặt bạn bè, được mấy cô gái chú ý nhiều hơn. 

Cậu vốn không có mộng tưởng vĩ đại gì, ba năm trời chỉ mơ một lần được nắm tay Trần Văn Văn là thấy đời mãn nguyện rồi.

Cậu không tin vào bản thân mình. 

Đơn giản là vì chưa ai dạy cho cậu cách để tin vào chính mình cả.

Tất cả những chuyện mấy ngày nay diễn ra quanh cậu như một trò hề, những người khác đặt kỳ vọng quá lớn vào cậu đến mức cậu chẳng thể gánh nổi, mà cậu cũng không muốn gánh.

Điều khiến cậu bất an nhất vẫn là cảnh tượng đã thấy trong tàu: 

Trên đỉnh núi băng phủ, một con rồng đen nằm chết, chuông ngân vang vọng, trời đất cùng vui mừng, một cái chết được vạn người hân hoan chào đón.

Cậu thấy bất an vô cớ, chỉ muốn chạy trốn. 

Càng xa càng tốt.

---

Ký túc xá tĩnh lặng. 

Cửa sổ mở, gió đêm mát rượi thổi vào. 

Lộ Minh Phi ngồi trên giường, nhìn trăng tròn sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ. 

Ánh trăng rơi trên chóp giáo đường, yên tĩnh như một bức tranh.

Một nơi thật đẹp. 

Tiếc là ngày mai phải cuốn gói về nước rồi.

“Thật ra tẩy não cũng vui mà.” 

Giọng Finger vang lên từ tầng trên, đầu anh ta thò xuống như một đống mì spaghetti lủng lẳng từ trần nhà rơi xuống.

“Chưa từng tẩy, mà sắp được trải nghiệm rồi. Vui ghê.” 

Lộ Minh Phi tỉnh bơ đáp.

Cậu đoán Finger đang cố dọa mình, nên phản ứng tốt nhất là bày ra bộ mặt "poker".

Giống như lúc ăn tối, Lộ Minh Trạch đột nhiên hí hửng khoe với cậu: 

“Em vừa thấy Trần Văn Văn đi dạo trung tâm thương mại với thằng đẹp trai lớp bên đó!”

Cậu chẳng buồn thể hiện chút buồn bã hay tổn thương gì, chỉ chắp tay niệm: 

"A di đà Phật, Trần thí chủ sớm kết thiện duyên, bần tăng xin qua tỏ tình với sư cô vậy.”

Lộ Minh Trạch không thể xuyên thủng lớp mặt dày của cậu, đành tức tối dọn bát đũa rút lui.

“Bên en có nhà triết học nào nói rồi đúng không, người ta đau khổ là vì trí nhớ tốt quá ấy.” 

Finger vẫn chưa buông tha.

“Triết gia cái gì, câu đó trong Đông Tà Tây Độc, do Âu Dương Phong nói. Cứ tẩy não đi, tẩy xong cho trắng bóc, về nhà ôn thi lại. Rớt thì thôi ở nhà thất nghiệp.” 

Lộ Minh Phi thở dài chẳng vì lý do gì.

“Em vừa thở dài đấy nhé.” 

Finger nói.

“Đang ngáp thôi.”

“Em không muốn về Trung Quốc.” 

Finger chậm rãi nói.

Lộ Minh Phi hơi sững người.

Finger bám lấy mép giường trên, thực hiện một cú nhào lộn ngoạn mục và đáp gọn xuống giường dưới của Minh Phi.

“Thật ra cái trường Cassell này cũng chả có gì ghê gớm. Máu tốt thì ngẩng đầu, máu dở thì cúi mặt. Như thể tụi mình là ngựa ấy, còn phải xét huyết thống? Đãi ngộ thì đúng là khá đấy, nhưng học khó vãi cả nồi, tốt nghiệp rồi cũng phải vô Bộ Chấp Hành đi bán mạng. Săn rồng gì đó, có ngày mất xác cũng không chừng. Anh nhìn em là biết không phải loại máu nóng hừng hực, hay hét mấy câu kiểu ‘định mệnh của ta là đi khắp thế giới giết sạch lũ rồng’. Tụi mình sống là để ăn cơm với tán gái, không phải để đi giết rồng.”

