Phần 5:
Một phút ba mươi giây, Lộ Minh Phi phá kỷ lục bị loại nhanh nhất trong lịch sử.
Trần Văn Văn đứng ngoài xách túi chờ cậu, thấy cậu mặt mày dửng dưng bước ra thì chạy tới hỏi:
“Sao cậu ra nhanh thế?”
"Tớ dính chưởng câu hỏi chính trị rồi.”
Lộ Minh Phi thở dài.
“Cậu được hỏi mấy câu?”
“Mình cũng bị vướng ở câu chính trị. Trả lời loạn xạ hết, họ nói mình không qua.”
Trần Văn Văn cúi đầu nói nhỏ.
Chỉ trong chớp mắt, trong lòng Lộ Minh Phi dâng lên một niềm vui mơ hồ.
Cậu giơ tay xoa đầu Văn Văn, giả vờ như chỉ đang an ủi bạn học:
“Không sao đâu! Câu hỏi điên hết cả lên, ai qua được thì cũng điên!”
Lộ Minh Phi đi bộ cùng Trần Văn Văn ra bến xe buýt.
Ba cô đi công tác, mẹ thì không biết lái xe, đành phải đi xe công cộng.
Trên đường, Lộ Minh Phi kể đủ thứ chuyện cười, chê bai nước Mỹ, rồi bịa chuyện nói có khi giờ này Sở Tử Hàng đang ở Mỹ rửa bát kiếm tiền học.
Trần Văn Văn ban đầu còn u sầu, nhưng dần dần bị sự lạc quan của Lộ Minh Phi làm cho vui vẻ, cuối cùng cũng bật cười.
Lộ Minh Phi mừng rỡ trong lòng, cảm thấy đây là phần thưởng lớn nhất của mình trong cả ngày hôm nay.
Còn về phần cậu, thì thế nào cũng được.
Không đi du học thì sao?
Dù sao Trần Văn Văn cũng không đi.
Trần Văn Văn vừa đi vừa nhắn tin cho ai đó, Lộ Minh Phi không nhìn thấy.
“Cậu bị loại ở câu chính trị nào vậy?”
“Họ bảo mình dùng tiếng Anh trả lời câu hỏi về ‘biến động lớn trong quan hệ quốc tế của Trung Quốc’ và ‘đa cực hóa trong tương lai thế giới’. Câu hỏi gì khó thế mà bắt dùng tiếng Anh nữa, ai mà trả lời nổi!”
Trần Văn Văn phụng phịu đáp.
---
Đêm khuya, Diệp Thắng và Sakatoku Aki ngồi đối diện nhau trên ghế sô-pha, lật xem hồ sơ của các thí sinh.
Bên ngoài cửa sổ là ánh đèn rực rỡ của khu trung tâm thương mại CBD.
Giám khảo Học viện Cassell không chỉ ở khách sạn năm sao, mà còn thuê trọn cả phòng Tổng thống, gồm ba phòng ngủ và một phòng tiếp khách cực lớn.
“Thí sinh được kỳ vọng nhất lại biểu hiện kém nhất.”
Diệp Thắng cau mày.
Hai người đều đang xem cùng một bộ hồ sơ, còn lại đều đã bị đưa vào máy hủy giấy.
“Nói theo hướng tốt thì là đầu óc bay bổng, nói thẳng ra thì giống như không thèm coi chúng ta ra gì, chẳng buồn cố gắng.”
Sakatoku Aki nhún vai.
“Con bé kia đâu? Cả ngày không thấy mặt, phỏng vấn cũng không tham gia, rõ ràng là giám khảo mà?”
Diệp Thắng chợt nhớ ra.
“Chắc lại chạy đi chơi đâu rồi. Cô ấy vốn chỉ tới để du lịch thôi mà.”
Aki thản nhiên, “Không có cách nào khác, vẫn còn là con gái nhỏ mà.”
“Kết quả phỏng vấn thế nào?”
Cửa đột ngột bật mở, một người kéo vali bước vào, dáng vẻ bận rộn gấp gáp.
"Thầy chỉ mua được vé chuyến bay mắt đỏ , vừa hạ cánh cách đây một tiếng, từ sân bay chạy thẳng tới đây!”
Đó là một ông già thân hình to lớn, mũi đeo kính dày, tóc bạc trắng bù xù, bộ vest xộc xệch và cái quần ống rộng nhăn nhúm, hoàn toàn không giống người có thể bước vào phòng Tổng thống.
Thế nhưng Diệp Thắng và Sakatoku Aki đều lập tức đứng dậy.
“Giáo sư Guderian.”
Diệp Thắng gật đầu chào.
“Hôm nay chúng em đã phỏng vấn tổng cộng mười bảy học sinh…”
“Đừng phí lời! Thầy chỉ tới hỏi về Lộ Minh Phi! Thầy chỉ quan tâm tới Lộ Minh Phi thôi!”
Guderian căng thẳng như thể ông là phụ huynh thí sinh.
“Nói thầy nghe, cậu ấy trả lời thế nào?”
Lão già Đức này lại có thể nói tiếng Trung lưu loát.
Diệp Thắng và Aki nhìn nhau, Diệp Thắng rút ghi chép phỏng vấn của Lộ Minh Phi, đưa laptop ra:
“Cậu ta rời phòng chỉ sau một phút rưỡi.”
“Thiên tài luôn là người nộp bài sớm nhất!”
Guderian chẳng buồn xem nội dung, kích động xoa tay:
"Cậu ấy trả lời thế nào?”
“Câu thứ nhất, cậu ta nói tin có người ngoài hành tinh, vì nếu không thì con người sẽ rất cô đơn trong vũ trụ.”
Diệp Thắng bất đắc dĩ đáp.
“Câu trả lời hoàn hảo! Cảm động vô cùng! Không hổ là Lộ Minh Phi!”
Guderian khen ngợi như thể đã trúng số.
“Câu thứ hai, cậu ta cũng nói tin vào siêu năng lực, nhưng không nêu được lý do.”
"Quả là thiên tài!”
Guderian giơ ngón cái.
Diệp Thắng và Aki nhìn nhau.
"Câu hỏi phỏng vấn vốn đã đủ điên rồi, chẳng lẽ đáp án tiêu chuẩn cũng điên như vậy ạ?”
“Để thầy giải thích cho các em!”
Guderian nghiêm nghị.
“Những câu hỏi nghe có vẻ ngớ ngẩn này thật ra được thiết kế cực kỳ cẩn thận để thấu hiểu nội tâm thí sinh. Câu đầu tiên, cậu ấy nói tin vào người ngoài hành tinh, nhấn mạnh đến cảm giác cô đơn, chính là cái cảm giác cô độc muôn đời đã khiến chúng ta kết nối với nhau. Một lời chạm đến bản chất! Đối với người bình thường, chẳng phải chúng ta cũng cô đơn như những sinh vật ngoài hành tinh trôi dạt trong vũ trụ sao?”
