Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

34 63

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

20 161

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

11 85

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

18 62

Vol 1: Bình minh rực lửa - Màn 1: Cổng vào Cassell - Phần 3-4

Phần 3:

Chỉ vì một câu nói lỡ miệng mà Lộ Minh Phi kết oán với “Tiểu Thiên Nữ” suốt ba năm trời. 

Thật ra trong lòng nghĩ thế cũng có đến bảy, tám thằng, nhưng tụi nó biết điều mà “ngưỡng mộ trong âm thầm”, chỉ có mình cậu là muốn hét toáng cho cả thế giới biết.

Sau đó, mấy đứa đó lập nên câu lạc bộ văn học, trung tâm của cả hội chính là Trần Văn Văn. 

Mỗi tuần đều sinh hoạt, đọc những tác phẩm văn học u ám và đau thương của phương Tây, sau đó viết cảm nhận nộp cho cô giáo Văn chấm.

Chú của Lộ Minh Phi từng hỏi bọn họ sao cứ đọc mấy thứ “văn học của mấy bà da trắng nhà giàu”, Lộ Minh Phi trả lời:

“Chú không hiểu đâu, đó là văn học!”

Với cậu, Trần Văn Văn chính là nữ thần đầu tiên trong đời trong sáng như ngọc, dịu dàng như vợ hiền. 

Cô nói gì, cậu đều muốn ghi nhớ. 

Cô có gì, cậu đều thích.

Tình cảm của Lộ Minh Phi dành cho Trần Văn Văn có thể gọi là cung kính. 

Cậu thấy hạnh phúc lớn nhất đời người, chính là cưới được Trần Văn Văn, có một căn nhà nhỏ vừa đủ sống, có một cái bàn ăn đủ cho hai người…

Thằng bạn hay chơi Starcraft với cậu là Lão Đường hay dạy đời cậu rằng mơ như vậy là dở lắm!

“Suy nghĩ của ông là kiểu ‘vợ con bếp ấm’, tư tưởng cổ hủ! Tuổi trẻ phải có hoài bão chứ! Như tôi này, phải có giấc mơ Mỹ! Biết giấc mơ Mỹ là gì không?”

Lão Đường sống ở khu Brooklyn, New York, không nghề nghiệp ổn định, ai thuê gì làm nấy. 

Vật họp theo loài , người như Lộ Minh Phi đương nhiên đâu quen nổi ai sống ở khu nhà giàu Upper East Side.

Với Lão Đường, phải có giấc mơ Mỹ, không mơ thì sống sao nổi. 

Nhưng với Lộ Minh Phi, chỉ cần có Trần Văn Văn là cuộc sống đã có ý nghĩa rồi.

Theo đuổi nữ thần tất nhiên là một hành trình “một tướng công thành, vạn cốt khô” , nhưng Lộ Minh Phi vẫn thấy mình còn cơ hội bởi chính Trần Văn Văn là người mời cậu gia nhập câu lạc bộ văn học.

Với tư cách chủ nhiệm, cô chỉ từng mời có hai người: 

Một là cậu, hai là Triệu Mạnh Hoa mà “Tiểu Thiên Nữ” Tô Hiểu Tường quyết tâm giành lấy.

Triệu Mạnh Hoa rất dễ miêu tả là người có khả năng trở thành “Sở Tử Hàng thứ hai” nhất của trường Sĩ Lan.

Cậu ta cũng đang nộp hồ sơ du họcb nhưng chưa có thư trúng tuyển nào cả, vậy mà Lộ Minh Phi lại “một bước vượt mặt”.

"Làm một ván không?” 

Trong nhóm chat StarCraft, một avatar hình mèo mặt bự bật sáng. 

Tên là “NoNo”.

Lộ Minh Phi không nhớ từng thấy người này trong nhóm. Nhưng giờ nhóm cũng giống cái chợ rồi, người lạ ra vào đủ kiểu.

“Ok.” 

Cậu trả lời.

Ai rủ đánh game là cậu đều gật đầu cái rụp trừ khi Trần Văn Văn đang nhắn tin với cậu.

Lộ Minh Phi vẫn chơi bằng “điểm đỏ”, đầu óc đang lơ mơ nên chỉ mở bài cơ bản cho có.

StarCraft là game cổ lỗ sĩ rồi, những người chơi giỏi trong nhóm toàn là mấy ông chú. 

Tên “NoNo” nghe như con gái, thường là dân gà mờ.

Thế nhưng chỉ mới khởi đầu, Lộ Minh Phi đã cảm nhận được sự hung hăng và khôn khéo từ đối thủ. 

Lơ là vài giây, Drone cậu cử đi do thám đã bị phục kích bởi hai con Zergling của đối phương.

Mất một Drone thì không to tát gì, nhưng cái bẫy tinh vi kia khiến cậu lập tức cảnh giác. 

Cậu vội tăng cường phòng thủ, đồng thời cho ra sáu con Zerg đi tuần quanh nhà.

Và đúng là nhờ vậy mới thoát chết – đội Zergling của đối phương vừa mới áp sát căn cứ thì đã bị phát hiện. 

Mất đi cơ hội đánh úp, bầy Zergling chỉ còn nước rút lui.

Lộ Minh Phi không dám lơ là nữa, lập tức đổi sang dùng chuột điều khiển.

Trận chiến giờ mới thực sự bắt đầu, hai bên đều nâng cấp binh chủng từ Zergling lên Hydralisk, rồi lại cùng lúc triển khai chiêu song song: 

Hydralisk tấn công chính diện, Mutalisk đi tập kích đường không.

