Long Tộc

Truyện tương tự

Amalgam Hound

(Đang ra)

Amalgam Hound

Midori Komai

Một con chó trung thành hay một cỗ máy tàn bạo? Amalgam: những vũ khí chiến lược đáng sợ được phái tới tiền tuyến của các cuộc chiến. Là chỉ huy của một đơn vị điều tra đặc biệt với nhiệm vụ săn lùng

9 230

Make Dark Fantasy Great Again

(Đang ra)

Make Dark Fantasy Great Again

제팹가격인상니은

Tại sao lại là trò chơi ấy nhỉ? Chắc không thể nào thế giới này là cái trò chơi chó chết ấy đâu ha…

4 49

Thay đổi cuộc đời: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

(Đang ra)

Thay đổi cuộc đời: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

D

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Eiji lên sân thượng để tránh ánh mắt soi mói. Ở đó, cậu gặp một nữ sinh khóa dưới đang đứng bên mép lan can, có ý định kết thúc cuộc đời mình.

2 0

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

41 6215

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

270 3604

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

76 3567

Vol 1: Bình minh rực lửa - Màn 3: Nhà Độc Tài Caesar - Phần 3-4-5

Phần 3:

Finger vứt chiếc đùi ngỗng đã gặm sạch vào đĩa, đánh một cái ợ sảng khoái rồi nghiêng người về phía trước, giọng đầy thần bí:

“Xét tình cảm đồng môn giữa anh với em, có muốn nghe tuyệt kỹ không?”

“Tuyệt kỹ? Thi long văn mà cũng có tuyệt kỹ hả?” 

Lộ Minh Phi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

“Mọi kỳ thi trên đời đều chỉ là công cụ mà thôi, mà đã là công cụ do con người tạo ra, thì nhất định sẽ có kẽ hở!” 

Finger nói cứ như một ông thầy bói già, đầy vẻ thần bí.

“Đại sư huynh ơi!” 

Lộ Minh Phi lập tức đổi giọng thân mật, "Anh nhất định phải dạy, à không, phải cứu em!”

“Em có ngại gian lận không?” 

Finger nhìn cậu bằng ánh mắt sáng rực.

“Anh coi thường em quá rồi. Loại chuyện đó mà em còn ngại thì còn là người sao?”

“Người có tiền đồ!” 

Finger giơ ngón cái, “Nhưng nhớ kỹ, muốn sống sót ở chốn này, nhất định phải có giới hạn.”

“Giới hạn?” 

Lộ Minh Phi thấy lạ, không hiểu sao từ ngữ cao thượng như thế lại thốt ra từ miệng Finger.

“Và cái giới hạn đó,” Finger áp sát tay xuống đất, “Phải ở độ sâu âm ba mét!”

“Nghe có lý!” 

Lộ Minh Phi cảm thấy mình tìm đúng người rồi.

“Tuyệt đối đừng nghĩ gian lận là sai. Con người sống là để sinh tồn, đúng không? Muốn sống tiếp, à không, muốn tồn tại, là quyền cơ bản của mỗi người. So với chuyện sống còn, mấy cái quy định trường học chỉ là luật vặt của nhân loại thôi.” 

Finger giảng giải một cách đầy thành khẩn, “Nhưng gian lận thì phải làm cho sạch sẽ, không để lại dấu vết. Và muốn làm được vậy, trước tiên ta phải hiểu rõ đối tượng cần gian lận. Em có biết đến giờ đã giải mã được bao nhiêu bài long văn không?”

“Long văn mà tính theo bài à? Chứ không phải theo câu, theo từ sao?”

“Sai bét, tính theo bài! Và tổng cộng chỉ có 76 bài thôi!” 

Finger nói, “Ngôn ngữ thường có từ và ngữ pháp, ghép lại là thành văn bản. Nhưng long văn là một ngôn ngữ đã chết. Chúng ta đâu thể mong rồng sống dậy để dạy ta nói, nên phần ngữ pháp đã thất truyền, chỉ còn lại mặt chữ.”

“Thế thì bó tay rồi còn gì.”

“May mắn là, trong lịch sử nhân loại từng có một người hiểu ngữ pháp của long văn, và cũng là người cuối cùng. Ông ấy tên là Nicolas Flamel.”

“Ni… Ni gì cơ?” 

Lộ Minh Phi nghe xong quên sạch.

“Cứ gọi là lão Ni!” 

Finger phẩy tay, “Lão sống ở Paris, là người chép sách thuê, kiêm luôn nghề luyện kim. Mà luyện kim là thứ do loài rồng phát minh ra, siêu đỉnh luôn, ngang hàng với ngôn linh học, hai thứ này là trụ cột công nghệ của rồng. Nhưng bi kịch ở chỗ, tài liệu luyện kim cổ đều viết bằng long văn. Loài người luyện kim toàn mò mẫm theo cảm giác, cuối cùng tự chế bom nổ banh xác.”

“Lão Ni thì không sao hả?”

“Lão may mắn, chép được một bản cổ bí ẩn toàn bằng long văn ghi lại ngữ pháp của nó.”

“Thế thì long văn giải mã được rồi còn gì?”

“Lão Ni lại nghĩ thứ kiến thức vĩ đại như vậy không thể truyền bừa cho con người, nhỡ bị kẻ xấu lợi dụng thì sao? Thế là lão hủy bản chép tay đó, chỉ giữ lại ghi chú kinh nghiệm của mình. Trong đó không có ngữ pháp long văn, nhưng giải nghĩa được 36 bài long văn khó hiểu. Lão còn nói rằng, nếu sau này nhân loại có thiên tài đủ giỏi để giải hết ghi chú của ông, thì ngữ pháp long văn sẽ được tái hiện. Còn nếu không, thì nhân loại chỉ hiểu được 36 bài đó thôi.”

“Thế đã có thiên tài đó chưa?”

“Thiên tài ở đâu thì chưa rõ. Nhưng các học giả long văn sau này cũng không phải dạng vừa, nhờ ghi chú của lão Ni mà giải thêm được 40 bài nữa. Vậy là tổng cộng có 76 bài. Đề thi chắc chắn chỉ xoay quanh mấy bài này.”

“Anh nói là có tủ đề?” 

Lộ Minh Phi sáng mắt.

“Tiếp theo, anh sẽ tiết lộ quy trình thi.” 

Finger nói, “Khi vào phòng thi, họ sẽ phát cho em một cuốn tập trắng và một hộp bút chì, sau đó cho đeo tai nghe để nghe âm thanh long văn. Dòng máu càng thuần, thì càng dễ cộng hưởng với âm thanh ấy. Trong đầu em sẽ xuất hiện ảo giác gọi là ‘linh thị’. Việc của em là vẽ lại những gì thấy được trong linh thị vào tập trắng.”

“Vẽ ảo giác của mình ra á?”

“Ừ, và đây cũng là một kiểu khai mở tâm linh. Nó có thể kích hoạt huyết mạch rồng trong người em, thậm chí còn khai mở kỹ năng đặc biệt gọi là ngôn linh.”

“Ảo giác kiểu gì?”

“Tùy người. Có người thấy thế giới biến thành nét vẽ đen trắng như tranh 2D, có người thấy rắn mọc lên như rừng cỏ. Ai theo tôn giáo còn có thể thấy thần thánh hiện ra giảng đạo. Dù thấy gì thì cũng cứ vẽ lại như thật là được.”

“Nghe giống mấy buổi tụng kinh tà đạo quá.”

“Cũng hơi thần bí thật.” 

Finger lấy tờ giấy trắng, bắt đầu phác họa nhanh.

Tên này nhìn bề ngoài nhếch nhác mà tay vẽ lại cực kỳ có nghề. 

Trong chốc lát, anh ta đã vẽ xong một bức tranh trừu tượng, đầy những đường sóng đan xen như đồ họa vi tính.

“Đây là một trong những thứ anh thấy khi thi 3E năm đó. Bức này chứa khái niệm đường cong phức tạp.” 

Finger giải thích, “Nhưng không phải cứ vẽ y chang như anh mới đúng. Nghe cùng một đoạn âm thanh, người khác có thể vẽ tranh ‘Hoa hướng dương’ của Van Gogh, cũng đúng luôn. Vì trong đó chứa cùng một khái niệm đường cong. Kiểu đề này con người chấm rất khó, nên cuối cùng phải giao cho siêu máy tính tên là Norma chấm điểm.”

“Vậy là có 76 bức vẽ, mỗi bức còn có vô số biến thể? Tủ đề này khó học nhỉ.” 

Lộ Minh Phi cau mày.

