──Mà nói thẳng ra thì, Kaoru chẳng chút hào hứng nào với cái vụ hẹn hò đôi này cả.
Vì thế, cả lúc hẹn gặp lẫn trên chuyến tàu điện đến sân trượt băng như lúc này, cậu hầu như chẳng nói gì. Vốn dĩ cậu không giỏi ăn nói, mà nếu cố gượng gạo chuyện trò, có thể sẽ không giấu được sự bực dọc lộ rõ ra mặt.
Giờ đây, khi Oka hỏi về trang phục của mình, Kaoru chỉ đáp qua loa bằng vài từ tối thiểu, rồi quay sang nghe Hino bổ sung thêm điều gì đó.
「—Dù sao đi nữa, nhìn thế này đúng là hợp với Daichi thật đấy, bộ đồ đó. Tôi đã định chọn cái gì đó trầm hơn một chút, nhưng may mà chọn cái này.」
「…………Vậy sao.」
Hino khen ngợi bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng Kaoru chỉ đáp cụt ngủn. Những lời như thế, ngay cả khi thử đồ cũng đã được nghe nói những lời tương tự rồi, chẳng có gì đáng để vui vẻ cả. Chỉ là, cậu nghĩ rằng chọn cái này là đúng.
…Nói thật, giờ mà nói không hợp thì Kaoru sẽ thật lòng đá bay ống chân cậu ta cho xem. Hino đã hết lời khen ngợi nên cậu mới mua, chuyện đó là đương nhiên.
Thậm chí cậu còn muốn được khen nhiều hơn nữa cơ—
「Đi mua sắm cùng nhau, nghe vui thật đấy. Nè, Daichi-kun, lần sau anh đi với em không?」
「Kh… Khoan đã, tôi sẽ nghĩ lại.」
Đang chìm sâu vào suy nghĩ thì bị Oka gọi, Kaoru nuốt nỗi kinh ngạc xuống rồi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đáp lời.
Chắc là không sao đâu, chắc cô ấy không nhận ra mình hầu như chẳng nghe gì cả. Về mặt đó thì mọi chuyện đã ổn thỏa, nhưng…
Vấn đề là—cậu đang nghĩ cái quái gì vậy. Cái ý nghĩ 'được khen nhiều hơn nữa' thật quá đáng, lại còn hướng về người bạn thân nữa chứ, thật là không thể chấp nhận được.
Không được rồi, từ lời mời hẹn hò đến tận hôm nay, có quá nhiều chuyện làm cảm xúc cậu dao động, hình như cậu bắt đầu trở nên kỳ lạ rồi.
Thế này là không ổn. Dù là hẹn hò, nhưng đối với Kaoru thì nó chẳng khác gì đi chơi với bạn đồng giới… mà thực ra cậu cũng gần như chưa từng có kinh nghiệm đi chơi với bạn gái bao giờ, nên có lẽ cậu hơi lo lắng chăng.
Phải cẩn thận hơn nữa, nếu không có thể sẽ lộ sơ hở. Kaoru đã bị Hino kéo vào vụ này, nên không thể để lộ thân phận nữ nhi vì chuyện thế này được.
—Vậy mà.
Chỉ có một điều Kaoru không thể nào bỏ qua được.
Đó là, Hino đang vui vẻ trò chuyện bên cạnh Kaoru và,
「Hino-san, Hino-san, kia là tòa nhà gì vậy ạ? Trông giống như một tòa tháp.」
「Đó là nhà máy xử lý rác thải. Nghe nói còn có cả bể bơi nước nóng tận dụng nhiệt thải nữa… mà bể bơi nước nóng thì Hakureiryō cũng có một cái sang trọng lắm.」
「Ồ, vậy ạ~」
「Sanae đúng là như trẻ con vậy đó. À, phải rồi, việc đi tàu điện đã là chuyện hiếm đối với cô rồi đúng không?」
「Vâng ạ! Hơn nữa, hôm nay chúng ta lại đi chơi cùng nhau nữa, thật là vui gấp đôi!」
Kaoru không hiểu cái "hiếm" và cái "vui" đó liên kết với nhau kiểu gì, nhưng ít nhất cậu không thể vui vẻ được chút nào.
Shikikagami, người đang nhìn ra ngoài với vẻ mặt vui mừng, dù là để che giấu bộ đồng phục hầu gái… lại đang mặc chiếc áo khoác blouson của Hino. Khuôn mặt hớn hở của cô ấy khi được Hino cho mượn lúc nãy vẫn còn in sâu trong tâm trí Kaoru.
Đây là hẹn hò đôi —đúng vậy, 'đôi' của 'hẹn hò', có nghĩa là.
Hino và Shikikagami cũng đang hẹn hò…!
Và chẳng hiểu vì sao, điều đó lại khiến cậu vô cùng bực bội.
Kaoru không rõ lý do, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Hino, cậu lại có cảm giác khó chịu và cô đơn lẫn lộn.
Trong khi Kaoru thì chỉ có cảm giác đi chơi với bạn bè như bình thường, ngoài việc phải che giấu bí mật của mình, thì Hino và Shikikagami có lẽ lại khác—nghĩ đến đó, ngực và bụng cậu cứ là là khó chịu, khiến cậu cảm thấy chán nản.
Thà về luôn còn hơn… nhưng lại ngại Oka, và cũng ghét cái cảm giác như thể mình đang trốn chạy.
Không biết phải trải qua buổi hẹn hò này như thế nào, Kaoru khẽ thở dài một tiếng.
◆ ◇
「Vậy thì, tôi sẽ chỉ cho anh từ những điều cơ bản trước nhé!」
「…Làm ơn.」
Được Oka đầy năng lượng thúc giục, Kaoru chậm rãi đứng dậy. Đã là lần đầu tiên trượt băng và được Oka chỉ dạy những điều cơ bản, nên ít nhất Kaoru cũng phải làm theo lời cô.
Đôi giày trượt băng lần đầu tiên mang vào cảm thấy cứng ngắc và chật chội một cách lạ thường, nhưng nhờ cổ chân được cố định chắc chắn, nên dù chỉ có một lưỡi mỏng làm điểm tựa cũng không thành vấn đề.
Kaoru nhẹ nhàng dậm chân tại chỗ để kiểm tra cảm giác, sau đó di chuyển đến giữa sân trượt phủ đầy băng.
