Ladies vs Butlers!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

77 1262

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

65 988

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

264 165

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

47 125

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

(Đang ra)

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

Naitou Kinosuke

Trong cuộc đời thứ hai ở thế giới khác, cậu quyết định thử làm nông nghiệp.

32 45

Tập 09 - Chương 2

「……………………………………Cái này…」

Tại lối ra vào khu để giày ở khối trung học cấp ba của Học viện Shiryo Ryogakuin tư thục── ngôi trường từng nổi tiếng khắp cả nước vì là một trường nữ sinh quý tộc.

Hino Akiharu vẫn đứng sững lại, tay vẫn đặt ở tủ giày phía dưới.

Thứ nằm trong tầm mắt của cậu là đôi giày của chính mình. Nhưng điều thu hút sự chú ý của cậu không phải là đôi giày đi trong nhà, mà là thứ đặt bên trên nó.

Trong chiếc tủ giày hơi tối, một tờ giấy viết thư trắng được gấp đôi vẫn khá nổi bật.

「……Cái này, chẳng lẽ……」

Trong đầu cậu, hai giọng nói đối chọi gay gắt: một bên là 「Chắc chắn là vậy rồi」, còn bên kia là 「Không thể nào, đùa thôi mà」 – cả hai đều không chịu nhường nhịn.

Điều nào là đúng thì sẽ sớm rõ thôi. Chỉ cần với tay lấy tờ giấy, đọc nội dung bên trong là biết ngay.

Dù biết vậy, Akiharu vẫn không thể cử động. Cảm giác của cậu lúc này y hệt như một đội xử lý bom. Cậu sợ rằng chỉ cần xử lý sai một chút thôi là mọi thứ sẽ nổ tung thành từng mảnh, nên không dám tùy tiện chạm vào.

Nhưng cứ cứng đờ thế này cũng không được. Vẫn còn sớm nên chưa có nhiều học sinh đến trường, nhưng các buổi tập câu lạc bộ sáng chắc cũng sắp kết thúc. Cậu đến sớm để tránh bị những học sinh chưa quen với mình hét toáng lên hoặc ngất xỉu, nên không thể cứ đứng đờ ra như vậy mãi.

Thế là Akiharu hạ quyết tâm, cầm lấy tờ giấy viết thư được gấp đôi, định mở ra thì──

「Ồ? Akiharu, em đến sớm vậy sao?」

「Ối…… ra là, Tomomi à」

Bất ngờ bị gọi khiến tim cậu gần như nhảy ra khỏi miệng, nhưng hai tay cậu vẫn nhanh như cắt di chuyển, nhét tờ giấy vào túi áo khoác buổi sáng. Dù hơi tiếc vì tờ giấy bị nhàu một chút, nhưng trong tình thế này thì không thể bận tâm được.

Bởi vì, người xuất hiện ở lối ra vào, không ai khác chính là cô bạn thuở nhỏ Saikyo Tomomi. Nếu để người có tố chất bắt nạt số một, đồng thời là thủ khoa Khoa Giáo Dục Ưu Tú năm nhất này nhìn thấy, cậu không biết mọi chuyện sẽ bị bẻ cong theo hướng nào nữa.

Tomomi, người dường như không hề biết Akiharu đang nghĩ gì, tiến lại gần với vẻ hơi nghi ngờ,

「Gì vậy, cái phản ứng đó của em? Cứ như thể nửa đêm gặp phải cảnh sát vậy đó?」

Ừm, rất gần với sự thật. Có điều, người mà cậu gặp không phải là công chức nhà nước, mà là một kẻ tạo ra sang chấn tâm lý thâm hiểm, nên dù không có gì phải hổ thẹn trong lòng thì đây có lẽ vẫn là phản ứng đúng đắn.

「À, tự nhiên bị gọi khi cứ nghĩ không có ai ở đây thì ai mà chẳng giật mình chứ. Huống hồ đó lại là Tomomi」

「Là tôi thì sao hả?」

「Vì cậu sáng dậy kém mà. Vậy mà đến đây sớm thế này, đúng là kỳ tích đấy?」

Từ nhỏ đã vậy rồi, và lần trước khi cậu đến nhà Tomomi, mẹ của cô ấy là Mikako cũng từng kể những chuyện tương tự, nên đây hẳn là thông tin xác thực.

Thế nên việc cô ấy đến sớm hơn hai mươi phút so với giờ vào học, nếu không ngạc nhiên thì mới là lạ…… Ừm, lý do hoàn hảo. Không có chỗ nào để nghi ngờ cả.

……Thế mà, tại sao cái cô “bụng đen” đó lại nhìn mình bằng ánh mắt dò xét như thể đang đoán ý mình nhỉ…… Rõ ràng mình chẳng làm gì bất thường cả.

Cô bạn thuở nhỏ vẫn không thể lơ là này, vừa thay giày vừa liếc nhìn Akiharu.

「Tôi là trực nhật. Công việc phải làm chỉ là hiệu lệnh thôi, nhưng tôi vẫn cố gắng nghe ngóng lịch học của từng môn từ các giáo viên trước cuộc họp hội đồng, để giúp đỡ trước.」

「Ối chà…… Hóa ra những lúc thấy cậu đến sớm là cậu làm chuyện đó à.」

「Có vẻ như là học sinh giỏi đúng không? Dù không có ý định lấy lòng giáo viên quá nhiều, nhưng nếu không giữ thói quen hành động như thế này thì sẽ dễ bị lộ bản chất thật. Tôi đã làm từ cấp hai rồi.」

Tomomi cười tự giễu, nhưng Akiharu lại cảm thấy khâm phục. Dù tần suất trực nhật chỉ khoảng một tháng một lần, nhưng việc cô ấy kiên trì với sự cố gắng thầm lặng như vậy thật đáng kinh ngạc.

Giả bộ giỏi giang mà còn làm được đến mức này thì thật đáng nể phục quá nhỉ…… Akiharu đang cảm thán sâu sắc, thì Tomomi, sau khi cất xong đôi giày mình đi, quay người lại.

「Vậy thì, tôi đi đây. Nếu để bị nhìn thấy tôi ở một mình với Akiharu, người đang bị đồn thổi chuyện scandal với giáo viên, thì không biết người ta sẽ nói gì nữa.」

「CÁI GÌ?! Cả cậu cũng nói vậy nữa hả!」

「Chẳng phải hôm nay mới là lúc nên nói về chuyện đó sao. Hôm qua chúng ta có gặp mặt đâu.」

「Tôi đã giải thích rõ ràng qua email rồi mà! Cả cuộc điện thoại sau đó nữa chứ!」

「À, cũng có chuyện đó nữa nhỉ.」

Không thể chấp nhận cái kiểu trả lời 「cũng có chuyện đó nữa nhỉ」 được. 「Làm ơn hợp tác dẹp yên tin đồn giùm tôi đi cô Tomomi」 – con nhỏ “bụng đen” này nghĩ xem tôi đã phải nói bao nhiêu lần rồi chứ.

Mới chỉ hai ngày trôi qua kể từ trại hè của Khoa Phục Vụ vào cuối tuần trước. Sáng nay, ngay cả những người bạn đáng lẽ phải cùng khoa Phục Vụ cũng xì xầm to nhỏ với cậu trong bữa sáng, và cơ thể cậu thì vẫn còn đau nhức cơ bắp mà la oai oái.

Quả thật đây là một chủ đề nóng hổi phù hợp với ngày thứ Hai đầu tuần sau kỳ nghỉ, và chính vì vậy, cậu cần Tomomi giúp đỡ bằng mọi giá. Thế mà cô ấy lại còn chủ động trêu chọc mình nữa chứ……!

Akiharu trừng mắt nhìn cô ấy, như muốn nói 「Cô định bội ước sao con ranh này!」, nhưng Tomomi lại nở nụ cười của một học sinh ưu tú, dường như không hề bận tâm.

「Vậy thì Akiharu-kun, gặp lại ở lớp nhé. Em mà cứ làm mặt đáng sợ như vậy thì không được đâu nhé?」

Nói một cách thanh tao như vậy rồi, cô ấy nhanh chóng bỏ đi trước.

Khi bóng Tomomi khuất hẳn ở cuối hành lang, Akiharu,

「Mày nghĩ là lỗi của ai hả…… Khỉ thật.」

Lẩm bẩm…… rồi, cậu thở dài một hơi.

Đút tay phải vào túi áo khoác buổi sáng, cậu chạm vào tờ giấy và thở phào nhẹ nhõm vì đã giấu nó thành công. Dù vẫn còn dư âm mệt mỏi từ trại hè, nhưng từ sáng sớm đã liên tục căng thẳng khiến cậu chỉ muốn quay về giường ở ký túc xá ngay lập tức.

Nhưng thật may là tờ giấy này đã không bị Tomomi phát hiện. Cô ấy không phải là loại người bất lịch sự tự tiện đọc thư người khác, nhưng nếu bị truy hỏi, có lẽ cậu đã vô tình tự mình đưa ra cho cô ấy xem rồi.

Tình huống tồi tệ nhất đã được tránh…… nhưng nếu cứ nhởn nhơ như thế này, có khả năng cậu sẽ lại gặp người quen.

Thế là Akiharu vội vàng thay giày, rồi chạy vọt vào nhà vệ sinh nam, một trong số ít nơi cậu có thể ở một mình. Cậu bước vào buồng, khóa cửa, đặt đồ lên nắp bồn cầu còn đóng, rồi lấy lá thư trong túi ra.

Cậu dùng lòng bàn tay kẹp và duỗi thẳng tờ giấy hơi nhăn,

「………………Được rồi.」

Sau khi sắp xếp tề chỉnh, cậu tạm dừng một lát──

Akiharu hạ quyết tâm, nhẹ nhàng mở tờ giấy viết thư ra.

Trong lúc trái tim đập như trống bỏi không ngừng, cậu nhìn thấy vài dòng chữ ngắn gọn, và một thông điệp súc tích đang nhảy múa trên đó.

『Gửi Hino Akiharu-sama

Tuy đường đột nhưng, xin hãy hẹn hò với em

Em sẽ đợi anh ở phòng nghe nhìn sau giờ học hôm nay』

「……………………………… đến rồi đây, chết tiệt……」

Trước khi nhìn vào bên trong, thực ra cậu vẫn còn bán tín bán nghi.

Cậu đã nghĩ đến đủ mọi khả năng, như một lá thư xui xẻo lỗi thời, hoặc Todoke-sensei trêu chọc gì đó.

──Tuy nhiên, đây.

Chắc chắn là chữ của con gái, và nội dung cũng đơn giản, đứng đắn.

Nói cách khác, đây đích thị là, lá thư tình đầu tiên trong đời của cậu,

「Thư tình……!」

Vô thức giơ lá thư lên cao, Akiharu nheo mắt nhìn kiệt tác rực rỡ đó như chiêm ngưỡng một món đồ quý giá……

Rồi chợt, cậu tỉnh lại và lẩm bẩm.

「…………Mà sao, ai viết cái này thế nhỉ……?」

Akiharu nghiêng đầu vì sự thật là có người nhận mà không có người gửi. Sau đó, cậu lật đi lật lại tờ giấy viết thư nhiều lần, xác nhận rằng không có bất kỳ manh mối nào. Kỹ năng giám định chữ viết tay thì cậu đương nhiên không có, vì cậu đâu phải Shinkan.

Dù có băn khoăn rằng phải làm thế nào đây, nhưng những gì cậu có thể làm thì gần như không có. Chẳng lẽ cậu có thể đi vòng quanh các lớp, vừa nói 「Ai là người đã đặt thư tình vào tủ giày phía dưới của tôi, giơ tay lên đi!」 ư. Nếu có tìm thấy người phù hợp, chắc khoảnh khắc tiếp theo cậu sẽ bị từ chối mất.

「……Vậy thì,」

Nhìn lại lá thư một lần nữa, Akiharu cẩn thận gấp đôi tờ giấy viết thư lại và cất vào túi.

Chủ nhân của lá thư là ai, có lẽ sẽ phải chờ đến sau giờ học.

◆ ◇

Một học sinh trung học bình thường mà sáng sớm đã nhận được thư tình thì làm sao có thể tập trung vào bài học được. Từ khi chuyển trường, không hiểu sao cậu liên tục gặp phải những chuyện thử thách sức chịu đựng, nên về mặt tinh thần cậu nghĩ mình cũng đã cứng rắn hơn kha khá, nhưng chuyện đó và chuyện này hoàn toàn khác nhau.

Vì lý do đó, không chỉ tiết học buổi sáng, mà cả hoạt động phục vụ vào giờ ăn trưa cũng không thể làm gì được…… à mà, việc không có khách nào vào buổi trưa cũng là một lý do lớn, nhưng đó là chuyện khác. Ngay cả trong tiết học lý thuyết buổi chiều cậu còn bị Shinkan chú ý nữa, cậu nghĩ chuyện này có lẽ hơi tệ rồi.

Tuy nhiên, càng suy nghĩ, tâm trạng vui vẻ của cậu càng gần như biến mất.

Nhận được thư tình thì vui thật đấy, nhưng người gửi vẫn chưa rõ. Cậu không thể nào đoán ra được.

