BẢN NGOẠI TRUYỆN: BUỔI HẸN HÒ ĐÔI ĐẦY RẮC RỐI?
「Á, Hino-kun, đợi một chút!」
──Ngay khoảnh khắc bị gọi lại như vậy, Hino Akiharu đã có một dự cảm chẳng lành.
Hoạt động tình nguyện ở quán cà phê sân thượng vừa kết thúc, anh đang định quay về, vừa đi vừa nghĩ xem nên làm gì trong khoảng thời gian trống cho đến bữa tối.
Khi quay đầu lại, người gọi anh là Oka, một nữ sinh khoa Phục vụ cùng tham gia hoạt động tình nguyện với Akiharu, cô nở một nụ cười ngượng nghịu, mơ hồ.
「Tớ có chuyện muốn nói, bây giờ cậu rảnh chứ?」
「Hở? Tớ không sao nhưng mà...」
「May quá! Vậy thì, xin lỗi nhé, cậu có thể đi về phía này không?」
Nói rồi, Oka bắt đầu bước về phía vọng lâu cách quán cà phê sân thượng một chút. Akiharu dù nghiêng đầu khó hiểu nhưng vẫn lặng lẽ đi theo.
Anh vừa đi vừa nhìn tấm lưng của cô bạn cùng lớp mặc đồng phục hầu gái, vừa cố gắng nghĩ xem điều gì sắp xảy ra... nhưng thông tin quá ít ỏi. Anh không có dự cảm tốt cho lắm, nhưng đó chỉ là cảm giác mà thôi.
Trong lúc đang tự hỏi mọi chuyện sẽ ra sao thì họ đã đến vọng lâu, và khi Akiharu ngoan ngoãn làm theo lời Oka 「Thôi được rồi, ngồi xuống đi đã」──anh mới chợt nhận ra.
Oka bình thường vốn là người cởi mở, thân thiện với cả nam và nữ, nhưng hôm nay cô ấy có vẻ... quá mức cởi mở thì phải? Cô ấy nói nhiều hơn bình thường, mắt cũng đảo liên tục, trông có vẻ không được bình tĩnh cho lắm.
Hơn nữa, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt cô ấy cũng đỏ bừng... và thêm vào đó, việc cô ấy muốn nói chuyện nghiêm túc ở một nơi vắng người, dễ nhận ra nếu có ai đó đến, thay vì tán gẫu trên đường về ký túc xá, điều đó có nghĩa là...
Đây là, cái đó ư?
Chẳng lẽ, là cái đó sao?
──Trong lúc Akiharu đang dần dâng lên cảm giác nôn nóng như vậy, Oka dùng ngón tay gãi gãi cặp lông mày dày của mình, nở một nụ cười ngượng ngùng để lộ lúm đồng tiền.
「Thật ra, tớ đã nghĩ đến việc tán gẫu vài ba câu trước, nhưng rồi lại sợ sẽ bị trì hoãn lại thành ‘lần sau’ mất, nên tớ quyết định nói thẳng luôn.」
「À, ừm...?」
Nghe Oka nói líu lo với giọng điệu vui vẻ, Akiharu cảm thấy trong lồng ngực mình nỗi bất an đang càng lúc càng tăng tốc.
Quả nhiên đây là cái đó.
Chuyện như thế này đã xảy ra vài lần rồi.
Đây chắc chắn là lời tỏ tình──
「Cậu biết không, tớ──hình như dạo gần đây, tớ rất để ý đến Daichi-kun.」
...Ừm, quả nhiên là bắc cầu cho lời tỏ tình.
Không, anh cũng không mong đợi gì đâu! Anh đã nghĩ là sẽ như vậy rồi, và anh cũng tự nhận thức được mình không phải là kiểu người đào hoa với con gái cho lắm. ...Chà, nếu hỏi anh có một chút xíu, một viên sỏi nhỏ hy vọng nào không, thì nói không là nói dối.
Nhưng, việc này đã nằm trong dự đoán của anh. Hồi trung học, Akiharu có một thằng bạn cùng lớp, ngồi gần anh, nó điển trai đến lạ lùng, chơi thể thao giỏi, vui tính, lại còn tốt tính nữa – một thằng siêu cấp vạn năng. Akiharu khá thân với nó, nên đã vài lần bị con gái nhờ bắc cầu tỏ tình.
Vì vậy, nhìn dáng vẻ của Oka, Akiharu cảm thấy có chút cảm giác "déjà vu".
Nhân tiện, nói về thằng bạn hồi trung học đó, nó đã từ chối mọi lời tỏ tình một cách đầy thanh lịch với câu nói gây hiểu lầm triệt để: 「Tớ thích con trai hơn con gái ấy mà~」... Trong những lần đó, nó thường nhìn Akiharu rất nhiều, chắc là trùng hợp thôi. Mà không, chắc chắn là trùng hợp. Anh thật lòng mong là như vậy.
...Thật ra anh còn nhớ lại cả cảm giác lạnh lẽo hồi đó nữa, nhưng thôi, bỏ qua chuyện đó đã.
Để cô ấy phải nói ra những lời cần rất nhiều dũng khí mà mình cứ im lặng thì thật tệ, nên Akiharu hơi cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên.
「Ế, thật á? Từ khi nào vậy?」
「Ưm, từ khi nào nhỉ? Tớ cũng không rõ lắm, nhưng khi nhận ra thì đã thành ra thế này... 'Ơ? Daichi-kun trông đẹp trai hơn trước à?' tớ cứ nghĩ vậy đấy.」
「...Cậu ta đẹp trai thì vốn dĩ là thế rồi mà?」
「Không, tớ cũng biết điều đó mà. Nhưng không chỉ vẻ ngoài, mà còn là cảm giác gần gũi hơn, không còn quá xa cách như trước nữa, hay nói cách khác là trở nên hiền lành hơn... Có lẽ vì vậy mà tớ mới thực sự để ý chăng?」
「Nói tớ nghe làm gì, tớ cũng bó tay thôi.」
Oka nói vậy, nhưng bản thân Akiharu, người ngày nào cũng gặp mặt Daichi, lại không hề có cảm giác đó. Đúng là, so với hồi Akiharu mới đến Hakureiryou, thái độ của Daichi có phần mềm mỏng hơn, nhưng nếu nói là "trở nên đẹp trai hơn" thì anh không thể nào hiểu được.
「Ưm... trước giờ mặt cậu ấy vốn đã đẹp rồi, nhưng gần đây thì còn có thêm vẻ gợi cảm nữa...」
...Càng nghe càng không hiểu gì cả.
Nghe thêm nữa cũng chẳng có ích gì, chi bằng từ bỏ và đi thẳng vào vấn đề thì hơn.
「Vậy thì, Oka muốn làm gì đây? Muốn tớ giúp cậu tỏ tình à?」
「Không, cái đó thì còn hơi sớm một chút. Tớ muốn thân hơn một chút nữa... Với lại, nếu có thể biết được cậu ấy cũng có ít nhiều hy vọng thì càng tốt hơn...」
「Cậu mà cũng tiêu cực đến thế à?」
「Tại vì, cậu biết đấy, nếu mà bị từ chối thì sẽ rất khó xử mà. Dù sao thì chúng ta còn phải ăn chung một nồi cơm hơn hai năm nữa cơ.」
「À... ừ thì, đúng là như vậy.」
Thật hiếm khi Oka, người không hề nhút nhát, lại suy nghĩ như vậy──anh đã nghĩ thế, nhưng rồi lại rút lại. Đây là một phán đoán chính xác, đúng với vai trò thủ lĩnh của một nữ sinh khoa Phục vụ tinh ý.
Dù sao đi nữa,
「Daichi ấy hả...」
「Hửm? Gì thế gì thế, cậu có điều gì không hài lòng à?」
「Không phải không hài lòng, mà chỉ là ngạc nhiên chậm thôi. Tại tớ thấy Oka không có vẻ gì là quan tâm đến chuyện tình cảm cả.」
Cô ấy có tính cách sảng khoái, nói chuyện với con trai một cách bình thường, hơn nữa còn cắt tóc ngắn gọn gàng, nên bình thường không toát ra khí chất giới tính cho lắm. Có lẽ vì vậy mà anh càng thấy lạ.
