Ladies vs Butlers!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

77 1262

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

65 988

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

264 165

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

47 125

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

(Đang ra)

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

Naitou Kinosuke

Trong cuộc đời thứ hai ở thế giới khác, cậu quyết định thử làm nông nghiệp.

32 45

Tập 09 - Chương 3

Buổi sáng của Selnia=Iori=Flameheart bắt đầu bằng việc tắm vòi sen để gột sạch cơn buồn ngủ.

Mái tóc dài mà cô vẫn luôn tự hào phải tốn rất nhiều thời gian để tạo kiểu và sấy khô, nên trong phòng tắm, cô thường quấn khăn để tóc không bị ướt.

Sau khi tắm buổi sáng xong, cô khoác áo choàng tắm, chuẩn bị uốn tóc và thực hiện các bước dưỡng da, móng tay cơ bản.

──Tuy nhiên, trong suốt một tháng qua, việc ra ban công hít thở không khí bên ngoài trước khi tạo kiểu tóc đã trở thành thói quen hàng ngày của cô.

Vẫn còn là sáng sớm, chỉ vừa qua sáu giờ rưỡi, nên không khí vừa trong lành vừa se lạnh vì chưa kịp ấm lên. Mùa hè thì còn đỡ, nhưng gần đây, gió lùa qua khe hở của áo choàng tắm thật lạnh lẽo, đã đến mùa phải lo lắng bị cảm lạnh sau khi tắm.

Thôi thì, nếu chỉ đứng ngoài vài phút thì chẳng có vấn đề gì. Cơ thể cô được rèn luyện vì sức khỏe và vóc dáng, lại thường xuyên mặc quần áo mỏng nên chắc hẳn cũng có sức đề kháng tốt với sự thay đổi của môi trường.

Vậy nên, mỗi ngày cô lại ra đây, phơi mình dưới ánh nắng, ngắm nhìn nhà nguyện với cây thánh giá lấp lánh, lắng nghe tiếng chim non hót líu lo từ sớm tinh mơ, và dần thích nghi cơ thể với không khí của Học Viện Hakurei Ryo, thứ tưởng chừng không thay đổi nhưng lại biến thiên từng ngày.

──Nhưng hôm nay, thực sự có chút khác biệt so với mọi khi.

「…………Kỳ lạ thật đấy ạ……」

Selnia cau mày lẩm bẩm, rồi ôm lấy cơ thể mình như thể khoanh tay.

Chắc hẳn đã hơn năm phút kể từ khi cô ra ban công. Có lẽ đã mười phút rồi cũng nên.

Tính cả việc chuẩn bị buổi sáng vẫn còn dang dở, cô vẫn còn rất nhiều thời gian…… nhưng vấn đề không phải là chuyện đó.

「Thường thì giờ này đã thấy rồi mới phải……」

Trong tâm trí cô thoáng hiện lên khuôn mặt của một nam sinh Lớp Dịch Vụ xấc xược và thái độ kém cỏi.

Một tên thường dân chẳng bao giờ biết tôn trọng khác biệt địa vị, hơn nữa lại là bạn thuở nhỏ của Saikyo Tomomi, bạn học cùng lớp kiêm kẻ thù trời sinh của cô – một gã tồi tệ đến mức không thể tệ hơn nữa.

Nhưng hôm nay, cô vẫn chưa thấy bóng dáng hắn.

Cứ mỗi sáng, hắn ta lại chạy trên con đường có thể nhìn thấy từ ban công tầng ba phía nam của Lữ Quán Nữ Sinh Thượng Cấp──tòa lâu đài được cho là đã di dời từ Châu Âu sang, nơi Selnia đang sống.

Kể từ lần tình cờ gặp cách đây hơn một tháng, trừ những lúc bận rộn với việc ở lại trường hoặc các sự kiện, cô đều nhìn thấy hắn vào cùng một thời điểm mỗi ngày, vậy mà hôm nay thì không.

「…………」

Thấy hắn thường chạy một mình, có lẽ đó không phải là thói quen hàng ngày của một học viên Lớp Dịch Vụ. Cô đoán rằng đó chỉ là việc rèn luyện mà tên thường dân thô lỗ kia tự ý thực hiện.

……Không phải cô lo lắng vì không thấy bóng dáng hắn, hay muốn gặp mặt hắn đâu. Cô hoàn toàn có thể khẳng định điều đó một cách quang minh chính đại.

Chỉ là, việc này tự nhiên đã trở thành một thói quen hàng ngày, và giờ nó bị thiếu vắng──dù là một sự tồn tại chẳng đáng kể, thì cô vẫn cảm thấy hơi bứt rứt.

「……Hừm, chắc chắn là đã ngủ quên rồi mà」

Cô không biết hắn đã trễ bao nhiêu phút, nhưng nếu đúng là vậy, hắn chắc hẳn sẽ chạy đến một cách vội vã. Có lẽ cô sẽ còn nhìn thấy cảnh hắn ôm bụng dưới vì đã không tự lượng sức mà chạy quá tốc độ.

Nếu có chuyện như vậy xảy ra, cô sẽ trêu chọc hắn thật hoành tráng trước mặt hắn sau này, và mỉm cười một cách trang nhã nhưng đầy bất cần……

「……Thật không thể tin nổi mà!」

Selnia kết thúc việc chuẩn bị trong cơn tức giận, cô nhìn chằm chằm vào chiếc gương soi toàn thân để kiểm tra lần cuối. Có lẽ do vội vàng chuẩn bị, cô cảm thấy kiểu tóc của mình hơi không hoàn hảo.

Tất cả đều là do Akiharu, tên khốn đã khiến cô cứ đứng lì trên ban công cho đến gần hết giờ mà cuối cùng vẫn không xuất hiện. Thật là, có hắn hay không hắn cũng gây phiền phức!

Vừa suy nghĩ xem nên nói gì khi đối mặt với hắn ở lớp học, Selnia vừa định ra khỏi phòng để vội vã đến nhà ăn──

Khi tay đặt lên nắm cửa, cô khựng lại.

「Đây là……?」

Thứ lọt vào mắt cô là cạnh cửa.

Trong hộp thư, có một phong bì mà đêm qua đáng lẽ không có.

Cái phong bì màu nâu xám cỡ bưu thiếp đó, cô đã từng nhìn thấy vài lần rồi.

「Cái phong bì này là……」

Tất cả chúng đều được sử dụng để thông báo từ Lớp Dịch Vụ.

◆ ◇

「……Có cái gì đó, lạ thật đấy……」

Hino Akiharu khẽ lẩm bẩm, cau mày và chạm tay vào chiếc ghim cài trên tai phải.

Cậu quay đầu lại nhìn phía sau, nhưng đúng như dự đoán, không có ai nhìn cậu cả. Trong quán cà phê sân thượng sau giờ học chỉ có vài vị khách, và dường như không ai để ý đến cậu.

Cậu nghĩ, có lẽ mình chỉ tưởng tượng thôi. Nhưng chỉ riêng hôm nay, cậu đã có vài cảm giác tương tự, và dù có nhìn quanh xem ai đang nhìn mình, cậu cũng không tìm thấy ai đáng ngờ.

Thậm chí, nếu cậu làm những hành động kỳ lạ, cậu sẽ bị các tiểu thư Lớp Thượng Cấp không thân thiện thì thầm bàn tán, khiến điểm đánh giá của cậu vô cớ bị giảm sút, thật muốn khóc.

……Mà nói thật, tình hình chẳng tốt lên chút nào. Sau khi trở về từ chuyến huấn luyện nước ngoài cách đây hai tuần, cậu bị dán đủ loại nhãn mác vượt xa dự đoán, như 'tên đàn ông có sở thích khoe thân bị trói', rồi tuần trước thì lại có tin đồn là 'bị cưỡng bức khoe thân và hóa trang ở nhà ăn'.

Với đà này, không biết đến lúc tốt nghiệp cậu sẽ biến thành loại tồn tại nào nữa. Cậu ghét cái ý nghĩ mình sẽ trở thành một tên biến thái cấp Ma Vương truyền thuyết.

Dù có những chuyện như vậy, nhưng nhờ Tomomi đã giúp dập tắt tin đồn, tuần này tình hình đã trở lại mức bị xa lánh như trước. Mà thôi, dù sao thì điều đó cũng khá buồn.

Thế nhưng, hôm nay──hay đúng hơn là sáng nay, cậu lại bắt đầu cảm thấy ánh mắt của ai đó.

Nếu là Daichi vạn năng hay Hedie, người khiến người ta muốn nói "cậu là sát thủ à?", có lẽ sẽ xác định được ai đang nhìn, nhưng tiếc là Akiharu không thể làm được như vậy. Một người bình thường sao có thể có kỹ năng cảm nhận cả tia hồng ngoại được chứ.

「……Mà dù sao, chuyện gì vậy nhỉ……?」

Cậu không nghĩ đó là sự nhầm lẫn. Nhưng cũng không có gì chắc chắn. Chẳng có lý do cụ thể nào mà cậu có thể nghĩ ra.

……Thôi thì, cái việc có thể bận tâm đến chuyện này đã là dấu hiệu cho thấy cậu sắp ‘toang’ rồi. Khu vực quản lý của Akiharu vẫn trống không, cậu rảnh rỗi nên mới có thể nghĩ đến những chuyện thừa thãi này thôi.

Cậu có chút hiểu được cảm giác của một nhân viên bị điều chuyển đến một vị trí nhàn rỗi. Tuy nhiên, điểm khác biệt lớn nhất ở đây là cậu không có việc gì làm vì lý do cá nhân. Đúng hơn, nó giống như việc xung quanh mọi người đều câu được cá, nhưng chỉ mình cậu thì không.

Thật sự cậu mong có người quen nào đến. Nhất là sau khi nghe tin về kỳ thi Lớp Dịch Vụ vào thứ Bảy tới, trong buổi học chiều nay.

Không biết lần này sẽ làm gì, nhưng đó là chuyện nên nghĩ đến khi nào được tham gia. Dù may mắn được tham gia các lần trước, nhưng lần này chưa chắc đã được trao cơ hội.

Có lẽ cậu nên chủ động đi đàm phán để nhận được thẻ thì hơn.

Vấn đề là, nên chọn ai làm mục tiêu đây. Nếu nhờ Tomomi, dù có được sự đồng ý, nhưng có lẽ sẽ phải đổi lấy điều gì đó kinh khủng; còn Selnia thì có vẻ sẽ được đà lấn tới──

「……Ồ?」

Có lẽ vì cậu đã quên béng công việc mà mãi nghĩ đến kỳ thi, Akiharu hơi chậm trong việc nhận ra ‘thứ đó’.

Lúc nào không hay, có một người đang đứng khoanh tay trong khu vực cậu phụ trách, vẻ mặt kiêu ngạo đến mức tưởng như là nữ hoàng.

「Thật là, tên thường dân lúc nào cũng thái độ tệ hại. Khách đã đến rồi mà còn đứng thẫn thờ làm gì thế hả?」

「Ối, xin lỗi──mà không, xin lỗi vì đã không để ý ạ」

Nếu đây chỉ là lời buộc tội vô lý, cậu đã phản bác không chút khoan nhượng, nhưng vì đây là một lời nhận xét chính đáng, Akiharu thành thật xin lỗi.

Selnia, người xuất hiện đúng lúc cậu đang suy nghĩ, liếc nhìn cậu một cách khó chịu rồi nói:

「Nói chuyện với ngài bằng cái giọng điệu khó chịu như vậy, khiến tôi sởn gai ốc ạ」

「……Tuy nhiên, trong hoạt động phục vụ, việc dùng kính ngữ là nguyên tắc ạ」

Nguyên tắc đó cũng bị phá vỡ khi đối diện với Pina hay Mimina, những người trông như học sinh tiểu học. Vì khi bị chúng nhìn bằng ánh mắt ngây thơ và than vãn đầy khó chịu, cậu thật sự không thể không nhượng bộ.

「Chắc là nhiệm vụ hôm nay của ngài sắp kết thúc rồi, phải không?」

「À…… Vâng, còn khoảng mười lăm phút nữa là kết thúc ạ」

「Vậy thì, cứ xong việc đã. Tôi sẽ ngồi ở ghế đá sau quán cà phê sân thượng, ngài xong việc thì đến đó ngay. Rõ chưa?」

「…………Vâng, rõ rồi ạ」

Dù hơi do dự, Akiharu vẫn thành thật gật đầu.

Cậu không có nghĩa vụ gì phải tuân theo chỉ thị kẻ cả của Selnia, nhưng trong hoạt động phục vụ, cậu không thể tùy tiện phản bác.

Và còn một điều nữa──dù cách nói chuyện không khác mấy so với mọi khi, nhưng vì lý do nào đó, giọng nói cô lại có một sức mạnh lạ lùng. Cậu có cảm giác nếu mình từ chối hay tỏ vẻ khó chịu, có thể ngay lập tức sẽ có một cú đá xoay bay đến.

Akiharu đang nghiêng đầu thầm nghĩ, không nhớ mình đã gây ra lỗi gì đặc biệt, thì Selnia đã quay gót bước ra khỏi quán cà phê sân thượng.

Vừa nhớ lại bóng lưng khuất dần của cô, Akiharu vừa lẩm bẩm:

「……Cái gì thế này, rốt cuộc……?」

Nhưng cậu không tài nào có thể tìm được câu trả lời.

Cuối cùng, Akiharu đã trải qua hơn mười phút còn lại cho đến khi quán cà phê sân thượng đóng cửa mà không có bất kỳ khách hàng nào, rồi vội vã đến nơi mà Selnia hẳn đang chờ.

Mới năm giờ hơn mà trời đã bắt đầu tối. Không khí cũng trở nên se lạnh, nếu để cô đợi lâu, chắc hẳn cậu sẽ bị bắn ra một tràng súng máy những lời càu nhàu. ……Không, có khi không đợi lâu cô cũng sẽ phàn nàn mất?

Dù sao thì, để cô đợi là không phải, nên cậu nhanh chân đi ra phía sau quán cà phê sân thượng, và ngay lập tức lia mắt đến chiếc ghế đá gần đó…… cô ấy ở đó.

Dáng vẻ của Selnia khoanh tay và bắt chéo chân, nhờ vào cảnh hoàng hôn mà đáng tiếc thay lại trở nên thật mỹ lệ, nhưng Akiharu không còn ngẩn ngơ nữa. Nếu là lần đầu gặp thì còn được, chứ bây giờ cậu đã quen thuộc và hiểu rõ tính cách của cô rồi.

Selnia dường như cũng nhận ra Akiharu đến ngay lập tức, ánh mắt cô hướng về phía cậu. Đoán là vậy, cô đã đứng dậy và đi về phía cậu. Dường như cô chẳng có ý định ngồi chờ một cách tao nhã.

