Ladies vs Butlers!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

77 1262

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

65 988

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

264 165

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

47 125

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

(Đang ra)

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

Naitou Kinosuke

Trong cuộc đời thứ hai ở thế giới khác, cậu quyết định thử làm nông nghiệp.

32 45

Tập 11 - Chương 2

Bầu trời xanh trong vắt cùng đại dương xanh ngắt rực rỡ và ảo diệu.

Chỉ bấy nhiêu thôi đã chẳng hề giống mùa đông, mà điều cuối cùng là cái nóng này. Chắc hẳn đã quá hai mươi lăm độ. Đến mức dù mặc áo cộc tay mà mồ hôi vẫn rịn ra.

Thật khó tin khi chỉ vài giờ trước còn phải khoác áo khoác mà vẫn thấy lạnh, Hino Akiharu choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Khác với vẻ ngoài dị giới của Hakureiryo, khung cảnh trời, biển và kiến trúc ở đây cứ như thể mang nguyên vẹn hình ảnh của "thiên đường phía Nam", khiến cậu lơ mơ tự hỏi liệu mình có đang mơ không.

…Thế nhưng, như một minh chứng cho thấy đây là hiện thực, tiếng nói của những người quen đã vọng đến.

「Ồ… Lâu lắm rồi mới đến đây, nhưng đúng là nơi này ấm áp và dễ chịu thật nhỉ.」

「Thà nóng còn hơn lạnh, nhưng với sensei hướng nội thì nắng gắt thế này hơi gay go đó~. Mình đi đến chỗ nào mát mẻ nhanh lên không?」

「Đúng vậy nhỉ, trước tiên chúng ta làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn đã… Tôi và Hino-san phải đến một khách sạn khác là nơi tập trung, còn Hiệu trưởng-sensei thì sao ạ?」

「Ưu… Tôi muốn nằm lăn lóc chơi game ở khách sạn, nhưng mà trên danh nghĩa thì vẫn phải đi cùng nhỉ. Chúng ta sẽ đi cùng xe, nên Shikikagami-san cứ đợi ở sảnh nhé.」

Nhìn hai người đang trò chuyện như thế, Akiharu lần nữa cảm nhận được mình đã đến một đất nước xa lạ.

Hai người họ, sau khi thay đồ ở sân bay, giờ đang mặc trang phục khác hẳn lúc trên máy bay, đều là những bộ đồ mỏng manh kiểu mùa hè.

Shikikagami Saori đang diện một chiếc áo hai dây màu xám nhạt với phần lưng khoét chữ V táo bạo, cùng quần short ôm được buộc bằng thắt lưng, một bộ cánh hở hang vô cùng gợi cảm.

「Nào nào, Akiharu-san~. Đừng có ngắm nghía mấy sensei nữa, đi nhanh nào. Xe có điều hòa đang đợi kìa~.」

Còn Hiệu trưởng Tenjou Jifukae, người vừa thốt ra câu nói khiến Akiharu muốn hét lên “cô đang nói cái quái gì vậy”, lại được phối cùng chiếc váy hoa dâm bụt và một chiếc kính râm to tướng chẳng hề hợp với cô.

Bản thân Akiharu cũng đang mặc áo sơ mi cộc tay chấm bi sọc và quần đùi không hiểu vì sao, nên không thể nói người khác… Khoan, nhưng mà có lẽ vẫn có thể nói được. Vị Hiệu trưởng này nhìn kiểu gì cũng giống như một nữ sinh trung học đang hóng hớt kỳ nghỉ mát.

À thì, có lẽ với Kaede, đây là một kỳ nghỉ mát, nhưng với Akiharu thì đây không phải là cuộc vui hay kỳ nghỉ phép, cũng chẳng phải chuyến du lịch.

Cậu định coi đây là một công việc nghiêm túc để cố gắng hết sức, nên đã siết chặt tinh thần rồi nhìn đối tác làm việc… Nhưng sự quyết tâm vừa được thắp lên lại dường như sắp tiêu tan thành mây khói.

「…À, Saori-san…」

「Vâng? Có chuyện gì vậy ạ?」

「Mà đáng lẽ tôi mới là người hỏi câu đó chứ. …Sao cô lại lôi đồ bơi ra ở chỗ này?」

「Dù gì cũng đã đến đây rồi, nên tôi nghĩ thử mặc đồ đúng kiểu Nam Quốc một chút xem sao. Có nhiều người chỉ mặc đồ bơi nửa trên rồi đi bộ dọc bờ biển lắm đó.」

「Không, đây không phải bờ biển, với lại chúng ta đang trên đường đến khách sạn mà. Sau này ra biển thì hãy thay đồ, và làm ơn thay trong phòng thay đồ đàng hoàng nhé.」

Nếu cô thay đồ ngay sau khi ra khỏi sân bay, ở chỗ đông người thế này, thì chắc chắn cảnh sát sẽ bay đến đó. Hoặc là sẽ có những kẻ ngốc nhầm đây là buổi chụp ảnh quá khích mà tụ tập lại. Kiểu gì thì cũng sẽ gặp rắc rối lớn.

Trước một mỹ nhân lớn tuổi vẫn bất chấp mọi lẽ thường, Akiharu vô tình hình dung ra những khó khăn sắp tới và thở dài thườn thượt.

◆ ◇

「──Lần tới, cậu làm quản lý cho tôi được không?」

Câu nói ấy bất ngờ được thốt ra vào một buổi chiều, khi kỳ thi cuối kỳ kéo dài năm ngày, xen kẽ hai ngày cuối tuần, cuối cùng cũng kết thúc, và Akiharu đang ngập tràn cảm giác giải thoát.

Vì hoạt động phục vụ sẽ được nối lại, Akiharu lập tức đến quán cà phê terrace để làm nhiệm vụ phục vụ. Nhân tiện, trong thời gian thi, quán đã được sửa sang đơn giản, xung quanh quán cà phê terrace vốn không có tường giờ được bao bọc bởi những tấm kính, trở thành phiên bản mùa đông. Việc không phải đứng run rẩy trong giá lạnh thật sự đáng mừng.

Tuy nhiên, vẫn như mọi khi, không có khách phục vụ quan trọng nào, nên Akiharu cứ rảnh rỗi không biết làm gì. Đến khoảng hai giờ chiều, cuối cùng cũng có một vị khách xuất hiện.

Vẫn chưa thay đồng phục, Shikikagami Saori đang thưởng thức trà Nga trong khi toát ra khí chất thanh lịch, hào quang mỹ nhân và một loại pheromone kỳ lạ… bỗng nhiên lại bắt chuyện, nói về việc làm quản lý. Cậu chẳng hiểu gì cả.

Là một người luôn tuân theo lẽ thường, Akiharu đương nhiên chỉ biết hỏi lại. Do đang trong giờ hoạt động phục vụ nên cậu quyết định hỏi một cách lịch sự.

「…Trước hết, xin cô kể lại đầu đuôi câu chuyện từ đầu được không ạ?」

「Ôi, nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?」

「…………Ừm… Từ việc quản lý là thế nào, như vậy là được ạ.」

Akiharu nhức đầu tự hỏi tại sao mình lại phải đưa ra cả quyết định đó, nhưng cậu vẫn nói. Saori-san bắt đầu kể bằng giọng nói nhẹ nhàng.

「Phải rồi nhỉ… Hino-san biết về công việc của tôi mà, đúng không?」

「À, vâng. Là công việc người mẫu mà Celenia đã giới thiệu ấy ạ?」

「Đúng vậy, là người mẫu cho một thương hiệu quốc tế chủ yếu nhắm vào thị trường Âu Mỹ. Tôi nhận được khoảng hai, ba công việc mỗi tháng… Tuần trước, có một lời mời mới đến.」

Đó chắc hẳn là một tin tốt lành đối với gia đình Shikikagami. Sau khi suýt nữa rơi vào cảnh suy tàn đến mức người trước mắt không còn nhà để gả, việc Saori-san có công việc thuận lợi chắc chắn là đáng mừng.

Thế nhưng, khi Akiharu thầm nghiêng đầu không hiểu chuyện sẽ đến với mình thế nào từ đó, Saori-san lại dùng động tác điềm tĩnh véo nhẹ vào ngực áo đồng phục, và nói:

「Nội dung của công việc mới đó là… người mẫu đồ bơi.」

「Ể, đồ bơi? Vào lúc này sao?」

「Nhật Bản có bốn mùa nên bây giờ là lúc lạnh lẽo không chịu nổi, nhưng có rất nhiều nơi không như vậy đâu? Đặc biệt như ở Mỹ, chỉ riêng đất liền đã quá rộng lớn rồi, đến mức phải mang theo quần áo phù hợp với nhiệt độ từng vùng mà đi đó.」

Được giải thích nhẹ nhàng như đang nói chuyện với trẻ con, Akiharu hơi ngượng ngùng. Đúng là vậy mà, đã làm người mẫu cho thương hiệu nước ngoài mà còn nghĩ theo tiêu chuẩn Nhật Bản thì làm sao được chứ. Cậu lại lần nữa nhận ra mình vẫn chưa nắm bắt được những lẽ thường mà tầng lớp thượng lưu có thể hiểu ngay lập tức. Nếu không sớm quen đi, cậu sẽ thấy lo lắng về tương lai sau khi tốt nghiệp.

「Dù là người mẫu đồ bơi mới, thông thường sẽ chụp ở studio nào đó, nhưng… lần này, cùng lúc đó, có một tạp chí nào đó đã đề nghị làm số đặc biệt về tôi, nên chúng tôi sẽ đi Guam để kết hợp cả việc chụp ảnh đó.」

「…………Hừ… Chà, lại là chuyện…」

Saori-san không hề có vẻ khoe khoang, nhưng với Akiharu thì đó là một chuyện động trời. Việc cô bắt đầu công việc người mẫu sau khi được Celenia giới thiệu, nhớ không nhầm thì là từ mùa hè… Tức là chỉ trong chưa đầy nửa năm, cô đã nhận được sự chú ý đến mức có người đến phỏng vấn.

Thương hiệu mà cô đang làm người mẫu, theo Celenia nói, là một công ty vững chắc chủ yếu tập trung vào phụ nữ, nên tạp chí đề nghị làm số đặc biệt chắc hẳn cũng là một nơi uy tín… Có khi sang năm, cô sẽ nổi tiếng đến mức xuất hiện trên các sàn diễn như một siêu mẫu ở đâu đó cũng nên?

Nghĩ vậy, việc trò chuyện một cách bình thường như thế này với một mỹ nhân tầm cỡ thế giới cũng có vẻ là một trải nghiệm quý giá. Chắc là sẽ bị ai đó nói rằng "Đúng là dân thường có khác" thôi.

…Nhưng cậu không thể cứ mãi cảm động như vậy.

Vấn đề nảy sinh bây giờ là nội dung mà Saori-san đã nói lúc đầu.

「Chẳng lẽ quản lý… là ý cô muốn tôi đi theo đến buổi chụp hình ở Guam đó sao?」

「Đúng vậy. Ban đầu người dự kiến đi cùng đã bị cúm, nên chúng tôi phải gấp rút tìm người khác thay thế… Nhưng tôi muốn nhờ người đã quen thuộc đi cùng, nếu có thể.」

「Tại sao Shikikagami… cô không đưa em gái đi cùng?」

「Thời điểm không may, trùng với việc gia đình có việc vào ngày đi Guam. Thật ra tôi cũng phải có mặt thì ông nội mới chịu được… Nhưng nếu có Sanae-san thì chỉ cần thay đổi kiểu tóc một chút là ông cũng sẽ nhầm là tôi thôi.」

「…………」

Chuyện ông nội cô ấy đãng trí là tự nhiên hay do tuổi tác đây? Nếu là cái sau, thì cậu nghĩ đó không phải là chuyện để nói với nụ cười của nữ thần đầy yêu thương như vậy.

Thôi bỏ qua những lời nói gây tranh cãi đó, Akiharu đã hiểu lý do Shikikagami không đi cùng. Cộng thêm việc mình được chọn làm người đầu tiên để nhờ ngoài em gái, cậu cũng thấy tự hào. Nếu Saori-san không phải là người tự nhiên đến vậy, thì có lẽ cậu đã nhầm là cô ấy có tình ý với mình rồi.

「Nhân tiện, chuyện là… tại sao lại là tôi?」

「Đó là điều đương nhiên rồi, vì nếu có Hino-san đi cùng thì không cần lo lắng các quý ông sẽ đến bắt chuyện nữa.」

「………………Đúng thật…」

Quả nhiên, đó là một lý do hoàn hảo, không có chút gì để hiểu lầm. Những người đàn ông trước đây từng cố gắng tán tỉnh Celenia cũng đã bỏ chạy khi nhìn thấy mặt cậu, nên có lẽ cậu là một “thuốc chống ong bướm” tốt… nhưng việc phải chấp nhận sự thật đó khiến cậu muốn khóc.

Dù sao thì, mấy người tự nhiên thế này thật phiền phức. Việc họ nghĩ rằng nếu không có ai tán tỉnh thì người đàn ông đi cùng sẽ có "dấu hiệu an toàn hoa mỹ" lại khiến cậu thấy đáng sợ.

Haizz…, Akiharu thở dài một hơi thật lớn dù đang trong giờ làm việc, rồi cất lời hỏi điều quan trọng mà cậu đã quên.

「À thì, làm quản lý hay làm người tránh ong bướm gì cũng được, đi cùng thì tốt thôi. Nhưng đó là chuyện khi nào vậy?」

「Từ ngày mai ạ.」

「Hả?! Khoan đã, ngày mai? Từ ngày mai ư?」

「Vâng, một lịch trình dày đặc hai ngày một đêm… Nếu khó khăn quá, chúng ta có thể dời chuyến bay sang ngày hôm sau để thành ba ngày hai đêm không?」

「Không, vấn đề không phải là số ngày ở lại… Mà khoan, tiện đây tôi hỏi luôn, nếu là ba ngày hai đêm thì cô định ở đâu?」

「Guam ấm áp lắm, nên ngủ ngoài trời một ngày cũng sẽ không bị cảm đâu ạ.」

「Cố gắng giữ gìn sức khỏe mà kết quả lại là ngủ ngoài trời thì tôi thực sự không hiểu nổi nữa!」

Cậu lỡ quên mất kính ngữ mà nói vậy, nhưng cũng đành chịu. Vì đó là câu nói chờ bị phản bác, nên cậu đành phải chịu.

…Chỉ có điều, khi nhìn thấy những vị khách khác trong quán cà phê terrace đang sợ hãi đến mức như sắp khóc vì sự bộc phát vừa rồi của mình, Akiharu đành phải tự trách mình đã làm một việc tồi tệ.

Chắc chắn sau này cậu sẽ phải trải qua khóa thuyết giáo đặc biệt của Shinkan, nhưng cậu quyết định để sự hối hận đó lại sau, và trước mắt giải quyết vấn đề đang ở trước mặt.

「Dù từ ngày mai là nghỉ phép sau bài kiểm tra, nhưng… Tiện đây hỏi luôn, nếu tôi từ chối thì cô còn ai khác để nhờ không?」

Akiharu bỏ qua những lời vòng vo, hỏi thẳng bằng giọng bình thường. Saori-san uống một ngụm trà Nga rồi nói:

「Tôi muốn nhờ một quý ông đáng tin cậy… Chà, vậy thì tôi sẽ thử nhờ người đeo kính đó. Cô ấy tên là Koroogi-san thì phải?」

Chắc là Todoroki, nhưng ngoại trừ âm hưởng ra thì hầu hết đều sai.

「…………」

Akiharu định nói "Không nên làm thế đâu"—nhưng lại nuốt lời vào trong. Nếu mình không đi, thì xen vào chuyện đó có vẻ hơi tọc mạch.

Dù vậy, việc để kẻ ngốc như cô ta, người mà cứ như thể đã được cô đọng hết chất gợi dục, làm quản lý, lại còn đi cùng qua đêm nữa… Quả thực là không ổn chút nào. Đáng lẽ là người để chống ong bướm, nhưng lại đi cùng với loài côn trùng gây hại tệ nhất.

Sau khi nghịch kim cài ở tai phải một lúc, Akiharu đưa ra câu trả lời:

「Haizz… Đúng là một kỳ nghỉ phép sau bài kiểm tra thảm họa mà.」

Vừa lầm bầm vừa đi trong sân trường, Akiharu lại đau đầu vì chuyến đi nước ngoài sắp tới từ ngày mai.

Quả nhiên, cậu đã bị Shinkan gọi ra vì chuyện ở quán cà phê, nhưng may mắn là mức độ thiệt hại ít hơn cậu nghĩ, chỉ với mười phút thuyết giáo. Thế nhưng, chính vì có đủ thời gian để nghĩ ngợi những chuyện thừa thãi, cậu lại đau đầu vì vấn đề lớn vừa nảy sinh.

「Dù sao thì cũng quá gấp gáp. Đột ngột ngày mai đã đi rồi.」

Cậu đã chấp nhận thì định làm cho ra trò, nhưng để làm vậy thì cũng cần chuẩn bị.

Lịch hoạt động phục vụ có một buổi vào chiều ngày mốt, nhưng việc đó có thể nhờ Dachi hoặc Todoroki thay thế nên không sao… Tuy nhiên, đi nước ngoài vẫn là một việc lớn. Đặc biệt, người đi cùng lại là chị em nhà Shikikagami. Đi hai người với cô ấy, một “người gây rắc rối” tự nhiên và đầy những sự cố cởi đồ, thì không biết bao nhiêu khó khăn đang chờ đợi.

「Thật ra, bản thân việc đi nước ngoài đã là chuyện rồi…」

Trước đây cậu đã có kinh nghiệm trong chuyến trại huấn luyện của Khoa Phục vụ, nhưng lúc đó là chuyến đi học tập, có các thầy cô hướng dẫn và bạn học quen thuộc đi cùng cả đoàn. Bây giờ đột nhiên lại đi hai người, nỗi lo cứ chồng chất mà không thể nghĩ ra điều gì tốt đẹp cả.

Phù… Akiharu thở ra một hơi thật sâu, rồi gãi gãi sau đầu.

「Guam à… Nhiều người đi du lịch, nghỉ dưỡng ở đó, nên chắc là an toàn thôi…」

Và đúng lúc cậu định hỏi những học sinh Khoa Nâng cao mà cậu quen biết xem thực hư thế nào thì—

「Guam có chuyện gì sao~?」

「Ư, ừm? Ai… À, là Hiệu trưởng à.」

「Vâng vâng, là Hiệu trưởng-sensei, thần tượng của mọi người đây~.」

Đáp lại tiếng gọi và quay đầu lại, Tenjou Jifukae, người tự xưng là thần tượng mà chẳng ai từng nói, đang lơ đãng ngồi đó. …À thì ngồi thì không sao, nhưng cô ấy ngồi ở góc khuất sau cầu thang thì thế nào nhỉ?

Akiharu nghĩ thầm "Đây có phải là chỗ cần thắc mắc không nhỉ?", nhưng cậu vẫn lại gần Kaede. Kaede cũng nhún nhảy lại gần cậu, rồi nói chuyện với nụ cười ngây thơ chẳng hề giống người trưởng thành.

