Long Tộc

Truyện tương tự

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

17 292

Trapezium

(Đang ra)

Trapezium

Kazumi Takayama

Một tác phẩm được chắp bút bởi Kazumi Takayama, thành viên của Nogizaka46.

4 85

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

4 16

Vol 1: Bình minh rực lửa - Màn 4: Thành Thanh Đồng - Phần 3-4

Phần 3:

Giữa đêm khuya, con tàu kéo “Maniakh” run rẩy trong cơn bão dữ trên thượng nguồn sông Trường Giang.

Trận mưa này hiếm thấy vào mùa thu, mưa như trút nước, gió giật cấp năm. 

Tất cả các tàu khác đều đã tấp vào bờ tránh bão, chỉ còn đèn xenon của “Maniakh” chớp nháy giữa mặt sông đầy sóng trắng cuộn trào.

Giáo sư Mance Rundstedt cũng chính là thuyền trưởng của con tàu đứng khoanh tay trước cửa kính buồng lái.

Mưa đập ầm ầm vào kính trước, vỡ tung thành từng mảng bọt trắng. 

Gió rít gào, con tàu rung lắc dữ dội, còn ông vẫn trầm mặc rít điếu xì gà.

Từ khoang sau vang lên tiếng trẻ con khóc yếu ớt. 

Mance nhíu mày:

“Đi xem thử thằng nhóc đó làm sao. Khóc mãi không dứt, trong các người chẳng có ai biết dỗ trẻ con à?”

“Thành viên chủ lực của Bộ chấp hành ai cũng còn độc thân, thầy mong chúng em học cách chăm con từ đâu được chứ?”

Cô gái ngồi trước màn hình không ngẩng đầu lên trả lời. 

Cô khoảng 23,24 tuổi, tóc đen dài, làn da màu lúa, mang nét đẹp điển hình của phụ nữ Latin. 

Trên người cô là bộ đồ tác chiến đen có gắn huy hiệu Học viện Cassell.

“Phải gọi là thuyền trưởng. Hiện giờ thầy là thuyền trưởng tàu Maniakh, không phải giáo sư dạy thay của em.” 

Mance nhả một vòng khói, “Ai giữ vị trí nấy. Trên tàu này chỉ có mình thầy là đàn ông đã có vợ, thôi để thầy đi xem con cưng của chúng ta thế nào. Selma, theo dõi tín hiệu sinh tồn của hai người đó, có bất cứ dấu hiệu bất thường nào, lập tức ngắt kết nối.”

“Rõ!” 

Cô gái Latin tên Selma đáp.

“Thuyền trưởng, nhận được cảnh báo từ Cục đường thủy Trường Giang. Về khuya bão sẽ tiếp tục, gió có thể mạnh tới cấp mười, lượng mưa dự đoán trên 20cm, khả năng kèm theo sấm chớp. Họ đang điều trực thăng đến cứu hộ, khuyên ta nên bỏ tàu.” 

Một sĩ quan gác tai nghe xuống, báo cáo.

“Báo lại là tàu chúng ta mớn nước sâu, hiện tại thân tàu vẫn ổn định, có thể cầm cự qua bão. Trên tàu còn có bệnh nhân, không thích hợp rời đi.” 

Mance đáp, “Các em cũng không cần lo. Đây là Maniakh, không phải tàu kéo bình thường mà là chiến hạm, gió cấp mười hai cũng chưa hẳn làm khó được nó.” 

Ông nhìn ra bầu trời đen kịt, nơi những tia sét như rắn bạc luồn lách giữa tầng mây.

Sau một hồi im lặng, ông khẽ lẩm bẩm:

“Thật khiến người ta nhớ đến biển băng Greenland năm ấy. Mỗi lần tiếp cận những thứ đó, đều có cảm giác đại nạn sắp giáng xuống…”

Ông rời khỏi buồng lái đi về phía khoang sau. 

Những người còn lại trong khoang trước vẫn bình tĩnh vận hành các thiết bị, không hề rối loạn. 

Tất cả bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm ngặt ở Học viện Cassell, thấm nhuần nhận thức về sứ mệnh của mình.

Trong tai nghe vang lên tiếng tim đập của hai người đang gắn kết, nhịp đều lên xuống. 

Trên màn hình trước mặt Selma, hai vệt sáng xanh di chuyển theo chu kỳ, biểu thị hai trái tim trẻ trung khỏe mạnh vẫn đang hoạt động ổn định.

---

Ở độ sâu năm mươi mét dưới mặt nước.

Ở độ sâu ấy, đèn pha hầu như không thể xuyên qua làn nước đục ngầu, chỉ chiếu được một dải ánh sáng xám mờ. 

Dưới ánh đèn, Diệp Thắng liếc về phía sau, dáng người mảnh mai của Sakatoku Aki đang theo sát sau lưng.

Đây đã là lần thứ 27 họ cùng phối hợp tác chiến dưới nước. 

Cả hai cùng tốt nghiệp một khóa của Học viện Cassell, cùng gia nhập Bộ chấp hành, là bạn lặn suốt năm năm, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu ý nhau.

“Nghe tin gì chưa? Tin hot đấy. Tân sinh viên hạnh S Lộ Minh Phi mới nhập học đã cho Caesar với Sở Tử Hàng lên bờ nằm đếm sao rồi.” 

Diệp Thắng lên tiếng.

“Em tin nổi không? Đó chính là cậu nhóc hôm trước tụi mình phỏng vấn đấy.”

“Em lại tò mò không biết NoNo đã dụ dỗ cậu ta nhập học kiểu gì.”

“Chị gái xinh đẹp chỉ cần ngoắc tay gọi anh một cái là anh cũng vào luôn!”

“Dạo này anh rất có khí chất hiệu phó đấy.”

“Em coi thường anh rồi. Đợi anh sống đến tuổi phó hiệu phó, anh còn ăn chơi hơn ông ấy nữa! À không, tự do phóng khoáng hơn chứ!”

Họ dùng một đường tín hiệu riêng biệt để trò chuyện mấy câu không liên quan đến nhiệm vụ, không ai trên tàu Maniakh nghe được. 

Trong những lần lặn sâu, họ luôn tán gẫu như thế để giữ tâm trạng ổn định. 

Chỉ khi âm thanh còn đó, họ mới cảm thấy người kia vẫn ở bên mình.

NoNo thường đùa rằng Diệp Thắng với Aki là một cặp. 

Quả thật họ rất ăn ý, nhưng quy định của Bộ chấp hành nghiêm cấm các cặp đôi có quan hệ tình cảm trong khi còn là đối tác phối hợp.

Lặn sâu là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm tách biệt hoàn toàn với thế giới, luôn có thể gặp tình huống khẩn cấp. 

Khi mọi kết nối chỉ còn lại một đường tín hiệu mong manh, người lặn rất dễ rơi vào trạng thái căng thẳng quá độ, thậm chí sinh ra ảo giác. 

Nếu giữa hai người còn tồn tại tình cảm, có thể gây ra hậu quả không thể lường trước.

Nghe nói tám năm trước, có người đã phá vỡ quy định đó, một cặp đôi lặn sâu phối hợp ở vùng biển băng Greenland. 

Kết quả là tổn thất nặng nề.

Không ai biết rõ thảm kịch năm đó cụ thể ra sao, nhưng hiện tại, không còn một ai trong Bộ chấp hành từng tham gia nhiệm vụ đó. 

Điều đó cũng đồng nghĩa họ đã chết sạch.

Hai người đã đến đáy sông. 

Gió bão bị lớp nước dày 50m hấp thu gần hết, nơi đây chỉ còn những gợn sóng dịu nhẹ.

Dựa vào cảm giác dưới chân, dưới đáy là lớp đá cuội xen bùn. 

Diệp Thắng bật móc thép từ chân vịt, cắm vào bùn cố định thân mình rồi cúi xuống lần tìm. 

Chẳng mấy chốc, anh đưa cho Aki một vật.

Đó là một hòn đá màu trắng đục, trên bề mặt có vết trầy xước rõ rệt, nhìn qua không khác gì những viên đá cuội bình thường nơi bờ sông.

