Thậm chí tại Học viện Hakureiryo, một ngôi trường tư thục danh tiếng với danh tiếng và địa vị thuộc hàng top thế giới, các bài kiểm tra cuối kỳ vẫn được tổ chức khi đến lúc.
Tuy nhiên, dù là một ngôi trường danh tiếng, Học viện Hakureiryo lại rất chú trọng đến gia thế và tài sản trong việc xét tuyển đầu vào, chứ không quá đặt nặng học lực. Vì vậy, các bài kiểm tra cũng không hề khó khăn gì, không có câu hỏi quái lạ hay bẫy khó chịu. Chỉ cần chăm chú nghe giảng và ôn lại vở ghi trước khi thi là chắc chắn đạt điểm cao – nói tóm lại, đó là một bài kiểm tra rất dễ.
………………………………Thế nhưng.
「Tệ nhất… Thật là tệ…」
Gục đầu xuống bàn học của mình trong phòng học 1-B, Hino Akiharu lặp đi lặp lại lời lẩm bẩm.
「Tệ thật… Sao lại, như thế này… như thế này, tệ hại đến vậy…」
「Thôi nào, giờ còn lầm bầm cái gì nữa. Cậu mà cứ lề mề như thế thì sẽ trễ mất bài thi quan trọng đấy?」
Không cần nhìn Akiharu cũng biết người vừa nói với giọng trịch thượng đó là ai. Ngay cả khi phần lớn học sinh đều tránh xa mình, mà người dám nói chuyện với cậu khi cậu đang rõ ràng là chán nản tột độ thì chỉ có thể là đứa bạn thanh mai trúc mã tốt bụng nhưng bụng dạ đen tối, hay là cô tiểu thư tóc xoăn kiểu mũi khoan Takapi-san gì đó. Và nghe giọng nói thì cậu biết ngay đó là người thứ nhất.
Vì vậy, Akiharu không ngẩng đầu lên mà lẩm bẩm vào bàn.
「…Một kẻ sát nhân người tốt bụng như mày, đứa mà mọi việc đều tính toán hoàn hảo và bụng dạ lại xấu xa, thì làm sao hiểu được cảm giác của tao lúc này chứ…」
「Chà, toàn là lời khen có cánh thôi nhỉ」
Trước giọng nói cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên đó, Akiharu lật đật ngẩng mặt lên. Cậu không hề khen một chút nào, thậm chí là có lẽ lời nói thật lòng vừa lỡ miệng kia còn quá đáng đến mức có chút nguy hiểm. Trong lòng hơi run rẩy, cậu dè dặt thăm dò thái độ.
Ngước nhìn lên, Saikyo Tomomi với nụ cười tươi tắn trông vô cùng vui vẻ nói:
「Chỉ có Akiharu là có vẻ mặt như thế thôi. Bài kiểm tra cuối kỳ đã kết thúc vào tuần trước, hôm nay lại chỉ có một tiết LHR mà không có buổi học nào, toàn là chuyện tốt không à」
「…Là các cậu ấy. Chắc chắn là các cậu chẳng có chuyện gì đâu nhỉ」
「Ừm, đúng vậy. Chúng ta chẳng có gì để làm ngoài việc sắp tới sẽ ngồi nói chuyện về kế hoạch nghỉ hè ở quán cà phê – khác với cậu」
Lời nói của Tomomi từng câu từng chữ cứ như mũi dao đâm vào trái tim đau khổ của Akiharu, khiến cậu muốn chết quách đi cho rồi. Với nụ cười đó, rõ ràng là cô ta vẫn để bụng lời cậu vừa nói lúc nãy.
Akiharu trừng mắt nhìn đứa bạn thanh mai trúc mã, kẻ mà cậu coi như kẻ thù không đội trời chung, chuẩn bị trút hết những lời phàn nàn đã tích tụ bấy lâu nay ra –
Trước khi cậu kịp cất tiếng.
「Ồ ồ, đây rồi đây rồi!」
Todoroki ồn ào xông vào lớp, phá vỡ đúng thời điểm đó, và hơn nữa –
「Nghe nói Akki kìa! Bị điểm liệt rồi phải thi lại đúng không?!」
…Cái điều mà cậu không muốn nghe nhất lúc này lại bị hét lên thật to.
Theo sau Todoroki, người đang tiến lại gần với nụ cười rạng rỡ, gần như là quá đà, là Sanke với vẻ mặt hốt hoảng. Khi Sanke chạm mắt với cậu, cậu ta liền cúi đầu xin lỗi rất nhiều, khiến Akiharu phải hủy bỏ ý định đấm Todoroki một trận. Vì thể diện của Sanke mà cậu đành tránh một vụ đổ máu.
Thế nhưng, cậu không thể cứ để mọi chuyện qua đi như vậy. Akiharu cũng có một hai lời muốn phản bác. Mặc dù biết rằng càng nói càng cảm thấy thảm hại, nhưng cậu không thể chịu đựng được nếu không nói ra.
「…Đó là một tai nạn đáng tiếc. Kết quả là phải thi lại, nhưng đó không phải là kết quả phản ánh đúng năng lực thật sự đâu」
「Cậu nhận ra mình điền sai phiếu trả lời trắc nghiệm ngay trước khi hết giờ thi, vội vàng xóa đáp án để sửa thì hết giờ đúng không? Tôi nghe cậu kể nhiều lần rồi」
Người nói điều đó là Daichi, không biết từ lúc nào đã đứng phía sau. Cậu đã than vãn rất nhiều với người bạn cùng phòng này nên tất nhiên anh ta trông có vẻ hơi khó chịu.
Đúng như lời Daichi nói, nguyên nhân của điểm liệt là do lỗi điền phiếu trắc nghiệm. Vì có những câu trả lời bị trùng ngay từ đầu, nên cậu cứ thế tiếp tục mà không nhận ra đáp án đã bị lệch. Hơn nữa, cậu còn đau khổ khi không nhận ra rằng có thêm một câu hỏi ở cuối cùng của đề thi cho đến khi kiểm tra lại.
Sau khi phát hiện tất cả các câu từ câu ba trở đi đều bị lệch, vì quá vội vàng, cậu đã xóa gần như toàn bộ đáp án một mạch, rồi định viết lại các đáp án bị lệch – đúng lúc đó chuông reo, hết giờ.
Vì vậy, Akiharu đã xác định mình bị điểm liệt và phải thi lại ngay cả trước khi xem bài kiểm tra được trả về trong tiết LHR đầu tiên hôm nay. …Nhưng thực sự, khi nhìn thấy điểm số chỉ có một chữ số, cậu cảm thấy thật sự suy sụp. Khốn thật, nếu không phải là phiếu trắc nghiệm vô dụng đó thì đã không xảy ra chuyện này… Nếu hiệu trưởng không vô ích mua thiết bị chỉ vì "Thấy có vẻ rất hiện đại!", thì đã không xảy ra chuyện này…!
Bị bao quanh bởi nhóm bạn trai khoa Giáo dục và Tomomi, những người không cho cậu chìm đắm trong nỗi buồn một cách trọn vẹn, Akiharu lại một lần nữa trừng mắt nhìn tất cả mọi người, rồi nói:
「…Nghe đây, chuyện xảy ra với tao lần này, một ngày nào đó có thể sẽ giáng xuống đầu bọn mày đấy. Đừng có mà tự mãn chỉ vì thoát khỏi điểm liệt – đặc biệt là Todoroki」
「Chờ chút. Sao lại chỉ đích danh tôi vậy chứ?」
「Nói thẳng ra thì, trong số này, đứa học kém nhất là mày. Với lại, đứa khó ưa nhất cũng là mày」
「Khụ, đúng là tôi học hành… mà, ủa? Akki? Không phải cậu vừa nói gì đó thật khủng khiếp một cách tự nhiên đấy chứ?」
「Đâu có, tôi không nói gì đặc biệt kỳ lạ cả. Phải không, Sanke?」
「À, ừm… Trường hợp của Shingo-kun thì có lẽ là gieo nhân nào gặt quả nấy thôi」
「…Todoroki nên thay đổi thái độ hàng ngày của mình」
「Nhân tiện, hình như có tin đồn là ai tới gần là sẽ bị quấy rối tình dục phải không?」
Bị tất cả mọi người đẩy ra xa, Todoroki với vẻ mặt sững sờ loạng choạng ngã ngửa ra sau, kéo theo một nữ sinh đang dò xét tình hình cùng với cái bàn, khiến cô bé kêu lên một tiếng thất thanh. …Khoan đã, cái kiểu ngã đó rõ ràng là cố ý. Sao lại ngã đúng vào vị trí có thể nhìn thấy bên dưới váy chứ?
Mặc dù đang bị các tiểu thư ném giày và cặp để trả đũa… nhưng thôi, cái này đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy, cứ mặc kệ cậu ta đi.
「Đợi đấy, tao sẽ làm bài thi lại một cách hoàn hảo cho mà xem. Giờ các người còn có thể vênh váo thôi đấy」
「Chà, tự tin ghê nhỉ. Dù có cố gắng thế nào trong bài thi lại thì cũng không thể đạt được đánh giá cao nhất đâu, nhưng cứ cố gắng nhé?」
「Mày đúng là giỏi nhất trong việc dẫn dắt tao xuống vực thẳm mà!」
Akiharu vừa nói với giọng bực bội vừa túm lấy cặp và rời khỏi chỗ đó. Nếu cứ ở lại đây lâu hơn nữa, cậu có thể sẽ phải đối mặt với bài thi lại trong trạng thái tinh thần tồi tệ nhất.
Cậu bước nhanh qua những hàng bàn, muốn rời khỏi lớp càng sớm càng tốt, thì những nữ sinh có vẻ đang dò xét tình hình ở đây liền la hét bỏ chạy tán loạn.
「Nhớ cẩn thận đừng quên ghi tên đó nhé ~」
「Lần này đừng có tự hủy nữa đấy」
「Akki, mục tiêu là điểm liệt liên tục đấy! Như thế mới thú vị nhất chứ?」
「Cố gắng bình tĩnh là được thôi mà ~」
Cậu không quay đầu lại trước những tiếng nói vọng từ phía sau lưng.
Chỉ ôm trong lòng một mong ước đen tối là ‘ngoài Sanke ra, mong rằng một sự xui xẻo nhỏ sẽ đến với những người khác’, Akiharu bước ra khỏi lớp.
◆ ◇
Vì chìm đắm trong nỗi buồn và cả khoảng thời gian bị Tomomi và nhóm bạn níu chân, Akiharu đến phòng thi lại ngay trước khi bài thi bắt đầu.
Mà nói đi cũng phải nói lại, việc phải thi lại ngay trong ngày trả bài thi là chuyện không bình thường chút nào. Lý do được đưa ra là “muốn nhanh chóng hoàn thành những việc phiền phức để đi nghỉ mát trong kỳ nghỉ thi!” từ ý định của một vài giáo viên, điều này cũng thật không thể tin được. Cái trường này, không chỉ học sinh mà cả giáo viên cũng có phần nằm ngoài quy củ.
Dù sao đi nữa, vì phòng thi lại là một phòng học không được sử dụng thường xuyên nên cậu hơi căng thẳng một chút. Nhưng ở cửa có một tờ giấy dán ghi rõ ràng “Phòng thi lại” và bản thân bài kiểm tra cũng không quá khó, nên chắc chắn không cần phải quá sợ hãi. Tự nhủ như vậy, Akiharu đẩy cửa bước vào lớp học.
Bên trong có vẻ rộng bằng phòng học mà cậu thường dùng, và có hai bộ bàn ghế được đặt lẻ loi ngoài bục giảng.