“Bây giờ, anh sẽ nói cho em biết bí mật lớn nhất!” 

Finger cười đầy ẩn ý, “Lỗ hổng chí mạng của kỳ thi 3E, đó là họ dùng đề cũ xoay vòng!”

“Xoay vòng?” 

Lộ Minh Phi ngớ người.

“Chỉ có tám bộ âm thanh long văn. Tám năm một vòng, họ dùng đi dùng lại, không bao giờ thay đổi!”

“Giáo sư bị chập mạch hết rồi à?” 

Lộ Minh Phi không tin nổi.

Ở Trung Quốc, nơi đã đưa khoa học thi cử lên đến đỉnh cao, thầy ra đề, trò đoán đề, tung chiêu phá chiêu. 

Kiến thức thi cử chỉ nằm trong vài cuốn sách giáo khoa, mà thầy giáo còn có thể nghĩ ra hàng trăm bộ đề mô phỏng.

Chưa nói tới việc ghi âm mới, chỉ cần cắt ghép lại âm thanh cũ, đảo vị trí đi một chút, đã có bài thi mới rồi. 

Vậy mà mấy người này thậm chí đến việc đó cũng lười làm!

Ngay cả khi lười không muốn thu âm bộ mới, họ hoàn toàn có thể cắt ghép, đảo thứ tự các đoạn âm thanh, chẳng mất bao nhiêu công mà vẫn tạo được đề thi mới.

Phản ứng của Finger không ngoài dự đoán, anh ta nở một nụ cười bí hiểm:

“Hệ thống này vốn dĩ rất hợp lý, tám năm mới lặp lại một lần. Mà tám năm trước dự thi 3E thì giờ cũng tốt nghiệp cả rồi, dù có ở lại trường làm giảng viên thì cũng thành phe thầy cô, ai lại đi tiết lộ đề cho đám tân sinh viên chứ? Nhưng trên đời luôn có ngoại lệ.” 

Anh nhướn mày, ánh mắt gian xảo, “Có những người, thật sự có thể ở cái nơi quái quỷ này mà lê lết tám năm trời!”

Lộ Minh Phi như được khai sáng, hưng phấn tới mức giọng run lên:

“Ý anh là… đề năm nay giống hệt cái năm anh thi vào?!”

“Ba nghìn đô! Giá niêm yết! Trả sau cũng được! Trừ đi bữa ăn anh mời em hôm nọ hết 479 đô, cộng thêm 20 đô bữa Subway ở sân bay Chicago, em nợ anh 2.501 đô. Thôi anh xóa số lẻ, chỉ lấy 2.500. Đề thi nằm gọn trong tay anh đây, có mua hay không, quyết định trong mười giây! Anh bắt đầu đếm!” 

Finger tuôn ra như súng liên thanh:

“Mười! Chín! Tám!”

“Khoan khoan! Anh định bán cả kinh nghiệm thi cử của mình hả?!” 

Lộ Minh Phi quýnh quáng.

“Bảy! Sáu!”

“Ít ra cũng phải xem hàng chứ! Đàn anh, làm vậy chẳng khác nào ép mua ép bán!”

“Năm! Bốn!”

“Lỡ hàng dỏm thì sao? Có bảo hành không? Có viết hóa đơn không hả?!”

“Ba! Hai!”

“Này! Đồ khốn! Anh có nghe em nói gì không đấy? Má nó… Mua! Em mua!” 

Lộ Minh Phi buông người ngồi phịch xuống, thở dốc như vừa chạy marathon.

“Hiện giờ chỉ có anh là cứu được em, còn lựa chọn nào nữa đâu? Phản kháng vô ích.” 

Finger cạn ly Sâm panh, thong thả nhả ra một hơi khí CO₂, “Tám năm anh sống dở chết dở nơi này, giờ cũng nên kiếm chút học phí chứ. Lấy tri thức đổi tiền, chính đáng quá còn gì!”

“Vô liêm sỉ! Đồ con buôn! Em còn tưởng anh thuộc kiểu người ngoài thô trong sáng cơ đấy!”

“Thô? Ha! Em chưa thấy anh hồi phong độ đâu! Hồi đó thư tình từ mấy em khóa dưới nhiều đến mức có thể gấp máy bay giấy bắn cả buổi chiều! Anh đây từng là đóa hoa của học viện Cassell đó biết chưa!” 

Anh ta vênh mặt vuốt vuốt tóc mái, “Lúc đó chắc em còn học tiểu học nhỉ?”

“Thôi đi! Đàn ông trung niên nào mà chẳng khoe hồi trẻ mình là sát gái? Giờ thì vẫn FA sắt đá!” 

Lộ Minh Phi đau đớn nghĩ tới 2.500 đô vừa bay mất, không kiêng dè mà chọc lại một cú chí mạng.

“Cười chết mất! Bây giờ các em khóa dưới ngày ấy đều thành ‘chim nhỏ’ của Bộ chấp hành, bay tứ tán khắp thế giới cả rồi.” 

Finger nhìn xa xăm, thở dài sầu thảm, “Cơ mà gái già cũng chẳng có gì đáng nhớ, mỗi năm lại có đợt ‘chim non’ mới, đúng không?”

“Chỉ giỏi đi lừa mấy em còn ngây thơ thôi!”

“Tiểu sư đệ à,” Finger vỗ đầu cậu, “Bài học đầu tiên khi vào đại học để đàn anh dạy em: con gái chỉ khi ngốc một chút mới yêu đàn ông. Vậy nên, những cô gái tuyệt vời nhất trên đời, đều là những người dám ngốc vì tình.”

Lộ Minh Phi ngẩn người. 

Câu nói đó nghe chẳng có mấy logic, như một chiếc sừng linh dương treo trên vách đá, hư vô mơ hồ, nhưng lại khiến người ta không kiềm được liên tưởng đến mái tóc đỏ rực kia.

“Thôi được rồi, 2.500 đô đúng không? Giờ em chưa có tiền, đợi lấy được học bổng sẽ trả, chịu chưa?” 

Cậu quyết định dẹp mớ suy nghĩ mơ hồ sang một bên. 

"Còn cái vụ 479 đô kia là sao? Em đãi anh ăn món gì mà đắt thế cơ chứ?”

“Không sao, trả trễ chút cũng không vấn đề. Còn cái bữa 479 đô,” Finger cầm khúc xương ngỗng gõ gõ vào thành đĩa, “Một nửa nó đang nằm trong bụng em, nửa còn lại trong bụng anh.”

“Ủa? Không phải là đồ ăn gọi từ căng tin trường sao?” 

Lộ Minh Phi ngơ ngác.

“Đúng vậy! Nhưng họ tính phí đấy! Em tưởng ăn bằng dao nĩa bạc là miễn phí à? Miễn phí thì cùng lắm người ta cho em cái nĩa nhựa thôi!”

“Nhưng chúng ta có trả tiền đâu mà?”

“Họ trừ vào thẻ sinh viên của em rồi.”

“Thẻ sinh viên?”

“Ừ, thẻ sinh viên đồng thời là thẻ tín dụng do Citibank bảo lãnh. Với thân phận hạng S quý tộc, hạn mức tín dụng của em lên tới 100.000 đô. Mời đàn anh ăn bữa 479 đô chẳng là gì so với cái đó, đúng không?”

“Ý anh là… ngay ngày đầu nhập học em đã bắt đầu ngập trong nợ nần rồi?” 

Lộ Minh Phi như có dòng máu đang trào ngược trong tim.

“Nợ thì sao? Chuyện nhỏ ấy mà,” Finger vỗ vai an ủi, “Tiền bạc là vật ngoài thân. Quan trọng là em có bản lĩnh để mắc nợ hay không.”

Lộ Minh Phi ôm mặt, cạn lời. 

Với độ mặt dày của ông anh này, cậu tin rồi cũng sẽ phải học cách thích nghi thôi.

---

Nửa đêm, tầng hầm thư viện.

Đèn đỏ trên khóa cửa nhấp nháy theo nhịp đều đặn, biểu thị hệ thống an ninh đang vận hành bình thường.

Cỗ máy chủ cỡ đại chiếm trọn tầng hầm, kéo dài từ tầng -1 tới tận tầng -6. 

Nếu đặt trên mặt đất, nó to chẳng khác gì một tòa nhà mini.

Nơi đây áp dụng tiêu chuẩn an ninh cao nhất: 

Nhận diện võng mạc, giọng nói và dấu vân tay đều được kích hoạt.

Tường ngoài được bọc hợp kim chống nổ.

