Phần 5:
Lộ Minh Phi sợ đến hồn bay phách lạc, ngay trước mắt cậu, có người thật sự đã chết.
Cậu ôm đầu tựa lưng vào tường, ngoài hành lang đạn lạc bay tứ tung.
Khuôn viên trường giờ đây biến thành một bãi thảm sát.
Tội nghiệp cho cậu, chỉ mới là sinh viên năm nhất, còn chưa được sắp xếp ký túc xá đã bị cuốn vào cuộc chiến, đến cả phe nào là loài rồng, phe nào là con người cũng không phân biệt nổi.
Cậu run cầm cập, cảm thấy trong đầu mình giờ như đặc quánh lại.
Nếu bị bắn xuyên qua, thứ văng ra chắc chắn không phải não mà là hồ dán.
“Các đội báo vị trí! Đối phương còn lại 43 người!”
“Còn 27 người! Xạ thủ chưa bị phát hiện! Hắn đã hạ 13 người bên ta! Ưu tiên tiêu diệt!”
Hai bên vừa hét vào tai nghe, vừa tiếp tục xả đạn điên cuồng.
Nhưng kỳ lạ là chẳng ai xông vào hành lang nơi Lộ Minh Phi đang nấp, chỉ có đạn lạc bay vào.
Cậu đứng đờ đẫn bên cạnh xác của giáo sư Guderian và Toyama Masashi, tự tưởng tượng bản thân như cái cọc gỗ không tranh giành với đời.
Không rõ cuộc tàn sát kéo dài bao lâu, nhưng khói súng trùm khắp khuôn viên, xác chết la liệt trên bãi cỏ và hành lang.
Hai bên sử dụng đủ loại vũ khí từ lựu đạn, súng phóng lựu cho đến cả súng chống tăng vác vai.
Với niềm đam mê vũ khí từ bé, Lộ Minh Phi nhận ra đây toàn là hàng thật.
Một tràng đạn nữa bắn tan hàng cửa kính phía trên đầu cậu, đánh tan luôn ảo tưởng “chắc đây là diễn tập thôi” của cậu.
Nhịp tim của cậu đã gần đạt ngưỡng cực hạn 180 lần/phút, adrenaline tiết ra như thể đổ mồ hôi, bất kỳ giây phút nào cũng có thể chết, vậy mà cậu như có vận may bảo hộ, đến giờ vẫn bình an vô sự.
Căng thẳng quá lâu khiến người ta mệt mỏi, cậu ngồi phệt xuống đất, bắt đầu quan sát chiến cuộc bên ngoài và phát hiện ra vài điều.
Đội quân áo đen và áo đỏ rõ ràng là hai phe đối địch, cả hai đang cố xông vào căn cứ của đối phương, đội đen xuất phát từ toà nhà nhỏ, đội đỏ thì từ giáo đường phía đối diện bãi cỏ.
Trận địa giao tranh khốc liệt nhất nằm ở bãi đỗ xe giữa hai phe, nơi không có vật che chắn, hoàn toàn lộ thiên dưới làn đạn, xác người nằm la liệt.
“Nếu là bầy Zerg thì xông lên thế này còn hợp lý, vì chúng đông và nhanh. Chứ loài người thì ít nhất cũng nên điều xe tăng trấn giữ đã chứ? Hoặc không thì cử một con ghost đi thả bom hạt nhân cũng được mà…”
Lộ Minh Phi bắt đầu lảm nhảm mấy chiến thuật trong game.
Như thể chỉ huy cũng nghe theo lời của cao thủ StarCraft Lộ Minh Phi, một chiến binh áo đỏ mang vali đen cỡ lớn xuất hiện, được vài tay súng yểm hộ, cố vượt qua bãi đỗ xe.
Anh ta di chuyển rất linh hoạt, né được nhiều loạt đạn, nhưng cuối cùng vẫn bị viên đạn bắn tỉa từ trên cao hạ gục, chiếc vali trượt đi, trên đó có biểu tượng phóng xạ màu vàng rõ ràng.
Lộ Minh Phi co giật mặt mày:
“Chỉ đùa chút thôi mà… thật sự có cả bom hạt nhân à?”
Cậu chẳng còn tâm trí để nghĩ xem với công nghệ hiện tại, có chế tạo nổi bom hạt nhân cỡ vali không.
Tiếng súng bắt đầu thưa dần, khói súng cũng nhẹ hơn, từ bốn phía vang lên giọng nói trầm thấp qua hệ thống loa:
“Caesar, cậu còn mấy người?”
Giọng đối phương cũng vang lên từ loa, mang theo sự thản nhiên và nụ cười nhẹ:
“Chỉ còn tôi và một nữ đội viên nữa. Sở Tử Hàng, bên cậu thì sao?”
“Sở Tử Hàng?”
Lộ Minh Phi cảm thấy cái tên này rất quen.
“Tôi cũng chỉ còn lại một nữ đội viên – chính là xạ thủ khiến bên cậu đau đầu. Nhưng một mình cô ấy không thể phá được phòng tuyến bên các cậu.”
“Không phải bế tắc rồi sao? Thế thì tiếc quá.”
“Đúng là tiếc. Chúng ta đổi cách khác đi?”
“Tôi mang theo Dictator đấy.”
“Tôi dùng Murasame.”
“Hẹn nhau ở bãi đỗ xe.”
“Được thôi.”
Tiếng điện xoẹt xoẹt trong loa đột ngột dừng lại, cả hai bên đều cắt liên lạc.
Khuôn viên trở lại với sự yên tĩnh như thành phố chết, khói thuốc như sương sớm lảng bảng.
Lộ Minh Phi có linh cảm sắp có chuyện tồi tệ xảy ra.
Dù không nghe rõ họ nói gì, nhưng cậu cũng đoán được:
Hai ông lớn chuẩn bị solo.
Cậu rất muốn ra hóng trận này, nhưng mạng sống vẫn là quan trọng hơn.
Cậu ngồi xuống bên xác Toyama Masashi và Guderian, tựa lưng vào tường.
Cậu nhìn gương mặt của ông già lần cuối.
Nói thật, lão đối xử với cậu cũng không tệ, thế mà lại chết lãng xẹt như vậy.
“Tự thầy chuốc lấy thôi, đi làm ở cái trường quái quỷ này làm gì?”
Lộ Minh Phi thở dài, rồi nâng cánh tay của ông lên để đắp lên vai mình, giả vờ trợn mắt giả chết.
Cánh cửa giáo đường và toà nhà nhỏ đồng loạt mở ra, tiếng bước chân nặng nề vang lên cùng lúc.
Chiến binh áo đỏ cầm trong tay một con dao săn lớn, thân dao màu đen có hoa văn như nước sôi sủi tăm.
Đối thủ mặc đồ đen cầm một thanh katana Nhật hình lưỡi liềm, lưỡi kiếm sáng loá phản chiếu ánh mặt trời.
Hai người từ từ bước ra, tiếng bước chân khiến không khí càng lúc càng nặng nề.
Khi đến gần, người mặc áo đỏ tháo mặt nạ, để lộ mái tóc vàng như ánh mặt trời và gương mặt như tượng thần Hy Lạp, đôi mắt màu lam như biển.
Đối thủ cũng tháo mặt nạ là một chàng trai mang gương mặt điển hình Trung Quốc, lông mày sắc sảo, đường nét sắc bén như đao kiếm.
“Chiến thuật của cậu tiến bộ thật. Nói thật, tôi không nghĩ lại phải dùng cách này để kết thúc.”
Chàng trai tóc vàng nói.
“Được Caesar khen ngợi, tôi rất vinh hạnh.”
Chàng trai tóc đen đáp, lạnh lùng.
“Vậy thì… kết thúc thôi!”
