Ladies vs Butlers!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

77 1262

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

65 988

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

264 166

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

47 125

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

(Đang ra)

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

Naitou Kinosuke

Trong cuộc đời thứ hai ở thế giới khác, cậu quyết định thử làm nông nghiệp.

32 45

Tập 01 - Chương 2

Mở toang tấm rèm màu kem, ánh nắng chan hòa xuyên qua ô cửa sổ, tràn ngập căn phòng.

Nheo mắt lại vì chói lóa, Akiharu mở cửa sổ. Làn gió thổi qua nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, dễ chịu đến mức khẽ lay động chút buồn ngủ còn sót lại. Thế nhưng cậu không ngáp, bởi vì bầu trời hôm nay còn trong xanh hơn cả hôm qua, một ngày quang đãng không một gợn mây.

「Sắp đến tháng sáu rồi mà trời cứ đẹp mãi thế này nhỉ?」

Chắc còn lâu mới đến mùa mưa, nhưng hai ngày liên tiếp trời đẹp thế này cũng khiến tâm trạng thoải mái. Một cảm giác hưng phấn cứ dâng trào như thể mọi thứ sẽ suôn sẻ một cách vô điều kiện vậy.

Hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện tốt đẹp nào đó——

「…………sẽ xảy ra chứ nhỉ?」

Chuyện hôm qua chợt lướt qua tâm trí khiến cậu bất an không thôi.

Đúng rồi, hôm qua trời cũng trong xanh. Nhưng hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Một cuộc tái ngộ bất ngờ, vài sự thật được phơi bày. Cậu bị nhầm là biến thái, kẻ khả nghi, tội phạm tình dục, bị rượt đuổi khắp nơi, cuối cùng lại bị phanh phui quá khứ đáng xấu hổ từ hồi còn bé——

……Cảm giác như muốn đập đầu vào đá cho chết quách đi.

「…………Thôi thì cứ nghĩ là hôm qua đã giải xui rồi đi」

Đúng vậy, hôm qua chỉ là giai đoạn chuẩn bị mà thôi.

Ngày nhập học chính thức đầu tiên là hôm nay, thứ Hai, khi các lớp học bắt đầu.

Cứ nghĩ rằng mình đã hoàn thành nghi lễ tẩy trần trong suốt một ngày hôm qua là được.

Từ hôm nay, một cuộc đời thứ hai sẽ bắt đầu.

Vì thế, từ hôm nay chắc chắn, tuyệt đối, nhất định mọi chuyện sẽ suôn sẻ——

「Được rồi, cố gắng thôi!」

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu lập tức thay quần áo.

Không thể chấp nhận việc đến muộn hôm nay. Không phải giáo viên không cho phép, mà là chính cậu không cho phép.

Đây là ngày đầu tiên đến trường sau khi nhập học vào Tòng Dục Khoa của Học viện Bạch Lệ Lăng tư thục, một ngày đáng kỷ niệm. Để gác lại ký ức thảm kịch hỗn loạn ngày hôm qua thật xa, từ hôm nay cậu phải chăm chỉ học tập, sớm trở thành một quản gia giỏi……

Nghĩ đến đó.

Akiharu chợt nhận ra một điều quan trọng.

「Một quản gia giỏi, làm thế nào để trở thành được đây……?」

Cậu quyết định nhập học theo cảm tính, mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đến mức cậu chưa hề nghe về chương trình học cụ thể.

Với lại, quản gia là một nghề giúp việc đặc biệt, cậu chưa bao giờ nghe nói ở Nhật Bản lại có nghề này.

Học phí và phí ký túc xá gần như miễn phí, hơn nữa còn phù hợp với những gì cậu muốn làm nên cậu đã nhập học, nhưng liệu thực sự có nơi nào để làm việc không?

Càng nghĩ càng thêm lo lắng…… nhưng mà, người ta nói có cầu thì có cung, việc có một cơ sở đào tạo tức là sẽ có không ít người cần đến. Nếu là bà hiệu trưởng kiêm thư ký mặt trẻ con, đầu óc nông cạn kia thì cũng có thể nghĩ là bà ấy hành động theo ý thích, nhưng người quyết định thành lập lại là cựu hiệu trưởng, người nổi tiếng trong giới kinh tế với thế lực chính trị mạnh mẽ, nên chắc không sao đâu. ……Chắc vậy.

「——Dù sao thì, cứ cố gắng đã」

Cậu khẽ thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ ổn, rồi cởi chiếc áo T-shirt đang mặc làm đồ ngủ vứt lên giường.

Bộ đồng phục được chuẩn bị sẵn được cất trong hộp giấy như thể vừa mới may xong, khi mở ra lấy, cậu lập tức cảm nhận được chất liệu vải tốt qua xúc giác.

Tuy nhiên, dường như nó hơi khác so với một chiếc áo sơ mi hoặc áo sơ mi công sở thông thường. Nút áo đầu tiên nằm ở cổ, cổ áo đứng thẳng. Nhìn xuống quần, tuy có cảm giác cao cấp nhưng chỉ là quần âu màu đen bình thường, điều này khiến cậu an tâm một chút.

Tạm thời mặc hai món đó vào, chau mày vì cảm giác bó buộc, rồi cậu cầm áo khoác lên——

「Hửm…… cái quái gì đây?」

Khi xỏ tay vào ống tay áo, cậu mới nhận ra. Có vẻ như đây không phải blazer.

Có một chiếc cúc duy nhất ở phía trên bụng một chút. Hơn nữa, vạt áo dài ra từ phía trước ra phía sau, nói sao nhỉ…… về cấu tạo thì nó giống với bộ lễ phục đuôi tôm mà cậu từng thấy trong các buổi ảo thuật trên TV.

「Đây là đồng phục ư?」

Mà thôi, nữ sinh Tòng Dục Khoa còn mặc đồ hầu gái quái dị nên việc không phải đồng phục cổ đứng hay blazer cũng có lý do nào đó…… nhưng cậu thật sự không biết đây là cái gì. Nói đến quản gia thì người ta hình dung ra tuxedo, nhưng cái này cũng có vẻ hơi khác tuxedo.

Hơn nữa,

「……Cái này, là cà vạt…… đúng không?」

Một vật màu đen trông giống khăn quàng cổ lấp lánh, nhưng chắc hẳn là cà vạt.

Điều đó có nghĩa là cậu phải thắt nó, nhưng liệu có thể thắt theo cách bình thường của cà vạt không? À không, hơn thế nữa, cậu còn không biết cách thắt cà vạt bình thường, nên dù có bảo thắt bình thường thì có lẽ cậu cũng không làm được.

Tạm thời cậu đặt chiếc áo khoác lên giường cẩn thận để không bị nhăn, rồi quàng chiếc cà vạt quanh cổ. Cậu cố nhớ lại cảnh bố mình thắt cà vạt và thắt một cách đại khái, rồi di chuyển đến trước chiếc gương cố định cạnh tủ quần áo.

Nhìn mình trong gương…… Akiharu mạnh mẽ gật đầu.

「Cái này, không đúng rồi」

Tuy không có hình mẫu chuẩn mực rõ ràng trong đầu, nhưng chắc chắn là cái này sai bét. Cậu nhận ra điều đó.

Bởi vì một thứ quăn queo như thế này lại treo lủng lẳng thì thật là không thể chấp nhận được. Cái dáng vẻ này, chẳng cảm nhận được chút khí thế nào, giống như một con chuông trùng vậy.

Cái này lại hóa ra khó gỡ, sau gần ba phút chật vật, khi cuối cùng cậu cũng gỡ được nó ra khỏi cổ, thì chiếc cà vạt mới toanh đã nhàu nhĩ.

Đầu xuôi nhưng đuôi không lọt rồi. Nhưng nếu không làm được cái này thì mọi chuyện sẽ không bắt đầu.

Một lần nữa, hình dung hình dáng hoàn chỉnh trong đầu, Akiharu cẩn thận quàng chiếc cà vạt quanh cổ áo.

「Chỗ này…… thế này à? Không, nếu thế thì sẽ ra cái kia mất…… chỗ này à? Chỗ này, dứt khoát——」

Vài lần thử và sai, sau vài phút thao tác theo một tia sáng chói như thần giao cách cảm.

Khi cậu dừng tay vì không thể chỉnh sửa thêm được nữa, nhìn vào gương thì——

「……………………Cái này là……」

Một hình dáng tràn đầy sức sống được tạo ra, như thể muốn nói, "Tôi vừa hình dung ra một con khủng long T-rex đã hoàn toàn phục hồi sau cơn say rượu".

Điều này, theo một nghĩa nào đó, là một kỳ tích. Dù có yêu cầu làm lại, cậu cũng không nghĩ mình có thể tạo ra tác phẩm tương tự lần thứ hai, nó có một sự cân bằng kỳ lạ nhất, một cảm giác như sắp sửa bước đi. Theo một nghĩa nào đó, cũng không thể nói là không thành công lớn.

——Nhưng mà, cứ với chiếc cà vạt mang phong cách khủng long như thế này mà đến lớp thì quả thật hơi ngại. Với lại, nếu bị coi là làm theo sở thích thì cũng hơi xấu hổ.

Chỉ còn cách tháo ra làm lại…… nhưng ngay cả khi không cố ý làm sai mà nó vẫn ra như thế này thì cậu cũng không biết làm thế nào để thành công được——

「…………Hửm?」

Khi cậu đang đứng trước gương và nghiêng đầu, tiếng cửa mở.

Akiharu theo phản xạ quay lại, và thấy Daichi Kaoru, bạn cùng phòng, đang đóng cửa. Vẫn còn hơn ba mươi phút nữa mới đến giờ học, nhưng cậu ấy đã thay đồng phục xong rồi.

Cậu thầm cảm thán Daichi dậy sớm thật…… nhưng không phải quá sớm sao?

Lúc cậu thức dậy thì Daichi đã không còn ở đó, tức là Daichi đã thay đồ xong và ra khỏi phòng từ hơn hai mươi phút trước rồi. Đi dạo với bộ đồng phục gần giống tuxedo thế kia thì…… à mà, ừ, không kỳ lạ, nhưng cũng là một hành động khá thu hút ánh nhìn đấy nhỉ. ……À không, đợi đã, vì còn sớm nên ít người đi lại, thế thì sẽ không nổi bật đâu.

Akiharu tự hài lòng rằng thế thì Daichi sẽ không bị coi là người lập dị, rồi vội vàng giơ tay chào nhẹ.

「Yo, cậu dậy sớm thật」

Sau khi cất tiếng chào, cậu chợt nhớ lại thái độ thờ ơ của Daichi hôm qua. Lạnh lùng, hơn nữa còn nói đại loại như 「Đừng làm phiền cuộc sống」. Vì vậy, quả nhiên, không có tiếng trả lời.

Mà thôi, dù sao thì không được chào buổi sáng cũng chẳng sao, nghĩ vậy, Akiharu không để tâm nữa mà quay lại nhìn gương.

Chiếc cà vạt vẫn trông rất sống động, nhưng kiểu gì cũng có vấn đề.

Cậu muốn thắt nó thật ngay ngắn, chỉnh tề và đẹp đẽ, nhưng cậu không hề có chút tự tin nào mình có thể làm được. Ngay cả cái vừa rồi, cậu cũng khá tự tin cho đến khi hoàn thành mà.

Không biết phải làm thế nào, Akiharu nhìn Daichi đang định đi đến bàn học của mình.