“Câu hai, niềm tin thực sự không cần lý do, đó là sự kiên định tự nhiên từ bên trong. Nếu cậu ấy bịa ra một lý do, ngược lại còn bị trừ điểm.”
“Câu ba thì sao?”
Sakatoku Aki lật mắt, lè lưỡi:
“Cậu ta làm thế này với em đó!”
Guderian thở dài đầy cảm khái:
“Thật là một chàng trai xuất chúng! Nếu thầy không biết trước về dòng máu đặc biệt của cậu ấy, thầy sẽ tưởng cậu ấy đã đọc lén đáp án chuẩn mất!”
“Thế cũng được à?”
Diệp Thắng tròn mắt.
“Cậu ấy đang nói với các em rằng: vấn đề này không thể trả lời. Một câu hỏi sâu sắc như vậy, đến giờ loài người vẫn chưa có câu trả lời dứt khoát. Trả lời thế nào cũng chỉ là phiến diện. Cậu ấy chọn không trả lời, mà dùng biểu cảm thay lời nói, đây là một kiểu trả lời khéo léo, thậm chí là một ‘thiền cơ’. Thầy liên tưởng đến những cánh hoa rải trên mặt nước trong nghệ thuật của trà sư Sen no Rikyu , hay cuộc tranh luận giữa Lục Tổ Huệ Năng và Thần Tú ! Huyền diệu vô cùng, chính là cánh cửa của vạn pháp!”
“Giáo sư à, nếu muốn bao che thì cứ nói thẳng, dù sao quyết định cuối cùng cũng là của thầy mà.”
Aki bật cười, “Cậu ta là thái tử, chúng em tới chỉ là để ‘đọc sách cùng thái tử’ thôi.”
Guderian nhún vai:
“Thì đúng là vậy mà. Dù cậu ấy trả lời sao, cũng sẽ được nhận.”
“Em hiểu là học viện sẽ ưu ái những học sinh có ưu thế về huyết thống, nhưng bao che kiểu này… có hơi quá trắng trợn rồi không ạ?”
Diệp Thắng lắc đầu.
“Nếu vậy thì còn phỏng vấn làm gì? Thầy gửi thư trúng tuyển thẳng cho cậu ta luôn đi, kèm luôn đề nghị tài trợ học phí và ăn ở. Dù sao cậu ta cũng là người không đòi hỏi nhiều, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”
“Thủ tục thì vẫn phải làm, nhưng đừng làm rối mọi chuyện, dọa cậu ấy thì không hay đâu. Mấy chục năm rồi chúng ta mới lại gặp một ứng viên hạng S, nhất định phải nhẹ nhàng với cậu ấy! Đúng! Lừa cậu ấy đến trường một cách nhẹ nhàng!”
Diệp Thắng và Sakatoku Aki nhìn nhau:
“Thật sự là hạng S sao? Các thầy chắc chứ?”
“Chắc chắn. Hiệu trưởng đã xác nhận với thầy. Buổi phỏng vấn này, chỉ dành cho một mình cậu ấy!”
Giáo sư Guderian hạ thấp giọng.
"Hạng S thì tuyệt đối không thể sai được. Nếu chúng ta thấy cậu ấy không đạt, vậy thì là do chúng ta sai!”
Không khí trong phòng lập tức nghiêm túc.
“Á!”
Aki bỗng kêu lên.
“Sao lại hét như gặp ma vậy?”
Guderian cau mày, “Chẳng lẽ hai người dọa hạng S của trường sợ chạy mất rồi? Đã bảo phải nhẹ nhàng với cậu ấy mà!”
“Còn tệ hơn thế, thưa giáo sư. Ứng viên hạng S của thầy chắc là nghĩ mình không có hy vọng gì, nên đã chủ động bỏ cuộc và rời khỏi phòng thi ạ.”
Aki đáp.
“Đó là lý do cậu ta chỉ ở trong phòng một phút rưỡi.”
“Trả lời tốt thế mà lại bỏ sao?!”
Guderian trừng mắt, “Sao không giữ cậu ấy lại?”
“Trong tình huống đó thì giữ kiểu gì chứ ạ? Chẳng lẽ quỳ xuống ôm chân cậu ấy, cầu xin đừng đi à?”
Diệp Thắng ôm đầu bất lực.
“Phải cứu vãn! Nhất định phải cứu vãn! Thầy sẽ gọi điện cho phụ huynh! Thầy quỳ xuống xin họ cũng được!”
Guderian cuống quýt tìm điện thoại khắp người.
“Để em gọi cho… chứ thầy mà gọi là dọa phụ huynh sợ chết khiếp mất.”
Diệp Thắng thở dài.
---
Ba giờ sáng, cả nhà im lặng như tờ, tiếng chuông điện thoại vang lên trong hành lang nhà Lộ Minh Phi.
Thím giật mình tỉnh dậy, quay đầu thấy điện thoại trên bàn đầu giường đang reo vang, nhảy lên như sắp nhảy khỏi bàn.
“Nhà mày có người chết à? Nửa đêm gọi điện thoại làm gì?!”
Thím nhấc máy, giận dữ hét lên.
Nhưng rất nhanh, vẻ giận dữ tan biến, bà đứng sững, không nói được câu nào.
Chú cũng ngồi bật dậy, nhìn thấy vợ mặt mày ngây ra, tóc rối bù như bị sét đánh.
Lộ Minh Trạch ở phòng bên cũng bị đánh thức, quay đầu nhìn sang giường bên cạnh, thấy anh họ đang ngủ, mơ màng còn liếm môi, phát ra tiếng cười sung sướng như heo con.
---
Sáng hôm sau, tầng cao nhất của khách sạn Lệ Kinh.
Cả nhà họ Lộ kéo nhau đi đầy đủ, ngồi quanh chiếc bàn cạnh cửa sổ có view đẹp nhất nhà hàng.
Chú mặc vest, bụng hơi nhô ra, nhỏ giọng dạy dỗ hai đứa nhỏ phải biết cư xử đàng hoàng ở chốn sang trọng.
Thím thì nhìn quanh không ngớt lời tấm tắc khen ngợi:
“Khách sạn cao cấp đúng là khác biệt mà.”
“Ngài Lộ Minh Phi? Dùng trà xanh hay hồng trà ạ?”
Người phục vụ bước đến bàn, trực tiếp hỏi người đang bị kẹp giữa chú và thím.
“Giá cả thế nào?”
Chú ra dáng người từng trải.
“Miễn phí cho khách ở phòng Tổng Thống. Giáo sư Guderian đã đặt phòng ạ.”
“Trường học Mỹ giàu ghê nhỉ…”
Thím lầm bầm.