「Wow… cậu đã có thể đi lại bình thường rồi. Quả nhiên là Daichi-kun mà.」
「Cũng không có gì to tát cả.」
Không phải Kaoru khiêm tốn, mà đối với cậu, đó thực sự không phải chuyện gì lớn lao. Đã rèn luyện nhiều năm dưới sự chỉ bảo của ông nội, người bắt cậu phải chạy trên núi bằng đôi guốc gỗ có hai răng cưa dài ngắn khác nhau, nên việc giữ thăng bằng trên đôi lưỡi trượt ngắn chẳng là gì đối với cậu.
Dù vậy, đối với Oka, điều đó có vẻ rất đáng kinh ngạc, cô vỗ tay khen ngợi.
「Ưm, ừm, thế này thì chắc sẽ trượt được ngay thôi… nhưng như vậy thì thời gian học kèm thân mật lại không có mấy rồi?」
「…………Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu những gì Oka đang nói.」
「Ưm, ưm… nói một cách dễ hiểu và cụ thể hơn thì… à, cái kiểu như thế kia kìa!」
Nói rồi Oka chỉ về phía xa, Kaoru nhìn theo và thấy Hino và Shikikagami, hai người vừa nãy đã tách ra, đang ở phía đối diện của sân trượt. Dù cách khoảng hơn hai mươi mét, Kaoru vẫn có thể nhìn rõ cả biểu cảm trên mặt họ.
Shikikagami đang lo lắng, ôm chặt cánh tay phải của Hino—
「…………Ư!」
「Tôi cũng muốn được nhìn thấy Daichi-kun làm như thế một chút, nhưng đó là một giấc mơ không thành hiện thực rồi. Ôi, thật là đáng tiếc.」
Kaoru có một điều nhất định phải xác nhận với Oka, người đang nói chuyện một cách vô tư, Kaoru cố gắng thốt ra câu hỏi bằng đôi môi run rẩy.
「…………Cái đó… là do không trượt được nên mới làm như vậy à…?」
「Tôi nghĩ vậy. Sanae tuy rất có ý chí, nhưng khả năng vận động lại không được tốt, nên khi chân không vững thì cô ấy càng dễ lo lắng hơn người khác chăng. Lần đầu tiên tôi trượt băng cũng đã bám chặt lấy bố mình như thế đó.」
「……………Vậy à.」
「À—nhưng mà, nếu tôi mà bám chặt lấy Daichi-kun như thế thì chắc là ngã mất. Tôi cũng không trượt giỏi đến mức đó.」
Nói xong, Oka khúc khích cười vui vẻ. Nhưng Kaoru lại không thể nào cười nổi.
Nếu đây là trường hợp cậu đi một mình với Hino… hoặc nếu không phải thì cũng là khi chia cặp nam nữ, thì vị trí của Shikikagami bây giờ hẳn là của cậu…!
…Không phải là cậu muốn làm như thế. Kaoru không hề ghen tị với Shikikagami, cũng không có mong muốn thay thế cô ấy. Tuyệt đối không có.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn ghét con trai, và nếu là Hino thì có lẽ nắm tay một chút cũng không sao, nhưng cái kiểu ôm chặt như thế thì—Không đúng, trọng tâm của cậu đang bị lệch rồi.
Không phải như vậy… đúng rồi, nếu là cậu thì sẽ không gây phiền phức đến mức đó, mà vẫn là một người học trò đáng để chỉ dạy. Đối với Hino, ở cùng với Kaoru chắc chắn sẽ tốt hơn—
「Ối giời ơi, Sanae ôm chặt cứng tay Hino-kun thế kia… Ơ, không đúng, cái đó không phải là ôm nữa, mà là kẹp chặt luôn rồi chứ?」
…………Kẹp ư, không thể nào. Tuyệt đối không thể nào về mặt vật lý.
Trong khi bị những lời trêu ghẹo vô ý của Oka giáng một đòn chí mạng, Kaoru bước đi với cảm giác khó chịu không thể chịu nổi.
Khác với giày bình thường, dưới đế giày còn có một lưỡi cứng, nên khi đi lại như bình thường sẽ cảm thấy lạ. Tuy nhiên, Kaoru nhanh chóng nắm bắt được cảm giác, nên khi bước chân thứ ba, cậu đã có thể trượt đi một cách mượt mà không chút vấn đề.
Kaoru nhìn Oka để xác nhận xem thế này đã được chưa, thì thấy cô trợn tròn mắt rồi vỗ tay bôm bốp.
「Ối trời ơi… hầu như chưa cần dạy gì mà cậu đã trượt được bình thường rồi. Daichi-kun, đây thực sự là lần đầu tiên cậu trượt băng sao?」
「Lần đầu tiên, nhưng tôi cũng có những kinh nghiệm tương tự.」
「Hê… à phải rồi, cậu đã nói là từng chơi trượt tuyết mà nhỉ.」
Oka gật gù rồi tự mình chấp nhận điều đó, nhưng kinh nghiệm tương tự đó không phải là trượt tuyết. Đó là khi cậu đeo một dụng cụ gọi là mizugumo vào chân và luyện tập đi trên mặt nước ao hồ.
So với cái đó, trượt băng trên mặt băng dễ hơn nhiều, và độ tự do cũng cao hơn. Kaoru nghĩ rằng không chỉ cậu mà bất cứ ai cũng có thể trượt dễ dàng. Thực tế, trên sân trượt cũng có những đứa trẻ cấp tiểu học đang trượt băng bình thường.
Chỉ là vẫn còn một thắc mắc ở phần cơ bản, nên Kaoru thành thật hỏi Oka.
「Mà này, 'trượt băng để chơi' thì phải làm gì vậy? Có phải là thi tốc độ không?」
「Ừm… nếu hỏi phải làm gì thì tôi cũng hơi khó trả lời. Trên một sân trượt hình vuông như thế này, mà người lại đông như vậy, thì tăng tốc cũng nguy hiểm.」
「Vậy thì, rốt cuộc là làm gì…?」
Nhìn xung quanh, ai nấy đều có vẻ vui vẻ. Nhưng họ cũng không làm gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là trượt, thỉnh thoảng ngã, và chỉ vậy thôi cũng đã vui vẻ rồi.
Kaoru không hiểu được cảm giác đó, nên không biết sau này phải làm gì tiếp theo.
Có vẻ đó là một câu hỏi bất ngờ, Oka cũng hơi bối rối… nhưng rồi cô nhanh chóng, rạng rỡ hẳn lên.