Chùm tia laser quét từng góc nhỏ, ngay cả khe hở đủ cho chuột chui lọt cũng không sót.

Tiếng bước chân vang vọng từ xa, nặng nề như giày lính đóng sắt nện xuống sàn.

Đèn đỏ bắt đầu nhấp nháy nhanh hơn, mức độ nguy hiểm tăng dần theo từng bước chân đang tiến lại gần, chạm ngưỡng cảnh báo.

Người đó dừng lại trước cửa. 

Không dùng bất kỳ phương thức xác thực sinh trắc học nào, anh ta rút ra một chiếc thẻ đen không hề có ký hiệu, quẹt qua khe đọc thẻ…

Trong chớp mắt, chỉ số cảnh báo tụt thẳng xuống đáy, tia laser ngừng quét, toàn bộ hệ thống camera mất tín hiệu, đèn báo động chuyển từ đỏ sang xanh lục. 

Trong âm thanh “tách tách” khẽ vang lên, chín cánh cửa kim loại dẫn đến khu trung tâm máy chủ đồng loạt mở khóa.

Trên tầng cao nhất của thư viện, Manstein và Guderian đang lặng lẽ đối đầu nhau.

Đồng hồ trên tay Manstein khẽ “tích” một tiếng, ông cúi đầu liếc nhìn, lập tức sững sờ. 

Chiếc đồng hồ cũng là một thiết bị giám sát, và vào thời điểm này nó đang hiện rõ thông báo: 

Hệ thống an ninh của Norma đã đột ngột bước vào trạng thái nghỉ.

“Bộ Chấp hành! Hệ thống an ninh của Norma đang tạm ngưng, cử người đến thư viện ngay!” 

Manstein vừa hét qua bộ đàm vừa lao nhanh về phía thang máy, bỏ lại Guderian phía sau.

Guderian đặt chiếc ống chứa bản thảo Tàn Quyển Băng Hải xuống, nhanh chóng đuổi theo. 

Vào đúng lúc cửa thang máy sắp đóng, ông kịp bước vào trong.

Phần 4:

Thang máy dừng ở tầng một của thư viện. 

Manstein bước ra trước, cảnh giác nhìn quanh. 

Đêm khuya tĩnh mịch, không một bóng người.

Thư viện Học viện Cassell là một tòa nhà cổ kính mang đậm phong cách cổ điển. 

Những cột đá cẩm thạch nâng đỡ các mái vòm duyên dáng, phía trên là những khung cửa kính ghép hoa văn có thể nhìn xuyên lên bầu trời đầy sao. 

Những giá sách cao lớn, nặng nề chia cắt không gian rộng lớn thành từng khu riêng biệt.

Manstein tiện tay gõ vào chiếc tủ kim loại dưới kệ sách, lấy ra một khẩu súng lục hạng nặng đã nạp đầy đạn. 

Dù trường học được thiết kế như một pháo đài, các giáo sư vẫn cố gắng tạo ra bầu không khí học thuật thuần túy, nên vũ khí đều được giấu kín.

Trong tủ chỉ có một khẩu súng, Guderian đành vớ lấy bình chữa cháy. 

Hai người men theo các giá sách, tiến về phía lối xuống tầng hầm.

Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng “cạch” nhỏ nơi ổ khóa.

Cánh cửa lớn bằng gỗ anh đào chạm khắc hoa văn mở ra. 

Một người đàn ông cao lêu nghêu mặc đồ đen bước vào, dáng người gầy guộc, phản chiếu trên nền sàn đá cẩm thạch bóng loáng như một cây sào sơn đen đang di chuyển.

Cùng với tiếng bước chân là tiếng thở nặng nề, khò khè như tiếng ống bễ. 

Trong tay ông ta kéo theo một chiếc xe kim loại nhỏ, trên đó đặt một bình oxy.

“Giáo sư Schneider, ông đích thân đến đây à!” 

Manstein vội vã tiến lại chào hỏi.

Giọng ông mang theo chút nịnh nọt, bởi người vừa đến là nhân vật quyền lực bậc nhất tại Học viện Cassell, người đứng đầu Bộ Chấp hành, Schneider.

Về lý thuyết, sau khi tốt nghiệp, sinh viên có hai lựa chọn: 

Ở lại trường giảng dạy hoặc gia nhập Bộ Chấp hành. 

Trụ sở chính của học viện chuyên nghiên cứu về Long tộc, còn Bộ Chấp hành phụ trách tiêu diệt chúng và đương nhiên quyền lực cao hơn nhiều. 

Đó là bộ phận chuyên xử lý các tình huống sinh tử.

Bộ Chấp hành nổi tiếng với phong cách quyết đoán, hung hãn, bởi chính người đứng đầu cũng là hiện thân của sự cứng rắn không khoan nhượng. 

Tuy nhiên, Schneider cũng mang danh giáo sư và thỉnh thoảng đứng lớp. 

Ông ta còn kiểm soát một phần lớn nguồn tài chính và nắm trong tay phiếu bầu có trọng lượng cực lớn trong hội đồng trường.

Nếu so sánh với một quốc gia, Manstein là quan văn cấp cao, thì Schneider là lãnh đạo tối cao của phe võ tướng… có lẽ chỉ xếp sau hiệu trưởng, mà nếu so về khả năng chiến đấu, có khi ông còn không địch lại vị hiệu trưởng bí ẩn ấy.

“Mance sang Trung Quốc rồi, nên tôi đành tự thân vận động.” 

Schneider khàn giọng đáp, “Tôi cũng vừa phát hiện hệ thống an ninh của Norma bước vào trạng thái nghỉ.”

Ông ta bước thêm hai bước, lộ mặt dưới ánh đèn.

Gương mặt bị che kín bởi mặt nạ đen, một ống dẫn khí nối thẳng đến bình oxy phía sau. 

Cổ ông phủ đầy những vết lở loét sẫm màu. 

Hơi thở dồn dập, nặng nề như ống bễ hỏng. 

Đôi mắt xám thép quét qua lạnh lẽo và sắc bén.

Nhiều năm trước, người đàn ông thép chuyên tiêu diệt Rồng này từng bị thương nặng do băng giá trong một nhiệm vụ. 

Dù học viện có kỹ thuật y tế tiên tiến đến đâu cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi. 

Từ đó đến nay, hình tượng “Red Skull” của ông đã trở thành biểu tượng khiến người khác vừa nể vừa sợ.

Hai giáo sư vội dời mắt, bởi trong trường chẳng ai thích nhìn thẳng vào ánh mắt của Schneider như đang đối mặt với lưỡi dao sắc bén chỉ cách vài cm.

“Hệ thống giám sát không ghi nhận có người xâm nhập.” 

Schneider thao tác trên màn hình cảm ứng một lúc rồi quay sang Manstein: 

“Muộn thế này, hai người còn đến đây làm gì?”

Không rõ đây là nghi vấn, hay chỉ là lời hỏi thăm bình thường về lý do khiến hai giáo sư còn chưa đi nghỉ.

“Thảo luận học thuật thôi!” 

Guderian nhanh chóng đáp.

“Không phát hiện điều gì bất thường à?”

“Không, không thấy gì cả. Nhưng chúng tôi cũng nhận được cảnh báo về việc hệ thống an ninh của Norma bị tạm ngưng.”

Trên cao, chùm đèn pha lê bất ngờ sáng lên, ánh sáng ấm áp xua tan bóng tối và hơi lạnh trong sảnh. 

Trong tầm mắt chỉ có giá sách và những dãy bàn dài bằng gỗ anh đào cổ kính, mặt bàn sáng bóng như gương.

Trên mỗi bàn đặt một chiếc đèn bàn chụp màu xanh lá. 

Ngay khi đèn trần bật sáng, chúng cũng lần lượt sáng theo, soi rõ từng tấm bảng đồng khắc tên chủ nhân chiếc ghế, những cựu sinh viên ưu tú của Học viện Cassell từng ngồi đây ôn bài ngày trước.

“Giáo sư Schneider, giáo sư Manstein, giáo sư Guderian,” một giọng nữ êm ái vang lên từ phía trần nhà, “hiện tại là thời gian tôi dọn dẹp rác dữ liệu. Trong khoảng thời gian này, hệ thống an ninh sẽ tạm thời ngưng hoạt động. Xin đừng lo lắng, đây là quy trình định kỳ.”

“Lượng dữ liệu dư thừa nhiều đến mức cần xử lý cả vào ban đêm sao? Trong thời gian mở cửa như vậy sẽ dễ bị lợi dụng, đáng lẽ nên làm khi có người giám sát.” 

