Ladies vs Butlers!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

77 1262

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

65 988

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

264 166

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

47 125

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

(Đang ra)

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

Naitou Kinosuke

Trong cuộc đời thứ hai ở thế giới khác, cậu quyết định thử làm nông nghiệp.

32 45

Tập 11 - Chương 3

Kỳ thi cuối kỳ học thứ hai đã kết thúc, và kỳ nghỉ sau bài kiểm tra cũng trôi qua mà không có bất kỳ sự cố nào.

Xét riêng về Hedie thì đó là chuyện tốt, nhưng nếu thêm vào cảm xúc của chủ nhân thì mọi chuyện hoàn toàn khác.

Gương mặt của Aisha Khadim, đang ngắm nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ gần đó, vẫn luôn là thứ đẹp nhất chốn này, nhưng dường như còn vương một giọt sầu muộn mỏng manh.

Nguyên nhân là gì—không cần nghĩ ngợi nhiều, chính là học viên Khoa Tòng Dục đang ở cùng khu đất.

Dù cho Hedie, một người hầu cận, cũng khó mà đong đếm được chủ nhân đã dành cho người đàn ông đó bao nhiêu tình cảm, nhưng nhìn vẻ mặt ấy thì có thể thấy rõ ràng đây không phải là thứ dễ dàng gạt bỏ và lãng quên. Nếu không, nàng đã tự tay làm bẩn mình, sớm chôn vùi Hino Akiharu vào bóng tối từ lâu rồi.

「…………」

Từ khóe môi của Aisha đang ngắm sao, một tiếng thở dài khẽ thoát ra. Với kinh nghiệm nhiều năm, Hedie nắm rõ như lòng bàn tay điều gì đang khiến chủ nhân buồn phiền.

Gần đây, những nữ sinh xung quanh Hino Akiharu đã có một chút thay đổi trong hành vi. Nhiều người có những hành động hơi quá đáng, như chủ động mời cậu ra ngoài Hakureiryo, hoặc tìm cách ở riêng hai người.

Không liên quan gì đến việc cưới thêm vợ hay có nhân tình ngoài chính thất, nhưng việc bỏ mặc Aisha, đáng lẽ là ứng cử viên chính thất, để bận rộn với những người phụ nữ khác, với tư cách là người hầu, thật sự không mấy… không, là rất không vừa lòng.

Ước gì chủ nhân cũng có thể chủ động hành động tương tự, nhưng do tính cách và tôn giáo, nàng không thể làm những việc quá nổi bật. Đặc biệt là mỗi khi ra ngoài đều cần chuẩn bị kỹ lưỡng nên luôn bị chậm chân.

Dù vậy, Aisha khiêm nhường chẳng hề ôm mối bất mãn nào, chỉ đơn thuần tích góp thêm nỗi niềm… nhưng Hedie thì không thể chấp nhận được tình cảnh này.

Hơn tất cả── thời gian còn lại chẳng còn bao nhiêu.

Trong khoảng thời gian hữu hạn này, nàng có thể làm gì vì chủ nhân?

Hedie suy nghĩ thật sâu………… rồi cuối cùng, đi đến một kết luận.

──Mặc dù không hề gây ra tiếng động hay cử động, Aisha bỗng bất ngờ quay đầu nhìn về phía này.

Vị chủ nhân thông minh dường như đã nhận ra điều gì đó, khẽ nghiêng đầu nhìn Hedie.

Trong lòng cảm kích trước sự quan tâm đó, Hedie nở nụ cười đẹp nhất có thể và đáp lại.

「Không, không sao đâu Aisha tiểu thư, mọi việc đều chu toàn không có vấn đề gì cả. Xin hãy giao phó tất cả cho Hedie này ạ.」

◆ ◇

Kỳ nghỉ sau bài kiểm tra kết thúc, các lớp học chỉ còn vào buổi sáng── tuy nói vậy, nhưng đó là chuyện của Khoa Thượng Dục, còn học viên Khoa Tòng Dục vẫn có tiết học và hoạt động phục vụ vào buổi chiều. Sự khác biệt về đãi ngộ là điều hiển nhiên nên không có gì để phàn nàn, nhưng có lẽ do cơ thể đã lười nhác trong kỳ thi và kỳ nghỉ nên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Vì vậy, trên đường đến nhà ăn để ăn trưa thật đầy đủ, chuẩn bị tinh thần vượt qua một giờ học mà nhà sản xuất Fukami Shizukan đã sắp đặt, khiến người ta chỉ muốn nghĩ: "Thà ngất đi có khi còn dễ chịu hơn?", Akiharu và những người bạn đã phải dừng lại khi thấy một thông báo dán trên bảng tin hành lang.

「Cứ tưởng học kỳ hai sắp kết thúc rồi, ai ngờ cuối cùng lại có nhiều sự kiện đến vậy nhỉ.」

「…Ừ.」

Giọng của Daichi bên cạnh đồng ý, nhưng nghe có vẻ hơi ngao ngán, ít nhất thì chắc chắn là cậu ấy không vui. Akiharu cũng vậy, nên vừa mân mê chiếc kim băng gài ở tai phải, cậu vừa nhìn lại tờ giấy trước mắt.

Dán cùng với chi tiết cuộc thi mà học sinh cũng có thể tham gia, hay thông báo triển lãm cá nhân của một họa sĩ nổi tiếng gì đó, là dòng chữ: "Thông báo dạ vũ Giáng sinh", và Akiharu nhận xét:

「…Thấy bảo là thường niên nên không phải là do hội trưởng học viện tự ý tổ chức. Quả nhiên là trường tiểu thư, năm nào cũng tổ chức mấy cái này sao.」

「Tuyệt quá, dạ vũ! Nhất định sẽ được nắm tay con gái, áp sát vào nhau, tha hồ mà ve vãn!」

「Nếu chúng ta được tham gia thì may ra.」

Todori, đã hưng phấn đến mức thở hổn hển và cao giọng tuyên bố, bị Mika lạnh lùng đáp lại như thường lệ. Nếu là bạn cùng phòng với cái tên biến thái dùng tiếng Kansai giả mạo này, chắc chắn sẽ phải chọn giữa việc trở nên hung bạo hơn hoặc trở nên thâm trầm hơn, và có vẻ Mika đang dần nghiêng về vế sau.

Mà thôi, Mika nói đúng. Vấn đề là liệu học viên Khoa Tòng Dục có được phép tham gia hay không, và xa hơn nữa là liệu nam sinh có được tham gia hay không.

Akiharu không có ý định tham gia nên đối với cậu sao cũng được, nhưng nếu phải tham gia với tư cách hậu cần thì ngày đó cậu sẽ không thể có kế hoạch… nhưng mà…

「…………Chà, đêm Giáng sinh thì cũng chẳng có kế hoạch gì đâu nhỉ.」

「Ừm ừm? Gì thế Akkii, chẳng lẽ mày định ra ngoài trước tụi này sao?!」

「Làm gì có đối tượng nào. Cũng như mày thôi, nếu không có sự kiện này thì vẫn sẽ như mọi ngày rồi hết thôi.」

「Ôi chao, bị xếp chung thì thiệt lòng quá nha. Tao đang hoạt động để tìm định mệnh của đời mình trước ngày đó đó.」

「…Này, hai người đừng có kéo tôi vào chuyện đó được không.」

Akiharu biết hai người họ—hay đúng hơn là Todori—thường kéo Mika không muốn đi tán gái ngoài phố, nhưng chắc chắn là sẽ không có phép màu nào xảy ra trong chưa đầy mười ngày nữa. Nếu chỉ có Mika thì may ra, chứ có Todori thì không thể được. Todori không đến nỗi xấu trai, nhưng quá cố chấp và trông hơi đáng sợ.

Tuy nhiên, Akiharu cũng không thể cười Todori được. Cậu cũng không có đối tượng nào, chắc là sẽ tụ tập với đám con trai thôi.

「…Mà, ngày 24 là đã bắt đầu kỳ nghỉ đông rồi mà? Không lẽ có học sinh về quê rồi sao?」

「Nếu đây là sự kiện thường niên, tôi nghĩ đa số học sinh sẽ tham gia dạ vũ rồi mới về.」

「À, đúng là vậy. Là theo quy trình đó sao.」

Lời của Daichi rất hợp lý, và nếu đúng như vậy, khả năng cao là hầu hết học sinh Khoa Thượng Dục sẽ tham gia.

Vậy thì, có thể Serunia cũng có mặt vào ngày đó. Cô ấy đòi quà sinh nhật, mà dù sao thì Akiharu cũng được giúp đỡ khá nhiều nên cậu định tặng quà, và đã tính là sẽ đưa trước khi kỳ nghỉ bắt đầu… nhưng nếu cô ấy đến dạ vũ thì có thể đưa vào lúc đó cũng được. Dù sao thì, những món quà như vậy vẫn nên được trao vào đúng ngày sinh nhật thì tốt hơn. …Mà một người đã quên sinh nhật em họ mình như Akiharu nói ra điều này thì có hơi trống rỗng.

Dù sao, Akiharu quyết định sẽ xác nhận lại với Serunia sau, rồi chuẩn bị đi đến nhà ăn, cậu rời mắt khỏi bảng tin──

Và rồi, cậu chạm mắt với một người không ngờ tới.

「Ơ… cô?」

「Ngài gọi thật là lạ lùng đó, Ngài chủ. Hay là bộ não có kích thước nhỏ hơn đậu phộng và lớn hơn hạt mè của ngài đã quên mất tên tôi rồi sao, nếu vậy thì đành chịu vậy.」

「…………Này, sao tự nhiên lại bị nói ghê thế…?」

「Suỵt, đừng nói những lời tầm thường như vậy chứ Mike. Đây chắc chắn là một phần của màn kịch đó.」

Cái tên Todori đang thì thầm những điều lạc đề kia để sau này xử lý, Akiharu nhìn xung quanh vị tiền bối đang đứng trong hành lang.

Hôm nay có Hedie nói những lời cay nghiệt như vậy, nghĩa là chủ nhân Aisha của cô ấy cũng đang ở gần đó… nhưng không hiểu sao lại không thấy bóng dáng nàng đâu cả.

Aisha luôn mặc chiếc chador che kín người nên rất dễ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nàng là tín đồ của Ahflam giáo với nhiều giới luật nghiêm khắc, nên khó lòng xuất hiện ở một nơi có nhiều đàn ông như thế này, có lẽ đang ẩn náu ở đâu đó.

Không thấy ở chỗ nào khuất gần đó, Akiharu càng thêm cảnh giác, e ngại đó là một cái bẫy── thì giọng Hedie hơi lạnh lùng vang đến tai cậu.

「Ngài đang tìm Aisha tiểu thư sao, nhưng tiếc thay nàng không có ở đây. Hiện tại là thời gian nàng thiền định trong phòng riêng.」

「Ể… vậy, thật sự chỉ có mình cô thôi sao?」

「Vâng đúng vậy ạ, cuối cùng ngài cũng đã hiểu ra── Ngài có thể cùng đi với Hedie này được không?」

「Không, nói là 'có thể cùng đi' thì cũng… nhưng tôi đang định đi ăn trưa…」

「Sẽ xong rất nhanh thôi, hay ngài định nói rằng ngài là người có tấm lòng nhỏ hẹp, đến mức không thể linh động dù chỉ một chút thời gian khi một phụ nữ lớn tuổi hơn đang cúi đầu nhờ vả sao?」

…Rõ ràng thái độ đó đâu phải là nhờ vả. Hơn nữa, cô ta có cúi đầu đâu. Ít nhất cũng nên cố gắng để lời nói và hành động thống nhất với nhau chứ nhỉ?

Akiharu gãi đầu gãi tai, thở dài cam chịu trước thái độ như mọi khi của Hedie. Nếu từ chối lúc này, có thể sẽ bị bắt cóc. Vậy thì, ngoan ngoãn đi theo là thượng sách.

Dù lo lắng không biết liệu có được thả ra kịp lúc ăn trưa hay không, nhưng Akiharu không còn cách nào khác. Hầu như chẳng có sự lựa chọn nào khác cả.

「…Có vẻ như có chuyện gì cần bàn nên hai đứa cứ đi trước đi. Tiện thể gọi hộ phần của tao thì càng tốt.」

「Ừ. …Cẩn thận đó.」

Daichi nói với vẻ nghiêm trọng, nhưng Akiharu không thể bật cười. Bình thường sẽ nghĩ tại sao lại phải lo lắng đến mức đó khi một người phụ nữ nói có việc cần, nhưng đối tượng là nữ hầu sát thủ kia mà. Thật sự có thể nguy hiểm đến tính mạng nên không thể nào lơ là được.