Dưới cổ Daichi, nơi cậu ấy đang mở cặp sách đặt trên bàn để kiểm tra đồ đạc, có một chiếc cà vạt được thắt rất đẹp. Nó gọn gàng đến mức muốn đặt vào tủ kính trưng bày làm mẫu, không thể so sánh với con khủng long của Akiharu. "Giỏi thật đấy", cậu nghĩ vậy, rồi bất giác thở dài một tiếng cảm thán.

——Và dường như nghe thấy tiếng động nhỏ đó, Daichi nhanh chóng quay lại nhìn cậu, nheo mắt đầy nghi ngờ,

「……Có chuyện gì sao?」

「Ừm, không. Chỉ là, chút chuyện」

Akiharu nói tránh rồi chú ý đến chiếc cà vạt của Daichi, giờ đã có thể nhìn rõ hơn nhờ Daichi quay mặt về phía cậu.

Cậu định xem làm thế nào để có thể thắt được như vậy để học hỏi, nhưng quả nhiên chỉ nhìn thôi thì không thể hiểu được.

Chuyện này…… chắc chỉ còn cách hỏi thẳng thôi. Với trí tưởng tượng nghèo nàn, cậu chẳng thể nghĩ ra tí nào về việc làm thế nào để thắt được một chiếc cà vạt mới lạ như vậy. Cậu cũng không còn lựa chọn nào khác.

Khi đã quyết định, việc thực hiện thật dễ dàng, Akiharu gãi má bằng ngón tay, rồi lên tiếng hỏi bạn cùng phòng đang chau mày nhìn mình.

「Này, Daichi」

「……Quả nhiên, có chuyện gì sao?」

「À, một chút. Cái cà vạt này này, làm thế nào để thắt nó?」

「……Cậu không biết à?」

「Cậu thấy đấy」

Trong lòng Akiharu nghĩ, với thái độ tối qua thì chắc cậu ta sẽ cười khẩy rồi bỏ đi, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Daichi nhìn chăm chú vào vùng ngực của Akiharu với ánh mắt như đang nhìn một vật thể không xác định được hình dạng…… rồi thở nhẹ ra, đặt tay lên cà vạt của mình.

「Hãy nhìn tôi thắt và học theo. Tôi chỉ làm một lần thôi」

「Được, vậy cũng tốt. Cảm ơn cậu」

「À, đây là Ascot tie. Nó cũng là cà vạt, nhưng có nhiều loại khác nhau」

Cậu không biết điều đó. Cà vạt bướm thì cậu hiểu, nhưng hóa ra mỗi loại đều có tên gọi riêng à.

Hơi ngạc nhiên một chút, Akiharu cũng tháo cà vạt ra. Vì đã thắt một cách kỳ cục nên nó không tháo ra ngay được, khiến cậu hơi lúng túng.

Trong khi cậu cố gắng tháo và vuốt thẳng chiếc cà vạt đã nhàu, Daichi đứng bất động, không chút sốt ruột, giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc và nhìn cậu. Cậu thấy biết ơn, nhưng điều đó cũng hơi đáng sợ.

Để không làm mất thời gian của Daichi, Akiharu nhanh chóng ra hiệu bằng mắt, và dường như Daichi đã hiểu, liền bắt đầu thắt cà vạt ngay lập tức.

Dường như Daichi đang cố gắng chiếu cố Akiharu, thắt chậm rãi để dễ nhìn, Akiharu cũng bắt chước thắt cà vạt của mình.

「Chỗ này, thế này…… rồi luồn qua chỗ đó………… ốt, bên này à. Rồi, chỗ này…… thế này là được đúng không?」

Sau hơn một phút, hình dạng được tạo ra ít nhiều đã giống với cà vạt của Daichi.

Cậu cảm thấy cách thắt phức tạp hơn cậu nghĩ, nhưng chắc chỉ là do cậu chưa quen thôi. Daichi thắt một cách dễ dàng, và nó cũng dễ hơn cách thắt khủng long của cậu.

Tuy nhiên, liệu cậu có thể nhớ được ngay không thì còn rất đáng lo ngại…… nhưng mà, dù sao cũng đã thành công một lần rồi, chắc sẽ ổn thôi.

Cậu nghĩ vậy và hài lòng, nhưng…… Akiharu nhận ra Daichi đang hơi cau mày nhìn cậu chằm chằm.

Cậu đang nghĩ liệu mình có làm sai gì không, thì Daichi đột nhiên bước lại gần một bước,

「Cuối cùng là bắt chéo cà vạt và cố định bằng ghim…… nhưng trước đó」

「Gì……?」

Trước khi kịp hỏi, tay Daichi vươn tới nắm lấy cà vạt của cậu.

Hành động bất ngờ đó khiến cậu hơi giật mình, nhưng thấy Daichi nhẹ nhàng kéo cà vạt và bắt đầu chỉnh lại hình dáng, Akiharu quyết định để mặc Daichi làm.

Để không làm phiền dịch vụ tận tâm của cậu ấy, Akiharu không nhúc nhích, chăm chú nhìn quá trình hoàn thiện đang diễn ra trên ngực mình.

Thế thì tự nhiên cậu cũng nhìn thấy khuôn mặt của Daichi——nhìn gần thế này mới thấy, quả thực cậu ấy có một gương mặt rất đẹp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi dài một cách kỳ lạ. Lông mày mảnh và sắc nét. Da dẻ cũng mịn màng đến mức không giống đàn ông chút nào.

Nếu tính cách yếu đuối nữa thì chắc cậu ấy sẽ được các tiểu thư cưng chiều lắm, rồi bị cho mặc đồ con gái trang điểm các thứ mất. Tưởng tượng ra thì………… thôi rồi, hợp quá đi mất.

Nếu vậy, thái độ hơi khó chịu của cậu ta có lẽ giống như một con đê chắn sóng vậy——trong khi suy đoán của Akiharu đang hơi chệch hướng, thì công việc của Daichi đã hoàn tất.

Sau khi đã ghim cà vạt cẩn thận, Daichi lùi lại vài bước, giữ khoảng cách, và khẽ gật đầu nhìn tác phẩm mình vừa hoàn thiện.

Vẻ mặt cậu ấy vẫn ít biểu cảm, nhưng có vẻ hơi hài lòng một chút. Có lẽ là cậu nhầm, nhưng có lẽ Daichi là một người tỉ mỉ, hay thậm chí là một người có lòng tốt một cách bất ngờ. Nghĩ vậy, Akiharu bất giác mỉm cười.

Trước phản ứng đó, Daichi cau mặt quay đi. Có lẽ đã hối hận vì việc mình làm, cậu ấy khẽ tặc lưỡi,

「……Đừng làm mất thời gian của tôi nữa」

「Ừm, à. Xin lỗi——」

Trước khi Akiharu kịp nói lời xin lỗi và cảm ơn, Daichi đã nhanh chóng cầm cặp sách và rời khỏi phòng.

Akiharu nhìn cánh cửa một lúc, rồi nói,

「……Cái tên này thật là phức tạp」

Tóm tắt ngắn gọn cảm nhận của mình, Akiharu cũng bắt đầu chuẩn bị đến trường.

Thoáng nhìn vào gương, chiếc cà vạt đã được thắt một cách hoàn hảo. Chỉ điều đó thôi cũng khiến tâm trạng cậu tốt hơn một chút.

Hy vọng với đà này, sẽ có điều tốt đẹp nhỏ nào đó xảy ra, hoặc ít nhất là một sự kiện khiến cậu cảm thấy như vậy, Akiharu khoác chiếc áo khoác đã vứt trên giường.

Lần này, cậu có cảm giác như kỳ vọng của mình sẽ thành hiện thực.

◆ ◇

————Dự cảm buổi sáng chỉ là ảo tưởng.

「……Thật là một cú lừa ngoạn mục」

Đã đến giờ ăn trưa, nhà ăn khá náo nhiệt. Nó lộng lẫy một cách vô cớ, và từ khắp nơi, người ta có thể nghe thấy những cuộc trò chuyện tao nhã như 「~ấy ạ」, 「Kỳ nghỉ lễ thì đến biệt thự ở Tahiti」, hay 「Ôi trời, quý ngài ○○」.

Giữa không gian đó, Akiharu, đang úp mặt xuống bàn và thì thầm như nói chuyện với chiếc bàn gỗ lạnh lẽo, cứng nhắc, khoanh tay rồi gác cằm lên đó mà thở dài.

Quyết tâm làm việc chăm chỉ, cậu đến trường và đầu tiên là đến phòng giáo viên. Từ đó, cậu cùng giáo viên chủ nhiệm lớp 1-B đi đến phòng học.

Sau phần tự giới thiệu, cậu ngồi vào chỗ, rồi sau buổi SHHR là tiết học đầu tiên——Môn Lịch sử thế giới.

Một tiết học bình thường về văn minh Lưỡng Hà diễn ra, kết thúc trong sự ngỡ ngàng của cậu, và tiếp theo là Toán A, rồi đến——

Cuối cùng, buổi sáng chỉ kết thúc với các tiết học bình thường.

「…………Con đường trở thành quản gia của mình đâu mất rồi chứ……」

「Chà, có vẻ nó xa xôi vô tận đấy nhỉ?」

「Hả……? …………Ô, là cậu à」

Đột nhiên có tiếng đáp lại lời độc thoại của mình, cậu ngẩng mặt lên thì thấy Saikyou Tomomi đã ngồi đối diện từ lúc nào. Mái tóc màu mực nhạt dài ngang vai khẽ lay động, cho thấy cô ấy vừa mới đến đây.

Thế nhưng, cô ấy mỉm cười như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cậu, đôi mắt to hình quả hạnh dịu dàng nheo lại, đôi môi nhỏ nhắn nở một nụ cười. Đó là biểu cảm của một người đẹp biết mình trông như thế nào trong mắt người khác. Thế nào mà, nhìn vào lại thấy bực mình.

Cậu từ từ ngồi dậy, lườm cô ấy một cái thật sắc. Cậu biết cô ấy không phải loại người dễ bị dọa nạt, nhưng với tâm trạng lúc này thì cậu không thể không làm vậy.

Quả nhiên, Tomomi vẫn giữ nụ cười đầy tự mãn, ngược lại còn săm soi Akiharu,

「Nhìn bao nhiêu lần cũng thấy bất ngờ nhỉ. Bộ đồng phục đó, khá hợp với cậu đấy chứ」

「Chẳng vui tí nào」

「Không không, thật sự rất hợp đấy. Giống như tay chân của mafia hạng ba nào đó vừa chui ra từ một bộ phim rẻ tiền vậy」

Giọng điệu có vẻ cảm thán, nhưng chắc chắn không phải lời khen.

Tuy nhiên, Akiharu cũng thầm nghĩ, "Con nhỏ này nói đúng thật". Biểu cảm của Tomomi đã nói đúng trọng tâm.

Với mái tóc nâu ngả màu, ba chiếc ghim an toàn được dùng làm khuyên tai xếp dọc ở tai phải, một vết sẹo nhỏ trên mí mắt trái, giờ đây còn thêm bộ đồng phục. Và bộ đồng phục đó lại là loại giống như của người phục vụ ở một nhà hàng nào đó, tạo nên một sự không ăn khớp, khiến cậu trông rất đáng ngờ.

