Chương phụ: Kỳ thi đặc biệt mùa thu 'Những trái tim rộn ràng của đội hình lệch pha' – Phiên bản hai mặt
PHẦN A
Tại phân viện cao cấp của Học viện tư thục Hakureiryo danh giá.
Trong phòng giám đốc đặt ở tòa nhà thứ hai của trường. Đương nhiên có Giám đốc ở đó, và bên cạnh là một phụ nữ mặc bộ hầu gái màu xanh chàm, người vừa là cận thần, vừa là quản gia, lại vừa là chủ nhiệm Khoa Dưỡng Giáo của học viện.
Giữa giờ nghỉ trưa đã quá nửa, cả hai người đã dùng xong bữa trưa từ lâu. Ánh nắng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, làm sáng bừng chiếc bàn gỗ gụ đồ sộ đầy uy lực.
Nhân tiện, nó cũng chiếu sáng khuôn mặt hoàn toàn thư thái của Giám đốc Tenjyo Jifuu đang ngủ gật, ghé hẳn nửa thân trên xuống bàn, trông còn lơ là hơn cả một con mèo đang ngủ trưa nữa.
「Ưm... mùa thu rồi, bình yên quá đi mất...」
「──Giám đốc, nếu rảnh rỗi thì hãy bắt tay vào công việc bên này đi」
Người vừa nói câu đó là Fukami Shizuka, người đang xử lý chồng tài liệu cao như núi với tốc độ như quỷ dữ bên cạnh Fuu đang nằm ườn. Cô cầm tài liệu từ trên xuống, chia thành nhiều cọc khác nhau, rồi nhanh chóng viết vài dòng ghi chú vào những cái cần thiết. Cứ thế, cô làm liên tục, không ngừng nghỉ, với tốc độ không nhanh không chậm.
Fuu liếc nhìn công việc máy móc đó, rồi bĩu môi trong khi vẫn úp mặt xuống bàn.
「Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên tôi sẽ nghỉ ngơi! Làm việc ngay sau khi ăn xong không tốt cho tiêu hóa chút nào. …A, nhưng hình như tôi vẫn thấy hơi thiếu thiếu ở bụng thì phải… Shizuka-chan, gọt hạt dẻ cho tôi được không?」
「Không」
「Hừ, keo kiệt quá đi thôi. Hạt dẻ… hạt dẻ tốt mà. Cơm hạt dẻ ngon tuyệt nhỉ~. Nhưng cơm nấm Matsutake cũng ngon lắm. Cáo ngừ quay về thì ăn kiểu Tataki~, hồng thì chọn quả chín mọng để thưởng thức… À nhưng mà rượu mùi lê cũng… nho… rượu vang…」
Fuu lẩm bẩm một lúc, rồi thở dài 「Haiz~」:
「Quả nhiên mùa thu là mùa của đồ ăn nhỉ~. Nghệ thuật và thể thao cũng tốt, nhưng đồ ăn mới là thứ hợp nhất với rượu. Sự kết hợp giữa những món ngon mùa thu và rượu ngon…」
Với đôi mắt ngây dại, tan chảy nhìn chằm chằm vào không trung──
Đột nhiên, Fuu bật dậy khỏi bàn như bị bắn, đôi mắt lấp lánh như một đứa trẻ đang kể về giấc mơ của mình.
「Này Shizuka-chan Shizuka-chan! Tôi vừa nảy ra một ý tưởng cực hay ho đó!」
「Gì vậy thưa Giám đốc」
Shizuka vẫn trả lời mà không ngừng tay xử lý tài liệu, cũng không thay đổi nét mặt. Fuu nở nụ cười rạng rỡ với cô, rồi── nói.
Nghe thấy lời đề xuất đầy tự mãn, Shizuka cuối cùng cũng ngừng tay làm việc và nhìn Fuu.
Dù nét mặt cô gần như không đổi, nhưng ánh mắt thông minh của cô lại hiện lên chút kinh ngạc.
「──Vậy là, các học sinh Khoa Dưỡng Giáo sẽ nghỉ học hôm nay. Theo tuyên bố trước đó, từ giờ chúng ta sẽ tiến hành một kỳ thi bất chợt」
Nghe giải thích như vậy, các học sinh Khoa Dưỡng Giáo tập trung trong lớp đều tỏ ra ngạc nhiên tột độ.
Các học sinh Khoa Dưỡng Giáo – hay còn gọi là 『Khoa Dạy Người Hầu』 – mặc những bộ đồng phục không giống học sinh cấp ba chút nào như tuxedo, áo choàng buổi sáng, và đồng phục hầu gái, đang nhìn nhau hoặc nghiêng đầu.
Dù trước đây họ đã phải làm nhiều thứ kỳ cục đột ngột, nhưng chưa bao giờ có chuyện lịch trình thay đổi đột ngột như thế này, nên họ vẫn chưa thể theo kịp tình hình.
「Đề bài là một thực đơn món ăn hoàn chỉnh sử dụng nguyên liệu theo mùa. Ẩm thực Nhật, Tây, Trung, dân tộc hay dân dã, không giới hạn thể loại. Thời gian giới hạn là chín mươi phút, và thời gian họp bàn trước là mười lăm phút」
Chính vì thế, Shizuka nhanh chóng giải thích. Nếu cứ phải trả lời từng câu hỏi thì sẽ không có hồi kết, nên tốt hơn hết là ép buộc mọi chuyện nhanh gọn để không cho họ cơ hội xen vào.
「Khẩu phần ăn là một người. Tuy nhiên, giám khảo bao gồm ba người, trong đó có học sinh của Khoa Dưỡng Thượng được nhờ giúp đỡ, nên tốt nhất là nên làm món có thể chia khẩu phần. Và để thuận tiện cho việc chấm điểm, món ăn sẽ được vận chuyển từ một phòng riêng biệt sau khi đã hoàn thành. Nếu chọn món dễ bị hỏng vị khi nguội, hãy phát huy tối đa sự sáng tạo của mình.
Các em nghe rõ đây, kỳ thi này đương nhiên bao gồm mục đích kiểm tra kỹ năng. Nhưng hơn thế nữa, nó còn mang ý nghĩa quan trọng là thông qua công việc cộng tác, các em sẽ hiểu được tầm quan trọng của làm việc nhóm, giao tiếp… và hơn hết, để chủ nhân tương lai của mình thưởng thức những nguyên liệu theo mùa mà chỉ vào thời điểm đó mới có thể ăn được. Các em hãy ghi nhớ điều đó」
Nói đến đây, cô lướt mắt nhìn vẻ mặt của các học sinh. Vẫn có vài học sinh muốn nói gì đó, nhưng bị bầu không khí nhấn chìm nên không dám lên tiếng.
Hài lòng với kết quả đó, Shizuka kết thúc.
「──Vậy thì, tôi đã phân ban xong xuôi ở đây rồi, các em sau khi xác nhận ban của mình trên bảng thông báo, hãy đến phòng học được chỉ định. Tôi không còn gì để nói thêm」
「À, tôi xin bổ sung một chút, các món ăn hãy làm sao cho hợp với rượu nhé? Nhân tiện thì tôi, tôi có thể uống bất cứ thứ gì từ rượu ngâm rắn Habu đến Romanée-Conti, nên các em không cần lo lắng về khoản đó đâu~」
Trước lời nói vô tư của Giám đốc, các học sinh tỏ vẻ không đồng tình, nhưng không nói thêm gì, nhanh chóng rời lớp và đi xem bảng thông báo.
Shizuka khẽ thở dài khi nhìn Fuu vẫy tay chào họ.
Kỳ thi này do Giám đốc nghĩ ra trong giờ nghỉ trưa, nhưng bản thân nội dung không hề tệ.
Chỉ là, để bố trí một khu bếp trong phòng trống và đồng thời gom đủ nguyên liệu để tổ chức kỳ thi chỉ trong vòng chưa đầy một giờ, thì đã tốn kém bao nhiêu chi phí chứ. Chắc chắn số tiền đó đủ để mua một căn biệt thự nhỏ ở Tokyo.
Nếu ít nhất là từ ngày hôm sau trở đi thì tốt rồi. Nhưng đây đã là sự bướng bỉnh của Giám đốc, nên cô quyết định sẽ lấy từ tài sản của gia đình Tenjyo Jifuu thay vì của học viện.