Caesar lao lên như một mũi tên bén nhọn.
Lộ Minh Phi còn đang nheo mắt theo dõi, bỗng cảm thấy một áp lực vô hình từ Caesar ập tới.
Dù còn cách rất xa, luồng khí ấy không chạm vào người cậu, nhưng khiến tim cậu như ngừng đập.
Bóng dáng Caesar trở nên mờ ảo, tốc độ quá kinh người khiến cả tay cầm dao lẫn con dao như biến mất, đó là bởi tốc độ đã vượt quá mức mắt thường có thể nhìn thấy!
Cứng rắn, bạo lực, sát phạt, đó là một nhát chém dứt khoát đến lạnh người.
Kỹ thuật hoàn mỹ, nhưng không hề màu mè.
Nếu nhát đó bổ xuống sắt thép thì cũng sẽ bị chẻ làm đôi.
Nhưng người là sắt không phải là Sở Tử Hàng.
Thứ là sắt là thanh katana trong tay anh.
Anh vẫn đứng yên bất động, tay nhẹ nhàng quét ra một đường vòng cung.
Nhát dao của Caesar đã gần kề trong gang tấc, nhưng đột nhiên, katana của Sở Tử Hàng cũng biến mất khỏi tầm nhìn.
Cổ tay anh rung nhẹ, một đòn phản kích sắc lẹm. Lưng katana gõ trúng mũi dao của Caesar.
Sở Tử Hàng dùng phần cùn nhưng ổn định nhất của thanh katana mình để đánh trúng điểm sắc bén nhất, cũng là yếu nhất, trên con dao của Caesar.
Lực phản chấn dội ngược về khiến Caesar bị cản lại thế công, người bật ngửa, lùi liền mấy bước.
Áp lực như núi đè của Caesar bị Sở Tử Hàng chặn đứng.
Ở khoảng cách xa, Lộ Minh Phi cũng cảm thấy mình thở được trở lại.
Katana của Sở Tử Hàng kêu lên ong ong, dù hai đao chỉ va chạm trong tích tắc, nhưng lực đạo truyền qua giống như lưỡi côn đồng bị gảy mạnh, vang vọng rền rĩ.
Sở Tử Hàng nhìn chăm chăm vào thanh katana:
"So với “Dictator” của cậu, “Murasame” vẫn còn kém một bậc."
Cả hai im lặng trong giây lát, rồi lại lao vào nhau lần nữa.
"Dictator" của Caesar chém ra từng đường mạnh mẽ, hung hãn như sóng dữ, mỗi nhát dao đều như rạch trời xé đất.
Còn “Murasame” của Sở Tử Hàng thì như một bóng ma, ẩn hiện trong không khí, mờ ảo khó lường.
Trận chiến sinh tử của họ chẳng khác nào một điệu vũ chiến đấu hùng tráng, khiến người xem nghẹt thở.
“Murasame” rung lên từng hồi sắc bén, hòa cùng tiếng gầm giận dữ của Caesar, sát khí như đặc lại thành từng lớp sương máu.
"Dictator? Murasame?"
Lộ Minh Phi lẩm bẩm, "cái quái gì vậy trời?"
Đừng nói “Dictator”, “Murasame” lẽ ra chỉ là một thanh kiếm hư cấu.
Theo tiểu thuyết của tác giả Nhật Bản Kyokutei Bakin, Nanso Satomi Hakkenden, “Muramasa” là thanh katana sẽ biến thành yêu kiếm "Murasame" sau khi giết đủ một nghìn người, trên lưỡi kiếm sẽ rỉ ra những giọt nước mưa để rửa sạch máu của kẻ thù.
Cái học viện này thật là toàn mấy thứ quái quỷ kỳ dị!
Nếu bây giờ Caesar rút ra thêm một thanh “Frostmourne” sau lưng, Lộ Minh Phi cũng không lấy làm lạ.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên phía sau, khiến Lộ Minh Phi giật bắn mình, vểnh tai lắng nghe.
Ai đó đang chậm rãi tiến lại gần.
Lộ Minh Phi hoảng hốt, sợ bị phát hiện đang giả chết.
Còn chưa kịp phản ứng, một người đã từ trên tường nhảy xuống, mượn vai cậu làm điểm bật rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Người đó vừa vượt tường mà vào.
Bộ đồ tác chiến đỏ sậm ôm sát vóc người mềm mại với đường cong sắc sảo, thon gọn.
Một tay đang thổi bong bóng kẹo cao su, tóc đuôi ngựa đỏ sẫm lay động, đôi khuyên tai hình cỏ bốn lá cũng đong đưa theo.
Nữ sát thủ thần bí ấy vừa rút khẩu súng lục Colt bên hông ra, nhắm thẳng về phía bãi đỗ xe phía trước.
Nhưng cô bất ngờ nghe thấy một giọng nói thấp, đầy mừng rỡ vang lên phía sau:
"Đàn... đàn chị?! Chị không sao chứ?"
Nono giật nảy mình, quay ngoắt lại rồi ngồi thụp xuống, đổi sang tư thế ngồi khoanh chân, khẩu súng lập tức chĩa thẳng vào trán Lộ Minh Phi.
Tóc dài đỏ sẫm và khuyên tai hình cỏ bốn lá đều là dấu hiệu đặc trưng của Nono.
Lộ Minh Phi không muốn thừa nhận rằng mình vừa nhận ra đàn chị… qua vóc dáng.
"Em không sao! Em còn sống! Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra thế?"
Lộ Minh Phi mừng rỡ như gặp cố nhân giữa chốn tha hương, nhưng rồi lập tức khựng lại.
Toàn thân Nono mặc đồ tác chiến đỏ sẫm, đúng rồi, đó là nữ thành viên cuối cùng của đội Đỏ, ngoài Caesar.
Ngay khi Caesar thách đấu, hắn đã bố trí sẵn nước cờ cuối cùng.
Nono chính là quân át chủ bài, đang vượt lối tắt này để tấn công đại bản doanh đội Đen.
Cô có súng và nó đang chỉa vào đầu cậu.
Lộ Minh Phi chợt nhớ ra thật ra cậu và Nono đâu có thân, mới chỉ quen nhau mấy tiếng đồng hồ.
Nhưng suốt chặng đường băng qua đại dương ấy, điều khiến cậu cảm thấy bình an lại chính là sự hiện diện của cô gái xa lạ kia ở bờ bên kia.
Lộ Minh Phi vội giơ tay đầu hàng:
"Đừng bắn! Em đầu hàng!"
Nono vẫn giữ súng, ánh mắt đỏ sậm phát ra sát khí sắc như lưỡi dao.
"Đàn chị… em, em…"
Lộ Minh Phi lí nhí.
"Đồ ngốc, cậu không nên bị cuốn vào chuyện này."
Nono đột nhiên cười nhẹ, rồi quát lớn:
"Nằm xuống!"
Chưa dứt lời, cô đã bóp cò.
Viên đạn sượt qua da đầu Lộ Minh Phi, làn gió nó mang theo thổi tung mái tóc cậu.
Ngay khi cô hét lên, cậu đã bản năng nằm rạp xuống đất.
Dù đang bị cô chĩa súng, cậu vẫn không chút do dự nghe theo.
Tiếng súng vang vọng như sấm rền.
Một vết máu lớn loang ra trước ngực Nono, nhuộm đỏ sẫm bộ đồ tác chiến thành màu đen.
Một viên đạn cỡ lớn từ súng bắn tỉa đã găm thẳng vào ngực trái cô, suýt nữa hất cô ngã ngửa, nhưng bằng chút sức tàn, cô cố gắng ngồi xuống.
Cô cúi nhìn vết thương, quay sang gật đầu với Lộ Minh Phi:
"Cũng ngoan đấy… nhưng mà… vẫn chậm quá rồi."