Dù nghĩ rằng có lẽ hơi thất lễ, nhưng khi Akiharu nói ra những lời đó, Oka khẽ nheo mắt lại như thể đang hờn dỗi.
「Quá đáng mà! Tớ cũng đã từng trải qua một hai mối tình rồi chứ. ...Mà nói thật thì, với Daichi-kun, tớ cũng chưa chắc đã gọi là thích nữa.」
「Vậy thì dù sao cũng là quá sớm để tỏ tình. Thế thì, tại sao cậu lại kể chuyện này cho tớ?」
Khi Akiharu hỏi lại lần nữa, vẻ mặt không hài lòng của Oka thay đổi hoàn toàn, cô mỉm cười chắp hai tay lại.
「Tớ xin cậu đấy! Lần này, tớ muốn cùng Daichi-kun──」
◆ ◇
「──Chủ nhật tới, cậu có muốn đi hẹn hò thử không?」
Bữa ăn và việc tắm rửa đã xong, chỉ còn lại khoảng thời gian trống để hoàn thành bài tập rồi đi ngủ, Akiharu nói thẳng thừng như vậy.
Daichi, đáng lẽ phải bất ngờ, có vẻ như một thoáng không hiểu mình vừa được nói gì, anh vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu nhìn Akiharu trân trân một lúc...
Rồi đột nhiên, anh nhanh chóng bật lùi về phía sau, co rúm lại sau chiếc giường như một tấm khiên.
「Cá-cá-cái gì...!」
「...Không, cái đó mới là điều tớ muốn hỏi đấy. Cái phản ứng gì thế? Cậu còn nhảy như một loại châu chấu mới phát hiện thấy kẻ thù nữa chứ.」
Akiharu nửa phần bực mình nửa phần châm chọc, nhưng Daichi dường như không nghe thấy lời anh nói, anh lắc đầu liên tục.
「K-khoảnh khắc vừa rồi chắc chắn là nhầm lẫn... nghe nhầm, đúng vậy, nghe nhầm thôi mà...」
「...Ê này? Quay về thực tại đi nào~」
Thấy dáng vẻ quá đáng đó, Akiharu tự hỏi liệu Oka sẽ nghĩ gì nếu nhìn thấy cảnh này. Cô ấy sẽ không thất vọng đến mức đó đâu... hay không chừng, ngược lại lại tạo được ấn tượng tốt thì sao. Một người bình thường rất lạnh lùng trong giờ học mà lại hoảng loạn đến mức này, chắc chắn sẽ tạo cảm giác thân thuộc hơn.
Trong lúc Akiharu đang nghĩ ngợi như vậy và đợi cho Daichi có thể trò chuyện bình thường trở lại, anh ta ngừng lẩm bẩm, hít thở sâu vài lần rồi nói:
「……………………Được rồi, tớ bình tĩnh rồi. Nói lại đi.」
Daichi nói với ánh mắt sắc lẹm đầy khí thế một cách kỳ lạ, trông không hề bình tĩnh chút nào, nhưng Akiharu vẫn lặp lại câu nói đó.
「Thế nên, chủ nhật tới cậu có muốn đi hẹn hò thử không?」
「……………………」
Lần này, Daichi không còn ngơ ngác hay lùi bước như trước nữa, anh chỉ im lặng trừng mắt nhìn Akiharu.
Ánh mắt dò xét găm sâu như muốn khoét vào người, khiến Akiharu đứng sững lại, cảm thấy như thể sẽ có lỗi nếu nhúc nhích.
「…………Hino, cậu có tỉnh táo không đấy?」
Một câu nói thẳng thừng và khá tàn nhẫn bay tới.
「Hẹn hò với tớ ư... hơn nữa lại còn, đột ngột như thế này──Không, ý tớ không phải là nếu không gấp thì được đâu...!」
Hơn nữa, đôi má tái nhợt của anh ta càng lúc càng đỏ bừng, và nội dung câu nói cũng khá là khó hiểu.
Akiharu lo lắng rằng cứ thế này anh ta sẽ bị quá tải mất, anh thở dài thườn thượt.
Thôi, cứ thế này thì không nói chuyện được, Akiharu tiến đến gần Daichi, cúi người xuống để ngang tầm mắt.
Không hiểu sao chỉ vậy thôi cũng khiến Daichi giật mình run lên bần bật, nhưng Akiharu mặc kệ điều đó.
「Này, Daichi.」
「...! C-cái gì?」
「Đầu tiên là xác nhận đã. Chủ nhật tới cậu rảnh chứ?」
「Cái đó thì...............à, tớ rảnh...」
Không hiểu sao Daichi rất lúng túng, và còn ngượng ngùng trả lời như vậy.
Akiharu biết anh ta không có hoạt động tình nguyện, nhưng có lẽ Daichi đã có kế hoạch gì đó. Vượt qua được điểm này rồi thì coi như tạm ổn.
Vậy thì, chỉ còn việc khiến Daichi đồng ý thôi.
Đó là vấn đề khó nhất, nhưng Akiharu tự mình hăm hở nghĩ rằng tất cả đều phụ thuộc vào khả năng của mình.
「Nếu cậu rảnh, thì đi không? Đừng nghĩ sâu xa quá, cứ coi như đi chơi nhẹ nhàng thôi... Tớ dự định đi trượt băng, nên cậu cứ coi như đi chơi bình thường cũng được.」
「Nhưng mà... nhưng mà... đó là hẹn hò mà, sao có thể cứ coi như đi chơi nhẹ nhàng...」
Daichi cúi gằm mặt xuống, bắt đầu nói những lời nghiêm túc như vậy. Hơn nữa, anh ta còn nắm chặt khuỷu tay đến mức dường như sẽ in dấu lên áo, không khí trong phòng có vẻ đang trở nên căng thẳng.
Akiharu khẽ gãi má bằng ngón tay trước bầu không khí kỳ lạ này.
「Không, thật sự cứ coi như đi chơi nhẹ nhàng là được mà. Phía bên kia chắc cũng sẽ khó xử nếu cậu coi trọng quá mức như vậy.」
「Hino, cậu nói vậy nhưng mà............... phía bên kia?」
Sau một thoáng mở to mắt như bị cáo lừa, Daichi cau mày hỏi.
Akiharu gật đầu 「À」 và nói tiếp phần anh vừa định nói.
「Oka bảo, cô ấy muốn rủ thêm một người nữa, để bọn tớ bốn người cùng đi chơi. Thế nên dù gọi là hẹn hò thì cũng chỉ là đi chơi rồi về thôi, cậu cứ coi như đi ra ngoài bình thường là được rồi... Này, Daichi? Sao cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt như thể đã quyết tâm phạm sai lầm như thế?」
「……………………Không, có gì, đâu.」
「Không, trông cậu không hề như vậy đâu──À, tớ xin lỗi, tớ không thấy gì hết!」
Bị Daichi trừng mắt nhìn đầy sắc lạnh, Akiharu lập tức giơ tay đầu hàng và lùi lại. Chết tiệt, điều đó không ổn! Chỉ cần có chút gì đó chướng tai gai mắt là trái tim anh ta sẽ tràn đầy cảm xúc đang sôi sục... đến mức trào ra ngay lập tức!
Akiharu hoàn toàn không hiểu tại sao Daichi lại ở trong tâm trạng như vậy, nhưng anh không thể làm bất cứ điều gì khiến anh ta mất hứng hơn được nữa, nên Akiharu di chuyển đến một góc phòng để không kích thích Daichi.
Trong lúc đó, Daichi gãi đầu bù xù, ngã vật xuống giường và cuộn mình trong chăn, làm một loạt hành động thường thấy của người đang tự ghét bỏ bản thân.
