Ladies vs Butlers!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

77 1262

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

65 988

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

264 166

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

47 125

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

(Đang ra)

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

Naitou Kinosuke

Trong cuộc đời thứ hai ở thế giới khác, cậu quyết định thử làm nông nghiệp.

32 45

Tập 10 - Chương 2

Tháng 11 đủ mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, giờ đây, hễ ra ngoài là chẳng thể nào thiếu áo khoác. Một ngày tháng 12 nọ.

Tiết học thứ tư kết thúc, giờ thì đến giờ nghỉ trưa rồi── Hino Akiharu đang vươn vai tại chỗ thì chợt cứng đờ người khi thấy bóng dáng xuất hiện trước mặt.

Đứng đối diện cậu, cách một cái bàn, nhìn xuống cậu bằng đôi mắt xanh da trời đầy tự tin, không ai khác chính là:

「Cậu có rảnh một chút không? Ta có chuyện muốn hỏi cậu đấy.」

「…Serunia, có chuyện gì với mình sao?」

Serunia vuốt mái tóc vàng óng được uốn bồng bềnh sang trọng. Akiharu bất giác muốn nghiêng đầu khó hiểu.

Việc cô nàng “đầu khoan” này bắt chuyện với cậu không phải là chuyện lạ… nhưng trong lớp học, lại đúng vào giờ nghỉ trưa, khi mà lời mời đi ăn trưa là phổ biến nhất, thì lại là chuyện khác.

Trong tình huống lạ thường này, Akiharu tò mò ngước nhìn lên. Serunia hơi cau mày, vẻ mặt có chút cau có, rồi mở miệng.

「Akiharu. Cuối tuần này… à phải rồi, thứ Bảy cậu có rảnh không?」

「Hả…?」

「Ta đang hỏi cậu có rảnh hay không đó!」

「Ư, à, ừm………… chắc là rảnh…」

Bị Serunia lườm bằng ánh mắt sắc như dao cạo, Akiharu luống cuống trả lời. Thông thường, người hỏi phải nhún nhường chứ? Tại sao cô nàng này lại dọa người ta đến mức khiến trẻ con cũng phải giật mình đến thế.

Akiharu vẫn chưa biết được đáp án chính xác là gì, còn Serunia thì đang tăng thêm cái luồng khí khó chịu của mình, nói:

「Nếu vậy thì hãy cứ giữ lịch trống đi. Cậu sẽ phải đi cùng ta để giải quyết việc của ta.」

「Hả? …Thôi được rồi, dù sao thì…」

「…Thái độ gì mà không dứt khoát thế. Chuyện gì vậy, rốt cuộc là sao!?」

「À, thì… cậu có thể cho mình biết tụi mình sẽ đi đâu và làm gì không…?」

Akiharu cố kìm nén sự uất ức trong lòng, khẽ hỏi. Tại sao mình lại phải nhún nhường đến mức này chứ── à, thì là vì cô nàng đầu khoan ấy đáng sợ quá thôi. Chắc chắn là như vậy rồi, đến mức có thể tự vấn tự đáp ngay lập tức.

Cậu cố gắng không quay mặt đi, xem đó là phòng tuyến kháng cự cuối cùng. Rồi Serunia 「…Hừm」 một tiếng nhỏ, khịt mũi và trả lời.

「Địa điểm là khu phố sầm uất Sunohara. Nửa ngày là đủ rồi, chúng ta sẽ đi từ buổi trưa.」

「Ở Sunohara làm gì? Khoan đã, còn bữa trưa? Ăn ở đó luôn hả?」

「…Cậu quên lời hứa trước đó rồi sao!? Chính cậu đã tự ý hủy bỏ nó, vậy mà giờ lại là ta phải gợi chuyện ra…!」

「À, chuyện đó thì mình nhớ mà.」

Lời hứa đó, à, là chuyện đi ăn takoyaki đó. Cậu vẫn nhớ rõ, và khi Serunia nhắc đến tên Sunohara, cậu đã đoán được phần nào.

Lời hứa với Pina cũng bị hủy vì bài kiểm tra đã được thực hiện cách đây không lâu, và việc ra ngoài phố thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng:

「Takoyaki thì giống như một món ăn vặt nặng bụng thôi. Hoặc là một món phụ trong bữa ăn, dù thế nào thì mình nghĩ cũng không đủ cho bữa trưa đâu.」

「Vậy thì chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến ở đó để cho đủ no.」

「Nếu cậu đã nói vậy thì mình sẽ giao phó cho cậu… nhưng đã hỏi ý kiến Hou-san chưa?」

「Hou-san không thể đi được. Đáng tiếc thật… nhưng lần này có lẽ lại là điều thuận lợi.」

Serunia lầm bầm như nói một mình, Akiharu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt cô nàng.

Ngay từ lúc Serunia bắt chuyện, Akiharu đã thấy hơi lạ rồi, nhưng bây giờ thì thật sự bất thường. Nếu đi chơi chỉ có hai người, lẽ ra nên chọn ngày mà Hou cũng có thể đi chứ… vậy mà Serunia lại nói là "thuận lợi", đây là loại phát ngôn dự báo biến cố kinh thiên động địa gì thế?

「…Có khi nào cậu đang âm mưu gì đó không?」

Quá bối rối, Akiharu bất giác hỏi thẳng. Hơn nữa, câu hỏi 『Có âm mưu gì đó không?』, rõ ràng là một lời nói lỡ lời, thậm chí không cần nghĩ kỹ. Nếu là cậu thì chắc chắn sẽ tức giận hoặc khó chịu.

Akiharu nhận ra mình đã nói ra điều không nên, cậu vội vàng ngước nhìn Serunia định xin lỗi── nhưng rồi cậu khựng lại, há hốc mồm.

Bởi vì Serunia, người mà dường như có khả năng truyền nhiệt còn cao hơn cả nhôm, lại đang giữ vẻ mặt lạnh lùng dù rõ ràng vừa bị coi là đang nói bậy.

Đây đã là cấp độ sự kiện rồi. Thực tế là ở khóe mắt, Tomomi, người giả vờ không quan tâm nhưng thực ra đang lén nghe, cũng đã quên cả diễn xuất mà ngơ ngác.

「Nói là âm mưu thì thật là quá đáng. Ta chỉ đơn giản là đang nói rằng đây là một cơ hội tốt để bày tỏ lòng biết ơn thôi.」

「…………Biết ơn ư?」

Thành thật mà nói, cậu chẳng nhớ có chuyện gì cả. À mà, hình như có đôi lần cậu bị vạ lây vào những rắc rối của cô nàng này mà thôi. Riêng tuần này thôi, cô nàng này và Tomomi đã gây gổ nho nhỏ ở nhà ăn, khiến cậu bị Fukami-sensei mắng té tát.

Nhưng nếu không phải xin lỗi mà là biết ơn thì, chuyện gì vậy nhỉ──

「Đúng là một thường dân có trí nhớ kém. Ta đã nói rõ ràng vào tuần trước, lúc thi cử rồi mà?」

「Bài thi tuần trước? Tức là lúc thi môn Dưỡng Dục…?」

「Đúng vậy. Dù là một phần của đề thi, nhưng việc cậu đã giúp đỡ ta thì không thay đổi. Ta nói sẽ chính thức cảm ơn cậu── vào lúc đó mà.」

Nghe đến đó, Akiharu cuối cùng cũng nhớ ra. Đúng là cậu có nhớ Serunia đã nói câu đó.

Cậu không nghĩ là Serunia nói đùa, nhưng… cậu đã quên mất hoàn toàn. Bởi vì Serunia lúc đó, bị cảm nên yếu ớt, lại có một bầu không khí hoàn toàn khác so với bình thường… à thì, nếu nhớ lâu quá thì cậu sẽ trở nên bồn chồn lo lắng đến mức không thể nói chuyện bình thường được nữa.

Tuy nhiên, nếu vậy thì:

「Biết ơn tức là cậu sẽ bao mình món takoyaki sao?」

Nếu đã cùng đi chơi để trả ơn thì cậu chỉ có thể nghĩ đến việc đó thôi.

Tuy nhiên, Akiharu đang nghĩ cách từ chối vì cậu thấy chỉ cần có lòng tốt là đủ, thì:

「Không phải đâu. Lời cảm ơn của ta không phải là thứ tầm thường như vậy.」

…Serunia nhẹ nhàng lắc đầu.

「Đúng vậy, lời cảm ơn trực tiếp và dễ dàng như bao bữa ăn thì hoàn toàn khác. Cái ta muốn ban cho cậu có giá trị hơn rất nhiều so với những chiếc xe sang hay trang sức rẻ tiền kia.」

Hơn nữa, câu chuyện trở nên to tát hơn hẳn. Và nữa, cái phát ngôn đó, phần đầu thì nói là 『trực tiếp』, vậy mà phần sau lại so sánh với những thứ vật chất, rốt cuộc là sao chứ?

Trước khi Akiharu mất kiên nhẫn hỏi rốt cuộc là cái gì, Serunia nheo đôi mắt xanh da trời lại──

「Lời cảm ơn đó chính là── buổi hẹn hò với ta.」

Với câu nói kinh thiên động địa đó, mọi âm thanh trong lớp học đều biến mất.

Akiharu không thể xác định đó là ảo giác hay hiện thực. …Hay đúng hơn, câu vừa rồi không phải là cậu nghe nhầm, mà là cô nàng ấy thực sự đã nói như vậy sao? Theo một nghĩa nào đó, đây có vẻ là một phát ngôn bất khả thi hơn cả việc núi Phú Sĩ phun trào hay chiến tranh bùng nổ.

Tuy nhiên, từ khắp nơi, cậu nghe thấy những tiếng xì xào 「Serunia-san… với cái tên học sinh lớp Dưỡng Dục vô lại kia sao…!?」「Có khi nào cậu ta bị ép buộc không…!」「Ôi… thật đáng thương…」 thì ra là chuyện thật… À, mà mình có làm gì sai đâu chứ, cái kiểu bị đổ oan thế này thì phải làm sao đây hả lũ khốn này.

Nhưng tất cả những chuyện đó dường như trở nên tầm thường so với sự bùng nổ và bất ngờ trong lời nói của Serunia.

Không chỉ nội dung, mà địa điểm nói ra lại là trong lớp học có rất nhiều bạn bè. Chuyện như thế này, thông thường không phải nên được thì thầm ở nơi vắng người hơn sao? À mà, cậu cũng chẳng biết những phép tắc kiểu đó đâu.

Dù thế nào đi nữa, điều chắc chắn là hiện tại trái tim cậu đang đập loạn xạ.

Nhận ra điều đó, Akiharu một lần nữa ngước nhìn cô nàng tóc vàng xoăn đã đưa ra phát ngôn đầy vấn đề kia.

「…Mình có khá nhiều chuyện muốn hỏi.」

「Chuyện gì vậy? Đang là giờ ăn trưa, mong cậu nói ngắn gọn thôi.」

「Ừm…『hẹn hò』 là cái kiểu hẹn hò như mình hiểu hả?」

Tự thấy mình hỏi một câu ngớ ngẩn thật, nhưng cậu phải xác nhận điều này trước thì mới nói chuyện tiếp được. Nếu không, dù xác suất là cực thấp, nhưng nếu ý nghĩa hoàn toàn sai lệch, thì cậu sẽ xấu hổ đến tột độ. Thậm chí có thể bị nói những câu kiểu như 『Chắc cậu đang tưởng bở, nghĩ mình được yêu thích lắm à?』 nữa chứ.

Trước câu hỏi đầy thận trọng của cậu, Serunia nhìn cậu bằng ánh mắt như thể nhìn một người không hiểu cả luật oẳn tù tì vậy:

「…Chắc chắn là 『hẹn hò』 cũng có nghĩa là ngày tháng, nhưng xét về chủ đề hiện tại thì rõ ràng là không phù hợp đúng không?」

「Vậy thì, thật sự là cái 『hẹn hò』 đó hả…?」

「Nếu cậu muốn nói theo ý nghĩa là của các cặp đôi đang yêu thì không phải. Ta không nghĩ cậu lại có sự hiểu lầm to lớn đến mức đó đâu.」

À thì, đúng vậy, thông thường chẳng ai nghĩ xa đến thế. Hay đúng hơn, điều đó không phải là hiểu lầm mà đã đến mức ảo tưởng bệnh hoạn rồi.

Có lẽ nhờ bị nói những lời kỳ lạ mà Akiharu bình tĩnh lại một chút, cậu đưa tay chạm vào chiếc ghim an toàn ở tai phải, nhớ lại chuyện tương tự đã xảy ra trước đây.

Hè năm ngoái, Tomomi đã rủ cậu 『Đi hẹn hò đi』… nhưng rồi đi đến nơi thì không phải hẹn hò mà chỉ là đi chơi thôi. À mà hình như lần trước đi Akihabara, Pina cũng nói gì đó về hẹn hò thì phải.

…Có khi nào, khác với con trai, hội con gái gọi việc đi chơi với người khác giới là 『hẹn hò』 không nhỉ? Hình như Tomomi cũng từng nói ý nghĩa đại loại như vậy.

Vậy thì, phát ngôn lần này của Serunia là── 『Để trả ơn, mình sẽ đi chơi cùng cậu』, kiểu như vậy thôi sao?

Sau khi suy luận đến đó, cậu hỏi:

「…Tóm lại, thứ Bảy này mình với Serunia sẽ đi Sunohara hai người đúng không?」

「Đúng vậy. Trưa mai tập trung trước cổng chính, đừng đến trễ đó.」

「À, hiểu rồi. …Mà cậu tự tin ghê nhỉ, lại bảo hẹn hò là lời cảm ơn đó.」

「Ôi, đương nhiên rồi. Cậu nghĩ ta là ai, và Akiharu cậu nghĩ mình là gì?」

「Một bạn học cùng lớp với cô tiểu thư quý tộc cao ngạo lắm, và mình là một người bình thường của lớp Dưỡng Dục.」

「…Cái tên thường dân ngu ngốc này lại trả lời nhanh chóng như vậy…!」

Không biết câu trả lời của cậu có gì không vừa ý Serunia mà cô nàng lườm cậu bằng ánh mắt như diều hâu. Dù đã quen rồi nhưng vẫn đáng sợ, xin đừng dễ dàng tỏa ra sát khí như thế.

「Thật là… Đối với các quý ông, việc được một người phụ nữ mời đi hẹn hò đã là chuyện đáng vui mừng rồi. Hơn nữa, đây lại là buổi hẹn hò với ta, con gái nhà Flameheart này, hẳn phải là một phần thưởng quá đủ để trả ơn việc chăm sóc bệnh chứ?」

「Ồ… là như vậy sao?」

Akiharu hỏi, tự hỏi không biết cái giá đó được tạo ra ở đâu, Serunia giơ ngón trỏ lên và nhẹ nhàng lắc lư sang trái phải.

「Ngày xưa, vào những buổi tiệc tại gia, người quản gia hoặc người hầu cận được đặc quyền khiêu vũ với phu nhân chủ nhà, cũng là để bày tỏ lòng biết ơn hằng ngày. Cậu cũng là học sinh lớp Dưỡng Dục thì nên nhớ lấy điều đó.」

Cậu không nghĩ là một nửa nội dung câu trả lời của mình là đúng, nhưng cậu quyết định im lặng. Có lẽ lần sau sẽ không phải là ánh mắt mà là một cú tát hoặc một cú đá.

Hơn nữa── nhìn thoáng qua mặt Serunia, Akiharu thấy quả thật cô nàng có đủ lý do để khẳng định đó là phần thưởng.

Chắc chắn rồi, gương mặt xinh đẹp dù cô nàng đang thanh tao hay tức giận, dáng người cũng rất đẹp. Hơn nữa, như cô nàng tự nói, thân phận cũng cao quý, nên đối với một người đàn ông không có vẻ gì là có khả năng yêu đương thì đây là một đối tượng hẹn hò quá tầm, thật là lãng phí.

Chỉ là, ừm… việc cô nàng đường đường chính chính nói ra những lời này ở nơi có nhiều bạn cùng lớp khác, cho thấy Serunia không có ý nghĩa nào 『hơn là trả ơn』, điều đó khiến Akiharu hơi thất vọng một chút thôi. Chỉ là một chút xíu thôi.

Dù sao, không có lý do gì để từ chối nên Akiharu đứng dậy khỏi ghế và một lần nữa trả lời.

「Vậy thì, thứ Bảy hẹn hò nhé, nhờ cậu đó.」

「Ừm. Ta không đặt nhiều kỳ vọng đâu, nhưng ít nhất cũng mong cậu đừng đến trễ nhé.」

Mời người ta rồi mà lại nói như vậy, đúng là Serunia không lẫn đi đâu được. Yêu cầu người ta phải nuôi một chút kỳ vọng kỳ lạ thì thật là quá đáng.

Akiharu cười khổ, khẽ thở dài, nhìn theo bóng Serunia rời đi… rồi cậu cũng rời khỏi lớp học vẫn còn ồn ào để đi ăn trưa.