“Đúng luôn!” 

Lộ Minh Phi gật đầu như gà mổ thóc, “Em cũng nghĩ vậy nè! Về thì về chứ có gì to tát đâu! Ban đầu em đã không muốn tới đây rồi!”

“Nhưng mà, em về Trung Quốc rồi thì sẽ chẳng là gì cả. À không, em vẫn là thằng vô dụng nhất trong mắt mọi người. em nói mình sẽ sống cho qua ngày, nhưng chắc chắn là sống không yên đâu. Em từng sang Mỹ, rồi tay trắng quay về, bị người ta cười vào mặt cho xem.” 

Finger thở dài, "Tẩy não xong là em quên cả đàn chị. Nhưng nếu tẩy không sạch, em sẽ luôn nhớ đến một cô gái nóng nảy, bốc lửa mà mình từng rung động. Và rồi cả đời không gặp lại cô ấy nữa. Vì cổng vào Cassell chỉ mở một lần với mỗi người. Đến khi em già, em sẽ thấy cô gái đó giống như giấc mơ ban ngày, một thứ xa vời. Rồi lúc nhắm mắt, em sẽ thấy mình đúng là một thằng ngốc...”

“Em thèm để ý chắc? Lúc nhắm mắt em nằm trên cái giường êm ái là được. Lúc đó tụi anh chắc đã liều chết vì nhân loại cả đám rồi!” 

Lộ Minh Phi hừ mũi.

“Nhưng em vừa thở dài đó thôi.” 

Finger nhắc lại.

Bỗng nhiên, Lộ Minh Phi cảm thấy như có luồng hơi nóng rát từ ngực bốc lên, tựa như ăn nhầm đồ cay xé họng mà buồn nôn, nóng rực và nhức nhối. 

Cái cảm giác ấy khiến người ta quên hết thể diện hay giả vờ, chỉ muốn hét toáng lên.

“Anh lảm nhảm cái đếch gì vậy hả?! Em có về hay không thì liên quan gì tới anh?! Anh cũng chẳng khá hơn gì, học bao năm còn chưa ra trường! Rất giỏi à?! Anh còn đang nợ em tiền đó, trả tiền hay im miệng đây?!” 

Lộ Minh Phi bỗng dưng phát nổ.

Nói ra rồi cậu lại thấy hối hận. 

Finger có lẽ là người bạn duy nhất của cậu ở đây. 

Trước kia còn có đàn chị, nhưng đàn chị kia mãi mãi là của đàn anh.

“Ôi, em đang nổi nóng kìa.” 

Finger vỗ vỗ vai cậu, như thể rất hài lòng vì chọc đúng chỗ đau.

Lộ Minh Phi cúi đầu xuống.

“Em suốt ngày la làng đòi nghỉ học, đòi nghỉ học,” Finger nói, “anh chỉ muốn nghiên cứu tâm lý em tí thôi mà.”

“Thật ra đôi lúc en cũng muốn nghỉ học thiệt đấy, nhưng nghỉ rồi thì biết đi đâu? Mà khoan, sao anh không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ học nhỉ? Ở cái nơi quỷ quái này có gì hay? Anh ở đây tám năm mà chưa tốt nghiệp cơ mà?”

“Em đâm vào nỗi đau của anh rồi đấy, đau đến nhỏ máu tim luôn.” 

Finger nhặt mẩu vụn khoai tây chiên trên giường Lộ Minh Phi nhét vào miệng. 

“Ăn chút cho đỡ chảy máu.”

“Nói thử em nghe, sao anh chịu được ở cái chốn này nhiều năm vậy?”

“Vì cô đơn!” 

Finger nghiêm mặt đáp.

“Anh mà cô đơn? Ráng luyện thêm vài năm tiếng Trung, lên sân khấu tấu hài còn được ấy chứ!” 