Selnia bước đến gần Akiharu với tiếng bước chân thình thịch, dừng lại ngay trước mặt cậu và nhìn chằm chằm bằng đôi mắt xanh da trời.

「Trễ quá đấy ạ! Sao ngài dám để một quý cô phải đợi thế hả?!」

「……Ế? Cô bảo là cô sẽ đợi…… không, không có gì ạ……」

Lời phản đối bị cắt ngang. Lý do là, ánh mắt cô quá nghiêm túc.

……Dù thế nào đi nữa, cô nàng tóc xoăn drill-san hôm nay thật sự có khí thế khác hẳn. Cậu cảm thấy có một áp lực khiến mình phải kiềm chế lời trách móc dù là một lời nói vô lý.

Selnia nhìn chằm chằm vào Akiharu đang câm nín, giơ cờ trắng đầu hàng, rồi khẽ hừ mũi như thể bỏ cuộc:

「……Hừm, thôi được rồi. Chuyện ngài, một người có thái độ sống kém cỏi, đến trễ thì có gì lạ đâu」

「Hả? Cô nói gì thế, tôi có mấy khi trễ giờ đâu」

Ngoài thời trung học có thời gian tự ý nghỉ học, cậu luôn cố gắng sống một cách kỷ luật kể từ khi đến Học Viện Hakurei Ryo, nên bị nói như vậy thực sự là xúc phạm.

「Biện minh chỉ càng thêm khó nghe thôi ạ. Ngay cả hôm nay──」

「Hôm nay tôi cũng đến không trễ mà. Cô là bạn cùng lớp, những chuyện như vậy lẽ ra phải biết chứ」

「Ngài không phải đã ngủ quên dù vẫn kịp vào lớp à?」

「Không hề ngủ quên nhé. Thậm chí tôi còn dậy sớm hơn mọi khi ấy chứ」

「Không thể nào có chuyện đó được ạ!」

……Mà, cô nói “không thể nào” thì tôi cũng chịu. Đó là sự thật, mà tôi cũng không có cách nào chứng minh ngay tại chỗ này. Người làm chứng, bạn cùng phòng của tôi, chắc giờ đang ở ký túc xá rồi.

Trong lúc Akiharu đang nghĩ xem nên làm thế nào, cậu nói:

「Không, không, thật mà. Hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi khi khoảng mười phút, nên đã rủ Daichi, người dậy trước tôi, đi chạy lên ngọn núi phía sau ấy ạ」

「……………………」

「…………Hả?」

Trong lúc Akiharu đang cố gắng giải thích hết sức có thể, vẻ mặt của Selnia bỗng có sự thay đổi. Cô cau mày đầy nghi ngờ, rồi dường như nhận ra điều gì đó, cô khẽ mở miệng ngạc nhiên và nhìn xuống…… Phản ứng này là sao vậy nhỉ?

Akiharu nhìn cô với vẻ khó hiểu, rồi Selnia ngẩng đầu lên như vừa tỉnh giấc mơ.

「Khốn kiếp, ngài thật biết gây hiểu lầm mà!」

「Úi giời, giận ngược à!? Mà hình như còn chẳng phải giận ngược nữa?!」

「Có chuyện gì thế hả?! Aizz, thôi──!」

Nhìn cô nàng đỏ bừng mặt, giậm chân thình thịch, Akiharu thực sự muốn giơ cờ trắng đầu hàng. Hết chịu nổi rồi, chẳng hiểu cô ấy đang nói cái quái gì. Cậu chỉ có thể nghĩ đến khả năng cô ấy đang muốn đào một cái hố xuống đất bằng bản năng tóc xoăn của mình.

Trong lúc cậu đang búng đi sự bực bội vì không đối phó nổi, Selnia, thở hổn hển, nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm khắc hơn gấp mấy lần lúc nãy.

「Hơn nữa! Chuyện này rốt cuộc là sao?!」

「……Xin cô làm ơn thêm chủ ngữ đi. Sao là sao, cô đang nói chuyện gì vậy?」

「Còn phải nói sao?! Chuyện kỳ thi Lớp Dịch Vụ sắp tới đó ạ!」

「…………À」

Dù giọng Akiharu phát ra trầm hơn nhiều so với mức độ căng thẳng của đối phương, nhưng cũng chẳng trách được. Bởi vì cậu hoàn toàn không đoán trước được.

Hơn nữa, dù cô nói ‘chuyện này rốt cuộc là sao’, nhưng cụ thể là cô đang hỏi cái gì vậy.

Dù thiếu nhiều từ ngữ, Akiharu vẫn cố gắng bù đắp bằng trí tưởng tượng và đưa ra một câu trả lời mà cậu nghĩ là phù hợp.

「Tôi vẫn chưa có bạn cặp…… hay nói đúng hơn là chưa nhận được thẻ. Lần này không biết sẽ làm gì, mà thứ Bảy nhiều người đã có lịch buổi chiều rồi」

「…………Quả nhiên là vậy. Nhưng không trách được! Chẳng ai nghĩ một tên thường dân khét tiếng lại dễ dàng nhận được thẻ cả!」

「…………」

Dù bị nói xấu, Akiharu không thể phủ nhận…… nhưng có điều cậu bận tâm hơn.

Cái trạng thái tinh thần kỳ lạ của cô nàng tóc vàng xoăn drill-san này là sao vậy? Hơn nữa, cô ta có vẻ vui một cách kỳ lạ.

Akiharu đang lo lắng không biết có phải cô nàng đã ăn phải nấm độc nào đó không, thì Selnia khẽ vuốt mái tóc kiêu hãnh của mình.

Và rồi, cô nở một nụ cười không thể che giấu được vẻ đắc ý, rồi nói:

「Phải rồi…… Tôi đây cũng không phải là người không mang dòng máu quý tộc danh giá. Dù là một người dân thường ngày chỉ biết than phiền bất mãn, nhưng nếu đã cầu xin đến mức này, tôi cũng không tiếc ban ơn đâu ạ?」

「…………Tạm thời, làm ơn nói bằng tiếng Nhật đi」

「Đây rõ ràng là tiếng Nhật mà!」

Dù cô nói thế, nhưng sự thật là Akiharu chẳng hiểu nổi một nửa, nên cậu chỉ có thể nhìn lại cô với vẻ hoài nghi.

Vài giây sau sự im lặng lạnh lẽo, Selnia nhíu mày bực bội và mở miệng.

「Cho nên, tôi đang nói về kỳ thi Lớp Dịch Vụ! Ngài vẫn chưa nhận được thẻ phải không?!」

「À, ừm…… ơ? Vậy tức là, ý cô là vậy sao?」

Dù không thể hiểu được những lời nói trịnh trọng đầy kịch tính lúc nãy, nhưng câu nói này thì Akiharu có thể hiểu được phần nào.

Tức là nếu cậu chưa có thẻ bạn cặp cần thiết để tham gia kỳ thi, thì cô sẽ cho cậu. Dù là một lời nói rất khó hiểu và có vẻ cao siêu, nhưng chắc hẳn là vậy.

Nếu vậy thì đây là một tin rất vui. Không chỉ là cậu chưa nhận được tấm nào, mà còn không có gì đảm bảo rằng cậu sẽ nhận được từ ai đó sau này.

Akiharu đang mỉm cười vì lời đề nghị bất ngờ, thì Selnia lấy một tấm thẻ đỏ từ túi váy ra.

「Ngài muốn cái này, phải không?」

「À, mừng quá………… Khoan, này?」

Khi Akiharu đưa tay ra, tay Selnia đang giữ thẻ lại né lên trên. Giống như kiểu treo lơ lửng vậy.

Khi cậu dùng ánh mắt để bày tỏ rằng cô đang có ý gì, Selnia đưa thẻ lên môi, nheo mắt lại với vẻ mặt đầy mãn nguyện.

「Ai nói tôi sẽ đưa cho ngài?」

「……Hả?」

「Đương nhiên, tôi không ngại tặng cho ngài với tấm lòng rộng lượng. Như vậy mới đúng là người sống ở tầng lớp thượng lưu. Tuy nhiên, ngài──phía người nhận cũng phải có, vâng, thái độ tương xứng chứ?」

Trời ơi, cái giọng điệu vui vẻ này là sao vậy. Chắc cô ta nghĩ rằng mình có thể hành hạ cậu về mặt tinh thần từ vị trí cao hơn, nhưng dù có thế thì cũng vui quá mức rồi đó.

So với Tomomi, cô nàng ‘ma quỷ bụng đen’ đó, thì Selnia thế này vẫn còn đáng yêu chán…… Nhưng sao cái sự phấn khích cao độ kỳ lạ này lại là gì vậy nhỉ? Akiharu hiểu rằng cô ấy đang có ưu thế, nhưng cậu cũng cảm thấy hơi lạ lùng.

Trong lúc Akiharu đang im lặng vì thấy khó hiểu, Selnia, đang trong trạng thái đỉnh cao như khoảnh khắc rực rỡ nhất đời mình, phe phẩy tấm thẻ rồi nói:

「Nào Akiharu, ngài sẽ làm gì đây? Tôi không ngại ngùng gì khi từ chối lòng tốt hiếm có này của mình đâu, nhưng tôi cũng không đảm bảo rằng cơ hội sẽ lại đến nếu ngài bỏ lỡ cái này đâu?」

「……Cũng có thể thật」

Gật đầu có hơi miễn cưỡng, nhưng đúng là như vậy.

Thứ Bảy tuần này, hình như Tomomi cũng nói là có việc bận, và những người khá thân thiết với cậu cũng bận rộn nên lịch trình của họ có lẽ đã kín.

Houhou và Mimina không phải kiểu người nhiệt tình với các sự kiện kiểu này, còn Aishe thì…… nếu nhờ có lẽ cô ấy sẽ dễ dàng chấp nhận, nhưng cậu sợ quá sẽ bị Hedie đòi trả lại gấp mấy trăm lần sau này.

Vậy thì………… À, đó là lựa chọn tốt nhất rồi.

Sau khi đưa ra kết luận một cách hợp lý, Akiharu ngẩng đầu nhìn thẳng Selnia.

「Fufu, ngài cứ việc suy nghĩ cho kỹ đi ạ. Tuy nhiên, tôi không biết khi nào lòng tôi sẽ thay đổi, nên ngài nên coi đây là một lời đề nghị có giới hạn thời gian thì hơn đó?」

Cô nàng tóc xoăn drill-san đang tận hưởng giây phút hạnh phúc dường như vẫn đang ở đỉnh cao, và cách nói chuyện của cô ấy càng ngày càng trở nên kỳ lạ. Cậu nghĩ mình với tư cách là một con người, nên đánh thức cô nàng này khỏi giấc mơ càng sớm càng tốt.

Nghĩ vậy, Akiharu khẽ gãi gáy rồi nói:

「……Vậy, cô muốn tôi làm gì?」

「Dĩ nhiên rồi! Ngài phải cúi đầu trước tôi, sau đó nói lời cầu xin 'Làm ơn hãy cho tôi thẻ bạn cặp'!」

──Được rồi, có lời xác nhận rồi.

Khi những lời cần nghe đã xuất hiện, Akiharu quay sang Selnia, người đang đỏ bừng mặt vì phấn khích:

「Làm ơn hãy cho tôi thẻ bạn cặp」

Cậu nói nhẹ nhàng, không chút cảm xúc và cúi đầu.

「………………………………………………………………………………Hả?」

Đối lại, Selnia đang há hốc mồm với nụ cười hơi méo mó.

Chắc cô ta nghĩ sẽ được thấy cảnh cậu phải vật lộn và đau khổ vì một việc đơn giản như cúi đầu, nhưng cậu là học viên Lớp Dịch Vụ mà. Khi cần thì cậu cũng nói kính ngữ và cúi đầu thôi.

Dù là người xuống nước, Akiharu vẫn tận hưởng một chút cảm giác ưu việt và đưa tay ra cho Selnia vẫn đang đứng hình:

「Tôi đã làm theo lời cô yêu cầu rồi đấy? Tôi có thể lấy cái thẻ đó không?」

「À, ừm………… Chuyện đó…… đương nhiên là được, nhưng……!」

Akiharu quyết định tấn công tới tấp vào Selnia, người có phản ứng giống như khi bộ phim yêu thích kết thúc bằng một giấc mơ vô lý.

「Phải chứ. Một tiểu thư quý tộc như Selnia mà phá lời hứa thì làm gì có chuyện đó?」

「Khốn kiếp, đương nhiên rồi! Với danh dự và gia huy của gia tộc Flameheart, tôi sẽ không bao giờ thất hứa một khi đã đồng ý đâu ạ!」

Cậu thử nói với giọng có vẻ thách thức, nhưng hiệu quả vượt trội, hay nói đúng hơn, cô ấy phản ứng đúng như dự đoán một cách rất dễ hiểu.

Vừa nói, Akiharu vừa đưa tay lên xuống ra hiệu muốn nhận thẻ, Selnia nghiến răng ken két, nhìn chằm chằm vào cậu như thể sắp gầm lên……

Và rồi, cô ta quăng tấm thẻ bạn cặp vào tay Akiharu.

「Như vậy là đủ hài lòng rồi chứ?! Aizz, thật đáng ghét mà!」

「Tuyệt, cảm ơn cô. Thật sự đã giúp tôi rất nhiều」

Vừa nói lời cảm ơn, Akiharu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ rằng may mà đối phương là cô nàng tóc xoăn drill-san này. Một phần là do cô ấy cố chấp, nhưng việc cô ấy giữ lời hứa dù tâm trạng có tệ đi, thành thật mà nói, thật sự rất đáng nể.

Nếu đối phương là Tomomi thì………… Dù cuối cùng lời hứa cũng được giữ, nhưng có lẽ cậu sẽ phải chịu tổn thương tinh thần nghiêm trọng sau đó. Về điểm này, may mà đối thủ là Selnia, người không có những ý nghĩ thâm độc.

Trong khi Akiharu đang sung sướng nghĩ ngợi với vẻ mặt hớn hở sau khi nhận được thẻ, Selnia vẫn giữ vẻ mặt nhăn nhó, không vừa ý, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cậu.

「……Thật kỳ lạ, thật vô lý. Trong kế hoạch hoàn hảo của tôi, đáng lẽ không thể có một kết cục dở dang như thế này………… Khốn kiếp!」

Selnia đang lầm bầm, bỗng ngưng lời và ôm trán.