Aki cẩn thận kiểm tra:

“Nơi này từng có một dòng sông lớn. Dựa vào vết mài mòn này, có lẽ đã cạn từ khoảng 2000 năm trước.”

“2000 năm trước, khi văn hóa Thục vẫn chưa bị Hán hóa hoàn toàn. Người vùng này còn tin vào thần linh, đeo mặt nạ đồng, cúng tế quỷ thần, tôn thờ mặt trời.” 

Diệp Thắng nói. 

“Thành Bạch Đế cũng được đặt nền móng vào thời đó.”

“Oxy hơi thấp rồi. Đây là tọa độ đã định sẵn, nhưng em chẳng thấy chút tàn tích nào của thành Bạch Đế cả.” 

Aki đưa mắt nhìn quanh, mọi thứ xung quanh chỉ là bùn lẫn đá cuội, chẳng có dấu tích nào của một “thành cổ” như lời đồn.

“Norma, kích hoạt sóng âm, chúng tôi cần quét địa hình khu vực xung quanh.” 

Giọng của Diệp Thắng vang lên trong tai nghe.

“Đã rõ, chuẩn bị quét bằng sonar.” 

Trung tâm xử lý Norma bên Mỹ lập tức phản hồi.

Chỉ chốc lát sau, màn hình bên trong mũ lặn của Diệp Thắng và Aki hiện lên một bản đồ địa hình ba chiều, phủ đầy những đường đẳng cao màu lục đậm, hình ảnh được tái dựng từ dữ liệu sóng âm, thứ hữu dụng hơn ánh sáng nhiều lần dưới làn nước.

“Nếu có thể nhìn xuyên qua lớp nước này, em sẽ thấy toàn là núi.” 

Diệp Thắng chỉ về phía trước.

“Phía đông bắc và đông nam đều là núi, phần nhô lên mặt nước chính là núi Bạch Đế, còn phần bị chìm dưới nước là núi Xích Giáp, hai ngọn này tạo thành kết cấu hình chữ '门'. Dưới chân ta là phần còn lại của sông Thảo Đường, từng cuốn qua đây tạo thành một thung lũng dài hẹp. Theo phong thủy cổ, nơi này là điểm giao hòa giữa long mạch núi và long mạch nước, tụ hội đủ âm dương, quả thực là một mảnh đất lý tưởng để lập thành xây đô.”

Dưới chân họ là tàn tích của một ngôi làng cũ. 

Có thể mơ hồ nhận ra miếu thờ nằm về phía đông, khu dân cư dày đặc về phía tây, sau miếu còn có một ngọn tháp gạch nhỏ nhiều mái. 

Dòng Thảo Đường xuyên qua làng, hẳn là dòng nước còn sót lại của một con sông lớn năm xưa. 

Nơi đây từng là một thôn làng khá lớn, có thể từng có hàng trăm đến cả ngàn người sinh sống. 

Nhưng sau khi đập Tam Hiệp tích nước, ngôi làng đã bị nhấn chìm hoàn toàn. 

Hai người họ lướt qua những ngôi nhà đổ nát, có thể tưởng tượng được khung cảnh đời sống từng nhộn nhịp thế nào nơi này.

“Thời xưa, người ta xây thành Bạch Đế đúng ở đây vì nơi này là thế đất quý theo phong thủy. Nhưng sau này, dòng sông lớn cạn dòng, địa chất biến động, thành bị vùi lấp dưới bùn đất. Nhưng núi vẫn còn, nước vẫn còn, nhiều năm sau lại có người xây dựng một ngôi làng lớn ngay trên đó.”

Diệp Thắng nói.

“Em thấy có hợp lý không?”

“Vậy thì thành Bạch Đế hẳn phải nằm dưới lòng ngôi làng này.” 

Aki đáp. 

“Không còn nhiều thời gian, bắt đầu thôi. Vẫn như mọi lần nhé.”

“Lần nào xong cũng mệt rã người…” 

Diệp Thắng lẩm bẩm.

“Anh cần một điểm neo cố định.”

“Thế em là cái gì? Không phải vẫn luôn là điểm cố định cho anh sao?” 

Aki bơi đến phía sau anh, từ chân cô bật ra móc thép bám chặt vào đá. 

Hai tay cô vòng qua eo Diệp Thắng, ôm anh thật chặt từ sau lưng.

Mỗi khi sử dụng năng lực kia, Diệp Thắng sẽ ở trạng thái cực kỳ dễ tổn thương, có thể bị nước cuốn đi hoặc bị dây tín hiệu quấn vào người, gây nguy hiểm chết người. 

Vì vậy, lần nào Aki cũng ôm chặt lấy anh như vậy, giữ cho anh được an toàn.

Diệp Thắng nhắm mắt lại, bắt đầu lẩm nhẩm niệm chú, giọng anh càng lúc càng trầm như tiếng gầm của một con mãnh thú cổ xưa vang lên từ sâu trong lồng ngực. 

Linh thị mở ra, vô số con rắn trắng lười biếng quấn lấy nhau trong đầu anh, vảy chúng ánh lên màu bạch kim rực rỡ.

Cơ thể Diệp Thắng khẽ run lên, một trường cảm ứng vô hình bung ra từ cơ thể anh, bao phủ khu vực bán kính hàng km chỉ trong tích tắc.

---

Ngôn linh: Rắn Chân Không

Mã số: 37

Huyết thống: Không rõ

Mức độ nguy hiểm: Trung bình

Người phát hiện và đặt tên: Nikola Tesla

Đối với người thi triển, họ cảm thấy mình đang phóng thích những con rắn ánh sáng lưu trữ trong sâu thẳm tâm trí như những sứ giả đi thăm dò thế giới. 

Nhưng thực chất, đây là khả năng cảm ứng cực kỳ nhạy bén với dòng điện, sử dụng sự thay đổi của điện trường để quan sát từ xa.

Trong môi trường có điện trở thấp như trời mưa, khu vực có nhiều dây dẫn kim loại, hoặc trong nước thì năng lực này sẽ phát huy sức mạnh vượt trội. 

Trường hợp cực hạn, chính Tesla từng sử dụng "Rắn Chân Không" phối hợp với cuộn dây tăng cường, đứng tại Mỹ vẫn cảm nhận được vụ nổ Tunguska ở tận Siberia. 

Đó là lúc vùng hỗn loạn nguyên tố bị chấn động mạnh, giúp mở rộng vùng cảm ứng ra tới toàn cầu.

Tên gọi “Rắn Chân Không” được Tesla đặt dựa trên nguyên lý tương tự với ống chân không mà ông sáng chế.

“Nếu bạn hiểu được điều kỳ diệu của ba con số 3, 6, 9 thì bạn đã nắm trong tay chìa khóa mở ra vũ trụ.”

——Nikola Tesla

---

Theo lệnh của Diệp Thắng, lũ rắn trong đầu anh trỗi dậy, luồn qua cơ thể rồi ào ạt lao ra ngoài, hóa thành luồng ánh sáng chìm trong lòng nước.

Ngay khoảnh khắc ấy, vì cường độ ion hóa quá lớn, xung quanh cơ thể anh phun ra một làn sương trắng sữa lẫn vô số bọt khí, Aki bị giật cho run bần bật.

Trên “Maniakh”, hệ thống lập tức ghi nhận một luồng điện sinh học cực mạnh phát nổ ở một điểm dưới nước.

Loài rồng nhìn thế giới bằng cách hoàn toàn khác con người. 

Con người cho rằng thế giới hình thành từ những hạt cơ bản và bốn loại lực cơ bản. 

Nhưng Long tộc thì tin rằng mọi sự vật được cấu thành từ ngũ hành nguyên tố: 

Đất, nước, gió, lửa và tinh thần. 

Mọi loại ngôn linh đều dựa vào sự kiểm soát các yếu tố này và luyện kim thuật cũng thế.

Hai nhánh tri thức hoàn toàn khác biệt, và kết quả của chúng cũng khác nhau một trời một vực.