Và với một nụ cười thật tươi, cô nắm lấy tay Kaoru,
「Ngoài trượt tốc độ ra, còn có trượt xoay vòng hoặc trượt như đang khiêu vũ để thi tài biểu diễn! Còn có những cú nhảy ba vòng rưỡi trên không nữa đó!」
「Ba vòng rưỡi… Về, về chiều dọc á?」
「Trời ơi, làm gì có chuyện đó. Là xoay vòng tròn theo chiều ngang mà.」
Nghe vậy, Kaoru thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, ba vòng rưỡi theo chiều dọc thì với đôi giày này không thể làm được. Hơn nữa, nếu xoay thêm nửa vòng nữa thì sẽ ngã đầu xuống, rồi phải chống tay xuống rất vất vả.
Nếu quen rồi thì có lẽ cậu có thể xoay hai vòng, nhưng dù sao xoay theo chiều dọc sẽ khiến lưỡi giày trượt hướng về phía người khác nên rất nguy hiểm, không tốt chút nào. Không như trong núi, nơi đông người thì phải cẩn trọng đủ điều.
Trong khi Kaoru đang tự mình giữ an toàn, chẳng hiểu sao Oka bỗng trở nên hào hứng hơn hẳn, cô hướng về phía cậu và giơ ngón cái lên,
「Được rồi! Vậy thì chúng ta luyện tập đặc biệt nào! Tôi sẽ biến Daichi-kun thành tiên nữ trên băng!」
「Hừm… Tôi sẽ cố gắng.」
Không rõ lắm nhưng cô ấy rất có khí thế, mà luyện tập đặc biệt Kaoru cũng không ghét, nên Kaoru khẽ gật đầu. Hơn nữa… cái từ 'tiên nữ' nghe có vẻ khá hay. Dù biết là không hợp với mình, nhưng Kaoru vẫn khao khát nó. Nếu bỏ qua vẻ ngoài, mà chỉ cần kỹ năng biểu diễn tốt là có thể đạt được danh hiệu 'tiên nữ' thì cậu nhất định phải giành lấy.
…Kaoru khẽ liếc mắt sang phía đối diện sân trượt, đúng lúc Shikikagami bị ngã, chiếc váy đồng phục hầu gái bay phấp phới. Và Hino, với vẻ mặt như thể bất lực, chìa tay ra đỡ.
Kaoru hạ quyết tâm sẽ cho Hino, người đang hoàn toàn tập trung vào buổi hẹn hò với Shikikagami, một trận ra trò. Hino chắc chắn sẽ ngạc nhiên, và có thể sẽ khen ngợi cậu là giỏi nữa.
「…………Tôi sẽ làm.」
「Không hiểu sao mà Daichi-kun cũng có khí thế thật đấy. Vậy thì, tôi sẽ chỉ dạy anh dần dần nhé!」
「Được. Làm ơn làm mẫu.」
「À, xin lỗi. Bản thân tôi không làm được, nên làm mẫu thì chịu thôi. Tôi chỉ có thể chỉ đại khái là 'kiểu như thế này' thôi.」
Dù cảm thấy hơi đau đầu vì Oka cười tươi nói mình chịu thua một cách dễ dàng, nhưng Kaoru vẫn nói,
「…Dù vậy cũng được. Dù sao thì, tôi sẽ thử.」
Một khi đã quyết định, Kaoru nghĩ mình nên cố gắng hết sức có thể, nên nói một cách tích cực.
Có lẽ hiểu được ý chí của cậu, Oka gật đầu mạnh mẽ,
「Được rồi! Vậy thì chúng ta bắt đầu từ việc trượt lùi nhé! Nếu không làm được cái đó thì không thể nhảy được đâu!」
「Được, tôi sẽ cố gắng.」
"Hãy đợi đấy, Hino"—Kaoru lẩm bẩm trong lòng.
Dưới sự hướng dẫn của Oka, Kaoru bắt đầu nghiêm túc tập trượt băng.
「…………………Không thể tin được là lại ra thế này…」
「Ưm? Có chuyện gì sao?」
「…Không, không có gì.」
Dù không phải là không có gì, nhưng Kaoru không thể nào thẳng thắn bộc lộ tâm trạng của mình được, nên cậu trả lời một cách làm bộ.
Với khả năng vận động và sự tập trung được rèn luyện qua quá trình tu hành, dù là với sự hướng dẫn sơ sài của Oka, Kaoru cũng đã học được vài kỹ thuật trượt băng nghệ thuật—thế mà.
Kết quả của việc trình diễn những kỹ thuật đã học, Kaoru đã nhận được những tràng vỗ tay từ Oka và đám đông khán giả, nhưng Hino thì hầu như không thèm nhìn cậu. Thậm chí Hino còn bắt đầu ve vãn với Shikikagami nhiều hơn.
Dù Kaoru biết rằng cậu không hề nói Hino phải nhìn, và Hino cũng không có nghĩa vụ phải nhìn, nhưng… Kaoru vẫn cảm thấy bực bội. Dù biết đó là do ý muốn của riêng cậu, nhưng cậu không thể nào tiêu hóa được cảm xúc đó.
Cộng thêm vào đó, cậu còn không theo kịp những thay đổi của tình hình.
「…Thật sự là tôi sẽ dạy Oka sao?」
Với câu hỏi hàm ý rằng mới vừa nãy hai người còn ở vị trí ngược lại, Oka cười tươi rạng rỡ đáp:
「Ưm, tôi có thể nhờ anh được không? Daichi-kun đã giỏi hơn tôi rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn, chắc chắn anh đã nắm bắt được bí quyết tiến bộ rồi.」
「Nhưng, điều đó và việc dạy người khác thì…」
「Thôi mà—được thôi mà! Có thể bản thân anh không nhận ra, nhưng cách trượt của Daichi-kun rất đẹp, chỉ nhìn thôi cũng đã học hỏi được rồi. Hơn nữa, tôi sẽ không thể tệ hơn bây giờ được nữa đâu, nên cứ tự nhiên chỉ dạy theo cách của anh đi! Nha?」
Với những lời nói tích cực được đáp lại ngay lập tức, Kaoru cảm thấy xấu hổ vì đã do dự.
Kaoru nghĩ, thế này là không tốt. Không phải lúc để bối rối vì sự đảo ngược vị trí nữa. Giờ cậu là người hướng dẫn Oka, nên cậu phải đền đáp lại những gì mình đã được cô ấy chỉ dạy.