Tuy nhiên, có vẻ chỉ có Daichi là thực sự biết được sự đáng sợ của Hedie, Todori và những người khác chỉ vẫy tay:

「Ồ ồ, cứ đi đi. Nếu có chuyện gì đen tối xảy ra, tao sẽ nhét cả chai tương ớt Tabasco vào miệng mày sau đó, chuẩn bị tinh thần đi đó!」

「Vậy thì, gặp lại sau nhé.」

Akiharu khẽ giơ tay đáp lại lời tạm biệt, thì Hedie đã quay gót đi trước.

Trong một khoảnh khắc, cậu đã bị thúc giục muốn bỏ chạy thật nhanh ngay bây giờ, nhưng làm như vậy thì chắc chắn sẽ dẫn đến cảnh dao bay đến, nên Akiharu đành ngoan ngoãn đi theo.

Hedie lặng lẽ bước đi, xuyên qua hành lang hướng về phía tòa nhà đặc biệt. Không có một bóng người nào, chỉ có tiếng bước chân vang vọng trong hành lang… nói vậy, nhưng chỉ có tiếng chân của Akiharu thôi, không hề có tiếng động nào từ bước chân của người hầu cận đang đi trước mặt cậu. Fukami Shizukan cũng có thể làm được điều tương tự, nhưng một quản gia hay người hầu chuyên nghiệp cần phải có cả kỹ năng ninja như thế này sao?

Nếu vậy thì con đường thật là dài đằng đẵng… Akiharu đang mơ màng nghĩ xa xôi thì Hedie bỗng dừng lại.

「Ở đây, xin mời ngài vào.」

Nói rồi, cô mở cánh cửa một lớp học không có biển tên.

Akiharu ngoan ngoãn bước vào trong, nhìn thấy nội thất trống rỗng của một lớp học rõ ràng là bỏ hoang, cậu không khỏi lo lắng không biết có nên nghe lời mà xâm nhập vào không── nhưng ngay lập tức, cậu nhận ra một điều gì đó quen thuộc.

Có thể những lớp học không được sử dụng đều trông giống nhau, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy được dọn dẹp sạch sẽ… có lẽ không sai.

「Đây là căn phòng Aisha dùng để thay đồ à?」

「Đúng vậy thưa Ngài chủ, xem ra bộ não không có gì của ngài cuối cùng cũng đã biết cách vận dụng một chút, thật đáng mừng.」

「…………Ừm, mà thôi cũng được…」

Giờ đây, dù bị nữ hầu này mắng mỏ như ăn vặt cũng chẳng còn tức giận nữa. Nếu cứ tức giận từng lời nói của người này, chắc cậu sẽ phải trải qua một cái chết chỉ có trong manga, kiểu như vỡ mạch máu não mà chết vậy.

Dù vậy, vẫn có chút bị tổn thương, Akiharu tiến sâu vào trong phòng với tâm trạng hơi nhạy cảm. Hiện tại rèm cửa sổ đang mở, nhưng cậu nhớ lại lần đầu gặp Aisha, nàng đã thay đồ ở quanh khu vực này.

Hoàn toàn không ngờ lại có người đang thay đồ bên trong… hơn nữa, sau đó suýt nữa bị giết, ai có thể tưởng tượng được chứ. Một vụ án mạng trong một ngôi trường danh tiếng, đâu phải tiểu thuyết trinh thám đâu.

Akiharu quay lại với câu hỏi hiển nhiên, không biết tại sao cái người đã chĩa con dao găm sáng mờ mịt vào mình lại dẫn cậu đến đây.

Thế rồi Hedie đóng cửa lại… không hiểu sao, lại khóa chốt cửa kêu ‘cạch’.

「…………Ừm… sao lại khóa cửa?」

「Tôi không hoan nghênh những kẻ phá đám. Hơn nữa, một tên học viên quản gia lưu manh nào đó đã chứng minh rằng, bỏ qua ngay cả một khả năng nhỏ nhất không tưởng cũng có thể dẫn đến tai họa lớn.」

Ôi chao, bị sỉ nhục thẳng thừng thế. Dù không muốn nhưng là người muốn tác hợp chủ nhân với mình mà sao lại có thể nói những lời như vậy chứ, thật khó hiểu.

「…Vậy, cô có chuyện gì cần tôi à? Lại còn dẫn đến tận nơi này.」

Vì còn chuyện ăn trưa nên Akiharu muốn giải quyết nhanh, cậu hỏi Hedie. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ cảnh giác để có thể hành động bất cứ lúc nào. Có khi lại là: "Tôi nghĩ mình nên tiếp tục chuyện dở dang hôm đó" và lại bị cô ta vung hung khí lên thì sao.

Không biết có nhận ra suy nghĩ của Akiharu hay không, Hedie nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn một đứa trẻ đang dọa dẫm bằng vũ khí đồ chơi… nhưng ngay sau đó, đôi mắt cô ta dịu đi.

Trước khi Akiharu kịp nghĩ xem điều đó có ý nghĩa gì, Hedie lên tiếng:

「Kể từ ngày đó── ngày Ngài chủ chứng kiến làn da mềm mại của Aisha tiểu thư cũng đã lâu rồi, nhưng tấm lòng ngài vẫn không hề thay đổi sao?」

「Thay đổi lòng dạ cái gì?」

「Là hôn ước với tiểu thư đó, xin ngài hãy hiểu cho.」

Đúng là, nếu nữ hầu này có chuyện gì muốn nói thì chỉ có thể là chuyện đó, nhưng cậu không thể dễ dàng thốt ra lời. Nội dung liên quan đến hôn nhân, thì tất nhiên là phải chần chừ chứ.

Akiharu đang suy nghĩ một lời đáp thích hợp thì trong khoảnh khắc cậu lơ là ánh mắt, Hedie đã đến gần bên cạnh và bắt đầu kiểm tra khóa cửa sổ. Dù không liên quan gì, nhưng khi cô ta lướt qua, Akiharu khẽ ngửi thấy mùi hương cam quýt thoang thoảng, khiến cậu bỗng thấy tim đập nhanh lạ thường.

Dù hơi bối rối trước khoảng cách gần đến mức có thể chạm tay, Akiharu vẫn dứt khoát nói rõ để không hoàn toàn nhường quyền chủ động.

「Xin lỗi cô, nữ hầu, nhưng tôi vẫn không có ý định kết hôn. Sáu tháng nữa, nếu không có chuyện gì thì sẽ ổn thôi đúng không?」

「Ồ, vậy tức là Ngài chủ đã làm dơ bẩn cơ thể tuyệt đẹp của tiểu thư, nhưng không chịu trách nhiệm mà đợi đến khi hết thời hạn sao? Quả nhiên là tà đạo, Ngài chủ còn tệ hơn cả súc vật.」

「Cái cách diễn giải kinh khủng gì thế?!」

「Tôi đâu có nói sai, hay là ngài có ý kiến gì?」

「Cách dùng từ! Cô phải suy nghĩ cách diễn đạt hơn chứ!」

Bị Hedie châm chọc bằng lời nói sắc bén từ một góc độ khác thường, Akiharu cố chịu đựng sự nhức nhối trong lương tâm. Dù lời lẽ có phần quá đáng, nhưng không phải là vô căn cứ, nên cảm giác tội lỗi cứ dâng lên.

Akiharu lại càng tăng cường cảnh giác, không biết con ma nữ này còn có thể tấn công đa dạng đến mức nào nữa.

Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt của Hedie lại không phải là kiểu trêu chọc… thật là khó đoán, chuyện này. Cậu không thể hiểu cô ta đang nghĩ gì chút nào.

Thông thường, dù có chế nhạo đến đâu, Hedie vẫn luôn toát ra một tia thù địch… hay đúng hơn, đã ở mức sát ý rồi, khiến cậu không thể bỏ qua áp lực đó. Nhưng hôm nay, điều đó lại không có. Hơn nữa, Aisha lại bị bỏ lại một mình, đây là một tình huống bất thường.

Thật sự thì người phụ nữ này định làm gì? Trừ khi cô ta bị sét đánh trúng khiến mạch suy nghĩ thay đổi lạ thường, hoặc có vị thần nào đó hiện về trong giấc mơ thúc giục cô ta cải tà quy chính, nếu không thì Akiharu không thể nào chấp nhận được. Hoặc có lẽ, chính chuyện này là một cái bẫy nào đó.

Trong lúc Akiharu đang nghi ngờ, Hedie khẽ cười, dường như để xua tan những suy nghĩ đó.

「Chỉ là xác nhận thôi, không có gì để phản ứng thái quá như vậy. …Cá nhân tôi thì thấy tiếc, nhưng đến mức này thì tôi nghĩ nên từ bỏ.」

「Hả…? Cô, cô nói gì…?」

Đúng lúc Akiharu nhíu mày hoài nghi, nhận ra điều này thật sự bất thường.

「Trong vài ngày tới, Aisha tiểu thư sẽ trở về cố quốc.」

──Đây là lời tuyên bố gây sốc nhất từ trước đến nay, khiến cậu không tin vào tai mình.

Nhưng Hedie không để tâm đến vẻ mặt của Akiharu, cô ta vẫn tiếp tục một cách lạnh nhạt.

「Sẽ không bao giờ gặp lại nữa, với tôi thì đáng để rơi lệ cảm kích. Thật đáng tiếc, có vẻ như tiểu thư lại có một tâm trạng hoàn toàn khác.」

「Á, ơ? Sẽ không bao giờ nữa… hả?」

「Ôi, Ngài chủ làm sao vậy, nếu là bệnh mất trí nhớ sớm thì tôi biết có một loại thuốc độc tốt có thể kiếm được đó?」

「Không, phải giới thiệu bác sĩ chứ! Hoặc là phương pháp điều trị triệu chứng!」

「Nhưng nếu tôn trọng ý nguyện của Ngài chủ là không muốn phụ thuộc vào gia đình người thừa kế, vậy thì vẫn nên dứt khoát một lần.」

「Sao lại chỉ tôn trọng vào lúc này?! Hơn nữa, tôi đâu có bị mất trí nhớ!」

Cô ta vẫn nói những điều đáng sợ như thường lệ, điều đó lại khiến Akiharu cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ. Nhưng rốt cuộc thì nữ hầu sát thủ này đã điều tra về chuyện của Akiharu đến mức nào rồi chứ.

Dù sao, chắc chắn là có một lời tuyên bố không thể bỏ qua.

Thở sâu một hơi, Akiharu từ từ nhìn thẳng vào mắt Hedie, rồi mở miệng.

「…Về cố quốc nghĩa là sao? Hơn nữa, sẽ không bao giờ gặp lại nữa…」

「Đúng như nghĩa đen của lời nói, không có ý nghĩa nào khác. Aisha tiểu thư và tôi sẽ trở về cố quốc cùng với sự kết thúc của học kỳ hai.」

「Này, nhưng… còn dạ vũ Giáng sinh thì sao?」

Nói xong, cậu thấy có lẽ hơi lạc đề, nhưng vẫn còn đang bối rối nên không thể suy nghĩ rõ ràng. Nội dung quan trọng như vậy, lại còn quá đột ngột nữa.

「Làm sao Aisha tiểu thư có thể tham gia vào một sự kiện diễn ra trong một lễ hội ngoại giáo được chứ? Tôi biết rõ văn hóa Nhật Bản và tình hình Hakureiryo, nhưng không có ý định chiều theo.」

「Thì… đúng là vậy thật. Nhưng, vậy là sau lễ bế giảng thì cô ấy sẽ về sao? Dù gì cũng quá gấp gáp…」

「Là chuyện đã được quyết định từ lâu rồi, không phải chuyện mới nảy sinh hôm qua hôm nay. Nếu Ngài chủ có ý muốn kết hôn với Aisha tiểu thư thì mọi chuyện đã khác rồi.」

Bị nói như vậy khiến Akiharu cảm thấy như mình là người có lỗi, nhưng dù là Akiharu cũng không thể vội vàng hứa hôn "nếu vậy thì". Đây là vấn đề lớn ảnh hưởng đến cả cuộc đời cậu. Làm sao có thể dễ dàng gật đầu được.

Trước hết, nếu đây không phải là chuyện gấp, thì Akiharu có điều muốn hỏi.

「…Sao lại kể cho tôi chuyện đó bây giờ? Aisha lẽ ra phải tự mình── thì có thể không được, nhưng ít nhất cũng phải có mặt và cùng kể chứ.」

Mặc dù hiếm khi nói chuyện vì lý do tôn giáo, nhưng khi ở riêng với mình, người chồng tương lai, thì cô ấy vẫn lên tiếng; mà dù không thế đi nữa, đây cũng là một chuyện quan trọng, vậy nên lẽ ra cô ấy phải ở cạnh Hedie khi cô ấy nói thay chứ.