Trong góc nhìn khoa học, Rắn Chân Không là dòng điện sinh học do Diệp Thắng điều khiển. 

Nhưng với Long tộc, đó là đàn rắn tinh khôn hung hãn đã bị Diệp Thắng khuất phục, trở thành nô bộc của anh.

Ngôn linh “Rắn Chân Không” còn có lời giải thích khoa học, nhưng nhiều ngôn linh cấp cao hơn thì hoàn toàn nằm ngoài lý giải của khoa học hiện đại. 

Các chuyên gia của Học viện Cassell cũng đành vừa nghiên cứu khoa học, vừa bám víu vào thần học, cái gì dùng được thì dùng.

Nước là môi trường dẫn điện tuyệt vời, khiến vùng cảm ứng của Rắn Chân Không mở rộng đến bán kính 5km. 

Ý thức của Diệp Thắng theo chân lũ rắn xuyên qua mọi khe đá, ngày càng lặn sâu hơn. 

Dù mắt vẫn mở nhưng đồng tử anh co nhỏ lại, ánh mắt như rực lửa vàng.

Anh đang dùng đôi mắt của Rắn Chân Không để quan sát, thần trí anh đã xâm nhập vào tầng đất sâu dưới lòng sông. 

Trong mắt anh, thế giới được tạo nên từ vô số ống dẫn cực nhỏ, liên tục giao cắt rồi tỏa đi khắp nơi. 

Đàn rắn lao đi trong các ống dẫn ấy, nơi chúng đi qua đều ngập trong sương xám mịt mờ.

Cơ thể Diệp Thắng bắt đầu lạnh dần đi, Aki có thể cảm nhận được điều đó rất rõ. 

Việc thi triển ngôn linh “Rắn Chân Không” tiêu hao cực lớn thể lực và sinh khí, giờ đây anh như một con cá chình điện vừa phóng ra luồng điện chí tử, kiệt quệ đến mức suy sụp. 

Nhịp tim anh tụt xuống chỉ còn ba mươi nhịp mỗi phút, thân nhiệt cũng hạ theo. 

Qua lớp mặt nạ, gương mặt Diệp Thắng hiện lên sắc xám lạnh như xác chết, chỉ có đôi mắt với đồng tử sắc như mắt rắn vẫn ánh lên những tia sáng kỳ dị.

Aki siết chặt vòng tay ôm lấy anh, xuyên qua hai lớp đồ lặn, cố truyền hơi ấm cơ thể mình sang. 

Cô luôn làm như vậy, dù Diệp Thắng là tổ trưởng, cô mới là người bảo vệ anh. 

Đôi lúc, điều đó đồng nghĩa với việc phải cược cả mạng sống. 

Đó chính là thứ gọi là "đồng đội".

“Thuyền trưởng! Cục đường thủy Trường Giang vừa thông báo có thể sắp xảy ra động đất dưới nước cấp 5!” 

Giọng của thuyền phó vang lên, “Họ nhất quyết muốn điều trực thăng đến cứu hộ!”

Mance lập tức quay lại khoang điều khiển, bước nhanh tới bên cạnh Selma, mắt dán chặt vào màn hình theo dõi nhịp tim của Diệp Thắng: 

“Câu giờ thêm chút nữa! Trận động đất này tới không đúng lúc chút nào… nhưng thầy có linh cảm, chúng ta đã đến rất gần… rất rất gần rồi!”

Đúng lúc đó, Diệp Thắng rùng mình một cái, đồng tử co lại, ánh mắt trở về bình thường. 

Nhịp tim tăng nhanh trở lại, máu trong cơ thể bắt đầu ấm dần lên. 

Đàn "Rắn Chân Không” cũng lần lượt quay về, trú ngụ trong tâm trí anh, chỉ còn một con vẫn đang tiến xuống sâu hơn nữa… và dường như, nó đã nhìn thấy ánh sáng nơi tận cùng bóng tối!

“Có gì không?” 

Aki hỏi khẽ.

“Dưới chân chúng ta khoảng 40m có một khối kim loại rất lớn. 'RắnbChân Không’ trở nên đặc biệt nhạy bén khi chạm tới đó, chứng tỏ vật thể đó có độ dẫn điện rất cao.”

“Nhưng chúng ta không đủ thời gian để đào sâu 40m đâu, lượng oxy còn lại cũng không nhiều,” 

Aki cau mày.

“Diệp Thắng, Aki, chuẩn bị lên mặt nước!” 

Giọng Mance vang lên trong tai nghe. 

“Dưới nước đang có nguy cơ động đất cấp 5! Không thể chần chừ thêm!”

“Rõ, tạm thời rút lui,” Diệp Thắng đáp lại, nhưng vừa dứt lời, sắc mặt anh chợt biến đổi.

Khối nước xung quanh đột nhiên rung chuyển dữ dội, Aki cũng cảm nhận được tảng đá cô đang bám vào bắt đầu lắc lư. 

Ngôi làng cổ bị chìm dưới đáy nước đang sụp đổ từng mảng, gạch xám thấm nước vỡ vụn thành bùn, theo dòng chảy cuộn lên như từng làn khói đen khổng lồ.

“Động đất bắt đầu rồi… chết tiệt! Cảnh báo lần này chính xác đến đáng sợ!” 

Trên tàu “Maniakh”, Mance lập tức nhìn ra vấn đề từ biểu đồ sonar.

Ông quay phắt lại quát: 

"THU DÂY! THU DÂY NGAY! KÉO HỌ LÊN!”

Bánh ròng rọc bắt đầu quay, sợi dây cứu sinh dệt bằng vật liệu nano đang được thu về. 

Nhưng chưa đầy vài giây sau, một âm thanh như dây đàn căng đứt xé rách không gian vang lên, át cả tiếng mưa gió.

Mặt Mance tái mét. 

Dây cứu sinh đứt rồi. 

Bánh xe quay rỗng không còn sức cản, quay tròn điên cuồng trong vô ích.

Trong màn nước đục ngầu, ánh đèn pha giờ chỉ còn le lói như đom đóm vừa đủ chiếu sáng hai gương mặt trắng bệch. 

Diệp Thắng chỉ kịp ôm lấy Aki thật chặt, hai người bị cuốn xuống với tốc độ khủng khiếp.

Vài giây trước, họ còn chuẩn bị nổi lên, thì một luồng áp lực nước khổng lồ đột ngột đè xuống đầu, như một cột sóng cao hàng chục mét giáng thẳng xuống. 

Ở đáy nước, áp lực thường đều từ mọi phía, chỉ có một lý do khiến áp lực từ trên ép xuống bất thường như vậy: 

Dưới chân họ, một khoảng rỗng khổng lồ vừa hình thành.

Mặt đất như bị lưỡi dao vô hình cắt toạc, một khe nứt rộng lớn xuất hiện, kéo theo những tàn tích còn sót lại của ngôi làng chìm rơi vào trong đó. 

Hàng triệu tấn nước tràn xuống hố sâu ấy như một thác lũ từ địa ngục, và Diệp Thắng cùng Aki cũng bị cuốn vào dòng chảy khủng khiếp ấy. 

Dù là dây cứu sinh bằng nano cũng chẳng thể chống lại sức mạnh của thiên nhiên.

Khoang điều khiển chết lặng. 

Mance ôm đầu, hai tay cào vào tóc như muốn bứt cả da đầu. Tín hiệu từ tai nghe giờ chỉ còn những tiếng nhiễu điện loẹt xoẹt. 

Kết nối đã mất. 

Cái dây cứu sinh đó không chỉ dùng để kéo người, mà còn là sợi dây truyền tín hiệu, là mối liên hệ cuối cùng giữa “Maniakh” và hai người dưới đáy nước.

Chết tiệt! 

Chết Tiệt! 

CHẾT TIỆT! 

Đã quá gần lăng mộ của một cá thể sơ đại chủng thì ông đáng lẽ phải cẩn thận hơn. 

Nhưng khu vực Quỳ Môn này đã cả ngàn năm không hề có dấu hiệu rồng xuất hiện, ông vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một mộ rỗng, hoặc chủ nhân của nó đang ngủ yên.