Vì quá đột ngột, Akiharu không khỏi nhìn gần vào mặt cô bạn cùng lớp trước mặt mình:

「Này, sao thế?」

「……Không có gì đâu ạ. Chỉ hơi chóng mặt một chút thôi」

「Không phải là không có gì đâu. Cô tính sao, có đi đến phòng y tế không?」

Học Viện Hakurei Ryo có phòng y tế với nữ bác sĩ trực 24/24, nên trong những trường hợp như thế này, tốt nhất là cứ đi thẳng đến đó. Todoroki còn từng la ó "Chỉ cái từ 'nữ bác sĩ' thôi cũng khiến huyết áp tôi tăng rồi!", rồi cố ý đến vô cớ để bị đuổi ra, nhưng Selnia là học viên Lớp Thượng Cấp thì sẽ không bị đối xử như vậy.

Selnia nhắm một mắt lại, khẽ thở dài, liếc nhìn Akiharu đang lo lắng rồi nói:

「Chừng này thì chưa đến mức phải đi bác sĩ đâu ạ」

「Không, nhưng nếu cô bị bệnh gì đó thì sao? Dù sao cô cũng thường mặc quần áo mỏng, có khi là cảm lạnh thì sao」

「Nếu vậy thì càng không thể nào được ạ!」

Không, cậu không hiểu ý nghĩa của câu "Nếu vậy thì càng không thể nào được" đó. Hơn nữa, cô ấy còn nhìn cậu một cách gay gắt.

Trước sát khí như sắp sửa tấn công, Akiharu sẵn sàng tư thế để có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.

Dù đang tức giận một cách vô lý, Selnia vẫn nói:

「Thật là…… Tôi chỉ có thể nghĩ rằng mình đang bị xui xẻo đeo bám, chuyện này chỉ xảy ra vài năm một lần. Hôm nay tôi sẽ nghỉ ngơi sớm vậy」

「À, ừm, cô cứ làm thế đi. Mai là ngày nghỉ lễ, cô nghỉ ngơi một ngày chắc bệnh cảm nhẹ sẽ khỏi thôi」

「Không may là tôi có lịch trình bận rộn. Tình trạng sức khỏe kém này, không cần đến nửa ngày là có thể khỏi thôi ạ」

Cô ấy nói với vẻ tự tin đến mức muốn khiến người ta phải phản bác "Chuyện đó hơi quá rồi đấy", rồi Selnia rời đi với bước chân vững vàng đến không ngờ đối với một người đang bệnh.

Akiharu còn lại một mình, nhìn theo bóng lưng Selnia một lúc, rồi:

「……Về thôi. Không dọn dẹp phòng thì cũng gay đấy」

Cậu lẩm bẩm, định cất tấm thẻ vừa nhận được vào túi…… rồi bỗng nhận ra.

──Khoan đã, hình như vừa nãy cô ta đã đưa nó lên môi thì phải……?

Trong khoảnh khắc, cảnh tượng đó và đôi môi mềm mại của Selnia, mà cậu đã nhiều lần nhìn thấy rất gần do các tai nạn liên tiếp, hiện lên trong tâm trí cậu.

Không có ý định gì đặc biệt, và thẻ vẫn là thẻ…… nhưng.

Không biết tại sao cậu bỗng cảm thấy rất xấu hổ, Akiharu thô bạo cất tấm thẻ bạn cặp vào trong túi, rồi thở phì một hơi.

◆ ◇

Thứ Bảy, ngày diễn ra kỳ thi, trời mưa và nhiệt độ khá thấp, một thời tiết khá khắc nghiệt để ra ngoài.

Vì thời tiết xấu, các thí sinh tham gia kỳ thi đã tập trung trong tòa nhà chứ không phải trước giảng đường, và họ lắng nghe nội dung kỳ thi mà Shinkan truyền đạt mà không trò chuyện gì nhiều…… Tuy nhiên.

Chỉ riêng Akiharu là bị Selnia ở bên cạnh thu hút sự chú ý nhiều hơn cả Shinkan.

「……Này, cô thật sự ổn chứ?」

「……Tôi đã nói là không sao rồi mà. Việc ngài lo lắng cho tôi như vậy không hợp với ngài chút nào…… Aizz, sởn gai ốc quá nên xin ngài đừng làm thế nữa」

「……Cái đó, có lẽ không phải tại lời nói của tôi đâu」

Deepen-san đang thì thầm trong khi nói chuyện không phải vì anh ta rảnh rỗi. Chỉ bị anh ta lườm thôi mà tôi đã có cảm giác bị đe dọa như thể "À, cảm giác như thế này đây khi một nòng súng bị chĩa vào giữa hai lông mày mình chăng?", mỗi lần trải qua đều khiến tôi có cảm tưởng tuổi thọ bị rút ngắn.

Vậy tại sao tôi lại lén lút nói chuyện phiếm như vậy, là vì sắc mặt của Cerenia.

Có lẽ do cô ấy là người Nhật lai Anh-Mỹ, nên lẽ ra da cô ấy phải trắng hơn một chút so với người Nhật, nhưng giờ thì nó đỏ bừng như vừa mới tắm xong. Giảng đường có hệ thống sưởi hoạt động vừa phải, nên lẽ ra không thể quá nóng. Trang phục của Cerenia hôm nay là áo len cổ lọ kết hợp với váy đuôi cá, cũng không phải là ăn mặc quá dày.

Thế nhưng, má cô ấy đỏ ửng như sốt, hơi thở cũng nông đoạt──

「…Nhanh chóng thừa nhận đi. Cô bị cảm lạnh hoàn toàn rồi đấy」

「…Không phải đâu ạ! Ngay cả khi đúng là như vậy đi chăng nữa, thì Cerenia Iori Flameheart này, làm sao có thể vì một cơn cảm vặt mà khuất phục, thất hứa được chứ!?」

「…Không, nếu cô cố chấp với thể trạng đó thì…」

Tôi đã bảo cô ấy về từ lúc gặp mặt, nhưng cô ấy chẳng chịu nghe chút nào. Quả là một sự cứng đầu. Trong một số trường hợp thì đây có thể là một điểm cộng, nhưng trong trường hợp này, tôi thực sự mong cô ấy chịu lui một bước.

Làm sao tôi có thể để một người rõ ràng là đang không khỏe tham gia kỳ thi được, vậy mà chính người bệnh lại không chịu nghe lời mình nói, rốt cuộc là sao đây chứ?

Trong tình cảnh không thể không thở dài, Akiharu bối rối gãi gáy thì──

「──Vậy thì, tôi xin được công bố nội dung kỳ thi hôm nay」

Giọng của Shinkan, vốn dĩ đã vang rất tốt, giờ đây lại nghe như đang đâm vào tận sâu trong tai.

Đến nước này thì không còn cách nào khác, Akiharu quyết định. Sau khi cuộc nói chuyện này kết thúc, tôi sẽ bằng mọi cách kéo Cerenia đến phòng y tế. Với thể trạng như thế này, cô ấy cũng chẳng thể chống cự nổi đâu. Kéo lê cô ấy đến và ném lên giường, chắc hẳn cô ấy sẽ chịu ngoan ngoãn thôi.

Có lẽ sẽ phải chấp nhận bị cào xước một chút, Akiharu nghĩ vậy, thì đôi môi của Shinkan trang nghiêm mở ra:

「Ban đầu, chúng tôi dự định sẽ sử dụng Yensuirō để làm địa điểm thi, nhưng thật không may vì thời tiết, nên chúng tôi đã phải vội vàng thay đổi nội dung. Do đó, ngay cả khi có trường hợp hủy tham gia sau khi công bố, chỉ riêng lần này chúng tôi sẽ không đánh rớt mà vẫn cho điểm tối thiểu」

「…………?」

Một tuyên bố bất ngờ đã đến, nhưng với Akiharu lúc này, đó lại là một tin vui có thể giơ hai tay hoan nghênh. Một thông báo như thế này ngay trước khi tôi định bỏ cuộc, đúng là quá may mắn.

Tuy nhiên, đồng thời cũng có một câu hỏi: "Tại sao lại có chuyện như vậy?" Ít nhất thì chưa từng có tiền lệ, và tôi không thể tưởng tượng được nội dung một bài kiểm tra có khả năng cao bị không tham gia sẽ như thế nào.

Vì vậy, Akiharu hơi nhíu mày, chờ đợi những lời tiếp theo…

「Kỳ thi lần này sẽ là các bạn học viên Tòng Dục khoa sẽ đến phòng của đối tác học viên Thượng Dục khoa, và chăm sóc mọi thứ xung quanh cho họ」

Nghe những lời kinh ngạc đó, tôi liền đơ người ra.

Điều đó có nghĩa là… trong trường hợp của mình, tôi sẽ vào phòng của Cerenia sao? Hơn nữa, chăm sóc mọi thứ xung quanh nghĩa là giúp thay quần áo, hoặc mát-xa, hoặc kỳ lưng trong phòng tắm… Không được rồi, cái đầu chỉ toàn nghĩ đến những kiểu giúp đỡ đó của mình chắc phải được "phục hồi" ở đâu đó mới được.

「Mặc dù có thể chấp nhận làm đối tác trong kỳ thi, nhưng chắc chắn nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu khi cho người khác vào phòng mình. Đặc biệt là các nữ sinh được ghép đôi với nam sinh, tôi nghĩ xu hướng này sẽ càng rõ rệt hơn. Vì vậy, chúng tôi đã quyết định sẽ không có hình phạt nếu không tham gia」

Cái não chuyên sản xuất phiền não này của mình sớm muộn gì cũng phải giải quyết thôi──nghe Shinkan nói, thì chắc chắn là phải đến phòng của đối tác ở ký túc xá Thượng Dục khoa rồi.

Mà thôi, cũng không quan trọng lắm. Việc tôi cần làm là tuyên bố không tham gia, rồi đưa Cerenia đến phòng y tế.

「Nội dung hướng dẫn cụ thể sẽ được giao hoàn toàn cho đối tác học viên Thượng Dục khoa. Thời gian thi là ba giờ, sau khi hết giờ, học viên Tòng Dục khoa sẽ nhanh chóng rời khỏi ký túc xá và đến phòng hiệu trưởng để báo cáo──Tôi xin hết」

Kết thúc lời nói, Shinkan sau đó đưa mắt cẩn thận nhìn xung quanh.

Mặc dù có chút xôn xao, nhưng có lẽ vì không ai đặt câu hỏi, Shinkan hơi đẩy gọng kính mảnh lên một chút, rồi nói:

「Vậy thì, kỳ thi sẽ bắt đầu sau mười phút nữa. Những ai tham gia hãy di chuyển đến phòng của đối tác, những ai không tham gia hãy đến chỗ tôi」

Nói xong, Shinkan cúi đầu thật sâu rồi lùi lại. Ngay lập tức, nhiều học viên Thượng Dục khoa đã tụ tập lại chỗ cô. Trong số đó, Todori gần như bám víu lấy một người mà la lên: "Chờ chút đi! Tôi sẽ không làm gì đâu, cũng không chọc ghẹo gì đâu!" nhưng bị gạt ra như thể một con quỷ Dạ Xoa vàng vậy… Mà thôi, chuyện của hắn ta, tôi chẳng quan tâm.

Dường như việc cho nam sinh vào phòng là điều khiến các nữ sinh rất ngại ngùng, Mika và Daichi đều đang xin lỗi đối tác Thượng Dục khoa của họ. Ngay cả họ cũng vậy, thì việc tôi và Todori được chấp nhận mới là chuyện lạ.

Tuy nhiên, Akiharu có một lý do chính đáng để không tham gia kỳ thi lúc này, nên anh đẩy vai Cerenia bên cạnh và hỏi:

「Một lát nữa, khi chỗ Shinkan-sensei vơi người rồi, chúng ta đi nói là mình không tham gia nhé?」

Tôi chỉ định hỏi để xác nhận lại một cách hành chính. Kết quả thì đã rõ, và cũng chẳng có vấn đề gì. Chỉ là đôi khi mọi chuyện diễn ra như vậy thôi.

…Thế nhưng, trái ngược với việc tôi đã chấp nhận bỏ cuộc từ trước──

Cerenia trừng mắt nhìn Akiharu với một ánh mắt kiên quyết đến mức không thể tin đó là của một người đang ốm.

「Tôi đây, một người thuộc gia tộc Flameheart, sẽ không nói hai lời đâu」

「…………Hả?」

「Một khi đã hứa, thì dù đối phương có là một kẻ thường dân vô dụng như cậu đi chăng nữa, hay nội dung kỳ thi có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ nghiêm túc thực hiện…!」

…………Gì thế này, tự dưng lại nói ra những lời đầy nhiệt huyết một cách vô ích thế…?

Akiharu sững sờ trong vài giây, nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào mắt Cerenia:

「Không, ơ? Cô có nghe Shinkan-sensei giải thích cẩn thận không vậy?」

「Đương nhiên là có rồi ạ. Chỉ là cho người giúp việc vào phòng thôi mà, có gì to tát đâu」

「Nói như thế thì… đúng là vậy thật, nhưng mà…」

Dù cô ấy nói một cách đường hoàng, Akiharu vẫn thấy bối rối.

Bình thường thì đây là một nội dung thi mà ai cũng muốn tìm cớ để từ chối, vậy mà một người đang ốm nặng lại chẳng có lý do gì để phải cố gắng làm thế này cả, ở đâu ra cái sự cần thiết đó…

「…………À」

──Có khi nào con nhỏ này, vì bị ốm nên càng trở nên cố chấp hơn bình thường không…?

Đây chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, nhưng nếu là vậy thì tôi có thể hiểu được. Cô ta vốn dĩ đã là loại người sẽ phản bác với cái lực như thể trong người có lò xo cường độ cao vậy.

Hơn nữa, vì cô ta là người cố chấp không chịu thừa nhận mình bị ốm, nên lời khuyên của tôi lại phản tác dụng, và cô ta có lẽ đã quyết tâm không lùi bước. Tức là, cô ta đã biến thành một sinh vật khó chiều chẳng khác gì một đứa trẻ đang khóc quấy.

Trước Cerenia với ánh mắt đầy quyết tâm không lùi bước, Akiharu không biết phải làm sao. Có lẽ đúng là nên làm theo kế hoạch ban đầu, cưỡng chế kéo cô ấy đến phòng y tế chăng? Hay là, mình nên lùi bước để cô ấy không phải tốn sức vô ích…?

「──Hai người đang làm gì vậy?」

「…!」

Bất ngờ quay đầu lại vì giọng nói đột ngột, Shinkan với khí chất giống như một bức tượng băng đã đứng gần đó tự lúc nào.

Hơn nữa, đôi mắt lạnh lùng của cô ấy nhìn thẳng vào Cerenia:

「Flameheart-san, cô có vẻ không được khỏe lắm phải không?」

「Không có vấn đề gì đâu ạ. Tình trạng này mà bảo là không khỏe thì ngay cả chim non vừa mới nở cũng không nói vậy đâu」

Không, cái ví von đó hoàn toàn vô nghĩa. Quả nhiên là do sốt nên mạch suy nghĩ trở nên kỳ lạ rồi… Khoan đã, đó cũng là chuyện bình thường mà──

「…………!」

Akiharu, đang nghiêm túc nghĩ những chuyện không nghiêm túc, đột nhiên rùng mình một cái lạnh buốt sống lưng, cơ thể trở nên cứng đờ.

