Phần 1:
"Chào gấu trúc, cậu đến trễ rồi đó!”
Giám khảo nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Minh Phi, nghiêm túc nói.
Lộ Minh Phi mang cặp mắt thâm quầng cực kỳ rõ, nhất thời có chút ngại ngùng trước đôi mắt màu đỏ sẫm xinh đẹp ấy.
Cậu lao lên tầng hai của thư viện, nơi tổ chức kỳ thi, vừa vào đã đập ngay vào mắt là đôi chân dài đang lắc lư bên mép bàn giám khảo, trên chân là đôi giày thể thao cổ cao màu trắng quen thuộc.
Người phát đề thi lại chính là NoNo, lúc này đang ôm một chồng đề dày cộp trong lòng.
Lộ Minh Phi khi thấy NoNo thì mừng mừng tủi tủi, nhưng cũng chẳng biết nói gì, hai người vốn chẳng thân thiết đến thế.
Cậu đơ ra vài giây rồi buột miệng:
“Caesar không sao chứ ạ?”
Lập tức có tiếng huýt sáo trêu chọc vang lên, câu này đúng là "vô duyên hết phần thiên hạ".
Lộ Minh Phi đỏ mặt đến mang tai, thực ra cậu chỉ đang tìm chuyện để nói, ai ngờ một câu xã giao hỏng bét lại lạnh đến mức đóng băng cả khán phòng.
“Bắn súng giỏi lắm, cho cậu một like!”
NoNo giơ ngón cái lên với cậu.
“Về chỗ ngồi đi, chuẩn bị bắt đầu rồi. Giám thị hôm nay là giáo sư Manstein từ Ủy ban Kỷ luật, tôi phụ trách phát đề và thu bài.”
Manstein bước vào phòng thi, trên tay cầm một chiếc thẻ nhớ đã ngả màu theo thời gian.
Ông liếc đồng hồ rồi nói:
“Các em đã có mặt đầy đủ, thầy xin công bố quy tắc thi. Gian lận tuyệt đối bị nghiêm cấm. Đừng mong may mắn thoát được, Norma đang giám sát căn phòng này không sót một góc chết nào. Đừng nghĩ đến việc mang thiết bị liên lạc vào, toàn bộ các băng tần trong phạm vi thư viện đều đang được Norma kiểm soát. Thầy biết các em là thiên tài, nhưng hãy tin thầy, từng có những người còn thiên tài hơn đã ngồi trong căn phòng này thi, mọi kiểu gian lận các em nghĩ ra đều từng bị thử qua.”
Giọng ông nhẹ nhàng nhưng lời thì như đinh đóng cột.
Trong khi đó, NoNo bắt đầu phát đề thi, mỗi bộ đề đều in sẵn tên và mã vạch riêng.
Tên của Lộ Minh Phi được in là “Ricardo M.Lu”.
Trước đó trên đồng phục vẫn còn thêu là “Mingfei Lu” kia mà.
Hồi học ở Sĩ Lan, một trường trung học rất “Tây”, ai cũng có tên tiếng Anh.
Tên tiếng Anh của Lộ Minh Phi thực ra là Louis, do giáo viên đặt, nhưng chưa từng ai gọi cậu như vậy.
Còn “Ricardo” là cái tên NoNo tiện miệng đặt ra đêm nọ, chỉ là làm bộ làm tịch một chút thôi, ai ngờ giờ lại thành danh xưng chính thức của cậu, oai vệ nằm ngay trên đề thi.
Lộ Minh Phi ngẩng lên, thấy NoNo khoanh tay đứng tựa bên cửa sổ, quay mặt ra ngoài, trông vừa tùy hứng vừa kiêu kỳ.
Đúng là một cô gái ngang ngược và tùy tiện, cô ấy gọi cậu là Ricardo, thì cậu là Ricardo!
Cũng giống như khi một cô gái nhặt được con mèo ngoài đường, chỉ tay vào mũi nó rồi nói “Nhìn cưng quá, gọi là Nhỏ Ngoan nha!”, ai thèm quan tâm cảm nhận của con mèo chứ?
Có khi nó muốn tên là “Phong Tòng Hổ” hay "Hiên Viên Nhật Thiên” nghe ngầu lòi thì sao?
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Mặt trời đã vượt qua tầng mây, ánh sáng rọi nghiêng xuống bàn học bằng gỗ óc chó, in bóng hình cây lá.
Ánh nắng khiến không khí căng thẳng cũng dịu đi phần nào,
Lộ Minh Phi bất giác thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Cậu nghĩ, hay là cứ để mình thành Ricardo thật đi.
Cậu nghển cổ nhìn quanh, lứa tân sinh viên năm nay đông phết, nghe nói sau này còn thêm vài đợt nhập học nữa.
Bọn họ đến từ khắp nơi trên thế giới, đủ màu da, đủ kiểu mặt, nhưng đồng phục thì giống nhau, tất cả đều là sinh viên Học viện Cassell.
Như giáo sư Guderian từng nói, từ xưa tới nay các Hỗn Huyết Chủng vẫn không ngừng duy trì dòng dõi, lại còn tích góp không ít của cải.
Còn như kiểu “tự sinh tự diệt” của Lộ Minh Phi thì hiếm lắm.