◆ ◇

「…Không ngờ, cô ấy lại dám hẹn hò ngay trước mặt nhiều người như vậy, nhỉ…」

Lời thì thầm trong miệng chắc chắn không ai nghe thấy. Nữ sinh đang ở trước mặt Tomomi, người mà vừa nãy còn đang bàn về buổi trà chiều sau giờ học, ánh mắt cô bé vẫn hướng về phía cánh cửa mà Akiharu và những người khác đã đi ra, nên chắc chắn là như vậy.

──Và rồi, cô bé mà Tomomi đang chú ý bất chợt quay lại nhìn cô, nên Saikyo Tomomi từ từ nở một nụ cười tự nhiên.

「Thật bất ngờ. Serunia-san lại hẹn hò với Akiharu-kun cơ chứ.」

「Vâng, thật sự đó! Có khi nào Serunia-san, cô ấy thích cậu ấy…?」

Đầy tò mò… hay đúng hơn là có ý muốn xác nhận rằng chuyện đó không thể xảy ra, Tomomi khẽ cười thầm trong lòng. Đúng vậy, thông thường thì ai cũng phản ứng như thế thôi. Dù là tiểu thư lớp Cao Cấp thích buôn chuyện, nhưng đối với một sự kết hợp có vẻ không thể xảy ra như vậy, dù tận mắt chứng kiến cũng không dễ dàng coi đó là một tin đồn thất thiệt.

Tuy nhiên, Tomomi nghĩ, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Nhìn thái độ và giọng điệu của Serunia, người ta khó mà tìm thấy bất kỳ dấu hiệu lãng mạn nào.

Và bản thân cô, một người thuộc về phía hiếm hoi đó, thì lại nói:

「Serunia-san đã nói đó là để trả ơn…」

「Quả nhiên, chỉ là trả ơn thôi đúng không? Nếu không thì, dù thế nào đi nữa── à, xin lỗi. Hino-san là bạn của Saikyo-san…」

「Không sao đâu. Akiharu-kun là bạn của tôi, nhưng tôi cũng có suy nghĩ tương tự.」

Tomomi lại nói ra những điều như vậy. Cô tự thấy mình thật khéo nói, nhưng đây cũng là một trong những bí quyết để mọi việc suôn sẻ ở Hakureiryo mà không gây ra sóng gió nào, nên cũng đành chịu.

Hài lòng khi thấy cô bạn xấu hổ vì lỡ lời mà rồi lại thở phào nhẹ nhõm, Tomomi trước khi chủ đề này có thể phát triển thêm, nói:

「──Xin lỗi. Tôi quên mất là mình có việc cần làm trước bữa trưa.」

「Ồ, Saikyo-san cũng có lúc thất bại như vậy sao.」

「Khi lơ là một chút là tôi lại thế đấy. Vậy thì, hẹn gặp lại vào giờ học phụ đạo nhé.」

Tomomi quay lưng lại với cô bạn đang vẫy tay chào đầy lịch sự, không thay đổi bước chân mà bước ra khỏi lớp học. Và rồi, để làm cái việc vừa mới nảy ra, Tomomi nhìn quanh các học sinh trong hành lang…

「──Đấy rồi.」

Một học sinh duy nhất mặc bộ đồng phục nam sinh lớp Dưỡng Dục màu đen nổi bật, áo khoác buổi sáng (morning coat).

Tomomi cố gắng đuổi kịp người đó, người có vóc dáng nhỏ bé hơn rất nhiều so với người bạn thời thơ ấu của cô, bước đi với tốc độ nhanh nhất có thể mà vẫn giữ vẻ đoan trang.

Dường như cảm nhận được sự đến gần, mục tiêu quay lại trước khi cô đuổi kịp, và nói với vẻ mặt lạnh lùng khó dò:

「…Saikyo. Có chuyện gì không?」

「Vâng. Tôi có việc muốn nói với cậu đấy, Daichi-kun.」

「…………」

Kaoru hơi nhíu mày nghi ngờ, nhìn thẳng vào mắt Tomomi. Hắn sẽ không thể hiểu được ý định thực sự của cô chỉ bằng cách đó, và dù tự nói ra thì cô cũng không có tính cách đơn giản như vậy.

Tuy nhiên, vì nội dung có chút vấn đề nếu nói ở nơi đông người này, Tomomi quyết định nói ngắn gọn để hắn hiểu.

「Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, cậu có thể đi cùng tôi một lát không?」

「……………………Được thôi.」

Dù có vẻ lưỡng lự một chút, nhưng hắn đã trả lời đồng ý, Tomomi khẽ mỉm cười.

Cô đi trước dẫn đường đến khu nhà học thứ hai, rồi đặt tay lên cánh cửa một lớp học trống. Quả nhiên như dự đoán, cánh cửa trượt nhẹ nhàng mở ra.

「Tuy là lớp học không dùng đến, nhưng Chủ tịch Hội đồng thường tự ý sử dụng rồi lại quên khóa cửa khi ra về. Nhưng Fukami-sensei cũng thường đi tuần tra, nên chúng ta hãy nhanh chóng giải quyết xong việc đi.」

Sau khi thúc giục rồi bước vào lớp trước, Kaoru đi theo sau và đóng cửa lại. Và rồi hắn nhìn chằm chằm vào cô như muốn nói 『Hãy nói nhanh chuyện của cậu đi』.

Vì vậy, Tomomi cũng quyết định nói ngắn gọn, chọn những từ ngữ hiệu quả để truyền đạt.

「Vừa nãy, chuyện của Akiharu-kun và Serunia-san… Daichi-kun cũng nghe thấy đúng không?」

「…………Ch, chỉ là nghe thấy thôi.」

「Vâng, thế là đủ rồi. Vì như vậy việc của tôi sẽ xong nhanh hơn.」

「Chuyện của Saikyo…?」

Tomomi mỉm cười dịu dàng với Kaoru, người đang nhìn cô với vẻ mặt căng thẳng.

Rồi cô đi thẳng vào vấn đề.

「──Thứ Bảy tới này, cậu có thể đi cùng tôi không?」

◆ ◇

Ở Hakureiryo, Akiharu luôn cảm thấy những tin đồn lan truyền rất nhanh, nhưng lần này đặc biệt đúng như vậy.

Đó là vì cái người mà cậu nghĩ sẽ phiền phức nếu biết chuyện, lại đặc biệt đến phòng ký túc xá của cậu trước bữa tối.

「Này, Akki ơi, chú mày hẹn hò với cô tiểu thư nhà Flameheart hả!? Hai đứa chúng mày quen nhau từ bao giờ thế!?」

「Từ bao giờ với chẳng bao giờ, hiện tại thì vẫn chưa phải cái mối quan hệ như mày nghĩ đâu. Bình tĩnh cái đã, Todoroki.」

「Sao mà bình tĩnh được chứ! Cái bậc thang trưởng thành mà tao còn chưa bước lên, Akki lại bước trước một bước… Mày không thấy là sai sao!?」

Dù hắn nói vậy với tất cả sự nghiêm túc, mắt long sòng sọc. Tại sao cái tên giả Kansai này lại có thể làm trò ngốc nghếch một cách nghiêm túc đến thế chứ?

…Mà nói gì thì nói… dù đã gần như hiểu rõ, nhưng Akiharu đã bất chợt biết được một sự thật đáng buồn, cậu đưa ánh mắt đầy thương cảm nhìn Todoroki.

「…………Mày, ngày thường lẫn ngày nghỉ, bất kể học sinh lớp Cao Cấp hay Dưỡng Dục, cứ mời con gái ầm ĩ vậy mà chưa bao giờ hẹn hò được lần nào sao…」

「Chuyện đó mày chẳng phải biết rồi sao!? Mày nghĩ tao đã khóc lóc với Akki và Mikke bao nhiêu lần sau khi bị từ chối rồi hả!?」

「Không đếm được, với lại phiền phức nên mình không để ý lắm.」

「Ôi dào, ghê vậy sao!? Cái, cái tên máu lạnh này hẹn hò được, còn tao thì không được là sao!? Gần đây tao còn mở rộng phạm vi sang cả mấy đứa cấp hai nữa mà!」

「Này, chuyện đó của mày đang ở ranh giới đấy nhé? Dù không bị bắt, nhưng nếu phụ huynh biết thì Fukami-sensei cũng không che đậy nổi đâu đấy?」

「…Nghĩ lại thì, hồi đi công viên giải trí mùa hè, nếu tao đi cùng Akki và mọi người, thì chắc đã có thể khăng khăng đó là hẹn hò rồi… Thật là một sai lầm đáng tiếc…!」

Todoroki lầm bầm, không nghe lời cậu nữa, nên Akiharu quyết định nhẹ nhàng đá vào lưng hắn một cái.

Và rồi quay sang người còn lại trong phòng── Daichi, người nãy giờ vẫn im lặng.

「Thôi thì, tóm lại là thứ Bảy này mình sẽ đi ra ngoài nhé.」

「…………À.」

Daichi cũng ở trong lớp lúc đó nên chắc cũng biết rồi, nhưng đó là phép lịch sự giữa những người cùng phòng, hay sao đó, dù sao thì nói trực tiếp vẫn hơn.

Akiharu nghĩ vậy mà nói ra, nhưng không hiểu sao Daichi lại trả lời bằng giọng cứng nhắc, hơn nữa còn không nhìn cậu. Giống như trước khi Todoroki đến, hắn đang mở vở ra trên bàn học của mình… nhưng không có sách giáo khoa hay sách tham khảo, và cũng không cầm bút, rốt cuộc là hắn đang làm gì vậy?

Có lẽ là trạng thái lơ đãng đặc trưng của tuổi dậy thì, nhưng nếu vậy thì khi nào hắn mới trở lại bình thường, Akiharu nghĩ.

「Nếu thứ Bảy không có kế hoạch gì, thì mình định thực hiện chuyện mà trước đó đã nói rồi đó.」

「Ồ? Chuyện gì vậy, nghe có vẻ là âm mưu vui vẻ lắm nhỉ?」

「Này, mày cũng ở đó lúc nói chuyện đó mà? Chuyện mọi người cùng đi mua đồ đông cho Daichi đó.」

「Àー, cũng có chuyện đó nữa nhỉ.」

「Lại phải hoãn sang lần khác rồi… nhưng không nhanh thì trời lạnh lắm rồi đó. Chẳng mấy chốc mà không mua áo khoác hay áo khoác jacket là nguy đấy.」

Nếu có chiếc áo khoác ngoài được cấp phát như đồng phục thì đủ ấm, nhưng để mặc bên ngoài trang phục thường ngày thì hơi khó.

Hồi kết thúc giờ học lớp Dưỡng Dục, bốn người con trai đã bàn chuyện 『Lần tới cùng đi mua đồ đi』 nhưng vì đủ thứ chuyện mà cuối cùng vẫn chưa đi được.

「…………Em không cần mọi người phải lo lắng về quần áo của em đâu.」

Chắc vì là chuyện của mình nên Daichi cũng quay sang nói vậy, nhưng tiếc là ý kiến đó bị bác bỏ. Tất cả mọi người trừ hắn ra đều nhất trí rằng nhân tiện dịp này thì hãy mua đủ thứ cho hắn.

Vấn đề là ngày thực hiện, thứ Bảy không được rồi, Chủ Nhật thì có hoạt động tình nguyện từ sáng… nhưng buổi chiều thì trống. Daichi cũng chắc chắn là rảnh vào buổi chiều.

Akiharu kiểm tra lịch trình trong đầu và quyết định sắp xếp một cuộc hẹn hơi cưỡng ép.

「Vậy thì, Chủ Nhật tới này đi mua đồ nhé. Chiều thì Daichi cũng, Todoroki và mọi người cũng rảnh chứ?」

「Ồ, bọn tao thì không sao đâu. Nhưng nếu đột nhiên có mỹ nữ mời mọc thì tiếc thật──」

「Thôi vậy, quyết định vậy nhé. Daichi cũng được chứ?」

「…………………………Được.」

「Chứ, Akki!? Sao mày lại lờ đi tệ thế chứ!? Cũng có thể xảy ra mà, cái cảnh tượng mỹ miều, như mơ ấy!」

Cái kiểu chuyện đó thì xin hãy thực hiện trong mơ thì hơn. Trong thực tế thì chín phần mười là không thể đâu. Còn một phần mười còn lại là cậu để dành cho khả năng bị mỹ nữ (Fukami-sensei) cưỡng chế dạy dỗ.

Akiharu vừa định mở miệng để chen ngang lần nữa thì tiếng cốc cốc gõ cửa vang lên.

Kế đến là tiếng mở cửa, và:

「Xin lỗi, định bấm chuông interphone, nhưng lại nghe thấy tiếng ồn từ hành lang. Shingo-kun có ở đây đúng không?」

Sanke vừa nói xin lỗi vừa bước vào phòng với thái độ có phần cưỡng ép hơn bình thường. Cậu ta là người lịch sự mà lại xông vào như vậy thì chắc chắn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Akiharu khẽ thở dài, vừa ngán ngẩm vừa liếc nhìn nghi phạm Todoroki.

「…Thế, lần này mày lại gây ra chuyện gì rồi?」

「Thật là, Akki lại là cái tên vô lễ nha. Tao đơn thuần là vì tương lai của Mikke mà nghĩ tới thôi nha…」

「Cái gì mà vì tương lai của tôi mà cần cả bộ trang điểm thế!? Với lại cậu lấy mấy thứ đó ở đâu ra vậy!?」

「…Nói ra thì mày không giận chứ?」

「…Còn tùy tình hình thôi.」

「Nếu tao nói với mấy đứa con gái lớp Dưỡng Dục rằng 『Cuối cùng Mikke cũng đã quyết định dâng hiến bản thân cho Daikichi nên muốn được hợp tác』 thì──」

「Oái á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á áá á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á Á a a r i h i k a r i h o n g w e k e r i h t u a k t o s e n i i. Serunia, jangan memandang rendah diriku hanya karena kita baru pertama kali berbicara langsung. Kau harusnya sudah menyadari siapa diriku ini!」

「Kenapa kau begitu percaya diri dengan itu, Akiharu? Apa yang membuatmu yakin bahwa aku tertarik padamu?」

Serunia menjawab dengan nada sombong, seolah menganggap enteng pertanyaan Akiharu. Tapi Akiharu hanya mendesah lelah. Memang benar, Serunia adalah seorang putri bangsawan dari keluarga terpandang. Baginya, sebuah ‘kencan’ mungkin hanyalah formalitas atau bagian dari cara bangsawan berinteraksi.

「Baiklah, baiklah. Aku mengerti. Jadi, Sabtu ini kita akan ‘berkencan’ di Sunohara. Jam 12 siang di gerbang depan, jangan sampai terlambat ya.」

Akiharu kemudian memutuskan untuk mengikuti alur Serunia. Meskipun dalam hatinya ia merasa ini lebih mirip misi daripada kencan. Serunia menyahut,

「Ya. Aku tidak terlalu berharap banyak, tapi kuharap setidaknya kau tidak terlambat.」

Akiharu tersenyum kecut. Mengundang orang lalu mengatakan hal seperti itu, memang Serunia sekali. Sulit sekali untuk menaruh harapan aneh-aneh.

Dengan keluhan kecil, Akiharu memandangi Serunia yang melangkah pergi… lalu ia sendiri juga keluar dari kelas yang masih riuh itu untuk mencari makan siang.

◆ ◇

「…Tidak disangka, dia benar-benar membuat janji kencan di depan banyak orang seperti ini, ya…」

Kata-kata yang terucap pelan dari bibirnya seharusnya tidak didengar siapa pun. Gadis di depannya, yang baru saja membicarakan masalah minum teh sore sepulang sekolah, masih mengarahkan pandangannya ke arah pintu tempat Akiharu dan teman-temannya pergi, jadi tidak salah lagi.

──Saat ia sedang berpikir, gadis itu tiba-tiba berbalik dan melihatnya. Saikyo Tomomi perlahan-lahan menampilkan senyum alami di bibirnya.

「Mengherankan sekali. Serunia-san mengajak Akiharu-kun berkencan.」

「Ya, sungguh! Jangan-jangan Serunia-san, dia sebenarnya…」

Penuh rasa ingin tahu… atau lebih tepatnya, nada ingin memastikan bahwa hal itu tidak mungkin terjadi, Tomomi tersenyum masam dalam hati. Tentu saja, itu adalah reaksi yang normal. Meskipun Nona dari kelas Cao Cấp itu suka bergosip, namun kombinasi yang terlalu tidak masuk akal ini, meskipun disaksikan langsung, tidak akan dengan mudah menjadi bahan pembicaraan yang berlebihan.

Namun, Tomomi berpikir, mungkin itu memang wajar. Melihat nada bicara dan sikap Serunia, sangat jarang ada yang bisa melihat ada hubungan romantis yang samar-samar di dalamnya.

Dan bagi dirinya yang termasuk golongan yang jarang itu, ia berkata:

「Serunia-san bilang itu sebagai ucapan terima kasih…」

「Tentu saja, hanya ucapan terima kasih, kan? Kalau tidak, bagaimanapun juga── oh, maafkan saya. Hino-san adalah… teman Saikyo-san…」

「Tidak apa-apa. Akiharu-kun adalah teman, tapi saya juga punya kesan yang sama.」

Tomomi bahkan mengatakan hal seperti itu. Dia sendiri merasa licik, tapi mau bagaimana lagi, ini adalah salah satu kiat untuk sukses di Hakureiryo tanpa menimbulkan gejolak.

