Đèn lại sáng lên, vẫn là toa tàu hạng sang lúc nãy, nhưng ông già tên là Guderian đã biến mất.
Thay vào chỗ ông là cậu trai mà Lộ Minh Phi từng gặp ở sân bay Chicago, đang ngồi yên lặng, đúng vị trí ấy.
“Cậu... cậu... cậu cũng là hành khách à? Sao tôi không thấy cậu lên tàu nhỉ?”
Lộ Minh Phi lắp bắp, cảm giác như giữa đêm gặp ma vậy.
“Cùng lúc với anh mà. Tôi cũng là hành khách đến học viện Cassell.”
Cậu trai thản nhiên nói.
“Cậu nói chuyện... như ma vậy…”
Lộ Minh Phi lẩm bẩm.
“Cái gọi là ‘ma’ thực ra chỉ là những thứ loài người không hiểu được thôi. Nếu tôi là ma thật, thì câu chuyện anh vừa nghe cũng là một câu chuyện ma.”
Cậu ta đáp.
“Nhìn ra ngoài cửa sổ đi... Chào mừng đến với vương quốc của loài rồng.”
Lộ Minh Phi nhìn theo ánh mắt cậu ta ra cửa sổ, đồng tử bỗng co rút lại.
Trước cảnh tượng đó, cậu gần như không thở nổi nữa.
Không còn là màn đêm đen đặc hay ánh đèn thành phố rực rỡ của Chicago.
Chuyến tàu đang lao vút trên một cánh đồng băng mênh mông, trắng xóa nhưng ánh lên sắc lam nhạt.
Những dãy núi băng vươn thẳng lên trời cao.
Bầu trời là một màu đỏ đặc như máu, mưa trút như thác, từng giọt mưa đỏ thẫm trượt dài trên cửa sổ tàu.
Xa xa trên đỉnh núi băng, một con rồng khổng lồ nằm gục trong vũng máu của chính nó, đôi cánh dang dài rủ xuống tận chân núi, máu tanh nồng chảy tràn nhuộm đỏ cả đỉnh núi.
Từng đoàn người đang leo dọc theo đôi cánh ấy lên tới đỉnh.
Họ vây quanh đầu rồng, dùng những chiếc đục sắt nhọn đâm vào xương cánh, mỗi khi đục được một lỗ, dòng dịch trắng xối xả phun ra, rồi bốc hơi tạo thành những làn khói trắng dày đặc.
Mọi người reo hò cuồng nhiệt, tiếng hò vang vọng khắp không trung.
“Tổ tiên của loài rồng, Hắc Long Vương Nidhogg. Hàng ngàn năm trước, hắn bị giết ngay trên ngai vàng của mình. Ngai vàng đó chính là ngọn núi băng phủ tuyết này. Sau khi bị giết, máu hắn tuôn như dung nham, nhuộm đỏ cả ngọn núi, tan chảy băng tuyết, tạo thành hơi nước nhuốm máu bay lên trời, thành mây đỏ rồi biến thành mưa máu. Những kẻ đã giết hắn nhảy múa trong mưa, gọi ngày hôm đó là ‘Thời đại mới’.”
Cậu trai nói khẽ.
“Trời ơi…”
Lộ Minh Phi run lên khi nghe thấy âm thanh kim loại đập vào sắt văng vẳng từ xa.
Câu chuyện kỳ dị mà Guderian kể ban nãy bỗng trở nên quá thật, tàn bạo, rộng lớn, và đầy thống khổ.
“Đó là vị ‘Hoàng đế cổ đại’ chưa từng được lịch sử ghi lại. Ngày hắn chết, cả thiên hạ đều reo mừng.”
Cậu trai nói bình thản, như đang lắng nghe những tiếng đập kia, nhắm mắt lại như thưởng thức, miệng nở một nụ cười mơ hồ.
“Thật tuyệt phải không? Nếu không có ngày đó, thế giới đã không trở thành như hôm nay.”
Cậu mở mắt, nhìn thẳng vào Lộ Minh Phi.
Không hiểu sao, Minh Phi cảm thấy nụ cười của cậu ta… đầy bi thương.
“Cậu... với con rồng đó... quen nhau à?”
Lộ Minh Phi ngập ngừng.
“Không, không quen. Nó chết là đáng!”
Cậu ta mỉm cười.
---
Lộ Minh Phi mở bừng mắt, thấy mình đang nằm trên một chiếc ghế sofa dài, được đắp chăn cẩn thận.
Đây là một thư phòng cổ kính, bốn bề là giá sách, trên trần có treo một chiếc đèn chùm pha lê.
Minh Phi ngồi dậy, đảo mắt quanh phòng.
Không xa lắm, Guderian đang gật gù trên một chiếc ghế bành.
“Em tỉnh rồi à?”
Guderian ngẩng cái đầu rối bù lên.
“Đây là đâu ạ? Chúng ta gặp tai nạn à? Em chỉ nghe 'ầm’ một tiếng thôi.”