Nhìn xung quanh, phần lớn trông bảnh bao, đoán chừng đều là xuất thân trâm anh thế phiệt.
Nhiều cô gái cũng cực kỳ xinh đẹp, có người khí chất nhẹ nhàng điềm đạm, có người lại kiêu kỳ chẳng thua gì công chúa.
“Chào cậu, mình là Qilan, Chủ tịch Hội Tân Sinh Viên, rất vui được gặp hạng S của chúng ta!”
Một nam sinh ngồi bên phải chìa tay ra bắt với Lộ Minh Phi.
Qilan trông như người Ấn, da ngăm ngăm, nét mặt tuấn tú, chuẩn phong cách Aryan, chắc ở quê nhà là thuộc tầng lớp Bà-la-môn cao quý.
Lộ Minh Phi không nỡ từ chối, còn ký tên vào cuốn sổ tay xịn sò mà Qilan đưa cho.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ký tên cho người khác, hồi hộp đến mức tay run lẩy bẩy.
“Rất mong mời cậu gia nhập Hội Tân Sinh Viên, đây là nơi để chúng ta kết nối với nhau…”
“Được rồi các quý ông, bây giờ chưa phải lúc giao lưu. Nếu các em không qua được kỳ thi 3E này thì khỏi cần lo xây dựng mạng lưới quan hệ ở đây.”
Manstein cắt ngang lời Qilan.
“Tắt điện thoại, để cùng thẻ sinh viên vào góc bàn.”
Tiếng tắt máy vang lên rào rào.
Chỉ riêng Lộ Minh Phi là chẳng có gì để làm.
Trong suốt mười tám năm sống trên đời, cậu chỉ từng sở hữu một chiếc iPhone… rất ngắn ngủi.
Cậu lén liếc nhìn điện thoại của người khác, cảm giác tự ti ùa đến.
Thầm nhủ, nếu thi đậu, nhất định phải lấy tiền học bổng mua cái điện thoại mới cho đỡ thảm.
Đúng lúc đó, trước mắt cậu xuất hiện một bàn tay trắng đến gần như trong suốt, nhẹ nhàng đẩy một chiếc điện thoại lấp lánh ánh sáng lên mép bàn.
Lần đầu tiên Lộ Minh Phi tận mắt thấy một chiếc điện thoại Vertu được chế tác thủ công đỉnh nhất thế giới.
Ngoài vỏ bạch kim đính đầy đá quý, thứ đắt giá thật sự là dịch vụ quản gia cá nhân đi kèm.
Sở hữu nó đồng nghĩa với việc luôn có một người ở đâu đó trên thế giới sẵn sàng phục vụ.
Ăn pizza ngắm biển dưới hoàng hôn Napoli, chợt muốn tới ngôi chùa cổ giữa rừng ở vùng Wakayama, Tokyo.
Chỉ cần cầm máy lên bảo “tôi muốn đi, ngay bây giờ”, nửa tiếng sau đã có Rolls-Royce đón đến sân bay, nơi một chiếc chuyên cơ đang chờ sẵn.
Ngay cả bánh quy trên máy bay cũng là đặc sản Nhật.
Cậu còn muốn ngắm thêm chút nữa, nhưng ánh mắt đã bị người chủ của chiếc điện thoại đó kéo đi.
Đó là một cô gái nhỏ nhắn, ngồi trong góc, quay lưng về phía Lộ Minh Phi.
Làn da cô trắng như tuyết, mái tóc bạch kim được tết lại rồi búi lên gọn gàng, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh như thiên nga.
Lộ Minh Phi bất chợt nghĩ, có khi nào đó chính là “cô em Nga” trong truyền thuyết?
Vì một người như vậy mà giáo sư Guderian từng tạm hoãn cả buổi phỏng vấn để bay sang Nga.
Nhưng trong đầu cậu không hề có kiểu suy nghĩ kiểu “Cô em Nga, cô định tranh giành giáo sư với bần tăng à?”, mà là…
“Trời má, lời đồn là thật! Gái Nga đúng là xinh y như diễn viên múa ba-lê!”
Rèm cửa sổ dày màu đen lặng lẽ kéo xuống từ trần, che kín mọi ánh sáng bên ngoài.
Đèn tường bật lên.
Tất cả sinh viên mở tập đề thi ra, bên trong trống trơn, một màu trắng xóa.
Xung quanh vang lên những tiếng hít sâu đầy kinh ngạc, đề thi trắng trơn vượt xa mọi dự đoán.
“Không cần nghi ngờ gì cả, đề không có vấn đề gì đâu.”
Giáo sư Manstein cắm chiếc thẻ nhớ vào khe đọc trên bục giảng.
“Chúc các em may mắn.”
Ông cùng NoNo rời khỏi phòng thi, cửa tự động khép lại rồi khóa chặt.
Đám sinh viên đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán, ai nấy trông như vừa thấy ma giữa ban ngày.
Đề chẳng có lấy một câu hỏi, thế thì biết trả lời cái gì đây?
Đúng lúc đó, từ hệ thống loa ẩn trong tường vang lên một tiếng rè rè chói tai.
Trong lòng Lộ Minh Phi nhẹ nhõm hẳn, lần này đàn anh quả thật không lừa cậu.