Ding, thang máy mở cửa, ông già tóc bạc rối bù bước tới bàn, hai bên là Diệp Thắng và Sakatoku Aki, trai tài gái sắc, làm ông già lôi thôi kia cũng trở nên oai phong lạ thường.
Không nói không rằng, Guderian bước tới nắm tay Lộ Minh Phi:
“Chào em! Chào em! Chào em Lộ Minh Phi!”
Ánh mắt ông sáng rỡ như fan gặp thần tượng.
“Chào… Giáo sư Guderian?”
Lộ Minh Phi lúng túng, “Thầy nói tiếng Trung giỏi quá.”
“Thật sao? Tôi học qua bản tin của Đài truyền hình trung ương đấy! Trường bắt buộc học tiếng Trung, ai cũng biết Trung Quốc sẽ là nước phồn vinh nhất thế giới mà!”
Guderian cười hớn hở.
“Cả trường đều nói tiếng Trung ạ?”
Chú không tin nổi.
Guderian chẳng thèm trả lời, trong mắt ông chỉ có Lộ Minh Phi:
“Gia nhập trường tôi đi, không cần biết tiếng Anh đâu! Toàn bộ sinh viên đều nói tiếng Trung!”
Lộ Minh Phi càng hoang mang hơn, nghĩ đến việc cô gái Nhật như Aki cũng nói tiếng Trung như gió.
Chẳng lẽ trường này chuyên nghiên cứu văn hóa Trung Hoa?
Vậy thì điểm mạnh duy nhất của mình là tiếng Anh lại chẳng ai quan tâm.
Rốt cuộc họ thấy ở mình điều gì?
“Chào giáo sư Gu, tôi là chú của Lộ Minh Phi! Welcome to China!”
Chú không cam lòng bị lờ đi, chen vào bắt tay.
Cái tên Guderian khó đọc quá, chú khéo léo rút gọn thành “Giáo sư Gu”, nhưng vẫn phải nói vài câu tiếng Anh cho ra vẻ có học.
"Chú cháu chẳng giống nhau chút nào nhỉ.”
Guderian hờ hững bắt tay chú.
Chú nhíu mày.
Dù ông này ở phòng Tổng Thống cũng không nên nói năng thiếu lịch sự thế chứ?
Chẳng lẽ không nên khen một câu đại loại như: “Cả nhà thật là xuất chúng” hay sao?
Diệp Thắng kéo tay áo Guderian, ba người cùng ngồi xuống đối diện.
“Dùng bữa sáng thôi.”
Guderian vừa cầm dao nĩa, ánh mắt không rời Lộ Minh Phi.
Lộ Minh Phi có cảm giác ông nhìn mình như thực khách đang ngắm một con gà quay đầy mong đợi.
Bữa sáng có cả trứng cá tầm đen và sâm panh, dao nĩa toàn hàng bạc cao cấp từ Pháp hiệu Christofle, rõ ràng khách sạn chuẩn bị riêng cho khách phòng Tổng Thống.
Tất cả điều này lập tức khiến chú nguôi giận, dù Lộ Minh Phi không giống ông cũng chẳng sao.
Ông tự thấy mình đẹp trai hơn cha ruột của Lộ Minh Phi là Lộ Lân Thành cả chục lần.
Sâm panh nhanh chóng làm nóng không khí.
Guderian hết lời khen Lộ Minh Phi trả lời phỏng vấn xuất sắc, chú thì hết lời ca ngợi trường Cassell đúng là trường quý tộc, chỉ riêng buổi phỏng vấn này thôi cũng đủ khiến mấy trường đại học trong nước xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Lúc này, Diệp Thắng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, lấy ra bản sao giấy phép đại học được Bộ Giáo dục Mỹ cấp để thím xem.
Thím còn chưa kịp nghi ngờ rằng Học viện Cassell có phải là cái trường “Clayton” rởm trong Vây thành hay không thì đã bị thuyết phục.
Diệp Thắng lại mở album ảnh trong điện thoại, giới thiệu từng bức:
“Đây là thư viện của Học viện Cassell, đây là phòng tập thể dục, đây là phòng hòa nhạc...”
Ngôi trường trong ảnh được xây bằng đá hoa cương đỏ sẫm, dựa núi kề hồ, phong cách cổ kính, tựa như một tòa lâu đài cổ được trùng tu hoàn chỉnh.
Các sinh viên trẻ trung xinh đẹp đi lại dưới những mái vòm kiến trúc Gothic tuyệt mỹ.
Một tấm ảnh khác là Diệp Thắng đang chơi lướt ván buồm, phía sau là hàng trăm cánh buồm thi nhau giương cao.
Anh nói đó là cuộc thi ván buồm thường niên của trường, Học viện Cassell đã đánh bại Đại học Chicago suốt ba năm liền.
Trước màn “tổng tấn công” dữ dội thế này, thím cũng phải tâm phục khẩu phục, không ngớt xuýt xoa:
“Con mình mà vào được cái trường này đúng là tu mấy kiếp mới có phúc như thế!”
Còn giáo sư Guderian thì khiêm tốn đáp:
“Không dám đâu không dám đâu, có nhân tài như Lộ Minh Phi gia nhập Học viện Cassell, đó mới là vinh dự lớn nhất của chúng tôi!”
Lộ Minh Phi ngồi giữa, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ giống như... gả con gái vậy.
Mà cậu lại là đứa con gái “đáng ra phải gả đi tốn của”, nhưng nay lại được bên nhà trai biếu luôn sính lễ hậu hĩnh.
Đối phương sốt ruột, nhà mình thì vui mừng dắt tay cho đi.
Cậu lấy hết can đảm hỏi:
“Giáo sư Guderian, xin hỏi Học viện Cassell rốt cuộc là xem trọng em ở điểm nào ạ?”
Không khí trên bàn ăn đột nhiên lạnh xuống.
Thím suýt nữa thì đập cho cậu một cái:
Cái thằng oắt này!
Người ta coi trọng mày mà mày còn tỏ vẻ không hài lòng à?
Guderian đáp bằng giọng vô cùng nghiêm túc, không hề giống như đùa:
“Tiềm năng! Là tiềm năng chính mà em cũng chưa nhận ra! Chỉ ở Học viện Cassell, tiềm năng ấy mới được đánh thức, mới có thể trở thành...”
Ông dừng lại một chút rồi tiếp, "Tôi dự định trích từ quỹ riêng mỗi năm 36.000 đô la Mỹ làm học bổng cho em đủ để em học xong bốn năm đại học! Cứ thoải mái mà khai phá thiên phú của mình, những chuyện khác cứ giao cho bọn tôi!”
Chú thím cùng lúc hít một hơi lạnh.