Nguyên nhân, tôi nhanh chóng biết được.

Ánh mắt của Shinkan, lẽ ra ban nãy đang đổ dồn vào Cerenia, đúng như dự đoán, đã chuyển sang xuyên thấu tôi.

「Hino-san. Việc ép buộc đối tác của mình──」

「Chuyện đó thì tôi cũng biết rồi, nhưng cô ấy không chịu nghe lời…」

Nghe có vẻ là một lời biện minh rất tệ, nhưng vì đó là sự thật nên tôi không thể nói cách nào khác.

Akiharu đã chuẩn bị tinh thần bị mắng, đồng thời đưa mắt về phía cô giáo quản gia đáng tin cậy, hy vọng có thể nghe được lời khuyên để giải quyết Cerenia…

Và tôi thấy Shinkan thở ra một tiếng khẽ như thở dài.

「…Vậy thì, Flameheart-san sẽ tham gia kỳ thi chứ?」

「Đương nhiên rồi ạ. Chắc chắn là không phải vì Akiharu, mà là vì lòng tự trọng của chính tôi」

「──Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi xin đưa ra một điều kiện」

Một lời cho phép bất ngờ đến mức khiến tôi nghi ngờ tai mình.

Ngay trước mặt Akiharu đang nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, không biết liệu cô giáo lạnh lùng này có phải cũng đang bị cảm lạnh hay gì đó mà khả năng phán đoán suy giảm không, Shinkan nói thẳng với Cerenia bằng gương mặt không biểu cảm như thường lệ:

「Tôi cũng sẽ đi cùng đến phòng. Tại đó tôi sẽ khám sơ bộ, và tùy thuộc vào kết quả, cô sẽ phải từ bỏ việc tham gia」

「Vâng, như vậy cũng được thôi ạ. Chuyện này đâu có gì đáng làm ầm ĩ」

Cerenia tự tin nói, nhưng nhìn từ bên ngoài thì sắc mặt của cô ấy đủ để đáng làm ầm ĩ rồi. Ít nhất thì một bác sĩ chắc chắn sẽ nói "ngoan ngoãn đi ngủ đi".

Mà nói đến khám bệnh. Cô giáo quản gia này còn có cả kiến thức y học nữa sao.

Khi Akiharu vẫn đang thầm cảm thán rằng cô ấy vẫn đa năng như mọi khi, thì──

「…Hino-san」

Shinkan khẽ khàng tiến lại gần, nói với khoảng cách gần như thì thầm vào tai.

「Có lẽ chỉ là cảm lạnh thôi. Tùy thuộc vào nhiệt độ, nhưng nếu cô ấy uống thuốc và bổ sung dinh dưỡng, sau đó nghỉ ngơi trong phòng thì sẽ không bị nặng thêm. Vì vậy, cậu hãy cố gắng hết sức để Flameheart-san có thể giữ được sự yên tĩnh」

「…Hiểu rồi. Nhưng có ổn không?」

「Hiện tại thì có. Tuy nhiên, hãy nhờ một nữ học viên Tòng Dục khoa đang rảnh tay hợp tác giúp đỡ」

「Có phải là cậu lo lắng nếu chỉ có mình tôi không?」

Tôi không có ý định nói "Thật bất công!", mà chỉ hỏi để xác nhận.

Thì Shinkan lặng lẽ lắc đầu:

「Việc xuất hiện những tin đồn không đáng có không chỉ không tốt cho Tòng Dục khoa mà còn cả Học viện Hakureiryō. Đó là một cách để giảm thiểu khả năng đó xảy ra, không liên quan đến uy tín cá nhân của Hino-san」

Nghe Shinkan nói vậy, Akiharu không còn lý do gì để từ chối. Dù gì thì, tình huống hai người khác giới ở riêng trong phòng dễ gây ra hiểu lầm không cần thiết. Vừa mới đây, tôi đã tự mình trải nghiệm điều này trong vụ việc trên núi tuyết, nên tôi hiểu rất rõ.

Hơn nữa, nếu thêm yếu tố chăm sóc người bệnh, thì không biết những tiểu thư thích buôn chuyện sẽ thêu dệt nên câu chuyện như thế nào. …Ừm, tôi không muốn nghĩ đến nó nữa.

Akiharu khẽ thở dài, rồi gật đầu với Shinkan:

「Vậy thì, một nữ sinh Tòng Dục khoa rảnh rỗi… à」

「Này, Akiharu! Cậu còn định chần chừ đến bao giờ hả?!」

Đang xem xét những cái tên ít ỏi mà tôi nhớ được, thì tiếng la tức giận của Cerenia vọng đến, như thể cô ấy đã mất kiên nhẫn.

"Dù ốm mà cô ta vẫn khỏe thật", Akiharu nghĩ vậy, nhưng vẫn giơ hai tay đầu hàng và đi theo Cerenia, người đã sải bước về phía ký túc xá một cách vội vã.

◆ ◇

「Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình!」

Trước những lời lẽ đầy năng lượng, gần như tuôn trào đó──

「…À, ừm. Cố gắng vừa phải thôi nhé?」

Akiharu trả lời với một chút vẻ miễn cưỡng, nhưng có lý do.

Người mà tôi đã mời đến để chăm sóc… hay đúng hơn là để "chứng minh rằng đây là một kỳ thi, và tôi chỉ ở đó để chăm sóc"──lại là Shikikagami Sanae-san.

Tôi biết chị cô ấy hôm nay có việc người mẫu nên không tham gia kỳ thi, nên đã gọi cô ấy đến, nhưng nếu cô ấy quá hăng hái thì rất có thể sẽ làm mọi việc rối tung lên, nên tôi mong cô ấy cố gắng vừa phải thôi.

Hiện tại, chúng tôi đang đứng bên ngoài phòng của Cerenia, ở hành lang ký túc xá nữ Thượng Dục khoa.

Vừa nãy, theo kế hoạch của Shinkan-sensei, họ đã thông báo rằng kỳ thi Tòng Dục khoa sẽ diễn ra trong ký túc xá, nên dù bị nhìn thấy cũng không bị coi là kẻ khả nghi ngay lập tức… Tôi muốn tin là vậy, nhưng cũng không thể hoàn toàn yên tâm.

Vẫn còn những nữ sinh lạ mặt mà chỉ cần gặp bất ngờ ở góc hành lang thôi là họ đã ngất xỉu rồi. Nếu một chuyện tương tự xảy ra, thì ở cái địa điểm này, mọi chuyện sẽ thực sự trở nên tồi tệ.

Akiharu đứng đó cầu nguyện mọi chuyện sẽ kết thúc suôn sẻ thì cánh cửa trước mặt mở ra, và Shinkan-sensei, người vừa khám bệnh xong, bước ra.

「Tình trạng của Flameheart-san thì quả nhiên là bị cảm lạnh. Dù có sốt, nhưng cô ấy nói đã uống thuốc hạ sốt rồi, nên chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ ổn thôi」

「Vậy, còn kỳ thi thì sao?」

「Chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành. Tuy nhiên, nếu tình trạng của cô ấy xấu đi dù chỉ một chút, hãy ngay lập tức liên hệ với phòng y tế. Tôi sẽ thông báo trước để họ có thể đến ngay lập tức」

Shinkan nói một tràng những lời mang tính hành chính, sau đó nhìn sang Shikikagami nhưng không bình luận gì thêm, chỉ cúi chào một cái:

「Vậy thì, hãy luôn ghi nhớ đừng nhầm lẫn thứ tự ưu tiên」

「Hiểu rồi. Có chuyện gì thì tôi cũng sẽ liên hệ với cô」

Dù Shinkan-sensei chắc chắn không cảm thấy yên tâm với lời đó, nhưng cô ấy nhanh chóng quay người và biến mất ở phía cuối hành lang.

Akiharu còn lại đó, khẽ thở ra một hơi như để xua tan sự do dự:

「Được rồi, vậy thì cố gắng thôi. Đi thôi, Shikikagami」

「Vâng, chúng ta hãy cố gắng hết sức!」

Nghe tiếng nói đầy phấn khởi, Akiharu gõ cửa một cái rồi bước vào phòng.

Đây là lần đầu tiên tôi vào ký túc xá nữ Thượng Dục khoa, lại còn là vào trong phòng nữa, nên tôi cũng tò mò không biết sẽ thế nào, nhưng──

「…Nói sao nhỉ, đúng là một căn phòng 'rất đặc trưng'」

Quả nhiên là Thượng Dục khoa, căn phòng này lớn hơn nhiều so với phòng của Akiharu và bạn bè. Được sử dụng một mình thế này thì quả là đáng ghen tị.

Dù vậy, nó không tạo cảm giác rộng rãi lắm, có lẽ là do quá nhiều đồ đạc. Tủ quần áo và gương toàn thân cũng lớn đến mức muốn hỏi có thật sự cần thiết không, và kích thước TV ước chừng cũng phải 50 inch.

Và trên hết, chiếc giường được đặt gọn vào một góc phòng. Chắc chắn là giường đôi. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao lại chọn kích thước đó cho một người nằm.

Tuy nhiên, Akiharu có lẽ chỉ có thể hỏi câu hỏi đó khi Cerenia, đang ngồi trên giường, khỏe mạnh trở lại.

Cerenia vẫn còn mặc đồ thường, trông hơi mơ màng, nhưng khi nhận ra chúng tôi, đôi mắt cô ấy ngay lập tức trở lại vẻ sống động thường ngày:

「Nói 'chào mừng' thì khó quá ạ. Dù là kỳ thi nhưng để một nam giới như cậu vào phòng thế này, thật là nhục nhã」

「…Đã nói đến mức đó thì thà cô từ chối còn hơn」

「Một quý tộc không giữ lời hứa thì còn kém hơn cả thường dân! Tôi đây, làm sao có thể làm cái việc đó…!」

「Thôi nào, đừng cố quá. Nhanh chóng thay đồ rồi ngoan ngoãn đi ngủ là bắt đầu được rồi」

Có lẽ vì cố lớn tiếng mà bị ảnh hưởng, Cerenia cúi xuống ôm trán. Akiharu nói với cô ấy bằng tất cả sự nhẹ nhàng.

Việc thay đồ có lẽ sẽ nhờ Shikikagami giúp đỡ, nhưng──

「Mà, bộ đồ ngủ đâu rồi? Hơn nữa, cô không có chăn mà không lạnh sao?」

Bình thường thì tôi sẽ ném đồ ngủ lên giường, nhưng trên chiếc giường Cerenia đang ngồi không có bộ quần áo nào giống vậy. Thậm chí còn chỉ có một tấm ga trải giường bằng lụa, không thấy bóng dáng chiếc chăn lông vũ cao cấp mềm mại mà tôi tưởng tượng sẽ có.

「Không cần chăn đâu ạ. Nếu điều chỉnh nhiệt độ bằng điều hòa, thì dù là mùa hè hay mùa đông, một tấm ga trải giường là đủ rồi」

「Gì mà lãng phí điện thế… Nhưng, bộ đồ ngủ thì sao?」

「Tôi đã nói một tấm ga trải giường là đủ rồi mà? Đương nhiên là tôi không mặc gì cả」

「Đương nhiên cái quái gì?! Tôi chỉ thấy cảnh đó trong phim Tây thôi đấy!」

「Ơ? Đi ngủ mà khỏa thân, chẳng phải là bình thường sao?」

Shikikagami cũng nói vậy khiến Akiharu trở thành phe thiểu số. Nhưng không, cái lẽ thường đó thật kỳ lạ. Và những lời như "chỉ có ga trải giường" hay "khỏa thân", những phát ngôn kích thích trí tưởng tượng trong không gian cụ thể có giường, xin hãy cố gắng hạn chế nói ra…!

Cố gắng hết sức để ngăn mình không bị cuốn hút theo những hướng không đáng có, Akiharu cố gắng hết sức không nhìn vào sự kết hợp Cerenia & giường thì──

「…Dù sao thì, đồ ngủ có ở ngăn dưới tủ quần áo kia kìa. Shikikagami-san, lấy giúp tôi được không?」

「Vâng ạ. Ừm… À, cái này phải không ạ!」

Nói rồi, Shikikagami lấy ra một bộ đồ ngủ kiểu cúc phía trước màu vàng chanh nhạt.

…Chuyện đó thì tốt rồi, nhưng từ chiếc tủ quần áo mở toang, tôi có thể thấy thấp thoáng vài bộ đồ lót gấp gọn, nên xin hãy nhanh chóng làm gì đó với nó. Dù đã cố gắng hết sức không nhìn, ánh mắt tôi vẫn không thể không hướng về đó.

Nếu tự mình nhắc nhở thì có lẽ sẽ bị giận một cách vô lý, nên Akiharu hơi suy nghĩ rồi nói:

「À-à… trong lúc cô ấy thay đồ, để tôi mang ít đồ ăn đến nhé?」

「…Tôi không có cảm giác thèm ăn đâu ạ」

「Nhưng không ăn gì thì không tốt cho sức khỏe đâu. Trái cây hay sữa chua thì cô ăn được không?」

「…………Táo, thì có lẽ」

Trước lời thì thầm sau một lúc do dự khá lâu, Akiharu nói "Được rồi" và đứng dậy.

「Vậy thì, Shikikagami. Xin lỗi, nhưng nhờ cô giúp thay đồ nhé」

「Vâng ạ. Xin hãy yên tâm giao phó, cứ như thể đang đi trên du thuyền sang trọng vậy!」

…Cái con tàu đó, có vẻ tên là Titanic, nghe ghê quá đi mất…

Dù cảm thấy một chút lo lắng với Shikikagami vẫn đang cầm bộ đồ ngủ, nhưng Akiharu nửa phần cam chịu rằng ở lại đây cũng chẳng ích gì, nên đã bước ra khỏi căn phòng vừa mới vào.

Để một lát chắc đầu óc cũng sẽ tỉnh táo lại. Tôi đã đóng cửa tủ quần áo bằng chân một cách tự nhiên khi ra ngoài, nên những vật "nguy hiểm" đã không còn nhìn thấy nữa.

「…………Mà, mình còn chưa làm gì cả mà đã…」

Chỉ ở trong phòng thôi mà sao tôi thấy mệt mỏi lạ lùng.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng quả nhiên phòng của người khác giới có tác động quá mạnh. Cứ như không khí cũng khác vậy.

──Mà nói mới nhớ, may mà đã gọi Shikikagami. Mặc dù có nhiều chỗ hơi nguy hiểm, nhưng nếu chỉ có mình Akiharu, chắc chắn tôi đã đứng hình ngay khi mở tủ quần áo. Cảnh tượng một hàng đồ lót bày ra như vậy, thực sự xin tha cho tôi đi.