Khi nhìn thấy một nữ sinh lạ mặt đang ngồi ở một trong hai bộ bàn ghế đó, ở phía bàn trong cùng… Akiharu đứng sững lại ngay tại chỗ.
Một mỹ nhân không thể tin nổi đang ở đó – phải nói là kinh thiên động địa.
Chỉ riêng sự kết hợp giữa khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú và đôi mắt to với khóe mắt hơi cụp xuống cũng đủ đẹp đến mức khiến người ta phải ngây ngất. Chưa kể sống mũi cao thanh tú và đôi môi đỏ mọng như được tô son, cùng với hàng chân mày thanh mảnh gọn gàng và đôi tai bị mái tóc che đi một nửa, tất cả đều tạo nên một hiệu ứng cộng hưởng khiến cậu suýt quên cả thở.
Mái tóc đen thẳng dài quá thắt lưng, và còn óng ả đến mức lụa tơ cũng khó lòng đẹp bằng, trông vô cùng lộng lẫy. Và dù đang ngồi, vẫn có thể nhận ra cô ấy có vóc dáng đẹp đến mức người mẫu chuyên nghiệp cũng phải ghen tị, điều này thật sự phi thường.
Kể từ khi đến đây, Akiharu thường nghĩ "Có phải ăn uống tốt và được nuôi dạy tử tế thì nhan sắc cũng tốt lên không nhỉ?", vì có rất nhiều mỹ nhân học ở Học viện Hakureiryo… Nhưng trong số đó, cô ấy nổi bật hơn hẳn một hai bậc. Thật lòng mà nói, nếu bỏ qua tính cách, thì Tomomi và Cellnia cũng đã rất tuyệt vời rồi, và cũng có những mỹ nhân quyến rũ trưởng thành hay toát lên vẻ lạnh lùng như Fukami Shizuka… Thế nhưng, nếu hỏi ai là người đẹp nhất một cách đơn thuần, thì chính là cô gái mặc đồng phục khoa Giáo dưỡng đang có mặt trong lớp học này. Cô ấy tỏa sáng đến mức đó.
Akiharu có thể khẳng định rằng trong suốt cuộc đời mình chưa từng gặp mỹ nhân nào như thế này, và cậu đã ngây người ra mà chiêm ngưỡng…
– Rồi, đột nhiên cô ấy quay sang nhìn cậu.
「…Ồ? Anh cũng thi lại sao?」
「Ư… Đ, đúng vậy」
Akiharu bất giác trả lời bằng kính ngữ, rồi sau đó một lần nữa xác nhận rằng mình chưa từng gặp cô ấy. Có lẽ là tiền bối. Cũng có khả năng cô ấy bị bệnh nghỉ học dài ngày, nhưng nếu có người như vậy trong cùng khóa một năm thì Todoroki chắc chắn sẽ làm ầm lên, nên khả năng đó là mong manh.
Dù sao đi nữa, mỹ nhân ấy – người mà nếu nhìn thẳng thì nhiệt độ cơ thể cậu có thể tăng vọt – đã dùng một cử chỉ thanh tao phù hợp với dung mạo của mình, hất mái tóc dài đang vướng vào ngực ra phía sau…
「Ồ, tóc tôi…」
Có vẻ như mái tóc bị mắc vào chiếc nơ cài ở ngực đồng phục, cô ấy vài lần nhẹ nhàng kéo tóc. Nhưng có lẽ nó bị kẹt vào cúc áo bên dưới chiếc nơ, nên mãi không gỡ ra được.
Akiharu vừa nhìn cảnh đó vừa nghĩ, nếu phải cắt mái tóc đen tuyệt đẹp kia thì thật là lãng phí, thì thấy cô tiền bối lạ mặt hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút,
「Phù…」
Cô ấy thở dài một hơi nhẹ, rồi từ từ đưa tay lên chiếc nơ…
Xoạt – Cùng với tiếng vải vướng vào nhau, chiếc nơ cài ở ngực bung ra,
Vì lý do nào đó, hai chiếc cúc áo từ cổ đến ngực cũng tuột ra cùng lúc, để lộ bộ ngực trắng ngà –
「…Ồ?」
「────!!!」
Trước sự việc đột ngột đó, Akiharu dùng hết sức bình sinh để quay mặt đi thật nhanh, suýt chút nữa mắt cậu đã dán chặt vào đó. Dù đây là một tai nạn, một chuyện bất đắc dĩ, và là một đặc ân tuyệt vời đáng kinh ngạc, nhưng cậu không được nhìn. Dù chỉ là một khoảnh khắc cực ngắn chưa đầy một giây, nhưng khe ngực đầy đặn mà cậu đã thoáng thấy đó… như một quả đào trắng tinh khôi phô bày mình, một thứ gì đó tươi mát và quyến rũ đến mê hoặc…
Nhưng… làm thế nào mà hai chiếc cúc áo lại bung ra và để lộ ngực như thế được chứ? Có thủ thuật nào ẩn giấu ở đâu đó ư…?
Cố gắng suy nghĩ về những điều không thể hiểu được, Akiharu vắt óc cố gắng loại bỏ hình ảnh hạnh phúc đang bám lấy trong đầu,
「…………Ồ ồ?」
Rồi lại một giọng nói khác vang lên – cậu nghĩ mình không nên nhìn vì chuyện vừa rồi, nhưng lại tự bào chữa với lý trí rằng có lẽ chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác… và liếc nhìn một cái.
Giờ thì, chuyện gì đã xảy ra vậy? Hình ảnh cô gái đẹp không chỉ để lộ ngực mà còn cả phần vai cũng hiện ra trong tầm mắt, Akiharu quay mặt đi với sức mạnh có thể làm đau cơ.
Mặc dù trí nhớ của cậu không quá tốt, nhưng cảnh tượng đẹp và gợi cảm đó đã khắc sâu vào võng mạc cậu ngay lập tức. Nếu đóng khung lại, nó có thể được xem là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ khiêu gợi đáng kinh ngạc… Cô gái đó rốt cuộc là ai vậy? Sao lại càng ngày càng hở hang hơn chứ.
…Có khi nào đây là một trò đùa nào đó không? Hay là có ai đó đang trốn ở đâu đó với một tấm biển hiệu chăng?
Đúng vậy, có thể lắm chứ. Chắc chắn có ai đó đang trốn trong phòng, và để tìm ra họ – mình phải nhìn quanh phòng một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi. Lần này mình sẽ nhìn thật kỹ, không bỏ sót gì cả, và có thể mình sẽ thấy gì đó không đứng đắn trong quá trình đó, nhưng đó sẽ là bất khả kháng…
「À này, Akiharu-san? Cậu đang đứng đơ ra làm gì thế?」
「Ối giời?! Ai, ai đấy… ủa, hóa ra là cô à」
Đang định thử lại lần nữa thì Akiharu bất ngờ bị gọi từ phía sau, cậu vội vàng quay lại và thở phào nhẹ nhõm khi thấy người đó là Hiệu trưởng Tenjo Jifuu. Cô ấy là một người không đáng tin cậy, nhưng chính vì thế mà trong tình huống này lại đáng tin. Hơn nữa, chắc cũng dễ dàng đánh lừa cô ấy.
Akiharu định báo cáo về sự bất thường đang diễn ra bên trong… thì chợt dừng lại. Cậu hoàn toàn không nghĩ ra phải nói thế nào. "Có một mỹ nữ lạ mặt đang trình diễn thoát y giữa chừng" – cái lời giới thiệu ngốc nghếch gì thế này. Có thể bị nhầm là khách hàng của một quán không đứng đắn mất.
Akiharu không tìm được lời nào để nói, và thấy thái độ đó của cậu, Jifuu cười vui vẻ,
「Thi lại đúng là căng thẳng nhỉ ~. Cô cũng từng trải qua hồi xưa nên cô hiểu mà ~」
Nói ra những lời có vẻ như hiểu lầm, rồi thản nhiên bước vào phòng học đang có vấn đề.
Akiharu do dự không biết có nên theo vào không, và liếc nhìn tình hình bên trong.
Phòng học vừa rồi còn tràn ngập cảnh tượng R-rated giờ đây… chỉ còn một nữ sinh đang ngồi ở bàn chỉnh lại chiếc nơ, không hề có bất kỳ hình ảnh dung tục nào.
Akiharu thở phào nhẹ nhõm. Không hề có tình huống nào khiến cậu bị biến thành kẻ gây rối dù không làm gì cả. Tốt quá tốt quá. …Nhưng sao nhỉ, khi đã an tâm rồi thì lại thấy tiếc nuối bất chợt là sao.
Đấm nhẹ vào cái đầu đang suy nghĩ vớ vẩn đó, Akiharu cũng ngồi xuống chỗ trống. Hít một hơi, rồi lấy dụng cụ viết từ trong cặp ra… Cậu hơi hồi hộp liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của mỹ nhân đang ngồi ở bàn bên trái, và ở đó không hề có một chút dung tục nào cả.
…Có lẽ cảnh tượng vừa rồi là ảo giác do chính mình tạo ra trong đầu chăng? Cậu thực sự cũng cảm thấy như vậy.
Bởi vì, thật là không thể nào. Một mỹ nhân thanh tao như thế lại đột nhiên cởi đồ. Hơn nữa, mình lại tình cờ chứng kiến cảnh tượng quá đỗi vui sướng đó. …Nhưng mà, nó thật sự rất thật mà. Cái sự đầy đặn đó, màu da đó – mà, trước khi thi thì đang nghĩ cái quái gì thế này.
Akiharu lắc đầu để xua đi sự bối rối, và thở dài. Vừa lo lắng cho bản thân liệu có ổn không, cậu vẫn đưa tay ra kiểm tra ngòi bút chì.
「Rồi, chuông cũng sắp reo rồi, cô sẽ phát đề thi nhé ~. Các em được phép ghi tên vào phiếu trả lời, nhưng xin hãy giữ đề thi úp xuống nhé ~?」
Đúng lúc Akiharu vừa chuẩn bị xong thì Jifuu bắt đầu phát đề thi, và Akiharu cũng chuyển đổi ý thức của mình. Tạm thời quên chuyện vừa rồi đi. Trượt thi lại và phải ở lại lớp thì thật không hay chút nào, và nếu điểm thấp thì Tomomi lại sẽ chế nhạo mình. Mặc dù ở giai đoạn này đã bị chê bai khá nhiều rồi, nhưng chính vì thế mà cậu không thể chịu đựng thêm nữa.
Nhanh chóng ghi tên vào phiếu trả lời được phát, Akiharu cố gắng không nhìn sang ngang mà hướng ánh mắt về phía Jifuu đang đứng trên bục giảng.
Cô giáo với vị trí khá tế nhị là Hiệu trưởng kiêm nhân viên hành chính, cầm một mảnh giấy nhỏ trông như tờ ghi chú, nói:
「Ừm, còn những lưu ý khác nữa nhé. Nếu cảm thấy không khỏe trong lúc thi thì hãy nói với cô nhé. Nếu muốn đi vệ sinh cũng hãy nói. Rồi thì… cái này chắc không cần nói cũng được nhỉ ~? Mấy em đâu phải là học sinh tiểu học đâu」
「Chà, có lẽ là vậy… Mà hơn nữa, sao hiệu trưởng lại phải đích thân giám thị thi lại thế này?」
「Ơ…?! Đ, bởi vì cô là hiệu trưởng mà! Cô có trách nhiệm nên phải làm thế chứ! Tuyệt đối không phải là vì thẻ đóng dấu mỗi khi bị phát hiện ngủ gật đã đầy, nên bị Fukami Shizuka-chan bắt làm hình phạt đâu nhé…」
…Có vẻ là vậy thật.