「Vậy Guam có chuyện gì vậy? Thầy có dự định đi vào kỳ nghỉ đông sao?」

「Không, không phải kỳ nghỉ đông, mà là từ ngày mai tôi sẽ đi đó. Cô biết là chị em nhà Shikikagami… Saori-san, học sinh năm ba Khoa Nâng cao, đang làm người mẫu phải không?」

「À à, vâng vâng. Tuyệt vời thật nhỉ, Saori-san. Là nữ sinh cấp ba mà dáng người như vậy, tôi nghĩ đúng là phạm luật luôn đó.」

「À thì, không như vậy thì đâu có làm người mẫu được.」

「Tôi cũng nghĩ nếu sensei cao thêm một chút thì cũng có thể đạt đến trình độ đó đó. Đáng tiếc thật đấy~.」

Bỏ qua những lời bông đùa của vị Hiệu trưởng đó, Akiharu chuyển sang chủ đề chính.

「Vậy thì, tôi sẽ đi Guam vì công việc người mẫu đó, và tôi cũng sẽ đi cùng cô ấy. Kiểu như quản lý hay người đi kèm vậy.」

「Hừ… Akiharu-san làm quản lý sao.」

「Đúng vậy. Hiệu trưởng có từng đi Guam chưa? Tôi nghe nói an ninh tốt, nhưng thực tế thế nào?」

Khi được hỏi, Kaede đặt ngón trỏ thẳng tắp lên cằm.

「Ừm, phải rồi nhỉ. Có rất nhiều khách du lịch, đặc biệt là khách du lịch từ Nhật Bản là nền kinh tế quan trọng, nên có rất nhiều cửa hàng nói được tiếng Nhật đó~.」

「Ồ… Vậy thì có vẻ sẽ ổn thôi.」

Dù thường ngày vị Hiệu trưởng này chỉ thể hiện khía cạnh ngốc nghếch, nhưng quả nhiên là người thuộc tầng lớp thượng lưu nên cô ấy trả lời trôi chảy. Từ miệng cô ấy thốt ra từ "nền kinh tế" thật sự thấy khó hiểu.

Dù sao thì, việc này đã khiến cậu an tâm phần nào. Bây giờ chỉ cần cảm ơn, và vì ngày mai phải dậy sớm nên sẽ chuẩn bị hộ chiếu và các thứ trước bữa tối—Khi Akiharu định chào tạm biệt thì không hiểu sao vị Hiệu trưởng lại đưa tay lên miệng ra vẻ đang suy nghĩ.

「…Hừm…………Guam…………Guam sao nhỉ…」

「Ừm, sao vậy? Guam có chuyện gì sao?」

Thấy cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt khó xử hiếm thấy, Akiharu lo lắng không biết liệu cô ấy có gặp phải trải nghiệm kỳ lạ nào ở đó không nên hỏi.

Kaede, với vẻ mặt như chưa tìm được mảnh ghép cuối cùng của trò tìm điểm khác biệt, sau một lúc lâu gật đầu mạnh rồi ngẩng lên nhìn Akiharu và nói:

「—Tôi hiểu rồi. Sensei cũng sẽ đi cùng tôi đến Guam!」

「………………Hả? Khoan đã, tôi đâu có nhờ…」

「Thôi mà, không sao đâu~. Người ta nói lữ khách có bạn đồng hành là may mắn mà.」

Vị Hiệu trưởng cười rạng rỡ như thể đã đưa ra câu trả lời xuất sắc nhất, nhưng Akiharu chỉ muốn quát lên “Khoan đã”.

Nhưng trước đó, Kaede quay sang cậu với nụ cười ngây thơ không hề giống người lớn và nói:

「Hơn nữa, nếu có sensei đi cùng thì sẽ có nhiều lợi ích lắm đó~? Chúng ta có thể bay thẳng đến Guam bằng máy bay riêng, khách sạn cũng có thể dùng phòng của chủ nhân nên sẽ rộng rãi và thoải mái đó.」

「Máy bay riêng… Cô cũng có thứ đó sao?」

「Vâng ạ~. Dù là máy bay cỡ trung nhưng nó là mẫu máy bay tối tân được trang bị động cơ mạnh mẽ, nên chỉ mất hơn hai tiếng là đến Guam. Vì vậy chúng ta có thể thoải mái rời Hakureiryo mà không cần vội vã đâu? Còn có thể thưởng thức game và anime trên màn hình lớn nữa~.」

Bỏ qua câu cuối cùng, những yếu tố khác đều khá hấp dẫn. Theo lời Saori-san, cô ấy đã lo liệu máy bay và chỗ ở, nhưng các nhân viên khác đã đến Guam trước nên hai người họ sẽ đi đến đó một mình. Nếu vậy, thay đổi sang đề xuất của Hiệu trưởng cũng không có vấn đề gì.

Hơn nữa, dù là một người mơ màng như thế này, việc có một người lớn đi cùng vẫn rất đáng mừng. Dù đã phần nào quen với tầng lớp thượng lưu phi thường, nhưng kinh nghiệm của cậu vẫn chưa đủ để đi nước ngoài chỉ với hai người.

Vì vậy, Akiharu không có lý do gì để từ chối.

Chỉ có một điều duy nhất cậu bận tâm là:

「Lời đề nghị thì đáng mừng thật… nhưng có ổn không? Lên kế hoạch đi nước ngoài dễ dàng như vậy?」

「Không sao đâu~. Người bận rộn trong kỳ nghỉ kiểm tra chỉ có các sensei phải chấm điểm thôi. Công việc của Hiệu trưởng thì hầu như không có gì, với lại nếu có Shinkan-chan thì Hakureiryo sẽ yên ổn mà.」

「Vậy là Shinkan sẽ không đi sao? Cô ấy không chỉ là giáo viên Khoa Phục vụ mà còn là thư ký của cô nữa phải không?」

「…Thôi nào, đi công tác mà bỏ lại thư ký là chuyện thường tình thôi mà~. Không có vấn đề gì cả đâu~.」

Cậu không biết đó có phải là chuyện thường tình hay không, nhưng nếu không có vấn đề gì thì tại sao cô ấy lại né tránh ánh mắt? Và nụ cười của cô ấy có vẻ hơi gượng gạo thì là sao chứ?

Thật khó để bỏ qua nên Akiharu định truy hỏi—ngay trước khi cậu kịp làm vậy.

「Vậy thì cứ thế nhé, sensei! Tôi sẽ lo liệu sắp xếp từ ngày mai nhé~. Khi nào có chi tiết cụ thể, tôi sẽ gửi tin nhắn cho sensei vào buổi tối!」

「Khoan đã một chút…………」

Không thèm nghe lời cậu gọi lại, Kaede đã chạy mất dép.

Cô ấy không chạy nhanh lắm, nên nếu muốn đuổi kịp thì thừa sức… nhưng Akiharu nghĩ “Thôi vậy”, và hạ gót chân vừa nhấc lên.

Nếu có vấn đề gì, chắc chắn Shinkan sẽ liên lạc. Hơn nữa, cậu cũng cần chuẩn bị và tìm hiểu các địa điểm du lịch ở Guam. Không biết có thời gian đi chơi hay không, nhưng đã đến đó thì nên xem trước để có cơ hội là có thể hành động ngay.

「À, còn phải hỏi Dachi và mọi người muốn mua quà gì nữa chứ…」

Akiharu vừa nghĩ vậy, vừa dự định tìm hiểu xem có những món quà lưu niệm nào, rồi bước đi với dáng vẻ nhẹ nhàng hơn một chút về ký túc xá.

Ngày hôm sau. Akiharu cứ ngỡ máy bay riêng thì phải có cả sân bay trong khuôn viên nào đó, nên hơi thất vọng khi chiếc xe chở cậu lại bình thường đi thẳng đến sân bay quốc tế.

「…À thì, đúng vậy nhỉ. Đường băng dài, lại còn vấn đề tiếng ồn nữa…」

「Không không, có sân bay mà~? Nhưng nếu bay bằng máy bay nhỏ trong nước thì không nói làm gì, chứ đi nước ngoài thì phải qua hải quan và thủ tục xuất cảnh này nọ mà~.」

Nghe lời vị Hiệu trưởng với vẻ mặt thản nhiên nói vậy, Akiharu thấy quả thực có lý. Mà nói đúng ra, việc có cả sân bay mới đáng ngạc nhiên.

Phớt lờ Akiharu đang bối rối không biết phản ứng thế nào, hai người lớn tuổi giàu kinh nghiệm tiếp tục tiến vào sân bay với những chiếc vali du lịch hơi lớn.

Thường ngày cậu hầu như không bao giờ đi cùng hai người này, Akiharu cũng đi theo, nhưng vì đây là sân bay xa lạ nên cậu vẫn để ý xung quanh.

Có lẽ vì là hơn chín giờ sáng ngày thường, có rất nhiều người đàn ông mặc vest. Rồi các đoàn khách du lịch dường như tham gia một chương trình của công ty lữ hành nào đó, hay các cặp đôi trung niên đang tận hưởng tuổi già… khiến Akiharu trong bộ thường phục ở tuổi mười mấy thấy mình thật lạc lõng.

Hơn nữa, trong khi những người khác xếp hàng ở quầy hãng hàng không, họ lại đi thẳng qua đó, được vài nhân viên sân bay dẫn đường—và còn được đối xử như "khách hàng quan trọng có gì không ổn là rắc rối lớn", khiến Akiharu cảm thấy thực sự khó chịu.

Vì vậy, Akiharu vừa đi vừa thì thầm với Kaede.

「…Này, sao lại hoành tráng quá vậy? Đến mức tôi thấy lo lắng không biết sắp tới sẽ thế nào nữa.」

「A ha ha, không sao đâu~. Giờ chúng ta sẽ được dẫn vào phòng VIP, rồi sau khi làm thủ tục xuất cảnh, chúng ta sẽ lên máy bay bay ngay. Nếu chơi game trên trời thì sẽ đến Guam ngay thôi đó~.」

「Hừ… Chuyện là thế sao.」

Nghe giọng Kaede nói chuyện dễ dàng, cái hình ảnh hoành tráng mà Akiharu từng hình dung về chuyến du lịch nước ngoài cứ thế bay biến. Mà người lớn này, cô ấy mong chờ chơi game quá rồi. Suốt đường đi trong xe, cô ấy cũng nói mãi về việc sẽ chơi game gì.

Còn người kia, nhân vật chính của chuyến đi này là Saori-san thì hầu như không nói gì, mắt cứ lim dim không rõ là mở hay nhắm, nhìn rất đáng lo.

「…Này, cô có dậy chưa vậy?」

「……………………………………Dậy rồi mà……?」

Trả lời vừa chậm lại còn mang tính nghi vấn không hiểu sao. Chắc chắn hơn nửa ý thức của cô ấy đang ở trong mơ rồi. Trong xe cô ấy cũng ngủ, việc cô ấy tự đi được thế này quả là một kỳ tích nhỏ.

Saori-san loạng choạng, từ giữa đường Akiharu đành nắm tay dẫn cô đi, rồi còn xách cả hành lý nữa, cứ như một người cha dắt con nhỏ, bước vào một lối đi cấm người thường.

Và trước cánh cửa màu nâu sẫm bóng loáng, trông như đang khẳng định "ngoại trừ người giàu và yếu nhân thì không ai được vào", Kaede dừng lại và quay người.

「Nào, đến nơi rồi đây~. Nước trái cây uống thỏa thích, tạp chí cũng nhiều, nên sensei cứ coi đây là phòng của mình mà thư giãn đi nhé~.」

Không hiểu sao, có lẽ vì cảm giác được "dựa dẫm", cô ấy ưỡn ngực nói những lời khó chấp nhận đối với người nhút nhát.

Và khi nhân viên dẫn đường cung kính mở cửa… quả thực, một không gian thoải mái hiện ra.

Không chỉ có những chiếc ghế sofa đắt tiền xếp thành hàng, mà một bức tường còn được biến thành bể cá với những chú cá xinh đẹp bơi lượn thong thả, trong góc phòng còn có một nữ nhân viên phục vụ. Một chiếc tivi lớn treo tường, cùng một giá sách báo, mọi thứ đều khá đầy đủ.

Nhưng điều đầu tiên Akiharu nhìn thấy không phải những thứ đó.

…Mà đúng hơn, có lẽ ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cậu đã nhìn thấy người đó, nên não bộ vội vàng phát ra mệnh lệnh "Chữa lành, tìm kiếm thứ gì đó để xoa dịu" mà tìm thứ khác.

「Chà chà, giờ thì chơi game online mà không thể chơi trên máy bay—hiếc?!」

Vị Hiệu trưởng, người đang ngắm bể cá chậm hơn Akiharu một chút, dường như đã nhận ra người đó, và một tiếng hét thất thanh thoát ra từ miệng cô. Nhìn cách cô ấy đánh rơi hành lý khỏi tay, có vẻ cô ấy thực sự kinh ngạc.

「…………Mi, mị… Shinkan-chan…?!」

Trong khi Akiharu và những người khác đang đứng sững lại trước căn phòng được dẫn đến, Shinkan, trong bộ đồ hầu gái màu chàm, từ từ quay lại—và phóng ánh mắt lạnh buốt như băng xuyên thấu về phía họ.

「Đến du lịch bí mật sao… Trông Hiệu trưởng có vẻ vui vẻ quá nhỉ?」

…Đính chính, không chỉ ánh mắt mà cả lời nói cũng lạnh buốt như thể bay từ Bắc Cực đến vậy. Đến mức, dù không bị nói trực tiếp, mà Akiharu vẫn thấy sống lưng rợn người. Thế mà Saori-san vẫn đang lim dim, lúc này cậu thật sự thấy ghen tị với cô ấy.

Shinkan, với vẻ mặt vô cảm thường ngày, nhìn chằm chằm về phía họ, đôi mắt ẩn sau cặp kính nheo lại sắc lạnh.

「Việc sử dụng chiếc máy bay chở khách siêu âm thuộc sở hữu của gia đình Tenjouji, cùng với khách sạn do cá nhân Chủ tịch sở hữu… Tôi cũng có một chút ý muốn khen ngợi cô đã sắp xếp mọi thứ mà không để tôi phát hiện ra cho đến sáng nay. Chỉ một chút xíu thôi, khoảng cỡ hạt cát thôi.”

Nghe vậy, Akiharu không bất ngờ mà chỉ gật gù hiểu ra. Quả nhiên là Chủ tịch đã lén lút sắp đặt. Anh đã linh cảm thế từ thái độ của cô ấy hôm qua và việc cô ấy không ra tiễn, nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, người trong cuộc thì không nghĩ vậy, Kaede-san lùi lại một bước với vẻ mặt run rẩy:

「Sao lại, tại sao chứ… Shinkan-chan lại đi trước một bước thế này…!?」

「Tôi nhận được thông tin ngay sau khi Chủ tịch rời khỏi Hakureiryou. Dù bất ngờ, nhưng việc cô sử dụng chiếc xe thường ngày làm phương tiện di chuyển để không lộ ra bất cứ điều gì cho đến phút cuối, đó là sai lầm của cô rồi.」

「Vậy thì, cô đến đây bằng cách nào?」

Dù cô ấy có tuân thủ tốc độ giới hạn đi chăng nữa, đường xá lại vắng, Akiharu nghĩ cho dù đi bằng tàu điện cũng không kịp được.

Vì vậy, Akiharu liền hỏi, Shinkan ném cho anh một ánh mắt băng giá rồi lạnh lùng nói:

「Tôi chỉ chuẩn bị những đồ đạc tối thiểu và đã dùng trực thăng từ Hakureiryou đến gần sân bay. Mặc dù chỉ mất khoảng hai phút, nhưng việc đến nơi sớm hơn đã khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.」

Cô ấy nói vậy nhưng sự tức giận bị kìm nén đang truyền đến rõ mồn một, trông cô ấy hoàn toàn không hề nhẹ nhõm chút nào. Thậm chí còn có cảm giác như chỉ còn ba giây nữa là cô ấy sẽ bùng nổ vì khó chịu.

Việc một Shinkan xinh đẹp lạnh lùng lại tức giận đến mức này là điều hiếm thấy, nhưng Akiharu chẳng vui vẻ gì khi gặp phải cảnh tượng hiếm có khó chịu như thế này.

Nội tâm lo sợ lửa giận sẽ bùng lên cả mình, Akiharu dè dặt giơ tay lên:

「Ừm… Không lẽ, là đến để đưa Chủ tịch về, hay sao…?」

Nếu suy nghĩ một cách hợp lý, khả năng đó là cao nhất. Chuyện cố ý bay trực thăng đến đây chỉ để thuyết giáo thì dù thế nào cũng không thể xảy ra được.

Nhưng nếu vậy, Akiharu sẽ gặp rắc rối lớn. Và người sẽ rắc rối hơn nữa là Saori-san, người sẽ đi Guam để làm việc.

Nếu đi bằng máy bay do Chủ tịch chuẩn bị thì thời gian di chuyển sẽ được rút ngắn đáng kể, nên bây giờ việc đi bằng chuyến bay thông thường sẽ khiến Saori-san không thể kịp thời gian tập trung, do đã trì hoãn chuyến khởi hành. Khách sạn được chuẩn bị cũng đã bị hủy nên đêm nay cô ấy cũng không biết phải ngủ ở đâu.

Akiharu không biết Shinkan biết đến đâu về những chuyện đó, nhưng cô ấy nhìn Akiharu và Saori, người đang quay cuồng với suy nghĩ:

「…Dù rất muốn làm thế, nhưng mọi chuyện đã đến mức này, tôi không thể hủy bỏ được. Tôi tuyệt đối không thể để cho hành động tùy tiện của Chủ tịch gây ảnh hưởng đến công việc quan trọng của học sinh được.」

「…………Vậy thì sao…?」

「Không còn cách nào khác. Tôi cũng sẽ đi cùng quý vị — Chủ tịch, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ càng trên máy bay, nên hãy chuẩn bị tinh thần đi.」

「Ch, chuẩn bị tinh thần á, Shinkan-chan định làm gì vậy…?!」

「Tôi xin phép không giải thích chi tiết, nhưng ít nhất hãy nghĩ rằng cô sẽ không có thời gian để chơi đâu.」

Việc cố tình không nói rõ càng đáng sợ hơn. Akiharu không biết điều gì đang chờ đợi họ, và thậm chí không rõ Kaede có thể đặt chân lên đất Guam một cách an toàn hay không. Ít nhất là đối với một người nhút nhát. Đến lúc này, cho dù cô ấy có ngất đi thì cũng không có gì lạ.

Nhìn Chủ tịch đang run rẩy lập cập, Akiharu thầm cầu nguyện trong lòng cho cô ấy được bình an.

Sau đó, nhìn Saori-san đang thở đều và ngủ một cách thanh thản — anh cũng quyết định sẽ ngủ hoặc giả vờ ngủ trên máy bay.

◆ ◇

Bên trong xe đi đến khách sạn, điều hòa bật rất dễ chịu, nhưng chỉ vài giờ trước đó Akiharu còn đang quen với việc có sưởi ấm, vậy mà giờ lại là điều hòa, tạo cảm giác khá kỳ lạ.