Lúc Queen xuất hiện, trận chiến đã đến hồi căng thẳng nhất. 

Hai bên mỗi bên có bốn căn cứ, quân hỗn hợp quần nhau giữa khoảng đất trống ở trung tâm bản đồ, từng vũng máu văng tung toé trên chiến trường.

Trán Lộ Minh Phi lấm tấm mồ hôi, ngón tay gõ bàn phím như đang chơi piano. 

Đối thủ bên kia chắc chắn cũng chẳng khá hơn, cả hai đều đang thi triển micro điều quân tinh vi, gần như sánh ngang tuyển thủ chuyên nghiệp.

Lần đầu tiên gặp một đối thủ mạnh như vậy, lòng hiếu thắng của cậu bùng lên. 

Cậu quyết định liều lĩnh nâng nhà chính lên cấp 3, để chuẩn bị xuất trận “tam đại đơn vị cuối game”: 

Devourer, Guardian và Ultralisk còn gọi là “tam mã xe”.

Đây là nước cờ mạo hiểm, vì trong lúc nâng cấp, phòng thủ nội địa gần như trống không. 

Nhưng nếu đối phương do dự không đánh vào thời điểm này, thì chỉ cần “tam mã xe” ra trận, cậu có thể càn quét từng căn cứ một của đối thủ.

Thanh tiến độ nâng cấp đang nhích dần, tim Lộ Minh Phi đập nhanh, tay ướt đẫm mồ hôi. 

Cậu dàn dựng thế trận, kéo ra vài Hydralisk và Lurker giả làm tiền trạm, cố gắng tạo cảm giác như đang tích trữ đại quân ngoài tiền tuyến.

Sắp xong rồi, còn chưa đầy một phút nữa là cấp 3 hoàn tất. 

Một khi tam mã xe được triển khai, cậu có thể tràn ra trung lộ như sóng thần, quét sạch từng căn cứ đối thủ. 

Cậu đã thấy ánh sáng cuối con đường.

“Cậu đang nâng cấp lên cấp 3 đấy.” 

Một dòng tin nhắn hiện lên cuối màn hình.

Lộ Minh Phi chết sững.

“Thôi, chịu đi. Tôi có bốn đội Hydralisk, bốn đội Zergling, đều nâng cấp công thủ cấp 2 cả rồi.” 

Nono gửi tiếp một dòng nữa.

Mắt cậu nhìn thanh tiến độ nâng cấp gần chạm đích, nhưng chỉ còn biết gõ “GG”. 

Nono chia sẻ tầm nhìn trong game, ngoài căn cứ đang nâng cấp của cậu, từng tốp quân địch đã sẵn sàng như hổ rình mồi: 

Hydralisk như sóng trào, Zergling đông như kiến. 

Một khi họ tấn công, chắc chắn là đánh úp hủy diệt.

Lộ Minh Phi thoát game, quay lại cửa sổ chat, gõ: 

“Phục thật!”

Nono không trả lời, chỉ để lại một icon cười toe toét toàn răng rồi... offline.

Lần đầu tiên trong đời, Lộ Minh Phi có cảm giác như bị ai đó nhìn thấu hoàn toàn như thể một người thân thiết đã xa cách nhiều năm, nay bỗng quay về tìm cậu.

Cậu ngồi đờ người một lúc, rồi click vào thông tin cá nhân của Nono, trắng trơn, không một dòng nào. 

Cậu lục lại trí nhớ, chắc chắn chưa từng biết ai có trình chơi StarCraft cỡ vậy, lại còn là con gái.

Còn avatar của Trần Văn Văn bỗng sáng lên rồi lại xám đi nghĩa là cô ấy đã online, rồi lặng lẽ rời đi.

“Đi nha, hẹn gặp ngày kia.” 

Tin nhắn của cô ấy.

Lộ Minh Phi đã chờ gần 19 tiếng đồng hồ, đổi lại chỉ là sáu chữ đó. 

Nhưng tâm trạng ủ rũ bỗng chốc bốc hơi sạch. 

Cậu huýt sáo nhảy lên giường, uốn éo cả người, mặt mũi hân hoan như mùa xuân, quên tiệt luôn ván thua Nono.

Lộ Minh Trạch bước vào phòng ngủ của hai anh em, khinh khỉnh liếc nhìn ông anh họ đang uốn éo:

"Bố gọi điện cho giáo sư Guderian gì đó rồi, nói là ngày kia đi phỏng vấn ở khách sạn Lệ Kinh. Anh lo mà chuẩn bị đi.”

---

“Lão Đường, ông có biết phỏng vấn vô đại học Mỹ thì người ta hay hỏi gì không?” 

Lộ Minh Phi vào QQ tìm ông bạn quen biết lâu năm.

“Gì cơ? Ông đi phỏng vấn hả? Ghê vậy!” 

Avatar hình gấu trúc của Lão Đường nhấp nháy không ngừng.

Trong cái vòng quan hệ tí tẹo của Lộ Minh Phi nếu có thể gọi là “quan hệ xã hội” thì Lão Đường là người duy nhất có thể giúp được.

Dù ở bên Mỹ cũng chỉ là dân vất vưởng làm thuê làm mướn, nhưng sống giữa môi trường Mỹ lâu năm, kiểu gì cũng tích lũy được ít nhiều. 

Dù là quét rác trong Thiếu Lâm Tự thì cũng luyện được võ công mà , đúng không?