「............Vậy thì............ý cậu là tớ phải đi trượt băng với Oka à...?」
「À, ừm... Tớ cũng đi cùng, nhưng về cơ bản là như vậy...」
Akiharu run rẩy trả lời, Daichi vẫn úp mặt vào giường, nói ra một câu.
「……………………Được rồi... tớ sẽ đi bất cứ đâu...」
Câu nói đó không hề giống một lời đồng ý hẹn hò chút nào. Mà nói đúng hơn, nó giống như lời của một người bị lôi đi vì nợ nần vậy.
Dù có cảm thấy như vậy, nhưng trong tình huống này, anh không thể nào thốt ra một lời châm chọc hợp lý và thẳng thắn được.
Không thể chịu đựng được không khí quá ngột ngạt đến mức không thể tập trung làm bài hay thậm chí là đi ngủ, Akiharu nói 「À, vậy, tớ đi báo cho Oka nhé...!」 rồi chạy trốn khỏi phòng.
Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách suôn sẻ, nhưng nghĩ đến việc phải quay lại phòng sau một thời gian nữa... ừm, thật sự rất buồn bực. Thà ngủ luôn ở hành lang còn thấy thoải mái hơn.
Vì có quy định nên anh không thể ngủ nhờ phòng của Todoroki và những người khác, Akiharu thở dài thườn thượt... Một lát sau, anh lờ đờ cầm điện thoại lên và bắt đầu đi bộ để báo cáo mọi chuyện cho Oka.
◆ ◇
Mặc dù mọi chuyện đã được quyết định sẽ diễn ra, nhưng thành thật mà nói, Akiharu hầu như không có cảm giác gì về một 'buổi hẹn hò' cả.
Đối phương là bạn bè cùng khoa Phục vụ mà anh vẫn gặp mặt hàng ngày, và hơn hết là số lượng người đi đông. Nếu chỉ có hai người đi chơi riêng, chắc chắn anh sẽ có chút căng thẳng, nhưng nếu có bốn người cả nam lẫn nữ, thời gian im lặng chắc sẽ ngắn hơn.
Hơn nữa, từ khi đến Hakureiryou đến giờ, những buổi được gắn mác 'hẹn hò' chưa bao giờ giống một buổi hẹn hò thực sự cả. Với Tomomi thì chỉ là đi chơi phố, với Celnia thì chỉ toàn cãi nhau, thậm chí gần đây còn là trò phạt, mà đối phương lại là thằng con trai Daichi... Với cái đà này, mong đợi gì vào hẹn hò thì đúng là điều không thể.
Tuy nhiên, đối với Oka – người đã lên kế hoạch, cô ấy có ý thức rất mạnh mẽ về 'buổi hẹn hò', nên địa điểm gặp mặt được quyết định là trước ga Sunohara. Chà, Akiharu cũng hiểu được tâm lý của cô ấy, và anh cảm thấy biết ơn. Vì nếu bị nhìn thấy cảnh gặp mặt hay đi chơi bốn người trong Hakureiryou, anh sẽ khó mà giải thích được. Thực tế, trên danh nghĩa là hẹn hò, nên cũng khó mà che giấu được.
「...Mà nói đi cũng phải nói lại, bọn họ muộn thật đấy.」
Sau khi Akiharu và Daichi cùng nhau ra ga, đến gần bến xe buýt – địa điểm hẹn – đã trôi qua khá lâu.
Anh kiểm tra điện thoại để xem có cuộc gọi nhỡ nào không, tiện thể xem giờ, thì đã quá giờ hẹn hơn mười phút rồi. Oka không phải là người có ấn tượng lề mề, nhưng nếu có lỡ muộn thì ít ra cũng nên gọi một cuộc điện thoại chứ. Hơn nữa, điều khiến anh bận tâm là lúc nãy gọi điện cho cô ấy mà không được.
Anh không ngại đợi, nhưng anh lo lắng không biết có phải họ bị cuốn vào tai nạn hay rắc rối gì không, nên anh cứ bồn chồn đứng ngồi không yên.
Akiharu bỏ điện thoại vào túi áo khoác, và khi anh lại một lần nữa nhìn về hướng Oka và những người khác đáng lẽ phải đến, anh nghe thấy một giọng nói trầm buồn từ bên cạnh.
「...Hino, bây giờ về cũng được rồi chứ?」
「Khoan đã, mới có khoảng mười phút thôi mà. Nếu họ định đến đúng giờ mà lỡ chuyến xe buýt thì... chắc là sắp đến rồi đó.」
Thấy vẻ mặt đầy bất mãn của Daichi, Akiharu vội vàng cố gắng trấn an, và Daichi đáp lại 「...Vậy thì, đợi thêm năm phút nữa thôi.」
Khả năng Oka và những người khác đến trong vòng năm phút có lẽ không cao lắm... nhưng thôi, nếu hết thời gian giới hạn thì lúc đó lại thuyết phục sau.
──Và đúng lúc Akiharu nghĩ vậy.
「Xin lỗi nhaaa, đã để mọi người đợi lâu!」
Oka vừa lớn tiếng xin lỗi vừa chạy về phía họ.
Nhìn thấy dáng vẻ đó, Akiharu thở phào nhẹ nhõm... không được.
Không hiểu sao, ngay phía sau Oka, anh thấy Shikikagami cũng đang chạy tới.
...À thì, việc Shikikagami đến cũng không sao cả. Trong số các nữ sinh khoa Phục vụ, cô ấy là người khá thân thiện, dù đôi khi bị cô ấy hành vì tính hậu đậu thì cũng mệt, nhưng ở cùng thì không bao giờ chán và cũng rất vui.
Nhưng──tại sao cô ấy lại mặc đồng phục hầu gái giữa phố xá vào ngày nghỉ cơ chứ?
Nếu nói đơn giản là đồng phục thì có lẽ không sai, nhưng Akiharu có thể khẳng định cảnh tượng này là hoàn toàn sai trái. Bằng chứng là cô ấy đang độc chiếm mọi ánh nhìn từ xung quanh.
Akiharu bất giác co giật khóe miệng, nhìn sang bên cạnh như muốn cầu cứu.
Thì ra Daichi cũng đang nhìn lên anh với vẻ mặt tương tự.
「...Hino.」
「...Gì thế?」
「……………………Về được rồi chứ?」
「……………………Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng không được.」
Trong lúc họ đang trao đổi như vậy, Oka và Shikikagami thở hổn hển chạy tới.
Oka, với trang phục là mũ len, áo hoodie dài, quần jean và bốt, vừa đến trước Akiharu và Daichi đã chắp hai tay lại kêu lên.
「Tớ xin lỗi! Vì quá lúng túng với việc chuẩn bị của Sanae mà tớ lỡ chuyến xe buýt, lại còn quên cả điện thoại nữa! Mọi người đã phải đợi lâu rồi đúng không?」
「Không, chuyện đó thì không sao, nhưng mà... hơn nữa,」
「Được rồi, không cần nói gì nữa. Tớ cũng biết rồi mà.」
「Nếu cậu đã biết rồi, tại sao lại để xảy ra chuyện thảm khốc như thế này chứ...?」
Khi Akiharu uể oải hỏi, Oka với vẻ mặt hối lỗi khẽ cười khổ một cách mệt mỏi, rồi bắt đầu kể bằng giọng nói yếu ớt khiến anh tự hỏi năng lượng thường ngày của cô ấy đã bay đi đâu hết.
「Đáng lẽ ra chúng tớ sẽ gặp nhau ở phòng tớ rồi cùng đến đây... nhưng khi cô ấy xuất hiện trong bộ đồng phục này thì tớ đã rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tớ ra ngoài với Sanae vào mùa đông, nên tớ đã rất mong chờ xem cô ấy sẽ mặc đồ gì... Thật là, một bất ngờ không như mong đợi!」
「...Thế thì tại sao cậu không bảo cô ấy thay đồ?」
Vừa nói, Akiharu khẽ liếc nhìn Shikikagami. Cô ấy có vẻ đang bận tâm về bộ quần áo hơi lộn xộn vì chạy, nhưng anh nghĩ điều cô ấy thực sự cần quan tâm không phải là chuyện đó.