Hơn nữa, thứ Akiharu nhìn thấy từ ghế hành khách là khung cảnh nước ngoài lạ lẫm, Akiharu bây giờ mới buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng:

「Dù sao thì, đây đúng là một đất nước nhiệt đới. Tôi không nghĩ trời lại nóng đến mức này.」

「Akiharu-san thật là thiếu kiến thức nha. Bởi vậy nên mới mắc lỗi sơ đẳng như quên mang quần áo để thay ở đây đó~」

Anh bị Chủ tịch cười phá lên với giọng điệu tươi tắn, nhưng lần này anh không thể phản bác. Chiếc áo sơ mi anh đang mặc bây giờ cũng không phải là thứ anh mang từ Nhật Bản đến, mà là đồ được người này mua cho ở sân bay.

Akiharu đã nghĩ không biết tại sao cả hai lại mang nhiều hành lý thế cho chuyến đi hai ngày một đêm… nhưng hoàn toàn không ngờ rằng đó là để có quần áo thay sau khi đến nơi. Nếu không nói rằng chiếc túi lớn là để nhét quần áo mùa đông cồng kềnh, thì người mới đi nước ngoài như anh làm sao mà biết được.

…Mà nói đúng ra, đáng lẽ ra Chủ tịch đã bị Shinkan mắng cho một trận nhừ tử trên máy bay rồi, tại sao cô ấy vẫn cứ tràn đầy năng lượng như vậy nhỉ? Lúc anh đi vệ sinh, liếc nhìn qua thì thấy cô ấy đang kiểm tra một chồng tài liệu dày cộp với ánh mắt vô hồn, cứ như là một hình phạt ôm đá vậy. À, còn nghe thấy tiếng hét nên tò mò là gì thì ra là cô ấy bị bắt xem đi xem lại một bộ phim tái hiện cảnh người bị hủy hoại cuộc đời vì tai nạn, theo kiểu "Chú ý, đây là hậu quả nếu lơ là kiểm tra", khiến cô ấy suýt khóc. Thành thật mà nói, Akiharu không tài nào có được tâm trạng đi nghỉ mát sau vụ đó.

Vậy mà Kaede, đã hoàn toàn trở lại với tinh thần ban đầu, lại ló đầu ra từ ghế sau và nói:

「Shinkan-chan cũng thay đồ đi nha~? Để nguyên bộ maid thế thì nổi bật lắm, hơn nữa chắc cũng nóng lắm đúng không?」

「Không có vấn đề gì. Hơn nữa tôi cũng không có thời gian để chuẩn bị đồ thay, nên tôi sẽ chấp nhận chịu đựng bộ này trong hôm nay.」

「Ế ế~, nhưng mà cô ấy cũng đi cùng mà đúng không? Buổi chụp hình của Saori-san là ở bãi biển đó~? Với bộ đồ đó thì nhất định sẽ rất nổi bật và bị nhiều người bắt chuyện đó?」

「…………」

Tưởng rằng cô ấy sẽ phản bác ngay lập tức, nhưng Shinkan lại im lặng, tay vẫn nắm chặt vô lăng. Thường ngày thì sẽ có một hai câu nói lạnh lùng, nhưng phản ứng này lại hơi bất ngờ.

Akiharu đang nhìn không biết có chuyện gì thì Kaede, hình như đã nhận ra ánh mắt của anh, quay sang cười tủm tỉm:

「Shinkan-chan là người chịu nóng kém, nên thực ra cô ấy muốn thay đồ đó~. Cô ấy cũng không thích nổi bật, và chắc chắn ghét bị bắt chuyện đó.」

「Ủa chứ có ai mà vui khi bị bắt chuyện đâu… Lúc trại hè mùa hè, bộ maid cũng đâu có vấn đề gì?」

「Đó là bộ maid đặc biệt đó, thực ra mặc vào mát không kém gì áo sơ mi cộc tay hay váy vải mỏng đâu. Nhưng bộ hôm nay đang mặc là loại dành cho mùa đông mà~」

「…Chủ tịch, xin hãy hạn chế những phát ngôn thừa thãi. Cô đã hứa trên máy bay rồi mà.」

Có lẽ vì sự thật mà bình thường sẽ không bao giờ nhận ra đã được tiết lộ, Shinkan cuối cùng cũng lên tiếng trách mắng. Nhưng so với những lời giáo huấn thường ngày, giọng điệu của cô ấy hơi yếu hơn một chút.

Đây là chuyện gì vậy nhỉ. Mặc dù cô ấy đã nói sẽ chịu đựng, nhưng có phải đúng như Chủ tịch nói, cô ấy thực sự muốn thay đồ nên đang do dự không?

…Đúng là, ở Guam mà mặc đồ maid thì còn nổi bật hơn cả ở Nhật Bản. Ở khách sạn thì có thể chấp nhận được, chứ ở bãi biển thì chắc chắn sẽ bị coi như trò mua vui. Khách du lịch có lẽ sẽ chụp ảnh lia lịa.

Liệu có nên ra tay giúp đỡ không, Akiharu suy nghĩ một lát rồi nói:

「Này, nếu đã đi cùng thì nếu cô mặc đồ đừng quá nổi bật thì tôi sẽ biết ơn lắm. Dù gì thì với vai trò là người quản lý của Saori-san, thì việc không có vấn đề gì xảy ra là tốt nhất.」

「Đúng đúng, cứ mua đồ tương tự ở khách sạn rồi tạo ra không khí như là ‘Chúng tôi đến đây để du lịch nè~’ thì chắc chắn sẽ tốt hơn đó~」

「Đúng vậy. Hoặc, nếu là đồ lót của tôi thì tôi có thể cho cô mượn.」

…Cuối cùng, lại có một thứ kỳ lạ xen vào.

Akiharu quay lại, nhìn khuôn mặt của thủ phạm đang ngồi ở ghế sau, hỏi lại cho chắc chắn:

「…À, Saori-san? Cho mượn đồ lót thì giải quyết được việc gì?」

「Là loại full cup màu đen và chất liệu lụa, nên trông cũng không hẳn là đồ bơi đâu?」

「…Không, cái đó hơi bị quá đà đó… Hơn nữa, nếu vậy thì thà cho mượn đồ bơi của Saori-san còn hơn cả nghìn lần chứ?」

「Thật đáng tiếc, tôi chỉ mang đồ bơi dùng cho công việc thôi. Còn đồ lót thì dù không có đồ để thay cũng—」

「Ừm, chắc là giặt rồi phơi khô trong đêm được thôi.」

「Không, nếu là đồ lót thì không cần mặc cũng được.」

Cô ấy nở một nụ cười khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải rung động, rồi nói ra một câu hoàn toàn không ổn chút nào. Akiharu đã nghĩ từ lâu rồi, nhưng quan niệm đạo đức của người này rốt cuộc là thế nào vậy nhỉ.

Akiharu đột nhiên cảm thấy đau đầu, anh xoa thái dương bằng ngón tay rồi nói chuyện với Shinkan ở ghế lái:

「…………Vậy nên, để tránh việc cái tên Hakureiryou được biết đến trên thế giới theo một cách bất ngờ, cô có thể thỏa hiệp được không?」

「………………………………………………Tôi sẽ mua và thay quần áo ở khách sạn.」

Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng cô ấy cũng chịu nhượng bộ, Akiharu thở phào nhẹ nhõm.

Không giống như Akiharu chỉ có thể phản ứng một cách bảo thủ, Kaede vui vẻ nhảy cẫng lên:

「Vậy thì, trong thời gian ở Guam, hãy quên đi việc là giáo viên, cứ vui chơi hết mình như một người bảo hộ nha~」

「…Cô theo đến đây để làm gì vậy?」

「Thôi thôi, có sao đâu nè~. Trong thế giới của người lớn có một thần chú rất tiện lợi và đáng quý gọi là ‘vô lễ giảng’ đó nha?」

Vừa cười khúc khích, cô ấy vừa nói những điều như vậy. Akiharu nghĩ, nếu Shinkan thật sự tin lời và xả hết nỗi uất ức thường ngày thì có lẽ anh sẽ không thể trở về Nhật Bản mất, đúng là một sự dũng cảm phi thường. Chắc chắn là vì cô ấy chẳng suy nghĩ gì cả.

Kaede, có vẻ như chẳng bận tâm đến việc học trò ngồi cạnh mình đang có suy nghĩ gì, vỗ vỗ vào ghế và nói tiếp:

「Ở Guam mà cứ gọi là Chủ tịch hay giáo viên thì chẳng có cảm giác đi nghỉ mát gì cả. Akiharu-san có thể đặc biệt gọi tôi là ‘Kaede Onee-sama’ cũng được đó~」

「…Không, nếu nói thấp hơn một chút thì cô còn trông trẻ hơn cả tôi đó.」

「Đâu có, anh lại khen tôi trông như độ tuổi thiếu niên kìa. Akiharu-san, bất ngờ là anh khéo ăn nói ghê đó~」

Khi Akiharu nói sự thật, không hiểu sao cô ấy lại nghĩ đó là lời khen. Đáng lẽ ra việc tức giận còn là phản ứng đúng đắn hơn là ngượng ngùng.

「Nhưng, nếu vậy thì Sensei… không phải, cậu định gọi tôi là gì đây?」

「À… ừm, có lẽ là tên thôi.」

Dù Akiharu nghĩ gọi bằng họ là đúng hơn, nhưng 『Tenjouji』 vừa dài vừa khó gọi, nên Akiharu cảm thấy gọi là 『Kaede』 sẽ dễ hơn.

Chỉ vì lý do đơn giản đó, không hiểu sao Chủ tịch lại nheo mắt mỉm cười:

「Vậy thì, cứ gọi trống không như gọi Shinkan-chan cũng được đó~. Dù sao thì hôm nay là ‘vô lễ giảng’ mà — À, thấy khách sạn rồi kìa, khách sạn!」

「Cô không cần phải làm ồn bên tai tôi cũng biết. Và xin đừng quậy phá trong xe.」

Nghe lời nhắc nhở của Shinkan, Akiharu ngả lưng sâu vào ghế và khẽ thở dài.

Anh còn chưa hoàn thành mục đích đến nước ngoài, thậm chí còn chưa bắt đầu, mà đã cảm thấy mệt mỏi thế này rồi. Nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo… Ừm, có lẽ sẽ trở thành một nỗi căng thẳng thực sự gây trầm cảm hoặc có nguy cơ hói đầu sớm mất, nên Akiharu quyết định thôi không nghĩ nữa.

Quyết định chỉ hành động sao cho mọi thứ diễn ra êm đẹp và an toàn nhất có thể, Akiharu nhìn ngắm tòa khách sạn trắng lớn đã bắt đầu hiện ra trước kính chắn gió. Chắc hẳn sau khi đặt hành lý xuống là sẽ khởi hành ngay, nên anh phải chuẩn bị tinh thần thật kỹ trước khi đến nơi, nếu không thì không ổn rồi.

Hành lý được nhân viên khuân vác mang lên phòng, Akiharu và mọi người chuyển số đồ tối thiểu vào một chiếc túi nhỏ rồi di chuyển đến khách sạn là nơi gặp gỡ ban đầu mà đáng lẽ họ sẽ ở.

Nhanh chóng mua sắm và thay quần áo, sau khoảng mười phút lái xe bởi Shinkan trong bộ áo blouse trắng tay cộc và váy dài bằng vải lanh, họ đã đến nơi.

Họ hợp với nhóm nhân viên thương hiệu thời trang và tạp chí đã đợi sẵn ở sảnh, Akiharu và những người khác rời khỏi nhóm Chủ tịch đi mua sắm, hướng thẳng đến bãi biển ngay trước khách sạn.

Cách xa một chút khỏi đoàn làm phim toàn người nước ngoài, Akiharu một mình đặt hành lý xuống và nhìn xung quanh.

Mặc dù có lác đác vài người mặc đồ bơi, nhưng không đông đúc như một bãi biển tắm biển giữa mùa hè ở Nhật Bản, Akiharu thở phào nhẹ nhõm và lẩm bẩm:

「Thế này thì chắc ít khả năng bị mấy kẻ lạ mặt quấy rầy hơn nhỉ.」

「Đúng vậy~. Mà nói đúng ra thì Akiharu-san trông đáng ngờ nhất đó.」

「…Cô nói cái gì vậy, đối với học sinh mình mà đối xử kiểu đó đó hả?」

Vừa phản bác, Akiharu vừa có chút buồn vì thực ra bản thân cũng có hơi đồng tình. Khi Saori-san giới thiệu anh là quản lý, những đối tác làm việc cũng phản ứng kiểu 『Ơ!? Anh này á?』. Phản ứng thái quá của người nước ngoài dễ hiểu đến mức muốn khóc. Nhân tiện, khi hai người lớn được giới thiệu là người đi kèm, hầu hết mọi người đều nhìn Shinkan và lộ vẻ mặt như kiểu 『Tại sao người này lại không phải là quản lý nhỉ』, điều đó cũng là một đòn giáng thêm vào Akiharu.

Dù sao thì, Akiharu vừa điều chỉnh chiếc ô vừa quay mặt về phía tiếng nói:

「Khá nhanh đấy. Tôi tưởng sẽ mất thêm một lúc nữa chứ.」

「Vì chỉ mặc đồ mỏng thôi nên nhanh gọn lắm đó~」

「…Còn Shinkan thì sao? Vẫn chưa xong à?」

Saori-san phải thay đồ trong xe do nhân viên chuẩn bị, nên hai người ngoài cuộc đã mượn một phòng ở khách sạn để thay đồ rồi tách ra. Vì vậy, Akiharu đương nhiên nghĩ Kaede sẽ ở cùng Shinkan, nhưng vẫn chưa thấy cô ấy xuất hiện.

…Và ngay lúc đó, anh thấy một người phụ nữ đi bộ từ phía khách sạn đến. Mặc dù trang phục hoàn toàn khác biệt so với thường ngày, nhưng dáng đi quá đỗi thanh lịch khiến người ta nghi ngờ có phải là máy móc không, chắc chắn là của Shinkan.

Tuy nhiên, hình ảnh ấy hoàn toàn khác với những gì Akiharu đã tưởng tượng.

「…Này, Chủ tịch.」

「Vâng vâng? …Mà, không được Akiharu-san. Anh phải gọi tôi bằng tên mà đúng không~?」

「À, ừm. Chuyện đó gác lại, tại sao Shinkan… lại cố tình mặc áo sơ mi vậy?」

Đáng lẽ cô ấy phải thay đồ bơi rồi quay lại, nhưng không hiểu sao vẫn mặc nguyên chiếc áo sơ mi mua ở khách sạn. Váy thì đã cởi ra rồi… hay nói đúng hơn, chính vì chỉ cởi váy nên trông nó… cứ thế nào ấy, gợi cảm hơn so với một bộ đồ bơi hở hang quá mức, và nếu cứ nhìn thẳng vào thì có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

Akiharu đang nghĩ liệu có phải xảy ra sự cố gì trong quá trình thay đồ không thì Kaede lên tiếng:

「Lúc tôi đi ra, cô ấy đã cởi hết rồi đó? Chắc là Shinkan-chan dễ bị bắt nắng và còn hơi ngượng nên mới khoác thêm áo sơ mi đó… Nhưng thật lãng phí khi tôi đã mất công chọn đồ bơi cho cô ấy mà~」

Akiharu đồng ý với ý kiến về sự lãng phí, nhưng anh tự kiềm chế không nói ra vì điều đó rất nguy hiểm.

Tuy nhiên – một sự tò mò thuần túy về việc đồ bơi mà Chủ tịch chọn có hình dáng ra sao đã trỗi dậy trong anh. Bản thân Kaede đang mặc một bộ bikini có váy với họa tiết hoa nhỏ sặc sỡ, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ một bộ tương tự lại hợp với Shinkan, người có kiểu cách hoàn toàn khác.

Vì cô ấy thường xuyên xem anime và chơi game, Akiharu nghi ngờ liệu có phải đó là một bộ đồ bơi kỳ lạ, gần giống với phong cách đó không. Khi Shinkan đến gần, cô ấy nhìn Kaede với ánh mắt lạnh lẽo.

「…Chủ tịch. Trả lại ví tiền cho tôi ngay lập tức.」

「Thôi mà, Shinkan-chan. Trong thời gian ở Guam mà không gọi tên thì tôi sẽ không chơi với cô đâu nha~?」

「…………Kaede-san, trả lại ví tiền cho tôi ngay lập tức. Tôi sẽ đi mua một bộ đồ bơi mới.」

「Ế ế~, tại sao vậy? Tôi thấy nó rất hợp với cô mà?」

「Đây không phải là vấn đề hợp hay không hợp. Một bộ đồ bơi như thế này, thật là vô liêm sỉ…」

「Cô muốn một bộ rực rỡ hơn à? À, vậy thì hãy chọn bộ kia đi, bộ mà cô gái tóc vàng đằng kia đang mặc ấy!」

Vừa nói Kaede vừa chỉ về phía một người đẹp đang đi bộ — cô ấy mặc một bộ đồ bơi mà Akiharu không biết nên gọi là đồ bơi hay nên miêu tả là một mảnh vải nhỏ được gắn vào dây, có độ hở hang trên chín mươi phần trăm.

Dù việc hở hang nhiều khiến đàn ông vui vẻ… nhưng đến mức đó thì Akiharu chỉ có thể cảm thán là thật đáng kinh ngạc. Cô ấy có vóc dáng đẹp và gương mặt sắc sảo, nhưng làm thế nào mà cô ấy lại tự tin mặc một bộ đồ bơi như vậy được nhỉ.

…Và Shinkan phải mặc cái đó sao? Một người hầu lạnh lùng luôn kín đáo, chỉn chu đến từng milimet như mặc một chiếc áo corset bằng sắt, lại phải mặc cái đó.

Trước khi Akiharu kịp tưởng tượng ra cảnh tượng đó, một giọng nói xé toạc không khí nhiệt đới như thiên đường vang lên:

「──Cô muốn tôi mặc một bộ đồ như thế đó ư?」

「Ưm, đúng vậy đúng vậy… Khụ khụ?! Sh, Sh, Shinkan-chan!? Ánh mắt của cô đáng sợ quá đi mất!?」

「Vừa nãy cô đã nói hôm nay là ‘vô lễ giảng’… Vậy cô có thật sự chấp nhận không?」

「Được, được nhưng không được! N, này, mau vào chỗ râm nếu không sẽ bị sốc nhiệt đó!」

Hình như cuối cùng Kaede cũng đã nhận ra mình đã nói ra những lời nguy hiểm đến mức nào, cô ấy hốt hoảng kéo tay áo sơ mi của Shinkan. Trong tình trạng đó, cô ấy bị Shinkan nhìn xuống và nở một nụ cười gượng gạo, nhưng không khí vẫn không hề nhẹ nhàng hơn chút nào.

Trong lúc đó, Akiharu đang lắp đặt ghế bãi biển bên cạnh chiếc ô, lặng lẽ di chuyển đến một vị trí an toàn. Anh không thể làm những điều ngu ngốc như tự mình lại gần một Shinkan đang thực sự tức giận, và vì không có việc gì khác có thể làm nên anh tự giác làm chừng này.

Shinkan, người đang tỏa ra sự tức giận khoảng âm năm mươi độ với vẻ mặt vô cảm, một lúc sau thở dài như đã mệt mỏi:

「…Thật sự là, cô vẫn như vậy sau bao nhiêu năm…」

Có vẻ như cô ấy đã chấp nhận mọi thứ, và nói ra điều đó.