「Ngủ gật, lại là do game à?」
「Fufuu, mấy game gần đây rất thật và cuốn hút đấy. Là game mà bạn tiến triển theo góc nhìn của một cô gái được hai chàng song sinh đẹp trai tán tỉnh, tùy theo lựa chọn mà có thể có cả những diễn biến cấm kỵ, không đứng đắn từ hai anh em nữa đấy – mà, cô không hề ngủ gật đâu nhé?!」
「…………Tôi nghĩ cái cô vừa nói còn có vấn đề hơn nhiều so với việc ngủ gật… Với lại cái gì là thật vậy chứ?」
「Phần mô tả tâm lý rất khéo léo đó ~. Ghen tuông và thù hận trộn lẫn vào nhau, và khi nó hướng về bản sao duy nhất của chính mình, nó tạo ra một phản ứng hóa học với tình yêu bản thân – tuyệt vời lắm đó!」
Jifuu hào hứng kể lể, nhưng Akiharu thì đương nhiên đang hoàn toàn kinh tởm. Đừng có giải thích mấy loại game đó cho con trai nghe chứ.
「Du học sinh Alfred-kun cũng rất hay – à, chuông reo rồi. Cô nói vẫn chưa đã, nhưng mấy em cứ bắt đầu làm bài đi nhé ~」
Đúng lúc Akiharu thực sự cảm thấy lo lắng cho tương lai của Học viện Hakureiryo thì tiếng chuông bắt đầu thi vang lên, cậu thầm nghĩ "thôi được rồi" và lật đề thi lên.
Môn thi là Xã hội Hiện đại. Cậu không giỏi nhưng cũng không ghét đặc biệt, nên nếu làm bài bình tĩnh thì chắc sẽ xong xuôi mà không gặp vấn đề gì.
Akiharu cố gắng tập trung để không lặp lại chuyện lần trước –
「Vậy thì, cô sẽ nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì cứ gọi cô nhé ~」
「…………Này」
Ngay sau lời tuyên bố đó, Akiharu bất giác thốt lên một tiếng khi Jifuu gục xuống bục giảng và bắt đầu ngủ ngon lành, nhưng cô ấy đã chìm vào giấc ngủ sâu và hoàn toàn không có phản ứng gì. Cái kiểu ngủ gật này thật đáng sợ một cách vô ích.
Trước tình cảnh thảm hại khiến cậu muốn hỏi "Ý nghĩa của việc giám thị thi là gì?", Akiharu thở dài thườn thượt, rồi quay lại với đề thi. Cậu quyết định sẽ báo cáo chuyện này cho Fukami Shizuka sau, rồi cố gắng tập trung lại tinh thần đã tan biến hoàn toàn, bắt đầu đọc đề.
Nghe nói thi lại rất dễ, và khi thực sự làm bài thì đúng là dễ dàng thật. Vốn dĩ bản thân bài kiểm tra đã ở mức độ dễ mà hầu như không có học sinh nào bị điểm liệt, nên nó thường được dùng làm biện pháp hỗ trợ cho các học sinh bị bệnh nghỉ học. Theo cảm nhận của Akiharu, người phải thi lại vì sai sót ngớ ngẩn, nội dung đề thi còn dễ hơn một bậc nữa, nhờ vậy mà cậu đã được cứu vớt khá nhiều.
…Thế nhưng.
Ngay sau khi bài thi bắt đầu, dù cậu đã cố gắng tập trung, cố gắng không để ý – nhưng tâm trí cậu cứ hướng về mỹ nhân ngồi bàn bên cạnh.
Cậu cố gắng không nhìn tối đa, nhưng hễ bị mắc kẹt ở một câu hỏi nào đó và ngẩng mặt lên, cậu lại vô thức nhìn sang bên đó. Dù khoảng cách giữa các bàn là khoảng một mét, nhưng lại có một mùi hương dễ chịu khiến đầu óc cậu lơ lửng, hoàn toàn không thể tập trung được.
"Mày thiếu tập trung quá rồi" – Daichi chắc sẽ nói vậy, nhưng Akiharu cũng có lời muốn nói. Vì đang trong giờ thi nên cậu không thể nói chuyện, nhưng thực sự cậu muốn hét lên thật to.
– Không để ý đến cảnh đó mới là bất thường!
Dù cho có một mỹ nhân mà Akiharu chưa từng thấy bao giờ đang ở ngay gần đó, thì sau mười phút cậu cũng sẽ quen dần thôi.
…Thế nhưng, có gì đó chuyển động trong tầm mắt, nên cậu tự hỏi là gì rồi liếc sang bên trái…
Là hình ảnh cô ấy đang cúi người xuống ghế, chống tứ chi không phòng bị để nhặt cục tẩy bị rơi.
Chưa hết, vì lý do nào đó mà cô ấy không nhặt được ngay, vòng mông tròn trịa hướng về phía Akiharu lắc lư, và chiếc váy dài bị tốc lên – để lộ ra một phần rất nguy hiểm.
Sự quyến rũ không chỉ là những gì nhìn thấy được bằng mắt.
「…………Phù… à…」
「…Ưm… ưm…」
「Hà… à… thôi…」
Những hơi thở than vãn, quyến rũ bất chợt lọt vào tai, và mỗi lần như vậy, tên gọi hay từ ngữ về các vấn đề thời sự lẽ ra đã hiện hữu trong đầu cậu lại biến mất hết.
Hơn nữa, người giám thị thi lẽ ra phải nhắc nhở để lấy lại không khí căng thẳng, thì lại ngủ say như chết không thèm dậy. Vị hiệu trưởng này đúng là vô dụng đến mức không thể tin được.
Vì thế, trong tình huống quá khắc nghiệt đối với một thanh thiếu niên bình thường, Akiharu đã nhiều lần suýt đánh mất chính mình, nhưng vẫn cố gắng hết sức bám chặt vào đề thi…
Và khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ thi vang lên khắp phòng học, Akiharu lập tức buông lỏng người, gục xuống bàn.
Lâu thật… Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy một kỳ thi dài đến vậy. Và khi có những yếu tố khác ngoài bài kiểm tra xen vào, thì chắc chắn đây là trải nghiệm đầu tiên.
Dù vậy, cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn. Tất cả các câu trả lời đều đã được điền, và ít nhất tám mươi phần trăm là đúng.
Akiharu vươn vai, phó thác bản thân cho cảm giác thành tựu và nhẹ nhõm –
「…………Ơ?」
Chợt ánh mắt cậu hướng về phiếu trả lời đặt trên bàn bên cạnh, lọt vào góc tầm nhìn… rồi cậu đứng sững lại.
Dù không biết là môn gì, nhưng phiếu trả lời trắc nghiệm đó đã được tô kín một cách thẳng tắp.
Kia là… Có khi nào, đó là truyền thuyết về… kỹ năng mà học sinh tiểu học đôi khi dùng khi "chẳng hiểu gì nên chọn tất cả là một lựa chọn giống nhau" chăng…? Chắc chắn không thể là trường hợp "làm bài nghiêm túc nhưng tình cờ tất cả đều là cùng một lựa chọn" được rồi.
Trước một mỹ nhân sử dụng kỹ năng như vậy trong một bài thi lại không hề khó, Akiharu cảm thấy một điều gì đó khó tả như sự kinh ngạc, và cứ nhìn chằm chằm –
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô ấy quay lại và hai người chạm mắt.
Chỉ vậy thôi cũng đủ gây ra một cú sốc khiến Akiharu gần như nín thở, cậu nửa như thẫn thờ nhìn lại…
「…………À đó?」
「…Hả? À, k, không, không có gì cả! Tôi cũng không có việc gì cả!」
Phản xạ, Akiharu vung tay loạn xạ, cảm thấy mặt mình đỏ bừng và quay mặt đi. Vẻ đẹp của cô ấy thật đáng sợ, nhưng khi nhìn cô ấy, cậu lại nhớ đến sự trắng trẻo của bộ ngực đã thoáng thấy trước khi thi, rồi chiếc ren đen kia đã thấy trong lúc thi, rồi cả những hơi thở nóng bỏng lạ lùng… Aaaaa, thế này thì chẳng khác nào Todoroki với những ảo tưởng bùng nổ rồi! Không, mình không như vậy, nhất định không phải như vậy…!
Trong lòng Akiharu đang rối bời đủ thứ khiến cậu sắp sửa suy sụp vì căng thẳng và ôm lấy bụng, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng học vang lên.
Cậu hướng ánh mắt về phía lối vào, hỏi "Ai vậy?", thì –
「À, bài thi lại đã kết thúc rồi ạ…?」
「…………Shikikagami?」
Người thò mặt qua cánh cửa hé mở một chút là Shikikagami, người cùng khoa Giáo dục, và Akiharu thấy hơi nhẹ nhõm một chút. Khi gặp một gương mặt quen thuộc trong lúc gặp khó khăn, tự nhiên cậu thấy vững tâm hơn. Trong tình huống này, việc cô ấy là cô gái rắc rối nổi tiếng nhất khoa Giáo dục cũng không còn quan trọng nữa.
Tuy nhiên, cậu không hiểu tại sao cô ấy lại đến đây. Akiharu định hỏi xem có tin nhắn gì liên quan đến khoa Giáo dục không, thì –
Trước khi cậu kịp nói, ánh mắt của Shikikagami đã vượt qua cậu và dừng lại.
Và rồi –
「Ồ? Sanae-san…?」
「À, chị ơi! Bài thi lại có ổn không ạ?」
Shikikagami với vẻ mặt tươi sáng bừng lên chạy đến bên cạnh mỹ nhân ngồi bàn bên và bắt đầu trò chuyện một cách thân mật…
– Và ngay lúc đó, Akiharu nhận ra mình suýt bỏ qua một từ khóa quan trọng. Vì cô ấy nói ra điều quá bất ngờ nên cậu suýt nữa đã từ chối tiếp nhận thông tin, nhưng vì cậu đã nghe rõ mồn một nên không thể nào là nhầm lẫn được.
Vì thế, cậu rụt rè lẩm bẩm trong miệng.
「…………Này, Shikikagami」
Trước giọng nói đó – hai người hầu như đồng thời quay lại nhìn cậu.
「Vâng, có chuyện gì ạ?」
「Ồ, ra là anh có việc gì sao?」
Vì đây là văn bản tiếng Nhật chứ không phải tiếng Trung, tôi sẽ tiến hành dịch theo tiếng Nhật, tuân thủ các quy tắc đã được định nghĩa.
***
Với phản ứng đó, Akiharu chợt hiểu rằng phỏng đoán của mình chắc chắn không sai.
「Ưm... Không được đâu, Satoshi-san... Ichirou-kun đã là một cặp với Futaba-kun rồi mà... À, nhưng cặp này cũng...」
Cậu giả vờ như không nghe thấy tiếng Kaede nói mơ mà cậu vừa vô tình nghe thấy.
Akiharu tiện đà kiểm tra, lần lượt chỉ tay vào hai người họ:
「Hai cô... là chị em à?」
Cậu hỏi lại cho chắc, và nhận được một cái gật đầu nhẹ.
◆ ◇
「Chị gái em học năm ba ạ. Chị ấy rất xinh đẹp, là một người chị mà em rất tự hào」
「À... Quả thật là đẹp đến kinh người」
Kỳ thi phụ đã kết thúc, hôm nay không còn tiết học hay giờ sinh hoạt nữa── nên Akiharu đã kéo Shikikagami (em gái) đi, chuyển địa điểm đến căng tin để bắt đầu thời gian hỏi đáp.