Hơn nữa, dù đối phương là một tiểu thư từ Khoa Giáo Dục Ưu Tú hay một bạn học cùng lớp từ Khoa Giáo Dục Phục Vụ, Akiharu vẫn có một cảm giác rằng liệu việc hẹn hò có ổn không. Bản thân cậu vẫn còn non nớt, ngay cả bài tập cũng chưa thể hoàn thành tốt, thì sao có thể nghĩ đến việc yêu đương được.

Vậy thì, việc từ chối là điều kiện tiên quyết rồi…… nhưng nếu đối phương là người quen, và còn là người khá thân thiết thì sao đây?

Ví dụ như Tomomi hay Serunia…… Ừm, nghĩ cũng vô ích. Nếu là Tomomi thì chắc chắn là một cái bẫy nào đó, còn Serunia thì không đời nào lại dùng cách gián tiếp như thư từ.

À, dù là người khác thì vấn đề vẫn khó khăn như vậy, nên Akiharu cảm thấy nặng nề hơn là vui vẻ, cậu dừng bước.

Trước mặt cậu là cánh cửa phòng nghe nhìn. Dù đã vào đó rất nhiều lần, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy nó khó mở một cách lạ thường, và nhịp tim cậu bắt đầu tăng lên.

Tạm thời hít thở sâu hai lần………… nhưng vẫn không thể bình tĩnh được. Đây đúng là một loại căng thẳng chưa từng trải qua bao giờ.

Cố gắng kìm nén bản năng hèn nhát muốn quay đầu về nhà, Akiharu thở dài một hơi rồi vặn tay nắm cửa phòng nghe nhìn.

Chủ nhân của lá thư hình như đã đến rồi, cửa không khóa, và mở ra dễ dàng……

「──Ồ? Em đến sớm nhỉ?」

「………………………………………………Ếeeeeee?」

Người ở bên trong là một nhân vật quá sức bất ngờ, khiến cậu vô thức phát ra một âm thanh kỳ lạ.

Thật sự, cậu không hề nghĩ đến khả năng này dù chỉ một chút.

Cậu cứ nghĩ đó sẽ là một bạn học cùng lớp nào đó, nhưng lại là một tiền bối.

Mà không chỉ là một tiền bối bình thường── có lẽ là tiền bối xinh đẹp nhất ở Shiryo Ryogakuin.

「Chẳng lẽ…… Saori-san?」

Dường như đã trở về ký túc xá một lần rồi, Shikikagami Saori đang ngồi trên ghế gần cửa sổ trong bộ thường phục.

Chiếc áo cắt ngắn mỏng kết hợp với váy jean cực ngắn, đôi chân được bọc trong vớ đen, cô ấy vẫn quyến rũ như mọi khi.

……Nhưng không hiểu sao, bộ đồ có vẻ rẻ tiền, hay là do cách cắt may hơi cẩu thả thì phải? Có vẻ còn kém chất lượng hơn cả bộ đồ mà cậu thấy trước kỳ nghỉ hè, trông rõ ràng là 「Cái này mua ở cửa hàng bán sỉ」.

Akiharu đang băn khoăn liệu bộ trang phục đó có phù hợp với một buổi tỏ tình hay không, thì Saori duỗi đôi chân dài đang bắt chéo ra và đứng dậy.

「Quả nhiên đến trước là đúng đắn. Sẽ rắc rối nếu chúng ta lỡ chạm mặt nhau ở đâu đó.」

「……Hửm? Với cách nói đó thì, người đặt thư vào tủ giày phía dưới của tôi không phải là Saori-san sao?」

Cậu hỏi về lời nói đáng ngờ đó, nhưng ánh mắt cậu lại cứ trôi đi đâu đó. Bởi vì chiếc áo cắt ngắn để lộ vòng một khá táo bạo, hơn nữa, vì làn da cô ấy trắng, nên vòng ngực nhô cao càng nổi bật hơn, thật sự quá kích thích khi đối mặt trong một không gian kín.

Huyết áp của Akiharu, người đang tăng lên không liên quan đến lý do đến đây, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh,

「Nếu không phải người gửi mà lại biết chuyện, nghĩa là……」

「Vâng, có lẽ như em nghĩ đấy.」

「Vậy thì, người gửi lá thư này rốt cuộc là──」

Trước khi kịp nói ra cái tên quan trọng đó, Akiharu nghe thấy tiếng bước chân vội vã và quay lại.

Người xuất hiện phía sau cánh cửa vẫn mở là bộ đồng phục hầu gái của nữ sinh Khoa Phục Vụ mà cậu nhìn thấy mỗi ngày. Nói đúng hơn, là người vừa học cùng lớp với cậu cho đến tận vừa nãy.

「Ối, ối, để mọi người đợi lâu rồi!」

Nói rồi, Shikikagami Sanae cúi chào sâu đến mức chiếc cài tóc trên đầu suýt rơi ra, khiến Akiharu thở phào nhẹ nhõm vì đã hiểu ra vấn đề. Saori-san ở đây là vì cô ấy biết em gái mình đã gửi thư. Đương nhiên, cả nội dung nữa.

Vậy thì, trong tình trạng hai đấu một này, họ sẽ bắt đầu xác nhận à? Bất lợi về số lượng cũng không quá quan trọng, nhưng sao lại cảm thấy bị dồn vào chân tường thế nhỉ?

Và điều quan trọng hơn là, đây là người không chỉ gặp ở các tiết học buổi chiều, mà còn ở sảnh ký túc xá và căng tin nữa── chết tiệt, đáng lẽ mình nên chuẩn bị kỹ hơn.

Tuy chắc chắn không có thời gian rảnh để bận tâm chuyện tình yêu, nhưng nếu đối phương là học sinh Khoa Phục Vụ, thì cũng có thể nhìn nhận là cùng nhau nỗ lực tiến bộ……

Hơn nữa, cậu không ghét Shikikagami. Nếu bỏ qua cái tính hậu đậu cực kỳ tự nhiên, cô ấy vẫn đủ xinh đẹp, và vóc dáng thì tuyệt vời…… À thôi, bản thân mình bắt đầu nghĩ đến chuyện đáng tiếc như vậy thì chết quách đi cho rồi.

Trong lúc Akiharu đang băn khoăn, Shikikagami bước vào phòng nghe nhìn, đóng cửa lại và tiến lại gần cậu.

Với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, Shikikagami hít thở sâu, rồi ánh mắt cô ấy bỗng trở nên kiên quyết.

Cùng lúc Akiharu nghĩ 「Chết rồi, sắp tới rồi」,

「Uhm, Hino-san!」

「Vâng, vâng ạ……」

「Dù đã viết trong thư rồi…… nhưng, em…… em……」

Nhìn Akiharu đang bị áp lực hoàn toàn, hơi chùn bước, Shikikagami nắm chặt hai tay trước ngực.

Cậu có linh cảm đây là điều không thể tránh né được nữa. Không thể nói là chưa sẵn sàng chấp nhận, và dường như cũng không có cả một chút thời gian trì hoãn nào.

Ối chết tiệt, phải làm sao bây giờ, Akiharu hoảng loạn như trong cảnh cao trào của một bộ phim kinh dị, trước mặt cậu, Shikikagami đỏ bừng hai má.

Đôi mắt thường ngày hơi lơ đễnh, giờ lại nhìn thẳng vào cậu, khiến cậu như bị trói buộc, không thể cử động.

Hít thở sâu một lần nữa, như để dồn nén quyết tâm và cảm xúc vào đó──

Và không để có thời gian dừng lại, lời nói quan trọng đó đã được thốt ra.

「Xin hãy cùng em luyện tập ạ!」

Giọng nói to đến mức có thể nghe thấy ra bên ngoài nếu không phải là phòng nghe nhìn được cách âm, trực tiếp làm rung chuyển đầu Akiharu.

Tuy nhiên, không phải vì âm lượng, mà là vì nội dung câu nói.

…………Ừm, nếu cậu không nghe lầm thì……

「……Em ‘của’ tôi? ‘Luyện tập’? Xin hãy hẹn hò với em ư?」

「Vâng ạ, đúng như những gì đã viết trong thư!」

Không, hoàn toàn không đúng như trong thư đâu. Vì một phần cực kỳ quan trọng đã bị bỏ sót mất rồi.

À mà, nghĩa là…………

Nghĩa là ý nghĩa của 「hẹn hò」 đã khác.

Không phải là tỏ tình.

「Nhưng, may quá! Anh đã đến, nghĩa là Hino-san sẽ hợp tác── Ơ? Anh, tại sao lại ngồi xổm xuống thế ạ?」

「………………Không có gì đâu.」

Chỉ có thể trả lời như vậy thôi. Nếu để lộ chuyện cậu đã hiểu lầm vì thiếu từ ngữ, tự mình vui mừng rồi lại tự mình lo lắng, thì xấu hổ đến mức muốn chết.

Lảo đảo đứng dậy, tinh thần vẫn chưa hồi phục, Akiharu quay về phía Shikikagami đang lo lắng nhìn mình,

「……Vậy, sao lại nhờ tôi? Không có người phù hợp hơn sao?」

「Ý anh là……?」

「Như mấy đứa con gái của Khoa Phục Vụ ấy. Hay là Daichi có thành tích xuất sắc thì tốt hơn chứ.」

Todoke cũng xuất sắc về kỹ năng thực hành, nhưng cậu cố tình không nêu tên. Bởi vì nếu giao cho hắn, hắn nhất định sẽ tìm cớ để lái mọi chuyện theo hướng dâm đãng.

À, dù tên ngốc Kansai dởm kia không cần bàn tới, thì việc mình được chọn, dù nghĩ thế nào đi nữa cũng chỉ ở hạng bét, nên đó là một câu hỏi đương nhiên.

……Nếu cô ấy chọn người con gái khác, mình đã không hiểu lầm thế này, cũng không bị tổn thương tinh thần đến mức muốn đập đầu vào tường. Dù không phải là chuyện để oán hận.

Akiharu đang cười thầm trong lòng như vậy, nhưng khi nhìn Shikikagami đối diện, đầu óc cậu dần dần tỉnh táo lại.

「Hino-san là người phù hợp nhất. Anh gia nhập Khoa Phục Vụ muộn hơn chúng em, ban đầu thì thành tích luôn ở phía sau…… nhưng gần đây thì không thua kém gì mọi người. Đặc biệt là khi làm những công việc tỉ mỉ, anh còn thuộc nhóm dẫn đầu nữa……」

「À…… đúng là tôi giỏi mấy công việc tỉ mỉ thật.」

「Nhưng nhưng mà! Em nghĩ chắc chắn vì đã nỗ lực rất nhiều nên mới có Hino-san của ngày hôm nay! Vì vậy em muốn trở thành như Hino-san!」

Cô ấy đã nói ra những lời đáng xấu hổ đó một cách đầy tự tin.

Dù Shikikagami là một cô gái hậu đậu, khí thế thường xuyên bị hụt hơi, nhưng hôm nay ánh mắt cô ấy còn nghiêm túc hơn bao giờ hết. Có thể thấy rõ sự quyết tâm, hay nói cách khác, cậu cảm nhận được ý chí kiên định không lùi bước, giống như đang đứng trước một con sông đầy cá piranha vậy.

Cậu nghịch chiếc ghim an toàn ở tai phải, băn khoăn không biết phải làm sao……

「Thật tình mà nói, tôi chẳng có gì đáng để dạy người khác đâu.」

「Nhưng, em!」

Khi bị đối xử bằng thái độ thẳng thắn như vậy, Akiharu chỉ còn một câu để đáp lại.

「──Thôi được rồi, cứ thử làm hết sức xem sao. Tôi không thích bỏ cuộc trước khi bắt đầu.」

Cậu chỉ có thể nói ra một câu đầu hàng dễ hiểu như vậy.

……Tuy nhiên, xấu hổ quá, nói ra thật sự quá xấu hổ mà……! À, và làm ơn Shikikagami đừng nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh như vậy nữa. Con bé này là cún con không biết nghi ngờ sao.

Không thể chịu đựng được đòn tấn công bằng đôi mắt thuần khiết của Shikikagami, Akiharu quay sang Saori-san như thể chạy trốn, rồi khẽ ho khan.

「Vậy, Saori-san định làm gì sau đó?」

「Vì đã lỡ rồi, xin hãy cho phép em cùng tham gia. Em sẽ cố gắng không làm phiền.」

「Được thôi, nhưng tôi nghĩ nội dung sẽ không thú vị để xem đâu?」

「Không sao. Chỉ cần được dõi theo em gái mình cố gắng là đủ rồi.」

Ôi, một câu nói rất giống chị gái. Có lẽ cậu phải thay đổi nhận định 「Người đáng tiếc nhất ở Khoa Giáo Dục Ưu Tú」 từ trước đến nay. Nhân tiện, nếu xét cả Shiryo Ryogakuin, thì đó là cuộc đối đầu tay đôi giữa Chủ tịch hội đồng quản trị và Saori-san. Cả hai đều là những tài năng đặc biệt đáng tiếc.

Trong lúc Akiharu đang trầm ngâm nghĩ đây là sức mạnh của người chị sao, giọng nói đầy hào hứng của Shikikagami vang lên.

「Vậy thì, xin mời bắt đầu ngay ạ!」

「Thôi, vậy chúng ta di chuyển thôi.」

「Ồ? Không làm ở đây sao?」

Saori-san nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, nhưng xin cô ấy đừng vừa nói vừa kẹp tay vào ngực như vậy. Điều đó khiến cậu khó chịu vì cứ gợi nhớ cảm giác khi tiếp xúc gần trong quá khứ.