Cậu muốn phàn nàn với người chịu trách nhiệm rằng tại sao phải mặc bộ đồ như thế này, nhưng có vẻ người chịu trách nhiệm của Tòng Dục Khoa là giáo viên Fukami Shizuka, người trông lạnh lùng trong bộ đồ hầu gái. Nếu phàn nàn với một người có vẻ sẽ thản nhiên kể về quá khứ giết người như kể thực đơn bữa tối hôm qua, thì không biết cậu sẽ gặp phải chuyện gì. Cậu muốn tránh mọi chuyện làm giảm tuổi thọ nên cuối cùng đành im lặng.

Vì vậy, tạm gác lại lời phàn nàn về phía đó, trước tiên cậu cố gắng đánh bại kẻ thù cũ đang ở trước mặt. Về số lời phàn nàn muốn nói thì Tomomi chắc chắn hơn hẳn.

「Có việc gì hả, đồ khắc tinh này. Cút đi biến đi siêu thoát đi trước mặt ta」

「Ừm, nói là khắc tinh mà lại dùng từ siêu thoát thì không được rồi. Trừ điểm đó, ứng viên quản gia đần độn Hinoshino Akiharu-kun」

「——Cậu kiếm chuyện à, này」

「Ô kìa, cậu mới là người kiếm chuyện mà? Tôi chỉ chuyên mua đồ thôi. Tôi không phải loại phụ nữ rẻ tiền đâu nhé」

「…………Cứ nói đi」

Akiharu làu bàu như khạc nhổ, rồi quay mặt đi để không nhìn thấy khuôn mặt của Tomomi, cầm lấy thực đơn và xem.

Thật khó chịu, nhưng là cậu đã gây sự trước. Tuy nguồn gốc của mọi điều tồi tệ là từ phía cô ta. Khỉ thật, nếu cô ta là đàn ông thì cậu sẽ đánh gục không cần hỏi han gì, tại sao cô ta lại là phụ nữ chứ? Và tại sao tính cách cô ta lại quái gở đến vậy?

Cậu cảm thấy một sự sôi sục trong bụng, nhưng nếu tiếp tục đối phó với Tomomi nữa thì huyết áp sẽ tăng thôi, nên cậu quyết định phớt lờ cô ta. Nhanh chóng chọn bữa trưa, ăn nhanh rồi quay về lớp. Nếu không, huyết áp sẽ tăng cao và không thể tập trung vào các tiết học buổi chiều được. Phớt lờ, phớt lờ.

——Như thể chế nhạo Akiharu đang nghĩ vậy, Tomomi cất giọng nhẹ nhàng.

「Buổi sáng thì Thượng Dục Khoa và Tòng Dục Khoa học chung các tiết học bình thường. Nếu không thì làm sao lấy được các tín chỉ môn học của một trường cấp ba đúng nghĩa chứ」

「…………」

Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại thì.

Dù là trường chuyên thì đã đành, nhưng Bạch Lệ Lăng dù là tư thục thì vẫn là trường cấp ba, nên đương nhiên phải có các môn học cơ bản. Mặc dù có nhiều phần bất hợp lý, nhưng về cơ bản là vậy.

Tuy nhiên, việc không nhận ra điều đó thì thật ngu ngốc quá. Dù thế nào đi nữa thì bình thường cũng phải nhận ra chứ. Không muốn thừa nhận, nhưng có vẻ cậu đã quá phấn khích mà không suy nghĩ kỹ.

Cậu cảm thấy ghét bản thân ngu ngốc của mình, nên cố gắng chuyển hướng suy nghĩ như vứt bỏ nó đi. May mắn thay, có một điều cậu đang bận tâm ngay trước mắt.

Akiharu nhìn chằm chằm người bạn thuở nhỏ ngồi đối diện bằng ánh mắt như nhìn một kẻ đáng ngờ đang trùm khăn lên đầu,

「Mà này, sao cậu lại biết tôi đang buồn vì chuyện đó?」

「Chà, thì. Suốt buổi sáng, cậu cứ ngồi bên cạnh với vẻ mặt kỳ lạ, rồi ôm đầu, thì sao tôi không để ý cho được. Rồi khi tôi định hỏi thì nghe được cậu thì thầm như vậy, tôi chợt hiểu ra ngay」

Làm gì có chuyện vô lý như thế. Bình thường, không thể nào chỉ với chừng đó mà hiểu ra ngay được. Chắc chắn cô gái này là ác quỷ hay yêu quái gì đó, tóm lại là một thuộc hạ của loài phi nhân đáng ngờ. Vì thế nên cô ta lấy việc trêu chọc người khác làm nghề nghiệp chăng. À đúng rồi, chắc chắn là vậy. Chắc chắn cái bóng của cô ta có đuôi, và cô ta đang cười ha hả.

Không nên dây dưa với mụ phù thủy độc ác có bản chất vặn vẹo như vậy. Chắc chắn sẽ bị làm tay sai hoặc bị ăn thịt thôi.

Mặc dù Akiharu nghĩ vậy,

「Vả lại, sao cậu không biết thời khóa biểu chứ? Cô Fukami Shizuka không nói cho cậu à? Còn bạn cùng phòng thì sao?」

Như không biết suy nghĩ của cậu, Tomomi lại bắt chuyện. ……Không, cũng có thể cô ta biết mà cố tình bắt chuyện.

Cậu định phớt lờ——nhưng nghĩ rằng làm vậy cũng chỉ khiến cô ta bắn ra những lời châm chọc khó chịu không ngừng mà thôi.

Akiharu chau mày, đặt khuỷu tay lên bàn và quay mặt đi. Không tỉnh táo thì không thể chịu nổi, nhưng với tư cách là người chưa thành niên, lại ở trong học viện và vẫn còn buổi trưa, cậu đành kìm nén sự khó chịu và trả lời một cách lý trí.

「……Cái cô giáo mặc đồ hầu gái đó bảo hỏi bà thư ký vô dụng, nhưng hôm qua nhiều chuyện quá nên tôi quên hỏi mất rồi——là tại ai đó đấy」

Đương nhiên, cậu nhấn mạnh cụm từ “ai đó”, và lườm Tomomi bằng khóe mắt.

Nhưng cô tiểu thư mặt dày bụng đen đã phanh phui quá khứ của người khác, khẽ nhếch mép, biến nụ cười tao nhã thành,

「Ô kìa, tôi nhớ là chỉ có một nữ thần đã cứu một kẻ khả nghi bị coi là biến thái thôi mà?」

「Cứ nói đi, đồ gian xảo. ……Dù sao thì, hôm qua tôi không có thời gian. Với lại, tôi cũng chưa nói chuyện tử tế với cậu ta」

Cậu cay đắng cắn môi, ngón cái chỉ về phía người đàn ông bên phải.

Một cậu thiếu niên nhỏ nhắn, mặc đồng phục Tòng Dục Khoa giống Akiharu, đang cầm khay bạc. Mặc dù đi rất nhanh nhưng động tác của cậu ta lại uyển chuyển, và lưng thẳng tắp như có một thanh cốt thép, nhưng lại không tạo cảm giác cứng nhắc, đó là một kiểu đi bộ độc đáo và có vẻ đẹp khác hẳn với Tomomi.

——Tuy nhiên, tính cách có vẻ không mấy thẳng thắn.

Daichi, đang thực hiện nhiệm vụ phục vụ vốn là nghĩa vụ của học sinh Tòng Dục Khoa, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không chút thân thiện. Cậu ta toát ra một không khí như thể đang làm việc một cách máy móc. À mà, đúng là không thể coi đó là một công việc thú vị nên cũng phải thôi.

Cứ mỗi tuần một lần thay ca, nên tuần tới Akiharu cũng phải làm việc đó. Tưởng tượng thử thì…… ừm, chắc cậu sẽ làm với vẻ mặt khiến lời nói “nụ cười công việc” nghe thật trống rỗng.

「Cậu ta…… ồ, Daichi-kun là bạn cùng phòng của cậu à. Hay thật đấy, Akiharu. Cậu ấy có rất nhiều fan ở cả Thượng Dục Khoa đấy nhé?」

「Cậu nghĩ tôi sẽ vui khi nghe điều đó à? Tôi vui hơn nếu có một tên nào đó dễ thương hơn, thay vì vẻ mặt bình thường như thế này」

「Cậu ấy lạnh lùng đến vậy sao?」

「Trong lớp khi mắt đối mắt, tôi bị cậu ta phớt lờ hoàn toàn. Giờ giải lao tôi định bắt chuyện thì cậu ta nhận ra và chạy mất……」

Daichi, người ngẫu nhiên trở thành bạn cùng phòng, cùng lớp 1-C với cậu. Mà, một năm chỉ có ba lớp, nên xác suất cùng lớp cũng khá cao.

Thật đáng thương, Tomomi cũng ở lớp 1-C. Lại còn ngồi cạnh nữa chứ. Chắc chắn là do cô thư ký đó có ý đồ quái đản, hoặc là sự trêu chọc của một vị thần nào đó.

Hơn nữa, còn một kẻ khó chịu khác——

「Hừm, cứ tưởng ai nói chuyện với tên học sinh chuyển trường nghèo hèn và thô tục nào đó, hóa ra là…… Saikyou-san, cô đấy à」

Đang suy nghĩ, người đó xuất hiện.

Một cô gái quý tộc có mái tóc xoăn dài vàng óng——không, mái tóc uốn lọn thẳng đứng, da trắng mắt xanh. Cậu không biết là con lai nửa hay một phần tư, nhưng rõ ràng có dòng máu Tây Âu, và nếu chỉ xét về ngoại hình thì cô ta là một mỹ nhân không chê vào đâu được. ……Nhưng tính cách thì có quá nhiều vấn đề, nên Akiharu không muốn chủ động dây dưa, mà đúng hơn là muốn tránh xa.

Thế nhưng, cô ta cũng lại cùng lớp, nên có vẻ cậu bị thần linh ghét bỏ thật rồi.

Sernia=Iori=Flameheart, người đã lườm Akiharu như kẻ thù không đội trời chung khi cậu giới thiệu bản thân sáng nay, nở một nụ cười đầy gai góc, với thái độ ngạo mạn, đứng phía sau Tomomi.

Về phần Tomomi, cô ấy vẫn ngồi tại chỗ, quay đầu lại 「Ô kìa」 rồi nói khẽ,

「Cứ tưởng ai, hóa ra là Flameheart-san. Cô ra khỏi lớp sớm hơn tôi, nên tôi cứ nghĩ cô đã dùng bữa rồi. Cô đã dùng bữa xong rồi ư? Tôi nghĩ nhanh ăn thì không tốt đâu, vì chúng ta đâu phải chó hay ngựa đói đâu」

「Gừm, ai là chó hay ngựa!? Tôi còn chưa bắt đầu ăn, vả lại, món tôi gọi còn chưa được mang đến kia mà!」

「Ôi chà, thế ra Flameheart-san đã lang thang quanh đây trước bữa ăn với vẻ mặt đói khát như một đứa trẻ thiếu ăn à? Việc đó thật chẳng được gọi là hành xử đúng mực chút nào đâu nhé?」

Đó là giọng điệu nghe như đọc thơ vậy, nhưng lại thốt ra những lời lẽ cực kỳ tồi tệ. Hơn nữa, đó còn là một loại khẩu nghiệp chuyên dụng cho những trận chiến cục bộ, đâm thẳng vào chỗ khiến người ta tức điên. Tại sao cô ta lại có thể mỉm cười với vẻ mặt điềm nhiên như thế mà nói ra những lời đó nhỉ? Con người thật kỳ lạ.