Lộ Minh Phi trợn trắng mắt.

“Không đùa đâu, hỗn huyết chủng đều cô đơn cả. Vì bọn anh khác với người thường. Cũng như thiên tài thì luôn cô độc. Dòng máu rồng trao cho bọn anh sức mạnh, nhưng cũng khiến cách biệt với nhân loại. Nghĩ thử xem, con la có bao giờ chơi với lừa không?”

“Cũng chưa chắc là con lừa nó thèm chơi với con la nhá!”

“Đừng có chen ngang, đang nói chuyện nghiêm túc mà! Chỉ khi ở cạnh đồng loại thì cảm giác cô đơn mới vơi bớt, nên máu rồng luôn thôi thúc hỗn huyết chủng tụ về với nhau. Đây là bản năng di truyền. Người ta gọi cảm giác cô đơn vĩ đại này là 'huyết ai’. Bọn anh hay nói, chính nỗi cô đơn ấy đã kết nối cả một tộc người đặc biệt này.” 

Finger dừng lại một chút. 

“Em là hạng S, chẳng lẽ không thấy cô đơn à? Lẽ ra mỗi ngày em phải ngồi trầm ngâm suy ngẫm, rằng giữa vũ trụ bao la này, nơi đâu mới có tri kỷ đồng tâm chứ?”

Lộ Minh Phi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: 

“Không hề. Cô đơn cái con khỉ!”

“Không thể nào?! Em từ đầu đến chân không có gì nổi bật, thành tích thì như nước đổ bể, bạn bè thì lèo tèo, bố mẹ chẳng buồn quan tâm, con gái thì coi em như phương án dự phòng... à nhầm, đến dự phòng chắc còn chưa tới... Em mà không thấy cô đơn thì trái với lẽ trời luôn đó.”

“Nè nè, rõ ràng ban đầu anh nói là do quá xuất sắc nên mới cô đơn, sao tới lượt em lại thành ra vì quá vô dụng mà cũng cô đơn là sao?”

“Xuất sắc quá cũng cô đơn, mà lẹt đẹt quá cũng thế thôi.”

“Cô đơn thì giỏi lắm à?” 

Lộ Minh Phi nằm phịch xuống giường, hai tay gối đầu. 

“Anh có viết chữ ‘cô đơn’ đầy mặt thì ra đường cũng chẳng ai bắt chuyện đâu. Người ta sống là để vui vẻ thôi mà.”

Finger trầm ngâm chốc lát, gật đầu ra chiều nghiêm túc: 

“Em nói đúng thật, triết lý ghê. Nhưng nếu em nghĩ thông suốt vậy rồi, sao vẫn không chịu về Trung Quốc?”

“Dã cúc cũng mong tới xuân, hạt hoang cũng muốn nảy mầm,” Lộ Minh Phi khẽ nói. “Cả đời làm diễn viên quần chúng, cũng muốn có lúc được nói một câu thoại.”

“Em lại nói kiểu triết gia nữa rồi.”

“Không phải em nói đâu, Châu Tinh Trì nói đó. Mà ổng đâu phải triết gia, ổng là diễn viên.” 

Lộ Minh Phi vừa nói thì bụng réo ọt ọt hai tiếng rõ to.

“Là anh không quan tâm em đủ, để em đói thế này. Gọi đồ ăn đêm đi! Cho anh mượn thẻ sinh viên cái.” 

Finger đưa tay ra.

“Ở đây còn gọi được đồ ăn khuya á?” 

Lộ Minh Phi hứng khởi, móc thẻ sinh viên ra đưa. 

"Trứng luộc trà chắc mấy người không có, nhưng gọi giúp em cái pizza được không?”

“Pizza gì tầm thường thế? Anh em mình đã có duyên gặp nhau thì phải ăn sang chứ!” 

Finger nhấc điện thoại bàn lên, vừa đọc mã số thẻ sinh viên của Lộ Minh Phi vừa đặt món:

“Phòng 303, Khu 1. Gửi hai phần bánh mỳ truffle, hai phần gan ngỗng áp chảo rưới nước cốt chanh, một chai sâm panh mang theo xô đá, thêm một con ngỗng quay nguyên con, hai phần cuốn cá trích kèm phô mai.”