Tự kiểm điểm bản thân, Kaoru một lần nữa quay mặt về phía Oka, chậm rãi trượt lùi,
「Vậy thì, cụ thể là tôi phải dạy gì?」
「Ưm… ừm, tôi muốn biết bí quyết trượt nhanh nhất, nhưng ở đây có vẻ nguy hiểm nên để dành vào dịp khác vậy… Vậy thì, chắc là bí quyết dừng lại cho thật khéo léo chăng?」
「…Cô không dừng được sao?」
「Không phải là hoàn toàn không được, nhưng chắc là khá tệ. Tôi thấy đâm thẳng vào tường hoặc nắm tay vịn để dừng lại thì chắc chắn hơn, nên cũng không luyện tập nhiều.」
Nói xong, Oka nở nụ cười ngượng nghịu, để lộ má lúm đồng tiền.
Quả thật Kaoru nhớ mình đã được cô ấy dạy cách trượt, nhưng lại không nhớ được dạy cách dừng. Tức là không phải do có cần hay không, mà là do cô ấy không tự tin nên không nói ra được.
Kaoru chấp nhận điều đó, nhưng… bản thân cậu, một người đã được một người như vậy dạy cách xoay và nhảy, thì là gì chứ?
Rơi vào tâm trạng phức tạp, Kaoru thở dài một tiếng để xua tan nó,
「…Bí quyết dừng lại, tôi nghĩ là phải dứt khoát. Ghép hai lưỡi trượt lại và nghiêng sang ngang có thể hơi đáng sợ, nhưng chỉ cần dịch chuyển trọng tâm là được.」
「Ưm… lý thuyết thì tôi hiểu rồi, nhưng mà…」
「Nếu sợ, trọng tâm sẽ không giữ được ở phía sau mà dễ bị ngã. Nếu chùn chân thì ngược lại còn nguy hiểm hơn, nên hãy chuẩn bị tinh thần sẽ ngã ngửa mà làm luôn đi.」
…Kaoru tự hỏi tại sao một người mới bắt đầu như cậu lại phải giải thích điều này, nhưng cậu hiểu rõ cách sử dụng cơ thể, nên đã nắm được làm thế nào để làm tốt nhất.
Bây giờ chỉ còn tùy thuộc vào việc Oka có thể làm theo lời cậu nói hay không mà thôi.
Kaoru nói "Xem này" rồi chọn một chỗ ít người, nhẹ nhàng lấy đà… khi đã có tốc độ, cậu nghiêng lưỡi trượt để phanh lại.
Sau khi trượt vài chục centimet trên mặt băng, thế trượt dừng lại, Kaoru hầu như dựa vào quán tính mà dựng thẳng người đang nghiêng về phía trước. Nếu mặt băng trơn hơn hoặc ngược lại, không trượt chút nào thì cần điều chỉnh một chút, nhưng với tình trạng hiện tại thì dừng lại không quá khó.
「…Kiểu như thế này. Dễ mà.」
「Vâng, cậu làm trông siêu dễ luôn…」
Quay lại nhìn thì thấy Oka đang gượng cười với một nụ cười khó coi, Kaoru hơi bối rối.
Có lẽ, cách trượt của cậu vừa nãy không thể làm mẫu được. Khi phải cùng Hino luyện tập và bị hỏi 'hãy chỉ cho tôi bí quyết làm tốt', thì Kaoru thường không thể truyền đạt theo ý muốn, nên có vẻ cậu không hợp làm người hướng dẫn.
Nhưng dù muốn giải thích cụ thể, thì cơ thể cậu đã hiểu phải làm gì chứ đầu óc không suy nghĩ sâu sắc, nên cậu không thể sắp xếp thành lời.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, kết luận của Kaoru là,
「…Thôi thì, cô cứ thử làm đi.」
Thật có lỗi với Oka, nhưng Kaoru không nghĩ ra cách nào khác ngoài việc để cô ấy thử và sai nhiều lần. Nếu có thể cho cậu luyện tập thêm vài ngày thì có lẽ cậu có thể giải thích đôi chút cho người khác hiểu, nhưng với kinh nghiệm chưa đầy một tiếng thì đành chịu.
「Trượt về phía tôi và cố gắng dừng lại trước mặt tôi nhé.」
「Ưm… được thôi, nhưng tôi nghĩ là sẽ thất bại và đâm vào anh đó.」
「Không cần lo lắng cho tôi. Tôi sẽ giúp cô không ngã, nên hãy mạnh dạn thử đi.」
Dù chân còn chưa vững, nhưng Kaoru đã quen khá nhiều rồi. Nếu cô ấy lao tới vào thời điểm bất ngờ thì khác, nhưng nếu đã biết trước thì một cú va chạm như thế sẽ không làm cậu ngã đâu.
Kaoru nhẹ nhàng vỗ ngực như muốn trấn an, Oka cũng hạ quyết tâm, gật đầu và biểu cảm trở nên nghiêm túc.
「Vậy thì… tôi đi đây!」
Nói rồi, quả nhiên không hổ là đã trải qua những buổi học khắc nghiệt của lớp nuôi dạy, cô ấy trượt về phía Kaoru không chút do dự.
Với cách trượt uyển chuyển và đẹp mắt, khoảng cách mười mấy mét được rút ngắn trong chớp mắt…
「Hây da—」
Ngay trước vùng nguy hiểm sắp va chạm, với một tiếng reo đầy khí thế, Oka vào thế phanh.
Trong mắt Kaoru, không tồi.
Không tồi nhưng—trọng tâm vẫn hơi nghiêng về phía trước.
Vì vậy, kết quả là,
「…Ối, ối chà!?」
Phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, Oka mất thăng bằng ngã chúi về phía trước.
Dù cô ấy cố gắng giữ lại bằng cách vung vẩy hai tay, nhưng cái thân hình đang trượt đi đó không thể nào dừng lại được chỉ bằng chừng đó.
Kaoru nghĩ mình nên giúp đỡ, nên cẩn thận để không va vào cánh tay đang chuyển động không đều của Oka, cậu trượt người về phía trước cô ấy và đỡ cô ấy từ phía đối diện.
Thật đáng tiếc là Oka cao hơn Kaoru một chút, nên hai người gần như đang ôm nhau—
「Ôi, sợ quá đi mất… Cảm ơn anh nhé, Daichi-kun—Ơ, Daichi-kun?」
「…………」
Kaoru không thể trả lời tiếng gọi tò mò của Oka. Lúc này, có một vấn đề nghiêm trọng hơn đang hiện hữu trước mắt cậu.