“Họ sẽ dùng tiếng rè và các loại tạp âm khác để che giấu âm thanh Long Văn thực sự. Những ai có huyết thống ưu việt sẽ tự động lọc bỏ tạp âm và ‘linh thị’. Em cứ giả vờ chăm chú lắng nghe, rồi vẽ theo thứ tự anh dặn là được.”
Quả đúng như lời Finger nói.
Lộ Minh Phi lặng lẽ xắn tay áo lên, dùng bút bi vẽ tám hình nhỏ lên cánh tay, nối lại nhìn y như một hình xăm rồng ngầu lòi...
À nhầm, hình xăm thôi, không phải sashimi rồng.
Đây chính là đáp án tám câu hỏi.
Vì mấy hình trừu tượng này khó nhớ quá, nên cậu đành chơi trò thủ công cổ điển.
Tránh xa camera là được, mà xóa dấu vết cũng nhanh, chỉ cần bút nước thôi, nhổ tí nước bọt quệt một phát là xong.
Chiêu này cậu học được từ "tiểu thiên nữ”, nhỏ đó còn đỉnh hơn, mặc váy ngắn đi thi, chép phao lên đùi.
Giáo viên coi thi dù biết rõ phao ở đâu cũng chẳng dám bắt.
Lộ Minh Phi bắt đầu vẽ.
Nét vẽ ào ào như rồng bay phượng múa, có cảm giác như Vương Hy Chi uống rượu vẽ thư pháp hay Đường Bá Hổ đi thi trạng nguyên, thần thái tự tin đến mức khiến người ta phải nể.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu.
Khi họ vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, thì thiên tài hạng S đã thần giao cách cảm mà bắt tay vào làm bài.
Chẳng cần biết cậu viết gì, chỉ riêng dáng vẻ tự tin đó đã khiến người khác nể phục.
“Đây chính là khoảng cách giữa mình và hạng S sao…”
Qilan cười khổ, nói nhỏ, “Nếu mình không qua được kỳ đánh giá 3E, không biết cậu có thể giúp mình một việc được không?”
“Làm gì có chuyện đó, bình tĩnh đi, cứ nghe theo tiếng gọi của dòng máu mình.”
Lộ Minh Phi cười ha hả.
"Mình hy vọng cậu có thể đứng ra dẫn dắt hội tân sinh viên.”
Qilan nói bằng giọng đầy chân thành, “Cậu cũng biết đấy, ở học viện này, mọi thứ đều do các câu lạc bộ chi phối. Hội Sư Tâm và Hội Học sinh đang tranh giành để chia rẽ lứa tân sinh viên bọn mình. Chúng ta cần một người có sức hút thật sự đứng ra tập hợp mọi người. Chúng ta không nên trở thành công cụ trong cuộc chiến quyền lực, mỗi người trong chúng ta đều có tư duy độc lập…”
Qilan càng nói càng xúc động, rồi rơi nước mắt.
Lộ Minh Phi nghĩ thầm, có cần nghiêm trọng thế không?
Chỉ vì chuyện này mà cậu cũng khóc?
Tư duy độc lập thì tốt thật, nhưng làm người thì cũng phải biết nhìn thời thế chứ...
Chết rồi!
Ở cái học viện này quyền lực nằm trong tay các hội nhóm?
Mà mình hôm qua mới nổ súng quật cả hai ông trùm hội lớn!
Này ngón tay bóp cò của tao ơi, nếu mày không phải là bộ phận ruột thịt thì tôi tao chặt mày luôn rồi!
“Thì ra là vậy.” .
Qilan ngồi bệt xuống ghế, nước mắt vẫn tuôn, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Cậu bắt đầu viết vẽ trên giấy, những nét ngoằn ngoèo như rừng cây sinh trưởng hỗn loạn, dòng nước mắt làm nhòe hết cả giấy.
“À, thì ra là nghe hiểu rồi.”
Lộ Minh Phi bừng tỉnh, quay đầu nhìn xung quanh.
Không khí trong phòng thi trở nên kỳ quặc.
Đám sinh viên không còn thì thào nữa.
Rất nhiều người, như Qilan, lặng lẽ rơi lệ.
Cũng có người vui vẻ bật cười như vừa tháo gỡ được khúc mắc.
Có kẻ đứng lên lảo đảo bước đi, đôi mắt trống rỗng như xác sống bên bờ Sông Mịch La.
Một nữ sinh nhảy lên bục giảng, bỏ luôn bài thi, hăng say vẽ nguệch ngoạc trên bảng trắng…
Kỳ dị nhất là một cô gái đứng dậy bắt đầu múa, mà không phải múa một mình, cảm giác như có người vô hình đang dắt tay cô cùng xoay vòng, như đôi bướm lượn quanh nhau giữa không trung.
Tất cả như một vở kịch điên loạn, mỗi người đều chìm đắm trong thế giới riêng, khiến Lộ Minh Phi lạnh toát cả sống lưng.
Cả thế giới như phát điên… mà chẳng rủ cậu theo.
---
“Có vẻ đều cộng hưởng được rồi nhỉ?”
Giáo viên Toyama nhìn đồng hồ, nói nhỏ:
"Norma, nhớ nhắc tôi nếu có ai bị tác động tinh thần quá mạnh.”