Ghép với những gì đã nghe được trên đường, khá nhiều sự thật mới đã nổi lên, nên cậu lẩm bẩm như để xác nhận.
「Nhưng mà, bất ngờ thật đấy. Cô, năm ngoái vẫn học trường Hakureiryou bình thường đúng không?」
「Vâng, đúng vậy ạ. Cả em và chị đều đã học Hakureiryou từ nhà trẻ đến giờ」
「...Thế mà, tại sao từ cấp ba lại chuyển sang khoa Juiku?」
Ước mơ trở thành hầu gái── chắc là không hẳn không có lý do đó, nhưng nếu cô ấy thích công việc nhà thì đã không đến mức hủy diệt đến nỗi không làm được gì cả, thêm vào đó là cái sự hậu đậu của cô ấy nữa.
Nếu cô ấy dọn dẹp, sẽ gây ra sự hủy diệt và hỗn loạn như một cơn bão; chỉ cần chạy thôi là sẽ ngã; nếu cố gắng hành động chủ động thì sẽ phản tác dụng── hơn nữa còn kéo theo những người xung quanh.
Và Akiharu, người có xác suất bị kéo vào rắc rối rất cao, thực lòng chỉ muốn cô ấy ngoan ngoãn quay lại khoa Joiku ngay bây giờ. Bị kéo vào những vụ hậu đậu khiến cậu bao phen tưởng chết, thực sự là không chịu nổi nữa.
Akiharu nhìn Shikikagami đang ngồi đối diện với một tia hy vọng mong manh, thấy cô bạn cùng lớp trong bộ đồ hầu gái có vẻ xấu hổ, đang đan chặt các ngón tay vào nhau trên mặt bàn,
「Chuyện là... nhà em hơi, suy tàn một chút...」
「..........................Lý do này thật là... quá sâu sắc đi...」
Bị cô ấy đụng chạm đến điều bất ngờ, Akiharu cứng đờ cả má. Cậu nghĩ chắc gì con bé này có lý do chính đáng, nhưng... suy tàn ư? Đó là từ được dùng nhiều ở thời đại nào vậy?
Cậu cảm thấy như mình đã chạm vào một vấn đề nhạy cảm không nên hỏi, liền ấp úng, thì Shikikagami mỉm cười ngại ngùng.
「Bản thân gia đình em là dòng họ tế tự kéo dài từ thời Kamakura, em nghe nói là một gia đình danh giá... Nhưng đáng xấu hổ là ông nội và bố em đã thất bại trong kinh doanh, lại còn bị bạn bè lừa gạt, gánh một khoản nợ khổng lồ... Thế là, như một viên bi lăn cái "poten", gia đình em suy tàn」
「...Tôi không nghĩ nó đáng yêu như vậy đâu...」
「Không ạ, hoàn toàn không sao đâu! Mặc dù đúng là ông nội và bố em thất nghiệp, phải bán hết căn nhà quen thuộc và biệt thự ở Thụy Sĩ mà em rất yêu thích, nhưng cuối cùng nhờ xử lý tài sản mà nợ nần đã được trả hết, và chúng em không phải bán nội tạng!」
「Nội dung nó sâu sắc quá rồi đấy!」
Akiharu bất giác lớn tiếng đáp lại, rồi cậu thở dài, hạ tông giọng.
「...Vậy nên mới vào khoa Juiku không tốn tiền ư? Nhưng nếu vậy thì... à, ừm,」
「À, chị gái em tên là Saori」
「...Vậy Saori-san, tại sao lại ở khoa Joiku?」
Akiharu nghe nói việc học sinh khoa Juiku được ở ký túc xá và học miễn phí là vì học sinh khoa Joiku phải trả một khoản tiền rất lớn.
「Trường Hakureiryou thu học phí một lần duy nhất cho mỗi cấp học chứ không phải mỗi năm. Đối với cấp ba, tổng cộng khoảng một trăm triệu yên. Học phí cho chị gái em trong thời gian học cấp ba đã được trả rồi ạ」
Mặc dù số tiền đó đúng là kinh khủng── nhưng Akiharu lại thấy nó không quá cao nếu so với tổng số tiền mà Shikikagami đã phá hủy thiết bị trong vài tháng qua, điều đó mới đáng kinh ngạc hơn.
「Thêm vào đó, mỗi khi có sự kiện hoặc sửa chữa, mở rộng cơ sở vật chất, chúng em sẽ quyên góp nhưng việc đóng góp không bắt buộc, nên nếu cứ làm như không biết gì thì sẽ ổn thôi ạ!」
「...........................Cô cũng cứng cỏi phết đấy chứ」
Akiharu nói vậy với Shikikagami đang nắm chặt tay, rồi ngồi lại ghế.
Cậu từng nghĩ cô ta là một người chẳng làm được gì đến mức khiến người ta phải nghi ngờ lẽ thường, nhưng hóa ra là một tiểu thư à. Hơn nữa, với gia đình có lịch sử từ thời Kamakura, chắc chắn là một dòng dõi khá danh giá. Vậy thì, có thể cô ấy đã giao phó tất cả mọi việc, không chỉ việc nhà mà cả những việc bình thường tự làm, cho người hầu.
Nhưng mà... bố mẹ và ông nội thất bại nặng nề đến vậy, thêm vào đó chị gái còn phải thi lại, nghĩa là...
「Này, Shikikagami」
「Gì ạ? Sao anh lại trang trọng thế?」
「Kết quả kiểm tra của cô thế nào rồi? Trông thì không có điểm liệt nhưng」
「Tốt lắm ạ! Công sức em thức trắng nhiều đêm để học bài chăm chỉ đã không uổng phí, điểm cao nhất của em là bốn mươi hai điểm ạ! Không có điểm liệt là điều mà em không biết bao nhiêu năm rồi không gặp... Công sức em bỏ ra thật đáng giá!」
「...................Vậy à」
Nhân tiện, Akiharu ở trường cũ có thành tích hơi kém hơn mức trung bình một chút, và điểm trung bình của kỳ thi cuối kỳ mà cậu đã chuẩn bị khá kỹ là khoảng sáu mươi điểm. Nếu không có lỗi đáng tiếc trong môn Xã hội học hiện đại thì đã đạt tám mươi điểm rồi. Độ khó của bài thi là như vậy đó.
Thế mà, thành tích của cô ấy chỉ đủ để tránh điểm liệt.
Nghĩa là, tất cả mọi người trong gia đình Shikikagami đều... tệ hại cả sao?
「...Cô cũng cẩn thận đừng để bị lừa đấy」
「Không cần lo đâu ạ! Em đã từng bị bắt cóc vài chục lần rồi, nhưng giờ vẫn an toàn và lành lặn mà!」
「...................Thật sự phải cẩn thận đấy cô...」
Akiharu thở dài thườn thượt, nói với cô bạn cùng lớp khiến cậu cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai.
◆ ◇
「──Tóm lại là, Shikikagami cũng vất vả phết đấy」
「Ra vậy... Nghe câu chuyện này thì tôi cũng phần nào hiểu ra. Tôi từng rất thắc mắc tại sao cô ấy lại ở khoa Juiku」
Daichi nói vậy, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm nào nên trông chẳng giống như đã hiểu ra. Tuy nhiên, Akiharu đã tích lũy đủ kinh nghiệm để có thể hình dung được rằng tên này đang có chút cảm khái gì đó, nên cậu gật đầu đáp lại.
Chuyện nghe được từ Shikikagami (em gái) sau giờ học hình như là chuyện ai cũng biết trong số học sinh Joiku, nên Akiharu cũng nói lại cho Daichi. Mặc dù không phải là một người lạnh lùng, nhưng Daichi, người giỏi nhất khoa Juiku, đôi khi có vẻ khó chịu với sự vô dụng của Shikikagami, nên Akiharu nghĩ rằng nếu anh ta biết được sự thật, thái độ của anh ta có thể sẽ mềm mỏng hơn một chút.
Đúng như Akiharu đã đoán, Daichi đang ngồi trên ghế quay lưng lại bàn, thở ra một tiếng nhẹ.
「...Gia đình nào cũng có những hoàn cảnh phức tạp. Cũng có không ít người đang trong tình cảnh bi kịch hơn nên tôi không có ý định đặc biệt thương hại Shikikagami... nhưng mà, có chút nhìn lại cô ấy」
「Đúng vậy nhỉ. Dù sao thì thiệt hại cũng không giảm đi được, nhưng vốn dĩ lỗi lầm của cô ấy không xuất phát từ ác ý, nên tôi cũng có ý muốn giúp đỡ」
Nói rồi, Akiharu nằm vật ra chiếc giường mà cậu đang ngồi. Cậu đã ăn tối xong và tắm rửa rồi, nên vừa nằm xuống đã thấy buồn ngủ ập đến.
Cảm thấy dễ chịu với cảm giác đó,
「...Mà nói đi cũng phải nói lại, đúng vậy nhỉ. Dù trường Hakureiryou có thương hiệu mạnh đến mấy, thì những người muốn vào một nơi kỳ lạ chưa từng nghe tên như khoa Juiku chắc chắn là hoặc có lý do rất đặc biệt, hoặc là những người rất kỳ quái」
「Chắc là vậy, nhưng... thế còn Hino thì sao?」
「À, tôi thì có vẻ như bị dính phải thời điểm thôi. Tôi muốn sớm tự lập được, và ở trường cũ── dù không hẳn là có gì bất mãn, nhưng tôi cũng bắt đầu cảm thấy u uất. Nếu không tình cờ xem TV thấy họ nói về khoa Juiku thì tôi đã không ở đây rồi」
「...Gia đình cậu không phản đối sao?」
「Hoàn cảnh nhà tôi không kịch tính như nhà Shikikagami, nhưng cũng có nhiều chuyện. Bố mẹ tôi đã qua đời từ lâu rồi, và gia đình họ hàng nơi tôi đăng ký hộ khẩu cũng không can thiệp nhiều vào tôi」
「...................Vậy à」
Với giọng nói hơi chùng xuống của Daichi, Akiharu ngồi dậy. Giọng điệu của Daichi có thể hiểu là đang phụ họa hoặc ngầm xin lỗi, nhưng... dù nhìn biểu cảm cũng không biết là ý nào. Có vẻ như kinh nghiệm của cậu vẫn chưa đủ.
「Thế còn nhà Daichi thì sao? Cậu không bị phản đối ư?」
Akiharu nói vậy để phá vỡ không khí lạnh lẽo, rồi mới nhận ra hiếm khi nói chuyện như thế này. Là bạn cùng phòng thì đáng lẽ phải nói nhiều hơn về hoàn cảnh lớn lên của nhau, nhưng Daichi có tính cách khá trầm lặng, nên Akiharu cũng không mấy khi nói những chuyện phức tạp.
Akiharu nghĩ rằng có một ngày như thế này cũng được, thì Daichi khẽ che đi vẻ mặt thanh tú của mình,
「...................Tôi vừa cảm thấy bị phản đối, vừa cảm thấy bị gài bẫy」
「Bị gài bẫy á... Là sao vậy?」
「Việc tôi muốn vào khoa Juiku là ý muốn của bản thân, nhưng việc phải vào đây theo cái cách không mong muốn này, vẫn là do hai vị phụ huynh thiếu kiến thức xã hội đó──」
Nói đến đó, Daichi vội vàng ngậm miệng lại, rồi bật dậy.
Và trước khi Akiharu kịp nói "Sao tự nhiên thế?",
「...À, tôi nhớ ra có việc rồi, ra ngoài một lát」
「Hả...? Khoan đã, việc gì──」
Mặc dù Akiharu muốn hỏi, nhưng Daichi đã vội vã rời đi và bước ra khỏi phòng, ngay sau đó là tiếng cửa đóng lại.