Puas melihat gadis itu merasa lega setelah malu karena lỡ bicara, Tomomi, sebelum topik ini berkembang lebih jauh, berkata:

「──Maaf. Saya lupa kalau ada urusan yang harus diselesaikan sebelum makan siang.」

「Wah, Saikyo-san juga bisa melakukan kesalahan seperti itu ya.」

「Kalau lengah, saya selalu seperti ini. Kalau begitu, sampai jumpa sepulang sekolah.」

Tomomi memunggungi gadis yang melambai tangan dengan sopan, lalu keluar dari kelas tanpa mengubah langkahnya. Dan kemudian, untuk menyelesaikan urusan yang baru saja muncul, Tomomi mengamati para siswa di koridor…

「──Ketemu.」

Seorang siswa yang mengenakan jas pagi, seragam laki-laki kelas Dưỡng Dục yang hitam mencolok.

Tomomi mempercepat langkahnya agar terlihat anggun, mencoba mengejar sosok itu yang bertubuh jauh lebih kecil dari teman masa kecilnya.

Seolah merasakan kedatangan dirinya, targetnya berbalik sebelum ia sempat menyusul, dan berkata dengan ekspresi dingin yang sulit ditebak:

「…Saikyo. Ada perlu apa?」

「Ya. Saya ada urusan dengan Anda, Daichi-kun.」

「…………」

Kaoru sedikit mengerutkan kening karena curiga, menatap lurus ke mata Tomomi. Dia tidak akan bisa memahami niat sebenarnya dengan begitu saja, dan meskipun Tomomi sendiri yang mengatakan, dia tidak memiliki karakter sesederhana itu.

Namun, karena isinya sedikit bermasalah jika dibicarakan di tempat ramai ini, dia memutuskan untuk menjelaskan secara singkat agar dia mengerti.

「Tidak akan memakan banyak waktu, bisakah Anda ikut saya sebentar?」

「……………………Baiklah.」

Meskipun sempat ragu, Kaoru memberikan jawaban yang menyenangkan, Tomomi tersenyum.

Memimpin jalan menuju gedung sekolah kedua, dia meletakkan tangan pada pintu sebuah ruang kelas kosong. Seperti yang sudah setengah diperkirakan, pintu meluncur mulus terbuka.

「Ini adalah ruang kelas yang tidak digunakan, tapi kepala sekolah sering memakainya sesuka hati dan lupa mengunci pintu ketika keluar. Tapi karena Fukami-sensei sering patroli, kita harus cepat menyelesaikannya.」

Setelah mendesak lalu masuk ke kelas lebih dulu, Kaoru đi theo sau và đóng cửa lại. Và rồi hắn nhìn chằm chằm vào cô như muốn nói 『Hãy nói nhanh chuyện của cậu đi』.

Vì vậy, Tomomi cũng quyết định nói ngắn gọn, chọn những từ ngữ hiệu quả để truyền đạt.

「Vừa nãy, chuyện của Akiharu-kun và Serunia-san… Daichi-kun cũng nghe thấy đúng không?」

「…………Ch, chỉ là nghe thấy thôi.」

「Vâng, thế là đủ rồi. Vì như vậy việc của tôi sẽ xong nhanh hơn.」

「Chuyện của Saikyo…?」

Tomomi mỉm cười dịu dàng với Kaoru, người đang nhìn cô với vẻ mặt căng thẳng.

Rồi cô đi thẳng vào vấn đề.

「──Thứ Bảy tới này, cậu có thể đi cùng tôi không?」

◆ ◇

Ở Hakureiryo, Akiharu luôn cảm thấy những tin đồn lan truyền rất nhanh, nhưng lần này đặc biệt đúng như vậy.

Đó là vì cái người mà cậu nghĩ sẽ phiền phức nếu biết chuyện, lại đặc biệt đến phòng ký túc xá của cậu trước bữa tối.

「Này, Akki ơi, chú mày hẹn hò với cô tiểu thư nhà Flameheart hả!? Hai đứa chúng mày quen nhau từ bao giờ thế!?」

「Từ bao giờ với chẳng bao giờ, hiện tại thì vẫn chưa phải cái mối quan hệ như mày nghĩ đâu. Bình tĩnh cái đã, Todoroki.」

「Sao mà bình tĩnh được chứ! Cái bậc thang trưởng thành mà tao còn chưa bước lên, Akki lại bước trước một bước… Mày không thấy là sai sao!?」

Dù hắn nói vậy với tất cả sự nghiêm túc, mắt long sòng sọc. Tại sao cái tên giả Kansai này lại có thể làm trò ngốc nghếch một cách nghiêm túc đến thế chứ?

…Mà nói gì thì nói… dù đã gần như hiểu rõ, nhưng Akiharu đã bất chợt biết được một sự thật đáng buồn, cậu đưa ánh mắt đầy thương cảm nhìn Todoroki.

「…………Mày, ngày thường lẫn ngày nghỉ, bất kể học sinh lớp Cao Cấp hay Dưỡng Dục, cứ mời con gái ầm ĩ vậy mà chưa bao giờ hẹn hò được lần nào sao…」

「Chuyện đó mày chẳng phải biết rồi sao!? Mày nghĩ tao đã khóc lóc với Akki và Mikke bao nhiêu lần sau khi bị từ chối rồi hả!?」

「Không đếm được, với lại phiền phức nên mình không để ý lắm.」

「Ôi dào, ghê vậy sao!? Cái, cái tên máu lạnh này hẹn hò được, còn tao thì không được là sao!? Gần đây tao còn mở rộng phạm vi sang cả mấy đứa cấp hai nữa mà!」

「Này, chuyện đó của mày đang ở ranh giới đấy nhé? Dù không bị bắt, nhưng nếu phụ huynh biết thì Fukami-sensei cũng không che đậy nổi đâu đấy?」

「…Nghĩ lại thì, hồi đi công viên giải trí mùa hè, nếu tao đi cùng Akki và mọi người, thì chắc đã có thể khăng khăng đó là hẹn hò rồi… Thật là một sai lầm đáng tiếc…!」

Todoroki lầm bầm, không nghe lời cậu nữa, nên Akiharu quyết định nhẹ nhàng đá vào lưng hắn một cái.

Và rồi quay sang người còn lại trong phòng── Daichi, người nãy giờ vẫn im lặng.

「Thôi thì, tóm lại là thứ Bảy này mình sẽ đi ra ngoài nhé.」

「…………À.」

Daichi cũng ở trong lớp lúc đó nên chắc cũng biết rồi, nhưng đó là phép lịch sự giữa những người cùng phòng, hay sao đó, dù sao thì nói trực tiếp vẫn hơn.

Akiharu nghĩ vậy mà nói ra, nhưng không hiểu sao Daichi lại trả lời bằng giọng cứng nhắc, hơn nữa còn không nhìn cậu. Giống như trước khi Todoroki đến, hắn đang mở vở ra trên bàn học của mình… nhưng không có sách giáo khoa hay sách tham khảo, và cũng không cầm bút, rốt cuộc là hắn đang làm gì vậy?

Có lẽ là trạng thái lơ đãng đặc trưng của tuổi dậy thì, nhưng nếu vậy thì khi nào hắn mới trở lại bình thường, Akiharu nghĩ.

「Nếu thứ Bảy không có kế hoạch gì, thì mình định thực hiện chuyện mà trước đó đã nói rồi đó.」

「Ồ? Chuyện gì vậy, nghe có vẻ là âm mưu vui vẻ lắm nhỉ?」

「Này, mày cũng ở đó lúc nói chuyện đó mà? Chuyện mọi người cùng đi mua đồ đông cho Daichi đó.」

「Àー, cũng có chuyện đó nữa nhỉ.」

「Lại phải hoãn sang lần khác rồi… nhưng không nhanh thì trời lạnh lắm rồi đó. Chẳng mấy chốc mà không mua áo khoác hay áo khoác jacket là nguy đấy.」

Nếu có chiếc áo khoác ngoài được cấp phát như đồng phục thì đủ ấm, nhưng để mặc bên ngoài trang phục thường ngày thì hơi khó.

Hồi kết thúc giờ học lớp Dưỡng Dục, bốn người con trai đã bàn chuyện 『Lần tới cùng đi mua đồ đi』 nhưng vì đủ thứ chuyện mà cuối cùng vẫn chưa đi được.

「…………Em không cần mọi người phải lo lắng về quần áo của em đâu.」

Chắc vì là chuyện của mình nên Daichi cũng quay sang nói vậy, nhưng tiếc là ý kiến đó bị bác bỏ. Tất cả mọi người trừ hắn ra đều nhất trí rằng nhân tiện dịp này thì hãy mua đủ thứ cho hắn.

Vấn đề là ngày thực hiện, thứ Bảy không được rồi, Chủ Nhật thì có hoạt động tình nguyện từ sáng… nhưng buổi chiều thì trống. Daichi cũng chắc chắn là rảnh vào buổi chiều.

Akiharu kiểm tra lịch trình trong đầu và quyết định sắp xếp một cuộc hẹn hơi cưỡng ép.

「Vậy thì, Chủ Nhật tới này đi mua đồ nhé. Chiều thì Daichi cũng, Todoroki và mọi người cũng rảnh chứ?」

「Ồ, bọn tao thì không sao đâu. Nhưng nếu đột nhiên có mỹ nữ mời mọc thì tiếc thật──」

「Thôi vậy, quyết định vậy nhé. Daichi cũng được chứ?」

「…………………………Được.」

「Chứ, Akki!? Sao mày lại lờ đi tệ thế chứ!? Cũng có thể xảy ra mà, cái cảnh tượng mỹ miều, như mơ ấy!」

Cái kiểu chuyện đó thì xin hãy thực hiện trong mơ thì hơn. Trong thực tế thì chín phần mười là không thể đâu. Còn một phần mười còn lại là cậu để dành cho khả năng bị mỹ nữ (Fukami-sensei) cưỡng chế dạy dỗ.

Akiharu vừa định mở miệng để chen ngang lần nữa thì tiếng cốc cốc gõ cửa vang lên.

Kế đến là tiếng mở cửa, và:

「Xin lỗi, định bấm chuông interphone, nhưng lại nghe thấy tiếng ồn từ hành lang. Shingo-kun có ở đây đúng không?」

Sanke vừa nói xin lỗi vừa bước vào phòng với thái độ có phần cưỡng ép hơn bình thường. Cậu ta là người lịch sự mà lại xông vào như vậy thì chắc chắn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Akiharu khẽ thở dài, vừa ngán ngẩm vừa liếc nhìn nghi phạm Todoroki.

「…Thế, lần này mày lại gây ra chuyện gì rồi?」

「Hoàn toàn không, Akki thật là thất lễ nha. Tao đơn thuần là nghĩ đến tương lai của Mikke mà thôi nha…」

「Tương lai của tôi thì có liên quan gì đến việc cần một bộ trang điểm đầy đủ chứ!? Với lại cậu lấy mấy thứ đó ở đâu ra vậy!?」

「…Nói ra thì mày không giận chứ?」

「…

Nhưng nhìn bộ đồ của Selnia thì thật khó mà cãi lại. Bên dưới chiếc áo thun trắng cổ trễ là một chiếc áo hai dây hoặc thứ gì đó tương tự, nhưng ngoài ra thì không có chiếc áo khoác nào khác. Hơn nữa, cô còn mặc một chiếc váy ngắn màu vàng mà nói là ngắn trên đầu gối thì chi bằng đo từ đáy quần lên còn nhanh hơn... Thế này mà nói là "chẳng có gì đáng nói" thì rõ ràng là nói dối.

Selnia, người mặc phong phanh đến nỗi khiến người nhìn còn thấy lạnh, vừa xách túi xách vừa khoanh tay nói:

「...Mà khoan, đã nói là hẹn hò mà bộ đồ đó là sao? Cần phải chỉnh trang kỹ lưỡng hơn mới đúng là phép tắc chứ.」

「Dù có nói thế thì học sinh cấp ba bình thường không làm thêm như tôi thì đâu có nhiều tiền mà sắm đồ. Với lại...」

「Với lại gì nữa?」

「...Thôi, không có gì. Quên đi.」

Nói rồi, Akiharu thở dài một hơi. Selnia nhìn cậu đầy nghi hoặc, nhưng cái lý do kiểu 'Vì tôi chưa từng vẽ ra viễn cảnh hẹn hò với con gái trong đầu mình' thì cậu không tài nào nói ra được. Chủ yếu là vì lòng tự trọng và sự trống rỗng.

Trong khi đó, Selnia đúng là khác biệt, cô trang điểm nhẹ nhàng và đeo những phụ kiện mà thường ngày không thấy, như vòng cổ, vòng tay.

Nói lại thì hơi thừa, nhưng đúng là Selnia đẹp thật, mình nghĩ mãi. Nếu cô ấy mà có tính cách khiêm nhường, thùy mị thì chắc chắn mình đã run đến mức không nói nổi lời nào rồi.

「...Hừm, được thôi. Cứ đứng mãi ở đây nói chuyện cũng chẳng ích lợi gì.」

Thế nên, mình cũng thấy may mắn khi cô bạn khoan dung này lại có tính cách bộc trực như vậy.

Akiharu thầm nghĩ như vậy khi Selnia quay lưng lại và đi qua cổng chính, ý muốn bảo cậu đi theo.

Lên chiếc xe mà Selnia đã chuẩn bị, khi đến thị trấn Sunohara, cảnh quan nơi đây đã ngập tràn không khí Giáng Sinh, lung linh hơn thường ngày.

Giữa khung cảnh ấy, ngay khoảnh khắc bước xuống xe, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía này là vì:

「Thế, Akiharu. Tiệm takoyaki nói đến đó, là ở đâu vậy?」

...Akiharu chắc chắn đến chín phần mười rằng thủ phạm chính là cô gái này, và cậu nhìn Selnia. Ngay cả bản thân cậu nếu vô tình gặp cô ấy giữa phố mà không biết gì cũng có lẽ sẽ phải ngước nhìn mất.

Nếu đây là một buổi hẹn hò thật sự, có lẽ cậu đã bị mấy tên trai tân đố kỵ đến mức muốn giết chết mất rồi, Akiharu vừa ôm một suy nghĩ hỗn độn như vậy vừa dùng mắt chỉ về phía cuối khu phố sầm uất.

「Nghe nói hình như nó nằm ở bãi đậu xe trước thư viện đằng kia. Còn có mấy quầy hàng khác nữa, nghe nói thế, nên chắc chúng ta sẽ ăn trưa ở đó cho tiện.」

「Được thôi, tôi không có ý kiến gì. Anh cứ dẫn đường đi.」

「Rõ. À tiện thể, hay là vừa đi vừa xem có chỗ nào chơi hay đồ gì để mua không?」

Nói rồi, Akiharu định đi trước dẫn đường... nhưng ngay lập tức bị kéo tay lại từ phía sau và bị buộc phải dừng bước.

「Khoan đã, đợi chút! Anh đang định đi trước một mình làm gì vậy?!」

「Hả? Nhưng mà cô bảo tôi dẫn đường mà...」

Đã làm đúng như những gì cô ấy nói mà sao lại bị chặn lại? Chẳng có lý do gì để bị cô ấy trừng mắt, cau mày như thế cả.

...Thế mà sao, cô nàng quý cô tóc vàng lai này lại cứ tỏa ra cái vẻ khó chịu thế nhỉ?

Trước Akiharu đang dùng ánh mắt để bày tỏ sự khó hiểu và mong chờ giải thích, Selnia dùng ánh mắt như một ông chủ tiệm mì ramen khó tính nhìn một nhân viên vô dụng và nói:

「...Tôi đã nói đây là một buổi hẹn hò rồi đúng không?」

「...Ừm, tạm thời là thế.」

Dù nghĩ thế nào thì cái vẻ mặt đe dọa đầy uy lực kia cũng không giống với hành động của một người đang hẹn hò chút nào.

「Nếu vậy tại sao anh lại không có ý định hộ tống tôi chứ?! Thật là không được chút nào!」

「...Hả, thật á? Hẹn hò là phải làm mấy chuyện đó hả?」

「Đương nhiên rồi. Cầm tay hay khoác tay, phải có những hành động phù hợp như vậy chứ.」

Selnia nói cứ như đó là lẽ thường tình của thế giới... nhưng sao cô ấy lại đưa ra một thứ rào cản khó đến vậy chứ. Bảo một học sinh cấp ba tầm thường như mình làm mấy chuyện đó thì quá sức vô lý.

Tự mình tưởng tượng ra cảnh mình đang làm những việc hộ tống như thế, một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng vì thấy quá không hợp. Akiharu giật giật khóe miệng vì cảm giác lạnh lẽo không liên quan đến nhiệt độ không khí, và hỏi:

「Nhân tiện hỏi, mấy người hẹn hò trước kia của cô có làm thế không?」

「À, đương nhiên rồi. Ai cũng hộ tống tôi rất lịch thiệp cả.」

「..............」

Thế ra, đúng là có một thế giới mà người ta phải làm những chuyện như thế thật sao.

...À, mà cái này thì không quan trọng lắm, nhưng... đúng là con nhỏ này cũng có kinh nghiệm hẹn hò đàng hoàng rồi nhỉ. Mình cũng đoán vậy nên không ngạc nhiên... nhưng sao trong lòng cứ bứt rứt khó chịu thế nào ấy nhỉ.