Nhưng thực tế lại chỉ có một mình Hedie. Với tính cách đoan trang và lễ phép của Aisha, Akiharu không thể không thắc mắc.

Trông Hedie, nữ hầu độc địa, đầy mong đợi câu trả lời, thì cô ta cũng nhìn thẳng vào mắt Akiharu… và rồi, khẽ nói.

「…Là vì Aisha tiểu thư đã ngăn cản tôi.」

「Ngăn cản? Ừm… ngăn nói chuyện sao?」

「Vâng đúng vậy, chuyện ngày hôm nay là do một mình Hedie này tự ý hành động. Tiểu thư định không nói cho Ngài chủ biết mà chỉ chào tạm biệt vào ngày cuối cùng rồi trở về cố quốc.」

「Sao cô lại, cố tình…?」

Càng nghe Akiharu càng rối bời, nhưng điều khiến cậu thắc mắc nhất là chỗ đó.

Có rất nhiều điều cậu muốn biết, như lý do Aisha phải về nước, hay lý do nàng quyết định không nói với mình… nhưng Hedie, người luôn tận tâm với chủ nhân, thậm chí còn coi những người khác ngoài chủ nhân như những viên đá cuội ở mặt sau Trái Đất, lại tự ý hành động mà có thể coi là phản bội. Điều này còn đáng ngạc nhiên hơn cả việc Todori có được một cô bạn gái xinh đẹp, tính cách và sở thích bình thường.

Trước giờ Hedie đã cố gắng gài bẫy mình vì Aisha, vậy đây là sao chứ, Akiharu nhìn cô ta với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Đáp lại điều đó, Hedie nở một nụ cười:

「Là vì tôi nghĩ cho Aisha tiểu thư, dù sau này có bị trách cứ cũng không sao.」

Đó là một nụ cười thanh thoát, khác với kiểu chế nhạo hay xã giao từ trước đến nay. Vì Akiharu chủ yếu chỉ nhận được sự thù địch từ cô ta, nên khi thấy vẻ mặt này, cậu cảm thấy rất khó hiểu.

Hơn nữa, lời nói khiến Akiharu bối rối vẫn chưa kết thúc.

「Nếu đến mức này thì cưỡng ép lời thề phu thê── nhưng Aisha tiểu thư sẽ không vui. Vì vậy, điều tôi có thể làm là chỉ nói cho Ngài chủ biết.」

「…Chỉ vậy thôi sao? Bình thường, cô ta sẽ…」

「Đến nước này, tôi không còn gì để nhờ vả Ngài chủ dù chỉ một chút. Tuy nhiên… phải rồi, Ngài chủ có thể giữ kín chuyện tôi đã nói điều này với Ngài chủ khỏi Aisha tiểu thư được không? Tiểu thư của chúng ta là người hiền lành, tôi sợ nàng sẽ đau lòng vì đã gây thêm phiền muộn không cần thiết.」

「Chuyện đó thì không sao, nhưng…」

Akiharu không khỏi thắc mắc, liệu có thật sự chỉ cần như vậy thôi sao. Cậu hiểu lời Hedie nói và sự tận tụy của cô ấy thật đáng ngưỡng mộ, nhưng theo kinh nghiệm từ những lần trước, Hedie chắc chắn sẽ dùng đến những biện pháp mạnh mẽ hơn, nên Akiharu không khỏi nghi ngờ liệu có uẩn khúc nào đằng sau hay không.

──Tuy nhiên, thì.

「Cảm ơn ngài rất nhiều, thật may mắn là tôi đã đích thân đến tìm ngài.」

Nhìn Hedie đang cúi đầu thật sự trước mặt, Akiharu không thể nói thêm lời nào nữa. Dù cậu đã bị nữ hầu này suýt giết chết, bị gài bẫy và gặp đủ mọi chuyện tệ hại… nhưng cậu biết cô ta đang thật lòng hành động vì chủ nhân của mình…

Akiharu cúi đầu, dùng ngón tay gãi nhẹ vết sẹo trên lông mày trái, thở khẽ… Một lúc sau, cậu ngẩng mặt lên.

Và nói với Hedie vẫn đang cúi đầu:

「──Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp được, thì tôi sẽ làm.」

…Cậu đã tự mình nói ra điều đó.

◆ ◇

Đêm hôm đó. Trong phòng riêng ở ký túc xá, Akiharu hỏi bạn cùng phòng Daichi một câu trước khi đi ngủ.

「Này. Trước khi mày vào Hakureiryo, những người quen ở quê có tổ chức tiệc chia tay hay liên hoan động viên gì cho mày không?」

Cậu lười đặt vấn đề một cách khéo léo hay sắp xếp lời lẽ nên hỏi thẳng. Cậu cũng không có cái sự khéo léo để làm được những việc như vậy.

Vì thế, đối với Daichi, chắc hẳn câu hỏi đó khá bất ngờ, nhưng Daichi chỉ hơi nhíu mày rồi ngồi thẳng dậy trên giường và trả lời.

「Ngoài việc ăn một bữa đơn giản với gia đình, thì không có gì đặc biệt cả.」

「Ừm… chắc là vậy thôi nhỉ.」

「…Tôi không biết cậu muốn tham khảo điều gì, nhưng trường hợp của tôi hoàn toàn không đáng để tham khảo đâu. Tôi ở một vùng núi hẻo lánh mà trường học thì chỉ có mình tôi là học sinh, hầu như không có người quen nào ngoài người nhà cả.」

「Hả, thật á? Nghe nói thì có nghe rồi, nhưng mà lại hẻo lánh đến thế sao?」

Đó chẳng phải là một ngôi làng sắp bị bỏ hoang sao? Hay đúng hơn, làm sao mà trường đó không bị đóng cửa chứ?

Akiharu đang há hốc mồm vì ngạc nhiên và ngưỡng mộ, thì Daichi liếc nhìn cậu:

「Hino, còn cậu thì sao? Trước khi chuyển đến đây, có ai tiễn cậu đi không──」

「À, cũng có chứ. Là ký túc xá nên có mấy đứa cùng phòng, với mấy đứa trong lớp tụ tập lại… mà, Daichi?」

Đang nhớ lại những kỷ niệm cũ với vẻ hoài niệm, Akiharu nhìn người bạn cùng phòng hiện tại thì thấy cậu ấy đang ngơ ngác như người lần đầu tiên nhìn thấy món bánh parfait thịt heo cốt lết. Đâu có điểm gì đáng ngạc nhiên trong câu chuyện vừa rồi, sao phản ứng lại thế này.

「…Thật sao, không thể nào… Hino, cậu lại có bạn bè tử tế sao…!?」

「Mày vừa nói một câu rất tệ đó nha?」

「Nhưng mà… tuy nhiên… tôi không thấy dấu hiệu nào cả…」

Daichi nắm chặt tay run rẩy, như không thể tin được… À ra vậy, cậu ta lại nghĩ về mình như thế sao. Chắc mình nên khóc ở góc phòng quá.

Dù vậy, nói không hiểu cũng không phải. Kể từ khi đến Hakureiryou, tôi chưa hề liên lạc gì với Shi-Hime. Nếu lúc còn ở trường cũ, tôi có điện thoại di động thì giờ vẫn có thể liên lạc được... nhưng tiếc thay, trong sổ tay chỉ có số điện thoại ký túc xá, chứ tôi không biết số liên lạc cá nhân.

Với lại, tuy là bạn bè nhưng cũng không thân thiết đến mức đó, nên những người đến gặp có lẽ là muốn có lý do để làm ồn, hoặc ganh tỵ với việc tôi được chuyển đến trường quý tộc cũ, kiểu như vậy.

Vì thế, cũng không có gì đặc biệt to tát.

...Nhưng chắc chắn là tôi đã rất vui và đó cũng là một động lực.

「Quả nhiên, không làm gì cả thì, ha...」

Akiharu lại suy nghĩ về lời lầm bầm của mình khi khoanh tay.

Tình huống bây giờ hoàn toàn khác so với lúc đó, và mặc dù tôi đã hứa sẽ giữ im lặng nên không thể công khai tiễn Aishe đi... nhưng một khi đã biết chuyện, tôi muốn làm gì đó cho cô ấy. Dù có một số điều chưa thật rõ ràng do tai nạn bất ngờ gây ra, Aishe vẫn là người đã bày tỏ thiện ý với tôi.

Tuy nhiên – câu trả lời của Hedye khi nghe Akiharu nói "Nếu có việc gì tôi có thể làm được" vào buổi trưa lại lạnh lùng vô tình: "Tôi, không có gì đặc biệt để nhờ vả cậu chủ cả".

Thật rắc rối nếu bị đưa ra những yêu cầu quá đáng vào lúc này, nhưng tôi không ngờ lại không được nói gì cả. Con mụ phù thủy đó, hoàn toàn trái với dự đoán của tôi.

Vì vậy, Akiharu đành phải tự suy nghĩ và hành động, đã hỏi Daichi rằng nếu được tiễn đi theo cách nào thì sẽ vui, nhưng... thất bại hoàn toàn, không thu được gì cả.

「...............Ưm...」

Nếu mọi chuyện cứ thế này, tôi chỉ nghĩ ra được việc tạo kỷ niệm hay tặng quà thôi. Nhưng nếu một người không biết gì như tôi đột ngột làm những chuyện đó thì sẽ rất bất thường, thật đau đầu.

Akiharu giơ hai tay lên như thể bó tay rồi ngã vật xuống giường, thở dài một hơi thật lớn... và rồi, cậu nhận ra.

Daichi đang nằm trên giường cạnh bên, lặng lẽ nhìn cậu.

「–Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có ai đó sắp đi xa sao?」

「Hả? ...À, ừm. Đại khái là vậy.」

Hedye dặn tôi phải giữ im lặng là "đừng nói với Aishe", nhưng không biết sẽ lọt vào tai ai, nên tốt nhất vẫn là giữ im lặng thì hơn.

Akiharu nghĩ vậy và ấp úng, Daichi không hiểu sao lại bò bằng bốn chân, tiến sát đến Akiharu gần như rơi khỏi giường, và nói,

「...............Cái đó... Shi-Hime, sẽ nghỉ học sao...?」

「Ư!」

Với vẻ mặt nghiêm trọng, Daichi đã nói thẳng một điều trọng tâm.

Akiharu cũng bất ngờ bật dậy, nhìn chằm chằm vào mặt Daichi. Tôi không hề nghĩ rằng chỉ với cuộc trò chuyện vừa rồi mà Daichi lại có thể hiểu ra nhiều đến thế. Đây không phải là mức độ "trực giác tốt" nữa rồi, mà là siêu năng lực gì vậy.

Akiharu khẽ hít sâu để trấn an nhịp tim đang đập nhanh vì ngạc nhiên, Daichi mở miệng, ánh mắt lảng tránh, với vẻ mặt như một bác sĩ đang báo tin bệnh nghiêm trọng.

「...Nếu có chuyện gì buồn hay vấn đề gì đó thì............ừm... tôi sẽ lắng nghe cậu tâm sự.」

「Không, không phải vậy, tôi cũng không rõ...」

Akiharu đang định cuống quýt phủ nhận và viện cớ thì chợt nhận ra điều bất thường và ngừng lời.

Vừa rồi... hình như có gì đó không đúng?

「...Daichi? Cậu đang nói ai sẽ nghỉ học ở Hakureiryou vậy?」

「Đương nhiên là Hino──」

「Thôi được, đến đó là sai rồi. Tôi không hề nghỉ học.」

Akiharu nói vậy, và như vậy mới đúng. Cứ nghĩ là có gì đó không đúng, hóa ra Daichi đã hiểu lầm là cậu sẽ nghỉ học. Bình thường, người sắp nghỉ học sẽ không tự mình khơi mào chuyện tiệc chia tay chứ.

Tuy đây là một sự nhầm lẫn không giống Daichi, nhưng tôi cũng thấy nhẹ nhõm. Dù biết rằng nếu bị lộ thì Daichi cũng sẽ giữ mồm miệng nếu tôi dặn dò, nhưng dù sao đi nữa.

Tuy nhiên, hình như không chỉ Akiharu mà Daichi cũng nhẹ nhõm, cậu ấy thả lỏng vẻ mặt căng thẳng và thở dài một hơi.

「............Vậy, sao... đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy nữa.」

「À, xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý đâu, đã khiến cậu lo lắng rồi.」

「...............Không, tôi không hề lo lắng.」

Nói vậy rồi quay mặt đi, Daichi kéo rèm quanh giường lại.

Có lẽ cậu ấy xấu hổ vì đã để lộ phản ứng không giống mình... Dù là một người lạnh lùng nhưng ở những điểm này lại trẻ con, thật đáng yêu.