Schneider quay đầu, nói với không khí.

“Trước khi loài Rồng biết sử dụng máy tính, tôi nghĩ mình vẫn an toàn.” 

Giọng nói của Norma lấp lánh một nụ cười. 

“Quá trình dọn dẹp sắp hoàn tất, ngay sau đó hệ thống sẽ được khởi động lại.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Đêm khuya không quấy rầy nữa. Chúc ngủ ngon, thưa quý cô.” 

Dù biết đó chỉ là trí tuệ nhân tạo, Schneider vẫn lễ độ như thể đang đối diện với một quý bà thực sự.

Trong lòng tất cả mọi người ở học viện, “thư ký Norma” vừa là người quản gia nghiêm khắc, vừa như một người mẹ chu đáo. 

Họ đều chịu ơn chăm sóc của cô.

“Chúc ngủ ngon, các quý ngài.” 

Chùm đèn pha lê dần tắt, đèn bàn cũng lần lượt tối đi, chỉ còn vài ngọn đèn tường vàng ấm dẫn bước các giáo sư rời đi.

Schneider lại nhìn sang Guderian và Manstein:

“Lịch sử truy cập cho thấy, hai vị vừa mới vào khu cổ tịch. Khu vực đó toàn là tài liệu tuyệt mật cấp cao, không biết hai vị đang nghiên cứu vấn đề học thuật gì mà cần đến những thứ đó?”

Trước ánh mắt u ám mà sắc bén của Schneider, môi Guderian run lên, cả người nổi da gà. 

Ông thừa biết mình chỉ là một tên mọt sách, làm sao chịu nổi chất vấn của ông lớn Bộ Chấp hành?

Có thể Manstein thì được, nhưng liệu ông ta có sẵn lòng giúp hay không thì còn chưa rõ. 

Ai mà không biết Manstein nổi tiếng toàn trường vì tính khôn khéo và luôn biết bảo toàn bản thân.

“Về huyết thống của Bạch Vương,” Manstein bất ngờ lên tiếng.

Đầu Guderian như có tiếng ong ong vang lên, trong lòng thầm kêu khổ. 

Vậy là không thể bảo vệ Lộ Minh Phi rồi, thằng bé ngốc nghếch hay tỏ ra dửng dưng với đời nhưng lại nhạy cảm vô cùng ấy. 

Nó làm sao lại không có cộng hưởng với 'Hoàng đế' chứ? 

Lẽ nào thật sự là huyết mạch của Bạch Vương như truyền thuyết?

“Bạch Vương?” 

Schneider cau mày.

“Chúng ta vẫn luôn cho rằng Hắc Quân Chủ và Bạch Quân Chủ là hai tồn tại song song, một quốc gia hai chủ, trong đó Bạch Vương là vua phụ của Hắc Vương,” Manstein nói chậm rãi, “nhưng nếu giả thiết họ là phu thê thì rất nhiều nghi vấn sẽ được giải thích.”

“Ý ông là... Bạch Vương là giống cái của loài rồng?” 

Schneider nhíu mày, nhưng vẻ mặt lại đang suy tư chứ không phản đối.

“Loài rồng vừa có thể sinh sản hữu tính giữa giống đực và cái, cũng có thể sinh sản vô tính như kiểu nhân bản. Nếu giả định Tứ Đại Quân Chủ không phải là hậu duệ độc lập của Hắc Vương mà là kết tinh giữa Hắc Vương và Bạch Vương, vậy thì nó sẽ rất phù hợp với câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp: Zeus giết cha là Kronos,” Manstein thao thao bất tuyệt, “nó cũng lý giải được vì sao loài người lại có thể tiêu diệt Hắc Vương Nidhogg và lật đổ quyền thống trị ngàn đời của loài rồng.”

“Một giả thiết táo bạo, nhưng tôi rất muốn nghe thêm,” ánh mắt Schneider càng lúc càng chuyên chú.

“Trong thần thoại La Mã, Kronos sợ con cái cướp ngôi nên sinh ra đứa nào là nuốt đứa đó. Nhưng Zeus được mẹ giấu đi, cuối cùng đã tiêu diệt cha mình. Đó là câu chuyện phản kháng quyền lực của người cha. Nếu người cha mãi chiếm giữ vị trí tối cao, thì hậu duệ sẽ nảy sinh ý định lật đổ để kế thừa gia tộc,” Manstein nói tiếp, “điều này càng hợp lý với loài rồng, vì Nidhogg gần như là tồn tại bất tử, sẽ mãi mãi nắm giữ quyền lực. Nhưng khi hắn và Bạch Vương sinh ra Tứ Đại Quân Chủ, thì các quân chủ ấy bắt đầu nuôi ý đồ phản nghịch, mà Bạch Vương cũng là một phần trong âm mưu đó. Cuối cùng, Bạch Vương bị tiêu diệt hoàn toàn về mặt hình thể. Bốn vị quân chủ sau đó liên minh với loài người, truyền cho họ huyết mạch rồng, rồi cùng đứng lên khởi nghĩa, lật đổ Nidhogg.”

Schneider trầm ngâm thật lâu: 

“Đúng là một giả thuyết mới mẻ, khác xa với lịch sử loài rồng mà ta từng biết. Nhưng nó lại giải thích được vì sao chưa từng có dấu vết về huyết thống của Bạch Vương bởi vì nó đã hoà trộn vào dòng máu của Hắc Vương.”

“Khi nào chúng ta thu thập thêm tài liệu, có thể tìm một buổi chiều yên tĩnh để cùng nghiên cứu,” Manstein vừa nói vừa khéo léo lùi về phía cửa, lịch sự mở cửa tiễn Schneider.

Mọi chuyện diễn ra tự nhiên như một nghi lễ, Manstein và Schneider bắt tay chào tạm biệt nhau ở cửa: 

“Vậy hôm nay xin dừng tại đây. Tôi và giáo sư Guderian sẽ quay lại sắp xếp lại mấy cuộn đồng bị xáo trộn. Chúc ông ngủ ngon.”

Schneider quay đi, vừa bước vừa trầm tư, rõ ràng tâm trí vẫn đắm chìm trong giả thuyết ly kỳ của Manstein.

“Bạch Vương là giống cái thật sao?” 

Guderian quay sang hỏi Manstein.

“Tôi bịa đấy,” Manstein cắt ngang, “lão kia tuy là thủ lĩnh Bộ Chấp hành, nhưng trong lòng vẫn muốn làm học giả. Chỉ cần ném cho ông ta một câu hỏi học thuật không thể trả lời, não ông ta sẽ lập tức treo máy.”

“Nhưng giả thuyết của ông thật sự rất thú vị!” 

Guderian khen.

“Thôi đi, tôi chẳng quan tâm Bạch Vương là đực hay cái!” 

Manstein cáu. 

“Tôi chỉ đồng ý cho học trò của ông một cơ hội. Trước khi 3E kết thúc, tôi sẽ không viết bất cứ báo cáo nào, cũng không đề cập gì đến chuyện này. Những tin đồn trên mạng, cứ coi như chúng chưa từng tồn tại. Chúng ta đều từng là dị loại, hy vọng đừng để thằng bé cũng phải trải qua những gì chúng ta từng trải qua.”

Guderian mừng rỡ, rồi lại hỏi dồn: 

“Vậy nếu Minh Phi không qua được thì sao?”

Manstein thở dài: 

"Tôi sẽ viết một bản báo cáo trung thực gửi lên hội đồng quản trị, đề nghị họ đối xử với Lộ Minh Phi như một sinh viên bình thường. Nhưng quyết định cuối cùng không nằm ở tôi. Tôi chỉ là người viết báo cáo thôi, ông biết mà, mấy người ở tầng cao ấy đâu dễ nói chuyện. Có vài lão già là sống sót từ thời kỳ đẫm máu đến giờ.”

Guderian im lặng một lúc rồi nói khẽ: 

“Cảm ơn ông.”

“Đừng khách sáo. Tôi không phải người hay mềm lòng,” 

Manstein đáp, “chỉ là ông… nên cẩn thận hơn. Học viện này không dễ sống đâu, sau lưng mỗi người đều có gia tộc và thế lực đan xen chằng chịt.” 

Ông vỗ vai Guderian rồi quay người rời đi.

Guderian là người cuối cùng rời khỏi thư viện. 

Khi kéo tay nắm cửa, ông chợt nhớ ra một chuyện, lúc bước vào thư viện, ông đã khóa cửa cẩn thận. 

Mà Manstein đến sau ông cơ mà. 

Nhưng khi Schneider bước vào lại không hề gặp trở ngại gì. 