"Sáng ngày mai tôi phỏng vấn, nhưng tìm trên mạng hoài vẫn mù tịt.”

“Cái này khó đấy. Mỗi trường mỗi kiểu, phỏng vấn của Yale làm sao giống Harvard được?”

“Thế ông rành Harvard hay Yale hơn?”

"Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi ra "đời" lăn lộn luôn, biết quái gì về phỏng vấn đại học đâu mà rành.” 

Lão Đường dán thêm icon gấu trúc mặt buồn thiu.

“Ghê ha, ‘ra đời’ hẳn hoi luôn, Lão Đường nói tiếng Trung tiến bộ dữ!”

Lão Đường là người Mỹ gốc Hoa, sinh ra lớn lên ở Mỹ, nói tiếng Anh còn trôi hơn tiếng mẹ đẻ. 

Suốt ngày chơi với mấy người ngoài khu dân cư. 

Nhưng lúc này Lộ Minh Phi cũng chẳng còn ai để trông cậy.

“Thôi, video call đi, tôi luyện phát âm cho cậu. Phát âm tốt thì đậu chắc một nửa rồi.”

Lộ Minh Phi liếc qua giường bên, Lộ Minh Trạch đã ngủ. 

Cậu ngần ngừ: 

“Để tôi cắm mic đã.”

Gọi video được vài giây thì kết nối, màn hình hiện ra khuôn mặt hàm râu xệ, lông mày rũ, rất ưa nhìn:

“Hey! Bro!~” 

Giọng to như sấm, còn kèm tiếng tàu điện xình xịch phía sau.

Lộ Minh Phi biết tai nghe mình bị hở âm, vội vàng xua tay: 

“Nhỏ tiếng thôi!”

"Tôi thuê phòng sát đường tàu mà. Không nói to chính mình cũng chẳng nghe thấy gì đâu!” 

Lão Đường nói, "Ông làm gì mà thì thầm rón rén vậy?”

"Tôi ở nhà chú thím, ngủ chung phòng với thằng em họ.”

“Ồ hiểu liền! Vậy nếu ông đậu thì có được ra ở riêng không? Nói sớm chứ! Chuyện này mà tôi không giúp thì còn ai?”

"Lão Đường, ông thiệt có tâm.”

“Nói vậy là phải! Tôi thắng ông thì tôi là đại ca ông rồi mà!” 

Lão Đường phá lên cười.

Lộ Minh Phi cảm động thật sự, tự nhiên thấy bớt lo vụ phỏng vấn.

Cả ngày nay cậu chỉ loanh quanh lêu lổng, chiều tối lại lên sân thượng ngắm hoàng hôn, hoàn toàn không biết chuẩn bị gì. 

Người khác mà được gọi đi phỏng vấn chắc giờ này đang được gia sư hoặc phụ huynh kèm từng câu từng chữ. 

Còn cậu? 

Chẳng có ai.

Cậu giống như một con Zergling nhỏ bé trong StarCraft, loại lính rẻ tiền, dễ chết, chết xong lại đẻ thêm. 

Không ai quan tâm, chết cũng chẳng tiếc.

Tối hôm đó, cậu lên mạng lượn lờ cả đêm, lục tung các diễn đàn để tìm kinh nghiệm phỏng vấn. 

Tình cờ thấy nick của lão Đường sáng đèn, cậu bèn gõ cửa thử vận may.

Cậu và lão Đường thật ra chẳng thân thiết gì, chỉ là bạn chơi game thôi. 

Gã này sĩ diện cao, thắng thì nở mũi, thua thì cũng phải văng ra vài câu hung hăng kiểu "chỉ là tôi vẫn chưa dùng hết sức thôi".

Ấy vậy mà chính cái gã chẳng liên quan này lại tự xưng làm anh lớn, đột nhiên tỏ ra muốn lo lắng cho "em trai nhỏ". 

Với một người luôn mờ nhạt như Lộ Minh Phi, chỉ cần thế thôi cũng đủ khiến cậu cảm động.

“Thật ra tôi cũng mồ côi bố mẹ rồi...” 

lão Đường thở dài, “Thuê nhà ở một mình, sống cảnh ở nhờ, suốt ngày phải nhìn sắc mặt chủ nhà mà sống…”

“Xì, ai mồ côi hả? Bố mẹ tôi chỉ là đi công tác xa thôi, chưa về đâu đấy!” 

Lộ Minh Phi lập tức phản bác.

“Ơ xin lỗi, tôi hiểu nhầm rồi.” 

Lão Đường chắp tay xin lỗi lia lịa trong khung chat.

“Thôi được rồi đại ca, đừng tám chuyện nữa, nhanh vô luyện đi, bên tôi nửa đêm rồi.”

“Ờ đúng rồi! Luyện xong tôi còn phải chiến vài ván nữa chứ! Nào bắt đầu luôn!” 

Lão Đường hắng giọng, “Câu này gần như chắc chắn sẽ bị hỏi nè, chú ý cách phát âm của ông đấy: Why did you apply for our college?”

“Nhưng tôi có nộp đơn đâu...”

“Đừng lắm lời! Tập theo đi! Cuộc đời ông để tôi lo! The great faculty is the key reason, and your college has very good research atmosphere!”

“The great faculty is the key reason, and your college have… has very good research atmosphere!” 

Lộ Minh Phi gắng sức lặp lại từng âm tiết.

“Why should we give you the offer?”

“My fluency in English will help me quickly integrate into the American learning environment. And my Chinese background will bring new cultural elements to your school.”

“If we give you the offer, how long will you stay in the United States?”