Vấn đề là tìm táo ở đâu… Chắc chỉ còn cách tìm kiếm khắp nơi theo kiểu rà soát từng con bọ chăng.

Nghĩ rằng điều này sẽ đơn giản hơn nhiều so với việc vượt qua tình huống chỉ có hai người với Cerenia đang ốm yếu, Akiharu bước đi trên hành lang.

「À, đúng là căn phòng này rồi」

Việc tìm kiếm trái cây, mà tôi đã nghĩ đến tệ nhất là phải ra ngoài Hakureiryō để mua, cuối cùng cũng hoàn thành ở một nơi gần đó là nhà ăn của ký túc xá Thượng Dục khoa.

Tôi đến đó giải thích tình hình, hy vọng có thể có một ít dùng làm món tráng miệng, và kết quả là không chỉ có táo mà còn có cả lê và kiwi. Họ còn cho mượn dao gọt hoa quả nữa, thật là chu đáo hết mức, nên công việc vặt này hầu như không tốn chút công sức nào.

Akiharu xác nhận số phòng bên cạnh cửa nhiều lần, sau đó dùng tay không cầm túi nhựa đựng trái cây để nắm lấy tay nắm cửa… và kịp dừng lại ngay trước khi mở.

Chưa đầy năm phút kể từ khi tôi rời phòng. Nếu lỡ như cô ấy vẫn chưa thay đồ xong, thì tôi sẽ bị gán cho cái tội kẻ rình mò và mọi thứ sẽ kết thúc.

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, tôi buông tay ra khỏi tay nắm cửa một lần, rồi nhấn nút chuông. Một lúc sau, có tiếng "cạch" nhỏ từ loa:

『Ờm, đây là phòng của Cerenia-san phải không ạ~?』

「Shikikagami, tôi vào được chưa?」

『À, Hino-san ạ? Tôi nghĩ là được rồi ạ』

Nghe giọng nói thờ ơ của Shikikagami, Akiharu thở phào nhẹ nhõm vì đã lo lắng không đâu.

Mà thôi, nếu nghĩ rằng mình đã tránh được rắc rối không cần thiết, thì công sức này hoàn toàn không đáng tiếc. Phát hiện có mìn sau khi đã dẫm phải, thì đã quá muộn rồi.

Akiharu tự nhủ rằng việc kiểm tra từng bước như thế này là rất quan trọng, rồi một lần nữa mở cửa.

Giống như lúc tôi ra đi, Cerenia vẫn ngồi trên giường.

──Với phần trên cơ thể, không mặc gì.

「Hảhh?!」

Akiharu ngay lập tức đóng cánh cửa vừa mở hé một nửa lại, rồi quay lưng vào cửa và ngồi thụp xuống.

…………Tại sao, tại sao lại không mặc gì…?! À, nói chính xác thì phần dưới cô ấy có mặc quần ngủ đàng hoàng, nhưng phần trên lại không có cả đồ lót là sao chứ?

Vì góc nhìn từ bên cạnh hơi khó coi nên tôi chỉ nhìn thấy gần như toàn bộ lưng, nhưng phần ngực phập phồng có vẻ lớn hơn mức tiêu chuẩn một chút cũng thấp thoáng hiện ra ở ranh giới…!

Chỉ nhìn thoáng qua gần như một giây thôi mà hình ảnh đó đã in đậm vào trong não, tim đập loạn xạ như vừa chạy nước rút. Lúc đó──

「Ừm, có chuyện gì vậy ạ?」

「! Shikikagami?!」

Quay đầu lại khi nghe giọng nói từ phía sau, Shikikagami đang nhìn xuống tôi với cái đầu thò ra từ cửa.

Akiharu bật dậy như một con búp bê lò xo:

「Cô, cô… Không có gì ổn cả?! Rốt cuộc là sao hả?!」

「À, vâng? Chuyện gì cơ ạ?」

「Thì ra là! Tại sao chưa thay đồ xong mà lại cho tôi vào?!」

Khi tôi gay gắt hỏi bạn cùng lớp, người có vẻ chẳng hiểu chút nào lý do tôi đang hoảng loạn, Shikikagami nghiêng đầu đến mức gần như làm rơi tai nghe trên đầu.

Khi bị phản ứng như một đứa trẻ không hiểu tại sao bị mắng, Akiharu cũng thấy khó xử vì mất đà. Tôi cứ nghĩ chẳng cần giải thích, nhưng bây giờ phải làm sao đây.

Khi tôi còn đang băn khoăn tìm lời, Shikikagami nhìn tôi đầy tò mò:

「À, chưa thay đồ xong thì có sao đâu ạ?」

「Sao à… Thì, tôi là nam còn Cerenia là nữ nên có vấn đề chứ」

「Đây là kỳ thi mà, cho người giúp việc nhìn thấy thay đồ thì có gì là vấn đề đâu ạ? Nếu làm những hành động như rình mò thì chắc mới có vấn đề ạ」

Tôi định khuyên răn, nhưng ngược lại, lại bị cô ấy nói như đang khuyên răn mình.

「…………Chuyện đó, không phải chỉ nhà cô mới thế thôi sao?」

「Tôi nghĩ các gia đình bình thường cũng vậy ạ. À, nhưng nếu có lý do đặc biệt như Hadim-san năm hai thì có thể khác ạ?」

Thấy Shikikagami nghiêng đầu hỏi "Không biết là sao nhỉ?", Akiharu một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt trong ý thức giữa mình và giới thượng lưu. Dù là người giúp việc đi chăng nữa, thì một người khác giới cùng tuổi mà nhìn thấy thay đồ chẳng phải là chuyện bình thường phải làm ầm ĩ lên sao? Thực tế thì, những tin đồn kỳ quái thường xuyên xuất hiện vì những tai nạn kiểu đó… À mà, có khi trong nhiệm vụ của Tòng Dục khoa thì lại không sao chăng?

Nếu được nhìn thì đã nên nói ngay từ đầu rồi──Không, không đúng, dù hơi tiếc, nhưng vẫn không được. Chắc chắn sẽ hối hận ngay lập tức, nhưng tôi vẫn chưa nhận được sự đồng ý của bản thân cô ấy, nên phải tự trọng.

「…Thôi được, Shikikagami. Nhờ cô giúp Cerenia thay đồ xong đi」

「Ơ? Được thôi ạ, nhưng Hino-san đã quay lại rồi thì không phải tôi cũng được mà…」

「Làm ơn, cô giúp tôi đi…! Xong thì báo qua chuông gọi là được」

「Tôi hiểu rồi ạ…?」

Dù gương mặt có vẻ không hiểu lắm, nhưng Shikikagami vẫn quay vào phòng. Trước sự thật đó, Akiharu một lần nữa đổ sụp xuống đất.

Trong cái không gian cực kỳ không thoải mái như hành lang ký túc xá nữ, cộng thêm tình huống quá đỗi đặc biệt là một cô bạn cùng lớp xinh đẹp, có mối quan hệ không tệ chút nào đang thay quần áo bên trong phòng, khiến thời gian trôi qua có vẻ chậm chạp lạ thường.

Cố gắng kiềm nén mạnh mẽ cảm giác muốn bỏ trốn ngay lập tức, Akiharu dồn hết tâm trí vào việc vẽ nguệch ngoạc hình chữ "no" (の) bằng ngón tay trên sàn, thì:

『Ấy, xong rồi ạ!』

「……Cuối cùng cũng xong……」

Giọng nói mong chờ bấy lâu vọng ra từ loa, cậu thở phào một tiếng thật dài rồi đứng dậy. Đó là một động tác có vẻ già nua đến đáng sợ, nhưng Akiharu thầm nghĩ, ước gì tinh thần mình cũng đạt đến cảnh giới ấy thì đã không phải băn khoăn nhiều đến thế này.

Chậc chậc, Akiharu đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra như thể đang xử lý chất nổ. Cậu cẩn trọng, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đóng cửa chạy trốn bất cứ lúc nào, rồi liếc nhìn vào bên trong phòng… và khẽ thở phào nhẹ nhõm.

May quá, Cernia đã thay đồ ngủ tươm tất. Cái cảnh tượng nguy hiểm có thể ném bom thảm thị giác vào não cậu đã đi xa lắm rồi.

Sau khi xác nhận tình hình, Akiharu cuối cùng cũng bước vào phòng, nhìn Cernia đang ngồi thẫn thờ trên giường với khuôn mặt đỏ bừng, rồi hỏi:

「À, chào. Cậu thấy trong người thế nào rồi?」

「……Thật đáng tiếc là không được tốt ạ」

Đó là một câu trả lời mà cậu nghĩ đúng là như vậy, nhưng Akiharu lại thấy an tâm. Có vẻ Cernia không nhận ra chuyện cậu vừa nhìn thấy cảnh cô nàng đang thay đồ dang dở.

Cảm giác tội lỗi cồn cào trong lồng ngực, nhưng Akiharu phớt lờ nó, giơ túi ni lông lên rồi nói:

「Này, tôi xin được nhiều thứ lắm đây. Bát đĩa ở đâu thế?」

「Bên kia, trên kệ……ッ」

Cernia chỉ tay để hướng dẫn, nhưng nét mặt cô nàng vẫn méo mó vì khó chịu.

Cô đặt tay lên trán, rồi thở hắt ra một hơi quyến rũ kỳ lạ.

「……Đúng là thế này thì có hơi khó chịu thật ạ……」

「Đừng cố quá, cứ ngoan ngoãn nằm nghỉ đi. Tôi gọt trái cây cho cậu đây」

「Sơ đồ chỉ dẫn sao…… Không, cũng không còn cách nào khác ạ……」

Cernia cứ ngỡ sẽ đáp lại như một đứa trẻ trong giai đoạn nổi loạn hay một con quỷ sứ như mọi khi, nhưng cô nàng dừng giữa chừng và ngoan ngoãn nằm xuống giường. Có vẻ như cô đang thực sự khó chịu.

Thấy dáng vẻ yếu ớt khi Cernia chui vào trong chăn, Akiharu lại nghĩ rằng mình phải chăm sóc cô nàng thật cẩn thận.

Akiharu quyết tâm sẽ cố gắng hết sức, rửa tay ở bồn rửa mặt, rồi mở cái kệ Cernia vừa chỉ, lấy ra một cái đĩa phẳng kích thước vừa phải. Trông nó có vẻ đắt tiền, nhưng những thứ thế này phải dùng mới có giá trị.

Dù không có nhà bếp, Akiharu vẫn mở miệng túi ni lông đựng trái cây rồi đặt lên bàn.

Sau đó, cậu dùng dao gọt hoa quả, khéo léo gọt vỏ táo sao cho vỏ rơi vào trong túi ni lông. Lưỡi dao sắc bén đến kinh ngạc khiến vỏ tróc ra xoèn xoẹt, làm cậu thấy có chút phấn khởi.

Xoay quả táo trong tay, tạo vết cắt, rồi lần lượt đặt những miếng vừa ăn lên đĩa… Chà, đại khái là thế này.

Sau khi gọt xong một quả táo, Akiharu một tay cầm đĩa, tiến đến chỗ Cernia đang nằm trên giường.

「Này, táo đây. Có cần nĩa hay gì không?」

「Nếu là nĩa thì ở ngăn kéo của kệ đựng đĩa ạ…… Mà, khoan đã…」

「Gì thế, sao mặt mũi cứ kỳ lạ vậy」

Akiharu nói một câu mà bình thường Cernia sẽ giận, nhưng cô nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.

「……Thật bất ngờ. Anh cũng biết dùng dao đấy chứ」

「Dù gì thì cũng là học sinh khoa chăm sóc mà. Chuyện này đương nhiên thôi」

「Ưưư…… Em không làm tốt được như thế……」

Shikikagami đang ngồi đối diện qua giường, mắt đẫm lệ. Trường hợp của cô nàng này, trước khi đạt đến trình độ làm tốt hay không, thì vấn đề là sợ đến mức không dám cầm dao.

Nhưng Akiharu không thể nói ra sự thật đó, cậu vội vàng cố nặn ra một nụ cười.

「À, không, em thì… ờ thì, mới theo đuổi việc này được ít ngày thôi mà! Còn tôi, vốn dĩ đã làm việc nhà rồi, và dù sao thì cũng đã nấu ăn từ hồi tiểu học rồi」

「Vậy thì em cũng có thể gọt vỏ xoèn xoẹt như Hinode-san ngay thôi ạ?」

「……………………Chắc là vậy」

「Thật sao ạ?! Woa, em rất mong chờ tiết học nấu ăn!」

Thấy Shikikagami vui vẻ như thể muốn nhảy cẫng lên, Akiharu mím môi. …Cậu không thể nói. Rằng sau từ “chắc là vậy” đáng lẽ sẽ là từ “không thể”.

Vừa thề sẽ không bao giờ tiết lộ sự thật, Akiharu lấy một chiếc nĩa nhỏ, xiên vào táo rồi đưa cho Cernia.

Cernia ngẩng người dậy, đón lấy chiếc nĩa với cử chỉ vụng về, nhìn quả táo một lúc rồi đưa lên miệng.

「Ưm…… Tuy mọng nước nhưng hầu như không có vị gì cả」

Đó có lẽ là vì vị giác cô nàng bị ảnh hưởng bởi cơn sốt. Căn cứ vào mùi thơm thoang thoảng trong lúc gọt, chắc chắn nó phải có vị rất đậm đà.

Có lẽ Cernia cũng tự biết điều đó, cô không than phiền gì thêm, ăn một miếng rồi lại nằm xuống.

「……Khát nước quá. Akiharu, cho em chút hồng trà」

「Này, khoan đã. Trà có thể tốt cho việc phòng cảm, nhưng đã bị cảm rồi thì nên bỏ đi. Cậu phải uống nước thường xuyên, nên cứ uống nước lọc thôi」

「……Em hết nước khoáng rồi」

「Nước thì tôi sẽ kiếm ở ngoài nên không vấn đề gì. Nước quá lạnh cũng không tốt cho dạ dày và ruột, có khi lại vừa hay đó」

「Khụ…… Không còn cách nào khác ạ……」

Mà nói thật, ngay cả khi bị cảm cũng nghĩ đến hồng trà là sao vậy?

Akiharu dời ánh mắt khỏi Cernia vẫn còn định càu nhàu, rồi gọi Shikikagami đang nhìn chằm chằm vào quả táo, ngón trỏ đặt lên môi.