Sau khi nín cười, Akiharu vươn tay tới công tắc cạnh giường để tắt đèn, "tách" một tiếng, ánh sáng vụt tắt.

Và chui vào giường, hai tay vẫn gác sau đầu, nhắm mắt – suy nghĩ.

Như cái cách Daichi đã thể hiện, chia tay vẫn là một chuyện khó khăn. So với những người bạn cùng lớp, hay Mina và Pina, những người khá thân thiết, thời gian ở bên Aishe và mọi người ngắn hơn... nhưng tác động lại vô cùng mạnh mẽ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được.

Chính vì thế, điều tôi lại nghĩ đến là muốn làm gì đó cho Aishe lần cuối... Tuy nhiên, tôi không thể làm rùm beng được, mà Hedye cũng đã từ chối tôi...

「...............Ưm...」

Sau một hồi trăn trở, câu trả lời Akiharu đưa ra là──

◆ ◇

「À... trùng hợp quá nhỉ!」

「...............?」

Aishe, đang đứng trước luống hoa bách hợp, từ từ quay đầu lại khi nghe Akiharu gọi, một lời gọi mà ngay cả bản thân Akiharu cũng cảm thấy hơi cố ý. Hedye, đang đứng cạnh Aishe, cũng quay lại, nhìn Akiharu với ánh mắt rõ ràng là "Cậu đến làm gì ở đây?".

Đối diện với áp lực đáng sợ khác hẳn với Fukami Kan, Akiharu không nao núng mà tiến tới. Có Aishe ở đó thì chắc sẽ không có chuyện đột nhiên bị hành hung đâu.

Akiharu nở nụ cười để chứng tỏ không có ác ý... mà tại sao tôi lại phải đối xử như thể đang giao tiếp với động vật hoang dã hay bộ tộc nguyên thủy không hiểu ngôn ngữ nhỉ? Nhưng dù sao thì, vẫn tốt hơn là không làm gì rồi bị thương hay bị dao kề cổ.

Dù sao, để đảm bảo an toàn, Akiharu dừng lại cách Aishe vài bước, nhìn về phía Hedye – chứ không phải Aishe.

「Tôi có việc muốn hỏi cô hầu gái kia một chút, tôi có thể mượn cô ấy không?」

「Hả? Cậu chủ có sở thích kỳ quái này đang nói gì vậy? Kẻ bất tài như Hedye này, tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ chỉ thị nào khác ngoài tiểu thư Aishe chủ nhân của mình, dù chỉ là một sợi lông...」

Đúng như dự đoán, Hedye bắn ra những lời mắng mỏ và từ chối như súng máy, nhưng chúng cũng đột ngột kết thúc.

Lý do rất đơn giản, vì Aishe đã ngăn lại... chắc vậy. Ánh mắt của Hedye đang hướng về phía chủ nhân, và Aishe cũng đang nhìn chằm chằm vào cô hầu gái, nên có lẽ họ đang nói chuyện gì đó qua thiết bị liên lạc gắn trên quần áo.

Sau khi Akiharu quan sát động thái của họ một lúc, Hedye nói sau một thoáng,

「...Vậy thì, tiểu thư Aishe, xin người hãy chờ ở đây một lát. Tôi sẽ không đi đến vị trí nằm ngoài tầm mắt người, nhưng ngay cả khi không phải trường hợp khẩn cấp, nếu người gọi dù chỉ là tiểu tiện, tôi sẽ lập tức chạy đến.」

Nói rồi, cô cúi đầu chào Aishe và tiến về phía Akiharu. Điều này có nghĩa là yêu cầu của Akiharu đã được chấp thuận... nhưng khuôn mặt cô ấy đáng sợ quá, khuôn mặt không hề cười một chút nào đáng sợ.

「Vậy thì, thưa cậu chủ, xin hãy nhanh chóng hoàn tất công việc. Việc rời khỏi đây là không thể, nhưng di chuyển một chút thì tôi sẽ cho phép.」

「À, ừm. Vậy thì, đi lối này.」

Hơi rụt rè một chút, Akiharu nhìn quanh tìm một chỗ thích hợp, đủ xa để Aishe không thể nghe thấy cuộc nói chuyện, và đi đến đài phun nước.

Hedye đi theo sát phía sau, hoàn toàn không có vẻ gì là phục tùng cả.

「...Thật là, cậu chủ nông nổi này phiền phức quá đi mất, tôi đã nói là giữ bí mật với tiểu thư rồi mà cậu chủ lại có thái độ như thể muốn tự mình khoe ra rằng mình đã biết chuyện.」

「Tôi cũng thấy có lỗi, nhưng tôi không có cách nào liên lạc riêng với cô cả, với lại tôi có chuyện muốn hỏi trực tiếp. ...À, chỗ này được rồi chứ?」

「Cũng tạm chấp nhận được thôi, xin hãy nói ngắn gọn.」

Với Hedye đứng dựa vào đài phun nước, vị trí có thể cùng lúc theo dõi cả Akiharu và chủ nhân, Akiharu hơi căng thẳng bắt đầu.

「Chuyện hôm qua ấy, tôi có một điều muốn hỏi.」

「Xin cậu chủ cứ nói. Việc tôi có trả lời hay không là chuyện khác, nhưng tôi có thể lắng nghe.」

Mỗi lời nói của cô ấy đều khiến tôi cảm thấy khó chịu. Không biết đến bao giờ tôi mới có thể tận hưởng "cái chất" này của cô hầu gái... à, tôi không muốn thế đâu, nhưng dù sao thì khi cô ấy về nước và không còn gặp nữa thì cũng chẳng liên quan gì.

Chính vì nghĩ vậy, Akiharu mới thốt ra câu hỏi mà mình đã trăn trở suốt một đêm.

「–Aishe, có thật sự chấp nhận việc về nước không?」

Hedye khẽ giật mình một chút, nhưng lông mày cô ấy đã phản ứng.

「...Điều đó có nghĩa là gì ạ? Ý đồ câu hỏi không rõ ràng, tôi khó lòng trả lời được.」

「Vậy thì, Aishe có phản đối việc về nước và không quay lại Hakureiryou nữa không? Cô là hầu gái thì chắc phải biết chứ?」

Có lẽ cách nói này hơi khiêu khích, nhưng nội dung câu hỏi lại là một chuyện lớn. Ít nhất cũng phải mạnh mẽ thế này, nếu không cô ta có thể sẽ không chịu mở miệng.

Trong lòng hơi run, Akiharu nhìn chằm chằm vào Hedye như thể đang lườm, và nói lại.

「Nếu Aishe muốn về, hoặc đã chấp nhận việc về nước sau khi đã hiểu rõ, thì tôi chỉ có thể nói lời tạm biệt cuối cùng. Nhưng nếu không phải vậy, nếu cô ấy không thật sự muốn về mà lại buộc phải về... thì tôi muốn hết sức hợp tác để cô ấy có thể ở lại.」

「Tôi đã nói rõ ràng vào hôm qua rồi mà? Cậu chủ không có bất cứ điều gì có thể làm được cho tiểu thư──」

「Đó là ý kiến của cô thôi đúng không? Tôi sẽ tự mình hành động, nên tôi muốn cô cho tôi biết cảm xúc của Aishe.」

Tôi hiểu rằng đó là một lời nói khá ép buộc, và vừa nói tôi vừa tự hỏi tại sao mình lại làm vậy khi đang bị lườm chằm chằm như thế này.

Hedye cũng có vẻ cùng ý kiến, hỏi lại với giọng không phải tức giận mà là chứa đầy sự ngán ngẩm.

「Tôi không hiểu lý do vì sao một cậu chủ hèn nhát và nhút nhát như cậu chủ lại có thể làm đến mức đó. Hơn nữa, nếu thật sự muốn, thì rất đơn giản thôi, mọi chuyện sẽ được giải quyết nếu cậu chủ và tiểu thư Aishe ở bên nhau đến trọn đời.」

「Chuyện đó không thể được. Ít nhất là bây giờ tôi không có tâm trạng đó.」

「Vậy mà lại muốn giúp tiểu thư ư? Cậu chủ nói những lời tiện cả đôi đường thật đấy, cậu nghĩ vậy là sẽ thuyết phục được tôi sao?」

「Tôi biết là mình đang nói những điều tiện cho bản thân... nhưng, xin cô đó.」

Aishe đang nhìn từ xa nên Akiharu không thể cúi đầu. Vì vậy cậu chỉ có thể nói với tất cả sự chân thành.

Bất kể hình thức ra sao, việc người đã nói thích mình lại về nước trái với mong muốn và không bao giờ gặp lại được nữa... vẫn thật buồn, và hơn thế nữa là sự bất lực.

Nhưng tôi đã tuyên bố là không muốn kết hôn, nên tôi hoàn toàn hiểu rằng mình đang nói những điều ích kỷ, nhưng dù sao đi nữa.

Thứ nhất, nếu có gì phàn nàn, thì cô hầu gái đã truyền lời này mới là người có lỗi. Đổ trách nhiệm là chuyện bình thường.

Trong khi Akiharu cương quyết nhìn thẳng, Hedye cũng nhìn lại với ánh mắt dò xét... nhưng sau một lúc, cô ấy thở dài như thể sợi dây căng thẳng đã đứt.

「──Thật là, đúng là có những cậu chủ tùy tiện quá mức.」

「Chính tôi cũng nghĩ vậy.」

「Nếu không phải là người trong mộng của tiểu thư Aishe, thì tôi đã nhét dao vào miệng cậu chủ để cậu chủ không thể nói gì được nữa rồi.」

「...Xin lỗi nhưng tôi từ chối.」

Hơn nữa, tại sao cô lại nói ra câu đó với một nụ cười nhỉ? Rõ ràng đó là một suy nghĩ của người giỏi thẩm vấn.

Akiharu thoáng cảm thấy hối hận rằng mình có lẽ đã quá vội vàng trong việc quyết tâm... Hedye xác nhận tình hình của chủ nhân rồi từ từ mở miệng.

「Lý do lớn nhất khiến tiểu thư bị buộc phải về nước là vì cậu chủ – tức là vì cậu không có tiến triển gì.」

「Hả? Ôi, tôi là nguyên nhân ư?」

Mặc dù cũng đã thoáng nghĩ đến khả năng đó... nhưng không ngờ lại là câu trả lời trực tiếp như vậy.

Akiharu, vì quá bối rối mà vô thức chỉ vào mình, Hedye gật đầu mà không nở một nụ cười nào.

「Gia đình ở quê nhà lo lắng là có lý do rõ ràng, đó là vì họ quan tâm đến tiểu thư Aishe. Nếu mối quan hệ với cậu chủ không tốt đẹp, tiểu thư sẽ bị tổn thương trong lòng. Nguy cơ bị đàn ông khác nhìn thấy làn da trần lần nữa cũng không thể hoàn toàn loại trừ – như vậy thì việc đưa tiểu thư về nước để tránh xảy ra bất kỳ sự cố nào cũng là điều khó tránh khỏi.」

「...Tôi hiểu, nhưng... tại sao lại là bây giờ?」

Việc Akiharu đã nhìn thấy Aishe thay đồ là vào học kỳ một. Đã qua kỳ nghỉ hè, nếu lúc đó Aishe bị buộc về nước... thì tôi còn hiểu được.

Nhưng giờ học kỳ hai cũng sắp kết thúc rồi. Dù không phải về ngay lúc này, thì ít nhất tôi nghĩ cô ấy cũng có thể ở lại đến hết năm hai.

「Khi tiểu thư về nước vào mùa hè, vẫn chưa được bao lâu kể từ khi gặp cậu chủ. Nhưng đã nửa năm trôi qua kể từ đó, vậy mà cậu chủ lại suốt ngày chơi bời với những cô gái khác ngoài tiểu thư Aishe...」

「Khoan đã, cái cách nói cường điệu đó là sao vậy?!」

「Ôi chao, cậu chủ muốn nói rằng đó không phải sự thật sao? Nếu vậy, xin cậu chủ hãy đặt đầu lên máy chém và kể hết mọi mối quan hệ với phụ nữ trong một tháng qua rồi hãy quả quyết rằng 'tôi không làm những chuyện đó'. Tôi, Hedye, sẽ phụ trách việc phán xét và thi hành án.」

「Cái gì mà bản án đã định tội xử tử vậy?! Tôi thật sự không có chơi bời với con gái mà!?」

Nếu chỉ là những lời lẽ mỉa mai, thì Akiharu có thể bỏ qua, nhưng trong lời nói đó lại chứa đựng nỗi kinh hoàng thực sự, khiến mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Akiharu ra sức phủ nhận.