“Vâng, thưa giảng viên Toyama. Tôi luôn theo dõi sát sao tình hình trong phòng thi.”
Giọng của Norma vang lên trong hành lang.
Toyama đứng ngoài phòng thi, tay xách hộp sơ cứu, phòng trường hợp có người bị sốc đến ngừng tim, chuyện đó từng xảy ra.
“Nghe nói lứa tân sinh viên này chất lượng rất cao mà?”
NoNo nói, “Chắc không sao đâu. Nhìn kiểu này thấy giống say rượu quá liều hơn là gặp sự cố.”
“NoNo, thầy nhớ khi em thi 3E trông rất bình tĩnh, dường như linh thị với em chẳng phải chuyện gì mới mẻ.”
Manstein nói.
“Vì em từng có linh thị trước khi đến đây rồi, nên thấy bình thường thôi.”
NoNo đáp.
“Lần đầu linh thị, em thấy gì?”
“Trời mưa to, có người giết mẹ em ngay trước mặt em, rồi lấy đi đứa bé trong bụng bà.”
NoNo nói, giọng thản nhiên như đang kể chuyện của người khác.
“Linh thị thật đến vậy sao? Đa số mọi người chỉ thấy những hình ảnh trừu tượng hoặc nét vẽ hỗn loạn.”
Manstein sững người.
Thứ khiến ông kinh ngạc thật sự là nội dung linh thị ấy, nhưng ông không dám hỏi thêm.
“Chưa đủ thật đâu. Em không thấy được mặt tên đó.”
NoNo nói, giọng vẫn dửng dưng.
---
Lộ Minh Phi đã hoàn thành bảy câu hỏi.
Bên cạnh cậu, Qilan cũng viết như bay, huyết thống của cậu ta chắc chắn không tầm thường, một khi đã hiểu ra thì bút không ngừng chạy.
Tác dụng phụ của linh thị có phần giống như say rượu, cảm xúc của Qilan biến động mạnh, khi thì cười, lúc thì buồn rầu.
Cậu thao thao bất tuyệt suốt cả tiếng đồng hồ kể về gia đình mình, về người cha thuộc đẳng cấp Bà-la-môn luôn khinh thường người mẹ xuất thân từ tầng lớp Sát-đế-lỵ, dù bà là tiểu thư nhà giàu nổi tiếng ở Kerala.
Khi họ cưới nhau, bà ngoại phải cúi mình đưa tấm chi phiếu sính lễ lớn đến tận tay cha cậu, nhưng ông vẫn coi thường người vợ đã từng kết hôn trước và đang ở độ tuổi đẹp nhất ấy, bởi bà không thể nào sánh với người vợ cũ xuất thân thuần chủng Bà-la-môn.
Anh trai cậu ta mới mười sáu tuổi đã có chiếc Lamborghini đầu tiên, trong khi cậu ta đến tận mười tám mới nhận được chiếc Mercedes từ cha mình, dù lúc đó cậu ta đã có ba chiếc xe khác vì nhà mẹ đẻ chẳng thiếu tiền.
Ngay cả trong chuyện đại sự như hôn nhân, giữa cậu và anh trai cũng tồn tại sự phân biệt rõ ràng.
Cha cậu ta kiên quyết bắt anh trai phải cưới một cô gái Bà-la-môn môn đăng hộ đối, còn Qilan thì không cần.
Năm mười tám tuổi, cha đã yêu cầu cậu đi xem mắt một nữ minh tinh người Ấn mới nổi, xuất thân từ đẳng cấp Sát-đế-lỵ…
Qilan từng nói, cậu muốn trở thành hoàng tử của thế giới hỗn huyết chủng!
Cậu muốn lấp lánh ánh sáng quay về New Delhi, đặt vòng hoa lên mộ mẹ mình, và nhất định phải khiến mộ mẹ cậu được chôn phía trước mộ người vợ trước của cha!
Nếu không phải thấy cậu ta khóc một cách chân thành đến mức không thể giả vờ, thì Lộ Minh Phi đã sớm tháo giày ra đập cho một trận rồi.
Cả lớp lúc này cũng chẳng khác gì Qilan, cười cười khóc khóc, như một mớ hỗn độn.
Chỉ có cô gái Nga lạnh như băng kia là ngoại lệ.
Trong lúc cả đám như lũ quỷ hỗn loạn thì cô vẫn ngồi thẳng lưng, viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng xoay cổ tay vận động.
Lộ Minh Phi không nhịn được liếc cô vài lần, cảm thấy cô gái này… bình thường một cách bất thường.
Như thể trong thần thoại Hy Lạp, thần rượu nào đó tổ chức đại tiệc trong rừng, ai nấy đều uống đến mất kiểm soát, điên cuồng phóng túng.
Vậy mà lại có hai người không uống lấy một giọt, chỉ lạnh lùng nhìn nhau, cứ như kẻ địch ẩn mình giữa đám đông.
Lộ Minh Phi đang suy nghĩ có nên đến bắt chuyện với cô gái kia không.
Bị lơ cũng không sao, chỉ là muốn đối diện cô một lần cho rõ.
Đúng lúc ấy, phía sau vang lên một tiếng gọi:
"Này!"
