Phần 7:
“Đừng mạnh miệng! Nào, kể chị đây nghe xem tình hình thế nào đi. Cậu đã từng tặng hoa cho cô ấy chưa?”
NoNo hỏi.
"Tôi nghèo! Chả có tiền mua hoa!”
“Rủ đi xem phim chưa?”
“Hồi trường chiếu phim cách mạng, có buổi chiếu Ngôi sao đỏ rực rỡ, tôi ngồi cạnh cô ấy.”
“Sinh nhật cô ấy là ngày mấy tháng mấy?”
“Mười tháng mười.”
“Tặng quà sinh nhật chưa?”
“Cô ấy dùng bút của tôi để viết thư trả lời cho thằng tặng thiệp sinh nhật, rồi không trả lại bút. Hôm sau bảo cứ coi như đó là quà…”
“Trời đất, cậu thích một cô gái bao lâu mà không tặng hoa, không rủ xem phim, không quà sinh nhật. Cậu còn có thể kém cỏi hơn được nữa không?”
"Tôi cũng thấy không thể kém hơn được nữa rồi!”
“Đúng là mất mặt trường Cassell chúng ta quá!”
NoNo tức giận.
“Lại đây, đàn chị dạy cho bài học! Một đứa con gái bình thường như vậy mà cũng không theo đuổi nổi, đến Cassell rồi thì cậu sống kiểu gì?”
“Ngồi ngay ngắn! Sẵn sàng học hỏi đây!”
“Thứ nhất, con gái là phải theo đuổi! Cậu không chủ động, còn trông người ta tỏ tình với cậu à? Có những lời, nhất định phải nói!”
Lộ Minh Phi khẽ giật mình, lời này nghe cũng có lý đấy chứ.
Một cô gái xinh như NoNo chắc chắn hiểu biết tình trường.
“Thứ hai, với con gái, quan trọng nhất là cảm giác hạnh phúc. Cậu đã từng mang lại cảm giác hạnh phúc cho Trần Văn Văn chưa?”
“Cảm giác hạnh phúc?”
Lộ Minh Phi ngơ ngác.
“Ví dụ nhé, chỉ là ví dụ thôi. Giả sử ngược lại, Trần Văn Văn rất thích cậu, còn cậu thì chẳng có cảm giác gì. Nhưng có một ngày cậu thi rớt, buồn bã hết sức, thì bỗng nhiên thấy cô ấy lái Ferrari đến đón cậu, giữa bao người xoa đầu cậu nói: ‘Ngoan nào, đừng lo, lần sau sẽ khá hơn.’ Cậu có thấy hạnh phúc đến phát nổ không? Dù không có cảm tình, cũng sẽ gật đầu cái rụp đúng không?”
“Gật đầu liền! Không chần chừ! Tự đeo dây xích vào cổ, sủa gâu gâu chạy theo luôn!”
Lộ Minh Phi đáp không chút do dự.
“Vô dụng! Phải tỏ ra chút kiêu chứ, ít nhất cũng phải làm bộ e ngại tí!”
“Đàn chị ơi, vậy tôi nên làm gì?”
Lộ Minh Phi thực sự muốn học hỏi.
“Đập nồi dìm thuyền ! Hãy nói với tất cả mọi người rằng cậu thích cô ấy! Phải nói lớn lên, đem tất cả sĩ diện và tương lai của một người đàn ông ra đặt cược. Dù cô ấy không chấp nhận, cũng sẽ nhớ mãi.”
“Nếu cô ấy từ chối thì sao?”
“Thì mang theo ký ức thất tình đẹp đẽ mà bay sang Mỹ thôi!”
“Nghe thảm thật nhỉ.”
“Yêu một người không dễ dàng đâu, phải xông pha giữa vạn quân mà mở ra một con đường máu! Con chó cuối cùng, xuyên qua làn đạn pháo của các kỵ long, khi còn đúng một giọt máu, phải vung vuốt thay đổi cục diện trận chiến!”
“Thế này là kiểu chết giữa đường rồi còn gì.”
“Chết giữa đường cũng đừng hối hận! Nói chung, không xông vào hỏa tuyến thì không phải là chó tốt!”
Lộ Minh Phi sững lại, cảm thấy lời của NoNo có sát khí, mà sát khí ấy khiến cậu nghĩ đến gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô.
Đó là một cô gái sắc và nhanh như đao thép, và bây giờ cô đã vung đao, một nhát chém thẳng vào tim Lộ Minh Phi, máu bắn tung tóe!
NoNo đã nhóm lửa trong cậu.
Khoảnh khắc đó, Lộ Minh Phi đưa ra quyết định liều lĩnh nhất trong 18 năm cuộc đời, trở thành chú chó nhỏ lao vào mưa đạn pháo!
Ba tháng cuối trước khi tốt nghiệp, là thời gian cuối cùng được làm bạn học với Trần Văn Văn.
Cậu muốn nói với cô rằng cậu đã thích cô ba năm.
Dù cú vồ đó có phá vỡ được hàng phòng thủ của cô hay không, cậu cũng quyết làm một chú chó tốt.
“Rõ rồi!”
Cậu nói.
“Nhớ mang bó hoa hồng! Nhớ bật nhạc nền cảm động! Phải nhìn vào mắt cô ấy mà nói! Quan trọng nhất là phải nói trước mặt mọi người! Đó là giác ngộ của cậu! Chúc may mắn, đàn em!”
“Xin nhận lệnh!”
Lộ Minh Phi tưởng tượng ra NoNo như một nữ tướng oai phong đang ra lệnh cho một binh sĩ nhỏ nhoi.
“Nhưng mà, nếu cậu thành công… thì cánh cửa Cassell mãi mãi đóng lại với cậu rồi đó!”
Nói xong, NoNo tắt máy, không để Lộ Minh Phi kịp trả lời.
Lộ Minh Phi ngẩng đầu lên, thở phào thật dài.
Cậu phấn khích, cảm thấy lần tỏ tình liều lĩnh này có thể thành công, mà nếu vì thế không đi Mỹ du học cũng chẳng sao.
Chỉ là, sẽ không bao giờ được gặp lại NoNo nữa đúng không?
Hơi tiếc đấy, cô gái vốn có thể trở thành đàn chị của cậu thật sự rất nghĩa khí.
Cậu nhìn lên màn hình, avatar con mèo mặt to đã xám màu, không còn nhấp nháy nữa.
Đột nhiên cậu cảm thấy, như thể một phép thuật vậy, khi cậu tỏ tình thành công, thì học viện Cassell, giáo sư Guderian và NoNo đều sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.
---
Tại phòng hạng sang của khách sạn Lệ Kinh, NoNo nhâm nhi cà phê một cách thư thái.
Màn hình MacBook vẫn bật QQ, chỉ chuyển sang chế độ ẩn danh.
Tin nhắn cuối của Lộ Minh Phi hiện lên chỉ vỏn vẹn hai chữ:
“Cảm ơn.”
Ở một cửa sổ chat khác, một người có nickname “Sonic” nhắn tới:
“Chơi hơi lố rồi đấy? Nếu ứng viên hạng S duy nhất từ bỏ cánh cổng Cassell vì tình yêu, hiệu trưởng chắc phát điên mất.”
"Em chỉ chọc cậu ta chơi thôi.”
NoNo cười lạnh.
“Kiểu tỏ tình đó sao mà thành công được? Trần Văn Văn là kiểu con gái rất bướng bỉnh, chỉ khi cô ấy thực sự thích ai thì mới chấp nhận, còn không thì cho bao nhiêu cũng chẳng thèm để ý đâu.”
“Em có thể vô đạo đức hơn chút nữa không?”
“Hết mức rồi đấy.”
NoNo nhún vai.
"Em phải thừa nhận, đây là việc vô đạo đức nhất mà tôi từng làm rồi.
“Bắt nạt tân sinh viên vui vậy à?”
“Cậu ta là hạng S đấy nhé, còn em với anh chỉ là hạng A. Giờ không bắt nạt, mai mốt vào trường rồi thì chẳng dễ gì làm được đâu.”
“Hy vọng đừng có biến cố. Nếu Trần Văn Văn cũng là kiểu ngại ngùng giống Lộ Minh Phi, thầm thích cậu ta ba năm nhưng không dám nói ra, chỉ chờ một lời tỏ tình... thì em đã làm hỏng hết mọi chuyện rồi.”
NoNo lè lưỡi:
“Đừng xui thế chứ?”
"Hội học sinh cần người như cậu ta. Người duy nhất đạt cấp S tuyệt đối không thể để rơi vào tay hội Sư Tâm.”
“NoNo!”
Diệp Thắng đẩy cửa bước vào
"Giáo sư Guderian gọi cô kìa.”
"Ờ!”
Nono xỏ dép bông, bưng ly cà phê chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, Guderian, Diệp Thắng và Sakatoku Aki đang ngồi quanh bàn trà, vẻ mặt nặng nề.
Trên bàn đặt một xấp tài liệu vừa được in ra.
“NoNo, Lộ Minh Phi phải giao cho em.”
Guderian gõ tay lên tài liệu.
“Hồ sơ của một ứng viên người Nga với huyết thống cực kỳ ưu việt vừa được gửi đến. Thầy phải đi Nga phỏng vấn ngay lập tức.”
“Em á?”
NoNo ngẩn người
“Sao không giao cho Diệp Thắng và Aki ạ?”
“Kế hoạch 'Quỳ Môn’ bị đẩy sớm. Hiệu trưởng sẽ hạ cánh ở Trung Quốc tối nay, giáo sư Mance yêu cầu chúng tôi lập tức tới Tứ Xuyên.”