“Until I gained… gain enough knowledge to find the ideal position in China. Of course, I also look forward to developing in the United States or other countries.”

Đêm càng lúc càng khuya. 

Thành phố nhỏ miền Nam yên tĩnh lạ thường, ánh đèn đường rải ánh sáng lên mặt đường trống trải, các tòa nhà dần tắt đèn, chỉ còn vài ô cửa sổ là còn sáng.

Trong một ô cửa ấy, một thiếu niên vẫn đang lặp đi lặp lại những câu hỏi trả lời bằng thứ tiếng Anh chưa chuẩn lắm. 

Ở đầu dây bên kia cách xa cả nửa vòng trái đất, lão Đường hút sữa chua, vừa nghe vừa “No! No! No!” mỗi khi cậu phát âm sai.

Lộ Minh Trạch xoay người, lườm Lộ Minh Phi một cái đầy khó chịu, rồi bịt tai lại bằng hai cục bông và trở mình ngủ tiếp.

---

Sáng ngày thứ ba, khách sạn Lệ Kinh.

Đây là khách sạn xịn nhất khu trung tâm thương mại, tiêu chuẩn sang trọng hàng đầu thành phố. 

Lộ Minh Phi từng nghe nói khi đến nơi này, chú cậu rất thích ngồi uống trà tán gẫu với bạn bè, chỉ cần gọi một bình trà, là có thể giả vờ mình là dân thương nhân quốc tế rồi.

Lộ Minh Phi ngồi trong phòng chờ với đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, đảo mắt nhìn quanh.

Trường Cassell quả nhiên là trường nhà giàu. 

Người phỏng vấn ở hẳn khách sạn 5 sao, còn bao nguyên phòng họp lớn nhất tầng cao cấp làm nơi phỏng vấn.

Phòng chờ có đúng mười bảy chiếc ghế, một người một ghế, không thừa không thiếu. 

Không ai hỏi cậu giấy tờ hay tên tuổi, vừa bước vào khách sạn, đã có nhân viên lễ tân tươi cười hỏi: 

"Cậu đến tham gia phỏng vấn của trường Cassell phải không? Mời cậu theo tôi lên tầng hành chính.” 

Thế là cậu được dẫn tới đây… và thấy toàn người quen.

Trần Văn Văn, Tô Hiểu Tường, Triệu Mạnh Hoa, Liễu Miểu Miểu, toàn là bạn cùng lớp.

Còn có vài người cậu từng thấy trong trường nhưng không biết tên, và cả mấy gương mặt hoàn toàn xa lạ.

“Lộ Minh Phi?” 

Người quen nào cũng đều sửng sốt khi thấy cậu, như thể sự có mặt của cậu ở đây là chuyện cực kỳ vô lý.

Lộ Minh Phi chỉ biết cười gượng, giơ lá thư mời lên: 

"Tớ cũng… đi phỏng vấn.”

Cậu lủi vào cái ghế cuối cùng, trên đó có sẵn một tờ đơn và cây bút chì, yêu cầu điền tên tuổi, ngày sinh, v.v... 

Cậu vừa viết vừa lén lút quan sát xung quanh.

Mọi thứ khác xa tưởng tượng của cậu. 

Lá thư mời cậu nhận được viết chân thành, như thể nhà trường tha thiết lắm với cậu, nhưng giờ đây xem ra, trường Cassell đã gửi 17 lá thư giống hệt nhau. 

Người nhận hầu hết là học sinh ưu tú của trường Sĩ Lan.

Phần 4:

Bầu không khí trong phòng khá nặng nề. 

Những người được mời đều là những gương mặt sáng giá trong lứa tốt nghiệp năm nay, và chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng. 

Ai nấy đều ngầm cảnh giác lẫn nhau.

Triệu Mạnh Hoa nói tiếng Anh siêu đỉnh – gia sư của cậu ấy là phiên dịch viên Liên Hiệp Quốc. 

Tô Hiểu Tường thì đã sống ở Mỹ một năm hồi cấp hai, cũng nói tiếng Anh như gió.

Trần Văn Văn thì cực kỳ chỉn chu trong ăn mặc: 

Váy xanh da trời, khăn lụa trắng, tất trắng viền ren, giày bệt da đen, kẹp tóc trai óng ánh. 

Dịu dàng, đoan trang, nhìn là mê.

Mắt Lộ Minh Phi sáng lên. 

Thấy thằng bên cạnh Trần Văn Văn vừa ra ngoài, cậu tranh thủ lẻn ngay sang ngồi cạnh cô.

“Có người ngồi rồi đấy!” 

Trần Vân Vân nghiêng đầu nhắc khẽ.

"Thì cậu ấy chỉ cần ngồi chỗ của tớ thôi,” Lộ Minh Phi cười nhăn nhó, “Cậu ta không học trường mình đâu mà.”

Phục vụ mang bánh trà tới, bánh sừng bò kẹp phô mai và một ly sữa nóng. 

Lộ Minh Phi vừa ăn vừa uống, vừa trộm liếc Trần Vân Vân, tranh thủ nhỏ to vài câu.

Cậu rất thích những khoảnh khắc như thế, lặng lẽ trò chuyện bên nhau, cảm giác như thân lắm, thân đến mức chuyện gì cũng nói được. 

Dù thường thì... chỉ toàn nói mấy chuyện vớ vẩn.

Cậu thấy trong lòng có chút xao xuyến, nếu hôm nay mình gặp may mắn vượt qua vòng phỏng vấn, mà Trần Văn Văn cũng đậu nữa, vậy chẳng phải có thể cùng nhau đi du học sao?