「Xin lỗi Shikikagami, tôi nhờ em một việc được không? Làm ơn xuống nhà ăn mượn bình nước hay gì đó, rồi đổ nước vào mang lên đây giúp tôi」

「À, vâng! Cứ giao cho em ạ!」

Shikikagami đáp lại với nụ cười rạng rỡ, rồi chạy lạch bạch ra khỏi phòng. Thực ra, đáng lẽ cô nàng là người giám sát hay nhân chứng nên phải ở lại phòng, nhưng cái cảm giác rợn người khi Akiharu đi một mình trong ký túc xá ban nãy thật đáng sợ, nên cậu không muốn ra ngoài chút nào.

Chà, ngay cả khi phải đi lại giữa nhà ăn và lấy nước, cũng chỉ mất khoảng năm phút, nên không vấn đề gì. Miễn là Shikikagami không bị lạc trong ký túc xá.

…Mà cái cô nàng đó dễ lạc lắm, thật đáng sợ mà.

Nhìn cánh cửa nơi Shikikagami vừa ra khỏi, Akiharu suýt chút nữa hối hận, nhưng vì không thể làm gì khác được nên cậu quyết định ngừng suy nghĩ.

「Thôi được rồi, còn muốn gì nữa không?」

「……Không có gì đặc biệt ạ」

Trước giọng nói mệt mỏi đó, Akiharu chỉ đáp lại “Hiểu rồi”, rồi nhìn mặt Cernia.

Cernia nhắm mắt như thể rất mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa trên trán, trông cô nàng khá khổ sở.

Cernia đã uống thuốc rồi, Akiharu nghĩ xem còn gì mình có thể làm không… Và cuối cùng cậu gật đầu một mình.

Akiharu nhẹ nhàng rời khỏi Cernia, đi đến bồn rửa mặt tìm khăn. Là vật dụng thường xuyên, nên chẳng mấy chốc cậu tìm thấy… nhưng lại chỉ có loại cỡ lớn. Ngoài ra, còn có cả áo choàng tắm bằng vải bông, quá lẫn lộn.

Cậu đã tìm kiếm vài phút ở một nơi khác để xem có được cất đi đâu không, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy chiếc khăn nào cỡ khăn tay.

「……Đành dùng tạm cái này vậy」

Cậu lẩm bẩm, rồi lấy ra chiếc khăn tay chưa dùng hôm nay từ túi áo ngực. Khăn mặt thì hợp hơn, nhưng trong tình huống này không thể đòi hỏi quá nhiều.

Akiharu làm ướt rồi vắt khô, gấp chiếc khăn tay đã thấm vừa đủ nước thành cỡ lòng bàn tay, rồi quay lại chỗ Cernia.

「Này──…」

Vừa định gọi thì cậu nhận ra một điều gì đó hơi bất thường.

Cernia, người vừa nãy chỉ nhắm mắt, giờ đã chìm vào giấc ngủ. Cô thở khẽ, nông, và nét mặt cũng có chút bình yên hơn.

Không đành lòng đánh thức cô nàng, Akiharu lặng lẽ dùng chiếc khăn tay đã làm ẩm để lau mồ hôi trên mặt cô. Lau xong những hạt mồ hôi như những viên ngọc, cậu đắp chiếc khăn ẩm lên trán cô.

Hoàn thành công việc mà không đánh thức cô nàng, Akiharu thở phào nhẹ nhõm── rồi cậu nhận ra một điều kinh khủng.

…Hai người khác giới ở riêng trong phòng khi một người đang ngủ, chẳng phải rất nguy hiểm sao…!?

Không, cậu chẳng làm gì mờ ám, thậm chí còn không nghĩ đến, nhưng tình huống này vẫn rất tồi tệ.

Chỉ là một chút khác biệt giữa việc Cernia có ý thức hay không, nhưng trên thực tế, nó khác biệt lớn như giữa một căn nhà mới xây và một căn nhà năm mươi năm tuổi chỉ được sửa sang lại ngoại thất vậy.

Trong tình huống thay đổi chóng mặt chỉ trong vài phút, Akiharu không khỏi toát mồ hôi lạnh…

「Em về rồi đây ạ~」

「……!」

Nghe thấy giọng nói vô tư vang lên trong phòng, cậu suýt chút nữa đã giơ nắm đấm lên.

Quay lại phía cửa, cậu thấy Shikikagami đã trở về sau khi đi lấy nước. Nói rằng “đã chờ đợi rất lâu” thì có vẻ quá khoa trương, nhưng chưa bao giờ cậu thấy vui mừng đến thế khi cô bạn cùng lớp, người có thể đứng đầu giới hậu đậu, xuất hiện.

Akiharu cố nặn ra một nụ cười để chào đón Shikikagami đang chạy lạch bạch đến, nhưng ngay lập tức, nụ cười đó cứng lại.

「Đã để anh đợi──Kyaa!」

「Noá!」

Ngay khoảnh khắc bước vào căn phòng có Akiharu và Cernia, Shikikagami đã trượt chân ở một nơi không hề có chướng ngại vật nào.

Không thể né tránh cô nàng hậu đậu đang lao vào mình, Akiharu dang rộng hai tay đỡ lấy. May mắn thay, cú va chạm không quá mạnh, mà cảm giác mềm mại bao trùm lấy cánh tay phải đang ôm cô nàng lại càng tác động mạnh hơn đến tinh thần cậu.

Tuy nhiên, thật tốt vì cả hai đều không ngã và không ai bị thương. Shikikagami đã phát huy hết khả năng của mình mà chỉ ở mức độ này, có lẽ khóa huấn luyện tuần trước đã có chút hiệu quả.

──Akiharu đã nghĩ như vậy.

Nhưng người gây ra lỗi lầm lại có vẻ mặt như thể vừa phạm phải một sai lầm chết người.

「Hì, Hinode-san…… Em đã làm một chuyện khủng khiếp……!」

「Đâu có quá đáng thế. Chỉ suýt ngã thôi, còn lại thì không có gì……」

Định nói lời động viên kèm theo nụ cười── thì Akiharu nhìn thấy một vật.

Bình nước thủy tinh mà Shikikagami đang cầm.

Nước lẽ ra phải ở trong đó, đã hầu như không còn nữa.

Cậu dời ánh mắt để xem nước đã đi đâu, thì:

「………………Oách!?」

Nó đã đổ thẳng vào Cernia đang nằm ngủ trên giường.

Akiharu vội vàng kéo tấm chăn ra, nhưng bộ đồ ngủ đã ướt sũng. Phần dưới thì ổn, nhưng áo thì ướt đẫm đến mức vải dính chặt vào da.

「Kìa, chuyện lớn rồi!」

「Đúng là thế này thì…… Ê, này!? Shikikagami, em đi đâu thế!?」

Vì đang mãi chú ý đến cảnh tượng thảm hại mà trả lời, nên khi Akiharu nhận ra thì đã quá muộn.

Shikikagami hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, tay Akiharu cố gắng nắm lấy cô nàng đã hoàn toàn hụt hơi.

Ngay sau đó là tiếng cửa mở, rồi một lúc sau là tiếng cửa khép lại một cách rụt rè…

Trong tình huống khẩn cấp này, Akiharu lại một lần nữa ở riêng với Cernia.

「…………Thiệt hả trời……?」

Cậu lẩm bẩm, rồi một lần nữa nhìn về phía giường.

Bị đổ nước vào người mà Cernia vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc. Dù nước hầu như không dính vào mặt, nhưng giấc ngủ của cô nàng quá sâu dù mới ngủ được một lúc.

Nếu cô nàng vốn là kiểu người như vậy thì không đáng lo, nhưng nếu đây là kết quả của việc cơ thể suy yếu và cần nghỉ ngơi… thì tình trạng này rất tồi tệ.

Cho dù điều hòa đã được chỉnh nhiệt độ thích hợp, nhưng việc mặc quần áo ướt thì lại là chuyện khác. Nhiệt độ cơ thể sẽ bị mất đi, và một cơn cảm lạnh thông thường có thể trở nên nghiêm trọng.

Trong tình huống cần phải giải quyết khẩn cấp này, việc không có người phụ nữ nào thật sự tai hại. Có lẽ nên nhờ Fukami Kan, người đã dặn cứ liên lạc nếu có chuyện gì, nhưng từ phòng hiệu trưởng đến ký túc xá sẽ mất thời gian, nên không thể ung dung chờ đợi.

Vậy thì──

「Mình… phải làm sao đây…!?」

Nghe chính lời mình nói, Akiharu cảm thấy choáng váng.

Thay quần áo, nghĩa là…

「…………」

Ánh mắt cậu dán chặt vào vùng ngực đang lên xuống theo nhịp thở.

Có một sự phồng lên đáng kinh ngạc, đủ khiến cậu nghĩ rằng nếu hít thở sâu hơn một chút, các nút cài phía trước có thể bật ra.

…Thay quần áo có nghĩa là cởi ra,

Là cái cảm giác đã trải qua khi vô tình chạm vào hay tiếp xúc gần,

Là cái thứ đã không thấy được từ xa khi đồ bơi bị trôi đi ở Atami vào mùa hè,

Giờ sẽ hiển hiện ngay trước mắt, không hề có trở ngại nào──!?

「Không không không không, chuyện đó nguy hiểm quá, quá đáng sợ rồi…!」

Đầu cậu nóng ran, Akiharu tự nhủ phải bình tĩnh lại.

May mắn hay xui xẻo, cậu biết cách thay đồ.

Mở ngăn kéo tủ quần áo nơi Shikikagami vừa lấy đồ ngủ ra, quả nhiên có một bộ đồ ngủ khác màu, cùng nhãn hiệu.

Sau đó, cậu đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm. Vậy là chuẩn bị đã xong.

…Trừ khâu chuẩn bị tâm lý quan trọng nhất.

「Làm sao bây giờ… Đánh thức cậu ấy dậy à, hay cầu cứu ai đó ở phòng khác, hay là──」

Akiharu cố gắng suy nghĩ xem lựa chọn nào là tốt nhất cho cậu và Cernia.

Lúc đó, một tiếng rên nhỏ vọng đến.

「…………Ưm…ッ……」

Cậu nhìn xem có phải Cernia đã tỉnh dậy không, nhưng tiếc là cô vẫn đang ngủ.

Nhưng── nghe tiếng rên rỉ đau khổ ấy, nhìn khuôn mặt nhăn nhó với vầng trán nóng bừng vì sốt, Akiharu cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh vào đầu, rồi nghiến chặt răng.

Tuần trước vừa trải qua một tình huống tương tự, vậy mà cậu lại hoàn toàn quên mất.

Khi ở trên núi tuyết, lúc cần cởi bỏ quần áo ướt để làm khô, Fukami Kan đã hy sinh thân mình để chỉ ra tầm quan trọng của việc ưu tiên trong tình huống khẩn cấp.

Và bây giờ, trong một tình huống tương tự, chỉ có mình cậu là có thể hành động ngay lập tức.

「…Không phải lúc để do dự nữa rồi…」

Akiharu tuyệt đối không muốn đứng nhìn một người bạn cùng lớp đang bị cảm lạnh trở nên tồi tệ hơn ngay trước mắt.

Dù sau này có bị Cernia đánh hay bị cô nàng không nói chuyện một thời gian đi nữa, thì vẫn tốt hơn rất nhiều so với tình huống xấu nhất.

──Nghĩ vậy, Akiharu đã hạ quyết tâm.

Không sao cả, cởi quần áo cho người bệnh thì bác sĩ cũng làm mà. Cứ làm mà không có ý nghĩ mờ ám thì chẳng có gì kỳ lạ cả.

Tự nhủ như vậy, Akiharu một lần nữa đứng trước chiếc giường đôi.

Nhìn chằm chằm vào Cernia đang ngủ mê mệt trong khó chịu… cậu khẽ nuốt nước bọt.

Và rồi──

「…………Được rồi」

Cậu tháo cà vạt từ bộ đồng phục của mình ra, quấn lên đầu để bịt mắt.

Trong tình huống này, có lẽ cậu sẽ bị mắng là hèn nhát đến mức nào, nhưng đúng là tự nhiên thì không thể được. Ai muốn cười thì cứ cười. Nếu là Todoroki thì có lẽ sẽ la hét rằng “Đang phí phạm cái gì vậy?!” nhưng đây là tất cả những gì cậu có thể làm được.

Trong trạng thái tầm nhìn hoàn toàn tối đen, Akiharu cẩn trọng đưa tay về phía Cernia.

Cậu đã ghi nhớ vị trí các nút cài ngay trước khi bịt mắt. Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng chắc là ổn thôi. Cậu phải tin vào trí nhớ và sức tưởng tượng của mình.

Không thể tốn quá nhiều thời gian. Akiharu cố gắng nắm lấy nút cài lẽ ra phải ở đó, với một tinh thần tinh tế và nhanh chóng, như một bác sĩ phẫu thuật──

Đầu ngón tay cậu lún vào một cách mềm nhũn.

「…………!」

Cảm giác rõ ràng không phải nút cài mà là… ừm, dù qua lớp vải thì đó vẫn là “cái đó” mà, suýt chút nữa Akiharu đã thốt lên thành tiếng.

Với lỗi lầm đột ngột này, Akiharu vẫn cứng đờ không nhúc nhích tay. …Không, không phải, não cậu chỉ đang đông cứng vì sự mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay thôi, tuyệt đối không có ý gì khác…!

Vừa tự bào chữa cho mình, cậu cẩn trọng dịch tay sang ngang. Lúc đó, đầu ngón tay út của cậu chạm vào cảm giác cứng của mục tiêu là chiếc nút.

Akiharu thở phào nhẹ nhõm, rồi dùng cả hai tay tháo các nút.

Cậu nghĩ dù không nhìn thấy thì cũng dễ thôi… nhưng chúng lại khó tháo vì đã thấm nước. Tuy nhiên, nguyên nhân không chỉ có vậy, sự đàn hồi của vòng một mà cậu không thể tránh khỏi việc chạm vào đã khiến tâm trí cậu rối bời, nên các ngón tay không thể hoạt động khéo léo.

Bình tĩnh đi mình, và cố lên sự tự chủ── vừa tự động viên bản thân, Akiharu vừa tháo từng nút một từ trên xuống. Chỉ là công việc đơn giản như vậy thôi mà cậu đã đổ mồ hôi. Chắc chắn đây là một tổn hại lớn đến mức rút ngắn tuổi thọ mất.

Cuối cùng cũng tháo xong tất cả các nút xuống đến dưới cùng, cậu thở phào một hơi thật dài.

「………………Ưm… à……」

「!」

Cernia phát ra một tiếng kêu kỳ lạ đúng lúc, Akiharu vội vàng ngậm miệng lại.

…Ôi trời ơi, suýt chút nữa thì tim cậu ngừng đập vì sợ. Có phải là vì hơi thở cậu phả vào da cô nàng mà nhột không, hay là chuyện gì thế nhỉ…!?

Dù sao thì, phải nhanh chóng hoàn thành thôi, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.