Ai mà ngờ lại gặp động đất! 

Địa chất ở lưu vực Tứ Xuyên vốn nổi tiếng kiên cố, chính lớp vỏ cứng đó đã ngăn cao nguyên Thanh Tạng tiếp tục ép sang phía đông, tạo nên dãy Long Môn hùng vĩ. 

Ở vùng như thế, động đất hiếm xảy ra. 

Nhưng con đập Tam Hiệp, kỳ tích của nhân loại, khối lượng khổng lồ của nó đè lên vỏ trái đất rất có thể đã làm biến dạng kết cấu địa chất.

Hoặc... chủ nhân của mộ kia chưa hề ngủ yên. 

Một thực thể ở cấp độ đó, quả thực đủ khả năng... gọi về địa chấn.

Có lẽ ông vừa mất đi hai học trò ưu tú nhất của mình. 

Hoặc có thể, họ vẫn đang giành giật sự sống nơi ranh giới mong manh. 

Nhưng dưới đó thế nào, không ai biết được. 

Có nên cử người xuống cứu?

Tám năm trước… lại là tám năm trước... 

Ký ức đó không ngừng trở lại trong đầu Mance, sự kiện Greenland. 

Lúc đó, học viện cũng cử người đi cứu viện, nhưng toàn bộ đội cứu hộ đã trở thành tế phẩm cho cái gì đó vô hình. 

Loài rồng là thứ sinh vật thần bí và mạnh mẽ, để bước chân vào thế giới của chúng, dường như luôn cần cái giá phải trả là sinh mạng. 

Đó là một quy luật tàn nhẫn của thế giới này.

Lần này, ông đang đối mặt với một sơ đại chủng. 

Một tồn tại thuộc cấp khởi nguyên, hoàn toàn khác biệt với mọi loại rồng từng thấy trước đây.

“Giả sử đứng trước một bức tường, nhìn lên, nhìn xuống, nhìn trái phải, bốn phía đều không thấy điểm dừng, không thấy ranh giới. Vậy nó là gì?” 

Bỗng một giọng nói bình tĩnh vang lên trong khoang tàu.

Mance giật bắn người, ngẩng đầu nhìn quanh, đó là giọng của Diệp Thắng!

“Đó là cái chết,” giọng nói tiếp tục, “Em từng đọc được trong một cuốn sách, và giờ em hiểu rồi. Đây là Diệp Thắng, em và Aki vẫn còn sống. Em đang dùng 'Rắn Chân Không’ để liên lạc với Maniakh. Chúng em đã đến được cung điện của Vua của Thanh Đồng và Lửa, Norton. Nơi này là vĩnh hằng, là bờ bên kia, là một thế giới khác… Xin hãy trả lời.”

Đây là cách sử dụng đặc biệt của "Rắn Chân Không”, một ứng dụng chỉ mới được phát hiện gần đây đến mức thậm chí chưa kịp được ghi vào kho dữ liệu ngôn linh của Học viện Cassell.

Lúc này, đàn rắn đang mang theo tín hiệu giọng nói của Diệp Thắng, bơi qua bơi lại giữa đáy sông và tàu “Maniakh”, đóng vai trò sứ giả. 

Xét về bản chất, "Rắn Chân Không” chính là một dạng tín hiệu điện.

“Xác nhận chưa?” 

Giọng Mance run nhẹ.

“Nếu thầy thấy được bức tường đồng khổng lồ trước mặt em, thầy cũng sẽ tin thôi.” 

Diệp Thắng trả lời.

Dưới đáy sông sâu, Diệp Thắng và Aki nắm chặt tay nhau, lơ lửng trong làn nước xanh lục thăm thẳm. 

Tứ phía, trên dưới, trái phải, tất cả đều là một màu xanh hun hút không thấy điểm dừng. 

Ngoại trừ trước mặt họ sừng sững một bức tường đồng khổng lồ, vươn dài vô tận như thể chạm đến tận cùng thế giới.

Phần 4:

Cảm giác như nếu xuyên qua được bức tường này, phía bên kia sẽ là thiên đường, địa ngục, hay một thế giới khác, không ai biết được. 

Chỉ biết là bức tường ấy nhìn qua đã thấy không thể phá vỡ.

Động đất tạm lắng. 

Lớp bùn đất lơ lửng trong nước dần rơi xuống, tầm nhìn trở nên rõ hơn đôi chút.

Trên bề mặt bức tường đồng phủ đầy các hoa văn hoặc có lẽ là chữ viết khắc họa những khuôn mặt người quằn quại trong lửa, những con người cầu nguyện dưới mặt trời khổng lồ, và những sinh vật rồng sinh ra từ chính mặt trời ấy. 

Từng nét chạm trổ mang theo cảm giác xa xưa và huyền bí, như đang tiết lộ chân lý của một thế giới khác. 

Nhưng đối với con người, càng nhìn càng cảm thấy rùng mình vì dù không hiểu nổi mình đang đọc gì, bản năng vẫn thôi thúc nỗi sợ.

Diệp Thắng vội thu hồi tâm thần, ép bản thân giữ vững cảm xúc.

“Đây là một... thành phố đồng.” 

Aki thì thầm. 

Lúc này, cô đã mất liên lạc với “Maniakh”, nhưng giữa cô và Diệp Thắng vẫn còn một đường tín hiệu riêng biệt.

“Nghe đồn rằng ở phía Bắc, trong băng tuyết, hắn cũng từng xây nên một thành phố như thế này.”

Diệp Thắng nói.

“Có vẻ lần này chúng ta gặp may rồi. Nếu không nhờ cơn địa chấn kia tạo ra khe nứt, chúng ta chẳng bao giờ tới được đây.”

Chính trận động đất bất ngờ đó đã giúp họ. 

Một khối vật chất bằng đồng khổng lồ bị chôn vùi trong tầng đất sẽ hình thành các mặt phân tách tự nhiên. 

Những vết nứt do địa chấn chính là sự mở ra của những mặt đó. 

Dọc theo khe nứt, hai người trượt xuống và chạm đến được bức tường đồng sừng sững trước mắt.

“Anh chắc là chúng ta đang gặp may chứ?” 

Aki cười gượng. 

"Xây cả một thành phố bằng đồng... thật chẳng hiểu nổi bọn rồng nghĩ gì.”

“Giáo sư von Schneider từng đưa ra một giả thuyết rằng: Long vương đã khoét rỗng cả ngọn núi, dùng nó làm khuôn đúc, sau đó đổ đồng nóng chảy từ đỉnh xuống, hình thành nên thành phố đồng khổng lồ này. Nhiệt lượng cao khiến vách núi nổ tung, tạo ra thứ mà con người ngày nay vẫn chưa thể chế tạo, một thành phố hoàn toàn bằng đồng. Chính là nơi hắn cư ngụ.” 

Diệp Thắng nói.

“Còn con sông bị cắt đứt đột ngột kia, biết đâu chính là dùng để tôi luyện thành phố.”

“Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy điên rồ rồi.” 

Aki thì thầm.

“Anh nghĩ… hắn có ở bên trong không?”

“Phải vào mới biết.” 

Diệp Thắng đáp, mắt ánh lên vẻ mong chờ.

“Diệp Thắng, Aki, chuẩn bị rút lui!” 

Giọng Mance vang lên, cắt ngang suy nghĩ.

“Có thể sẽ còn dư chấn. Dự trữ oxy của hai người cũng sắp cạn rồi.”

“Giáo sư, nếu thầy đến tận rìa thế giới, liệu thầy sẽ dừng lại chỉ để thở một cái không?” 

Diệp Thắng bình thản đáp.

“Nếu dư chấn lấp kín khe nứt này, chúng ta sẽ ân hận cả đời. Có thứ gì đó đang ở bên trong, em cảm nhận được. Một trong những con rắn vẫn đang bay lượn xung quanh nó. Nó sợ hãi, nhưng cũng bị thứ đó thu hút.”

Mance im lặng gần nửa phút.

“Thứ khiến con rắn sợ… là di cốt của Norton sao? Cho tới nay, chúng ta chưa từng lấy được một bộ xương rồng hoàn chỉnh.” 