Nghĩ đến đây, lòng vui như mở hội, giọng nói cũng bắt đầu to dần lên lúc nào không hay.

“Lộ Minh Phi, nói nhỏ chút đi, giám khảo có thể ra bất kỳ lúc nào đó,” Trần Văn Văn dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu, chỉ về phía phòng họp trong.

“À, ừ, cậu chuẩn bị đến đâu rồi?” 

Lộ Minh Phi vội vàng nhỏ giọng lại.

"Tớ không tự tin lắm đâu,” Trần Văn Văn liếc sang Tô Hiểu Tường và Triệu Mạnh Hoa, rồi cụp mắt xuống, “Khả năng nói tiếng Anh của tớ không bằng hai người đó.”

“Chắc chắn ổn thôi! Phát âm của cậu chuẩn thế cơ mà…” 

Lộ Minh Phi vội an ủi.

"Liễu Miểu Miểu đến chưa?” 

Cửa phòng phỏng vấn vừa mở, một chàng trai cao gầy bước ra, nói tiếng Trung rất lưu loát, nét mặt thanh tú, hàng mày kiếm sắc sảo điển hình của người Trung Quốc.

Anh mặc bộ vest màu xanh rêu, viền cổ áo thêu chỉ bạc, trước ngực còn có một chiếc huy hiệu thêu tay cũng bằng chỉ bạc, giống như đồng phục học sinh, nhưng Lộ Minh Phi chưa từng thấy bộ đồng phục nào tinh xảo đến vậy.

Cô nàng nhạc công piano xinh đẹp vội đứng bật dậy, giọng hơi run: 

“Có mặt!”

“Tôi là giám khảo Diệp Thắng, mời theo tôi.” 

Chàng trai mỉm cười, để lộ hàm răng trắng như ngọc.

Nhìn anh cũng chỉ hơn Lộ Minh Phi chừng ba, bốn tuổi, vậy mà lại là giám khảo chính cho buổi phỏng vấn này, còn vị giáo sư người Đức mang tên Guderian thì vẫn chưa thấy xuất hiện.

Liễu Miểu Miểu theo Diệp Thắng vào phòng họp, cánh cửa lập tức khép lại. 

Còn lại mười sáu người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, ai nấy đều không giấu nổi vẻ căng thẳng.

“Này, tụi cậu có tra thử website của học viện Cassell này không?” 

Triệu Mạnh Hoa nhìn Tô Hiểu Tường và Trần Văn Văn, hạ thấp giọng, “Nghe nói là trường danh tiếng đó, có rất nhiều giáo sư từ Harvard chuyển sang dạy luôn!”

“Có chứ!” 

Trần Văn Văn gật đầu, “Nhưng mà mình có nộp đơn đâu, vậy mà vẫn nhận được thư mời phỏng vấn…”

"Vì là trường danh giá mà, họ không quan tâm lệ phí nộp hồ sơ đâu, chỉ xét năng lực thôi.” 

Triệu Mạnh Hoa nói.

“Lộ Minh Phi cũng tính là có năng lực à?” 

Tô Hiểu Tường liếc cậu một cái sắc lẹm. 

Cô nàng này chưa bao giờ ngại “ném đá” Lộ Minh Phi thẳng mặt.

Lộ Minh Phi trợn mắt nhìn trần nhà, vặn vai như chẳng thèm để tâm, bộ dạng y như kiểu “chết cũng không sợ nước sôi”, làm Tô Hiểu Tường cũng đành bó tay.

“Không biết họ tuyển mấy người nhỉ?” 

Trần Văn Văn khẽ nói.

“Tuyển được một hai người là giỏi rồi!” 

Tô Hiểu Tường đáp, “Không nghe nói hả? Harvard mỗi năm chỉ tuyển vài sinh viên Trung Quốc học đại học thôi đó.”

Tim Lộ Minh Phi thót một cái, bao nhiêu tự tin mới gầy dựng được lại tan theo mây khói.

"Tớ cũng chỉ đến thử thôi, không hy vọng gì nhiều.”

Trần Văn Văn thì thầm.

“Ai cũng chẳng mong đợi gì cả mà.” 

Triệu Mạnh Hoa an ủi.

“Tôi không quan tâm đâu, không đậu cũng chẳng sao,” Tô Hiểu Tường vẫn vênh mặt như thường, “Tôi sẽ học ở Stanford, bố tôi có bạn làm giáo sư bên đó!”

Cửa mở, Diệp Thắng mỉm cười ra hiệu. 

Liễu Miểu Miểu bước ra, quay đầu cảm ơn Diệp Thắng, nhưng rõ ràng là đang gắng gượng cười, nỗi thất vọng đã hiện rõ trên khuôn mặt.

Không ngờ cô nàng thiên tài piano lại không trụ nổi mười phút!

Mắt Liễu Miểu Miểu hoe đỏ, lặng lẽ quay về chỗ, lấy balo rồi đi ra ngoài không nói một lời.

"Tô Hiểu Tường.” 

Diệp Thắng gọi tiếp.

Cô nàng bước dậy cái rụp, đôi mắt đẹp trợn tròn, răng nghiến ken két.

Nhìn dáng đi cứng đờ của Tô Hiểu Tường khi theo Diệp Thắng vào trong, Lộ Minh Phi không nhịn được bật cười thành tiếng. 

Có lẽ mấy lời như “đậu Stanford” cũng chỉ là tự an ủi bản thân thôi.