Diệp Thắng nói
"Tôi với Aki còn phải luyện tập thêm phần phối hợp.”
“Nói đi là đi luôn, thứ trong đập Tam Hiệp thật sự nguy hiểm thế sao?”
“Sau này cô sẽ hiểu. Một khi nhiệm vụ bắt đầu, thì từng giờ từng phút đều vô cùng quan trọng.”
Diệp Thắng nghiêm túc, vỗ vai NoNo
"Có những thời điểm nếu lỡ một lần, là lỡ cả đời đấy.”
“Câu này đáng lẽ nên nói khi anh cầu hôn Aki mới đúng chứ.”
NoNo lườm anh ta một cái.
Diệp Thắng cứng họng, còn Sakatoku Aki thì mặt đỏ bừng.
“Thôi được rồi, em cần làm gì?”
NoNo quay sang Guderian
"Nếu tên nhóc đó không biết điều, nhất quyết từ chối lời mời của chúng ta, em bắt cóc nó sang Mỹ luôn nhé?”
Guderian gật đầu đầy nghiêm túc:
“Khi cần thiết, thầy ủy quyền cho em dùng vũ lực.”
“Nếu Trần Văn Văn dám đồng ý với cậu ta, thì phải cảnh cáo cô ta, bắt cô ta biết điều.”
Diệp Thắng bổ sung, lúc này trông anh chàng tươi sáng lại chẳng khác gì yêu tinh núi đen.
---
Lộ Minh Phi nghĩ NoNo là thiên thần, sẽ mang may mắn đến cho mình.
Không lâu sau khi NoNo offline, Trần Văn Văn đột nhiên lên tiếng trong group chat, kéo theo một đống nick ẩn khác cũng nhảy ra, quây quanh “nữ thần” nói chuyện.
Ai nấy văn phong bay bướm, chẳng giống học sinh đang vắt kiệt sức ôn thi đại học tí nào.
“Tụi mình tổ chức một buổi họp mặt cuối năm của Câu lạc bộ Văn học nhé?”
Trần Văn Văn đề xuất.
Mọi người hoan hô rộn ràng, Lộ Minh Phi cũng hòa theo không khí.
Đề xuất của Trần Văn Văn thì chẳng ai phản đối nổi.
Triệu Mạnh Hoa đùa rằng Trần Văn Văn giống như Lưu Bị của CLB , có sức hút với đàn ông tuyệt đối.
“Tụ tập ăn uống à? Chán lắm, dạo này tôi đang giảm cân.”
Tô Hiểu Tường lạnh lùng nói.
Không ai ngờ Tô Hiểu Tường lại chịu “hạ cố” gia nhập CLB Văn học.
Trưởng CLB tennis và bi a đều là fan cuồng của Tô Hiểu Tường, mời mọc không biết bao nhiêu lần mà chẳng được cô nàng liếc mắt một cái.
Vậy mà lại gia nhập CLB của “đối thủ truyền kiếp” như thể không phải để tham gia mà là để quậy phá.
Thực ra mục tiêu của Tô Hiểu Tường không phải là Trần Văn Văn mà là Triệu Mạnh Hoa, điều này cô nàng không hề che giấu mà còn công khai thẳng thừng.
Cô mời các bạn nữ đi ăn Pizza Hut, ăn được nửa chừng thì đột ngột đứng dậy giơ ly bia nói:
"Tôi mời mọi người ăn là để tuyên bố, tôi thích Triệu Mạnh Hoa! Ai muốn giành thì cứ tới đây! Người nhiều cỡ nào tôi cũng không sợ!”
Lộ Minh Phi rất thích tính khí bướng bỉnh của Tô Hiểu Tường.
Nhưng cô nàng có khí phách nói câu đó, còn cậu thì không.
Cậu chỉ có thể online mỗi ngày, chờ Trần Văn Văn xuất hiện.
“Không tụ tập ăn uống, mình bao một phòng chiếu phim mini đi.”
Trần Văn Văn nói.
Lộ Minh Phi giật mình, lời của NoNo lại văng vẳng trong tai.
Phòng chiếu phim mini?
Ông trời đúng là cho mình cơ hội vàng đây mà!
Nghe chẳng khác gì một sân khấu chuẩn bị cho màn tỏ tình cả!
“Xem phim gì vậy?”
Có người hỏi.
“Wall-E nhé?”
Trần Văn Văn đề xuất
“Xem xong thì tụi mình chơi board game, uống nước.”
“Wall-E? Phim cũ rồi mà, sao không xem phim mới?”
Triệu Mạnh Hoa nói.
Kiểu mọt tiếng Anh như cậu ta thì chưa bao giờ xem bản lồng tiếng, nói tên phim cũng toàn dùng tiếng Anh.
“Hôm trước đọc được một bài review hay quá, nên tớ muốn xem lại.”
"Tôi sẽ bao hết đồ ăn vặt và nước uống, những thứ khác không quan tâm!”
Tiểu Thiên Nữ khí thế ngút trời.
“Vậy chúng mình hợp cạ quá! Tớ sẽ giúp cậu ăn với uống.”
Lộ Minh Phi không kìm được mà buột miệng lố bịch.
“Đồ không biết xấu hổ! Ai hợp cạ với cậu hả?”
Tiểu Thiên Nữ bĩu môi khinh thường cậu hết mức.
Cả nhóm bắt đầu ríu rít bàn bạc kế hoạch.
Một buổi chiếu phim hoạt hình ấm áp trước khi tốt nghiệp nghe thật sự là một kỷ niệm đáng nhớ.
Một bộ phim hoạt hình "đầy yêu thương"!
Quan trọng là phải "đầy yêu thương"!
Trong lòng Lộ Minh Phi như có hoa nở rộ.
Cứ như có một sự sắp đặt vô hình nào đó, Trần Văn Văn lại chọn chính bộ phim WALL-E.
Nhân vật chính của phim là một chú robot bé nhỏ, đầy bụi bặm tên WALL-E chuyên đi nhặt rác.
WALL-E phải lòng một cô robot trắng muốt như nàng công chúa là EVE.
Năm đó, Lộ Minh Phi xem đi xem lại bộ phim này, có một cảnh khiến cậu xúc động đến bật khóc:
WALL-E bị thuyền trưởng tà ác ép thành đống sắt vụn, EVE chạy đi tìm linh kiện cứu cậu, rồi ôm lấy WALL-E bay vút lên, xuyên qua cả bức tường âm thanh.
Đó chính là tình yêu, đúng không?
Một chú robot đi nhặt rác cũng có mùa xuân của riêng mình!
Lộ Minh Phi cảm thấy vô cùng xúc động.
“Lộ Minh Phi đi cùng tớ mua vé nhé, mọi người cứ chuyển tiền cho cậu ấy.”
Trần Văn Văn nói.
Trong group chat liền ồ lên tán thành.
Là ủy viên của CLB Văn học, công việc chính của Lộ Minh Phi từ trước đến giờ là chạy việc lặt vặt và thu tiền.
Lần này cũng chẳng ngoại lệ nhưng chỉ khác là, lần này Trần Văn Văn chủ động muốn đi cùng cậu.
---
Cùng một con đường, nhưng đi với người này thì dài lê thê, đi với người kia lại ngắn đến mức không muốn bước tiếp.
Lộ Minh Phi và Trần Văn Văn sóng vai bước trên con đường lát đá ven sông, từng bước từng bước thong thả.
Con đường này ngày nào Lộ Minh Phi cũng đi, nhưng hôm nay lại cảm thấy sao mà ngắn đến khó chịu, ước gì chính quyền thành phố chịu bỏ thêm tí tiền, xây nó dài đến... 50km!
“Cậu định thi trường nào vậy, Lộ Minh Phi?”
Trần Văn Văn hỏi.
Họ vừa mới bao trọn rạp chiếu phim xong, giờ Lộ Minh Phi lại cùng cô đến mua một bó hoa chuông gió.
Cậu tranh thủ liếc giá hoa hồng, cũng không quá đắt, không dịp gì mà 99 bông vẫn trong tầm tiền cậu có thể gom được.
Trần Văn Văn ôm bó hoa chuông gió, đi bên cậu về nhà.
Lộ Minh Phi lần đầu biết nhà Trần Văn Văn thực ra ở gần nhà cậu đến thế.
Cô mặc chiếc váy trắng bằng cotton giống lúc mới nhập học, trên váy phảng phất mùi hương dịu nhẹ.
“Tớ thi được trường nào thì vào trường đó thôi.”
Lộ Minh Phi nói.
Cậu ngại không dám nói rằng mình đã qua vòng phỏng vấn của Học viện Cassell.
“Cậu có định thi đại học trong thành phố không?”
Lộ Minh Phi tim khẽ động, câu hỏi này nghe như đang dò xem cậu sẽ đi đâu, có hy vọng rồi chăng?
“Ở đâu cũng được! Càng nhiều bạn học càng vui mà!”
Trần Văn Văn mỉm cười khẽ, đáp “Ừm” một tiếng, dịu dàng.
Hai người cúi đầu, lặng lẽ bước đi.
Lộ Minh Phi vừa đi vừa đếm bước chân, lòng vui như mở hội, cảm giác giữa mình và Trần Văn Văn đang có một loại ăn ý thật khó diễn tả.
“Ê! Sao nhìn mặt cậu gian gian thế?”
Một giọng nữ vang lên phía trước.
Lộ Minh Phi giật mình ngẩng đầu, một cô gái đi tới suýt nữa thì đụng ngay vào mũi cậu.