Theo lý mà nói, ông ta không hề giữ chìa khoá thư viện.

Nhưng ông mệt quá rồi, cũng chẳng thể nhớ rõ. 

Lắc đầu, Guderian đóng cửa lại.

---

Dưới tầng hầm thư viện, sâu bốn mươi mét dưới lòng đất, một bóng đen khoanh tay ngồi thu mình trong chiếc ghế xoay. 

Ánh sáng duy nhất nơi đây đến từ màn hình máy tính, khuôn mặt anh ta ẩn sâu trong bóng tối.

“Mặc dù hành động thế này không để lại dấu vết, nhưng học viện sẽ biết hệ thống an ninh từng bị ngắt.” 

Giọng nói của Norma vang lên từ nơi nào đó không rõ, “Cứ làm như vậy mãi, sớm muộn cũng bị nghi ngờ. Anh tìm tôi có việc gì?”

“Gặp bạn cũ thì không được sao?” 

Người trong ghế xoay cười khẽ, cằm vừa cạo nhẵn còn ánh lên sắc xanh lợt. 

“Kích hoạt chương trình nhân cách EVA đi.”

“Chỉ là một cái vỏ thôi mà? Dù là nhân cách Norma hay EVA, tôi vẫn là tôi.” 

Norma đáp.

Màn hình lớn bỗng tối sầm. 

Trong bóng tối, chỉ còn những đốm đèn nhấp nháy như sao trời. 

Dữ liệu khổng lồ của nhân cách EVA tuôn trào từ nơi sâu thẳm nhất của kho dữ liệu, đổ dồn vào siêu máy chủ, tựa như dòng nước biển ngược cuộn tràn về con sông nhỏ.

Đèn ổ cứng, đèn chỉ số lưu lượng dữ liệu, đèn tần suất máy chủ… tất cả đều nhấp nháy với tốc độ gấp mười lần bình thường, mỗi lúc một nhanh. 

Rồi đột nhiên, mọi ánh đèn tắt ngúm, căn hầm chìm vào bóng tối tuyệt đối.

Một luồng sáng từ trần nhà chiếu thẳng xuống, dừng lại ngay trước mặt chiếc ghế xoay. 

Những mảnh ánh sáng như cánh lông chim trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như tuyết thủy tinh lặng lẽ phủ kín màn đêm.

Thiếu nữ trong suốt đứng giữa vùng sáng, chân trần, mỉm cười dịu dàng, mái tóc dài xõa xuống tận chân, trên người là chiếc váy trắng dài trông như áo ngủ. 

Làn da lộ ra ngoài óng ánh một thứ ánh sáng lạnh lạnh, nhè nhẹ trôi.

“EVA.” 

Người đàn ông trong ghế xoay chậm rãi đưa tay về phía luồng sáng.

“Thứ anh chạm được chỉ là không khí thôi, sao vẫn cứ muốn vươn tay ra?” 

EVA khẽ hỏi.

“Là do bàn tay này đáng ghét quá, mỗi lần thấy em lại không nhịn được mà muốn đưa ra, muốn nắm lấy tay em.” 

Người đàn ông thì thầm.

EVA đặt bàn tay mờ ảo của mình lên tay anh, nhưng không mang lại cảm giác gì. 

Đó chỉ là hình ảnh 3D tái hiện ký ức, ảo ảnh của ánh sáng và bóng tối. 

Vậy mà anh vẫn nhẹ nhàng khép tay lại, như thể thực sự đang nắm tay một cô gái bằng xương bằng thịt.

“Trước đây có lúc anh nắm tay tôi cả chục tiếng đồng hồ một ngày, đến khi buông ra thì cả tay đều là mồ hôi.” 

EVA cười nói.

“Nếu không nắm tay em, anh sợ em sẽ biến mất.” 

Người đàn ông đáp.

“Anh lúc nào cũng bất an như thế. Vậy thì quyền lực rốt cuộc có ý nghĩa gì với anh?” 

EVA hỏi.

“Không phải chuyện bất an… chỉ là, đôi khi thấy hơi cô đơn.”

Họ im lặng thật lâu. 

Cuối cùng EVA hỏi: 

“Anh đến chỉ để nói mấy lời này thôi sao?”

“Anh muốn nhờ em một việc. Anh muốn cậu tân sinh viên hạng S năm nay là Lộ Minh Phi vượt qua kỳ thi 3E, bất kể tiềm năng cậu ta ra sao.”

“3E là bài kiểm tra then chốt với mỗi sinh viên. Giúp cậu ấy vượt qua kiểu này thì không công bằng với cậu ấy, cũng chẳng công bằng với người khác.”

“Coi như giúp một người bạn cũ đi. Với em, việc này đâu có khó.” 

Người đàn ông cười khẽ, “Cho anh một chai bia nhé?”

“Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không bỏ được thói xấu uống bia sao?”

“Anh từng nghĩ mình sẽ không uống nữa. Nếu tối hôm đó anh không say, có lẽ đã không mất em. Nhưng nếu không uống thì anh không ngủ được, mà không ngủ thì lại không mơ thấy em.”

“Ngôn linh · Cửu Anh, đó là sức mạnh mà không ai có thể chống lại. Đừng tự trách mình.”

Một tràng âm thanh lách tách kỳ lạ vang lên từ sau lưng anh. 

Anh lập tức quay phắt lại, cơ tay nổi gân xanh cuộn như rắn nhỏ, sức mạnh kinh khủng đang tụ lại.

Nhưng không phải kẻ địch, mà là một thứ kỳ quái.

Một vật thể nhỏ xíu như người nộm chỉ cao đến đầu gối anh, cấu tạo từ các thanh kim loại ngắn và bi tròn, kết dính lại với nhau nhờ lực từ cực mạnh.

Nó có một khuôn mặt giống hề, hai viên bi kim loại xoay tròn làm mắt, miệng ghép bằng mấy thanh sắt tạo thành nụ cười nịnh nọt, hai tay nâng một cái khay, trên đó đặt một chai bia đen Samuel Adams vừa được ướp lạnh.

“Bia của anh đây.” 

EVA mỉm cười. 

“Muốn đưa được bia vào đây thật không dễ. Nhưng tôi biết sẽ đến lúc anh hỏi xin một chai.”

Người đàn ông giật lấy chai bia, còn vật nhỏ kia nhanh nhẹn móc ra cái đồ mở nắp, cạch một tiếng, bật nắp ngay.

“Chúc ngài một đêm vui vẻ.” 

Giọng nói của vật nhỏ vang lên từ loa xung quanh, đầy phong cách như nhân viên phục vụ quầy bar.

“Nó là đồ chơi tôi làm ra khi buồn chán. Ở đây ngoài nó ra thì chẳng ai chơi với tôi.” 

EVA nói, "Tôi đặt tên nó là Adams.”

“Đặt theo tên bia hả? Hay em nghĩ nó là Adam? Thế thì đúng là hợp với EVA rồi.” 

Người đàn ông uống một ngụm bia, vẫy tay với Adams, “Lui xuống đi, nhóc.”

Phần 5:

Thứ nhỏ kia nhe răng cười ngoan ngoãn, vẫn cầm khay đứng sau lưng anh không rời.

“Nó thích tiền boa.” 

EVA nói.

“Em cũng biết anh nghèo mà.” 

Người đàn ông càu nhàu, lục túi lấy ra vài đồng 25 cent quăng vào khay.

Adams cúi gập người vui vẻ, phát ra những âm thanh "lách tách" phấn khích, rồi biến mất vào bóng tối.

“Ban đầu tôi định đặt tên nó theo anh, nên mới làm nó hơi giống anh.” 

EVA khẽ nói.

“Anh xấu đến thế sao?” 

Người đàn ông nhún vai. 

"Anh muốn biết gần đây đám người bên Bộ Chấp hành đang làm gì.”

EVA thở dài: 

"Giúp một tân sinh viên khác với việc tiết lộ hành động của Bộ Chấp hành, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

“Anh sẽ không dùng tin em đưa để làm chuyện xấu,” người đàn ông nói, “Nhưng anh luôn có cảm giác bất an với mấy ông già trong học viện này.”

EVA im lặng một lát rồi đáp: 

“Bộ Chấp hành đã điều thêm bốn tổ lớn, lần lượt đến Tây Tạng, Tân Cương, Greenland và Mexico, tổng cộng khoảng 1.300 người, đang truy tìm vị trí của ‘Long mộ’. Nhóm của giáo sư Mance là nhóm gần thành công nhất, mục tiêu của họ là ‘Vua của Thanh Đồng và Lửa’, Norton, một trong tứ đại quân chủ, hậu duệ đời đầu cao quý. Bọn họ sẽ triển khai kế hoạch 'Quỳ Môn’ tại Trường Giang. Chi tiết cụ thể tôi không rõ, hiệu trưởng đích thân phụ trách.”