「Thật ra tôi chẳng dạy được gì nhiều. Nếu chỉ là những mẹo đơn giản thì còn được, chứ Shikikagami có vẻ cần những kiến thức cơ bản hơn thế nữa…… Hơn nữa, vì đã cất công đến đây, nên tôi muốn đến nơi nào đó có thể sử dụng dụng cụ thật sự.」

「Vậy ạ. Thế chúng ta sẽ đi đâu?」

「Trước mắt là căng tin. Giờ này chắc ít người thôi.」

À mà dù có người đi nữa, thì nếu mình đến đó, khả năng cao là mấy cô tiểu thư sẽ vội vã rút lui nên chắc không sao đâu. Công danh nhờ tai ương…… không thể nghĩ một cách nhẹ nhàng như thế được. Lại phải nhờ Tomomi dập lửa nữa sao.

Những suy nghĩ u ám đó, tạm thời được trút ra cùng với hơi thở dài.

Một phần cũng là để giảm thiểu thiệt hại mà bản thân phải chịu, Akiharu hít một hơi thật sâu và gật đầu, quyết tâm dồn hết sức vào việc huấn luyện Shikikagami.

◆ ◇

Quả nhiên, căng tin sau giờ học hầu như không có bóng người. Những người muốn uống trà có lẽ đã đến quán cà phê hoặc Enzui-rou, và nếu vì bên ngoài lạnh thì họ sẽ sử dụng căng tin hoặc phòng khách của ký túc xá.

Thế là, trong tình huống chỉ có một học sinh Khoa Phục Vụ khác đang làm nhiệm vụ, Akiharu và những người khác bắt đầu buổi huấn luyện ở căng tin…… nhưng.

「Tôi nói lại lần nữa, tôi không thể dạy được nhiều điều. Những thứ liên quan đến kỹ thuật thì nên hỏi Shinkan và học từ cô ấy, nên những cái đó hãy tự làm sau nhé.」

「Vâng ạ. Nhưng nếu vậy, Hino-san sẽ dạy em những gì ạ?」

「À…… những thứ có thể giúp cậu giảm bớt số lần hậu đậu đấy.」

Trong suốt quãng đường di chuyển, đó là điều Akiharu đã suy nghĩ.

Chín phần mười các vấn đề mà Shikikagami gây ra là do hậu đậu làm hỏng việc gì đó…… Đó là một kiểu mẫu. Có lẽ có một cái gì đó giống như nguồn gốc của bệnh tật mà phải xử lý tận gốc.

Nhưng cậu hoàn toàn không biết đó là gì, nên chính sách của Akiharu là trước hết,

「Đầu tiên, cậu té ngã quá nhiều. Đặc biệt là khi tay ôm đồ, dù không có bậc thang nào cậu cũng té đúng không? Về chuyện đó, Shinkan có nói gì không?」

「Uhm…… Thầy Shinkan có bảo em ‘hãy chú ý hơn đến việc phân bổ sự tập trung và chú ý’ ạ……」

「Còn gì nữa không?」

「Ngoài ra thì, là…… À! Thầy bảo ‘khi đi bộ hãy chú ý đến phần thân mình’ ạ!」

Shikikagami nói với vẻ mặt rạng rỡ, và Akiharu cũng cảm thấy đó là một manh mối. Dù nó có vẻ yếu ớt, nhưng vẫn tốt hơn là không có định hướng nào.

Hơn nữa, điều cậu định cho cô ấy thử xem cũng có vẻ không sai.

Akiharu thầm thở phào nhẹ nhõm,

「Vậy thì, chúng ta hãy thử tập đi bộ để không bị té ngã xem sao. Shikikagami, mang cái khay cậu hay dùng đến đây đi.」

「Vâng ạ, em hiểu rồi!」

Đáp lại một cách hăng hái, Shikikagami lập tức bắt đầu hành động. Nếu sự thẳng thắn này phát huy tác dụng tích cực, chắc chắn đây sẽ là một buổi huấn luyện có ý nghĩa.

Shikikagami mang cái khay từ nhà bếp ra theo đúng yêu cầu, rồi nhìn cậu bằng ánh mắt giống như một chú chó con vừa hoàn thành sứ mệnh vẻ vang.

Cậu cố gắng kìm nén khao khát muốn vuốt đầu cô ấy bằng hàng rào sắt của lý trí, và Akiharu cầm lấy cái khay.

「Đầu tiên, cầm cái này, đi qua đi lại từ đây đến đằng kia một lần xem.」

「Ơ? Cái đó, trên khay đâu có gì đâu ạ……?」

「À, cứ làm thử đi. Coi như bị lừa cũng được.」

Mặc dù Shikikagami không thể không thắc mắc, nhưng cô ấy vẫn gật đầu 「Em hiểu rồi」 và cầm khay với vẻ mặt trang trọng.

「Như mọi khi được nhắc nhở, hãy giữ khay ngang ngực hoặc hơi thấp hơn một chút. Lưng phải thẳng, mắt nhìn về phía trước.」

「Vâng ạ! Shikikagami Sanae sẽ cố gắng hết sức, dốc toàn lực ạ!」

……Thật tình mà nói, nó chỉ giống như một buổi khởi động thôi, vậy mà cô ấy lại quá căng thẳng như vậy khiến mình thấy hơi khó xử. Dồn quá nhiều sức cũng phản tác dụng thôi.

Với vẻ mặt căng thẳng, Shikikagami bắt đầu di chuyển, đi thẳng một cách cẩn trọng, như thể đang đi dạo trên bãi mìn vậy.

Việc cô ấy dùng sức quá mức đúng như dự đoán trước đó, nhưng…… khi nhìn kỹ như thế này, một cách bất ngờ,

「……Shikikagami đó, dáng đi thật đẹp.」

「Em ấy được rèn luyện từ nhỏ. Tuy giờ đây đã tụt xuống tầng lớp thấp hơn và không còn vẻ gì như trước, nhưng vì từng là một gia đình danh giá có lịch sử đáng kể, nên Sanae-chan vẫn làm được ít nhất đến mức đó ạ.」

Cứ tưởng là mình tự lẩm bẩm, nhưng Saori-san đang ngồi ở ghế gần đó đã giải thích.

Cũng phải, mình nhớ là có nghe cô ấy nói trước khi gia đình sa sút thì họ từng là một gia đình khá tiếng tăm. Nghĩ kỹ lại thì Cernia, người cũng thuộc nhóm được nuôi dưỡng trong nhung lụa, có dáng đi rất đẹp, có lẽ đây cũng là một trong những phép tắc của giới quý tộc. Tomomi trước mặt mọi người cũng đi đứng khá thanh nhã, nhưng hễ lơ đãng hay đi nhanh thì dáng đi lại xộc xệch ngay, có lẽ mấy thứ này cần phải được tích lũy từ nhỏ mới có kết quả.

Trong khi Akiharu đang gật gù hiểu ra thì Shikikagami trở lại, mất gấp đôi thời gian so với bình thường.

…Thôi thì được, nhưng cái vẻ mặt tràn ngập cảm giác “Mình đã hoàn thành rồi!” này là sao chứ? Đây chỉ là khởi động thôi mà, phản ứng kiểu đó khiến mình khó xử quá. Chắc mấy anh chị tiền bối cảm thấy thế này khi khen một tân binh có năng khiếu, rồi bị trả lời “Vậy thì chắc chắn em sẽ có một vị trí chính thức rồi!” nhỉ?

Vừa nghĩ sao mình lại phải cảm thấy ngại ngùng, Akiharu suy nghĩ một lát rồi nói:

“Được rồi, em làm tốt đấy.”

“Thật ạ?!”

“Ừ. Vậy thì, lần tới em đặt cái này lên khay và thử lại xem.”

Vật mà Akiharu đưa cho Shikikagami, người đang hớn hở, là một lọ hoa độc chiếc đang trưng trên bàn gần đó. Tuy thiết kế đơn giản nhưng giá của nó nghe nói còn cao hơn lương khởi điểm của đa số mọi người, nên không thể tùy tiện mà đối xử.

Việc đưa nó cho Shikikagami ngay từ đầu đã có vẻ vội vàng, nhưng nếu nghĩ đến tổng số đồ cô ấy đã làm hỏng từ trước đến nay thì đây cũng chẳng đáng là bao, nên đáng để thử. Nếu nhờ nó mà tổng thiệt hại giảm đáng kể, thì có khi mình còn được khen, chứ đâu phải bị bắt ngồi quỳ bốn tiếng đồng hồ nghe giảng… chắc là vậy…

Với một chút lo lắng, Akiharu đặt lọ hoa lên khay mà Shikikagami đang giữ và nói:

“Lần này em phải đi đi về về mà không làm rơi cái này… em làm được không?”

“Ưm… Thật ra thì, em không tự tin lắm…”

Dù là lọ hoa có đáy phẳng, nó vẫn lắc lư một cách đáng sợ trên khay. Chưa đi mà đã thế này thì việc ngay cả một Shikikagami lạc quan cũng cảm thấy lo lắng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, đối với Akiharu thì đây là cảnh tượng đã được dự đoán trước, nên anh nhẹ nhàng đặt tay lên lọ hoa để giữ cho nó không lung lay, đồng thời đặt tay kia lên khuỷu tay của Shikikagami.

“Đừng quá để ý đến việc có đồ vật ở trên. Dù là cốc nước hay thú nhồi bông thì cách xử lý cũng không có gì khác cả.”

“Phải, phải làm sao ạ?!”

“Trước đây Fukamikan đã nói rồi còn gì? Kẹp chặt khuỷu tay lại và giữ cố định, sau đó chỉ cần đi bộ trong khi giữ khay thăng bằng. Lúc nãy em làm tốt mà, nên đừng quá bận tâm đến lọ hoa rồi cứ thế bước đi là được.”

Vừa nói, Akiharu vừa điều chỉnh vị trí khuỷu tay của cô. Thật ra còn nhiều điểm quan trọng khác như không được để đầu lên xuống khi đi, nhưng với cách đi của Shikikagami vừa rồi thì nếu cô ấy đội sách lên đầu cũng không rơi đâu, nên bây giờ không cần thiết.

“Và đừng nhìn lọ hoa nhiều quá nhé? Tốt nhất là giữ ánh mắt không khác gì khi đi bộ bình thường.”

“Nhưng Akiharu-san, như thế thì lọ hoa có thể rơi mất…”

“Không, không sao đâu mà. Dù em có đặt đồ uống hay súp lên thì cũng sẽ lo lắng thôi, nhưng chỉ cần giữ vững tư thế thì trừ khi có chuyện gì lớn xảy ra, nó sẽ không đổ đâu. Với cảm giác lúc nãy, anh tin em làm được.”

Có lẽ, nguyên nhân lớn nhất khiến Shikikagami bị ngã là do cô ấy quá tập trung.

Theo như Akiharu biết, cô ấy đi bộ nói chuyện cũng ngã, quét dọn cũng vấp. Tập trung vào một việc gì đó thì không nhìn thấy xung quanh—thậm chí những việc bình thường có thể làm tự nhiên cũng không làm được, sự vụng về đó có lẽ là nguyên nhân dẫn đến những tai nạn của cô ấy.

Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết dễ dàng, nên hôm nay mình chỉ có thể dạy dặn cẩn thận và bắt cô ấy luyện tập lặp đi lặp lại. Bởi vì việc sửa chữa tận gốc sự vụng về là một công việc cực kỳ khó khăn.

Vì vậy, trước hết:

“Tập trung là tốt, nhưng quá mức cũng không hay. Khi vận chuyển đồ vật, em chỉ cần ý thức giữ phần thân trên càng cố định càng tốt, còn lại cứ như đi bộ trên đường bình thường, chú ý nhẹ nhàng xung quanh là được.”

“Ưm… Dù sao cũng khó quá…”

“Không, anh chẳng nói gì khó khăn cả. Tóm lại là thế này, em chỉ cần bình tĩnh và mang đi một cách bình thường là được thôi mà.”

“Bình thường… bình thường…”

Shikikagami lẩm bẩm như để xác nhận, rồi lại bắt đầu bước đi.

Ngay cả từ vị trí của Akiharu cũng có thể thấy cô ấy cố gắng không nhìn lọ hoa trên khay. Vì quá chú ý nên quả nhiên lọ hoa lại lắc lư bập bềnh.

Nhưng dù sao thì, cô ấy cũng đã kẹp chặt khuỷu tay và bước chân không còn lảo đảo, nên có lẽ sẽ giữ được.

“…Dù sao thì, tại sao lại không vững đến thế nhỉ? Dù có vụng về đến mấy cũng…”

Akiharu lẩm bẩm khi nhìn dáng vẻ chật vật của Shikikagami, cảm giác như đang dõi theo một học sinh tiểu học lần đầu đi chợ vậy. Bất ngờ thay, một câu trả lời đã đến.

“Có vẻ Sanae-san vẫn chưa quen lắm. Quả nhiên đây không phải là thứ có thể thành thạo trong một sớm một chiều.”

“Chưa quen sao?”

“Việc mang vác đồ vật như thế này là điều không thể có được cách đây ít lâu.”