Cô kéo kính râm to sụ xuống, đảo mắt đầy ngạo nghễ rồi... nhéo mũi cậu một cái:
“Ghê thật, gặp tôi mà giả vờ không quen hả!”
Lộ Minh Phi biết ngay cảm giác “quen thân từ kiếp trước” của NoNo là cố tình diễn, cô gái này đúng là chuyên gia chơi khăm, cậu đã được nếm mùi rồi.
“Bạn cậu à?”
Trần Văn Văn cảnh giác, cô bị khí chất của NoNo làm cho áp lực.
Cả NoNo và Trần Văn Văn đều xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của NoNo sắc sảo và mạnh mẽ, như một lưỡi dao sáng loáng.
Trần Văn Văn lại dịu dàng nền nã, còn NoNo thì kiểu chọc nhầm là "một nhát máu phun".
Hai người đứng cạnh nhau, giống như cô gái nhỏ thị trấn đụng phải một nữ hiệp sĩ cưỡi ngựa, bên hông còn đeo kiếm sáng loáng.
“Ừ ừ.”
Lộ Minh Phi lúng túng gật gật.
“Ồ! Trùng hợp ghê!”
NoNo bước đến trước mặt Trần Văn Văn, cười rạng rỡ:
"Cô là Trần Văn Văn đúng không?”
“Sao cô biết tên tôi?”
Trần Văn Văn hơi kinh ngạc.
“Nghe cậu ta nói đấy. Cậu ta nói…”
NoNo bỗng dừng lại, quay sang Lộ Minh Phi:
"Mà nói mới nhớ, cậu còn nợ tôi cây kem đúng không?”
Tống tiền!
Đây rõ ràng là màn tống tiền trắng trợn!
Nhưng chỉ cần NoNo không lỡ lời, Lộ Minh Phi có làm gì cũng chịu.
Cậu vội rút tiền:
"Cậu muốn vị gì?”
“Vani rưới sốt dâu.”
NoNo tháo mũ lưỡi trai, tay vuốt mái tóc đỏ nâu bồng bềnh.
Ba người cùng ăn kem, thong thả đi trên con đường ven sông.
Hoa hoè rơi xuống váy trắng của Trần Văn Văn và chiếc mũ của NoNo.
NoNo thì tung tăng như lắp lò xo dưới chân, còn Trần Văn Văn thì nhỏ nhẹ trò chuyện cùng cô.
Lộ Minh Phi cúi đầu bước theo phía sau hai cô gái, giờ thì NoNo hoàn toàn chiếm sân khấu, đến lượt cậu thành người thừa.
“Lộ Minh Phi nói xấu tôi nhiều lắm đúng không?”
Trần Văn Văn hỏi.
“Không có đâu, cậu ấy nói cậu rất thích văn học nên mới vào CLB Văn học đó.”
“Ồ, hai người là bạn cấp hai à?”
“Cấp một cơ, sau đó tôi sang Mỹ học, giờ mới về.”
NoNo quay sang Lộ Minh Phi:
“Cậu còn nhớ thầy Triệu mập dạy Toán không? Tớ mới gặp, trọc cả đầu rồi đấy!”
Lộ Minh Phi gật đầu lia lịa, cảm thấy cây kem này hoàn toàn xứng đáng.
NoNo đúng là người biết giữ lời, chém gió sống động y như thật.
"Cô là con nhà định cư bên đó à?”
Trần Văn Văn hỏi.
“Không, tôi vẫn cầm hộ chiếu Trung Quốc, chỉ sang du học thôi. Giờ đang học năm hai.”
"Cô vượt lớp hả? Lộ Minh Phi mới lớp 12 thôi mà.”
“Bọn tôi không cùng lớp, tôi là đàn chị của cậu ấy.”
NoNo chém gió rất mượt, không chớp mắt, quay sang hỏi:
“Đúng không, Lộ Minh Phi?”
“Dạ đúng! Đàn... đàn chị!”
Lộ Minh Phi nghiêm mặt đáp.
NoNo cười rạng rỡ như đóa hoa vừa nở.
Cuối cùng, ba người tạm biệt nhau ở ngã ba đường.
Lộ Minh Phi và Trần Văn Văn tiếp tục đi thẳng, còn NoNo rẽ sang lối khác.
Đi được vài bước, Lộ Minh Phi ngoái đầu lại nhìn bóng lưng NoNo đang nhảy nhót xa dần.
Cậu cảm thấy cô gái ấy cứ như một ảo ảnh, mang theo cảm giác... bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất khỏi thế giới này.
Phần 8:
Những ngày gần đây, Lộ Minh Trạch không vui chút nào, vì tài khoản “Dấu Vết Hoàng Hôn” mãi không online.
Cậu bứt rứt như mèo cào, càng thêm giành giật quyền dùng laptop, nhất quyết không cho Lộ Minh Phi đụng đến dù chỉ một chút.
Lộ Minh Phi biết, em trai mình đang tức tối vì vận may “cứt chó” của cậu, muốn có người trút bầu tâm sự nhưng lại không tìm được ai để nói.
Dù rất muốn lắng nghe, cậu lại không rảnh để lén ra tiệm net.
Thím thì cứ vừa càu nhàu rằng Lộ Minh Trạch không thể suốt ngày lên mạng, phải học hành mới nên người, vừa sai Lộ Minh Phi đi mua sữa cho sáng hôm sau.
Vừa ra đến cửa, trong nhà liền vang lên tiếng cãi nhau om sòm giữa Lộ Minh Trạch và thím, chẳng rõ vì sao cậu bé lại nổi khùng lên như vậy.
Lộ Minh Phi không xuống lầu mà đi ngược lên.
Trên sân thượng chất đầy dàn nóng điều hòa, gió rít u u, lối lên càng đi càng chật, hai bên là mấy món đồ cũ hàng xóm vứt bỏ, đầy bụi, chẳng còn chỗ mà đặt chân.
Lộ Minh Phi nhảy nhót giữa đống đồ như con kangaroo lanh lẹ.
Cuối đường là một cánh cửa sắt do ban quản lý chung cư dựng lên, sau cửa là khoảng tối ngắn ngủi, rồi đến bầu trời sao kéo dài vô tận.
Cậu chui qua khe cửa, đứng giữa vũ trụ lấp lánh, hít sâu một hơi, phóng tầm mắt ra thành phố dưới ánh đèn đêm.
Đây là “địa bàn bí mật” của cậu nơi cậu hoàn toàn tự do, mặc sức hứng gió, đón nắng, chứng kiến bốn mùa trôi qua.
Thành phố mỗi mùa có một mùi riêng:
Có khi là hoa hòe, có khi là trà xuân, có khi là hương dứa ngọt ngào từ mấy chiếc xe đẩy ven đường.
Cậu ngồi trên mép sân thượng, như ngồi bên vách núi, thấy mình vừa nguy hiểm, vừa nhẹ bẫng như một chú chim bay lên cao nhờ cơn gió.
Thành phố rực rỡ ánh đèn, đường chân trời bị ánh sáng nuốt chửng.
Dãy nhà cao tầng của khu trung tâm thương mại xa xa như những chiếc lồng vuông đan từ ánh sáng.
Trên đường cao tốc, xe cộ nối nhau thành dòng, đèn xe như một dòng suối sáng chảy mãi không ngừng.
Lộ Minh Phi nghĩ:
Mỗi ánh đèn ấy hệt như một con đom đóm, bị mắc kẹt trong khúc đường cao vút kia, chỉ biết dốc hết sức lao về phía trước, tìm lấy lối ra.
Còn lối ra của cậu, là ở đâu?
Cậu lại nghĩ đến Trần Văn Văn.
Chiều nay, sau khi chia tay với NoNo, Trần Văn Văn bảo muốn ra bờ sông dạo một chút.
Trên thảm cỏ đầy bồ công anh bung nở, những quả cầu lông xù trắng muốt.
Cô hái rất nhiều, để chung với hoa chuông gió trong túi giấy.
Hai người ngồi bên sông trò chuyện, cởi giày ngâm chân trong làn nước mát.
Trần Văn Văn nói:
Vào đại học rồi, mọi người sẽ mỗi người một nơi, có khi hè mới gặp, cũng có thể lâu lắm không gặp lại rồi dần dần quên mất nhau, như nhiều bạn bè thân thiết từng có.
Lúc cô nói vậy, trong mắt đầy nỗi buồn, còn buồn hơn khi cô đọc “Người Tình” hồi mới nhập học.
Lộ Minh Phi ngồi cạnh, nhìn những cánh bồ công anh bị gió thổi tung, rơi lả tả xuống mặt nước, như trận tuyết nhỏ.
Trong tim cậu, có chú chim sẻ bé nhỏ đang nhảy nhót rộn ràng.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
“Alo, Lộ Minh Phi.”
Là NoNo gọi.
“Sao lại là chị?”
Lộ Minh Phi hạ giọng.
"Tôi báo cậu chuyện này: giáo sư Guderian ngày mai sẽ rời đi, cậu có nhập học không, tốt nhất đêm nay phải quyết định. Suất tuyển sinh không còn nhiều đâu, chậm là hết cơ hội đấy.”
Lộ Minh Phi quýnh lên:
“Không thể đợi đến mai sao? Ngày mai… là ngày rất quan trọng…”
Ngày mai, cậu định làm một chuyện rung trời chuyển đất, tỏ tình với Trần Văn Văn.
Nếu thành công, cậu sẽ ở lại Trung Quốc.
Nếu thất bại, sẽ ngậm ngùi đi Mỹ du học, vì ở đây chẳng còn gì để lưu luyến nữa.