Lộ Minh Phi xoa trán, có cảm giác huyết quản trong đầu đang đập thình thịch.
“Chúng ta đến học viện Cassell rồi. Chuyến đi rất suôn sẻ, không hề đâm vào núi gì cả. Tuyến CC1000 phụ này vốn nổi tiếng an toàn, chưa từng có tai nạn. Chỉ là trong buổi hướng dẫn nhập học, em bị dọa quá nên ngất xỉu, phải khiêng xuống tàu thôi.”
Guderian nói.
“Trước trường cũng từng có học sinh bị dọa, nhưng phản ứng mạnh như em thì đúng là lần đầu tiên. Em sợ rồng... đến vậy sao?”
“Không.”
Lộ Minh Phi nhìn thẳng vào mắt ông.
“Em không sợ rồng. Em sợ một chuyện khác. Thầy có xem Kẻ hủy diệt không ạ?”
“Bộ phim cũ nổi tiếng đó à? Diễn viên chính là Arnold Schwarzenegger, nhưng thật ra sự nghiệp chính trị của ông ấy không thành công lắm.”
Guderian gật đầu.
"Thầy có nhớ đoạn nhân vật mẹ của John Connor nói với cảnh sát là có một người máy du hành thời gian về từ tương lai, thời đại mà loài người gần như diệt vong, tay cầm súng laser bắn tung tóe không phân biệt không?”
Lộ Minh Phi nói.
“Và mấy tay cảnh sát chỉ bảo: ‘Chị bị tâm thần rồi!’”
“Em nói vòng vo như vậy là đang ám chỉ thầy bị tâm thần à?”
“Không, em sợ là em bị tâm thần cơ, hoặc tệ hơn, là bị nhốt vào một trại tâm thần nào đó ạ!”
Lộ Minh Phi hét lên.
“Được rồi, với những học sinh ngoan cố như em, phải cho xem bằng chứng rõ ràng thôi!”
Guderian nói rồi nhấc điện thoại, gọi vài câu.
Chẳng mấy chốc, cửa thư phòng mở ra.
Một người đàn ông trung niên với gương mặt đậm chất Nhật bước nhanh vào, hai tay xách hai chiếc vali đen viền kim loại sáng bóng, trông vô cùng chắc chắn.
Ông ta đặt hai vali lên bàn, rồi giới thiệu bằng tiếng Trung trôi chảy:
“Tôi tên là Toyama Masashi, là giảng viên phụ trách tư vấn tâm lý tại Học viện Cassell. Rất vui được gặp sinh viên hạng S mới của trường. Đã hơn bốn mươi năm rồi, cuối cùng học viện lại có thêm một thiên tài hạng S.”
“Vậy cho em hỏi, sinh viên hạng S cách đây bốn mươi năm là ai thế? Trời sinh đã là sát long cao thủ à? Có võ công tuyệt thế không? Có cả bá vương khí nữa không ạ?”
Lộ Minh Phi thử nói theo cách suy nghĩ của mấy người này.
“Với hạng S, mấy thứ cậu nói chỉ là chuyện vặt. Nhưng tiếc thay, sinh viên đó đã tự sát bằng súng vào cuối học kỳ hai năm hai. Nên cũng không có gì để kể thêm.”
Toyama thở dài.
“Tự sát bằng súng? Mạnh thế rồi mà còn phải tự sát sao ạ?”
“Vì cậu ta thông minh và nhạy cảm vượt xa người thường, nên rất dễ bị mắc kẹt trong những bế tắc triết lý không lối thoát. Cuối cùng không vượt qua được, đã tự sát. Sau chuyện đó, trường mới bổ sung vị trí giảng viên tâm lý.”
Toyama Masashi nói.
“Em cứ tưởng là bị việc học hành ép đến chết cơ.”
Lộ Minh Phi thở phào một hơi.
"Vậy thì đỡ rồi. Từ trước đến nay em nổi tiếng là chậm tiêu, từ ‘nhạy cảm’ với em là xa lạ lắm.”
“Nhưng em thì có tiềm năng khác!”
Guderian giơ ngón cái với Toyama Masashi, vẻ mặt rạng rỡ, như đang hết mình cổ vũ Lộ Minh Phi.
Lộ Minh Phi không hiểu vì sao lão già này từ Trung Quốc sang Mỹ lại cứ khen lấy khen để mình một cách quá lố như vậy, khiến cậu thấy hơi ngại ngùng.
"Trường mang đến hai món chứng cứ, đều là cổ vật cấp cao, đặc biệt mượn từ hầm băng của học viện.”
Toyama Masashi vừa nói vừa mở chiếc vali đầu tiên bằng mật mã và dấu vân tay.
Sau khi gỡ hết lớp mút xốp bảo vệ, Lộ Minh Phi thấy bên trong là một mảnh vảy màu đen, to bằng nửa bàn tay, hình chiếc khiên hoàn hảo, bề mặt nhẵn bóng như vừa được đánh dầu, dưới ánh sáng hiện lên những vân vảy rõ rệt.