“………………Hả?”

Bị một câu nói kinh khủng thốt ra một cách tự nhiên, Akiharu ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Saori.

Trước khi anh kịp hỏi “Chị đang đùa kiểu gì vậy?”, người chị xinh đẹp đã nhìn em gái mình với ánh mắt dịu dàng và nói:

“Trừ khi đi học hoặc ăn uống, hai tay của chúng tôi gần như không bao giờ bị vướng bận. Ngay cả khi sống ở Hakureiryou, cũng chỉ có việc mang sách vở khi chuyển phòng học thôi… À nhưng lúc đó chúng tôi bỏ vào cặp mà, nên không mang kiểu đó phải không?”

Dù bị nói “phải không?” thì Akiharu cũng không có kinh nghiệm tương tự để mà đồng ý.

“…………Hả? Thật sao?”

“Vâng, thật mà. Người ta thường nói ‘chưa bao giờ cầm thứ gì nặng hơn đôi đũa’ phải không?”

Thế mà Saori-san và Shikikagami-san đều rất khỏe, không biết cơ chế nào vậy? Chắc không phải kiểu không cầm đũa nhưng vẫn tập gym đâu nhỉ?

…Dù sao thì, không mang vác đồ. Liệu tầng lớp thượng lưu có thể sống như thế được sao?

Hình như nhà Shikikagami trước khi sa sút từng là một gia đình danh giá, nên có lẽ đây là một trường hợp khá đặc biệt… Nhưng nếu vậy thì việc Shikikagami hoàn toàn không có những kỹ năng lẽ ra phải tự nhiên có được cũng là điều dễ hiểu.

Thế mà cô ấy vẫn theo kịp những lớp học phụ đạo khó nhằn đối với chính bản thân, nên có lẽ Shikikagami cũng là một người tuyệt vời. Tất nhiên, theo cả nghĩa tốt lẫn nghĩa xấu.

Nếu vậy, điều quan trọng nhất là từ bây giờ. Nghĩ vậy, dáng vẻ cô ấy trở về, lung lay như một đứa trẻ vừa mới biết đi, khiến Akiharu cảm thấy phức tạp. Lỡ nhận lời giúp rồi, mà việc dạy dỗ giai đoạn đó lại là một trách nhiệm to lớn quá đi mất.

Trong khi đang lạc lối, Shikikagami, người mất gấp đôi thời gian vừa rồi để hoàn thành chuyến đi về, đến trước mặt anh với những giọt mồ hôi nhỏ lấm tấm trên trán và nói:

“Ưm… Em làm không tốt lắm.”

Có lẽ việc cố gắng không ý thức đã làm cô ấy kiệt sức, cô nói với giọng yếu ớt.

“Không, không đến nỗi tệ đâu. Ít ra em đã không làm đổ lọ hoa cho đến cuối mà.”

“…Thật sao ạ…?”

“Tuy còn xa mới đạt điểm đậu, nhưng là lần đầu mà. Đây không phải là kỹ năng có thể tiến bộ ngay lập tức, nếu em chịu khó luyện tập mỗi khi rảnh rỗi và làm quen dần, nó sẽ tốt hơn thôi.”

Akiharu nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy để động viên, nhưng đó không phải là lời nói dối.

Nếu Shikikagami đã sống một cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với người bình thường, thì nếu cô ấy chăm chỉ luyện tập từ bây giờ, mọi chuyện sẽ ổn thôi… chắc là vậy…

……………………………………………………Thôi thì, người ta nói khả năng là vô hạn mà! Hy vọng là mọi chuyện sẽ ổn!

Tự nhủ như vậy, Akiharu gượng cười và nói:

“Vì vậy, hãy coi đây là việc hằng ngày, và khi nào cảm thấy ổn thì hãy từ từ nâng mức độ khó lên. Ít nhiều cũng sẽ khá hơn thôi.”

Những lời anh vô thức nói ra đã hạ xuống một mức độ thực tế hơn, nhưng thôi thì cũng chấp nhận được.

Trong khi đó, Shikikagami đặt lọ hoa và khay lên bàn, rồi chộp lấy tay Akiharu với đôi mắt sáng lên như một đứa trẻ tìm thấy kho báu:

“Vâng! Em sẽ làm mỗi ngày ạ! Em phải làm gì khác nữa không ạ?”

Cô ấy đã đòi hỏi nhiệm vụ tiếp theo một cách vội vàng. Nhiệt tình thì tốt đấy, nhưng cô ấy cần bình tĩnh một chút. Mình đâu có nhiều kinh nghiệm dạy người khác, với lại mọi chuyện cũng xảy ra đột ngột quá.

À mà, nắm tay thì không sao, nhưng kéo nó đến ngực và ấn vào thì là chơi ăn gian rồi. Dù có thể là lòng biết ơn, nhưng mình vui ít mà ánh mắt của các bạn học còn lại trong phòng thì đau nhói nhiều hơn…!

Shikikagami hoàn toàn không nhận ra rằng lòng tốt của cô ấy đang khiến thể diện của mình bị ướt sũng, nên Akiharu đành phải tự mình hành động để giải quyết.

Akiharu bỏ qua ngay sự luyến tiếc rằng "thật là lãng phí", rồi rút tay ra khỏi tay Shikikagami. Nếu bị nắm chặt thật sự thì chắc chắn không thoát được, nhưng vì cô ấy không dùng mấy lực nên anh dễ dàng được tự do.

“Ngoài ra thì, còn… nhiều thứ lắm, nhưng nếu là những thứ chuyên môn thì tốt hơn hết là hỏi Fukamikan để nhờ cô ấy lên kế hoạch. Với những việc như bây giờ thì không sao, chứ nếu anh lỡ dạy sai cách mà tạo ra thói quen xấu thì rắc rối lắm.”

“Nhưng em nghe nói con gái nên làm quen và hòa nhập với thói quen của các quý ông mới là tốt!”

“Ai nói mấy lời ngu xuẩn đó cho em chứ —— À không, thôi vậy. Anh biết câu trả lời rồi.”

Nhìn Saori-san mỉm cười, Akiharu thở dài. Người này thực sự muốn làm gì với em gái mình đây chứ? Chính sách giáo dục của gia đình Shikikagami quá bí ẩn.

Tuy nhiên, việc bỏ mặc một người bạn cùng chung một nồi cơm lại đi chệch đường ray thì thật đáng lo. Ngay cả bây giờ mọi chuyện đã đủ tệ rồi, nếu mức độ rắc rối còn tăng lên nữa thì không thể kiểm soát được.

Akiharu đang nghĩ có lẽ mình nên ra vài nhiệm vụ và để cô ấy tự làm thì:

“Vậy thì, nhân tiện đây, tôi sẽ dạy Sanae-san một vài điều vậy.”

Saori-san đột nhiên đứng dậy và nói một câu như thế. …Lại chọn đúng người, theo một nghĩa nào đó, còn tệ hơn cả Shikikagami.

Đương nhiên, Akiharu, người thuộc phái không muốn thêm rắc rối, liền nói:

“Ưm, Saori-san? Shikikagami có vẻ vụng về, nên tôi đang nghĩ có lẽ chúng ta nên làm từng bước một…”

Akiharu dùng giọng điệu khiêm tốn, ngầm ám chỉ “Tôi sẽ rất vui nếu chị chịu rút lui”. Dù việc này có thành công hay không là một ván cược khó, nhưng vẫn tốt hơn là ngồi yên chờ đợi.

Về phía Saori-san, phản ứng của cô ấy là…

“Vâng, tôi tôn trọng ý định của Akiharu-san. Những điều tôi định dạy chỉ là một chút về thái độ, nên không sao đâu.”

Ừm, không hiểu rồi. Không phải không sao đâu, mình chỉ muốn cô ấy lịch sự rút lui thôi mà.

Trong khi Akiharu đang phân vân có nên bám trụ nữa hay không, Saori-san đã kéo ghế mình đang ngồi và không hiểu sao lại xoay về phía anh.

“Vậy Akiharu-san, mời anh ngồi xuống.”

“Hả? Là tôi sao?”

“Vâng. Với vai trò là các quý ông.”

“…Không, dù nói là vai trò gì đó thì…”

Bị đưa ra một đề nghị như vậy mà không hề nói rõ sẽ làm gì, đương nhiên Akiharu sẽ khó xử.

Nhưng đối phương là học sinh khóa trên, những mệnh lệnh vô lý ít nhiều cũng phải nhịn nhục mà nghe theo. Cái xã hội tôn ti trật tự kiểu cũ, tồn tại từ trước khi có Khoa Chủ Quản và Khoa Hậu Cần, chẳng thể nào thay đổi được.

Akiharu nhanh chóng từ bỏ hy vọng, ngồi xuống chiếc ghế mà Saori vừa ngồi. Anh hoàn toàn phớt lờ chút hơi ấm còn vương lại trên ghế.

Dù vậy —— Akiharu lại nhìn lên hai chị em nhà Shikikagami và suy nghĩ.

Mình được giao vai trò quý ông, nhưng cụ thể thì đây là bối cảnh gì chứ? Cô ấy nói là "thái độ" gì đó, nhưng không rõ chi tiết thì thật lo lắng.

Nhìn Saori-san đang đứng gần đó quay lại trước mặt mình, Akiharu thử dò hỏi:

“Rốt cuộc thì, cô định làm gì vậy?”

“Tôi không có kỹ năng của người hầu, nhưng với tư cách là bên chủ, tôi biết ít nhiều về loại người hầu nào được ưa chuộng. Hơn nữa, bà tôi, người từng có kinh nghiệm làm người hầu khi còn trẻ, cũng đã dạy tôi bí quyết để được yêu quý đó.”

“Ồ…”

Akiharu định nghĩ rằng việc người nhà Shikikagami, vốn là gia đình danh giá trước khi sa sút, lại có kinh nghiệm làm người hầu thì thật bất ngờ. Nhưng anh nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Hình như Fukamikan đã từng nói trong lớp học rằng “đến một thời đại trước đây, những tiểu thư sinh ra trong gia đình khá giả thường đi làm người hầu ở các gia đình danh giá như một phần của việc học nữ công gia chánh.”

Như vậy, cái gọi là “thái độ” của Saori-san cũng không hẳn là vô lý. Có lẽ đây còn là một nội dung có ý nghĩa đối với cả bản thân anh.

Akiharu tự mình gật đầu đồng ý và kỳ vọng. Anh không biết là gì, nhưng cứ có cảm giác “Cứ đến đây đi!”.

Ngay lúc đó, dù không chắc ý định của anh có được truyền đạt không, Saori-san lại sát lại gần hơn…

— Rồi cô ấy ngồi hẳn lên đùi anh.

“Chờ…!? Cô đang làm cái quái gì vậy?!”

“Bình tĩnh đi, Akiharu-san — không phải, quý ông.”

Nói thế này mà bảo bình tĩnh thì quá sức vô lý rồi. Đó là một yêu cầu bất khả thi, như việc bị nhốt chung hồ bơi với một con cá mập hung dữ mà còn bị bảo “bơi lội vui vẻ nhé” vậy.

Dù vậy, Akiharu cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng trọng lượng mềm mại trên đùi và bắp chân anh lại ngăn cản điều đó. Hơn nữa, cô ấy còn luồn tay qua cổ anh, và khi anh ngẩng đầu lên, ngay trước mắt anh là khuôn mặt xinh đẹp nổi bật nhất Hakureiryou, và khi anh cúi đầu xuống, khe ngực căng đầy như muốn tràn ra khỏi chiếc áo cut-sleeve mỏng manh… Chết tiệt, không còn lối thoát nào sao…!?

Trong tình huống mà chắc chắn sẽ bị tuyên bố chiếu tướng trong cờ vua, Akiharu toát mồ hôi lạnh, nhịp tim đập nhanh gấp ba lần, và suy nghĩ của anh rối tung lên.

Trong tình trạng đó, Akiharu với quyết tâm sinh tử, trừng mắt nhìn Saori và nói:

“Cô định làm cái quái gì vậy…?”

“Thế nên, xin hãy bình tĩnh. Nói lớn tiếng quá sẽ làm huyết áp tăng đó.”

“Đang nói những điều đúng đắn mà sao cô lại cởi cúc áo ra vậy?!”

Saori-san một tay giữ chặt cổ anh một cách khéo léo, tay kia lại cởi cúc áo ngực, hành động khéo léo đó khiến tiếng kêu đau khổ của Akiharu trở nên vô nghĩa.

Hơn nữa, tại sao cách cởi cúc áo lại “phá cách” đến mức không cởi từ trên xuống mà lại cởi từ dưới lên chứ? Vì cô ấy không mặc đồ lót nên làn da trắng sáng chói mắt cùng cái rốn nhỏ xíu ló ra, thật là một cảnh tượng vô cùng nguy hiểm.

Akiharu cảm thấy khó thở, nửa hoảng loạn mà không thể cử động.

Ngay lúc đó, giọng Saori-san vang lên ngay bên tai anh:

“Tôi muốn các quý ông đang mệt mỏi có thể thư giãn. Tuy tôi vụng về không làm được gì nhiều, nhưng tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi…”

“À, chị ơi? Chị ôm Akiharu-san thì liên quan gì đến thư giãn ạ?”