Bên cạnh, Fuu vẫn với vẻ mặt háo hức, không hề hay biết gì, vui vẻ ngân nga:
「Fufufu, thật mong đợi quá đi~. Dù chỉ là món ăn do học sinh tự làm thôi cũng đủ vui rồi, mà còn thêm cả sức mạnh của hương vị mùa thu nữa chứ. Chắc tôi sẽ uống nhiều rượu lắm đây~? Hay là lấy chai whisky quý hiếm ra nhỉ~?」
「…Giám đốc, tôi phải nói trước」
「Gì thế, Shizuka-chan?」
「Tôi đã cho phép yêu cầu món ăn hợp với rượu, nhưng không có ý định cho phép uống rượu trong giờ làm việc đâu đấy」
「…………………………………………Ể?」
Quan sát kỹ nGương mặt đang tươi cười rạng rỡ, lúc đầu chưa hiểu được lời vừa nói, dần dần mất đi vẻ tươi tắn, và cuối cùng nhuộm đầy vẻ tuyệt vọng── Shizuka lạnh lùng nói.
「Vì vậy, nghiêm cấm uống rượu trong bữa ăn. Ngoài rượu ra, trà, đồ uống tốt cho sức khỏe, Dr. Pepper hay Root Beer đều được, cô muốn uống gì cũng không sao. Cứ tự nhiên đi」
「Không… không thể nào~~~~~~~~!?」
Nhìn Fuu tái xanh mặt, hét lên như thể bị chẩn đoán ung thư… Shizuka khẽ nhếch môi lên một chút.
Thật là, nhẹ nhõm hẳn.
◆ ◇
「…Rồi, cái ban này là cái quái gì vậy」
Vừa đến khu bếp được chỉ trên bảng thông báo, Akiharu liền càu nhàu ngay câu đầu tiên.
Hôm qua, khi vào dọn dẹp, nó rõ ràng là một phòng trống, vậy mà chỉ sau một ngày đã biến thành một nhà bếp tuyệt đẹp. Các thành viên khác cũng đã có mặt đầy đủ.
Trên cửa còn cẩn thận ghi tên thành viên trong ban, và trên tờ giấy đặt trên bàn nấu ăn cũng ghi hệt như vậy, 『Ban F: Shikikagami Sanae, Daichi Kaoru, Hino Akiharu』 nên không thể nào sai được.
Là Shikikagami, một cô gái đẹp mơ hồ với thân hình tuyệt mỹ trong bộ hầu gái; là Daichi, một mỹ thiếu niên phi giới tính với vóc dáng nhỏ nhắn mặc áo choàng buổi sáng; và là mình, một kẻ trông như yakuza với mái tóc nâu và ba chiếc ghim an toàn xếp dọc ở tai phải. Quả nhiên là một sự kết hợp lộn xộn không thể chịu nổi.
Và nếu nói về sự kết hợp thì──
「Sao khi các ban khác có năm người và bốn người, thì mỗi ban bọn mình lại chỉ có ba người vậy. Đây là sự thiên vị gì vậy chứ?」
「Vì kỹ năng nấu ăn của mọi người đều chưa rõ, nên mình nghĩ họ đã chia ban dựa trên thành tích trước đó để đạt được giá trị trung bình」
Daichi nói với vẻ mặt tỉnh bơ, dường như không hề cảm thấy bất lợi chút nào.
Ngược lại, cậu ta còn nở một nụ cười ngạo mạn.
「Có mình ở đây nên ban mình ít người hơn các ban khác thôi. Chỉ cần mình làm việc bằng hơn ba người là được」
「Nhưng mà… nếu cứ chia năm ban năm người thì mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi, sao lại có cái đội hình phức tạp như vậy chứ…」
Akiharu vẫn không thể nào chấp nhận được. Nó cứ buột miệng than vãn, mà ý chí làm việc cũng không tăng lên chút nào. Đã đột xuất như vậy rồi, còn không biết phải nâng tinh thần lên kiểu gì nữa.
Dường như thái độ đó không vừa ý Daichi, cậu ta bĩu môi không vui, ngước nhìn Akiharu từ dưới lên như đang lườm:
「…Hino, anh không thích cùng ban với tôi à?」
「Không, không phải thế đâu. Ngược lại, có cậu ở cùng thì tớ còn yên tâm hơn」
Không phải vì muốn lấy lòng hay bao biện, Akiharu thật lòng nghĩ vậy. Daichi là học sinh xuất sắc dẫn đầu Khoa Dưỡng Giáo, lại còn là bạn cùng phòng và khá hiểu ý nhau, nên việc có bất mãn là điều bất thường.
Vì bản chất là một người ngay thẳng, giờ đây cậu ta khẽ mỉm cười có chút ngượng nghịu.
「P-phải không? Hino trước đây cũng nói là biết nấu ăn, nên không có vấn đề gì cả. Hai chúng ta thôi cũng có thể làm ra thứ sánh ngang… không, hơn cả các ban khác」
「Ừm… chắc là thế. Tớ chỉ có trình độ bình thường thôi, nhưng nếu có Daichi thì…」
「Phải. Vậy thì không sao rồi」
Giọng cậu ta hơi run lên vì vui mừng khi được khen, nhưng… hơi ngây thơ quá đấy, Daichi.
Ít nhất thì mình không thể lạc quan đến thế. Có lý do cho điều đó.
Để nhắc nhở Daichi, người dường như đã hoàn toàn quên mất điều đó, Akiharu đưa ngón cái chỉ về một hướng.
「──Thế còn cái nhân tố gây lo lắng kia, người mà xét theo bất cứ khía cạnh nào cũng không phải là điểm cộng mà chỉ là điểm trừ thôi, thì tính sao đây?」
Người bị chỉ trỏ thì ngơ ngác nghiêng đầu, dường như không hiểu gì cả. Đúng là một đống rắc rối, đến cả hành động đó cũng làm tăng thêm sự bất an của mình.
Nhưng Daichi dường như đã hiểu, và khuôn mặt tràn đầy tự tin ban nãy bỗng chốc trở nên ủ rũ. Chà, nếu cậu ta thực sự hiểu về Shikikagami thì đây là phản ứng đương nhiên.
Làm sao mình có thể yên tâm khi có người phụ nữ này trong ban – một người tự nhiên, đãng trí, cực kỳ hậu đậu, và có tài năng số một trong việc đẩy mọi thứ đi theo chiều hướng xấu? Dù Daichi có vạn năng đến đâu, việc kiểm soát Shikikagami một cách hoàn hảo chắc chắn cũng khó khăn.
…Không, mình không thể cứ đứng ngoài cuộc được. Ngay cả khi nhân lực đã thiếu hụt, mình còn phải hỗ trợ Shikikagami và phải làm ra một món gì đó đàng hoàng nữa. Không biết kỳ thi này ảnh hưởng đến thành tích đến mức nào và mình cũng không quá quan tâm, nhưng cuối cùng cũng có thể thực hành những gì mà một quản gia hay hầu gái thực thụ cần làm.
Vì từ trước đến nay, các tiết học toàn là những thứ khó hiểu như mặc đồng phục bị ném xuống bể bơi và bị cuốn trôi trong dòng nước xiết như máy giặt, phải cõng bao gạo vượt núi, hay phải lặn biển mùa hè để bắt hải sản – chẳng hiểu gì là dưỡng dục người hầu cả. Nếu còn đòi hỏi gì thêm, có khi lại bị bắt đào đất đến khi phun suối nước nóng thì thôi.
Vì vậy, ở đây, mình cần thể hiện thái độ của một người trưởng thành, hay nói cách khác là tấm lòng bao dung. Cố gắng hết sức có thể là được.
「…Trước mắt, quyết định xem làm món gì đã. Phải làm thực đơn có nhiều thời gian dự phòng, đề phòng tai nạn xảy ra」
「Phải rồi. Vì hâm nóng ở đó hơi mất công, nên món ăn ngon ngay cả khi nguội… và phải dùng nguyên liệu mùa thu, nhỉ. Tuy hơi bị giới hạn nhưng lại dễ chọn món hơn」
Nghe lời đề xuất của mình, Daichi đánh tiếng rất đáng tin cậy.
Còn Shikikagami thì sao?
「Um, trước hết, chúng ta quyết định người lãnh đạo đi ạ?」
Cô ấy nói một câu khá hợp lý một cách dè dặt, không ngờ tới.
À, đúng vậy, lãnh đạo. Dù chỉ là một ban ba người, nhưng một người chỉ huy là cần thiết. Để tránh lãng phí thời gian vì lúng túng không biết phải làm gì trong trường hợp khẩn cấp.
Akiharu thầm cảm thán Shikikagami nói được một câu hay, rồi không cần suy nghĩ liền nhìn sang Daichi.
Daichi cũng nhận ra điều đó, mắt chạm mắt. Chỉ thế thôi, việc giao tiếp dường như đã hoàn tất, và cậu ta khẽ gật đầu một cái.