Đó là… bộ ngực của Oka đang ép sát vào Kaoru.
—Tuyệt đối, mình đã nghĩ cô ấy là đồng bọn của mình mà… sao lại có cảm giác rõ ràng thế này chứ…?
Trước sự thật tuyệt vọng này, Kaoru nghẹn lời, tập trung ý thức vào phần ngực đang chạm nhau.
Quần áo bao gồm cả áo khoác ít nhất cũng ba lớp, hơn nữa Kaoru lại đang mặc áo khoác denim dày nên cảm giác không rõ ràng lắm. Hơn nữa, có khả năng Kaoru đang đeo miếng dán giữ nhiệt dưới áo và đó là cảm giác của nó. Đúng vậy, không phải là không có khả năng…!
Vì vậy, để không nhầm lẫn, Kaoru tách khỏi Oka, đỡ cô ấy đứng dậy từ tư thế ôm sát—và cái cảm giác mềm mại, ấm áp như gel làm mát trước khi đông cứng, biến mất.
…Không thể nhầm lẫn được, đó chắc chắn không phải là cảm giác của bột sắt trong miếng dán giữ nhiệt hay vải bị ép, mà là một cảm giác chân thật.
Sự khác biệt rõ ràng đến mức những lời biện hộ như 'mình đang quấn áo lót nịt ngực' hay 'mình mặc nhiều lớp áo hơn' đều không có tác dụng.
「…À—Daichi-kun? Hay là tôi đã đụng trúng chỗ nào làm anh đau hả?」
「……………Không đụng trúng chỗ nào cả.」
Chỉ có trái tim tôi đau thôi. Đau lắm. Vì đối tượng là Oka, người mà Kaoru thường ngày ít khi cảm thấy nữ tính, nên cú sốc này rất lớn.
Trong khi Kaoru đang chìm trong sự tuyệt vọng, Oka cười ngượng nghịu rồi trượt lùi,
「Quả nhiên là không thành công ngay từ lần đầu tiên. Tôi có thể sẽ làm phiền Daichi-kun, nhưng tôi thử lại vài lần nữa được không?」
「…Cái đó thì không sao, nhưng mà…」
Mỗi lần thất bại, lại nhận ra sự chênh lệch thực lực, Kaoru cảm thấy khá suy sụp. Dù không áp đảo như Shikikagami, nhưng Kaoru đã nghĩ Oka cũng thuộc 'nhóm nhỏ gọn' giống mình, nên cú sốc càng lớn hơn.
Oka sẽ dừng lại được nhanh hơn, hay Kaoru sẽ gục ngã trước do những tổn thương tinh thần tích lũy—
Đối với Kaoru, đây là một vấn đề khá nghiêm trọng và không thể cười nổi.
◆ ◇
「—Ấy dà, đúng là một diễn biến bất ngờ thật nhỉ. Không ngờ Sanae lại ngây thơ đến mức đó.」
「…………」
Kaoru khẽ gật đầu với vẻ mặt bĩu môi trước những lời nói đầy cảm thán của Oka.
Quả thật, đó là một diễn biến bất ngờ. Shikikagami bị ngã, Hino cố gắng đỡ cô ấy đứng dậy… và kết quả là cả hai người đều lỡ tàu điện.
「Hino đã quá chủ quan rồi. Nếu cẩn thận hơn một chút, cậu ấy đã có thể hỗ trợ Shikikagami được rồi.」
「Nói thế thì hơi quá đáng đấy chứ? Mà, nếu lúc đó Hino-kun kéo tay Sanae thì có lẽ câu chuyện đã khác rồi.」
「…………」
Đó là một cảnh tượng Kaoru không muốn tưởng tượng chút nào, nên cậu cố gắng xóa bỏ hình ảnh đó khỏi tâm trí. Không phải cậu ghét Shikikagami, mà chỉ là cậu ghét nhìn thấy Hino làm nũng thôi. Kaoru coi cậu ta là bạn thân, nên cậu ta nên đàn ông hơn một chút.
Dù biết đó có thể là một ước muốn ích kỷ—Kaoru vẫn phó mặc mình theo sự rung lắc của tàu điện. Khác với lúc đi, chuyến tàu về khá đông, Kaoru và Oka ngồi cạnh nhau, gần đến mức cánh tay chạm nhau.
Nếu là đối tượng là đàn ông thì cậu sẽ tự ý thức ngay, nhưng may hay rủi thì bạn hẹn lại là con gái, nên Kaoru không bối rối. Ngay cả khi có người đàn ông lạ mặt xung quanh mon men lại gần, Kaoru cũng cố gắng chịu đựng một chút. Đó là bằng chứng rằng khoảng thời gian sống chung với Hino không hề vô ích.
…Chỉ là, người bạn cùng phòng quan trọng của cậu thì giờ này chắc đang đứng thẫn thờ trên sân ga cùng Shikikagami… và Kaoru lại cảm thấy khó chịu.
「—Nè, Daichi-kun?」
「Ư… Ch, chuyện gì?」
Bị gọi khi đang quá tập trung suy nghĩ, Kaoru giật mình quay lại với sống lưng khẽ run lên.
Đôi mắt của Oka cách Kaoru chỉ mười mấy centimet đang nhìn chằm chằm vào cậu, Kaoru cảm thấy ngượng nghịu khi nhận ra mình đang nghĩ về một người không có mặt ở đây.
「Sắp đến Sunohara rồi, chúng ta làm gì đây? Đợi Sanae và Hino à? Hay là về Hakureiryō trước?」
Bị hỏi, Kaoru hơi băn khoăn. Thông thường khi lạc nhau thì nên đợi, nhưng cả cậu và họ đều biết chỉ còn mỗi việc về nhà. Vậy thì về trước cũng không sao—và vì lý do cá nhân, Kaoru cảm thấy biết ơn nếu có thể về ký túc xá trước. Nếu xong nhanh, cậu có thể tắm xong trước khi Hino về.
Nghĩ vậy, Kaoru hít một hơi rồi trả lời Oka.
「Về trước đi. Không cần phải cố ý đợi Hino và Shikikagami.」
「Ưm, vậy thì làm thế nhé. …………Vậy thì, chúng ta nói chuyện trên chuyến xe buýt về đi…」
「…?」
Với giọng nói khá nhỏ—có lẽ là một lời lẩm bẩm một mình—nhưng lời nói của Oka đã lọt vào tai Kaoru.