“Tiếp xúc da thịt là phương pháp thư giãn tuyệt vời nhất, không thay đổi từ rất lâu rồi mà? Hơn nữa, nếu là khác giới thì hiệu quả sẽ tăng gấp bội.”

“Chờ đã, chờ đã, chờ đã?! Cô đang dạy cái quái gì cho em gái mình vậy?!”

Bị những lời thoại trực tiếp và đáng ngờ như vậy, Akiharu không thể tiếp tục đứng hình mãi được. Hơn nữa, anh còn nhớ lại chuyện ở nhà gỗ với Fukamikan tuần trước, khiến anh đổ thêm mồ hôi lạnh.

Không chịu nổi, Akiharu viện cớ sự lẽ thường để phản bác, thì Saori-san lại mỉm cười thanh lịch, hoàn toàn không hợp với nội dung lời nói:

“Việc người hầu phải làm không chỉ là tạp vụ, mà còn là giữ gìn sự yên bình trong tâm hồn của chủ nhân. Bà tôi cũng nói rằng, nếu dùng kỹ thuật này, có thể quý ông sẽ thực sự trở thành quý ông.”

“Có thật là bà cô đã nói thế không?!”

“Vâng, chắc chắn ạ. Dù tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng bà tôi nói rằng bà đã đạt được việc làm vĩnh viễn nhờ một cú đột phá này, nên tôi nghĩ đây là bí quyết cần được truyền lại qua các đời.”

“Trước khi truyền lại các đời, cô hãy nhận ra cái sự điên rồ của hành động đó đi đã!”

Trước hết, cô ấy cần phải nhận ra rằng vì gia tộc có cái kiểu người như thế nên mới sa sút. Hơn nữa, việc hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì thì quá là tai hại.

Và quan trọng hơn, anh muốn cô ấy nhận ra sự tệ hại của tình hình hiện tại. Ánh mắt của các nữ sinh Khoa Hậu Cần đang nhìn họ từ khóe mắt thật là đáng sợ.

Biết rõ rằng nói thẳng cũng chẳng ích gì, Akiharu vừa cố gắng giãy giụa vừa nói:

“Thôi nào, mau tránh ra đi! Cái cần bây giờ không phải là việc làm vĩnh viễn, mà là kỹ năng để trở thành một người hầu bình thường chứ?!”

“À… nói vậy thì cũng đúng. Có lẽ tôi hơi vội vàng rồi.”

Bất ngờ thay, Saori-san lại dễ dàng đồng ý với lời kêu gọi của anh. Khi người tiền bối xinh đẹp rời khỏi người anh, để lại một mùi hương ngọt ngào, Akiharu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Vừa nghĩ người này đúng là không thể lơ là, anh vừa nhìn Saori-san đang cài cúc áo ngay trước mắt… và anh nhận ra điều đó.

Trên chiếc áo cut-sleeve, ở cúc áo trên cùng đã cài, có một sợi chỉ thừa.

Nghĩ có lẽ nó dính vào khi cô ấy ngồi lên đùi, Akiharu chỉ vào ngực mình và nói:

“Saori-san, ở đây.”

“Vâng? Có gì vậy ạ?”

“À, trên ngực Saori-san có sợi chỉ thừa.”

“Ồ… Ở đâu ạ? Xin lỗi, anh có thể gỡ giúp tôi được không?”

Trước lời đề nghị tự nhiên của Saori, Akiharu cứng đơ như thể sắp phát ra tiếng “két”.

…Bảo mình gỡ đi. Trên ngực, ở một vị trí vô cùng nguy hiểm, lại bảo mình gỡ…!

À thì cô ấy không nhìn thấy nên có lẽ không còn cách nào khác, nhưng đúng là nguy hiểm quá. Đây là một vị trí đầy cám dỗ, đến mức nếu là Todoroki thì chắc chắn sẽ vừa nói “Ối, tay tui trượt mất rồi!” vừa lao vào hưởng thụ cơ thể mềm mại đó.

Nhưng nếu từ chối thì lại bị nghĩ là có ý đồ xấu, nên Akiharu đành hạ quyết tâm.

“…Vậy thì, tôi gỡ nhé?”

“Vâng, nhờ anh.”

Vừa đưa tay ra, anh vừa tự nhủ “chỉ là gỡ rác thôi, mình làm theo yêu cầu mà”, và hết sức cẩn thận để không lỡ chạm vào ngực cô ấy.

Trong lòng tự đặt ra bối cảnh là nếu chạm vào chỗ không cần thiết sẽ bị nổ tung, anh thận trọng, rón rén dùng đầu móng tay —— gắp thành công sợi chỉ.

Tốt quá, mọi chuyện suôn sẻ, thật là may mắn. Không hề, một chút nào, anh cảm thấy tiếc nuối vì đầu ngón tay không hề cảm nhận được sự mềm mại gì cả.

Akiharu kìm nén tiếng thở phào nhẹ nhõm, từ từ rút tay lại, thì ——

Sợi chỉ tuột ra, và chiếc cúc áo rơi xuống sàn.

“Hả…?”

“Ôi…?”

Trước tình huống bất ngờ, Akiharu đứng hình với sợi chỉ vẫn còn trên tay. Anh cứ nghĩ đó là sợi chỉ thừa, hóa ra nó là sợi chỉ đã bị tuột ra khỏi cúc áo.

Anh nghĩ đó là lỗi của mình vì đã không nhận ra, nhưng:

“Tại sao lại dễ dàng như vậy chứ…?”

Thông thường, sợi chỉ để đính cúc áo sẽ được khâu đi khâu lại nhiều lần vào vải và lỗ cúc, nên không thể dễ dàng kéo tuột ra như thế được.

Thế thì tại sao ——

“Thật là lạ nhỉ. Chẳng lẽ cửa hàng một trăm yên đó lại bán hàng lỗi sao?”

…Lý do đã được sáng tỏ ngay lập tức.

“Mua ở cửa hàng một trăm yên thì lẫn hàng lỗi cũng là chuyện bình thường thôi… Mà này, cô có cả tiền lương làm mẫu rồi, ít nhất cũng mua ở siêu thị chứ.”

“Nhưng nó rẻ mà lại có đủ mọi thứ đó? Bộ đồ hôm nay của tôi, trừ đôi giày vốn có ra, đều mua ở cửa hàng một trăm yên hết, chỉ tốn có bốn trăm yên thôi.”

Saori, người bất ngờ nói ra rằng bộ trang phục này chỉ có giá một xu, cúi người xuống để nhặt chiếc cúc áo.

Và ngay lúc đó, trong tầm nhìn của Akiharu, người đang đứng đối diện, một cảnh tượng hoàn toàn lộ ra ——

“Đá á á á á?! Sa, Saori-san lộ hết rồi, có gì đó lộ hết rồi kìa?!”

“Ôi? Rắc rối rồi đây?”

“Đừng có nói như thể không hề rắc rối vậy! Mà sao cô không mặc đồ lót…!”

“Kích thước phần trên của tôi đã hết hàng rồi. Thế nên, vì còn dư ngân sách, tôi đã mua thêm quần tất.”

“Đó không phải là vấn đề đâu chứ?! Hết hàng thì mặc cái cũ sẵn có đi!”

“Tôi là kiểu người ghét không mặc đồ đồng bộ cả trên lẫn dưới.”

“Nếu có thể kén chọn thì hãy chọn cái gì khác đi chứ?!”

Akiharu phản ứng kịch liệt, nhưng Saori-san, người đang nhìn chiếc cúc áo nhặt được với vẻ bối rối, hoàn toàn không che đi vòng ngực đã lộ ra hơn nửa. Akiharu vội vàng quay mặt đi, nhưng điều đó cũng không giải quyết được vấn đề cơ bản.

Anh lo lắng rằng nếu không làm gì đó càng sớm càng tốt, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ về mặt giáo dục cảm xúc, thể diện và lý trí… nhưng không có bất kỳ người hiểu chuyện nào ở gần để giúp anh. Shikikagami thì đã bị gạch tên khỏi đội quân rồi.

Tuy nhiên, không thể để mọi chuyện tiếp diễn như vậy được, nếu có học sinh nào không quen biết nhìn thấy cảnh tượng này và lại có tin đồn lạ thì sẽ là vết thương chí mạng.

Vì vậy, anh vội vàng… thì tiếng bước chân nhẹ nhàng “lộp bộp” vang lên trong tai Akiharu.

Trong khoảnh khắc, một cảm giác máu đóng băng ập đến, trong đầu anh, bản nhạc “Hotaru no Hikari” bi thương vang lên báo hiệu “đã đến lúc kết thúc cuộc đời rồi”… nhưng anh chợt nghĩ lại.

Ở Hakureiryou, hầu như không có học sinh nào chạy với tiếng bước chân ồn ào trong trường.

Nói đúng hơn, anh cảm thấy hình như chỉ có những người quen của Akiharu mới thế.

Có lẽ nào, với một tia hy vọng mong manh, anh nhìn về phía lối vào nhà ăn ——

“Ừm, đến đây thì ổn rồi… ưm?”

“…………Pina?”

Dự đoán của anh đã đúng, một khuôn mặt quen thuộc của một học sinh trung học cơ sở đang đứng đó, trong một bộ dạng khó hiểu.

Mái tóc dài màu bạc lấp lánh được búi hai bên như thường lệ, nhưng trên đầu cô bé lại có thêm một thứ không cần thiết. Một đôi tai mèo màu đen nhọn hoắt hướng thẳng lên trời.

Không chỉ có trang trí tai mèo trên đầu, mà trang phục của cô bé cũng kỳ lạ.

Cô bé mặc một chiếc áo tank top đen ngắn, loại mà những người tập thể dục trên chương trình quảng cáo TV đêm khuya hay mặc, được trang trí bằng những cục bông trắng ở vài chỗ. Phía dưới là một chiếc quần short đen bình thường.

Nhưng hơn cả thế, anh còn bận tâm đến những bàn tay và bàn chân to có đệm móng mèo, cùng với chiếc đuôi mảnh mai thò ra. Vì là Pina, nên chắc chắn đó là bộ cosplay của một nhân vật manga hoặc game nào đó, nhưng chạy lung tung trong Hakureiryou với bộ dạng như thế thì quá là thách thức rồi.

Khi Akiharu, quên mất cả tình cảnh của mình mà sững sờ nhìn chằm chằm, thì Pina cũng nhanh chóng nhận ra anh, giơ bàn tay có đệm móng mèo lên và nói:

“Ồ, Akiharu! Ngươi đang làm gì… ở đây vậy?”

“…………”

Thật khó khăn khi không thể trả lời ngay lập tức khi bị hỏi. Hay nói đúng hơn, làm sao mình giải thích chuyện này đây? Và bị một công chúa đang cosplay nhìn với ánh mắt đáng ngờ như vậy, có lẽ đây là một tình huống sai trái với tư cách một con người rồi.

Không biết Pina đã hiểu sự bối rối của Akiharu như thế nào, cô bé nheo mắt lại nhìn Saori:

“Ngươi đang làm cái trò vô liêm sỉ gì khi trời còn sáng thế này…! Hơn nữa, nhìn kỹ thì ngươi còn đang mặc đồ của Shikikagami…!”

“Ồ? Est-san, hôm nay trông chị đáng yêu ghê nhỉ?”

Nói rồi, Saori với bộ ngực còn hở hang, bước đi một cách loạng choạng về phía Pina.

Và cứ thế, cô ấy định ôm Pina, người đang cosplay gì đó giống mèo… nhưng bị né tránh và ngã nhào ra đất.

Trông như cô ấy ngã mặt xuống đất, nên Akiharu lo lắng không biết có sao không, thì:

“…Ôi? Sao chị lại né chứ?”

“Mà phải nói là chính ngươi có vấn đề khi cứ ôm chầm lấy ta mỗi lần gặp! Với cái bộ ngực to như bong bóng nước phồng lên đó mà cứ đè vào mặt ta…! Ngươi định làm ta chết ngạt sao?!”

“Đâu có… Em chỉ muốn thể hiện tình yêu với Est-san đáng yêu mà thôi.”

Dù Saori-san lẩm bẩm vẻ tiếc nuối, nhưng có lẽ Pina nói đúng. Nếu bị áp cái ngực size dưa vàng úp vào người, thì chắc chắn sẽ ngạt thở mất. Hơn nữa, với cái kẹp vô dụng mà lại cực mạnh kia thì không thể nào thoát ra được. Đúng là phải tránh thôi.

...Nhưng mà, trèo lên bàn thì không được rồi. Nhóc con đó, lần trước đã nhắc rồi mà lại làm nữa à. Và Saori-san ơi, làm ơn tỉnh dậy chỉnh lại quần áo đi chứ.

Khi Akiharu phải nuốt nước mắt ngoảnh mặt đi khỏi cảnh tượng quá khắc nghiệt đối với một nam sinh tuổi dậy thì — nào là ngực áo hở hang táo bạo, nào là đôi tất bị tuột do cú ngã—

「Akiharu! Ngươi đường đường là gia thần của thiếp, sao lại đi ve vãn với một ả đàn bà hư hỏng như thế hả!?」

Pina nhanh nhẹn nhảy khỏi bàn, tiến đến gần và buông ra một câu nói đầy hiểu lầm như vậy. Chà, cũng đúng như dự đoán thôi.