Phần 2:
Không biết từ khi nào, một ô cửa sổ đã mở ra, rõ ràng trước kỳ thi tất cả cửa sổ đều bị niêm phong.
Một cậu bé có gương mặt ngoan ngoãn đang ngồi cạnh cửa, đung đưa đôi chân, mặc bộ vest đen nhỏ, thắt khăn lụa trắng, đi giày da mũi vuông, đôi mắt màu vàng nhạt.
Là cậu bé mà Lộ Minh Phi đã gặp ở sân bay Chicago.
Cậu giật mình.
Cái tên như oan hồn dai dẳng này lại xuất hiện nữa, sao có thể lẻn vào phòng thi được?
Hay thực ra, cậu bé luôn ẩn mình giữa đám thí sinh?
Cậu bé vẫy tay với cậu, nở nụ cười ngọt ngào.
Ánh hoàng hôn chiếu từ sau lưng, cái bóng của cậu bé kéo dài đến tận chỗ Lộ Minh Phi.
Nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ, lúc kỳ thi bắt đầu, mặt trời hãy còn mới mọc.
Lộ Minh Phi không thể cưỡng lại lời mời đó.
Cậu bước đến, trèo qua bậu cửa, ngồi bên cạnh cậu bé.
Dưới ánh tà dương, cậu lặng lẽ quan sát cậu bé ấy.
Cậu chưa từng thấy cậu bé nào đẹp như vậy, đôi mắt trong vắt, khuôn mặt dịu dàng, mang nét non nớt mơ hồ giữa con trai và con gái, sạch sẽ đến mức như chưa từng bước qua bụi trần.
Cậu tựa vào khung cửa phủ đầy dây leo, đôi mắt vàng trong ánh hoàng hôn như phủ thêm lớp sắc đỏ lộng lẫy, đẹp đến lạ lùng, giống đôi mắt con gái, không hề có cái lạnh lẽo đáng sợ như trong mắt Sở Tử Hàng.
"Tôi là Lộ Minh Phi."
Cậu phá tan bầu không khí im lặng.
"Tôi là Lộ Minh Trạch."
Cậu bé nhìn xa xăm, hoàng hôn phủ xuống Học viện Cassell như một bức tranh sơn dầu, ánh đỏ sẫm loang loáng trên những mái nhà san sát.
Lộ Minh Phi nghĩ chắc cậu ta đang đùa.
Cái tên Lộ Minh Trạch cậu quá quen rồi, người em họ cao mét sáu nặng 160kg, đang tuổi dậy thì, mặt đầy mụn, suốt ngày tranh giành máy tính với cậu.
Còn cậu bé trước mắt thì… khác xa cả trăm ngàn cây số.
Nếu Lộ Minh Trạch mà được một phần đẹp của cậu ta thôi thì đã có bạn gái từ lâu rồi.
"‘Hoàng hôn, em online rồi hả?’"
Cậu bé quay đầu lại, mỉm cười nhìn Lộ Minh Phi.
Cậu suýt nữa thì nhảy dựng lên.
“Dấu vết hoàng hôn” chính là ID bí mật của cậu, chuyên dùng để trêu chọc Lộ Minh Trạch.
Mỗi lần thấy cậu online, thằng nhóc đó đều gửi một câu như vậy:
“Hoàng hôn, em online rồi hả?”
Câu đó mà từ miệng Lộ Minh Trạch nói ra thì luôn mang vẻ háo hức nhây nhây.
Nhưng từ miệng cậu bé này thì lại yên tĩnh lạnh lẽo như thể cậu ta đã biết cậu nhất định sẽ đến, không sớm không muộn, đúng thời khắc đó.
"Cậu rốt cuộc là ai?"
Giọng Lộ Minh Phi run rẩy.
"Đây là đâu?"
"Tôi là Lộ Minh Trạch. Đây là linh thị của anh. Ai cũng sẽ nhìn thấy điều sâu kín nhất trong lòng mình trong linh thị. Anh nhìn thấy tôi."
"Nói đùa cái gì vậy? Sao trong lòng tôi lại giấu cậu chứ, một thằng con trai á?"
"Tôi cũng đâu quyết định được. Hai lần trước là tôi tìm anh, lần này là anh đến tìm tôi. Thứ nằm sâu nhất trong lòng người, hoặc là thứ đáng sợ nhất, hoặc là khao khát nhất, hoặc là đau thương nhất."
Lộ Minh Trạch quay đầu nhìn lại phía sau.
Trong phòng thi, mọi người vẫn đang khóc cười lẫn lộn.
Còn hai người họ như đang xem một vở kịch siêu thực.
"Tôi không có khao khát gì với đàn ông, cũng không thấy đau thương. Cùng lắm là cậu hơi đáng sợ thôi, nhưng đâu có đến mức đó?"
Lộ Minh Phi nói.
"Tôi là gì, phải hỏi nơi này."
Lộ Minh Trạch đưa ngón tay chọc vào ngực cậu.
"Cậu chọc vào bao tử tôi rồi!"
Lộ Minh Phi không nhịn được phun lời thô.
"Con người là loài sinh vật ngu ngốc, anh cũng vậy. Nhưng anh lại cố tình biến mình thành kẻ ngu ngốc."