Lộ Minh Phi quay đầu nhìn lại.
Một cô gái mặc đồ đen đang trong tư thế ngồi bắn, tóc đen tung bay như lá cờ chiến trận.
Nòng súng đen ngòm của cô còn đang bốc khói.
Lộ Minh Phi nhận ra khẩu súng đó, Barrett M82A1 của Mỹ, được mệnh danh là “vua súng bắn tỉa”.
Ai trúng đạn của nó thì khỏi cần cấp cứu, vì viên đạn sẽ biến nội tạng thành một đống nhầy máu.
Phần 6:
Thành viên cuối cùng của Đội đen là nữ xạ thủ từng nhiều lần lập công cũng đang phục kích trong hành lang này, con đường tưởng như tầm thường nhưng lại là lối tắt chiến lược cho cả hai bên.
Không khó hiểu khi ánh mắt NoNo nhìn Lộ Minh Phi lại ngập tràn sát khí, bởi khi ấy, họng súng của cô gái tóc đen kia đã nhắm thẳng vào lưng cậu.
Đó là một cuộc đối đầu kiểu cao bồi, chỉ xem ai nổ súng nhanh hơn.
NoNo chậm hơn vài phần nghìn giây vì Lộ Minh Phi phản ứng quá chậm.
Cậu không muốn tin điều đó là sự thật, nhưng vết máu loang như mực trên ngực NoNo lại tàn nhẫn khẳng định:
Mọi thứ đều là thật.
Ánh mắt cô dần trở nên mờ đục, sinh khí tan dần.
Lộ Minh Phi đột ngột ôm đầu, đau nhức như có thứ gì đó sâu bên trong não đang tìm cách chui ra ngoài.
Trước mắt cậu là màn đêm dày đặc, giữa bóng tối đó, một đôi mắt vàng rực rỡ mở ra, giọng nói vang vọng như chuông ngân:
“Anh muốn trừng phạt tội lỗi của họ không?”
Xạ thủ tóc đen hoàn toàn không để ý đến sự dị thường của Lộ Minh Phi, trong mắt cô, tên tân sinh viên này chẳng có chút giá trị nào.
Cô dứt khoát bỏ lại khẩu súng bắn tỉa, rút con dao quân dụng sau lưng, bước qua đầu Lộ Minh Phi, lại giẫm lên vai cậu như ban nãy.
Cô túm lấy tóc NoNo, giơ cao dao, định đâm xuyên cổ họng cô gái sắp chết, đồng thời hô lớn:
“Chúng ta thắng rồi!”
Quả thực họ đã thắng.
Caesar và Sở Tử Hàng vẫn đang chìm trong trận quyết chiến bất phân thắng bại, không ai có thể kịp thời ngăn cản nữ xạ thủ đánh chiếm căn cứ cuối cùng của Đội Đỏ.
Nếu đây là một ván cờ, thì đã đi đến nước tàn cuộc, trắng đen rõ ràng, cục diện không thể đảo ngược.
Nhưng ngay lúc ấy, một quân đỏ đột nhiên xuất hiện ngay giữa thế cờ hiểm hóc, giành lại thế “giải cờ”!
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc, viên đạn mang theo lực đạo khủng khiếp xuyên thẳng vào ngực nữ xạ thủ, hất cô ngã nhào về phía trước.
Cô kinh hoàng quay đầu lại, Lộ Minh Phi đang đứng dậy, trên tay là khẩu PPK do Toyama Masashi để lại.
Quân cờ đỏ tưởng chừng vô hại, nay đột nhiên bừng cháy dữ dội.
Caesar và Sở Tử Hàng đồng loạt dừng tay, quay đầu nhìn về lối hành lang đầy khói súng.
Một bóng người từ làn khói bước ra, Lộ Minh Phi kéo lê khẩu “Vua súng bắn tỉa” Barrett M82A1, bước đi loạng choạng, ánh mắt trống rỗng nhưng ghê rợn.
Khẩu súng dài gần mét rưỡi, vốn không dùng để di chuyển, bị Lộ Minh Phi kéo lê như thể là cây gậy thần vừa rút ra từ lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân.
Không có niềm vui sống sót, chỉ có lửa giận ngút trời, máu phải đổ thì cậu mới thấy nhẹ nhõm.
Caesar nhíu mày định mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì một viên đạn cỡ lớn đã bắn thẳng vào ngực, hắn loạng choạng lùi lại hai bước rồi ngửa mặt ngã xuống.
Lộ Minh Phi không cho hắn cơ hội lên tiếng.
Vỏ đạn xoay tít từ nòng súng rơi xuống đất, còn đang quay tròn.
Lộ Minh Phi lạnh lùng thổi khói từ họng súng.
Sở Tử Hàng chầm chậm quay người lại, đôi mắt hoàng kim như muốn xuyên thấu tâm can, ánh đao của “Murasame” lóe sáng như băng tuyết:
"Cậu là ai?”
Là thật, là Sở Tử Hàng truyền kỳ của Trường Trung học Sĩ Lan, người mà Lộ Minh Phi chỉ có thể ngước nhìn từ xa.
Cậu vẫn còn nhớ rõ năm lớp 10, Sở Tử Hàng đã là chủ tịch hội học sinh, chịu trách nhiệm chấm điểm buổi thể dục sáng.
Trời mưa gió, cả trường vẫn phải ra sân tập, chỉ có Sở Tử Hàng mặc nguyên bộ đồng phục trắng sạch sẽ, đi qua tầng cao của hành lang, lạnh lùng nhìn xuống bọn họ.
Lộ Minh Phi khi ấy mới ngộ ra:
Dù học cùng trường, cũng có những người đứng trên mây, còn mình thì vẫn lội trong bùn.
Nhưng ngày đó, mắt Sở Tử Hàng chưa phải màu hoàng kim chói lọi như bây giờ.
“Lộ Minh Phi? Sao lại là cậu?”
Sở Tử Hàng bất ngờ gọi đúng tên cậu.
Lẽ ra Lộ Minh Phi phải cảm động đến rơi nước mắt, người như Sở Tử Hàng thậm chí không nhớ nổi mấy cô gái mê mẩn mình, vậy mà lại từng chú ý đến một tên ngốc tên Lộ Minh Phi?
Thế nhưng giờ phút này, trong đầu cậu chỉ là cơn lốc đỏ đen cuồn cuộn, đôi mắt trống rỗng như một con thú hoang bị ép vào đường cùng, nay quay lại phản công giết kẻ săn mình.
“Kết thúc trận đấu, tôi chấp nhận thua.”
Sở Tử Hàng cảm nhận sát khí đáng sợ, lập tức tuyên bố nhận thua.
Nhưng Lộ Minh Phi hành động như máy móc, kéo chốt, lên đạn, họng súng lạnh ngắt lại nâng lên, cơ thể tự động khóa vào đúng tư thế bắn.
“Nghịch...”
Cậu lạnh lùng thốt ra một âm.
Tiếng súng vang lên át mất phần sau của từ đó.
Lấy xương làm giá đỡ, lấy oán hận làm chuẩn, lấy trời đất làm pháp trường…
Viên đạn xuyên thủng ngực Sở Tử Hàng, máu bắn tung tóe, chàng thiên tài ngã ngửa xuống đất.
Toàn bộ khuôn viên rơi vào im lặng.
Ánh nắng xuyên qua làn khói súng, phản chiếu sắc vàng lộng lẫy, Lộ Minh Phi đứng đó như một tử thần lặng lẽ giữa sương sớm.
Cậu đứng rất lâu, rồi tựa khẩu súng vào lan can khuôn viên, ngồi xuống bậc thềm đài phun nước, hai tay ôm đầu.
Giống như tử thần mỏi mệt, đã giết đủ người, lưỡi hái trở nên vô dụng.