Kaoru không hiểu ý cô ấy lắm, nhưng trước khi kịp hỏi thêm, một thông báo về việc tàu đến ga đã vang lên, nên cậu bỏ lỡ mất thời cơ.
Trong lòng vừa nghiêng đầu, Kaoru im lặng chờ tàu đến, ngay khi cửa mở, cậu hòa vào dòng người đổ ra sân ga. Cảm nhận sự thoải mái, cậu ra khỏi nhà ga và đi đến trạm xe buýt, thật đúng lúc một chiếc xe buýt hướng về Hakureiryō đang dừng ở đó.
Kaoru ngay lập tức nhìn về phía Oka, cô ấy cũng nhìn Kaoru cùng lúc.
「Xe buýt đến rồi, lên thôi! Nhanh lên, Daichi-kun!」
「Được.」
Lên xe buýt theo sự thúc giục, bên trong xe hầu như không có khách. Oka đã chiếm chỗ ngồi cuối cùng, Kaoru cũng ngồi cạnh cô, cách một khoảng nhỏ.
「Ôi, chắc là do vận may của chúng ta tốt đây. Giờ này xe buýt ít chuyến lắm, nếu lỡ chuyến này thì phải đợi gần hai mươi phút đó.」
「…Đúng vậy.」
「Sanae và Hino sẽ đi chuyến sau. Đáng thương thật, nhưng đối với tôi thì khá tiện lợi.」
…Lại nữa, Oka lại nói những lời đầy ẩn ý.
Đến lần thứ hai thì quả thật Kaoru không thể nào làm ngơ được nữa. Đợi khi xe buýt đã lăn bánh, Kaoru mới quay sang hỏi Oka đang ngồi bên cạnh.
「Có lý do nào đó mà việc Hino-kun và những người khác không ở đây thì sẽ tốt hơn không?」
「Ưm… Dù sao thì đây cũng là một buổi hẹn hò mà lại có câu hỏi như vậy, khiến tớ cảm thấy chẳng có chút rung động nào, đúng là bó tay mà.」
Tuy giọng điệu không có vẻ gì là "bó tay" lắm, nhưng Kaoru vẫn giật mình.
Đúng rồi, "dù sao thì" hay "trên danh nghĩa thì", đây cũng là một buổi hẹn hò. Nếu vậy, lẽ ra phải vui mừng vì được ở riêng hai người... hoặc chí ít, việc cảm thấy lạ lùng ngay từ đầu có lẽ đã là không đúng rồi.
Nhận ra mình đã lỡ lời, và lo lắng không biết liệu có bị phát hiện ra là con gái từ một chi tiết nhỏ nhặt như vậy không, Kaoru bất chợt cảm thấy bất an.
「À, nhưng mà thôi, không sao đâu. Như Daichi-kun nói đấy, có Sanae và Hino-kun ở đây thì không nói được những chuyện này.」
Trước khi Kaoru kịp xin lỗi hay biện minh, Oka đã nói vậy với tông giọng không đổi.
Miệng cô ấy khẽ mỉm cười, tạo thành má lúm đồng tiền, và đôi mắt thân thiện nhìn Kaoru, trái ngược hoàn toàn với đôi lông mày đậm trông có vẻ kiên nghị:
「Chuyện hôm nay, là tớ đã nhờ Hino-kun sắp xếp để giống một buổi hẹn hò đôi đấy── cậu đã nghe rồi phải không?」
「……Có nghe loáng thoáng rồi.」
Theo lời giải thích của Hino về hiểu lầm đáng xấu hổ mà Kaoru vẫn còn nhớ rõ, đúng là chuyện đã xảy ra như vậy. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên từ miệng Oka trực tiếp thốt ra từ "hẹn hò".
Vậy nên khi Kaoru gật đầu, Oka khẽ mỉm cười ngượng nghịu, rồi nói:
「Nói thật ra thì, dạo gần đây tớ bắt đầu thấy thích Daichi-kun rồi.」
……Một lời tuyên bố gây sốc đến không tưởng, được nói ra một cách rất thản nhiên.
Điều này khiến Kaoru không thể không bối rối. Cô cố gắng hết sức để không lộ cảm xúc ra mặt, nhưng không mấy tự tin rằng mình có thể làm tốt.
Dù đã được nói là "hẹn hò", nhưng Kaoru không ngờ lại bị nhìn theo cách đó. Hơn nữa, dù có chút vui khi được nghĩ như vậy, thì cô cũng là con gái.
Phía đối diện chắc chắn đang nghĩ cô là con trai, nhưng thực tế là hai người đều là con gái, nên chẳng thể nào có sự tiến triển được… Thật sự là rất bối rối.
Kaoru đang không biết phải ứng phó thế nào, nghẹn lời thì Oka nhìn cô, khẽ vẫy tay:
「À, xin lỗi nha vì tự dưng nói ra chuyện này. Nhưng hôm nay, khi thực sự ở gần nhau hơn và ở riêng hai người… ưm, nói thế này có thất lễ quá không nhỉ… Tớ nghĩ là hơi khác một chút.」
「…………Khác?」
「Đúng vậy. Thành thật xin lỗi vì đã nói những lời dễ gây hiểu lầm, nhưng khi hẹn hò thật sự thì tớ lại không thấy quá xúc động ấy── có lẽ là tớ thích cậu với tư cách một người bạn thôi.」
「…………」
Những lời đó, đối với người bình thường có lẽ sẽ khiến họ thất vọng, nhưng đối với Kaoru, đó lại là một lời thở phào nhẹ nhõm. Dù bị mời đi hẹn hò rồi lại bị từ chối một cách khó hiểu… nhưng nếu Oka có tỏ tình thì cô cũng đành phải từ chối mà thôi, với cả việc bị đối phương "rung động" cũng là một vấn đề lớn.
…Không, đối phương nghĩ mình là người khác giới nên có lẽ không phải vấn đề lớn đến thế, nhưng đối với cô, việc được một người cùng giới "rung động" thật sự rất khó xử.
Việc giả giới tính là một ván cược cho tương lai, chứ cô không hề có sở thích giả trai hay hứng thú đặc biệt với đồng tính luyến ái gì cả.
Dù sao thì, khi Kaoru khẽ thở phào một cách kín đáo, Oka vẫn tiếp tục nói, một tay chạm vào vùng má lúm đồng tiền của mình như thể đang gãi.