「Không, tất nhiên tớ đã cố gắng tìm cách rồi! Nhưng cậu biết đấy, Sanae hầu như không có quần áo bình thường nào, mà muốn mượn ai đó thì cũng không vừa size. Chiều cao thì gần với Kida, nhưng nếu tính cả kích thước ngực nữa thì tớ bó tay rồi... Giá mà chị gái tớ không đi vắng thì đã có thể mượn được rồi...」
Nghe những lời đầy tiếc nuối của Oka, Akiharu vô thức nhìn về phía ngực của Shikikagami. Đúng là anh đã nghĩ rằng nó to bất thường so với một nữ sinh trung học... nhưng liệu một bộ đồ vừa vặn với chiều cao lại thành ra thảm họa như vậy sao? Ngay cả bộ đồng phục hầu gái không lộ rõ đường nét cơ thể cũng đã khoe hết lợi thế rồi, thì áo sơ mi hay áo phông chắc phải có sức công phá ngang với mìn chống tăng mất.
Việc Kida được nhắc đến về chiều cao lại khá mảnh mai cũng là một phần nguyên nhân, nhưng không chạm vào vấn đề đó mới là nhân tính mà.
Daichi cũng đang đặt tay lên ngực mình, nhưng một cách khôn ngoan, anh ta vẫn giữ im lặng. Việc anh ta cau mày có lẽ là vẫn còn giận vì chuyện đến muộn.
「Cuối cùng thì đành chấp nhận mặc đồng phục đến, nhưng vì quá vội vàng nên tớ quên điện thoại, còn điện thoại của Sanae thì hết pin nên không mở nguồn được... Tớ thật sự có lỗi với hai cậu.」
Oka cúi đầu xin lỗi lần nữa, nhưng Akiharu không hề có ý trách móc. Việc Oka, người thường ngày phát huy khả năng lãnh đạo như một người điều hành các nữ sinh khoa Phục vụ, lại trở nên thê thảm đến mức này thì chỉ có thể nói là đúng là Shikikagami mà. Đúng là khả năng cuốn hút mọi người vào rắc rối của cô ấy thật đáng nể.
Vì vậy, Akiharu cảm thông hơn là trách cứ.
「Tớ hiểu mọi chuyện rồi, đừng bận tâm quá.」
「À, tôi xin lỗi, vì tôi mà...!」
Shikikagami cũng cúi đầu xin lỗi bên cạnh Oka, nhưng với cô ấy thì không thể chỉ nói 'đừng bận tâm' mà xong được. Việc cô ấy cứ mặc nguyên bộ đồng phục hầu gái khiến Akiharu, người sẽ hành động cùng, cảm thấy khá khó khăn.
Anh suy nghĩ không biết phải làm sao, nhưng những gì anh có thể làm cũng chỉ có giới hạn.
Vì vậy, Akiharu quyết định chọn phương án nhanh gọn nhất, anh cởi chiếc áo khoác đang mặc ra và ném về phía Shikikagami.
「Này, mặc cái này vào đi. Tay áo có thể hơi dài, nhưng chắc là có thể kéo khóa ở phía trước được.」
「Ê... Không thể như vậy được, như vậy thì ngại Hino-san lắm! Tôi thì, cứ thế này cũng không sao...」
Bản thân Akiharu mới là người gặp khó nếu cô ấy cứ như thế này, nên anh nhẹ nhàng bỏ qua ý kiến đó.
「Cứ mặc vào đi. Tớ mặc áo ấm nên có cái này cũng không sao đâu, với lại nếu thật sự lạnh thì cứ trả lại cho tớ vô tư đi.」
「...Vâng. Vậy thì, tôi xin phép nhận lòng tốt của anh...」
Nói rồi, Shikikagami loay hoay cho tay vào chiếc áo khoác. Tốt quá rồi, thế này thì cô ấy sẽ bớt nổi bật đi nhiều. Dù đi cùng nhau cũng không đến nỗi xấu hổ.
Lý do có thể là vì ích kỷ, nhưng đây không phải là một phán đoán sai lầm. Bằng chứng là Oka đã giơ ngón cái lên tán thưởng công lao của anh ở vị trí mà Shikikagami không nhìn thấy.
Tuy nhiên, Daichi – nhân vật chính thứ hai của hôm nay – trông có vẻ bực bội hơn lúc nãy, nên tốt hơn hết là di chuyển sớm đi thôi. Anh ta vốn dĩ đã không quá hào hứng rồi, nếu không cẩn thận thì có thể bỏ về mất.
Thấy Shikikagami đã mặc xong áo khoác, Akiharu như muốn bắt đầu lại mọi thứ.
「Thôi được, vậy chúng ta đi thôi. Sân trượt băng là ở thị trấn bên cạnh, đúng không?」
「Đúng vậy đúng vậy, chỉ một ga xe lửa thôi là tới ngay. Đến đó tớ sẽ bao nước ép, trà hay cà phê để xin lỗi vì đã đến muộn nhé!」
Theo sự dẫn dắt của Oka, người đã nhận ra ý định của Akiharu và bắt đầu di chuyển, Akiharu và Daichi bước vào ga.
Thật đúng lúc, một phút sau xe lửa đã đến, nên họ lên tàu, và may mắn hơn nữa là một khoang ghế hộp hoàn toàn trống.
Chỉ mất chưa đến mười phút để đến ga tiếp theo, nhưng vì trống chỗ nên họ quyết định ngồi xuống, để nam nữ ngồi đối diện nhau.
Và khi xe lửa bắt đầu chuyển bánh, Oka lại một lần nữa bắt chuyện với Daichi đang ngồi đối diện.
「À, hôm nay cảm ơn cậu thật nhiều vì đã đến nhé. Thế mà chúng tớ lại đến muộn, thật sự xin lỗi quá.」
「...Tớ hiểu mọi chuyện rồi, thôi được rồi.」
「Cậu nói vậy tớ vui quá. ...Mà này, Daichi-kun thường mặc kiểu quần áo như vậy sao?」
Cái cảm giác Oka nói vậy vì thấy lạ, Akiharu cũng phần nào hiểu được.
Bình thường hay những chuyến đi dã ngoại qua đêm, Daichi chỉ mặc áo hoodie hoặc đồ lao động vào thời gian riêng tư, rất hiếm khi thấy anh ta mặc những bộ quần áo khác.
Nhân tiện, trang phục của Daichi hôm nay là áo khoác jean có lông, quần túi hộp màu đen.
「Cái này là... vì Hino và Todoroki đã khuyên nên...」
「Hả? Cậu mua cùng với Hino-kun và những người khác à?」
「Tại thằng Daichi đó, quần áo ít đến mức đáng ngạc nhiên mà──không, chắc là không đến mức như Shikikagami đâu. Hơn nữa lại còn toàn đồ màu mè và giống nhau, nên bọn tớ nghĩ phải phối đồ cho nó một bữa, không thì lãng phí quá.」
「Hừm, con trai cũng làm mấy chuyện như vậy à... Nhưng mà, đúng là hợp đấy chứ. Trông cậu ấy ngầu hơn bình thường đúng không?」
「Hảii? Daichi-san, anh đi đánh nhau ở đâu à?」
Trước câu nói ngây ngô như mọi khi của Shikikagami, Akiharu cố nhịn cười và liếc nhìn biểu cảm của Daichi bằng khóe mắt.
Mặc dù vẻ mặt anh ta có hơi cau có nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc, nhưng đó là chuyện bình thường mà, và hơn hết là cái không khí căng thẳng âm ỉ lúc nãy đã biến mất. Có lẽ thằng này cũng bắt đầu tận hưởng buổi hẹn hò hôm nay theo cách riêng của nó rồi.