Bỗng nhiên, một bản nhạc hành khúc rộn ràng vang lên, hệ thống phát thanh của trường vốn im lặng từ lâu, giờ như chợt tỉnh giấc.
Lộ Minh Phi như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhìn quanh đống xác chết, vội vàng giơ tay đầu hàng… nhưng lại không biết nên đầu hàng ai.
Cánh cửa lớn của tòa nhà nào đó bật mở, các bác sĩ và y tá túa ra, mang theo những chiếc hộp y tế có in huy hiệu học viện.
Lộ Minh Phi ngây người nhìn cảnh tượng họ tiêm thuốc, cho uống thuốc như thể đang chữa bệnh thay vì... giải quyết hậu quả của một trận chiến.
Một ông già đầu hói, đeo kính gọng tròn, dùng khăn tay che mũi, hậm hực đi về phía cậu.
Đi ngang qua bức tường chi chít vết đạn, ông ta xót xa thở dài, lông mày nhăn chặt như muốn thắt nút, rõ ràng chẳng bận tâm đến việc ai chết, chỉ tiếc của.
Ông ta đứng trước mặt Lộ Minh Phi, đảo mắt đánh giá từ đầu đến chân:
“Tân sinh viên?”
Ông hỏi.
Lộ Minh Phi gật đầu.
“Ta là giáo sư Manstein, Ủy ban Kỷ luật.”
Ông lão hừ lạnh:
“Mau về ký túc xá! Đừng cản trở cứu hộ! Lũ học sinh thời nay chẳng lo học hành, mới nhập học mà đã dính vào mấy trò ‘chiến tranh giả tưởng’ này! Thấy thú vị lắm à? Trẻ con chưa lớn hả?”
Nói đến đây ông càng nổi giận, chỉ vào mặt tường hoa cương bị đạn phá tan nát:
“Chỗ này chỗ kia đều là tiền! Là kinh phí của học viện đấy biết không?!”
Lúc này Lộ Minh Phi vẫn chưa được phân phòng ký túc, chỉ có thể dịch người nép sang một bên.
Cậu còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, thì có người vỗ nhẹ lên vai từ phía sau:
“Đừng để bụng nhé, Manstein là bạn thân của thầy đấy. Ông ấy phụ trách tài chính và kỷ luật, tính có hơi nghiêm khắc với keo kiệt cũng là chuyện bình thường thôi.”
Lộ Minh Phi vội gật đầu:
“Vâng vâng... nhưng rốt cuộc đây là chuyện gì…”
Cậu quay đầu lại rồi lập tức sợ đến chết khiếp:
“Ma… ma kìa!!”
Người vỗ vai cậu chính là Guderian, lão già vừa bị bắn tan xác trước đó.
Ngực ông vẫn còn nguyên mảng máu lớn, nhưng sắc mặt thì rạng rỡ, thần thái như mới đi ăn buffet về.
"Thầy còn sống! Thầy là người sống thật đấy!”
Guderian vội vã xua tay, “Em sờ thử thầy xem, người thầy còn ấm cơ mà!”
“Thế... thầy đã được... hồi sinh à?”
Lộ Minh Phi vẫn run run.
“Đừng bị trò chơi của đám học sinh hù cho sợ! Chỉ là diễn tập thực chiến thôi. Hôm nay là ‘Ngày Tự Do’ của học viện,nhọc sinh được quyền hành động tùy ý, miễn là không phạm quy.”
Guderian thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Nhưng mà... người thầy toàn máu…”
Lộ Minh Phi nhỏ giọng.
“À, đây là một loại đạo cụ luyện kim đặc biệt gọi là ‘đạn Frigg’, thực chất là đạn gây mê mạnh, trong chiến đấu thật cũng dùng được, chỉ là bọn học trò lấy ra chơi.”
Ông móc từ túi áo ra một viên đạn đưa cho Lộ Minh Phi, đầu đạn có màu đỏ sậm kỳ lạ.
“Frigg là vợ của Odin trong thần thoại Bắc Âu, để bảo vệ con trai là thần ánh sáng Baldr, bà đã khiến vạn vật trong thế gian thề không được làm hại cậu ta. Viên đạn này lấy tên bà, khi bắn trúng sẽ vỡ vụn và hóa hơi, không làm tổn thương cơ thể, nhưng sẽ để lại vết máu giả để đánh dấu. Em xem nhé.”
Guderian nói xong liền dí viên đạn vào ngực mình rồi ấn mạnh.
Ngay tức khắc đầu đạn phát nổ, hóa thành bụi đỏ rực trông chẳng khác gì cảnh bị bắn tung tóe máu thật.
“Công nghệ gì mà xịn vậy?”
Lộ Minh Phi tròn mắt.
Guderian bỗng co giật, rồi lăn ra ngất ngay dưới chân cậu.
“Hồi sinh thất bại rồi sao?”
Lộ Minh Phi cũng co mặt lại.
“Đầu đất! Là do thuốc mê trong đạn phát tác đấy, như bị ăn thêm một phát đạn nữa.”
Manstein đi tới, thở dài, “Y tá! Tiêm cho ông ấy mũi giải độc nữa đi! Lại tốn tiền! Toàn là tiền cả đấy!”
Chiến trường đầy xác chết lúc này bỗng hóa thành sân vận động ồn ào náo nhiệt.
Bác sĩ, y tá lục tục chích thuốc hồi sức cho từng người, sau đó thì xoa bóp, chỉnh xương cho mấy "người chết" bị té trật khớp, tiện thể ghi lại số sinh viên.
Những “xác chết” lần lượt tháo mặt nạ ra, lộ diện đều là nam thanh nữ tú mười tám đôi mươi.
Vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là xì xầm hỏi kết quả trận đấu, nhưng ai nấy đều hơi hoảng hốt.
Cả hai đội trưởng, Caesar và Sở Tử Hàng đang nằm “chết” bên nhau ở bãi đỗ xe:
Người gối tay người, người gối đùi người, quan hệ thân thiết đến kỳ lạ.
Trên ngực họ là vết máu đỏ thẫm, bên cạnh vứt lăn lóc hai món vũ khí trứ danh "Murasame" và "Dictator"
Rõ ràng là ai đó đã nhân lúc hai vị thủ lĩnh tử chiến, lén bắn lén một phát tiễn cả hai cùng về âm phủ.
“Là ai bắn?! Ai chơi bẩn?!”
Có tiếng gào giận dữ vang lên.
Lộ Minh Phi ngồi ở một góc quan sát xung quanh, mặt mang biểu cảm vô tội đặc trưng của... người qua đường.
“Im hết! Còn muốn gây chuyện nữa à? Năm nay đã quá lố rồi đấy!”
Manstein nổi giận quát, “Tôi sẽ báo cáo lên hiệu trưởng, yêu cầu hủy bỏ hoạt động này!”
“Ba điều luật đặc biệt của học viện là: không được sử dụng thiết bị luyện kim trong hầm băng, không được gây thương vong, không được cho người ngoài vào xem, đúng chứ ạ?”
Ai đó đứng cạnh hỏi.
“Bị thương là do họ tự ngã mà thôi. Ai mà chẳng từng té? Té là chuyện ngoài ý muốn, không tính là bị thương.”
Người kia đáp.
Hai người này không ai khác ngoài Caesar và Sở Tử Hàng, hai “tử địch” vừa mới tỉnh lại, lúc này lại ăn ý như hai đội trưởng bóng đá cùng đội.
Họ đứng dựa vào cùng một bức tường, hai tay khoanh trước ngực:
Một người lười biếng, một người mặt lạnh như tiền, rõ ràng khác chủng tộc, nhưng lúc này trông lại như... song sinh.