“Cậu có thể thử chạm vào.”
Toyama Masashi nói.
Lộ Minh Phi cẩn thận cầm miếng vảy lên.
Cảm giác giống như kim loại, lạnh và cứng, nhưng nhẹ gần như nhựa.
Cạnh sắc tới mức nếu bóp mạnh tay có thể rạch toạc da.
Toyama Masashi dúi vào tay Lộ Minh Phi một vật.
Lộ Minh Phi nhìn xuống liền sững người, đó là một khẩu súng ngắn!
“Khẩu Walther PPK, cỡ đạn 7,65mm, tốc độ đầu đạn 280 mét mỗi giây, tầm bắn hiệu quả 50 mét. Giờ, cậu hãy dùng nó bắn vào mảnh vảy.”
Toyama Masashi đặt miếng vảy lên bậu cửa sổ.
“Em biết khẩu này... 007 cũng dùng mà.”
Lộ Minh Phi nói.
“Nhưng em không có giấy phép sử dụng súng ở chỗ các thầy.”
Toyama Masashi và Guderian lùi về góc phòng, bịt tai lại:
“Yên tâm, ở đây không cần giấy phép. Cứ bắn đi, nhắm vào miếng vảy là được.”
“Đây chắc chắn là trại tâm thần rồi!”
Lộ Minh Phi không thể hiểu nổi logic của đám người này, nhưng vẫn giơ súng, cố gắng nhớ lại những gì học được hồi huấn luyện quân sự cấp ba, nhắm kỹ rồi bóp cò.
Tiếng nổ vang rền như sấm, Lộ Minh Phi cảm giác như có ai dùng búa tạ giáng thẳng vào ngực mình.
Lực giật từ khẩu PPK khiến cậu như vừa bắn ra một quả đạn pháo.
Cậu ngã vật ra sau, rơi bịch vào ghế sofa, mắt hoa lên, suýt nữa thì ngất xỉu.
“Hóa ra hạng S mới lần này lại không có năng lực thể chất nổi trội!”
Toyama Masashi kinh ngạc nói.
"Biết thế tôi chỉ cần mang khẩu súng lục thường là được rồi.”
“Khẩu súng này chắc là bị bọn điên bên bộ trang bị độ lại rồi! Đồ do bọn họ chỉnh sửa thì đừng có mà đem thử linh tinh!”
Guderian liên tục càu nhàu.
“Sức mạnh thể chất có là gì, chỉ là vẻ bề ngoài! Cái thực sự quan trọng là tinh thần, là ý chí, là huyết thống!”
Lộ Minh Phi vẫn choáng váng, cố ngồi dậy mấy lần không nổi, trong đầu thì than thầm:
Lạy giáo sư, thầy đừng tâng bốc nữa, tâng thêm nữa là em nổ thật đấy!
Toyama Masashi lại đưa miếng vảy cho Lộ Minh Phi xem, bề mặt vẫn trơn nhẵn như mới, không hề có một vết xước nào.
Lộ Minh Phi chắc chắn viên đạn vừa rồi bắn trúng chính giữa miếng vảy.
Hồi đi huấn luyện quân sự, cậu là tay súng xuất sắc nhất trong lớp, mười viên bắn trúng hồng tâm cả mười, đến huấn luyện viên còn phải kinh ngạc.
Trong khi bạn bè kêu ca súng lệch, bia méo, thì với Lộ Minh Phi chỉ cần nhắm chuẩn, bóp cò là trúng đích.
Ấy vậy mà khẩu súng như pháo hạm vừa rồi, lại chẳng thể xuyên thủng được miếng vảy này.
“Vảy rồng đấy. Năm 1900, nhà thám hiểm Sven Hedin tìm thấy nó tại thành cổ Lâu Lan ở Tân Cương, Trung Quốc. Lúc đó ông ta không nhận ra được bản chất của nó, nhưng phát hiện ra dù dùng lửa đốt hay dùng búa đập cũng không làm gì được miếng này, nên đã đem nó về châu Âu. Sau đó có người nhận ra nó là gì tên là Manecke Cassell.”
Toyama Masashi nói.
"Đây là chứng cứ thứ nhất. Giờ thì cậu bắt đầu tin chưa?”
“Không thể là công nghệ cao à?”
Lộ Minh Phi vẫn cố gắng chống chế.
“Dù là giáp hợp kim titan của máy bay chiến đấu cũng không chịu nổi một phát như vậy.”
Toyama Masashi đáp.
“Nhưng không sao, còn chứng cứ thứ hai.”
Ông ta mở chiếc vali thứ hai.
Một chiếc bình thủy tinh hình trụ được đặt trước mặt Lộ Minh Phi, trông giống hệt như loại bình ngâm tiêu bản sinh học trong lớp sinh vật.
Chỉ cần liếc một cái, Lộ Minh Phi đã thấy như bị sét đánh.