「Vậy thì, chuyện lãnh đạo giao cho Daichi nhé──」
「Ểểểểể!?」
…Vì lý do nào đó, Shikikagami lại ngạc nhiên một cách thái quá.
Phản ứng bất ngờ đó làm tim mình loạn nhịp. Dù sao thì Akiharu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và hỏi cô ấy.
「…C-có vấn đề gì sao?」
「Vì chúng ta sẽ nấu ăn mà!? Trong trường hợp này, chẳng phải con gái phải tiên phong sao! Em còn đang mặc bộ váy tạp dề bèo nhún thế này cơ mà?」
Trước sự phản đối mạnh mẽ của Shikikagami, Akiharu day day thái dương mà không nghĩ ra được lời nào để đáp lại, rồi suy nghĩ. Nhân tiện, hình như ánh mắt của Daichi đã trở nên sắc lạnh hơn bất thường từ đoạn cô ấy nói 『Con gái phải~』, nhưng tạm thời mình cứ bỏ qua cái đó đã.
…Ừm, vừa nãy là thể hiện cái gì vậy? Ý là muốn mình làm lãnh đạo sao? Lý do là giới tính và bộ váy tạp dề… ?
Thật ra thì, cô ấy mặc váy tạp dề rất hợp. Vì mặc bên ngoài bộ hầu gái nên có vẻ đáng yêu mềm mại, hơn nữa lại còn có hình dáng đẩy cao vòng ngực lên, trông thật quyến rũ, mình thừa nhận sức phá hủy khiến trí tưởng tượng bay cao.
Vấn đề là, cô ấy hoàn toàn không chạm đến phần cốt lõi.
「…Nhân tiện, Shikikagami này」
「Vâng, có gì ạ?」
「Cậu… biết nấu ăn không?」
「Đương nhiên rồi ạ!」
Nói vậy, Shikikagami mỉm cười duyên dáng hơn cả những bông cosmos đang nở rộ.
「Khi mặc bộ váy tạp dề này, em đã có một sự tự tin tuyệt đối. 『À, mình có thể làm ra món ngon đây』! Vì vậy, em chắc chắn sẽ nấu ăn thật ngon── dù em chưa từng thử bao giờ ạ」
「……………………Đã hiểu」
Đúng như dự đoán, Shikikagami không thể làm được gì cả. Cô ấy chắc chắn không thể giúp ích được gì. Hoàn toàn có thể khẳng định. Sự tự tin đó hoàn toàn là do ảo tưởng.
Dù muốn gãi đầu ngao ngán, nhưng mình đã cố gắng kiềm chế để tránh bị Shikikagami – người đang ngơ ngác không hiểu gì – hỏi vặn, sẽ rất phiền phức.
Cuối cùng, mình đành phải trông cậy vào Daichi thôi. Chà, mình nghĩ Daichi sẽ đáp lại kỳ vọng của mình một cách hoàn hảo, nên về mặt đó thì yên tâm──
「…Gì vậy chứ, thật là… chỉ vì có thân hình hơi nữ tính một chút… cho dù có hợp với váy tạp dề thì đã sao chứ…」
…Chủ nhân của sự kỳ vọng đó lại đang lẩm bẩm một mình điều gì đó rất đáng lo.
Khoan đã, gì vậy chứ. Daichi dù là con trai nhưng vóc dáng nhỏ nhắn và khuôn mặt cũng rất đẹp… cậu ta có ý định giả gái à? Hay là có sở thích con gái bất ngờ, như thích nhìn hoặc sưu tập những thứ dễ thương? Mình sống cùng phòng mà hoàn toàn không thấy dấu hiệu đó, có lẽ nào lại như vậy… ?
Ôi trời ơi… không được rồi, vừa tưởng tượng ra là thấy hợp một cách kinh khủng. Nếu Daichi mặc váy tạp dề mỉm cười duyên dáng thì sẽ rất đáng sợ… nhưng mà, cậu ta vẫn là con trai thôi. Hơn nữa, cậu ta mỉm cười như con gái thì gần như là không thể nào.
Tuy nhiên── cô nàng hậu đậu hay hiểu lầm trầm trọng này, và cậu học sinh giỏi không hiểu sao lại sa ngã vào bóng tối.
Mình phải hợp tác nấu ăn với hai người này sao.
「…………Thật đáng lo quá đi mất」
Akiharu vô thức thốt lên khi thấy một tương lai đầy mây đen u ám.
Cuối cùng, sau vài phút tranh cãi, họ đã thống nhất ngoài vị trí lãnh đạo, còn có hai vị trí khác là 『Cô gái quảng cáo』 và 『Giám sát hiện trường』. Shikikagami trông rất vui vẻ, còn Daichi thì nhận chức một cách miễn cưỡng.
Akiharu, người vô tình trở thành lãnh đạo, thở phào nhẹ nhõm. Nó cầu nguyện rằng Shikikagami sẽ không nhận ra sự vô nghĩa của vai trò cô gái quảng cáo và sẽ ngoan ngoãn cho đến cuối cùng, rồi cuối cùng mới bắt đầu vào vấn đề chính.
「Vậy thì, làm món gì đây? Tớ chỉ nấu được vài món gia đình bình thường thôi, còn Daichi thì sao?」
「Vốn có nhiều món trong thực đơn. Tuy nhiên, nếu không có công thức thì không thể làm món quá cầu kỳ」
「À, em thì thích món Pháp hơn ạ」
Shikikagami bắt đầu nói những điều không liên quan, tạm thời bỏ qua. Akiharu khoanh tay lại, liệt kê các nguyên liệu mùa thu mà mình biết.
「Cà tím, khoai lang, bí đỏ? Cá thì cá thu đao, cá hồi, còn… cá bơn nữa phải không?」
「Cá mòi, cá ngừ, cá saba nữa. Nấm cũng vậy, nhiều loại có quanh năm nhưng vẫn có thể coi là nguyên liệu theo mùa」
「Thịt thì ít liên quan đến mùa hơn nhỉ. Vậy thì… món chính là món cá rồi」
「Tôi nghĩ vậy là tốt nhất. Cá thì tôi có thể làm được, và cũng không mất nhiều thời gian」
「Vậy thì, nướng hay hầm, còn phải xem xét kết hợp với các món khác nữa để quyết định──」
Cứ thế, kế hoạch được hình thành một cách suôn sẻ qua cuộc trò chuyện với Daichi. Điều này có lẽ là nhờ sự ăn ý giữa những người cùng phòng, hay giữa những người có kinh nghiệm nấu ăn nhất định – dù sao thì cũng tốt vì rút ngắn được thời gian suy nghĩ. Shikikagami, người không thể chen lời, đang có vẻ buồn bã lau bàn nấu ăn bằng khăn, nhưng mình không có thời gian để ý đến cô ấy, nên đành chấp nhận vậy. Đó là vì lợi ích của cả ban.
Giờ đây, để tận dụng tối đa thời gian có hạn, Akiharu nói chuyện với Daichi trong tư thế đối mặt.
「Nhưng mà, nói là cá, nhưng ngoài nướng cá thu đao ra thì tớ chẳng biết cách chế biến nào khác. Cá hồi cũng nướng… còn món hầm kem nữa nhưng tớ không biết cách làm. Cá bơn thì… sashimi à?」
「Cá hồi và cá bơn thường được làm món Meunière. Hấp với rượu trắng cũng ngon」
「À, đúng rồi, có món đó nữa. Tớ chưa ăn bao giờ, nhưng nguội thì có ngon không?」
「Món mới làm xong thì ngon hơn… nhưng tôi nghĩ cũng không tệ lắm」
Daichi nói sau một lúc cúi đầu, Akiharu liền lẩm bẩm 「Được rồi」:
「Vậy thì, cứ chọn món đó làm món chính đi. Vậy thì, món súp nên dùng rau củ nhỉ── Shikikagami, rảnh quá đừng có nhảy múa lung tung」
「Vậy thì dùng bí đỏ đi. Làm món súp kem lạnh là được」
「Được thôi. Vậy thì, món khai vị dùng nấm đi. Xào lên đơn giản là đủ rồi── Shikikagami, đừng có vấp ngã khi không có gì cả」
「Món tráng miệng thì sao? Chỉ cắt nho và hồng ra sắp xếp thì hơi thiếu sáng tạo đấy」
「Nhưng mà, tớ đâu có biết cách làm món ăn từ trái cây? Với lại thạch hay bánh ngọt thì tốn thời gian lắm chứ── Shikikagami, đừng có nằm lăn ra sàn nữa」
「…Nếu là si rô lê ngâm, tôi đã làm một lần rồi. Nếu vậy thì tôi sẽ làm」
「À, đúng rồi, lê cũng là mùa thu nhỉ. Vậy thì giao cho cậu đấy── Khoan đã, Shikikagami! Đừng có vừa nằm lăn vừa khóc chứ!」
Shikikagami, người không tham gia được vào cuộc thảo luận nghiêm túc, đang cuộn tròn trên sàn nhà khóc thút thít. Có lẽ đáng thương thật, nhưng bây giờ bận rộn quá nên thấy khó chịu. …Hơn nữa, cô ấy còn ngước nhìn mình với khuôn mặt đẫm lệ nữa chứ. Cứ như thể mình là người có lỗi vậy.