Việc cô nàng tóc khoan mặt đỏ bừng, tức giận đến mức nổi xung lên, thì cũng đành chịu thôi. Có lẽ chỉ có những bậc thánh nhân mới có thể không tức giận trước những lời đó.

Mấy đứa có tính cách xấu xa thế này thì đúng là không muốn làm kẻ thù. Nhưng nói thật, cũng chẳng muốn kéo về làm đồng minh. Cứ kết cục bị nó trêu đùa một cách tệ hại như hôm qua thì còn gì là mặt mũi nữa.

Cô nàng tóc khoan, hiện đang là mục tiêu, phản ứng thế nào ư? Nàng run run môi, nhếch khóe mắt lên đến mức không thể cao hơn được nữa. Tuy nhiên, đôi mắt xanh biếc vẫn đẹp đẽ và nàng vẫn là một mỹ nhân, thế nên dáng vẻ đoan trang thực sự có lợi. Cái vẻ tức giận mà không mất đi sự duyên dáng là một điều tốt với những kẻ bàng quan như tôi.

Trong trạng thái đó, nàng vẫn cố gắng kiềm chế một cách tuyệt vọng, nắm chặt hai tay thành nắm đấm. Có lẽ, việc bị chỉ trích về hành vi thiếu lễ độ của mình – đi lại trước bữa ăn – là đúng, nên nàng không thể phản bác lại một cách tùy tiện được.

Chỉ nhìn vào điểm đó thôi thì có vẻ rất đáng khen, nhưng vẻ mặt nàng lại nói lên rằng cái tôi bị tổn thương không thể không trút giận vào thứ gì đó.

Nói sao nhỉ, tiểu thư là một sinh vật phiền phức mà.

Akiharu nghĩ thế, cứ như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình.

Bất ngờ, đôi mắt sắc lạnh, hẹp lại của Cernia hướng về phía cậu, khiến suy nghĩ của cậu ngưng trệ.

“Chết rồi,” cậu phản xạ lại, cố lảng tránh ánh mắt.

「Này, cái tên thường dân ngu ngốc kia!」

…………Muộn rồi.

Akiharu khẽ rụt vai lại.

「…Chuyện gì?」

「Anh, tôi đang bị mạt sát thế này mà sao lại ung dung đứng ngoài nhìn là sao!?」

「Ấy, cô nói thế thì tôi cũng…」

「Câm mồm! Chắc anh quen biết Saikyo-san đúng không?! Vậy thì là trách nhiệm liên đới!」

「Ối giời, cô nói vô lý kinh khủng đấy…」

Thế là cậu đã bị một câu vô lý hết sức. Cô nàng tóc khoan này hình như là hàng nhập ngoại, thế nên đây chắc là khác biệt văn hóa nhỉ?

Akiharu cứ ngẩn ngơ nhìn vì không thể theo kịp sự độc đoán đó, thì Cernia lắc mạnh mái tóc xoắn to của mình rồi tiến đến gần.

Nàng nhìn Akiharu từ trên xuống với ánh mắt sắc lẹm như chim ưng.

「Tôi không phải là một người dễ dãi đến mức bị học sinh Khoa Cần Vụ gọi là ‘mày’ đâu nhé! Hãy gọi tôi là Cernia-sama!」

「Ối giời, ‘sama’ cơ đấy. Cô đó, dù là tiểu thư đi chăng nữa thì nghe cũng đau lòng quá rồi đấy.」

「Cái gì, tôi đau lòng chỗ nào?! Hơn nữa, tôi vừa mới nói đừng gọi là ‘mày’ cơ mà, thái độ đó là sao hả!?」

「À vâng, à vâng… Thật là, cái đồ khoan ồn ào.」

「Ai là đồ khoan hả!? Nếu cứ để anh nói thì, cái thứ hạ nhân thô lỗ kia…!」

「…Hả? Ai là hạ nhân?」

Bị nói như thế, Akiharu dù sao cũng thấy hơi bực mình.

Akiharu nheo mắt đầy gay gắt, nhìn Cernia từ vị trí thấp hơn khi đang ngồi. Cậu biết rằng mình có thể toát ra một áp lực đáng kể, nhờ kinh nghiệm đối phó với những tên bất hảo thực thụ trên đường phố. Hơn nữa, hôm qua dù chẳng cố ý hù dọa mà cũng khiến vài người ngất xỉu.

—Nhưng nói về chuyện hôm qua.

Cô nàng tóc khoan trước mặt đã công khai coi cậu như kẻ khả nghi, còn tấn công cậu nữa.

Và hôm nay cũng vậy, nàng không hề sợ hãi chút nào, vòng tay lại, đẩy bộ ngực đầy đặn lên, và nhìn chằm chằm vào Akiharu như muốn xuyên thủng cậu bằng ánh mắt.

「Hạ nhân là hạ nhân, đối với học sinh Khoa Cần Vụ—đặc biệt là đối với anh—đó là một từ gọi hoàn toàn phù hợp. Học sinh Khoa Cần Vụ được nuôi dưỡng và giáo dục bằng số tiền tài trợ khổng lồ mà chúng tôi, học sinh Khoa Ưu Tú, đóng góp, thì phải biết thân phận tương xứng của mình chứ. Hãy tự biết mình là ai đi.」

Nghe những lời đó, Akiharu không đổi sắc mặt, trong lòng thầm nghĩ 「quả nhiên là vậy」 và chấp nhận.

Học sinh Khoa Cần Vụ có thể học ở học viện miễn phí, và phí ký túc xá cũng do Hakureiryo chi trả. Đương nhiên là tiền từ đâu đó đã được chuyển đến, và cậu đã đoán rằng đó là tiền tài trợ, giờ thì điều đó đã được xác nhận.

Cậu thầm cảm ơn vì đã giúp cậu giải đáp thắc mắc.

Nhưng mà — việc này là việc này, việc kia là việc kia.

「Biết thân phận của mình à? Cô mới là người phải biết mình là ai đấy. Người trả tiền tài trợ là bố mẹ cô chứ đâu phải cô cá nhân đâu.」

Trong lòng cậu có suy nghĩ là không thể để cô ta hiểu lầm mà tự mãn như vậy được.

Học sinh Khoa Cần Vụ quả thật được học miễn phí và sống trong ký túc xá, nhưng đổi lại, họ có nghĩa vụ tham gia nhiều hoạt động phục vụ. Dù cho việc 「làm việc để đền đáp」 có lẽ là không đủ, nhưng dù sao đi nữa, họ vẫn đang làm việc để giữ gìn quyền lợi của mình.

Học sinh Khoa Ưu Tú thì đúng là đóng học phí, phí ký túc xá, lại còn đóng cả tiền tài trợ nữa.

Tuy nhiên, đó là do bố mẹ họ trả, chứ bản thân họ không tự móc tiền túi ra.

Sự thật là nhờ có tiền tài trợ. Vì vậy, nhường chỗ hoặc có một chút linh hoạt thì cũng được thôi.

Nhưng nếu bảo 「hãy tôn kính, hãy ca ngợi, hãy cung kính」 thì cậu chẳng có tâm trạng đó chút nào.

Cậu không biết các học sinh khác nghĩ gì, nhưng bản thân cậu thì nghĩ vậy, hàm ý trong lời nói.

Đối diện với cậu, Cernia vuốt nhẹ mái tóc xoắn to bồng bềnh của mình.

「Thật là tiểu xảo.」

Nàng mỉm cười đầy thách thức.

「Vậy anh muốn nói là, dù anh có thể tôn kính một nữ hoàng là người trị vì đất nước, nhưng lại đối xử với các hoàng tử, công chúa con cái của nữ hoàng đó như dân thường ư? Anh muốn nói rằng nếu chưa đăng quang thì cho đến khi tham gia chính sự, họ sẽ không phải là đối tượng mà anh phải tỏ lòng kính trọng sao? —Thật ngu xuẩn!」

「…………」

「Dòng máu chảy trong người tôi, gia tộc Flameheart, dù không sánh bằng hoàng tộc, nhưng lại là huyết mạch của quý tộc Anh chính cống — hơn nữa, còn là thành viên của gia tộc Bá tước, một danh gia vọng tộc đường đường chính chính đấy nhé? Tôi rồi sẽ tuân theo nghĩa vụ của dòng máu cao quý, kết hôn với một phu quân xứng đáng với huy hiệu ‘chim nước cánh đỏ’ và dốc sức vì sự thịnh vượng của các thế hệ tương lai. Đó là nhiệm vụ của quý tộc mà.」

Nàng nói to, như đang hát.

Vẻ đẹp, sự thanh lịch và nụ cười tự mãn của nàng thật là đáng ghét, nhưng lại hợp với nàng một cách kỳ lạ.

「Những người ở vị trí cao thì cần có tài năng và sự nỗ lực, những thứ không cần thiết đối với thường dân. Xuất thân khác nhau, cách trưởng thành khác nhau, mục tiêu cũng khác nhau — vậy thì việc có sự phân cấp là điều đương nhiên phải không?

Đúng vậy, đúng là người trả tiền tài trợ không phải cá nhân tôi, mà là gia đình tôi chi trả. Nhưng đó là để nuôi dưỡng một người xứng đáng với danh tiếng của Flameheart, và đó là chi phí cần thiết hiển nhiên. Và việc học viện này nhận được số tiền tài trợ lớn là nhờ có con người tôi. Đồng thời, đó cũng là vì đây là một môi trường phù hợp để các tiểu thư danh gia vọng tộc trưởng thành.」

「…………Ồ.」

「Tôi, chúng tôi được giáo dục để trở thành những tiểu thư không làm mất mặt gia đình ở bất cứ đâu. Còn Khoa Cần Vụ được nuôi dưỡng để trở thành những người phục vụ chúng tôi. Vậy thì việc anh phải quỳ lạy, cúi đầu trước tôi là điều đương nhiên phải không? Dù được chuyển vào cùng lớp mà lại tự nhận là ngang hàng, thậm chí còn đưa ra những lời chỉ trích hoàn toàn sai lầm thì thật là quá đáng!」

Cernia dứt khoát nói, rồi nở một nụ cười mãn nguyện, như muốn hỏi 「Thế nào?」

Trước điều đó, Akiharu nói,

「…………Đúng là vậy.」

Sau khi thừa nhận, cậu gật đầu.

Cernia đắc thắng, ưỡn ngực trong khi vẫn khoanh tay, 「Fufun」, nàng cười.

—Thật ra thì cậu đã rất ngạc nhiên. Cứ nghĩ cô ta không phải loại giỏi hùng biện vì bị Tomomi dễ dàng lấn át như thế, nhưng xem ra phải thay đổi suy nghĩ này rồi.

Cô nàng này chắc chắn là một 「tiểu thư danh gia vọng tộc」 thực thụ. Cô ta tự hào về gia đình mình, về bản thân, và được giáo dục một cách vững chắc. Chính vì thế mà cô ta mới có thể nói ra những lời đó một cách rành mạch như vậy. Chà, đúng là xuất thân và cách trưởng thành khác nhau, cậu hoàn toàn có thể chấp nhận điều đó.

Cậu đã lầm to khi nghĩ rằng cô ta chỉ là một người phụ nữ ồn ào, tự cao tự đại với kiểu tóc xoắn như vũ khí kia. …À không, cô ta chắc chắn vẫn là đồ ngốc thôi.