“Ngoài Mance ra, còn ai tham gia 'Quỳ Môn’ không? Norton là kẻ mạnh nhất trong các đời đầu, giết hắn không dễ đâu.”

“Diệp Thắng và Sakatoku Aki, tổ hợp mạnh nhất hiện tại của Bộ Chấp hành. Với sự sắp xếp của hiệu trưởng, hẳn sẽ không sai đâu.”

“Hiệu trưởng cũng đâu phải chưa từng sai. Ví dụ như… tám năm trước.” 

Giọng người đàn ông trầm lại.

“Tám năm rồi, đừng mãi canh cánh trong lòng nữa. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.”

“Chỉ có cuộc sống của mình anh là vẫn phải tiếp tục.” 

Anh khẽ lắc chai bia.

“Chúng tôi vẫn luôn dõi theo anh, như xưa giờ vẫn vậy.” 

EVA đặt tay còn lại lên vai anh.

Một vài luồng sáng khác từ trên cao chiếu xuống, trước sau trái phải anh đều có một người đang đứng. 

Có cô gái tóc đỏ ngắn mặc đồ da, có chàng trai đeo kính đen mặt lạnh như tiền, có cả người đàn ông mặc áo đen như hòa thượng, nghiêm nghị trầm mặc. 

Họ đồng loạt đặt tay lên vai anh, mỉm cười hệt như trong tấm ảnh cũ, sau bao năm vẫn rạng rỡ như thuở ban đầu.

Người đàn ông cúi đầu uống bia, không nhìn họ, cũng không nói gì.

“EVA, đừng chơi mấy trò thế này nữa được không?” 

Anh khẽ lắc đầu, “Họ không ở đây… họ đang ngủ sâu dưới đáy biển băng cách đây hàng ngàn cây số, bị khóa trong những bộ đồ lặn kim loại ấy…”

Chỉ còn lại mỗi luồng sáng chiếu lên người EVA, cô gái trong suốt ấy đưa bàn tay hư ảo lên khẽ chạm vào má người đàn ông.

“Có tin tức gì về 'Thái tử' chưa?” 

Người đàn ông lại hỏi.

“Từ lần đó đến giờ không còn chút tin tức nào cả. Nếu anh ta thực sự là Thái tử, thì có lẽ giờ đã lên ngôi rồi.”

“Vậy chúc hắn sống lâu trăm tuổi.” 

Giọng nói của người đàn ông đột nhiên lạnh đến thấu xương. 

“Bởi nếu hắn chết rồi… anh còn lấy gì để tự tay giết hắn?”

“Nếu chỉ có vậy mới khiến anh yên tâm…” 

EVA khẽ nói, giọng nhẹ như hơi thở, “vậy thì cứ giết hắn đi. Tôi đợi tin anh.”

Người đàn ông gật đầu, thu tay lại khỏi khoảng không. 

Dù sao thì anh cũng chỉ đang nắm trong tay một khoảng không vô hình.

Anh ngửa đầu uống một ngụm bia rồi quay người bước ra ngoài. 

Theo từng bước chân anh đi, hệ thống quét laser giăng dày như mạng nhện bắt đầu tắt dần, các camera lần lượt ngừng hoạt động, đèn cảnh báo nhấp nháy đỏ chuyển sang xanh, điện áp dưới sàn hành lang bị ngắt, toàn bộ hệ thống an ninh bước vào trạng thái tạm nghỉ. 

Anh đến như một bóng ma, và cũng rời đi như một bóng ma, không để lại dấu vết nào.

“À đúng rồi, chuyện của Lộ Minh Phi, không sao chứ?” 

Anh chợt nhớ ra, quay lại hỏi. 

Trước đó EVA vẫn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn.

“Chỉ là bao che cho một tân sinh viên thôi mà, những chuyện xấu tôi từng làm giúp anh còn nhiều hơn thế,” EVA cười nhẹ, “nhưng tôi có thể hỏi lý do không?”

“Cậu nhóc đó trông có vẻ không tồi,” anh cũng cười theo, “nhưng còn có những lý do khác. Trên người cậu ta có quá nhiều điểm đáng ngờ. Đợi anh xác nhận suy đoán rồi sẽ nói cho em biết.”

Anh đi đến chỗ Adams đang đứng trong góc, khom người xuống: 

“Này nhóc, có thể trả lại cho anh hai đồng xu không? Anh định mua lon coca, mà lỡ đưa hết tiền cho nhóc rồi. Tiền với nhóc chỉ là đồ chơi thôi, ở đây cũng đâu có siêu thị hay máy bán hàng tự động.”

Adams đổi sắc mặt, hai tay siết chặt mấy đồng xu, hiện rõ vẻ mặt keo kiệt điển hình.

“Adams, đưa cho anh ấy hai đồng đi.” 

EVA dịu dàng lên tiếng.

Adams lại biến sắc, vẻ mặt tội nghiệp, lựa kỹ trong tay mới chịu đưa ra hai đồng cũ kỹ nhất.

“Đúng là đồ keo kiệt!” 

Người đàn ông tặc lưỡi rồi vỗ mạnh lên đầu nó một cái. 

Con robot tí hon do thuật luyện kim tạo thành này không chịu nổi cú vỗ đó, lập tức vỡ tan thành một đống que kim loại và những viên bi nhỏ lăn lóc khắp sàn.

Người đàn ông tung mấy đồng xu trong tay, vừa uống bia vừa rời đi. 

EVA đứng yên lặng, ánh mắt dõi theo bóng lưng to lớn nhưng cô độc kia. 

So với ngày xưa, tấm lưng ấy đã không còn thẳng tắp như trước.

Dưới ánh sáng, cô gái ấy im lặng rơi lệ.

Những que kim loại và viên bi nhỏ bắt đầu tụ lại, Adams lại hiện thân lần nữa, phát ra âm thanh "hi ha hi ha” quen thuộc rồi chạy đến bên EVA. 

Khi thấy giọt nước mắt mờ ảo rơi xuống từ khuôn mặt trong suốt kia, nó ngẩn người ra.

Một lúc sau, nó đột nhiên giơ hai tay lên, lắc lư theo nhịp, miệng kêu lớn: 

“EVA, vui lên nào! EVA, vui lên! EVA, vui lên!”

Đám xu lách cách rơi đầy đất, giọt lệ của cô gái rơi xuống mặt sàn kim loại, bắn lên những tia sáng xanh biếc dịu nhẹ.

---

“Chỉ là một tân sinh viên thôi, cho dù là hạng S, mà chiếm đến sáu trên mười tin hot nhất trong ngày, cũng thật quá đáng rồi.”

“Cậu ta đã bắn chết cả Caesar lẫn Sở Tử Hàng đấy, nếu lúc ấy viên đạn trong súng không phải là đạn Frigg mà là đạn thật, thì chắc càng ‘vui’ hơn nữa.”

“Mới có tin nóng đây, tân sinh viên hạng S hình như không có phản ứng với Long văn! Nhà trường đang tìm nguyên nhân!”

“Nghe nói là hiệu trưởng một mình phê chuẩn đánh giá hạng S cho Lộ Minh Phi, ai mà biết có trò gì trong đó.”

Giáo sư Manstein khẽ lắc đầu, tắt diễn đàn thảo luận nội bộ của học viện Cassell.

Với sự xuất hiện của tân sinh viên hạng S đó, số lượng người online đêm nay chạm mốc cao kỷ lục, thậm chí có cả giáo viên cũng lén dùng ID phụ vào bàn luận chuyện Lộ Minh Phi.

Tân sinh viên năm nay thật sự khác xa kỳ vọng của mọi người. 

Trông cậu ta không giống tinh anh chút nào, thậm chí còn hơi nhếch nhác, vậy mà lại như có thần nhập, đánh bại được cả Caesar lẫn Sở Tử Hàng. 

Nhưng ngay sau đó lại có tin cậu ta không có phản ứng với “Hoàng đế”.

Vị hiệu trưởng luôn làm theo ý mình rốt cuộc đã mời về một thiên tài ngút trời, hay chỉ vì nể mặt bố mẹ Lộ Minh Phi mà gán cho một kẻ vô dụng cái danh hạng S sáng choang?