Đây có phải là, cái cảm giác tự ti vì mình chưa từng hẹn hò đúng nghĩa không? Chắc là vậy rồi, chứ đâu còn lý do nào khác.

Vậy thì cô ấy định hẹn hò "nghiêm túc" đến mức nào? Akiharu lại nhìn Selnia để hỏi cho rõ. Dù sao thì cứ đứng mãi ở cửa khu phố sầm uất này cũng vô ích, nhưng vẫn phải làm rõ mọi chuyện.

「Có một câu hỏi muốn hỏi quý cô Selnia sành sỏi chuyện hẹn hò đây.」

「Gì vậy, cái cách gọi khó chịu đó là sao?」

「Lần cuối cô hẹn hò là khi nào vậy?」

Vừa nói ra – chậm một nhịp, Akiharu muốn ôm đầu ngồi thụp xuống.

Khoan đã, mình đang hỏi cái quái gì vậy...? Mình đâu có định hỏi chuyện đó, sao tự nhiên lại buột miệng ra... Kỳ lạ quá, chắc chắn có gì đó kỳ lạ...!

Akiharu đang cực kỳ xấu hổ vì hành động vô thức của mình và muốn biến mất khỏi nơi này ngay lập tức thì:

「Đó là vào kỳ nghỉ thu thì phải. Tôi quên mất ngày rồi, nhưng đó là một quý ông rất tuyệt vời.」

Bất ngờ thay, Selnia lại trả lời một cách thản nhiên. Cậu cứ nghĩ cô ấy sẽ cau mày đầy nghi ngờ và nói "Đó không phải chuyện của anh!" hoặc đại loại thế, nhưng lại trả lời thẳng thừng như vậy.

Hơn nữa, việc đó xảy ra trong vài tháng gần đây cũng thật đáng ngạc nhiên. Cậu chưa từng thấy bất kỳ dấu hiệu nào của bạn trai hay người yêu, và một người nổi bật như Selnia mà hẹn hò thì chắc chắn tin đồn sẽ lan ra nhanh chóng từ đâu đó.

...Mà nói đi cũng phải nói lại, dù với lý do "đền ơn" hay gì đi nữa, nếu có người yêu rồi thì bình thường sẽ không hẹn hò với người khác chứ?

「À nhân tiện, người hẹn hò hôm đó là ai vậy?」

「Là người cha thân yêu của tôi.」

「............」

Thì ra là bố. Quá bất ngờ luôn, mà gọi bố ruột là "quý ông tuyệt vời" là sao? Mùa hè mình cũng có nghĩ thế, nhưng cô ta đúng là có vẻ là một "con gái rượu" cuồng bố ngầm.

Và về cái sự thật mới này, Akiharu muốn nói rõ ràng:

「Hẹn hò với bố thì có gì đó sai sai đúng không? Đó chỉ là đi chơi thôi mà?」

「Nói gì vậy chứ, đó là một buổi hẹn hò đường hoàng mà. Hẹn hò với người cùng giới cũng có thể gọi là hẹn hò mà, anh đừng có cãi.」

「Không phải cãi hay gì... mà là, ý cô là ngoài bố ra cô chưa từng hẹn hò với ai khác à?」

「Làm gì có chuyện đó chứ. Anh nghĩ tôi là ai chứ?」

「À ừm... Vậy thì, nếu trừ người thân và người cùng giới ra, thì sao?」

「Vậy tôi hỏi lại anh nghĩ tôi là ai chứ?! Con gái cưng của gia đình Flameheart kiêu hãnh không phải là loại phụ nữ dễ dàng nhận lời mời của các quý ông dù họ có xuất thân đàng hoàng thế nào đâu!」

Cô ấy có vẻ thực sự tức giận, và trừng mắt nhìn cậu.

Akiharu giơ hai tay lên đầu hàng thay cho lời xin lỗi... và thầm thở phào nhẹ nhõm.

Với lời nói vừa rồi, có vẻ như cô ấy vẫn chưa từng hẹn hò với ai ngoài người thân. May quá, may quá. Ý là, mình không bị bỏ xa quá.

「Cái tiêu chuẩn đánh giá kiểu 'từ chối lời mời là sai, tự mình mời thì được' của cô tôi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng thôi, bỏ qua chuyện đó đã.」

Sau khi cảm thấy nhẹ nhõm một chút, Akiharu nói ra chủ đề mà cậu định nói ban đầu.

「Tôi hiểu cái lý lẽ của cô là đàn ông phải hộ tống khi hẹn hò là lẽ thường tình rồi──Selnia.」

「...Gì vậy?」

「Cô có muốn tôi hộ tống cô không?」

「Đương nhiên là không rồi!」

Vâng, câu trả lời tức thì đây. Đúng như dự đoán, nhưng tốc độ và giọng điệu thật sự đó đúng là khiến mình bị tổn thương kha khá.

Selnia, người trừng mắt nhìn Akiharu như muốn xuyên thủng, nói:

「Thật là, tôi đã định nhường nhịn hết mức vì là để cảm ơn, giờ thấy thật ngớ ngẩn. Được rồi, nếu Akiharu không muốn hộ tống tôi đến thế thì tôi sẽ không ép đâu, ngược lại còn tiện hơn ấy chứ!」

Cô ấy nói liền một tràng như thế, rồi hùng hổ đi trước.

「Khoan đã, này, đợi chút!」

Akiharu vội vã đuổi theo, nhưng nghĩ rằng đứng cạnh cô ấy khi đang tức giận thế này thì không tốt, nên cậu giảm tốc độ, giữ khoảng cách vừa đủ để không lọt vào tầm mắt cô ấy.

Dù có hơi phản ứng thái quá một chút, nhưng cậu cũng hiểu lý do Selnia tức giận. Tuy nhiên, cậu cũng có những lý do riêng, nên mong cô ấy đừng nói những điều quá vô lý.

Nói cho cùng, một người đàn ông bình thường thì không thể nào không vui khi được nắm tay hay khoác tay với một mỹ nhân như Selnia. Đó là một ý kiến phổ biến như việc trẻ con thích đồ ăn nhanh vậy.

Nhưng chính vì thế. Nắm tay đi bộ, mình sẽ căng thẳng đến mức đáng sợ. Nếu có khoác tay nữa thì tất cả các giác quan sẽ tập trung vào khuỷu tay và bắp tay, không thể nào nói chuyện bình thường được.

Mình không muốn ôm ấp những cảm xúc không chính đáng với một người mà có lẽ không phải là bạn – dù có thể gọi là bạn “khi cãi nhau” – vậy nên, hãy hiểu cho hoàn cảnh của mình một chút...

「..............Thôi, không có cũng được.」

Nếu làm thế, mình sẽ không thể đối đầu gay gắt như bây giờ được. Vậy thì, cứ như thế này có lẽ tốt hơn.

Akiharu khẽ lẩm bẩm trong miệng và gật đầu một mình, lúc đó Selnia, người đã đi trước vào sâu trong khu phố sầm uất, quay người lại:

「Akiharu, thư viện ở đâu vậy?!」

「À, rẽ trái ở đây. Rồi đi một đoạn nữa rẽ phải là tới ngay.」

「Thật là... vì một tên thường dân vô tâm nào đó mà mất công đôi lần!」

Bị cô ấy than vãn kịch liệt, nhưng Akiharu lại thấy thế này còn tốt hơn là mối quan hệ ngượng ngùng.

Nhưng lại tự hỏi "có khi bị la mắng còn đỡ hơn", Akiharu lơ đãng nghĩ vậy trong khi nhìn những lọn tóc vàng xoắn nhẹ nhàng trước mặt.

◆ ◇

──Từ một quán cà phê ngoài trời cách đó một chút, Tomomi đang quan sát cảnh tượng đó, khẽ thốt lên một câu:

「Đúng là một tên nhát cáy. Daichi-kun cũng nghĩ vậy đúng không?」

「..............Tôi không rõ lắm.」

Tomomi liếc nhìn người bạn đồng hành của ngày hôm nay, người trả lời với vẻ mặt không cảm xúc. Anh ấy lảng mắt đi, nhưng đổi lại hỏi một câu như thế này:

「...Tại sao Flameheart lại tức giận đến vậy? Nếu đã nói là tiện lợi, thì không cần phải tức giận chứ.」

Đó là một sự tinh tế khá đơn giản trong tâm hồn, nhưng có vẻ anh ấy không hiểu được điều đó.

Không chỉ bạn thanh mai trúc mã của mình mới chậm hiểu, mà trong trường hợp này lại có gì đó đáng yêu. Chắc là do sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng hơn thế nữa, có lẽ vì anh ấy quá trong sáng.

Vậy nên Tomomi vừa chuẩn bị đứng dậy vừa nói, với giọng như đang dạy một đứa trẻ:

「Cũng phức tạp lắm, Selnia-san. Không muốn được hộ tống có lẽ là thật lòng, nhưng nếu một hành động vốn là "phần thưởng" của đàn ông lại bị từ chối như thế thì lòng tự trọng bị tổn thương cũng là điều dễ hiểu... Hơn nữa...」

「...Hơn nữa?」

「Là vì người ý thức mạnh mẽ về buổi hẹn hò này là Selnia-san đó.」

──Nhưng có vẻ hơi thái quá một chút.

Khi nghe lời mời trong lớp, Tomomi đã nghĩ rằng liệu cô ấy có phải là người đã nhận ra tình cảm của mình rồi "đi săn" không... nhưng nhìn cảnh vừa rồi, có vẻ không phải.

Có một Tomomi cảm thấy nhẹ nhõm và cô hơi bĩu môi. Cô không thích những suy nghĩ yếu đuối như vậy. Việc xác nhận tình hình là quan trọng, nhưng nếu cứ hành động theo đó thì cảm xúc của bản thân có thể sẽ không được xác định rõ ràng.

Khi hành động, phải đúng lúc mình muốn. Và khi đã quyết định làm, dù tình thế có hơi bất lợi cũng không ngại vượt qua. Bất kể thành công hay thất bại.

Trước mắt──hôm nay, vì mục đích học hỏi, phải quan sát thật kỹ.

Việc đặt mục tiêu và lên kế hoạch đối sách là điều đương nhiên, hơn nữa,

「...Còn là để trả lại cái lúc trước nữa.」

「Gì cơ?」

Cứ tưởng là lẩm bẩm một mình, nhưng Kaoru có vẻ đã nghe thấy. Anh ấy còn nghe được cả những cuộc trò chuyện mà Tomomi không nghe rõ, và có vẻ cũng có thể đọc khẩu hình đơn giản nữa, thật là đa năng và đáng tin cậy nhưng đôi khi lại hơi phiền phức.

Vậy nên Tomomi nở nụ cười điềm đạm thường ngày:

「À, không có gì to tát đâu. Hơn nữa, chúng ta phải đi thôi kẻo lạc mất hai người đó.」

「...Phải rồi. Phải nhanh lên thôi.」

Kaoru, người bị đưa đến đây một cách nửa cưỡng ép – theo vẻ ngoài – đứng dậy với ánh mắt sắc bén. Thật dễ hiểu là anh ấy còn sốt sắng hơn cả mình, nhìn thật đáng yêu.

Tiếp theo Tomomi đứng dậy, vừa kiểm tra lại vị trí các quầy hàng mà hai người kia đã đi đến trong đầu, đồng thời cũng nhớ lại chuyện mình chưa nói ra.

Chuyện vào kỳ nghỉ hè, cô và Akiharu đã hẹn hò ở đây.

Cái lúc đó – cũng có ai đó đi theo như bây giờ vậy.

Và bây giờ, cô lại ở vị trí ngược lại...

「...Ừm, hơi vui rồi đó.」

Dù không định có bất kỳ hành động nào cụ thể, nhưng cái cảm giác này thật quan trọng. Một khi đã quyết định làm, thì phải tận hưởng nó.

「Vậy thì, chúng ta đi thôi.」

「Ừ.」

Tomomi đáp lại cái gật đầu của Kaoru đang sốt ruột bằng một nụ cười – và nghĩ đến hai người kia giờ này đang làm gì.

◆ ◇

「...Đây chính là cửa hàng mà chúng ta nói đến phải không.」

Đúng như Selnia lẩm bẩm, tiệm takoyaki nằm ở bãi đậu xe trống trải trước thư viện.

Là một tiệm takoyaki thì rõ như ban ngày, nhưng nó không phải là cái kiểu quầy hàng di động thường thấy ở lễ hội mà Akiharu tưởng tượng, mà là một chiếc xe wagon được cải tạo. Quả thật, như vậy sẽ không cần phải lắp ráp từng chút một, và việc di chuyển cũng dễ dàng hơn.

Còn có nhiều quầy hàng khác như kebab, crepe, kem, và mùi thơm hấp dẫn bay đến tận đây. Lác đác có khách, và còn có cả những cặp đôi đã bắt đầu thưởng thức bữa ăn rồi.

Trước mắt, món chính là takoyaki nên chắc chắn sẽ ăn, nhưng những món khác thì sao, đó mới là vấn đề quan trọng. Khả năng ăn có giới hạn, đã ăn kem thì không thể ăn crepe được... khoan đã, không lẽ có món crepe có kem?

「Cái này khó chọn đây...」

Với tâm trạng như một đứa trẻ đến công viên giải trí nhỏ và phân vân không biết nên chơi trò nào trước, Akiharu đang nghiêm túc cân nhắc thì có một giọng nói từ bên cạnh xen vào.

「Làm gì mà đứng thẫn thờ ra đó vậy? Tôi đói lắm rồi đó.」

「À, ừm. Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ một chút.」

Có vẻ như cơn giận vài phút trước đã lắng xuống, nên chọc giận cô ấy thêm nữa không phải là kế sách hay. Mà nói đúng hơn, chính mình cũng đang đói muốn chết rồi.

Khi Akiharu đến gần quầy takoyaki, mùi dầu và nước sốt càng trở nên nồng nặc hơn, càng kích thích dạ dày. Nước bọt chảy ra trong miệng như muốn nói "cho tao ăn nhanh lên", và cậu định mua ngay... nhưng có một vấn đề ở đây.

「Không chỉ có takoyaki thường, mà còn có kiểu Nhật và kiểu teriyaki nữa.」

「...Món nào cũng trông ngon cả...」

Không chỉ mình Akiharu nhíu mày, mà Selnia cũng vậy. Ba loại thì khá ít đối với một thực đơn nói chung, nhưng đối với takoyaki thì quá đủ. Mà nói đúng hơn, vì không biết nên chọn loại nào nên thành ra quá nhiều.

Nhìn người chú chủ quán thuần thục lật những viên takoyaki trên chảo nóng, Akiharu đặt tay lên bụng và hỏi:

「Thế nào? Selnia muốn ăn loại nào?」

「Cá nhân tôi thì thấy món kiểu Nhật khá thú vị. Mùi vị nó thế nào?」

「Hình như thay vì nước sốt thì có rưới xì dầu, topping là củ cải mài và hành lá băm. Vị thì... mình cũng chưa ăn bao giờ nên không rõ lắm.」

「Vậy thì thử... nhưng nếu không ăn món truyền thống thì sao biết được mùi vị chuẩn chứ...」

「Thế thì, chọn loại thường và loại kiểu Nhật là được rồi.」

Nếu mình chọn thì sẽ mất thời gian, mà cậu cũng không có ý kiến gì. Những loại không chọn thì lần sau đến cùng Daichi và mấy người khác ăn là được.

Nhưng trước lời đề nghị của cậu, Selnia lại cau chặt mày nhìn Akiharu.

「Cái hộp đặt ở đằng kia là một phần cho một người đúng không? Dù là con trai ăn khỏe thì cũng khác, nhưng hai phần thì quá nhiều đối với tôi đó.」

Quả thật, mỗi viên takoyaki đều khá to, và có tám viên trong một hộp. Ngay cả con trai ăn hai phần cũng sẽ no căng hoặc không ăn hết phải bỏ lại.

Tuy nhiên, Selnia hình như đang nhầm lẫn căn bản, nên chỉ cần sửa lại là xong.

「Không phải thế, chúng ta mỗi người mua một loại rồi chia nhau ăn là được mà?」

「Vậy thì cứ như thế... Khoan, chia nhau á...?」

Khi Akiharu đưa ra một đề xuất hết sức bình thường, không hiểu sao Selnia lại mở to mắt và nói:

「Anh, anh định làm cái hành động hạ tiện như vậy với tôi sao?!」

「............Hả? Hạ tiện á...?」

Ngược lại, cái suy nghĩ đó của cô ấy lại mới lạ đối với cậu. Không ngờ rằng khi nói chia đôi takoyaki ra ăn lại bị mắng là "hạ tiện".

Selnia run rẩy nắm chặt tay, mặt hơi đỏ ửng... Thật lòng mà nói, cậu không thể không nghiêng đầu khó hiểu.