Đãi ngộ của đàn anh đúng là xịn xò! 

Lộ Minh Phi nuốt nước bọt, bụng sôi lên ùng ục vì thèm.

Hai mươi phút sau, phục vụ mặc đồng phục trắng đẩy xe đồ ăn tới tận phòng, dựng bàn ngay trong ký túc xá, trải khăn bàn trắng muốt, bày dao nĩa bạc, mở nắp đậy bạc ra là hương thơm ngào ngạt tràn ngập.

Anh ta đặt xô đá Sâm panh ở giữa bàn, hai ly thủy tinh mát lạnh lấp lánh ngưng tụ hơi nước được đặt trước mặt hai người, cuối cùng là châm một cây nến thơm rồi lặng lẽ lui ra. 

Phục vụ phong cách y hệt khách sạn 5 sao, chu đáo không chê vào đâu được.

Phần 2:

“Không hổ là trường quý tộc. Dù mai em nghỉ học đi nữa, chỉ riêng bữa này thôi cũng đủ khiến em lưỡng lự rồi.” 

Lộ Minh Phi cắm nĩa vào phần ức ngỗng quay, vui vẻ nhìn mỡ vàng trào ra.

“Ăn đi! Người sống là phải ăn no! Ăn xong rồi tính chuyện nhân sinh. Nước đến chân ắt sẽ có đường. Đi đâu chẳng được, còn có anh đây!” 

Finger giơ lên miếng bánh truffle. 

“Nào, đừng khách sáo, chiến thôi!”

Hai đứa anh em cùng phòng ngồi đối diện nhau qua ánh nến lung linh, tay cầm đùi ngỗng cắn rôm rốp, mắt lấp lánh vẻ tiếc nuối vì không sớm biết nhau hơn.

---

Trong lúc ấy, thầy giáo của những kẻ háu ăn này đang cắm đầu tra tài liệu trong thư viện.

Khu sách cổ có những giá sách cao sát trần, làm từ gỗ cứng Myanmar, dưới ánh đèn chiếu ánh kim loại, trên giá xếp đầy những quyển sách bìa cứng dày cộp không thấy điểm cuối.

Ngoài ra còn có những chiếc bình thủy tinh hút chân không, bên trong chứa các cuộn thư đồng cổ xưa gọi là “Tàn quyển Băng Hải”, những văn bản cổ quý giá về loài rồng được khai quật từ dưới lớp băng biển hàng ngàn năm, cho đến nay vẫn chưa giải mã hết.

Giáo sư Guderian đứng trên thang, với tay lấy một bình.

“Đêm hôm khuya khoắt còn tra cứu tài liệu à?” 

Có người lên tiếng dưới chân thang.

Guderian cúi xuống, thấy một cái đầu trọc lấp lánh như cái đèn trần.

“Manstein? Ông cũng đến đây sao?” 

Guderian khá ngạc nhiên.

Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật Manstein xoa cái đầu bóng loáng: 

“Tôi đến tìm tài liệu, về cậu học sinh mới của ông là Lộ Minh Phi.”

“Ồ? Ngay cả ông cũng quan tâm đến em ấy à?” 

Guderian ậm ừ.

“Hôm nay, đối mặt với Đôi mắt Hoàng kim của Sở Tử Hàng, cậu ta lại dám rút súng. Sở Tử Hàng là một trong những người có độ thuần long huyết cao nhất trường, đã bộc lộ ‘Long Đồng’, đặc điểm sinh lý của loài rồng. Một hỗn huyết chủng bình thường còn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Thế mà học sinh của ông lại dám nổ súng. Thật ấn tượng.” 

Manstein nói.

“Em ấy là tân sinh viên hạng S, vốn dĩ nên làm điều kỳ tích.” 

Guderian nói.

“Xem ra ông rất hài lòng với sinh viên mới của mình?” 