Lộ Minh Trạch thản nhiên nói, "Anh không đau thương, vì tôi đã thay anh đau thương rồi. Như vậy… có phải quá tàn nhẫn không?"
Cậu nói những lời khó hiểu, nhưng ánh mắt vẫn mỉm cười, tỏa sáng như thần thánh.
"Nghe như mấy câu thoại sến súa trong ngôn tình ấy, cậu không thấy quê sao?"
Lộ Minh Phi nổi hết da gà.
Lộ Minh Trạch không trả lời nữa, chỉ lặng lẽ nhìn hoàng hôn.
Mặt trời lặng lẽ rơi xuống phía chân trời, trong ánh sáng cuối cùng, hai hàng nước mắt âm thầm lăn dài trên má cậu bé.
Lộ Minh Phi sững người.
Lúc này đây, cậu bỗng cảm nhận được nỗi bi thương mà cậu bé ấy nói đến như thể bóng tối đang trùm xuống, như cơn sóng lạnh lẽo từ biển khơi ập đến, chuẩn bị nhấn chìm cậu.
Đó không phải là lời thoại của tiểu thuyết tình cảm.
Không dịu dàng cũng không bi lụy.
Trái lại, đó là nỗi uất hận khốc liệt đến rùng mình.
"Bây giờ tôi chán anh ngồi bên cạnh rồi."
Lộ Minh Trạch bất chợt đứng bật dậy, đạp mạnh vào lưng Lộ Minh Phi.
Cậu mất thăng bằng, ngã khỏi bậu cửa.
Bên dưới vốn là bãi cỏ xanh rì, giờ bỗng biến thành vực sâu không đáy.
Trên cao, Lộ Minh Trạch đứng trên một cột đồng nhọn hoắt như tháp nhọn, phía sau là mặt trời đỏ rực.
Cậu vẫy tay tạm biệt, gương mặt đẹp như tranh không có lấy một tia biểu cảm.
Nỗi sợ hãi như sét đánh xuyên qua não Lộ Minh Phi.
Một điều gì đó từng bị phong kín bỗng lóe sáng.
Đó là một khung cảnh tĩnh lặng…
Trên đồng tuyết trắng xóa, đầy hoa có cánh và lá như được đúc từ bạc, cậu và cậu bé ấy ngồi tựa lưng vào nhau giữa biển hoa bạc, trong cơn bão tuyết dữ dội đang chuẩn bị nuốt chửng cả hai.
“Trời ơi! Năm nào tháng nào? Sao mình lại có thể mập mờ với con trai như vậy chứ?”
Nỗi sợ hãi cái chết chẳng thể ngăn nổi Lộ Minh Phi trong đầu vẫn tiếp tục châm chọc.
Cậu bật dậy như lò xo, mồ hôi vã ra như tắm, cảm giác như vừa xuyên qua một lớp màn đen đặc quánh để trở về với thực tại.
NoNo đang đứng ngay trước mặt, tay ra sức vỗ vào đầu cậu như muốn đập cho tỉnh ra, đánh đến nỗi đầu cậu choáng váng.
Trong phòng thi rộng lớn giờ chỉ còn lại hai người họ.
“Phục rồi đấy! Không hổ là hạng S! Đến kỳ thi 3E mà còn ngủ say như chết được! Thật là phục sát đất!”
NoNo nói, “Cậu tuổi Hợi hả?”
“Tuổi Mão ạ… Thi xong rồi à?”
Lộ Minh Phi dụi dụi mắt.
“Còn gì nữa? Giờ sắp đến bữa trưa rồi. Kỳ thi 3E chỉ có ba tiếng mà cậu ngủ ngon lành hết hai tiếng đồng hồ.”
Lộ Minh Phi giật mình.
Trên bục giảng, mấy anh bên bộ Giáo công đã tháo tấm bảng trắng đầy những đường ngoằn ngoèo loằng ngoằng, thứ được xem như đáp án của một thí sinh rồi khuân đi luôn.
“Trong kỳ thi 3E ai cũng rơi vào trạng thái cảm xúc thất thường, chỉ có cậu là bình tĩnh đến lạ. Tôi xem lại camera, thấy cậu làm bài rất đàng hoàng rồi… gối đầu tay ngủ ngon lành luôn. Giáo sư Manstein còn bảo đánh giá thấp cậu đấy.”
NoNo nói.
“Em không làm gì kỳ cục chứ?”
“Không, rất chi là bình tĩnh.”
Lộ Minh Phi đưa tay lên ôm trán.
Cái giấc mơ quái lạ đó bắt đầu từ lúc nào?
Hình như liền mạch với hiện thực, không tài nào phân biệt được đâu là mộng đâu là thật.
Có lẽ bắt đầu từ lúc thấy Qilan khóc?
Hay từ lúc ngắm cô gái Nga?
Hoặc… biết đâu bây giờ cậu vẫn còn đang mơ?
Cảm giác không phân biệt nổi thật giả khiến cậu rợn cả người.
Cậu vội vã dùng tay véo mạnh vào cổ tay mình, không ngờ lại mạnh đến mức nước mắt trào ra.
“Sưng rồi kìa.”
NoNo chỉ vào cổ tay cậu.
“Em biết… Em chỉ muốn thử xem mình có đang mơ không thôi.”