“Giáo sư Gu… cái này… có phải là có điều kiện gì kèm theo không? Kiểu như sau này phải trả lại tiền chẳng hạn… chúng tôi phải hỏi cho rõ trước.”
Chú nghi ngờ.
“Không cần! Tuyệt đối không cần! Học bổng là phần thưởng cho cháu trai của anh vì cháu ấy quá xuất sắc!”
Guderian kiên quyết đáp.
“Nghe hơi giả đó nha.”
Chú lắc đầu.
Không khí lại càng thêm gượng gạo.
Diệp Thắng bắt đầu thấy lo, thầm nghĩ Guderian hôm nay sốt sắng quá mức, đêm qua còn nói phải nhẹ nhàng, giờ thì suýt nữa quỳ luôn, kết quả lại phản tác dụng.
Guderian bèn thở dài, đổi giọng chậm rãi:
“Dĩ nhiên, ngoài tiềm năng xuất sắc của Minh Phi, còn một lý do quan trọng khác, vốn dĩ không định nói ra, nhưng thôi Bố mẹ của em, là cựu sinh viên danh dự của Học viện Cassell.”
Lộ Minh Phi lập tức ngẩng đầu, trong lòng như có chú thỏ nhỏ nhảy nhót.
Đã lâu rồi cậu không nhận được tin tức từ bố mẹ, thỉnh thoảng mẹ viết thư cũng chỉ là những câu khuôn sáo bảo cậu giữ sức khỏe, chăm học.
Có lúc cậu nghĩ, có khi họ đã không quan tâm đến mình nữa.
Thế mà vào thời khắc quan trọng của cuộc đời, họ lại xuất hiện theo cách chẳng thể ngờ tới, và còn có sức ảnh hưởng lớn đến vậy.
“Bọn họ rất quan tâm đến em, vì em mà đích thân viết thư cho hiệu trưởng.”
Guderian nói, “Cái gọi là ‘cựu sinh viên danh dự’ chính là những người có đóng góp đặc biệt cho trường. Con cái của họ đương nhiên sẽ được ưu tiên nhập học.”
"Em trai anh tốt nghiệp đại học Mỹ hả?”
Thím quay sang hỏi chú, “Chẳng phải em trai anh chỉ là nghiên cứu viên ở một viện nhỏ thôi sao? Giovanni cũng đâu giống kiểu từng du học?”
“Họ hay đi hội thảo khoa học khắp thế giới còn gì… chắc từng học nâng cao ở đâu đấy.”
Chú trả lời ậm ừ, rõ ràng cũng không rõ về em trai mình.
Guderian rút ra một bức ảnh, đặt trước mặt Lộ Minh Phi.
Đó là một khu vườn mùa hè, ánh chiều tà rải khắp mặt đất.
Xa xa là bóng dáng mờ nhạt của Học viện Cassell, gần hơn là những bức tường dây leo xanh rì.
Một người đàn ông và một người phụ nữ tay trong tay dạo bước giữa vườn.
Trong xã hội hiện đại, nói “tiên đồng ngọc nữ” nghe có vẻ hoa mỹ, nhưng trong ảnh, hai người đó đúng là như thế.
Lộ Minh Phi giơ tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt họ trong ảnh.
Đó là bố mẹ cậu nhưng sao lại xa vời quá, xa đến mức như ở một góc thế giới mà cậu mãi mãi chẳng bao giờ với tới được.
Mũi cậu cay cay.
Trong ảnh, hai người nhìn nhau đầy trìu mến, ánh mắt đong đầy tình cảm...
Này này, hai người ngọt ngào như vậy cũng tốt thôi, nhưng đừng quên là hai người từng hợp tác sinh ra một đứa con đấy!
Thím tổng kết bằng một câu ngắn gọn nhưng “điểm huyệt”:
“Lớn tướng cả rồi mà còn biết lãng mạn ghê!”
Guderian lại đưa tới một lá thư có vẻ là email được in ra.
---
Kính gửi Hiệu trưởng Anjou,
Lâu rồi không liên lạc, hy vọng ông vẫn khỏe như trước. Chúng tôi e là còn rất lâu mới có thể gặp lại, vì hiện đang bận rộn với công trình nghiên cứu, không thể rời đi. Vậy nên xin hãy giữ lại loại hồng trà mà ông yêu thích, chờ ngày chúng tôi quay về thưởng thức. Con trai chúng tôi, Lộ Minh Phi, nay đã đủ 18 tuổi. Thằng bé rất thông minh, dù thành tích có thể chưa tốt lắm, nhưng chúng tôi đều tin nó sẽ có thành tựu trong học thuật. Nếu có thể, xin Học viện Cassell hỗ trợ giúp nó nhập học. Không thể tận miệng nói với nó, đành nhờ ông truyền đạt giùm:
Bố mẹ yêu con.
Trân trọng,
Giovanni
---
Lộ Minh Phi đọc đi đọc lại bức thư, không nói một lời nào.
Phần 6:
Guderian nhìn sâu vào mắt cậu, khẽ đằng hắng một tiếng, rồi nghiêm trang, chân thành, bằng một chất giọng thời sự đài trung ương đặc trưng, chậm rãi nói:
“Minh Phi, bố mẹ yêu con.”
Lộ Minh Phi trố mắt, hoàn toàn ngơ ngác, chú và thím cũng mù tịt, chẳng hiểu nổi giáo sư đây đang diễn vở gì, thậm chí còn cố gắng bắt chước giọng nữ nữa kìa.
"Hiệu trưởng yêu cầu tôi nhất định phải gửi lời hỏi thăm từ bố mẹ em," giáo sư Gudeian lại trở về giọng điệu nghiêm túc của mình, "tôi đã chuyển lời rồi."
Lộ Minh Trạch không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, chú và thím cũng phì cười theo.
Giáo sư Gudeian này đúng là người thật thà, hiệu trưởng bảo chuyển lời thì ông ấy diễn luôn vai bà mẹ, lỡ như trong thư có viết "mẹ hôn con một cái", không biết ông ấy có định hôn thật không nữa!
Gudeian thì chẳng hiểu trong tiếng cười kia có bao nhiêu thiện chí hay ác ý, cũng cười ha hả theo, còn vỗ vai Lộ Minh Phi đầy thân mật, ý như muốn nói:
"Này cậu bé, vui lắm phải không? Bố mẹ em thương em lắm đấy nhé!"
Không khí trên bàn ăn lại trở nên thân mật và vui vẻ.
Chú có lẽ nghĩ ông già này thật thà đến thế chắc không phải kẻ lừa đảo, bắt đầu yên tâm, chủ động cụng ly với giáo sư.
Thím thì đột nhiên trở nên gần gũi hơn, nói chuyện mà như thể mình cũng là người nhà của học viện ấy.
“Cháu đi nhà vệ sinh một lát.”
Lộ Minh Phi đứng dậy.