“Hay lắm! Caesar! Sở Tử Hàng! Các cậu giỏi lắm! Tôi sẽ báo cáo cho hiệu trưởng!”
Manstein tức đến run tay, lập tức rút điện thoại bấm số.
Mọi người nín thở, xem ra hiệu trưởng của học viện này là nhân vật có tiếng lắm, đủ để khiến cả đám sinh viên lắm trò này dè chừng.
Tất cả dõi mắt về phía cái điện thoại.
Manstein ấn mạnh nút loa ngoài.
“Alo, Manstein.”
Giọng nam trầm ổn, lịch lãm vang lên từ điện thoại mang chất quý tộc cổ điển châu Âu, nhưng lại nói tiếng Trung chuẩn không cần chỉnh.
“Hiệu trưởng Anjou, xin lỗi đã làm phiền ông! Nhưng năm nay ‘Ngày Tự Do’ hỗn loạn quá mức! Thành viên của Hội Sư Tâm và Hội Học Sinh đã dùng đạn Frigg biến toàn bộ học viện thành bãi chiến trường, nhiều người bị thương, thiệt hại nặng nề!”
Manstein gào lên như thể đang chực đòi mạng, “Những thủ lĩnh học sinh ưu tú của chúng ta, Caesar và Sở Tử Hàng hoàn toàn không coi lời khuyên của Ủy ban Kỷ luật ra gì!”
“Caesar xưa giờ vẫn vậy mà, ông còn chưa quen à?”
Giọng hiệu trưởng nhàn nhạt.
“Còn Sở Tử Hàng, tôi đoán nó chỉ là mặt đơ thôi chứ không có ý khiêu khích đâu.”
Manstein ngập ngừng:
“Theo tính toán sơ bộ, chi phí sửa chữa lên đến 240.000 đô, chưa kể phần sân cỏ, bọn họ dẫm lên cả bãi cỏ Bermuda mà ông thích, giờ nhìn như ruộng cày.”
“Có chuyện đó thật à? Caesar, sao em dám dẫm lên bãi cỏ yêu quý của thầy chứ? Em phải bồi thường!”
Giọng hiệu trưởng bỗng nghiêm lại.
“Hiệu trưởng, thầy biết mà, em không ngại lấy tiền của bố mình ra lát lại cho thầy cái sân đâu. Có cần em làm thêm cái đài phun nước cho hoành tráng luôn không ạ?”
Caesar nhún vai thản nhiên.
Hiệu trưởng cười sảng khoái:
“Chỉ đùa thôi. Phí sửa chữa sẽ trích từ quỹ trường. ‘Ngày Tự Do’ mỗi năm là đặc quyền của các em, học viện sẵn sàng trả giá để các em thỏa sức bộc lộ bản thân. Nhưng sau khi đã chơi bời xả láng rồi, phải học cho đàng hoàng. Còn nữa, hãy tôn trọng giáo sư Manstein của chúng ta, đừng để ông ấy phải gọi cho thầy than thở nữa nhé. Các sinh viên yêu quý, năm nay thầy không về kịp, nhưng rất mong được cùng các em đón ‘Ngày Tự Do’ năm tới.”
Đám học sinh nhìn nhau một cái rồi đồng loạt vỗ tay reo hò, tháo băng tay xuống ném tung lên không trung.
Bọn họ khoác vai nhau nhảy nhót, còn quay sang làm mặt hề trêu chọc giáo sư Manstein.
Manstein mặt tái mét như sắt, cuối cùng thì hiệu trưởng lại về phe bọn học trò!
Phần 7:
Lộ Minh Phi vội vàng vỗ tay theo mọi người, cười toe toét gật đầu lia lịa với xung quanh, ý là:
“Ê, tui cùng phe với mấy người nha! Mấy người chọc quê ông hói đó, tui cũng thấy vui chết được!”
Là một tân sinh viên lanh lợi, cậu nhanh chóng nhận ra xu hướng trong học viện, muốn sống yên ổn ở đây, tuyệt đối không thể làm kẻ địch của đám sinh viên.
"Thầy còn muốn hỏi thăm một người,” giọng hiệu trưởng vang lên.
Không gian bỗng lặng như tờ.
“Lộ Minh Phi có đó không? Em đã chọn môn học chưa? Có chọn lớp ‘Lịch sử rồng và những bí ẩn’ của thầy không?”
Giọng hiệu trưởng vang rõ, vừa đủ lớn để ai cũng nghe thấy.
Tất cả bắt đầu xôn xao bàn tán, mọi ánh mắt đều đổ dồn tìm kiếm cái tên “Lộ Minh Phi”, một kẻ may mắn?
Hay là… tên chết tiệt?
“Em… em chưa kịp chọn, nhưng chắc chắn sẽ chọn ạ!”
Lộ Minh Phi lắp bắp.
Cậu thật ra chẳng muốn nói gì cả, nhưng không thể không lên tiếng vì giáo sư Guderian đã giật điện thoại khỏi tay Manstein và dí thẳng vào mặt cậu.
“Rất vui được nghe giọng em, ngày đầu nhập học đã bắn gục cả Caesar lẫn Sở Tử Hàng, không hổ là tân sinh viên hạng S. Mong sớm gặp em trong lớp. Nhớ làm tốt hơn sinh viên hạng S trước nhé!”
Nói xong, hiệu trưởng dập máy.
Lộ Minh Phi gãi đầu.
Cậu vẫn chưa hiểu “làm tốt hơn” nghĩa là sao?
Làm sao so được với đàn anh đã tự tử vì triết học?
Lẽ nào phải lấy đại bác tự bắn vào đầu?
Rồi cậu chợt cảm thấy không khí xung quanh lạnh hẳn đi, mọi người đang nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng, đầy thù địch.
---
Ánh nắng xiên qua cửa sổ tàu chiếu xuống người đàn ông đang ngồi trong bóng tối.
Ông dập máy, nhấp một ngụm trà rồi tựa vào ghế.
Qua khung cửa, có thể thấy con tàu đang đi giữa hai ngọn núi, theo dòng sông cuồn cuộn.
“Lại là Caesar và Sở Tử Hàng gây chuyện à?”
Người đàn ông trung niên đối diện hỏi.
“Mỗi năm ngày Tự Do lại càng quá đà, e là nên quản bớt. Họ vốn nên là những chiến binh nghiêm túc, giờ thì như bầy ngựa hoang.”
"Tôi cố ý dung túng họ đấy,” hiệu trưởng nói.
"Học viện Cassell xưa kia là một pháo đài quân sự bí ẩn. Nhưng ông còn nhớ thất bại tám năm trước không, Mance?”
Người kia gật đầu:
“Không ai quên được chuyện đó.”
“Những người trẻ tuổi thiên tài, tuân thủ kỷ luật như quân nhân, kết cục lại là toàn quân bị diệt.”
Hiệu trưởng nói chậm rãi.
“Có lẽ để đối đầu với long tộc, chúng ta không cần quân đội… mà là thiên tài.”
“Thiên tài?”
“Những thiên tài chân chính, những thủ lĩnh đủ để khiến cả vương giả loài rồng cũng phải sợ hãi. Chỉ cần một người là đủ! Giống như bạn tôi, Manecke Cassell.”
Hiệu trưởng nói nhỏ.
“Muốn nuôi dưỡng thiên tài, cần một môi trường thật tự do.”
“Có thể là vậy… Caesar và Sở Tử Hàng đúng là thiên tài hiếm có, nhưng Lộ Minh Phi thì… ông lại xếp cậu ta vào hạng S.”
Người kia cau mày.
“Em ấy quá bình thường, đúng không?”
Hiệu trưởng mỉm cười.
“Nhìn chẳng có gì nổi bật cả.”