Cảm thấy hơi ngượng ngùng trong lòng, Akiharu khẽ gãi má. Nhưng đâu phải có rác dính vào đâu, sự khó chịu không thể biến mất dễ dàng như vậy được.
Nó tìm đến Daichi để cầu cứu, nhưng người bạn cùng phòng lạnh lùng lại nhìn xuống bằng ánh mắt sắc lạnh:
「──Quần áo sẽ bị bẩn đấy. Thay đồ trước khi nấu ăn đi」
「Ư…!」
Chỉ một lời lạnh lùng đó, nước mắt đang chảy ra từ mắt Shikikagami liền tăng vọt.
…À thì, đúng là vậy thật. Nhưng mà, tự nhiên lại ra đòn chí mạng như vậy thì sao nhỉ? Với tư cách là một con người, hay tình thương của một samurai ấy.
Đúng vậy, đây là lúc nên thể hiện sự thương hại. Với cú đánh bồi vừa rồi, cô ấy không chỉ vô dụng mà còn trở thành gánh nặng đáng sợ làm hỏng cả không khí, nên phải tìm cách giải quyết thôi. Dù chỉ là danh nghĩa, nhưng đó cũng là trách nhiệm của một lãnh đạo mà.
Vừa cảm thấy vị trí lãnh đạo thật đáng ghét và có chút chán nản, Akiharu vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Shikikagami.
「Được rồi được rồi, cậu cũng đã rất khó khăn vì không có tiếng nói gì phải không? Tớ hiểu rồi, vậy thì đứng dậy đi」
「Ư… A… Hino-san, em… em…!」
「…………Á」
Nhìn thẳng vào cảnh tượng phản cảm đó, mình vô thức thốt ra một tiếng. Đôi mắt long lanh của Shikikagami ngước nhìn mình khi khóc thút thít còn khêu gợi cảm giác bảo vệ hơn cả một chú chó con bị bỏ rơi. Đôi má ửng hồng và đôi môi căng mọng như mọi khi đều toát lên vẻ quyến rũ, hơn nữa hôm nay cô ấy không chỉ mặc mỗi bộ hầu gái mà còn có thêm chiếc váy tạp dề bèo nhún nữa chứ, chết tiệt. Quần áo thì hơi nhăn nhúm một chút và váy thì bị vén lên đến đầu gối, ôi trời ơi cô ấy là cái quái gì vậy chứ.
À chết tiệt, mỗi lần như vậy mình phải chịu đựng, không thể nào cầm cự nổi. Lần này có Daichi ở đây nên không sao.
Nhân tiện, ánh mắt của Daichi thật khó chịu. Nếu cậu ta nhìn với vẻ ghen tỵ thì còn được, nhưng rõ ràng mình cảm nhận được một luồng năng lượng tiêu cực, đâm thấu tim mình. Trong những lúc như thế này, bị người cùng giới nhìn bằng ánh mắt thù địch còn khó chịu hơn bị người khác giới nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Dù sao thì, bị nhìn bằng ánh mắt thông cảm cũng không thích chút nào.
…Cứ thế này thì không ổn rồi. Sắp thi rồi, phải thay đổi tâm trạng thôi.
Lắc đầu hai ba lần để xua tan tạp niệm, Akiharu dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay Shikikagami, kéo cô ấy đứng dậy. Trong lúc đó, mình có chút bối rối vì cánh tay cô ấy thon và cảm giác mềm mại ở bắp tay, nhưng vì đã đoán trước được phần nào nên mình đã giữ được vẻ mặt bình thản… chắc vậy. Mắt Daichi hình như càng sắc lạnh hơn, nhưng chắc là do mình tưởng tượng thôi.
Tự nhủ như vậy để loại bỏ tạp niệm, khắc ghi tâm thế của một người lãnh đạo vào lòng, Akiharu cố gắng nói chuyện với Shikikagami bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
「Nghe này, Shikikagami. Chúng ta là đồng đội trong cùng một ban, nên những điểm yếu thì bổ sung cho nhau là được. Cậu, có lẽ đúng là không biết nấu ăn thật」
「Ưc… em không biết…」
「Nhưng mà, cậu là cô gái quảng cáo. Nói cách khác là mascot. Không cần phải biết nấu ăn, chỉ cần cư xử vui vẻ, hoạt bát để làm hài lòng chúng ta và khách hàng thì cậu đã hoàn thành tốt vai trò của mình rồi── Cậu hiểu ý tớ nói chứ?」
「V-vâng…」
Shikikagami cố gắng gật đầu dù vẫn còn thút thít.
「…Tốt, cậu đã hiểu rồi. Vậy thì, trước hết cậu hãy thay đồ── nhưng chỉ thay đồ thôi thì không được nhỉ, vậy thì đi tắm rửa sạch tóc đã rồi quay lại đây. Trong lúc cậu không có ở đây, tớ và Daichi sẽ lo liệu mọi thứ, nên cậu cứ yên tâm mà đi rửa đi」
Nói xong, mình dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt cô ấy, Shikikagami liền nắm chặt tay mình bằng cả hai tay, đôi mắt long lanh của cô ấy sáng lên rạng rỡ.
「──Em! Em sẽ cố gắng hết sức! Sẽ chăm sóc móng tay cho sạch bóng, trở nên xinh đẹp rồi quay lại ạ!」
Tuyên bố mạnh mẽ như vậy, Shikikagami chạy nhanh ra khỏi phòng bếp.
Akiharu nhìn theo rồi khẽ thở phào 「Hù」. Tưởng chừng mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng cuối cùng cũng ổn thỏa. Với đà này, có lẽ kết thúc sẽ không quá tệ.
Khi đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn sau khi hoàn thành một công việc, Akiharu lại cảm thấy có ánh mắt dò xét từ bên cạnh. Không cần xác nhận cũng biết đó là Daichi, nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ và lạnh lùng như nhìn một kẻ thất bại trong cuộc đời hay một bà cô trung niên bị bắt vì ăn trộm…
Rồi cậu ta khẽ nói.
「…Hino」
「Gì vậy?」
「Anh đừng làm quản gia nữa, hãy làm tiếp viên đi── đồ mê gái」
Không, nhưng mà... sao vậy nhỉ? Cái cảm giác khó chịu này là sao đây? Đúng là mình cũng thấy có chút gì đó... mùi mờ ám, kiểu như mình đã nói dối, nhưng mà, sao lại phải bị một thằng con trai khác nói đến mức đó chứ? Mình chỉ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người lãnh đạo thôi mà, chỉ có thế thôi──
Khi còn đang sững sờ, sốc nặng vì câu nói "kẻ lừa gái" đó thì chuông báo bắt đầu nấu vang lên.
Cảm thấy tiếng chuông như đến từ xa xăm, Akiharu thử lẩm bẩm trong lòng.
──Đính chính lại câu nói vừa nãy. Đồng lòng làm tốt mọi thứ với mấy đứa này là quá sức rồi, xin lỗi mà.
Tự răn đe bản thân vì đã quá tự mãn── anh thở dài một hơi.
◆ ◇
Dù bài thi đã bắt đầu với một nhóm chỉ có ba người, và bây giờ chỉ còn hai vì Shikikagami đã rời đi, Akiharu vẫn không hề hoảng loạn. Anh không thể nói điều này với chính chủ, nhưng thật ra anh còn cảm thấy nhẹ nhõm vì Shikikagami không có mặt ở đây. Nhờ vậy mà anh không phải mất công vô ích.
...Thế nhưng, lời nói của Daichi vẫn để lại một vết thương rõ rệt, khiến anh mất hết động lực. Anh ghét sự uể oải, nhưng con người mà, khi không có tinh thần thì làm sao có thể nhanh nhẹn được chứ.
Với lại, cũng không cần phải quá cố gắng. Sau khi thảo luận sơ qua với Daichi, họ đoán rằng sẽ không mất đến một giờ để hoàn thành tất cả các món, nên càng không cần phải lo lắng.
Ngay cả một mình anh, chỉ cần có công thức, có lẽ anh cũng làm được. Có thể sẽ hơi mất thời gian một chút khi làm cá, nhưng mà, kết quả thì vẫn sẽ làm được thôi.