「Không, chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, đâu phải tôi cố ý làm gì... dù cũng không thể phủ nhận hoàn toàn là không có làm gì cả」

Vấn đề nằm ở bộ quần áo, nhưng đúng là kẻ thực hiện hành vi lại là mình, nên Akiharu không thể hoàn toàn phủ nhận được. Hơn nữa, cậu cũng hiểu rằng từ góc độ người ngoài, chuyện này sẽ trông như thế nào.

Vừa nghĩ xem phải làm sao đây, Akiharu tạm thời quyết định giải thích.

「Tôi đang huấn luyện đặc biệt cho Shikikagami ở kia. Rồi chị Saori-san cũng hướng dẫn... còn việc cô ấy mặc như vậy, là kết cục của một tai nạn đáng tiếc」

「Hừm... nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy như đang làm chuyện mờ ám mà thôi」

「Chỉ là cảm giác của cô thôi. ...Mà này, sao cô lại ồn ào thế? Lại còn ăn mặc như thế nữa?」

Dù là sự thật, Akiharu cũng hiểu rằng lời giải thích này nghe khá đáng ngờ. Thế là cậu cố gắng chuyển chủ đề, thì đôi mắt nghi ngờ của Pina bỗng mở to.

「Chà, đúng rồi! Ta không thể chậm trễ được. Nơi này cũng không phải là nơi yên bình gì... mà lại quên mang theo đồ để thay nên không thể chạy ra ngoài khu nhà học được...」

「Hả? Chạy trốn?」

Khi Akiharu dùng ánh mắt như muốn hỏi "Con nhóc này lại gây ra chuyện gì nữa vậy?", Pina dường như hiểu ngay, có lẽ là do bản năng hoang dã trỗi dậy.

「Chậc, không phải đâu! Thiếp chỉ là muốn, ừm, muốn lưu giữ lại những thứ đáng yêu thôi mà!」

「...Dù không rõ lắm, nhưng có lẽ lỗi là do cô. Với bộ dạng này, cô không thể về nhà được đâu, phải không?」

「Đương nhiên rồi! Thiếp khác Saori, không hề có cái sở thích khoe thân lộ liễu đó đâu!」

「Chà, tôi cũng đâu có sở thích đó đâu?」

Saori-san không biết từ lúc nào đã ở gần đó lên tiếng phủ nhận, nhưng quần áo vẫn xộc xệch nên lời nói của cô chẳng có chút thuyết phục nào.

「...Shikikagami, chỉnh lại quần áo cho Saori-san đi」

「Ể? Tại sao ạ?」

「Tại sao á, cô... ừm, là thế này, cứ xem như đây là bài tập chăm sóc cho chủ nhân bê tha đi. Giúp cô ấy mặc cái này vào」

Vừa nói, Akiharu vừa đưa chiếc áo vest buổi sáng mình đang mặc cho Shikikagami, rồi Shikikagami ngoan ngoãn bắt đầu khoác áo cho chị mình. Có lẽ chuyện quần áo của Saori-san xộc xệch là chuyện thường ngày, nên Shikikagami cũng dần mất đi ý thức rằng mình phải chỉnh trang cho chị ấy.

Akiharu thở dài thườn thượt, nghĩ bụng nhân tiện đây sẽ kết thúc chuyện hôm nay. Khi đang định đưa ra đề nghị giải tán, thì có ai đó kéo tay áo đồng phục của cậu từ bên cạnh.

Biết ngay là ai, Akiharu cúi nhìn rồi quay lại, thấy Pina đang khéo léo kẹp tay áo của mình bằng hai bàn tay có đệm thịt.

「...Akiharu, cứu thiếp với」

「Được thôi, nhưng trước tiên hãy giải thích chuyện gì đã xảy ra, bao gồm cả cái bộ dạng kỳ lạ này của cô nữa」

「Gì chứ! Chỗ nào mà kỳ lạ hả!? Đây là cosplay của nhân vật nổi tiếng Mimimi trong game RPG đang hot đó!?」

Sao con bé lại không nhận ra việc cosplay trong trường học đã là kỳ lạ rồi nhỉ? Dù có đỏ mặt và tức giận đến thế, nhưng cái game RPG đang hot kia thì học sinh khoa Phục vụ không thể chơi được, nên Akiharu hoàn toàn không hiểu gì cả. Nếu là game đối kháng đang hot ngoài phố thì cậu còn có thể hiểu được.

Akiharu đang chọn lời để thuyết phục thì có một người không cần thiết xen vào.

「Đúng vậy, Hino-san. Esto-san rất đáng yêu, nên không cần giải thích gì cả. Chỉ đáng yêu thôi là đủ rồi」

「Meo! Đừng ôm thiếp chứ?! Hừm, không được vuốt ve đuôi thiếp nữa!」

「Thôi nào Pina, đừng giỡn với Saori-san nữa, mau kể cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đi」

Thấy câu chuyện chẳng đi đến đâu, Akiharu nói. Pina liền trừng mắt nhìn cậu một cách gay gắt... nhưng rồi nhanh chóng cắn chặt môi dưới như để kìm nén. Có vẻ như cô bé đã phần nào hiểu được cái gọi là "ưu tiên".

Vẫn bị Saori-san ôm từ phía sau như một con thú bông, Pina kiêu ngạo khoanh tay lại.

「Ưm... hiện tại, thiếp đang bị truy đuổi vì một hiểu lầm nhỏ. Thiếp tin rằng thời gian sẽ giải quyết mọi chuyện nên giờ phải chiến lược rút lui khỏi đây, nhưng vấn đề là đồ thay. Thiếp phải đến căn cứ của thiếp ở tầng ba khu nhà học phụ... tuy nhiên, khả năng bị kẻ truy đuổi bắt trước khi đến đó là rất cao. Đây là một nhiệm vụ rất nguy hiểm」

À ừ, đúng là như dự đoán, một lời giải thích chẳng đâu vào đâu. Sẽ tốt hơn nếu cô bé kể cụ thể hơn là đã làm gì và ai đang truy đuổi mình.

Những gì Akiharu hiểu được là Pina đã gây ra chuyện gì đó, và vì thế mà bị truy đuổi. Còn nơi cất đồ thay là phòng học trống mà Pina xin phép hiệu trưởng cho dùng để hoạt động đồng nhân từ khi cô bé bắt đầu tuyên bố làm vậy. Đến mức này thì những kẻ truy đuổi cũng khá rõ rồi, nhưng thôi, giờ không cần truy hỏi nữa.

Dù sao đi nữa, chuyện mình phải làm rất đơn giản. Dù không đến mức phải dọn dẹp hậu quả của Pina, nhưng đưa cô bé về đến phòng học là đủ rồi.

Sau khi tự mình chấp nhận, Akiharu buông tay khỏi chiếc kim băng đang chạm vào, rồi nhìn Shikikagami đang ngây người ra.

「Xin lỗi, tôi có chút việc nên chỉ có thể đi cùng đến đây thôi. Những gì đã học hôm nay — ngoài những gì Saori-san đã dạy ra — nếu cô luyện tập sau bữa tối, chắc chắn sẽ tốt hơn một chút」

「Vâng ạ, em sẽ cố gắng hết sức!」

「Được rồi, vậy thì Pina, đi thôi」

「Ưm. Phải thay đồ trước khi bị nhiều người thấy」

Akiharu cảm thấy hơi lạ khi cô bé vẫn có chút xấu hổ, rồi đi trước ra khỏi phòng ăn... định vậy, nhưng rồi cậu lập tức dừng bước.

Akiharu cau mày quay lại, đúng như dự đoán.

「...Ừm, sao Shikikagami lại định đi theo vậy?」

「Giúp đỡ Pina-chan đang gặp khó khăn cũng là một phần của huấn luyện ạ! Một người giúp việc chuẩn mực thì không thể bỏ mặc được ạ!」

「...Thế thì, tại sao Saori-san lại không chịu buông Pina ra?」

「Vì Esto-san rất đáng yêu mà. Đã lỡ rồi thì xin phép được đi cùng nhé」

「Cái, con, buông raaa! Đối xử với thiếp như thú cưng là sao hảaa!?」

Shikikagami thì còn hiểu được, nhưng Akiharu hoàn toàn không hiểu Saori-san nói "đã lỡ rồi" là gì. Và trong khi Pina đang kịch liệt vùng vẫy trong vòng tay, thì cô ấy vẫn không hề suy suyển, không biết cô ấy đã dùng sức lực gì.

Hay nói đúng hơn, liệu đi với đám người này có ổn không? Họ ồn ào hết mức, mà nếu đang bị truy đuổi thì sẽ cực kỳ nổi bật đó chứ?

Akiharu nghĩ chắc chắn sẽ gặp rắc rối, liền mở miệng định thuyết phục hai chị em này.

「……………………」

Rồi, cậu lại ngậm miệng lại mà không nói gì.

Nghĩ một chút thì thấy không ổn. Mình không đủ sức để làm chuyện này.

So với việc bắt hai người này nghe lời, thì bỏ cuộc và đi thẳng còn nhanh hơn, mà lại không tốn công sức.

Vậy là,

「Được rồi, vậy thì đi thôi. Cố gắng giữ im lặng nhé?」

「Vâng ạ!」

「Rõ rồi」

「Khoan, đợi đã! Thiếp cứ thế này sao?! Ngươi bảo thiếp cứ thế này mà đi ư?!」

「Thôi nào Pina, cô cũng im lặng đi. Người chịu thiệt nhất khi làm ồn là cô đấy」

「Nếu vậy thì hãy giải quyết tình huống này đi! Thôi nào buông raa, buông thiếp raaaa───!」

Saori-san mỉm cười vẫn ôm chặt Pina đang vùng vẫy như một đứa trẻ hư.

Akiharu và mọi người hiểu rằng chuyện này hoàn toàn không phải là hành động bí mật, rồi rời khỏi phòng ăn.

◆ ◇

Nếu đi bộ bình thường, từ phòng ăn đến phòng học mục tiêu chỉ mất hơn năm phút.

Nhưng lần này, có một người đang bị truy đuổi (dù chỉ là tạm thời), và lại là hoạt động nhóm. Để đề phòng, họ đã kiểm tra xem có ai khác trên cầu thang và hành lang không, rồi Akiharu đi trước đảm bảo an toàn, sau đó mới tiến lên. Vì thế, phải mất hơn mười phút mới đến được đích.

Pina, sau khi được Saori-san giải thoát trên đường đi, trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhưng đối với Akiharu thì đó chỉ là một trò chơi gián điệp.

Thế nên, khi đến được phòng học trống mục tiêu, cậu mở cửa mà không gõ, định kết thúc mọi chuyện.

「Gì chứ, Akiharu! Bất cẩn quá đó! Nếu kẻ đó quay lại và ẩn náu bên trong thì ngươi định làm gì hả?!」

「À, nói đúng hơn thì cô mới là thủ phạm đó. Dù sao thì tôi cũng đã nhìn vào trong qua ô cửa rồi, không có ai cả... mà nói đến đây...」

Bước vào phòng học, Akiharu nhìn lại tình trạng bên trong và không nói nên lời.

Đây là căn cứ hoạt động đồng nhân của Pina, nên cậu cũng đã đến đây nhiều lần. Mỗi lần đến, đồ đạc lại chất thêm, nào là bàn làm việc, bàn đồ nghề, rồi cả đống truyện tranh dưới danh nghĩa tài liệu. Cậu biết là có nhiều thứ như vậy... nhưng lần này thì quá đáng rồi.

Chỉ có thể nói gọn một từ: "Phòng của đứa trẻ không biết dọn dẹp".

Bên cạnh sổ phác thảo đang vẽ dở và đủ loại bút trên bàn, những vỏ sô cô la và kẹo ăn dở chắc chắn không thể biện minh được.

Trên sàn có một chiếc đệm hạt lớn đến nỗi người lớn cũng bị lún nửa người vào đó, xung quanh chất đống truyện tranh và tiểu thuyết, cùng với một chiếc máy chơi game di động bị vứt bừa bãi... Nếu Akiharu là bố mẹ, cậu chắc chắn sẽ giận dữ một trăm phần trăm.

Căn phòng vốn dĩ rộng rãi giờ chỉ cảm thấy bằng một nửa.

「...Này, Pina. Nơi này biến thành phòng tự sa đọa từ bao giờ vậy?」

「Hừm... đó, đó là do việc sáng tác nên không thể tránh khỏi mà」

「Thế sao cô lại lảng tránh ánh mắt của tôi? Mà nói đến đây, đồng phục cũng vứt bừa bãi... hãy gọn gàng hơn một chút đi」

「Hừm, gì vậy gì vậy, nói mấy lời lẩm bẩm như ông già ở quê hương thiếp! Ngươi định làm quản gia hay bà thím lắm chuyện đây hả!」

「...Không, nếu những gì ông già nhà cô nói trùng khớp thì quản gia nói vậy cũng đâu có gì lạ」

Akiharu đáp trả rất hợp tình hợp lý, nhưng nàng công chúa xứ tuyết dường như không hài lòng, liền nhe nanh đe dọa như một con chó hoang đói.

Akiharu thở dài thườn thượt, nghĩ bụng có lẽ sẽ có ai đó giúp đỡ, liền nhìn về phía chị em Shikikagami với một chút hy vọng mong manh.