Akiharu chìm đắm trong cảm giác giống như một con chim mẹ đang dõi theo chim con sắp bay đi, anh nghĩ: "Mong sao sau đó mọi chuyện cũng suôn sẻ."
Bất kể kết quả ra sao, cơ hội đi chơi hỗn hợp nam nữ như thế này không có nhiều, và nếu mọi người đều vui vẻ thì cá nhân anh đã hài lòng rồi.
◆ ◇
「...Đây có lẽ là quả báo cho suy nghĩ non nớt của mình sao...?」
Akiharu đang muốn phủ nhận hoàn toàn những suy nghĩ dễ chịu mà anh đã có trên xe lửa, anh chỉ muốn thoát khỏi thực tế đang bày ra trước mắt.
Khoảng ba mươi phút trước, họ đến sân trượt băng, mua vé, và ngay lập tức thuê giày rồi xuống sân băng.
Và bây giờ, Akiharu đang ở một mình với Shikikagami.
Nói đúng hơn, có hàng chục vị khách khác trên sân băng hình vuông, và Daichi cùng Oka chắc hẳn cũng đang trượt ở một chỗ khác. Daichi chưa từng trượt băng, và Shikikagami thì trượt không giỏi, nên họ đã chia cặp, một kèm một... Chuyện đó thì không sao.
Vấn đề lớn nhất là một luật bất thành văn đã hình thành rằng họ không được can thiệp vào chuyện của nhau, và anh không thể cầu cứu từ phía bên kia.
「À, Hino-san? Anh có sao không ạ?」
「...Không, không có gì...」
Shikikagami hỏi với vẻ lo lắng, Akiharu không thể nói sự thật cho cô ấy, nên anh chỉ còn cách trả lời như vậy. Shikikagami chắc cũng không hề nhận ra mình là nguyên nhân. Bởi vì cô ấy là Shikikagami mà.
「Không có gì đâu... Nhưng mà, cậu vẫn nên mặc áo khoác vào chứ?」
「Nhưng mà, khi vận động thì cơ thể sẽ rất nóng nên... sự tốt bụng đó của anh là đủ rồi.」
Không, không phải tôi nói thế vì tốt bụng đâu, mà chỉ là thật lòng muốn cậu làm vậy thôi.
Akiharu gãi đầu không nói nên lời suy nghĩ thật, đứng ngay cạnh cậu là Shikikagami đang bám vào tay vịn quanh sân trượt băng, đã trở lại bộ dạng hầu gái.
Chưa trượt được bao lâu… chính xác hơn là cứ trượt rồi ngã, rồi đập mông xuống băng đá lặp đi lặp lại, đáng lẽ ra cơ thể phải lạnh cóng mới phải. Thế nhưng nhìn sắc mặt cô ấy có vẻ hơi đỏ bừng, nên quả thật nếu bắt cô ấy mặc áo khoác ngoài thì có khi lại bị nóng bức ngược lại, vì vậy Akiharu cũng không thể nói mạnh được.
Và thế là, Shikikagami trong bộ váy hầu gái đang thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Từ khắp nơi, những câu nói cậu không muốn nghe cứ vọng vào tai── "Ôi, hôm nay có sự kiện gì à?" "Là chương trình khuyến mãi nào đó sao?" "Mấy người cosplay à?" "Chắc là sở thích của thằng cha đi cùng chứ gì?" "Ôi trời, có lẽ thật." "Mặt hắn trông khá đểu cáng…" "Chắc là bắt cô gái đang ngại ngùng đó phải làm rồi…!" – Ừm, sao tự nhiên tôi muốn về nhà quá. Bảo tôi bắt cô ấy mặc đồ như vậy, coi tôi là biến thái từ đâu ra vậy chứ.
Shikikagami đã mặc đồ hầu gái được một lúc rồi, nhưng vẫn độc chiếm mọi ánh nhìn trong sân băng. Akiharu đoán rằng nguyên nhân lớn có lẽ là do mỗi lần cô ấy ngã là váy lại tốc lên rất rõ ràng. Bởi vì cái thời điểm cô ấy ngã lại trùng khớp với lúc mấy gã đàn ông khác bị phân tâm.
Vì xấu hổ đủ đường, Akiharu mong Shikikagami có thể học cách trượt nhanh chóng để không ngã nữa── nhưng rồi, đây là nguyên nhân thứ hai.
「Hi, Hino-san, đi thôi!」
「À, lại đây. Lần này bình tĩnh một chút nhé.」
Shikikagami gật đầu đáp lại tiếng gọi của Akiharu, rồi buông tay khỏi thanh vịn mà cô vẫn tin cậy, đứng vững trên sân băng mà không có điểm tựa.
Chiếc váy dài che mất nên không thấy được, nhưng có lẽ đầu gối cô ấy đang run rẩy. Chắc chỉ đỡ hơn con nai con mới sinh một chút thôi.
Đúng là lưỡi trượt băng mỏng manh dễ mất thăng bằng, Akiharu hiểu điều đó, nhưng đối với Shikikagami, đây không phải lần đầu tiên mà vẫn thế này. Thật lòng mà nói, cậu không biết phải chỉ dẫn thế nào để cô ấy có thể trượt bình thường được nữa.
Trước tiên, Akiharu tự nhủ bản thân đừng nản lòng, rồi đứng ngay trước mặt Shikikagami và nói:
「Thôi được rồi, cứ bám vào tay hay vai tôi cũng được, cứ thế trượt từ từ xem sao. Đừng vội, hãy dồn trọng tâm vào đầu gối.」
「Vâng, vâng… từ từ… vào đầu gối…」
Shikikagami thì thầm xác nhận, rồi bám vào vai Akiharu.
… À, còn bám cả vào cánh tay nữa.
Cô ấy dùng lực siết chặt vai phải và bắp tay trái Akiharu như thể muốn nói "nhất định không buông", khiến Akiharu cuống quýt. Khó mà cử động được, hơn nữa còn quá gần, mặt với ngực cô ấy gần sát quá rồi…!
Akiharu không nhìn thấy biểu cảm của Shikikagami khi cô ấy cúi xuống, nhưng vẫn nhận ra cô ấy đang cố gắng nhìn xuống chân mình để trượt.
Chính vì thế Akiharu không thể nói gì. Một người đóng vai trò hướng dẫn, hay nói cách khác là giáo viên, làm sao có thể nói ra những lời như mái tóc đang đung đưa trước mặt tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, hay bộ váy hầu gái hơi ướt vì ngã nhiều lần nên dính sát vào phần ngực chứ.
… Không, không cần phải là vai trò giáo viên, bình thường cũng không thể nói ra được. Thôi rồi, suy nghĩ của mình hoàn toàn bị lệch lạc rồi.
Quyết tâm tập trung vào việc hướng dẫn và gạt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, Akiharu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và nói:
「…Bình tĩnh nào? Khác với đi bộ, nếu dồn trọng tâm vào đầu gối và đẩy mũi chân về phía trước, cậu sẽ tự động trượt tới mà thôi, hiểu không?」
「Tô, tôi biết, nhưng khác quá so với bình thường… Áo!」
"Không, bình thường cậu cũng hay ngã mà!" – Akiharu vừa cằn nhằn trong lòng, thì tiếng hét của Shikikagami cũng bật ra gần như đồng thời.
「Gì… Ối!」
Rồi chậm hơn một tích tắc, vai phải và cánh tay trái mà Shikikagami đang bám víu bị kéo mạnh xuống với tốc độ kinh hoàng.
Akiharu cố gắng đứng vững và chịu đựng, nhưng nhanh chóng nhận ra "À, không thể nào được rồi." Chưa kể bị kéo bất ngờ, lại còn đi giày trượt băng với lưỡi dao mỏng, quả thực là quá sức.
Đến nước này thì thà chủ động ngã theo cách có thể kiểm soát còn hơn là chịu đựng và ngã theo cách không lường trước được. Dù bên dưới là băng cứng, nhưng đỡ hơn xi măng rất nhiều vì ít bị trầy xước.