Lộ Minh Phi dựa vào cửa nhà vệ sinh, nước mắt tuôn xuống không một tiếng động.
Mọi người đều đang cười, chỉ có cậu cảm thấy chẳng có gì đáng cười cả, cậu chỉ muốn khóc.
Sống đến mười tám tuổi, cậu chẳng có gì đáng tự hào, chẳng ai thật sự để tâm đến cậu muốn gì, nghĩ gì hay làm gì.
Cậu rất giỏi giả vờ:
Giả ngốc, giả lạnh lùng, giả như chẳng có gì quan trọng cả, giả làm đà điểu chui đầu xuống cát.
Khi bạn bè lần lượt được xe nhà đến đón, cậu cố tình nhún vai, làm ra vẻ tiêu sái.
Đợi đến khi tất cả xe đã rời đi, cậu mới quay đầu lại nhìn bụi đất trong bãi đậu xe cuốn lên, tự nhủ có lẽ trên đời này chẳng ai thật sự thương mình cả.
Chữ "yêu" là từ lớn với người Trung Quốc, chẳng ai nói tùy tiện, yêu nước, yêu trường, yêu chủ nghĩa xã hội thì được, nhưng yêu con thì hiếm khi nói ra.
Thế nhưng, bố mẹ người ta dù không nói, thì vẫn âm thầm thể hiện, yêu con còn tận tâm hơn cả yêu nước, miệng nói "thằng nhóc nhà tôi ngốc nghếch lắm", nhưng nếu con bị bắt nạt ở trường thì bố mẹ có thể đến tận nơi làm cho ra lẽ.
Còn với Lộ Minh Phi, “yêu” là món xa xỉ, còn xa xỉ hơn cả đôi giày Adidas phiên bản giới hạn mà cậu chưa từng có được.
Đôi giày đó còn là thứ cậu đã sớm chấp nhận rằng mình sẽ không bao giờ có, huống hồ là một thứ còn xa vời hơn nhiều?
Nhưng rồi mẹ cậu bỗng nói một câu:
“Minh Phi, bố mẹ yêu con.”
Lúc nhìn thấy câu ấy trong thư, cậu cũng chẳng cảm thấy gì.
Nhưng khi giáo sư Gudeian nói ra miệng, không hiểu sao cậu lại tin.
Khoảnh khắc ấy, người phụ nữ trung niên với mái tóc dài như mây trong bức ảnh như hiện ra trước mặt cậu, ánh mắt dịu dàng nhìn vào cậu, từng chữ một:
"Bố mẹ yêu con.”
Có những lời, nhất định phải nói ra miệng.
Nói ra, và viết ra, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lời nói yêu thương, khi thốt thành tiếng, như một lời thề sắc bén, xuyên thủng lớp mặt nạ mà Lộ Minh Phi luôn cố khoác lên để che giấu cảm xúc thật.
Cậu cũng cảm thấy mình thật ngốc, nhưng muốn khóc thì chẳng thể kìm được, đành trốn vào nhà vệ sinh.
Cậu ngồi thụp xuống cạnh cửa, nước mắt rơi lã chã, vẽ thành vòng tròn trên nền gạch men, tính khóc một lúc rồi mới ra ngoài, sẽ nói dối là bị táo bón.
Đúng lúc đó, một đôi giày vải cao cổ trắng xuất hiện trước mặt cậu.
Lộ Minh Phi giật mình ngẩng lên.
Trước mặt là một cô gái cao ráo, rạng rỡ, giày trắng cao cổ, quần bò bó màu xanh bạc phếch, áo ba lỗ trắng khoác ngoài bằng chiếc sơ mi sọc xanh, đầu đội mũ lưỡi trai.
Lộ Minh Phi cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời không nghĩ ra, chỉ biết chớp mắt ngơ ngác.
Cô gái liếc mắt nhìn cậu, mặt lạnh như băng, hoa tai hình cỏ bốn lá lấp lánh nơi tai rung rung theo chuyển động.
“Đây là nhà vệ sinh nữ đấy."
Cô lạnh lùng chỉ ra vấn đề.
Lộ Minh Phi cúi gằm mặt trở lại bàn ăn, cô gái cao ráo xinh đẹp kia mặt không cảm xúc đi ngay phía sau, như đang áp giải tù nhân.
“NoNo? Em về rồi à?”
Gudeian đứng dậy chào đón cô gái, “Giới thiệu với em, đây là sinh viên năm hai của trường chúng ta, Trần Mặc Đồng. Lần này em ấy là người đi cùng đoàn. NoNo, đây là bạn học mới của em, Lộ Minh Phi.”
“NoNo?”
Lộ Minh Phi nghe cái tên thấy quen quen, nhưng không nhớ ra được.
“Hôm qua em ăn quán vỉa hè, đau bụng suốt, vừa nãy toàn ở trong nhà vệ sinh.”
Trần Mặc Đồng ngồi xuống cạnh Sakatoku Aki.
“Sao không gọi thầy đi cùng? Thầy có nghe nói đến quán vỉa hè,” Gudeian tỏ vẻ tiếc nuối, “nghe nói là món đặc sản Trung Quốc.”
“Giáo sư nhớ nhầm rồi, đặc sản thật sự phải là lẩu, cay và đã, đảm bảo vừa miệng.”
Trần Mặc Đồng cầm nĩa lên, gắp luôn một miếng sushi cá ngừ trong đĩa của Sakatoku Aki.
Sakatoku Aki nhìn cô cười, ánh mắt như chị cả cưng chiều em gái.
“Tôi còn một miếng nữa, cho cô luôn.”
Diệp Thắng cũng đưa phần sushi của mình qua cho Trần Mặc Đồng.
“Hai người ăn ý thế, giống vợ chồng quá, sao còn chưa cưới nhau đi?”
Trần Mặc Đồng nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói.
Diệp Thắng và Sakatoku Aki liếc nhìn nhau, có chút ngượng ngập.
Lộ Minh Phi rất biết ơn vì cô gái ấy không nói chuyện cậu vừa lạc vào nhà vệ sinh nữ.
Nhưng kể từ khi cô ngồi xuống bàn ăn, bầu không khí thân thiện ban nãy như tan biến.
Cô thật sự không phải kiểu người lịch thiệp.
Ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, không nhìn ai, cứ im lặng phết bơ lên bánh mì.
Trong ánh nắng, mái tóc dài của cô ánh lên màu đỏ đậm như rượu vang.
Cô hoàn toàn chẳng hứng thú với câu chuyện của mọi người, trong mắt cô, Lộ Minh Phi còn không quan trọng bằng chiếc bánh mì cô đang ăn.
Chú lén nhìn cổ tay Trần Mặc Đồng, Lộ Minh Phi biết chú đang nhìn gì.