Nếu lúc này Toyama Masashi nhét cả quả cam vào miệng cậu thì có khi cậu cũng không nhận ra.
Bên trong bình là một sinh vật trông giống thằn lằn, da vàng nhạt, đuôi dài cuộn tròn như bào thai trong bụng mẹ.
Mép có những sợi râu mảnh đang nhẹ nhàng lơ lửng trong dung dịch, mắt nhắm, nhìn có chút... đáng yêu.
Nếu không phải vì đôi cánh màng mở rộng phía sau lưng nó, Lộ Minh Phi đã tưởng đây chỉ là một con bò sát cổ đại nào đó.
“Đây là phôi thai của một con rồng, đang trong trạng thái ngủ say. Rồng rất khó giết, đặc biệt là những loài thuần huyết đời đầu hoặc đời thứ hai. Dù hủy được thân thể, linh hồn chúng vẫn tồn tại và có thể phục sinh.”
Toyama Masashi nói.
“Mẫu vật này cực kỳ hiếm. Trước khi chết, rồng thường tự hủy xác, vì bị loài người lấy được xác là điều sỉ nhục với chúng. Nhưng mẫu này được tìm thấy ở Ấn Độ năm 1796, con rồng đỏ chưa kịp nở ra thì đã bị một con trăn nuốt chửng. Người dân địa phương giết trăn, và lấy được bào thai này từ bụng nó. Vì chưa nở ra, nó không thể tự hủy thân xác.”
“Không phải là làm bằng nhựa đấy chứ ạ?”
Lộ Minh Phi ôm đầu.
“Xong rồi! Thế giới quan của em tiêu rồi! Mấy người cho em xem cái này, em còn kiên trì theo con đường duy vật sao nổi nữa?”
“Lại gần mà nhìn kỹ chi tiết của nó đi, có nghệ nhân nào tạo ra được thứ hoàn hảo đến mức này không?” Toyama Masashi đưa bình sát mặt Lộ Minh Phi.
“Người tạo ra nó chỉ có thể là Thần.”
Qua lớp kính dày nửa cm, Lộ Minh Phi nhìn chằm chằm vào phôi rồng.
Màng cánh và râu của nó lơ lửng trong dung dịch như đang lơ lửng giữa mây trời.
Toyama Masashi nói đúng, chỉ có tự nhiên, hoặc là Thần linh, mới có thể tạo ra sinh vật như vậy.
Một thứ vốn chỉ nên tồn tại trong truyền thuyết và trí tưởng tượng, nay lại được đặt trong chiếc bình thủy tinh kín, xuất hiện trước mắt cậu.
“Hoàn mỹ, đúng không?”
Toyama Masashi thì thầm.
“Hoàn mỹ…”
Lộ Minh Phi khẽ nói.
Cậu nhìn chăm chú vào lớp màng mắt trong suốt phủ lên con ngươi của sinh vật rồng kia rồi tưởng tượng ra đôi mắt hoàng kim đang từ từ mở ra trong bóng tối, như cánh cổng dẫn đến một thế giới khác đang dần hé lộ trước mắt mình.
Và rồi sinh vật nhỏ bé đang ngâm trong dung dịch Formol kia... thật sự mở mắt!
Đôi mắt vàng rực như kim loại, hoàn toàn trùng khớp với những gì Lộ Minh Phi vừa tưởng tượng ra!
Toàn thân nó khẽ co giật, như một cơn động kinh, rồi đột ngột duỗi thẳng cổ, hướng về phía Lộ Minh Phi mà gầm lên một tiếng non nớt nhưng chứa đựng sự giận dữ nguyên thủy.
Lửa rồng rực cháy sâu trong cổ họng nó, rực lửa, tuôn trào!
Nó dốc toàn lực vươn đôi cánh màng ra, định phá vỡ chiếc bình thủy tinh để thoát ra ngoài.
Nó đã tỉnh dậy rồi, tuy chỉ nhỏ bằng con mèo, nhưng khí thế lại là khí thế của một con rồng chân chính.
Lộ Minh Phi còn chưa kịp né tránh, cả ba người trong phòng đều chết lặng.
Phần 4:
May là cuối cùng nó cũng chỉ là một con rồng con, ngọn lửa rồng yếu ớt kia vừa mới bốc cháy đã lập tức tắt ngúm.
Dung dịch Formol tràn vào cổ họng khiến nó ho sặc sụa như một đứa trẻ bị sặc nước.
Nó không phá vỡ được lớp thủy tinh, chỉ húc mạnh một cái rồi lại bật ngược ra, chẳng để lại chút dấu vết nào.
Nhìn nó gồng mình lao lên rồi ngã nhào, chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy… hơi tội nghiệp cái sinh vật uy phong mà ngốc nghếch này.
Sự thức tỉnh đến nhanh, mà kết thúc cũng chóng vánh như vậy.
Chỉ chốc lát sau, rồng con lại cuộn tròn, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
“AaaaaaaaAAAAAAAAAAA!!!”