Thế nên, dù tâm trạng Akiharu có ủ dột đến mức nào, anh vẫn không cảm thấy lo lắng.
Có Daichi ở đó, anh ấy cũng đã cởi áo khoác morning coat, chỉ mặc áo vest và xắn tay áo lên đến bắp tay. Dù là bạn cùng phòng nhưng Akiharu chưa từng thấy Daichi nấu ăn, tuy nhiên, sự đa tài của Daichi đã được chứng minh quá nhiều lần trước đây, nên chắc chắn không cần lo lắng về mặt kỹ thuật.
──Nghĩ là vậy, nhưng anh vẫn có chút bận tâm.
Akiharu cẩn thận rửa tay, lau khô bằng khăn rồi lén lút quan sát Daichi, người đã đi trước đến chỗ nguyên liệu.
Daichi là người duy nhất biết cách làm món lê ngâm si-rô, và vì cần phải sơ chế, đun sôi, nên có vẻ như phải bắt tay vào làm đầu tiên mới kịp. Thế là Daichi tiến đến bàn đầy hoa quả, lấy ra hai quả lê. Chắc là lê Kosui nên kích cỡ bằng quả bóng chày, nhưng trong bàn tay nhỏ nhắn của Daichi (đối với một người đàn ông), chúng trông có vẻ hơi lớn.
"......Giờ này mà còn nhàn nhã đứng ngắm thì không phải lúc rồi."
Món súp bí đỏ, đặc biệt là làm súp lạnh, cũng là lần đầu thử nghiệm nên có khả năng thất bại.
Vì thế, Akiharu rời mắt khỏi Daichi, bắt đầu chọn nguyên liệu. Bí đỏ, cà rốt, khoai tây, hành tây, anh cho tất cả những nguyên liệu cần thiết vào cái giỏ đan.
Sau đó là nồi. Daichi nói nên dùng nồi áp suất, nên Akiharu vừa cầm giỏ vừa quay người đi tìm──
"Này, nồi áp suất. Tôi nghĩ cỡ này là đủ."
Ngay trước mắt anh, Daichi đang cầm một cái nồi nhỏ bằng một tay.
"............Cảm ơn...?"
Akiharu phản xạ nói vậy, định nhận lấy nồi áp suất── không, không phải thế. Hai tay anh đang bận cầm giỏ nên không thể nhận, nhưng vấn đề không nằm ở đó.
"Daichi, cậu... còn làm món tráng miệng thì sao?"
Trước câu hỏi chân thật và ngây thơ, Daichi đáp,
"Đang ngâm nước muối rồi. Mấy phút tới không có việc gì làm, nên tôi giúp bên này."
Anh ta nói một điều không thể tin được với vẻ mặt điềm nhiên.
...Khoan đã. Ngâm nước muối, đó là nói về quả lê, phải không?
Akiharu liếc nhìn bàn bếp, thấy một cái bát sáng bóng màu bạc. Nếu nói là đang ngâm, chắc là cái đó.
"............"
Akiharu bị nỗi nghi ngờ thúc đẩy, chậm rãi tiến lại bàn bếp.
Đặt cái giỏ đựng đầy nguyên liệu nặng trịch và vướng víu xuống góc bàn bếp, sau đó anh cúi xuống nhìn vào trong bát.
Trong đó, hai quả lê đã được gọt vỏ sạch sẽ và cắt bỏ phần hạt, chia làm sáu phần đều tăm tắp, đang nổi lềnh bềnh trong nước muối.
............Đây, đây là cái gì? Giống như cảnh thường thấy trong các chương trình nấu ăn trên TV, kiểu "Thành quả sau khi làm nó là đây~" đã được kích hoạt sao?
Không, anh biết là không thể nào có chuyện đó... vậy thì sao chứ, cái này, gọt vỏ và cắt đẹp đẽ đến mức có thể làm mẫu này, là được làm trong vòng một phút hay đại loại thế trong lúc anh đang chọn rau củ sao?
Dù thế nào thì cũng thấy không thể tin được theo lẽ thường. Daichi thì dù thành tích xuất sắc nhưng đôi khi cũng có những hành động kỳ lạ, nên bây giờ cũng không phải là lạ, nhưng cái tình trạng nấu ăn dễ dàng như thế này thì thật sự là thế nào?
Băn khoăn... nhưng suy nghĩ linh tinh cũng chẳng ích gì. Đang trong giờ thi mà.
Tự nhủ như vậy, Akiharu nói chuyện với Daichi.
"──Này, sau khi cắt thành miếng vừa ăn thì mình sẽ luộc trong nồi đúng không?"
"Đúng vậy. Làm phần cho hai người chắc sẽ thừa, nên định lượng ít thôi cũng được."
"Được rồi. Vậy thì, giúp tôi rửa nhé."
Cùng với Daichi, người đã ngắn gọn đáp "Đã hiểu", Akiharu tiếp tục công đoạn chuẩn bị, như bóc vỏ hành tây và rửa sạch đất bám trên khoai tây. Bí đỏ thì sẽ nấu cả vỏ nên anh rửa kỹ hơn một chút.
Và Akiharu cầm cà rốt trên một tay, cầm dao trên tay kia, sẵn sàng. Bên cạnh, Daichi cũng cầm khoai tây, nhẹ nhàng nắm dao. Nhân tiện, khoai tây là loại May Queen hơi nhỏ.
Có lẽ vì cà rốt được để ở nhiệt độ phòng nên nó không cứng như anh nghĩ. Để trong tủ lạnh thì nó cứng và khó gọt vỏ, nhưng cái này thì không như vậy. Anh cho dao vào, thấy có vẻ khá dễ gọt, và cẩn thận để không bị trượt tay vì đã lâu không làm.
Từ từ, như thể đang lấy lại cảm giác cũ,
"............Hả?"
Akiharu có cảm giác như có gì đó lóe sáng ở góc phải tầm nhìn của mình, anh liền nhìn về phía đó── và đứng hình.
Từng miếng khoai tây đã được gọt vỏ và cắt ra, rơi xuống nhẹ nhàng.
"........................Cái gì vậy chứ?"
Anh lẩm bẩm, nhưng Daichi vẫn bình thản. Thậm chí không thèm nhìn về phía này. Nhưng một tay cầm dao, còn tay kia thì củ khoai tây vừa nãy đã biến mất── chắc chắn là như vậy rồi.
Cố gắng ép cái đầu đang rối bời của mình trở lại hoạt động bình thường, Akiharu quay lại nhìn củ cà rốt trong tay mình... nhưng, anh vẫn không ngừng thắc mắc. Cái hiện tượng kỳ lạ vừa rồi là sao chứ, không bận tâm mới là lạ. Cái điều kỳ diệu như thể rớt ra từ một vết nứt không gian, tại sao, bằng cách nào mà lại...
"──Á!"
Một cơn đau nhói chạy dọc ngón cái bên trái, Akiharu suýt chút nữa đã tặc lưỡi. Anh đã suy nghĩ quá nhiều chuyện linh tinh khi đang dùng vật sắc nhọn. Tay anh đã hơi lệch một chút, và con dao lẽ ra để gọt vỏ cà rốt đã cắt vào ngón tay anh.
Nhìn ngón cái nóng bừng lên ngay lập tức, anh thở dài. Chỉ là gọt vỏ thôi mà lại bị thương, không biết là từ bao giờ rồi.
May mắn thay, hay nên nói là như vậy, vết thương khá nông. Chỉ cắt một chút vào phần thịt ngón cái, máu chảy ra một chút nhưng chắc sẽ cầm ngay nếu để yên.
Nhưng, nếu tiếp tục gọt vỏ trong tình trạng này thì cà rốt sẽ dính đầy máu và trở nên kinh dị. Thôi vậy, tạm dừng việc gọt vỏ. Akiharu đặt cà rốt xuống, vặn vòi nước rửa tay qua loa.
Vết thương hơi xót một chút, nhưng không đáng kể. Thậm chí anh còn thấy mình kém cỏi vì đã bị thương như thế này. Mẹ anh đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần là phải cẩn thận khi cầm dao, thế mà... không, dù cảnh tượng vừa nãy khá là quái lạ, nhưng để bị xao nhãng vì chuyện đó mà mắc lỗi thì...
Khi anh định thở dài thêm lần nữa thì,
"...Hino? Không lẽ, cậu bị thương à?"
Daichi, có vẻ đã nhận ra tình hình bên này, hơi nhíu mày hỏi.
Không chỉ gây thêm rắc rối mà còn khiến người khác phải lo lắng, điều này càng làm anh nản lòng hơn.