“Không thể.”
Giọng NoNo lạnh tanh.
Lộ Minh Phi im lặng rất lâu, vò đầu:
“Biết rồi.”
“Biết rồi là sao cơ?”
“Tức là… từ chối đấy.”
“Cậu định từ chối bọn tôi á? Cậu chơi ác thế! Trần Văn Văn thì cũng bình thường thôi mà. Nghĩ kỹ đi, cánh cửa của Học viện Cassell, chỉ mở cho mỗi người một lần duy nhất thôi.”
"Chị đẹp hơn Trần Văn Văn… nhưng đâu có nghĩa là tôi sẽ thích chị…”
Lộ Minh Phi ỉu xìu nói.
“Được rồi! Cậu giỏi lắm!”
NoNo có vẻ giận.
“Tạm biệt!”
Cuộc gọi kết thúc.
Lộ Minh Phi nhìn màn hình dần tối, cảm thấy lần này mình cược một ván quá lớn.
Lúc này, cậu nhìn thành phố chìm trong bóng đêm, nghĩ đến buổi tiệc ngày mai.
Trần Văn Văn bảo cậu thay mặt phát biểu trước cả Câu lạc bộ Văn học, cậu sẽ làm một chuyện liều lĩnh nhất đời mình.
“Chỉ cần mình không chừa đường lui, thì có thể tự do lao theo thứ không ai dám đuổi theo…”
Cậu vừa lẩm nhẩm hát, vừa lấy can đảm cho bản thân.
Sau này, người ta gọi Lộ Minh Phi là một huyền thoại.
Một người bình thường như cây dưa héo, nhưng đã quyết tâm thì như bó cần tây ngâm nước, sống động đến kỳ lạ.
“Tôi là người… thỉnh thoảng phát điên.”
Đó là câu cửa miệng sau này của Ricardo M. Lu.
---
Trong nhà vệ sinh rạp phim, Lộ Minh Phi nhìn vào gương, tát nước lên mặt, lắng nghe tim đập thình thịch, không ngừng kiểm tra từng chi tiết trong kế hoạch.
Phim sắp chiếu.
Trận chiến cũng sắp bắt đầu.
Hoa, nhạc, và lời tỏ tình vang dội, ba “vũ khí thần thánh” mà NoNo từng dặn.
Hoa thì ổn, cậu đã hái thật nhiều bồ công anh lúc chiều, bó gọn trong một túi giấy.
Cậu không chọn hoa hồng, vì Trần Văn Văn thích bồ công anh hơn.
Nhạc cũng đã chuẩn bị xong.
Cậu lén lục trong ngăn kéo chú lấy một bao thuốc “Trung Hoa” thật, đem xuống tiệm tạp hóa đổi lấy hai bao giả.
Một bao bỏ lại, bao kia thì biếu bác chiếu phim.
Đó giờ vẫn là “kỹ thuật kiếm ăn” của Lộ Minh Phi.
Bác chiếu phim đập ngực cam kết:
Sẽ mở đầu phim bằng đoạn clip cắt ghép cảnh EVE ôm WALL-E bay xuyên qua bức tường âm thanh, một cảnh cảm động đến rơi nước mắt.
Những lời tỏ tình, cậu đã tra trên mạng, chọn ra những câu cảm động nhất, chuẩn bị sẵn sàng trong đầu:
“Ba năm qua, các bạn trong Câu lạc bộ Văn học của chúng ta rồi cũng sẽ chia xa. Có lẽ sau này sẽ rất khó gặp lại. Mỗi mùa xuân hạ thu đông, mỗi lần hoa nở hoa tàn, tuyết rơi rồi tan… đều không còn là những ngày tháng chúng ta cùng nhau nữa. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy buồn rồi… Là một thành viên trong CLB Văn Học, tôi rất vinh hạnh được đứng đây nói lời tạm biệt cuối cùng. Lẽ ra lời này là dành cho tất cả các bạn, nhưng tôi chỉ muốn nói với một người…”
Lúc ấy, chắc chắn cô nàng nóng tính Tô Hiểu Tường sẽ nhảy dựng lên:
“Lộ Minh Phi, cậu lảm nhảm cái gì thế hả?”
Nếu cô ấy thật sự nói vậy, cậu sẽ gằn giọng, thật mạnh mẽ:
“Im đi! Tôi không nói với cậu! Tôi chỉ muốn nói với Trần Văn Văn! Tôi đã thích cô ấy ba năm rồi! Không phải cứ ba năm, ba năm, rồi lại ba năm nữa! Tôi không muốn mãi mãi làm người tốt đâu!”
Câu này cậu “mượn” từ phim Vô Gian Đạo , nghe vừa ngầu vừa chất.
Phong cách cứng rắn như thế thì đỡ phải rơi vào kiểu nói vòng vo sướt mướt, lỡ đâu lại bị Trần Văn Văn tặng một cái "thẻ người tốt" trước mặt bao người thì đúng là mất hết mặt mũi.
Con trai kiểu “thỏ non” thì chẳng có tương lai gì, cùng lắm sau này làm “bạn thân của phụ nữ” thôi!
Lộ Minh Phi gật gật đầu với chính mình trong gương, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh, kiểu “Minh Phi, mày quá đỉnh rồi!”
“Lộ Minh Phi, cậu đang làm gì đấy?”
Triệu Mạnh Hoa bước vào nhà vệ sinh.
“Không biết sao, mặt cứ co giật nên tớ tập thể dục mặt một chút.”
Cậu nhanh trí đáp, “Có chuyện gì à?”
Triệu Mạnh Hoa đưa cho cậu một túi giấy:
“Quần áo. Lát nữa lên phát biểu thì mặc bộ này vào. Trần Văn Văn nói là phải nghiêm túc, ăn mặc cho chỉn chu.”
Trong túi là một bộ vest đen kiểu Hàn, sơ mi trắng tinh và cà vạt đen họa tiết chìm, đúng size của cậu.
Lộ Minh Phi từng rất muốn có một bộ như vậy, thấy mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp trai.
Nhưng thím cậu không cho.
Sao Trần Văn Văn lại biết cậu thích bộ vest này?
Chẳng lẽ… cô ấy vẫn luôn âm thầm để ý đến cậu?
Một cảm giác hạnh phúc khổng lồ như cái búa tạ đập thẳng vào đầu khiến cậu suýt nữa ngất đi.
Cậu lập tức rút điện thoại ra, định gọi cho NoNo, muốn nói rằng còn chưa đến trận quyết chiến mà mình đã chiến thắng rồi.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Lộ Minh Phi từ từ gập điện thoại lại.
Có lẽ NoNo cũng đã đi rồi, biến mất khỏi thế giới này, như pháo hoa, như bong bóng.
Đến nước này, thì không còn đường lui nữa.
Phải tỏ tình!
Hơn nữa, nhất định phải thành công!
Vừa bước vào rạp chiếu phim, tiếng cười của Tô Hiểu Tường đã như mũi kim chọc vào tai cậu:
“Hahahahaha! Mọi người nhìn này! Con khỉ mặc vest!”
Các thành viên Câu lạc bộ Văn học đang uống coca, ăn bỏng ngô cười ầm lên, mặt Lộ Minh Phi đỏ bừng như cà tím.
“Cười cái gì mà cười? Còn có hai con heo mặc vest nữa kia!”
Có người lên tiếng cứu vớt cục diện.
Anh em sinh đôi nhà họ Từ, Từ Nham Nham và Từ Miểu Miểu, cũng mặc vest đen bước vào.
Cả hai người mập ú, đứng cạnh nhau cứ như hai quả bóng rổ đen.
“Các cậu cũng phát biểu à?”
Lộ Minh Phi hỏi, ngạc nhiên vì cả ba ăn mặc y chang nhau.
“Không, bọn tớ chỉ là vai quần chúng thôi.”
Từ Nham Nham đáp, “Có lương đấy, không làm thì phí.”
Lộ Minh Phi nhìn về phía Trần Văn Văn, cô ấy khẽ gật đầu, ánh mắt trong veo lấp lánh.
“Lát nữa cậu đứng ở vị trí kia để phát biểu nhé.”
Triệu Mạnh Hoa chỉ vào tờ giấy photo đặt trước màn chiếu, “Đứng đúng chỗ đó, đừng che màn hình. Một lát nữa sẽ chiếu ảnh tập thể.”
“Ảnh tập thể à?”
Lộ Minh Phi không ngờ tới điều này.
Thế còn đoạn phim mà cậu chuẩn bị thì sao?
Hình ảnh ông bác chiếu phim to cao như núi hiện lên trong đầu cậu.
Khi cậu đưa bao thuốc đó, ông bác ấy đã búng tay một cái đầy khí phách:
“Rạp chiếu này là địa bàn của ta mà! Đừng lo! Nhất định sẽ lồng vào được!”
Lộ Minh Phi quyết định tin tưởng ông bác.
Đèn tắt dần, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ tờ giấy trắng trên sân khấu.
Được rồi!
Đây chính là sân khấu của cậu!
Một trận đánh định mệnh!
Nếu tỏ tình thành công thì nửa đời sau của cậu sẽ trọn vẹn!
Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, bồ công anh, WALL-E, lời tỏ tình!
Bây giờ, cậu mặc vest đen, đầy khí thế!
Lộ Minh Phi bước mạnh mẽ lên sân khấu, đứng đúng vị trí, hít sâu một hơi, định hét to:
“Trần Văn Văn! Tớ thích cậu!”
NoNo từng nói:
“Muốn tỏ tình thành công thì phải đánh cược mọi thứ!”