Lộ Minh Phi cuối cùng cũng bật ra tiếng thét chói tai, tay run rẩy chỉ vào bình thủy tinh.
“Đừng hét nữa.”
Guderian thì thào.
“Không phải thầy thấy rồi sao?! Thầy không thấy à?! Vừa rồi nó sống dậy! Nó sống dậy thật đấy! Một con rồng sống sờ sờ!”
Lộ Minh Phi lắc mạnh ông già đang đứng đờ người ra mà gào lên.
“Thấy rồi.”
Guderian quay sang Toyama Masashi
"Ông cũng thấy đúng không?”
Sắc mặt Toyama Masashi cũng trắng bệch, gật đầu liên tục:
“Ừ… nhưng mà chuyện này không phải do tôi… tôi không hề biết nó sẽ tỉnh lại…”
Giọng ông ta bỗng nhiên cao vút, gần như là gào lên:
“Cái quái gì đang diễn ra vậy?! Bọn trong kho lưu trữ dán nhầm nhãn rồi sao?! Vừa rồi rõ ràng nó đã phun ra lửa rồng! Lửa rồng thật đấy! Hôm nay không phải là ngày nó tỉnh lại! Là nhầm nhãn rồi! Trời ơi, một thứ nguy hiểm thế này mà cũng dán nhầm được à?!”
“May mà từ năm kia đã thay sang bình chứa bằng vật liệu nano, không thì vừa rồi không chịu nổi áp lực đâu.”
Guderian chợt nhớ ra gì đó.
“Tỉnh sớm… là do máu gọi! Chính huyết thống của Lộ Minh Phi đã đánh thức nó!”
“Huyết thống triệu hồi à?”
Toyama Masashi quay sang nhìn Lộ Minh Phi, ánh mắt y hệt như đang nhìn một sinh vật dị dạng.
“Ngoài huyết thống triệu hồi, còn gì có thể khiến một con rồng tỉnh giấc sớm như vậy?”
Guderian nhìn Lộ Minh Phi chằm chằm, mắt sáng rực.
“Trong giấc ngủ đen tối kéo dài hàng trăm năm, đột nhiên nó cảm nhận được một nguồn máu cực mạnh, thế là nó mở mắt!”
Ông quay ngoắt người lại, vỗ mạnh vào vai Lộ Minh Phi:
“Lộ Minh Phi, giờ em hiểu vì sao mình đặc biệt đến thế chưa?!”
Lộ Minh Phi cảm giác vai mình sắp gãy luôn:
“Đừng có đổ cái tai nạn suýt chết người này lên đầu em chứ! Em đâu có làm gì đâu!”
“Em không cần làm gì cả, vì em là hạng S trời sinh! Xung quanh em tự nhiên sẽ xảy ra những sự kiện siêu nhiên!”
Guderian hăng hái nói.
“Đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho huyết mạch rồng của em!”
“Huyết mạch rồng cái đầu thầy á! Em có bố mẹ đàng hoàng, đều là con người cả!”
Lộ Minh Phi cố gắng cãi.
“Bố em mà là rồng thật thì giờ em làm hoàng đế rồi, đâu có phải sang đây học? Em làm hoàng đế rồi thì chắc chắn ở lại Trung Quốc ăn sung mặc sướng, một tay ôm hai em, đi ăn không cần trả tiền!”
“Họ đúng là con người nhưng không phải con người thuần chủng.”
Guderian chậm rãi, nghiêm túc nói.
“Họ đều là hỗn huyết chủng, nửa người, nửa rồng. Vì vậy, trong máu em cũng có một tỉ lệ lớn là huyết thống rồng. Trường học này tập hợp những hỗn huyết chủng. Em thắc mắc vì sao mình vừa nhập học đã là hạng S đúng không? Trường thậm chí còn chẳng xem bảng điểm của em... Mà nói thật, bảng điểm đó thật sự khá xấu hổ, hoàn toàn không xứng với huyết thống cao quý của em…”
“Cao quý cái đầu thầy á! Giáo sư à, thầy có thể đừng dùng mấy từ hoa mỹ kiểu này được không? Em sợ mình nghe xong rồi không có tiền mà trả đấy!”
Guderian hoàn toàn phớt lờ:
“Thứ hạng của trường không dựa trên thành tích học tập, mà dựa trên huyết thống. Em là hạng S vì em mang trong mình huyết mạch rồng không thể sánh kịp!”
Lộ Minh Phi đờ đẫn nhìn Guderian, rồi lại quay sang nhìn Toyama Masashi.
Cả trường này toàn là hỗn huyết chủng?
Vậy ông giảng viên tâm lý ôn hòa kia thật ra là một con bạo long?
Cái ông lôi thôi luộm thuộm như Guderian đây... cũng là một con rồng già?
Còn mình nếu ngoan ngoãn nghe lời thì không sao, chứ mà chống đối là bị phun lửa vào mặt luôn?