Và khi ánh mắt cô ấy quay sang Akiharu, anh cố gắng kìm nén sự giật mình. Nếu không chứng minh rằng mình không có ý nghĩ xấu xa nào, anh chắc chắn sẽ gặp phải chuyện kinh khủng sau này.

Akiharu thầm cầu nguyện rằng mình không bị cô ấy nhìn thấu, rồi cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể:

「Chuyện đồ bơi thế nào cũng được, dù gì cũng đã dựng chiếc ô to tướng này rồi thì sao không vào chỗ râm đi? Nhiệt độ khác với Nhật Bản, chắc cô cũng khó chịu lắm.」

「…Đúng vậy. Tôi xin nghe lời.」

Trong một khoảnh khắc, có vẻ như cô ấy định nói điều gì đó khác, nhưng lại gật đầu như đã nghĩ lại. Akiharu không biết liệu cô ấy kiềm chế không làm khó học sinh hay vì ánh nắng quá gay gắt, nhưng dù sao thì anh cũng thấy nhẹ nhõm.

Shinkan liếc nhìn Chủ tịch đang sợ sệt trốn sau ghế bãi biển, rồi ngồi xuống tấm chiếu trải dưới chiếc ô:

「Nhân tiện, Hino-san. Tôi không thấy Shikiryo Saori-san đâu, vậy cậu ở đây có ổn không?」

「À… cô ấy đang thay đồ trong xe, sau đó sẽ làm tóc và trang điểm nhẹ. Xong xuôi cô ấy sẽ đến đây, lúc đó là đến lượt tôi.」

Mặc dù vậy, Akiharu nghĩ thực ra anh cũng chẳng làm gì ngoài việc đứng nhìn. Bởi vì Saori-san và mọi người đều nói chuyện bằng tiếng Anh nên anh hoàn toàn không hiểu gì, cảm giác bị gạt ra ngoài rất rõ rệt. Vừa nãy anh cũng bị chỉ đạo hay nhắc nhở gì đó, nhưng vì anh cứ đứng ngơ ngác nên họ nhún vai và làm động tác tay ra hiệu ‘Thôi bỏ đi’.

…Nói gì thì nói, ngay cả vị Chủ tịch lơ đãng này cũng có thể nói vài thứ tiếng ở mức độ giao tiếp hàng ngày, điều đó càng khiến anh thấm thía sự khác biệt về xuất thân và nuôi dưỡng.

Akiharu lo lắng một cách "ác quỷ" rằng sau này, khi trở thành quản gia, anh sẽ còn vất vả hơn bây giờ, rồi để che giấu sự xấu hổ, anh cởi chiếc áo sơ mi đang mặc.

Anh không có ý định bơi, nhưng nhiệt độ bãi biển nóng đến mức dường như bãi cát cũng sắp bốc cháy, nên nếu để áo sơ mi dính mồ hôi thì sau này sẽ rất khó chịu. Quần short anh đang mặc không phải đồ bơi, nhưng nếu bị ướt thì cũng sẽ khô nhanh thôi, nên cứ để vậy là ổn.

—Khi anh đang gấp áo sơ mi và đặt lên tấm chiếu để làm vật nặng, Kaede, người lẽ ra phải đang sợ hãi, lại thúc vào sườn anh.

「Akiharu-san, Akiharu-san. Trước khi Saori-san đến, nhờ anh giúp một tay được không~?」

「Hả? Được thôi, chuyện gì vậy?」

「Tôi muốn anh thoa cái này. Cho tôi và Shinkan-chan.」

Nhìn thứ được Kaede chìa ra trước mặt, Akiharu “À” một tiếng hiểu ra — và rồi, cảm giác bối rối nhanh chóng ùa đến.

Bởi vì thứ Kaede đang cầm trên tay là dầu chống nắng. Cô ấy đã bắt đầu thoa lên cánh tay mình mà không chờ câu trả lời, nhưng việc nhờ vả có nghĩa là cô ấy không định tự làm hết.

Nếu vậy, chắc chắn anh sẽ bị nhờ thoa vào những vùng khó tự làm như lưng… Liệu có quá đáng không nhỉ?

Không chỉ Akiharu nghĩ vậy, Shinkan cũng lên tiếng, hơi cau mày lại:

「…Kaede-san. Việc như thế này không nên nhờ một người đàn ông, dù là học sinh khoa Hậu cần. Đặc biệt là khi có tôi ở đây.」

「Việc tôi và Shinkan-chan thoa cho nhau cũng có vẻ vui đó—nhưng mà, Akiharu-san sẽ phải thoa cho Saori-san trước khi chụp ảnh đúng không~? Nên tôi nghĩ mình nên cho Akiharu-san luyện tập trước với những người lớn như chúng tôi đó~」

「…………Chuyện đó, thì…」

Trước lời phản bác của Chủ tịch, Shinkan bất ngờ ngập ngừng. Trước tình huống bất thường này, Akiharu lại càng hoảng hốt.

Anh đã nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ nói 『Tôi sẽ thoa dầu cho Shikiryo-san』, nhưng mọi chuyện lại diễn ra một cách bất ngờ.

Hơn nữa, Kaede còn nở nụ cười đúng lúc:

「Shinkan-chan sẽ không làm những điều đoạt mất vai trò quản lý của Akiharu-san đâu đúng không~?」

「…Tất nhiên rồi. Dù là đối thủ là học sinh của mình, tôi cũng không thể làm những việc xâm phạm quyền hạn của người khác được.」

「Vậy thì, để không thất bại, việc luyện tập là cần thiết đó chứ~」

Thật là một lý luận trẻ con. Việc thoa dầu mà lại có thất bại, anh chẳng hiểu gì cả. Chẳng lẽ trong xã hội thượng lưu có kỹ thuật viên thoa dầu chuyên nghiệp sao?

Dù sao thì, đồng minh đáng tin cậy lại đang có sự xáo trộn hiếm thấy, Akiharu quyết định cố gắng thay đổi dòng chảy này:

「──Được rồi. Tôi sẽ làm theo đề nghị của Kaede-san.」

「Ố ồ á!? Khoan, thật sao!?」

Ngay trước khi anh kịp ngăn chặn và thay đổi, một dòng nước lũ đã ập đến, và hơn nữa:

「Không chỉ tôi, mà Shinkan-chan cũng sẽ làm vật thí nghiệm đúng không~?」

「Vì sự trưởng thành của học sinh. Tôi sẽ chấp nhận “lột bỏ” đúng nghĩa đen.」

Vừa tuyên bố, cô ấy vừa đưa tay lên cúc áo sơ mi.

Tình hình đã trở nên nghiêm trọng đến mức không thể ngăn cản được nữa, Akiharu chỉ có thể ngây người ra. Không, xét về tình huống thì anh đáng lẽ phải vui mừng vì đây là một vận may từ trên trời rơi xuống, nhưng việc thoa dầu ở Guam vào mùa đông thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì, khiến anh muốn từ bỏ mọi suy nghĩ.

Trước Akiharu đang bất động như một bức tượng, Shinkan lặng lẽ, nhẹ nhàng và uyển chuyển tháo từng chiếc cúc áo một.

Đầu tiên, phần ngực đầy đặn dần hé lộ, rồi tiếp đến vòng eo thon gọn và rốn cũng dần xuất hiện… Đến đó, Akiharu mới nhận ra.

Khi thấy phần trên ngực, anh cứ nghĩ cô ấy mặc bikini. Nhưng có vải ở phần dưới ngực và ở eo, nên nó không phải là bikini thông thường hay đồ bơi liền thân.

Vậy thì đó là gì, Akiharu vừa tò mò vừa hồi hộp, thì Shinkan quay lưng lại cởi áo sơ mi ra — để lộ tấm lưng trần táo bạo.

「……………………」

「…Tôi xin nhắc lại một lần nữa cho chắc chắn, đây là thứ mà Kaede-san đã chọn. Không phải do tôi chọn, cũng không phải sở thích của tôi. Đừng hiểu lầm.」

Lời nói đó vang lên, nhưng gần như không chạm đến phần quan trọng trong đầu Akiharu. Bởi vì anh đang quá bận rộn để cố gắng hiểu được bộ đồ bơi của Shinkan, sau khi chiếc áo sơ mi cản trở đã biến mất và anh nhìn thấy toàn bộ.

Nó giống như một thứ gì đó được kết hợp giữa bikini và đồ bơi liền thân rồi chia ba, độ hở hang ít hơn một bộ bikini thông thường nhưng… phần rốn lại được khoét hình kim cương, và có nhiều dây thắt ở sau gáy, dưới xương bả vai, ở eo cùng với các nút thắt, tất cả tạo nên một sự gợi cảm kỳ lạ, khơi gợi những tưởng tượng mơ hồ.

イメージ的には水着というよりボンテージに近いし、黒っていうのがまた余計に色っぽく見えるし……正直、普段の服装も加味して考えると、さっきのブロンド美人より今の深閑の方が色気に溢あふれている。

Trong tưởng tượng, bộ đồ này gần giống với bondage hơn là đồ bơi, mà màu đen lại càng tăng thêm sự gợi cảm... Nói thật, nếu tính cả trang phục thường ngày, thì Shinkan-chan lúc này còn tràn đầy sức quyến rũ hơn cả cô nàng tóc vàng xinh đẹp lúc nãy.

Hơn nữa, điều khiến Akiharu-san thấy phiền phức là:

「Vậy thì Akiharu-san, trước hết tôi xin phép nhờ anh nhé~. Shinkan-chan thì cứ mở sẵn chai dầu dự phòng ra, bôi vào tay hay chân gì đó trước cũng được nhé?」

Ra hiệu xong, cô Chủ tịch Ội trưởng buông một tiếng “Khụ” rồi nằm sấp xuống. Và khi cô cố gắng vòng tay ra sau lưng, cựa quậy như một con cá chuồn mới lên bờ còn đang quẫy đạp yếu ớt,

「Ưm, ưm...? Xin lỗi, Akiharu-san có thể tháo dây giúp tôi được không ạ?」

「…………」

Vừa làm theo lời, Akiharu-san vừa liếc nhìn sang bên.

Giống như Kaede-san đang mặc bộ bikini thông thường, bộ đồ của Shinkan-chan cũng thuộc loại có thể tháo dây để lộ ra nhiều hơn. Nếu là loại đồ liền thân, không thể cởi ra nếu không tháo hẳn, thì nỗi lo cháy nắng sẽ giảm bớt, chỉ cần bôi vào những phần không có đồ bơi là xong.

...Nhưng cái bộ đồ bơi đó thì... phải cởi đến mức nào, và bôi đến đâu mới đủ đây chứ...!?

Trong khi ý thức đã bị phân tán hơn một nửa, Akiharu-san quỳ xuống bên cạnh Kaede-san đang nằm. Cầm hộp dầu có vẻ là hàng ngoại, anh không biết bao nhiêu là đủ nên cứ lấy ra một lượng tùy ý.

Đặt hộp dầu xuống, xoa hai tay vào nhau cho dầu thấm đều rồi anh mới tập trung vào Kaede-san đang nằm trước mặt.

Chủ tịch Ội trưởng, về thể chất thì chỉ lớn hơn Pina-san một chút thôi – Akiharu-san chỉ có ấn tượng như vậy, nhưng giờ cô ấy đã cởi cả dây bikini, ngoài phần dưới ra thì không còn gì trên người, khiến anh không khỏi hơi bồn chồn.

Rụt rè đưa bàn tay thấm đẫm dầu lên lưng cô ấy, Akiharu-san định bôi từ trên xuống nên chạm vào phần gần cổ.

Thế là vai của Kaede-san hơi nhún lên như bị giật mình,

「Hiah! Nhột lắm đó nha~」

「À, không, xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng cẩn thận hơn...」

Nói vậy chứ... thực ra anh cũng không biết phải làm thế nào. Để không bị nhột thì phải xoa theo kiểu gì đây?

Có lẽ do tay mình hơi lạnh vì dầu, lưng của Chủ tịch Ội trưởng lại có cảm giác ấm lạ thường, và dù đối phương hầu như không có chút quyến rũ nào, khi chạm vào da thịt cô ấy, anh vẫn thấy căng thẳng.

「...Hiya!... Fufufu...」

Trong khi thử đi thử lại nhiều cách, kiểu như dùng cả lòng bàn tay, mạnh hơn một chút, dứt khoát hơn một chút có lẽ sẽ không nhột, anh miệt mài bôi dầu lên lưng cô. Bất ngờ thay, anh đã bôi xong phần lưng khá nhanh chóng.

Sau khi đã bôi cả phần gáy khuất tầm nhìn, Akiharu-san nói,

「...Xong rồi. Thế này là được rồi chứ?」

「À, nếu xong phần lưng rồi thì tiện thể làm giúp tôi cả phần đùi nữa nhé~. Mặt sau chưa được bôi vì tôi đã ngồi mà~」

「…………Hiểu rồi」

Anh nghĩ bụng, ‘Chỗ đó tự làm đi chứ’, nhưng vì thấy cô ấy có vẻ chưa quen nên anh gật đầu.

...Thế nhưng, phần sau của đùi... vậy thì chỗ nào mới được coi là đùi đây? Nếu đưa tay xuống dưới, ngay khoảnh khắc chạm vào mà bị la “Biến thái!” thì chắc chắn là có tội rồi, liệu có phải làm đến tận cái phần đó không? Nếu là “ngoài phần bị đồ bơi che đi” thì đúng là đến những chỗ cực kỳ nhạy cảm rồi còn gì.

Định quay sang hỏi Shinkan-chan ý kiến... nhưng Akiharu-san đã bỏ cuộc giữa chừng. Anh trực giác mách bảo ngay lập tức rằng cảnh cô ấy đang tự bôi kem chống nắng lên ngực mình, lướt qua tầm mắt anh, không phải là thứ có thể nhìn thẳng được.

Thôi, cô ấy sẽ tự nói cho mình biết chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm thôi, nghĩ vậy Akiharu-san chấp nhận, bắt đầu bôi dầu từ khoeo chân lên phía đùi.

Và ngay khi Akiharu-san vừa nghĩ, ‘Chết tiệt, mình sắp đến chỗ cực kỳ nhạy cảm rồi!’,

「À~, đến đó là được rồi đó~. Hơn nữa sẽ quá kích thích với thanh thiếu niên đấy」

Cô Chủ tịch Ội trưởng nói đùa, nên Akiharu-san làm theo, rút tay lại. Thành thật mà nói, anh cũng không thấy quá kích thích, nhưng thôi, chuyện đó cứ giữ trong lòng, rồi buộc dây bikini lại cho cô ấy.

Kaede-san ngồi dậy, tựa vào ghế bãi biển, Akiharu-san vừa hoàn thành một công việc, thở phào nhẹ nhõm... nhưng anh cũng thừa biết rằng đây mới chỉ là màn dạo đầu thôi. À không, màn chính là khi Saori-san đến, còn đây là ý nói màn dạo đầu đã kết thúc.

Trước mặt Akiharu-san đang hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, Shinkan-chan vẫn giữ vẻ mặt vô cảm── nhưng không hiểu sao lại toát ra một không khí như cam chịu điều gì đó, pha lẫn chút xấu hổ bị kìm nén, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống tấm bạt nhựa.

Và sau một hơi thở sâu, cô ấy liếc nhìn sang anh rồi nằm dài trên tấm bạt.

Vừa tự tay tháo dây buộc ở sau gáy – một trong số rất nhiều dây khác, Shinkan-chan nói,

「──Vậy thì, Akiharu-san. Xin hãy giúp đỡ」

「...Ồ, ừm」

「Hãy coi như đây là bài học thực hành thường lệ, và hành động như thể nó là thật. Dù không phải với tư cách quản gia, nhưng công việc vẫn là công việc. Hãy nhận thức rõ đây là nhiệm vụ được giao và cố gắng hết sức mình.」

...Có nên thực sự cố gắng hết sức không nhỉ, Akiharu-san tự dập tắt những suy nghĩ không hay đó rồi gật đầu. Shinkan-chan đã hy sinh bản thân làm giáo trình, nên nếu không nghiêm túc thì sẽ tệ hại mất. ...Nói chính xác thì, nếu không nghiêm túc thì rất dễ phạm sai lầm.

Tự nhủ rằng nếu tâm tĩnh như nước thì có thể tay không lấy được hạt dẻ trong lửa, Akiharu-san bắt đầu từ việc gỡ những nút thắt... nhưng không ngờ lại mất nhiều thời gian hơn dự kiến.

Tay anh đã dính đầy dầu nên không thể kẹp chặt dây được. Một phần cũng vì căng thẳng, mà mỗi lần dây tuột khỏi đầu ngón tay, anh lại càng sốt ruột hơn.

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào... Akiharu-san tự nhủ trong lòng, gỡ từng nút thắt một, cuối cùng cũng hoàn thành tất cả. À, còn nút thắt ở eo thì anh vẫn để nguyên, vì nếu tháo ra thì không có bãi biển khỏa thân nào cho phép anh ở lại đây, và có lẽ mạng sống của anh cũng gặp nguy hiểm nghiêm trọng, nên anh không dám động vào.

Đối diện với tấm lưng táo bạo để lộ ra, Akiharu-san khẽ hít một hơi thật sâu rồi lại nhỏ thêm dầu chống nắng vào tay.

「...Vậy thì, tôi làm đây」

「Tôi hiểu rồi. Xin hãy hoàn thành nhanh chóng và hiệu quả nhất có thể.」

Shinkan-chan vẫn nằm sấp và cho phép, nên Akiharu-san cố gắng chỉ nhìn vào lưng cô, nhẹ nhàng đặt tay xuống...

Vừa chạm bàn tay ướt lên phần gáy, ngay khoảnh khắc đó,

「Ực...!」

Một tiếng nói không thành lời vang lên, và lưng cô run lên bần bật.

Trước phản ứng thái quá đó, Akiharu-san suýt chút nữa đã rụt tay lại, nhưng vì lúc nãy khi bôi dầu cho Kaede-san cũng có chuyện tương tự, nên anh cố gắng chịu đựng, và một lần nữa thì thầm trong lòng “Bình tĩnh nào”.

Cẩn thận bôi dầu, anh cảm thấy đúng như Chủ tịch Ội trưởng đã nói, việc luyện tập có ý nghĩa thật.

Tại sao ư── cảm giác hoàn toàn khác so với lúc nãy với Chủ tịch Ội trưởng. Dù vóc dáng và cách phân bổ thịt khác nhau thì đương nhiên là vậy, nhưng khi chạm vào thực tế, độ mềm mại và độ trượt của ngón tay rõ ràng là khác, khiến anh tim đập thình thịch hơn cả lần trước, dù đây mới là người thứ hai.

Hơn nữa, về mặt thị giác, bộ ngực lớn mà anh không thể tưởng tượng được khi cô ấy mặc bộ đồ hầu gái giờ đang bị ép lại, hơi tràn ra ngoài khi nhìn từ trên xuống... dù chỉ nhìn thấy một chút, nhưng sức hủy diệt này là sao chứ?

Và đỉnh điểm là,

「…………À……」

「…………」

「…………Ừm!…………Phù……」

「……………………」

「……Y...á...…………!……」

Cái giọng nói này – cái giọng trung thực đáp lại mỗi khi anh di chuyển tay, thật đáng sợ. Chỉ với thị giác và xúc giác thôi đã khiến anh no bụng rồi, dù có ba bốn dạ dày cũng không tiêu hóa hết nổi, mà giờ còn thêm cả âm thanh nữa.