“Thật ra tôi cũng không hiểu rõ em ấy. Không biết sẽ làm được gì. Nhưng hạng S của em ấy là có lý do, hiện tại tôi chưa thể nói.”
Hiệu trưởng đáp.
“Có thể là thiên tài ta chờ đợi… hoặc chỉ là một tên vô dụng.”
“Chỉ sợ cậu ta còn chưa kịp có chút tự tin đã bị Caesar và Sở Tử Hàng đè bẹp.”
“Áp lực chỉ nghiền nát kẻ bình thường,” hiệu trưởng cười nhạt.
“Còn thiên tài thì như phôi kiếm, phải được mài giũa mới thành lưỡi sắc.”
Ông đứng dậy, nhìn ra cửa sổ, đúng mùa nước dâng, những cánh đồng giữa sông nở trắng hoa.
“Chúng ta đang đi qua ‘Quỳ Môn’. Trước khi có đập thủy điện, hai ngọn núi ở đây trông như trụ cổng khổng lồ.”
Ông chậm rãi nói.
“Tương truyền ‘Quỳ Long’ là loài cổ long chỉ có một chân, vậy ‘Quỳ Môn’ có khi là nơi xưa kia người ta từng thấy rồng bơi qua?”
“Cho nên ông lấy tên hành động lần này là ‘Quỳ Môn’? Để trấn áp con Quỳ Long?”
Hiệu trưởng gật đầu:
“Khi nào hành động bắt đầu?”
“Một tuần nữa.”
Người trung niên nói.
“Diệp Thắng và Aki đã chuẩn bị sẵn sàng. Họ có nhiều kinh nghiệm tác chiến dưới nước. Với sự hỗ trợ của tàu Maniakh, tôi tin tưởng hoàn toàn.”
“Nếu đúng như chúng ta đoán… đừng đánh thức hắn. Đó là một vị vua, Vua của Thanh Đồng và Lửa. Không ai biết được sức mạnh thật sự của hắn.”
Hiệu trưởng nói.
“Chúc các ông bình an trở về.”
---
Đêm khuya tĩnh lặng, Lộ Minh Phi ngồi khoanh chân trên giường tầng dưới, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cậu cũng được phân phòng, khu 1, phòng 303, phòng đôi.
Người ở chung lại là… Finger.
Khi cậu lặng lẽ bước vào, Finger đang ngáy như heo trên giường tầng trên.
Rõ ràng, ông anh này không thèm tham gia “Ngày Tự Do”.
Tuy chỉ mới quen, nhưng đồng loại có thể nhanh chóng nhận ra nhau với cái tính trời sinh hèn hạ đó, nếu “Ngày Tự Do” không có phát đồ ăn miễn phí hay hoạt náo viên chân dài váy ngắn, thì Finger chắc chắn là kiểu “quân tử tránh xa tường đổ”.
Nói đi cũng phải nói lại, học viện này thật đúng là… nuôi cả đại bàng lẫn cóc nhái, loại người nào cũng có thể thấy được.
“Có tâm sự hả?”
Cái đầu của Finger từ trên chầm chậm thò xuống như… ma treo cổ.
“Anh không biết hôm nay xảy ra chuyện gì đâu…”
Lộ Minh Phi thở dài.
“Sao lại không biết? Đàn em vừa vào trường đã trở thành huyền thoại rồi! Tin tức ngập tràn trên mạng nội bộ học viện luôn kìa.”
Finger ôm laptop xuống đưa cho Lộ Minh Phi xem.
“Ngôi vương Ngày Tự Do đổi chủ!”
“Viên đạn xuyên thủng hai vị vua!”
“Tân vương ra đời!”
Tiêu đề đúng là giật gân thật, mang phong cách của mấy tờ báo lá cải.
Học viện quý tộc gì chứ, hóa ra cũng hoang dại ra trò!
Mỗi bài báo đều kèm ảnh chụp cận mặt của Lộ Minh Phi, ghi rõ mã số sinh viên, phòng ký túc, tuổi, quê quán… và đặc biệt còn chú thích:
"Độc thân!"
“Nghe giống mấy cái tin tuyển vợ ấy.”
Lộ Minh Phi nói.
“Em nên xem nó là lệnh truy nã thì đúng hơn!”
Finger đáp.
“Xem ra em vẫn chưa hiểu mình đã gây ra chuyện lớn cỡ nào đâu.”
“Em có làm gì đâu! Em chỉ hơi sợ thôi, đạn bay vèo vèo như vậy, ai mà không muốn tự vệ chứ?”
Lộ Minh Phi phân bua.
“Chẳng qua trong tay em lại có sẵn một khẩu súng thôi mà!”
Thật ra trong lòng Lộ Minh Phi thì hối hận không để đâu cho hết, chỉ là không tiện nói ra.
Ngay chính cậu cũng không thể giải thích nổi hành động kỳ lạ của mình như thể trong một khoảnh khắc nào đó bị chọc giận đến tột cùng, cơn giận bộc phát rồi bị ma quỷ nhập xác, thấy ai cũng muốn nã cho một phát.
“Tự vệ là quyền thiên bẩm của con người, mà em làm rất tốt nữa là đằng khác. Vừa đặt chân vào trường, chưa kịp uống ngụm nước nào đã tiễn cả hai đại ca của trường xuống sàn. Là bạn cùng phòng, anh tự hào về em đấy!”
Finger thở dài.
“Nhưng ngay trước khi em nổi trận lôi đình mười phút, em vừa hoàn thành thủ tục nhập học, chính thức trở thành sinh viên của học viện. Điều đó đồng nghĩa với việc em đủ điều kiện nhận toàn bộ phần thưởng của ‘Ngày Tự Do’.”
“Có cả phần thưởng à?”
“Đầu tiên, em được toàn quyền sử dụng tòa nhà Norton trong một năm, cứ coi đó là biệt thự riêng trong trường đi. Thứ hai, em sẽ được vé thẳng vào vòng chung kết ‘Ngôi sao học viện’ năm sau, mà phần thưởng này hấp dẫn ra sao thì giờ em chưa thể tưởng tượng nổi đâu. Và cuối cùng cũng là quan trọng nhất, người con gái đầu tiên em tỏ tình sẽ không được phép từ chối, và phải duy trì quan hệ ít nhất ba tháng!”
“Cảm giác chẳng lành chút nào!”
Lộ Minh Phi rùng mình.
“Giờ thì em hiểu vì sao em trở thành kẻ thù số một của tất cả nam sinh trong trường chưa?”
Finger nói.
“Di chuột đến ảnh em đi.”
Ngay khi chuột chỉ vào ảnh, một biểu tượng dấu X đỏ máu hiện lên, dòng chữ ghi rõ:
"Trông chừng bạn gái của mình đi! Hoặc giết thằng này!"
Lộ Minh Phi lập tức hóa đá.
“Người không có tội, chỉ vì giữ ngọc mà bị họa”
Finger vỗ vai đầy cảm khái.
“Em rực rỡ thế kia, bị ám sát cũng chẳng có gì lạ đâu.”
Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, Lộ Minh Phi hoảng hốt bật dậy như thỏ bị săn, suýt nữa thì nhảy vào lòng Finger.
“Yên tâm yên tâm, chưa đến mức có người xông vào phòng ám sát đâu. Là đàn anh lâu năm nhất ở đây, đám đàn em ít nhiều vẫn nể mặt anh thôi.”
Finger bình thản ra mở cửa.
Guderian bước vào với nụ cười rạng rỡ, ôm chặt Lộ Minh Phi:
“Chà! Minh Phi, thầy tự hào về em lắm! Trong vòng một ngày, tên em đã truyền khắp học viện rồi!”
“Nếu em đi đánh sập Lầu Năm Góc thì tên em chắc cũng nổi khắp nước Mỹ chứ chẳng chơi!”
Lộ Minh Phi rầu rĩ.