Akiharu ngơ ngác một lúc... rồi lại nằm xuống giường, lẩm bẩm.
「Đâu cần phải che giấu lộ liễu thế đâu chứ...」
Cậu ấy cơ bản là một người lạnh lùng, nhưng đôi khi lại ngớ ngẩn. À, những lúc như vậy chắc là do bản chất cậu ấy thẳng thắn.
Dù sao thì, cậu ấy định nói gì thì tôi cũng chẳng thể nào đoán ra được. Dù nói là vào bằng cách không mong muốn, nhưng rõ ràng là Fukami-sensei đã can thiệp vào việc nhập học, nên chắc chắn không phải là vào bằng cửa sau.
「...Chắc là có nhiều chuyện đấy」
Akiharu ngáp dài, lẩm bẩm như vậy trong khi nghĩ về Shikikagami đang trải qua cuộc đời đầy biến động và Daichi vẫn đầy bí ẩn như thường lệ.
◆ ◇
Từ ngày sau kỳ thi phụ, trường bước vào kỳ nghỉ thi và không có giờ học cho đến đầu tuần tới. Đó là kết quả của việc đồng lòng rằng cả học sinh lẫn giáo viên đều vui vẻ khi có nhiều ngày nghỉ. Quả đúng là trường của người giàu có.
Tuy nhiên, vào thời điểm này ngay trước kỳ nghỉ hè, dường như có ít học sinh về quê, nên trong học viện vẫn thấy khá nhiều học sinh.
Như mọi khi, Akiharu lơ đãng nhìn những cô gái đi ngang qua với những cuộc trò chuyện tao nhã và cử chỉ duyên dáng, rồi nhấp một ngụm cà phê đá tại một chiếc bàn ở quán cà phê sân thượng vắng vẻ hơn bình thường vì thời tiết nắng nóng.
「Cả cô cũng vậy, nếu rảnh rỗi đến mức quanh quẩn trong khuôn viên trường thì đi mua sắm đi chứ. ...À, tôi cũng lâu rồi không đi trung tâm game hay karaoke」
「Mua sắm để giết thời gian cũng có giới hạn chứ. Cứ mua mọi thứ mình muốn cũng cảm thấy trống rỗng lắm ạ」
「Vậy sao? Người giàu cũng phiền phức thật」
「Vâng, đúng vậy ạ. ...Nhân tiện, trung tâm game là gì vậy ạ? Karaoke thì tôi biết」
Akiharu trả lời trong khi có một chút "sốc văn hóa" trước lời nói của Serunia, người đang chăm chú nhìn bàn cờ ca rô và đưa tay tới quân mã.
「Gọi tắt của game center, chắc cô hiểu mà. Đó là, khu vui chơi giải trí. Mấy quán có những trận đối kháng đang thịnh hành thì rất sôi động đấy」
「Ở Anh cũng có đấy ạ. Nhưng đó là một nơi mang ý nghĩa là tụ điểm xã giao của người lớn, không phải nơi dành cho trẻ vị thành niên thường xuyên lui tới đâu ạ」
「...Không, loại game đó hẳn là khác rất nhiều rồi」
Akiharu xen vào cô gái tóc xoắn có vẻ đang nghĩ đến một không gian hiện đại với khói thuốc lá hay xì gà lượn lờ, nhưng cô ấy không phản ứng.
Thay vào đó, Serunia di chuyển quân mã với tiếng "cạch" như muốn nói "Đến đây rồi", rồi rời mắt khỏi bàn cờ và lườm Akiharu.
「Thế này thì sao ạ!?」
「Hừm, vậy thì thế này... Chiếu tướng」
Di chuyển quân tượng như đã định trước, Akiharu dò xét nét mặt của Serunia.
Akiharu có thể quan sát thấy Serunia hoàn toàn chết lặng, hai má trắng bóc đỏ bừng.
Có vẻ như cô ấy đã nhận ra mình đang ở thế bất lợi như thế nào, liền trừng mắt nhìn Akiharu.
「Lừa đảo! Anh là dân thường lớn lên ở Nhật mà sao lại mạnh thế này!?」
「Bố tôi thích mấy trò cờ bàn kiểu này, có thời gian tôi phải chơi cùng ông ấy mỗi tối. Với lại, tôi có nói dối gì đâu」
Akiharu thản nhiên nói, trong lòng thầm cười khẩy.
Buổi sáng cậu tự tập luyện, buổi chiều lang thang trong khuôn viên trường thì gặp Serunia và bị cô ấy "quấn" như mọi khi. Nhưng khác biệt là lần này Serunia thách đấu, và nội dung là cờ vua.
Vì Akiharu đã được bố "huấn luyện" hồi tiểu học nên cũng có chút kỹ năng, cậu đã nhận lời thách đấu với câu "Tôi đã chơi trò này từ lâu rồi, chơi cũng được thôi"── và kết quả là như thế này đây.
Serunia cũng không yếu, nhưng tính cách của cô ấy khá rõ ràng, dễ đoán được ý đồ nên Akiharu dễ dàng kiểm soát thế trận. Với những trò chơi kiểu này, việc đọc trước vài nước cờ và phá vỡ nhịp điệu của đối thủ là rất quan trọng, xét về mặt đó thì họ rất hợp nhau. Nếu đấu với Tomomi, có lẽ cậu đã bị cô ấy đọc vị dễ dàng và thua nhanh rồi.
Nếu ván này thắng, sẽ là trận thắng thứ tư. Akiharu nghĩ lẽ ra nên đặt ra hình phạt nào đó, nhưng vì đang rất vui nên cứ để vậy. Chỉ cần nhìn vẻ mặt tức tối của Serunia là đủ giải trí rồi.
Cô gái tóc xoắn vẫn đang nghiến răng trừng mắt nhìn cậu, nắm chặt tay run nhẹ.
「Đại khái thì, anh! Dù sao anh cũng sẽ trở thành quản gia kia mà!?」
「Đúng vậy, nhưng thì sao?」
「Vậy thì anh nên biết cách nhường nhịn đối thủ chứ! Cứ tấn công thẳng thừng không chút nể nang thế kia thì...!」
「Muốn tôi chơi "tiếp đón" à? Dù gì thì tôi cũng có thể nhường đấy, nhưng một tiểu thư quý tộc danh giá của Anh mà lại không thể tự lực chiến thắng một người dân thường Nhật Bản ư──」
「Không đời nào! Tôi mà không thể thắng được sao, chuyện đó không thể xảy ra!」
「Vậy thì tốt thôi. Cố gắng giành chiến thắng đi, tiểu thư」
Akiharu nói vậy, và đúng như mong đợi, Serunia, người luôn phản ứng rất tốt khi bị khiêu khích, cau mày vì giận dữ, môi mím chặt run rẩy. Ừm, chỉ thế thôi cũng đủ giải trí rồi.
「Thấy chưa, vẫn chưa chiếu hết mà. Có thể có nước cờ lật ngược tình thế, nên hãy suy nghĩ kỹ vào」
「Tôi, tôi biết rồi mà!」
Serunia lại chăm chú nhìn bàn cờ... nhưng có lẽ cô ấy chẳng biết gì. Đúng là chưa chiếu hết, nhưng để xoay chuyển tình thế từ cục diện này cần kỹ năng rất cao, và còn hai nước nữa là hết cờ.
Akiharu nghĩ nếu cứ thế này thì có thể giết thời gian đến tối, đang kìm một cái ngáp thì,
「──Quả nhiên là ở đây rồi」
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh, nhưng Akiharu không nghĩ ra là ai ngay lập tức, liền quay sang nhìn... và cứng đờ.
Người đẹp hôm qua đã thi phụ cùng phòng── không phải, là chị gái của Shikikagami. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo camisole không dây màu hồng nhạt và váy ngắn, một bộ đồ có vẻ bình dân và mát mẻ, như thể được bán ở các cửa hàng bình dân (như Uni●lo hay Right●on chẳng hạn)... thế nhưng khi cô ấy mặc thì lại toát lên một vẻ sang trọng kỳ lạ, và còn gợi cảm hơn vài phần nữa.
Mức độ hở da thịt thì Serunia ngồi đối diện cũng tương đương, nhưng nhìn người này lại khiến Akiharu bất giác tim đập nhanh, hại tim kinh khủng. Cái này là đang phát ra pheromone mê hoặc đàn ông đây mà.
Akiharu thấy khó mà nhìn thẳng nhưng cũng khó rời mắt bởi sức hút mạnh mẽ đó, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể và cúi đầu chào Shikikagami Saori.
Saori cũng khẽ gật đầu đáp lại── chỉ vậy thôi mà Akiharu đã thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên. Không được rồi, cậu ấy đang bất ổn như thể không còn là chính mình nữa. Cái sức hút ma quái này của chị tiền bối này mạnh đến mức nào vậy?
Cử chỉ cô ấy hất tóc vắt ngang vai ra sau làm đầu Akiharu muốn nổ tung, Akiharu mở miệng vì thấy việc im lặng hơn nữa sẽ rất nguy hiểm.
「À, có chuyện... gì không ạ?」
Cậu hỏi bằng kính ngữ, bị cuốn theo bầu không khí, Saori khẽ mỉm cười. Akiharu suýt chút nữa thì bị mất hết suy nghĩ, nhưng đã kịp thời né tránh.
「Tôi muốn nói chuyện với anh một chút── Hino, Akiharu-san」
「...Tại sao, biết tên...?」
「Sanae-san đã kể cho tôi nghe rồi. Hơn nữa... anh đang bận ư?」
Nghe vậy, Akiharu mới nhớ ra là mình đang chơi game. Tiện thể, cậu cũng nhận ra Serunia đang nhìn mình với ánh mắt như rắn.
Với vẻ mặt khó chịu rõ ràng đó... Akiharu khẽ gật đầu, rồi quay lại đối mặt với Saori.
「Không sao đâu ạ. Vậy thì, ra bàn đằng kia──」
「Khoan đã!」
Không hiểu sao Serunia lại gầm lên, và không hiểu vì lý do gì mà cô ấy giận đến mức gân xanh nổi lên thái dương.
Đôi mắt cô ấy đã biến từ rắn thành đại bàng, toát ra một áp lực bất thường, cô ấy trừng mắt nhìn Akiharu như thể muốn giết người bằng ánh mắt.
「Tôi đang chơi cờ vua với tôi! Vậy mà, lại xem thường tôi...!」
「Nhưng mà cô có nghĩ ra nước tiếp theo ngay đâu? Trong lúc đó, tôi nói chuyện với người kia thôi mà」
「Tôi sẽ quyết định ngay, trong năm giây!」
「...Được thôi, nhưng nếu cô sai nước ở đây thì chắc chắn không thể gỡ gạc được đâu. Tệ nhất là, nước tiếp theo sẽ bị chiếu hết đấy」
「Này...! Khụ...!」
Khi Akiharu tử tế đưa lời khuyên, Serunia lộ rõ vẻ mặt bực tức, nghiến răng. Rõ ràng là cô ấy không muốn thua.
Vậy nên, cần thêm một cú đẩy nữa.
「...Đúng vậy nhỉ. Nếu cô có thể lật ngược thế cờ và thắng, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn」
「───Anh nói gì cơ?」
Chỉ một lời nói đó, Serunia đã lập tức mắc câu. Thực ra, cô ấy không biết rằng đó là một thử thách khó khăn đến mức như "hãy tìm chiếc nhẫn tôi ném xuống biển đi".
Một mặt, cái này cũng là chiếu hết rồi.
Nghĩ vậy, Akiharu đứng dậy.