Manstein hỏi.

“Chuẩn rồi.” 

Guderian cười gãi đầu, “Nhờ phúc của em ấy mà suất giáo sư biên chế suốt đời của tôi cũng coi như nắm chắc rồi.”

Manstein thở dài: 

“Guderian, quen biết bao nhiêu năm rồi, ông cứ hễ nói dối là lại gãi đầu, không thể học cách che giấu một chút sao?”

Manstein có lẽ là người bạn thân nhất của Guderian. 

Họ từng là bạn cùng phòng ký túc xá ở Harvard, giống như Lộ Minh Phi với Finger vậy. 

Khác với Guderian bừa bộn và hay lơ ngơ, Manstein lại khôn khéo và sắc sảo hơn nhiều, nhờ thế mà vị thế của ông trong học viện ngày càng vững chắc. 

Ông ta đã sớm có được chức giáo sư chính thức, lại còn nắm quyền trong hai hội đồng lớn: tài chính và kỷ luật, một người có tiếng nói không nhỏ trong viện. 

Manstein nổi tiếng chua ngoa, khéo léo, nhưng đối với ông bạn “vô dụng” Guderian thì vẫn luôn chiếu cố rất nhiều.

Guderian im lặng vài giây, rồi ngoan ngoãn leo xuống khỏi chiếc thang: 

"Ông biết được những gì rồi?”

“Cậu ta không có bất kỳ cộng hưởng nào với ‘Hoàng đế’.” 

Manstein nhìn thẳng vào mắt Guderian, ánh mắt sắc lạnh.

“Sao ông biết?”

“Tin đó được dán trên trang báo điện tử của học viện. Người đăng là học trò của ông, Finger. Giờ cả học viện đều biết chuyện rồi.”

“Finger?” 

Guderian chết lặng. 

“Tại sao nó lại làm vậy?”

“Tôi không có hứng thú với cậu học trò vô tích sự của ông.” 

Manstein chẳng buồn nói thêm về Finger. 

"Ông là chuyên gia nghiên cứu phả hệ Long tộc. Tuy lôi thôi thật, nhưng về chuyên môn thì luôn giỏi hơn tôi. Ông không đời nào đưa ra kết luận ‘biến dị huyết thống’ một cách mù quáng. Huyết thống của Long tộc vốn đã tự biến dị vì vậy mới có vô số hình thái khác nhau, gọi là ‘Long sinh cửu tử’ . Nhưng dẫu có biến dị thế nào, cũng không bao giờ xuất hiện hậu duệ không thể cộng hưởng với ‘Hoàng đế’. Ông nói Lộ Minh Phi là một cá thể biến dị, chỉ là để dìm chuyện này xuống thôi đúng không?”

Guderian im lặng.

“Bản thảo Tàn quyển Băng Hải, số hiệu AD0099, tôi đã giúp ông tìm được tư liệu cần thiết.” 

Manstein đưa cho Guderian một bình thủy tinh bên trong chứa cuộn đồng được niêm phong.

“Bản thảo có mã đầu là AD?” 

Guderian giật mình. 

“Đây là tài liệu tuyệt mật! Ông đưa tôi liệu có ổn không đấy?”

“Chỉ trong những văn kiện xưa nhất mới ẩn chứa bí mật cấp cao nhất. Cuộn đồng này kể về câu chuyện của Bạch Quân Chủ.”

“Đối trọng với Hắc Quân Chủ Nidhogg…” 

Guderian gật đầu. 

“Là đề tài chúng ta cùng nghiên cứu trước kia.”

“Vị Bạch Quân Chủ vĩ đại có thể sánh ngang với Hắc Vương, nếu Hắc Vương tượng trưng cho sức mạnh tuyệt đối, thì Bạch Quân chính là trí tuệ tuyệt đối. ‘Thần dụ’ của Bạch Quân là ngôn linh duy nhất có thể chế ngự ‘Hoàng đế’, dù đến nay chưa rõ hiệu quả hay thậm chí chưa biết nó có thực sự tồn tại hay không. Sau khi phản bội Hắc Vương, Bạch Quân đã dùng ‘Thần dụ’ để thanh tẩy dòng máu của hậu duệ mình, khiến họ không còn bị uy nghi của Hắc Vương áp chế nữa.”

“Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng đó... rằng Lộ Minh Phi là hậu duệ của Bạch Quân.” 

Guderian nói. 

“Nhưng đến giờ ta chưa từng tìm thấy bất kỳ hậu duệ nào của Bạch Quân cả. Theo Bảng Đồng Băng Hải, Nidhogg đã dùng sức mạnh vô thượng tiêu diệt Bạch Quân, giết và ăn thịt hắn, nghiền xương thành băng vụn, rồi nấu chảy băng đó đổ vào miệng núi lửa, hoàn toàn hủy diệt thể xác lẫn linh hồn hắn. Có thể hậu duệ của hắn cũng đã bị chôn vùi theo rồi.”

“Cuộc phản loạn của Bạch Quân là cuộc nổi dậy lớn nhất trong lịch sử Long tộc, một phần ba Long tộc đã phản bội. Hắc Vương trấn áp xong thì dựng nên cột đồng để ghi lại kết cục của họ, chính là Bảng Đồng Băng Hải chúng ta tìm được ở Greenland.” 

Manstein nói. 

“Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng lịch sử trên bảng đồng chỉ là câu chuyện phía Hắc Vương, kẻ chiến thắng viết ra. Mà Bạch Quân là sinh vật sơ đại chủng có thể ngang hàng với Hắc Vương, linh hồn hắn liệu có dễ tiêu diệt vậy không? Có thể hắn vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ yên đâu đó... hoặc thậm chí đã tỉnh lại.”

“Dòng máu của Hắc Vương hay Bạch Quân quan trọng đến thế sao? Thật sự phải áp đặt học thuyết huyết thống lên một đứa trẻ?” 

Guderian nói. 

“Bản thân chúng ta cũng đâu phải con người hoàn chỉnh.”

"Ông thật sự muốn bảo vệ đứa nhỏ đó đến vậy sao? Guderian, ông biết rõ như tôi, nếu nó đúng là hậu duệ của Bạch Quân, thì đây là trường hợp đầu tiên ta phát hiện ra. Giá trị nghiên cứu của nó sẽ vượt xa tư cách một sinh viên. Hắc Long là bạo quân, nhưng Bạch Quân chưa chắc đã tốt đẹp hơn. Nếu ngoài hậu duệ Hắc Vương còn có một nhóm địch thủ ẩn giấu khác, thì chúng ta càng cần phải hiểu họ.” 

Manstein lạnh lùng nói. 

“Tôi muốn nói là… cậu ta rất có thể là một ‘mẫu vật quý giá’.”

"Ông định làm gì?” 

Guderian ngẩng đầu, ánh mắt đầy căng thẳng nhìn chằm chằm Manstein.

“Viết báo cáo chân thực, nộp cho hội đồng quản trị để họ tự quyết định.” 

Manstein dịu giọng. 

“Đừng tự đẩy mình vào rắc rối. Vì một sinh viên, không đáng với tình trạng hiện tại, cậu ta cũng không thể vượt qua được bài đánh giá 3E đâu.”

Gương mặt Guderian tái đi, trong im lặng, chiếc đồng hồ cổ trên tường vẫn tích tắc vang lên từng nhịp.

“Lộ Minh Phi…” 

Cuối cùng Guderian cũng lên tiếng, đọc ra câu mà ông đã nghĩ rất lâu. 

“Là một đứa trẻ tốt.”

“Chúng ta đúng là một tổ chức giáo dục nhưng điều chúng ta đào tạo là chiến binh, không phải những ‘đứa trẻ tốt’.” 

Manstein nói. 

“Và thứ lỗi cho tôi nói thẳng, học sinh của ông vừa bất tài vừa nhút nhát, chẳng xứng đáng với hạng S chút nào, càng không thể gọi là ‘tốt’.”