Nhưng, nếu tỏ vẻ chán nản ở đây thì có lẽ anh sẽ không thể gượng dậy được trong kỳ thi, nên anh gượng gạo nặn ra một nụ cười,
"À, chỉ bị cắt nhẹ thôi. Xin lỗi, nhưng trong túi áo khoác của tôi chắc có băng dán cá nhân, cậu lấy giúp tôi được không?"
"...Được rồi. Đợi một chút."
Gật đầu nhẹ, Daichi rửa tay nhanh và lau khô bằng khăn, rồi đi nhanh đến chiếc ghế nơi anh đã treo chiếc morning coat của mình.
Thế là anh cũng nhanh chóng lấy khăn giấy bếp, lau tay ướt để có thể dán băng cá nhân ngay. Vết thương vẫn hơi rỉ máu, nhưng là vết thương nông, chắc sẽ cầm ngay nếu để yên.
"Mang đến rồi. Cái này phải không?"
"Ừ, cảm ơn."
Nhận lấy miếng băng cá nhân Daichi vừa mang đến, anh xé vỏ gói. Anh không ngờ lại có một kỳ thi như thế này, cũng không ngờ mình lại cắt vào ngón tay bằng dao, nhưng thật may là anh luôn mang theo bên mình.
Có chuẩn bị thì không lo, anh định dán miếng băng cá nhân vừa xuất hiện một cách khéo léo bằng một tay, cố gắng thử đi thử lại... Hừm? Cái này, thật sự là... khó khăn... hả?
"Nghịch quá... cái này..."
"...Cậu đang làm gì vậy── đưa đây."
Khi anh đang vật lộn mà không thành công, Daichi liền giật lấy miếng băng cá nhân của anh.
"Này, tôi dán cho. Đưa ngón tay ra."
"...À, xin lỗi."
Đến khi được nói, anh mới nhận ra rằng nếu nhờ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thật là ngốc nghếch đến mức nào chứ.
Chà, với Daichi, anh đã không thể hòa hợp một cách suôn sẻ trong một thời gian sau khi chuyển đến trường này, nên có lẽ anh đã quen với việc giữ kẽ. Daichi dù nhỏ nhắn nhưng lại là một mỹ nam lạnh lùng, nên có lẽ anh ấy cũng khó gần một chút.
Dù sao, cứ để Akiharu được hưởng lòng tốt của Daichi, người đang cầm băng cá nhân chờ sẵn.
Để dễ dán hơn, Akiharu đưa tay trái ra trước ngực Daichi, lòng bàn tay ngửa lên──
"............Ôi."
Có lẽ vì mất một lúc và hơi luống cuống nên máu lại rỉ ra.
Mà, vết thương cỡ này chỉ cần lau bằng khăn giấy bếp là được... nhưng mà...
Không hiểu sao Daichi lại đang nhìn chằm chằm vào vết thương rỉ máu một cách cực kỳ dữ dội.
Đâu phải là thứ gì lạ lẫm, vậy mà ánh mắt nghiêm túc và vẻ mặt căng thẳng của anh ấy bất động như bị đông cứng lại... Cái này thật sự là, đáng sợ.
"Da... Daichi...?"
Anh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nhưng không thể rời mắt khỏi Daichi, chỉ biết lặng lẽ quan sát. Lúc đó, Daichi đột nhiên mở miệng.
"...Hino. Cậu đã khử trùng chưa?"
Được hỏi, Akiharu mới nhớ ra là mình chỉ rửa bằng nước. Có cồn sát khuẩn dùng khi rửa tay, nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc sát trùng cho một vết cắt nhỏ như vậy.
"À, chưa, nhưng...?"
Nghĩa là, anh ấy muốn mình khử trùng cẩn thận trước khi dán băng cá nhân sao. Đúng là đang nấu ăn thì nên khử trùng cẩn thận hơn, nhưng... dù vậy, cái vẻ uy lực kỳ lạ đó là sao?
Anh vẫn không thể nắm bắt được tình hình, Akiharu chỉ biết bối rối.
Ngược lại, Daichi đổi tay cầm băng cá nhân mà anh ấy đang giữ bằng hai tay... và từ từ nắm lấy tay trái của Akiharu bằng bàn tay phải còn lại.
"Gì...?"
Akiharu định hỏi ý nghĩa của hành động đó, nhưng ánh mắt sắc bén của Daichi đã khiến anh nghẹn lời,
"──Cứ mặc kệ đi, để tôi lo."
Với lời nói đó, Akiharu hoàn toàn không thể nói thêm lời nào.
Daichi khẽ khàng hắng giọng với vẻ mặt nghiêm túc, rồi kéo bàn tay trái đang nắm chặt lại gần,
──Và nhẹ nhàng như thể hôn, anh liếm lên vết thương.
"Này...!"
"Ừm... sát trùng đấy. Cố chịu đi."
"Không, không phải cố chịu mà là... á?!"
Đang phản đối thì một cảm giác tê dại chạy dọc xương sống, Akiharu vội vàng ngậm miệng lại. Có lẽ anh ấy không thích mút ngón tay nên Daichi nhẹ nhàng ấn môi vào phần thịt ngón tay và liếm vết thương, cảm giác đó không phải là xót mà giống như nhột nhột mang lại một khoái cảm lạ lùng── không đợi đã, cái não nhận định đó là khoái cảm thì có vấn đề rồi.
Nhưng, cái cảm giác khi một vết thương như một đường thẳng chéo được liếm như vậy... ưm... bị truyền đạt một cảm giác kỳ lạ như thế này thì thật khó xử. Cảm giác sướng thật khó chịu. Nếu là được một cô gái làm cho thì khác, đằng này đối phương là con trai, ừm, nhưng Daichi có khuôn mặt đẹp hơn hẳn mấy cô gái đó mà... không, đó không phải là vấn đề đâu, cái đầu này thối nát rồi sao.
"............Ái chà..."
Cái việc khử trùng kỳ quặc của Daichi, mà cái khoái cảm lại là điều gây bận tâm, chắc hẳn đã kết thúc trong vòng chưa đầy mười giây nếu đếm kỹ. Nhưng Akiharu đã tự nhận thức được rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, anh đã rơi vào trạng thái cực kỳ khó thở, và tinh thần của anh cũng khá là── không, là rất bị ảnh hưởng. Dáng vẻ của Daichi, với đôi má ửng hồng một cách mơ hồ đến nỗi phải nhìn kỹ mới thấy, đang dán băng cá nhân cho anh, trông thật quyến rũ một cách kỳ lạ, đây chắc chắn là triệu chứng cuối cùng rồi.
Trong bầu không khí ngượng ngùng tột độ đó, Akiharu vẫn phải nói những gì cần nói. Anh cố gắng kiểm soát cái miệng khô khốc một cách kỳ lạ của mình và thốt ra một giọng nói hơi khàn.
"À... cái đó, cảm ơn."
"...Không, không có gì to tát đâu."
Không biết là anh ảo giác hay sao, mà câu nói đó cũng có vẻ gì đó hơi ngượng ngùng.
Anh không thể xác nhận lại được, và anh cảm thấy nếu có xác nhận thì dù có kết quả gì anh cũng khó lòng đối phó được. Cảm thấy, à không, có lẽ đây có thể coi là một sự chắc chắn.
Vì thế, Akiharu không nói thêm điều gì, anh nhìn lưng Daichi đang quay lại với công việc nấu nướng và miếng băng cá nhân trên ngón cái của mình, rồi... thở dài một hơi thật lớn.
Kể từ khi đến Hakureiryo này, anh có cảm giác như toàn những chuyện khiến bản thân không thể tin được xảy ra... và anh chợt nhận ra rằng, có lẽ đó không phải là ảo giác đâu.
◆ ◇
Dù không khí có chút gượng gạo sau sự cố, nhưng quá trình nấu nướng diễn ra vô cùng thuận lợi.
Tất nhiên, sự giúp sức của Daichi chắc chắn đã có ảnh hưởng rất lớn, nhưng yếu tố chính là họ đã không chọn những món ăn quá khó và cầu kỳ.
Món lê ngâm si-rô mà Daichi đã nỗ lực làm, sau khi ngâm nước muối thì được thái lát mỏng, cho vào nồi, rắc nước cốt chanh và đường rồi tạm thời để đó. Để khoảng mười mấy phút rồi đun trên bếp, hớt bọt, đợi lê trong suốt rồi làm bay hơi nước là xong. Bây giờ đã được đặt gọn gàng trên đĩa.
Món nấm xào rau thơm cũng đơn giản. Chọn ngẫu nhiên nấm đùi gà, nấm maitake, nấm shimeji, xào nhanh với rau thơm. Món này Akiharu đã làm và xong rồi.