Lộ Minh Phi theo bản năng lùi vào góc phòng, chỗ này chẳng phải là hang rồng sao?
Mà trong hang rồng lại chỉ có mỗi cậu là thỏ non mà mấy ông rồng già này lại còn đặc biệt thích cậu!
Huyết thống rồng của cậu tinh khiết?
Cậu là một cậu trai sinh ra và lớn lên dưới cờ đỏ, thuộc lớp động vật có vú chính hiệu, cớ sao giờ lại bị coi như bò sát?
Guderian thấy cậu hoảng loạn thì vội vã trấn an:
“Yên tâm, tuy huyết thống của em rất mạnh, nhưng phần người vẫn là chủ đạo. Thầy và giáo sư Toyama cũng vậy. Trường chưa bao giờ thu nhận những học sinh mà huyết thống rồng lấn át, máu quá mạnh sẽ khiến họ dần chìm vào bóng tối, trở thành tín đồ của rồng. Đó là kẻ thù của chúng ta.”
“Vậy ra... trường có thù với rồng ạ?”
Lộ Minh Phi bắt đầu hiểu chút ít.
“Không phải trường mà là cả loài người!”
Guderian nghiêm nghị nói.
"Chuyện này phải kể từ thời thượng cổ… dài lắm. Nếu em hứng thú, có thể đăng ký học môn ‘Nhập môn phả hệ long tộc’ của thầy. Môn đó được sinh viên rất thích, ai cũng bảo là tặng kèm tín chỉ miễn phí…”
“Giáo sư, chuyện đó đâu phải thành tích đáng khoe đâu!”
“Em có muốn tìm hiểu thêm về long tộc không? Nếu muốn, ta có thể bắt đầu đăng ký học phần luôn.”
“Không muốn! Có thể rút học không ạ?”
Lộ Minh Phi giơ tay.
Guderian bị chặn họng, lúng túng:
“Có thể, nhưng trong bản cam kết em vừa ký có điều khoản bảo mật. Nếu muốn rút học, phải… tẩy não trước. Mà giờ mà rút thì tiếc quá…”
“Tiếc cái gì?”
Lộ Minh Phi cảnh giác.
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết thế giới thật sự là gì sao?”
Toyana Masashi lên tiếng.
“Thế giới đó rộng lớn đến mức vượt khỏi sức tưởng tượng. So với nó, cái thế giới cậu từng biết chỉ như một hạt gạo giữa đồng hoang.”
“Không! Không muốn! Em rất vui khi được làm một hạt gạo béo tròn trắng nõn!”
Lộ Minh Phi lắc đầu như trống bỏi.
Guderian vỗ vai cậu:
“Đừng vội. Hãy nghĩ kỹ. Ngoài huyết thống, em chẳng có gì. Ở đây, em là hạng S vô song, còn ở Trung Quốc, em chỉ là người bình thường, trong mắt chú thím em, em là một gánh nặng.”
“Lúc chiêu sinh thầy đâu có nói vậy!”
Lộ Minh Phi nghĩ thầm, cảm thấy lão già này đúng là chẳng tử tế gì.
Vẻ mặt lão nhìn ra được hết mọi bất công mà cậu chịu đựng, vậy mà vẫn còn nói ngon ngọt dắt cậu đến đây.
“Tẩy não ít nhiều sẽ làm giảm trí lực, em có thể trở nên đơ đơ một chút, kết quả học tập cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu mất trí nhớ rồi bị gửi trả về Trung Quốc, em sẽ phải học lại một năm để thi đại học. Mà cô gái em thích thì đã có bạn trai rồi. Cuộc sống như thế còn gì thú vị? Em tưởng tượng nổi không?”
Câu nói của giáo sư Guderian như một nhát dao đâm trúng chỗ yếu mềm nhất trong lòng Lộ Minh Phi. So với những thứ cao siêu như “thế giới thật”, với cậu, việc phải ôn thi đại học lại mới thực sự là nỗi ám ảnh kinh hoàng.
Sau một trận giằng co dữ dội giữa lý trí và cảm xúc kéo dài đúng năm phút, cậu méo mặt nói:
“Vậy… cho em thử học vài ngày xem sao?”
Guderian và Toyama Masashi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ mãn nguyện.
Bọn họ đương nhiên không định để lọt mất một hạng S hiếm có, mà những lời vừa rồi rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ từ trước.
“Quá tốt rồi! Thật sự vui mừng vì em đã nghĩ thông suốt!”
Guderian không giấu nổi phấn khích, rút ra một bảng chọn môn học, “Thầy đã chuẩn bị kỹ chương trình đào tạo cho em rồi! Học kỳ đầu tiên em sẽ chọn ‘Nhập môn phả hệ long tộc’, ‘Thiết kế ma động cơ giới sơ cấp’, ‘Luyện kim hóa học sơ cấp’, ngoại ngữ chọn ‘Cổ ngữ Norse’, còn thể dục thì học ‘Thái cực quyền’! Em sẽ khiến cả Học viện Cassell phải trầm trồ vì tài năng của mình! Bố mẹ em sẽ tự hào vì em!”