“Đừng cười người ta, cậu không thấy lo à?” 

Trần Văn Văn đưa tay lên môi ra dấu bảo giữ yên lặng.

“Sợ gì chứ? Mình tới đây chỉ để góp mặt thôi mà.” 

Lộ Minh Phi khoanh tay gối đầu, ngồi ngả nghiêng trên ghế.

Tô Hiểu Tường bước ra, đi còn cứng đờ hơn lúc vào, trên mặt không phải là nỗi buồn mà là sự tức giận. 

Diệp Thắng vẫn lễ phép nói “Cảm ơn vì đã đến”, Tô Hiểu Tường thì quay đầu lườm anh một cái sắc lẹm. 

Diệp Thắng chỉ mỉm cười rồi gọi tiếp Triệu Mạnh Hoa.

“Trường chó chết gì mà chỉ biết đùa giỡn người ta!” 

Tô Hiểu Tường vứt lại một câu, rồi quay đầu bỏ đi.

Lộ Minh Phi và Trần Văn Văn nhìn nhau không hiểu chuyện gì, Tô Hiểu Tường thậm chí còn không bằng Liễu Miểu Miểu, chưa tới năm phút đã bị mời ra rồi.

Vị giám khảo trẻ tuổi, đẹp trai kia không giống đang phỏng vấn, mà như đang “hành quyết”, càng lúc càng nhanh, đến cả Triệu Mạnh Hoa, người được xem là “đệ nhất khẩu ngữ” của lớp 12 trường Sĩ Lan, cũng chỉ trụ chưa đầy ba phút, bước ra với ánh mắt đờ đẫn.

"Trần Văn Văn.” 

Diệp Thắng nói.

“Chúc may mắn nha!” 

Lộ Minh Phi giơ hai nắm tay cổ vũ cô.

Trần Văn Văn quay đầu nhìn cậu, khẽ gật đầu một cái.

Thời gian trôi từng chút một, cả phòng chờ yên lặng đến lạ. 

Lộ Minh Phi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. 

Cậu bắt đầu sợ cánh cửa mở ra, nhìn thấy gương mặt thất vọng của Trần Văn Văn. 

Nhưng thật bất ngờ, Trần Văn Văn trụ được lâu hơn cả ba người trước đó. 

Lộ Minh Phi dần dần chuyển từ lo lắng sang hy vọng, phỏng vấn càng lâu thì khả năng trúng tuyển càng cao, tối qua lão Đường đã nói vậy mà.

Mười lăm phút sau, Trần Văn Văn bước ra, mặt không biểu cảm gì, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình đi thẳng.

“Thế nào thế nào rồi?” 

Lộ Minh Phi vội vã chạy đến.

Trần Văn Văn do dự một chút, rồi len lén vẫy tay với cậu, thì thầm:

“Bọn họ sẽ hỏi…”

Lộ Minh Phi đang mừng thầm trong bụng, vừa định ghé tai lại gần để nghe ngóng chút tin tức từ Trần Văn Văn thì đã nghe Diệp Thắng gọi tên mình:

“Lộ Minh Phi… thì ra cậu chính là Lộ Minh Phi.”

Cậu ngẩn người, quay đầu lại thấy Diệp Thắng đang vẫy tay ra hiệu với mình. 

Ánh mắt anh ta nhìn cậu rất chăm chú, khác hẳn với lúc đối xử với mấy thí sinh trước. 

Trên mặt Diệp Thắng thậm chí còn có chút gì đó như thù địch... mà lạ là, một giám khảo cao cao tại thượng như anh ta, sao lại mang ánh mắt như vậy nhìn một thí sinh thấp cổ bé họng như cậu?

Câu nói đó nghe có cảm giác giống như trên mái hoàng cung Tử Cấm Thành, Diệp Cô Thành bất ngờ gặp Tây Môn Xuy Tuyết, giương kiếm mà nói:

“Thì ra… ngươi chính là Tây Môn Xuy Tuyết!”

Lộ Minh Phi chưa kịp nghe Trần Văn Văn nhắc nhở gì thêm đã phải theo Diệp Thắng vào phòng phỏng vấn.

Phòng họp rộng thênh thang mà vắng tanh, chỉ có một cô gái đang ngồi cạnh bàn dài, mỉm cười dịu dàng. 

Cô mặc đồng phục kiểu giống Diệp Thắng, chỉ khác là dạng váy, cổ thắt một dải lụa màu hồng nhung.

Quả nhiên vị giáo sư bí ẩn mang tên Guderian gì đó, không có mặt. 

Cảm giác giống như ông ấy chỉ tiện tay cử hai sinh viên tới phỏng vấn cho có lệ. 

Nhưng mà… cô gái thì đẹp thật, mắt Lộ Minh Phi sáng rỡ lên ngay lập tức.

“Tôi tên là Sakatoku Aki, cũng là giám khảo hôm nay.” 

Cô gái đứng dậy, cúi người chào cậu theo đúng kiểu lễ nghi Nhật Bản. 

Đây rõ ràng là một cô gái Nhật.

“Em cũng cúi chào!” 

Lộ Minh Phi không cần suy nghĩ, lập tức khom người đáp lễ.

Bao năm làm "con dân" của văn hóa Nhật, chơi vô số game RPG, xem hàng đống anime, cậu cũng biết nói vài câu Nhật bồi không đến nỗi quá tệ.

“おはよう.”

Sakatoku Aki nhẹ nhàng sửa lại tiếng Nhật ngọng nghịu của cậu, trong nụ cười có nét thân thiện như một người chị gái.