Dù Cernia có tỉnh dậy lúc này thì cậu cũng không hối hận, nhưng nếu mọi chuyện kết thúc êm đẹp thì không gì bằng.

Akiharu lấy lại tinh thần, dùng chiếc khăn tắm đã để gần đó, nhanh chóng lau khô người Cernia. Chiếc khăn dày hơn bộ đồ ngủ nên cậu đỡ phải khổ sở hơn so với suy nghĩ. Dù vậy, nó vẫn có sức hủy diệt đáng kể, nhưng cũng ở mức “tàm tạm” thôi.

Vậy là đã lau khô tất cả các phần bị ướt. Giờ chỉ cần mặc bộ đồ ngủ mới vào là nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc.

Dù không nhìn thấy, nhưng việc có một người bạn cùng lớp bán khỏa thân ở khoảng cách gần như vậy thật sự quá tệ cho cả tâm trí và cơ thể. Akiharu định nhanh chóng hoàn thành khâu cuối, đưa tay lấy bộ đồ ngủ, thì:

「…………À」

Đến lúc này, cậu mới chợt nhận ra một điều.

Mở nút, vạch áo ra, rồi lau khô thì tốt. Cậu đã làm khá ổn.

Nhưng thay quần áo khi đang nằm thì không thể được.

Để cởi bộ đồ ngủ đang mặc và mặc bộ đồ mới vào── thì kiểu gì cũng phải nâng người cô ấy dậy.

Một mình làm thì quá khó. Hẳn là Cernia cũng sẽ tỉnh dậy, vậy thì thà đánh thức cô nàng dậy và cố ép cô ấy thay đồ còn hơn. Vì cởi đồ xong mới đánh thức thì dù nghĩ thế nào đi nữa, thứ tự cũng quá sai.

Ngay cả khi Cernia không tỉnh dậy, thì việc nâng người cô ấy dậy và đỡ lấy… cũng sẽ yêu cầu phải tiếp xúc gần. Việc tiếp xúc gần, rồi cởi đồ, mặc đồ, cài nút lại, và tất cả quá trình đó đều phải thực hiện khi đang bịt mắt, thì tuyệt đối là không thể.

「…Oa, làm sao bây giờ đây…!? Có lẽ đi thẳng đến nhà hàng xóm hay ai đó nhờ giúp mới là đúng đắn sao…?!」

Tuy muốn tuyệt vọng vì sự thiếu suy nghĩ của mình, nhưng sự lo lắng quá lớn khiến Akiharu hoang mang, vẫn cầm bộ đồ ngủ mới trên tay.

Cậu đã cởi đồ cho cô ấy rồi, nên dù có đi nhờ ai giúp thì cũng phải lấy một chiếc khăn mới hay gì đó phủ lên người cô ấy đã, nếu không thì tình hình sẽ trở nên rối tung mất──

「Em về rồi ạ!」

Nghe thấy giọng nói đột ngột đó,

「Shikikagami à!? May quá, em đã về rồi!」

Akiharu cảm thấy như được cứu rỗi từ tận đáy lòng, vai cậu thả lỏng.

Cậu đã nghĩ không biết sẽ thế nào, nhưng giờ thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy sự hiện diện của Shikikagami đáng quý đến vậy. Không, thực ra chính cô nàng là người gây ra mọi chuyện, và cũng là kẻ phạm tội nghiêm trọng đã bỏ chạy trước mặt kẻ thù, nhưng giờ thì chuyện đó không quan trọng nữa. Điều quan trọng là lúc này.

Cảm thấy sức lực trở lại toàn thân, Akiharu quay mặt về phía lối vào nơi giọng nói vọng đến.

「…Akiharu… kun? Anh đang làm gì thế ạ?」

──Nghe thấy giọng nói mới này, nụ cười tự nhiên trên mặt cậu đóng băng.

…………Ừm, giọng nói vừa rồi… nếu không phải cậu nghe nhầm, thì là giọng của cô bạn thân bụng đen mà cậu rất quen thuộc thì phải…?

Không thể nắm bắt được tình hình, nhưng Akiharu lại cảm thấy không khí trong phòng lẽ ra đã được điều hòa tốt lại đột ngột hạ xuống, cậu rụt rè hỏi:

「…À, To, Tomomi? Ơ, sao cậu lại ở đây?」

「Chính em đã gọi chị ấy đấy ạ!」

「…À, đúng vậy. Ngày mai em có kỳ thi tiếng Pháp nên đang học bài, thì Shikikagami-san đến」

Nghe lời giải thích của Tomomi với giọng điệu lạnh lùng không hiểu vì sao, Akiharu chỉ muốn nghiêng đầu.

Tomomi xuất hiện một cách bất ngờ, nhưng nếu Shikikagami dẫn cô ấy đến, thì hẳn cô ấy phải hiểu tình hình hiện tại là thế nào chứ.

Vậy mà sao, lại toát ra vẻ giận dữ bị kìm nén như vậy…

「Nhân tiện, tôi hỏi chút… Shikikagami đã nói gì thế?」

「Tóm lại là,『Cernia-san đang bị cảm yếu ớt, đang ngủ thì bị lột đồ, rồi──』 và cô ấy đã hoảng hốt la lên như vậy ạ」

「……………………」

Đó là sự thật, và không sai.

Nhưng vấn đề là ai đã làm gì khiến sự việc xảy ra lại không được truyền đạt, và đó chính là nguyên nhân của một sự hiểu lầm kinh khủng…!

Cảm thấy tình hình thực sự tồi tệ, Akiharu hoảng loạn suýt ngã quỵ, cậu đưa tay ra sau chống đỡ để cơ thể không đổ xuống.

「Không phải vậy. Chắc chắn là cậu đã hiểu lầm rồi」

「…Ồ, vậy sao? Anh cũng dám nói vậy cơ đấy?」

「Thì tôi nói là hiểu lầm mà! Cậu nhìn kỹ thì sẽ thấy ngay thôi mà?!」

「…………Anh Akiharu mới phải suy nghĩ kỹ xem mình đang trong tình huống như thế nào đấy ạ?」

「…………?」

Nghe vậy, Akiharu lại một lần nữa nắm bắt tình hình hiện tại.

* Hai người ở riêng trong phòng (ban đầu)

* Một phụ nữ đang bị cảm (bán khỏa thân)

* Một đàn ông (bị bịt mắt) được cho là đã cởi quần áo cho cô ấy.

──Toàn là những điều kiện bị loại thôi.

「Với lại… từ nãy đến giờ anh cứ chạm vào ngực Cernia-san, là cố tình phải không…?」

「Ớ!? Không, không đời nào! Mà, đây là, của Cernia sao…?!」

「Đừng biện hộ nữa, mau rút tay ra ngay! Ôi trời, đúng là đàn ông…!」

Bị cô bạn thanh mai trúc mã mắng với giọng điệu mộc mạc, Akiharu lúng túng bật lùi ra khỏi vị trí đó.

◆ ◇

「Thật là… chẳng làm được gì nên hồn cả」

「Không, tôi là………… Vâng, đúng vậy, tôi là một kẻ vô dụng…」

Mọi nỗ lực biện minh của Akiharu bị ánh mắt của Tomomi dập tắt, cậu ngoan ngoãn cúi đầu.

Trên giường, Cernia đang ngủ yên bình, không còn vẻ khó chịu như trước.

Và Tomomi, người đang kéo ghế ngồi cạnh giường, nhìn xuống Akiharu với ánh mắt nghi ngờ.

Tại sao Akiharu lại thấp hơn tầm mắt của Tomomi đang ngồi trên ghế ư? Là vì cậu đang ngồi quỳ gối trên sàn. Đó là kết quả của câu nói “Nếu anh hối lỗi thì hãy thể hiện bằng thái độ đi”.

Thảm trải sàn nên đầu gối không đau, nhưng ánh mắt của Tomomi khiến ngực Akiharu đau nhói, cậu khom lưng lại, thu mình nhỏ bé.

Tình hình thay đổi hoàn toàn khi Shikikagami dẫn Tomomi đến, việc thay đồ và xử lý ga trải giường bị ướt đã được giải quyết suôn sẻ không vướng mắc.

Tình trạng của Cernia cũng đã ổn định, Akiharu thở phào nhẹ nhõm… nhưng không thể được, vì cậu đang ở trong tình huống này. Có vẻ như cậu đã được hiểu, nhưng những lời nói từng câu từng chữ đâm như đinh vào người cậu, gây ra tổn thương nghiêm trọng.

À quên, Shikikagami đã được cho về rồi. Akiharu thấy hơi có lỗi nhưng đó là đối tượng bệnh nhân, với lại bản thân cô nàng cũng đang tự trách mình vì hậu đậu nên cũng đành chịu.

──Vậy là, hiện tại có ba người trong phòng này. Chỉ có hai người đang thức.

Tomomi dời ánh mắt sang chủ nhân căn phòng đang ngủ say.

「…Thôi được rồi, em cũng nên về đây」

「Khoan, thật sao!?」

Sau khi nhìn chằm chằm vào mặt Cernia một lúc, Tomomi đột ngột cắt ngang cuộc nói chuyện, khiến Akiharu không thể không hoảng hốt.

Lý do là vì Shikikagami đã không còn ở đây. Nếu Tomomi cũng đi nốt, thì sẽ không còn nữ sinh nào làm người giám sát nữa.

Là một học sinh nam khoa chăm sóc, cậu nghĩ một người thông minh bụng đen như cô ấy phải hiểu đây là một tình huống cần tránh, vậy mà sao lại nói muốn ra ngoài chứ.

Akiharu nhìn Tomomi với ánh mắt đầy thắc mắc, Tomomi với vẻ mặt bình thản nói:

「Tôi đã nói rồi mà, tôi phải thi cử vào ngày mai đấy. Tôi không muốn bị trượt ngay từ vòng một nên hôm nay tôi muốn học cho đến khi nào cảm thấy hài lòng mới thôi.」

「Thế thì... vậy thì, ai đó thay thế,」

「Không cần.」

Với lời lẽ dứt khoát gạt bỏ đề nghị của Akiharu, cậu chỉ há miệng mà không thể nói được gì.

Khi cậu đang thực sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Tomomi cười khổ, má hơi giãn ra.

「Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo cho cậu. Thế nên đừng có làm ồn ào bằng cách gọi thêm người, hãy để Akiharu một mình chăm sóc cô ấy.」

「…Thế thì đỡ quá nhưng mà…」

Tôi nghĩ, việc muốn hỏi thái độ vừa rồi là gì, là chuyện hiển nhiên của một con người. Ít nhất thì Akiharu đang cảm thấy mình như một người dân làng bị cáo làm phép.

Trong khi Akiharu cố gắng truyền tải sự bối rối qua ánh mắt vì không thể nói thành lời rằng 'Giải thích đi! Giải thích đi!', nụ cười của Tomomi lại biến đổi thành một kiểu khác.

Một nụ cười tinh quái rất hợp với cái bụng dạ đen tối đó.

「Một Selnia-san xinh đẹp đến mức người đồng giới cũng phải ghen tị đang ngủ say một cách thuận lợi, lại có lý do chính đáng để làm những gì mình muốn đến mức độ nhất định, vậy mà một người đã cố tình bịt mắt không nhìn như thế thì tôi không nghĩ bây giờ lại làm gì đâu. Thế nên tôi tin tưởng cậu.」

「…Vậy thì xin cảm ơn.」

Chẳng phải lời khen gì sáo rỗng nhưng cậu chỉ đành gật đầu chấp nhận.

Khi Akiharu bồn chồn mân mê chiếc ghim cài tai phải của mình, Tomomi đứng dậy khỏi ghế và đi về phía lối vào phòng.

「Thế thì, cố gắng chăm sóc nhé. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi. Khoảng ba phút tôi sẽ chạy tới.」

「…À, cảm ơn cậu.」

「Khi thi xong và rời khỏi phòng, Fuo-san đang ở phòng bên cạnh nên cậu có thể nhờ cô ấy. Hôm nay cô ấy chắc là ra ngoài rồi, nhưng tôi nghe nói cô ấy sẽ về vào buổi tối.」

「Hiểu rồi, tôi sẽ làm vậy.」

「Với lại, đừng nhìn mặt lúc ngủ quá nhiều. Và đừng tập trung vào ngực cô ấy chỉ vì kích cỡ của nó khá thú vị đấy.」

「Hiểu r— chết tiệt! Nhanh về phòng mà học đi!」

Bị 'ngược quấy rối' y như thật nên Akiharu quát lớn như vậy, nhưng Tomomi vẫy tay mà không hề bận tâm và bước ra khỏi phòng.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Akiharu thở dài thườn thượt.

「Thiệt tình… cái gì mà 'tôi tin tưởng cậu' chứ.」

Cậu lầm bầm, gãi gãi sau gáy. Bị nói như thế thì kiểu gì cũng không thể làm điều gì không đứng đắn được.

Cậu lại cảm thấy mình đang bị cô bạn thanh mai trúc mã 'bụng dạ đen tối' đó xoay như chong chóng trong lòng bàn tay. Lại còn lần này được giúp đỡ nên chẳng thể phàn nàn gì.

Đây là lần thứ ba Akiharu ở riêng với Selnia, nhưng cậu nghĩ sẽ không có thêm sự cố nào lớn hơn nữa, và ngồi xuống chiếc ghế trống.

Không phải vì Tomomi đã nói, nhưng Akiharu hơi ngượng khi nhìn mặt Selnia, nên cậu chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

「…………Ưm… Á…?」

「Khoan, tỉnh rồi à?」

Đáp lại tiếng động nhỏ lọt vào tai, Selnia đúng như dự đoán, đang mơ màng mở mắt.

Nhìn lại lúc này, sắc mặt đỏ bừng và nóng sốt của cô ấy đã tốt hơn một chút. Mặc dù vẫn đổ mồ hôi, nhưng việc đổ mồ hôi khi sốt là một dấu hiệu tốt cho thấy nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống.

Như để chứng minh suy nghĩ của Akiharu, Selnia, người trước đó còn khổ sở khi ngủ, khẽ mở mắt trong trạng thái ngái ngủ và nói:

「…Akiharu…? Sao lại là anh…」

「Vẫn đang trong kỳ thi mà. Cậu có nhớ những chuyện liên quan đến việc đó không?」

「…Vâng, dù chỉ là mờ mịt, nhưng tôi vừa nhớ ra. Hình như Shikikagami-san cũng có ở đó thì phải.」

「Ừ, mới nãy thôi. Người thay quần áo và ga trải giường là Shikikagami đó.」

Thực ra, một nửa công lao đó là của Tomomi, nhưng cô ấy dặn không được nói tên mình khi giúp đỡ nên Akiharu đành giữ im lặng. Nếu bị nói là 'Nếu lỡ kích thích mà sốt tăng lên thì sao?', thì khó mà nói ra sự thật được.