Thế nhưng Hedye vẫn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng,

「Vậy thì, cậu chủ đang tiếp xúc với phụ nữ mà không hề có thiện cảm hay tư lợi sao? Hay đó chỉ là lời nói đùa rằng vì tất cả đều là thật lòng nên không phải chơi bời?」

「Vậy thì, cái đó...」

Tôi định trả lời, nhưng lại nghẹn lời. Vế sau thì tôi hoàn toàn có thể phủ nhận, nhưng vế trước thì không thể nói là không có. Mặc dù không đến mức đầy rẫy tư lợi như Todoroki, nhưng việc ở bên ai đó vui vẻ hay được dựa dẫm lại vui thì ít nhiều cũng là có thiện cảm rồi... Nếu chỉ bị tra hỏi bình thường thì tôi có thể mạnh dạn nói "Không hề!", nhưng áp lực quá lớn nên tôi không thể làm vậy được.

Như thể nhìn thấu tâm trạng của Akiharu, Hedye nhẹ nhàng ghé sát lại,

「Nào nào, cậu chủ định thế nào đây? Nếu không trả lời được, tôi có thể thúc ép vào phần mềm mại này của cậu chủ có được không ạ?」

Nghe qua thì có vẻ hơi khiêu gợi, nhưng những ngón tay thon dài được bao trong găng tay đang vuốt ve cổ họng của tôi. Akiharu cảm thấy dự cảm về cái chết mạnh mẽ hơn nhiều, đến nỗi muốn khóc. "Thúc ép" ở đây, không phải là cù lét hay bóp nghẹt, mà là ý định kết liễu một cách dứt khoát của con hầu gái sát nhân này rồi.

Cảm giác rợn tóc gáy khi những ngón tay chạm nhẹ vào cổ họng, và nụ cười mỏng manh đó cũng thật đáng sợ, Akiharu muốn trốn thoát càng nhanh càng tốt,

「Ít nhất thì tôi cũng không có chơi bời như cô nói, và tôi cũng không có ý định hẹn hò với ai cả! Tôi đang làm những chuyện trong giới hạn bạn bè, hoặc là phần mở rộng công việc của học sinh cấp dưỡng, nên dù có bị phàn nàn thì tôi cũng không làm được gì cả!」

「Ôi chao, đó là lời thật lòng sao? Nếu có dù chỉ một chút dối trá lẫn vào đó, thì lúc đó sẽ xảy ra chuyện cậu chủ phải van xin 'xin hãy nhanh chóng kết liễu tôi đi' đấy.」

「Tôi thề đó là lời thật lòng nên đừng nói những câu đáng sợ như vậy chứ!」

Akiharu hét lên như vậy, Hedye lướt ngón tay qua yết hầu như thể đang cào... và rồi, cuối cùng cô ấy cũng rụt tay lại.

「Nếu cậu chủ đã nói đến mức đó, thì tôi sẽ tin. Dù sao thì cậu chủ đã dùng cả mạng sống để thề mà.」

「...Thật mừng vì cô đã hiểu.」

Kèm theo sự nhẹ nhõm, Akiharu thật lòng nghĩ vậy. Bởi vì tôi đã thực sự cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng. Tôi đã hơi hiểu được cảm giác của một người vô tội nhưng lại muốn nhận tội dù bị oan, thật là nguy hiểm.

Akiharu thở dài một hơi thật lớn, đưa tay lên vuốt ve vùng cổ vừa bị chạm, Hedye cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện trở lại.

「Tôi đã quyết định tin rằng đó là sự hiểu lầm, nhưng vấn đề là người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì thì vẫn không thay đổi. Hakureiryou có rất nhiều cộng tác viên, và nếu ấn tượng của họ là giống nhau, thì nó sẽ được truyền về nước như một sự thật. Kết quả là, việc về nước lần này đã được quyết định.」

「...............Vậy thì, Aishe nghĩ sao?」

「Tiểu thư là một người kiên định. Nhưng tiểu thư không phải là người sẽ tùy tiện gây rắc rối cho người khác, nên nếu gia đình ở quê nhà ra lệnh hay cầu xin, tiểu thư sẽ giấu đi cảm xúc thật và gật đầu. Hơn nữa – đó là nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này.」

Sau câu nói đầy ẩn ý, Hedye liếc nhìn chủ nhân của mình, rồi nói,

「Vẫn còn kịp. Mấu chốt là chỉ cần chứng minh được rằng vẫn còn khả năng không nhỏ để tiểu thư Aishe và cậu chủ có thể đến với nhau, đó không phải là chuyện gì quá khó.」

「Chứng minh... cô định làm thế nào?」

「Đơn giản thôi, chỉ cần cho người thứ ba thấy cảnh hai người đang vui vẻ bên nhau, sau đó tin đồn sẽ tự nhiên lan truyền.」

Akiharu cau mày, đưa tay chạm vào chiếc ghim cài tai phải, khi nghe câu trả lời tức thì.

Điều đó có nghĩa là,

「...Ý cô là giả vờ hẹn hò sao?」

「Nếu phải nói một cách ép buộc, thì mức độ thân mật như vậy là mong muốn. Đây chỉ là hy vọng thôi, tuy nhiên nếu đánh giá thấp mức độ hiệu quả thì sẽ không đạt được kết quả gì cả. Lễ bế giảng là hai ngày nữa – như vậy, có lẽ hôm nay là thời điểm quyết định.」

Akiharu khẽ gật đầu trước những lời nói tuôn ra.

Thực tế, không biết việc làm đó có bao nhiêu khả năng giúp Aishe có thể ở lại Nhật Bản, nhưng có vẻ sẽ có hiệu quả. Mặc dù có thể tự mình chuốc lấy rắc rối, nhưng dù là tai nạn thì một nửa nguyên nhân là do tôi, nên tôi phải chuẩn bị tinh thần một chút rồi mới tiến hành.

...Tuy nhiên, việc "hôm nay là thời điểm quyết định" có hơi vấn đề.

Akiharu đặt tay lên tai như để bao lấy chiếc ghim cài lạnh lẽo vì không khí bên ngoài, suy nghĩ, chọn lời rồi hỏi Hedye.

「Dù nói là hôm nay, nhưng đã gần bốn giờ chiều rồi? Dù nói là thể hiện trước mặt mọi người, thì chỉ còn khoảng một giờ nữa là trời tối, mà ký túc xá của nữ sinh cấp cao lại cấm nam giới... cô định làm thế nào?」

Trước đây Akiharu từng vào thăm Cernia khi cô ấy bị bệnh, nhưng đó là một phần của kỳ thi, và có sự cho phép đặc biệt. Tôi không nghĩ việc đó lại được phép cho một mục đích cá nhân. Chắc là chỉ cần đi xin phép thôi là Fukami Kan sẽ tóm được và cho tôi một khóa "tái giáo dục" từ quỳ gối cho đến... (ám chỉ đến việc bị tra tấn).

Hơn nữa, số học sinh dùng quán cà phê hay căng tin đã giảm đi kể từ khi trời bắt đầu lạnh hẳn, nên nếu không làm ở một nơi có đông người thì khả năng cao là sẽ vô ích.

Akiharu nhìn Hedye để xem cô hầu gái này định giải quyết vấn đề đó như thế nào, Hedye nở nụ cười gian xảo ở khóe môi.

「Cậu chủ đừng lo lắng, tuy chỉ có vài học sinh và giáo viên cung cấp thông tin cho gia đình Hadim, nhưng tôi đã nắm rõ tất cả các mối quan hệ xã giao dẫn đến họ. Cho dù người đó không trực tiếp nhìn thấy, chỉ cần bạn bè của họ chứng kiến, thì chỉ trong một ngày một đêm tin đồn sẽ lan truyền rộng rãi.」

「...Tôi không thấy có vẻ chắc chắn lắm, có ổn không vậy?」

「Cậu chủ cứ yên tâm, tôi, Hedye này, sẽ khéo léo lợi dụng cả những người chứng kiến vô can có mặt tại hiện trường hai người đột nhiên thân thiết, và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Vì tiểu thư, dù có chút khó khăn tôi cũng sẽ biến điều đó thành có thể cho cậu chủ thấy. Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.」

「Nếu vậy thì được rồi... nhưng, sao cô lại chuẩn bị chu đáo thế?」

Khi Hedye trả lời các biện pháp đối phó trôi chảy đến vậy, Akiharu bắt đầu nghi ngờ liệu mình có bị gài bẫy không. Đây là một cô hầu gái cực kỳ chu đáo, theo một nghĩa khác với người bạn thuở nhỏ "đen tối", nên khả năng đó không phải là không có.

Tuy nhiên, nếu vậy, thì lẽ ra cô ấy không có lý do gì để từ chối khi tôi ngỏ ý hợp tác vào hôm qua...

Akiharu nhíu mày vì không biết đâu là sự thật, Hedye nói với vẻ mặt lạnh lùng.

「Là một hầu gái, việc hết lòng vì chủ nhân là điều đương nhiên. ...Dù sao thì, tôi cứ nghĩ sự chuẩn bị này sẽ vô ích mà thôi.」

「...À, ra vậy. Tức là tôi đã khiến cô bất ngờ một chút sao?」

「Vâng, đối với một cậu chủ hèn nhát và vô dụng, như vậy là khá tốt rồi, có lẽ còn tốt hơn cả đống rác không thể tái chế nữa.」

...Những lời cô ta nói, tôi không thấy đó là lời khen mà chỉ cảm thấy như bị gây sự vậy. Việc người phụ nữ này lại là cộng tác viên của tôi, tôi cảm thấy thật tuyệt vọng... Thôi, đã quyết tâm thì phải làm thôi.

Vẫn không hoàn toàn thấy nhẹ nhõm, Akiharu thở dài một hơi như chấp nhận.

「...Vậy thì, tạm thời, cô dẫn chủ nhân của cô đến nơi nào có đông người đi.」

「Rõ rồi, nhưng xin cậu chủ hãy giữ bí mật với tiểu thư Aishe, và cũng xin hãy hạn chế những hành động lộ liễu.」

Chuyện đó không cần nói tôi cũng biết, Akiharu giơ tay đáp lại.

「Được rồi. Nhưng tôi không thể đảm bảo là sẽ làm tốt được đâu.」

「Vâng, tôi cũng không mong đợi nhiều, nhưng nếu không cố gắng hết sức thì có thể sẽ bị xiên đấy, xin cậu chủ hãy chú ý.」

「...............」

──Có lẽ, nếu mình đồng ý với việc Aishe về nước thì sẽ có một tương lai an toàn và hạnh phúc hơn đang chờ đợi mình chăng...?

Akiharu hối hận như vậy trước khi bắt đầu kế hoạch, vừa chân thành suy nghĩ xem mình đã sai ở đâu, vừa bước về phía luống hoa nơi Aishe đang đợi.

◆ ◇

Trước lời mời của Akiharu: "Chúng ta nói chuyện một chút không?", Aishe đã gật đầu không chút nghi ngờ, nên việc di chuyển khá dễ dàng...

Vấn đề là từ giờ trở đi, Akiharu nuốt nước bọt căng thẳng ngồi xuống.

Dù đã là cuối buổi chiều sau giờ học, quán cà phê vẫn có vài khách. Trong số đó có cả Hou và một nữ sinh cấp cao mà tôi có nhớ mặt nhưng không biết tên, khiến tôi hơi ngại.

Tôi cũng nghĩ sẽ gặp người quen, nhưng khi thực sự bị nhìn thấy... quả nhiên, tôi lại cảm thấy ngứa ngáy sau lưng. Hơn nữa, chắc chắn sẽ đến tai "cô bé máy khoan" đó nữa, nên tôi lại thấy chán nản vì sau này có thể sẽ bị nói gì đó.

Nhưng Hedye, đang đứng cạnh Aishe, lại liếc mắt ra hiệu, có vẻ như "mục tiêu" đang ở trong quán cà phê. Tôi không biết đó là ai, nhưng nếu đúng theo kế hoạch... thì việc không làm gì cả mà chuyển chỗ có vẻ là không thể.

Akiharu đành chấp nhận, gọi bừa một tách hồng trà từ cô hầu gái đồng nghiệp của cấp dưỡng khoa, người đang hứng thú đến nhận gọi món, rồi lại đối mặt với Aishe.

Tôi cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn lén, và cuộc trò chuyện của các bàn khác cũng đã trở nên yên tĩnh hơn so với lúc tôi bước vào quán cà phê, đúng như dự định, tôi đã thu hút sự chú ý.

Bây giờ chỉ cần Aishe và tôi trông như một cặp tình nhân – dù không đến mức đó, nhưng chỉ cần họ nghĩ chúng tôi là một cặp nam nữ khá thân thiết là thắng.

...Vấn đề là, tôi không hề biết phải nói chuyện gì để trông như vậy cả.