“Thôi đi, em thấy bố em khá tỉnh táo, biết rõ con mình sinh ra có chất lượng ra sao.”
Lộ Minh Phi buông xuôi, “Nếu em trượt môn thì sao?”
“Thì học lại thôi. Em còn nhớ Finger chứ? Em ấy học tới tám năm mà vẫn chưa bị đuổi học.”
Guderian vội vàng trấn an.
“Nhưng em là hạng S, khác với em ấy, làm sao mà học lại được?”
Cái kiểu trấn an này cũng quá mức trắng trợn rồi!
Lộ Minh Phi thầm nghĩ.
Sinh viên hạng A từng khí thế ngút trời như Finger đã biến thành tên lang thang nhếch nhác, còn đàn anh hạng S thì… đã tự sát.
Xem ra quy luật ở đây là:
Hạng càng cao, chết càng nhanh.
“Được rồi, em đồng ý, ký tên luôn. Nhưng còn một chuyện cuối cùng: tại sao ở đây bắt buộc phải học tiếng Trung? Tại sao mọi người đều nói tiếng Trung ạ?”
Lộ Minh Phi nghi ngờ hỏi.
“Câu hỏi hay lắm!”
Guderian giơ ngón cái khen ngợi.
“Vì theo nghiên cứu của trường, vài thành viên cấp vương trong long tộc, những kẻ cực kỳ nguy hiểm đang ngủ yên tại lãnh thổ Trung Quốc. Học viện Cassell từ mười năm trước đã đưa tiếng Trung thành môn bắt buộc. Bởi vì mỗi sinh viên, đều sẽ có ngày được phái đến Trung Quốc để giết rồng!”
“Bảo sao sau khi tốt nghiệp được ‘phân công công tác’… Công việc này có đăng tuyển cũng chẳng ai dám ứng tuyển!”
Lộ Minh Phi ôm đầu thở dài.
“Chế độ đãi ngộ của trường rất tốt! Còn giúp em đóng bảo hiểm y tế!”
Guderian nói thêm.
“Trời ơi! Mấy người làm nghề săn rồng mà không có bảo hiểm thì ai dám làm? Đây là nghề liều mạng đó biết không? Mức đền bù cao nhất là bao nhiêu ạ? Năm mươi triệu đô à?”
“Đến lúc đó thì tiền cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Em muốn người thừa kế là ai? Chú thím em à? Mà quyền lợi cuối cùng của em là… trường sẽ miễn phí vận chuyển thi thể em về Trung Quốc.”
Lộ Minh Phi tưởng tượng ra cảnh một cái xác được phủ tấm vải trắng, được khiêng xuống từ máy bay, trên trán dán cái nhãn:
“Lộ Minh Phi”.
Quả là một ngôi trường rất tận tâm với sinh viên mà!
---
Hai vị giáo sư Guderian và Toyama Masashi một trái một phải hộ tống Lộ Minh Phi ra khỏi văn phòng, vỗ mạnh vào vai cậu như thể đang ăn mừng một chiến thắng.
Còn cậu thì cụp đầu xuống, cả người xụi lơ như con gà bị nhúng nước.
Đích đến là phòng giáo vụ để đăng ký môn học.
Trên đường, một nhóm người mặc đồ thợ sửa chữa vác theo hộp công cụ đi ngang qua.
Có vẻ họ đến sửa cái cửa sổ bị khẩu súng PPK bắn thủng một lỗ to tướng.
Bên ngoài là thảm cỏ xanh mướt, lối đi lát đá uốn lượn, những tòa nhà cổ kính như lâu đài cổ.
Xa xa, bồ câu bay lên từ đỉnh giáo đường.
Trong ánh nắng, Lộ Minh Phi dần lấy lại chút sinh khí, ít nhất thì hiện tại cậu vẫn còn sống.
“Còn mẹ em…”
Cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Cậu cảm thấy cần phải hỏi rõ, bố mẹ mình trong chuyện này rốt cuộc đóng vai gì?
Bố mẹ nào lại nhẫn tâm đưa con mình vào con đường chết thế này?
Hay là… mình thật sự là con nuôi?
Ngay lúc ấy, một hồi còi báo động chói tai vang lên, như tiếng hú gào của ma quỷ, khiến người ta lạnh sống lưng.
Lộ Minh Phi sững người, sắc mặt Guderian và Toyama Masashi lập tức trở nên nghiêm trọng, rõ ràng là tình huống khẩn cấp.
“Là không kích à?”
Lộ Minh Phi bắt đầu hoảng.
"Rồng tấn công sao? Chúng biết bay mà, không kích là đúng rồi!”
Cậu nói xong mới nhận ra:
Mình đã bắt đầu chấp nhận chuyện “trên đời có rồng”.