Nhân tiện, cô ấy dường như đang cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ, và vì thế, cơ thể cô ấy đôi khi lại khẽ giật lên như đang vặn vẹo... điều đó lại càng khiến tâm trí anh xao nhãng hơn. Tại sao người này lại có từng cử chỉ đều gợi cảm như vậy chứ?

Ngay cả ở phần lưng và eo, nơi lẽ ra ít mỡ, cũng mềm mại một cách kỳ lạ, cộng thêm khi bôi phần nách, anh lo lắng rằng nếu đưa tay xuống dưới sẽ chạm phải ngực cô ấy, thật sự phiền phức.

Nhưng chắc chắn Saori-san còn kinh khủng hơn cả Shinkan-chan, nên có lẽ giữa chừng anh sẽ sốc mà chảy máu cam mất. Hy vọng kinh nghiệm này sẽ tạo ra chút kháng cự, nhưng nói thật, chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến anh chóng mặt rồi, nên anh muốn mọi chuyện diễn ra êm đềm hơn.

Trong khi suy nghĩ vẩn vơ đủ điều để phân tán đi những cảm xúc tội lỗi, anh cuối cùng cũng bôi xong phần dầu từ eo trở lên.

Thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa kết thúc. Bây giờ đến phần dưới cơ thể, chân cũng phải bôi, nhưng... đối phó với cái cơ thể có sự khác biệt về độ đầy đặn rõ ràng hơn cả lưng này, liệu có thực sự ổn không, anh không thể tự mình phán đoán nữa rồi.

「À ừm... thế này là được rồi chứ?」

「Không được đâu Akiharu-san. Chân và mông vẫn chưa xong mà~?」

Cô Chủ tịch Ội trưởng vừa buông lời cực kỳ bất ngờ một cách rất tự nhiên, nhưng trước khi Akiharu-san kịp lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng như băng đã vang lên.

「...Đến phần chân là đủ rồi. Xin đừng chạm vào những phần khác.」

「…………Hiểu rồi」

Kìm nén suy nghĩ thật lòng “Thôi tha cho tôi đi mà”, Akiharu-san yếu ớt gật đầu đáp lại. Đây là trận chiến tiền trạm của Saori-san, nếu không cố gắng, lần sau chắc chắn sẽ thua. À không, anh cũng chẳng biết thắng thua là gì nữa rồi.

Dù sao, việc phải làm đã định. Vậy thì đành chấp nhận, chỉ có thể vượt qua bằng nghị lực.

Akiharu-san tự cổ vũ trong lòng “Cố lên mày ơi”, rồi bắt đầu bôi dầu từ mắt cá chân.

Cố gắng không để mắt mình nhìn vào bất kỳ phần cơ thể nào có nét nữ tính, anh tập trung vào bàn tay, làm việc miệt mài như thể mình là một cái máy bôi dầu chống nắng,

「...Ách!?」

Một tiếng kêu khác hẳn với tiếng kêu nhột nhột lúc nãy vang lên,

「Này, Hino-san. Đừng có chạm vào những chỗ kỳ lạ chứ.」

「Hả? Chỗ kỳ lạ là...」

Akiharu-san nghiêng đầu hỏi mà không quay lại.

Anh đang bôi dầu lên bắp chân, nhưng lẽ nào đó là một điểm nhạy cảm mà học sinh cấp ba không biết sao? Mùa hè cũng có nhiều người để lộ ra, và so với đùi thì chạm vào đó vẫn có vẻ an toàn mà.

Không hiểu sao, Akiharu-san quyết định bôi xong thật nhanh những chỗ có vẻ an toàn nhất, rồi đưa tay xuống khoeo chân,

「Ưm! Ưm!...? …………À……」

...Không hiểu vì sao, tiếng kêu lại trở nên gấp gáp hơn cả lúc ở lưng.

Kỳ lạ, không thể nào, anh không hề làm bất cứ điều gì kỳ lạ cả── anh tự biện hộ trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy bối rối. Rất có thể anh đã vô thức làm điều gì đó kinh khủng, và dáng vẻ Shinkan-chan đang cố gắng kìm nén tiếng kêu lại gợi cảm một cách nguy hiểm, khiến anh không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Không kìm được, anh ngừng tay, Akiharu-san hít thở sâu một lần nữa để lấy lại bình tĩnh,

「...A... Đó là lý do, Hino-san...!」

「……………………Ể?」

──Dù anh không làm gì, nhưng tiếng phản đối của Shinkan-chan lại vang lên.

Akiharu-san vẫn giữ tư thế lau mồ hôi trên trán,

「Ủa tôi, bây giờ tôi còn không chạm vào cô ấy mà...?」

Anh vừa nói ra sự thật vừa quay lại── và nhận ra có một người đang ngồi bên cạnh mình từ lúc nào không hay.

Ở đó, nơi mà trước giờ luôn nằm ở giới hạn tầm nhìn, cô Chủ tịch Ội trưởng đang cười rất vui vẻ, tay chạm vào mặt trong đùi của Shinkan-chan... nhờ vậy, Akiharu-san hiểu ra tất cả.

Tức là, Shinkan-chan nói không phải anh, mà là cô người lớn hư hỏng này đang nghịch ngợm.

Akiharu-san sốc hơn là ngạc nhiên, và nhẹ nhõm đến mức không nói nên lời, thì anh thấy Shinkan-chan quay lại nhìn từ phía sau đầu của Kaede-san,

「...Kaede-san, cô...!」

「Á, không được đâu Shinkan-chan. Nếu em dậy, Akiharu-san sẽ thấy cảnh tượng quá kích thích đó nha~?」

「...?!」

Bị Chủ tịch Ội trưởng nói vậy, Shinkan-chan đang định ngồi dậy để quay lại, vội vàng nằm sấp xuống đất. Rồi cô ấy ném ánh mắt như muốn hỏi "Anh thấy rồi sao?!" về phía Akiharu-san.

Akiharu-san lập tức lắc đầu để chứng minh mình vô tội, nhưng đó không phải lời nói dối. Dù đáng lẽ ra ở góc độ đó có thể nhìn thấy, nhưng đầu của Chủ tịch Ội trưởng đã che mất nên anh không thấy được phần quan trọng nhất. ...Chắc hẳn, anh đã nhìn thấy hầu hết thứ gì đó có kích thước và hình dạng giống như sự giao thoa giữa quả đào trắng và dưa lưới muskmelon, nhưng vì đó là mức độ hiển thị trong phạm vi phát sóng của TV, nên chắc là không sao.

Dù vậy, trái tim thành thật của anh vẫn đập thình thịch hơn bình thường, bơm máu liên tục, Akiharu-san cố gắng giữ cho đầu óc không bị choáng váng.

Trong tình trạng mà chỉ cần cử động tay xuống dưới là có lẽ sẽ chảy máu cam, Akiharu-san thấy Shinkan-chan đang lườm mình, rồi chuyển hướng ánh mắt sang Kaede-san.

「...Kaede-san. Cô làm trò đùa này với ý định gì vậy?」

「Không khí hơi căng thẳng nên tôi lỡ tay thôi~. Với lại, lâu lắm rồi mới được chạm vào da của Shinkan-chan, nên tôi cứ... tự dưng lại muốn làm vậy đó」

「Xin hãy kiềm chế những phát ngôn gây hiểu lầm. Hơn nữa, chuyện đó là cô đã tự ý... trong lúc tôi đang tắm...」

「Á, nhìn kìa! Trong lúc nói chuyện đó, Saori-san đến rồi đó~」

Chủ tịch Ội trưởng nói, với vẻ mặt liều lĩnh hơn bình thường, có lẽ vì cô ấy có thể đe dọa bằng ánh mắt nhưng không thể thực sự động thủ.

Đúng như lời cô ấy nói, Saori-san, sau khi thay đồ và trang điểm xong, đã đi tới từ phía bãi đỗ xe của khách sạn. Cô ấy mặc bộ bikini tam giác màu tím nhạt mà Akiharu-san đã thoáng thấy ở sân bay, và chỉ cần đi bộ thôi cũng khiến thứ gì đó đung đưa một cách kinh ngạc. Anh không nói rõ là gì đâu nhé.

Akiharu-san nghe thấy một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ miệng Shinkan-chan, khi cô ấy nhìn thấy Saori-san đang mỉm cười tiến về phía họ.

Và với giọng điệu giống hệt những bài học thường ngày,

「...Vậy thì, Hino-san. Đừng để những kinh nghiệm có được từ việc luyện tập trở nên vô ích── và hơn hết, hãy hành động một cách chừng mực và biết rõ giới hạn của mình.」

「...À, tôi hiểu rồi」

Trước lời tuyên bố kết thúc đó, Akiharu-san thành thật gật đầu đáp lại.

Cô ấy gần như bán khỏa thân, và dù biểu cảm thế nào thì gò má cô ấy vẫn hơi ửng đỏ, nên không có chút uy nghiêm nào, nhưng Akiharu-san đành vờ như không thấy.

Cuối cùng, anh kết thúc mà không hề nhận ra mình đã tiến bộ hay nắm bắt được bí quyết gì, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ đầu óc anh đã phát điên vì cái nóng ở vùng biển phương Nam rồi.

Nhưng đây mới là màn chính. Dù anh biết Shinkan-chan không giỏi mấy chuyện này sau sự kiện trên núi tuyết, nhưng cô ấy đã thật sự dốc sức giúp đỡ, nên anh phải làm cho ra trò.

Khẽ vỗ nhẹ lên má để lấy lại tinh thần, Akiharu-san đứng dậy thì Saori-san lên tiếng hỏi anh.

「Ồ, anh đang bôi dầu giúp họ ư?」

「À, để không bị cháy nắng ấy mà. Saori-san cũng chưa bôi đúng không? Nếu cô muốn thì tôi sẽ──」

Tuyệt đối không có ý đồ gì xấu... ừm, xin lỗi, có một chút, nhưng anh vẫn đề nghị với tư cách công việc.

Anh nghĩ Saori-san, người không có vẻ gì là ngại bị chạm vào, sẽ gật đầu ngay lập tức, nhưng Saori-san vẫn giữ nụ cười và nói,

「Chỉ cần tấm lòng đó là đủ rồi. Da tôi khá khỏe, thuộc loại không bị cháy nắng mà.」

...Đó là một câu nói "No, thank you" hoàn toàn bất ngờ.

「…………Ế~……À………………Thế, thế à?」

「Vâng. Hơn nữa, khi được bôi dầu như vậy, tôi cảm thấy... thật lạ. Chỉ mình tôi thôi sao?」

À không, hỏi thế thì khó trả lời lắm. Khó mà nói “Đúng vậy” hay “Không phải đâu”.

Trong lúc anh còn đang ú ớ, Saori-san được các nhân viên đang tụ tập ở bờ biển gọi, nên cô ấy cúi chào rồi bỏ đi.

Akiharu-san còn lại đó, dõi theo bóng lưng của Saori-san với vẻ quyến rũ không giống học sinh cấp ba... một lúc sau, anh đưa mắt nhìn về phía cô giáo hầu gái.

Shinkan-chan đang nằm trên tấm bạt nhựa, úp mặt xuống, toát ra một không khí giống như một người lính bại trận...

Và bên cạnh cô ấy, Chủ tịch Ội trưởng đang cười rất vui vẻ, khiến Akiharu-san thất thần rũ vai xuống.

◆ ◇

Khi buổi chụp hình bắt đầu, lẽ ra là đến lượt Akiharu-san── nhưng không ngờ, anh chẳng có việc gì làm ngoài việc đứng xem.

Hình ảnh người quản lý thường là bận rộn đủ thứ, nhưng Akiharu-san hiện tại chỉ giống như đứa cháu tò mò đến xem buổi chụp hình, chẳng giúp ích gì cả.

Hơn hai tiếng trôi qua, anh cứ ngây người nhìn Saori-san được chụp hình theo nhiều tư thế khác nhau: ở bờ biển, ở chỗ nước nông đến đầu gối, rồi nằm trên bãi cát.

Trong khoảng thời gian đó, điều Akiharu-san hiểu được là, để chụp vài tấm ảnh cũng mất khá nhiều thời gian, và Saori-san được khen ngợi hết lời. Đặc biệt là vế sau, ngay cả anh, người hoàn toàn không biết tiếng Anh, cũng có thể hiểu, nên chắc chắn là rất ấn tượng.

Akiharu-san ngồi trên bậc thang nối đường bộ với bãi biển, vừa xem cảnh chụp hình vừa chống cằm.

「...Nhưng cùng một bộ đồ bơi mà hai tiếng đồng hồ. Tại sao không thay bộ khác nhỉ?」

「Đó là vì~, đồ bơi được đưa vào catalogue thì mỗi kiểu chỉ có một người mẫu thôi đó~」

「Hề, vậy sao... ủa, cô ở đây từ khi nào vậy?」

Anh lẩm bẩm một mình, không ngờ lại có một giọng nói uể oải trả lời.

Chẳng cần nhìn cũng biết là của ai, nhưng anh vẫn quay lại phía sau tiếng nói, và thấy Chủ tịch Ội trưởng đang cầm một ly nước ép trái cây nhiệt đới có cắm quả dứa.

「Akiharu-san cũng uống chứ? Bên kia xe hàng có bán đó~」

「À, tôi thì không sao... còn Shinkan-chan thì sao?」

「Shinkan-chan đang nằm trên ghế bãi biển đọc sách. Akiharu-san, lẽ nào anh thích Shinkan-chan hơn tôi sao~?」

「Này cô, sao lại hỏi học sinh câu đó chứ!」

Nếu Shinkan-chan có mặt ở đây thì cô ấy đã ngăn lại rồi. Dù có thật thì anh cũng không thể trả lời được.

Nói thật thì sẽ là tin buồn cho Chủ tịch Ội trưởng, nên Akiharu-san phớt lờ câu hỏi không thể trả lời được vì nhiều lý do.

「Nhân tiện, tôi đã thắc mắc từ lâu rồi~」

「Gì vậy? Nội dung mà tôi không cần dùng quyền im lặng chứ?」

「Akiharu-san, tại sao anh không dùng kính ngữ với Shinkan-chan vậy? Tôi nhớ mình đã nói rằng cứ thoải mái nói chuyện trong kỳ thi chuyển trường mà.」

「À~...」

Chuyện đó à, Akiharu-san đưa tay lên tai phải... và cảm thấy thiếu thốn vì không có cảm giác của cái ghim an toàn.

Nhớ lại lời của Shinkan-chan trong buổi phỏng vấn thi chuyển trường, bao gồm cả thứ hiện không có trên tai.

「Cô ấy nói, khác với các giáo viên khác, cô ấy chỉ là một người hầu gái, nên không cần dùng kính ngữ. Rồi cô ấy cũng nói, màu tóc và cái ghim an toàn, hãy tự mình quyết định khi nào thì bỏ.」

「À~, Shinkan-chan là người không phán xét người khác qua vẻ bề ngoài mà~. Nhưng cô ấy lại rất nghiêm khắc trong việc giữ gìn dung mạo đó?」

「Chắc là vậy. Tôi cũng từng hỏi lý do mình được tha thứ, hóa ra là để giúp mấy cô tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhà kính có chút khả năng kháng cự đó mà.」

...Mà, nếu trả lại màu tóc cũ và tháo ghim an toàn ra thì không ai nhận ra anh nữa, nên có vẻ như anh đã bỏ lỡ thời điểm dừng rồi.

Về kính ngữ, những người khác đều nói bằng kính ngữ nên anh cũng định làm theo, nhưng Shinkan-chan lại nói không cần. Hơn nữa, Todoroki còn nói “Akky dùng kính ngữ nghe cứ ghê ghê sao ấy”.

Vì vậy, anh đã hình thành phong cách giao tiếp cơ bản là dùng kính ngữ với các tiền bối và trong hoạt động phục vụ, nhưng tùy đối phương mà thay đổi linh hoạt. Nếu muốn sửa thì hoàn toàn có thể, nhưng hiện tại chưa ai yêu cầu nên có lẽ anh sẽ giữ nguyên như vậy một thời gian nữa.

「Tôi cũng có một chuyện muốn hỏi cô, được không?」

「À, vâng vâng, gì vậy ạ~? Ba vòng thì tôi không trả lời được, nhưng nếu là mẫu người yêu thích thì...」

Kaede-san, người đang nghe chuyện với vẻ mặt ngây thơ, đáp lại một cách kỳ lạ, nhưng Akiharu-san phớt lờ. Nếu cứ sa đà vào từng chuyện nhỏ nhặt, câu chuyện sẽ không tiến triển hơn việc một ông già lẩn thẩn nói chuyện với đồng hồ bấm giờ điện thoại.

Akiharu-san một lần nữa nhìn về phía chiếc dù mà mình đã dựng, và Saori-san đang chụp hình thuận lợi, rồi mới quay sang hỏi Kaede-san.

「Dù là liên quan đến việc riêng của học sinh, nhưng thái độ của Shinkan với cô có vẻ quá dễ dãi đúng không? Thành thật mà nói, ở Narita tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ được lên máy bay, còn cô thì bị giữ lại để nghe thuyết giáo rồi.」

Dù thỉnh thoảng có chuyện này, Shinkan-chan bị người khác tự ý hành động mà không được báo trước, nên cô ấy chắc chắn phải giận lắm chứ. Hơn nữa, dù không có Chủ tịch Ội trưởng, nếu Shinkan-chan chịu đứng ra lo liệu thì việc đi máy bay hay khách sạn đều ổn cả.

Thế nhưng thực tế cô ấy lại cho phép họ đi Guam theo kế hoạch, và còn đi cùng nữa. Chuyện này hơi khó tưởng tượng so với những gì thường lệ.

Dù Kaede-san là người trong cuộc nhưng hỏi cô ấy cũng chẳng biết được câu trả lời, nên Akiharu-san không kỳ vọng nhiều khi hỏi, nhưng... có lẽ kết quả sẽ bất ngờ đây, Akiharu-san thay đổi suy nghĩ.

Lý do là, cô Chủ tịch Ội trưởng thường ngày luôn có ấn tượng ngây ngô hoặc lơ đễnh, giờ lại có vẻ mặt có lỗi, điều mà anh chưa từng thấy trước đây.

Sau khi cười "À ha ha~..." một cách khô khốc, Kaede-san nhìn về phía chiếc ghế bãi biển mà Shinkan-chan đáng lẽ đang nằm, rồi lên tiếng.

「Thực ra thì... tối nay tôi có được mời đi dự tiệc đó.」

「Tiệc ư? Sinh nhật ai sao?」

「Không không, không phải kiểu đó, mà là một bữa tiệc... hơi vô vị – nói thế thì có lẽ bất lịch sự, nhưng với tôi, người không quan tâm chút nào đến lợi ích hay chính trị thì đó là một bữa tiệc như vậy đó.」

Đó là một câu nói kinh khủng từ miệng Chủ tịch Ội trưởng Hakureiryō, nhưng nếu là Kaede-san nói thì có thể chấp nhận được. Người này có vẻ không hứng thú gì ngoài truyện tranh, trò chơi và các sự kiện thú vị.