Đột nhiên tôi thấy khó khăn trong việc tìm đề tài nói chuyện, Akiharu định thăm dò sắc mặt của Aishe, và rồi,

「...............」

Hoàn toàn thất bại. Lẽ ra tôi phải biết rõ rằng Aishe đội chador nên ngoài mắt ra thì mọi thứ đều bị che khuất, khiến thông tin cực kỳ ít ỏi. Tiêu rồi, có vẻ tôi đang căng thẳng hơn tôi nghĩ.

Akiharu liếc nhìn Hedye cầu cứu... ừm, quả nhiên là bị phớt lờ. Vì đã dự đoán trước nên tôi không sao, nhưng đúng là không có chút hợp tác nào cả.

Trong tình trạng cô lập hoàn toàn, Akiharu toát mồ hôi lạnh, nhìn vào đôi mắt màu nâu của Aishe – thứ duy nhất lộ ra, và nói,

「À... ừm, sắp hết học kỳ hai rồi nhỉ.」

Tôi đã đưa ra một chủ đề nói chuyện an toàn, chỉ để nói chuyện gì đó, bất kể là gì. Có thể chỉ để kéo dài thời gian thôi, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn là cứ im lặng đối mặt nhau.

Akiharu khẽ hy vọng có thể tìm thấy một tia sáng mới trong cuộc trò chuyện, tạo một nụ cười và ý thức được những ánh mắt xung quanh.

「Kết quả bài kiểm tra cuối kỳ thế nào rồi? Tôi thì chỉ vừa đủ điểm trung bình thôi.」

「…………」

「Aishe nhìn có vẻ học giỏi, hay là em đứng top của cả khối? Hay là em không quen làm bài kiểm tra bằng tiếng Nhật?」

「…………」

「……Ờm…………kỳ nghỉ sau kiểm tra, em đã làm gì thế……」

「…………」

「……………………」

「……………………」

……Phải làm sao đây, tôi sắp gục ngã đến nơi rồi……!

Dù tôi nói gì thì cũng hiển nhiên là không có hồi đáp. Cô bé hơi nghiêng đầu một chút, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mắt hơi híp lại hoặc tròn xoe ra một cách tinh tế, cho thấy cô bé có phản ứng, nhưng mà……

Trước tình cảnh này, Akiharu liếc xéo Hedye với đôi mắt lờ đờ, nhưng vẫn bị cô ta lờ đi. Đúng là tôi đã bảo ‘muốn hai người nói chuyện riêng nên đừng chen lời thừa thãi’, nhưng đến cả phiên dịch cũng bị dừng lại thì chịu rồi. Chúng tôi đâu phải quan hệ tâm đầu ý hợp nhìn mắt là hiểu nhau như chủ tớ các người đâu, ít ra cũng nên thông cảm cho chứ.

Giờ mà bảo cô ta tham gia vào cuộc nói chuyện cũng khó, với lại mục đích của tôi là phải giao tiếp được, nên tôi đành cố gắng đọc hiểu phản ứng của Aishe vậy.

Akiharu quyết định coi đây là một thử thách mới, lấy lại tinh thần quyết tâm đối mặt, và nhìn Aishe với ánh mắt mới. Kẻ địch tuy khó nhằn, nhưng không đối đầu thì chẳng giải quyết được gì cả……!

Một nụ cười, ít nhất là một nụ cười trông thân thiện – tôi ý thức mạnh mẽ điều đó, và cuộc chiến lại tiếp tục.

「À này, kỳ nghỉ sau kiểm tra tôi đi Guam cùng một người quen, thì ra đó đúng là xứ sở nhiệt đới thật. Dù chỉ là một đêm hai ngày, nhưng khi trở về Nhật Bản mà thấy lạnh là giật mình luôn.」

「…………」

「À mà, cái mùa này, ở Trung Đông…… nói thế thì hơi rộng nhỉ…… đất nước của Aishe cũng lạnh không? Hay là kiểu khác so với bên này?」

「…………」

「……À, với lại, ờm, thế này. Hơi lạnh một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Với bộ đồ đó thì nóng bức sẽ khó chịu…… đấy, nhỉ……」

「…………」

「………………Cái đó……」

「…………………………」

「……………………………………………………Cho phép tôi về phòng ạ……」

Thật sự là, không thể chịu nổi. Hoàn toàn không thể. Tôi đã gục ngã rồi.

Akiharu chịu đựng không nổi nữa, từ từ đứng dậy, Aishe nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Đôi mắt trong sáng và tinh khiết, nhưng giờ thì nó lại phản tác dụng, càng khoét sâu vào lòng tôi…… Ôi trời, thật sự muốn khóc quá.

「Ôi ôi, thiếu gia làm sao thế ạ, đồ uống còn chưa được mang đến mà lại đứng dậy rời chỗ như thế, có phải ngài muốn bị trừng phạt vì hành động bất lịch sự không ạ?」

……Hơn nữa, con hầu độc mồm vốn dĩ nãy giờ im lặng, lại lựa đúng lúc này tiến lại gần và bắt chuyện……!

Akiharu cố kìm nước mắt, liếc Hedye với ánh mắt sắc lẻm, giọng nói kìm nén hết sức có thể,

「Chưa nói đến lịch sự hay không thì ta suýt chết vì cô độc rồi! Ta biết Aishe không thể nói chuyện ở nơi đông người, nhưng không có phiên dịch thì vẫn là không ổn!」

「Thật là, ngài đang làm nũng cái gì thế. Chính vì vậy nên ngài mới trở thành một sinh vật vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì cả, xin ngài hãy cố gắng lên đi ạ.」

「Đừng có nói mấy lời quá đáng rồi xúi giục ta phạm tội!」

「Xin ngài hãy cẩn trọng thái độ, nếu không mục tiêu sẽ nghĩ hai người bất hòa đấy ạ.」

Hedye lắc đầu như thể đang thở dài thườn thượt, Akiharu nung nấu ý định phản kháng cô ta ngay hôm nay, dù có phải liều mạng đi nữa──

「Nếu không thể nói chuyện thì viết ra là được mà. Trước đây ngài cũng từng làm thế rồi còn gì?」

「………………………………………………À」

Cái chuyện đó, tôi đã quên béng mất rồi.

Vô thức phát ra một tiếng ngớ ngẩn, rồi tôi ngồi phịch xuống ghế. Nói đúng hơn là, chân tôi khuỵu xuống vì mất hết sức lực.

……Không phải chứ, vì cô ta cứ nói là trò chuyện vui vẻ gì đó, khiến tôi hiểu lầm, nên lỗi là của cô ta chứ, lỗi của Hedye vì không nói sớm…… Không được rồi, dù có tự bào chữa thế nào đi nữa, thì sự thật là tôi ngớ ngẩn thì vẫn không thể thay đổi được.

Sau một tiếng thở dài, Akiharu ngẩng mặt lên, cười yếu ớt với Aishe đang nhìn tôi đầy lo lắng.

「……Àー……Xin lỗi, em có thể trao đổi bằng văn bản không? Cấp độ người hầu của tôi còn thấp, chỉ nhìn mắt thôi thì chẳng hiểu gì cả.」

「…………」

Dù tôi nói vậy, Aishe vẫn không trả lời như mọi khi.

Tuy nhiên, cô bé hơi cựa quậy một chút rồi lấy ra một cuốn sổ tay bằng da và một cây bút máy từ trong túi, đặt lên bàn.

May quá, giờ thì có thể giao tiếp được rồi. Akiharu đang vui mừng vì một điều nhỏ bé như vậy, thì một học sinh thực hành phục vụ mang trà đen đến, nên tôi mỉm cười từ tận đáy lòng và khẽ cúi đầu. Việc đối phương bỏ đi với nụ cười hơi méo mó, tôi sẽ coi như không thấy, vì giờ tâm trạng đang tốt.

Dù sao đi nữa, giờ là lúc bắt đầu lại.

Lấy lại một chút tinh thần, Akiharu cố gắng 『trò chuyện cho giống thật』, và lại mở miệng.

「Vậy thì, tôi xin hỏi lại nhé, kỳ nghỉ sau kiểm tra em đã làm gì?」

『──Tôi đã trải qua như những ngày nghỉ bình thường, không có gì đặc biệt. Nếu phải nói gì đó, thì có lẽ là Hedye đã cắt tóc cho tôi.』

「Hề, cắt tóc à…… À mà, em che kín thế này thì không thấy được…… Hedye cũng làm được cả chuyện đó nữa sao?」

『──Không có gì mà Hedye không thể làm được ạ. Cô ấy luôn giúp đỡ tôi, tôi rất biết ơn.』

「…………Thế à.」

Câu trả lời hơi yếu ớt là do tôi thấy cô hầu gái đang đứng sau lưng Aishe bắt đầu khóc vì vui sướng mà không phát ra tiếng, nên hơi rụt rè. Bên tôi thì cô ta toàn nói những lời thiếu tình cảm, hay đúng hơn là đầy ác ý, nhưng với chủ nhân của mình thì đúng là đặc biệt thật.

……Thôi kệ, bỏ qua Hedye đang lấy khăn tay lụa ra lau nước mắt đi. Giờ thì cuối cùng cũng có thể giao tiếp được rồi, phải cố gắng hơn nữa chứ.

「Vậy, trong kỳ nghỉ em có ra khỏi Hakureiryo không?」

『──Vâng. Có một bộ phim đang chiếu mà tôi muốn xem, nên tôi định đi xem nhưng mà……』

「Không đi được sao?」

『──Hedye đã đặt phim về, cho tôi mượn hội trường đa năng, và tôi đã xem ở đó.』

「…………Lại làm chuyện hoành tráng thế sao…… Không, hay là chuyện này so với việc thuê bao rạp chiếu phim thì cái nào dễ hơn nhỉ……?」

Dù là cái nào thì cũng là những chuyện mà người bình thường không thể nghĩ tới, Akiharu không biết nên khen hay nên ngạc nhiên. Phản ứng thế nào mới là đúng đây.

Hơn nữa, tôi còn băn khoăn liệu cuộc trò chuyện này có phù hợp với một cặp đôi từ góc nhìn của người ngoài không. Dù có vẻ đã thu hút được sự chú ý của mục tiêu, nhưng tôi không khỏi lo lắng liệu mình có đang làm tốt không………… rồi đột nhiên, tôi nhận ra.

──Trong quán cà phê sân thượng, tiếng nói chuyện đã biến mất.

Nhìn quanh, số lượng khách vẫn không thay đổi so với khi chúng tôi đến. Thế mà chẳng ai nói chuyện cả, hơn nữa, có vài nữ sinh vội vàng quay mặt đi như thể muốn né tránh ánh nhìn……

Chỉ riêng Fuo là không có phản ứng cực đoan nào khi Akiharu nhìn. Cô ấy vẫn nhìn tôi, nhưng không cố che giấu.

……Chỉ là, biểu cảm của cô ấy khá khó xử, hay đúng hơn là lo lắng…… Không lẽ, đây là kiểu bị thương hại kép sao……?

Nghĩ đến đó──cuối cùng, Akiharu cũng hiểu ra.

Đúng là tôi đã có thể giao tiếp với Aishe. Khác hẳn so với lúc nãy.

……Nhưng đó chỉ là từ góc nhìn của tôi…… Từ bên ngoài, tôi vẫn trông như một kẻ lẩm bẩm độc thoại không ngừng, hay một kẻ không biết đọc không khí cứ liên tục bắt chuyện dù đối phương chẳng thèm để ý…… cái khả năng đó……!

Hơn nữa, như để khẳng định suy nghĩ đó, từ đây đó bắt đầu xì xào 『……Hay là nên liên hệ với bảo vệ đi』 hay 『……Ôi, tội nghiệp quá……!』──

「……Thôi rồi, không được rồi. Đây không phải là chuyện có thể xoay sở kịp thời đâu……!」

『──Akiharu-sama? Có chuyện gì vậy ạ,』

Nghe thấy lời lầm bầm của tôi, Aishe ngạc nhiên hỏi, nhưng tôi chẳng còn chút bình tĩnh nào để cô bé viết nốt câu.

Từ bỏ việc cố gắng vì vết thương chỉ có thể lan rộng thêm, Akiharu lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Aishe đang cầm bút máy──khoảnh khắc đó, những khách khác xôn xao như thể nói 『cuối cùng thì điều tồi tệ nhất cũng xảy ra!』, nhưng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc lờ đi.

Tuy nhiên, cố gắng không thô lỗ, Akiharu kéo tay Aishe, rồi bỏ chạy khỏi quán cà phê sân thượng như muốn thoát thân……

Nghe thấy tiếng thở dài của Hedye từ phía sau, tôi càng nghĩ mình không thể kết thúc mọi chuyện như thế này được.