Cô em gái đang chăm chú nhìn chiếc bút G trên bàn với vẻ tò mò, nhưng người chị Saori-san nhận ra ánh mắt của cậu, rồi khẽ nở nụ cười.

「Ý kiến của Hino-san là đúng, nhưng có lẽ Esto-san hôm nay chỉ là vô tình lỡ tay thôi. Nếu được, có thể bỏ qua cho cô bé một cách nhẹ nhàng được không?」

...Thôi rồi, người này quá nuông chiều Pina rồi. Hướng giúp đỡ sai lầm rồi.

「Hơn nữa, việc không biết từ lúc nào quần áo đã tuột ra là chuyện thường xảy ra mà」

「Không, quần áo đâu có dễ tuột như vậy đâu?! Cô có cách mặc và ảo thuật cởi đồ gì vậy hả!?」

「Chà... ? Cứ như là không biết từ lúc nào đã vậy rồi. Ảo thuật nhỉ?」

「Đó là tai nạn thì đúng hơn!」

Có lẽ là do Akiharu đã nói "ảo thuật cởi đồ" nên mới vậy, nhưng nếu cô ấy cứ đùa kiểu đó với một lời nhận xét thật lòng thì cậu cũng bó tay. Hay nói đúng hơn, ngay cả việc phản bác một cách dễ dàng cũng nguy hiểm sao. Tình huống này gây stress đến mức nào vậy.

Khi Akiharu đang cay đắng nhận ra sự khắc nghiệt của thực tế, Pina, ôm bộ đồng phục bị vứt bừa bãi trong tay, nhìn chằm chằm vào cậu.

「Phải thay đồ sớm thôi. Ưm, phải thay đồ càng sớm càng tốt」

「À, đúng vậy. Thay đồ nhanh rồi giải tán thôi」

「……………………」

「Sao vậy? Không phải là cô định thay đồ sao?」

Khi Akiharu hỏi vì Pina lẽ ra phải hành động lại cứ nhìn chằm chằm vào cậu, cô bé mở miệng rộng đến mức thấy cả răng nanh.

「Thì phải thay đồ chứ! Nhưng tại sao ngươi lại không chịu đi ra ngoài hả!?」

「...À... xin lỗi, tôi quên béng mất」

Vì đó là một lời nói hoàn toàn hợp lý, Akiharu thành thật chắp tay xin lỗi.

Tuy nhiên, dù xin lỗi nhưng cậu không nói rõ mình đã "quên" điều gì. ...Nếu cô bé biết mình đã "quên rằng cô bé đã đến tuổi xấu hổ khi bị nhìn thấy thay đồ" thì có lẽ sẽ có "sóng gió" ở đây mất.

Dù vẻ ngoài và hành động còn non nớt, nhưng đúng là cô bé đã 15 tuổi rồi nhỉ. Trời ơi, mình hoàn toàn quên mất.

Lần này mình hoàn toàn có lỗi, và sẽ rất tệ nếu bị nghĩ là mình quá tò mò về việc Pina thay đồ, người mà trông chẳng khác gì học sinh tiểu học.

Để tránh những hiểu lầm không hay, Akiharu quay gót định đợi bên ngoài phòng──

「Chà... Đợi đã, Akiharu!」

「Hả? Gì vậy, không phải là cô định thay đồ sao?」

Vừa nghĩ bụng cô bé này sao mà ồn ào thế, lúc thì bảo đi ra, lúc thì bảo đợi, Akiharu quay lại, thấy Pina đang ngập ngừng với vẻ bối rối.

Pina, người đang làm những động tác như một đứa trẻ nhút nhát muốn đi vệ sinh ở nhà người khác, chu môi rồi chìa hai tay về phía Akiharu.

「...Cái đó, thiếp không tháo ra được. Ngươi có thể tháo giúp thiếp không?」

「...Hả? Nhưng đó là cô tự gắn vào mà?」

「Khi đeo vào, với những đệm thịt mềm mại này thì không thể tháo khóa cài ra được! Đó là loại phụ kiện có thiết kế như vậy nên không còn cách nào khác!」

「À, cái đó trên đời người ta gọi là hàng lỗi đó cô bé」

Quả thật, nhìn những đệm thịt phồng gấp mấy lần găng tay dày, thì việc tháo khóa cài ở cổ tay có vẻ khó khăn. Khi gắn vào thì có vẻ dễ dàng chỉ cần lật ngang là được, nhưng nếu cúi tay xuống thì không thể tháo ra được – một cặp đệm thịt đáng sợ... Ừm, hy vọng nó sẽ ngừng bán sớm đi.

Akiharu thở dài thườn thượt.

「Tôi sẽ ra ngoài đợi, cô nhờ Shikikagami và Saori-san tháo ra giúp đi. Nhân tiện, nhờ họ giúp thay đồ luôn đi」

「Chà... Hino-san, đó là một ý hay đấy nhỉ」

「Em sẽ cố gắng hết sức ạ!」

Hai người kia tỏ vẻ rất nhiệt tình với đề xuất của Akiharu, nhưng có một người lên tiếng phản đối.

「Không chịu đâu, không chịu đâu! Thiếp sẽ không nhờ tay Saori đâu!」

Dù đó đáng lẽ là một giải pháp tốt nhất, nhưng chính Pina lại bắt đầu mè nheo. Hơn nữa, cô bé còn vòng ra sau Akiharu, chạy trốn khỏi hai chị em Shikikagami đang định tiến lại gần.

Thành thật mà nói, Akiharu không hiểu ý nghĩa của phản ứng này. Cậu đã nghĩ cô bé là một đàn em hơi nhút nhát, nhưng đây không quá lời khi nói là phản ứng từ chối.

Akiharu bất giác cau mày, hỏi Pina đang đe dọa như mèo con ở phía sau.

「Này... có lẽ nào cô không thích hai chị em đó sao?」

「Không phải là không thích, mà họ là kẻ thù. Họ là những kẻ săn mồi và sói đói đang muốn hành hạ thiếp...!」

Không cần phải dùng những cái tên động vật hoàn toàn không khớp với nhận định của mình như vậy. Dù nghĩ thế nào thì họ cũng hợp với một trang trại chăn nuôi bò sữa hơn.

「...Họ có vẻ thích cô đó?」

Akiharu ngầm chỉ Saori-san với vẻ mặt yêu thương nhìn cái thứ đáng yêu, dù bị từ chối thẳng thừng, và Shikikagami đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

「Đó là cái bẫy. Định dụ thiếp ra rồi ăn thịt, thật là xảo quyệt...!」

Pina nói vậy với một vẻ mặt rất nghiêm túc. Nếu hai người đó xảo quyệt, thì Tomomi sẽ thế nào đây. Ngay cả từ "rắn độc" hay "ác quỷ" cũng không đủ để miêu tả nữa.

Trước thái độ cứng rắn của Pina, Akiharu thở dài rồi hỏi lại.

「Trước đây đã xảy ra chuyện gì sao? Có lẽ cô đã bị làm phiền, nhưng tôi nghĩ chắc chắn họ không có ý xấu đâu?」

「Không có ý xấu thì không xong đâu! Không, sự hậu đậu của Sanae thì có lẽ xong được, nhưng vấn đề là Saori đó!」

「...Saori-san á? Cô ấy hay tự làm mình gặp rắc rối, nhưng tôi không có ấn tượng là cô ấy hay làm phiền người khác」

「Đối với Akiharu thì có lẽ là vậy. Nhưng mỗi lần gặp thiếp, thiếp đều bị quấy rầy thậm tệ, và gặp phải kết cục bi thảm đó...!」

Dù cô bé nói một cách kịch tính như vậy, Akiharu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Hay nói đúng hơn, hiện tại cô bé vẫn đang tự do vùng vẫy như thế này, nên cậu có cảm giác mọi chuyện cũng không đến nỗi nào.

Tạm thời, Akiharu quyết định lắng nghe mà không xen vào một cách bất cẩn. Nàng công chúa của tiểu quốc nhìn cậu với đôi mắt đầy bất mãn và căm hờn.

「...Có lần thì bị ôm từ phía sau rồi quay vòng vòng, có lần thì suýt bị tạo kiểu tóc kỳ lạ, rồi có lần thì bị ép ăn đến nghẹt thở... thiếp đã gặp đủ thứ chuyện tồi tệ rồi!」

「……………………Wow...」

Akiharu hơi rụt lại vì sự nặng nề của tình hình bất ngờ. Không ngờ mọi chuyện lại bi thảm đến mức đó. Và tất cả đều là kết quả của việc Saori-san muốn cưng chiều Pina. Cô chị lớp trên đó mạnh mẽ và vụng về đến mức nào vậy.

Quả thật, chuyện Pina coi Saori như kẻ thù cũng không khó hiểu...

「Và điều không thể chấp nhận được nhất chính là── cái thân hình đó! Ngực nở nang quá mức, chẳng phải quá bất công sao! Vậy mà eo lại thon, chân lại dài thì là sao?! Cứ liên tục khoe với thiếp, một người vẫn đang trong quá trình phát triển... không thể tha thứ!」

...Khi Akiharu vừa mới hiểu ra, thì một lời oán giận khó chịu đã xuất hiện.

À ừ, dù sao thì mọi chuyện cũng rõ ràng hơn rồi... một chút cảm giác bi tráng vừa có đã nhanh chóng biến thành sự thất vọng nặng nề.

Trong khi tâm trạng Akiharu đột ngột thay đổi, Pina, người dường như không nhận ra điều đó, kiêu ngạo khoanh tay lại.

「Hãy chờ mà xem... đừng nghĩ kẻ không có gì sẽ mãi đứng giậm chân tại chỗ! Vài năm nữa, chính các ngươi sẽ phải ghen tị mà nhìn thiếp đó!」

「...À... không thể đâu, có lẽ vậy」

Akiharu lẩm bẩm khẽ, rồi nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé của Pina. Quả thật, cô bé vẫn còn đang trong tuổi dậy thì, nhưng để có vóc dáng đẹp hơn hai chị em Shikikagami, thì e rằng phải có một hiện tượng kỳ lạ cỡ ốc sên tiến hóa thành tôm hùm mới được.

May mắn là giọng nói của Akiharu không lọt đến tai nàng công chúa đang hừng hực khí thế, cô bé tạo dáng tự mãn với đệm thịt chìa ra.

Vừa nghĩ bụng "Sao lại thế này nhỉ", Akiharu vỗ vai Pina.

「Có vẻ như mọi chuyện đã bị lãng quên hoàn toàn rồi... nhưng dù sao thì, tôi cũng nói cho cô biết một cách thiện ý」

「Gì vậy, Akiharu? Bây giờ đang đến đoạn hay mà, chút nữa xong thì hãy nói」

「Tôi thì thế nào cũng được... nhưng không phải nên thực hiện mục tiêu ban đầu trước sao?」

「Ừm? Mục tiêu, ban đầu...?」

Cô bé nhíu mày hỏi lại, chứng tỏ là đã quên thật rồi.

Việc tại sao họ lại đến căn phòng được coi là phòng câu lạc bộ này, và điều quan trọng nhất──

「Á, kia rồi! Tìm thấy rồi đây này!」

Giọng nói vang lên từ cánh cửa vẫn đang mở khiến cơ thể Pina run bắn lên.

Máu huyết trên má đang đỏ bừng vì phấn khích đã biến mất, có vẻ như cô bé đã nhớ ra rồi.

...Nhớ ra điều quan trọng nhất mà không được quên: rằng mình đang chạy trốn khỏi ai đó.

Nhìn người bước vào phòng học, Akiharu xác nhận dự đoán của mình là đúng. Chà, căn phòng này được sử dụng thì gần như là câu hỏi hai lựa chọn, nên chẳng có gì đáng tự hào cả.

Tuy nhiên, điều hơi bất ngờ là──

「Ôi trời... cả tiền bối cũng đeo cái đó sao」

Có lẽ do chạy, Mimina Sakurazawa, tiền bối nhỏ nhắn nhất ở cấp trung học, đang thở hổn hển.

Trên đầu cô bé, hơi nhấp nhô theo hơi thở... đáng ngạc nhiên thay, cũng đeo tai mèo giống Pina. Dù chưa từng thấy mèo màu hồng, nhưng đó rõ ràng là tai mèo.

Và trên cả hai tay là găng tay đệm thịt. Kích thước không cân xứng với thân hình nhỏ bé của cô bé, đến mức ngay lập tức từ "buổi biểu diễn mầm non" hiện lên trong đầu Akiharu. Theo một nghĩa nào đó, nó lại rất hợp.

Thường ngày, tiền bối Mimina rất nhút nhát và trông như động vật nhỏ, nhưng hôm nay, cô bé xông thẳng vào phòng học như muốn nói "Hôm nay tôi khác rồi", rồi trừng mắt nhìn Pina── không phải, nhìn Akiharu.

...Tuy nhiên, đôi mắt cô bé đang rưng rưng nước, ở tình trạng cận kề vỡ òa.

「Khô, không phải đâu! Mimina không muốn đeo cái này đâu!」

「Thế sao lại đeo? Quần áo thì vẫn là đồng phục, nhưng lại đeo cả tai mèo nữa...」

「Thì bảo không phải mà! Lúc Mimina đang ngủ trưa thì Pina-chan tự ý làm đó! Mình không tự tháo ra được... lại còn, còn chụp ảnh nữa...!」

「……………………」

À ừ, hiểu rồi. Mimina không phải kiểu người tự nguyện làm vậy, và ngược lại, Pina thì có vẻ rất hay làm những trò đó.