Đồng thời, cậu cũng để ý thấy một điều kỳ lạ, trong khuôn viên trường mênh mông, lại vắng tanh đến đáng sợ, chỉ có ba người bọn họ đứng trên thảm cỏ.
Dù có là kỳ nghỉ hè, trường học yên ắng đến mức này cũng quá bất thường.
“Chết rồi! Quên mất hôm nay là ngày gì! Tìm chỗ ẩn nấp mau! Chết tiệt! Bọn họ sắp bắt đầu rồi!”
Toyama Masashi hét to.
“Chạy vào văn phòng trốn đi,” Guderian nói.
“Chắc họ sẽ không đánh vào văn phòng giáo viên đâu…”
Nhưng đã quá muộn, từ cầu thang khu nhà phía sau, một nhóm người mặc quân phục đen, mang theo súng trường M4 lao xuống.
Họ chia đội hình, tiến công với tốc độ cao, rõ ràng là đã được huấn luyện bài bản.
Những “thợ sửa chữa” vừa nãy lao ra từ văn phòng như muốn ngăn chặn, nhưng đối phương lập tức nổ súng.
Những “thợ mộc cơ bắp như lính đặc nhiệm” vừa ló đầu đã bị hạ gục.
Lộ Minh Phi thầm nghĩ:
Cái bảo hiểm vận chuyển thi thể của mình sắp có dịp dùng rồi!
Quả là chu đáo!
Nhưng tại sao rồng lại cầm súng trường tấn công?
Không phải chúng biết phun lửa sao?
Trước khi đám lính đen chỉa súng về phía ba người họ, Toyama Masashi đã kéo Lộ Minh Phi và Guderian trốn vào hành lang.
Nhưng nhóm tấn công hoàn toàn phớt lờ ba người họ, cứ thế lao vụt qua, sau đó từ giáo đường lại xuất hiện thêm một đám mặc quân phục đỏ đậm.
Ngôi trường yên bình phút trước bỗng chốc biến thành chiến trường.
Từ nhiều tòa nhà, người ta đổ ra ngoài, chia thành phe theo màu quân phục, tay ai cũng cầm súng, gặp mặt là bắn, không chút khoan nhượng.
Nhiều người vừa ló đầu đã bị hạ gục ngay lập tức.
Tiếng súng vang trời như muốn xé rách màng nhĩ, Lộ Minh Phi cảm giác mình như đang đứng giữa trận chiến ác liệt ở sông Somme.
Cậu hoàn toàn không nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Guderian.
“Chủ tịch hội học sinh rốt cuộc muốn làm loạn gì vậy? Cậu ta tên gì nhỉ? Trừ sạch điểm chuyên cần của nó cho tôi!”
Guderian bịt tai, gào lên với Toyama Masashi.
“Cậu ta quan tâm mấy thứ đó bao giờ chứ…”
Toyama Masashi đáp lại, người đã hạ thấp người sát đất, né trọn loạt đạn rít qua trên đầu.
Không thể không thừa nhận, vị giảng viên tâm lý này cũng khá dẻo dai.
Nếu vừa rồi chậm một giây, ông ấy cũng đã gục xuống như mấy anh chàng thợ sửa chữa kia rồi.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Chủ tịch hội học sinh?
Hắn là thần thánh phương nào?
Lẽ nào trong trường có nội gián?
“Cậu ta tên là Caesar Gattuso!”
Toyama Masashi bật dậy, nghiến răng nghiến lợi
"Tên công tử lái chiếc Bugatti Veyron đó!”
Ông ấy rút khẩu PPK phiên bản pháo hạm từ trong ngực áo, thay một băng đạn mới, ánh mắt tràn đầy sát khí như lính đặc nhiệm chuẩn bị ra trận.
“Tôi sẽ nhớ mặt cậu ta! Nếu cậu ta dám đăng ký lớp tôi dạy, tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là lễ độ!”
Guderian gào lên.
“Nhưng Toyama Masashi, ông phải bình tĩnh lại! Ông cầm súng ra ngoài kiểu đó…”
Ông còn chưa kịp nói hết câu thì sinh mạng đã kết thúc.
Trên bộ vest nhăn nhúm của ông xuất hiện một lỗ đạn còn đang bốc khói, máu phụt ra như suối.
Guderian cúi xuống liếc nhìn vết thương, nắm tay Lộ Minh Phi, chỉ kịp dặn một câu cuối cùng:
“Nhớ… chọn lớp thầy dạy nhé…”
Lão già đổ gục ra sau.
Toyama Masashi lao đến định đỡ ông, nhưng ngay lúc đó, một viên đạn bắn thẳng vào lưng ông.
Cả người ông như bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau, loạng choạng bước vài bước rồi đổ sập xuống, mãi mãi không thể đứng dậy nữa.
Là một trong những trận đánh đẫm máu và nổi tiếng nhất trong Chiến tranh Thế giới thứ nhất, diễn ra vào năm 1916 giữa quân đội Anh–Pháp và Đức tại vùng sông Somme ở miền bắc nước Pháp.