Akiharu quyết tâm, để mặc cho Shikikagami bám chặt, cậu ngã vật ra trong tư thế bất tiện. Cố gắng ngã từ đầu gối để giảm thiểu tổn thương, kết quả là đầu gối đau hơn dự kiến khiến cậu suýt bật thành tiếng.
「Á… Cậu có sao không, Shikikagami?」
「Ưư… tôi xin lỗi, là tại tôi…」
Shikikagami ngã kiểu như cố chui qua háng ai đó nhưng thất bại, rồi rơm rớm nước mắt xin lỗi.
Dù rất muốn hỏi thẳng thừng rằng làm sao cô ấy có thể ngã một cách nhào lộn và đa dạng đến thế, nhưng Akiharu tạm thời tách khỏi Shikikagami đang đè lên mình, và hỏi câu quan trọng nhất.
「Không sao đâu, nhưng mà, có bị thương không?」
「À, vâng… Có lẽ là, không ạ.」
「Vậy à… Thế thì tốt rồi.」
Cú ngã khá mạnh nên Akiharu cũng lo lắng, nhưng may mắn là cô ấy khá bền. …Mà đối với chị em Shikikagami, cái tật hậu đậu đến mức nếu không bền thì khó mà sống sót được mới là vấn đề chính.
Dù sao đi nữa, không bị thương thì ngã bao nhiêu lần cũng không sao. Giống như đi xe đạp, chỉ có cách thất bại liên tục cho đến khi nắm được bí quyết, vậy nên hãy thử lại.
Quan trọng là không bỏ cuộc, không nản lòng, Akiharu tự nhủ với bản thân hơn cả Shikikagami, rồi cẩn thận đứng dậy.
Trước hết, cậu đứng dậy rồi bám vào tay vịn, sau đó dang tay về phía Shikikagami trong tư thế vững vàng nhất.
「Thôi được rồi… Nào, bám vào đây.」
「Vâng ạ! Tôi xin lỗi, hết lần này đến lần khác.」
Dường như đã quen với việc được đỡ dậy, Shikikagami khẽ cúi đầu, nắm lấy tay Akiharu và lảo đảo đứng lên. Ban đầu, ngay cả việc này cũng không thành công, cô ấy lại ngã và thậm chí Akiharu cũng bị kéo theo… nên có thể thấy cô ấy đã tiến bộ đáng kể.
… Nếu không nghĩ vậy, chắc không thể tiếp tục được đâu nhỉ. Mà, chỉ cần được nắm tay thế này cũng là một chút "đặc quyền" rồi, và khi bị kéo ngã, ngoài việc đau, còn có cảm giác mềm mại mà đàn ông thiên hạ chắc sẽ phải ghen tị… nên cũng không phải là chuyện tệ hại hoàn toàn.
Nhận thấy cô gái hậu đậu trong bộ váy hầu gái quen thuộc đã đứng dậy dù vẫn còn khá lảo đảo, Akiharu buông tay cô ấy ra.
Cậu đang lên kế hoạch tiếp theo, định sẽ một lần nữa, lần này đẩy hoặc kéo cô ấy để cô ấy làm quen với cảm giác trượt thì── bất chợt, một tiếng reo hò vang lên khắp sân trượt băng.
「…Cái gì thế?」
「Vâng, là gì ạ?」
Akiharu nhăn mày, nhìn Shikikagami.
Tiếng reo hò vừa rồi không giống tiếng thét khi cô hầu gái hậu đậu trước mặt cậu ngã, mà là tiếng ca ngợi đáng được bày tỏ công khai. Giống như ai đó đánh được home run, hoặc đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra, xen lẫn cả bất ngờ và cảm động.
Đang thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra, thì Shikikagami trước mặt khẽ mở miệng như thể đã nhận ra điều gì đó.
Rồi cô ấy với hai má ửng hồng như hoa hồng, nói:
「Hi, Hino-san, nhìn đằng kia kìa!」
「Đằng kia là…」
Cái từ "gì" định hỏi bị kẹt lại trong cổ họng khi Akiharu nhìn theo hướng Shikikagami chỉ.
Lý do, tất nhiên, là vì chính cậu cũng nhận ra "cái đó" là gì.
Gần như chính giữa sân trượt băng.
Trong không gian trống trải đó, có một bóng người đang trượt băng một cách lướt nhẹ.
Đó không ai khác chính là bạn cùng phòng của Akiharu…
「……………Daichi, chẳng phải hôm nay là lần đầu cậu ấy trượt băng sao?」
「Vâng, vâng… tôi cũng nghe vậy ạ, nhưng mà…」
Akiharu thấu hiểu nỗi lòng của Shikikagami khi cô ấy trả lời không mấy tự tin.
Bởi vì Daichi không chỉ trượt mà còn nhảy nữa. Xoay hai vòng rưỡi trên không, rồi tiếp đất bình thản như không có chuyện gì xảy ra khi đang trượt lùi, còn xoay người đột ngột nữa… Không, nhìn thế nào cũng là động tác của một vận động viên chuyên nghiệp hoặc người đang hướng tới điều đó. Ai mà tin được là cậu ấy mới bắt đầu trượt băng chưa đầy một tiếng chứ?
Ngay cả Akiharu, người biết chắc chắn rằng Daichi sẽ không nói dối vô nghĩa như vậy, cũng không khỏi nghi ngờ khi cậu ấy liên tục thực hiện các kỹ thuật hoa mỹ.
「Được lắm được lắm, Daichi-kun cứ thế phát huy! Lần tới thử nhảy hai cú liên tiếp xem nào!」
… Người đang kích động cậu ấy chính là bạn hẹn hò hôm nay. Đúng hơn là trông giống người xúi giục hơn là người hướng dẫn sớm nhỉ. Nhìn cô ấy vui vẻ ra lệnh thì thấy vui là tốt rồi.
Tuy nhiên… đây có lẽ chỉ là ảo giác của Akiharu…
──Daichi, không phải cậu ta đang khó chịu sao?
Vì cậu ấy đang trượt và xoay người với tốc độ khá nhanh, lại là kiểu người ít bộc lộ cảm xúc ra mặt, nên khả năng đây chỉ là Akiharu suy nghĩ thái quá là rất cao.
Nhưng, vì đã sống chung phòng từ khi chuyển trường, Akiharu có thể nhận ra một chút khác biệt mà các học sinh khoa Giáo dục khác không thể.
Hơn nữa, dù không có bằng chứng chắc chắn, đôi khi cậu có cảm giác ánh mắt của Daichi đang nhìn về phía này. Hơn nữa, còn là ánh mắt như đang trừng trừng.
「…………Mình đã làm gì sao…?」
Theo vẻ mặt của Oka thì bên phía họ cũng đang diễn ra khá suôn sẻ, vậy thì tại sao Akiharu lại bị trừng mắt? Cậu hoàn toàn không hiểu lý do.
Thế thì, lại có thể là tất cả chỉ là ảo giác và suy nghĩ thái quá… rốt cuộc, điều gì mới là sự thật đây?
Nghiêng đầu suy nghĩ về nội tâm của người bạn cùng phòng, nhưng vẫn không có câu trả lời. Có lẽ cậu nên tìm kiếm ý kiến từ một góc độ khác, Akiharu nhìn sang Shikikagami bên cạnh── rồi nuốt lại những lời định hỏi.
「…Tuyệt vời quá ạ!」
Shikikagami với đôi mắt lấp lánh nói vậy, khiến Akiharu không hiểu sao lại cảm thấy một dự cảm cực kỳ tồi tệ.
Ai nhìn cũng thấy những gì Daichi đang làm là tuyệt vời, và nếu biết cậu ấy là người mới trượt băng thì càng phải như vậy… nhưng tại sao cô hầu gái học việc này lại có đôi mắt tràn đầy ý chí như vậy chứ?