Lộ Minh Phi méo mặt.
“Giao bài đi nào! Hạng S oai phong lẫm liệt! Chỉ còn mỗi cậu thôi đấy!”
“Vâng vâng!”
Lộ Minh Phi luống cuống đóng tập bài lại, đưa cho NoNo.
Cậu nhớ mình đã làm ít nhất bảy câu, chắc là đủ để qua bài rồi.
“Để tôi xem thử hạng S làm được gì nào.”
NoNo lật bài ra xem, “Ồ ghê thật, người khác làm được tối đa bảy câu, cậu làm hẳn chín câu… Nhưng mà không phải chỉ có tám câu thôi sao?”
Lộ Minh Phi tròn mắt.
Chín câu á?
Đùa nhau à, cậu bỏ ra hai ngàn rưỡi đô chỉ để mua đáp án tám câu cơ mà, vậy câu thứ chín là gì?
Và… cậu trả lời thế nào?
“Khoan khoan! Cho em kiểm tra lại chút!”
Cậu vội vàng đưa tay định giành lại bài thi.
“Muộn rồi cưng ơi, thời gian của cậu hết sạch rồi. Lúc nãy làm gì? Ngủ ngon ghê lắm cơ mà.”
NoNo thoắt cái đã rút bài thi ra xa.
Chỉ trong tích tắc, Lộ Minh Phi kịp thấy thoáng qua cái gọi là “câu thứ chín” mà mình giải… đúng là do cậu vẽ thật… Nhưng vẽ cái quái gì thế này?
Cậu như bị sét đánh trúng giữa đầu.
Giáo sư Manstein bước vào, tay xách theo cái vali mật mã màu đen.
Lộ Minh Phi chỉ biết ngơ ngác nhìn tập bài thi bị giáo sư cất vào trong vali.
Cái “tách” khẽ vang lên khi nắp vali đóng lại, tất cả đã ngã ngũ.
Manstein xoay loạn dãy mã số, khóa vali lại rồi đưa cho NoNo:
“Đem giao cho Norma chấm điểm.”
---
Giờ ăn trưa, toàn thể tân sinh viên tập trung tại nhà ăn trung tâm.
Buổi tiệc đón tân sinh viên, tường treo đầy băng rôn rực rỡ chào mừng, mọi người ngồi quây quần quanh những bàn dài, sôi nổi bàn tán về kỳ thi 3E.
Mỗi bàn đều có một đàn anh đàn chị khóa trên phụ trách ổn định trật tự và trả lời thắc mắc.
Người ngồi bàn của Lộ Minh Phi lại chính là Finger mà đương nhiên gã chẳng định làm người hướng dẫn gì cả.
Vừa đến nơi đã hất đám tân sinh viên khác ra, ngồi phịch ngay đối diện Lộ Minh Phi.
“Sao rồi? Đừng nói với anh là mấy tay kia đột nhiên mở não ra sáng tạo ra đề mới nhé?”
Finger còn căng thẳng hơn cả Lộ Minh Phi.
Cậu ngồi đó, mặt mày u ám, đúng kiểu như lời NoNo mô tả:
"Chú thỏ trắng bị gấu kéo ra chùi mông vậy.”
“Sao thế? Lộ rồi hả? Bị bắt quả tang à?”
Finger cũng bắt đầu hoảng, “Em không chối tội đổ hết lên đầu anh đấy chứ?”
“Anh đùa à? Em là tay lão luyện đấy nhé!”
Lộ Minh Phi bực bội phẩy tay, “Tám câu em làm đủ cả, chỉ là… có vẽ bậy thêm tí vào bài thi thôi.”
“Vẽ bậy? Em chửi cha mẹ người chấm thi à?”
“Xàm! Người chấm bài chính là cha mẹ em! Mà cha mẹ người ta cũng là ông bà nội em luôn ấy!”
Lộ Minh Phi nói nhảm một hồi rồi lại sực nhớ ra, "Mà chẳng phải bài thi được chấm bằng máy hả?”
“Finger, giúp tôi chuyển khay đồ ăn này qua bàn bên kia cái.”
Một nhân viên phục vụ đặt khay thức ăn xuống trước mặt Finger.
Bàn quá dài, gã này thì khỏi mong chịu đứng dậy.
“Anh nhìn kỹ xem ai đang ngồi đây đi? Đây là sinh viên hạng S đấy nhé! Loại quý hiếm đó! Nói một câu ‘truyền đồ ăn’ là truyền luôn à?”
Finger vừa làu bàu vừa lười biếng đưa tay đón khay, “Chẳng lẽ đón tân sinh viên mà chỉ có mỗi giò heo nướng, khoai tây nghiền với dưa cải sao?”
“Không thích thì khỏi ăn giò heo, ăn khoai với dưa thôi cũng được.”
Nhân viên phục vụ cười khẩy, “Ăn ké tiệc chào đón tân sinh viên thì đừng có bày đặt. Muốn phục vụ tận răng thì bỏ tiền ra, muốn bò bít tết hay rượu vang gì cũng có!”
Finger nhai ngồm ngoàm giò heo, lườm theo bóng lưng nhân viên phục vụ, trợn trắng cả mắt.
“Đồ ăn Đức chẳng phải đặc sản quê anh à?”