Lộ Minh Phi cảm thấy mình đã có tinh thần đó.
Đúng lúc ấy, ánh đèn chiếu sáng loá vào mắt cậu, máy chiếu bật lên, khán giả bên dưới đồng loạt "suỵt" một tiếng.
Lộ Minh Phi giơ tay che mắt, thầm nghĩ:
“Chết tiệt!”
Cậu còn chưa nói gì mà đã tới đoạn tiếp theo rồi?
Chẳng lẽ bác chiếu phim tính nhầm thời gian?
Mắt vừa mới thích nghi với ánh sáng, cậu đã thấy Từ Nham Nham và Từ Miểu Miểu đứng hai bên mình như hai cái kẹp.
“Các cậu lên đây làm gì vậy?”
Lộ Minh Phi hạ giọng hỏi.
“Diễn viên quần chúng.”
Từ Nham Nham trả lời, mặt đầy vô tội.
Lộ Minh Phi đảo mắt nhìn quanh, rồi bất chợt thấy một chữ cái khổng lồ “L” hiện lên bên trái mình, trên màn hình chiếu là một dòng chữ tiếng Anh kỳ quặc.
Bên dưới vẫn còn tiếng "suỵt", Lộ Minh Phi không chịu nổi nữa, chạy ra xa một chút để nhìn cho rõ.
Một dòng chữ:
“Trần Văn Văn, Lve, Yu!”
Cậu không hiểu hai từ viết sai kia là gì, nhưng trực giác mách bảo có chuyện không ổn.
“Quay lại đi! Quay lại đi!”
Từ Nham Nham hét lên, “Thiếu cậu làm chữ ‘i’ thì câu không hoàn chỉnh đâu!”
“‘i’ à?”
Lộ Minh Phi nhìn lại dòng chữ, rồi bỗng thấy Triệu Mạnh Hoa ôm một bó hồng đỏ thẫm, được mấy người bạn thân hộ tống, nhảy lên sân khấu…
Lần này, Lộ Minh Phi đã hiểu tất cả.
Từng tấc trên người cậu, từ đầu ngón tay trở xuống, lạnh dần.
Lạnh đến tim gan, lạnh tới tận xương sọ, lạnh len vào từng khớp xương vẫn còn đau ê ẩm vì chạy quá nhiều để hái bồ công anh.
Từ đầu đến cuối, Từ Nham Nham và Từ Miểu Miểu là hai chữ “o”, còn cậu là chữ cái “i” nhỏ xíu nhưng không thể thiếu.
Cả ba đứng cạnh nhau mới thành câu hoàn chỉnh:
“Trần Văn Văn, i love you.”
Cậu là chữ “i”, không có cậu thì không thành câu, và còn là chữ “i” thường, nhỏ xíu, bé bỏng, nhưng phải có.
Với đầu óc của Lộ Minh Phi, dù có vắt óc suy nghĩ cũng chẳng bao giờ nghĩ ra được cách tỏ tình lãng mạn như vậy.
Nhưng có người thì nghĩ ra được vì đầu óc tốt hơn, tiếng Anh giỏi hơn, từ nhỏ đã có gia sư tiếng Anh mà.
Lộ Minh Phi nhìn Trần Văn Văn, mà Trần Văn Văn thì lại đang nhìn Triệu Mạnh Hoa.
Trong đôi mắt ấy dường như đọng cả sương đêm mùa hạ, chỉ chực rơi xuống.
Lúc cô ngồi bên bờ sông cùng cậu, cô trầm lặng và u buồn là thế, mà lúc này thì không, Lộ Minh Phi có thể thấy được niềm vui trong mắt cô.
Lộ Minh Phi cảm thấy mình như hóa đá, rồi sẽ từng chút một vỡ vụn.
Cậu bất chợt nhớ đến bó bồ công anh trong túi mình mà cậu đã chạy cả một quãng đường dài mang đến đây, liệu có còn lại gì ngoài mấy cọng cuống trơ trọi?
“Quay lại đi! Quay lại! Thiếu cậu là không thành câu nữa đâu!”
Có người dưới sân khấu hét to.
Lộ Minh Phi chậm rãi bước về trước màn hình, đứng đúng chỗ tờ giấy photo, cúi gằm mặt xuống, không nhìn ai cả.
Thế là chữ “i” thường trông lại càng cô đơn tội nghiệp.
“Hôm nay vốn là buổi họp mặt của Câu lạc bộ Văn học tụi mình, nhưng tôi muốn mượn dịp này...”
Triệu Mạnh Hoa nói to.
“Tụi mình sắp chia tay rồi, tôi không muốn sau này phải hối tiếc. Tôi muốn nói với Trần Văn Văn... Trên màn hình cũng có rồi... Tôi nhất định phải liều một phen! Nếu không mai mốt mỗi đứa một nơi, thích một người ba năm mà chẳng ai hay biết, vậy thì thảm quá còn gì?”
“Hay quá! Hay quá! Đại ca giỏi quá!”
Từ Nham Nham, Từ Miểu Miểu và đám bạn thân của Triệu Mạnh Hoa cùng vỗ tay rần rần.
“Nữ chính lên sân khấu! Nữ chính lên sân khấu!”
Hiển nhiên Triệu Mạnh Hoa đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, đám đông bên dưới cũng hùa theo hò hét.
Một luồng sáng rọi lên người Trần Văn Văn.
Cô mặc áo trắng, trắng đến nỗi gần như trong suốt, đứng dậy chậm rãi như một thiên thần bước ra từ tranh vẽ.
Cô ngượng ngùng bước lên sân khấu, mặt đỏ như cà chua chín, đám bạn của Triệu Mạnh Hoa vây quanh cô, dùng giọng điệu kiểu nam phụ trong mấy bộ phim thanh xuân thúc giục:
“Đồng ý không? Đồng ý không?”
Lộ Minh Phi nhìn Trần Văn Văn, nhìn đôi môi của cô.
Những âm thanh khác đều biến mất, thế giới với cậu lúc ấy lặng như tờ, chỉ có một giọng nói có thể phá vỡ sự im lặng ấy.
“Em cũng thích... anh.”
Trần Văn Văn nhìn Triệu Mạnh Hoa, nhẹ nhàng nói.
Sự im lặng vỡ vụn, như sấm rền xuyên qua trời xanh, tia chớp xé ngang mây trời, rồi cơn mưa ào ạt đổ xuống.
Trong tiếng hò reo rộn ràng, bỗng có tiếng “oa” khóc nức nở.
Lộ Minh Phi ngẩng đầu lên, thấy cô Tiểu Thiên Nữ che mặt chạy vụt ra ngoài.
Cậu với cô ấy đã cãi nhau ba năm trời, giờ phút này lại thấy có chút đồng cảm, thậm chí muốn đuổi theo, vỗ vai an ủi một cái.
Nhưng không được, cậu là chữ “i”, là chữ không thể di chuyển.
Phần 9:
Mọi người ùa lên sân khấu, vây quanh Triệu Mạnh Hoa và Trần Văn Văn như thể đang mừng cưới.
Lộ Minh Phi nghĩ chắc ai cũng biết hết cả rồi, chỉ có cậu và Tô Hiểu Tương là bị giấu, chắc là chuyện cậu thích Trần Văn Văn sớm đã bị nhìn thấu, nên chẳng ai nói với cậu.
“Ha, ngu thật.”
Lộ Minh Phi lẩm bẩm với chính mình.
Một luồng chua xót còn hơn cả mù tạt dâng lên mũi, nước mắt thì cậu còn nhịn được, chỉ là muốn... sụt sịt cái mũi thôi.
Tiếng nhạc nổi lên, đoạn phim cậu đã cắt ghép cuối cùng cũng bắt đầu chiếu.
EVA dắt WALL·E phá vỡ tầng âm thanh, lao vút lên bầu trời.
Đó là một cô gái nhỏ, dùng tất cả sức mình để cứu người cô yêu, một chàng ngốc nhỏ bé.
Cuối cùng họ tựa vào nhau trong nền nhạc ngọt ngào của một bộ phim tình cảm cổ điển.
Thật cảm động, mà cũng thật hợp với không khí lúc này, Triệu Mạnh Hoa khoác vai Trần Văn Văn, cô thì khẽ nghiêng đầu tựa vào vai cậu.
Bác chiếu phim từ cửa bên đi vào, miệng ngậm điếu “Trung Hoa giả” mà Lộ Minh Phi đã tặng, dùng ánh mắt đầy khí thế búng tay một cái, rồi giơ ngón cái về phía cậu như muốn nói:
“Sao hả, anh đây lo ổn hết cho chú rồi nhé?”
"Bác bị ngáo à?”
Lộ Minh Phi lòng đắng như mật, nhưng vẫn cố gượng cười đáp lại bằng một nụ cười méo xệch.
Cậu đã chẳng còn sức nữa, từ từ ngồi thụp xuống sát màn hình.
Giờ chẳng ai còn quan tâm đến câu “i love you” kia nữa.
Cậu trở thành một chữ “e” thường cong cong, bé tẹo, không ai buồn ngó.
“Bất ngờ không, chị dâu?”
Đám bạn của Triệu Mạnh Hoa vui vẻ hỏi.
“Có gì đâu bất ngờ! Tôi đoán ra hết rồi, chỉ là không vạch trần mấy cậu thôi. Da mặt mấy cậu dày ghê!”
Trần Văn Văn e ấp mà hạnh phúc, nắm chặt tay Triệu Mạnh Hoa đong đưa.
Thì ra tất cả mọi người kể cả Trần Văn Văn đều biết.