「Tôi cũng muốn trượt thật đẹp đẽ như thế! Nhảy rồi xoay người… cứ như một con sóc bay lướt qua núi rừng vậy!」
「Thế là cậu đang khen à?」
Cứ tưởng cô ấy sẽ dùng những từ như bướm hay tiên nữ, ai ngờ lại là một loài động vật nhỏ. Dù đáng yêu và nhìn cũng dễ thương, nhưng hình ảnh bay lượn lại quá mạnh và chẳng liên quan gì đến băng, hơn nữa lời khen cũng hơi kỳ cục.
Nhưng── câu nói mà Akiharu thật sự muốn than trời lại đến ngay sau đó.
「Anh Daichi cùng xuất phát điểm với tôi mà đã trượt được như thế rồi, nếu tôi cố gắng thì dù ít cũng sẽ… Chắc chắn là tôi thiếu dũng khí, nếu tôi quyết tâm thì có thể sẽ nhìn thấy điều gì đó!」
「Khoan đã!? Cậu và Daichi dù cùng là người mới nhưng nền tảng hoàn toàn khác nhau đấy chứ?! Hơn nữa, bị một người toàn năng và kỳ diệu như vậy truyền cảm hứng thì──」
「Chị tôi nói rằng nếu bỏ cuộc thì mọi khả năng đều bằng không! Dù không thể làm được những điều tuyệt vời như anh Daichi, nhưng tôi nghĩ ít nhiều gì đó vẫn có thể làm được!」
Khi cô ấy thốt ra những lời cảm động như vậy, Akiharu chỉ muốn khóc. Tất nhiên không phải vì cảm động, mà vì cậu là người sẽ bị liên lụy.
Chỉ là muốn đi bộ, muốn trượt bình thường thôi mà cô ấy đã ngã một cách hoành tráng và bất ngờ, vậy nếu quyết tâm thì sẽ thành ra thế nào… Không được rồi, tôi không thể tưởng tượng nổi. Nhưng dự cảm về một thảm họa thì lại đang ập đến…!
Akiharu vội vàng nắm lấy tay Shikikagami, cố gắng thuyết phục:
「Khoan đã──」
「Shikikagami Sanae, tiến lên!」
Trước khi cậu kịp nói hết lời ngăn cản, tiếng nói ấy đã vang lên──
Và giây tiếp theo, Akiharu cảm thấy tầm nhìn của mình quay cuồng như thể đang lộn nhào giữa không trung,
「Ưh, áh!?」
「Hyaaah!?」
Một cơn đau dữ dội ập đến gáy, rồi chỗ va đập nóng bừng ngay lập tức. Dù đang bị làm lạnh trên băng, nhưng vẫn nóng rát và đau đến mức muốn khóc.
Mà nói đúng hơn, phải ngã kiểu gì, bị cuốn vào thế nào mà người đang nắm tay lại xoay gần nửa vòng vậy chứ? Và tại sao Shikikagami cũng ngã lại chỉ thốt lên một tiếng kêu đáng yêu vậy? Quá bí ẩn, nhưng giờ đau quá không thể giải thích được.
Akiharu xoa xoa phần gáy đang đau nhức tê dại, dù nghĩ có lẽ không sao, nhưng vẫn nhìn quanh trong tư thế nằm ngửa trên sân băng để xác nhận Shikikagami có an toàn không.
Đương nhiên những vị khách xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng hơn cả thế, cậu không thấy Shikikagami đâu. Ngẩng đầu lên một chút nhìn xuống chân cũng không thấy.
Đang nửa tin nửa ngờ rằng liệu cô ấy có bị bay đi đâu mất không, thì:
「Hi, Hino-san, cậu không sao… á áh!?」
Tiếng nói ấy vang lên từ phía sau── À, Akiharu chợt hiểu ra.
Nghĩa là Shikikagami đang ở phía sau cậu. Thế thì đương nhiên là không thể nhìn thấy rồi. Ừm, hợp lý.
… Và, dù không nhìn thấy, cậu vẫn hiểu.
Lý do vì sao tiếng nói lo lắng của Shikikagami vang lên cuối cùng lại biến thành tiếng kêu quen thuộc.
Chắc chắn là cô ấy đã cố đứng dậy trước, và rồi vì đà đó lại trượt chân.
Cậu hoàn toàn tự tin về điều này. Cậu có thể đánh cược bất cứ thứ gì.
Lý do là── trong tầm nhìn của Akiharu, Shikikagami đang lao xuống như thể từ trên trời rơi xuống.
"Chắc là giống như bị đánh úp bằng đòn diving body press vậy." – Akiharu vẫn nghĩ một cách thờ ơ như vậy.
Và Akiharu lại bị một khối mềm mại đè bẹp, lần nữa đập gáy xuống băng.
◆ ◇
「Này, vui thật nhỉ~」
「Tôi cũng vui lắm ạ! Tôi đã có thể đi lại bình thường rồi!」
「…………À, ừ…」
「…………Coi như cũng không tệ lắm.」
Vừa nói vậy, Akiharu và những người khác rời sân trượt băng sau gần bốn tiếng đồng hồ. Toàn thân đau nhức, và mệt mỏi cũng khá kinh khủng, nhưng cậu quyết định không nói ra để giữ không khí.
Nếu là một buổi hẹn hò bình thường thì sau đó có lẽ sẽ đi ăn… nhưng vì sống ở ký túc xá nên đương nhiên là mọi người đã quyết định quay về ăn tối. Dù không ai nói ra, nhưng Oka, người khởi xướng buổi hẹn, lại nói 「Không biết cơm tối nay là món gì nhỉ」.
Đối với Akiharu, người chỉ muốn nhanh chóng trở về ký túc xá để thư giãn trong bồn tắm và hồi phục cơ thể, việc buổi hẹn không kéo dài là một điều đáng mừng.
Nhưng đồng thời, cậu cũng tự hỏi liệu mọi chuyện cứ thế này có ổn không.
Cứ ngỡ rằng hai người đã có đủ thời gian riêng tư để tạo ra một diễn biến thú vị nào đó, nhưng khi bốn người tụ họp và vui chơi, chẳng có chút dấu hiệu nào của việc đó cả. Daichi và Oka cũng chỉ trò chuyện gần như không khác gì mọi ngày.
Ngay từ đầu, mục đích đã là 「Dù là hẹn hò, cũng đừng quá câu nệ」… nhưng thực sự mà nói, liệu có ổn không khi mọi chuyện cứ thế này? Ít nhất cũng nên có một chút tiến triển hơn, dù không phải là một diễn biến lãng mạn, thì cũng nên nói chuyện sâu sắc hơn một chút chứ nhỉ?
Tự nhận thức mình là người nhiều chuyện, Akiharu vẫn muốn làm điều gì đó. Oka đã giúp đỡ cậu rất nhiều với vai trò là nhóm trưởng nữ sinh, còn với Daichi thì cậu lại có cảm giác như "mong thằng bé được hạnh phúc" – một kiểu cảm xúc mà tự bản thân cũng phải tự hỏi "Mày là ông chú họ hàng nào thế?"
Tuy nhiên, giờ chỉ còn việc về Hakureiryou. Dù muốn đi đâu đó, nhưng có bốn người thì cũng chẳng khác gì mấy.
Vừa hờ hững đáp lời ba người kia, Akiharu vừa nghĩ không biết phải làm thế nào.
Chẳng có kế sách hay ho nào hiện ra trong đầu, họ đã đến ga, và nhìn vào bảng điện tử hiển thị lịch tàu tiếp theo, Akiharu nghe thấy:
「Ôi trời, chết tiệt! Tàu đến rồi! Phải nhanh lên!」
Đúng như lời của Oka đang cuống quýt, dường như chỉ một phút nữa là tàu về hướng ký túc xá sẽ đến.
… Mà nói đúng hơn, Akiharu đã nghe thấy tiếng tàu đang vào ga.
Dù có lỡ thì cũng chỉ khoảng mười phút là có chuyến tiếp theo, nhưng trong suy nghĩ của Oka không có khái niệm "thong thả chờ đợi", nên cô ấy ngay lập tức chạy vội ra sân ga.