「Ngay cả khi được nắm tay, hay khi sắp ngã mà bám víu vào cậu… tớ chỉ nghĩ được những điều như ‘Uầy, ngón tay của cậu còn đẹp hơn cả tớ’ hay ‘Eo cậu thon quá nhỉ’… Ngay cả khi mặt đối mặt ở cự ly gần, tớ cũng chỉ chú ý đến làn da của Daichi-kun đẹp đến mức khiến Hino-kun phải ghen tị. Tự mình nghĩ lại cũng thấy khó đỡ thật đó.」
「…………Ừm…」
「Không sao không sao, nói những chuyện thế này cậu cũng khó xử đúng không? Về phần tớ thì thật sự ghen tị và có ý khen ngợi đấy, nhưng con trai có lẽ sẽ thấy nhột nhạt lắm nhỉ.」
「…………ực!」
Kaoru suýt bật ra câu "Không đâu", rồi vội vàng kìm lại. Nếu là con trai thì có lẽ sẽ "có chuyện đó" thật. Cô là con gái nên được khen thì vui lắm, lại còn xác nhận được là chưa bị phát hiện nên muốn nói lời cảm ơn nữa là đằng khác.
…Không được rồi, trong tình huống lạ lẫm và đặc biệt này, cô đã không còn biết đâu là quyết định đúng đắn của một người đàn ông nữa. Cứ cái đà này, có lẽ sẽ sớm lộ tẩy mất thôi.
"Bình tĩnh lại, cẩn thận…" Kaoru tự nhủ, thì bỗng nhiên Oka nói một câu vu vơ.
「À, nhưng mà, Daichi-kun có thể coi đó là lời khen không nhỉ…?」
Tự mình phủ nhận rồi lại nói "đối với Daichi-kun", rốt cuộc là có ý gì? Kaoru thoáng giật mình, có lẽ nào cô ấy đã biết mình là con gái rồi sao, nhưng lại không phải theo ý đó.
Vậy thì là gì nhỉ, Kaoru nghĩ nhưng không hiểu, rồi nhíu mày nhìn người bạn học đã buột miệng nói ra câu kỳ lạ.
Lúc này, Oka như được ánh mắt thúc giục, mở miệng và nói ra một điều kinh khủng.
「Tại Daichi-kun thích Hino-kun mà, đúng không?」
──Đó là một đòn tấn công bằng lời nói mà Kaoru chưa từng phải chịu đựng bao giờ, khiến không chỉ đầu óc mà cả linh hồn cũng trở nên trắng xóa.
Kaoru, người đã ngây người một lúc vì sức công phá ấy, từ từ, dành thời gian đủ để pha một cốc cà phê nhỏ giọt, để suy nghĩ về ý nghĩa của những lời vừa nghe.
…Vừa nãy, Oka đã nói gì vậy?
Cô ấy đã nói rằng mình── "thích Hino-kun" phải không?
Thích Hino-kun…
「……………………!」
Câu nói được nhắc lại như một cỗ máy bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, khiến Kaoru không kìm được mà suýt đứng bật dậy. Từ sâu trong cổ họng, một tiếng kêu không thành lời cũng dâng lên, và khuôn mặt cô chắc chắn đã đỏ bừng.
Cô ý thức được rõ ràng đến mức đó, rằng lời nói của Oka thật sự quá mức kinh khủng. Bởi vì, chuyện mình thích Hino-kun thì làm gì có── không, đúng hơn là:
「Hi-Hino là con trai mà, tôi cũng là con trai cơ mà!?」
Lẽ nào… chuyện mình là con gái, đã bị lộ rồi sao…?
Sự kinh ngạc, choáng váng và lo lắng cuộn tròn trong lòng Kaoru, khiến cô suýt nữa thì chóng mặt, thì Oka kìm giọng cười.
「Ơ, nói gì lạ vậy, tớ biết điều đó mà.」
「…À, thế à…」
Chỉ một lời đó thôi, đã khiến Kaoru thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Một bệnh nhân được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối nhưng sau đó phát hiện chỉ là một polyp, chắc chắn sẽ thấu hiểu tâm trạng Kaoru lúc này.
Sức lực như rút cạn, cô gắng gượng đứng vững lại trên ghế sắp trượt xuống── nhưng khoan đã, Kaoru nhận ra một điều quan trọng.
…Oka không hề biết mình là con gái. Điều đó đã được xác nhận. Vậy thì, tại sao cô ấy lại nói rằng mình thích Hino-kun…?
Dù nghĩ thế nào cũng không thể nào liên kết được, Kaoru hoài nghi nhìn chằm chằm vào mặt Oka.
「Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu. Tại sao tôi lại… Hino…?」
「Ơ, nhìn là biết mà? Trong buổi hẹn hò hôm nay, cậu cứ mãi để ý đến Hino-kun mà, đúng không?」
「…………Ưm… Không phải… ừm… tôi có để ý một chút thôi…」
Vừa nói Kaoru vừa nghĩ "Đó là lời nói dối", và cảm thấy xấu hổ. Đúng như lời Oka nói, cô thật sự đã để ý đến Hino-kun, theo dõi bằng mắt và cố gắng "giật dây" cậu ta.
Nhưng, chỉ vì điều đó mà bị nói là thích thì cô cũng thấy khó xử, và cũng có thể phản bác.
Cố gắng bỏ qua cảm giác cơ thể đang nóng bừng lên, trái ngược với lý trí đang cố gắng ứng phó một cách bình tĩnh, Kaoru nói bằng một giọng điệu điềm tĩnh.
「Nhưng đó là vì Hino là một người bạn quan trọng… và, dù là suy nghĩ riêng của tôi thôi, tôi coi cậu ấy như bạn thân vậy.」
Cô chưa từng hỏi Hino nghĩ gì về mình, có lẽ đây chỉ là một sự ngộ nhận đơn phương, nhưng ít nhất đối với cô, Hino là một người đặc biệt. Không chỉ là bạn cùng phòng, cô còn dựa dẫm vào Hino và cảm thấy hai người cũng khá hiểu ý nhau.
Nói ra những lời như vậy cũng đủ xấu hổ rồi, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị nhầm là "thích" Hino.
Kaoru nghĩ vậy, và dù cảm thấy má nóng bừng, cô vẫn nói. Đối lại, Oka nhíu đôi lông mày đậm của mình, khoanh tay vẻ không hài lòng.