Lộ Minh Phi cúi đầu, lặng lẽ đi về phía cửa rạp.
Trên màn hình sau lưng, EVA khẽ chạm vào mặt WALL·E, nhạc nền vang lên ngọt ngào như kẹo.
Trần Văn Văn vẫn là EVA, nhưng cậu không phải WALL·E, cậu chẳng là ai cả.
“Chữ đừng có chạy nha, diễn viên quần chúng cũng có lì xì đấy!”
Một đứa bạn gọi với theo.
Lộ Minh Phi quay đầu lại, thấy Triệu Mạnh Hoa nháy mắt, làm mặt xấu với cậu.
Cậu hiểu ánh mắt đó có ý gì.
Đáng ra phải quay lại, đấm cho cậu ta một trận, nhưng nghĩ lại mình đâu có khoẻ, chưa kể cậu ta còn có cả bầy chiến hữu.
Cậu đã xui xẻo suốt bao năm, nên cũng quen rồi.
Cậu chỉ “ờ” một tiếng, rồi quay lại sân khấu tiếp tục làm chữ “i” của mình.
Đúng lúc đó, một luồng sáng rọi từ sau lưng tới như tia chớp xé mây đen.
Cửa phòng mở ra.
Có lẽ, trong đời mỗi người đều có một cánh cổng ẩn giấu.
Nhưng quá nhiều người đi ngang qua nó mà chẳng hề hay biết, vì thế mà bỏ lỡ.
Năm mười tám tuổi của Lộ Minh Phi, ngay khoảnh khắc đen tối nhất đời cậu, cánh cổng ấy bất ngờ bật mở nhưng không phải do cậu mở ra, mà có người đã đẩy nó ra vì cậu.
Ánh sáng trút xuống như thác lửa, người đang đứng nơi ngưỡng cửa ấy tựa như một thiên sứ rực cháy bước ra từ ánh sáng.
Thiên sứ bước vào quét mắt một vòng, ánh nhìn sắc như dao, giày cao gót đen gõ từng bước xuống bậc thang như đang giẫm lên phím đàn, mỗi âm vang lên đều khiến tim người ta thắt lại.
Mọi người im bặt. Cô gái lạ xuất hiện bất ngờ, ánh hào quang từ cô áp đảo tất cả.
Quá chói chang, đến mức khiến Lộ Minh Phi nghĩ cô đến đây chỉ để chiếm hết ánh đèn sân khấu.
“Ricardo, cậu còn định lãng phí thời gian ở đây bao lâu nữa? Có chuyện quan trọng hơn đang đợi chúng ta đấy.”
NoNo bước thẳng đến trước mặt Lộ Minh Phi, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Giọng cô lạnh và sắc, không cao nhưng vang rõ, khiến ai cũng nghe được từng lời.
Cô như biến thành một con người hoàn toàn khác:
Váy voan và giày cao gót đen, hoa tai hình lông vũ kim loại đen bóng nổi bật trên làn da trắng như ngọc, tóc dài buộc cao, khuôn mặt trang điểm tinh tế, ánh mắt sắc lạnh như có điện.
Không ai có thể phủ nhận:
Cô đẹp đến kinh ngạc.
"Tôi… tôi…”
Lộ Minh Phi lắp bắp, chưa từng cảm thấy mình lại trở thành trung tâm đến vậy, như ấm nước đặt trên bếp, bị bao ánh nhìn nung sôi.
Cậu từng mơ đến cảnh này hàng trăm lần, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng, giấc mơ ấy lại thành hiện thực nhờ một người mà cậu không dám hy vọng gì.
“Không phải… chị đi rồi sao?”
Giọng cậu run run.
Cậu không hiểu vì sao NoNo lại quay lại, nhưng cậu cảm nhận được ý tốt từ cô.
Nếu không có cô, có lẽ lưng cậu giờ vẫn còng xuống như chữ “e” nhỏ bé, mãi mãi không thể đứng thẳng lên.
Nhưng cô đã trở lại.
Hào quang chói lóa, khí thế như dao sắc, từ lúc cô bước vào, như cắt phăng bóng tối trên đầu cậu, ép mọi người phải ngước nhìn.
Mà cô vốn không cần làm vậy.
Cô là nữ hiệp, cũng là công chúa, không cần để tâm đến bất kỳ ai.
"Tôi sao đi được? Ricardo, cậu không đồng ý đi với tôi, tôi làm sao rời đi được? Có người đang đợi cậu, bọn tôi… tất cả bọn tôi đều đang đợi cậu!”
NoNo vỗ tay một cái:
“Thay đồ cho cậu ấy đi, mấy phút là xong!”
Mấy cô gái mặc đồng phục nhân viên cửa hàng xông vào, tay xách túi lớn túi nhỏ, như hổ đói nhào vào lột áo vest của Lộ Minh Phi.
Có lẽ là nhân viên cửa hàng thời trang cao cấp nào đó.
Ai nấy đều xinh đẹp, chuyên nghiệp phối đồ, từ vest đến giày da, vài phút sau Lộ Minh Phi đã thay đủ mấy bộ.
NoNo lấy ra một cái lược, bắt đầu chải tóc cho cậu, dịu dàng đến mức khiến người ta khó chịu, vừa như mẹ, vừa như chị.
Cô quay lưng lại với đám bạn học, che đi ánh nhìn của họ, chỉ có mấy cô nhân viên thấy rõ:
Cô đang… véo mặt cậu.
“Nè, đừng làm mặt như sắp khóc vậy chứ. Lần đầu thất tình hả? Không thất tình thì đời sao gọi là trọn vẹn? Cười lên cái coi! Cậu bây giờ giống thỏ sún răng đó biết không.”
Giọng cô thì thầm, chỉ cậu mới nghe thấy.
Lộ Minh Phi đứng im, cậu hiểu rõ sự hả hê của nhỏ phù thủy này.
Cô đến cứu cậu thật đấy, nhưng không thể không tranh thủ chọc quê.
“Ngốc nghếch quá, thích người ta mà người ta chẳng ưa cậu, vậy mà còn định vì cô ta bỏ cả vương quốc.”
"Triệu Mạnh Hoa chơi xỏ cậu đấy, đàn em,” NoNo nói tiếp, “Cần tôi đập cho hắn trận không?”
“Sao chị biết?”
“Thằng béo trong lớp cậu nói. Đàn chị đây đẹp thế này, muốn moi tin gì chẳng được?”
Mặt cô đầy gian xảo, “Nó không nói, tôi cũng đánh cho đến khi nó nói.”
Cuối cùng, mấy cô gái chọn được bộ đồ ưng ý cho Lộ Minh Phi.
Chiếc khăn tay gấp vuông vức được cắm vào túi áo ngực, tất cả đều hướng mắt nhìn NoNo chờ đánh giá.
Cô gật đầu:
“Với đồ may sẵn mà đạt được thế này thì cũng tạm ổn rồi. Quyết định vậy đi.”
NoNo quay lại, hơi cúi người chào các bạn học, nở nụ cười lạnh lùng nhưng không thể chê vào đâu:
“Xin lỗi các bạn, có việc quan trọng nên tôi phải đưa Ricardo đi. Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ nhé.”
“Ricardo gì chứ? Cậu ta tên là Lộ Minh Phi mà.”
Triệu Mạnh Hoa nói.
“Ở những nơi khác nhau, cậu ấy có những cái tên khác nhau.”
NoNo vẫn mỉm cười.
"Mấy người quên tên Ricardo đi cũng được.”
“Đi thôi! Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Cô khoác tay cậu, “Muốn ở lại ăn tiệc hả?”
Đi chưa được mấy bước, cô đã thúc nhẹ vào lưng cậu:
“Đứng thẳng lên coi! Tôi đang áp giải phạm nhân hả?”
Họ bước đi trên hành lang rải thảm đỏ của phòng chiếu phim, NoNo khoác tay cậu, mùi nước hoa nhàn nhạt theo gió thoảng ra sau.
Không biết bao nhiêu người ngoái đầu lại nhìn bóng lưng hai người.
Đáng tiếc là NoNo đi giày cao gót nên trông có vẻ cao hơn Lộ Minh Phi chút đỉnh, y như chị gái đón em tan học.
Lộ Minh Phi chẳng thấy gì vinh quang.
Cậu gắng đứng thẳng như lời cô dặn, nhưng bước đi như cái xác không hồn.
Cậu biết, giờ phút này, Trần Văn Văn đang nhìn theo bóng lưng họ, dựa đầu vào vai Triệi Mạnh Hoa.
Cậu giành lại được ánh đèn, nhưng chẳng giữ được trái tim ai.
Ba năm thanh xuân, cậu tưởng là ý nghĩa cuộc đời, cuối cùng tan như làn khói.
Trước cửa rạp đậu một chiếc xe thể thao đỏ rực như ngọn lửa, biểu tượng ngựa chồm trên mũi xe sáng bóng.
Một chiếc Ferrari đời mới, sáng choang như ánh sao, khiến cả rạp phim bình dân cũng như được dát vàng.
Người qua đường không ngừng dừng lại chụp ảnh.
“Lên xe đi. Tự nhiên vào, họ còn đang nhìn đó. Phải tỏ ra cái vẻ ‘Ferrari á? Xe bình thường thôi, nhà tôi toàn Bugatti với Maybach’ ấy!”
NoNo thì thầm, mở cửa xe cho cậu.
Lộ Minh Phi ngồi vào ghế phụ, mắt nhìn thẳng phía trước.
Tiếng gầm rú của động cơ vang lên, Ferrari đỏ hóa thành tia chớp, hòa vào dòng xe tấp nập ngoài đường.