Súp lạnh thì đun, cho vào máy xay sinh tố, rồi đun lại một lần nữa, bây giờ đang để nguội trong tủ lạnh. Sau đó khi bày trí chỉ cần rắc thêm chút mùi tây thái nhỏ là hoàn thành.
Cuối cùng là món cá hồi hấp rượu trắng, con cá hồi vua to lớn đã được Daichi xử lý khéo léo một cách dễ dàng. Sau khi nướng sơ, cho rượu trắng vào chảo, hấp một chút rồi đã được bày ra đĩa.
──Nói tóm lại.
Chỉ còn năm phút nữa là hết giờ, một khoảng thời gian mà bình thường mọi người sẽ rất lo lắng, nhưng họ vẫn có đủ thời gian để trò chuyện với Daichi.
Akiharu, người đã trải qua một khoảng thời gian thảnh thơi đến mức không giống đang thi cử... vì thế, anh đã hoàn toàn quên mất. Rằng trong nhóm không chỉ có mình và Daichi, mà còn có một người nữa.
"──Tôi đã trở lại!"
Cùng với giọng nói đầy năng lượng, cánh cửa phòng bếp bật mở mạnh mẽ, và một nữ sinh mặc chiếc tạp dề bên ngoài bộ đồ hầu gái, với nụ cười tươi roi rói, bước vào.
"Linh vật của trường Shikikagami Sanae đã trở về! Cơ thể và tâm trí đã được làm sạch hoàn toàn, tôi đã trở lại với từng móng tay được đánh bóng sáng loáng!"
Hình như những lời đó không hề dối trá, Shikikagami không chỉ thay quần áo mà còn có mái tóc hơi ẩm ướt, và đôi má ửng hồng tỏa sáng rạng rỡ. Cô ấy trông đẹp hơn hẳn, đến mức khiến người ta muốn hỏi có phải cô ấy vừa đi spa về không.
...Thế nhưng, dù có xuất hiện với đôi mắt long lanh như vậy thì cũng chẳng còn việc gì để làm nữa.
Akiharu đang băn khoăn không biết nên nói điều đó như thế nào, thì Shikikagami với nụ cười hăng hái không chút thương xót tiến lại gần, nhìn anh với đôi mắt tràn đầy mong đợi.
"À, thưa đội trưởng. Tôi biết là đã rất muộn, nhưng tôi có thể làm gì ạ?"
"Việc... việc cần làm ư..."
Thành thật mà nói, chẳng có gì cả.
...Nhưng nói thế thì cũng kỳ, và anh cũng cảm thấy không cho cô ấy làm gì đó thì không ổn.
Suy nghĩ một lát, Akiharu nhìn đĩa lê ngâm si-rô. Chắc cái đó thì không sao đâu. Dù có là Shikikagami đi nữa thì cũng không thể...
Nghĩ vậy, Akiharu gật đầu một cái rồi,
"──Được rồi, Shikikagami. Cậu hãy làm kem tươi đánh bông để ăn kèm món tráng miệng đi."
"Vâng, đã rõ!"
"Nguyên liệu thì bọn tôi sẽ chuẩn bị, cậu chỉ cần đánh bông thôi. ...Daichi, cho tôi hai cái bát to nhỏ, nước đá, với đường hạt nữa."
Ra lệnh xong, anh tự mình lấy kem tươi ra khỏi tủ lạnh. Lượng kem đã giảm đi vì vừa cho vào súp lạnh, nhưng chỉ dùng một chút để đánh bông thì chắc không vấn đề gì.
Khi anh đang đổ kem tươi ra cái bát nhỏ Daichi đưa, thì,
"...Hino, không cần kem tươi đánh bông đâu."
Daichi ghé mặt lại gần, nói nhỏ đủ để Shikikagami không nghe thấy, với vẻ mặt ngờ vực.
"Tôi biết, nhưng nếu không thế thì cô ấy sẽ chẳng làm gì cả."
"Đúng vậy, nhưng xét về điểm số của nhóm thì chắc không thành vấn đề đâu?"
"Chỉ xét kết quả thì đúng là vậy. Nhưng với tính cách của thầy Fukamigan, tôi nghĩ chắc thầy ấy có gắn camera trong tất cả các phòng thi và ghi hình lại. Nếu cô ấy bị phát hiện không làm gì cả mà bị trừ điểm thì đáng thương lắm."
"............Cũng đúng. Hạ thấp điểm của một người có tinh thần thì không tốt."
Có lẽ là kết quả của việc cân nhắc đến khả năng có camera, Daichi nói vậy và gật đầu.
Thấy anh ấy đã hiểu, Akiharu cho đường hạt vào bát kem tươi ước lượng vừa đủ, rồi đặt chồng cái bát đó lên bát nước đá.
Sau đó anh đẩy cái bát và cây đánh trứng mà Daichi đã đưa một cách nhanh chóng về phía Shikikagami.
"Được rồi, đánh cái này đi, cứ đánh đi! Thật ra có nhiều bí quyết và mọi thứ, nhưng bây giờ đừng nói gì cả, cứ đánh theo cảm tính của cậu đi!"
"Vâng, vâng! Với tư cách là linh vật của trường, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Shikikagami, với vẻ mặt rạng rỡ, nhận lấy bát và cây đánh trứng, rồi chợt nhìn kem tươi với ánh mắt nghiêm túc...
"Bắt đầu đây!"
Cùng với tiếng hô, Shikikagami bắt đầu đánh bông một cách mạnh mẽ, nghe tiếng "Cạch xoảng──!"
Làm kem tươi bằng tay thì khá mệt, nhưng là Shikikagami thì không cần lo. Dù cánh tay mảnh khảnh nhưng cô ấy có sức, và thể lực cũng không thành vấn đề vì cô ấy đã trải qua sáu tháng huấn luyện cơ bản "địa ngục" ở Khoa Giáo dục Thượng Đẳng.
Nếu có vấn đề gì thì chỉ là cô ấy có phát huy cái sự vụng về bẩm sinh của mình không, nhưng Akiharu cũng đã dự trù điều này nên không đưa ra những chỉ dẫn phức tạp.
Nếu chỉ là đánh đều thôi thì ngay cả Shikikagami cũng──
"Á! Ấy, bắn ra ngoài...!"
Ngay cả Shikikagami cũng──
"Cái, cái bát không giữ vững... hiya!"
Mà lại là Shikikagami, nên...
"Á, ừm, á... ấy... cái, cái này── ahya?!"
............Đúng rồi, là Shikikagami mà...
──Đúng là anh đã nói hãy đánh đi. Cứ đánh đi, anh đã không nói thêm điều gì thừa thãi.
Nhưng, tại sao cô ấy lại đánh mạnh đến thế, làm kem tươi bắn tung tóe khắp nơi, mà còn không thể đứng yên một chỗ mà loạng choạng chứ.
"Ôi, không được, không, không được... mắt, mắt tôi quay cuồng rồi──── kyaa!"
Và── trong lúc đánh, cô ấy bị hoa mắt, xoay vòng vòng rồi cuối cùng trượt chân ngã, văng cả bát và cây đánh trứng ra xa.
Kết quả của sự hoảng loạn siêu nhân của Shikikagami, kem tươi bắn tung tóe lên mặt và quần áo của Akiharu, Daichi cũng đứng sững sờ nên không kịp tránh và bị dính chưởng, còn Shikikagami thì ngã bệt xuống, mắt vẫn quay vòng vòng──
"Fukya!"
Cô ấy úp cái bát mà mình vừa văng ra lên đầu, và bị dính đầy kem tươi lẫn nước đá.
"............Vừa xem được một thứ đáng kinh ngạc..."
Akiharu vô thức thốt ra một nhận xét thật lòng, rồi lắc đầu.
Quả nhiên là Shikikagami. Nàng công chúa hậu đậu ngốc nghếch bẩm sinh mà Hakureiryo tự hào, còn vượt trội hơn cả hiệu trưởng. Anh đã đánh giá thấp năng lực của cô ấy.
...Hay nói đúng hơn là, cô ấy còn không thể làm được kem tươi đánh bông sao?
Trước mức độ "thật không thể tin được" của Shikikagami một lần nữa, Akiharu thở dài thườn thượt...
"Ưm, ư... Bị dính và lạnh quá..."
Nghe giọng Shikikagami đang rưng rức, anh thở dài rồi nhìn xuống──
"....................Ôi trời."
Cô ấy trông còn thảm hại hơn cả một tiếng rưỡi trước đó.