「Bạn thân, hả… Ưm… tớ thấy hơi khác một chút thì phải…」
「Dù có lẽ cùng một ý nghĩa là "đặc biệt", nhưng đối với Daichi-kun thì tớ lại thấy khác cơ… À nhưng mà, có khi nào tớ nhầm không nhỉ? Có lẽ chỉ là tớ mong muốn vậy thôi…」
「…Ưm, cụ thể thì cậu thấy khác ở điểm nào?」
Để phòng xa── để có thể chứng minh rõ ràng rằng không phải "thích" như vậy, Kaoru hỏi. Oka nhìn chằm chằm vào ghế phía trước.
「Ưm… tớ cũng có những người bạn mà tớ có thể gọi là bạn thân đấy nhé?」
「…À.」
「Dù cậu ấy có thân thiết với con trai khác thì tớ cũng chẳng để ý gì đặc biệt cả. Tất nhiên nếu đó là một chàng trai cực kỳ tuyệt vời thì tớ cũng ghen tị thật, còn nếu là một gã nguy hiểm thì tớ sẽ cảnh giác… nhưng nếu không phải vậy thì tớ chỉ âm thầm dõi theo thôi.」
「…………」
「Nhưng Daichi-kun, cậu đã để ý rất nhiều đến Hino-kun khi cậu ấy thân thiết với Sanae đúng không? Lúc đầu tớ còn nghĩ là cậu thích Sanae cơ, nhưng rồi theo ánh mắt cậu thì thấy không phải. Vậy thì tại sao khi hai người họ cứ quấn quýt bên nhau thì cậu lại khó chịu nhỉ? Tớ nghĩ là… Daichi-kun thích Hino-kun rồi!」
Cô ấy nói chuyện như thể đang tự kiểm tra suy nghĩ của mình, hơn là giải thích cho Kaoru. Bằng chứng rõ nhất là cô ấy không hề nhìn Kaoru, và thỉnh thoảng lại nghiêng đầu vẻ không tự tin.
Nhưng── đối với Kaoru, đây là một nội dung gây sốc đến mức không thể coi là lời nói vu vơ.
Cố gắng hết sức để kìm nén giọng nói sắp run rẩy, Kaoru thở hổn hển vì khô họng.
「…………Ưm, cái đó… ví dụ, đó… ừm, là ví dụ thôi, nhưng mà…」
「Ưm? Cứ nói đi, nói đi.」
Giọng nói của Oka vọng lại nghe có vẻ vẫn còn nửa vời, như thể cô ấy đang suy nghĩ miên man.
Hướng về phía Oka có vẻ hơi lơ đãng, Kaoru nuốt nước bọt, cẩn thận lựa chọn lời nói…
「Ví dụ… ừm, nếu bạn thân là người khác giới chứ không phải cùng giới, thì cũng thế sao?」
「Ờ thì, 'thế' là sao?」
「Tức là, ừm… bạn thân của mình thân thiết với người khác giới mà không phải là mình, thì mình… ừm, có ghen tị hay không…?」
「Ưm… đúng là một vấn đề khó đây nhỉ.」
Oka lầm bầm trong miệng, nhíu mày. Kaoru chờ đợi, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung.
Thời gian như kéo dài vô tận, và khi Kaoru sắp không chịu nổi sự ngột ngạt, Oka nói:
「Ưm… ừm, không thể nói chung chung là thế này thế kia được…」
「…………Là thế này thế kia…?」
「Nếu là bạn thân, thì lẽ ra phải vui mừng chứ? Tất nhiên, có thể sẽ ghen tị một chút chứ? Nhưng nếu là bạn thân thì cảm giác muốn ủng hộ đối phương sẽ mạnh hơn… Ưm, ít nhất thì tớ, tớ sẽ tận hưởng tình huống đó.」
「…………………………Vậy thì………… nếu nghĩ rằng mình thay thế người khác giới đó thì sao…?」
「A ha ha, điều đó dễ thôi── nghĩa là cậu đã không còn coi đối phương là bạn thân nữa rồi. Vẫn là thích thôi mà, ừ.」
「……………………」
「Bạn tớ hồi cấp hai cũng từng đau đầu vì mối quan hệ với bạn thanh mai trúc mã là con trai như vậy. Nhìn từ bên ngoài thì ai cũng nghĩ ‘mau tỏ tình rồi hẹn hò đi chứ’, nhưng chính người trong cuộc thì chẳng hề nhận ra… À, mà tớ đang nói chuyện gì thế nhỉ?」
「………………………………………………」
Những lời của Oka, vừa kể chuyện cá nhân vừa trả lời một cách vui vẻ, khiến Kaoru──
Tuyệt vọng và xấu hổ đã xảy ra phản ứng hóa học, khiến cô muốn ngã quỵ.
Một Kaoru đang dốc sức phủ nhận: "Không, không thể nào như thế được!".
Và một Kaoru khác đang chấp nhận cảm xúc đã được mách bảo: "À, ra là vậy!".
Hai con người đối lập trong cô đang hoành hành dữ dội, thúc giục cô vứt bỏ mọi thứ và biến mất. Nhưng cô lại không có chút sức lực nào để nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
Bị sốc đánh gục, cô không còn hiểu Oka đang nói gì khi cô ấy nói chuyện nữa.
…Khi Kaoru tỉnh lại, cô đã về đến phòng riêng ở ký túc xá.
Nếu cố gắng hồi tưởng lại ký ức, cô nhớ mình đã có một cuộc trò chuyện gì đó với Oka. Cô nhớ mình đã chia tay sau những câu như "Xin lỗi vì đã hiểu lầm nhé" hay "Lần tới mình lại đi chơi nhé".
Nhưng sau đó, từ lúc chia tay trước cổng ký túc xá cho đến khi về đến đây, ký ức của cô lại đứt quãng hoàn toàn.
Trong trạng thái đờ đẫn, cô quên cả thay đồ và tắm rửa, lúc nào không hay đã chui vào giường ngủ…
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng tim đập nặng nề của mình, Kaoru chỉ nghĩ duy nhất một điều.
「……………………Làm…………làm sao đây…!?」
Mới gần đây thôi, cô vừa mới xác định mối quan hệ là "bạn thân".
Vậy mà còn hơn hai năm nữa, cô sẽ phải che giấu giới tính mà sống chung.
Lẽ nào mình… lại có thể thích Hino-kun hay sao──!
Thật sự có phải như vậy không, phải làm sao đây, Kaoru chẳng biết gì cả, chỉ có những suy nghĩ trăn trở quay cuồng…
Trong khoảng thời gian chờ Hino trở về, Kaoru cứ thế nằm im trên giường, không thể động đậy.