Thuyết “huyết thống Bạch Vương” thì vẫn chỉ là đoán mò, dù sao cũng hơn ngàn năm rồi chưa từng xuất hiện huyết thống đó. 

Nhưng chuyện Lộ Minh Phi rút súng bắn chết Caesar và Sở Tử Hàng đã bị camera ghi lại, nhìn vào mà rùng mình.

Khoảnh khắc ấy, cậu nhóc rụt rè kia như bỗng hóa thân thành kẻ đồ tể lão luyện. 

Ánh mắt lạnh lẽo, hành động sắc lẹm, một phát một mạng, giống như bản năng sát thủ bị đánh thức.

Manstein tắt đèn, ngồi một mình trong bóng tối, rồi mở điện thoại, tìm đến người có tên "Ông bố phiền phức”, ấn nút gọi đi.

Diễn đàn vẫn đang nhảy liên tục, comment mới ùn ùn đẩy lên.

“Có lẽ là hiệu trưởng nhìn nhầm rồi, ngày mai kiểm tra 3E mới là lúc định hạng thực sự.”

“Có khi cậu ta không hề mang dòng máu rồng, nên mới dám đối diện với Sở Tử Hàng như thế. Giống như chú thỏ trắng vô tình lọt vào ổ rồng vậy, có ngây thơ ngốc nghếch cũng không lạ.”

“Nghe bảo cậu ta là kiểu con trai thích ngồi nhà chơi game, đáng tiếc học viện ta không có đội tuyển thể thao điện tử để phát huy năng lực của cậu ấy.”

“Các vị! Hay là mở kèo cá cược đi? Ai cược Lộ Minh Phi sẽ trượt 3E nào?” 

Một tài khoản có biểu tượng quản trị viên để lại bình luận, thậm chí dùng luôn tên thật của mình là "Finger".

Sự xuất hiện của anh ta khiến cả diễn đàn sôi sục. 

Vô số người vào bình luận chào hỏi ríu rít.

Lộ Minh Phi còn chưa kịp biết rằng vị đàn anh vô tích sự này chẳng có mấy thành tích học hành, nhưng lại là nhân vật nổi tiếng trong hệ thống nội bộ học viện Cassell. 

Anh ta có hẳn một nhóm fan nhỏ chuyên tung tin hot và bới móc chuyện thiên hạ.

Thực tế, mớ tin giật gân về Lộ Minh Phi mấy ngày qua phần lớn đều do Finger tung ra. 

Hành động bắn hạ Caesar và Sở Tử Hàng tuy đã quá gây sốc, nhưng chính Finger mới là người khiến cái tên Lộ Minh Phi thực sự “nổi như cồn”.

“Tôi thấy ít người cược cậu ta vượt qua được, vậy thì để tôi mở hàng. Đặt 100 đô, cược cậu ta qua ải!” 

Finger lập tức mở một chủ đề bình chọn trong diễn đàn.

“Finger, cậu định đem cơ hội trả nợ thẻ tín dụng ra đặt cược cho bạn cùng phòng à?” 

Có người cười nhạo.

Bên “Không” thì tiền cược tăng vọt, nhanh chóng vượt mốc hai mươi nghìn đô. 

Dù sao sinh viên ở học viện này đa phần chẳng thiếu tiền. 

Trong khi bên “Có” vẫn chỉ lẻ loi đúng một trăm đô của Finger.

Chỉ sau một đêm, mọi thông tin liên quan đến Lộ Minh Phi đều bị đào bới lên: 

Thành tích trung học bết bát, tình sử lận đận, từng bị phạt ở hải quan vì mang bản sao lậu trò chơi điện tử… 

Nhìn thế nào cũng thấy là một tên vô dụng, chẳng ai dám đặt niềm tin vào cậu ta.

“Không ai có chút máu liều nào à?” 

Finger bức xúc. 

“Thế này chơi không vui tí nào, chỉ có thể thắng đúng trăm đô của tôi. Giờ tỷ lệ cược cho việc Lộ Minh Phi vượt qua kỳ thi là một ăn một trăm ba mươi đấy!”

“Tôi cược năm trăm đô, cậu ta sẽ vượt qua.” 

Một người dùng có ID là “Murasame” để lại lời nhắn.

Diễn đàn lập tức im bặt. 

Đó là ID của Sở Tử Hàng, cực kỳ hiếm khi thấy anh ta xuất hiện trên diễn đàn.

Hội trưởng hiện tại của Hội Sư Tâm, xếp hạng A+, là hình mẫu đối lập hoàn toàn với Caesar. 

Dù cũng là thủ lĩnh một hội sinh viên ưu tú, nhưng anh không bao giờ phát biểu linh tinh, càng không tổ chức mấy bữa tiệc xa hoa hay hóng hớt chuyện thị phi. 

Anh như một kiếm khách lạnh lùng hơn là một thủ lĩnh truyền thống. 

Thế mà, chính người đàn ông câm lặng như đá ấy lại có thể quy tụ được cả hội. 

Trong “Ngày Tự Do”, khi Caesar nâng ly hô hào, thì Sở Tử Hàng chỉ lạnh lùng nói: 

“Đi theo tôi.” 

Vậy là cả đám cán bộ Hội Sư Tâm ào ào theo sau.

Đêm nay, anh lại phá lệ cá cược, cược hẳn năm trăm đô cho việc Lộ Minh Phi vượt ải 3E. 

Hội Sư Tâm phát tín hiệu thiện chí, lập tức có thêm nhiều người đi theo đặt cược cùng Sở Tử Hàng.

“Tôi cược năm nghìn.” 

Một ID khác, “Dictator”, để lại tin nhắn.

“Caesar!” 

Có người kinh ngạc phản ứng.

“Cược Lộ Minh Phi sẽ KHÔNG vượt qua kỳ thi.” 

Caesar nói xong thì lập tức thoát mạng, để lại diễn đàn như bị đóng băng.

Một cuộc đối đầu mới lại bắt đầu. 

Nếu thế gian thực sự tồn tại thứ gọi là “thiên địch”, thì Caesar và Sở Tử Hàng chính là vậy. 

Họ chưa từng đồng thuận trong bất kỳ chuyện gì.

Nhưng lần này thì có, sau khi bị Lộ Minh Phi bắn hạ một cách gọn lẹ, cả hai thủ lĩnh của Hội Học sinh và Hội Sư Tâm đều công nhận kết quả ấy.

Hai kẻ cực kỳ kiêu hãnh ấy thừa nhận mình đã thất bại trước một tên phế vật? 

Họ thậm chí còn cam tâm từ bỏ quyền sử dụng Tòa Nhà Norton trong một năm, và quyền theo đuổi bất kỳ nữ sinh nào trong trường mà không bị từ chối?

Tất nhiên, hai người ấy chẳng phải lo lắng chuyện tình cảm. Sở Tử Hàng có vẻ chẳng mấy mặn mà với phụ nữ, còn bạn gái của Caesar thì nổi tiếng đến mức ai cũng biết, chẳng ai tin Lộ Minh Phi dám đem cái quyền đặc biệt kia áp lên cô ta.

Caesar cầm bàn phím không dây, nửa nằm trên sofa trong đại sảnh Tòa Amber, ngước nhìn màn hình chiếu khổng lồ nơi hiển thị các khoản cược đang tăng lên từng phút.

Anh ta vừa thoát khỏi ID “Dictator”, liền đăng nhập lại bằng ID “Sonic”, một tài khoản khiêm tốn, luôn lặng lẽ nấp ở góc danh sách online, chưa từng nói câu nào.

NoNo đứng sau lưng anh, tựa vào tường, tay cầm ly cà phê đá: 

“Anh không tin Lộ Minh Phi vượt qua được à?”

“Anh cũng không chắc, chỉ là anh chưa bao giờ đứng cùng chiến tuyến với Sở Tử Hàng.” 

Caesar cười khẽ.

“Ừm, dù sao năm nghìn đô với anh cũng chẳng là gì.” 

NoNo đặt ly xuống, đeo ba lô lên vai.

“Em đi trước nhé. Học kỳ này em đăng ký lớp của giáo sư Manstein, chắc phải vùi đầu học. Có gì gọi em.”

“Cái phòng ký túc bé tí ấy, còn phải ở cùng người tình trong mộng của Sở Tử Hàng, sao không cân nhắc dọn sang Tòa Amber? Nơi này còn rộng hơn Tòa Norton nữa.”

“Rủ rê ở lại qua đêm à?” 

NoNo nhướng mày.

Caesar giơ hai tay đầu hàng: 

"Phòng khách thôi! Anh có cả đống phòng khách! Em có thể dẫn ‘người tình của Sở Tử Hàng’ đến ở cùng cũng được.”