Có vẻ cô ấy làm khá tốt công việc thư ký, nhưng chắc chắn những sự kiện mà một “tiểu thư nhà giàu” phải tham gia thì cô ấy lại không đụng tới.

「...Vậy là cô đã trốn để không phải đi dự tiệc sao?」

「Thấy không, người ta nói những khoảnh khắc bất ngờ xuất hiện là định mệnh mà~. Thế nên đây là sự chỉ dẫn của thần linh bảo tôi hãy trốn việc đó mà~」

「Thần linh nào vậy chứ. Mà cái câu nói trông có vẻ danh ngôn đó, tôi nghe lần đầu đó, ai nói vậy?」

「Ế~, Akiharu-san không biết sao? Trong game BL đình đám 『Học viện Thuần khiết──』 đó」

「À ừ, thôi không cần nói thêm nữa. Tôi đại khái là đoán ra rồi.」

Thực ra thì anh không muốn tưởng tượng nên không muốn nghe, nhưng anh nghĩ lời nói dối đó có thể chấp nhận được. Và việc khơi gợi chủ đề đó với một người đàn ông bình thường không phải là quấy rối tình dục sao?

Hừ... Akiharu-san thở dài rồi nhẹ nhàng gãi gáy. Dù có thêm mấy chuyện không cần thiết, nhưng qua cuộc trò chuyện này, anh đại khái đã hiểu được.

Nói tóm lại là,

「Shinkan-chan đã hiểu ý cô không muốn dự tiệc, nên không cố gắng lôi cô về đúng không?」

「Shinkan-chan, cô ấy hiền khô mà~. Sẽ không phạt thể chất đâu nhỉ?」

「…………」

Việc bị bắt ngồi kiểu đá ôm trong giá lạnh, hay trải qua không biết bao nhiêu tình huống thập tử nhất sinh... chắc là không nằm trong khái niệm “phạt thể chất” đâu nhỉ. Cũng có thể mang ý nghĩa tương tự như tọa thiền ở chùa hay tu hành dưới thác nước vậy.

Hơn nữa, nếu cô Chủ tịch Ội trưởng – người vốn dĩ thường xuyên bị răn dạy – nói vậy thì anh chỉ biết gật đầu thôi. Chuyện gì phi lý, Akiharu-san cũng không bị làm nên vậy.

「À~, nhưng mà, có lẽ tôi nên gọi điện cho bà ngoại rồi thì phải. Gọi điện quốc tế thì khó mà giả bệnh được, nên cứ nói là cháu quá quan tâm đến học sinh nên đã hành động thái quá rồi, được không?」

「Tôi thì không sao, nhưng cô có chắc là ổn không?」

「Ổn mà~. Bà ngoại cũng giống tôi thôi, về mặt đang nghỉ dưỡng nên không thể tham dự. Thấy không, người ta nói “kẻ cắp gặp bà già” mà~」

「Cái đó hoàn toàn sai nghĩa rồi đó cô!」

Dù Akiharu-san cố gắng phản bác, nhưng Kaede-san vẫn cười mà chẳng mảy may để tâm, rồi đi về phía khách sạn, chắc là để mượn điện thoại.

Akiharu ngắm nhìn tấm lưng ấy cho đến khi nó khuất dạng, vừa tự hỏi sao mình lại có cảm giác của một người giám hộ trong tình huống này, vừa hướng về phía bãi biển để hoàn thành dù chỉ là trách nhiệm của một quản lý.

「──Kaede-san hình như đã đi đâu đó rồi ạ?」

「…………!?」

Ngay khoảnh khắc vừa quay mắt lại, Akiharu giật mình khi bị gọi bởi một giọng nói lạnh lùng đối lập hoàn toàn với cái nóng phương Nam, suýt nữa thì anh đã bật thốt thành tiếng.

Akiharu vô thức ngửa người ra sau, chống tay xuống đất. Shinkan đột ngột xuất hiện trước mặt anh, liếc một cái lạnh nhạt rồi nói:

「Anh đang kinh ngạc chuyện gì vậy? Thiếu đi sự điềm tĩnh là điều không đáng để khen ngợi đâu.」

「……Không, bất cứ ai cũng sẽ giật mình nếu đột nhiên bị gọi mà không có dấu hiệu gì chứ.」

Akiharu miễn cưỡng cãi lại…… nhưng trong lòng anh lại thầm cầu nguyện rằng ‘Mong là đừng bị phát hiện’.

Lí do giật mình không phải là giả dối, nhưng thực ra phần lớn là vì cảnh khe ngực bất ngờ hiện ra trước mắt. Cộng thêm thiết kế áo tắm đầy khiêu khích, tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức tấn công. Akiharu thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ khó mà thân thiết được với một người đàn ông không phản ứng gì trước cảnh tượng này.

Anh đang ngồi trên bậc thang, và dù Shinkan đang đứng phía dưới, nhưng tự nhiên phần ngực của cô lại ngang tầm mắt anh – một vị trí tuyệt vời nhưng nếu bị phát hiện thì chắc chắn “tử vong”. Anh nên giữ nguyên vị trí này, hay khéo léo trốn vào khu vực an toàn đây?

Trước câu hỏi khó đến mức toát mồ hôi này, Akiharu muốn ôm đầu than vãn nhưng vẫn cố nói:

「À ừm, Hiệu trưởng à, cô ấy, ừm. Đã đi nghe điện thoại rồi.」

Sau một hồi do dự, anh từ biệt khung cảnh tuyệt sắc và đứng dậy. Nếu quá bận tâm, có lẽ sẽ lại xảy ra tình trạng khó tập trung trong giờ học, như sau chuyến tập huấn ở núi tuyết lần trước.

Akiharu đang nghĩ nếu mặt mình đỏ thì sẽ lấy cớ là do bị cháy nắng, thì Shinkan khẽ nhíu đôi lông mày mảnh mai, tinh tế và nhỏ tiếng mở miệng.

「……Kaede-san có nói gì không?」

「Hả? À, ừm, mấy chuyện như nguyên nhân khiến cô đi theo đến Guam ấy.」

Dù cách nói có vẻ hơi thiếu từ, nhưng Shinkan không hỏi lại mà nhắm mắt như đang suy nghĩ điều gì đó……

Một lúc sau, cô hiếm hoi thở dài.

「……Là chuyện của người đó mà. Cô ấy nói nguyên nhân là do mình phải không?」

「Đúng vậy, nhưng mà không đúng sao?」

「Không đúng. Thật ra, tôi nghĩ nguyên nhân là do tôi đã gây thêm phiền phức cho cô ấy.」

Không ngờ lại có thể nghe được câu nói như vậy, Akiharu chớp chớp mắt. Shinkan không bận tâm mà nhìn về phía khách sạn:

「Hôm nay có một buổi tiệc── người chủ trì là cha tôi.」

「Ồ………………Hả?」

Trong khoảnh khắc, Akiharu không hiểu ý nghĩa của lời nói và suýt bỏ qua, nhưng anh nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Anh từng nghe nói Shinkan là một tiểu thư theo học ở Hakureiryo, nên nếu cha cô là chủ trì một buổi tiệc tập hợp những người thuộc tầng lớp thượng lưu thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Điều khiến anh kinh ngạc là, vậy tại sao Hiệu trưởng lại nói không muốn đi, và việc cô ấy đã bỏ trốn lại là kết quả của việc lo lắng cho Shinkan. Làm thế nào mà hai việc đó lại có thể liên kết với nhau? Anh cảm thấy lúng túng như khi được giao một câu đố theo kiểu mới.

Có vẻ như cô giáo hầu gái với bộ áo tắm gợi cảm – hay đúng hơn là có chút hơi hở hang – đã nắm bắt được sự bối rối của Akiharu. Cô nhìn anh và nói:

「Với quy mô và mục đích của bữa tiệc, Hiệu trưởng Hakureiryo là một khách mời không thể thiếu…… nhưng việc con gái của người chủ trì lại phục vụ một trong số các khách mời với tư cách là hầu gái, theo anh nghĩ thì những người ngoài sẽ nhìn nhận điều đó như thế nào?」

「Nhìn nhận như thế nào á………… xin lỗi, tôi không thể hình dung ra.」

「Chắc chắn sẽ có không ít người cho rằng đó là một buổi tiệc nực cười và có những nhận xét không hay. Cá nhân tôi nghĩ sao cũng được, nhưng với tư cách là người chủ trì, ông ấy sẽ cảm thấy rất khó xử. Và tôi cũng không thể tự mình tránh né điều đó.」

「…………À…… nhưng mà……?」

Vậy nên Hiệu trưởng, người được mời, đã tẩy chay buổi tiệc để cho mọi chuyện chìm xuồng ư?

Nếu vậy thì anh có thể hiểu, nhưng Akiharu lại không thể hoàn toàn chấp nhận. Bởi vì nếu làm vậy, người ta có thể tự động nghĩ rằng ‘Tôi không muốn tham dự buổi tiệc do cha mẹ của người hầu gái của mình tổ chức’, coi đó là sự thiếu tôn trọng mà không tham gia.

「Hino-san, cô Kaede nói sẽ gọi điện thoại phải không? Cho ai vậy?」

「Cô ấy nói là cho bà ngoại…」

「Chắc là cô ấy định nhờ gửi một bức điện mừng kèm lời xin lỗi. Nếu là lời nói từ người đứng đầu thực sự của gia tộc Tenjoji, nó sẽ mang ý nghĩa rất lớn.」

Shinkan giải thích rành mạch, nhưng nội dung quá phức tạp và mang tính chính trị khiến Akiharu không thể hiểu nổi. Hơn nữa, anh không thể tin được Kaede lại hành động theo cách mà anh không tài nào lý giải được. Cô ấy là một người vô dụng chuyên cắm mặt chơi game thâu đêm rồi mang mặt nạ ngủ đến ngủ gật trong giờ làm việc mà.

Nhưng giọng điệu của Shinkan không có vẻ gì là nghi ngờ, nên việc phủ nhận dường như là vô nghĩa. Nếu người này nói, chắc chắn là như vậy. Đến mức nếu cô ấy nói bằng vẻ mặt nghiêm nghị rằng ‘Ma quỷ tồn tại. Người ngoài hành tinh đang ẩn náu dưới lòng đất’, anh cũng sẽ tin.

Tuy nhiên, điều đó vẫn không thay đổi sự bất ngờ của Akiharu, anh đứng chết lặng không biết phải phản ứng thế nào.

Shinkan nhìn người học trò đang đờ đẫn một lúc, rồi dùng ngón tay thon dài đẩy lại gọng kính:

「Tôi sẽ đến chỗ Hiệu trưởng. Hino-san hãy hoàn thành nhiệm vụ của mình.」

「À, ừm. Rõ rồi.」

「Đôi khi hãy vào bóng râm, đừng quên bổ sung nước nữa nhé── Vậy thì, tôi xin phép.」

Nói lời từ biệt một cách lễ độ, Shinkan bước về phía khách sạn.

Akiharu bị bỏ lại, cố kìm nén thôi thúc muốn ngắm nhìn bóng lưng quyến rũ đến mức phạm quy của cô, rồi anh nhìn ra bãi biển.

Buổi chụp vẫn tiếp diễn, Saori-san với chiếc khăn pareo dài đang đứng bên mép sóng. Dù cách khá xa, nhưng cô vẫn xinh đẹp đến mức anh có thể ngây người ra ngắm nhìn…… Và người đẹp ấy, dường như nhận ra ánh mắt của anh, đã vẫy tay.

Anh lo lắng không biết liệu có ổn không khi cô ấy đang làm việc, nhưng hơn thế, anh nghĩ:

「……Mọi người đều suy nghĩ rất nhiều nhỉ……」

Đến Saori-san đó, cũng đã dấn thân để kết hôn vì gia đình sa sút. Ngay cả Hiệu trưởng, người tưởng chừng chẳng nghĩ ngợi gì, cũng đã hành động vì Shinkan và gia đình cô ấy.

「…………Mình cũng, không chỉ đơn thuần là giúp đỡ người khác với tư cách công việc, mà phải trở thành người biết suy nghĩ và hành động nhiều hơn nữa.」

Anh thì thầm── rồi trong lòng tự thêm vào một từ ‘nhưng’.

Anh không thể đòi hỏi những điều không có, và đáng tiếc là hiện tại anh chỉ có thể cố gắng hết sức để giải quyết những vấn đề trước mắt mỗi ngày.

Anh sẽ cố gắng từng chút một để phấn đấu…… bây giờ, đúng như lời Shinkan nói, anh chỉ có thể hoàn thành vai trò của mình.

Chắc là chụp hình ngoài biển sẽ kết thúc sớm thôi, Akiharu quyết định mang khăn và đồ uống cho mọi người, rồi anh bắt đầu tìm xe đẩy bán nước ép mà Kaede đã chỉ.

◆ ◇

Có vẻ như buổi chụp hình đã kết thúc suôn sẻ…… Theo dự đoán.

Akiharu không dám chắc chắn, nhưng nhìn vẻ mặt rạng rỡ của nhân viên và không khí trường quay không hề tệ, anh đoán là mọi thứ đều ổn.

Sau khi chụp xong ảnh áo tắm để đăng lên catalogue, họ di chuyển địa điểm và thay nhiều bộ trang phục mỏng để chụp tiếp.

Chụp ở những địa điểm du lịch nổi tiếng mà ngay cả Akiharu cũng biết như Mũi Tình Yêu, Quảng trường Tây Ban Nha, Nhà thờ Đức Bà. Rồi quay về khách sạn để phỏng vấn kết hợp ăn tối tại nhà hàng──

Khi mọi thứ kết thúc và họ trở về khách sạn, đã hơn chín giờ tối theo giờ địa phương.

Ngay cả Akiharu, người chỉ đi theo thôi mà cũng mệt mỏi, thì đương nhiên Saori còn phải mệt hơn nhiều. Nghe nói ngày mai vẫn còn một chút công việc phải chụp hình, nên cô ấy nên nghỉ ngơi thật tốt.

……Dù biết vậy, nhưng vẫn tồn tại những tình huống khiến người ta phải càu nhàu.

「Vậy tại sao lại chia phòng như thế này?!」

「Hả? Có vấn đề gì sao ạ?」

Thấy Hiệu trưởng nghiêng đầu như thật sự không hiểu, Akiharu hơi bực mình nhưng vẫn cố kìm nén. Điều quan trọng là phải thuyết phục thành công, giận cá chém thớt cũng chẳng ích gì.

Căn phòng mà Akiharu và mọi người đang ở là một trong những phòng chủ sở hữu được phân bổ, và là chỗ ngủ của ngày hôm nay── đến đó thì không có vấn đề gì.

Vấn đề là căn phòng chủ sở hữu đó,

「Có hai phòng ngủ riêng biệt thì sao chứ, để tôi và Saori-san ở chung trong một căn phòng không có chốt khóa là quá đáng rồi!」

「Ehh~. Vậy Akiharu-san muốn ở chung với tôi hay với Shinkan-chan sao?」

「Không phải là ý đó……!」

Không được, thật sự anh bắt đầu đau đầu rồi.

Khách sạn này có hai căn phòng dành cho chủ sở hữu, mỗi phòng đều có phòng khách và hai phòng ngủ riêng biệt, đúng là thiết kế xa hoa. Hơn nữa, mỗi phòng ngủ đều có hai giường semi-double.

Nếu vậy thì bình thường việc phân bổ phòng như thế nào đã quá rõ ràng rồi, vậy mà tại sao Hiệu trưởng này lại cứ thích tạo ra những tình huống có thể gây ra sóng gió chứ.

「Không phải tôi muốn đòi hỏi xa xỉ gì, nhưng nếu tôi dùng phòng này, còn ba người kia dùng căn phòng còn lại thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa phải không? Việc chia phòng nam nữ là hợp lý nhất về mặt phong tục lẫn đạo đức.」

「Ừm~, Akiharu-san nói vậy thì sao nhỉ, Shinkan-chan?」

Kaede, có vẻ không hài lòng lắm, hỏi Shinkan đang đứng cạnh.

Hỏi người hầu gái đa năng đáng tin cậy thì hầu hết là đúng…… nhưng lần này thì sai rồi.

Shinkan đó chắc chắn sẽ không đồng ý với cách chia phòng thế này──

「Tôi cũng nghĩ ý kiến của Kaede-san là phù hợp.」

「Đúng vậy ha~?」

「……Hả!? Ấy, đợi đã?! Tại sao lại thế…… Chẳng lẽ là giả mạo……」

Trước câu trả lời không ngờ tới, Akiharu hoảng hốt cự cãi── rồi lập tức tự kiềm chế và ngậm miệng lại. Chỉ một cái liếc mắt thôi mà đã khiến anh cảm thấy lạnh lẽo như bị cắm cột băng vào miệng, chắc chắn đó là Shinkan thật. Nếu có hai người như vậy thì cả tình trạng ấm lên toàn cầu cũng có thể thay đổi mất.

Nhưng nếu vậy, mọi chuyện lại càng trở nên khó hiểu. Shinkan lẽ ra là người duy nhất trong số họ mà lẽ thường có thể áp dụng được.

Với Akiharu đang nghĩ có lẽ Shinkan bị ảnh hưởng bởi cái nóng ở Guam, Shinkan vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như búp bê máy móc và mở miệng nói:

「Nếu đây chỉ là một chuyến nghỉ dưỡng đơn thuần, tôi nghĩ đề xuất của Hino-san là tốt. Nhưng các vị đến Guam là vì công việc phải không?」

「……À.」

「Vậy thì Hino-san có trách nhiệm của một quản lý. Để đảm bảo chăm sóc sức khỏe cho Shikikagami-san và chuẩn bị cho công việc ngày mai một cách không sai sót, việc ở cùng phòng sẽ tốt hơn.」

「…………」

Nghe vậy, Akiharu không còn lời nào để phản bác. Không được, anh cảm thấy mình bị chặn đứng chỉ bằng một từ ‘công việc’.

Đúng là như Shinkan nói, hơn nữa khả năng thuyết phục của cô ấy quá xuất sắc. Anh đã chứng kiến Shinkan luôn làm việc chỉnh chu, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ dù bị Hiệu trưởng làm cho quay cuồng đến mức nào, nên với tư cách học sinh, anh không thể làm trái ý.

Dù vậy, việc ngoan ngoãn gật đầu vẫn là một thử thách khó khăn, Akiharu đặt cược vào khả năng cuối cùng còn lại và hướng ánh mắt về phía Saori.

Nếu chủ nhân nói không muốn, thì việc quản lý ở cùng phòng sẽ không ổn──

「Tôi thì không sao đâu. Ở chung phòng với ai đó sau bao lâu rồi…… tôi cảm thấy hơi phấn khích đó chứ?」

……À, ừm, đúng là không thể mong chờ phản ứng khác từ người này rồi…… Hay nói đúng hơn, đây là một câu trả lời càng khiến anh nghĩ rằng điều này có lẽ là nguy hiểm.

Đó là một nụ cười hồn nhiên, đến mức một tên yakuza cực kỳ độc ác cũng có thể vô tình bị cuốn hút và ngẩn ngơ. Nhưng với Akiharu, anh lại không mấy vui vẻ. Cô ấy định làm gì khi phấn khích chứ? Và bị lí trí tấn công liên tục giữa đêm thì quá khổ rồi.