Akiharu nghĩ không biết có phải mình đã vi phạm một quy tắc nhỏ nào đó mà chỉ giới quý tộc Anh mới biết hay không, và quyết định hỏi thẳng:

「Này, có vấn đề gì à?」

「Đương nhiên là có chứ! Chia sẻ có nghĩa là, cái đó──」

「Nhưng mà, nó có tám viên, thì chia mỗi người bốn viên là xong chuyện thôi mà? Hay là cô có chủ nghĩa là không làm mấy chuyện mà người nghèo hay làm à?」

「Thế thì...! ............」

Selnia định nói gì đó, nhưng không hiểu sao lại im lặng, há mồm rồi ngậm lại. Không biết là sao nữa, nhìn cứ như đang thử bắt chước một loài cá biển sâu mới nào đó, nhưng gần như chắc chắn là không phải.

Trong khi Akiharu quan sát với ánh mắt như nhìn một sinh vật kỳ lạ, Selnia cúi đầu nhắm mắt, rồi nghiến răng như đang chịu đựng điều gì đó...

「──Nếu anh đã nói đến mức đó, thì được thôi. Dù hơi bất đắc dĩ một chút, nhưng tôi sẽ chấp nhận đề nghị của anh.」

Cô ấy đồng ý với một giọng điệu như nhìn từ độ cao mười nghìn mét xuống.

"Đến mức đó" cái gì mà "đến mức đó", cậu chỉ đưa ra một đề nghị hết sức bình thường thôi mà. Không biết trong đầu cô ấy đã dịch ra thành cái gì nữa. Mà lại còn "bất đắc dĩ" nữa chứ, chỗ nào mà bất đắc dĩ?

Mà nói đi cũng phải nói lại, má cô ấy lại đỏ hơn lúc nãy nữa, không lẽ...

「...Cô không lẽ, chưa từng nghĩ đến việc chia bốn viên takoyaki mỗi người à,」

「Thôi ngay đi! Đã quyết rồi thì mua nhanh lên!」

Với giọng nói lớn và mạnh mẽ, lời của cậu bị cắt ngang. Nhưng phản ứng vừa rồi, chẳng phải là y hệt như nói "có" sao?

Nó quá rõ ràng đến mức cậu muốn cười khổ, nhưng nếu làm thế thì rất có khả năng sẽ bị ném takoyaki nóng hổi vào mặt, nên cậu quyết định không nói gì thêm.

Và Akiharu nói với nhân viên bán hàng, người nãy giờ cứ liếc nhìn khách hàng:

「À, cho tôi một phần takoyaki thường và một phần takoyaki kiểu Nhật ạ.」

「Rồi, hai phần một ngàn yên nha.」

Ông chú đầu quấn khăn lau mặt, với vẻ mặt như muốn nói 'cuối cùng cũng xong', nhanh tay gói những viên takoyaki vừa nướng xong trên chảo vào hộp nhựa.

Khi nói giá tiền, ông ta chỉ nhìn Akiharu, nên đây là lúc cậu phải trả tiền rồi. Mà thôi, ban đầu cậu cũng định bao bữa trưa rồi nên không sao. Hôm nay là buổi hẹn hò mà, cố gắng đừng quá để ý đến chuyện tiền bạc. Dù sau đó phải tiết kiệm bù lại mới được.

Trong lúc Akiharu đang tính toán móc tiền tiết kiệm ra, ông chủ tiệm takoyaki đã thuần thục rưới nước sốt, rắc cá bào, rong biển xanh, và ở hộp còn lại thì chất đầy hành lá vạn năng cùng củ cải mài, cuối cùng là rưới nhanh xì dầu lên trên.

Chỉ cần nhìn một chuỗi động tác đó thôi là cơn đói lại càng tăng thêm, Akiharu cứ thế nhìn chằm chằm vào hai hộp takoyaki được đưa ra, rồi vội vàng rút tờ một ngàn yên từ ví ra.

「Đúng một ngàn yên nhé. Cô gái kia xinh đẹp nên tôi có phục vụ đặc biệt một chút đó.」

「Ôi, vậy thì xin cảm ơn.」

Không biết cái "phục vụ đặc biệt" đó là việc đưa takoyaki mới nướng chứ không phải đồ làm sẵn, hay là phần hành lá và củ cải mài đầy ắp, hay chỉ là lời bông đùa của ông chú. Mà dù sao mình cũng gặp may nên thế nào cũng được.

Cầm takoyaki trên tay, Akiharu nhìn quanh──và thấy một chiếc ghế trống ở ngay cạnh bãi đậu xe.

「Selnia, cô đi trước giữ chỗ đó đi. Tôi đi mua nước uống.」

「Anh định mua nước uống ở đâu?」

「Ở máy bán hàng tự động đằng kia. Cô muốn uống gì?」

「Đương nhiên là trà──」

「À khoan, thôi đừng.」

Ngắt lời Selnia trước khi cô ấy nói xong yêu cầu, đương nhiên là cô ấy liền xị mặt ra. Cậu biết cô ấy thích trà nên không ngạc nhiên, nhưng cậu cũng có lý lẽ của mình nên giơ tay ra hiệu trước khi cô ấy mở miệng:

「Bột có nước sốt mà uống với trà thì chắc là sự kết hợp tệ nhất đó. Nghe lời tôi đi, chọn đồ uống khác đi.」

「Ư... Vậy thì nước khoáng cứng. Không cần chọn nhãn hiệu.」

「Ok, rõ. Vậy thì, giữ chỗ giúp tôi nhé.」

Sau khi phân chia công việc xong, Akiharu đi đến máy bán hàng tự động ở cuối bãi đậu xe.

Bốn máy bán hàng tự động của các hãng khác nhau xếp cạnh nhau khiến cậu hơi phân vân, nhưng vì có loại nước ngọt có ga yêu thích nên cậu quyết định chọn loại đó. Nước khoáng theo yêu cầu của Selnia thì cậu may mắn nhớ được một nhãn hiệu nước cứng nên đã mua được. ...Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện bỏ tiền ra mua nước lọc như thế, đúng là sinh viên khoa cao cấp có khác. Học sinh cấp ba bình thường thì chắc sẽ chọn nước trái cây, hoặc ít nhất là trà chứ.

「...Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu mang trà đóng hộp đến thì chắc cô ấy sẽ cằn nhằn về vị lắm đây.」

Akiharu lẩm bẩm một mình, tay phải cầm takoyaki, tay trái cầm hai chai nước, rồi quay trở lại băng ghế nơi Selnia đang đợi.

Cậu nhìn về phía mục tiêu để xem chỗ ngồi đã được giữ chưa, và quả nhiên Selnia đang ngồi trên băng ghế.

...Tuy nhiên, không chỉ có Selnia mà còn có hai người đàn ông đang đứng ngay trước mặt cô ấy và nói chuyện.

「Không phải là tình cờ gặp người quen... rồi, đúng không?」

Càng đến gần và quan sát kỹ hơn, hai người đàn ông đang đứng trông có vẻ là học sinh cấp ba hoặc sinh viên đại học. Trang phục của họ không có vẻ gì là đắt tiền, và

「──Nên nếu rảnh thì tụi mình đi cùng với tụi tôi đi.」

「Đúng đúng, bọn tôi sẽ bao đồ ăn sang trọng mà ở đây chắc chắn không thể ăn được? Cô cứ nói món nào tùy thích đi.」

「Cô đẹp xuất sắc thế này, bao tiền cũng đáng mà!」

...Những gì mình vừa nghe thấy, chắc chắn là lần đầu gặp mặt rồi.

Tuy nhiên, dù không biết, nhưng dám nói với một tiểu thư quý tộc học trường Hakureiryo là 'sẽ bao đồ ăn tùy thích' sao? Cô ấy có thể sẽ chỉ định một nhà hàng cao cấp mà ngay cả toàn bộ tiền tiết kiệm của họ cũng không đủ đó chứ.

Vừa hơi lo lắng liệu có thể giải quyết êm đẹp để tránh rắc rối không, Akiharu vừa tăng tốc bước về phía băng ghế.

Lúc đó Selnia nhận ra cậu, phản ứng lại ánh mắt của cô ấy, hai người đàn ông cũng quay lại... và rõ ràng là mặt họ cứng đờ.

「Ê, ơ... À, bạn hẹn sao?」

「...Chết tiệt, cái vết thương đó với cái ghim an toàn đó... chắc chắn là ứng cử viên cho chức Yakuza tương lai mà...!」

「Ấy, cái, cái đó, tụi tôi tự nhiên nhớ ra có việc...」

Và rồi họ vội vàng bỏ chạy.

……Cái đó, không nghi ngờ gì nữa là chạy trốn rồi. Lạ thật, nhìn thẳng thì có vẻ họ lớn tuổi hơn mình, chiều cao cũng không chênh lệch là mấy. Nếu là tiểu thư của Hakurei-ryou thì không nói làm gì, đằng này hai người đó, trông cứ như kiểu 'mùa hè này tôi vừa đi lướt sóng ở biển về' vậy mà lại có yếu tố gì để chạy trốn thì đúng là không thể nào có được…!

「Hoàn toàn là vậy, tôi đã quả quyết ngay từ đầu là không chỉ có một người rồi, đúng là tính xấu… nhưng khuôn mặt thô kệch của Akiharu đôi khi cũng hữu dụng đấy nhỉ.」

「……………………Ồ vậy sao.」

「Thế, anh mua được đồ uống chưa?」

Akiharu đưa chai nước khoáng cho Celenia, người đã thẳng thắn nói ra lý do chạy trốn, rồi thất vọng nặng nề ngồi xuống ghế. …Kì lạ thật, hồi tiểu học mấy bà hàng xóm còn khen mình là 'thằng bé trông hiền lành nhỉ', sao giờ lại ra nông nỗi này…

Thở dài thườn thượt, Akiharu nghĩ rằng chỉ còn cách ăn cho bõ tức, liền lấy takoyaki ra.

「…Này, dù sao thì ăn tạm cái này đi.」

Anh đưa cho Celenia, người lần đầu ăn, một hộp takoyaki thông thường kiểu truyền thống, còn mình thì mở hộp kiểu Nhật. Mùi nước tương và hành lá thay vì sốt có chút gì đó mới lạ, đồng thời cũng đánh thức lại khẩu vị tưởng chừng đã quên mất.

Muốn ăn ngay lập tức, nhưng trước đó Celenia, tay cầm túi đựng tăm xiên, hỏi:

「…Không có đũa hay dĩa sao. Phải ăn bằng cách nào đây?」

「Ăn bằng cái đồ cô đang cầm đấy. Kiểu như này này, nhắm vào con bạch tuộc bên trong mà…」

Vừa nói, anh vừa xiên tăm, khéo léo đưa đến miệng sao cho mấy thứ topping không bị rơi xuống… Ừm, ngon thật. Có lẽ do củ cải trắng bào và nước tương nên bề mặt không quá nóng, nhưng bên trong thì nóng hôi hổi đến mức có thể bỏng lưỡi, đúng là hương vị đáng được tiếng tăm.

Celenia, người nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Akiharu ăn, cũng xiên tăm vào takoyaki, rồi từ từ đưa đến miệng,

「Nóng quá…!? Khoan đã, cái độ nóng này là sao chứ?!」

「À, bên đó vỏ ngoài cũng khá nóng đấy, nếu định cắn thì nên thổi cho nguội bớt một chút. Nhưng có vẻ cô đã chậm mất rồi.」

「Đúng là chậm mất rồi! Thật tình, suýt nữa thì tôi bị bỏng rồi…」

Cô lườm Akiharu một cái, rồi Celenia lại nâng takoyaki lên, thổi phù phù. Cách thổi dè dặt để không làm bay rong biển và cá bào nhìn có chút đáng yêu một cách bất ngờ.

Thực ra thì, không có gì để phủ nhận cô ấy là một mỹ nhân, nhưng lại có cảm giác như mình thua cuộc nên thấy hơi lạ. Nếu là Mina hay Pina thì chắc sẽ chỉ mỉm cười thôi… đúng là ấn tượng thường ngày rất quan trọng nhỉ.

Trong khi Akiharu ăn miếng takoyaki thứ hai với tâm trạng khó tả, Celenia có lẽ cho rằng đã đủ nguội, liền cắn lại vào miếng takoyaki.

Nhìn cô đưa gần một nửa vào miệng và nhai một cách tao nhã, Akiharu thấy mắt cô bừng mở kinh ngạc── rồi nở một nụ cười rạng rỡ như hoa nở.

Một lúc sau, Akiharu hỏi Celenia, người đã nhai kỹ và nuốt hết, một câu hỏi mà anh biết thừa câu trả lời, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của cô.

「Vậy, takoyaki đầu tiên thế nào?」

「…Rất ngon ạ. Tôi đã nghĩ vị sốt sẽ mạnh, nhưng cá bào và rong biển đã làm cho hương vị phong phú hơn… và kết cấu cũng hợp khẩu vị của tôi nữa.」

「Thế thì còn gì bằng. Cứ tưởng có khi cô sẽ coi nó là đồ ăn vặt thôi chứ, hóa ra mình lo lắng thừa rồi.」

「Ồ, về mặt tiện lợi, dễ ăn và bán rong lề đường thì cũng cùng khái niệm với fish & chips mà. Hơn nữa, tôi cũng đã có kinh nghiệm với đồ ăn nhanh của Nhật Bản rồi mà.」

「Hế… lạ thật. Cô đi khi nào thế?」

「Cái đó………………, ……Á, quên mất là đi khi nào rồi!」

Mới là một câu hỏi nhẹ nhàng thôi mà sao lại phản ứng thái quá như vậy chứ. À mà đúng là cô ấy sống ở Nhật đã lâu rồi, có khi là từ rất lâu đến mức không nhớ nổi đi khi nào cũng nên.

Celenia quay mặt đi khỏi Akiharu, rồi như thể bực tức, liền bỏ nốt nửa còn lại vào miệng. Trong khi ăn, vẻ mặt cô dịu đi, chắc là thích lắm rồi.

Là người đưa cô đến đây, Akiharu cảm thấy hơi tự hào khi thấy kết quả hài lòng.

「Vậy thì, tiếp theo ăn thử cái này đi. Tôi cũng sẽ lấy của cô cái đó.」

「…Ưm… Vâng, tôi hiểu rồi.」

Sau khi Celenia uống nước khoáng, họ đổi hộp takoyaki cho nhau. Akiharu dùng tăm xiên đã chuẩn bị sẵn cho mình, ăn hết miếng takoyaki trong một miếng.

Khác với kiểu Nhật vừa nãy, cái này có sự mạnh mẽ theo kiểu "đây mới là takoyaki", quả nhiên vẫn ngon. Vị sốt và nước dùng nổi bật, dễ hiểu, lại thêm bề mặt không ngấm nhiều nước nên giòn rụm.

Cả hai đều ngon, nhưng ý kiến cá nhân của Akiharu là:

「Vẫn là tôi thích cái này hơn, takoyaki truyền thống ấy. Celenia thì sao──」

Trước khi anh kịp hỏi ‘cô thấy sao?’.

Một giọng nói không cho phép bất kỳ sự thỏa hiệp nào, kèm theo ánh mắt sắc bén, vọng lại từ bên cạnh.

「Không thể nào. Đúng là bên đó cũng ngon, nhưng bên này rõ ràng là hương vị chất lượng cao hơn hẳn.」

Đó là một giọng điệu kiên quyết, như thể muốn nói rằng ý kiến của mình là tuyệt đối.

──Thực ra, mối quan hệ với Celenia cũng đã kéo dài được một thời gian, nên Akiharu hiểu cô ấy là kiểu người hay nói những lời như vậy. Chẳng qua là quá tự tin vào mọi thứ, chỉ là主張が激しい (có quan điểm mạnh mẽ) thôi chứ không phải là từ tận đáy lòng muốn phủ nhận hoàn toàn ý kiến của người khác.

Vì vậy, Akiharu hơi giật nhẹ khóe miệng, rồi nở một nụ cười.

「Vậy sao, cô thích bên đó hơn à. Nhưng mà này, bên này sốt cũng đậm đà, mùi thơm cũng…」

「Ồ, anh chẳng hiểu gì cả. Nếu cái kia là tiêu chuẩn, thì phiên bản kiểu Nhật này đã thành công với một sự tiến hóa mới. Không cần phải so sánh làm gì nữa.」

「…………Không không, nhưng mà…」

「Những người không phân biệt được sự khác biệt rõ ràng này thì đúng là có vị giác đáng tiếc. Thật tội nghiệp.」

Ừm, Akiharu hiểu rõ. Anh cũng hiểu rằng cô ấy không có ý trêu chọc mình. Vì vậy, một người đàn ông trưởng thành có lẽ nên rộng lượng, ung dung gật đầu nói "đúng vậy".

Akiharu biết điều đó – nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy.

Đáng tiếc là anh chưa đủ chín chắn về mặt tinh thần đến thế, vả lại takoyaki lại là món khoái khẩu của anh, thế thì câu trả lời đã được định đoạt.

…Không thể dễ dàng im lặng mà gật đầu như vậy được.

「Ồ. Tiểu thư có vị giác cao sang thì không thể hiểu được hương vị mà nhiều người yêu thích à?」

Dù có bị nói là trẻ con, thì cũng có một giới hạn mà anh không muốn nhượng bộ là sự thật…!

Nếu chỉ nói theo kiểu ‘tôi thích bên này hơn’ thì anh có thể nghe được, nhưng bị nói với vẻ ngạo mạn như vậy thì chịu thôi. Chỉ có thể chống trả đến cùng. Còn chuyện chọn cách nào là khôn ngoan ư, ai mà thèm quan tâm chứ.