Guderian đưa cho cậu một phong bì:
“Thẻ sinh viên của em đây, có nó em có thể ra vào tự do trong khuôn viên trường. À, em nhớ nhé, mai là kỳ thi 3E, nhất định phải đi thi đúng giờ!”
“Thi 3E?”
Lộ Minh Phi ngơ ngác.
“Là cái quái gì vậy ạ?”
“Không cần biết đâu, cứ đi thi là được. Với người khác thì có thể áp lực, nhưng với một hạng S như em, nó nhẹ nhàng như ăn trưa thôi.”
“Thi gì cơ? Có phải kiểu trắc nghiệm, đúng/sai không? Biết đâu em đoán mò trúng cũng được.”
Lộ Minh Phi nuôi chút hy vọng.
“Chỉ là Long văn thôi, ngôn ngữ và chữ viết của loài rồng ấy mà.”
Guderian nói như chuyện thường ngày.
Lộ Minh Phi hít một hơi khí lạnh:
“Không phải trường nói miễn học ngoại ngữ sao ạ? ‘Long văn’ là cái quỷ gì vậy? Sao không nói là thi tiếng Java luôn cho rồi!”
“Long văn không phải ngoại ngữ. Là hậu duệ của loài rồng, đó là ngôn ngữ mẹ đẻ của em.”
Guderian nói đầy tâm huyết.
“Không phải đồ quỷ gì cả, là tri thức rất có ích. Yên tâm, em không cần học thêm gì hết. Long văn truyền theo huyết thống, đã có trong máu rồi. Là hạng S, huyết mạch của em cực kỳ tinh khiết, chỉ cần tiếp xúc là tự nhiên hiểu thôi.”
“Em từng mơ rằng khi thi hình học, đột nhiên thiên phú xuất hiện, vẽ bừa một đường phụ là ra đáp án…”
Lộ Minh Phi ôm mặt.
“Em muốn kiểm tra sớm chút không?”
Guderian cười.
“Kiểm tra sớm?”
“Thật ra tối nay thầy đến là để nhìn thử huyết thống của em. Nên thầy đã mượn tạm một món nhỏ từ hầm băng.”
Ông như ảo thuật gia, lôi ra một chiếc hộp cũ kỹ.
“Không tính là gian lận đâu, chỉ là hỗ trợ trước kỳ thi thôi.”
Trong hộp là một hộp nhạc bằng đồng thau, gỉ sét loang lổ cho thấy ít nhất cũng trăm tuổi, kiểu dáng như đồ chơi cơ khí nhập từ châu Âu vào cuối đời Thanh.
Guderian lên dây cót:
“Năm 1898, chiếc hộp này được chế tạo tại Munich bởi một kỹ sư cơ khí là hỗn huyết chủng. Ông ta ghi lại một phần ngôn ngữ ngôn linh ‘Hoàng đế’ trong chiếc hộp này và dâng tặng Từ Hi thái hậu. Ý đồ là tìm ra các cá nhân hỗn huyết chủng trong cung. Nhưng vì bà không thích âm thanh của nó nên hộp bị cất trong kho suốt cho đến khi nhà Thanh sụp đổ mới lưu lạc ra ngoài.”
“‘Ngôn linh Hoàng đế’ là cái gì nữa vậy?”
Lộ Minh Phi hoàn toàn bối rối.
“Sau này học môn ‘Nhập môn Ngôn Linh học’ em sẽ rõ. Giờ thì không cần biết. Quan trọng là bên trong hộp có chứa một đoạn ngôn linh bằng long văn, em hãy nghe kỹ vào, không cần học gì cả, chỉ cần cảm nhận bằng máu thịt thôi.”
Ông đặt chiếc hộp trước mặt Lộ Minh Phi, thả tay ra, cạch cạch, hộp bắt đầu quay, rồi đột nhiên phát ra âm thanh mạnh mẽ, như chuông đồng cũ kỹ trong giáo đường bị gõ lên, hoặc như có một con mãnh thú thời viễn cổ bị nhốt bên trong đang gầm gừ.
Âm thanh trầm khàn, mơ hồ, mang theo khí thế đáng sợ, dù có nhịp điệu nhưng nghe vẫn cực kỳ chối tai chẳng trách gì thái hậu không ưa nổi.
---
Ngôn linh: Hoàng đế
Mã số: 01
Huyết thống: Hắc Long · Nidhogg
Mức độ nguy hiểm: Không
Người phát hiện và đặt tên: Nicolas Flamel
Khởi nguồn của toàn bộ hệ thống ngôn ngữ “ngôn linh”, là chiêu thức số 01 trong bảng tuần tự.
Không có bất kỳ hiệu quả thực chất nào, nhưng sẽ gây chấn động tâm lý tuyệt đối đối với các cá thể rồng cấp thấp và hỗn huyết chủng.
Nó có thể xem như một kiểu triệu hồi bằng huyết thống, hoặc là một dạng uy thế của rồng được khuếch đại đến cực điểm chỉ riêng khí thế đã đủ để ép người khác phải cúi đầu thần phục.
Truyền thuyết kể rằng, thuở Thái Cổ, lãnh địa của Nidhogg rộng lớn đến mức bao phủ cả châu Âu, thậm chí lan sang một phần châu Á.
Khi hắn gầm lên từ ngai vàng, tiếng ngôn linh rung động khắp đại lục, vang xa vượt cả dãy Ural.
Dòng dõi của rồng ở khắp nơi đều quỳ rạp về hướng ngai vàng, kính cẩn như thờ phụng thần linh.
Sau khi Nidhogg ngã xuống, ngôn linh này không còn bản hoàn chỉnh, nhưng rồng cấp cao vẫn có thể dùng một phần, thậm chí một số thiết bị luyện kim cũng có thể tái hiện hiệu quả tương tự.
Không có tác dụng đối với con người thuần túy, những cá thể huyết thống quá mỏng để thức tỉnh, hoặc người thuộc huyết thống của Bạch Vương.
“Nghe thấy tiếng chuông thì quỳ xuống là đúng rồi!”
— Nicolas Flamel
---
Trong bảng ngôn linh mà hiện tại Lộ Minh Phi chưa được chạm tới, lá bài ghi tên “Hoàng Đế” được mô tả như vậy.
Lộ Minh Phi chăm chú lắng nghe, một lúc sau thì ngửa mặt nhìn trần nhà, rồi ánh mắt dần chuyển thành hoang mang, cuối cùng là… buồn bã.
“Ca ngợi sự phục sinh của quân vương, hủy diệt chính là khởi đầu của tái sinh!”
Câu ngôn linh được hát đi hát lại trong hộp nhạc được Guderian dịch ra, ông hào hứng nói:
“Minh Phi! Em cảm nhận được sự triệu hồi từ huyết thống chưa? Thầy nhìn thấy điều đó trong ánh mắt em!”
Ông quay sang Finger:
"Đây chính là năng lực của hạng S đấy! Khi em còn là hạng A, cũng chưa từng nhạy cảm với Long Văn như vậy đâu!”
Finger đưa tay vẫy vẫy trước mặt Lộ Minh Phi lúc này như hóa đá:
“Khoan đã, thầy đừng vội kết luận. Dựa vào ánh mắt của đàn em, em thấy cũng có khả năng là đang… nhịn ị đấy.”
Lộ Minh Phi hất tay anh ta ra, mặt mày ủ rũ:
"Em nói rồi mà, chắc các người nhận nhầm người rồi! Ở Trung Quốc tên Lộ Minh Phi đâu chỉ có mình em đâu!”
“Em không cảm nhận gì à? Trong đầu không hiện ra hình ảnh nào sao?”
Guderian thất kinh.
“Nhưng thầy rõ ràng thấy em có vẻ mặt buồn bã mà!”