「Vậy thì chúng ta gặp lại vào bữa sáng ngày mai nhé. Chúc ngủ ngon~」

「Hãy giữ gìn sức khỏe để không bị cảm nhé. Vậy thì, tôi xin phép.」

Trong lúc anh im lặng không biết phải làm gì, Kaede và Shinkan đã rời khỏi phòng……

Akiharu bị bỏ lại, nhìn Saori trong căn phòng tĩnh lặng. Anh không thể nghĩ được gì đáng sợ, và đối phương cũng nhìn thẳng vào anh khiến anh càng thêm bối rối.

Để phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu như đi xem mặt này, anh quyết định nói chuyện gì đó bất kỳ── ngay khi anh chuẩn bị mở lời, Saori-san đã nói trước.

「Vậy thì, tôi đi tắm đây. Hino-san thì sao?」

「À…… ừm, vậy thì…… tôi cũng đi tắm……」

「Có vẻ như có cả bồn tắm trong phòng, nhưng đã mất công rồi thì chúng ta nên đi tắm ở đại phòng tắm công cộng nổi tiếng với tầm nhìn đẹp. Khách sạn này hình như không có phòng tắm kiểu gia đình.」

「…………Đúng vậy nhỉ.」

Nếu có thì sao? Anh không dám hỏi vì sợ. Có lẽ một diễn biến tiến tới vùng chạng vạng màu hồng đang chờ đợi, nhưng nếu chuyện đó xảy ra khi đang đi công tác, có lẽ Shinkan sẽ có ấn tượng cực tệ, và anh còn có thể bị đuổi học nữa.

Vậy nên Akiharu vội vàng tiễn Saori rời đi để chuẩn bị, rồi anh do dự một lúc…… Cuối cùng, anh cũng quyết định đi đến đại phòng tắm công cộng.

Dù sao thì đàn ông cũng sẽ lên trước, và nếu không thư thái một chút thì những suy nghĩ đen tối có thể cản trở và khiến anh không ngủ được.

「……Chà, nếu chỉ vậy mà có thể trôi đi và biến mất, thì dễ dàng quá rồi nhỉ……」

Khi nghĩ đến việc đối thủ là Saori-san, đây dường như sẽ là một trận chiến cam go.

Đúng như dự đoán, Akiharu về phòng trước.

Anh mặc bộ đồ ngủ cộc tay mà khách sạn đã chuẩn bị, và dù đã đi đến phòng ngủ mà mình định ngủ…… nhưng anh vẫn không thể yên tâm.

Nếu có thể ngủ được thì thật thoải mái, nhưng Saori-san vẫn chưa về, và có lẽ cô ấy sẽ giao việc gì đó cho anh, nên anh không thể ngủ. Đánh răng và kiểm tra lịch trình ngày mai cũng nhanh chóng xong xuôi.

Bất đắc dĩ, Akiharu đành giết thời gian bằng cách tập thể hình, nhưng khi bắt đầu đổ mồ hôi nhẹ, anh nhận ra có tiếng động và dừng chống đẩy.

「Đã về rồi, sao……?」

Anh liếc nhìn đồng hồ, gần mười giờ theo giờ địa phương. Có lẽ hơi sớm để một học sinh trung học đi ngủ, nhưng có chênh lệch múi giờ nên việc buồn ngủ vào lúc này cũng không có gì lạ.

Akiharu vừa nghĩ nếu Saori-san cứ thế về phòng mình ngủ thì── ngay lập tức, chiếc điện thoại bên cạnh giường bắt đầu reo.

Anh không biết từ đâu gọi đến, nhưng linh cảm mách bảo, anh nhấc ống nghe lên:

「Alo? Tôi là Saori đây.」

Đúng vậy, đúng như dự đoán. Ở phòng bên cạnh mà cô ấy không đến trực tiếp mà gọi điện thoại…… Đó là suy nghĩ của thường dân mà không có giá trị với một người được giáo dục tại Hakureiryo.

Tuy nhiên, Akiharu lại nghĩ có lẽ người thuộc tầng lớp thượng lưu không dùng điện thoại nội bộ, khi nghe câu nói tiếp theo.

「Xin lỗi, nhưng anh có thể đến phòng tôi được không? Tôi có chuyện muốn nhờ Hino-san.」

「Hả……? Vâng, tôi sẽ đến.」

「Vậy thì, tôi đợi ở phòng bên cạnh nhé.」

Cô ấy đã cúp máy trước khi anh kịp hỏi nội dung cụ thể, Akiharu cầm ống nghe nghiêng đầu.

Nhưng anh không nghĩ nữa, cho rằng đến nơi rồi sẽ biết. Anh kiểm tra lại trang phục xem có bị lộn xộn không, rồi di chuyển sang phòng ngủ bên cạnh.

Và khi nhìn thấy Saori-san đang đợi trong căn phòng có nội thất tương tự như phòng anh, anh cứng người lại, vẫn giữ tay trên tay nắm cửa.

Lý do là Saori-san đang ngồi trên giường, quay lưng về phía anh, đã nói:

「Tại…… sao, cô lại mặc………… áo choàng tắm?」

「Ồ? Tắm xong thì mặc áo choàng tắm là đúng rồi mà?」

……Đúng rồi mà á. Nếu là tắm trong phòng thì hiểu được, nhưng sau khi đi bộ qua hành lang chung, lên thang máy đến phòng tắm công cộng để về, lại mặc áo choàng tắm á. Chẳng lẽ người này, đã đi bộ trong bộ dạng đó sao……!?

Dù không phải vậy, Akiharu vẫn không hiểu lý do tại sao Saori phải quay về phòng rồi mới thay đồ, anh nghẹn lời. Saori mỉm cười dịu dàng với anh:

「Mời anh vào đây. Phòng hơi nhỏ, nhưng phong cách cũng không tệ đâu?」

……Không phải phòng của mình mà lại nói như vậy sao, người này. Hơn nữa, với khuôn mặt đó, chắc chắn cô ấy không hề có ý nói xấu.

Akiharu đã dần quen với sự ‘ngây thơ’ khủng khiếp của Saori-san, nên anh không xoáy sâu vào mà lấy lại bình tĩnh:

「À ừm…… vậy thì, chuyện muốn nhờ là gì vậy?」

Anh cẩn thận hỏi để tránh khoảng cách quá gần, nhưng vẻ đẹp của Saori vẫn được nâng tầm hơn nhờ hiệu ứng sau khi tắm, khiến mặt anh nóng bừng lên khi nhìn.

Akiharu nghĩ rằng anh cần nhanh chóng hoàn thành công việc và rút lui ngay lập tức. Saori vừa dùng khăn quấn lấy mái tóc ướt và lau, vừa nói:

「Chắc là do chưa quen việc nên tôi hơi mệt…… Có lẽ do tuổi tác rồi chăng?」

「……Làm ơn, đừng nói câu đó trước mặt mấy giáo viên hộ tống có được không?」

Anh sợ cô ấy hoàn toàn không hiểu rằng một học sinh trung học hiện tại mà nói câu đó sẽ phải nhận bao nhiêu lời oán giận. Đây có phải là sự liều lĩnh của tuổi trẻ không? Hơn nữa, nếu anh cố gắng giúp đỡ, thì có vẻ như hỏa lực sẽ tập trung vào anh, người còn trẻ hơn cả Saori-san.

Akiharu cầu nguyện rằng viễn cảnh tương lai tồi tệ sẽ không trở thành hiện thực, thì người đàn chị trước mặt anh nở một nụ cười đầy quyến rũ.

「Tôi muốn nhờ Hino-san mát-xa giúp.」

「Mát-xa? Không, nhưng mà, thật sự thì chuyện đó……」

Đó là lời đề nghị từ một người đẹp, với tư cách đàn ông thì anh nên giơ cả hai tay mà nhận lấy, nhưng chính vì thế mà nó lại khó khăn. Chỉ hai người, hơn nữa là mát-xa cơ thể của một người đẹp ăn mặc phong phanh đang nằm trên giường, đây là thử thách gì vậy? Cô ấy định thiêu rụi lí trí của anh sao?

「Không, ừm…… hay là, gọi một chuyên gia nữ thì tốt hơn? Khách sạn thế này chắc là có.」

「Thế nhưng, những vị quý ông có sức mạnh thì lại thích hợp hơn với nghề mát-xa đó chứ? Hơn nữa, đáng tiếc là tôi hầu như không còn tiền nữa rồi.」

「À……」

Nghe cô nói vậy, Akiharu khó mà từ chối. Anh biết cô ấy đang cố gắng vì gia đình, và từ trước đến nay anh cũng chưa làm được gì đáng kể với tư cách quản lý cả.

Lưỡng lự trước bầu không khí có vẻ sẽ thua cuộc, Akiharu hỏi:

「Mát-xa á…… là mát-xa vai hay sao?」

「Tay và chân tôi hơi nặng…… với lại, nếu anh xoa bóp giúp tôi nữa.」

「Xoa bóp á?!」

「Vâng. Vùng thắt lưng ấy.」

「……………………À, ừm. Thắt lưng ha.」

Anh muốn tin rằng việc ánh mắt mình thoáng nhìn về phía ngực đang căng phồng dưới lớp áo choàng tắm là điều không thể tránh khỏi.

Trong khi anh tự biện minh với bản thân, Saori-san đã nằm xuống giường. Cô nằm sấp, dùng tay làm gối, tạo ra bầu không khí như đã sẵn sàng, khiến anh nhận ra rằng không thể tránh khỏi việc phải làm.

Hơn nữa, Saori-san lại nằm chính giữa chiếc giường lớn kiểu quốc tế, nên anh cũng phải leo lên nếu muốn mát-xa đàng hoàng.

Anh băn khoăn không biết phải làm sao…… nhưng nghĩ ngợi cũng vô ích, muốn nhanh chóng kết thúc và rút lui thì chỉ có cách làm thôi.

Akiharu lặng lẽ nuốt nước bọt, tháo dép và leo lên giường. Dù chiếc giường đáng lẽ rất rộng, nhưng do anh đang quỳ nên cảm thấy rất không vững và khó chịu.

「À ừm…… vậy thì, bắt đầu từ đâu đây?」

「Vậy thì…… anh bắt đầu từ chân giúp tôi được không? Rồi từ đó lên trên.」

「……Rõ rồi.」

Anh gật đầu, nhưng vì chưa bao giờ có kinh nghiệm xoa bóp chân cho người đang nằm sấp, Akiharu không biết phải làm thế nào. Nếu đối phương đang ngồi, anh có thể quỳ xuống đối diện, rồi nâng từng chân lên…… Không, không được. Với góc độ đó, từ gấu áo choàng tắm, “thành trì cuối cùng” cần được che giấu có thể hiện ra, và nếu sơ sẩy thì có thể phát triển thành một tình huống không thể cứu vãn được.

Bình tĩnh đi, đây là công việc── anh tự niệm chú trong lòng, Akiharu quỳ gối bước qua cơ thể Saori và nói:

「……Vậy thì, tôi xin phép bắt đầu.」

「Vâng, xin nhờ anh.」

Tay anh run rẩy vì căng thẳng, nhẹ nhàng chạm cả hai tay vào bắp chân trái của cô──

「À…… ưm.」

……Cô ấy không thể ngừng phát ra những tiếng kêu lạ chỉ sau một chút chạm được không? Nếu tim anh không chịu nổi thì tiền bối này định làm gì đây?

Dù mảnh mai nhưng lại mềm mại đến kinh ngạc, hơn nữa còn mịn màng hơn cả lụa, cảm giác chạm vào rất tuyệt. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh xoa bóp chân.

Nếu hôm đó không có trải nghiệm bôi kem chống nắng cho Shinkan, chắc chắn anh đã phải bỏ cuộc sớm thôi. May mà kinh nghiệm đó không uổng phí. ……Mà, dù không có chuyện này thì trải nghiệm khó quên đó cũng không thể vô ích được.

Dù sao thì, Akiharu cẩn thận, cố gắng không dùng quá nhiều lực, xoa bóp xen kẽ hai bắp chân của Saori.

Khi làm, anh dần dần nhận ra những mẹo nhỏ như ‘làm thế này tốt hơn không nhỉ?’, và điều đó cũng khiến anh cảm thấy vui. Nhưng hơn thế, cảm giác thịt mềm mại hơn rõ rệt so với lúc bắt đầu thật đáng kinh ngạc, khiến anh khó mà tập trung.

Hơn nữa, sau bắp chân là đùi. Độ khó hay nói đúng hơn là độ quyến rũ đã tăng vọt.

「…………Không sao, mình làm được. Đối thủ mạnh thật, nhưng mình làm được……」

「À, Hino-san? Anh đang nói chuyện với ai vậy?」

「Nếu phải nói, thì là với lí trí của mình.」

Anh biết mình đang nói những điều khá kỳ quặc, nhưng nếu không nâng cao tinh thần thế này thì anh sẽ thua mất. Và nếu thua, có lẽ anh sẽ không bao giờ được đặt chân lên Hakureiryo lần nữa.

「………………Tôi bắt đầu đây.」

「Vâng, mời anh.」

Nghe giọng Saori-san có vẻ không hiểu gì, Akiharu một lần nữa bỏ tay khỏi chân cô, hít thở sâu vài lần rồi chuẩn bị như thể ra chiến trường, xoa bóp đùi cô qua lớp áo choàng tắm.

Kích thước và cảm giác chạm rất đáng sợ, nhưng có lẽ do có lớp vải khăn tắm ở giữa nên thiệt hại không như anh nghĩ. Đó có thể coi là một tin tốt.

「Ưm………… à, hừ……」

「……Đau sao?」

「Không, không sao. Anh cứ tiếp tục………… ưm……」

「…………」

Nhưng bù lại, sự tấn công bằng giọng nói này quá khắc nghiệt. Anh cũng đã nghĩ vậy khi ở cạnh Shinkan, nghe giọng nói thế này trong khi chạm vào cơ thể thật sự rất nguy hiểm.

Akiharu lại hít thở sâu một lần nữa── rồi, trong khoảnh khắc nhìn xuống tay, anh bắt gặp cảnh cô ấy khẽ cử động chân, cọ xát vào mặt trong đùi một cách gợi cảm lạ thường, anh vội vàng nhắm mắt lại.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Đừng bị mê hoặc bởi giọng nói vô ích mà quyến rũ đó. Chuyện vừa rồi, so với lúc Celnia bị cảm, thì cũng chẳng là gì cả………………………… À ừm………… không là gì, chắc vậy.

「À…… chỗ đó, đúng vậy………… à…… ưm, ưmừ……」

「…………」

「……Ha, ách………… i…… yaa……」

「……………………」

──Thật sự thì, làm ơn ai đó hãy làm gì với chuyện này đi. Hay là đầu óc anh sắp hỏng rồi không?

Mỗi lần anh cử động tay, cô ấy lại phản ứng một cách chi tiết, Akiharu dần cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ. Ngay cả khi không nghe thấy tiếng, anh vẫn cảm thấy một âm vang ngọt ngào còn đọng lại trong tai, khá nguy hiểm.

Anh nghĩ nếu cứ thụ động thế này thì có thể đi chệch hướng, nhưng lại không muốn lựa chọn dừng mát-xa và bỏ chạy, nên:

「À, Saori-san.」

Anh quyết định bắt chuyện để phân tán sự chú ý một chút. Anh từng thấy các chuyên gia cũng vừa làm việc vừa trò chuyện trên TV, và điều đó tốt hơn trăm lần so với việc không làm gì cả.

「Ưm…… chuyện gì vậy?」

「À ừm, chuyện đó. Ừm, chuyện của Shikikagami.」

「Chuyện của Sanae-san……?」

Vì chưa quyết định sẽ nói cụ thể chuyện gì, anh tự nhiên nhắc đến em gái mình, và đúng như mong đợi, Saori-san đã quan tâm.

Hy vọng rằng trong lúc nói chuyện sẽ không bị giọng nói the thé mà quyến rũ kia làm xao nhãng, Akiharu tràn đầy quyết tâm sẽ thực hiện thành công thử nghiệm này và mở miệng nói.

「Tên Shikikagami đó bảo là về nhà vì việc gia đình mà, phải không? Trông có vẻ không liên lạc gì nhưng liệu có ổn không?」

Tôi thử hỏi bằng giọng bình thường, chẳng có thời gian đâu mà dùng kính ngữ cho đúng, Saori-san khúc khích cười, gập đầu gối xuống,

「Vâng, không sao cả. Lỡ như để ông nội nghe thấy tôi đang gọi điện, dù khả năng nhận thức của ông có hơi thú vị một chút, thì ông vẫn có thể nhận ra người thay thế mất.」

「…………A, phải rồi, hình như là chuyện như vậy mà.」

「À, với lại, nếu tôi kể cho Sanae-san nghe về tình huống mình đang độc chiếm Hino-san như thế này, cô ấy có thể sẽ ghen tị. Không phải chị em cãi nhau vì giành đồ ăn vặt thôi là đủ rồi sao?」

Ơ này, tôi lại nghĩ mấy người thuộc giới thượng lưu mà cãi nhau vì lý do đó thì mới là không được đó.

「Cuối cùng thì đồ ăn vặt cũng rách nát, quần áo của cả hai cũng te tua cả… Tranh cãi thật không tốt, phải không?」

「Vì đồ ăn vặt mà các cô chị em hai người nghiêm túc đến mức nào vậy trời?」

「Phụ nữ luôn có những thứ không thể nhường nhịn được. Thế nên, dù là chị, nếu Sanae-san biết tôi đang tiếp xúc thân mật như thế này, cô ấy có thể sẽ không nói chuyện với tôi một thời gian đó.」

「…Không, tôi nghĩ là không có chuyện đó đâu.」

Akiharu nói vậy là vì đối tượng là Shikikagami 『ấy』. Dù là cô bạn cùng lớp hậu đậu, chăm chỉ nhưng cứ làm gì cũng hỏng bét, nhưng về tính cách thì cô ấy lại hoạt bát, năng động, khá tốt bụng và có ấn tượng dễ thương, tròn trịa.

Hình ảnh Saori-san kể cũng dễ thương đó, nhưng tôi vẫn không hình dung rõ lắm.

Cảm thấy lạ, Akiharu quay đầu lại nhìn về phía sau, thì thấy khóe miệng của gương mặt cúi thấp hơi hé lộ một chút, như đang khẽ cười.

「Dường như Hino-san đã thân thiết với em ấy rồi, nhưng đúng là chỉ đối với người thân thì em ấy mới bộc lộ một mặt khác đó. Là một người thích làm nũng, muốn giúp đỡ gia đình để trở nên hữu ích và đôi mắt sáng rực rỡ── tôi đã chứng kiến Sanae-san như thế suốt nhiều năm rồi.」

「…Chuyện đó thì quả là bất ngờ thật.」

「Thế nên, việc kể cho Sanae-san biết rằng tôi đang tiếp xúc với người mà em ấy quý mến theo cách này………… Ơ? Có lẽ, chuyện đó sẽ trở nên thú vị sao?」

「Không, tôi không biết chuyện đó đâu!」

Dù tôi đã phản xạ chen lời, nhưng vấn đề là vẫn bị hiểu lầm một cách tinh vi.