「...Tiền bối nói vậy. Thế nào, Pina?」

Để xác nhận xem có lời biện minh nào không, Akiharu hỏi kẻ tình nghi đang trốn trong góc phòng học.

Có lẽ bị khí thế của Mimina, người đang tức giận một cách khác thường, áp đảo, Pina vung vẩy hai tay một cách lúng túng.

「À, thiếp, thiếp nghĩ đó là việc tốt mà... để Mimina phát huy tối đa sự đáng yêu của mình, thì chỉ có bộ tai mèo hoặc bộ đồ khủng long mà thôi, thiếp luôn luôn──」

「Cái đó chắc chắn không hợp đâu! Mimina đã là người lớn rồi mà!」

...Liệu đã bao giờ có lời nói nào thiếu thuyết phục đến mức này chưa? À ừ, đúng là cô bé sẽ đủ tuổi trưởng thành vào năm sau, nên chắc chắn là người lớn nhất trong số học sinh rồi. Người lớn gì mà tai mèo và găng tay đệm thịt lại hợp đến thế này chứ.

Trong khi Akiharu đang cảm nhận sự bí ẩn của nhân loại giữa những mâu thuẫn phức tạp, Pina, người bị dồn vào đường cùng, đã có hành động.

Dù bị áp chế bởi khí thế của một đứa trẻ đang rưng rưng nước mắt, một tồn tại còn khó đối phó hơn cả Hanakan, nhưng khi không còn đường thoát, ánh mắt của cô bé đã thay đổi.

「Hừm... nếu đã vậy thì thiếp không thể nói dài dòng được nữa rồi...!」

「Lại làm cái gì quá đáng── á, gì vậy?!」

「Ối!? Gì vậy, gì?!」

Mimina dường như hoàn toàn không hiểu tình hình, nhưng Akiharu, người đang đứng cách xa một chút thì khác.

Có lẽ nhận ra mọi chuyện đã hết, Pina vứt bộ đồng phục đang ôm để làm mờ mắt. Và tiền bối thì bị chiếc váy trùm lên đầu, mất tầm nhìn.

Pina, người đã từ bỏ việc thay đồ để liều mạng hành động, nhanh nhẹn chạy thoát qua Mimina... nhưng trong mắt Akiharu, vẫn còn hơi non nớt.

Dù là hành động bất ngờ, nhưng nếu Akiharu ngớ người trước mức độ này thì không thể sống sót ở khoa Phục vụ được. Chắc chắn sẽ chết thật hoặc phải vào bệnh viện.

Akiharu định bắt Pina, người đang chạy trốn như thỏ dù là mèo, rồi cậu dừng tay lại khi thấy một điều còn bất ngờ hơn cả màn rượt đuổi.

「Hừm!? Ngươi, ngươi làm gì vậy?!」

「Thôi mà, không được đâu! Không được làm chuyện như thế này chứ!」

Ngay trước khi Pina đang định chạy vượt qua, Shikikagami, người ở gần đó, đã ôm chặt để ngăn cô bé lại. Hơn nữa, Pina vùng vẫy trong khi bị giữ chặt, khiến quần áo bị xô lệch, để lộ da thịt đến mức khủng khiếp... Chắc vẫn lạnh lắm nhỉ, bộ dạng đó.

Chà, tạm thời bây giờ, điều cần quan tâm là cuộc đối thoại giữa Pina đang giãy giụa và Shikikagami đang giữ chặt cô bé. Akiharu hoàn toàn không ngờ mình lại bị cướp vai.

「Buông ra, buông thiếp ra Sanae! Thiếp thà chọn cái chết còn hơn phải mất mặt!」

「Pina-chan quá làm quá rồi đó. Nếu chạy trốn thì sẽ chẳng còn gì cả đâu?」

「Thì cứ buông ra───!」

「Thôi mà... phải ngoan ngoãn chứ」

Nói vậy để dỗ dành, Shikikagami-san nói "Hầy da!" một tiếng rồi nhấc cơ thể của Pina mà cô đang giữ lên, sau đó đặt xuống đối diện Mimina. Dù là làm vô tình, nhưng đó không phải là điều mà một cô gái với cánh tay nhỏ bé có thể làm được.

Nhưng điều thực sự đáng ngạc nhiên không phải ở chỗ đó, mà là vẻ mặt của Shikikagami-san.

Không hề tức giận, cũng không phải kiểu "đành chịu thôi", cô ấy nhìn thẳng vào Pina với vẻ mặt như thể đang làm một điều hiển nhiên.

「Nếu làm chuyện xấu, phải xin lỗi cho đàng hoàng chứ?」

「Nư… nhưng mà, ta cứ nghĩ là hợp với Mimina, nên mới nghĩ tốt mà…」

「Dù Pina-chan không có ác ý, nhưng nếu Ozawa-san đã cảm thấy khó chịu, thì đó là chuyện xấu. Nếu là bạn bè, càng phải làm đúng đắn chứ」

…………Không hiểu sao tôi có cảm giác như đang chứng kiến một cảnh tượng kỳ tích phi thường vậy. Có lẽ là điều gì đó sánh ngang với bí ẩn của vũ trụ.

Đúng là, dù việc tự ý gắn tai mèo lên đã đành, nhưng chụp ảnh thì xét về mặt đạo đức không tốt. Tuy nhiên, việc được nghe điều đó từ miệng Shikikagami-san lại khá mới mẻ. Vốn dĩ, cô ấy có tinh thần trách nhiệm và nghiêm túc nên không có gì lạ, nhưng lại hay vụng về làm hỏng việc, hoặc có quan điểm giá trị khác hẳn người thường.

Chính vì bất ngờ như vậy nên hiệu quả cực kỳ tốt, Pina đang định viện cớ cũng mấp máy môi, không còn ý định bỏ trốn nữa.

Giữa lúc Akiharu đang theo dõi một cách cảm kích, Shikikagami-san tiếp tục lời nói.

「Nào, hãy xin lỗi đi nào! Nếu mập mờ thì sau này sẽ khó xử lắm, mà làm hòa thì tốt nhất mà!」

「…………Ừm ưm…」

「…………」

Với sự điều khiển của Shikikagami-san, không chỉ Pina mà cả Mimina cũng dường như đã lấy lại được bình tĩnh.

Pina, người đang nhìn xuống đầu ngón chân của mình──mà bây giờ là miếng đệm thịt chân, nói chung là nhìn xuống dưới chân, lén lút ngẩng đầu lên nhìn trộm biểu cảm của Mimina.

Đối diện, tiền bối Mimina dù đang trong trạng thái kinh khủng với tai mèo và váy vẫn còn trên đầu, nhưng cũng đã giữ tư thế chờ đợi lời của đối phương.

Và sau một khoảng thời gian trống rỗng,

「…………Cái đó… ta đã trêu chọc khi ngủ say, xin lỗi」

「……………………Thôi được rồi」

「Thật sao? Không phải chịu đòn roi hay vác đá gì sao?」

「Không, không làm mấy chuyện đó đâu! Cậu đã xin lỗi đàng hoàng rồi, nếu cậu xóa dữ liệu đã chụp đi, tớ sẽ tha thứ cho」

Từ đôi môi của Pina thoát ra hơi thở nhẹ nhõm khi nghe những lời của Mimina, tuy vẫn cố gắng nghe như một tiền bối. Nhìn thấy cảnh đó, Shikikagami-san cũng nở một nụ cười vui vẻ.

Vì mọi chuyện đã êm xuôi mà không cần mình ra mặt, Akiharu cảm thấy thật sự nhẹ nhõm trong lòng. Anh đã lo lắng liệu có ổn không khi để người bạn cùng lớp nổi tiếng là vụng về giải quyết, nhưng hóa ra chỉ là lo xa… Mà nói đúng hơn, có lẽ mọi chuyện còn suôn sẻ hơn nếu chính mình nhúng tay vào.

Anh vui vì mối quan hệ của Pina và Mimina, hai người cùng tham gia hoạt động doujin, đã không bị rạn nứt, nhưng thu hoạch lớn hơn thế là──

「…Trông tình hình này thì Shikikagami-san ổn rồi」

「Ồ? Về chuyện gì ạ?」

Cứ tưởng là lầm bầm một mình, ai ngờ đã bị Saori-san, người đã ở cạnh anh từ lúc nào, nghe thấy. Chuyện đó thì tạm bỏ qua, nhưng làm ơn đừng quên cài cúc áo của chiếc áo vest buổi sáng mà anh đã mất công gửi gắm.

Đúng là người từng tuyên bố "tự nhiên mà cởi đồ" có khác, nhưng không biết liệu chức năng đó có thể được sửa chữa càng sớm càng tốt không đây.

Akiharu dời ánh mắt khỏi Saori, người dù mặc nhiều lớp vẫn lộ ra những chỗ gợi cảm, và trả lời câu hỏi vừa nãy.

「Hôm trước, Fukamika-san có nói. Đối với học sinh khoa Hầu Gái, điều quan trọng hơn kỹ thuật chính là động cơ」

「Động cơ, ạ? Sanae-san thì…」

「Muốn xây lại nhà phải không? Nếu vậy, trở thành hầu gái là một phương tiện, nhưng──đó là vì nghĩ cho gia đình, và bây giờ cũng vì nghĩ cho Pina và các bạn mà đưa ra những lời hướng dẫn đúng đắn. Hơn nữa, cô ấy có đủ động lực và thể lực, nên dù mất chút thời gian, chắc chắn sẽ trở thành một hầu gái tài giỏi thôi?」

Đó không phải là những lời anh nói vì có chị gái đứng trước mặt, mà là từ tận đáy lòng.

Vốn dĩ lớn lên trong gia đình tiểu thư, có nhiều điều mới mẻ chưa quen, và cũng có nhiều thất bại vì vụng về.

──Thế nhưng, cô ấy vẫn không nản lòng cố gắng, và đang tiến về phía trước.

Akiharu tin rằng miễn là không đánh mất sự trong sáng đó, Shikikagami-san sẽ ổn thôi.

Không biết có phải vui vì em gái được khen không, Saori-san đứng cạnh khẽ mỉm cười,

「Vâng, đúng vậy, Sanae-san sẽ ổn thôi. Em ấy là một đứa trẻ rất ngoan và đáng yêu」

「À, đúng vậy」

「Là đứa em gái mà tôi rất tự hào. Có ra mắt ở bất kỳ cửa hàng nào cũng không làm tôi xấu hổ」

Ơ kìa, mang ra cửa hàng để làm gì chứ. Và cô chị hay cởi đồ phá cách này định đưa em gái mình ra cửa hàng gì vậy trời.

Ngạc nhiên trước kỹ năng phá hỏng khoảnh khắc cảm động chỉ trong chốc lát, Akiharu thở dài.

──À mà, có một tính toán sai.

Nói đúng hơn là không phải tính toán sai, mà là một diễn biến khiến anh muốn thốt lên "Ai mà ngờ được cơ chứ!", đang chờ đợi sau đó.

「Tiện thể, phòng học này dùng để làm gì vậy ạ? Đằng kia có rất nhiều quần áo…」

「Ừm ưm? Đây là căn cứ bí mật của ta và Mimina, và Kaede với Akiharu. Từ đây, chúng ta sẽ tuyên bố bá chủ thế giới doujin, và sau này sẽ nhuộm cả quê hương bằng thương hiệu độc đáo của chúng ta, hiện tại đang giữa lúc thực hiện kế hoạch vĩ đại đó đấy!」

「Oa… tuyệt vời quá! À, cho phép cháu hợp tác nữa nhé!」

「Nư. Ta thì được, nhưng Mimina thì sao?」

「Ư… Được thôi. Dù sao thì tớ cũng không hiểu lắm là cậu muốn làm gì…」

「Ừm! Vậy thì từ bây giờ, Sanae cũng là đồng chí rồi! Thế là quy mô cosplay sẽ được mở rộng ra!」

「Vâng ạ! Cháu không hiểu gì cả, nhưng cháu sẽ cố gắng!」

…………Oa, sẽ tăng thêm người à. Không phải là đồng chí hay thành viên cosplay, mà là những nhân tố có thể gây rắc rối. Ngay cả bây giờ thôi cũng đã bận rộn lắm rồi mà.

Akiharu, người đang sững sờ nghe cuộc trò chuyện của ba người, chợt nghĩ đến điều không thể, và hỏi Saori, người cũng đang đứng ngoài cuộc.

「…À, Saori-san, chị sẽ không tham gia chứ?」

「Vâng, tôi sẽ không tham gia đâu. Tôi còn có công việc làm người mẫu nữa…」

「…………Còn nữa sao?」

「Nếu ở cạnh hai người Estore-san và Ozawa-san đáng yêu như vậy, tôi có thể quá thả lỏng và quá mức chăm sóc, khiến họ bị suy nhược thần kinh mất」

「…………Cảm ơn chị đã tự trọng」

Nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng──

Thế nhưng, vì quá lo lắng về cái gọi là hoạt động doujin sắp tới, Akiharu bắt đầu trốn tránh hiện thực bằng cách vùi mình vào chiếc gối hạt đậu gần đó.