「Khi nào có nước cờ thì gọi tôi. Tôi sẽ nói chuyện ở bàn đằng kia vì sợ làm cô phân tâm」
「...................................Tôi sẽ khiến anh hối hận đến chết...!」
Akiharu khẽ vẫy tay đáp lại lời Serunia mà cậu chỉ có thể coi là lời nguyền rủa, rồi ra hiệu bằng mắt cho Saori và di chuyển đến chiếc bàn phía trong.
Akiharu chọn một cái bàn sao cho có thể nhìn thấy được chỗ chơi cờ, rồi nhanh chóng ngồi xuống. Dù gì thì cậu cũng đang được huấn luyện để trở thành quản gia, và trong buổi thực hành phục vụ bàn cũng đã kéo ghế cho khách, nên có lẽ ở đây cũng nên làm vậy, nhưng nếu cô ấy mỉm cười ở cự ly gần thì đôi cánh ảo tưởng của cậu lại sẽ bay bổng, không biết sẽ nhận phải bao nhiêu sát thương, nên thôi cứ dừng lại.
Không biết sẽ mất bao nhiêu sức lực chỉ để nói chuyện, Akiharu quyết tâm, nhìn cảnh Saori ngồi xuống ghế,
「Ấy...?」
──Đính chính. Cậu đã chứng kiến cảnh cô ấy định ngồi xuống ghế và ngã chổng vó một cách ngoạn mục. Nhờ đó, giống như hôm qua, cậu lại nhìn thấy bên trong váy của cô ấy, và màu sắc vẫn là... À, cái đó không quan trọng.
Nói sao nhỉ, cái dáng vẻ ngã sõng soài vì vụng về một cách "xuất sắc" đó, đúng là phá hỏng vẻ đẹp của một mỹ nhân, hay đúng hơn là sự hậu đậu đến mức không gian pheromone mà cậu cảm nhận được từ nãy đến giờ đã bị phá hủy trong tích tắc, khiến cậu cuối cùng cũng nhận ra. Người này, chắc chắn là chị gái của Shikikagami.
Việc giúp đỡ cũng quá... kỳ lạ nên Akiharu cứ im lặng giả vờ như không thấy, thì Saori chậm rãi bám vào ghế đứng dậy, lần này mới ngồi xuống một cách đàng hoàng.
Rồi cô ấy mỉm cười rạng rỡ,
「...Hôm nay ghế không được ổn định lắm nhỉ?」
Cô ấy đổ lỗi cho cái ghế vì đã ngã. ...Hay đúng hơn, cái "điều kiện của ghế" là gì chứ.
Akiharu rất muốn phản bác, nhưng có cảm giác sẽ nhận được một câu trả lời khó hiểu nào đó, nên cậu quyết định phớt lờ. Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì. Cứ thế mà mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Tạm thời cậu cười để che giấu,
「Vậy, chuyện muốn nói là gì? Shikikagami... à, là chuyện về em gái cô phải không?」
「Vâng, đúng vậy. Anh đoán giỏi ghê nhỉ?」
「...À, đại khái vậy」
Hay đúng hơn, nếu không đoán được mới là lạ ấy chứ.
「Tôi nghe Sanae-san kể về anh rồi... Rằng anh đã giúp đỡ rất nhiều」
「Giúp đỡ thì...」
Thực ra thì chỉ toàn gây phiền phức thì đúng hơn là...
「Vì vậy tôi cũng muốn hỏi anh về Sanae-san. Tôi hơi lo lắng liệu con bé có theo kịp bài giảng của khoa Juiku không」
「À... Cô ấy cũng xoay sở được thôi ạ」
Để đổi lấy việc bản thân cậu bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần...
「Con bé hơi hấp tấp một chút. Chắc là giống mẹ tôi」
「...Có lẽ vậy ạ」
...............Thôi được rồi. Dù sao thì cặp chị em này chắc cũng chẳng hiểu đâu...
Với nội dung cuộc trò chuyện quá mức "kia", Akiharu vẫn giữ nụ cười gượng gạo, siết chặt nắm tay dưới bàn. Đây là một cuộc nói chuyện mà cậu không thể nào tiếp tục nếu tỉnh táo, nhưng vẫn tốt hơn là bị kéo vào "thế giới màu hồng". Từng khoảnh khắc thì rất vui, nhưng nếu xét tổng thể thì lại rất khổ sở.
Hơn nữa, cái đầu xoắn của Serunia phản chiếu trong tầm mắt của Akiharu cứ quay lại nhìn cậu không biết bao nhiêu lần cũng khiến cậu bận tâm. Có vẻ cô ấy vẫn chưa nghĩ ra nước tiếp theo, nhưng cái bầu không khí giám sát đó là gì vậy? Chẳng lẽ cô ấy biết được sức mạnh quyến rũ đáng kinh ngạc của Shikikagami (chị) nên mới chú ý sao?
Akiharu cảm thấy bất an, nghĩ đến khuôn mặt của Shikikagami (em gái) trong đầu để sớm kết thúc cuộc đối thoại này,
「Nói sao nhỉ... Dù tôi là người mới chuyển đến nói ra điều này thì hơi kỳ, nhưng tôi nghĩ cô ấy đã rất cố gắng đấy ạ. Ít nhất thì, việc cô ấy nghiêm túc học tập đáng được khen ngợi」
「Phư phư... Từ nhỏ con bé đã rất nghiêm túc, là một đứa trẻ chỉ biết nhìn mọi việc một cách thẳng thắn. Ngay cả trong hội thao hồi cấp hai, con bé không thể nhảy qua xà một cách khéo léo và...」
「Bị ngã à?」
「Cuối cùng thì ngã thật, nhưng trước đó con bé đã phá hủy chúng một cách ngoạn mục như thể đang cày xới vậy」
「...............」
Nghe vậy, Akiharu cảm thấy có gì đó rất hợp lý. Cậu từng nghĩ cô ấy hậu đậu, ngây thơ tự nhiên lại còn có sức mạnh vô ích, nên mới không bị thương nặng. Tuy nhiên, phá hủy xà ngang ư. Đó là thời tiểu thư kiểu gì vậy?
Akiharu phân vân không biết nên bình luận thế nào, cuối cùng,
「...Khỏe mạnh là tốt rồi ạ」
Cậu khẽ lảng tránh ánh mắt, nói vậy. Một nửa là thật lòng, nên không phải là cậu đang trốn tránh.
Nhưng đối với một người chị thì đó lại là một lời nói đáng mừng.
Saori mỉm cười trong trắng như hoa huệ trắng, nhìn thẳng vào Akiharu,
「──May quá. Nếu Sanae-san có một người bạn nói về con bé như vậy, thì tôi cũng có thể yên tâm mà lấy chồng」
「À, đừng yên tâm quá mà... ....................................... Khoan đã, gì cơ?」
Có một lời nói gây sốc đã được thốt ra một cách nhẹ nhàng.
Cô ấy vừa nói điều gì đó rất kinh khủng đúng không?
Chắc chắn... không phải là "gánh vác", mà là,
「Lấy chồng ư... Hả? Ai lấy chồng?」
「Đương nhiên là tôi rồi?」
「...................................Khi nào?」
「Đúng vậy, chắc là sau khi tốt nghiệp. Nhưng mà, lễ đính hôn có lẽ sẽ được tổ chức trong kỳ nghỉ hè. Dù sao thì, mọi chuyện đang rất khẩn cấp mà.」
「…………?」
Akiharu đang kinh ngạc trước lời đề nghị kết hôn đột ngột, nhưng có một điều nhỏ anh cảm thấy vướng mắc.
Cách nói chuyện vừa rồi, có vẻ hơi lạ. Cô ấy đang mỉm cười, đáng lẽ phải nói về một chuyện đáng chúc mừng, thế nhưng cứ như thể là──
「…Không phải là muốn kết hôn, mà là bắt buộc phải kết hôn sao?」
「Đúng vậy. Bởi vì tôi nghĩ đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm.」
「…………Làm ơn, hãy trả lời rõ ràng hơn một chút. Lý do gì mà em bắt buộc phải kết hôn vậy?」
Akiharu hỏi, suýt nữa thì hết kiên nhẫn với cách diễn đạt khó hiểu của cô, Saori đặt tay phải lên bộ ngực đầy đặn của mình và nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
「Hiện giờ, gia đình tôi đang gặp khó khăn lớn. Cha tôi thất bại liên tục trong việc tìm việc, mẹ tôi thì không thể làm việc nhà một cách bình thường. Đến ông nội tôi thì bắt đầu lẫn rồi. Nói thật lòng, chúng tôi là một gia đình vô dụng.」
「…………Chắc là khó khăn lắm.」
「Vâng, rất khó khăn ạ. Và bản thân tôi cũng là một đứa con gái vô dụng, không có bất kỳ tài cán gì… Tôi tự tin rằng việc tìm việc làm là vô vọng.」
Chuyện đó thì không nên tự tin một cách đường đường chính chính như vậy chứ, Akiharu muốn nói. …Nhưng anh quyết định hiểu không khí và giữ im lặng.
Thay vào đó, anh hỏi:
「Vì thế nên phải kết hôn sao?」
「Vâng. Dù tôi chẳng làm được gì, đầu óc cũng kém cỏi, nhưng dường như dung mạo lại được trời phú… Từ trước đến nay, những lời cầu hôn chưa bao giờ dứt. Ngay cả bây giờ khi gia đình tôi sa sút, vẫn có rất nhiều quý ông muốn có tôi và tôi nhận được vô số lời mời.」
「…Chà, chắc là vậy rồi.」
Một vẻ đẹp đến nỗi bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng phải say đắm, đủ để giành chiến thắng trong một cuộc thi tầm cỡ thế giới. Những kẻ trước đây coi cô như một đóa hoa trên cao, không dám với tới, giờ chắc hẳn đã chớp lấy cơ hội này để thể hiện bản thân.
Ngay cả Akiharu, cách đây không lâu, cũng đã rất khó khăn. Mặc dù anh đã quen một chút khi các giác quan gần như tê liệt vì ngạc nhiên và bối rối, nhưng khi bị nhìn chằm chằm, nhịp tim anh vẫn tăng tốc.
「Vì vậy, tôi dự định kết hôn với người đàn ông có tài lực và triển vọng tương lai nhất. Nếu vậy thì cha mẹ tôi cũng có thể sống yên ổn mà không cần cố gắng, và ông nội tôi cũng có thể vào viện dưỡng lão cao cấp rồi…」
「Khoan đã, cách em đối xử với ông nội…」
「Vâng?」
「…Không, thôi được rồi. Tức là, em sẽ kết hôn vì tiền, đúng không?」
Akiharu thở dài thườn thượt sau khi cuối cùng cũng đến được kết cục bằng một con đường vòng vèo. Có lẽ nhiều người sẽ coi đó là điều tầm thường, nhưng có lẽ đây là kết luận của cô ấy sau khi đã cố gắng hết sức suy nghĩ về những gì mình có thể làm cho gia đình. Tính cách cô ấy có vẻ thẳng thắn, không giả dối, và gia đình họ dường như thực sự là một gia đình không phù hợp với xã hội.
…Sao lại thế nhỉ, cảm giác như mình vừa nghe một câu chuyện cực kỳ nặng nề, không phù hợp với thời điểm trước kỳ nghỉ hè, khi mọi người đang tràn đầy kỳ vọng. Nhưng sao cảm giác mệt mỏi lại lấn át cả sự nghiêm trọng vậy cà?
Dù sao đi nữa, đây đúng là một chuyện nghiêm túc.