Chẳng hiểu sao, Saori-san cứ đinh ninh rằng Shikikagami thích tôi, và hình như do ảnh hưởng đó mà Shikikagami cũng có vẻ hơi hơi xiêu lòng. Tôi nói "có vẻ" là vì cô ấy đâu có chủ động tiếp cận gì. Chỉ là đôi khi cô ấy lại nhớ ra và tự nhủ, như thể đang khắc ghi điều gì đó, nên tôi cũng không thể bỏ mặc được.

Nhân dịp này, Akiharu quyết định sẽ giải quyết cả chuyện đó nữa, trong khi cố gắng hết sức phớt lờ cảm giác ngón tay mình đang lún sâu vào bắp đùi phải.

「Nghe này, tôi nghĩ Shikikagami không hề thích tôi đâu. Chắc chắn cô ấy sẽ có người phù hợp hơn nhiều.」

「Ồ… ví dụ như người như thế nào ạ?」

「Hả? Thì… một người có gia thế, ngoại hình tốt, có lòng bao dung, hòa đồng và có tương lai xán lạn chẳng hạn.」

Akiharu hơi lúng túng khi đưa ra câu trả lời không lường trước đó, Saori-san khẽ cười khúc khích.

「Hino-san này, nghe cứ như điều kiện lý tưởng bạn muốn ở đối tượng xem mắt ấy.」

「Ư… có lẽ là vậy thật, nhưng nếu nói là lý tưởng thì…」

「Ngay cả khi một đối tượng lý tưởng như trong tranh xuất hiện, việc bạn có yêu người đó hay không lại là một vấn đề khác đó. Có khi bạn lại bị rung động bởi một điều kiện bình thường hơn, mà bạn chưa từng để tâm đến cũng nên… Hơn nữa, ngay cả khi bản thân không có ý đó, thì tình cảm vẫn cứ nảy sinh thôi. Chuyện này không thể ngăn cản được.」

Giọng nói êm ái, dịu dàng vang lên bên tai, như đang khuyên nhủ. Thật không ngờ người này lại có thể nói ra những lời lẽ đúng đắn như vậy, khiến tôi không khỏi kinh ngạc. Hơn nữa, lại còn nói về tình yêu nữa chứ, thật quá bất ngờ.

Vừa chớp chớp mắt kinh ngạc, Akiharu vẫn không dừng tay, lắng nghe, thì cô ấy nói tiếp như thế này:

「Phải rồi… tuy có thể khác với tình cảm nam nữ, nhưng tôi thấy Chủ tịch hội đồng quản trị-sensei cũng có thiện cảm với Hino-san đó. Có lẽ, Fukami Kan-sensei cũng vậy.」

「Không, chuyện đó mới chính là hiểu lầm thì phải?」

Với Kaede hay Fukami Kan, tôi đâu có làm gì khiến họ phải thích mình. Nếu là Shikikagami thì còn có thể, vì tôi đã giúp đỡ cô ấy nhiều việc, thỉnh thoảng cũng nói chuyện phiếm, nên cũng có chút ít hiểu được… nhưng hai người kia thì dù có tiếp xúc, nhưng đâu có tương tác đủ để họ thích mình.

Trong khi tôi nghĩ vậy, không hiểu sao Saori-san lại tự tin nói bằng giọng đầy vẻ chắc chắn,

「Một người thẳng thắn như Hino-san, không hề suy tính lợi ích khi tiếp xúc, trong một số trường hợp, chỉ riêng điều đó thôi cũng có thể khiến họ trở thành đối tượng được yêu mến rồi. Một người mà bạn có thể giao tiếp một cách bình thường như vậy, thật sự rất quý giá đó.」

「…Nhưng mà, những người như vậy thì nhiều mà, phải không?」

「Thế sao? Ít nhất thì………… a hự… trong khoa Giáo dục Dự bị, chỉ có Hino-san là không né tránh mà chịu nói chuyện với tôi thôi đó?」

「…………A…」

Trong khi nói ra những lời đó, cô ấy còn xen vào một giọng nói đầy quyến rũ bất ngờ, Akiharu không thể đáp lại khéo léo. Lý do rất đơn giản, đó là vì cô ấy quá đẹp. Nhưng đó không phải là tất cả, khi Todoroki tiếp cận với những ý đồ xấu, Fukami Kan và tôi đều chủ động xử lý trước, nên có khi cô ấy lại nghĩ chúng tôi đang cản trở chuyện tốt đẹp.

Khi tôi im lặng không nói gì, Saori-san nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

「Sự khởi đầu chỉ cần như vậy thôi. Còn lại thì lý trí không thể kiểm soát được; Sanae-san cũng không phải là sẽ thích ai đó chỉ vì ấn tượng ban đầu như chim non đâu.」

「…Nhưng mà, chuyện đó dường như hơi không liên quan đến chuyện của Shikikagami cho lắm…」

「Đó là lời của chị gái em, nên anh có thể tin tưởng được đó? Từ xưa đến nay em đều nắm rõ sở thích của Sanae-san mà.」

Dù cô ấy nói vậy── Akiharu định nói rằng mình vẫn chưa tin tưởng, thì bị câu nói tiếp theo của Saori gây cho một cú sốc như một tiểu thiên thạch vừa giáng thẳng xuống gáy.

「Sở thích của tôi và Sanae-san gần như giống hệt nhau mà. Không thể sai được đâu.」

Thật bất ngờ, một lời nói cực kỳ khó bỏ qua đã bật ra từ người đang được tôi mát-xa.

…Vừa nãy, ừm… tôi nên tiếp nhận nó như thế nào đây? Là lời xã giao, hay là cô ấy đang đùa giỡn… Hay là, vạn nhất có khả năng, cô ấy đang nói thật…!?

「Ồ? Tay của anh dừng rồi đó?」

「Chết tiệt! Xin lỗi! Tôi tiếp tục ngay đây!」

Vội vàng đối phó với lời nhắc nhở, nhưng dù tay có thể cử động, đầu óc tôi lại chẳng thể hoạt động bình thường. Nhưng tôi tin chắc rằng điều đó là không thể tránh khỏi. Một thằng con trai đang ở tuổi dậy thì mà nghe câu nói đó xong lại có thể 'Ồ, thế à' rồi bỏ qua, thì làm gì có được cơ chứ.

Với cảm giác rộn ràng hoàn toàn khác biệt so với cảm giác mát-xa hay cái nỗi lo lỡ như nhìn thấy chỗ không nên thấy, Akiharu bắt đầu lo lắng liệu tim mình có sắp ngừng đập không.

Tôi có nên nghiêm túc hỏi rõ ràng về chuyện này không… Hay là cứ chấp nhận như lời nói của một người tự nhiên và chỉ vui vẻ thôi? Đây là hai lựa chọn, nhưng thật là một vấn đề khó khăn.

Phương án an toàn là cái sau, nhưng mà… nói thật, khả năng đó quá cao đến mức nếu đặt cược thì sẽ là một ván bài không hề thú vị, nên tôi cũng nghĩ mình đừng có tự mình đâm đầu vào rắc rối làm gì.

Nhịp tim đập thật sự rất ồn ào, vì vậy, cảm giác đang truyền từ lòng bàn tay dường như hoàn toàn không có thực. Tôi nên vui mừng hay nên rơi lệ máu đây?

Dù sao thì chắc chắn tôi đang rất bối rối, Akiharu lắc đầu để cố gắng bình tĩnh lại một chút.

Lúc đó, từ Saori-san đang cúi mặt xuống, một lời nói mới vang lên.

「Ưm… Có thể làm giúp tôi chỗ tiếp theo được không ạ?」

「Ồ, được thôi! Tiếp theo, tiếp theo… ừm, là chỗ nào nhỉ?」

Nói ra rồi, tôi thấy xấu hổ không biết mình đang nói cái quái gì. Quá bối rối nên suy nghĩ thật sự không hoạt động bình thường. Chuyện này, làm gì cần phải hỏi chứ.

Đi từ chân lên, khi đùi kết thúc thì đương nhiên tiếp theo phải là──

「Vậy thì, vì công việc đứng nhiều nên tôi đã mệt mỏi rồi… Mông thì sao ạ.」

「Khoan đã, chuyện đó là vô lý! Một trăm phần trăm là vô lý đó!」

Chỗ đó hoàn toàn không phải là đương nhiên. Ít ra nếu là công việc ngồi thì có thể lừa được một chút, nhưng tuyệt đối không thể là 'À, có chuyện đó hả' được.

Thấy cô ấy hơi rung vai, dường như tôi đã bị trêu chọc. Dù đã hiểu ra, Akiharu cũng không thể giận nổi. Dù có hơi mất sức, nhưng phải nói là tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn.

Với tình hình này, có vẻ không cần phải quá coi trọng lời nói lúc nãy. À vâng, đúng vậy. Suy nghĩ bình thường thì, một mỹ nhân cấp siêu mẫu như vậy lại có tình cảm đặc biệt với mình, chỉ có thể nói là một ý tưởng ngạo mạn mà thôi.

Hà… Akiharu thở ra một hơi dài, rồi xoay người về phía đối diện, bước qua người Saori.

「Thật tình… Vậy thì, tôi sẽ làm vùng eo nhé.」

「Vâng, làm ơn ạ. Anh cứ ngồi lên tôi cũng được, xin mời.」

「Không nhưng mà, nặng lắm phải không?」

Tuy không béo, nhưng tôi nghĩ đàn ông mà ngồi lên người phụ nữ thì chắc là khó chịu lắm. Với lại nếu ngồi xuống, do là mát-xa eo, thì chắc chắn sẽ ngồi vào vùng mông, nên về mặt khác cũng không ổn lắm. Có vẻ sẽ thành một trận chiến giữa lý trí và bản năng.

Trong khi tôi đang suy tính đa chiều và quyết định giữ tư thế quỳ gối, Saori-san vẫn cúi mặt xuống, khéo léo đẩy chân Akiharu bằng tay trái.

「Không sao đâu ạ. Dù thế nào thì tôi cũng khá là bền bỉ đó.」

「…À… Ừm, tôi cũng hiểu phần nào.」

Nói gì thì nói, đây là chị của Shikikagami, nên tính thuyết phục cực kỳ cao. Người nhà của một kẻ dù có hậu đậu, vấp ngã, phá hỏng đồ đạc đến mấy cũng chỉ bị xây xát nhẹ, thì có lẽ dù có nặng gấp đôi mình ngồi lên cũng vẫn có thể thoải mái ngân nga một giai điệu nào đó.

「Hơn nữa, nếu không thể chịu đựng được trọng lượng của các bạn nam trong những lúc thế này hay khi gối đầu, thì con gái nhà Shikikagami coi như thất bại rồi. Xin mời, đừng câu nệ.」

「…À, ừm………… Vậy thì, xin thất lễ.」

Vì quỳ gối nãy giờ nên tôi cũng hơi mệt, thế là Akiharu đành thuận theo lời cô ấy mà ngồi xuống. Cố gắng không dồn quá nhiều trọng lượng, và cũng cố gắng phớt lờ cảm giác mềm mại như tan chảy ở những chỗ tiếp xúc. …Chuyện này khó ơi là khó, nhưng không còn cách nào khác ngoài cố gắng.

Về tư thế thì khá ổn, và so với chân, vùng eo thì tôi cũng biết đại khái cách mát-xa như thế nào.

Để xua tan mệt mỏi của cả ngày hôm nay và hoàn thành công việc còn lại vào ngày mai, Akiharu đặt tay lên eo Saori qua chiếc áo choàng tắm, và nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay xuống.

「Thế nào? Mạnh quá không?」

「Ưm… không, dễ chịu lắm ạ.」

Nghe được lời nhận xét tốt, tôi tiếp tục. Từ một cơ thể to lớn và bộ ngực đầy đặn, cô ấy lại có một vòng eo bất ngờ thon thả, tôi nhẹ nhàng ấn xuống, hình dung như đang nặn bánh mì.

Ngay lập tức, Saori-san động đậy cơ thể đáp lại,

「Ư, ưm………… A a… làm, làm mạnh hơn được không…?」

「Được rồi. …Cảm giác thế này hả?」

「Hứ, ư… vâng. Kiểu như thế… ưm…」

Tuy vẫn chưa quen với những tiếng rên gợi cảm kỳ lạ, nhưng bù lại tôi đã bắt được nhịp độ mát-xa.

Thấy có vẻ vui hơn một chút, Akiharu thử nghiệm điều chỉnh độ mạnh nhẹ theo nhịp điệu, thỉnh thoảng thay đổi cả tốc độ.

「Ấy, thế này thì sao?」

「Da… dễ chịu… nhưng mà………… hơi, mạnh…」

「Vậy thì, thế này được chứ?」

「…A………… Thế, tuyệt đó…!」

「Cách xoa bóp thế này được không?」

「Vâng… Ưm ưm! …………Hứ, ư… ưm…」

Phản ứng của Saori-san lần nào cũng tốt nên rất đáng để thử… Ừm, cái này khá là vui. Trước đây tôi chưa từng có cơ hội mát-xa, nhưng không ngờ nó cũng là một công việc thể lực, và có lẽ hợp với tôi.

Akiharu dần dần say mê, khi dùng ngón tay, khi dùng phần cứng của lòng bàn tay, đôi lúc lại dồn trọng lượng khiến giường kêu kẽo kẹt,

「Ơ kìa, hai người đều ở phòng này… Á!?」

──Tôi không hề nhận ra có kẻ xâm nhập, cho đến khi cánh cửa bật mở cùng với một giọng nói lười nhác.

Ngẩng phắt đầu lên, tôi thấy Chủ tịch hội đồng quản trị Thiên Tỉnh Kaede đang cầm một chiếc máy chơi game cầm tay, tròn mắt và luống cuống.

Lời đầu tiên của Akiharu đối với vị Chủ tịch đột ngột xuất hiện là,

「…Ơ? Chìa khóa đâu?」

「Ể, ối, cái đó thì… Chìa khóa phòng Chủ tịch là dùng chung, tôi thì đang hơi bí ở một câu đố…!」

Tôi nghĩ lẽ ra cô ấy nên hỏi Fukami Kan, nhưng có lẽ cô ấy đang đi tắm. Với lại, về trò chơi thì Fukami Kan rất khó tính nên có lẽ sẽ không trả lời.

Chỉ là, điều Akiharu bận tâm hơn thế là phản ứng của Kaede rất kỳ lạ.

Tại sao cô ấy lại có vẻ mặt như thể vừa chứng kiến em trai mình đang ôm một cô gái khác ngoài bạn gái trước cửa nhà, kiểu như ‘Tôi vừa thấy một chuyện ghê gớm lắm’ vậy chứ.

Akiharu hơi nghiêng đầu, định thẳng thắn hỏi ra nghi vấn của mình── nhưng ngay khoảnh khắc đó.

Kaede thấy tôi định nói, lại càng hoảng hốt hơn, vung tay cầm máy chơi game,

「Khụ, khụ, khụ! Tôi không hề nhìn thấy gì hết ạ! Tôi không hề, không hề nhìn thấy Akiharu-san và Saori-san đang liều lĩnh thực hiện hành vi bồng bột thường thấy khi đi du lịch đâu ạ!」

「…………Hả, gì vậy ạ…!?」

Akiharu cau mày tự hỏi người này đang nói gì, rồi ngay lập tức nhận ra mình đang ở trong tình huống như thế nào khi nhìn từ bên ngoài, và máu dồn xuống hết.

Saori-san đang mặc áo choàng tắm, lại còn hơi xộc xệch ở vạt áo, và chắc chắn khuôn mặt cô ấy đang đỏ bừng vì máu lưu thông tốt.

…Và, mình thì đang ngồi cưỡi ngựa lên người cô ấy. Dù có mặc quần áo, nhưng lại ở trên giường.

Chuyện này nguy rồi, phải giải thích ngay lập tức nếu không sẽ gây ra hiểu lầm lớn, tôi vội vàng định thoát ra── do quá hoảng loạn, Akiharu mất thăng bằng và ngã ngược ra sau, đè lên lưng Saori.

「Ối! …Xin lỗi!」

「Không, không sao đâu ạ. Hơn nữa, Chủ tịch hội đồng quản trị-sensei cũng thế nào? Dễ chịu lắm đó?」

「Phù!? Ôi, tôi thì, cái đó, những chuyện như vậy thì vẫn còn hơi… cái đó, tôi muốn coi trọng trình tự một chút…!」

Trước những lời nói của Saori-san hoàn toàn không hiểu được bầu không khí, vị Chủ tịch gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn,

「Thế nên, cái đó, tôi sẽ coi như chưa thấy gì! Chúc, chúc ngủ ngon! Chúc ngủ ngon ạ!?」

Và rồi, cô ấy đóng cửa lại rồi bỏ đi mất.

Dĩ nhiên, Akiharu không thể để cô ấy chạy thoát. Nếu không may bị Fukami Kan hay Pina, người tôi thân thiết, kể lại, thì coi như xong. Từ bị đuổi học đến những đối xử lạnh nhạt thê thảm nhất, tôi sẽ có đủ mọi lựa chọn…!

Ngay cả khi không nói với ai, việc bị hiểu lầm như vậy thì sau này mỗi khi gặp mặt cũng sẽ rất ngượng, đâu thể cứ thế bỏ mặc được.

Lần này, cuối cùng cũng an toàn rời khỏi người Saori-san và tiếp đất, Akiharu lao về phía cửa mà không quay đầu lại,

「Xin lỗi! Chuyện còn lại để sau! Tôi đi giải quyết vị Chủ tịch trước đã!」

Tôi định nói là sẽ quay lại và tiếp tục… nhưng lại nhận được phản ứng từ phía sau cánh cửa.

「Ặc!? Ối, anh định cưỡng ép tôi sao!?」

Dường như cô ấy vẫn còn ở phòng khách bên cạnh, và đã hiểu lầm hoàn toàn. Có lẽ cách nói của tôi cũng có vấn đề, nhưng vị Chủ tịch đó chắc chắn đang đeo một cặp kính màu kỳ lạ rồi.

「Trời ạ, không phải! Là hiểu lầm đó!」

「Cứ thế này thì贞操 (trinh tiết) của tôi nguy cấp mất… Ư, Fukami Kan-chan, nguy rồi! Nàng thơ lâm nguy khi bị cuốn vào tình thế nguy cấp này rồi~!」

「Ối, khoan đã, cái đó thì thực sự khoan đã!?」

Akiharu mở cửa, đuổi theo Kaede đang chạy trốn và kêu lên cái tên của người mà nếu thông tin sai lệch truyền đến thì sẽ là nguy hiểm nhất── và thế là tôi đành phải tham gia vào một cuộc rượt đuổi cực kỳ đáng thương ở một vùng đất xa lạ.

Cuối cùng, tôi cũng tóm được vị Chủ tịch, giữ chặt cô ấy lại và giải thích một cách tuyệt vọng, nhưng rồi bị Fukami Kan bắt gặp, và phải giải thích trong nước mắt lẫn van nài…

Khoảng một giờ sau, Akiharu trở lại phòng ngủ, thấy Saori-san đang ngủ say trên giường thì kiệt sức, và trở về giường của mình.

Buổi chụp hình ngày hôm sau kết thúc suôn sẻ, và bao gồm cả những sự cố ồn ào hỗn loạn cho đến khi về Nhật Bản, đây là sự kiện đáng nhớ nhất ở Guam──

Akiharu đành phải tự vấn sâu sắc về cuộc đời mình, tự hỏi mình đang làm cái quái gì ở nước ngoài vậy.