Thím ngồi cạnh, chú tất nhiên không dám liếc gái đẹp.
Thứ chú để ý là đến chiếc đồng hồ nam sáng loáng trên cổ tay cô gái kia, kiểu dáng vuông vức, thiết kế mạnh mẽ, vậy mà đeo trên cổ tay thon nhỏ của cô lại không hề lạc điệu, ngược lại toát lên vẻ cứng cỏi đầy khí chất.
Lộ Minh Phi không biết chiếc đồng hồ ấy thuộc nhãn hiệu gì, nhưng nhìn vẻ mặt của chú thì chắc chắn không rẻ.
Một cô gái trẻ tuổi như vậy mà đeo nổi chiếc đồng hồ đắt tiền thế kia, chắc hẳn gia đình phải giàu có kiểu tiểu thư được nuông chiều từ bé nên cũng dễ hiểu tại sao cô ấy lại lạnh lùng, coi trời bằng vung như thế.
“Cậu không phiền nếu tôi ăn nốt phần của cậu chứ?”
Trần Mặc Đồng đột nhiên nhìn chằm chằm Lộ Minh Phi hỏi.
Lộ Minh Phi chỉ có thể gật đầu.
Thật là khó xử, đường đường là công chúa điện hạ nhìn thẳng vào mắt mình nói chuyện, hóa ra chỉ để xin... một cuộn cá ngừ.
“NoNo! Phải lịch sự chứ! Đây là bạn học mới của em đấy!”
Giáo sư Guderian lên tiếng nhắc nhở.
“Dù sao thì cậu ấy cũng chẳng có khẩu vị đâu,” Trần Mặc Đồng vừa nói vừa dùng nĩa gắp luôn phần cá ngừ của cậu, “mọi người nhìn cậu ta cứ hồn bay phách lạc, giờ mà đi vệ sinh chắc còn lạc vào nhà vệ sinh nữ ấy chứ.”
Tim Lộ Minh Phi nhảy dựng, Mặc Đồng thì nhếch môi cười đầy tinh quái, còn thản nhiên bê cả khay đồ ăn sáng của cậu sang phía mình.
“Minh Phi, chẳng lẽ em còn điều gì chưa yên tâm sao?”
Giáo sư Guderian lo lắng hỏi, “Cơ hội vào Học viện Cassell cực kỳ hiếm có đấy! Em nhất định phải trân trọng!”
“Em… em còn phải suy nghĩ thêm.”
Giọng Lộ Minh Phi nhỏ như muỗi kêu.
Chú thím và Lộ Minh Trạch đều đơ người.
Mới nãy cả ba còn ghen tức với vận may “trời rơi bánh bao” của Lộ Minh Phi, giờ thì chỉ còn lại thất vọng và tức giận.
Trời rơi của quý mà còn phải nghĩ à?
Người ta cầu cũng không được, đúng ra phải quỳ gối ngay tại chỗ rồi há to miệng... à không, phải túm lấy Lộ Minh Trạch mà nói với giáo sư:
“Em trai em cũng là học sinh xuất sắc của trường Sĩ Lan, còn giỏi hơn em nữa!”
Giáo sư Guderian bắt đầu lo lắng:
“Nếu có yêu cầu gì em cứ nói, trường sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng!”
Câu nói này mà lọt tai người ngoài, chẳng khác nào đánh mất thể diện, như câu nói nổi tiếng của Từ Hi Thái hậu:
“Dốc sức nước Trung Hoa, để đổi lấy thiện cảm nước ngoài.”
“Không... không có đâu ạ,” Lộ Minh Phi càng thêm bối rối, “Em... em…”
“Là vì bạn gái chứ gì?”
Trần Mặc Đồng nhắm mắt lại, xoay xoay chiếc nĩa giữa những ngón tay thon dài, “Để tôi đoán nhé…”
Cô đột nhiên mở mắt ra:
“Bạn cùng lớp! Dịu dàng! Hiền thục! Yên tĩnh! Yêu đọc sách! Một cô gái đậm chất văn nghệ!”
Nói một hơi nhanh như gió.
Khoảnh khắc cô mở mắt, một luồng khí kỳ lạ như phát nổ trong không gian.
Đôi con ngươi đỏ sậm của cô sâu thẳm như quả cầu pha lê trong tay phù thủy, khiến Lộ Minh Phi ngơ ngẩn, cứ như bị hút vào trong.
NoNo hệt như một tiểu phù thủy có thể nhìn thấu lòng người, miêu tả một cách chuẩn xác hình bóng của Trần Văn Văn, từng chữ, từng nét đều không sai.
Lộ Minh Phi lạnh sống lưng, ngay cả Lộ Minh Trạch cũng hơi chột dạ.
Nó biết Trần Văn Văn là ai.
Lúc NoNo vừa nói xong, cậu ta cảm giác như đang nhìn thấy cô gái mặc váy trắng kia đang ngồi trong ánh nắng đọc sách, chân thực đến kỳ lạ.
Chú thím lập tức nhìn sang với ánh mắt nghi ngờ, bầu không khí trên bàn đột nhiên tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng Trần Mặc Đồng đang nhai thức ăn.
“NoNo, đừng đùa nữa.”
Sakatoku Aki nhẹ giọng nói, “Hai người mới gặp nhau lần đầu mà.”
“Xem mọi người căng thẳng kìa! Tôi chỉ đoán mò thôi,” Trần Mặc Đồng cười khẽ, để lộ hàm răng trắng sáng, “Không, thật ra còn chẳng cần đoán. Với cái kiểu ôm máy tính ở nhà cả ngày như cậu ta, có thể quen được ai chứ? Nếu tôi bảo bạn gái cậu ta là kiểu lạnh lùng ngầu lòi thì có tin không? Không đời nào! Kiểu cậu ta chỉ có thể thích mấy cô bé ngoan hiền thôi.”
Sakatoku Aki còn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, như thể thật sự công nhận suy luận đó.
“Minh Phi à! Không thể vì một cái cây mà bỏ cả cánh rừng được!”
Giáo sư Guderian khuyên nhủ, “Ai cũng biết đại học mới là thiên đường tình yêu, còn mấy mối hồi cấp ba chỉ là màn diễn tập thôi!”
Lộ Minh Phi trong bụng kêu trời:
Thầy ơi, liêm sỉ của thầy đi đâu rồi?!
Ý thầy là vào Học viện Cassell thì con gái đẹp đầy ra hả?
Nghĩ đến đây, cậu lén liếc sang Trần Mặc Đồng và Sakatoku Aki, xét từ nhan sắc của hai cô và anh chàng học trưởng kia, thì đúng là học viện này “sắc đẹp như mây.”
“Không có đâu ạ, ai mà thèm để ý tới em chứ!”
Lộ Minh Phi vội vàng nhét một cây măng tây vào miệng để che giấu sự bối rối.