「'Hương vị chất lượng cao' gì đó nghe không rõ nghĩa lắm, nhưng chắc chắn là cái này, takoyaki truyền thống, được nhiều người ưa chuộng hơn. Hay là thế này, Celenia-sama không hiểu được cái thứ gọi là hương vị đại chúng à?」

「Anh muốn nói là cái lưỡi của tôi không chính xác sao? …Anh được lắm đấy?!」

「Không không, có gì đâu? Chỉ là đang nói cô là người không biết vị của dân thường thôi. À mà tôi cũng không hiểu được gu của cô đâu, nên coi như hòa.」

「Cái… Không chỉ vị giác, mà còn cả gu thẩm mỹ thừa hưởng từ mẹ nữa…! Cô gái thường dân này đúng là muốn bị tôi tiêu diệt rồi!」

Dù Akiharu nheo mắt nhìn với nụ cười thách thức trên môi, Celenia vẫn nhìn thẳng lại. Mấy gã tán gái kia thì bỏ chạy rồi mà cô ta lại gan dạ quá mức.

Akiharu cũng nhận thức được mình đang nói những lời khá thô lỗ để châm ngòi… nhưng đã đến nước này thì không thể rút lui. Dù biết chỉ là tranh cãi xem ai lì hơn, thì cũng đành chịu.

Cả hai ngồi cạnh nhau trên ghế băng, mắt đối mắt ở cự ly gần, không ai nhúc nhích. Nhìn vào mắt nhau thì thấy rõ không ai có ý định nhượng bộ, và trong tình huống này thì không đời nào một đề xuất thỏa hiệp kiểu ‘cả hai đều ngon vậy là xong’ được chấp nhận, nên người nào khẳng định ý kiến của mình đến cùng thì người đó thắng.

「Có muốn lấy ý kiến để xem vị giác của ai được chấp nhận hơn không? Chắc chắn tôi sẽ thắng đấy.」

「Hừ, đừng có tưởng tượng những điều hoang đường như vậy. Không nhận ra lỗi lầm của mình, không thể chấp nhận được ư, đúng là đồ không biết điều gì cả!」

「Nếu theo lý lẽ đó thì giới quý tộc Anh cũng chẳng ra gì, cô chấp nhận thế à?」

「Không thể nào chấp nhận được! Với lại, cái sự tự tin đó của anh từ đâu ra thế?! Chẳng qua là sở thích của Akiharu bị méo mó thôi chứ gì?!」

「Thế thì cô nói xem, ví dụ như kem bán ở cửa hàng bình thường ấy, vị nào là phổ biến nhất?」

「Cái đó, chắc chắn là vị quả mâm xôi rồi.」

「…………Ối trời, thật ư? Cá nhân thì không nói làm gì, nhưng đó mà là vị phổ biến nhất ở cửa hàng bình thường thì tuyệt đối không phải đâu.」

Akiharu hơi lùi lại, nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, khiến Celenia giận dữ tăng gấp bội, mặt cô càng đỏ hơn.

Tuy nhiên, với điều này, Akiharu cảm thấy tự tin hơn rằng mình có thể thắng. Nếu cô ấy nói cam hoặc vani, anh có thể đã hơi phân vân khi trả lời, còn nếu cô ấy thích cookie & cream như mình thì có lẽ đã kết thúc một cách mơ hồ.

Nhưng đến mức này thì phải phân định rõ trắng đen. Anh sẽ không bao giờ chịu thua một người không hiểu được hương vị mà đại chúng yêu thích…!

Chỉ là – trong lúc nói chuyện vớ vẩn như vậy, anh hoàn toàn không nhận ra rằng món takoyaki khoái khẩu trong tay đã nguội lạnh.

◆ ◇

Sau khi ăn xong món takoyaki đã nguội lạnh hoàn toàn, hương vị giảm xuống chỉ còn vài phần mười so với ban đầu, kết quả của một cuộc cãi vã trong giờ ăn.

Trong bầu không khí càng thêm ngượng ngùng, Akiharu đổi chỗ, đối mặt với Celenia.

Vì tranh cãi không giải quyết được vấn đề nên họ quyết định phân định trắng đen bằng một hình thức khác, và địa điểm là khu phức hợp giải trí trước ga tàu. Ở đây có đủ mọi thứ, có thể đối đầu bao nhiêu tùy thích.

「Nào… Để tôi cho anh hiểu, ai mới là người chính nghĩa.」

「Cứ nói đi. Hơn nữa, không cần chấp gì thật không?」

「Đương nhiên rồi! Cái tôi này mà cần chấp sao… Ngược lại, tôi còn có thể cho anh chấp thì có.」

Cô ấy nói khoác lác vậy thôi, nhưng Akiharu cũng không có ý định thua cuộc.

Nếu là một trò chơi mà anh không giỏi thì không nói làm gì, nhưng Celenia đã chọn air hockey. Khi họ đi vòng quanh để quyết định chơi trò gì, Akiharu tình cờ thấy một cặp nam nữ học sinh tiểu học đang chơi trò này, và Celenia đã đề nghị chơi nó.

Đã lâu lắm rồi anh mới chơi lại, nhưng vì thường xuyên được rèn luyện thể chất nên anh không lo lắng. Ngược lại, Celenia dường như mới chơi lần đầu, và phải hỏi lại luật chơi cùng cách chơi, vậy mà vẫn giữ vẻ ung dung tự tin. Đáng lẽ cô ấy mới là người nên lo lắng chứ.

Vì trò chơi sẽ bắt đầu khi cho đồng xu vào, nên trước đó Akiharu đưa ra lời cảnh báo cuối cùng.

「Để xác nhận lại, bên nào thắng trò này thì ý kiến của bên đó tạm thời là đúng, còn bên thua thì phải xin lỗi── không ý kiến gì chứ?」

「Đương nhiên rồi. Đã có người được định sẵn phải quỳ lạy trước sự đúng đắn của món ăn kiểu Nhật rồi. Anh nên chuẩn bị tinh thần để không làm mấy trò hèn hạ như mè nheo sau khi kết thúc đấy.」

「Cứ nói đi. …Vậy, bắt đầu nhé.」

Quyết tâm không nhân nhượng dù chỉ một milimet, Akiharu bỏ đồng xu vào khe bên cạnh máy, nhìn đồng hồ đếm ngược rồi nhấn nút khởi động.

Ngay lập tức, một tiếng điện tử "tút" nhẹ vang lên, rồi một bản nhạc nền vui tai bắt đầu… Và tiếng "cạch" của gói đệm rơi xuống.

「Fufu… Có thể tấn công trước thế này, chẳng khác gì đã thắng rồi.」

Không biết tại sao Celenia lại có thể nói tự tin đến thế dù mới chơi lần đầu, nhưng Akiharu tự nhủ phải cẩn thận, nắm chặt cây gạt đĩa trong tay phải và vào thế.

Air hockey chắc chắn có thể chơi được nếu có thị lực động và phản xạ khá. Còn lại, chỉ cần bình tĩnh, cẩn thận, không vung tay quá đà, chơi theo lối phòng thủ thì sẽ thắng.

Vì vậy, Akiharu vừa thăm dò, vừa chăm chú nhìn Celenia nhặt gói đệm đặt lên sân, rồi vung tay mạnh… và tại đó, anh nhận ra.

Tư thế của Celenia khi vung tay ngang hơi thấp xuống một chút, và vì vậy… nói sao nhỉ, khe ngực lộ ra rất rõ ràng. Anh không nói là gì, nhưng cái thứ có độ đầy đặn vượt xa mức mà các nữ sinh bình thường phải vất vả ép đẩy mới tạo ra được, đang kiêu hãnh phô bày.

Không phải anh nhìn với ý đồ xấu xa gì, nhưng khi cố tập trung vào gói đệm thì nó nằm ngay trên đường kéo dài của gói đệm, không thể không lọt vào tầm mắt,

「Á──!」

「…………………………À」

Khi tiếng "cạch" mạnh vang lên, thì đã muộn rồi.

Gói đệm bị đẩy đi với cú vung nhanh đã bay thẳng vào khe của sân nhà anh. Trên bảng điện tử, số điểm vô tình hiện lên '0─1'.

Có lẽ vì Akiharu không thể nhúc nhích, Celenia vui vẻ nở một nụ cười rạng rỡ.

「Hừ, cũng chẳng mạnh miệng là mấy! Mới chỉ là làm nóng người thôi mà đã thế này, không biết sẽ cách biệt bao nhiêu điểm nữa đây?」

「…………」

「Ồ ồ, không có cả sức để cãi lại sao? Thế nên tôi mới bảo anh phải chuẩn bị tinh thần rồi mà.」

Những lời tự mãn cứ thế tiếp tục, nhưng Akiharu không thể đáp lại.

Lý do là… ngay khoảnh khắc cô ấy vung tay định đánh gói đệm, Akiharu đã nhìn thấy ngực Celenia nảy lên, biến đổi hình dạng rất lớn.

Đó là một cảnh tượng mà 80% đàn ông trên thế giới sẽ vô cùng vui sướng, và đúng là một bức tranh hạnh phúc đáng để chiêm ngưỡng, nhưng đồng thời anh cũng bị đẩy vào một sự thật khủng khiếp.

Trong suốt trận đấu với Celenia, khung cảnh thiên đường đó sẽ luôn hiện hữu trong tầm mắt anh, nghĩa là.

──Anh sẽ phải tiếp tục chơi air hockey trong khi bị cảnh tượng đó dụ dỗ…!

Nếu đây chỉ là một trò chơi thì không nói làm gì, nhưng đây là một trận đấu phải thắng. Anh không thể thua, thề danh dự cho món takoyaki truyền thống.

…Không thể thua được… vậy mà phải chiến đấu trong tình trạng có những thứ làm xao nhãng sự tập trung, cứ lắc lư, nảy lên và bận rộn như thế, thì quả là quá khó khăn.

Cú đánh phủ đầu đã cho anh biết đây không phải là đối thủ dễ chơi, và giờ lại phát hiện ra chướng ngại vật quá lớn này, Akiharu cảm thấy như mình đang đứng một chân ở mép vực thẳm.

「Hắc! …Cái, này!」

「Khậc… nguy hiểm thật!」

Vài phút sau khi nhận ra tình thế hoàn toàn bất lợi, cuộc đối đầu air hockey đã trở nên rất gay cấn.

Thứ nhất, từ lúc nào không biết, thứ đã từng khiến anh mất tập trung đến thế – bộ ngực cứ lắc lư, nảy lên, biến hình không ngừng – giờ đã không còn chiếm trọn tâm trí anh nữa.

Lý do rất đơn giản: Akiharu đã bắt đầu tập trung vào trận đấu. Dù đó đúng là thứ “độc hại” với mắt, nhưng khi cơ thể vận động, và lại còn đang thua điểm, thì ý chí giành chiến thắng còn mạnh hơn cả những ham muốn tuổi dậy thì.

Vì vậy, dù từng bị dẫn xa tới '0─3', giờ anh đã gỡ lại được '3─4'. Chỉ kém một điểm thì hoàn toàn có thể lật ngược tình thế.

Celenia cũng không nói nhảm nữa, cô đánh gói đệm với khí thế hừng hực, và khi bị phản công, cô chăm chú nhìn đường đi của gói đệm để phán đoán. Dù Akiharu chơi hết sức mình mà vẫn chưa lật ngược được thế cờ, chứng tỏ phản xạ của cô bé này không thua kém gì mấy cô gái thể thao bình thường.

Lúc đầu, cô ấy chỉ đánh thẳng vào, nhưng giờ đã học được từ các đòn tấn công của Akiharu, sử dụng tường biên khéo léo để phản xạ và nhắm vào điểm một cách sắc sảo.

Về phần Akiharu, anh chủ yếu tập trung phòng thủ. Nếu khoảng cách điểm bị nới rộng thêm, thua cuộc là điều chắc chắn, và trong air hockey, chỉ cần phòng thủ tốt thôi cũng có thể phản công và ghi điểm, nên anh không vội vàng mà tập trung vào gói đệm.

Có lẽ vì Akiharu không tấn công mà cứ duy trì thế bế tắc, Celenia nghiến răng hậm hực nói:

「Cái đồ này… Mau mau mà chịu thua đi!」

「Cô mới là cái đồ đó! Kiểu tóc kiêu hãnh của cô đang rối bù cả rồi đấy!? Không phải đó là bằng chứng cô đang cố gắng quá sức à?!」

「Tôi mà lại đến mức này ư…?!」

Akiharu vừa né tránh những đòn tấn công không biết mệt mỏi của cô, vừa đáp trả… nhưng cuộc đấu khẩu đó đột ngột kết thúc.

Gói đệm mà Akiharu vừa đánh trả, vì lý do nào đó đột nhiên giảm tốc độ… và dừng hẳn sau khi vượt qua đường giữa một chút.

Akiharu nhíu mày vì gói đệm giảm tốc đột ngột, nhưng nguyên nhân được anh phát hiện ngay lập tức.

──Luồng khí thổi từ mặt bàn đã dừng lại.

Nghĩa là sau đó, nếu bên nào ghi được điểm thì trận đấu sẽ kết thúc. Cơ hội thắng của anh đã không còn… nhưng nếu ghi được điểm cuối cùng, dù không thắng thì cũng có thể hòa.

Trong lúc Akiharu càng tăng cường sự tập trung, quyết tâm vùng vẫy dù có thảm hại, Celenia lại xem tình huống đó là cơ hội, nở một nụ cười đắc thắng.

「Dù anh đã rất lì lợm, nhưng đến đây là hết rồi! Tôi sẽ khiến anh phải quỳ lạy trước mặt tôi!」

Dù trán lấm tấm mồ hôi, nhưng với vẻ mặt vui vẻ hơn bao giờ hết, Celenia vươn tay ra để thực hiện cú đánh kết liễu từ một vị trí gần hơn bình thường… nhưng cô ấy dừng lại mà không đánh gói đệm.

Vì Celenia khá cao và tay chân cũng dài, nên cô ấy có thể chạm tới gói đệm khi vươn tay ra. Vậy tại sao lại không đánh ngay lập tức? Câu trả lời rất đơn giản: nếu chỉ vươn tay ra chạm nhẹ thì không thể đánh mạnh được.

Akiharu đang nhìn xem cô ấy sẽ làm gì tiếp theo, và anh không khỏi nín thở trước hành động tiếp theo của Celenia.

Celenia, với nụ cười tự tin hiện lên trên môi, như thể vươn tay không đủ, liền úp nửa thân trên xuống mặt bàn.

Điều đó quả thật đã rút ngắn khoảng cách… nhưng điểm đáng chú ý không phải là chiến lược đó.

Từ vị trí của Akiharu, anh có thể nhìn thấy bộ ngực nãy giờ vẫn đung đưa mạnh mẽ, bị ép chặt lại── hơn nữa, khoảng cách còn gần hơn lúc nãy, và có lẽ vì đã hoạt động khá nhiều, phần cổ áo vốn đã mở rộng càng trở nên lúng túng hơn,

「Kết thúc rồi!」

「Á, chết rồi…!?」

Giọng tuyên bố chiến thắng của cô kéo anh về thực tại, nhưng đã quá muộn.

Cú đánh được tung ra khi Akiharu hoàn toàn bị xao nhãng, bay thẳng về phía anh, bật vào tường và đi vào khe ở sân nhà anh──

「…Á!?」

「…À」

Khá sít sao, nhưng do góc độ không chuẩn nên gói đệm đã bật vào tường cạnh khe.

Hơn nữa, gói đệm cứ thế trôi về phía sân đối phương, Celenia thấy vậy vội vàng rụt người lại… nhưng không kịp, gói đệm đã vào lưới.

Ngay sau đó, một tiếng điện tử 'pà pạ ra pa pa' đầy bất ngờ vang lên, và bảng điểm nhấp nháy '4─4'.

「…………………………Hòa rồi.」

「Không… Không thể nào!」

Giọng hét thất thanh của Celenia khiến Akiharu đau tai, nhưng anh hiểu cảm giác của cô ấy.

Nói sao nhỉ… ừm, đúng là không thể chấp nhận được. Tấn công táo bạo mà không màng hình tượng rồi tự hại mình, đương nhiên là phải hét lên rồi.

──Thôi nào, sự đồng cảm của Akiharu kết thúc tại đây.

「À, tiếc thật nhỉ? Nhưng mà, kết quả vẫn là kết quả, hòa đấy nhé.」

「Đừng có đùa! Chín phần mười chiến thắng đã nằm trong tay tôi rồi, vậy mà thế này…」

「Chẳng qua là cô chưa đủ trình để kết liễu thôi. Với lại, nếu là luật đấu loại trực tiếp thì tôi đã lật ngược thế cờ và thắng rồi.」

「Cái đồ này… Được nước làm tới đấy nhỉ…!」

Celenia nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Akiharu như thể sắp nghe thấy tiếng răng va vào nhau. Chà, dù là hòa nhưng sao anh lại có cảm giác ưu việt này nhỉ. Có lẽ sự nóng vội vì suýt chút nữa đã thua vì sắc đẹp và bản năng… hay nói đúng hơn là phiền não, cũng góp phần vào cảm giác này.