Ông hít sâu một hơi.

“Thầy hiểu rồi. Thầy sẽ lập tức thả thêm thiết bị xuống. Nhưng nhớ kỹ, thời gian chỉ có hai tiếng, cả oxy lẫn năng lượng đều chỉ đủ dùng trong khoảng đó. Hai tiếng nữa, trực thăng của Cục đường thủy Trường Giang sẽ tới. Khi đó chúng ta buộc phải dừng mọi hoạt động dưới nước.”

“Đã rõ.” 

Diệp Thắng gật đầu.

“Nhưng trước tiên chúng em phải tìm được cánh cửa vào nhà của Long Vương. Cái thứ này… thậm chí không có lấy một vết nứt.”

“Chờ chút, thầy sẽ cho người mang theo thợ khóa lặn xuống tìm các em.” 

Mance nói.

Ông quay lại khoang sau, gọi một cuộc điện thoại: 

“Hiệu trưởng, kế hoạch Quỳ Môn đã có tiến triển. Chúng tôi phát hiện một thành phố hoàn toàn bằng đồng trong khe nứt do động đất dưới đáy Trường Giang.”

Phía bên kia yên lặng một lát: 

"Phù hợp với ghi chép trong thần thoại… đó là cung điện của Vua của Thanh Đồng và Lửa, Norton.”

“Chúng ta cần phải lập tức thám hiểm. Vết nứt có thể sập lại bất cứ lúc nào. Dù mưa gió trên sông vẫn lớn, nhưng không thể đợi nữa.” 

Mance nói. 

“Vì chúng ta có đối thủ cạnh tranh.”

“Cạnh tranh? Trong lĩnh vực này, ai còn đủ hiểu biết về loài Rồng để cạnh tranh với chúng ta?”

“Tạm thời chỉ là một đội khảo cổ dân sự, được một quỹ tư nhân ở Hồng Kông tài trợ. Họ đang khám phá một khu mộ mới phát hiện dưới nước. Gần đây họ hoạt động rất thường xuyên, chỉ cần thời tiết tạm yên, họ sẽ tiếp tục. Nếu họ phát hiện ra khe nứt, chúng ta sẽ khó giữ được bí mật. Hơn nữa, Diệp Thắng cảm nhận được có gì đó bên trong thành phố này, rất có thể đây không phải là một thành phố chết.”

“Hiểu rồi. Yêu cầu của ông được chấp thuận.” 

Hiệu trưởng nói.

“Không thể để một con rồng thuần huyết rời khỏi tầm kiểm soát. Nếu điều đó xảy ra, nó sẽ là hiểm họa của cả thế giới… Nhất là khi đó là Norton, Long Vương của Thanh Đồng và Lửa. Nếu thành phố có sinh vật sống, không thể bắt sống thì ông có quyền tiêu diệt. Vũ khí các ông mang theo đủ để làm điều đó.”

“Tôi có thể dùng đến ‘chìa khóa’ chứ? Tôi cần sự cho phép của ông.”

“Tôi để ông mang theo nó… chính là cho khoảnh khắc này.”

Mance cúp máy, cúi người mở khoang bảo dưỡng vô trùng, nhẹ nhàng chạm tay vào đứa bé đang nằm bên trong.

Đó là một đứa trẻ sơ sinh có cái đầu to dị thường, đôi mắt cũng lớn không kém, lông tơ lưa thưa, tay chân nhỏ xíu, nhìn giống như phát triển không đầy đủ, một đứa bé cần được nuôi trong lồng ấp. 

Nhưng nếu nhìn thẳng vào mắt nó, sẽ thấy cả một bầu trời đêm đen thẳm, lấp lánh ánh sao vàng. 

Có lẽ do không quen sự chao đảo trên tàu, từ lúc lên tàu đến giờ đứa bé cứ khóc mãi. 

Nhưng kể từ khoảnh khắc Diệp Thắng và Aki phát hiện ra thành thanh đồng, nó lại đột ngột im lặng. 

Lúc này, nó đang nằm yên trong vòng tay Mance, chăm chú nhìn ông.

Người phụ nữ chăm sóc đứa trẻ là một người đàn bà tầm 3, 40 tuổi, nét mặt kiều diễm. 

Cô mặc trang phục tác chiến giống mọi người, nhưng chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út tay trái chứng tỏ cô có một người chồng vô cùng giàu có.

“Cưng à, con cảm nhận được hắn rồi phải không?” 

Bên ngoài, mưa gió dội mạnh vào vách tàu, nhưng trong khoang, giọng nói của Mance vẫn dịu dàng như đang dỗ trẻ con. 

Ông nhẹ nhàng véo má đứa bé: 

"Muốn đi xem cùng ta không?”

Người phụ nữ đứng bên cạnh nhíu mày, giọng gay gắt: 

“Dùng nó thì phải tuyệt đối cẩn thận. Dù sao nó cũng là 'chìa khóa' duy nhất mà chúng ta có. Nếu xét về độ tinh khiết của dòng máu rồng, ngay cả Sở Tử Hàng cũng không thể so được với nó.”

Mance vẫn mỉm cười đùa với đứa trẻ: 

“Đừng nói với tôi bằng cái giọng thiếu tin tưởng ấy. Ai chẳng biết cô chỉ là mẹ nuôi của nó, chẳng khác nào bảo mẫu cao cấp. Cái nhẫn kim cương kia để trưng cũng được rồi. Có rảnh thì lo cho con gái cô nhiều hơn đi, dù gì em ấy cũng là con nuôi của cô mà. Làm mẹ nuôi thì cũng nên có bộ dạng của mẹ nuôi chứ?”

“Con bé đó, Trần Mặc Đồng ấy à?” 

Người phụ nữ cười lạnh. 

“Tôi không thấy nó coi tôi là mẹ.”

“Cũng không đến mức phải đợi con gái gọi mình là mẹ rồi mới bắt đầu làm mẹ của nó, nhỉ?” 

Mance bế đứa bé lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta. 

"Là mẹ thì nên chủ động coi nó là con gái trước đã.”

"Ông là giảng viên hướng dẫn của nó, tôi biết ông quan tâm đến nó. Nhưng ông đâu hiểu nó là loại gì. Nó là kiểu đứa trẻ lạnh lùng đến mức rợn người, chỉ bọc ngoài một lớp vỏ hoạt bát đáng yêu thôi. Nó không để tâm đến ai, có khi đến bản thân nó nó cũng chẳng để tâm. Không hiểu trái tim của loại trẻ con như thế làm bằng gì nữa. Thật sự không khiến người ta muốn yêu thương nổi.” 

Cô ta nhếch mép.

“Ừ thì em ấy có chút kỳ quặc thật, nhưng em ấy là một đứa trẻ tốt. Đừng dùng cái giọng điệu ấy để nói về học trò của tôi.” 

Giọng Mance chợt lạnh đi, ánh mắt sắc như dao: 

"Nếu cô còn nói nữa, tôi sẽ tống cổ cô xuống tàu. Còn nếu im miệng thì đến buổi họp phụ huynh lần sau ta sẽ bàn tiếp.”

Mance von Rundstedt là giảng viên hướng dẫn của Trần Mặc Đồng, giống như Guderian là thầy của Lộ Minh Phi và Finger.

Với vai trò là một trong những tay trụ cột của Bộ Chấp Hành, Mance dù đôi lúc có đứng lớp, nhưng hiếm khi nhận học trò chính thức. 

Danh hiệu “giảng viên hướng dẫn” nghĩa là sư phụ thật sự, dù học trò có tốt nghiệp rồi, sau này vẫn sẽ nói: 

"Mance von Rundstedt là thầy của tôi.” 

Diệp Thắng và Sakatoku Aki không phải học trò trực tiếp của ông, chỉ là cấp dưới trong bộ chấp hành.

Duy chỉ có Trần Mặc Đồng là ngoại lệ. 

Năm cô bé vào trường, chính tay cô đã đến tìm Mance, xin được làm học trò của ông.