Lúc này, Lộ Minh Phi biết mình đã rời xa quá khứ, nhưng cậu vẫn im lặng nhìn thẳng phía trước, không quay đầu lại.
Chiếc Ferrari lao vun vút trên đường cao tốc trên cao, liên tục vượt xe.
Hai bên đường đèn sáng như ban ngày, Lộ Minh Phi nhìn ánh sáng vụt qua ngoài cửa kính, cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Giờ đây, cậu cũng trở thành một đốm sáng nhỏ bé trong dòng chảy ánh sáng ấy, như con đom đóm giữa muôn vàn đom đóm khác, không biết phía trước có lối ra hay không.
“Không ngờ mình lại gặp chuyện kiểu này…”
Lộ Minh Phi lẩm bẩm.
“Chuyện gì? Bị cô gái mình thầm thích tát mấy cái trước mặt bạn bè rồi đá bay vào góc phòng à?”
NoNo vẫn chăm chú nhìn đường.
“Ý là được một cô gái xinh đẹp lái Ferrari tới đón trước bao ánh mắt của bạn bè ấy…”
“Nhưng mà cô gái xinh đẹp lái Ferrari lại hết xăng rồi.”
NoNo đáp tỉnh bơ.
Tốc độ xe giảm mạnh, Ferrari rẽ khỏi đường cao tốc, chạy vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Xe dừng lại trước cửa một tiệm thuốc mở 24/24, tắt máy.
Cả con đường chỉ có chút ánh sáng từ cửa tiệm này.
“Thư ký của Thiệu Nhất Phong đúng là ăn hại! Dám để xe hết xăng!”
NoNo đập mạnh vào vô lăng.
“Đợi tí, tôi gọi họ cử xe khác tới đón.”
Nói rồi cô nhảy khỏi xe, tung váy như gió.
“Chúng ta đi bộ ra đường lớn bắt xe cũng được mà.”
Lộ Minh Phi đề nghị.
“Không muốn đi, tôi đang mang giày cao gót.”
Cô nói thẳng lý do đơn giản nhất.
Dưới váy voan là đôi giày cao gót mười phân mảnh mai, quanh mắt cá chân còn phủ một lớp voan đen nhẹ như sương, lộ ra cổ chân trắng ngần mờ ảo.
Chính đôi giày này đã giúp cô "lột xác" hoàn toàn.
Nhưng rõ ràng cô chưa quen đi đôi giày sexy này, đá phắt ra một bên, không mảy may tiếc chiếc váy tinh xảo, ngồi phịch xuống bậc thềm bên đường, rút điện thoại ra nhắn tin lia lịa.
“Sao các người lại tốt với tôi như vậy?”
Lộ Minh Phi cũng ngồi xuống cạnh cô.
“Cái gì mà ‘các người’, chỉ có ‘tôi’ tốt với cậu thôi.”
NoNo nói, “Học viện chỉ quan tâm đến việc có người, không quan tâm cậu bị ai đạp dưới chân. Lần này coi như tôi trả nợ nhân tình. Cậu từng mời tôi ăn kem rồi còn gì.”
Lộ Minh Phi quay sang nhìn NoNo:
“Không phải mấy người dàn cảnh lừa tôi đấy chứ? Không thì sao hôm nay chị lại ăn mặc kiểu này? Bình thường chị đâu có ăn diện thế, còn cái Ferrari nữa.”
NoNo trợn mắt:
“Cậu tưởng mình thông minh lắm chắc? Tôi biết họ giở trò với cậu, mới phóng xe đi mua đồ, lao vào cửa hàng quần áo vơ bừa mấy bộ, lôi cả nhân viên nam theo đến cứu người. May mà kịp!”
“Sao lại tốt với tôi vậy?”
“Có người đối tốt với cậu cậu còn thắc mắc. Cậu nói xem có đáng ghét không?”
NoNo bắt đầu nổi cáu.
“Tôi thích thì tốt với cậu đấy, tôi nhìn không vừa mắt cái kiểu bị bắt nạt của cậu đấy! Ai cũng xứng đáng được người khác đối tốt! Ai bắt nạt bạn tôi, tôi sẽ không để yên đâu!”
Lộ Minh Phi nhìn vào đôi mắt đẹp đầy giận dữ của cô, cảm động suýt khóc nhưng vẫn cố kìm, tiếp tục giả vờ mặt đơ.
“Nhưng mà tôi cũng có việc nhờ cậu, chuyện nhập học là giáo sư giao cho tôi phụ trách.”
NoNo khoác vai cậu, như chị em thân thiết, “Cậu mà chịu vào học thì coi như là người của Học viện Cassell, đàn chị đây đối với huynh đệ rất có nghĩa khí!”
“Không phải nói tôi hết cơ hội rồi sao?”
“Lừa cậu đấy, để ép cậu sớm quyết định thôi.”
NoNo cười gian, “Cậu đồng ý đi, sớm muộn gì cũng phải vào học. Dù sao Trần Văn Văn cũng đâu thích cậu mà.”
"Chị đừng cứ đào lại nỗi đau được không?”
Lộ Minh Phi gục đầu, “Cô ấy cũng không cố ý…”
“Được rồi được rồi, thánh si tình ạ! Trong lòng cậu Trần Văn Văn cái gì cũng tốt. Tát cậu vài chục cái mà cậu vẫn thấy người ta tốt,” NoNo cười khẩy, “Cô ta không biết cậu thích cô ta à? Biết mà vẫn để cậu mất mặt như vậy? Nếu không phải tôi ra tay, cô ta có kéo cậu lên không? Cậu cảm động là vì cô ta kéo cậu lên, đúng không? Giơ tay kéo một cái thôi có chết ai đâu? Nhưng cô ta làm gì? Cô ta chỉ biết ôm bạn trai và nói mình hạnh phúc thôi.”
Lộ Minh Phi im lặng, chỉ là không muốn trách Trần Văn Văn mà thôi.
Nhưng những lời NoNo nói, cậu cũng biết đều là sự thật.
Trần Văn Văn lúc hạnh phúc chẳng bao giờ nhìn thấy cậu.
Cậu đổi đề tài:
“Tôi hỏi thật, các người tại sao lại muốn tuyển tôi? Vì bố mẹ tôi à? Nhưng bố mẹ tôi cũng chẳng phải nhân vật to tát gì… Cho dù là kêu tôi nhảy vào hố lửa, tôi cũng phải biết tại sao mình phải nhảy chứ?”
NoNo đập đầu cậu một cái:
“Một năm ba mươi sáu ngàn đô học bổng, cái hố lửa tốt như vậy, không nhảy thì còn ai nhảy hả? Cậu tưởng cậu quý báu lắm à?”
Tính NoNo là vậy, Lộ Minh Phi cũng chẳng có cách gì với cô.
Cậu nhìn ra rồi, mình mà hơi cứng rắn chút, NoNo sẽ cứng rắn gấp mười lần.
Nhưng nếu cậu bị bắt nạt, cô lại là người đầu tiên ra mặt.
Không ép được thì phải nịnh, cậu khẽ chạm vai cô, giọng ngọt ngào:
“Chúng ta là bạn mà phải không? Là bạn thì hé tí bí mật đi?”
“Việc tuyển cậu vào học không phải do giáo sư quyết, mà là quyết định của hiệu trưởng. Còn vì sao hiệu trưởng lại coi trọng cậu…”
NoNo nhe răng cười, “Gọi tiếng 'đàn chị’ nghe thử xem nào!”
"Đàn chị ơi!”
Lộ Minh Phi kêu giòn giã.
“Ngoan lắm!”
NoNo cười toe, “Nhưng tôi cũng chẳng biết tại sao. Hiệu trưởng là người làm việc không bao giờ thích giải thích lý do.”
Lộ Minh Phi im lặng một lúc rồi thở dài:
“Thôi được rồi, tôi đồng ý. Thím tôi nói đúng, mấy người chịu thu nhận tôi, đúng là ông bà tổ tiên tôi hiển linh, tôi còn bày đặt giở thói dỗi nữa thì đúng là không biết điều. Không đồng ý với mấy người, tôi quay về biết ăn nói làm sao? Tôi vừa làm trò cười trước mặt bao người, kết quả vẫn là một thằng vô dụng thôi."
Cậu ngập ngừng rồi tiếp.
Không hiểu sao, trong lòng cậu bỗng thấy buồn.
Chiếc Ferrari đỏ rực, cô chị xinh đẹp rực rỡ, và cả suất học bổng ba mươi sáu ngàn đô—mọi thứ đối với cậu giống như ảo ảnh. Những thứ này không biết từ đâu bỗng xuất hiện trong cuộc đời cậu, mà cũng có thể bất cứ lúc nào biến mất như bong bóng xà phòng vỡ tan. Cậu như phiên bản nam của Lọ Lem, chỉ cần đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, cậu sẽ hóa lại thành chàng trai vô danh không có xe sang, không có chị đẹp, chỉ còn lại một thằng nhóc xui xẻo ngồi co ro bên lề đường trước tiệm thuốc.
“Tôi rốt cuộc là cái gì? Tôi có giá trị gì không?”
Ngay cả bản thân cậu cũng không biết.
Có lẽ cậu chỉ đang khoác tạm một bộ đồ lộng lẫy mượn được mà thôi.
“Trông cậu giống như chú thỏ trắng bị gấu kéo ra chùi mông ấy.”
NoNo liếc nhìn cậu.