「…………Lần sau……lần sau ta sẽ không thất bại nữa đâu……」

Rời khỏi quán cà phê sân thượng, Akiharu đi về phía tòa nhà trường, lầm bầm trong miệng, rồi liếc nhìn ra sau.

Aishe đi cách ba bước không hỏi gì về việc tôi đột ngột bỏ chạy, nhưng đôi mắt của Hedye đang đứng sau lưng cô bé lại nói rằng 『Đúng là một thiếu gia vô dụng』, tạo ra một bầu không khí khiến tôi không thể rút lui được.

Ban đầu là vì Aishe, nhưng đến nước này thì nó còn là vấn đề về lòng tự trọng nữa. Nhìn cái thái độ của con hầu độc ác đó, cứ như thể ngay từ đầu đã chẳng kỳ vọng gì, hỏi sao tôi có thể im lặng được.

Vì vậy Akiharu, nghĩ rằng giờ không phải là lúc chọn đối tượng nữa, đi về phía khu nhà học đặc biệt…… Nhưng thật may, tôi thấy mục tiêu đang đi tới từ phía ngược lại.

Tuy còn khá xa, nhưng có hai bóng người nhỏ nhắn đang đi bộ và nói chuyện gì đó. Trời đã bắt đầu tối, có lẽ họ đang trên đường về ký túc xá. May mắn là không đi ngược chiều, và thật tuyệt vời khi có thể hành động trước khi ý chí suy sụp.

Nghĩ rằng theo tình hình này thì chỉ có thể làm thế thôi, Akiharu khéo léo điều chỉnh lộ trình để chạm mặt hai người đang đi tới từ phía kia──tức là bộ đôi trông giống con nít, Mimina Ousawa và Pina=Sforumkulan=Estor.

Nhân tiện, mục tiêu không phải là Pina mà là Mimina. Aishe và Mimina học cùng lớp, và có vẻ như người cung cấp thông tin cho gia tộc Hadim cũng là một bạn học cùng lớp. Nếu làm tốt, đến trưa mai sẽ thành chủ đề bàn tán của cả lớp, và bản thân Mimina là một họa sĩ nổi tiếng nên giá trị nguồn tin sẽ cao hơn các tiểu thư bình thường ở đó, Hedye đã nói thế.

Thế nhưng, việc Akiharu không tìm đến Mimina ngay từ đầu là vì tôi cảm thấy xấu hổ và tội lỗi khi phải giả vờ như cặp đôi trước mặt người mà tôi khá thân, nhưng…… Giờ thì những chuyện đó chẳng quan trọng nữa. Không phải là lúc để kén chọn đối tượng, và thời gian còn lại cũng chỉ còn một chút thôi.

Lần này nhất định phải làm được──Akiharu đang đầy quyết tâm thì có vẻ hai người kia đã nhận ra sự hiện diện của tôi, họ dừng phắt lại.

Tôi cố gắng không quá chú ý đến Mimina và Pina đang nhìn với ánh mắt dò xét, tiến lại gần một khoảng vừa đủ,

「……Ồ? Hai em, sao lại còn chơi tới giờ này?」

Tôi cố gắng hết sức để trông không giả tạo, giơ tay chào nhẹ nhàng…… nhưng không hiểu sao cả Mimina và Pina đều nhíu mày nhìn tôi.

Ánh mắt đó không phải là nhìn một người thân quen, mà giống ánh mắt nhìn một kẻ khả nghi hơn──kỳ lạ thật, tôi còn chưa mắc lỗi nào cả, mới chỉ là chào hỏi thôi mà.

Trong lòng Akiharu bắt đầu thấp thỏm không yên vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Pina, đại diện cho cả hai, mở miệng hỏi với giọng nhỏ nhẹ.

「Akiharu, ngài đang làm gì thế? Cái…… sự kết hợp này hiếm thấy thật đấy.」

「Làm gì á, chỉ là đang nói chuyện với Aishe thôi mà……」

Tôi định nói bóng gió rằng thật ra chúng tôi rất thân nhau──thì Akiharu cứng đờ người lại.

Từ từ quay đầu lại phía sau, Aishe vẫn đứng giữ khoảng cách ba bước…… Với khoảng cách này mà nói là nói chuyện hay thân nhau thì thật sự khó chấp nhận về mặt hình ảnh.

Bị cái bẫy này hoàn toàn bỏ qua, Akiharu suýt chút nữa là hoảng loạn, nhưng tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân. Vẫn, vẫn còn kịp, vẫn trong phạm vi có thể cứu vãn được. Với Tomomi đa nghi thì không biết, nhưng với hai người này thì tùy thuộc vào diễn biến tiếp theo mà có thể xoay sở được……!

Để không để lộ sự hoang mang, Akiharu cố gắng nở nụ cười, dù có lẽ hơi gượng gạo, rồi ra hiệu gọi Aishe.

Cô bé ngoan ngoãn đến gần bên cạnh tôi, chắc hẳn hình ảnh xấu đã giảm đi một phần.

Akiharu định tấn công dồn dập, quay sang nhìn Mimina và Pina,

「À, thật ra là. Nãy tôi nói chuyện với Aishe ở quán cà phê sân thượng, nhưng vì nói chuyện quá hăng say làm phiền mọi người xung quanh nên chúng tôi quyết định đổi chỗ.」

「……Nói chuyện quá hăng say, ư……?」

「……Với Hadim-san……?」

Tôi bị nhìn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Hơn nữa, hai người họ còn nhìn nhau rồi bắt đầu xì xào gì đó. Đúng là sau khi nói ra tôi cũng nghĩ có lẽ hơi gượng gạo thật, nhưng đến mức đó sao.

Dù sao thì, phải làm cho mọi chuyện trông 『giống thật』 một chút, dù có hơi cưỡng ép.

Xác nhận chắc chắn rằng hai người kia đang nhìn về phía mình, Akiharu định nắm tay Aishe…… nhưng lại dừng lại.

……Nắm tay, thì lúc nãy cũng làm rồi…… Nhưng nếu là nắm tay rồi cùng đi bộ thì khác, còn đang đứng mà đột nhiên nắm tay thì thế nào nhỉ? Liệu có trông giống một cặp đôi đang hẹn hò, hay gần giống như thế không……?

Hơn nữa, nếu chỉ là nắm tay, thì tôi đã từng làm với cả hai người đang đứng trước mặt này rồi. Nếu bị làm những chuyện mà tôi đã trải qua, có lẽ họ sẽ không nghĩ là thân mật đâu.

Vậy thì phải làm gì đó táo bạo hơn…… Không, nhưng mà ôm hay hôn, thì quả thật quá sức. Ngay cả khi chỉ có hai người tôi còn không làm được, mà làm trước mặt người khác thì chắc tôi sẽ chết vì xấu hổ mất.

Trong lúc Akiharu đang băn khoăn, ánh mắt nghi ngờ của bộ đôi nhỏ nhắn vẫn không rời khỏi tôi. Thậm chí, có vẻ như sự nghi ngờ ngày càng sâu sắc, biểu cảm của họ trở nên nghiêm trọng.

Đến nước này thì không thể chần chừ được nữa, Akiharu hạ quyết tâm,

「Nếu cứ đứng nói chuyện thế này sẽ bị lạnh đấy, chúng ta sang phía kia……」

Tôi vươn tay định ôm vai Aishe, định nói “đi thôi”.

Xoẹt──Aishe tránh đi, và Akiharu trượt tay vào khoảng không.

「……………………」

「……………………」

「……………………」

Đương nhiên, chuyện đó đã lọt vào mắt Mimina và Pina, và một sự im lặng vô cùng khó xử bao trùm.

Tuy nhiên, Akiharu không chỉ thấy khó xử, mà còn xấu hổ và sốc, thành thật mà nói thì tôi muốn chết quách đi cho rồi. ……Dù gì thì cũng là đối tượng đã nói thích mình, vậy mà định ôm vai lại bị từ chối……! Mà không phải vì có ý đồ gì, chỉ là buộc phải làm thôi.

Ôi trời, giờ mà có sét đánh hay gì đó giáng thẳng vào đầu khiến tôi mất trí nhớ thì tốt quá…… Trong lúc Akiharu quay mặt tránh né thực tế đau khổ, Pina không biết từ lúc nào đã đến gần, vỗ nhẹ vào cánh tay tôi,

「……Cái đó…… Nếu là ta, lúc nào cũng có thể lắng nghe lời khuyên của ngài.」

「…………」

Pina nói những lời tràn đầy lòng trắc ẩn rồi đi về phía ký túc xá.

Trước bóng lưng đó, Akiharu không nói được gì. ……Phải làm sao đây, được đối xử tử tế như vậy tôi càng muốn khóc hơn. Với lại ngực tôi đau quá, đau nhói.

Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi quay sang nhìn, Aishe khẽ cúi đầu,

「──『Tôi rất xin lỗi. Hành vi dâm đãng trước mặt người khác bị cấm bởi giới luật…… Với lại bản thân tôi cũng rất xấu hổ……』, tiểu thư đang nói như vậy ạ.」

Hedye đứng sau lưng phiên dịch, nhưng dù hiểu được ý đồ thì mức độ tổn thương vẫn không giảm đi chút nào.

「………………Thế à……」

「Không sao đâu tiểu thư, đừng bận tâm, không có vấn đề gì cả. Thiếu gia là người có tấm lòng rộng lượng và bao dung vô cùng, hơn nữa ngài ấy chắc chắn đang thầm nghĩ rằng những người phụ nữ trinh tiết thì đến lúc cần mới cháy bỏng hơn đấy ạ.」

「Có ai nói mấy lời đó đâu chứ?!」

Tôi quát Hedye, kẻ mà dù có hỗ trợ chủ nhân thì cũng chẳng dành cho tôi chút sự quan tâm nào──Akiharu thở dài thườn thượt. Không hiểu sao tôi thấy mệt mỏi, và thanh năng lượng gần như về con số không rồi.

Tuy nhiên, tôi vẫn phải cố gắng vì Aishe, dồn nén chút sức lực ít ỏi còn lại, nhìn Mimina đang đứng đó. Cô bé vẫn nhìn tôi với ánh mắt thương hại, thêm một đòn giáng vào tim tôi, nhưng tôi cố gắng phớt lờ hết mức có thể.

Nhưng, nếu trò chuyện hay dùng cách trực tiếp đều không được thì phải làm sao đây, Akiharu đang băn khoăn…… thì tiếng Mimina vang lên.

「Àm…… ờm……」

Tuy nhiên, lời nói đó không hướng về tôi, mà bất ngờ là hướng về Aishe.

À thì, trông họ chẳng giống học cùng khối chút nào, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, nên có chuyện gì để nói thì cũng không có gì lạ.

Nhìn đàn chị nhỏ nhắn đang rụt rè chắp hai tay trước ngực, Akiharu đưa tay lên cằm, định nhân cơ hội này nghĩ ra kế sách……

「Mimina, ngày mai phải về nhà có việc…… cái đó, chắc là hết học kỳ hai sẽ không gặp được nữa đâu, nên em muốn nói lời tạm biệt ngay bây giờ.」

──Nội dung quá sức gay cấn, khiến suy nghĩ của tôi bị buộc dừng lại.

Mimina dường như hoàn toàn không biết Aishe sẽ về nước, cũng không nhận ra mình vô tình đã giẫm phải mìn, nhưng Akiharu thì toát mồ hôi lạnh.

……Phải làm sao đây, có nên cưỡng ép tham gia vào cuộc nói chuyện để đổi chủ đề không……!? Nhưng nếu thế thì việc mình biết Aishe về nước sẽ bị bại lộ, thì không tốt…… Mà nếu cứ để yên như vậy thì cũng thấy nguy hiểm……

Akiharu nuốt khan nhìn, Aishe khẽ híp đôi mắt lộ ra từ khe hở của khăn trùm đầu,

「──『Cảm ơn lòng tốt của bạn』, tiểu thư Aishe đang nói như vậy ạ.」

「À, không, không có gì to tát đâu. Nhưng mà…… sang năm cũng mong được giúp đỡ nhé?」

Nghe những lời hơi ngượng ngùng của Mimina, Akiharu nghĩ rằng đến giới hạn rồi, định ngay lập tức can thiệp để dừng cuộc nói chuyện lại──

「──『Vâng, tôi cũng mong được giúp đỡ. Tôi rất mong được gặp lại bạn vào năm sau』, đó là những gì tiểu thư nói ạ.」

……………………………………………………………………Ối?

Vừa nãy, có chuyện gì đó………… bình thường thôi……?

Hình như trong cuộc trò chuyện trôi chảy đó, có một sự thật kinh khủng nào đó đã được lồng ghép vào thì phải……?