Bộ đồ hầu gái và tạp dề bị ướt một vài chỗ vì kem tươi chưa kịp đông và nước đá, chúng dính sát vào da, làm nổi bật đường cong cơ thể của Shikikagami. Đặc biệt là phần ngực nổi bật, có lẽ một cúc áo đã bung ra khi cô ấy ngã... Từ góc nhìn của anh xuống, anh thấy rõ ràng đủ thứ, cô ấy có nhận ra điều đó không nhỉ? Đến mức này thì anh cảm thấy hình như cô ấy cố tình, và còn nghĩ hay là cứ chấp nhận lời mời gọi đó luôn đi... Không được, mình bị bệnh giai đoạn cuối rồi.
Bản thân anh đang đứng trên bờ vực bị hạ gục, thế mà Shikikagami vẫn cứ rên rỉ,
"Ôi... cơ thể đẹp đẽ của tôi... bị kem làm bẩn hết rồi..."
"............"
Akiharu đang bối rối vì những cảm xúc khó xử lý, tìm lời an ủi Shikikagami đang nức nở... Sau một lúc, anh nghĩ ra một câu nói thích hợp, và cố gắng tránh ánh mắt của cô ấy, rồi nói.
"...Trước hết, đi tắm lại rồi thay đồ đi."
"....................Vâng ạ..."
"...Với lại, đừng liếm kem tươi dính trên má. Làm ơn, xin đừng làm gì thêm nữa..."
Với đôi mắt rưng rức, có vẻ cô ấy vẫn chưa hiểu, linh vật của trường nghiêng đầu vẻ khó hiểu──
Và tiếng chuông báo kết thúc kỳ thi vang lên.
◆ ◇
Vì thứ tự nếm thử theo bảng chữ cái, nhóm của Akiharu được nếm thử cuối cùng. Nhờ đó, anh và Daichi có thời gian tắm và thay đồ, có thể nói là may mắn.
Nhưng── cuối cùng, Akiharu lờ mờ nghĩ rằng có lẽ đó chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thất bại.
Anh không nói là phải là người đầu tiên. Nhưng nếu không phải là cuối cùng, thì dù anh và Daichi có bị bẩn đi chăng nữa, Shikikagami sau khi tắm và thay đồ cũng sẽ không thể kịp giờ nếm thử được. Cô ấy sẽ không thể mở cửa với nụ cười tươi tắn rạng rỡ không kém gì hoa anh đào nở rộ, bỏ qua tâm trạng của họ, những người thực chất chẳng đợi chờ gì, mà nói "Xin lỗi đã để mọi người đợi!".
Và nếu không phải là nhóm cuối cùng, thì ban giám khảo cũng sẽ khác. Điều này có lẽ đúng vì hiệu trưởng đã nói "Người sẽ nếm thử món của nhóm F là~".
Nhân tiện, ban giám khảo là một dàn khách mời xa hoa, với Sayaka Tomomi của Khoa Giáo dục Thượng Đẳng năm nhất bên trái, và Cernia Iori Flameheart cũng của Khoa Giáo dục Thượng Đẳng năm nhất bên phải, hiệu trưởng Kaede ở giữa.
Tomomi bên trái là một mỹ nhân dáng vẻ học sinh giỏi với mái tóc màu xám khói dài ngang vai, nụ cười tươi tắn rất hợp với cô. À, và miếng lê thái lát dính trên trán cũng rất hợp với cô.
Cernia bên phải là một mỹ nhân phong cách Tây Âu với mái tóc vàng óng dài được uốn xoăn như mũi khoan, vẻ đẹp của cô ấy không hề giảm sút dù vẻ mặt rõ ràng là đang giận dữ. Ngay cả khi có nấm dính vào tóc cũng không thành vấn đề.
Kaede ở giữa thì đang gục mặt xuống bàn. Vừa nãy cô ấy còn đang la hét ầm ĩ, nhưng hình như đã nuốt thẳng một miếng cá hồi. Nhân tiện, Fukamigan đứng phía sau thì không bị ảnh hưởng gì.
Và Shikikagami, người vấp ngã ngay bước đầu tiên và lật tung cái xe đẩy một cách hoành tráng, đang rưng rức với bộ đồ ướt sũng súp potage lạnh.
...Người muốn khóc hơn chính là anh, nhưng dường như điều đó không được phép.
Vì vậy, Akiharu nở một nụ cười bất cần,
「──Tóm lại, thực đơn của nhóm F là 『Nấm xào thảo mộc, súp bí đỏ lạnh, cá hồi vua hấp rượu trắng cùng lê ngâm si rô, tất cả đổ ụp vào nhau』… đại loại là thế ạ.」
Tôi cố gắng dùng hết sự hài hước của bản thân để nói như vậy.
Dù đã đoán trước một nửa, nhưng chẳng ai buồn cười. Tomomi mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười thật. Cô ấy chỉ không làm lay động chiếc mặt nạ đã dán chặt trên mặt. Chẳng cần xác nhận cũng biết thực ra cô ấy đang có vẻ mặt thế nào phía dưới đó.
Thế nhưng, không phải là tôi không thể lùi bước, mà là không có đường lui nào cả, nên đành phải tiếp tục tiến lên.
「Lần này, chúng ta được thưởng thức món ăn đặc biệt hiếm có do cô gái biểu tượng của nhóm tôi thực hiện trong chương trình chơi khăm bất ngờ… nhưng không biết điểm sẽ như thế nào ạ?」
Vẫn giữ nụ cười gượng gạo, tôi rụt rè hỏi bằng kính ngữ── và hối hận ngay lập tức vì không nên hỏi.
Không ai thay đổi biểu cảm hay động đậy. Vậy mà tôi vẫn cảm nhận được sát khí tăng lên vài phần, không khí trở nên căng thẳng đến mức lúc này tôi có thể quỳ lạy xin lỗi mà không chút do dự… Thật sự muốn khóc. Thậm chí muốn tan biến luôn cho rồi.
Thế nhưng, ước muốn của Akiharu cũng hóa hư vô. Tomomi lấy quả lê dính trên trán xuống, nụ cười càng thêm dịu dàng, rồi hỏi:
「──Vậy, đại diện của cái nhóm đã tặng món quà tuyệt vời này là ai vậy?」
Cô ấy hỏi vậy. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt cô ấy cứ dán chặt vào tôi không rời.
Một người khác, Celenia, cũng hất những cây nấm trang trí trên tóc xuống và nói:
「──Đúng vậy đó. Ai là người chịu trách nhiệm vậy? Nhất định tôi phải biết cho bằng được.」
Cô ấy nói thế, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lấy tôi.
Trước thái độ của cả hai, Akiharu lần nữa nhận ra mình không thể chạy thoát. Hai người họ bình thường chẳng ưa nhau, cứ cãi vã không ngừng, vậy mà giờ đây lại cùng hướng tới một mục tiêu đến mức không thể nào hơn được nữa. Thật tuyệt vời. Nếu đó không phải là một sự trả thù bùng nổ, nếu mục tiêu không phải là mình, thì tôi đã có thể giơ cả hai tay lên mà vui mừng rồi. Thực tế quá khắc nghiệt.
Dù vậy, vẫn muốn tìm cách thoát thân, tôi cố gắng bắt liên lạc bằng mắt với Daichi và Shikikagami, những người đã cùng tôi cố gắng vượt qua kỳ thi──
「…Trưởng nhóm là Hino.」
「Ức… Hino-san là trưởng nhóm ạ…」
…Cả hai đều không thèm nhìn thẳng vào mắt tôi.
Sự phản bội của giám đốc công trường và cô gái biểu tượng khiến không khí càng thêm căng thẳng. Dù biết điều đó cũng chẳng giải quyết được gì, thậm chí không biết còn hạnh phúc hơn, nhưng tôi vẫn không cách nào không hiểu.
Và rồi──
「Aha… cuối cùng vẫn là Akiharu-kun nhỉ…?」
「Fufu… đúng là anh rồi nhỉ…?」
Tomomi và Celenia nói những điều tương tự và gần như đồng thời đứng dậy.
Cả hai đều mỉm cười… không, sửa lại.
Với một nụ cười cực kỳ đáng sợ, họ quay sang nhìn tôi──
「…Vậy thì, Akiharu-kun…」
「…Anh đã chuẩn bị tinh thần chưa…?」
Với sự phối hợp chưa từng có, họ báo hiệu sự khởi đầu của địa ngục.
Akiharu vẫn giữ nụ cười gượng gạo, cầu nguyện trong lòng. Một cách chân thành, cầu xin vị thần hay vị Phật nào đó hãy chấp thuận điều ước của mình, nhượng bộ tối đa, tóm lại là cứ cầu nguyện.
──Mong rằng mình có thể bất tỉnh càng sớm càng tốt.
Nhân tiện.
Lời cầu nguyện đó không được lắng nghe, và Akiharu đã phải chuẩn bị tinh thần chết đến bốn lần.