Có vẻ ấn tượng đầu không tệ, Lộ Minh Phi thầm vui mừng.

Diệp Thắng ngồi xuống cạnh Aki, mở máy tính xách tay ra, nhìn Lộ Minh Phi:

“Bắt đầu thôi, Aki sẽ đặt câu hỏi, tôi sẽ ghi chép.”

Lộ Minh Phi hít sâu một hơi, trầm khí xuống đan điền! 

Cậu đã luyện suốt một đêm, giờ là lúc thể hiện chân công!

“Cậu tin là có người ngoài hành tinh không?” 

Giọng Aki nhẹ nhàng vang lên.

Lộ Minh Phi sững người, rồi trong đầu như có một quả bom nguyên tử nổ tung, mây hình nấm bay tứ tung, những thứ khác đều bay sạch.

Gì thế này? 

Câu đầu tiên lẽ ra phải là “Xin hãy giới thiệu về bản thân” hoặc “Tại sao bạn muốn vào trường chúng tôi” chứ?

Với câu đầu, cậu đã chuẩn bị: 

“My name is Mingfei Lu, a Chinese high school student. I like online computer games and pandas!”

Còn với câu thứ hai thì: 

“The great faculty is the key reason, and your college has a very good research atmosphere!”

Hai câu này được "thầy" Đường sửa đi sửa lại đến mức cậu học vẹt cả trăm lần mới thuộc.

Thế mà… người ngoài hành tinh là cái gì vậy? 

Phỏng vấn đấy, nghiêm túc tí coi! 

Đừng có giỡn mặt với người ta! 

Mấy người là hội những người mê khoa học viễn tưởng à? 

Tin không, tôi có thể đọc luôn đoạn đầu của Tam Thể cho các người nghe đó!

Nhưng mà, với Lộ Minh Phi thì chuyện kiểu này đâu có lạ. 

Cậu vốn xui xẻo quen rồi. 

Trước kỳ thi, lén viết đầy công thức lên bàn thì bị đổi chỗ vào phút chót.

Gian nan nhìn trộm được bài của đứa bên cạnh thì phát hiện người ta làm đề A còn mình làm đề B…

Là một thằng xui xẻo có tiếng, cậu đã quen với việc không thể cưỡng lại số phận.

“Sure!I believe there must be aliens!” 

Lộ Minh Phi nghiến răng, cắn răng xài tiếng Anh bản địa của mình.

“Dùng tiếng Trung là được rồi.” 

Diệp Thắng nhắc.

Lộ Minh Phi ngớ ra. 

Hóa ra lúc nãy Aki hỏi bằng tiếng Trung. 

Một trường đại học Mỹ, hỏi về người ngoài hành tinh bằng tiếng Trung, thế thì hỏi kiểu này còn có ý nghĩa gì với bài kiểm tra nói tiếng Anh chứ?

Sakatoku Aki vẫn điềm đạm tiếp lời:

"Tại sao cậu lại tin?”

Lại hỏi “tại sao”? 

Tin thì tin thôi, không tin thì không tin. 

Giống như việc có người hỏi cậu tại sao lại thích cô gái ngồi bàn bên mặc váy trắng vải thô kia, mặc dù cậu có thể bịa ra cả trăm lý do, nhưng lý do thật chỉ đơn giản là: 

Cậu thấy tim mình đập loạn lên mỗi khi nhìn cô ấy, để ý từng lời cô ấy nói, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ liên quan đến cô ấy… 

Thế thì chắc là cậu thích cô ấy rồi.

Tại sao thích á? 

Không có lý do đâu. 

Lộ Minh Phi nghĩ.

Nhưng đây là phỏng vấn, giám khảo đã hỏi thì không thể không trả lời. 

Cậu ủ rũ đáp:

“Em hay ra sân thượng buổi tối, lang thang ngắm sao chơi.”

“Rất tốt, rảnh thì ngắm sao.” 

Diệp Thắng nghiêm túc ghi chép.

Lộ Minh Phi hoàn toàn không hiểu sự nghiêm túc đó để làm gì. 

Cảm giác như thể cậu là Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc vừa phát biểu một câu làm chấn động thế giới vậy.

“Nếu anh cũng ngắm sao, anh sẽ nghĩ: vũ trụ rộng lớn như thế, đường kính hàng chục tỷ năm ánh sáng. Một tia sáng đi từ đầu này sang đầu kia mất hàng tỷ năm. Trên đường đi nó băng qua vô số thiên hà, nhưng chỉ khi đến Trái Đất nó mới gặp được con người. Ánh sáng lướt qua Trái Đất chưa tới một giây, vậy mà trong hàng tỷ năm ấy, chỉ có một giây là gặp được con người. Kỳ lạ, đúng không ạ?” 

Lộ Minh Phi nói.

“Cảm giác cô đơn à? Cậu đang ám chỉ sự cô đơn của ánh sáng?” 

Diệp Thắng chen vào. 

“Trong cuộc sống cậu cũng hay cảm thấy cô đơn sao?”

Lộ Minh Phi gãi đầu. 

Cậu đâu có định ám chỉ gì đâu, ý cậu chỉ là: 

Xác suất vài tỷ chia cho một, vậy mà Trái Đất lại có sự sống, thật là khó tin.

Nhưng mà nghe Diệp Thắng nói vậy cũng có lý, nghe sâu sắc hẳn. 

Thế nên cậu gật đầu, coi như đồng ý với nhận định của anh ta, coi mình là một đứa trẻ cô đơn cũng được.