Rồi quay lại nhìn Akiharu và nói:
「Nhanh lên! Kịp mà kịp mà, chúng ta thừa sức mà!」
「Vâng, vâng ạ! Chúng ta sẽ ổn thôi ạ!」
Nếu Shikikagami đồng tình không ngã thì có lẽ sẽ kịp. Nếu có ai thừa sức thì chắc chỉ có Daichi, nhưng có lẽ cũng chỉ sát nút, không đến nỗi bị kẹt cửa đâu.
Oka và Shikikagami đã đi trước, Akiharu cũng đành tiếp bước.
Và ngay sau đó, cậu thấy Daichi vượt qua mình, leo lên cầu thang dẫn ra sân ga. Thể lực vẫn quá tốt như mọi khi. Với tốc độ khiến người ta phải nghiêm túc cân nhắc liệu cậu ấy có thể thống trị tất cả các môn điền kinh Olympic không, Daichi nhanh chóng biến mất vào sân ga.
Khi Akiharu, người chạy cuối cùng, leo hết cầu thang và ra sân ga, Daichi đã lên chuyến tàu đang đỗ, và chuông báo tàu khởi hành cũng đã bắt đầu reo.
Dù nghĩ sẽ kịp, nhưng âm thanh càng lúc càng làm Akiharu sốt ruột. Cậu định tăng tốc── ngay khoảnh khắc đó.
「Đợi đã── á áh!?」
Cùng với tiếng hét mà Akiharu không biết là lần thứ mấy trong ngày hôm nay, Shikikagami trượt chân ngay trước mặt cậu.
「Ối… khoan, đợi đã!」
Suýt nữa thì Akiharu đá trúng Shikikagami đang ngã ngay trên đường đi, cậu vội vàng nhảy sang ngang và cuối cùng cũng tránh được. Suýt nữa thì đâm vào vai cô ấy, nhưng may mắn là mọi chuyện đã ổn.
Akiharu thở phào nhẹ nhõm về điều đó, rồi nói với Shikikagami đang ngồi bệt xuống:
「Có, có sao không? Bị thương──」
Ngay trước khi kịp hỏi "không?", tiếng chuông đang rung màng nhĩ của cậu bỗng ngừng lại.
… Đúng vậy, nó đã ngừng rồi.
Thế thì, tất nhiên tiếp theo là tiếng "xì" yếu ớt của cửa tàu đóng lại…
Akiharu vẫn giữ nguyên tư thế dang tay đỡ Shikikagami, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía tàu──
Hình ảnh Oka và Daichi với miệng hé mở đang đứng cạnh nhau, hiện rõ sau tấm kính cửa đã đóng chặt.
Con tàu từ từ lăn bánh, rồi dần dần tăng tốc…
──Một lát sau, khi con tàu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Akiharu lại nhìn Shikikagami một lần nữa.
Dường như vẫn còn ngỡ ngàng sau cú ngã, Shikikagami bối rối đưa tay lên miệng và nói:
「Hi, Hino-san, chúng ta phải làm sao đây… Tôi lại gây ra một lỗi lầm khủng khiếp rồi…!」
Akiharu vỗ nhẹ vai cô bạn cùng lớp trong bộ váy hầu gái đang làm quá lời xin lỗi. Việc lỡ chuyến tàu đâu phải chuyện gì to tát, không cần phải bận tâm.
… Mà nói đúng hơn,
「──Cậu làm tốt lắm, Shikikagami.」
「……………Hả?」
Trong khi Shikikagami thốt lên tiếng nói mà chẳng hiểu chút nào lý do mình được khen, Akiharu bất giác nở nụ cười.
Dù là một sự cố bất ngờ, nhưng kết quả lại tốt đẹp. Vô tình tạo ra tình huống chỉ có hai người mà không có ai cản trở, lần này Akiharu phải cảm ơn sự hậu đậu của Shikikagami.
Sau khi đi chuyến tàu tiếp theo, Akiharu và Shikikagami thử tìm Daichi và Oka ở ga… nhưng không thấy họ đâu. Akiharu nghĩ chắc là Oka đã tận dụng cơ hội, thúc giục họ về trước.
"Không biết giữa hai người họ đã nói chuyện gì thú vị nhỉ?" – Với tâm trạng vui vẻ, Akiharu trở về Hakureiryou, rồi hồi hộp mở cửa phòng ký túc xá của mình.
「Daichi, cậu về rồi à?」
Cậu gọi nhưng không có tiếng trả lời.
Akiharu nghiêng đầu tự hỏi không biết Daichi đã đi tắm trước hay vẫn còn ở cùng Oka, rồi bước vào phòng và kiểm tra vị trí của bạn cùng phòng thì… cậu ấy ở đây.
Akiharu phát hiện Daichi đang trốn dưới chăn, tạo thành một cục phồng lên trên giường. Dù không thấy mặt, nhưng chắc chắn là cậu ấy rồi.
Nhưng── tại sao lại nằm cuộn tròn như con rùa rút vào mai vậy? Hành động này thường chỉ xảy ra khi có chuyện gì đó khiến người ta muốn khép lòng lại, hoặc đã gây ra một thất bại lớn, đúng không? Ít nhất thì bản thân Akiharu cũng có cảm giác mình sẽ làm vậy khi cực kỳ xấu hổ.
Akiharu không khỏi suy đoán, có lẽ trên đường về Daichi đã bị Oka tỏ tình và từ chối… "Nếu đúng vậy thì sao đây?" – cậu nghĩ. "Ôi trời, tôi phải làm gì đây chứ. Vừa mới khen ngợi ‘Shikikagami tuyệt vời!’ mà tôi chẳng hề nghĩ Oka sẽ tiến xa đến mức nào…"
Tâm trạng hưng phấn từ nãy của Akiharu đột ngột chuyển biến, cậu trở nên bồn chồn. Cậu tiến lại gần giường của Daichi và nói:
「Đa, Daichi? Ừm, sao nhỉ… Oka đã nói gì với cậu à?」
Cậu rụt rè lay lay tấm chăn đang cuộn tròn hỏi. Ngay khoảnh khắc đó,
「──!?」
「Ối…!?」
Daichi bật mạnh chăn ra và xuất hiện, khiến tim Akiharu suýt ngừng đập.
Hơn nữa, Daichi vừa xuất hiện thì mặt đỏ bừng như ở trong phòng xông hơi lâu, miệng còn há ra khép lại nhưng không nói được lời nào… Ôi trời, chuyện này chắc chắn không đơn giản rồi.
Đúng lúc Akiharu đang nghĩ liệu có phải chuyện liên quan đến tỏ tình đã xảy ra không, Daichi lừ đừ chậm chạp bước xuống giường.
Và không nhìn mặt Akiharu, cậu nói:
「…………Tôi ra ngoài một lát…」
Nói xong bằng giọng khàn khàn yếu ớt, Daichi bước ra ngoài với những động tác gượng gạo không giống cậu thường ngày.
Akiharu với nhiều cảm xúc lẫn lộn như ngạc nhiên, lo lắng, tò mò và nhiều thứ khác, không biết phải nói gì, đành hỏi:
「…………À, cơm tối thì sao?」
Đối với câu hỏi ngớ ngẩn đó, Daichi không hề quay đầu lại,
「…………Không cần.」
Chỉ trả lời vỏn vẹn vậy rồi ra khỏi phòng.
Akiharu đứng sững lại một lúc, nhìn chằm chằm vào cửa… rồi chuyển ánh mắt sang chiếc giường nơi Daichi vừa cuộn tròn.
Nhìn tấm chăn bị hất tung lộn xộn, và hình bóng người bạn cùng phòng đã biến đi đâu đó hiện lên trong tâm trí, Akiharu thốt lên:
「…Chuyện gì… đã xảy ra vậy…!?」
Trong căn phòng trống chỉ có mình cậu, đương nhiên không có ai trả lời câu hỏi đó.
Akiharu chỉ biết đứng băn khoăn mãi.