Thật lòng mà nói, cậu đã có cái nhìn khác về cô ta.

Tuy nhiên—có hơi mềm yếu một chút.

「Tôi hiểu ý cô rồi. Đúng là tự tôi cũng thấy mình đã lao vào một cách ngốc nghếch.」

「Nếu anh đã hiểu ra điều đó thì hãy nhanh chóng xin lỗi đi. Hãy quỳ xuống, và cảm nhận lại sự nhỏ bé của bản thân mình đi.」

「Nhưng mà, cô lại đang hiểu lầm một chuyện quan trọng đấy.」

「…Cái gì chứ?」

「Người trả tiền tài trợ là cho học viện chứ đâu phải cho cá nhân tôi. Đúng là tôi có thể vào Khoa Cần Vụ nhờ số tiền tài trợ mà gia đình các cô đã đóng góp, nhưng trong các quảng cáo về chính sách của Khoa Cần Vụ hay sổ tay học sinh, không hề có chỗ nào ghi rằng ‘học sinh Khoa Cần Vụ phải phục tùng học sinh Khoa Ưu Tú’. Tôi cũng chẳng nhớ là bị ép buộc gì cả.

Nếu là huấn luyện trong giờ học thì lúc đó tôi sẽ tuân theo. Nhưng mà, bình thường tôi không có nghĩa vụ phải bị cô—hay các cô—coi là hạ nhân đâu. Nếu muốn tôi phục tùng thì hãy khiến tôi công nhận đi.」

「…Cái…cái gì chứ…?!」

Đương nhiên là Cernia run vai, mặt đỏ bừng. Chắc nàng cứ nghĩ là đã thắng rồi nên việc này khiến nàng tức điên lên.

Tiện thể, có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên 「Hừm… cũng khá thông minh đấy chứ」, nhưng Akiharu không nhìn về phía đó. Cậu biết giọng ai, và nếu nhìn mặt thì cậu chỉ muốn nói 「Thủ phạm là cô đấy!」.

Nhưng mà, trước mắt đã có một cô gái tỏa ra sát khí như dã thú đói, nên cậu tạm thời bỏ qua chuyện đó.

「—Thật là nhục nhã quá mà!」

Dadam! Cernia dậm mạnh chân xuống sàn, rồi nhìn Akiharu với khí thế như thể một con rồng phun lửa vừa bị phá tổ vậy. Các học sinh bị thu hút mà tập trung nhìn đều giật mình.

Cả phòng ăn xôn xao như bị lây nhiễm. Đang ở trong tâm bão thì không dễ chịu chút nào—nhưng lại dễ hiểu hơn nhiều so với việc đối phó với cô bạn thanh mai trúc mã腹 đen kia, và còn thấy hơi vui nữa.

Vì vậy, Akiharu cũng đứng dậy với cảm giác như một đứa trẻ đang bày trò tinh nghịch.

「Đừng quậy phá nữa, tiểu thư ạ. Có người đang ăn đấy, đừng có làm bắn bụi bẩn như thế.」

「Câm mồm đi đồ nói lý lẽ cùn! Từ hôm qua đến giờ anh đã nhiều lần chống đối tôi… Anh là cái quái gì thế hả?!」

「Tôi thì muốn hỏi cái kiểu tóc của cô là cái quái gì kìa. Hôm nay vẫn cái khoan dễ đào đấy. Đây không phải là công trường đâu nhé.」

「Ư, anh lại nói đến tóc tôi… Tôi không thể tha thứ được! Với lại, chuyện hôm qua tôi cũng chưa hề tha thứ đâu! Ngực tôi bị anh chạm vào thô lỗ như thế!」

Hình như nhớ lại chuyện không hay, Cernia càng kích động hơn mà vồ lấy ngực mình.

Làm vậy khiến bộ ngực vốn đã lớn, lộ rõ ngay cả qua đồng phục, biến đổi hình dạng một cách rõ rệt—khiến người nhìn phải đỏ mặt xấu hổ, Akiharu cũng mất bình tĩnh mà hét lên.

「Lằng nhằng quá đi! Đó là tai nạn, mau quên nó đi!」

「Anh nghĩ cứ là tai nạn thì xong sao!? Kẻ gây ra thì phải có trách nhiệm bồi thường chứ?!」

「Cái đồ lao vào tôi một cách hiểu lầm là cô thì có!!」

「Anh dám nói là lỗi của tôi sao?! Cái đồ, cái đồ thô lỗ kia, làm cái việc đó xong rồi còn…!」

「Thế thì…!」

Thế là, cuộc cãi vã trở nên nóng bỏng, và cô tiểu thư tóc vàng hoe với mái tóc xoắn đang giận tím người trước mặt hình như sẽ không lùi bước. Đôi mắt nàng bùng lên những ngọn lửa rực rỡ, và hơn hết, khí chất toát ra như đang nói 「Tôi sẽ giết anh」.

Tuy nhiên, bên này mà nhượng bộ thì cũng thật bực mình. Rõ ràng là nếu mình lùi một bước, sẽ bị cô ta vùi dập bằng trăm ngàn lời nói ngay lập tức.

Nhưng… cứ thế này thì sẽ không ổn thỏa được.

Với tâm trạng bấu víu vào rơm, hay đúng hơn là chỉ có thể hy vọng như bấu víu vào rơm, Akiharu thỉnh thoảng liếc nhìn Tomomi để đề phòng. Nhưng quả nhiên, Tomomi chỉ mỉm cười. Nhìn kỹ thì khóe mắt cô ta hơi nhếch lên. Đúng là cô ta đang tận hưởng tình cảnh này, con quỷ dữ đó.

Akiharu thầm nghĩ liệu có lẽ mình phải tự lo liệu thôi—ngay lúc cậu đã quyết tâm gần như cam chịu, thì đột nhiên vẻ mặt của Tomomi cứng lại.

Đồng thời,

「Kyaaa~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a~a

Từ chiếc headpiece, có thể đoán đó là nữ sinh khoa Dưỡng dục. Nhưng tôi không quen biết nữ sinh nào ở khoa Dưỡng dục cả, hoàn toàn không biết là ai.

Trong khi sự lo lắng ngày càng tăng… Một gương mặt rụt rè ló ra từ phía sau cánh cửa.

Đôi mắt hơi cụp, nhưng to đến bất ngờ. Gương mặt không phải loại nhỏ nhắn nhưng thon gọn, là một mỹ nhân khó mà phân định được là thuộc loại xinh đẹp hay dễ thương.

Vì vẫn là một gương mặt xa lạ nên tôi tò mò hỏi với đầy nghi vấn.

「…………Ai vậy?」

「Ấy, lúc nãy thì thực sự… thực sự, xin lỗi ạ!」

Akiharu cau mặt nghĩ ngợi, đưa tay bịt tai vì tiếng nói vang dội.

Lúc nãy? Xin lỗi?

Đây rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vậy mà lại bị xin lỗi, hơn nữa có vẻ như đã từng tiếp xúc rồi. Vậy thì – chuyện đó à.

「Là cô đã đổ cà ri lên người tôi à?」

「V-vâng, đúng vậy. Tôi là Shikikagami Sanae, khoa Dưỡng dục lớp 1-A ạ. C-chuyện này, nói thế nào nhỉ… tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc…」

「À, không, cô thật là c-chu đáo── không phải, đó là lời thường dùng trong đêm viếng hay tang lễ!」

Có lẽ do tim vẫn đang đập thình thịch, chưa thể bình tĩnh lại được, nên tôi đã lỡ lời phản ứng một cách lố bịch. Tôi có cảm giác như mình vừa làm một điều gì đó đáng xấu hổ, cơ thể đang ướt nhẹp bỗng toát mồ hôi.

Mà cho dù có bối rối trong lời nói đi nữa, sao lại có thể chọn câu đó chứ? Lỡ đâu cô ấy nghĩ tôi cố ý ném bom cà ri và naan vào mình thì sao?

Có vẻ như cô ấy đang hoảng loạn, nhưng nhìn cái vẻ ngốc nghếch ban nãy và cả cuộc đối thoại này nữa…

「Ôi không! Tôi đúng là chỉ biết gây lỗi lầm thôi… Từ trước đến giờ toàn làm phiền mọi người, nhưng may mắn là chưa có thiệt hại về người… à không phải là không có, nhưng đã được hạn chế tối thiểu, vậy mà giờ lại gây ra một lỗi lầm to lớn thế này…」

「…Không cần phải bi quan đến mức đó đâu」

「Không đâu ạ! Tôi đã làm một việc khủng khiếp với bạn học sinh chuyển trường… Ôi, tóc của anh đã bị nhuộm màu cà ri mất rồi…!」

「À không, đây là màu tóc tự nhiên của tôi mà」

Khi Akiharu nghiêm túc chỉnh lời, cô gái hầu gái tên Shikikagami bỗng sững sờ.

「Th-thế ạ?! Tôi cứ nghĩ là tại cà ri, là do sự vụng về của tôi mà tóc anh mới thành ra màu kém sang như vậy…」

「…………Này」

「Ách…!? K-không phải ạ! Tôi nghĩ đó là một màu rất đẹp! Một màu rất hợp với anh học sinh chuyển trường… Khoan đã, thế thì có khác gì nói anh học sinh chuyển trường là một tên hạ đẳng rất hợp với màu này đâu chứ!?」

「…………………………Này」

「L-lần nữa thật sự xin lỗi──úi!?」

Shikikagami, người tự mình lỡ đà, tông đầu mạnh vào cửa và rên rỉ. Tiện thể nói thêm, cánh cửa được làm bằng thép không gỉ có khả năng chống ẩm cao, và phát ra một tiếng động khá đau tai.

Cú tông đầu khiến cánh cửa mở toang, Akiharu nhìn chằm chằm Shikikagami Sanae trong bộ váy hầu gái hiện rõ toàn thân, rồi… cậu ấy đúc kết một điều.

Chắc chắn rồi. Cô ấy là một người cực kỳ vụng về. Lại còn có vẻ ngây thơ nữa.

Nhìn cô ấy ôm trán ngồi xổm, vụng về y như trong tranh vẽ, tôi vừa hơi cảm phục vừa thấy… Shikikagami nhận ra ánh mắt của tôi liền vội vàng đứng dậy. Vẫn còn rươm rướm nước mắt, có lẽ cô ấy vẫn còn rất đau.

Tôi cảm thấy hơi thương hại… Akiharu nhận ra một điều.

Nhìn cô gái với đôi mắt rưng rưng, không hiểu sao tim tôi cứ nhói lên như bị kim châm, cảm thấy bồn chồn khó tả. Rõ ràng mình chẳng làm gì sai, vậy mà cứ thế tự dưng nảy sinh cảm giác tội lỗi, kiểu như "Ơ, có khi nào là lỗi của mình không nhỉ?".

Chuyện này có lẽ sẽ khá rắc rối đây. Một loại ma lực khác hẳn so với Tomomi.

Với cảm giác khó chịu không thể chịu đựng thêm được nữa, Akiharu quay mặt đi khỏi cô ấy, tay vô thức mân mê mái tóc mái ướt sũng.

「À thôi mà, chuyện đó nói sao nhỉ… tôi cũng có lỗi vì đã lơ đãng, nên cô đừng bận tâm quá」

「Không phải đâu! Hoàn toàn là lỗi của tôi, tôi đã hấp tấp nên mới tự vấp ngã!」

Shikikagami dường như thực lòng nghĩ mình có lỗi, nên cô ấy dùng hết sức để phủ nhận lời nói thuận tiện mà Akiharu vừa cố gắng cho qua.