Ban đầu, Mance khá tò mò tại sao cô bé lại chọn ông. 

Rõ ràng là tiểu thư nhà giàu, thành tích xuất sắc, diện mạo sáng sủa, một đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa. 

Mà kiểu sinh viên này thì thường không chọn người như Mance, một giảng viên khắc nghiệt và đẫm máu. 

Ông cũng không muốn phí thời gian cho những sinh viên như vậy.

Ấy vậy mà cô bé tìm đến ông, áo thun váy ngắn giày thể thao, đội mũ lưỡi trai, ngồi trước mặt ông với nụ cười dịu dàng và chiếc khuyên cỏ bốn lá lấp lánh bên tai.

“Em nên biết, không giống những giảng viên khác. Tôi dành phần lớn thời gian ở Bộ Chấp Hành, nói thẳng ra, tôi là người giết chóc.” 

Mance chậm rãi lau cây dao Kris cũ kỹ và hung tợn trong tay.

"Tay em sạch sẽ quá.”

“Trẻ nhà họ Trần, sinh ra tay đã không sạch rồi. Vừa sinh ra là dính máu của mẹ ngay.” 

NoNo nói, vừa nhìn bàn tay trắng trẻo của mình.

Đến giờ, Mance vẫn không hiểu câu đó nghĩa là gì. 

Ông từng hỏi bóng gió, nhưng NoNo luôn khéo léo tránh né. 

Thế mà chính câu trả lời kỳ lạ đó lại khiến ông đồng ý nhận cô làm học trò.

Mance trở lại khoang lái phía trước, dang tay để Selma giúp ông mặc đồ lặn. 

Qua ô cửa kính, ông nhìn cơn mưa xối xả và dãy núi nhô lên từ mặt nước xa xa.

“Thành Bạch Đế… thầy thật sự rất thích cái tên này.”

“Thuyền trưởng,” Selma hỏi, “Thành Bạch Đế đó là nơi an nghỉ của Long Vương, hay nó thực sự từng tồn tại?”

“Nó có thật. Được xây từ hơn 2000 năm trước.” 

Mance đáp, “Người sáng lập tên là Công Tôn Thuật, một kẻ chống lại triều đình nhà Hán. Hắn lập nước ở Thành Bạch Đế, có người gọi hắn là Bạch Đế. Về sau Lưu Bị cũng từng ở đây, trước khi giao phó con trai mình cho Gia Cát Lượng. Mấy chục năm trước, tàn tích thành vẫn còn lộ thiên, sau này vì xây dựng đập Tam Hiệp, mực nước dâng cao, thành cổ bị nhấn chìm, chỉ còn lại miếu Bạch Đế trên đảo.”

“Vậy ‘Bạch Vương’ là mục tiêu của chúng ta sao?” 

Thuyền phó ba nói.

“Không. Mục tiêu là Vua của Thanh Đồng và Lửa, một trong tứ đại quân chủ tối cao, hậu duệ trực hệ của Hắc Vương. Trong một số tài liệu, người ta gọi hắn là Norton. Nhưng đó chỉ là tên hắn dùng khi giao tiếp với thế giới loài người. Tên thật của hắn là một chuỗi ký tự cổ ngữ rồng phức tạp đến mức bản thân cái tên ấy đã mang sức mạnh ngôn linh.” 

Mance nói tiếp, “Những gì thầy sắp nói vượt qua mức độ bảo mật của các em, nhưng lúc này chẳng còn gì để giấu nữa. Tất cả đều đang ở trên cùng một con tàu, hoặc cùng thành công, hoặc cùng bỏ mạng.”

“Nidhoog đích thân sinh ra hắn?” 

Selma hỏi, “Tự mình sinh con à? Vậy Hắc Vương là cha hay mẹ?”

“Không ai biết. Chuyện ấy xảy ra trước cả khi loài người bắt đầu viết sử. Theo nghiên cứu hiện nay, rồng cũng giao phối sinh sản, nhưng một số chủng loại thượng cổ là ngoại lệ. Tứ Đại Quân Chủ tượng trưng cho bốn nguyên tố, được Hắc Vương trực tiếp tạo ra. Hắn vừa là cha, vừa là mẹ.” 

Mance trả lời, “Người Trung Quốc có thuyết Ngũ Hành gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Còn rồng thì có địa, thủy, phong, hỏa và một loại đặc biệt: nguyên tố tinh thần. Các em đáng lẽ học cái này trong lớp Nhập môn Luyện kim rồi.”

“Vậy người Trung Quốc tên Công Tôn Thuật kia thật ra là Long Vương?”

“Không. Là một kẻ nào đó ẩn nấp sau lưng hắn.” 

Mance đáp, “Trước khi xưng đế, Công Tôn Thuật từng tuyên bố thấy rồng bay lên từ giếng, đáp xuống trước cửa phủ. Trong lịch sử Trung Quốc, chuyện đó gọi là ‘long xuất phủ tiền’, rồng hiện trước phủ. Hắn coi đó là điềm lành. Xưa kia, đất Thục nằm ở phía tây bản đồ Trung Quốc, và Công Tôn Thuật tin vận may của mình đến từ kim loại mà kim loại có màu trắng. Vậy nên hắn mới được gọi là Bạch Đế. Có thể nói, chữ ‘Bạch Đế’ trong tiếng Hán cổ nghĩa là ‘Vua của kim loại’. Trùng hợp thay, Vua của Thanh Đồng và Lửa Norton có hai năng lực đặc biệt: ngọn lửa không ai sánh được và khả năng luyện đồng từ mạch đất sâu nhất. Thành Thanh Đồng chính là tác phẩm của hắn, ra đời hơn 2000 năm trước, tại vùng đất cổ gọi là Ba Thục, một kỳ tích. Khi nó vẫn còn lộ thiên, hẳn phải khiến người ta kinh ngạc không thua gì Kim Tự Tháp Giza.”

“Nhưng tại sao con rồng ấy lại phải làm những việc như thế? Đúc một thành phố bằng đồng chắc chắn tốn kém khủng khiếp!”

Mance lắc đầu: 

"Không ai biết cả. Bởi loài người chưa bao giờ thật sự hiểu được rồng. Trong mắt con người, rồng có thể là thần linh, quỷ dữ hay bạo chúa điên cuồng. Còn trong mắt rồng cổ, loài người chỉ là nô lệ, sâu kiến hoặc lũ ký sinh đáng ghê tởm. Chúng ta chưa từng và cũng chẳng thể nào đối thoại được với nhau. Cũng như người bị cảm sẽ chẳng bao giờ tốn thời gian đi hiểu con virus cúm đang cố gắng sinh tồn.”

“Giả như bên trong Thành Thanh Đồng thực sự có một con rồng cổ đang ngủ say, liệu chúng ta có thể hỏi chuyện nó không?”

“Có lẽ đêm nay là dịp hoàn hảo đấy. Một cuộc đối thoại xuyên chủng loài mang tính thế kỷ, nghĩ thôi cũng đã thấy háo hức rồi.” 

Mance bước ra khỏi khoang trước, lộn ngược người xuống nước, thân hình lập tức bị bóng đen và sóng trắng nuốt chửng.

Diệp Thắng bỗng thấy lòng bất an. 

Con “rắn” mà anh để lại trong Thành Thanh Đồng đang bơi ngày càng nhanh, mỗi lúc một hoảng loạn. 

Như thể có thứ gì đó sắp tỉnh giấc.

Từ trên cao, luồng sáng của đèn pha rọi xuống nước, tạo thành một cột sáng mờ ảo. 

Trong làn sáng ấy, một bóng người chầm chậm hạ xuống, Mance Rundstedt, bao phủ toàn thân trong bộ đồ lặn cồng kềnh đặc chế.

Mance nhả ra một chuỗi bọt khí, gõ gõ mặt nạ kính để chào. 

Nhìn ông lúc này chẳng khác nào một người phụ nữ đang mang thai chín tháng, bởi ngay phía trước có gắn thêm một khoang trong suốt bằng vật liệu cứng, bên trong là một đứa trẻ sơ sinh mặc bộ đồ lặn siêu nhỏ.