「…Nhưng nếu vậy, em đâu cần lo lắng cho em gái mình chứ. Không phải em định mang lại hạnh phúc cho con bé sao?」
「Vâng… nhưng Sanae-san là một đứa trẻ thẳng thắn, nên tôi nghĩ dù tôi có kết hôn, con bé cũng sẽ không bỏ ngành đào tạo hầu gái đâu. Tôi nghe nói các lớp học ở đó rất nghiêm khắc, và với tư cách là một người chị, tôi cảm thấy lo lắng…」
「Đúng vậy, quả thật đáng lo ngại. Về nhiều mặt. Không, có lẽ là hoàn toàn đáng lo ngại ấy chứ.」
Saori gật đầu buồn bã, dường như ngay cả người chị đã chứng kiến cô bé lớn lên cũng không thể giúp được.
Chuyện là, đối thủ là Shikikagami đó. Cô nàng siêu hậu đậu nổi tiếng vì vô số vật dụng bị hỏng trong các buổi học và thực hành, tổng số tiền đó đủ để xây một căn biệt thự cao cấp ở khu đất vàng nội đô.
「Vì vậy, tôi đã tìm được người sẽ hỗ trợ em gái mình, và giờ tôi có thể an tâm đi lấy chồng.」
「──Khoan đã, về phát ngôn đó, chúng ta hãy tạm dừng để suy nghĩ một chút nhé.」
「Vâng? Có chuyện gì vậy ạ?」
Akiharu nhìn đàn chị đang nghiêng đầu giả vờ không hiểu, và chậm rãi hỏi lại, để chắc chắn rằng anh không nghe nhầm:
「…Ai sẽ, hỗ trợ, ai?」
「Anh sẽ, hỗ trợ, Sanae-san.」
Một câu trả lời thẳng thừng như thể bản dịch tiếng Việt đến từ Google Translate. Chết tiệt, anh đã dự đoán trước điều đó, nhưng chẳng có gì đáng vui cả khi nó trở thành sự thật.
「Tại sao tôi lại phải hỗ trợ Shikikagami chứ?! Chắc chắn là có gì đó không đúng!」
「Không có gì sai cả. Này, vì có tình yêu mà.」
「Ở đâu chứ!?」
「Vì không nhìn thấy được bằng mắt nên tôi không thể giải thích, nhưng… không sao đâu. Sau khi nói chuyện, tôi đã hiểu rõ anh là một người tốt bụng. Xin hãy chăm sóc tốt cho Sanae-san ạ.」
Nói rồi cô ấy cúi đầu, Akiharu không biết phải làm sao. Cái mạch suy nghĩ kỳ lạ này là cái quái gì vậy?
Có lẽ, thuyết phục là vô ích. Anh chỉ còn cách dùng sức mạnh để giải quyết mọi chuyện một cách lấp liếm.
Quyết định như vậy, Akiharu nhìn Saori chằm chằm, với ánh mắt mạnh mẽ,
「──Tôi cũng đã quá bận rộn với chuyện của mình rồi, không thể chăm sóc cho Shikikagami được đâu.」
「À… anh không thể cố gắng chút được sao?」
「Không thể. Dù sao thì cũng là bạn bè nên tôi sẽ giúp trong khả năng của mình, nhưng để mà lo cho cái quả bom hậu đậu cấp thiên tai đó, tôi không có tinh thần tình nguyện dồi dào đến mức ấy đâu.」
Dù tự nhủ rằng mình đang nói những lời thật tệ, Akiharu vẫn không thay đổi biểu cảm. Nếu anh lùi bước dù chỉ một chút ở đây, anh có linh cảm mãnh liệt rằng mình sẽ bị cuốn vào một đống rắc rối không hồi kết.
Đè nén lương tâm đang nhức nhối, Akiharu nhìn Saori để thể hiện sự kiên quyết không nhượng bộ── và chợt nhận ra.
…Biểu cảm đó thật kỳ lạ. Cô ấy không cau mày thất vọng, cũng không giận dữ dựng ngược lông mày, mà lại mỉm cười tủm tỉm vì một lý do nào đó. Đây không phải thái độ của một người vừa bị từ chối thẳng thừng mọi hy vọng.
Akiharu cảm thấy rợn sống lưng vì một dự cảm không lành, anh đưa tay lên gãi để giải tỏa cơn ngứa──
Bàn tay phải anh giơ lên bị Saori dùng cả hai tay bao bọc lấy.
「…………Hả?」
Bất ngờ trước hành động đó, và cảm giác mát lạnh, mềm mại của bàn tay trắng muốt như sứ của cô, Akiharu bối rối,
──Và rồi, khi nhìn thấy nụ cười mà bất cứ ai, dù là nam hay nữ, cũng bị cuốn hút ở cự ly gần, đầu óc anh lập tức ngừng hoạt động.
「Tất nhiên, đây là chuyện của Sanae-san thân yêu của tôi mà. Tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.」
Akiharu ngây người nhìn đôi môi mềm mại của cô khẽ mấp máy, rồi bàn tay đang bị nắm kéo anh lại.
Và── cứ thế, anh bị kéo sát vào bộ ngực đầy đặn của Saori đang ẩn mình trong chiếc áo hai dây.
Một cảm giác mềm mại như "fumyu ni" đến mức phạm quy,
「Gì── Đang làm cái gì vậy!?」
Vì quá bất ngờ, anh định nói "Em đang làm cái gì vậy!?", nhưng lại buột miệng nói ra điều gì đó vô nghĩa.
Akiharu gần như hoảng loạn trước tình hình bất thường khi bàn tay mình đang ở một tình cảnh khó xử cả về thị giác lẫn xúc giác, anh gần như hét lên hỏi Saori, người vẫn đang mỉm cười.
「Này, tại sao lại làm vậy?! Đây là kiểu bán hàng bắt khách mới sao?!」
「Thì ra là để cảm ơn. Trả trước đấy ạ.」
「Tôi chưa từng nghe thấy cách cảm ơn nào như vậy cả?!」
「Thế sao ạ? Tôi đã chọn một phương pháp truyền thống đấy chứ… Vả lại, tôi chẳng có gì đáng tự hào ngoài cơ thể mình.」
「Không, cách sử dụng đó là sai rồi!!」
Akiharu nghĩ nếu cứ thế này thì không ổn, anh đứng dậy và cố rút tay ra,
「Này, không động đậy…!?」
Dù kéo hết sức nhưng nó vẫn không nhúc nhích, anh kinh ngạc. Trông cứ như bàn tay cô bé nhỏ và mềm mại kia đang giữ anh như một con hamster, vậy mà sao không thể di chuyển được. Cứ như thể anh bị kẹt giữa hai tảng đá vậy, không hề nhúc nhích.
Không chấp nhận được hiện thực, Akiharu vùng vẫy kéo tay, nhưng chẳng có tác dụng gì, mà ngược lại, còn bị giữ chặt hơn,
「Chà… anh thật chủ động nhỉ?」
「Không, ngược lại! Tôi đang cố gắng hành động siêu bị động đó!」
「Ưm… cảm thấy chưa đủ qua lớp áo sao ạ?」
「Tôi đâu có ám chỉ gì như thế?!」
「Trước khi đính hôn mà lại làm thế này… nhưng bị cuốn theo mà ngoại tình, hơi nóng bỏng một chút nhỉ? Lại còn với người mà em gái mình thầm mến nữa chứ… giống như tiểu thuyết Harlequin vậy.」
「Không, đây đúng hơn là tình tiết phim truyền hình ban ngày ấy chứ! Dừng lại đi, mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn mất!」
Saori không nghe lời, cô ấy đỏ mặt như thể đang ngượng ngùng, và điều đó lại càng làm cô thêm xinh đẹp── không, đây không phải lúc để xao xuyến.
Akiharu cố gắng thoát khỏi cô gái "hố địa ngục" quá đỗi thong thả này, nhưng dường như sự khác biệt về sức mạnh và cân nặng giữa nam và nữ đã bị vứt bỏ ra ngoài các định luật vật lý, anh không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Shikikagami (em gái) và cả hai người chị em này nữa, tại sao họ lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy? Với đôi tay mảnh mai mà lại có sức mạnh đến mức có thể quật ngã một con voi châu Phi, điều đó thật khó hiểu.
Hơn nữa, trong khi anh đang bối rối vì sự kỳ lạ của cơ thể người, Saori lại long lanh nhìn anh,
「Anh mạnh bạo như thế… tôi không hề ghét đâu ạ?」
「Vì thế, không phả──」
Dù anh đang hết sức phủ nhận, cô ấy vẫn chẳng hề lắng nghe.
Đã đến nước này, anh không còn cách nào khác ngoài việc chống cự vượt quá giới hạn của mình. Nếu không, anh sẽ bị cuốn vào cái gia đình Shikikagami đáng sợ đó vì một lý do nào đó mà anh không hiểu. Hơn nữa, nếu tình trạng này tiếp diễn giữa ban ngày ban mặt, trông cứ như hành vi quấy rối tình dục, chắc chắn sẽ có người bắt gặp và lại có những lời đồn đại không hay.
"Hỡi sức mạnh đang ngủ yên, giờ đây hãy thức tỉnh đi!" – Akiharu dồn hết sức lực kéo tay mình.
Vừa lúc đó, sự kìm kẹp hơi nới lỏng một chút, và bàn tay anh, vốn không nhúc nhích, cuối cùng cũng được kéo về phía cơ thể anh──
「Ồ…?」
「Không…!?」
──Sợi dây áo hai dây, chẳng biết từ lúc nào đã mắc vào đầu ngón tay anh,
Tách nhẹ ra,
Và lộ ra vẻ trắng nõn nhạt màu hút hồn mà anh đã thấy hôm qua──
「──Em đang làm cái gì vậy?」
Giọng nói lạnh lẽo thấu xương khiến Akiharu cứng người, quay đầu lại. Đúng rồi, anh đã hoàn toàn quên mất. Có một mũi khoan Anh Quốc còn dễ nóng lên hơn cả nhôm đang ngồi ở chiếc bàn cách đó không xa.
Có lẽ chỉ chênh lệch chưa đến một phần nghìn giây, Saori vẫn chưa nhìn thấy ngực của anh── không, anh không phủ nhận rằng mình rất thất vọng, nhưng dù sao thì thế cũng tốt. Nếu anh nhìn thẳng vào ngực của người đó vào ngày hôm nay, có lẽ dù bị đánh anh cũng không thể tỉnh táo lại được. Nghĩ đến việc bị kéo vào không gian "màu hồng" có thể phát sinh từ đó, thì đây là lựa chọn đúng đắn.
「Celenia, cô làm gì với người này── Ủa, Shikikagami? Cả em nữa, sao em lại…」
「Ồ, Sanae-san…?」
Ngạc nhiên thay, bên cạnh Celenia là Shikikagami Sanae, người vừa được nhắc đến. Dù là ngày nghỉ mà Shikikagami vẫn mặc đồ hầu gái, đôi mắt mở to ngạc nhiên, và dường như không thể trả lời.
Thay vào đó, Celenia cau mày tức giận lên tiếng.
「Cô ấy nói là đang tìm Saori-san. Hơn nữa, đúng lúc tôi vừa nghĩ ra một nước cờ quyết định thì cô ấy vấp ngã long trời lở đất, làm bay tung bàn cờ rồi.」
「…Ra vậy.」
Akiharu hoàn toàn hiểu cảm giác của Celenia khi từ niềm vui sướng rơi thẳng xuống vực thẳm của tuyệt vọng. Thật sự chẳng biết nói gì hơn ngoài lời chia buồn.
Và rồi, có lẽ vì bất ngờ trước sự xuất hiện của em gái, bàn tay đang giữ anh nới lỏng, Akiharu vội vàng lùi sang một bên. Suýt chút nữa anh đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp quyến rũ đó rồi.