Tuy nhiên, cô ấy làm vậy chỉ khiến tôi thêm bối rối. Rất bối rối, và những chiếc kim tâm lý đang tấn công trái tim tôi bỗng được nâng cấp từ kim ghim thành dao phay băng.

Akiharu thực sự hiểu rõ.

Đó đúng là lỗi của cô ấy. Chuyện đó thì không sai.

Thế nhưng, Celenia đã thành công né tránh.

Có thể Akiharu đã phản ứng chậm hơn vì không biết trước về cơn bão hậu đậu Shikikagami Sanae – điều đó thì đúng là có thật.

Nhưng – còn hơn thế nữa.

Thông thường, Akiharu lẽ ra phải nhận ra nguy hiểm đang đến từ trên cao ngay khoảnh khắc Celenia thực hiện động tác né tránh. Và dù bất ngờ, cậu ấy vẫn có thể né được – tệ nhất thì cũng không bị dính đòn trực diện.

Thế nhưng, lý do cậu ấy bị dính đòn trực diện lại là vì cậu ấy đã để ý đến chiếc váy đang bị tốc lên, hay chiếc dây nịt tất lần đầu tiên nhìn thấy thật tuyệt vời, hay là cặp đùi lộ ra giữa các kẽ hở… những lý do mà tuyệt đối không thể thốt ra thành lời.

Tuy nhiên, Tomomi tinh mắt đã nhận ra điều đó, và sau khi tạt nước xong, cô ấy thì thầm vào tai cậu: "Akiharu cũng là con trai mà nhỉ~" với giọng lạnh nhạt. Đương nhiên, Akiharu không thể phản bác.

Cứ như thế, Akiharu cũng không muốn đưa ra những lời biện minh có vẻ thiếu suy nghĩ như "Là một người đàn ông khỏe mạnh, sao tôi có thể không nhìn khi váy bị tốc lên được chứ?". Shikikagami có thể là người gây hại, nhưng Akiharu ý thức được rằng nếu sự thật bị phanh phui, người bị coi là có lỗi một cách bất công lại chính là mình.

Vậy nên… khi Shikikagami nhìn Akiharu bằng ánh mắt như thể "Tôi đang hối lỗi sâu sắc hơn cả rãnh Mariana", lương tâm cậu lại thấy đau nhói.

Bị thúc giục bởi mồ hôi rịn ra, Akiharu nói.

「Thôi được rồi, bây giờ thì chẳng còn gì cả. Có thể nói tôi đã lề mề không né được cũng là ngốc nghếch. Thôi, chuyện đã qua rồi, tôi cũng không để tâm nữa, cô cũng đã xin lỗi rồi. Nếu không dừng lại ở đây thì sẽ không dứt điểm được, mà cứ đứng mãi ở đây cũng không hay, nên chúng ta kết thúc ở đây thôi…」

Akiharu đang nói dông dài với những lời vô nghĩa, nhưng trong lúc đó, cậu nhìn thấy Shikikagami và – bỗng nhiên cảm thấy có gì đó lạ.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn cô ấy kỹ lưỡng, nhưng có vẻ có gì đó không ổn. Cái trán hơi đỏ do bị va đập, mái tóc tết đuôi sam, bộ đồ hầu gái – không, tôi cũng thấy bộ đồ hầu gái ở trường học là rất kỳ lạ, nhưng vì đó là đồng phục nên đối với Học viện Hakureiryou mà nói – thì không có gì lạ.

Vậy thì cái gì mới là lạ, Akiharu định suy nghĩ thêm thì đúng lúc đó.

Shikikagami đang rụt rè vặn vẹo người và mở miệng.

「…Dù sao thì, tôi nghĩ sự đền bù là rất quan trọng. Vậy nên tôi nghĩ, ít nhất cũng phải làm gì đó để đền đáp…」

「…………Đền đáp?」

Akiharu nghiêng đầu không hiểu cô ấy đang nói gì, nhưng rồi cậu nhận ra cô ấy đang nắm thứ gì đó trong tay—

Má của Akiharu giật giật rõ rệt.

Cái cảm giác bất thường khi nhìn Shikikagami Sanae, cuối cùng Akiharu cũng hiểu ra.

Vài chục phút trước, cậu đã nhìn rõ cô ấy ngã. Cô ấy đã mặc một chiếc p-- à không phải, một chiếc dây nịt tất trắng và quần tất.

Thế mà giờ đây, đôi chân ló ra từ dưới chiếc váy dài lại trần trụi.

Và thứ cô ấy đang cầm trên tay là – một miếng bọt biển màu vàng.

「Tôi vừa vụng về lại chẳng có tài cán gì, hầu như chẳng làm được gì cả…」

Tại sao cô ấy lại cởi quần tất? Cái miếng bọt biển đó là sao?

Trong lúc những câu hỏi xoáy sâu trong đầu Akiharu, Shikikagami Sanae đỏ mặt nói.

「Vậy thì, ít nhất cũng xin được giúp anh cọ lưng!」

「Khoan đã! Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cái kết luận đó cũng thật vô lý chứ?!」

Akiharu hét lên, cuống cuồng tìm lời thuyết phục.

Tuy nhiên, trước khi câu trả lời được tìm thấy, Shikikagami trong bộ hầu gái đã ngượng ngùng cúi đầu rồi bước vào phòng tắm vòi sen.

—Chết tiệt. Tiếng bước chân lẹt bẹt, tình huống một cô bạn học khá xinh đẹp trong bộ hầu gái định cọ rửa cơ thể mình, tất cả khiến tim tôi đập thình thịch nhanh hơn.

Tôi không hề có chút can đảm nào để tiếp cận một cô gái gần như xa lạ khi mình đang khỏa thân, nên tôi cố gắng dùng tay che hạ bộ. Tôi hoảng loạn như một loài động vật ăn cỏ bị dồn vào đường cùng.

「Này, khoan đã, bình tĩnh mà suy nghĩ kỹ xem nào!? Tôi đã bảo không sao rồi, thế là được rồi mà. Hơn nữa, cọ lưng á, trong bộ đồ đó, lại còn không có ai khác nữa— cọ lưng cái gì chứ!」

「Không sao đâu ạ, tôi cũng có kinh nghiệm được mẹ và chị khen khi cọ lưng cho họ mà! Tôi cũng có chút tự tin đấy ạ!」

「Cái tôi đang lo không phải chuyện đó chứểểểểểểể?!」

Cả hai chẳng hiểu ý nhau gì cả, tiếng bước chân đã đến rất gần.

Akiharu dậm chân không yên, cố gắng tìm kiếm một nơi nào đó để trốn thoát. Để ra khỏi phòng tắm vòi sen, không còn cách nào khác ngoài việc dùng cánh cửa nối với phòng thay đồ, và con đường để đến đó là con đường duy nhất ở giữa – con đường hơi hẹp mà Shikikagami Sanae đang đi.

Dù vậy, cậu vẫn cố gắng, lướt mắt tìm kiếm xem có gì, ở đâu đó không – rồi sững sờ.

Tấm vách ngăn cách không gian. Có lẽ để che mắt, nó chỉ cao từ vai đến đầu gối.

Nếu tôi có thể luồn xuống dưới đó để sang không gian bên cạnh, hoặc xa hơn một chút, thì có thể tránh được cô gái hầu gái coi việc cọ lưng là sứ mệnh đó, và trốn thoát vào phòng thay đồ. Trong quá trình đó, có thể sẽ bị nhìn thấy nhiều thứ… như mông chẳng hạn, nhưng nếu chỉ có thế thì vẫn còn đỡ. Tôi có những phần khác không muốn bị nhìn thấy hơn nhiều, và hơn thế nữa, nếu thực sự chuyện cọ lưng xảy ra thì sẽ quá tệ hại.

Bởi vì cọ lưng có nghĩa là sẽ bị chạm vào, dù là qua miếng bọt biển, và có thể sẽ bị hỏi “Có dễ chịu không ạ?” hay “Anh có thấy chỗ nào ngứa không?”, và không chỉ dừng lại ở lưng mà còn có khả năng lan sang các bộ phận khác nữa, vả lại –

Tôi muốn tin vào lý trí của mình, nhưng thật đáng tiếc, tôi biết rõ sức chịu đựng của một người đàn ông trong tình huống này yếu ớt đến mức nào, nên tôi không thể tin tưởng hoàn toàn.

「M-mặc dù rất xấu hổ… nhưng xin hãy chấp nhận đi ạ!」

「Không thể nàoểểể?!」

Không còn thời gian để lưỡng lự nữa.

Akiharu khụy người xuống, nhìn chằm chằm vào những viên gạch lát sàn.

「────à」

Nhận ra một điều, cậu tái mặt.

Những viên gạch ở không gian bên cạnh, không hề ướt.

Chỉ có khu vực này, nơi tôi dùng vòi sen, là có nước chảy và bị ướt.

Bằng chứng là tiếng bước chân đang đến gần, dù có vẻ tròn trịa nhưng không hề có tiếng nước.

Nếu có nhiều người dùng vòi sen thì có lẽ mọi nơi đều ướt sũng, nhưng thật đáng tiếc, chỉ có một mình tôi dùng ở đây.

Vậy thì – một cô gái ngã mạnh mà không có gì ở một nơi trống trơn, dù lúc đó cô ấy đang tập trung vào món ăn mình cầm, thì sẽ thế nào khi bỗng nhiên cảm nhận sự thay đổi ở lòng bàn chân và sàn nhà trơn trượt vì nước?

Trong đầu Akiharu, tất cả mọi người đều đồng ý một kết luận duy nhất.

Đó là –

「A-anh đã chấp nhận rồi ạ!」

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bị chìm đắm trong suy nghĩ, Shikikagami Sanae cuối cùng đã xuất hiện trước mặt tôi.

Có vẻ như cô ấy đã hiểu nhầm việc tôi không động đậy, cô ấy hơi vui mừng một chút, nhưng cả má và tai đều đỏ bừng một cách thái quá.

「Chết tiệt…」

Không kịp nói "Không phải".

Cô ấy đỏ mặt, nhưng với vẻ hăm hở đầy quyết tâm, bước một bước.

「Vậy thì, xin phép được phục vụ ngay bây giờ──── á á á á!?」

Cô ấy đã trượt chân một cách ngoạn mục.

「Đúng là vậy rồi sao?!」

Akiharu đã dự đoán được diễn biến này, nhưng lại không thể lường trước được điều tiếp theo.

Nếu trượt chân ngã thì cậu cứ nghĩ là cô ấy sẽ ngã ngửa ra sau, theo kiểu ngồi bệt.

Nhưng Shikikagami, vì lý do nào đó, lại ngã nhào về phía trước.

Tiện thể nói thêm, ở phía trước hướng cô ấy ngã là Akiharu,

và trước mặt cậu là tấm vách ngăn có tác dụng che khuất tầm nhìn,

không biết vì sao mà Shikikagami Sanae lại đâm đầu vào đó.

「Á á á á!?」

Tiếng kêu ngu ngốc khiến Akiharu tái mặt.

Đó không phải là sự đồng cảm.

Chẳng là, tấm vách ngăn mà Shikikagami vừa tông mạnh vào, đã xoay mạnh quanh bản lề, và…

「Ê – Á á á á?!」

Đã va vào thái dương của Akiharu, người đang cúi người.