Khi Akiharu đang cảm thấy hơi khó chịu một cách tinh tế, Selnia chớp mắt vài lần, ý thức có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút.

「Vậy sao… Tôi phải cảm ơn cô ấy sau này mới được.」

「Chắc cô ấy sẽ vui lắm đó. Cô ấy có hơi buồn một chút vì đã lỡ tay.」

Không đụng đến chi tiết đã làm gì là một tấm lòng Bồ Tát nhỉ. Cũng một phần vì nguy cơ 'rước họa vào thân' và 'gây ra rắc rối' là rất cao nếu nói ra.

Để tránh bị hỏi dồn, Akiharu đã tự mình mở lời trước khi Selnia định nói gì.

「Chưa đo lại nhưng có vẻ sốt đã hạ một chút rồi. Cậu cảm thấy thế nào?」

「Tôi không cảm thấy tồi tệ. Không còn buồn nôn nữa… chỉ là, hơi mệt một chút thôi.」

「Sức lực giảm sút thì phải chịu thôi. Với tôi thì, chưa bao lâu mà cậu đã khỏe lại thế này, đúng là ngạc nhiên.」

「Tất nhiên rồi. Hồi học cấp hai, tôi chạy bộ mỗi sáng, và ngay cả bây giờ, tôi vẫn không bỏ tập thể dục vào những ngày nghỉ không có kế hoạch.」

Nghe vậy, Akiharu hoàn toàn hiểu ra. Thì ra đó là lý do cô ấy tràn đầy năng lượng đến vậy. Dù ngày thường có vẻ tiêu thụ năng lượng gấp đôi so với các tiểu thư khác ở Hakureiryo, cô ấy vẫn không mệt mỏi và chắc chắn khả năng phục hồi rất mạnh.

「…………À mà này,」

Khi Akiharu đang gật gù như thể vừa tìm ra lời giải cho một câu đố khó, Selnia bất ngờ đảo mắt nhìn và nói:

「Anh, vào buổi sáng anh rất siêng năng tự rèn luyện phải không?」

「Sao cậu biết… À, hình như tôi cũng từng kể chuyện đó thì phải.」

Cậu nhớ mình đã nói điều gì đó gần giống như vậy vào cái ngày nhận thẻ.

Nhưng khi cậu đang tự hỏi điều đó thì sao, Selnia hướng về phía cậu một ánh mắt mạnh mẽ, không giống với một người đang nằm trên giường bệnh.

「Dù không muốn thừa nhận, nhưng… anh cũng cố gắng nhiều đấy chứ. Khi anh mới chuyển đến, tôi cứ nghĩ kiểu gì anh cũng cụp đuôi bỏ chạy ngay, hoặc là sẽ làm điều gì đó không đứng đắn rồi bị đuổi học thôi.」

「Đánh giá khắc nghiệt quá đấy, này!」

「Thế mà giờ anh vẫn thuộc khoa quản gia, đúng là ngạc nhiên. Có lẽ… có lý do gì đó khiến anh phải cố gắng đến thế sao?」

Một câu hỏi bất ngờ, Akiharu chớp mắt nhìn cô bạn cùng lớp đang nằm trên giường. Cậu chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc như thế này với cô ấy. Từ trước đến nay toàn là những lời cãi vã ồn ào.

Chắc là do đang ốm nên cô ấy mới thế, Akiharu nghĩ, đồng thời cũng tự hỏi nên làm thế nào. Nên lảng đi cho qua, hay dù ngượng ngùng nhưng nên trả lời nghiêm túc?

…Mà, cũng không phải vấn đề gì đáng để bận tâm lắm. Chỉ nằm một chỗ chắc cũng chán, với lại cũng không phải là chuyện gì khiến mình phải lúng túng khi trả lời.

Kết luận như vậy, Akiharu đưa tay chạm vào chiếc ghim cài tai phải của mình và nói:

「Cũng chẳng khác gì những người khác mấy đâu. Tôi muốn làm quản gia – à, không phải là muốn làm người hầu một cách cụ thể đến thế, nhưng tôi muốn làm một công việc giúp đỡ người khác nên tôi mới vào đây. Mà, tôi cũng biết thân biết phận của mình, và vì mục đích đó thì phải cố gắng hết sức mới đuổi kịp được nên tôi mới làm thôi.」

「…Nếu nói là giúp đỡ người khác, thì làm bác sĩ hay luật sư chẳng phải tốt hơn sao?」

「Bác sĩ thì tôi xin bỏ qua. Mẹ tôi làm y tá, tôi nghe bà kể chuyện thì thấy nghề đó vất vả lắm, tôi luôn nghĩ mình không hợp. Luật sư cũng vậy, không hợp.」

Đến tuổi học cấp ba thì cũng hiểu ý nghĩa của cụm từ 'biết thân biết phận' rồi.

Và còn một điều nữa.

「Hơn nữa, dù làm bác sĩ hay luật sư cũng tốn tiền và thời gian phải không? Thêm vào đó, tôi nghĩ tố chất của tôi hợp với những công việc nhỏ bé như quản gia – và hơn hết, tôi đã may mắn vào được một nơi có thể đào tạo nghề nghiệp với điều kiện tốt, nên đương nhiên phải cố gắng hết sức rồi.」

Rất đáng tiếc là về kỹ năng, hiện tại cậu còn thua kém cả Daichi chứ đừng nói đến Todoroki. Có thể nói là đã từ nhóm cuối cùng tăng lên mức trung bình… nhưng vẫn còn quá nhiều điểm thiếu sót.

Biết rõ điều đó nhưng cậu không phải là người có tính cách thờ ơ đến mức có thể khoanh tay đứng nhìn, nên tất nhiên là phải nỗ lực rồi. Selnia đang ở trước mắt cũng thế, nhưng bản thân cậu cũng tự nhận mình là người rất hiếu thắng.

Thế nên, đó cũng chẳng phải là điều gì đáng được khen ngợi.

Chỉ là có điều muốn làm, và có nhiều điều không muốn thua kém mà thôi.

Nếu là Tomomi, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu. Bởi vì cô ấy là người đóng vai tiểu thư ưu tú vì tính hiếu thắng quá mức, còn kỹ lưỡng hơn cả cậu.

Hơn nữa – có lẽ nói thế này không hay, nhưng hôm nay nhờ Selnia mà cậu đã nhận ra một điều mới.

「Rốt cuộc tôi vẫn thích chăm sóc người khác mà. Dù là những việc như trông trẻ cũng được, nhưng nếu có thể, tôi muốn một công việc mà mình có thể gắn bó năm năm, mười năm với một người hợp ý.」

Mà dù sao cũng là công việc làm thuê, khả năng cao là sẽ bị sa thải và phải nói lời tạm biệt, nhưng nếu có thể làm việc cho đến khi đứa trẻ trong gia đình đó trưởng thành thì tốt. Cá nhân cậu thấy đó là một công việc khá hạnh phúc.

…Dù sao thì, nói chuyện nghiêm túc và bình tĩnh như thế này với Selnia, Akiharu cảm thấy khá mới mẻ.

Chắc đối phương cũng có tâm trạng tương tự, cô ấy nhìn Akiharu bằng đôi mắt tĩnh lặng, khác với vẻ hỉ nộ ái ố phong phú thường ngày…

Akiharu vô thức chuyển ánh mắt sang nơi khác. Cậu tưởng mình đã quen với vẻ đẹp của cô ấy từ lâu rồi, nhưng cô ấy thay đổi biểu cảm như thế này thì thật là nguy hiểm. Cậu lo lắng không biết mặt mình có đỏ không.

Với lại, việc cô ấy im lặng cũng khiến tim cậu đập nhanh. Từ trước đến nay toàn là những lời đối đáp sôi nổi và gay gắt nên cậu cảm thấy rất khó chịu.

Khi Akiharu đang nghĩ liệu có nên nói điều gì đó tùy tiện rồi xin phép đi rửa mặt không,

「—Dù vẫn còn thời gian, nhưng trước khi lại ngủ thiếp đi, tôi muốn nói trước.」

「Hả? Gì thế?」

Dù bị người khác nói trước, nhưng vẫn tốt hơn là cứ im lặng mãi.

Akiharu quay lại nhìn giường, thấy Selnia đang nằm đã cố tình ngồi dậy.

「Này,」

「Đây không phải là chuyện để nói khi đang nằm.」

Trước khi kịp nói ‘Đừng dậy, cứ nằm yên đi’, cậu đã bị chặn lại bằng giọng nói kiên quyết.

Tuy không có vẻ uy hiếp, nhưng giọng điệu đó khiến Akiharu cảm thấy phải làm theo, cậu tự nhiên đứng thẳng người lắng nghe. Dù cử động có vẻ vẫn còn mệt mỏi, Selnia vẫn hướng về phía cậu với vẻ mặt đoan trang.

Và rồi –

「Hôm nay anh đã vất vả nhiều rồi. Tôi xin được cảm ơn anh.」

…Tôi nên diễn tả sự ngạc nhiên này thế nào đây, thật sự khó khăn quá.

Bởi vì, Selnia đó, lại thành thật nói lời cảm ơn – hơn nữa, không chỉ thế, cô ấy còn cúi đầu, bảo đừng ngạc nhiên thì đúng là không thể.

Đương nhiên, Akiharu bối rối luống cuống:

「À, ừm… Không đáng để cậu phải cảm ơn đến thế đâu, mà đúng ra tôi mới là người phải cảm ơn cậu chứ? Cậu đã chịu khó ở lại với tôi trong kỳ thi mà.」

「Dù vậy, đó không phải là lý do để không bày tỏ lòng biết ơn. Akiharu, anh là loại người đi khám bệnh mà không cảm ơn vì 'đó là công việc của họ' sao?」

「Không, tôi vẫn cảm ơn mà…」

「Vậy thì anh cũng hiểu rằng không có hành động nào của tôi là sai lầm rồi. Lòng biết ơn là thứ mà người nhận cảm thấy.」

「…………」

Nghe vậy, Akiharu nhớ lại lúc Selnia bị đuối nước ở biển vào mùa hè. À đúng rồi, lúc đó cô ấy cũng đã cảm ơn một cách đàng hoàng.

…À, ừm, cô ấy đúng là kiểu người như thế đó. Đơn giản, tình cảm và hơi hấp tấp, nhưng Selnia vẫn luôn đúng lý đúng lẽ.

Xem cô ấy như một người bạn cãi cọ là thoải mái nhất rồi… Những lời nói vô ý làm rút ngắn khoảng cách có vẻ không tốt chút nào…

Tuy cũng có cảm giác vui mừng thuần túy, nhưng hơn thế nữa là những cảm xúc phức tạp dâng trào và xoáy trong lồng ngực, khiến Akiharu không thể trả lời một cách khéo léo.

Selnia, người không thể nào biết Akiharu đang vật lộn với những mâu thuẫn gì, lại nở một nụ cười tấn công bổ sung:

「Tôi sẽ chính thức cảm ơn anh sau này. Tất nhiên, anh sẽ chấp nhận chứ?」

「…………À, ừm. Cũng không có lý do gì để từ chối cả.」

Akiharu cảm thấy thất vọng với sự kém cỏi của mình, khi chỉ có thể thốt ra những lời nói thiếu tinh tế như vậy.

Hơn nữa, kỳ thi còn hơn một giờ nữa mới kết thúc.

Nói cách khác, sau tình huống này, hai người sẽ ở riêng với nhau hơn một giờ… Chuyện gì thế này, một kỳ thi đơn giản lại biến thành một thứ gì đó giống như cực hình rồi.

…Không được rồi, không thể chịu đựng được nữa. Phải reset lại một chút.

「Cậu cứ ngủ thêm đi. Tôi sẽ ở trong phòng vệ sinh. Có việc gì thì gọi tôi nhé.」

「Vâng… Vậy thì, tôi xin phép nhận lời đề nghị của anh.」

Vừa nghe thấy giọng nói thật thà của Selnia, Akiharu vừa ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch và chạy trốn vào phòng vệ sinh.

Đóng cửa lại, che mắt rồi —

「…………Đúng là khốn kiếp! Chuyện gì thế kia!? Chẳng phải quá mức phạm quy rồi sao?!」

Cậu ôm đầu hét khẽ, một hành động đầy ngần ngại.

Sau đó, cậu chỉ biết chờ đợi thời gian trôi qua, và cố gắng xoa dịu những cảm xúc chưa thể tiêu hóa hết, tự nhủ: "Chắc chỉ là phút giây bồng bột hay gì đó thôi…"

◆ ◇

「Vâng… Vậy thì, tôi xin phép nhận lời đề nghị của anh.」

Vì cảm giác mệt mỏi là không thể tránh khỏi nên Selnia nói vậy rồi lại nằm xuống giường.

Và khi cô nhắm mắt lại, cô nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh đóng.

Có lẽ vì hiếm khi bị bệnh, Selnia không quen với tình huống như thế này. Tuy nhiên, việc cô không cảm thấy cô đơn dù chỉ có một mình, có lẽ là vì cô biết Akiharu đang ở ngay gần đó.

Nhớ lại khuôn mặt ngạc nhiên khi cô cảm ơn… cô gần như bật cười.

Anh ta thật sự là một người đàn ông khó hiểu, không biết là ương ngạnh hay thuần khiết.

Lời nói và hành động của anh ta thường xuyên khiến cô khó chịu, bực tức.

…Thế nhưng đôi khi, anh ta lại chạm đến những phần sâu thẳm trong trái tim cô.

「Thật sự… không nên bị bệnh chút nào…」

Chắc chắn đây là vì cô đang yếu ớt.

Một thường dân thô lỗ và xấc xược như thế,

—lại khiến cô bận lòng đến mức này.

Nếu được hỏi thích hay ghét, cô có thể trả lời dứt khoát là “Ghét”.

Thế nhưng, khi xa cách, thay vì cảm thấy “thật nhẹ nhõm”, cô lại cảm thấy một chút cô đơn âm ỉ.

Trước đây, chưa từng có ai khiến cảm xúc của cô dao động như vậy.

Nó giống như cảm giác dành cho Saikyo Tomomi, đối thủ không đội trời chung, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Một cảm giác chưa từng trải qua, mà bản thân cô cũng không hiểu, không thể phán đoán được.

Đã vậy rồi thì — chỉ còn cách làm rõ thôi.

May mắn thay, có lý do để tạo cơ hội. Nếu thời điểm thích hợp, đối phương cũng sẽ không thể từ chối được.

Chần chừ, ôm gối thu mình vào trong mà phiền não, thật không giống cô.

Quyết tâm rằng khi khỏi bệnh cúm này sẽ nhanh chóng bắt đầu một cuộc "đối đầu"…

Selnia dần chìm vào giấc ngủ lơ mơ.