"Không hiểu thì buồn là đúng rồi. Không hiểu thì sao thi qua được ạ?”
"Em không có cảm giác… được đấng tối cao triệu hồi à?”
"Em nói thật đấy, nếu chỉ cần nghe một cái hộp nhạc là được ‘triệu hồi bởi đấng tối cao’, vậy thì nghe sư thầy gõ mõ chắc em thành Phật luôn quá!”
Guderian đi đi lại lại trong ký túc xá, mặt nhăn mày nhó, vò tóc xoăn rối tung.
Một lúc sau, như chợt hiểu ra chân lý vũ trụ, ông chụp lấy vai Lộ Minh Phi, mắt sáng rực:
"Trường hợp đầu tiên! Em là ca đầu tiên! Em đã biến dị rồi!”
"Thầy nói em là biến thái cũng không sao đâu!”
Lộ Minh Phi lẩm bẩm.
“Đừng chen ngang, để giáo sư giải thích xem em biến thá… à nhầm, biến dị thế nào.”
Finger cắt lời đúng lúc.
Guderian gật đầu nghiêm túc:
“Nguyên lý là như vầy: sự sợ hãi ‘Hoàng Đế’ là ký ức được truyền theo dòng máu giống như thú nhỏ sinh ra đã biết né mùi kẻ săn mồi. Nhưng gen luôn đột biến theo thời gian, sự tôn sùng và phục tùng tổ tiên cũng nhạt dần. Đến đời Minh Phi, một hạng S huyết thống cực thuần, lại hoàn toàn kháng lại sự triệu hồi từ dòng máu. Hoặc có thể là gen người trong người em quá mạnh, đè bẹp luôn gen rồng, khiến em miễn dịch hoàn toàn với uy thế của ‘Hoàng Đế’.”
“Cũng có thể là… em thực sự chỉ là người bình thường, hoặc huyết thống quá yếu, đúng không ạ?”
Lộ Minh Phi gãi đầu, vẻ tự giễu.
“Linh dương sợ mùi sư tử thì chạy, còn phân bón như em thì cứ thản nhiên… còn muốn bò qua đấy lăn bóng chơi.”
“Đừng tự dìm mình thế! Hiệu trưởng chưa bao giờ sai khi đánh giá huyết thống!”
Guderian kiên quyết.
“En phải có niềm tin vào bản thân! Nhưng mà như vậy thì bài thi 3E ngày mai phiền to rồi, có khi còn ảnh hưởng đến… đánh giá giáo sư của tôi.”
"Cái đó… liên quan gì đến em ạ?”
Lộ Minh Phi ngơ ngác.
“Thú thật thì… thầy vẫn chưa được phong làm giáo sư chính thức. Làm việc mười mấy năm vẫn chỉ là trợ lý giáo sư.”
Ông già ngượng ngùng cười.
“Hiệu trưởng thương thầy nên giao em cho thầy. Nói em là học sinh hạng S đầu tiên chưa từng có, tiềm năng vô biên. Nếu dạy em thành nhân tài, thì thầy có thể lên chức.”
“Hèn chi thầy nói từng là giáo sư Harvard…”
Lộ Minh Phi bừng tỉnh ngộ
“Thì ra em chính là… con bài tẩy để thầy thăng chức!”
"Cũng không sai… Dù là giáo sư Harvard thật, nhưng ở trường rồng này thì chẳng ai để tâm đâu. Muốn được phong giáo sư ở đây, phải tự mình đào tạo ra một sinh viên thành công.”
"Vậy tức là… vì em quá giỏi, nên cho một giáo sư chưa có thành tích dẫn dắt, để em tỏa sáng dễ dàng, đúng không ạ?”
Lộ Minh Phi cảm thấy trước mắt tối sầm.
“Cũng không phải hoàn toàn chưa có thành tích. Thầy từng dạy một sinh viên rồi…”
Ông già cười gượng.
"Đàn anh đó giờ sao rồi? Vẫn… sống chứ ạ?”
“Đệ tử của giáo sư Guderian, chuyên ngành Phả hệ long tộc, Finger Von Frings, có mặt!”
Gã to xác bên cạnh bước ra, khí thế hừng hực.
“Bảo sao em ở chung phòng với anh!”
Lộ Minh Phi chợt hiểu.
“Đối mặt hiện thực đi đàn em!”
Finger nghiêm túc.
“Em ở trong nhóm của một giáo sư phế, có một đàn anh cũng phế, tám năm vẫn chưa tốt nghiệp, còn bị cả nam sinh trong trường ghét cay ghét đắng! Nhưng vậy thì đã sao? Chỉ cần trong nhóm chúng ta có tình yêu, thì chẳng có gì là không vượt qua được! Đã vậy rồi…”
Anh ta vỗ vai Lộ Minh Phi.
"Vậy anh báo luôn tin xấu anh giấu tới giờ cho em biết nhé. Uống rượu thì uống cho say, buồn thì buồn cho tới đáy!”
“Đến luôn đi người anh em!”
Lộ Minh Phi ưỡn ngực nói.
“Thảm tới nước này rồi mà em còn đứng đây chưa gục, còn có thể thảm hơn được nữa sao? Em không tin!”
Finger ghé sát tai cậu, hạ giọng:
"Cái cô chị khóa trên mà em hay nhắc, eo thon, chân dài, ngực thì… cũng không hẳn là to, tính khí thì nóng nảy nhưng lại rất dễ thương ấy, Trần Mặc Đồng, từ lúc chúng ta quen nhau tới giờ, em đã nhắc tới cô ấy 213 lần… ấy chính là bạn gái của Caesar.”
“Ái chà!”
Lộ Minh Phi bật thốt.
"Em đã bảo sao nhìn hai người họ xứng đôi vừa lứa thế cơ mà! Một cặp tài sắc! Em giơ cả hai tay tán thành! Anh là yêu quái chắc tính phản đối à?”
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu cảm thấy một cơn co rút nhè nhẹ trong lồng ngực… như thể máu đang từ từ rỉ ra từ một lỗ thủng vô hình, để lại một trái tim rỗng hoác, trống trơn.
Là một thanh kiếm hư cấu nổi tiếng trong vũ trụ trò chơi Warcraft của Blizzard Entertainment. Đây là vũ khí biểu tượng gắn liền với nhân vật Arthas Menethil, hoàng tử vương quốc Lordaeron, người sau này trở thành Lich King Quỳ Long (夔龙) là một loài cổ long huyền thoại, có hình dáng đặc biệt với chỉ một chân, toàn thân tỏa ánh sáng, tiếng kêu như sấm sét. Trong văn hóa Trung Hoa, Quỳ Long thường tượng trưng cho sức mạnh kỳ dị, độc đáo và linh thiêng. Có tài liệu ghi lại rằng Quỳ Long từng giúp Đại Vũ trị thủy. Quỳ Môn (夔门) là tên gọi cổ của một đoạn hẹp giữa hai vách núi cao ở vùng Tam Hiệp trên sông Trường Giang (nay thuộc Trùng Khánh). Hai ngọn núi hai bên như hai trụ cổng khổng lồ, nhìn giống "cánh cửa trời". Tên gọi "Quỳ Môn" mang ý nghĩa là “Cổng của Quỳ Long”, ngụ ý rằng người xưa từng tin rằng rồng đã xuất hiện hoặc bơi qua nơi này. Là một câu thành ngữ của Trung Quốc mang ý nghĩa: Người khôn ngoan thì biết tránh xa những chuyện nguy hiểm, rủi ro, đặc biệt là những người, tổ chức, hay thế lực đang trên đà sụp đổ. Cây gậy thần của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký có thể biến hình, cực mạnh, rút ra từ lò luyện đan của tiên ông Thái Thượng Lão Quân.