“Anh em làm gì có bạn gái? Anh em yêu học tập còn hơn yêu gái ấy chứ, bài tập chính là bạn gái của anh ấy!”
Lộ Minh Trạch hiếm khi chịu đứng ra bênh anh, dù giọng điệu nghe có hơi châm chọc.
Nó không muốn chuyện bị lộ ra, vì thứ nhất Trần Văn Văn chỉ là người mà anh cậu đơn phương yêu thầm, thứ hai là vì nó đã nhiều lần kể với thím rằng trường Sĩ Lan áp lực học hành rất lớn, chẳng ai có thời gian yêu đương.
Nếu thím biết Lộ Minh Phi cũng “có tình cảm với ai đó”, thì chắc chắn sẽ càng quản lý Lộ Minh Trạch nghiêm ngặt hơn.
Về chuyện này, hai anh em đúng là “chung thuyền”.
Mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Giáo sư Guderian.
Dù chuyện Lộ Minh Phi có bạn gái hay không vốn chẳng liên quan gì đến ông.
“Không có là tốt, chứ yêu sớm thì sao mà ăn nói với mẹ cháu đây?”
Thím cũng thở phào, “Học sinh là phải tập trung học hành.”
Trước tiên, bà tin lời con mình.
Thứ hai, bà cũng nghĩ chẳng ai ngu đến mức thích Lộ Minh Phi.
Mấy cô gái đủ giỏi để vào trường Sĩ Lan đều là tiểu thư khuê các, lấy đâu ra phần cho nó.
Một cơn “khủng hoảng nhỏ” cuối cùng cũng trôi qua.
Lộ Minh Phi như trút được gánh nặng.
Thế nhưng thủ phạm khơi mào cả chuyện này là Trần Mặc Đồng thì vẫn ung dung uống nước cam, ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ.
Lộ Minh Phi vẫn còn ớn lạnh trong lòng, lén nhìn cô mấy lần.
Chẳng lẽ… chỉ là đoán mò thôi sao?
“Cậu đang nâng cấp lên cấp ba.”
Trần Mặc Đồng rút ống hút ra khỏi miệng, nhẹ nhàng buông một câu.
Ai nấy đều ngơ ngác không hiểu cô nói gì, chỉ có Lộ Minh Phi là toàn thân lạnh toát, măng tây rớt khỏi miệng rơi xuống đĩa.
---
Đêm khuya thanh vắng, Lộ Minh Phi ngồi trước laptop, đồng thời bật hai thứ:
QQ và StarCraft.
Cậu vừa bị chú và thím mắng cả ngày, bảo cậu đúng là không biết điều.
Dù giáo sư Guderian đã hết lời thuyết phục, Lộ Minh Phi vẫn chỉ nói cần thêm thời gian suy nghĩ.
“Còn nghĩ cái gì mà nghĩ? Mày tưởng mình đủ giỏi để vào Harvard chắc? Cơ hội này qua rồi là hết! Mày đúng là thứ bùn nhão không trát nổi tường!”
Cuối cùng, thím cậu giận dữ kết luận.
Nếu Lộ Minh Phi thật sự từ chối Học viện Cassell, thì Lộ Minh Trạch biết làm sao?
Càng nói, thím càng thấy hứng khởi, có vẻ nghĩ rằng nếu Minh Phi sang Mỹ học đại học, sau này cũng có thể kéo được Minh Trạch theo.
NoNo, đúng là cô ta đã đoán trúng tâm sự của cậu, tất cả đều là vì Trần Văn Văn.
Vì mê StarCraft, Lộ Minh Phi cũng đọc đủ loại tiểu thuyết viễn tưởng.
Trong đó có một truyện rất xưa tên Totem Đẫm Máu, kể về một người máy khổng lồ chiến đấu nơi hành tinh xa xôi, lén dùng mạng quân đội để trò chuyện qua QQ với một cô bé trên Trái Đất.
Người máy ấy tên là “Godzilla”, giữa những cơn mưa đạn dưới bầu trời xám chì, nó vừa đánh nhau với lũ Zerg, vừa tám chuyện phiếm với cô bé.
Cô bé chẳng hề biết gì, cứ nghĩ đó chỉ là một anh trai vui tính.
Một ngày nọ, Godzilla nói với cô bé:
"Tôi sắp chết rồi, năng lượng gần cạn, pin sắp hết.”
Cô bé trả lời:
“Không muốn nói nữa thì thôi, mai mình nói tiếp nha.”
Godzilla nói:
“Nói chuyện với em thật vui.”
Rồi kết nối bị cắt.
Ở hành tinh xa xăm kia, một con quái thú nhỏ nhảy lên thi thể người máy, dùng vuốt xé nát bảng mạch của nó.
Lộ Minh Phi cảm thấy mình chính là người máy đó, còn Trần Văn Văn là cô bé kia.
Trần Văn Văn thường chia sẻ những điều rất riêng với cậu, và cậu cũng rất vui khi nghe, luôn đáp lại bằng đủ loại biểu cảm dễ thương để thể hiện rằng mình đang lắng nghe thật sự.
Nhưng cô bé mãi mãi không hiểu vì sao cậu làm vậy, cũng chẳng biết cậu có thể ngồi hàng giờ chỉ để đợi cô online.
Nếu một ngày nào đó “mạch điện” của Lộ Minh Phi đứt thật, liệu Trần Văn Văn có buồn không?
Càng nghĩ, Lộ Minh Phi càng thấy chua xót, như thể trong ngực đang chảy ra thứ dịch pin nóng hổi, mạch điện toàn thân nổ lách tách như sắp đoản mạch đến nơi.
Group chat của Câu lạc bộ Văn học im lặng như tờ.
Không có Trần Văn Văn, thì chẳng ai buồn nói về văn chương. Văn chương đẹp là vì nàng thơ đẹp, nàng mặc váy trắng bằng vải thô, ngồi giữa nắng với mái tóc dài xõa, mới đúng là cái đẹp của văn học.
Trong group StarCraft, Lão Đường đang giảng chiến thuật cho mấy đàn em.
Từ sau khi đánh thắng Lộ Minh Phi, lão ta tự phong là cao thủ số một của nhóm.
Bỗng avatar con mèo mặt bự nhảy sáng, “NoNo” đã online.
Lộ Minh Phi do dự một chút:
“Là chị à?”
“Là tôi đây.”
NoNo trả lời giọng lười nhác, “Rảnh nên lên chiến vài ván.”
“Sao chị biết ID của tôi?”
“Internet là vô biên. Trời đất! Cậu lại dùng cái ID ‘MinhMinh’ gì đó, còn 'Dấu vết hoàng hôn’ nữa… Cậu tính giả gái à?”