“Câu hỏi thứ hai: Cậu tin vào siêu năng lực không?” 

Sakatoku Aki lại hỏi.

“Tin! Phải tin chứ!” 

Lộ Minh Phi đáp.

“Tại sao cậu tin?” 

Aki cười, khuyến khích cậu.

Lại hỏi tại sao. 

Trên đời đâu phải chuyện gì cũng có lý do. 

Aki xinh thế, học trường danh giá, có hay không có siêu năng lực cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô. 

Nhưng với mấy đứa chỉ biết mơ mộng viển vông như tụi cậu, có siêu năng lực, ít nhất còn có cái để mà hy vọng…

Nếu không có siêu năng lực, thì Star Platinum của Jotaro Kujo cũng không tồn tại, trái cao su của Luffy cũng không có, còn Mangekyou Sharingan của Uchiha Itachi cũng chỉ là thứ mấy ông tác giả manga bịa ra để lừa người ta mà thôi. 

Kết quả là, thế giới này chỉ còn lại cái đồng hồ Montblanc mà chú cứ nhắc mãi, và giá nhà ngày càng tăng mà thím cứ phàn nàn hoài. 

Tương lai của Lộ Minh Phi chính là mỗi sáng dậy chen chúc đi làm xe buýt, cuối tháng lãnh lương để trả tiền nhà, cuối tuần thì rón rén sang nhà vợ tương lai để lấy lòng mẹ vợ… nếu như sau này thật sự có cô nào chịu lấy cậu.

“Tin thì tin thôi, giống như tin có người ngoài hành tinh vậy đó.” 

Lộ Minh Phi lười nghĩ lý do, trả lời qua loa.

“Quả nhiên, người sống chất không cần phải giải thích.” 

Diệp Thắng xen vào một câu.

Lộ Minh Phi không hiểu sao ông giám khảo này tự nhiên lại nói ra một câu “meme” đã lỗi thời trên mạng. 

Chắc đang mỉa mai mình chăng?

“Câu hỏi thứ ba,” Sakatoku Aki nghiêm túc hỏi, “cậu cho rằng nền tảng để con người tồn tại là duy tâm tức là tinh thần và linh hồn, hay là duy vật tức là vật chất và thể xác?”

Lộ Minh Phi hoàn toàn mơ hồ. 

Bộ mấy người phỏng vấn này bị sốt não hết rồi à? 

Câu đầu thì như truyện khoa học viễn tưởng, câu thứ hai như trong phim ma thuật, tới câu thứ ba thì lại như đề thi môn chính trị, mà là phần nào ấy nhỉ? 

Hình như là tiết học về chủ nghĩa duy vật với duy tâm thì phải?

Khó trách mấy người như Triệu Mạnh Hoa cũng chịu không nổi. 

Cũng chẳng trách Tô Hiểu Tường bảo đám giám khảo này chỉ giỏi “chơi khăm”. 

Có khi cái Học viện Cassell này vốn dĩ không tồn tại, tất cả chỉ là một thí nghiệm xã hội gì đó thì sao?

Cậu trợn mắt, lè lưỡi.

“Biểu cảm đó là sao?” 

Diệp Thắng không ghi chép nổi, đành giơ máy ảnh lên chụp một phát.

“Em chịu thua, em sai rồi, em không nên đến đây. Cảm ơn các anh chị đã mời em, cảm ơn bữa sáng miễn phí ạ.” 

Lộ Minh Phi nhún vai.

Diệp Thắng và Sakatoku Aki im lặng vài giây.

“Thôi được,” họ nói, “cảm ơn cậu đã quan tâm đến Học viện Cassell.”

Là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là: Người giống nhau về tính cách, sở thích, hoàn cảnh... thì thường dễ kết bạn, tụ tập lại với nhau. Là một khái niệm văn hóa, xã hội mang ý nghĩa: Ai cũng có cơ hội thành công và đổi đời nếu chăm chỉ, nỗ lực và sống đúng luật — bất kể xuất thân nghèo khó hay hoàn cảnh thế nào. Là câu thành ngữ của Trung Quốc thể hiện ý nghĩa: Một người đạt được công danh, chiến thắng hay địa vị cao, thường phải trả giá bằng sinh mạng, đau khổ của vô số người khác. Một lối ví von mượn từ tiểu thuyết kiếm hiệp. Trong đó, Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết là hai cao thủ hàng đầu, nổi tiếng vì tài kiếm và khí chất lạnh lùng. Khi họ gặp nhau trên mái Tử Cấm Thành, đó là khoảnh khắc căng thẳng. Là một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kể về cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa loài người và một nền văn minh ngoài hành tinh đến từ hành tinh Tam Thể nơi có ba mặt trời quay rối loạn, khiến thời tiết và sự sống cực kỳ bất ổn. Câu chuyện mở ra từ thời Cách mạng Văn hóa Trung Quốc và dần hé lộ âm mưu, xung đột, và các vấn đề triết học sâu sắc xoay quanh khoa học, niềm tin, và tương lai của nhân loại. "Chào buổi sáng" trong tiếng Nhật Trong tiểu thuyết võ hiệp, người quét rác ở Thiếu Lâm Tự nổi tiếng về võ công dù chỉ làm việc lao động đơn giản, vẫn có cơ hội tiếp xúc, học lỏm và luyện được võ nghệ. Câu này thường dùng để khuyến khích ai đó hãy vào được môi trường tốt, rồi từ từ sẽ phát triển.