Câu ví von quá kỳ quặc khiến sự sầu não của Lộ Minh Phi bị cắt ngang, cậu tức muốn ợ:
"Chị mới bị gấu chùi mông ấy! Cả nhà chị đều bị chùi mông!”
“Trần Văn Văn quan trọng với cậu đến vậy sao?”
NoNo hỏi.
Cậu im lặng rất lâu:
“Không hẳn, chỉ là... khi có cô ấy ở đó, tôi cảm thấy cuộc sống vẫn còn chút hy vọng.”
NoNo nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn hồi lâu, rồi đột nhiên quay người dang tay ra:
“Lại đây nào, thỏ con! Chị đây tặng cậu một cái ôm!”
Lộ Minh Phi giật nảy người, trong đầu hàng nghìn con hươu chạy loạn.
Cậu kinh ngạc nhìn NoNo từ đầu đến chân, không biết chị gái này nổi cơn gì.
Không ai phủ nhận NoNo là cô gái “tốt hơn Trần Văn Văn”.
Sự tốt đẹp của Trần Văn Văn là kiểu cậu phải thích cô ấy trước thì mới thấy được.
Còn NoNo, đẹp như tiên giáng trần, mọi thứ tốt đẹp đều lồ lộ ra đó nhưng lại như vầng trăng trên trời, xa vời và không thể với tới.
Trước giờ, Lộ Minh Phi không dám mơ mộng gì với cô, thậm chí là hơi sợ nữa.
Nhưng lúc này, nếu gạt đi cái tính cách khó đoán của cô, thì đây quả thật là một cô gái rất dễ khiến người khác rung động.
Dưới làn váy lụa đen, những đường cong mềm mại như sườn núi mùa xuân, mà cô lại chẳng hề phòng bị, dang tay ra chờ cậu.
Cậu ngượng đến phát hoảng, vội ôm chặt lấy ngực:
“Tự dưng đòi ôm tôi làm gì? Tính lợi dụng à?”
“Không ôm thì thôi, ai thèm?”
NoNo nhún vai.
“Chỉ là muốn an ủi cậu chút thôi. Trần Văn Văn có gì ghê gớm đâu? Thế giới này đầy những cô gái tốt hơn cô ta. Sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn, rồi cũng sẽ đánh mất họ thôi.”
Lộ Minh Phi còn chưa kịp hiểu thấu câu nói đó, NoNo lại nói tiếp:
“Cái dáng nhỏ như cậu, có thịt đâu mà bị ăn? Cùng lắm cũng chỉ là miếng đậu phụ khô thôi.”
“Đậu phụ khô thì sao? Đó là tinh hoa của đậu phụ đấy.”
Lộ Minh Phi nói xàm để che giấu sự lúng túng trong lòng.
“Quyết định rồi thì gọi cho Giáo sư Guderian đi. Nói với tôi không có tác dụng, phải tự nói với ông ấy thì mới mở được tùy chọn ẩn.”
NoNo đứng dậy.
“Tùy chọn ẩn?”
“Người ta hay nói, cuộc đời luôn có một lựa chọn khác, chỉ là cậu có muốn hay không. Với phần lớn người, lựa chọn trong đời đều viết rõ ràng ra đó. Nhưng cậu không phải phần lớn người, cuộc đời cậu có một 'tùy chọn ẩn’.”
NoNo nói, ánh mắt xa xăm.
“Khi cậu chọn nó, thì những lựa chọn khác cũng sẽ biến mất.”
Lộ Minh Phi nghe mơ hồ không hiểu hết, nhưng cậu đã móc điện thoại ra, gọi cho Giáo sư Guderian.
“Quá tuyệt! Rất vui được nghe em gọi đến, Minh Phi! Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Chắc chắn chứ?”
Giọng Guderian vừa hồi hộp vừa phấn khích, cứ như Lộ Minh Phi là công chúa tuyệt thế sắp đồng ý cưới ông.
“Em nghĩ kỹ rồi. Cảm ơn Học viện Cassell đã cho em cơ hội này, em sẽ cố gắng học tập thật tốt.”
Cậu liếm môi, nghiêm túc trả lời.
Dưới ánh đèn đường, có mấy ô vuông chơi “nhảy lò cò” được trẻ con vẽ bằng phấn màu.
NoNo đã tháo giày cao gót, chân trần nhảy lò cò trong những ô ấy, chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái.
“Em chắc chắn chứ?”
Guderian vẫn chưa tin được.
Đúng lúc ấy, NoNo đang nhảy bỗng khựng lại, xoay người nhìn Lộ Minh Phi.
Gió đêm cuốn váy cô bay như khói đen lượn lờ, nổi bật trên làn da trắng mịn như yêu tinh.
Mắt cô sâu thăm thẳm như bầu trời đêm, giọng nói như từ một thời đại xa xăm vọng về:
"Chị thật sự muốn đội vương miện sao?”
“Một khi đã đội, thì khó mà tháo xuống. Vì vương miện, người ta đã đổ máu, đã bỏ mạng.”
Cô nói như lời tiên tri.
Nhưng đã muộn rồi.
Ngay khi cô dừng lại và quay đầu, Lộ Minh Phi đã nói:
“Em xác nhận.”
“Xác nhận thành công, tùy chọn mở khóa. Lộ Minh Phi, sinh ngày ××××-07-17, nam, mã tạm thời A.D.0013, hạng bậc S, đã vào danh sách Học viện Cassell. Quyền truy cập cơ sở dữ liệu được mở, tài khoản học viên đã khởi tạo, thời khóa biểu đang được tạo. Tôi là Noma, thư ký học viện Cassell, rất hân hạnh được phục vụ bạn. Vé máy bay, hộ chiếu và visa của bạn sẽ được gửi trong vòng ba tuần. Chào mừng đến với học viện Cassell, Lộ Minh Phi.”
Một giọng nữ trầm ổn vang lên từ điện thoại.
Lộ Minh Phi bần thần vài giây.
NoNo vẫn đang nhảy lò cò, cậu không chắc câu nói kia thật sự là do cô nói, hay chỉ là ảo giác của mình.
Guderian thì hớn hở:
“Tuyệt vời, Minh Phi! Em đã ký bằng giọng nói rồi, từ giờ em chính thức là sinh viên của trường! Em đang ở cùng NoNo chứ? Đừng đi đâu cả, thầy sẽ cho người tới đón ngay! Còn vài thủ tục giấy tờ nho nhỏ, em ký thêm là xong. Thật tự hào về em, Minh Phi! Bố mẹ em cũng sẽ tự hào về em đấy!”
Điện thoại ngắt máy, Lộ Minh Phi vẫn còn ngơ ngác.
Mọi việc chỉ nhờ một câu nói, mà cảm giác như cậu sắp đại diện loài người đi khai phá sao Hỏa.
“Mấy việc còn lại để Norma lo đi, cô ấy xử lý rất chuyên nghiệp.”
NoNo nói.
“Nào! Nhảy lò cò với chị đi!”
“Được thôi.”
Lộ Minh Phi đáp.
Dưới ánh đèn đường trong con phố nhỏ, Lộ Minh Phi nhảy một hai một hai trong ô vuông phấn trắng, hoàn toàn không biết rằng câu “xác nhận” vừa rồi đã khởi động một chuỗi sự kiện đang âm thầm lan rộng khắp thế giới.
Vô số gói dữ liệu không thể đếm xuể đồng loạt phát đi từ siêu máy tính mang tên "Norma", băng qua vệ tinh và mạng internet, tỏa đến khắp mọi ngóc ngách trên thế giới.
Cơ sở dữ liệu được mở khóa, hệ thống an ninh dỡ bỏ, hàng loạt cánh cổng bí mật được mở ra trước mắt cậu, vô số khu vực tuyệt mật giờ đây cho phép cậu bước vào.
Cái tên "Lộ Minh Phi" hiện lên trên màn hình của rất nhiều người và được ghi nhớ một cách nghiêm túc.
Một thế giới hoàn toàn mới thuộc về cậu đang được tạo dựng với tốc độ ánh sáng.
Học viện Cassell mở rộng vòng tay đón chào tân sinh viên này bằng một cái ôm… cuồng nhiệt như vũ bão!
Bỗng nhiên, một cơn gió dữ thổi tung màn đêm đen đặc.
Lộ Minh Phi ngẩng đầu lên, thấy một cái bóng khổng lồ đang áp sát bầu trời ở độ cao rất thấp.
“Không phải chứ?”
Cậu lẩm bẩm.
"Ông ấy nôn nóng đón cậu dữ vậy à?”
NoNo cũng ngẩng đầu nhìn lên.
“Trực thăng cũng điều tới rồi.”
Ngày 15 tháng 5, năm 20××, thứ Tư, một chiếc trực thăng như chim khổng lồ quét ngang bầu trời thị trấn nhỏ miền nam, lơ lửng ngay trên đầu cậu thiếu niên tên Lộ Minh Phi.
Cuộc chiến bị che giấu trong lịch sử... sắp sửa mở màn trở lại.
Là một thành ngữ của Trung Quốc mang nghĩa liều chết tiến lên, quyết không quay đầu, chấp nhận bỏ hết đường lui để đạt được mục tiêu. Lưu Bị trong Tam Quốc nổi tiếng vì chiêu mộ được nhiều nhân tài giỏi, nhờ vào sự chân thành và khí chất thu hút. Một bộ phim hình sự nổi tiếng của Hong Kong. Trong phim, nhân vật do Lưu Đức Hoa đóng có câu thoại nổi tiếng: "我唔想做个好人" (Tôi không muốn làm người tốt nữa) — thể hiện sự bức bối, khao khát thoát khỏi vỏ bọc và sống thật với bản thân.