“Cái đó mà chị cũng tìm được? Xin đừng nói ai biết nha! Tôi dùng để trêu thằng em thôi!”
“Trêu cũng vô ích, cậu giấu thế nào Norma cũng tra được. Chuyện này với Norma chỉ là chuyện nhỏ. Mà cậu đánh StarCraft cũng không tệ.”
“Thôi đi, tôi thua chị rồi còn gì.”
“Thua là tôi mới đúng, ván đó tôi với Norma chơi chung, hai người điều khiển một nhà. Cuối cùng biết cậu đang nâng cấp Căn cứ lên cấp 3, cũng là Norma mở bản đồ nhìn thấy đấy.”
“Chơi gian thì chết cả nhà!”
Lộ Minh Phi gõ ra câu này.
Chỉ là gõ theo thói quen thôi, kiểu câu đùa giữa game thủ với nhau, chẳng ai để bụng.
“Tôi đâu còn ai trong nhà.”
NoNo trả lời.
Lộ Minh Phi khựng lại:
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi gì chứ?”
NoNo thản nhiên, "Làm một ván không?”
"Tôi không có tâm trạng.”
“Thất tình à?”
Lộ Minh Phi rùng mình.
Nono cứ như một mụ phù thủy nhỏ, nhìn thấu hết thảy tâm can cậu, khiến cậu không còn chỗ trốn.
“Tôi có bạn gái đâu mà thất tình? Chị gái à, chị muốn gì?”
Cậu cố chống chế.
“Chị gái nghe cũng dễ thương đấy.”
NoNo ném ra một icon mặt cười nhăn nhở, “Nào nào, kể xem rốt cuộc là chuyện gì. Biết đâu tôi giúp được.”
"Chị giúp được gì? Chị đâu có quen cô ấy.”
"Tôi không quen Trần Văn Văn, nhưng cô ấy là con gái, tôi cũng là con gái.”
“Rốt cuộc chị biết bao nhiêu rồi?”
Lộ Minh Phi càng lúc càng sợ.
“Biết nhiều lắm.”
“Mấy người… rốt cuộc là ai?”
“Rất đáng nghi đúng không? Bố mẹ cậu sáu năm không về, đột nhiên giới thiệu cậu vào một trường đại học Mỹ; thành tích của cậu thì… không phải kém, mà là tệ hết chỗ nói, vậy mà trường lại cấp học bổng cao ngất. Trong buổi phỏng vấn thì cậu nói năng lung tung, giáo sư vẫn khen ‘tuyệt vời’. So với những điều đó, việc tôi biết cậu thầm thích ai, đâu có gì to tát đâu?”
“Phải rồi, chỉ có chú thím là không nghi ngờ gì. Họ tin bố mẹ tôi làm gì cũng được, cả đoạn đường chỉ hỏi tôi làm sao đưa thằng em sang Mỹ theo được.”
“Cầu xin tôi đi! Cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết. Ví dụ như… Trần Văn Văn đang nghĩ gì.”
Cô phù thủy nhỏ lại bắt đầu bộc lộ bản chất tinh quái của mình.
"Chị biết thật à?”
Lộ Minh Phi ngạc nhiên hỏi, không giấu nổi sự tò mò trong ánh mắt.
“Trực giác phụ nữ của tôi mách bảo…”
"Gì cơ?”
“Cô ấy không thích cậu.”
“Cút đi!”
Lộ Minh Phi không tin.
Cậu vẫn nhớ rõ buổi chiều tĩnh lặng ấy.
Trong lớp chỉ có hai người:
Cậu và Trần Văn Văn.
Cậu đang lau bảng, còn Trần Văn Văn thì mặc váy vải cotton trắng, đi giày thể thao trắng, tất trắng, ngồi trên bục giảng khe khẽ ngân nga một bài hát.
Dây thường xuân ngoài cửa sổ buông rủ xuống, ánh hoàng hôn xiên qua rèm, rọi lên mặt bàn mới được thay.
Trần Văn Văn bất chợt quay sang hỏi:
"Cậu có muốn gia nhập câu lạc bộ văn học của bọn tớ không?”
Khoảnh khắc đó, Lộ Minh Phi như hóa đá.
Chỉ còn trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hoa cỏ ngoài cửa sổ như mọc nhanh đến điên cuồng, mặt trời đang lặn, tiếng ve như tua nhanh gấp trăm lần.
Thời gian cứ thế trôi đi qua kẽ tay, cảnh vật thay đổi theo năm tháng, nhưng cái khoảnh khắc cậu và Trần Văn Văn nhìn nhau dường như là vĩnh viễn.
Là từ chỉ các chuyến bay đêm muộn, thường khởi hành vào khoảng nửa đêm và hạ cánh vào sáng sớm hôm sau. Sen no Rikyu (千利休) là trà sư vĩ đại nhất trong lịch sử Nhật Bản, sống vào thế kỷ 16. Ông được xem là người đưa nghệ thuật trà đạo (茶道 – sado) lên đến đỉnh cao, với tinh thần giản dị, tĩnh lặng và sâu sắc. Là cuộc đối đáp nổi tiếng trong Thiền tông Trung Hoa về cách tu hành và giác ngộ. Thần Tú: Chủ trương "tiệm tu" – tâm như gương, cần lau chùi thường xuyên. Huệ Năng: Chủ trương "đốn ngộ" – tâm vốn không bụi, không cần lau. Huệ Năng được truyền y bát làm Lục Tổ, tư tưởng "đốn ngộ" từ đó trở thành dòng chính của Thiền tông. Trong tiểu thuyết Vây thành của nhà văn Trung Quốc Tiền Chung Thư, Đại học Clayton (音译为“克莱登大学”) là một trường đại học hư cấu ở Pháp, nơi nhân vật Phương Hồng Kiều từng du học. Tuy nhiên, trên thực tế, Clayton là một “trường rởm”, không danh tiếng và thậm chí có thể là giả mạo, chỉ được nhắc đến như một cách châm biếm việc khoe mẽ bằng bằng cấp nước ngoài mà thiếu thực chất. Là một cách nói ví von trong văn hóa Á Đông để chỉ một đôi nam nữ xứng đôi vừa lứa, thường là chàng trai khôi ngô tuấn tú và cô gái xinh đẹp dịu dàng, đẹp đôi như tiên giới. Đây là một câu nói mang tính biểu tượng cho tư tưởng cầu hòa yếu đuối và nhượng bộ ngoại bang của triều đình nhà Thanh vào cuối thế kỷ 19. Từ Hi Thái hậu thể hiện lập trường sẵn sàng dốc toàn bộ nguồn lực quốc gia Trung Hoa để mua chuộc lòng “vui vẻ” của các cường quốc phía Tây, nhằm tránh chiến tranh và bảo vệ ngai vàng, chứ không vì lợi ích của nhân dân.