Trong điều kiện nước tối mịt và áp lực nặng nề này, đến người lớn giàu kinh nghiệm còn phải lo sợ bản năng, vậy mà đứa bé ấy lại chẳng hề khóc. 

Nó lặng lẽ đảo mắt quan sát xung quanh, ánh sao vàng nhạt chớp lóe trong đôi đồng tử.

Mance mang theo dây cứu sinh mới, vừa kết nối xong, liên lạc đã phục hồi. 

Ông cũng mang đến cho Diệp Thắng và Aki bình oxy mới.

“Chào, chìa khóa!” 

Diệp Thắng vỗ vào khoang trước bụng Mance, chào đứa trẻ bên trong. 

"Giáo sư, trông thầy như một con chuột túi đi lặn vậy.”

“Thế thì em là con cáo lẻn tới trộm chuột túi con đấy.” 

Mance hừ một tiếng, đẩy anh ra. 

“Nhớ kỹ, chúng ta chỉ có đúng hai tiếng. Hết hai tiếng là phải rút!”

Diệp Thắng và Aki trôi lơ lửng phía sau Mance, mỗi người đặt một tay lên vai ông, ba người tạo thành thế trận hình chữ “品”.

Mance khoanh tay trước ngực, chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu niệm chú bằng thứ ngôn ngữ cổ sâu thẳm, vang lên như vừa là khúc tụng ca, vừa là tiếng gầm trầm đục.

Âm thanh ấy không xuyên qua tai, mà trực tiếp va thẳng vào não, dội sâu vào tâm trí Diệp Thắng và Aki. 

Toàn bộ khối nước xung quanh rung lên, nhưng không phải vì động đất, mà do một ngôn linh hùng mạnh đang được giải phóng.

Từ Mance, một trường lực vô hình cực mạnh lan tỏa ra, đẩy lùi dòng nước, tạo thành một vùng chân không nhỏ trong lòng nước.

---

Ngôn linh: Ly Cấu Tịnh Thổ

Mã số: 66

Huyết thống: Vua của Thiên Không và Gió

Mức độ nguy hiểm: Cao

Người phát hiện và đặt tên: Bất Không Tam Tạng

Khi được thi triển, người dùng sẽ làm trung tâm cho một vùng trường lực mạnh mẽ, bao quanh bởi luồng không khí lưu tốc độ cao, tạo thành một “kết giới” gần như tuyệt đối. 

Vùng này đủ khả năng chống đạn, chịu lửa, và hấp thụ va chạm cực mạnh thậm chí từ độ cao tòa nhà chọc trời.

Ngôn linh này thường được xem là kỹ năng phòng thủ, nhưng trong lịch sử từng có người dùng vùng lực này để nghiền nát kẻ địch, biến kết giới thành vũ khí tàn sát.

Một số người dùng mạnh còn có thể lơ lửng ngắn hạn trong không trung, nhưng vì tốc độ và thời lượng hạn chế, khả năng này ít hữu dụng trong chiến đấu thực tế.

Trường lực có thể chia sẻ với người khác hoặc vật thể, miễn là được người thi triển cho phép, hoàn toàn vô hại đối với những ai bước vào với sự đồng thuận.

Bất Không Tam Tạng, một cao tăng cổ đại, tin rằng đây là thần thông Phật giáo nên đặt tên là “Ly Cấu Tịnh Thổ”, vùng đất thanh tịnh không nhiễm ô trần.

《Kinh Hoa Nghiêm》 chép:

“Bồ Tát Ma-ha-tát ở tầng thứ hai là Ly Cấu Địa. Bồ Tát an trú tại đây, thường trở thành Chuyển Luân Thánh Vương.”

Ý rằng vùng này như cõi trú ngụ của Bồ Tát, không bị tà ác xâm phạm.

Nhưng thực tế, nó chỉ phòng được các đòn tấn công vật lý, không thể chống lại tổn thương tinh thần hay tâm linh.

“Tất cả chúng sinh đều mang trong mình Phật tính, đều xứng đáng an trú nơi giác ngộ tối thượng.”

——Bất Không Tam Tạng

---

Lớp chân không ấy chỉ duy trì nửa giây, sau đó Mance mở bình khí sau lưng. 

Luồng khí nén cực mạnh phụt ra với tiếng xé gió, thổi căng vùng lực trường mới sinh này.

Mance mở mắt, tháo mặt nạ dưỡng khí giờ đã không còn cần nữa. 

Ba người đứng trong một “quả bóng” khí đường kính vài mét, dòng xoáy bao quanh không ngừng xoay tròn, cản lại áp lực từ bên ngoài.

Aki ngỡ ngàng nhìn xuống, họ thực sự đang đứng giữa không trung, giữa lòng nước sâu.

Mance đưa tay chạm lên tường đồng trước mặt. 

Mơi ông chạm tới, như có gió lạnh thổi qua, lớp đồng thiếc rỉ sét từng mảng bong ra, để lộ lớp kim loại vàng óng như được tráng dầu.

Một bức phù điêu khổng lồ hiện rõ. 

Đó là gương mặt người đang ngậm một cành củi cháy, nét mặt vặn vẹo đau đớn, nhưng vẫn không chịu nhả ra.

“Lời nguyền của Kẻ Nuốt Lửa?”

Diệp Thắng thốt lên.

Đây là một nghi lễ hiến tế cổ xưa tại bán đảo Scandinavia. 

Ở cửa mộ quý tộc, thường có một hình nhân da đen quỳ mọp, miệng ngậm than cháy. 

Hắn bị rót mỡ vào người, ngậm lửa cho đến chết, xác không hóa tro mà hóa thành thứ như than đá, giữ nguyên tư thế quỳ, trở thành hồn gác mộ. 

Ai bước vào mộ sẽ bị lời nguyền đáng sợ của hắn ám lấy.

“Truyền thuyết nói đó là tàn tích từ nền văn minh long tộc.” 

Mance lặng lẽ nói, “Nhưng những thứ mê tín kia là giả còn cái này thì thật. Hắn thực sự là kẻ giữ cửa.”

“Bé cưng, chuyện còn lại giao cho con đấy.” 

Mặc bộ vuốt kim loại bám chắc vào vách đồng thiếc, Mance cẩn trọng bế đứa bé từ trong bộ đồ lặn ra.

Không gian chết lặng, chỉ có tiếng xoáy nước rít lên khi luồng khí lưu quanh trường lực chuyển động cực nhanh. 

Đứa bé đầu to, mắt to, trông chẳng khác gì người ngoài hành tinh, đang chầm chậm đứng thẳng dậy trên lòng bàn tay của Mance.

Trông nó chỉ mới vài tháng tuổi, vẫn ngậm núm ti giả, mặc một bộ đồ liền thân in hình bò sữa trông buồn cười. 

Thế nhưng thần thái của nó lại nghiêm nghị, trang trọng đến kỳ lạ, như thể một linh mục đang bước đến gần bức tượng thần, hoặc nhà điêu khắc tiến về phía nàng thơ. 

Một luồng khí uy nghi khó tả tỏa ra từ thân thể nhỏ bé ấy, khiến tất cả mọi người đều im bặt.

Đứa bé chăm chú nhìn vào khuôn mặt kim loại kia, chầm chậm đưa tay ra. 

Bàn tay bé nhỏ, thon dài và khô gầy, trông như cành khô giơ ra giữa mùa đông.

Nó dùng một động tác nổi tiếng từ một bức danh họa, bàn tay của Thượng Đế chạm tới con người để chạm vào giữa trán khuôn mặt đồng.

Nếp nhăn sắc như dao lam giữa hai chân mày đồng cắt vào tay “chìa khóa”, máu rỉ ra từng giọt, chầm chậm lan trên khuôn mặt đau đớn ấy. 

Aki như thấy ảo giác, khuôn mặt đó khẽ mỉm cười.

Diệp Thắng đưa tay ra đỡ lấy núm ti giả mà “chìa khóa” nhả ra, tiếng chuông ngân vang từ miệng đứa bé, vang vọng vào vách đồng, dội lên thành tiếng động lớn như sấm.