Cú va chạm với tốc độ nhanh thật sự rất đau, lại bị dính đòn trong tư thế không vững nên cơ thể tôi loạng choạng hẳn.

Khi tôi nghĩ "Chết tiệt!", thì tầm nhìn đã nhanh chóng lướt lên trên, và chân trái tôi đang bơi trong không trung. Không thể phản ứng với cú đánh bất ngờ, chân tôi trượt một cách thái quá, và tôi ngã ngửa ra sau.

Dù vậy, với nỗ lực cuối cùng, tôi vô thức vươn tay phải để tránh bị ngã – và nắm lấy thứ gì đó chạm vào lòng bàn tay.

Tôi nắm lấy một thứ gì đó mảnh mai, và dùng nó làm điểm tựa để tránh bị ngã –

Đến lúc đó, Akiharu mới nhìn rõ tay mình đã nắm phải cái gì.

Và ngay lập tức, cậu hối hận.

Thật sự từ tận đáy lòng, Akiharu nghĩ mình đã làm một việc thừa thãi đến nhường nào.

Cái thứ mà cậu đã nắm lấy trong lúc cấp bách, và kéo mạnh để lấy lại thăng bằng… chính là cổ tay trái của Shikikagami, người cũng đang sắp ngã.

「Hú hồn!?」

Shikikagami hét lên kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe, rồi lao thẳng về phía Akiharu.

“Ôi không, tệ nhất rồi cái đồ khốn nạn này –”, Akiharu nguyền rủa thế giới, rồi nhắm mắt lại.

Và rồi, cả hai người đã ngã chồng lên nhau một cách hoàn hảo.

Cú va chạm nhẹ hơn tôi nghĩ, nhưng vẫn khiến xương cụt bị đau nhói như bị tê liệt. Hơn nữa, khi cơ thể của Shikikagami Sanae đè lên tôi từ trên xuống, không khí bị ép ra khỏi phổi khiến tôi phát ra một tiếng kêu thảm hại.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo,

「Ư…!?」

Miệng, hay đúng hơn là cả khuôn mặt tôi, bị cái gì đó mềm nhũn bao phủ hoàn toàn và đè bẹp.

Do cuộc tấn công hay hiện tượng bí ẩn nào đó, tôi không thể thở được, chứ đừng nói là phát ra tiếng.

Khi tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, một giọng nói từ phía trên vọng xuống.

「Đ-đau quá… hình như tôi bị đập khuỷu tay và đầu gối…」

「Ừm…ừm…ừm…!?」

Với giọng nói hơi ngô nghê đó, Akiharu hiểu ra sự việc. Rằng thứ đang cản trở hơi thở của mình là cái gì.

Mềm mại, truyền đến hơi nóng và độ đàn hồi qua lớp vải, trong đầu tôi hiện lên các chữ cái E và F. Không biết cỡ bao nhiêu, nhưng nói chung là rất lớn và có mùi thơm dễ chịu – không, quan trọng hơn là mũi và miệng tôi đang bị bịt kín, hơi thở của tôi.

「Ưm, ưm, ưm—!」

「Ái, ôi, nhột quá… Á!? X-xin lỗi ạ!」

Có lẽ việc tôi đập tay loạn xạ xuống gạch lát sàn để kêu gọi đã có tác dụng, Shikikagami đứng dậy. Tôi có thể hít thở không khí, và nhờ đó thiên đường đã xa dần. Không phải theo nghĩa tiêu cực, mà là thiên đường thật sự. …Dù tôi phải thừa nhận rằng có một phần của tôi hơi tiếc nuối, nhưng tôi hoàn toàn không muốn chết ngay lúc đó.

Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để thở phào nhẹ nhõm.

「—Này」

「Vâng? C-có lẽ tôi nặng quá chăng!?」

「Không nặng lắm đâu… mà không phải, bỏ ra mau!」

Shikikagami đã đứng dậy phần thân trên, nhưng vẫn ngồi trên người Akiharu. Hơn nữa, cô ấy còn đang ngồi ở vị trí vùng bụng dưới của Akiharu.

Cảm giác chạm vào cơ bụng thật kinh khủng. Một phần là qua lớp vải, nhưng vùng đùi thì trần trụi, truyền trực tiếp cảm giác ấm áp của da thịt, hơn nữa, ngay cả phần qua lớp vải kia, nếu biết bản chất của lớp vải đó là gì thì tôi cũng không thể nào giữ bình tĩnh được.

Tóm lại, thế này là không được. Mặc dù về mặt thị giác thì không nhìn thấy phần đó vì bị váy che, nhưng chính vì không nhìn thấy nên cảm giác đã kích thích trí tưởng tượng của tôi một cách kinh khủng.

Về mặt thị giác thì còn có những điều khác nữa, tình cảnh cô bạn học trong bộ đồ hầu gái đang cưỡi lên người tôi từ góc nhìn dưới lên thật là kinh khủng. Do áp sát vào cơ thể ướt sũng của tôi, phần ngực của cô ấy đã bị thấm nước và dính chặt vào da thịt, điều đó thật sự quá sức chịu đựng. Mà nói đúng hơn, không biết cỡ bao nhiêu nữa. Có khi nào lớn hơn cả Celenia hôm qua… tôi không thể không nghĩ đến điều đó, một kích thước có sức hủy diệt đến vậy, lại còn được trang bị thứ vũ khí như thế, và khác với drill hôm qua, cô ấy đang đỏ mặt ngượng ngùng nhìn tôi.

Nhiệt độ cơ thể của Shikikagami Sanae truyền đến cơ thể ướt sũng của tôi từ vùng bụng, khiến tôi cảm thấy nóng bừng một cách lạ thường.

Cảm giác chạm vào vùng đùi đang ép chặt hai bên sườn tôi, khiến biểu cảm ngượng ngùng của cô ấy càng trở nên quyến rũ.

Hơi thở thoát ra từ đôi môi dày, kích thích thính giác tôi một cách bất thường.

Đôi mắt màu nâu nhạt hơi cụp có vẻ như đang rưng rưng, có lẽ là do độ ẩm cao chăng?

Tất cả mọi yếu tố đều như muốn nhuộm dục vọng từ tủy não xuống đến hạ thân, khiến tôi choáng váng.

Cuộc đấu tranh quay cuồng nhanh chóng trong đầu khiến Akiharu đau khổ, như thể não sắp nổ tung. Dù cố tự nhủ "Bình tĩnh, bình tĩnh" bao nhiêu lần đi chăng nữa, bộ não của tôi vẫn không hề nguôi ngoai, như một động cơ bị cháy mạch và hoạt động quá tải.

Bình tĩnh, trước hết hãy bình tĩnh. Suy nghĩ đang chạy quá xa. Thực sự phải bình tĩnh. Dù tôi đang cố gắng chịu đựng một cách vô thức, một mặt những ảo tưởng kỳ quái vẫn đang phát triển. ‘Thế này không được, phải mau chóng đứng dậy’ ‘…Phải đứng dậy sao?’, ‘Ưm… bởi vì thế này rất nguy hiểm mà’, ‘T-tôi, thì… nếu là với anh, cứ thế này…’. – Gì thế cái suy nghĩ tự mãn đó. Đừng có nghĩ rằng chỉ vì cô ấy vụng về, ngây thơ và ngực lớn mà hiện thực lại ngọt ngào đến mức xảy ra những chuyện như vậy.

Thế nhưng, ở phía đối diện của não, một lực lượng phản kháng chống lại lý trí đang ngày càng lớn mạnh, cho rằng "Nếu đã đến mức này thì cứ thế mà phạm sai lầm kiểu tuổi trẻ vị thành niên đi cho rồi" hay "Cứ để dục vọng điều khiển mình đi".

Có mùi thơm thoang thoảng, cảm giác thịt da chân thật đến mức kỳ lạ, kích thích sâu tận trong đầu tôi, và cuối cùng lại còn lung lay suy nghĩ "có thể có một diễn biến thuận lợi nào đó". Cái thứ ham muốn tình dục tuổi dậy thì này, đúng là tệ hại đến mức nào chứ.

Akiharu cố gắng phớt lờ cơn thôi thúc đang dâng lên từ sâu thẳm cơ thể, trong khi những hình ảnh thiên thần và ác quỷ hợp tác quyến rũ hiện lên trong đầu.

Và cậu hét lên về phía Shikikagami, người dường như không hiểu sự khẩn cấp của tình hình.

「Thôi được rồi, xuống khỏi đó mau! Nhắm mắt lại hay lấy tay che lại để không nhìn thấy gì đi làm ơn đó!」

「À, không nhìn thấy gì là không nhìn thấy cái gì ạ…? Với lại, hình như từ nãy đến giờ có cái gì đó chạm vào mông tôi thì phải—」

「Nên tôi mới bảo là chỗ đó đang cực kỳ nguy hiểm nên cô tránh ra mau chứ?!」

「V-vâng, vậy ạ. Nhưng tôi… chị tôi đã dạy rằng ‘Một khi phụ nữ đã chiếm thế thượng phong thì không được xuống cho đến khi đạt được mục đích’, nên tôi nghĩ… sẽ tuân theo lời dạy của chị và bằng mọi cách giúp anh cọ lưng!」

「Khi đang ở thế thượng phong thì tuyệt đối không thể làm được chứ?!」

Akiharu tức giận phun nước bọt, hét vào mặt Shikikagami, người cứ nói những điều ngớ ngẩn.

Tại sao phụ nữ của Học viện Hakureiryou lại cứ thích lao đầu về phía trước như vậy chứ? Mọi nỗ lực của tôi khi cố gắng hãm phanh đều bị phớt lờ sao? Ôi làm ơn đi, nếu điều đó có thể giải quyết được thì tôi sẵn sàng quỳ lạy, dù sao thì cũng phải tránh ra đi, phải rời khỏi cái sợi dây mong manh hạnh phúc này càng sớm càng tốt, nếu không thì thực sự—

「—Mấy người đang làm gì vậy?」

Đó là một giọng nói sắc lạnh đến mức có thể xé toạc cả bão tuyết.

Akiharu không biết ai đã phát ra âm thanh đó, cậu ngẩng đầu lên, định xác nhận người đứng phía sau Shikikagami – nhưng trong lòng cậu đang tha thiết cầu nguyện “Ước gì đây là ảo giác do mệt mỏi tinh thần”, và nghĩ rằng thôi đằng nào cũng thế rồi, cứ cho tất cả là một trò đùa và kết thúc cho rồi, hoặc là nút reset cuộc đời bán ở đâu vậy nhỉ, toàn những điều vô ích như vậy – rồi run rẩy, hy vọng không có ai ở đó, cậu quay lại,

「…Tôi hỏi lại lần nữa, mấy người đang làm gì vậy?」

—Không phải ảo giác.

Daichi Kaoru, trong bộ đồng phục, đang khoanh tay nhìn xuống Akiharu. Gương mặt vốn đã thông minh lại trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc, khiến người ta có cảm giác như đây là một người máy vậy.

Thế nhưng, mặt cô ấy lại đỏ bừng đến tận dái tai, hơn nữa việc cô ấy để chân trần để không bị ướt lại càng bất cân xứng. Việc cô ấy đang lo lắng di chuyển cánh tay đang khoanh lại cũng tạo ra một sự đối lập lớn so với trước đây.

Akiharu lúc này… không thể cười được trước vẻ mặt thú vị của Daichi. À không, nếu có thể cười thì cậu cũng muốn cười, nhưng tình huống này không thể nào cười nổi.