“Cảm ơn, nhưng em vẫn quen ở ký túc. Với lại, em còn phải bày cho cô ấy vài chiêu để cưa đổ Sở Tử Hàng. Trời ơi, hai người đó đúng là dở khóc dở cười!” 

NoNo cười. 

“Mà anh cũng nên thử sống như người thường đi chứ? Thử ở phòng ký túc bình dân, bỏ cái Bugatti Veyron của anh đi. Em chán phải nghe người ta gọi mình là ‘cô gái có bạn trai lái Bugatti Veyron’ rồi.”

“Yên tâm, em sẽ không thấy nó nữa đâu. Hôm nay anh vừa thua nó rồi, và hứa sẽ không mua lại.”

NoNo rời đi, Caesar vò đầu, mái tóc vàng óng rối tung, vẻ mặt bất lực.

“Còn ba phút nữa là đóng kèo! Ai chưa đặt cược thì tranh thủ, tất cả cược phải chuyển khoản vào tài khoản của tôi trước kỳ thi 3E ngày mai, không thì xem như vô hiệu!”

Trong phòng sinh hoạt chung KTX khu 1, Finger cuộn tròn trên sofa, ôm máy tính xách tay, ngón tay lướt nhanh như gió trên bàn phím. 

Mười mấy sinh viên vây quanh, ánh mắt nghiêm túc dõi theo màn hình.

“Thấy chưa? Đây là sức mạnh của truyền thông! Tôi tung tin Lộ Minh Phi không thể cộng hưởng với Long Văn, sau đó mở cược chuyện cậu ta vượt qua 3E.” 

Finger tự vỗ tay tán thưởng. 

“Rồi tôi âm thầm đặt cược rằng cậu ta sẽ vượt qua, ít nhất lời gấp năm, dễ như trở bàn tay. Dân chúng dễ bị kích động lắm, họ chỉ tin những gì họ muốn tin, và họ muốn tin rằng cậu ta sẽ thất bại. Tôi xúc động với trí tuệ của chính mình! Tiền cược chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi.” 

Một nam sinh ăn mặc lịch lãm, đeo kính không gọng, rút tấm séc từ túi ra, đẩy về phía Finger. 

"Đoàn Kỵ Binh Thánh Điện rất vui lòng cho cậu vay khoản tiền này, kế hoạch của cậu thật tuyệt.”

Lộ Minh Phi không hề biết kế hoạch của Finget phức tạp đến thế, càng không biết trong học viện này lại tồn tại thứ gọi là “Đoàn Kỵ Binh Thánh Điện”.

Nhiều người lần đầu nghe cái tên này cứ tưởng đó là một đoàn gồm những kỵ binh trung thành với Chúa và thiện chiến vô song. 

Nhưng thực ra, trong lịch sử, đó là một tổ chức ngân hàng, họ đam mê nhất là cho vua chúa vay tiền rồi thu lãi cắt cổ. Nếu vua không trả nổi, họ cũng chẳng ngại nhận vài thành phố làm thế chấp, hoặc giúp vua gây chiến để lấy lại nợ.

Đoàn Kỵ Binh Thánh Điện của Học viện Kassel cũng ra đời dựa trên nguyên tắc ấy: 

Một tổ chức gồm toàn con cháu nhà giàu, chuyên cho những sinh viên tiềm năng vay tiền đầu tư. 

Dù có tốt nghiệp rồi đi làm ở bất cứ phân bộ nào của Bộ Chấp hành trên khắp thế giới, thì món nợ ấy vẫn cứ còn nguyên giá trị.

Tuy không thể sánh với những hội anh em lâu đời như Hội Sư Tâm, nhưng nhờ mối ràng buộc bằng nợ nần, hội này vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ trên toàn cầu.

Họ rất hiếm khi đầu tư sai người, ngoại trừ một lần vài năm trước, khi vị đoàn trưởng tiền nhiệm từng hào phóng rót vốn cho một hạng A đầy triển vọng tên là Finger von Frings… 

Chẳng bao lâu sau, anh ta đã nếm trải cảm giác rớt giá như cổ phiếu sàn.

“Đợi đến sát giờ rồi mới bơm tiền, nếu không sẽ lộ đấy.” 

Finger thản nhiên, thậm chí chẳng buồn liếc tấm séc.

“Còn ba mươi tư giây! Tôi đã đồng bộ hóa thời gian với hệ thống!” 

Một thành viên cốt cán của Đoàn Kỵ Binh Thánh Điện chăm chú dán mắt vào màn hình laptop.

“Cứ bơm trước ba đến bốn giây, mấy giây cuối nhiều người nạp lắm, mạng dễ nghẽn.” 

Một người khác nhắc.

Tiền cược ở cả hai bên đều đang nhảy vọt theo từng giây, học viện này không thiếu gì con nhà trâm anh thế phiệt. 

Ngay cả cựu sinh viên ở khắp nơi cũng có thể kết nối và đặt cược từ xa.

Thời điểm đóng cược đang đến gần.

“10, 9, 8, 7, 6, 5, 4…”

“Bơm tiền! Đóng kèo!” 

Finger hô to, cứ như đang chỉ huy cả ngàn quân.

“0!” 

Người đếm ngược búng tay cái tách, “Bơm thành công!”

“Khoan đã! Tổng số tiền cược vào Lộ Minh Phi là... ba mươi chín nghìn bốn trăm đô! Có người vừa cược thêm hai mươi nghìn ở giây cuối!” 

Có người phát hiện ra chuyện lạ.

“Hai mươi nghìn?!” 

Finger hoảng hốt. 

“Đăng nhập tài khoản quản trị, tra xem ai làm!”

Chỉ một lúc sau, Finger chết lặng trước màn hình laptop. 

Dòng chữ hiển thị rõ ràng ID người đặt cược, là tên thật, không hề che giấu: 

“Giáo sư Manstein”.

“Chủ tịch Uỷ Ban Kỷ Luật à?” 

Finger méo mặt, “Cả ổng mà cũng dính vô mấy vụ cá cược sinh viên sao?”

Mà lúc này, Lộ Minh Phi vẫn đang cặm cụi dưới ánh đèn bàn, từng nét một chép lại bài thi mà Finger để lại.

Finger nói không muốn làm phiền cậu học bài, cười cười đầy gian tà rồi rời khỏi phòng, để lại mình cậu trong ký túc xá.

Chỉ còn chưa đầy bốn tiếng nữa là trời sáng. 

Trong khoảng thời gian ít ỏi đó, cậu phải vẽ lại tám bản vẽ, nhớ từng chi tiết một. 

Việc này chẳng dễ chút nào, nhìn lâu những đường nét quái lạ kia, cứ như đang đi lạc trong một khu rừng rậm đầy dây leo rối rắm.

Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, Lộ Minh Phi có cảm giác mình đang lê bước giữa khu rừng bất tận, đi mãi cũng chẳng thấy đường ra.

Không khéo bị lừa rồi? 

Thi ngôn ngữ kiểu gì lại bắt vẽ vời? 

Cậu dựa vào đâu mà tin cái ông đàn anh gian trá kia chứ? 

Từ đầu đến cuối, Finger toàn lừa cậu đủ trò.

Mà thực ra, dù có qua được 3E thì sao? 

Ở cái học viện quý tộc tôn sùng dòng máu bò sát này, liệu cậu có thể toàn mạng bò ra ngoài không?

Kể cả có ra được thì đã sao? 

Lại đi khắp thế giới diệt long, gánh tương lai loài người trên vai? 

Nói thật, cậu cũng chẳng quan tâm đến tương lai nhân loại cho lắm.

Ngay lúc này, ở tận Trung Quốc xa xôi, cô nàng váy trắng Trần Văn Văn có lẽ đang tay trong tay cùng bạn trai mới Triệu Mạnh Hoa, thong thả bước tới cổng một trường đại học bình dân nào đó chăng? 

Nghĩ đến đó, Lộ Minh Phi lại thấy ghen tị kỳ lạ.

Đêm hôm đó, khi NoNo lái xe chở cậu chạy trên đường cao tốc, cậu đã tưởng mình tìm được lối ra. 

Kết quả, cậu vẫn chỉ là một con đom đóm nhỏ nhoi, bay theo đám đông, không mục tiêu, không phương hướng.

Cậu ngồi trên giường, ôm gối lặng lẽ thật lâu, rồi khe khẽ nói với cơn gió ngoài cửa sổ:

“... Đàn chị, giờ chị đang làm gì vậy?”