「Vậy thì, gặp lại vào học kỳ ba nhé?」

「──『Vâng, chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày khai giảng học kỳ ba. Chúc bạn mạnh khỏe.』」

Akiharu đang sững sờ, còn mặc kệ tôi, các cô gái đã hoàn thành lời chào tạm biệt, và Mimina chạy nhanh theo hướng của Pina.

Còn lại, là Aishe và Hedye──và một câu hỏi vừa mới nảy ra.

Một câu hỏi rất khó để đào sâu, nhưng nếu không chạm vào nó thì chẳng hiểu gì cả.

Vì vậy Akiharu, rụt rè cất lời hỏi.

「Ờm…… Aishe và Hedye, sau khi học kỳ hai kết thúc là sẽ về nước, đúng không?」

「──『Vâng. Ngài đã biết sao ạ?』」

「À, ừm, phải………… Vậy thì vừa nãy, em nói với Mimina là 『gặp lại vào năm sau』 là sao?」

「──『Đúng như lời tôi nói mà ạ?』」

Aishe với đôi mắt ngạc nhiên lộ ra từ khăn trùm đầu nói, Akiharu càng thêm bối rối, đưa tay ra trước như muốn ngăn lại,

「Không, nhưng nếu đúng như lời em nói thì…… Ơ? Năm sau vẫn còn gặp sao?」

「──『Đó là dự định ạ.』」

「……Cái đó, là gặp ở buổi tiệc nào đó, hay mời về nhà chẳng hạn?」

「──『Không. Hiện tại không có dự định đó ạ.』」

「Vậy thì………… ờm……………… vậy thì việc không trở lại Nhật Bản nữa là……?」

「──『Không trở lại sao?』」

Aishe hơi nghiêng đầu, không biết Hedye đang bắt chước tâm trạng và giọng điệu của Aishe hay sao, mà cô ta phiên dịch một cách thật sự ngạc nhiên,

「──『Dù tiểu thư Aishe sẽ về nước sau khi lễ bế giảng kết thúc, nhưng cô ấy dự định sẽ trở lại trước khi học kỳ ba bắt đầu』, tiểu thư Aishe đang nói như vậy ạ.」

Cuối cùng, cô ta trở về giọng nói thật của mình, dõng dạc nói rõ.

Nghe vậy, Akiharu ngẩng mặt lên nhìn trời…… rồi chuyển ánh mắt sang phía hoàng hôn đang buông xuống và khoảng núi được nhuộm màu cam……

Mất gần một phút, tôi mới tiêu hóa được tình hình.

「……Này con hầu kia, lại đây. Ta có chuyện quan trọng muốn nói.」

「Ôi, thiếu gia muốn gì ạ, thay vì bị tiểu thư Aishe ghẻ lạnh, ngài định biến Hedye này thành trò tiêu khiển sao? Đúng là thiếu gia ngoại đạo, tôi xin kính phục.」

「…………Thôi được rồi, lại đây đã.」

Không còn chút khí lực nào để cãi lại cái miệng độc địa đó, tôi dẫn Hedye đến một chỗ cách Aishe một chút.

Rồi với ánh mắt đầy oán hận, tôi trừng mắt nhìn cô hầu gái đang vênh mặt,

「…………Chuyện này không đúng rồi. Không phải em ấy về nước, rồi sẽ bị cho nghỉ học ở Hakureiryo sao?」

「Tôi không nhớ mình đã từng nói những lời như vậy ạ. Vâng, tôi có thể thề với Chúa đấy ạ?」

「……Cái vụ nói là không bao giờ quay lại nữa là sao……!?」

「À, đó có nghĩa là──『Năm nay sẽ không quay lại Nhật Bản nữa』. Có vẻ như đã gây ra một chút hiểu lầm rồi ạ.」

Akiharu có thể khẳng định rằng tôi không hề hiểu lầm.

Điều này có nghĩa là, đơn thuần chỉ vì con hầu gái này,

「……Không phải cô cố tình nói những lời gây hiểu lầm sao?!」

「Ôi thôi nào thiếu gia, phát biểu nghi ngờ người khác mà không có bằng chứng là điều không đáng được khen ngợi đâu ạ?」

「Dù không có vật chứng nhưng toàn bộ tình hình cho đến giờ đều là bằng chứng rồi chứ?! Cái câu 『theo ý muốn của gia đình bên nước ngoài mà không thể quay về』 đó đã đi đâu rồi!?」

「Cũng có thể là ảo giác của ngài ạ. Hoặc cũng có thể là do thiếu gia có tính đa nghi bệnh hoạn mà hiểu lầm đấy ạ.」

「Đâu có đâu!」

Tôi gầm lên nói với ánh mắt trừng trừng, nhưng Hedye vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên…… Phản ứng đó khiến Akiharu mất hết sức lực. Tôi cảm thấy bản thân đang hưng phấn thật ngu ngốc.

Tôi thở dài một hơi thật lớn, rồi liếc xéo con hầu gái trước mặt,

「Cô rốt cuộc muốn làm cái gì? Chuyện này hoàn toàn không thể hiểu nổi nữa rồi……」

Không còn mấy giận dữ, mà thay vào đó là cảm giác kiệt sức và bối rối mạnh mẽ, tôi hỏi câu đó. Cô ta tuy đã bày mưu tính kế đủ thứ để gắn kết tôi với Aishe, nhưng lần này tôi không hiểu ý đồ của cô ta là gì.

Chắc cô ta không nghĩ tôi sẽ vì tình cảm mà nói 『Vậy thì cưới xin hay gì cũng được!』, và ngay cả khi Mimina không nói ra mà không bị phát hiện, thì cũng chẳng có yếu tố tích cực nào đáng kể.

Hơn nữa, nếu mục đích là để các học sinh khác nghĩ rằng 『À, hai người đó đang hẹn hò』 thì thái độ của Hedye là không đúng. Tôi nghĩ cô ta nên hỗ trợ nhiều hơn, khéo léo tạo ra một bầu không khí thích hợp thì mới đúng.

Hedye mỉm cười vui vẻ nhìn Akiharu không hiểu mục đích của cô ta,

「Mục đích ban đầu đã hoàn thành từ lâu rồi ạ, nên tôi chỉ thử tài nam nhi của thiếu gia để tiêu khiển mà thôi…… Nhưng tệ hơn tôi dự đoán thì quả thật tôi rất ngạc nhiên.」

「……Ta hỏi một chút, cái vụ tiêu khiển đó là cái nào?」

「Là việc ngài đã giả vờ yêu đương với tiểu thư đấy ạ. Quả nhiên là thiếu gia, ngay từ đầu tôi đã biết ngài không xứng với tiểu thư rồi, nhưng không ngờ lại đến mức này.」

Tức là, tôi chỉ bị đem ra đùa giỡn suốt từ nãy đến giờ. Cái này là sao đây, có nên khóc không nhỉ?

「………………Vậy, cái mục đích ban đầu đó là gì?」

Tôi không còn sức để đôi co thêm nữa nên hỏi thẳng.

Hedye tiến lại gần tôi, khẽ thì thầm vào tai như đang nói nhỏ.

「Tôi đã dự định để thiếu gia chủ động tiếp cận tiểu thư Aishe bằng cách nào đó.」

「Cái gì…… tiếp cận?」

Dù đối phương là một kẻ nguy hiểm như sát thủ thì vẫn là một phụ nữ xinh đẹp, Akiharu bối rối vì khoảng cách quá gần mà hỏi lại. Mùi hương nước hoa ngọt ngào phảng phất qua mũi, và dù cách lớp vải nhưng chân tôi đã chạm vào chân cô ấy…… Tình huống gì thế này……!

Trong lúc tôi đang cố gắng hết sức để không để lộ sự hoang mang, Hedye tiếp tục,

「Cho dù là Chủ nhân lạnh lùng, vô cảm như Bokunenjin-san, tôi tin rằng khi cô chủ sắp về nước và ngài ấy sẽ không gặp được nữa, ngài sẽ tự mình làm gì đó cho cô chủ. Chính vì thế, tôi đã từ chối lời đề nghị ban đầu của ngài để nhấn mạnh rằng ngài sẽ hành động theo ý mình… nhưng không ngờ ngài lại tích cực đến mức này, điều đó có chút ngoài dự đoán của tôi.」

「Ngoài dự đoán á? Cái gì ngoài dự đoán chứ?」

「Vì đó là việc Chủ nhân nhút nhát của chúng ta làm, tôi cứ tưởng cùng lắm ngài sẽ chỉ mời cô chủ Ayshe đi đâu đó để tạo kỷ niệm trước buổi lễ bế giảng, và kết quả là ngài sẽ bị từ chối một cách thảm hại mà thôi.」

Mời đi hẹn hò để tạo kỷ niệm ở Nhật Bản thì tạm chấp nhận được, nhưng chuyện bị từ chối lại là điều kiện tiên quyết sao. Thật sự, hình ảnh của mình trong lòng thị nữ này đã bị đánh giá thấp đến mức nào rồi chứ.

Tuy nhiên, giờ thì mình đã có thể hiểu được phần nào.

Và quả nhiên, Ayshe không có lỗi gì cả. Cho dù Hedye có làm ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, mình cũng không thể trách người đó được… Cuối cùng, có vẻ như mình chỉ có thể ôm lấy những ký ức đau buồn và đành ngậm đắng nuốt cay khóc thầm thôi.

Hầu như cùng lúc Akiharu thở dài, Hedye rời khỏi người anh, rồi quay sang cúi đầu thật sâu về phía Akiharu – một hành động bất thường.

「Kết quả thật thú vị, về điểm này, tôi xin cảm ơn ngài. Dù sao thì, tôi cũng sẽ phiền phức nếu ngài được đà lấn tới.」

「…Cái gì, cái kết quả thú vị đó là gì vậy?」

Cô ta nói một cách ẩn ý kỳ lạ, khiến anh phản xạ hỏi lại ngay.

À mà, mình đâu có nghĩ thị nữ này sẽ trả lời thành thật đâu, rồi cũng chỉ phun nọc độc rồi thôi.

Trong khi Akiharu đang nghĩ vậy, Hedye nở một nụ cười đầy mê hoặc trước mặt anh,

「Tôi rất an tâm vì có vẻ như hiện tại chưa có ai trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng Chủ nhân. Có bao nhiêu vợ hay ái thiếp cũng không sao, nhưng quả thật, người đầu tiên xứng đáng không ai khác chính là cô chủ Ayshe.」

──Trước quả bom bất ngờ được ném xuống, Akiharu không khỏi mở to mắt.

「Đáng tiếc là chính bản thân Chủ nhân lại khó lòng nói là xứng đáng với cô chủ, nhưng hãy kỳ vọng vào tương lai và chúng ta sẽ tìm cách cải thiện ngài. Vẫn còn rất nhiều thời gian.」

Nhưng Hedye không hề quan tâm đến phản ứng của anh, cô ta cứ thế thao thao bất tuyệt rồi quay lưng lại,

「Vậy thì Chủ nhân, hẹn gặp lại vào một ngày khác, hoặc là vào năm sau. Tôi mong rằng khi tái ngộ, ngài sẽ đánh giá cô chủ Ayshe công tâm hơn và bồi đắp tình yêu của mình.」

「…Chết tiệt, đ, đợi đã! Tôi lúc nào, nói như vậy chứ…!?」

「Thôi nào thôi nào, chưa đầy một tiếng mà ngài đã quên lời mình nói rồi sao? Ngài mắc bệnh hay quên thì cũng không sao, nhưng nếu ngài quên mất cô chủ thì… ngài hiểu rồi chứ?」

Cô ta cố ý liếc nhìn anh một cách sắc lạnh, nhưng Akiharu thậm chí còn không có cả chút dư dả để cảm thấy sợ hãi.

Anh hiểu rằng lời Hedye vừa nói là từ lúc bị dồn vào đường cùng trong vườn hoa… nhưng tại sao cô ta lại cố ý nói như vậy?

Hơn nữa── không, điều đáng lo ngại hơn cả là,

Tại sao mình lại chấn động đến vậy trước lời nói của chính mình rằng "mình không có người nào mình thích"?

Trong tầm mắt, Ayshe cúi đầu thật lễ phép và cùng Hedye bước đi đâu đó. Nhưng anh thậm chí còn không thể phản ứng vẫy tay tiễn.

Với suy nghĩ rối bời như một vụ tai nạn và tắc đường, Akiharu đứng sững một lúc lâu…

Cuối cùng, không thể nhận thức được nguyên nhân vì sao trái tim mình lại chấn động dữ dội đến vậy, đêm xuống, anh trở về ký túc xá với bước chân mơ hồ, không vững.