「Saikyou nhờ tôi mang đồ thay và khăn tắm đến, thì thấy cửa phòng tắm mở toang, cứ nghĩ là chuyện gì, ai dè… Giải thích cho tôi biết chuyện này là sao. Tùy thuộc vào câu trả lời mà tôi sẽ báo cáo giáo viên đấy.」

Nghe thấy từ "báo cáo", Akiharu cứng người lại.

Báo cáo? Tình huống này ư? Báo cáo kiểu gì đây?

Chắc chắn dù thế nào đi nữa thì cũng rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh. Rõ ràng cậu chẳng làm điều gì đáng xấu hổ, chỉ là sự xui xẻo nối tiếp nhau, nhưng như vậy thì quá đáng sợ rồi.

「Chuyện này──」

「Không, tôi không hỏi Hino. Tôi đang hỏi Shikikagami. …Giải thích cho tôi đi.」

Khoảnh khắc tôi định trình bày lý lẽ chính đáng, Daichi đã ngắt lời.

Akiharu nhìn Shikikagami Sanae, người đang chớp mắt kinh ngạc trước sự xuất hiện của Daichi, với vẻ cầu nguyện. Cậu không cần một lời bao biện thái quá. Chỉ cần cô ấy nói đúng sự thật, Akiharu sẽ không trở thành nghi phạm. Nếu cậu đang ở tư thế đè cô ấy xuống thì tệ nhất, nhưng cậu đang bị đè. Vẫn còn hy vọng.

Và Shikikagami, với giọng điệu ấp úng… đã nói.

「À, tôi, vì đã gây phiền phức cho anh ấy, nên định cọ lưng để xin lỗi… rồi thì, ừm – bị kéo ngã…」

「Đừng có cắt bỏ phần quan trọng một cách trắng trợn như thế chứ?!」

Akiharu vô thức hét lên, và ngay lập tức nhận thấy ánh mắt khinh bỉ của Daichi.

Chết tiệt, hoàn toàn bị hiểu lầm rồi. Đó là ánh mắt nhìn kẻ bị đánh giá thấp kém nhất.

「K-không phải đâu!? À không, tôi không nói dối, nhưng tôi chỉ cố gắng giúp cô ấy khi cô ấy sắp ngã thôi,」

「Đúng vậy đó, bạn học sinh chuyển trường không có lỗi đâu ạ. Anh ấy… đúng, bảo tôi nhắm mắt và hành động nhanh lên!」

「Tại sao cô cứ nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ!? Cô cố ý à?! Chắc chắn là cố ý rồi đúng không?!」

「K-không, tôi… không phải! Tôi thực lòng, thành tâm muốn xin lỗi anh học sinh chuyển trường, nên… nên mới phục vụ anh!」

「Trong tình huống này mà cô còn nói ‘phục vụ’ thì làm sao mà bảo không cố ý được chứ────?!」

Akiharu, mặt đỏ bừng không phải vì cà ri mà vì giận dữ, phản đối kịch liệt cô hầu gái hậu đậu, đồng thời liếc nhìn về phía Daichi, quan tâm đến phản ứng của “bồi thẩm đoàn”.

Không biết từ lúc nào, có một người phụ nữ mặc vest đang đứng cạnh Daichi.

「…………Tại, sao… cô lại… ở đây…?」

Akiharu hỏi với vẻ mặt vừa khóc vừa cười cứng đờ, Tenjou Mikaede với đôi mắt sáng rực như một bà nội trợ đang xem phim truyền hình ban ngày, hào hứng trả lời.

「Vì nghe thấy tiếng con gái từ phòng thay đồ nam mà. Cửa cũng mở, tôi nghĩ ôi chao chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ, rồi đến xem thử thì—」

「…Không phải đâu?」

「Thế rồi, thấy Kaoru-san vẫn mặc quần áo đứng đó, mà lại còn có tiếng con gái rõ ràng nữa, tôi tò mò quá nên lại gần xem thử thì—」

「…………Không phải đâu đó nha?」

「Thế rồi thế rồi── thấy Akiharu-san đang ở tư thế nữ thượng nam hạ, giống như đang hiện thực hóa ảo tưởng của tuổi thanh thiếu niên vậy!」

「Tôi đã bảo là không phải rồi mà────?!」

Tiếng kêu than thống thiết từ tận đáy lòng của Akiharu, người đang bị dồn vào đường cùng đến mức chỉ muốn reset lại cuộc đời, vang vọng khắp phòng tắm vòi sen.

◆ ◇

「…………………………Tệ nhất rồi」

Akiharu nằm sấp trên giường, mặt vùi vào gối, lẩm bẩm với trăm mối tơ vò.

「Khốn kiếp thật」── Liệu có từ nào thích hợp hơn thế này không?

Cậu tuyệt nhiên không nghĩ rằng hôm nay lại trở thành một tình huống rắc rối hơn cả hôm qua.

Sau cái đêm đó… cái đêm ở phòng tắm khi Shikikagami cưỡi lên người Daichi và Kaede phát hiện ra, Akiharu không muốn nhớ lại chút nào, nó đã trở thành một tình huống đáng xấu hổ đến vậy.

Đầu tiên, cậu cố gắng bịt miệng Kaede, người đang hưng phấn không thể kiểm soát. Nhưng nếu đứng dậy, Kaede sẽ thấy mình trần truồng hoàn toàn, nên cậu đã yêu cầu Daichi đưa khăn. Daichi dường như không muốn nhìn cơ thể trần của người cùng giới, cậu ta im lặng đưa khăn tắm đến rồi ném cho Akiharu, với khuôn mặt đỏ như quả táo chín. Kèm theo đó là một ánh mắt khinh miệt một trăm phần trăm.

Sau đó, Akiharu cố gắng xoa dịu và dỗ ngọt Shikikagami để đẩy cậu ta ra, rồi dùng khăn tắm che những chỗ cần che. Cậu thuyết phục Kaede và Daichi, nhưng rồi lại gặp phải “ma thuật Shikikagami” khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp, và cuối cùng thì Fukami Kan, người phụ trách khoa Chăm sóc Giáo dục, xuất hiện với khí chất lạnh lẽo tuyệt đối──

Kết quả là, chỉ để giải thích những hiểu lầm đã tốn rất nhiều thời gian, và cậu bị phạt chạy hai mươi vòng sân. Hơn nữa, đồ thay mà Daichi mang đến lại là bộ quần áo thể thao, nên cậu đã nghi ngờ liệu đây có phải là một âm mưu không.

Cậu không có lý do gì để chịu phạt, thứ chết tiệt đó làm sao mà chạy được── mặc dù nghĩ thế nhưng Akiharu không thể nói ra, và đành phải chạy trong sự tuyệt vọng. À, sân vận động đó là sân điền kinh, một vòng dài tám trăm mét. Tức là hai mươi vòng là mười sáu kilomet. Quả thật là một quãng đường khiến người ta chỉ muốn chết quách đi cho rồi.

Trong suốt quãng đường, cậu đã nhiều lần suýt gục ngã, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành được trong trạng thái run rẩy…

Lúc đó, mặt trời đã lặn hẳn.

Đương nhiên, cậu không thể tham gia các buổi học.

Thêm vào đó, cậu cũng lỡ bữa tối. Đã vậy bữa trưa cũng không được ăn.

「…………Đói bụng quá, nhưng… không muốn ăn…」

Bụng cậu đang kêu réo ùng ục, nhưng nếu ăn bây giờ chắc chắn sẽ nôn ra hết. Việc này là đương nhiên thôi, vì cậu không phải là vận động viên điền kinh chuyên chạy đường dài mà lại đột ngột chạy mười sáu kilomet.

Việc hoàn thành được quãng đường đã là một điều kỳ diệu, và cậu có một cảm giác hài lòng kỳ lạ nhẹ nhàng.

「……Mày hài lòng với cái thứ đó để làm gì hả, Akiharu ơi」

Tiếng tự trách mình cũng yếu ớt. Sức lực đã bị vắt kiệt đến cùng.

Tuy nhiên, lý do lại là vì chịu phạt thì thật là vô nghĩa. Hôm nay là ngày đầu tiên chuyển trường, là buổi học đầu tiên đáng nhớ. Lẽ ra đây phải là bước đầu tiên để trở thành quản gia. Người ta nói vạn dặm khởi đầu từ một bước, nhưng mà sao lại bắt mình chạy đường dài thế này?

Mỗi khi nghĩ lại, những ký ức đó lại đè nặng khiến cậu muốn suy sụp.

「……À──… mình đang làm cái quái gì thế này, thật sự… vì một cái… vì một chuyện như thế này…」

Không biết là đang cố gắng giải tỏa một chút, hay chỉ đơn giản là đang yếu lòng, những lời than vãn tự nhiên thoát ra khỏi miệng cậu.

「…………Hôm qua thì…………thế kia… hôm nay thì, thế này…」

Đó là những lời than khóc, thật xấu hổ, và nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

「Không biết nữa… có lẽ mình không phù hợp, hay… không phải là chuyện ở cấp độ đó nữa…」

Thế nhưng khi cứ tiếp tục lẩm bẩm như vậy, tâm trạng cậu lại có vẻ lắng xuống──

「──Im đi. Im lặng, thằng biến thái」

Từ bên cạnh. Xuyên qua tấm màn giữa hai chiếc giường, giọng nói gay gắt của Daichi vọng đến kèm theo tiếng tặc lưỡi.

Akiharu nghĩ, sao lại có thể nói thế với người bạn cùng phòng đang bị tổn thương đến mức này chứ, nhưng rồi,

「…………Xin lỗi」

Cậu phản xạ theo bản năng, xin lỗi một cách yếu ớt.

Một chút sức lực để cãi lại như mọi khi cũng chẳng còn.

Nằm sấp, ôm gối bằng hai tay, Akiharu nghĩ. Hay nói đúng hơn, cậu hiểu ra.

Thì ra, một kẻ thua cuộc là như thế này…

Cảm giác muốn khóc dâng trào, cậu nhắm mắt lại, nghĩ liệu có nên cứ thế mà ngủ vùi trong nước mắt không.

Sự bình yên trong lòng, nhanh nhất có lẽ chỉ còn trong chiếc giường này──

「Định đi ngủ mà không tắm rửa gì à. Vô liêm sỉ, dơ bẩn, biến thái, làm sao tôi có thể sống chung với một gã như thế chứ──」

「……………………Xin lỗi, tôi đi tắm đây…」

Akiharu đứng dậy, cảm giác muốn khóc thật sự.

Cậu nhận ra như bây giờ mới vậy, rằng dường như ở học viện này chẳng có nơi nào để tìm thấy sự bình yên.

Mình rốt cuộc vào đây để làm gì── cậu nghĩ đó có lẽ là điều không nên nghĩ nhất lúc này, và Akiharu với những cử động chậm chạp rời khỏi giường, bước đi về phía nhà tắm lớn.

Cậu ước sau khi tắm xong, rồi ngủ một giấc thật ngon… khi tỉnh dậy, cảm giác u ám này sẽ biến mất sạch sẽ.

Và, mong rằng ngày mai mình sẽ học được điều gì đó trông có vẻ giống một quản gia── nữa.

Nhân tiện, ngày hôm sau.

Điều ước đó đã trở thành hiện thực.

Tuy nhiên, sự bình yên vẫn đang… hết hàng.