Akiharu thở phào nhẹ nhõm──
「Chuyện gì đang xảy ra vậy, chị hai?!」
「…Ưm?」
Nhận thấy vẻ mặt khác thường của Shikikagami, anh ngậm miệng lại.
Thật hiếm khi, Shikikagami đang thể hiện một biểu cảm phức tạp, không biết là giận dữ hay buồn bã, hoặc cả hai.
Trước vẻ mặt tức giận đó, người chị thì… làm mặt ngơ ngác, không chút nghiêm trọng nào, một vẻ mặt khó hiểu. Chiếc áo hai dây thì── tại sao không chỉnh lại chứ? Nhưng vì một phần vải che khuất những chỗ nhạy cảm, nên tạm thời vẫn ổn. Mặc dù về mặt thị giác thì đã hoàn toàn "out" rồi.
Thay mặt cho người chị đang lơ đễnh, Akiharu dè dặt bắt đầu giải tỏa hiểu lầm.
「Không, à này, Shikikagami? Anh với chị em không làm chuyện gì kỳ lạ đâu nhé? Đây là tai nạn, một tai nạn không thể chối cãi.」
「Chị hai cởi đồ là chuyện thường ngày nên không sao đâu! Chị ấy luôn ở trần khi ở trong phòng, và lần trước còn suýt nữa đi ra ngoài như thế nữa, chuyện đó thì không sao cả!」
「Không sao cái nỗi gì chứ…」
Akiharu lỡ lời xen vào, rồi anh lắc đầu, cố gắng xóa bỏ những tưởng tượng đang lờ mờ hiện lên trong đầu.
Trong khi đó, Saori, cuối cùng cũng đã chỉnh lại dây áo, nhẹ nhàng nói:
「Sanae-san, có chuyện gì vậy? Kẹo chị đưa hôm qua, không phải là thứ bị rơi xuống đất đâu mà.」
「Không phải! Dù miệng em hơi lợn cợn và khó chịu nhưng không phải chuyện đó, có chuyện quan trọng hơn cần nói ạ!」
Shikikagami trông có vẻ vô cùng nghiêm túc── không, chị ơi, sao chị không nhận ra là có đất bám vào chứ. Và chị đừng có đưa đồ bị rơi cho em gái mình nữa.
Dù là hai chị em đầy rẫy những điểm đáng chú ý, nhưng đây không phải là không khí để chen ngang. Thế nên Akiharu ngoan ngoãn chờ đợi. Celenia có lẽ cũng hiểu không khí, cô ấy đứng lặng lẽ khoanh tay với vẻ mặt cau có.
「Vừa nãy mẹ gọi điện thoại nói với em! Chị hai, sau khi tốt nghiệp chị sẽ kết hôn thật sao?!」
「Ừm, đúng vậy. Dù chưa quyết định đối tượng cụ thể nhưng──」
「Không được đâu ạ! Nếu chị có người mình muốn kết hôn thì em sẽ ủng hộ, nhưng kết hôn vì cha, vì mẹ, vì em, thì tuyệt đối không được!」
Đôi mắt Shikikagami đỏ hoe, gần như muốn khóc, lời buộc tội của cô bé khiến không khí đông đặc lại. Ông nội bị bỏ qua một cách phũ phàng thật đáng thương một chút, nhưng trong tình huống này thì không thể xen vào.
Akiharu nín thở theo dõi, Saori hướng về em gái mình một nụ cười buồn bã.
「Nhưng mà, Sanae-san. Cha, mẹ, và cả chị nữa… hoàn toàn không thể kiếm tiền một cách bình thường được đâu? Ngay cả khi may mắn được nhận vào làm, chúng ta cũng sẽ bị sa thải trong vòng ba ngày thôi… nhanh thì chỉ vài giờ.」
…Đó là một lời nói thật sự đau lòng. Gia đình Shikikagami thiếu năng lực sống đến mức nào chứ.
「Vì vậy, chị muốn kết hôn để mọi người có một cuộc sống thoải mái. Cha có thể mài đồ cổ, mẹ có thể đi nhặt vỏ sò, và Sanae-san cũng không cần phải đi làm hầu gái nữa──」
「──Em sẽ lo liệu hết!」
Shikikagami hét lên với giọng nói mạnh mẽ vang vọng ra ngoài cả khuôn viên quán cà phê.
Sức mạnh đó khiến cả Saori thong thả cũng phải ngừng lời. Akiharu cũng hơi giật mình, vội vàng di chuyển đến cạnh Celenia. Anh có cảm giác hơi cô đơn khi ở một mình.
Và Shikikagami, với ánh mắt chứa đựng ý chí mạnh mẽ chưa từng thấy, nắm chặt ngực áo hầu gái của mình:
「Em sẽ cố gắng hết sức ở khoa đào tạo hầu gái, học thật nhiều, trở thành một người hầu gái xuất sắc và có thể nhận lương! Em sẽ cố gắng để có thể nuôi được cả cha, cả mẹ, và cả chị nữa! Thế nên chị hai, đừng kết hôn theo cách đó!」
Đó là một lời nói cảm động, tràn đầy quyết tâm… nhưng ông nội lại bị bỏ qua. Không biết ông ấy được đối xử như thế nào nữa.
Người chị Saori, dù có nhận ra điều đó hay không, đã đưa hai tay lên miệng như thể đang xúc động tột độ,
「Sanae-san… em đã có những suy nghĩ đáng nể như vậy từ khi nào thế…」
「Em cũng đang trưởng thành mà ạ? Vì vậy, chắc chắn, trước khi tốt nghiệp ở đây, em sẽ trở thành một người hầu gái thực thụ cho mà xem!」
「………………Không, có lẽ là không thể đâu…」
Akiharu không kìm được mà lầm bầm, và bị Celenia thúc vào sườn.
Nhưng trong khi đó, cảnh tượng cảm động của hai chị em vẫn tiếp diễn:
「──Được rồi. Chị sẽ dựa vào tấm lòng của Sanae-san, và kế hoạch lấy chồng giàu sẽ bị hủy bỏ.」
「Chị hai…!」
「Sanae-san…!」
Hai người chạy đến, nhẹ nhàng nhưng thật chặt ôm chầm lấy nhau.
Akiharu, người đang xem như một khán giả, liếc nhìn Celenia cũng là một khán giả khác và thì thầm:
「…Thế là mọi chuyện được giải quyết rồi sao… Chắc là không rồi. Thực tế thì gia đình Shikikagami sẽ thế nào đây?」
「Sẽ rất khó khăn đấy ạ. Họ hầu như không có của cải tích trữ nào, và hiện tại cũng chỉ đang sống nhờ sự chiếu cố thôi.」
「Cô không thể làm gì sao? Không phải tôi nói cô phải nuôi họ đâu nhé, mà là giới thiệu cho họ công việc hoặc thuê họ vào công ty của cha mẹ cô ấy.」
Đó là một gia đình dễ bị lừa và lạc lối, nếu bỏ mặc thì có thể sẽ gặp những chuyện tồi tệ. Đặc biệt là hai chị em Shikikagami, họ có vẻ sẽ dễ dàng bị những kẻ xấu lừa gạt.
Celenia cũng cảm nhận được điều đó, cô ấy cau mày suy tư… Một lúc sau, khóe môi cô chợt nở một nụ cười nhẹ.
「…Đúng rồi. Tôi sẽ giới thiệu Saori-san làm người mẫu độc quyền cho công ty của ông nội. Chắc chắn có một công ty thời trang chủ yếu là nữ giới, và với vẻ đẹp đó thì mọi chuyện đều có thể xoay sở được.」
「À… hiểu rồi. Đó có thể là công việc phù hợp đấy.」
Akiharu gật đầu, tưởng tượng ra hình ảnh Saori trình diễn thời trang── và dừng ngay lại khi cô ấy vấp ngã một cách ngoạn mục, làm rách quần áo và gây ra một cảnh tượng khủng khiếp.
「…Chà, nếu là người mẫu ảnh thì chắc là không sao đâu.」
「…Đúng vậy ạ.」
Dường như Celenia cũng tưởng tượng điều tương tự, cô ấy đồng tình.
Nhưng dù sao thì cũng tốt rồi. Mọi chuyện đã được giải quyết một cách mỹ mãn.
Suýt chút nữa thì anh đã bị cuốn vào rắc rối, nhưng may mắn là đã tránh được.
Bài thi lại cũng sẽ ổn thôi, và giờ đây Akiharu có thể yên tâm đón kỳ nghỉ hè, anh vươn vai thật dài──
「Thật sự đã trưởng thành đến vậy… Với tư cách là một người chị, tôi rất vui. Chắc là vì em đã biết yêu một người và trở nên trưởng thành rồi nhỉ…」
「Hả………… Em, từ bao giờ, lại yêu ai đó…?」
「Này, không phải em thường nói là mình quan tâm đến Hino-san sao? Khi một người khác giới thu hút sự chú ý của em, thì không sai khi khẳng định rằng em đang có tình cảm đâu đấy.」
「Hả…!? Thế, thế thì em, em thích Hino-san sao ạ!?」
「Đúng vậy đó, không sai đâu.」
「Không ngờ… chết thật, phải làm sao đây? Chuyện đó, em có nên tỏ tình trước không ạ?」
──Màn kịch "chị em bay bổng" vẫn tiếp tục.
Akiharu, vẫn đứng cứng đờ trong tư thế vươn vai, cố gắng kìm nén sự co giật trên má,
「…Này, nhân tiện đó, cô cũng giải quyết luôn cái đó giúp tôi được không? Bằng sức mạnh của Celenia-sama.」
Anh cầu cứu người bên cạnh bằng kính ngữ có phần không phù hợp, nhưng Celenia lại nhìn anh trừng trừng vì một lý do nào đó,
「Không phải là tốt quá sao. Dù là hiểu lầm nhưng được người ta dành tình cảm, đó là kỳ tích có một không hai trong đời của anh đó.」
「…Không, đây không phải kỳ tích gì cả mà là tai họa. Vả lại, tại sao cô lại có vẻ tức giận như vậy?」
「Đó mới là hiểu lầm đó── À đúng rồi, dù Shikikagami-san đã phá hỏng, nhưng tôi đã nghĩ ra một nước đi vững chắc, chiến thắng thuộc về tôi. Vì vậy, ván cờ đó tôi thắng.」
「Khoan đã, không có chuyện đó đâu chứ?! Đó là hệ thống bạo chúa ở đâu vậy chứ!」
Cô ấy thản nhiên đưa ra một lý lẽ vô lý đến kinh hoàng, Akiharu vội vàng định nắm lấy cánh tay Celenia── nhưng lại cứng người vì ánh mắt sắc bén mà cô hướng về anh. Chuột mà gặp mèo thì chắc là có cảm giác như thế này, đáng sợ kinh khủng.
Trong khi anh đang như vậy, Celenia vẫn giữ ánh mắt hung hăng nhưng khóe môi nở một nụ cười──
「Bất cứ điều gì, anh sẽ làm theo một điều kiện── đúng không? Cứ chờ mà xem đi.」
Thốt ra một lời còn đáng sợ hơn cả lời tối hậu thư, cô ấy thanh thoát bỏ đi khỏi đó.
Akiharu đứng ngây người, nhìn chằm chằm vào những lọn tóc vàng óng ả đung đưa trên lưng Celenia…
Đến khi bóng cô ấy khuất dạng, anh khẽ lầm bầm:
「…………Cái mũi khoan đó, định làm gì vậy chứ…」
Chính vì không thể tưởng tượng được nên một nỗi kinh hoàng khủng khiếp đã bao trùm anh.