Thôi thì dù sao, vẫn chưa phân định thắng thua.

…Và với tính cách của Celenia,

「Anh nghĩ cứ thế là xong sao?! Nhất định tôi sẽ phân định thắng thua cho rõ ràng!」

Akiharu đã dự đoán trước điều đó, nên không hề vội vàng hay hoảng hốt.

Nói như vậy, không có nghĩa là nhiệt huyết chiến thắng đã nguội lạnh hoàn toàn.

Vì bản thân Akiharu cũng muốn kết thúc mọi chuyện một cách rõ ràng, nên anh nhếch mép thách thức.

「Được thôi, tôi chấp.」

「Lần tới tôi sẽ kết thúc bằng một chiến thắng hoàn hảo. Vận may của anh chỉ có hiệu lực đến lần này thôi!」

「Mấy lời nói sáo rỗng đó không quan trọng, nhưng thay vì tiếp tục chơi cùng một trò, sao không đổi sang trò khác nhỉ? Dù sao ở đây cũng có nhiều thứ mà.」

「Vậy thì lần tới chúng ta sẽ chơi cái đó! Tôi rất tự tin vào khả năng bắn súng của mình!」

「Game bắn súng thì tôi cũng biết chút ít… Này, khoan đã!」

Akiharu chậm rãi đuổi theo Celenia đang hào hứng tiến về phía máy chơi game với màn hình lớn.

Đây là lần đầu tiên chơi game hành động bắn súng, nên khi xem hướng dẫn chơi, anh thấy có một dòng ghi chú mà anh đã lo lắng,

「Trò này chơi hợp tác được nhưng không đấu đối kháng được đâu. Chúng ta sẽ tranh giành điểm số, như vậy có được không?」

「Không sao cả. Nhưng nếu cố tình cản trở tôi thì tôi sẽ không chấp nhận đâu đấy.」

「Này, tôi không làm thế đâu. Cô mới phải, đừng có mà lấn tới vì game khác kiểu nhé.」

Sau khi xác nhận với ánh mắt đối đầu, Akiharu bỏ đồng xu vào. Anh định trả tiền cho cả hai, nhưng Celenia đã nhanh chóng bỏ đồng xu vào và nhấn nút khởi động, như thể không muốn nhờ vả anh, nên anh đành nhún vai và cầm súng lên.

──Akiharu nhận ra rằng để tranh điểm thì chơi chế độ đơn từng người một sẽ công bằng và chắc chắn hơn, đó là sau khi cả hai cãi nhau xem ai là người đã bắn trượt đòn tấn công của boss màn hai. Anh phải miễn cưỡng thừa nhận rằng không chỉ Celenia mà cả mình cũng khá ngốc nghếch.

Game hành động bắn súng mà cả hai đồng ý coi như chưa từng chơi đã kết thúc, và dù đã thử thêm vài trò nữa, nhưng trận đấu vẫn không phân định thắng thua.

Từ game nhịp điệu trải nghiệm, game đua xe, đến cuối cùng là game đố vui, tất cả đều không mang lại kết quả như mong muốn. Việc có thể chơi ngay lập tức tất cả các trò vì không có mấy khách là tốt, nhưng vì có thể chơi liên tục những trò thu hút sự chú ý, nên ngược lại họ không thể dừng lại được.

…Mà tất cả những điều đó, là do cái cô Doriru-san nào đó đã nói khi Akiharu thua cuộc đầu tiên: "Đây là trò anh chọn mà phải không!? Phải chơi cả trò tôi chọn thì mới công bằng chứ!". Nếu biết rằng nó sẽ kéo dài dằng dai thế này thì anh đã dừng lại rồi, nhưng hối hận thì đã quá muộn.

Akiharu thở dài mệt mỏi, trong khi Celenia, dù chơi cùng số trò nhưng vẫn còn đầy năng lượng, chống tay vào hông nhìn anh, khịt mũi nhẹ.

「Thật tình, yếu ớt quá đi mất. Tiếp theo chơi trò gì đây? Đến lượt Akiharu chọn đấy.」

「Không, tôi muốn đầu hàng thì đúng hơn… Dù sao thì, chúng ta nghỉ ngơi một lát được không?」

「Đúng là, tôi cũng hơi khát nước rồi. Hay là đi đến quán cà phê nào đó── Ồ?」

Celenia ngay lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, rồi ánh mắt cô dừng lại như thể vừa tìm thấy thứ gì đó lạ lùng. Akiharu cũng quay sang nhìn theo, và ở đó là tấm poster phim cùng lịch chiếu phim trong khu giải trí.

Nhìn gương mặt Celenia đang chăm chú ngắm nhìn tấm poster, Akiharu đã đoán được điều sẽ làm tiếp theo. Anh cũng muốn ngồi nghỉ, nên đúng là vừa vặn.

「Nghỉ ngơi tiện thể, chúng ta xem phim gì đó nhé?」

「…Ừm, cũng được. Không tệ.」

Akiharu lờ đi những lời nói cứng nhắc, không mấy tự nhiên của cô, và cũng tìm kiếm lịch chiếu phim.

Dường như thời điểm này khá tốt, ba bộ phim đang chiếu đều sẽ kết thúc trong vòng mười lăm phút tới. Một trong số đó là hoạt hình dành cho trẻ em, nên có lẽ không cần tính vào danh sách lựa chọn.

Vậy là chỉ còn lại hai bộ phim nước ngoài. Một là phim tình cảm lãng mạn của Pháp, bộ còn lại là phim kinh dị giật gân Hollywood. Đây là hai lựa chọn cuối cùng.

「Selnia muốn xem phim nào?」

Tôi hỏi cô ấy, nhưng trong lòng Akiharu đã có quyết định rồi. Hay đúng hơn là, thực tế chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Cứ nghĩ rằng Selnia sẽ chọn cùng một bộ phim với mình, thì cô ấy nở nụ cười rạng rỡ như đóa hồng và nói:

「Đương nhiên là『Tiếng Kêu Thảm Thiết của Phố Grado』rồi ạ!」

…Bộ phim mà cô ấy vừa nói ra, vừa chỉ vào, là một tấm poster với hình ảnh một tòa nhà đổ nát rùng rợn và những chiếc móng tay dính đầy máu bị lột ra.

「…………Không không, như vậy có hơi lạ không?」

「Hả? Lạ cái gì cơ ạ?」

「…………Bởi vì, này… chúng ta nói là đi hẹn hò, vậy mà cái này thì…」

Tôi tự nhận ra giọng mình đã méo mó đi vì thất vọng hơn là bối rối. Thực tế, tôi đang hoang mang không kém gì lần thằng bạn cấp hai của tôi nói toạc ra: 「Thật ra bố mẹ tao phát hiện tao đang hẹn hò với em gái tao rồi」.

「Không sao đâu, bình tĩnh lại nào」, Akiharu tự nhủ, rồi nhìn lại Selnia.

Và tôi nói với bạn hẹn hò của mình – người đang cau mày, dường như chẳng hiểu tôi muốn nói gì – với giọng hơi khô khốc.

「Ừm, thế này. Đây dù gì cũng là một buổi hẹn hò, đúng không? Vậy mà không chọn phim tình cảm lãng mạn lại chọn phim kinh dị, không thấy lạ sao?」

「Lạ chỗ nào cơ ạ? Nếu là một bộ phim hay thì chẳng có thể loại nào là không phù hợp cả」

「Không, về mặt lý thuyết thì có lẽ là vậy, nhưng mỗi người đều có sở thích riêng mà, đúng không? Tôi thì thích phim tâm lý hơn phim kinh dị…」

Akiharu nghĩ rằng cách nói này có vẻ nguy hiểm, nhưng vì muốn ngăn cản nên đành phải nói ra.

Selnia nhìn chằm chằm vào mặt Akiharu một lúc, rồi bất chợt, như thể nhận ra điều gì đó, mí mắt cô ấy khẽ giật giật.

Sau đó, đôi mắt cô ấy nheo lại, khóe miệng giãn ra… ôi, chết tiệt, cô ấy chắc chắn đã nhận ra rồi…!

Akiharu thầm cầu nguyện rằng đó chỉ là do mình tưởng tượng, thì Selnia nở nụ cười như thể đang ở thế thượng phong, nói:

「Chẳng lẽ, anh── sợ xem phim kinh dị sao?」

…Cô ấy đã nói ra câu tồi tệ nhất, câu mà một khi đã thốt ra thì không thể rút lại được.

Đã đến nước này thì liều thôi. Dù đúng là tôi rất sợ và tuyệt đối không muốn xem, nhưng đôi khi đàn ông cũng có những trận chiến không thể tránh khỏi…!

Thế là Akiharu ghé sát mặt lại Selnia, trừng mắt nhìn đôi mắt xanh biếc của cô ấy từ khoảng cách cực gần.

「Tôi không sợ, nhưng sở thích của cô tệ quá. Nếu cô muốn xem đến vậy thì tôi xem cùng cô cũng được… nhưng tự dưng lại muốn xem phim kinh dị trong buổi hẹn hò, đúng là tiểu thư quý tộc có gu ‘cao sang’ thật đấy nhỉ?」

「Này… Tự mình làm những điều ấu trĩ còn dám ăn nói ngông cuồng như vậy à? Akiharu mới là người có vấn đề khi cứ đòi xem cái thể loại phim tình cảm lãng mạn kiểu Pháp nhạt nhẽo đó!」

「Thà xem mấy thứ 『rất nguy hiểm cho người dưới mười lăm tuổi, người lớn tuổi, phụ nữ có thai hoặc người có bệnh tim, xin cân nhắc trước khi xem』 còn đỡ hơn nhiều so với kẻ chỉ thích xem phim kinh dị đó. Chắc chỉ toàn dọa người bằng âm thanh và ánh sáng thôi chứ gì」

「Hừm, đúng là suy nghĩ thiển cận của kẻ ít khi xem phim nhỉ. Nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng phải nghi ngờ gu thẩm mỹ của người bị hấp dẫn bởi những câu quảng cáo rẻ tiền như 『Câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng tan chảy giữa một cô gái đến làng để dưỡng bệnh sẽ đi về đâu──?』」

「…………!」

「…………!」

Cả hai không ai chịu nhường ai, Akiharu và Selnia trừng mắt nhìn nhau từ khoảng cách gần đến mức tưởng chừng tóe lửa.

Đến mức này thì chỉ còn một cách giải quyết duy nhất. Akiharu hiểu rằng đó sẽ là một tổn thất lớn cho mình, nhưng để giữ thể diện rằng không phải mình sợ phim kinh dị, thì có lẽ không thể tránh được.

Thế là Akiharu, gần như đang thách thức một cuộc cãi vã, dùng cằm chỉ vào tấm poster phim.

「──Nếu cô đã nói vậy thì xem cả hai đi, rồi xem ai đúng ai sai. Mặc dù có thể cô chẳng nói được gì về sự vô vị của phim kinh dị đâu」

「Vâng, tôi đồng ý. Tuy nhiên, phim tình cảm lãng mạn với cái kết lộ liễu như vậy có lẽ sẽ khiến tôi buồn ngủ giữa chừng vì quá chán đó」

Sau màn đối đáp đầy châm biếm đó, họ lại trừng mắt nhìn nhau thêm lần nữa…

Akiharu và Selnia cùng nhau đi về phía tầng một, nơi có quầy bán vé rạp chiếu phim, để chuẩn bị cho trận chiến mà chắc chắn chỉ để lại sự hối tiếc.

◆ ◇

「…Thật tình, hai người đó đang làm gì vậy nhỉ?」

Thật không thể trách Tomomi khi buột miệng nói ra câu đó. Bằng chứng là Kaoru đứng bên cạnh cũng đang lộ vẻ mặt khó xử, như một người nước ngoài lần đầu được đãi món hải sâm hầm.

Phù… Tomomi thở dài, rồi nhìn theo chiếc thang máy nơi hai người họ vừa biến mất.

Quả thật, Tomomi không còn tâm trạng muốn xem phim nữa. Huống hồ lại là hai bộ phim liên tiếp, đó là một công việc vất vả cả về thể chất lẫn tinh thần.

…Nhưng, sự thật là rạp chiếu phim tối tăm là nơi dễ xảy ra ‘chuyện gì đó’ chính là lý do khiến cô ấy không thể nói 「Chúng ta kết thúc ở đây thôi」.

Nếu vậy, không còn cách nào khác ngoài đưa ra một giải pháp thỏa hiệp, Tomomi suy nghĩ một lát rồi nói:

「Chúng ta nên làm gì đây? Có nên thay phiên nhau xem từng bộ phim không?」

「À. Vậy cũng được」

「À này, anh có yêu cầu muốn xem phim nào không?」

「…………Vậy thì… ưm, phim Pháp」

Cái cách Kaoru không nói thẳng là phim tình cảm lãng mạn thật đáng yêu, khiến Tomomi suýt bật cười. Chà, bản thân cô cũng thích phim kinh dị hơn nên đúng lúc. Tự hỏi liệu mình có phải là người hơi kỳ quặc không khi ghét nhà ma nhưng lại khá thích phim kinh dị.

Giờ thì, vấn đề là hai người kia sẽ xem phim nào trước. Nếu không nắm được điều này, có thể sẽ không thể theo dõi họ một cách cẩn thận được.

「Chúng ta đi lên tầng có rạp chiếu phim trước nhé. Dù xác nhận xong rồi mới đi mua vé thì chắc vẫn còn chỗ trống nhỉ…………?」

Đang nói chuyện, Tomomi – người định đi thang cuốn để tránh va chạm – chợt nhận ra Kaoru vẫn đứng yên, nên cô cũng dừng bước.

Kaoru, người đang nhìn chằm chằm vào phía cuối hành lang, đối diện với hướng Tomomi định đi, nói:

「──Đến lúc rồi đấy, mau lộ diện đi. Đến tôi cũng mệt mỏi vì phải đề phòng rồi」

Đột nhiên, Kaoru nói ra một điều kỳ lạ.

Trước khi Tomomi kịp nghiêng đầu thắc mắc,

「Quả nhiên là đã bị phát hiện rồi nhỉ. Thật đáng nể khi vẫn có thể chú ý đến hành động của lũ đàn ông thối nát đó」

Tomomi khẽ hít một hơi khi nghe câu trả lời từ phía mà Kaoru đang nhìn.

Những lời đối đáp bất ngờ đó, và hơn thế nữa, giọng nói này quen thuộc vô cùng. Đặc biệt là những lời nói dù nghe có vẻ lịch sự nhưng lại chứa đầy độc địa.

「…Hadim-senpai và Hedie-senpai?」

Ngay khi Tomomi vừa lầm bầm, cô trợn tròn mắt khi thấy hai người xuất hiện từ chỗ khuất ở cuối hành lang.

Ayshe = Hadim, người che kín toàn thân bằng quần áo từ trên xuống dưới, giống như khi ở Hakureiryou, và Hedie, người mặc chiếc váy len đen ôm sát cơ thể với quần tất cùng màu, đang ở một nơi như thế này, quả thực Tomomi chưa từng nghĩ tới.

Nhưng nếu họ đã ở đây, thì chỉ có một lý do duy nhất có thể nghĩ đến.

「Các tiền bối đang theo dõi Akiharu-kun sao?」

Từ sau khi bị Akiharu nhìn thấy da thịt vào học kỳ một, Tomomi biết Ayshe đã có tình cảm với Akiharu. Cô không hoàn toàn hiểu rõ mức độ của tình cảm đó, nhưng vì Ayshe rất trong sáng, nên Tomomi hoàn toàn hiểu rằng nếu cô ấy trở thành kẻ thù thì sẽ rất khó đối phó.

Và Hedie, người hầu cận mà xét theo một nghĩa nào đó, còn rắc rối hơn cả Ayshe, nở một nụ cười nhạt nhòa không chút ngượng ngùng:

「Quả thật đây cũng là một điều thú vị khi bắt quả tang chồng mình ngoại tình, tôi không xứng đáng nhưng Hedie này đã khuyên Ayshe-sama như vậy. Flameheart-sama đã từng can thiệp trước đây, nên tôi cũng muốn nhân cơ hội này để đáp lễ, nhưng── có lẽ đã đến lúc chúng tôi nên trở về rồi」

「…Dù vẫn còn giữa chừng sao?」

「Vâng, chúng tôi đến đây cốt là để xem vị chồng đầu gỗ đó sẽ dàn dựng buổi hẹn hò như thế nào, đến đây là đủ rồi. Tiểu thư, người có trái tim rộng lượng hơn cả biển cả, vốn dĩ không bận tâm đến chuyện ngoại tình, và Hedie này cũng vậy. Nếu người được yêu thương nhất là tiểu thư, thì tôi sẵn sàng chấp nhận một hoặc hai người vợ lẽ, hay thậm chí mười hai mươi người tình nhân」

Mặc dù câu chuyện đã đi quá xa, nhưng dường như Hedie đang nói thật lòng.

Tomomi cũng hiểu rằng ban đầu họ không có ý định cản trở. Cô cứ nghĩ trung tâm trò chơi điện tử khá vắng vẻ so với một ngày thứ Bảy, nhưng chắc chắn là do người hầu cận này đã nhanh chóng sắp xếp để Ayshe không bị người khác chú ý. Vậy mà lại không can thiệp vào buổi hẹn hò chính, nên lời nói của họ cũng đáng tin cậy.