---

Huyết ấn: Tiểu Chìa Khóa Solomon

Mã số: Không có

Huyết thống: Không rõ

Mức độ nguy hiểm: Thấp

Người phát hiện và đặt tên: Nicolas Flamel

Giống như các loại huyết ấn khác, năng lực này hoàn toàn mang tính di truyền, không thể rèn luyện như ngôn linh.

Tỷ lệ di truyền vô cùng hiếm, thậm chí còn thấp hơn nhiều ngôn linh cấp nguy hiểm cao.

Người mang ấn này có thể dùng máu mình để giao tiếp với các tạo phẩm luyện kim, bất chấp quyền kiểm soát ban đầu mà người chế tạo thiết lập ví dụ như cầm nắm vũ khí chỉ dành cho long vương. 

Nhưng công dụng chính là “mở cửa”. 

Hầu hết các hầm mộ và ổ trứng của dòng rồng cấp cao đều được bảo vệ bằng cơ chế luyện kim, những “cánh cửa” gần như không thể phá giải này lại hoàn toàn vô hiệu trước huyết ấn ấy.

Thậm chí, chủ nhân ấn này có thể bước vào cả Nibelungen của long vương, cơ chế cụ thể vẫn chưa ai giải thích được.

Khi sử dụng, họ sẽ phát ra âm thanh giống như đang niệm ngôn linh, nhưng công cụ thực sự để giao tiếp với luyện kim là máu của họ.

Tên gọi của năng lực này có lẽ bắt nguồn từ Chìa Khóa Solomon, một cuốn kỳ thư về hắc thuật. 

Nhưng vào thời của Flamel, cuốn sách đó còn chưa ra đời. 

Do vậy, có thể suy đoán rằng từ trước đó rất lâu, giới hắc thuật đã lưu truyền huyền thoại rằng vua Solomon từng nắm giữ chiếc chìa khóa dẫn tới Địa Ngục, có thể triệu hồi các ác thần.

“Mỗi cánh cửa mà nó mở ra, đều thông tới địa ngục.”

——Nicolas Flamel

---

Mặt đồng bắt đầu hút máu, “chìa khóa” trông như một đứa trẻ còi cọc vẫn đứng đó để máu bị rút ra, nét mặt vẫn điềm nhiên như một vị thánh tử đạo, hoàn toàn không có dấu hiệu đau đớn.

Nó thậm chí còn nghiêng người, dường như định hôn lên môi mặt đồng khiến người ta có cảm giác cái miệng đó sẽ đớp luôn đầu nó.

Mance lập tức bế nó lên, ngăn hành vi khiến người khác toát mồ hôi lạnh ấy.

Ông nhanh chóng lấy băng cầm máu, quấn từng lớp quanh tay đứa trẻ, rồi nhẹ vỗ vào má nó: 

“Đủ rồi! Chìa khóa à, con tuyệt lắm!”

Máu trên mặt đồng cuối cùng cũng bị hút sạch, rồi cái miệng đau khổ ấy từ từ mở ra. 

Một khối đồng thau hình khúc củi rơi xuống khỏi miệng nó.

Văn hóa Thục là nền văn hóa cổ đại từng tồn tại ở khu vực Tứ Xuyên (Trung Quốc ngày nay), nổi bật với tín ngưỡng thờ thần mặt trời, nghi lễ tế quỷ thần và sử dụng mặt nạ đồng trong các nghi lễ tôn giáo. Trước khi bị văn hóa Hán đồng hóa, người Thục có hệ tín ngưỡng và tập tục riêng biệt, mang màu sắc thần bí và nguyên thủy. Thành Bạch Đế là một địa danh cổ nằm ở vùng Trùng Khánh, được cho là xây dựng từ thời Thục cổ, về sau trở thành một pháo đài quân sự nổi tiếng trong Tam Quốc. Trong tiếng Trung, chữ "门" (môn) nghĩa là "cửa", gồm hai nét dọc như hai vách núi hai bên. Việc núi Bạch Đế và núi Xích Giáp nằm đối xứng hai bên, một nổi một chìm, tạo thành thế “hai núi dựng hai bên như cánh cửa”, theo phong thủy gọi là “thế cửa lớn”, vị trí thường tụ khí tốt, thích hợp xây thành, lập trấn. Theo phong thủy cổ, nơi sông Thảo Đường từng chảy qua tạo thành thung lũng là điểm “long tụ khí sinh” tức nơi long mạch của núi và nước gặp nhau, tụ đủ khí âm dương. Đây được xem là vị trí đắc địa, thường được chọn để xây thành, lập đô vì dễ phát triển thịnh vượng, hưng vượng lâu dài. Thành Bạch Đế xưa được xây đúng trên vùng đất tụ khí phong thủy, rất quý. Sau này, sông đổi dòng, địa chất thay đổi khiến thành bị chôn vùi. Tuy nhiên, địa thế tốt vẫn còn, nên nhiều năm sau, người ta lại dựng một ngôi làng lớn ngay trên nền thành cũ. Nikola Tesla tin rằng các con số 3, 6 và 9 không chỉ là những chữ số thông thường, mà là “mã số của vũ trụ”. Ông cho rằng vũ trụ vận hành theo các mô hình toán học và tần số, trong đó 3, 6 và 9 đóng vai trò nền tảng. Trong hệ thống số học mod 9, khi cộng và rút gọn các chữ số, ba con số này lặp lại theo chu kỳ khép kín là 3 + 3 = 6, 6 + 6 = 12 rồi 1 + 2 = 3, 3 + 6 = 9, 9 + 9 = 18 rồi 1 + 8 = 9. Tesla cho rằng đây là dấu hiệu của một trật tự năng lượng chưa được khám phá. Dù chưa được khoa học xác nhận, lý thuyết này vẫn truyền cảm hứng cho nhiều người tin vào sự hài hòa và chu kỳ vũ trụ. Là loại vũ khí truyền thống của người Mã Lai, thường có lưỡi dao lượn sóng đặc trưng. Không chỉ dùng để chiến đấu, nó còn mang ý nghĩa tâm linh và nghi lễ, tượng trưng cho quyền lực, danh dự và tinh thần chiến binh. Là ba người xếp thành hình tam giác, một đứng trước, hai đứng sau hai bên tạo thế bao vây, hỗ trợ và tấn công từ nhiều hướng. Trong giáo lý Phật giáo, "Ly Cấu Địa" là giai đoạn thứ hai trên con đường tu hành của Bồ Tát, nghĩa là đã thoát khỏi ô nhiễm tâm linh và các phiền não trần tục. Người đạt đến giai đoạn này được xem là có thể trú ngụ trong cõi thanh tịnh, tinh thần vững vàng, không bị tà ác quấy nhiễu. Câu "thường trở thành Chuyển Luân Thánh Vương" ngụ ý rằng họ có thể trở thành bậc đế vương lý tưởng, dẫn dắt chúng sinh đi theo con đường giác ngộ. "Ly Cấu Địa" là biểu tượng cho sức mạnh tâm linh cao cấp và năng lực lãnh đạo đầy từ bi, trí tuệ Theo tư tưởng Phật giáo, mọi chúng sinh đều có Phật tính, tức là ai cũng có khả năng giác ngộ, trở thành Phật. Câu “đều xứng đáng an trú nơi giác ngộ tối thượng” nghĩa là mọi người đều có tiềm năng đạt đến Niết Bàn, nơi thanh tịnh và giải thoát hoàn toàn khỏi khổ đau. Dù là ai thì cũng có sẵn hạt giống giác ngộ trong tâm mình. Là một nghi thức tang lễ cổ của người Bắc Âu, trong đó người bị hiến tế ngậm than cháy đến chết, xác không tiêu mà hóa thành hình nhân bằng than, quỳ giữ cửa mộ. Họ tin rằng hồn của kẻ hiến tế sẽ canh giữ mộ phần và nguyền rủa bất kỳ ai xâm phạm. Đây là một hình thức bảo vệ mộ bằng pháp thuật và tâm linh.