Lộ Minh Phi cũng biết giò heo nướng kèm dưa cải muối là món đặc trưng của Đức.
“Quê anh bò cũng đi ị, đâu có nghĩa là anh phải thích ăn phân bò.”
“Vậy bữa đón tân sinh viên năm nào cũng là món Đức ạ?”
Lộ Minh Phi hỏi bâng quơ.
“Cassell vốn là một họ của Đức, từng là một trong những gia tộc diệt rồng nổi tiếng nhất trong lịch sử. Nghe nói hồi đó hiệu trưởng cũng chỉ là nhân vật tuyến hai của nhà Cassell thôi.”
Finger nói, “Trường này lấy tên Cassell đặt làm tên học viện nên phong cách đậm chất Đức cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Hiệu trưởng họ Cassell sao?”
Lộ Minh Phi hỏi.
“Không, ông ấy là người Pháp, họ Anjou. Cả gia tộc Cassell chết sạch từ lâu rồi.”
Trong lòng Lộ Minh Phi khẽ chấn động.
Xem ra nghề diệt rồng đúng là có nguy hiểm thật, không giống mấy truyện hiệp sĩ lãng mạn màu hồng mà cậu từng đọc.
“Chuyện về các gia tộc diệt rồng sau này sẽ được học trong lớp,” Finger nói tiếp, “nhưng anh có xem bảng chọn môn của em rồi, em đăng ký học ‘Thiết kế cơ khí ma động’ phải không? Môn đó khó đậu lắm đấy. Giáo viên dạy là thầy Mance Rundstedt, thứ dữ đấy, tiết nào cũng điểm danh.”
“Trời đất! Mọi người đều là những người nguyện cống hiến cả đời cho sự nghiệp diệt rồng mà còn phải lo mấy chuyện cỏn con như điểm danh à?”
Lộ Minh Phi rầu rĩ.
“Nghe bảo mấy tuần tới lớp thầy ấy tạm nghỉ, bài giảng sẽ gửi vào email, tự học là được.”
Finger lại nói thêm.
"Giảng viên mà tùy hứng như thế thì tôi khoái quá còn gì!”
Lộ Minh Phi lập tức rạng rỡ.
“Không phải tùy hứng gì đâu. Nghe nói ông ấy đang làm nhiệm vụ bên Trung Quốc.”
Finger đáp.
“Nhiệm vụ?”
Lộ Minh Phi ngạc nhiên.
“Ở học viện này mấy giáo sư thường phải nghỉ dạy vài tuần vì được phái đi làm nhiệm vụ. Có người vừa dạy học vừa làm ở Bộ chấp hành.” Finger nói, “Nhiệm vụ tuyệt mật của Bộ chấp hành đấy.”
“Chẳng lẽ là…"
Lộ Minh Phi tròn mắt, kích động.
“Họ phát hiện ra dấu vết của một con rồng,” Finger nhún vai, giọng nhàn nhạt, "và chuẩn bị đi giết nó.”
风从虎 (gió theo hổ) là một điển cố Trung Hoa xuất phát từ câu “风从虎,云从龙” nghĩa là “gió theo hổ, mây theo rồng”, để mô tả khí thế và sức ảnh hưởng mạnh mẽ của người hùng hoặc lãnh tụ: hổ đi đến đâu thì gió nổi lên theo đó. Là tầng lớp tu sĩ cao nhất trong hệ thống giai cấp Ấn Độ giáo (Ấn Độ giáo có bốn đẳng cấp). Họ được coi là những người gần gũi với thần linh, chuyên lo việc cúng tế, giảng dạy kinh thánh, và giữ vai trò tôn giáo, tri thức quan trọng trong xã hội Ấn cổ đại. Trong tiếng Trung, từ “刺青” (hình xăm) có thể đồng âm hoặc gần âm với cách nói về "sashimi rồng" (青龙刺身).Tác giả đang chơi chữ giữa "hình xăm rồng" và "sashimi rồng" vì trong tiếng Trung, cả hai đều có cách viết và âm đọc giống nhau. Vương Hy Chi là đại sư thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn, được cho là khi uống rượu say lại viết chữ càng đẹp. Đường Bá Hổ là nhân vật nửa thực nửa hư, nổi tiếng về thơ phú và hội họa, thường xuất hiện trong các giai thoại dân gian. Khuất Nguyên là một thi nhân nổi tiếng thời Chiến Quốc, sau khi bị vua ruồng bỏ đã gieo mình xuống sông Mịch La tự tận Bà-la-môn và Sát-đế-lỵ là hai trong bốn đẳng cấp chính của xã hội Ấn Độ cổ đại. Bà-la-môn là tầng lớp cao quý nhất, gồm giới tu sĩ, học giả đại diện cho tri thức và tôn giáo. Sát-đế-lỵ là tầng lớp võ sĩ, quý tộc, vua chúa, xếp ngay dưới Bà-la-môn nhưng vẫn được coi trọng. Trong xã hội Ấn Độ truyền thống, phân biệt đẳng cấp rất nghiêm ngặt, nên một người thuộc Bà-la-môn thường xem thường hoặc khinh rẻ người từ đẳng cấp thấp hơn, dù người đó cũng thuộc dòng dõi quyền quý