Hedie, người đã tuyên bố rút lui giữa chừng, nhìn Tomomi và Kaoru lần lượt rồi nói:

「Vậy thì chúng tôi xin phép. Tôi nghĩ tiếp tục theo dõi cũng không thu được gì nữa, nhưng nếu hai người vẫn muốn, hãy cẩn thận đừng để bị phát hiện」

Nói xong, cô ấy cúi người thật sâu. Bên cạnh đó, Ayshe, người đang khoác trên mình chiếc khăn chador màu tím đậm, cũng khẽ cúi đầu.

Họ quay gót, biến mất sau cánh cửa dường như là lối đi dành cho nhân viên…

Chỉ còn lại ba người, Kaoru đứng bên cạnh Tomomi buột miệng nói:

「…Chẳng thu được gì cả, sao. Đúng là họ toàn cãi nhau, có vẻ không tạo được bầu không khí tốt chút nào…」

「Em nghĩ Hedie-senpai không có ý đó đâu」

「…Cái gì? Anh không hiểu?」

Tomomi không trả lời câu hỏi đó.

──Hedie, và có lẽ cả Ayshe nữa, cũng có cùng nhận xét với cô. Chắc chắn đó là lý do họ nghĩ rằng tiếp tục vô ích.

Suốt buổi hẹn hò, họ chỉ cãi vã và thách đố nhau, chẳng hề có những diễn biến phù hợp cho một cặp đôi yêu nhau…

Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không hợp nhau.

Ngược lại, một mối quan hệ có thể tranh cãi như vậy lại là──

「…………Không có gì đâu. Chúng ta đi đến rạp chiếu phim chứ?」

「………………À, Saikyou?」

Bị gọi tên bằng giọng bối rối, Tomomi quay sang nhìn Kaoru.

Và cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, cô nói:

「Có chuyện gì sao? Nếu không nhanh lên, hai người họ sẽ đi mất đó?」

「…………Anh biết, nhưng………… cái đó…」

Nghe những lời nói ấp úng đó, Tomomi nhận ra mình không thể kiểm soát tốt biểu cảm khuôn mặt. Hoặc có lẽ, Kaoru đã nhận ra cảm xúc đang sôi sục, sắp tràn ra này.

Hai người đã về trước có thể có cùng quan điểm với cô, nhưng những nhận định của họ thì lại khác.

Dù có tiếp tục theo dõi đến cuối, thì chắc chắn cũng không có thêm bằng chứng nào.

Nhưng── Tomomi nghĩ, việc bị xáo động cảm xúc đến mức gần như không thể giữ nổi nụ cười khi chứng kiến cuộc đối thoại của hai người kia, là điều cần thiết đối với cô lúc này.

…Thành thật mà nói, nhìn họ thật đáng ghét đến mức cô muốn phá đám ngay lập tức… nhưng Tomomi kìm nén, kìm nén vì sau này…!

「──Nào, chúng ta đi thôi?」

「…………」

Nghe Tomomi nói lại, Kaoru với vẻ mặt hơi cứng đờ, gật đầu liên tục.

Xác nhận điều đó, Tomomi trong đầu hiện lên hình ảnh Akiharu với vẻ mặt vô tư── rồi tự nhủ 「Tôi sẽ kể hết tất cả cho cậu sớm thôi」, và bước về phía thang cuốn.

◆ ◇

「…………Thật tình, tệ hết sức!」

「…………Chỉ điểm đó thì tao đồng ý với mày」

Akiharu và Selnia, sau khi xem liên tục hai bộ phim và kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, đối mặt với nhau trên xe về với vẻ mặt chán nản.

Trong chiếc limousine rộng rãi tràn ngập bầu không khí gượng gạo, nhưng không ai có tâm trạng để làm gì. Akiharu thì kiệt sức, còn đôi mắt Selnia cũng đờ đẫn.

「…Nói chung, cái phim đó là cái quái gì vậy…」

Ngay cả trong tình huống đó, Akiharu vẫn buột miệng nói ra, bởi vì sự bất bình còn nhiều hơn cả sự mệt mỏi, như thể một lễ hội đã đến với tất cả các loại bất mãn.

Selnia cũng vậy, cô ấy nheo mắt sắc bén với đôi mắt vô hồn.

「Đúng vậy, tôi cũng muốn nói câu đó. Chưa được nửa câu chuyện mà nữ chính chính đã chết, rồi sau đó cứ loay hoay trong mâu thuẫn, cuối cùng lại yêu cháu gái mình đã động viên bao năm… chỉ toàn gây phiền phức, chẳng có gì để khóc hay cảm động cả. Anh cho tôi xem cái thể loại phim gì vậy chứ?」

「…………」

Đáng tiếc, Akiharu cũng có cùng quan điểm. Cái cảm giác trống rỗng và hối tiếc khi bộ phim mình chọn là một tác phẩm dở tệ, quả thực rất khắc sâu vào tâm hồn.

Nhưng, nếu Selnia đã nói vậy thì Akiharu cũng không thể im lặng được.

Vừa dùng ánh mắt tố cáo rằng 「Đừng nghĩ chỉ mình cô là nạn nhân」, Akiharu vừa nói:

「Vậy thì cái sự tồi tệ của bộ phim kinh dị giật gân đó thì sao? Hay đúng hơn là đó không phải kinh dị mà là ghê rợn thì đúng hơn. Cứ mãi những cảnh tàn bạo và diễn xuất u tối, cuối cùng tất cả nhân vật đều chết, đúng là kết cục tệ hại quá mức!」

「…………!」

Đến lượt Selnia im lặng, cô ấy bặm môi lại một cách hối tiếc. Có vẻ như cô gái tóc xoắn này cũng không có lý lẽ gì để bảo vệ một bộ phim tệ hại đến thế.

Mặc dù Akiharu đã thành công trong việc chèn ép đối phương, nhưng anh chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi vô ích đáng tiếc, và anh thở dài. Với một kết cục tẻ nhạt như vậy, anh không thể vui nổi, tổn thất từ việc chọn phải hai bộ phim dở liên tiếp không hề nhỏ.

Một sự im lặng gượng gạo lại bao trùm xe hơi vì kết quả hòa nhau, khiến mười mấy phút còn lại cho đến khi về đến Hakureiryou dường như kéo dài vô tận.

Akiharu lại muốn thở dài 「Thật là」, nhưng thay vào đó, anh buột miệng nói:

「Dù sao thì, hôm nay là cái gì vậy nhỉ… Đi karaoke đâu mà cổ họng đau như thế, đã ồn ào đến mức nào vậy trời」

「Tôi đâu biết chuyện đó. Hơn nữa, hôm nay là buổi hẹn hò mà, anh cứ──」

「Không, ừm, vậy tôi hỏi cô nhé. Những buổi hẹn hò trước đây của cô có giống như thế này không?」

「…………」

Trước câu hỏi thẳng thừng của Akiharu, Selnia khép miệng lại định nói gì đó, rồi nhìn anh với vẻ mặt oán trách.

Cô ấy không phản bác mà im lặng, nhưng điều đó cũng là điều đương nhiên. Tôi cảm thấy chúng tôi cứ xung đột hết lần này đến lần khác, từ giữa chừng thì lại thi đấu cái này cái kia, và toàn cãi nhau thôi.

Nếu đây đúng là ‘hẹn hò’ theo lời Selnia nói, thì tôi nghĩ nên có một chút gì đó lãng mạn hơn. Không phải tôi mong muốn điều đó, mà kiểu như, theo lẽ thường. Cũng có lập luận cho rằng về mặt thị giác thì đã đủ lãng mạn rồi, nhưng bỏ qua chuyện đó đi.

Dù sao thì, chắc chắn đây là một cái gì đó khác xa với buổi hẹn hò bình thường.

Nhân tiện, nó cũng khác hoàn toàn so với lần tôi đi Akihabara với Pina và những người khác lần trước. Dù đều ồn ào, nhưng đó là cảm giác gần như là bảo vệ.

Vì vậy, Akiharu càng nghĩ nhiều hơn.

「──Thật ra, như vậy cũng không tệ」

Trước lời nói của Akiharu, Selnia đột nhiên tỏ vẻ như bị tạt nước lạnh. Và biểu cảm của cô ấy dần biến thành vẻ mặt phụng phịu.

「…Anh đang châm chọc tôi sao?」

「Không hề có ý đó. Nếu tôi nói 『Hôm nay tôi đã rất vui vẻ và hài lòng』 thì mới là châm chọc, nhưng tôi đâu có nói đến mức đó đâu?」

「Vậy thì anh có ý gì?」

Trước Selnia đang hỏi với đôi mắt cảnh giác như động vật hoang dã, Akiharu mở miệng định thành thật trả lời:

「Chỉ là một lời nhận xét thôi. Kiểu như… đúng là khi nói chuyện hay tranh cãi với cô thì không cần phải giữ kẽ gì cả, nên dù mệt nhưng lại có cảm giác mãn nguyện」

「…………Cái đó là…」

「Thôi, có lẽ tôi là người duy nhất cảm thấy vậy, còn cô thì chỉ thấy bực bội. Nếu thực sự thấy phiền phức thì tôi sẽ kiềm chế một chút, nên lúc đó hãy nói thẳng cho tôi biết nhé?」

「……………………」

Sau lời nhận xét chân thật và để đề phòng, Akiharu nói thêm, Selnia khẽ run môi như khó trả lời, rồi cau mày một cách khó tả.

Rồi vì lý do nào đó, cô ấy nhìn Akiharu chằm chằm… sau một lúc, cô ấy quay mặt đi.

Có lẽ đó là một lời nói thừa thãi, và có thể cô ấy thực sự khó chịu. Cũng có khả năng là cô ấy không hài lòng vì tôi chẳng khen gì cả, nhưng dù sao cũng không cần phải rút lại lời. Đối với Selnia, việc khiêm tốn trong trường hợp này lại có thể gây ra tác dụng ngược.

Hôm nay đã vui chơi khá vất vả nên Akiharu có thể đã mệt mỏi, vì vậy anh không nói thêm điều gì thừa thãi nữa.

Anh ngả lưng thật sâu vào ghế mềm mại của chiếc limousine và nhắm mắt lại để trải qua quãng thời gian còn lại cho đến khi đến Hakureiryou.

◆ ◇

「Thật tình… đúng là một ngày tồi tệ」

Vừa về phòng, Selnia đã buột miệng nói ra câu đó. Cô tự nhủ rằng điều đó là điều không thể tránh khỏi, vừa cởi quần áo.

Dưới danh nghĩa lời cảm ơn từ bữa trước, cô – chính Selnia = Iori = Flameheart – đã chủ động mời Akiharu đi hẹn hò, một hành động khiến trời đất phải ngạc nhiên.

Thế mà, cuối cùng lại trở thành một ngày khổ ải, với tranh cãi về sở thích ăn uống, thi đấu game liên miên, và cuối cùng là xem hai bộ phim liên tiếp, cô hoàn toàn không lường trước được điều này.

Selnia không biết mình đã mỉm cười được bao nhiêu trong suốt cả ngày hôm đó. Chỉ chắc chắn một điều là cô đã giận dữ trong một thời gian dài.

「…………Thật sự… thật tình…!」

Chỉ cần nhớ lại thôi là cơn giận lại trào dâng, Selnia giật mạnh bộ quần áo vừa cởi xuống và vứt lên ghế.

Với bộ đồ lót trên người, cô vươn tay lấy đồ ngủ… rồi một lần nữa nhìn vào bộ quần áo mình đã mặc hôm nay, Selnia nghiến răng.

Bộ quần áo này là món đồ yêu thích của cô, và cô tự tin về vẻ ngoài của mình khi mặc nó. Vậy mà cuối cùng, anh ta chẳng hề khen một tiếng nào, thật không thể tin được.

Anh ta không hề chạm vào mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng hay lớp trang điểm nhẹ nhàng của cô, chỉ như mọi khi, toàn những lời nói châm chọc. Cách cư xử của anh ta khác xa với sự lịch thiệp, chắc chắn sẽ bị loại bỏ trong giới xã giao.

…Nhờ vậy mà Selnia đã rõ.

Mối quan hệ giữa cô và người đàn ông đó, quả thực gần như là tồi tệ nhất.

Sở thích không hợp nhau, nói chuyện thường xuyên gây tức giận, và dễ dàng đối đầu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt.

Có lẽ nên nói rằng, quả không hổ danh là bạn thuở nhỏ của Saikyou Tomomi sao? Anh ta đáng ghét đến mức giống hệt cô ấy cả về cách gây sự với mình.

Vì vậy, cảm xúc mà Selnia dành cho Akiharu cũng tương tự với những gì cô dành cho Tomomi.

Rất giống── nhưng đồng thời, lại là một cảm xúc hoàn toàn khác biệt.

「…Thật tình…………không thể tin được…」

Selnia hít một hơi thật sâu, rồi nhìn mình trong gương đặt trong phòng.

Hình ảnh quen thuộc của cô, chỉ mặc đồ lót, vẫn đang đỏ mặt như thể vẫn còn phấn khích.

Thực tế, Selnia cảm thấy nóng bừng mặt. Máu dồn lên não, và cô muốn vò rối mái tóc mà mình vẫn tự hào.

…Trước đây, cô đã đánh giá Hino Akiharu là 『ghét』.

Điều đó vẫn không thay đổi ngay cả sau buổi hẹn hò hôm nay. Cô vẫn 『ghét』 người đàn ông đó.

Nhưng── vậy mà──

Liệu điều này có thể xảy ra không?

Vẫn 『ghét』 mà lại dần dần 『thích』, liệu có thể xảy ra không?

Khi Akiharu nói rằng buổi hẹn hò 『không tệ』 trên xe về, Selnia tưởng như tim mình ngừng đập.

Đáng ngạc nhiên là… khi bình tĩnh lại, cô cũng hoàn toàn có cùng quan điểm.

Trong những cuộc tranh cãi, cô thường xuyên thực sự tức giận. Cô thực sự nghĩ anh ta là một người đàn ông đáng ghét, và anh ta cứ làm cô bực bội mãi.

…Thế mà, Selnia không hề ghét.

Cảm giác sảng khoái khi có thể nói ra những gì mình muốn và niềm vui khi tranh đấu là những cảm xúc mà cô chưa từng có với những người bạn thân hay những người đàn ông quen biết.

Trước đây, cô từng có chút tình cảm giống như yêu, nhưng đối phương đều là những người đàn ông lịch thiệp và bao dung. Cô chưa bao giờ quá khích khi nói chuyện với họ, và luôn chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc.

Nhưng… ngay cả khi bao gồm cả việc cười và giận dữ, việc ở bên cạnh Akiharu lại mang đến niềm vui lớn hơn. Dù lúc đó có nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nữa, dù biết sẽ lại lặp lại những điều tương tự, thì Selnia chắc chắn vẫn sẽ chủ động tiếp cận anh ta.

Cảm xúc này, có lẽ Selnia không thể kiểm soát được.

「………………Cái này… đúng là rắc rối rồi…」

Selnia lại lẩm bẩm, rồi thở dài.

Hiện tại, có lẽ cô vẫn chưa 『thích』 nhiều. Ngồi cạnh cũng không thấy tim đập thình thịch, và khi nhìn hay tưởng tượng anh ta nói chuyện với người khác giới, cô cũng không hề ghen tỵ………… chỉ một chút xíu thôi.

Nhưng── ngày mai thì sao?

Vài ngày tới, cô sẽ 『thích』 anh ta đến mức nào?

Selnia không thể đoán trước được cảm xúc sẽ phát triển như thế nào khi vẫn còn 『ghét』 đối phương.

Nếu có một tương lai mà cô muốn dành thời gian uống trà một mình với tên thường dân thô lỗ, lộn xộn và vô phương cứu chữa đó, hoặc muốn nắm tay, và thậm chí là muốn hẹn hò, thì…

「…………Thật kinh khủng… giống như một cơn ác mộng vậy…」

Hiện tại, đó là cảm xúc thật lòng của Selnia.

Nhưng cô không biết mình sẽ nghĩ gì trong tương lai gần.

Và một điều nữa cô không biết là──

Saikyou Tomomi nghĩ gì về Hino Akiharu.

Hai người đó, dù có những điểm tương đồng nhưng lại hoàn toàn khác biệt, và cả hai đều đặc biệt đối với Selnia.

Hai người đó, có một mối quan hệ đặc biệt là bạn thuở nhỏ.

Nếu hai người đó có một mối quan hệ khác, một mối quan hệ khác hẳn thì… lúc đó Selnia sẽ làm gì?

Tự hỏi… nhưng ngay lập tức, Selnia muốn cười nhạo rằng đó là một câu hỏi ngớ ngẩn.

Làm gì thì còn tùy thuộc vào cường độ cảm xúc lúc đó. Đó không phải là điều có thể biết được bây giờ.

Chỉ có một điều chắc chắn là,

「Chỉ đứng nhìn mà không làm gì… đúng là không hợp với tôi chút nào」

Nói như để xác nhận, Selnia nở một nụ cười rất hợp với mình.