“Ý tôi là…” 

Guderian thở dài. 

“Nó là kiểu trẻ con sẽ bật khóc khi nhận được thư từ bố mẹ. Với nó, nơi này là đất khách, còn chúng ta là quái vật. Nó nên có ai đó quan tâm. Nếu đứa trẻ tôi đích thân chọn về cuối cùng lại trở thành vật mẫu để nghiên cứu, thì chẳng phải tôi đã hại nó rồi sao?”

"Ông đúng là quá mức nhân từ, nói nhân từ còn nhẹ đấy, phải gọi là bản năng làm mẹ mới đúng.” 

Manstein lạnh lùng nói.

"Ông còn nhớ lúc cả hai chúng ta bị làm mẫu vật không? Khi đó, chúng ta cách nhau một hàng song sắt, cố vươn tay qua để chạm lấy nhau, ông còn nhớ cảm giác đau đớn lúc ấy không?”

Guderian hỏi.

Manstein khựng lại. 

Những tiếng quát tháo chói tai như vang vọng từ quá khứ trở về tai ông.

“Kéo hai đứa điên đó ra! Tách chúng ra!”

“Khốn kiếp! Bỏ tay ra! Tao cảnh cáo chúng mày, đừng rước thêm rắc rối!”

“Đến giờ sốc điện rồi! Kéo ra! Đưa nó đến phòng điều trị!”

Không ai biết vì sao Manstein lại ra sức chăm lo cho ông bạn cùng phòng đại học đến thế. 

Dù tình bạn thời sinh viên đáng quý thật, nhưng cũng không đến mức khiến ông ta hy sinh đến vậy. 

Guderian là kiểu người chẳng bao giờ được trọng dụng, dù có ở viện nghiên cứu nào đi nữa, chỉ là gã “giáo sư điên” luôn cặm cụi trong phòng thí nghiệm, nhưng vinh quang thì mãi không thuộc về gã.

Thực ra chỉ có Manstein và Guderian hiểu rõ, tình bạn của họ đã khởi nguồn từ thuở nhỏ.

Ở thời đó, ngay cả nước Mỹ cũng mang phong cách kỳ thị bệnh nhân tâm thần như phát xít: 

Họ là hai đứa trẻ lạc lõng giữa đời thường, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.

Suốt những lần trị liệu điện, Manstein vẫn còn rùng mình khi nhớ đến mùi khét nhẹ như những mảnh kim loại vụn đang cào xé trong người.

Mỗi lần dòng điện chạy qua, ông chỉ muốn òa khóc, dù chính mình cũng chẳng hiểu vì sao.

Ngày ấy, ông thường ngước mắt nhìn ô cửa sổ nhỏ trong phòng giam, ước mong được tự do như loài chim, mong có điều gì đó đến từ trên trời sẽ cứu rỗi cuộc đời mình.

Là cách nói mượn từ tiếng Anh, chỉ biểu cảm gương mặt hoàn toàn vô cảm, không thể hiện cảm xúc gì dù đang vui, buồn, tức giận hay ngạc nhiên. Cách giữ vẻ mặt này giống như khi chơi bài poker, người chơi phải giấu cảm xúc để đối thủ không đoán được bài của mình. Là một câu thoại nổi tiếng của nhân vật Âu Dương Phong trong phim "Đông Tà Tây Độc" của Vương Gia Vệ. Ý nghĩa là: "Người ta đau khổ vì nhớ quá rõ quá nhiều. Nếu có thể quên đi, có lẽ sẽ sống nhẹ nhõm hơn." Long sinh cửu tử (龍生九子) là một thành ngữ Trung Hoa cổ, nghĩa là “rồng sinh ra chín đứa con, mỗi đứa một vẻ, không đứa nào giống rồng”. Trong văn hóa Trung Hoa, rồng là loài thần thú tối cao, nhưng truyền thuyết kể rằng nó có chín người con, mỗi con có hình dáng và tính cách riêng biệt, biểu trưng cho sự đa dạng trong cùng một huyết thống